watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Án trì truy xứ - trang 6

Phòng long hư phong lãnh lãnh 

Bầu không khí ảm đạm bao phủ Mai Hoa trang. Trang chủ Phương Bình Quần đứng trước ngọn Tử Vong kỳ. Chân diện với những nét đau khổ lồ lộ hiện rõ trên từng nét mặt. Thỉnh thoảng Mai Hoa trang chủ Phương Bình Quần lại buông tiếng thở dài. Cùng với những tiếng thở dài đó, Phương Bình Quần trang chủ lại rùng mình. Lão rùng mình vì ngọn Tử Vong kỳ kia sẽ đem họa kiếp gì đến cho Mai Hoa trang.
Phương Bình Quần trang chủ thỉnh thoảng lại nói bằng chất giọng đau khổ :
- Tại sao Tử Vong kỳ lại đến với Mai Hoa trang, nơi thôn dã hoang sơ này. Mai Hoa trang chưa hề kết thù kết oán với ai, sao lại phải nhận lấy Tử Vong kỳ.
Trang chủ Mai Hoa trang nói rồi lại rùng mình ngọn tiêu kỳ Tử Vong như đang tỏa ra sát kiếp trùng trùng mà Phương Bình Quần trang chủ có thể cảm nhận được sát nghiệp đó. Mồ hôi rịn ra trán Phương Bình Quần trang chủ. Phương Bình Quần trang chủ khẽ lắc đầu.
- Ta phải làm sao bây giờ?
Những bước chân đập vào thính nhĩ của Phương Bình Quần. Mai Hoa trang chủ rời mắt khỏi ngọn Tử Vong kỳ nhìn lại. Tất cả gia nhân của Mai Hoa trang là những người thân đang lần lượt bước vào gian đại sảnh Mai Hoa trang.
Phương Bình Quần trang chủ chắp tay sau lưng chờ cho mọi người đã yên vị vào chỗ đứng của mình Phương Bình Quần mới nói :
- Hôm nay ta triệu tập các người đến đại đường chính sảnh Mai Hoa trang để...
Phương Bình Quần trang chủ ngưng lời buông tiếng thở dài, lão lia mắt nhìn qua mọi người rồi điềm đạm nói tiếp :
- Sắp tới đây Mai Hoa trang sẽ có kiếp họa trùng trùng vô cùng lớn, ta triệu tập các người đến đại đường chính sảnh để muốn nói với tất cả mọi người, hãy mau rời khỏi Mai Hoa trang. Ai có quê về quê, ai không có quê thì tìm nơi nào đó sinh sống. Đừng bao giờ nghĩ đến Mai Hoa trang nữa và cũng đừng bao giờ tự thú với bất cứ ai mình là người của Mai Hoa trang.
Mai Hoa trang chủ buông tiếng thở dài rồi ngồi xuống ghế.
- Những người thân của ta cũng vậy, ai muốn lấy gì thì lấy.
Một lão gia nhân bước ra, lão ôm quyền khom lưng nói :
- Trang chủ... lão nô bấy lâu đã hầu hạ Trang chủ và tiểu thư Phương Tú Tinh, nay Trang chủ gặp đại họa, chúng tôi lại mặc nhiên bỏ đi sao đành. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều đã bàn bạc nhất trí với nhau rồi, tất cả sẽ ở lại cùng chia sẻ hoạn nạn với Phương trang chủ.
Mai Hoa trang Phương Bình Quần khoát tay :
- Các ngươi không biết gì cả. Đại họa này không nhỏ đâu. Phương mỗ biết đại họa này không nhỏ, ta không muốn mọi người chết oan uổng đâu. Tất cả hãy mau rời khỏi đây trước khi quá muộn. Ta không thể gánh vác nổi kiếp họa này. Ta cũng không muốn mọi người chết oan uổng vì ta.
Lão gia nhân trang trọng nói :
- Ai đi thì đi nhưng lão nô sẽ ở lại với Trang chủ.
Phương Bình Quần chau mày :
- Lão tam... lão phải đi, chỉ một mình ta ở lại Mai Hoa trang thôi. Ta muốn nhờ lão một chuyện. Lão hãy đưa Phương Tú Tinh cùng đi với lão. Nếu như ta không có mệnh hệ gì sẽ tìm hai người. Ngược lại hai người phải đi thật xa.
Phương Bình Quần trang chủ đứng lên, chắp tay sau lưng tạo vẻ mặt nghiêm khắc và quyết đoán, Mai Hoa trang chủ Phương Bình Quần đanh giọng nói :
- Ta đã quyết định như vậy rồi, không một người nào được cãi lệnh của Phương mậu. Mọi việc ở đây Phương mậu sẽ thu xếp, còn mọi người mau quay về thu xếp hành lý rồi sớm lên đường. Không có thời gian cho các ngươi đâu, đừng để Phương mậu nói nhiều.
Lão tam nghẹn lời.
Phương Bình Quần thấy mọi người vẫn còn đứng thừ người ra liền khoát tay gắt giọng nói :
- Đi đi...
Tất cả gia nhân đồng loạt ôm quyền hướng về Phương Bình Quần :
- Trang chủ...
Phương Bình Quần khoát tay :
- Đi nhanh đi...
Mọi người đồng òa khóc lên, nghẹn ngào nói :
- Phương trang chủ bảo trọng.
Tất cả quay bước nhưng chưa kịp rời đại đường Mai Hoa trang thì bốn người từ ngoài bước vào, một người đeo kim diện, còn ba người kia thì vận võ phục hắc y bó chẽn.
Phương Bình Quần lộ vẻ căng thẳng cực độ. Tất cả gia nhân đồng dừng lại trước sự xuất hiện của bốn người kia. Ai nấy đều căng thẳng cực độ nhìn bốn người nọ như nhìn những hung thần mới từ a tỳ được Diêm chúa phái lên rước bọn họ.
Phương Bình Quần trả bước chậm rãi qua những gia nhân rồi dừng lại trước mặt gã Sát nhân Kim diện.
Phương Tú Tinh từ hậu đường hối hả chạy ra. Nàng chạy đến bên Phương Bình Quần thì sững bộ nhìn bốn người nọ.
- Cha...
Phương Bình Quần nghiêm giọng :
- Bước ra sau đi.
- Cha... Tú Tinh...
Phương Bình Quần gắt giọng nói :
- Đừng nói nhiều...
Phương Tú Tinh nhìn Phương Bình Quần miễn cưỡng thối bộ về sau đứng bên lão Tam nhìn Kim diện nhân. Phương Bình Quần ôm quyền từ tốn nói :
- Mỗ là Phương Bình Quần, Trang chủ Mai Hoa trang. Tôn giá đây là Tử Vong Sứ?
Sát nhân Kim diện nhạt nhẽo đáp lời Phương Bình Quần :
- Không sai.
- Phương mậu đã nhận được Tử Vong kỳ, Phương mậu biết họa diệt vong sẽ đến với mình, nhưng xét nghĩ từ trước đến nay Mai Hoa trang là nơi thôn dã hoang sơn, không gieo thù chuốc oán với ai. Tại sao Phương mỗ lại phải nhận Tử Vong kỳ?
- Mai Hoa trang phải nhận Tử Vong kỳ vì đã có nợ với Mạch gia.
Phương Bình Quần nheo mày :
- Có nợ với Mạch gia?
Lão lắc đầu.
- Phương mỗ không hiểu sao mình có nợ với Mạch gia.
Y nhìn Phương Bình Quần trang chủ lạnh lùng nói :
- Phương trang chủ còn nhớ chuyện trước đây trong một đêm mưa, Trang chủ đã đuổi Mạch quản gia ra khỏi Mai Hoa trang, Phương trang chủ còn nhớ chứ?
- Công tử là người của lão quản gia Mạch Năng?
- Không sai... ta là Mạch Kiếm Tùng, và hôm nay ta sẽ lấy máu để trả hận cho cha mình.
Phương Bình Quần trang chủ biến sắc, lão lắc đầu.
- Công tử hiểu lầm ta rồi.
- Ta không hiểu lầm Phương trang chủ đâu. Trong đêm mưa đó cha ta đã chết và chết trong sự căm phẫn tột cùng. Cả một đời người làm quản gia cho ngươi nhưng đến cuối cùng phải chết trong đêm mưa ô nhục. Máu sẽ phải trả bằng máu, một phải đền mười và đền trăm.
Phương Bình Quần lắc đầu rồi hổn hển nói :
- Mạch công tử có thể cho ta giãi bày được không?
- Phương trang chủ mau nói đi... nói cho ta nghe trước khi máu nhuộm Mai Hoa trang.
- Công tử đừng làm vậy. Thật ra trước đây lão quản gia Mạch Năng là người thân tín của ta... chuyện này là chuyện xấu, thật hổ thẹn... ta không thể nói được.
Phương Bình Quần trang chủ nghẹn lời, lão ôm quyền nói :
- Mạch công tử... nếu công tử cho rằng ta có tội với Mạch Năng quản gia thì cứ giết ta... nhưng đừng giết những gia nhân vô tội của Mai Hoa trang. Ta chấp nhận chết để trả nợ cho quản gia Mạch Năng.
Chân diện Mạch Kiếm Tùng chợt đanh lại :
- Lão chấp nhận chết, đúng... trước sau gì ta cũng sẽ giết lão, nhưng ta muốn biết chuyện gì mà lão cho là chuyện xấu, chuyện đáng hổ thẹn. Chẳng lẽ cha ta đã làm chuyện xấu, đáng hổ thẹn nên lão đuổi quản gia Mạch Năng ra khỏi Mai Hoa trang, cuối cùng thì lão phải chết trong ô nhục ư?
Phương Bình Quần gật đầu :
- Chuyện đúng là như vậy.
Mạch Kiếm Tùng sa sầm mặt xuống, y bất ngờ vươn trảo tới chộp lấy yết hầu của Phương Bình Quần.
Mạch Kiếm Tùng gằn giọng :
- Nói... nói cho ta biết Mạch Năng đã làm điều gì mà lão cho là xấu, là hổ thẹn chứ?
Phương Bình Quần lắc đầu, miễn cưỡng nói :
- Mạch công tử... chuyện này không thể nói được, Mạch quản gia đã chết và...
Phương Bình Quần bỏ lửng câu nói giữa chừng, cụp mắt nhìn xuống.
Lão gượng giọng :
- Ta chấp nhận chết đền mạng cho Mạch quản gia, công tử giết ta đi nhưng đừng giết những người của Mai Hoa trang. Họ không có tội tình gì.
Mạch Kiếm Tùng đanh mặt lại :
- Lão phải nói... chuyện gì khiến cho lão hổ thẹn và nói là xấu xa chứ?
Y nghiến răng nhếch môi cười khẩy rồi nói :
- Lão nói ra ta còn suy nghĩ lại, còn lão không nói thì ta sẽ làm cỏ cả Mai Hoa trang.
Nói dứt lời Mạch Kiếm Tùng bất ngờ buông Phương Bình Quần lướt tới chộp lấy Phương Tú Tinh.
Phương Bình Quần biến sắc, liền quỳ xuống.
- Công tử đừng làm vậy... Phương Bình Quần sẽ nói.
Mạch Kiếm Tùng buông Phương Tú Tinh, bước đến trước mặt Phương Bình Quần.
- Nói cho ta nghe.
Phương Bình Quần ngẩng mặt nhìn lên :
- Mạch Năng quản gia trước đây là người thân tín của Mai Hoa trang, là tay hòm chìa khóa của Mai Hoa trang...
Phương Bình Quần cúi mặt xuống. Lão nghẹn lời một lúc rồi nói :
- Mạch Năng đáng ra phải biết giữ phận, phải biết chỗ đứng của mình trong Mai Hoa trang rất quan trọng, nhưng y lại lợi dụng vào sự thân tín đó mà lấy ngân lượng đi đánh bạc ở Sơn Đông. Mạch Năng biết thế nào ta cũng phát hiện ra sự việc hủ bại của y...
Phương Bình Quần ngẩng mặt nhìn Mạch Kiếm Tùng.
Mạch Kiếm Tùng gằn giọng nói :
- Rồi sao nữa?
- Ta không nói được.
Đôi chân mày Mạch Kiếm Tùng nhíu lại :
- Lão không nói được là sao? Lão phải nói.
Phương Bình Quần dùng ống tay áo thấm mồ hôi trán.
Lão buông tiếng thở dài.
- Ta xin công tử.
- Không... với ta không có sự van xin. Vay thì phải trả nợ thì phải đền.
- Nhưng đây là chuyện không thể nói được.
- Phương trang chủ đã nói Mạch Năng quản gia là kẻ hủ bại, thì phải nói nốt phần chuyện sau đó.
Phương Bình Quần nhìn Phương Tú Tinh. Phương Tú Tinh thấy Phương Bình Quần cha mình phải quỳ trước một Mạch Kiếm Tùng tuổi chỉ đáng con, nàng không kềm lòng được mà bước đến đứng cạnh Phương Bình Quần.
- Có giết thì cứ giết ta, không làm nhục cha ta.
Tất cả bọn gia nhân cùng đồng thanh quỳ xuống.
- Xin tha cho Trang chủ.
Mạch Kiếm Tùng sa sầm mặt. Y gằn giọng nói :
- Lão không nói ra sự thật, ta sẽ tàn sát ngay lập tức.
Phương Bình Quần rùng mình nghe lời nói tàn nhẫn đó của Mạch Kiếm Tùng. Lão rối rít nói :
- Lão nói... lão nói...
Nhìn qua Phương Tú Tinh, Phương Bình Quần từ tốn nói :
- Phương Tú Tinh, cha phải thất đạo với mẹ con...
Phương Tú Tinh mím môi :
- Có chuyện cha cứ nói!
Nhìn qua Mạch Kiếm Tùng, Phương Bình Quần miễn cưỡng nói :
- Mạch Năng sợ ta phát hiện nên giở trò bỉ ổi với phu nhân của ta. Y đã sàm sỡ với phu nhân của ta...
Phương Bình Quần lắc đầu :
- Phu nhân ta quá hổ thẹn mà lâm bệnh chết nhưng trước khi chết nói rõ với ta. Đúng ra ta phải đem Mạch Năng đến công đường phán trị nhưng vì nghĩ đến công lao của y nên ta chỉ đuổi y ra khỏi Mai Hoa trang.
- Có đúng như vậy không?
- Sự thật là như vậy.
Mạch Kiếm Tùng nhếch môi cười khẩy rồi nói :
- Thôi được... cho dù sự thật là như vậy thì ta cũng phải giết lão, bởi ta đã thề trả thù cho cha ta.
Phương Tú Tinh nhìn sang Mạch Kiếm Tùng.
- Sự thật đã như vậy rồi... ngươi còn muốn trả thù nữa?
Mạch Kiếm Tùng nhạt nhẽo nói :
- Mạch Năng đã vay nợ của Mai Hoa trang thì đã trả nợ rồi. Đến lượt Mai Hoa trang phải trả nợ cho Mạch Kiếm Tùng chứ.
Y vừa thốt dứt lời thì gã hắc y nhân che mặt đứng giữa hai gã kia lột phát vuông lụa đen.
Đường Thẩm vừa lột chiếc khăn lụa che mặt vừa nói :
- Đường Thẩm không chấp nhận cách hành xử của Mạch huynh.
Mạch Kiếm Tùng nhìn lại Đường Thẩm.
- Ngươi...
Đường Thẩm thở hắt ra một tiếng. Chàng nhìn chằm chằm Mạch Kiếm Tùng.
- Huynh đến Mai Hoa trang là để trả thù cho Mạch gia, nhưng sự thật đã phơi bày lồ lộ ra đó rồi. Phải chi Mạch Năng cha huynh là người chính nhân chính nghĩa, chuyện huynh trả thù để đòi sự công bằng không cần phải bàn đến làm gì, nhưng đằng này, Mạch Năng cha huynh lại là người bất nhân, bất nghĩa, bất đạo, huynh lại đi đòi trả thù.
Chàng lắc đầu rít lên một tiếng, nói tiếp :
- Đệ thiết nghĩ cha huynh chết là do ân hận hoặc do hổ thẹn, chứ không liên quan gì đến Phương trang chủ. Nay huynh lấy cớ cha huynh chết để đòi nợ Mai Hoa trang, giết Phương trang chủ thì đúng là bất công, không một ai chấp nhận được.
Mạch Kiếm Tùng quá đỗi sửng sốt trước những lời của Đường Thẩm. Y căng mắt nhìn chàng rồi gằn giọng :
- Ngươi đến Mai Hoa trang cùng với Mạch mỗ để thực thi chức nghiệp Tử Vong Sứ, hay để bênh vực và phân giải phải trái. Tử Vong kỳ đã được phán ra, toàn bộ Mai Hoa trang phải bị giết sạch.
Đường Thẩm bước đến trước mặt Mạch Kiếm Tùng.
- Đường Thẩm không chấp nhận chuyện đó xảy ra. Kẻ có lương tri không chấp nhận điều đó.
Mạch Kiếm Tùng trừng mắt nhìn chàng :
- Ngươi đã phạm vào quy giới Tử Vong kỳ.
Vừa nói Mạch Kiếm Tùng vừa dụng chưởng vỗ thẳng đến Đường Thẩm. Chàng không né tránh mà dụng chưởng đón đỡ thẳng. Cả hai dùng một thứ võ công là Thạch Bản chưởng. Bốn chiếc bóng ảnh thủ va thẳng vào nhau.
“Ầm...”
Đường Thẩm thối lui lại đúng hai bộ. Trong khi Mạch Kiếm Tùng trượt dài non một trượng. Y để lại hai rãnh sâu trên sàn gạch.
Nhìn lướt qua hai người đủ nhận định ai là kẻ thắng người thua trong cuộc đọ sức này.
Đường Thẩm nhìn Mạch Kiếm Tùng.
- Huynh không phải là đối thủ của Đường Thẩm đâu.
Chàng nói dứt câu thì Sát nhân Kim diện bước vào.
Vừa bước vào đại đường Mai Hoa trang, Sát nhân Kim diện vừa nói :
- Mạch Kiếm Tùng đúng là không phải đối thủ của Đường Thẩm. Nhưng Đường Thẩm đã phạm vào quy giới Tử Vong kỳ.
Dứt lời thì Sát nhân Kim diện phát động chưởng khí đánh thẳng vào chàng.
“Bình...”
Nhận trọn một chưởng của Sát nhân Kim diện, Đường Thẩm bị bắn đi như một viên sỏi, va lưng vào vách đại đường rồi rơi huỵch xuống sàn gạch. Máu rỉ ra khóe miệng chàng.
Sát nhân Kim diện chắp tay sau lưng thả bước đến trước mặt chàng.
- Ngươi biết tội của ngươi rồi chứ?
Đường Thẩm lòm còm quỳ một chân.
- Tôn giá... Phương trang chủ và tất cả mọi người ở Mai Hoa trang không đáng chết. Sự đòi hỏi trả thù của Mạch huynh là sự đòi hỏi bất công, bất đạo. Tôn giá hãy rút lại Tử Vong kỳ.
Sát nhân Kim diện nhìn vào mắt chàng.
- Tử Vong kỳ đã phát thì không rút lại, kẻ nhận Tử Vong kỳ phải chết và chỉ có cái chết mà thôi.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Xin tôn giá hãy nghĩ lại. Nếu thực hiện Tử Vong kỳ với Phương trang chủ là thực hiện sự bất công mà người có lương tri không ai chấp nhận được.
Hừ nhạt một tiếng, Sát nhân Kim diện nói :
- Lần đầu tiên có một Hắc y sứ lại kháng Tử Vong kỳ.
Mai Hoa trang chủ Phương Bình Quần nhìn Sát nhân Kim diện nói :
- Tôn giá... Phương Bình Quần đã nhận Tử Vong kỳ, Phương Bình Quần chấp nhận chết... riêng người của Mai Hoa trang không nhận Tử Vong kỳ.
- Bổn tọa chấp nhận.
Phương Bình Quần sụp lạy.
- Đa tạ tôn giá.
Lão nhìn Đường Thẩm nói :
- Đa tạ công tử đã mở sinh lộ cho người của Mai Hoa trang.
Đường Thẩm nhăn mặt, chàng không khỏi xúc động trước lời nói của Phương Bình Quần trang chủ.
- Trang chủ... thảo sinh vô dụng...
- Công tử... công tử đã làm tất cả rồi. Lão phu có ra đi cũng mãn nguyện. Dù sao thì Mai Hoa trang cũng vẫn còn.
Phương Bình Quần nói rồi đứng lên.
Phương Tú Tinh giữ lấy Phương Bình Quần.
- Cha...
Nhìn Phương Tú Tinh, Mai Hoa trang chủ nói :
- Không ai cải được tử số khi đã nhận Tử Vong kỳ. Cha có đi thì cũng mãn nguyện vì giữ được Mai Hoa trang. Phương Tú Tinh... con ở lại bảo trọng.
Phương Bình Quần bước đến bên ngọn Tử Vong kỳ.
Lão rút ngọn Tử Vong kỳ.
Phương Tú Tinh gào lên :
- Cha... đừng mà...
Đường Thẩm nhìn sang Sát nhân Kim diện :
- Tôn giá... Đường Thẩm xin...
Sát nhân Kim diện bất ngờ vỗ chưởng xuống ngực chàng.
“Ầm...”
Đường Thẩm ngã vật ra sàn bất tỉnh. Trước khi ngất chàng còn nghe tiếng thét của Phương Tú Tinh.
- Cha...
Tiếng thét của nàng biến ngay thành một mũi giáo vô hình đâm thọc và trái tim của chàng. Chàng lịm người đi trong nỗi đau nhói buốt của vùng chấn tâm.
* * * * *
Vừa hồi tỉnh, Đường Thẩm đã bật ngồi lên. Chàng vừa ngồi bật dậy vừa nói :
- Ta không thể chấp nhận được... không thể chấp nhận được.
Thốt dứt lời, chàng mới định thần được. Đầu chàng nặng chình chịch và ngực rát buốt, nhưng vẫn đảo mắt nhìn quanh. Chàng nhận ra mình đang ở trong một chiếc lâu thuyền.
Đường Thẩm tự nhủ: “Mình đang ở trong khoang thuyền, họ đưa mình đi đâu?”.
Chàng toan đứng lên để đi về phía cửa khoang thuyền thì cửa khoang dịch mở. Một thiếu nữ chỉ vừa đôi mươi len người vào. Nàng nhìn chàng điểm nụ cười mỉm.
- Đường Thẩm công tử đã tỉnh dậy rồi à?
- Tại hạ đang ở trên thuyền có phải không?
- Công tử đang ở trên thuyền.
Nàng bước đến bên chàng đặt chậu nước xuống bên cạnh Đường Thẩm.
- Để tôi lau mặt cho công tử.
Không cần Đường Thẩm có đồng ý hay không, nàng nhúng khăn vào chậu nước rồi chầm chậm lên mặt Đường Thẩm. Đường Thẩm miễn cưỡng cản tay nàng lại.
- Cô nương là ai?
- Công tử cứ xem tôi là nô nữ của công tử đi.
- Tại hạ chưa bao giờ có nô nữ hầu hạ mình. Tâm của tại hạ cũng chưa bao giờ muốn có nô nữ hầu hạ. Tại hạ muốn biết cô nương là ai.
- Tục danh của tôi là Ỷ Thi.
Đường Thẩm nhìn nàng từ tốn nói :
- Tại sao tại hạ lại ở trên con thuyền của cô nương?
- Công tử tự nghiệm ra vì sao ở trên con thuyền này mà.
- Tại hạ đã vi phạm giới lộ của Tử Vong kỳ.
Ỷ Thi gật đầu.
- Công tử đã phạm luật của Tử Vong kỳ rồi.
- Vậy thì đây là chuyến đi cuối cùng của tại hạ.
Ỷ Thi gật đầu.
- Đúng... đây là chuyến đi cuối cùng của công tử.
Nàng nhìn vào mắt chàng.
- Công tử đã bị phế võ công và sẽ bị đưa ra ngoài Tử Vong đảo.
- Tử Vong đảo?
Nàng gật đầu.
- Đúng.
- Tại hạ không còn cơ hội quay lại trung thổ nữa.
- Không còn một cơ hội nào. Công tử sẽ làm mục nhân trên Tử Vong đảo.
- Mục nhân?
Nàng gật đầu.
- Đó là số phận của công tử.
- Chủ nhân của tại hạ quyết định như vậy?
- Đó là sự trừng phạt mà công tử phải nhận lãnh.
Nàng nhìn Đường Thẩm mỉm cười.
Chàng cũng đáp lại nàng bằng nụ cười gượng.
Ỷ Thi nói :
- Công tử chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi dành cho công tử. Công tử muốn gì, Ỷ Thi sẽ chìu công tử.
Nàng vừa nói vừa nhìn chàng.
Đường Thẩm đứng lên.
- Tại hạ muốn ra ngoài mạn thuyền.
- Công tử cứ tự nhiên.
Chàng rời khoang thuyền len ra ngoài mạn thuyền. Đại dương mênh mông bao la, chỉ có những con sóng lớn nối tiếp nhau, hết con sóng này tới con sóng khác vỗ vào mạn thuyền, không thấy đâu là bến bờ cả.
Ỷ Thi bước ra đứng bên cạnh chàng.
Đường Thẩm nhìn sang Ỷ Thi.
- Chừng nào thì chúng ta mới đến Tử Vong đảo?
- Một ngày nữa.
- Trên Tử Vong đảo có những gì?
- Khi công tử đến Tử Vong đảo sẽ biết thôi mà. Công tử có thể chết ngay lập tức và cũng có thể mãi mãi sống trên hòn đảo đó.
Chàng chắp tay sau lưng hướng mắt nhìn xa xa.
Đường Thẩm bâng quơ hỏi nàng :
- Cô nương biết Mai Hoa trang không?
Nàng gật đầu.
- Biết...
- Vậy những người của Mai Hoa trang giờ như thế nào? Họ được bình an chứ?
- Bất cứ môn phái nào hay bang hội nào, nếu đã chấp nhận Tử Vong kỳ thì tất cả đều phải chết.
Chàng chau mày.
- Nói vậy những người vô tội của Mai Hoa trang cũng đã chết?
- Trong tình cảnh này Đường Thẩm công tử vẫn còn lo lắng cho người khác ư?
- Tại hạ sợ việc làm của mình vô nghĩa. Mạch Kiếm Tùng trả thù Mai Hoa trang nhưng sự trả thù của huynh ấy không đúng. Không một người nào có lương tri mà chấp nhận được.
- Đến bây giờ công tử vẫn còn nghĩ đến chuyện đã qua ư? Cho dù công tử có làm gì cũng không thay đổi được Lệnh Kỳ Tử Vong.
- Tại hạ đã làm tất cả, đã chấp nhận phạm luật Tử Vong kỳ, và hơn thế nữa Mai Hoa trang chủ đã chết. Chết một cách oan uổng nếu không muốn nói là chết bởi sự bất công. Còn những con người vô tội kia, tại sao cứ phải giết họ bởi một ngọn Tử Vong kỳ vàng chứ?
Nang nhìn sang Đường Thẩm điểm nụ cười mỉm.
- Công tử đã phá lệ Tử Vong kỳ nên chủ nhân cũng phá luật một lần với những người của Mai Hoa trang, đúng ra tất cả đều phải chết nhưng công tử đã nhận chết thay cho họ.
- Nói vậy ngoài Mai Hoa trang chủ ra thì những người kia vẫn còn sống?
Nàng gật đầu.
- Công tử đã nhận tội cho họ rồi.
Đường Thẩm gượng cười rồi nói :
- Ít ra tại hạ cũng làm được một việc có ích cho Mai Hoa trang. Tại hạ cảm thấy mãn nguyện phần nào. Đường Thẩm chỉ sợ những gì mình làm đã chẳng mang lại điều gì tốt lành cho Mai Hoa trang.
- Mai Hoa trang vẫn còn may mắn lắm nên có công tử nhận lãnh phần nào sát kiếp của họ.
Đường Thẩm gượng cười lắc đầu.
- Tại sao người ta lại bày ra một ngọn tử kỳ để rồi chẳng mang lại điều gì may mắn cả mà chỉ đem đến sát kiếp và chết chóc cho mọi người.
- Để giải trình câu hỏi này của Đường công tử, chỉ có thể hỏi chủ nhân.
- Chủ nhân Tử Vong kỳ là ai?
- Công tử hỏi Ỷ Thi thì Ỷ Thi sẽ hỏi ai đây? Trong cảnh giới nhân sinh hôm nay có người làm chủ, có người làm tớ, đã là tớ thì phải chấp hành mọi phán quyết của chủ nhân.
Đôi chân mày Đường Thẩm nhíu lại. Chàng từ từ nhìn sang nàng. Một lượn sóng to vỗ vào mạn thuyền khiến con thuyền chao đi. Đường Thẩm không sao trụ vững trên hai chân mà chúi về phía Ỷ Thi. Nàng vội đỡ lấy chàng.
Vòng tay của Ỷ Thi ôm chặt lấy Đường Thẩm. Mặt hai người gần sát vào nhau mà Đường Thẩm có thể ngửi được hơi thở thơm tho của Ỷ Thi.
Nàng mỉm cười với chàng.
Mặt Đường Thẩm nóng bừng và ngượng ngùng.
- Tại hạ đúng là kẻ vô dụng.
Chàng vừa nói vừa vịn tay vào be thuyền.
Ỷ Thi buông Đường Thẩm ra, nàng từ tốn nói :
- Chỉ tại công tử bị phế bỏ võ công.
- Đó cũng là cách hay. Tại hạ đã mượn võ công của chủ nhân giờ trả lại cho người thì chẳng còn là gia nhân của ai cả. Tại hạ cũng không muốn mình là gia nhân của người nào.
- Ỷ Thi chỉ có thể đọc được ý niệm đó qua ánh mắt của công tử.
Nàng mỉm cười khi thốt dứt lời :
- Chúng ta vô trong đi.
Đường Thẩm cùng Ỷ Thi quay lại khoang thuyền, chàng tò mò hỏi nàng :
- Trên chiếc thuyền to nay hình như chỉ có mình Ỷ Thi cô nương?
Nàng gật đầu :
- Chỉ có mình Ỷ Thi thôi.
- Một mình cô nương sao có thể khiển được cả con thuyền này?
- Thuyền được khiển bằng những cánh buồm, khi buồm được căng lên đúng thời điểm có lãnh phong thì tự khắc sẽ đưa thuyền đến Tử Vong đảo. Lãnh phong sẽ đưa thuyền đi theo đúng hướng đến Tử Vong đảo mà chẳng cần người nào điều khiển nó.
- Ỷ Thi cô nương sẽ lưu lại Tử Vong đảo với tại hạ?
Nàng im lặng không đáp lời Đường Thẩm.
Ỷ Thi bước đến chiếc rương đặt trong góc khoang thuyền. Nàng lấy trong rương ra lương khô cùng vò rượu hai cân. Bày tất cả mọi thứ ra giữa khoang thuyền.
Nhìn Đường Thẩm, Ỷ Thi nói :
- Đã đến lúc dùng bữa rồi.
Nàng nhìn chàng. Đường Thẩm nhận ra ánh mắt nàng đượm một vẻ buồn u uất.
Chàng bưng vò rượu chuốc ra hai chén, bưng chén rượu, Đường Thẩm nói :
- Mời Ỷ Thi cô nương.
- Mời công tử.
Hai người cùng cạn chén. Đặt chén xuống trước mặt, Ỷ Thi hỏi :
- Công tử có hối tiếc những gì mình đã làm không?
- Tại hạ đã làm gì thì chẳng bao giờ hối tiếc với những gì mình làm.
Vừa nói Đường Thẩm vừa chuốc rượu vào chén của chàng và của Ỷ Thi, trong khi nàng xé lấy một miếng thịt khô đưa qua Đường Thẩm.
- Công tử dùng đi.
Chàng mỉm cười nhận lấy miếng thịt từ tay nàng, chàng nhìn Ỷ Thi nói :
- Có người nào đã ra ngoài Tử Vong đảo rồi quay về không?
Ỷ Thi lắc đầu.
- Những người như công tử thì không bao giờ quay lại Trung Nguyên. Cuộc sống của công tử xem như kết thúc rồi.
- Ỷ Thi chắc như vậy chứ?
Nàng gật đầu.
- Ỷ Thi nói rất thành thật. Ỷ Thi chính là ân huệ cuối cùng mà chủ nhân ban cho công tử.
Chàng nhướng mày.
Nàng mỉm cười.
- Công tử, lạ lắm à?
- Tại hạ không thể hiểu ý nghĩa của hai tiếng ân huệ.
Nàng bưng chén rượu của mình.
- Bất cứ sự đòi hỏi nào nơi công tử cũng đều được Ỷ Thi phục tùng. Đó chính là ân huệ mà chủ nhân ban cho công tử đó.
Thốt ra câu nói đó nàng nhìn chàng bằng ánh mắt đượm buồn.
Đường Thẩm nhận ra ngay ánh mắt đó của nàng. Chàng trả miếng thịt lại đĩa, rồi bưng chén.
- Tại hạ và cô nương cùng cạn chén nào.
Hai người cùng cạn chén, Đường Thẩm uống cạn chén rượu rồi hỏi :
- Tại hạ chỉ muốn bầu bạn với Ỷ Thi cô nương.
- Công tử đang phí hoài những khoảnh khắc còn lại của mình.
- Cô nương hẳn đã từng đưa những người phạm luật như Đường Thẩm ra Tử Vong đảo.
- Ai cũng có một chức nghiệp riêng của mình.
Nàng nói rồi liền bưng vò rượu chuốc ra chén. Vừa chuốc rượu, Ỷ Thi vừa nói :
- Công tử hãy tận hưởng những gì mình đang có trước khi không còn được tận hưởng cơ hội mình đang có.
Nàng nhìn thẳng vào mắt chàng.
Nhìn Đường Thẩm, Ỷ Thi vừa toan cởi bỏ thắt lưng bằng lụa, Đường Thẩm ngăn nàng lại.
- Ỷ Thi cô nương đừng làm vậy.
- Công tử không muốn được tận hưởng những gì mà người ta đã ban cho công tử à?
- Chỉ có những người hoảng loạn và sợ hãi hay không tự kềm chế mình trước tử cảnh mới đánh mất nhân tính thôi. Đường Thẩm không phải là hạng người đó, cho dù biết phía trước mình là một mảng tối đang chờ đợi. Lúc này đây, tại hạ cũng có thể nhảy xuống biển kết liễu cuộc sống của mình mà thôi.
- Công tử được quyền đi tìm tử cảnh cho mình.
- Tại hạ chỉ nói thế thôi chứ không đi tìm tử cảnh cho mình đâu. Khi sinh mạng của tại hạ còn, tại hạ phải biết quý nó.
Chàng nhìn nàng mỉm cười, rồi bưng chén rượu.
- Tại hạ và cô nương hãy cùng uống thật say nhé.
Nàng gật đầu :
- Đó là ý của công tử.
- Hy vọng ngày nào đó, Đường Thẩm sẽ quay trở lại trung thổ.
Hai người cùng cạn chén.
Nàng đặt chén xuống bên cạnh ngồi dịch sát vào Đường Thẩm. Ỷ Thi có lẽ bị ngấm rượu, hay đang trôi vào dòng xúc cảm mà chỉ có mình nàng biết.
Nàng ôm chặt lấy Đường Thẩm.
- Công tử hãy hưởng thụ đi, vì chẳng có ai sống sót trong tử cảnh.
Nói rồi Ỷ Thi ôm ghì lấy Đường Thẩm, đôi cánh môi mọng ướt xuân tình của nàng áp vào má và lan xuống cằm Đường Thẩm.
Hành động của Ỷ Thi chứng tỏ trong nội thể nàng đang trỗi dậy một ngọn lửa tình cháy bỏng. Trên chiếc lâu thuyền chỉ còn lại hai người, đâu có ai phá bĩnh cuộc giao tình giữa họ với nhau.
Ỷ Thi sững sờ khi Đường Thẩm gỡ tay nàng.
- Đường Thẩm không hề có tình với cô nương.
- Đây không là tình.
Chàng lắc đầu.
Ỷ Thi vồn vã hỏi :
- Đường công tử không bao giờ thoát khỏi tử cảnh.
Chàng buông tiếng thở dài, đứng lên. Ỷ Thi ngẩng mặt nhìn Đường Thẩm, nàng miễn cưỡng nói :
- Hãy tin lời của Ỷ Thi đi.
- Tại hạ tin.
Buông tiếng thở dài, Đường Thẩm rời khoang thuyền, bước ra bên ngoài mạn thuyền.
Chàng chắp tay dõi mắt nhìn đại dương mênh mông.
- Mình đang đi vào tử cảnh, Tử nhân muốn mình bước vào tử cảnh.
Một con sóng to vỗ vào mạn thuyền, buộc Đường Thẩm phải dùng tay vịn be thuyền. Chàng chợt nghe tiếng khóc nghẹn ngào của Ỷ Thi, tiếng khóc của nàng nghe như tiếng oán thán của người thân sắp ly biệt người thân. Chàng nhìn về phía cửa khoang thuyền, lắng nghe tiếng khóc của nàng mà nhủ thầm: “Cho dù bước chân vào tử cảnh thì Đường Thẩm vẫn là Đường Thẩm”.

Sát Thần lão nhân 

Hai ngọn chân đèn hất ánh sáng lên vị lão nhân tóc bạc trắng, xõa ngang vai. Ngồi trên thạch bàn, vẻ mặt của lão nhân trông khắc khổ và tàn nhẫn. Chỉ nhìn qua chân diện của lão thôi, ai cũng cảm nhận bóng sắc tử vong rờn rợn trước mặt mình. Mặc dù đã ở trong thạch lâu nhưng lão nhân vẫn bị xích chân vào vách đá.
Đường Thẩm nhìn lão, chàng ôm quyền thủ lễ rồi từ tốn nói :
- Thảo sinh là Đường Thẩm.
Lão nhân nhìn chàng.
Đường Thẩm nói tiếp :
- Còn tiền bối?
- Lão phu là Sát Thần...
Chàng nhìn sững lão nhân.
- Tiền bối là Sát Thần...
- Tiểu tử, lạ lắm ư?
- Vãn bối không tưởng tượng được tiền bối là Sát Thần mà lại bị giam trong tòa thạch lâu này, tiền bối là chủ nhân Tử Vong kỳ sao lại bị giam ở đây?
- Lão phu có cần phải nói cho tiểu tử biết không?
Đường Thẩm bước đến trước mặt Sát Thần. Lão nhìn chàng từ đầu đến chân rồi hỏi :
- Tại sao tiểu tử lại vào đây?
- Thảo sinh phạm luật Tử Vong kỳ.
Sát Thần nhìn chằm chặp vào mắt chàng :
- Tiểu tử mà lại dám kháng lại Tử Vong kỳ ư?
Lão vuốt râu :
- Tiểu tử nói lão phu khó nghe lắm đó.
- Sự thật là sự thật... thảo sinh nói ngoa để làm gì?
- Trên võ lâm chưa một ai kháng lại Tử Vong kỳ thế mà ngươi lại dám kháng Tử Vong kỳ thì hỏi sao ta không lấy làm lạ.
- Thảo sinh cũng lấy làm lạ khi biết Sát Thần bị giam trong thạch lâu này.
- Là ngươi ư? Vậy ngươi đã nghe tiếng của lão ư?
- Nói nghe tiếng của tiền bối cũng không đúng, mà chỉ biết có người nhắc đến tiền bối thôi.
- Ai?
- Tử nhân.
- Lão phu chưa từng bao giờ nghe tới cái danh này.
- Thế mà Tử nhân có nhắc đến Sát Thần, tiền bối không biết người ta mà người ta lại biết tiền bối. Lạ thật đó?
- Võ lâm thì có những việc xảy ra chẳng thể nào ngờ đến được.
- Không thể ngờ được thì những chuyện xảy ra với người võ lâm cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.
- Lão phu muốn biết tại vì sao ngươi lại bị dẫn vào thạch lâu này với lão?
- Thảo sinh đã nói, thảo sinh phạm luật Tử Vong kỳ.
- Ý ngươi nói, ngươi kháng lại Tử Vong kỳ.
- Tiểu sinh kháng lại Tử Vong kỳ.
Sát Thần vuốt râu rồi cười khẩy.
- Lần đầu tiên lão phu nghe có người kháng lại Tử Vong kỳ đó. Đúng ra ngươi đã kháng lại Tử Vong kỳ thì ngươi phải chết mới đúng chứ. Sao lại được đưa vào trong này?
- Bởi vì thảo sinh là thuộc hạ của Tử Vong kỳ.
Lão tròn mắt nhìn chàng :
- Ngươi có thể nhắc lại một lần nữa cho ta nghe.
- Thảo sinh chính là thuộc hạ của Tử Vong kỳ.
- Ngươi là thuộc hạ của Tử Vong kỳ mà kháng lại Tử Vong kỳ ư?
- Lương tâm và lý trí của thảo sinh buộc thảo sinh phải hành động như vậy.
- Lương tâm và lý trí?
- Lão phu nghe lạ tai quá.
- Tiền bối nghe lạ tai còn thảo sinh thì ngạc nhiên, thảo sinh những tưởng đâu Sát Thần chủ nhân Tử Vong kỳ đang đi mây về gió trong Trung Nguyên, không ngờ lại bị giam trong thạch lâu này.
- Lão phu là Sát Thần chủ nhân Tử Vong kỳ nhưng ta bị giam ở đây, bị xích trong thạch lâu này bởi vì ta không còn là chủ nhân Tử Vong kỳ nữa.
- Vậy tiền bối là người thất thế sa cơ?
- Cứ cho như vậy cũng được. Thế còn tiểu tử? Ngươi là thuộc hạ Tử Vong kỳ lại kháng Tử Vong kỳ.
Đường Thẩm ngồi xuống bên lão, chàng nhìn Sát Thần lão nhân rồi thuật lại những gì đã xảy ra tại Mai Hoa trang.
Nghe Đường Thẩm thuật xong, lão nhân Sát Thần nhìn chàng :
- Ngươi muốn làm người chính nhân quân tử, không chấp nhận cái ác diễn ra trước mắt mình?
- Thảo sinh không có ý muốn cho mình là chính nhân quân tử gì cả, thảo sinh chỉ không chấp nhận điều bất công xảy ra cho Mai Hoa trang. Tiểu sinh làm theo lương tâm của mình.
- Ngươi biết ngươi có thể chết chứ?
Đường Thẩm nheo mày, chàng nhìn Sát Thần nói :
- Chuyện xảy ra hôm đó nếu không có Kim Diện Nhân tôn giá người đã ban cho thảo sinh cơ hội có được võ công Thiết Bản Chưởng thì tiểu sinh đã không có mặt ở đây. Mạch Kiếm Tùng huynh không phải là đối thủ của thảo sinh.
- Mạch Kiếm Tùng nào đó không phải là đối thủ của ngươi nhưng tiểu tử có thoát khỏi bóng sắc tử vong của Tử Vong kỳ không?
- Thảo sinh cũng không biết, dù sao thì thảo sinh cũng đã làm được một việc có ích. Thảo sinh không giữ lại được mạng của Mai Hoa trang chủ Phương Bích Quần nhưng ít ra cũng giữ được người của Mai Hoa trang không rơi vào huyết cảnh trùng trùng điệp điệp.
- Nghe ngươi nói, lão phu nghĩ ngươi là một đại thiện bồ tát.
- Vãn sinh đâu tự cho mình là đại thiện bồ tát, vãn sinh chỉ hành động theo những gì mà lý trí buộc phải làm.
- Ai cũng có thể nói được mà, nói nhưng chưa chắc đã làm được. Với lão phu lời nói chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Những gì thảo sinh nói ra cũng chẳng có ý phô trương với tiền bối, tiền bối hỏi thì thảo sinh nói thôi.
- Lão phu lại có những ý niệm khác trong đầu.
- Tiền bối nghĩ sao cũng được. Còn thảo sinh có ý riêng của mình, mỗi người có một ý nghĩ riêng, chẳng ai giống ai cả, cũng chẳng ai buộc ai phải theo ý nghĩ trong đầu mình.
Chàng nhìn lão nhân gượng cười :
- Nói thế cũng không đúng bởi...
(Mất trang)
- Thảo sinh cũng không muốn tiền bối thổ lộ với thảo sinh, ai cũng có một hoàn cảnh mà. Thảo sinh được ở chung với tiền bối là tốt rồi, thảo sinh sẽ cùng với tiền bối đàm đạo trong thời gian tới và sống qua những ngày buồn chán này.
Sát Thần nhìn chàng :
- Tiểu tử không sống lâu đâu, tiểu tử chỉ có thời gian sống ba ngày thôi.
Đường Thẩm nheo mày :
- Thảo sinh chỉ sống được ba ngày thôi à?
Sát Thần lão trượng gật đầu.
- Tiểu tử chỉ sống được không quá ba ngày, nếu ngươi muốn sống lâu hơn thì phải có lão phu nhúng tay vào.
Đường Thẩm lắc đầu :
- Thảo sinh không hiểu ý của tiền bối.
- Đã có nhiều người như tiểu tử vào thạch lâu này rồi và chỉ sau ba ngày thì sẽ chết thật thê thảm, chết mà không toàn mạng.
Đường Thẩm chau mày, chàng lắc đầu :
- Tiền bối nói vậy là sau ba ngày vãn bối phải chết... vãn bối chết vì cái gì?
- Tiểu tử sẽ chết tại Tử Hý trường chứ không chết bởi lão phu.
Đường Thẩm nheo mày :
- Chết tại Tử Hý trường?
- Không sai.
Chàng gượng cười rồi nói :
- Thảo sinh không tin.
- Hãy tin lời của lão đi.
- Thảo sinh đã bị phá bỏ võ công. Nếu như chủ nhân Tử Vong kỳ muốn giết thảo sinh lúc nào chẳng được. Cớ gì phải đưa thảo sinh ra giết tại Tử Hý trường và phải sau ba ngày bị giam trong thạch lâu này cùng tiền bối.
Sát Thần vuốt râu nhìn chàng :
- Tất cả đều có mục đích cả thôi.
- Mục đích gì?
- Người ta đưa tiểu tử vào thạch lâu này để thử học võ công của lão phu. Nếu như lão phu không truyền thụ võ công cho ngươi thì sau ba ngày ngươi sẽ bị thịt trên Tử Hý trường, để người ta giết ngươi.
- Hóa ra mục đích của chủ nhân Tử Vong kỳ là đưa thảo sinh vào đây thụ giáo võ công của tiền bối.
- Có thụ giáo được võ công của ta thì tiểu tử mới có thể giữ mạng mình trên Tử Hý trường.
- Thật không?
- Lão phu không nói sai đâu.
- Vậy tiền bối có truyền thụ võ công cho vãn bối để giữ mạng không?
- Tất nhiên là không rồi.
- Tiền bối không truyền thụ võ công cho thảo sinh, vậy thảo sinh lấy võ công gì mà bước vào Tử Hý trường chứ? Không ai đưa một người chẳng biết tý võ công, không phải như vậy, thảo sinh bị phế bỏ võ công thì đúng hơn. Một người bị phế bỏ võ công như thảo sinh lại bước vào Tử Hý trường chỉ là trò cười cho thiên hạ thôi.
- Nếu tiểu tử không có võ công của ta thì ngươi sẽ chết trên Tử Hý trường. Người ta muốn như vậy, bằng như lão phu truyền thụ võ công cho ngươi thì chủ nhân ngươi đạt mục đích, y sẽ có được võ công của Sát Thần mà bấy lâu nay y muốn thông qua Đường Thẩm.
Đường Thẩm xoa cằm suy nghĩ rồi nói :
- Thảo sinh đã hiểu ra rồi, chủ nhân Tử Vong kỳ đưa thảo sinh vào thạch lâu chung với tiền bối cốt là muốn tiền bối truyền thụ võ công cho thảo sinh. Huỳnh y Kim diện nhân hy vọng Đường Thẩm giữ được mạng sống của mình. Ngược lại Đường Thẩm cũng là cơ hội cho chủ nhân Tử Vong kỳ có được võ công của tiền bối.
- Tiểu tử hiểu ra rồi đó.
- Tiền bối sẽ không lay chuyển định tâm mà truyền thụ võ công của người cho thảo sinh?
- Không bao giờ, tiểu tử tin đi... ông trời chỉ thể sập xuống đè bẹp cõi nhân sinh này nhưng không bao giờ định tâm của lão phu thay đổi.
- Vậy ba ngày nữa thảo sinh sẽ lên Tử Hý trường?
Sát Thần gật đầu.
- Ba ngày sau tiểu tử sẽ bước vào Tử Hý trường.
- Chắc chắn thảo sinh sẽ chết.
- Điều đó hiển nhiên rồi.
- Nếu như vãn bối muốn sống thì phải thỉnh cầu tiền bối truyền thụ võ công cho mình.
- Không sai.
- Thảo sinh tiếp nhận võ công của tiền bối sau ba ngày mà giữ được mạng của mình trước một sát thủ cao cường ư. Chuyện đó khó tin đó.
- Tiểu tử khích tướng lão?
Đường Thẩm khoát tay :
- Thảo sinh không khích tướng đâu mà chỉ nói ra suy nghĩ của mình.
Chàng nói dứt lời thì thạch môn dịch chuyển. Ỷ Thi bưng mâm thức ăn nóng cùng hai bầu rượu bước vào. Nàng đặt xuống thạch bàn, nhìn qua Đường Thẩm, khẽ buông tiếng thở dài rồi lui ra ngoài thạch sảnh.
Đường Thẩm nhìn lão nhân Sát Thần :
- Đã có thức ăn vào hảo tửu, chuyện sống chết của tiểu sinh tạm gác qua một bên, thảo sinh mời tiền bối dùng bữa.
- Lão phu rất sẵn lòng.
Hai người ngồi xuống thạch bàn đối diện nhau. Đường Thẩm chuốc rượu vào hai chiếc chén vừa hỏi Sát Thần :
- Tiền bối đã ở trong thạch lâu này bao nhiêu lâu rồi?
- Lão phu không còn biết đến thời gian nữa nhưng đã có hàng trăm mạng người đi qua gian thạch sảnh này rồi.
Chàng bưng chén :
- Thảo sinh mời tiền bối.
- Không cần khách sáo vậy.
Lão bưng chén dốc lên miệng uống cạn. Đường Thẩm uống cạn chén của mình, chàng nhìn lão :
- Tại sao chủ nhân Tử Vong kỳ lại quan trọng võ công của tiền bối vậy?
- Bởi võ công của lão phu là thứ võ công tối thượng.
- Võ công của tiền bối là cao thâm nhất ư?
- Lão phu dám tự hào về điều đó.
- Võ công tiền bối cao thâm như vậy sao lại bị giam trong thạch lâu này?
Chàng mỉm cười nhìn Sát Thần rồi nói tiếp :
- Tiền bối... thảo sinh mạo phạm nói câu này.
- Câu gì?
- Núi cao thì vẫn còn núi cao hơn, cao nhân tất hữu cao nhân trị.
- Tiểu tử có thể nói như vậy nhưng với lão phu thì câu nói đó hoàn toàn sai. Lão phu bị giam trong thạch lâu này bởi một âm mưu gian kế chứ công bằng xét về võ công thì trong võ lâm đâu có ai giam được lão phu chứ. Mặc dù chúng phá hủy võ công của lão nhưng vẫn xích vào thạch sảnh. Chúng vẫn sợ ta trốn khỏi thạch sảnh này đó.
Đường Thẩm chuốc rượu ra chén chàng và Sát Thần.
- Tại sao tiền bối không làm một cuộc trao đổi?
- Trao đổi gì?
- Lấy võ công của tiền bối mà đổi lại sự tự do cho mình.
Sát Thần phá lên cười, lão vừa cười vừa bưng chén dốc vào miệng. Đặt chén xuống bàn, lão gắp thức ăn rồi mới nhìn Đường Thẩm nói :
- Ta không tin vào ai cả.
- Trong tình cảnh của tiền bối thì cũng không nên tin vào ai cả.
Chàng nói rồi bưng chén rượu uống cạn. Đặt chén xuống bàn chàng nhìn Sát Thần :
- Tiền bối ở trong thạch sảnh này và đã có bao nhiêu người bước vào đây rồi chết tại Tử Hý trường. Trong những người đã bước vào đây rồi ra đi vĩnh viễn, có ai để lại trong tiền bối ấn tượng nào không?
Sát Thần vuốt râu lắc đầu.
- Không ai cả.
- Tiền bối cũng biết họ sẽ chết như thảo sinh?
- Biết.
Chàng bưng chén rượu uống cạn rồi nhìn lão.
- Tiền bối đúng là người vô tâm lạnh lùng.
- Lão phu biết mục đích của người ta.
- Người ta... vậy đó là ai?
- Thất đại môn phái.
Đường Thẩm lắc đầu.
- Thất đại môn phái... người ta là thất đại môn phái chứ không phải chủ nhân Tử Vong kỳ à?
- Chỉ có ta là chủ nhân Tử Vong kỳ.
Đường Thẩm khoát tay :
- Tiền bối không còn là chủ nhân Tử Vong kỳ rồi. Lời nói đó chính miệng tiền bối nói ra.
Đường Thẩm nhìn Sát Thần.
Lão cũng nhìn chàng, Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ :
- Thất đại môn phái là những môn phái nào?
- Đã vào đến tử cảnh rồi mà tiểu tử vẫn còn chưa biết?
- Nếu biết thì thảo sinh đã không hỏi tiền bối làm gì?
- Thất đại môn phái trong võ lâm chính là Võ Đang, Thiếu Lâm, Hoành Sơn, Tung Sơn, Côn Luân, Cái bang và sau cùng là Minh giáo.
- Thất đại môn phái là chủ nhân đích thực của Tử Vong kỳ.
- Cứ cho là như vậy đi khi lão phu còn ở đây.
Chàng gượng cười rồi bưng chén rượu lên :
- Mời tiền bối.
- Uống cạn.
Mặc dù nói vậy nhưng hai người vẫn cứ cạn chén. Đặt chén xuống bàn, lão nhân nhìn Đường Thẩm ôn nhu nói :
- Ngươi có van xin lão phu không?
- Không. Đã có hàng trăm người bước vào thạch sảnh rồi và cuối cùng cũng bước vào tử cảnh. Thảo sinh đâu có đặc quyền đặc lợi gì hơn họ. Chưa hẳn có võ công của tiền bối mà Đường Thẩm tìm được sinh lộ cho mình.
Chàng bưng võ rượu chuốc ra chén. Vừa chuốc ra chén chàng vừa lẩm nhẩm :
- Tiền bối đã biết mục đích của thất đại môn phái là muốn có được võ công của tiền bối, tất cả họ cũng biết tiền bối đang dùng mọi cách chống lại họ. Thất đại môn phái hẳn cũng đã có cách đối phó với tiền bối một khi nắm được võ công của tiền bối.
- Tiểu tử nói không sai.
Chàng nhìn Sát Thần gượng cười :
- Thảo sinh tới số chết thì có võ công xuất quỷ nhập thần cũng chết. Bằng chưa tới số chết thì tử thần chưa đón vãn sinh.
- Tất cả những người vào thạch sảnh này đều muốn van xin lão truyền thụ võ công để giữ mạng mình nhưng tiểu tử thì không.
- Bởi vì thảo sinh đã đoán trước điều gì xảy đến với mình. Không chừng thảo sinh có được võ công của tiền bối thì tiền bối lại là người chết trước thảo sinh đó.
Sát Thần nhìn chàng, lão vuốt râu mỉm cười.
- Tiểu tử cùng một ý nghĩ với ta.
- Vậy nên chúng ta không bàn đến chuyện sống hay chết. Sự chết đến tất sẽ phải chết, cái chết luôn dành cho tất cả mọi người và chẳng có người nào thoát ra được tử cảnh dành cho mình. Những ngày còn lại này bên cạnh thảo sinh vẫn còn có tiền bối bầu bạn là thú vị lắm rồi.
Chàng bưng chén rượu :
- Mời tiền bối.
- Mời tiểu tử.
Đường Thẩm xoay chén rượu trên tay mình rồi nhìn Sát Thần ôn nhu nói :
- Tiền bối có bao giờ nghe nói đến Kim đồ không?
Đôi chân mày của Sát Thần nhíu lại.
- Kim đồ... tiểu tử biết Kim đồ à?
- Thảo sinh chỉ mới nhìn qua Kim đồ nhưng hình như nó chỉ có nửa bức Kim đồ mà thôi. Chính vì Kim đồ mà Bạch Vân trang rơi vào huyết cảnh, không một ai sống sót.
- Tiểu tử biết Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi.
Chàng lưỡng lự nhìn Sát Thần :
- Thảo sinh biết nói thế nào với tiền bối đây?
- Tiểu tử không nói cũng không sao, lão phu chẳng tìm hiểu làm gì. Đúng như tiểu tử nói, ngươi chỉ có thể thấy nửa bức Kim đồ, nửa bức Kim đồ còn lại thuộc về lão phu nhưng sau đó nó thuộc về thất đại môn phái. Nửa bức Kim đồ còn lại được chia ra làm bảy mảnh. Mỗi một đại môn phái giữ một mảnh.
- Kim đồ chứa đựng những gì mà giới võ lâm quan tâm vậy?
- Chưa ai biết trong Kim đồ chứa những gì nhưng tương truyền ai hiểu được Kim đồ thì người đó là thiên hạ đệ nhất nhân, là chủ nhân của võ lâm. Đúng hơn sẽ là Minh chủ võ lâm. Nhưng muốn hiểu được trong Kim đồ chứa những gì thì trước tiên phải có được Kim đồ.
Đường Thẩm lắc đầu :
- Người võ lâm chẳng một ai biết an phận cả.
- Nếu giới võ lâm biết an phận thì ta đã là Võ lâm Minh chủ.
- Đã là người an phận thì không nên bước chân vào chốn võ lâm.
- Tiểu tử có an phận không?
Đường Thẩm gượng cười :
- Thảo sinh rất muốn làm một gia sư nhưng cuộc đời thì khác. Ý của thảo sinh như vậy nhưng cuộc đời chưa hẳn đã cho thảo sinh toại nguyện ý của mình.
Chàng bưng vò rượu chuốc ra chén của Sát Thần, vừa chuốc chàng vừa nói :
- Cũng như tiền bối, ý của tiền bối cũng muốn làm Minh chủ võ lâm nhưng cuộc đời đâu cho tiền bối toại nguyện đâu.
- Ai cũng có tham vọng cả.
- Nếu người chẳng có tham vọng chẳng phải là người, đã sinh ra làm người thì phải gắn với tham vọng.
Chàng nhìn Sát Thần.
Thạch môn lại dịch mở, Ỷ Thi bước vào. Nàng đi đến bên thạch bàn của Sát Thần và Đường Thẩm. Hơi khom người xuống dưới với vẻ thành kính, nàng liếc nhanh qua Đường Thẩm rồi nhìn lại Sát Thần.
- Tiểu nữ đến hầu hạ tôn giá.
Sát Thần đứng lên.
Đường Thẩm nhìn lão rồi định nhãn lại Ỷ Thi.
Sát Thần dõi đôi mắt nhìn xuống Đường Thẩm :
- Tiểu tử cứ thư thái và chờ đợi cái chết đến với mình.
Nói dứt câu lão cùng Ỷ Thi song hành bước về phía tấm bình phong nơi góc thạch sảnh. Hai người lẩn vào sau bức bình phong đó. Đường Thẩm bưng chén rượu, chàng còn chưa kịp dốc chén rượu vào miệng thì nghe tiếng cười khanh khách của Sát Thần cất lên lồng lộng, cùng với tràng cười tiếu ngạo đó là tiếng xích sắt khua leng keng nghe rợn cả cột sống.
Chuyện gì xảy ra phía sau bức bình phong Đường Thẩm không thấy được nhưng tràng tiếu ngạo của Sát Thần đạp vào thính nhĩ chàng tạo ra trong chàng sự ác cảm đối với con người này.
Chàng dốc chén rượu uống cạn, vừa đặt chén xuống bàn thì tràng cười tiếu ngạo khả ố của lão lại cất lên. Nghe tràng tiếu ngạo đầy âm vực khả ố đó, Đường Thẩm bưng cả vò rượu tu ừng ực. Chàng không muốn nghe tiếng cười đó nữa bởi nó tạo ra trong chàng những hoạt cảnh tởm lợm mà chàng không muốn nghĩ tới.
Khi Đường Thẩm uống cạn vò rượu thì Ỷ Thi ở sau bức bình phong bước ra. Đường Thẩm nhìn nàng, chàng nhận ra ánh mắt ưu buồn vời vợi trong đáy mắt Ỷ Thi, nhìn xiêm y xốc xếch của Ỷ Thi cũng đủ đoán biết chuyện gì vừa xảy ra giữa nàng với lão.
Đường Thẩm nhìn xuống mũi giày mình, chàng nghĩ thầm: “Tại sao nàng phải an phận như vậy chứ?”.
Ỷ Thi bước qua Đường Thẩm mà mặt cúi xuống như muốn né tránh tiếp nhận ánh mắt của chàng, nàng mở thạch môn rồi lẩn nhanh ra ngoài.
Sát Thần lão quỷ từ sau bức bình phong bước ra, lão vừa bước đến thạch bàn vừa phủi vạt áo bằng vải gai.
Lão nhìn chàng vuốt râu mỉm cười. Nụ cười của lão càng khiến Đường Thẩm có ác cảm hơn.
- Tiền bối hành sự như vậy có đúng với đạo lý không?
- Ai cũng có chức nghiệp của riêng mình cả... ngươi đừng quá bận tâm. Lão phu là tù nhân nhưng lại là tù nhân mà thất đại môn phái không thể giết được. Trái lại thất đại môn phái còn cho người hầu hạ chăm sóc, còn ngươi là tù nhân phải chết ngoài Tử Hý trường.
- Thảo sinh có chết cũng không mất đạo làm người.
- Tiểu tử nói hay lắm bởi vì người chưa bước vào tử cảnh.
Lão nói rồi với tay bưng vò rượu và nhận ra rượu trong vò không còn. Lão nhìn Đường Thẩm :
- Tửu lượng của ngươi khá lắm.
- Thảo sinh uống rượu để không nghe tiếng cười khả ố của tiền bối.
- Ta cười rất khả ố sao?
- Rất khả ố, trước khi nghe tiếng cười đó, thảo sinh có phần ngưỡng mộ tiền bối nhưng bây giờ thì không. Kể từ lúc tràng tiếu ngạo kia cất lên, trong mắt thảo sinh thì tiền bối không xứng là trưởng tôn.
Chân diện Sát Thần đanh lại.
- Tiểu tử... Ngươi muốn gì ở ta?
- Ở tiền bối chẳng có điều gì để thảo sinh muốn.
Sát Thần lão quỷ lừ mắt nhìn chàng, gằn giọng nói :
- Tiểu tử... ngươi mạo phạm ta rồi đó.
- Trước khi nói câu đó, tiền bối hãy nhìn lại mình.
Lão trừng mắt nhìn Đường Thẩm, vuốt râu cười khẩy. Sát Thần lão quỷ chấp tay sau lưng thả bước về phía thạch sàn, lão dừng bước giả lả nói :
- Cho dù ngươi có ngưỡng mộ ta hay không thì ba ngày sau ngươi cũng chết, lão phu cũng chẳng cần phải bận tâm làm gì.
Lão nói rồi nằm dài xuống thạch sàn, gát tay lên trán nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc lão chìm vào giấc ngủ ngon lành, cất tiếng ngáy như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đường Thẩm nhìn lão rồi đứng lên, chàng đi đến vách thạch sảnh, quay mặt nhìn vách đá, cất tiếng ngâm:
Đình đình sơn thượng tùng
Sắc sắc cốc trung phong
Phong thanh nhạt hài thịnh
Tùng chi nhất hà kình
Băng sương chính thảm thê
Chung tuế thưởng đoan chính
Khí bất ly ngưng hàn
Tùng bách hữu bản tính.
Dịch:
Cao ngất tùng trên núi
Vì vèo gió trong khu
Mạnh thanh tiếng gió rít
Nhành tùng vẫn cứ xòe
Băng sương thật thảm thê
Suốt năm đều thế cả
Nếu không chịu lạnh tê
Tùng bách nào đáng kể.
Chàng vừa dứt tiếng ngâm thì Sát Thần lão quỷ ngồi lên nhìn Đường Thẩm.
- Tiểu tử... ngươi muốn nói ai là tùng là bách?
Đường Thẩm không nhìn lại nhạt nhẽo nói :
- Ai cũng có thể là tùng là bách nếu biết giữ đạo làm người. Riêng tiền bối thì không.
Chân diện Sát Thần lão quỷ tái hẳn đi. Lão gằn giọng nói :
- Ngươi không được mạo phạm ta.
- Người không trọng mình thì sao bắt người khác trọng mình được.
Sát Thần lão quỷ đứng hẳn lên.
Chàng nghe tiếng xích khua lẻng xẻng nên buộc phải quay mặt lại nhìn.
Sát Thần lão quỷ sầm sập bước đến trước mặt chàng.
- Tiểu tử dám mạo phạm lão phu.
Vừa thốt ra lời đó, lão dựng hữu chưởng qua khỏi đầu. Đường Thẩm trừng mắt nhìn vào mặt lão.
Ánh mắt của chàng như toát ra quyền uy của một chủ nhân chiếu vào kẻ tội đồ. Chẳng biết ánh mắt đó tác động thế nào đến lão Sát Thần mà lão từ từ hạ hữu chưởng xuống.
Lão buông tiếng thở dài rồi nói :
- Nếu trước đây... mạng ngươi đã không còn.
- Đừng nói với tại hạ những điều đó.
Nói dứt câu Đường Thẩm quay mặt vào vách đá.
Sát Thần lão quỷ đanh mặt lại, lão từ từ thối bộ ra sau kéo theo sợi dây xích khua lẻng xẻng. Lão ngồi thịch xuống sàn mà mắt đăm đăm rọi vào lưng Đường Thẩm.
Chẳng biết lão nghĩ gì mà chợt buông tiếng thở dài.
Thạch môn lại dịch mở.
Người bước vào là Kim diện huỳnh y nhân. Đường Thẩm dõi mắt nhìn huỳnh y Kim diện nhân.
Lão Sát Thần đanh giọng lạnh lùng nói :
- Hắn là kẻ được lựa chọn.

Tử Hý trường 

Màn sương dày phủ một màu trắng xóa lên Tử Hý trường. Bốn mươi chiếc chân đèn phừng phực ngọn lửa to vây quanh dọc theo vòng tường cao trên hai mươi bộ vẫn không sao xua được màn sương trắng xóa kia. Đứng trên những thành tường cao ngất đó là một vòng Kim diện nhân. Tất cả đều đứng dạng chân, khoanh tay trước ngực, vận võ phục bó sát lấy người.
Ngay chính điện Tử Hý trường là một khán đài. Trên khán đài bảy vị Chưởng môn gồm có Thiếu Phong chân nhân đạo trưởng, Pháp Hành hòa thượng, Nga Mi Thiên Luân Bạch Mi trưởng lão, Hành Sơn chưởng môn Ngã Tịnh, Tung Sơn Chưởng môn Tịnh Bồi Lạc, Bang chủ Cái bang Mạo Thừa Bối, Minh Thân Giáo chủ Trang Linh Du. Tất cả đều vận trường bào Chưởng môn, chễm chệ ngồi trên những chiếc ngai sơn son thếp vàng.
Đường Thẩm tứ chi bị xích lại với nhau, được một gã Kim diện nhân dẫn ra Tử Hý trường. Chàng mang một cảm giác bồn chồn khi bước vào Tử Hý trường. Mặc dù đã biết trước hoạt cảnh này sẽ đến với mình, nhưng khi được dẫn vào Tử Hý trường, tim chàng vẫn đập thình thịch với sự bất an.
Không biết đã có bao nhiêu con người chết trong Tử Hý trường này, mà Đường Thẩm cảm nhận ngửi được mùi máu tanh. Không chỉ có mùi máu tanh phảng phất lên từ mặt cát mà còn có những oan hồn chưa kịp siêu thoát khỏi cảnh giới nhân sinh này.
Chàng nhìn về phía khán đài nơi có Thất đại chưởng môn phái ngồi trên những chiếc ngai sơn son thếp vàng với dáng cách uy nghi.
Thất đại chưởng môn đều dõi mắt nhìn xuống Đường Thẩm. Tiếp nhận ánh mắt của bảy vị Chưởng môn đại phái, Đường Thẩm ngỡ mình như là một con mồi ngơ ngác trước ánh mắt loài dã thú hừng hực cơn đói khát lâu ngày.
Đường Thẩm khẽ buông tiếng thở dài, chàng nhớ lại lời của Sát Thần lão quỷ.
- “Tiểu tử... Tử Hý trường chỉ có một người sống sót. Một người duy nhất, ngươi phải sống, người thuộc về lão phu”.
Vừa nghĩ Đường Thẩm vừa định nhãn nhìn Thất đại chưởng môn, chàng nghĩ thầm: “Họ lập ra Tử Hý trường để làm gì? Để tận mục sở thị cái chết của những võ phu bước vào đây ư?”.
Chàng vừa nghĩ vừa căng mắt nhìn Thất đại chưởng môn nhân. Chàng muốn hỏi bảy con người kia muốn gì ở mình, nhưng rồi xua đi ý niệm đó ra khỏi, bởi chàng biết cái gì sắp xảy ra với mình. Chàng chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là bước vào cuộc đấu sinh tử và phải trở ra khỏi Tử Hý trường bằng chính bản lĩnh võ công mà lão Sát Thần đã truyền thụ. Đó là sự lựa chọn duy nhất của Đường Thẩm.
Chưởng môn nhân phái Nga Mi, Thiên Luân Bạch Mi đứng lên.
Lão chấp tay bước đến phía trước, nhìn xuống Đường Thẩm.
Một gã Kim diện nhân bước tới tra khóa vào ổ mở xích tay chân cho chàng, vừa được mở khóa, Đường Thẩm ôm quyền hướng lên Nga Mi Thiên Luân Bạch Mi từ tốn nói :
- Đường Thẩm có phải là vật tế thần cho các vị thưởng lãm không?
Thiên Luân Bạch Mi nhìn chàng, chiếc cằm nhẵn nhụi của vị Chưởng môn phái Nga Mi đập vào mắt chàng, tạo ra trong tâm thức cảm giác bực bội hơn.
Thiện Luân Bạch Mi lão tổ trang trọng nói :
- Hy vọng lần này tiểu tử không làm bổn nhân thất vọng.
Nói dứt lời, Chưởng môn phái Nga Mi Thiên Luân rút một ngọn Tử Vong kỳ, ghim án thiên bằng đá đặt ngay dưới khán đài.
Đường Thẩm chau mày nghĩ thầm: “Mình đã nhận án tử kỳ”.
Vừa nghĩ chàng vừa nhớ đến lời của Sát Thần lão quỷ :
- “Tử Hý trường chỉ có một người sống sót, ngươi phải là người sống sót, bởi ngươi sẽ thuộc về ta”.
Nghĩ đến những lời đó của Sát Thần lão quỷ, Đường Thẩm đanh mặt hẳn lại, chàng chờ đợi Thiên Luân Bạch Mi xuất thủ. Nhưng không như chàng nghĩ, Bạch Mi Thiên Luân Chưởng môn quay lại chiếc ngai của gã.
Thiên Luân Bạch Mi vừa mới yên vị thì một gã cao thủ vận võ phục của phái Nga Mi, lưng giắt trường kiếm từ từ tiến ra.
Đường Thẩm quay mặt nhìn lại. Chàng không khỏi sửng sốt khi nhận ra gã kiếm thủ đó chẳng phải ai xa lạ với chàng mà y chính là Huyết Kiếm Tư Không.
Chàng nhìn Huyết Kiếm Tư Không nghĩ thầm: “Tại sao lại là Huyết Kiếm Tư Không tôn giá? Mình không thể ngờ được”.
Vẻ mặt căng thẳng của chàng không lọt qua được tầm mắt của Thiên Luân Bạch Mi, chẳng biết bộ mặt của chàng tác động gì đến Thiên Luân Bạch Mi mà lão lại điểm nụ cười thỏa mãn và tự đắc.
Thiên Luân Bạch Mi Chưởng môn phái Nga Mi lấy một mảnh Kim đồ, trịnh trọng đặt lên phiến đá trước mặt lão.
Huyết Kiếm Tư Không dừng bước trước mặt Đường Thẩm, chàng miễn cưỡng ôm quyền nói :
- Huyết Kiếm Tư Không tôn giá... tôn giá nhận ra tại hạ chứ, tại hạ đã gặp tôn giá một lần.
Huyết Kiếm Tư Không nhìn vào mắt chàng, nhạt nhẽo đáp :
- Trong Tử Hý trường này chỉ sống và chết. Túc hạ đừng chờ đợi điều gì khác hơn ở tại hạ.
- Tại sao Đường Thẩm và tôn giá phải sống chết với nhau mà không có oán thù gì.
- Túc hạ hãy bỏ những câu hỏi ngớ ngẩn ấy đi. Những câu giải trình cho sự thắc mắc của túc hạ không có trong Tử Hý trường.
Vừa nói Huyết Kiếm Tư Không định nhãn nhìn lên bàn án thiên.
Đường Thẩm để ý đến ánh mắt của Huyết Kiếm Tư Không, ngọn bạch lạp trên án thiên đang lụi dần và cuối cùng nó phụt tắt.
Huyết Kiếm Tư Không đưa tay ra sau lưng.
“Rét...”
Thanh trường kiếm với lưỡi kiếm đỏ ối như nhuộm máu hiện ra trên tay Huyết Kiếm Tư Không. Y hướng mũi huyết kiếm thẳng vào Đường Thẩm.
Đường Thẩm căng mắt nhìn chằm chằm vào mũi kiếm của đối phương, chàng nhủ thầm: “Thuật Phi Mã Độn Hình mà Sát Thần lão quỷ truyền thụ cho mình không biết đối phó lại với Huyết Kiếm Tư Không tôn giá hay không?”.
Ý nghĩ đó còn đọng trong đầu chàng thì Sát Thần lão quỷ bị xích cả tứ chi được dẫn giải ra. Lão được yên vị ngay bên án thiên. Sát Thần lão quỷ nhìn Đường Thẩm. Lão thản nhiên vuốt mái tóc bạc trắng của lão.
Lưỡi kiếm của Huyết Kiếm Tư Không từ từ đỏ rực hẳn lên. Lưỡi kiếm càng lúc càng đỏ như thế muốn phát quang.
Sát Thần lão quỷ chăm chú nhìn vào lưỡi huyết kiếm của Tư Không.
Bất chợt khí kiếm đỏ ối thoát ra từ mũi huyết kiếm của Huyết Kiếm Tư Không. Thính nhĩ của Đường Thẩm như có than đỏ chích vào bởi một âm vực khô khốc.
“Rét...”
Đường Thẩm chẳng kịp suy nghĩ mà chỉ còn biết sử dụng thuật Phi Mã Độn Hình vừa mới thụ nạp của Sát Thần lão quỷ.
Đúng hơn, chàng phản xạ theo cảm tính với hy vọng thoát được cái chết được tạo ra bởi đối phương.
Chàng lách bộ cực nhanh nhưng đạo chỉ kiếm của Huyết Kiếm Tư Không vẫn xuyên qua bờ vai trái của Đường Thẩm.
Nửa một bên người của Đường Thẩm tê rần. Những tưởng như vừa nhận cả một chậu nước sôi.
Đường Thẩm trừng mắt nhìn Huyết Kiếm Tư Không.
Huyết Kiếm Tư Không thét lên một tiếng: “Sát...”
Tiếng thét của gã lồng lộng. Phá vỡ sự im lặng nặng nề của Tử Hý trường cùng với tiếng thét đó, Huyết Kiếm Tư Không cất thân ảnh lên cao bốn trượng.
Y tợ như cánh chim đêm khổng lồ với lưỡi kiếm đỏ rực lướt thẳng đến Đường Thẩm.
Lưỡi kiếm đỏ rực của Huyết Kiếm Tư Không hướng thẳng vào yết hầu Đường Thẩm. Tất cả mọi người đều chờ đợi cái chết khủng khiếp sẽ đến với Đường Thẩm. Mọi ánh mắt đổ dồn vào chàng.
Đường Thẩm không né tránh lưỡi huyết kiếm tử thần của đối phương mà vươn trảo ra. Thủ pháp của chàng hướng thẳng đến lưỡi huyết kiếm tàn khốc đó.
Thủ pháp của chàng vươn ra chẳng khác nào kẻ điên hoặc người hàm hồ chẳng biết võ công nên mới có hành động như vậy. Hữu trảo của Đường Thẩm thộp thẳng vào lưỡi huyết kiếm. Chàng cảm nhận rõ mồn một lưỡi kiếm cắt vào da thịt mình. Hai hàm răng Đường Thẩm nghiến chặt lại với nhau phát ra những tiếng ken két.
Chàng thộp lưỡi huyết kiếm và buộc nó chậm lại, rồi ngửa người ra sau, hướng lưỡi kiếm đi sạt qua trên mặt mình sau đó chuyển hướng nó ghim xuống đất.
“Phập...”
Đường Thẩm rút hữu trảo lại, kéo theo những tia máu phun trào rưới xuống đất, trong khi lưỡi kiếm của Huyết Kiếm Tư Không lại ghim xuống quá nửa. Huyết Kiếm Tư Không chới với vì mất điểm trụ. Y toan hoành bộ rút lưỡi kiếm trở về, nhưng muốn làm được điều đó thì y phải có tấn trụ.
Đường Thẩm lại không để cho Huyết Kiếm Tư Không có thời gian thực hiện ý đồ của mình, chàng dụng tả thủ, thi triển ra một thế điểm chỉ vào Tịnh huyệt của Huyết Kiếm Tư Không.
“Chát...”
Thao tác của Đường Thẩm cực nhanh và cực kỳ chính xác, khiến cho Huyết Kiếm Tư Không gần như không còn kịp có phản xạ gì. Thậm chí tay gã vẫn còn nắm chắc đốc lưỡi huyết kiêm mà đứng thừ ra đó như bị trời trồng.
Sự biến hoàn toàn trái ngược với sự tiên liệu của Thất đại chưởng môn phái. Người bàng hoàng nhất chính là Bạch Mi Thiên Luân chưởng môn nhân.
Lão đứng hẳn lên khỏi chiếc ngai sơn son thếp vàng.
Sát nhân lão quỷ vẫn dửng dưng, ve mái tóc bạc trắng.
Thiên Luân Bạch Mi từ từ ngồi trở lại.
Đường Thẩm ôm lấy hổ khẩu hữu thủ đang tươm máu ròng ròng đỏ cả tay chàng. Nhìn Huyết Kiếm Tư Không, Đường Thẩm nói :
- Đường Thẩm phải làm gì đây?
Huyết Kiếm Tư Không nhìn chàng lạnh lùng nói :
- Giết ta đi, túc hạ sẽ được sống.
Đường Thẩm lắc đầu.
Thiên Luân Bạch Mi chau mày khi thấy chàng đứng thừ ra nhìn Huyết Kiếm Tư Không. Lão ve cằm cất giọng eo éo :
- Giết hắn đi... ngươi còn chờ gì nữa?
Đường Thẩm nhìn lại khán đài. Ánh mắt của chàng hừng hực chiếu vào Thất đại chưởng môn, chàng cắn răng trên vào môi dưới, đi chậm rãi đến bên bàn án thiên.
Nhìn lên Thất đại chưởng môn, Đường Thẩm buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ngọn Tử Vong kỳ với một mạng người cái nào quý hơn.
Câu hỏi của chàng khiến Thất đại chưởng môn nheo mày nhìn xuống. Sát Thần lão quỷ cũng nhìn chàng.
Đường Thẩm rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực.
Chàng đanh giọng nói :
- Các vị trưởng bối không thể hiểu được tại sao phải làm những chuyện bất đạo, trái với lương tâm mình. Đường Thẩm đã một lần kháng lại Tử Vong kỳ mà vẫn có thể kháng lại lần thứ hai.
Chàng nói rồi rút ngay ngọn Tử Vong kỳ ghim trên án thiên bẻ gãy. Hành động của chàng khiến cho mọi người phải đổ dồn mắt nhìn.
Sát nhân lão quỷ nheo mày.
Thiên Luân Bạch Mi Chưởng môn phái Nga Mi đanh giọng nói :
- Tiểu tử... ngươi muốn chết?
- Tại hạ đã bước vào Tử Hý trường thì đâu còn nghĩ đến chuyện sống hay là chết. Nhưng hôm nay Đường Thẩm không chết và Huyết Kiếm Tư Không tôn giá cũng không chết để thỏa mãn sát tâm của các người.
Chàng định nhãn nhìn chằm chằm vào Thất đại chưởng môn phái.
- Chiêu thức vừa rồi, tại hạ mới thi triển để đối phó lại với lưỡi kiếm của Huyết Kiếm Tư Không chỉ là mới là chiêu thức sơ giao của Sát Thần tiên sinh thôi. Những chiêu thức sau, tại hạ sẽ đối mặt với bảy vị. Bảy vị là chưởng bối đừng đem những người khác ra làm trò tiêu khiển chết chóc cho các người.
Đường Thẩm trừng mắt nhìn Thất đại chưởng môn.
- Tai hạ đã nói hết lời. Tất nhiên những lời nói của tại hạ biểu thị sự bất kính, bất phục với các người. Đường Thẩm có thể chết tại đây ngay trước mắt tất cả mọi người nhưng Thất đại môn phái sẽ mãi mãi không bao giờ rửa được nỗi ô nhục hèn hạ này.
Đường Thẩm nói rồi tự phanh ngực áo hướng về Thất đại chưởng môn. Sát Thần lão quỷ phá lên cười khằng khặc, tiếng cười của lão nghe chát chúa nhưng tiềm ẩn trong đó là sự phấn khích tột cùng.
Chẳng biết tràng tiếu ngạo của Sát Thần lão quỷ tác động thế nào đến Thất đại chưởng môn mà cả bảy người đều sa sầm mặt lại. Sát Thần lão quỷ đứng lên, lê những bước đi chậm chạp về phía vòm cửa đã mở sẵn.
Đường Thẩm đứng một lúc không thấy ai làm gì mình liền ôm quyền :
- Tại hạ cáo lui, hy vọng lần sau là cuộc đối mặt với bảy vị trưởng bối.
Đường Thẩm nói rồi quay bước, chàng dợm bỏ đi thì Thiên Luân Bạch Mi Chưởng môn phái Nga Mi lên tiếng :
- Đứng lại.
Đường Thẩm dừng bước.
Chàng nhìn lại Thiên Luân Bạch Mi Chưởng môn phái Nga Mi.
Chàng ôm quyền :
- Tiền bối chỉ giáo.
- Tại sao tiểu tử không giết Huyết Kiếm Tư Không?
- Tại hạ đâu phải là nô nhân cho tiền bối nhất nhất phải tuân thủ những chỉ ngôn của tiền bối chứ?
Chàng nói dứt câu quay bước bỏ đi. Vừa thả bước đi chậm rãi, Đường Thẩm vừa nghĩ đến cái chết. Chàng chờ đợi một sát chiêu tước đi sinh mạng mình.
Xương sống chàng gai lạnh với ý nghĩ đó. Chàng hình dung đến một lưỡi kiếm sẽ bổ đôi thân pháp mình từ phía sau lưng, tất cả rồi sẽ kết thúc.
Đường Thẩm bước đến vòm cửa mà chẳng có sát chiêu nào đến với mình. Chàng dừng bước ngay ngưỡng cửa Tử Hý trường. Chỉ có sự im lặng nặng nề đáp lại sự chờ đợi của chàng.
Đường Thẩm đứng một lúc rồi đi vào vòm cửa Tử Hý trường. Chàng để lại Tử Hý trường một sự thay đổi, đúng hơn là một dấu khắc mà từ khi có Tử Hý trường chưa bao giờ xảy ra và chẳng một ai nghĩ đến. Một sự thay đổi mà chính những chủ nhân của Tử Hý trường chẳng thể nào ngờ được.
* * * * *
Sát Thần lão quỷ ngồi bên thạch bàn. Trên bàn đã bày sẵn rượu và hai chiếc chén. Đường Thẩm bước vào thạch sảnh. Lão nhìn chàng, Sát Thần lão quỷ se mái tóc nhìn chàng điểm nụ cười mỉm.
Đường Thẩm bước đến ngồi xuống bàn, hữu thủ của chàng đã được băng bó nhưng vẫn còn tươm máu.
Đường Thẩm nói :
- Tiền bối chờ vãn sinh.
- Không chờ ngươi thì ta chờ ai?
Lão bưng bầu rượu chuốc ra chén.
- Uống đi.
- Mời tiền bối.
Hai người cùng uống cạn chén.
Sát Thần lão quỷ đặt chén rượu xuống trước mặt giả lả nói :
- Lão phu chẳng thể nào tưởng tượng được cách hành sự của ngươi.
- Tiền bối chỉ làm theo những suy nghĩ của riêng mình.
- Tiểu tử... ngươi mới bỏ qua một cơ hội tốt, nếu ngươi giết chết Huyết Kiếm Tư Không, ngươi sẽ thay thế vào chỗ của hắn.
Chàng cướp lời Sát nhân lão quỷ :
- Thay vào chỗ của Huyết Kiếm Tư Không tôn giá, vãn bối sẽ là nô nhân sát thủ vô tình, vô tính. Điều đó khác hẳn với những gì của một gia sư, khác với những đạo lý mà vãn bối đã truyền cho học trò của mình. Đường Thẩm không là nô nhân của ai cả.
Sát Thần lão quỷ bưng bầu rượu chuốc ra chén.
- Lão phu quá bất ngờ với những gì tiểu tử đã làm.
Chàng gượng cười :
- Tiền bối bất ngờ là vãn bối vui rồi. Tiểu bối hành sự như vậy sao Thất đại chưởng môn không lấy mạng tiểu bối.
- Tiểu tử là kẻ phá lệ nhưng bọn chúng sao có thể lấy mạng ngươi được. Bởi cuộc cờ này vẫn còn. Bảy tên đó lại chẳng tên nào nhường tên nào. Thiên Luân Bạch Mi xem như thua một bước đi. Tuy nhiên lão vẫn có thể gỡ lại nước cờ đó nếu Đường Thẩm còn sống.
Lão vo mái tóc với vẻ mặt thích thú vô cùng.
- Lão phu bị bẽ mặt, nhưng xem chừng bọn chúng còn bẽ mặt hơn bọn ta. Tiểu tử đã làm một cuộc thay đổi Tử Hý trường mà những chủ nhân của Tử Hý trường ...
(thiếu mất bốn trang)
- Kể từ hôm nay, lão phu không muốn bất cứ một nữ nhân nào vào đây hầu hạ lão phu, đi ra đi.
Ỷ Thi nhìn lão rồi quay bước trở ra. Thạch môn lại đóng sầm lại.
Đường Thẩm nhìn lão, chàng điểm nụ cười mỉm, ôm quyền nói :
- Vãn bối ngưỡng mộ tiền bối.
Nghe chàng nói câu này Sát nhân lão quỷ không lộ vẻ hoan hỷ, phấn khích mà chân diện lại sa sầm lại nhìn chàng nhạt nhẽo nói :
- Lão phu không cần sự ngưỡng mộ đó mà muốn ra khỏi tòa thạch lâu này và lấy lại võ công.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT