watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Gieo quả yêu hưởng lộc tìn

- Sử công tử sao lại buồn vậy?
Thứ Dân vừa áp miệng chén vào môi mình nhưng rồi lại đặt xuống bàn. Y vẫn hậm hực khi nghĩ đến hoạt cảnh giữa Diệp Tình và Tuần phủ đại nhân Dương Can. Nhưng khi y nghe được giọng nói tao nhã của Diệp Tình thì bất giác những muộn phiền bỗng dưng tan biến như bong bóng trời mưa. Mặc dù vậy, Sử Thứ Dân vẫn không nhìn lại nàng, cho dù mũi y đã ngửi được mùi xạ hương thơm nồng của ý trung nhân.
Y gắt giọng nói :
- Nàng còn quan tâm đến ta làm gì nữa?
Nghe Sử Thứ Dân hỏi câu này, Diệp Tình quá đỗi ngạc nhiên đến độ phải tròn mắt nhìn hắn. Nàng có cảm tưởng Thứ Dân đang trách móc mình, mà nàng thì chẳng biết hắn dựa vào đâu mà tránh móc. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Diệp Tình vẫn ôn nhu :
- Sử công tử nghĩ gì mà nói với bổn cung như thế?
Sử Thứ Dân quay ngoắt lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Tình Y gắt gỏng nói :
- Đúng rồi... Muội bây giờ đã là Cung chủ Hương cung chứ đâu còn là Diệp Hoàn của huynh nữa
Y lắc đầu :
- Không ngờ... Ta lầm nàng rồi... Mới đây thôi nàng còn là Diệp Hoàn muội muội, ôn nhu bên cạnh ta, thế mà chỉ trong chốc lát nàng đã thay đổi để trở thành Cung chủ Hương cung, đâu màng gì đến gã hàn sinh vô dụng này.
Đôi chân mày Diệp Tình nheo lại. Nàng nghĩ thầm:
“Ủa! Hóa ra Sử công tử đã lầm lẫn giữa ta và Diệp Hoàn”.
Nàng mỉm cười với ý nghĩ đã phát hiện ra vì sao Sử Thứ Dân có bộ mặt như đưa đám thế này. Diệp Tình bắt ghế ngồi xuống cạnh Thứ Dân nhu mì nói :
- Huynh giận muội đó à?
- Nàng còn nghĩ đến Sử Thứ Dân này sao?... Sử Thứ Dân thì sao có thể sánh bằng Tuần phủ đại nhân Mạc Dương Can... Bản thân ta chỉ mà một hàn sinh vô dụng thôi.
Diệp Tình dùng tay bịt miệng Thứ Dân :
- Muội có bao giờ nói huynh vô dụng đâu?
Thứ Dân gục đầu nhìn xuống, thuận tay cầm lấy chén rượu chực trút vào miệng, nhưng Diệp Tình đã cản lại. Thứ Dân nói :
- Ta không vô dụng... Thế ta được gì nào... Ta làm được gì nào. Ta chỉ là một hàn sinh chẳng làm được tích sự gì cả nên mới bị nàng xem thường ta... Nàng lừa tình của ta.
Y quay lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Tình :
- Tại sao nàng không yêu ta mà lại lừa tình ta, để rồi khiến cho tim ta đau khổ như thế này... Thà nàng giết ta đi còn hơn giày xéo trái tim gã thư sinh tội nghiệp này.
Diệp Tình mỉm cười. Nàng vuốt mắt Thứ Dân :
- Coi kìa... Xem kìa... Sử huynh như một đứa trẻ nít tội nghiệp vậy. Muội lừa tình huynh hồi nào... Tại sao huynh lại nói muội lừa tình huynh?
Thứ Dân gạt tay Diệp Tình ra khỏi mặt mình :
- Muội không lừa tình hành hạ ta sao... Chẳng lẽ muội nghĩ ta vô cùng sung sướng khi thấy muội tay trong tay với Tuần phủ đại nhân ư?
Y đặt tay lên bờ ngực trái :
- Muội cô biết trái tim Sử Thứ Dân này tan nát như thế nào không khi phải tận mắt chứng kiến nàng và Tuần phủ đại nhân.
Y lắc đầu :
- Diệp Hoàn muội muội... Huynh đã trao tình cho muội... Huynh đau khổ lắm muội biết không. Sao muội lại có thể bỡn cợt tình của huynh?
Diệp Tình quay mặt nhìn ra cửa để giấu nụ cười mỉm thoạt hiện lên hai cánh môi xinh xắn của nàng.
Thứ Dân dằn vai Diệp Tình :
- Muội hãy nhìn huynh đây nè.
Diệp Tình nhìn lại Sử Thứ Dân :
- Muội không lừa tình huynh đâu.
- Muội không lừa ta ư?
Diệp Tình gật đầu :
- Muội nói thật tâm của mình đó.
- Muội không lừa tình của huynh sao nói yêu huynh rồi lại...
Diệp Tình lại bịt miệng không cho Thử Dân nói :
- Huynh ngây thơ quá.
Chân mày Thứ Dân nhường cao lộ sự ngạc nhiên ngớ ngẩn.
- Huynh ngây thơ ư?
Diệp Tình gật đầu :
- Có lẽ trên đời này, người ngây thơ nhất là huynh đó.
- Chẳng lẽ huynh ngây thơ khi thấy nàng...
Diệp Tình nâng cằm Thứ Dân :
- Huynh không hiểu muội...
Thứ Dân lắc đầu :
- Diệp Hoàn... Làm sao huynh lại không hiểu nàng chứ... Nếu không hiểu nàng thì sao huynh lại gởi trọn tình cảm cho muội. Muội đừng làm khổ huynh nữa... Muội muốn gì... Huynh sẽ làm bất cứ cho muội. Diệp Hoàn... Huynh chỉ mong muội đừng làm cho tim huynh đau khổ và tan nát.
Diệp Tình vuốt má Thứ Dân :
- Muội sẽ không bao giờ làm cho huynh đau khổ đâu.
- Huynh sợ lắm... Huynh sợ lắm khi phải chứng kiến cảnh muội tay trong tay cùng đối ẩm với Tuần phủ đại nhân... Tuần phủ đại nhân có chức có quyền, có quan lộ, một lời nói ra người người phải cúi đầu vâng vâng dạ dạ, còn huynh chì là một hán sinh... Huynh sẽ mất muội... Nhưng điều đó huynh không muốn...
Huynh sẽ mất muội vào tay Tuần phủ đại nhân...
Y vòng tay ôm chặt lấy vòng tiểu yêu của Diệp Tình :
- Huynh không muốn điếu đó đâu... Huynh không muốn mất muội nữa đâu.
Y thổn thức nói :
- Muội còn nhớ nụ hôn hôm nào huynh và muội đã trao cho nhau dưới làn nước Dương Tử giang không... Nụ hôn đó huynh sẽ mãi mãi chẳng bao giờ quên... Chẳng bao giờ muốn mất...
Thứ Dân vừa nói vừa dựa hẳn đầu vào người Diệp Tình. Trông gã cứ như đang muốn giữ lấy thể pháp của Diệp Tình vì sợ nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Diệp Tình nhìn xuống đầu Thứ Dân. Hai cánh môi của nàng tạo một nụ cười đầy ẩn ý. Nàng nghĩ thầm:
“Những tưởng đầu xá muội Mộng Diệp Hoàn là một trinh nữ trong trắng không ngờ ả lại chung đụng với Sử công tử. Hừ... Thế mà lúc nào cũng mở miệng can ngăn bổn Cung”.
Nàng vuốt búi tóc Thứ Dân :
- Sử huynh...
Thứ Dân nhìn lên. Hai người đối nhãn với nhau. Đôi thu nhãn tròn xoe, lấp lánh của Diệp Tình tạo ra trong tâm tưởng Thứ Dân cảm xúc nao nao khó tả.
Nàng vuốt má hắn từ tốn nói :
- Muội có điều khó xử... Huynh phải hiểu cho muội. Nếu huynh không hiểu thì làm sao muội và huynh giữ được tình của mình.
- Diệp Hoàn... Huynh hiểu muội mà.
Diệp Tình nâng cằm Thứ Dân :
- Huynh hiểu gì ở muội?
Mặt Thứ Dân sượng sùng khi nghe Diệp Tình hỏi câu này. Quả thật y cũng không biết mình sẽ nói điều gì để minh chứng cho nàng biết y hiểu nàng. Chính vì không tìm được lời nói để minh chứng cho suy nghĩ của gã nên bất giác Thứ Dân bối rối vô cùng.
Y miễn cưỡng nói :
- Huynh chắc... Huynh hiểu muội à?
- Huynh nói vậy nhưng huynh có hiểu muội đâu.
Thứ Dân vùng vằng :
- Muội hãy tin vào huynh đi... Trên thế gian này không một gã nam nhân nào yêu muội bằng huynh... Không một gã nam nhân dâng trọn trái tim cho muội bằng Thứ Dân.
Diệp Tình vuốt ve hai má Thứ Dân. Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Tình của huynh muội biết, nhưng huynh chỉ yêu mà không bao giờ hiểu muội.
- Đã yêu thì phải hiểu nhau chứ... Sao không hiểu được.
Huynh nói huynh hiểu muội ư? Thế huynh có biết vì sao muội phải cắn răng cúi lòn Tuần phủ đại nhân không?
Thứ Dân thừ người nhìn nàng :
- Huynh... Huynh...
Diệp Tình cướp lời Thứ Dân :
- Huynh không biết
- Huynh không hiểu được... Hay tại vì Tuần phủ đại nhân...
Diệp Tình tròn mắt nhìn Thứ Dân. Chạm vào hai luồng uy quang phát ra từ đôi thu nhãn của Diệp Tình, bất giác Thứ Dân không dám nhìn thẳng nữa mà lại cúi mặt nhìn xuống.
Diệp Tình nói :
- Sử huynh đừng nói với muội Tuần phủ đại nhân mà người có chức có quyền... Có danh có lợi nhé... Nếu nói Tuần phủ đại nhân Mạc Dương Can có chức có quyền, có danh có lợi thì Hương cung của muội cũng không thua biệt phủ của Tuần phủ đại nhân đâu, nếu không muốn nói là hơn nữa.
Thứ Dân mím môi :
- Muội hơn Tuần phủ đại nhân nhưng còn huynh, huynh chỉ là một hàn sinh vô dụng.
Nàng nâng cằm Thứ Dân lên, nhìn gã từ tốn nói :
- Những bài thi phú của Sử huynh đối với muội còn đáng giá hơn cả chức vị Tuần phủ của Mạc Dương Can.
Nàng mỉm cười, nhẩn nha đọc lại bài thơ mà Thứ Dân đã lưu bút đề tặng.
Sắc giai nhân khiến hoa nhường nguyệt thẹn
Người quân tử ngơ ngẩn phải dừng chân
Cõi trần đâu thiếu bóng giai nhân
Nhưng chẳng tìm đâu một dáng người
Liễu kém xa phải rủ minh soi bóng
Mai dỗi hờn rủ cảnh tiễn mùa xuân
Nàng nhìn Thứ Dân nhu hòa nói :
- Huynh, thi phú này huynh tặng cho muội thứ?
- Huynh luôn nghĩ đến muội... Và chỉ có muội mà thôi. Nhưng sao huynh có cảm giác hồi hộp, chẳng biết lúc nào huynh sẽ mất muội. Huynh không muốn điều đó đâu. Phải chi huynh là Thượng thư hay Tuần phủ gì đó.
Nàng chau mày nghiêm giọng nói :
- Nếu huynh là Thượng thư hay Tuần phủ chưa hẳn muội đã yêu huynh như là một thi nhân, muội càng yêu huynh hơn nữa đấy.
Nàng cầm chén rượu đặt vào tay Thứ Dân :
- Bây giờ huynh có thể uống rượu được rồi đó.
Thứ Dân miễn cưỡng lắc đầu :
- Muội giận huynh à...
- Không... Huynh đâu có làm gì khiến cho muội đau, nhưng muội muốn huynh phải hiểu muội hơn nữa.
Thứ Dân gật đầu :
- Huynh sẽ không bao giờ làm cho muội phiền lòng nữa đâu...
- Cho dù huynh có thấy muội như thế nào thì cũng phải nghĩ trong tâm của muội chỉ có mỗi một mình Sử Thứ Dân huynh mà thôi.
Sử Thứ Dân im lặng nhìn xuống chân mình.
Y ngập ngừng nói :
- Huynh... Huynh không muốn thấy muội vai kề vai, má kề má với bất cứ người nào như vừa rồi.
Diệp Tình mỉm cười :
- Nếu huynh muốn như vậy thì phải đoạt cho được Thập nhị thần châu của Thiên Ma cổ bảo.
Thứ Dân nhíu mày :
- Thập nhị thần châu, Thiên Ma cổ bảo là gì... Huynh đâu có biết.
- Muội nói thế thôi nhưng biết chắc huynh sẽ chẳng bao giờ làm được chuyện trọng đại đó.
Thứ Dân lắc đầu :
- Huynh sẽ làm được.
Diệp Tình cười khẩy rồi nói :
- Huynh đừng có nói bừa. Ngay cả những vị trưởng tôn võ lâm như Tuệ Tỉnh đại sư Phương trượng Thiếu Lâm, Nam Cung Linh Bang chủ Kim Tiền bang và cả Khấu Mục cũng không thể có được Thập nhị thần châu, huống chi huynh chỉ là một hàn sinh trói gà không chặt.
Thứ Dân ngập ngừng nói :
- Những người đó có thể không làm được nhưng biết đâu Sử huynh lại thâu tóm được Thập nhị thần châu thì sao?
Y quệt hai vành môi khô khốc, rồi nói tiếp :
- Nhưng vì sao muội lại cần đến Thập nhị thần châu vậy?
Diệp Tình nhìn gã cười mỉm. Nàng nắm tay Sử Thứ Dân :
- Huynh đi theo muội...
Nàng dẫn Thứ Dân vào biệt phòng rồi khép cửa lại. Khép cửa cài then cẩn thận, Diệp Tình mới nói trút bỏ xiêm y khoát vào bộ cánh bằng ngọc trai. Ánh sáng từ những viên ngọc trai từ chiếc áo phát ra tôn tạo thể pháp của Diệp Tình chẳng khác gì Hằng Nga giáng thế. Nàng vốn đã đẹp giờ càng đẹp hơn, nhưng đối với Thứ Dân thì có lẽ ngay cả Tô Băng Lệ cho dù là Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ của Dương Châu thành cung không thể nào sánh với Mộng Diệp Tình.
Y cứ đứng ngây ra ngẩng nhìn tình nhân như thể đã bị hóa thành tượng.
Diệp Tình từ từ quay lại nhìn gã.
Tim Thứ Dân những tưởng ngừng đập. Y không thể nào tưởng tượng được khoảng tuyệt đẹp này. Y ngắm Diệp Tinh như thể chàng Từ Thức đang bước vào cõi tiên trong bước liêu trai mà không bao giờ muốn trở lại cõi trần phàm tục nữa.
Hai cánh môi Thứ Dân mấp máy mãi nhưng khốn nỗi cổ họng như thể bị sắc đẹp huyền diệu thoát phàm của Mộng Diệp Tình chặn ngang khiến gã không thể nào thốt ra được một lời nào. Gã cứ mấp máy mãi và cuối cùng mới thốt được mỗi một từ duy nhất nhưng phải bằng tất cả khí lực đã dồn ra qua ngôn từ đó.
- Đẹp...
Diệp Tình nhìn Thứ Dân... Nàng biết được gã hàn sinh kia đang nghĩ gì. Đang mộng tưởng đến những điều gì. Nàng thả bước, di dời gót sen, đong đưa vòng tiểu yêu thân mình quyến rũ như những cành liễu đang rũ reo vui gió thu đến trước mặt họ Sử.
Sử Thứ Dân gần như muốn nghẹn thở, hoặc tim ngừng đập bởi vẻ đẹp kiêu sa đài các của Diệp Tình. Hai mắt gã đứng tròng như thể đã chết tự bao giờ.
Diệp Tình phải đánh thức thần trí Thứ Dân :
- Sử huynh thấy muội thế nào?
- Muội đẹp quá... Huynh không thể nào tưởng tượng được. Muội đẹp quá.
- Bất cứ mỹ nữ nào cũng có vẻ đẹp như muội cả.
Thứ Dân lắc đầu :
- Không đâu... Nhứt định không có ai đẹp hơn muội đâu.
Diệp Tình mỉm cười nói :
- Cổ nhân nói mỹ nữ đẹp nhờ lụa. Muội có chiếc áo này nên mới có vẻ đẹp như huynh thấy, nhưng chỉ tiếc chiếc áo ngọc trai của muội còn thiếu Thập nhị thần châu. Nếu có Thập nhị thần châu đính vào thì có lẽ muội là người đẹp nhất Trung Nguyên.
Thứ Dân gật đầu :
- Muội nói rất đúng... Nếu có Thập nhị thần châu thì muội sẽ là trang giai nhân tuyệt sắc nhất trên thế gian này.
- Chính vì thế mà muội cần có Thập nhị thần châu.
Thứ Dân liền hỏi :
- Muội hãy nói cho huynh biết đi... Thập nhị thần châu đang ở đâu?
Diệp Tình nhìn Thứ Dân :
- Có nói ra thì với khả năng của một thư sinh trói gà không chặt huynh cũng không làm gì được.
Thứ Dân lắc đầu :
- Không... Với tình yêu mà huynh đã dâng trọn cho muội thì bất cứ việc gì huynh cũng có thể làm được.
- Đó là lời nói?
- Không... Huynh sẽ hành động, cho dù huynh có phải chết.
- Huynh đã nói vậy rồi, muội sẽ nói cho huynh biết Thập nhị thần châu đang ở đâu.
Thứ Dân hối thúc nàng :
- Hãy nói cho huynh biết. Thập nhị thần châu đang ở đâu... Huynh sẽ đi lấy nó đem về cho muội.
Mộng Diệp Tình lưỡng lự một lúc rồi nghiêm giọng nói :
- Mười hai viên Thần châu danh bất hư truyền đang ở trong tay Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận.
Thứ Dân lập lại lời nói của nàng :
- Hạ Tuấn Luận... Hắn đang ở đâu?
- Giang hồ mênh mông, Tuấn Luận lại tợ như tiểu long lúc ẩn lúc hiện chẳng thể nào biết được, nên huynh phải tự tìm lấy mà thôi.
Thứ Dân nói :
- Phải chăng vì Hạ Tuấn Luận quá ư lợi hại nên muội mới cần nhờ vả đến Tuần phủ đại nhân Mạc Dương Can?
- Bây giờ xem ra huynh đã hiểu muội hơn rồi đó.
- Muội không cần nhờ đến Tuần phủ đại nhân Mạc Dương Can nữa... Bằng mọi cách huynh sẽ đoạt Thập thị Thần châu cho muội. Cho dù Sử huynh có mất mạng.
- Huynh quả là khí khái và yêu thương muội.
- Diệp Hoàn... Làm sao huynh không yêu muội được...
Diệp Tình nhìn Thứ Dân nghĩ thầm:
“Sức ngươi trói mà không chặt thế mà đòi đoạt Thập nhị thần châu trong tay Bách Thủ thư sinh. Chuyện này ngươi làm được chẳng khác nào làm chuyện mò kim đáy biển, vớt trăng dưới hồ. Nhưng ngươi muốn chết thì bổn cung cũng sẽ cho người được toại nguyện”.
Mộng Diệp Tình vừa nghĩ vừa cởi túi gấm đeo bên hông. Nàng đặt túi phấn vào tay Sử Thứ Dân, từ tốn nói :
- Muội có thứ này dành cho huynh.
Thứ Dân cầm túi phần toan đưa lên mũi ngửi nhưng Diệp Tình đã dằn lại :
- Không được.
Thứ Dân tò mò hỏi :
- Trong túi gấm của muội là thứ gì vậy?
- Phiên hồn tán... Muội trao cho Huynh Phiên Hồn tán chỉ để dùng với Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận mà thôi. Chỉ cần huynh cho y ngửi tất cả số Thiên Hồn Tán này thì nhất định y phải tự tay trao Thập nhị thần châu cho huynh Thứ Dân gật đầu :
- Diệp Hoàn... Huynh sẽ làm được.
- Muội hy vọng đó là sự thật chứ không phải chỉ mà một lời nói?
Nàng lại đặt túi gấm Phiên Hồn Tán vào tay Sử Thứ Dân :
- Chiếc áo ngọc trai sau khi được đính Thập nhị thần châu, muội sẽ chính thức vận nó trong ngày song hỷ của muội và huynh.
Thứ Dân vô cùng phấn khích :
- Huynh thích lắm... Nhứt định nó phải được đính mười viên thần châu danh bất hư truyền.
Diệp Tình mỉm cười. Nàng quay lưng lại Thứ Dân, nhỏ nhẽ nói :
- Huynh thay xiêm y lại cho muội đi.
Thứ Dân gật đầu như thể một tên thái giám quá ư sùng bái vị quốc mẫu. Gã từ từ đặt tay vào hai bờ vai của Diệp Tình rồi lột bỏ chiếc áo ngọc trai. Thân thể nàng hiện ra trong ánh hào quang ngũ sắc tỏa ra càng khiến cho Thứ Dân ngây ngất. Hắn đứng lặng ngắm nhìn thể pháp Diệp Tình từ phía sau. Hắn như kẻ bị thôi miên bởi sắc đẹp kiêu sa của giai nhân mà không còn giữ được thần trí muốn chiếm hữu thể pháp kia nhưng lại sợ hãi vì nỗi hồi hộp mình sẽ làm mất cái đẹp si mê mà y đã tôn sùng.
Hắn thều thào nói :
- Muội muội...
Nghe giọng nói của Thứ Dân. Diệp Tình nghĩ ngay hắn đang trong trạng thái nào. Phàm những nam nhân trong trạng thái khích động trước thể pháp của giai nhân thì Diệp Tình đã quá ư biết. Thậm chí nàng còn có thể đọc được những cảm xúc của Thứ Dân như thế nào.
Nàng biết Sử Thứ Dân đang giương mắt đóng đinh vào thân thể mình với tất cả sự nôn nao muốn chiếm hữu. Bất thình lình, Diệp Tình quay lại đứng đối mặt với Thứ Dân.
Trong ánh sáng nhờ nhạt, huyền ảo do chiếc áo ngọc trai phát ra tôn tạo cơ thể Diệp Tình, Thứ Dân những tưởng tim gã đập mạnh đến độ muốn vỡ tung cả lồng ngực.
Y nhìn nàng :
- Diệp Hoàn...
Diệp Tình mỉm cười khi thấy rõ niềm đam mê hiện trong ánh mắt của Thứ Dân.
Nàng từ tốn nói :
- Muội sẽ thuộc về huynh... Nhưng không phải lúc này mà là thời khắc muội vận chiếc áo ngọc trai có đính Thập nhị thần châu.
Thứ Dân gật đầu như một đứa trẻ ngây ngô biết vâng lời song đường :
- Huynh biết.. Huynh sẽ lấy Thập nhị thần châu cho muội. Thập nhị thần châu sẽ là sính lễ của huynh dâng lên muội.
- Còn việc bây giờ của huynh thì sao.
Thứ Dân vội vã nhặt xiêm y của Diệp Tình vận lại cho nàng. Hắn cảm thấy nuối tiếc và mất mát khi không còn được nhìn ngắm thể trạng của người hắn yêu.
Vận xong xiêm y Diệp Tình, Thứ Dân mới lấy lại bình tâm. Hắn phấn khích nói :
- Bây giờ huynh chì muốn đi tìm Bách Thủ thư sinh thôi.
- Huynh đâu biết hắn là ai mà tìm. Chẳng lẽ huynh đi tìm Bách Thủ thư sinh mà không biết chân diện của người ta thì có tìm đến bạc đầu răng long cũng không tìm thấy được. Cho dù huynh có tìm được Bách Thủ thư sinh thì muội cũng đã là một bà lão, chiếc áo kia chẳng còn tác dụng gì với muội nữa.
Thứ Dân bối rối :
- Nhưng biết làm sao bây giờ. Huynh chỉ còn chờ vào sự sắp xếp của tạo hóa.
- Chẳng có tạo hỏa nào giúp cho Sử huynh đâu ngoài muội ra.
- Muội giúp huynh tìm được Bách Thủ thư sinh?
Diệp Tình gật đầu.
Thứ Dân hỏi :
- Y đang ở đâu?
Diệp Tình mỉm cười :
- Có một người mà huynh không thể nào ngờ được... Người đó biết Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận đang ở đâu.
- Muội nói đi... Ai biết Bách Thủ thư sinh?
- Tô Băng Lệ.
Câu nói này của Diệp Tình khiếp Thứ Dân ngây người, hắn buột miệng lập lại lời của nàng :
- Tô Băng Lệ.
Diệp Tình gật đầu :
- Sử huynh hẳn không ngờ vị hôn nương của huynh lại biết Bách Thủ thư sinh.
Thứ Dân lắc đầu :
- Băng Lệ không còn là hôn nương của huynh nữa... Huynh và Băng Lệ đã hủy chỉ ước giao hôn.
Diệp Tình vùng vằng :
- Muội không thèm biết đến điếu đó. Nhưng nếu huynh muốn đoạt Thập nhị thần châu thì phải tìm đến Băng Lệ để biết chân diện Hạ Tuấn Luận là ai
Nàng vùng vằng, giẫy nẫy bước đến tràng kỷ. Ngồi xuống tràng kỷ, Diệp Tình ngã người trong tư thế nửa ngồi nửa nằm trong thật khiêu gợi. Tư thế này Thứ Dân đã được thấy nàng phô diễn khi bồi tiếp Tuần phủ Mạc Dương Can. Y bước đến bên tràng kỷ, nhỏ nhẹ nói :
- Diệp Hoàn... Huynh nói thật đó... Giữa huynh và Băng Lệ chẳng còn gì nữa.
Diệp Tình quay mặt vào trong tràng kỷ :
- Mặc kệ huynh... Muội đã nói rồi... Muội không cần biết điều đó. Nếu huynh thật tâm yêu muội, thượng muội thì phải lấy cho được Thập nhị thần châu trong tay Bách Thủ thư sinh đem về đính lên chiếc áo ngọc trai của muội.
- Huynh sẽ lấy nó.
Thứ Dân vừa nói vừa sà xuống ôm ghì lấy tiểu yêu của Diệp Tình. Nàng mỉm cười để cho Thứ Dân được hưởng phần đam mê mà hắn đã tôn sùng lẫn thèm khát.
Diệp Tình không phản kháng cũng không phản đối trong khi niềm đam mê càng lúc càng trỗi dậy trong tâm tưởng Thứ Dân. Hắn bị niềm đam mê kia lôi tuột tất cả những suy nghĩ lẫn thần thức mà chỉ muốn giữ chặt lấy tấm thân gã đã si mê, tôn sùng. Gã si mê ôm cứng lấy vòng tiểu yêu của Diệp Tình như sợ nàng sẽ biến mất cõi trần này.
Hắn thều thào nói :
- Diệp Hoàn muội muội... Diệp Hoàn muội muội...
Tiếng nói của gã khiến mặt hoa của Diệp Tình chau lại. Nàng nghĩ thầm:
“Bổn cung không phải là ả nha đầu khờ khệch Diệp Hoàn của ngươi đâu”...
Cùng với ý nghĩ đó, nàng trở mình đẩy hắn ra. Nhìn Thứ Dân, Diệp Tình nói :
- Huynh... Muội muốn đến ngày vận áo ngọc trai.
Thứ Dân bẽn lẽn nhìn nàng :
- Muội thứ lỗi cho huynh.
Hắn đứng lên quay bước chạy vội đến mở cửa rồi lủi nhanh ra ngoài chẳng khác nào một kẻ đang trốn chạy. Diệp Tình mỉm cười bước ra cửa nhìn theo sau lưng Thứ Dân cho đến khi gã mất hút. Nàng ngửa mặt cất lên tràng tiếu ngạo khành khạch.
Cười mãi vì nghĩ đến sự sùng bái của Thứ Dân đối với mình, nhưng rồi nàng cũng cắt được trang tiếu ngạo quay trở lại tràng kỷ. Diệp Tình vỗ tay ba tiếng. Ngay lập tức ba gã mỹ nam tử mà chủ nhân Địa Tuyệt cung ban tặng cho nàng xuất hiện. Cả ba gã đó biết Diệp Tình muốn gì khi nàng ngả người nằm duỗi dài xuống tràng kỷ.

Bách Điển tàng thư

Ánh trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đêm không đủ sáng để khỏa lấp màn đêm âm u mà lại tôn tạo khung cảnh về đêm của tòa thảo trang càng âm u lươn. Thà là bóng tối dầy đặc bao trùm còn hơn không gian nhập nhòe giữa sáng và tối. Trong khung cảnh đó chỉ có ánh bạch lập lòe từ phía ngôi thảo xá hắt ra. Nó trông tợ như con mắt đêm duy nhất muốn xuyên thấu qua cảnh quang nhờn nhợt không sáng cũng không tối này.
Tuấn Luận ngồi trên tràng kỷ. Chàng chấm bút vào đĩa mực, đề tứ :
- Nhị điếu.
Chàng vừa đặt bút xuống thì một tấm cà sa cũng xuất hiện ngoài cửa thảo trang. Vị hòa thượng có chòm râu bạc trắng kia thong dong tiến về phía cửa thảo xá. Khi lão hòa thượng dừng bước niệm Phật hiệu thì Tuấn Luận đã bước ra nghinh tiếp :
- Vãn bối Hạ Tuấn Luận tham kiến đại sư.
- A di đà Phật... Bần tăng phải nói tham kiến Hạ thí chủ mới đúng.
- Tại hạ là hậu sinh, không dám thất lễ với trưởng tôn.
- A di đà Phật... Thiện tai... Thiện tai.
Tuệ Tỉnh đại sư lần chuỗi hạt nhìn Tuấn Luận từ đầu đến chân, rồi niệm Phật hiệu nói :
- A di đà Phật... Hẳn Hạ thí chủ đã hiểu vì sao lão nạp rời Thiếu Lâm tự đến thảo xá của Hạ thí chủ?
Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận hỏi ngược lại Tuệ Tỉnh đại sư :
- Nếu đại sư đến thảo xá của vãn sinh trong cương vị một trụ trì Thiếu Lâm thì hẳn cho vãn sinh một lời khuyên về ngạo danh duy ngã độc tôn, nếu đại sư đến thảo xá của vãn sinh trong cương vị “nhứt điếu” thì chắc có ý khác.
Tuệ Tỉnh đại sư nghe chàng nói liền niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật. Có thể lão nạp đến thảo xá của Hạ thi chỗ bằng cả hai cương vị.
Tuấn Luận ôm quyền xá từ tốn hỏi :
- Nếu đại sư đến thảo xá của vãn sinh bằng cương vị của một cao tăng Thiếu Lâm tự thì sẽ cho vãn sinh lời vàng gì?
- A di đà Phật.. Bần tăng không dám cho lời vàng đối với Hạ thí chủ, mà chỉ nói với thí chủ rằng. Lúc Thượng Quan Nghi tiên sinh còn sinh thời, người cũng không bao giờ để tự Duy ngã độc tôn.
Tuấn Luận ôm quyền :
- Đa tạ đại sư đã cho vãn sinh lời khuyên này. Vãn bối đề tự Duy ngã độc tôn cũng vì ân sư mà thôi.
- Núi cao còn có núi cao hơn. Đệ tự như vậy Hạ thi chủ không nghĩ mình là kẻ tự kiêu sao? Lão nạp đã từng xuôi ngược khắp chôn võ lâm, nhưng cuối cùng mới nghiệm ra đâu mà lẽ đạo và quyết định nương thân vào cửa Phật môn.
- Nếu có thể, vãn bối sẽ theo gương của đại sư. Nhưng rất tiếc khi đại sư qui thân vào cửa Phật thì danh đã được ghi vào quyển Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông.
- A di đà Phật... Lão nạp không nghĩ gì đến cái danh “Nhứt điếu”.
- Đại sư không nghĩ đến nhưng chẳng một ai mà xóa được cái danh trong Binh Khí phổ cả. Ngoài trừ một người.
- Hạ thí chủ.
- Vãn sinh có ý đó. Nếu như đại sư đến thảo xá của vãn sinh trong cương vị “Nhứt điếu”.
- Lão nạp ngoài ý đến đây với cương vị của một cao tăng Thiếu Lâm còn đến với cương vị của nhứt điếu
- Vãn sinh cũng muốn điều đó. Nếu với cương vị Nhứt điếu thi đại sư sẽ cho vãn sinh lời nào?
Tuệ Tỉnh đại sư chấp tay niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật... Trong cương vị “Nhứt điếu” thì bần tăng sẽ không để cho Hạ thí chủ sửa đối thứ tự trong Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông.
- Vãn sinh không sửa được thứ tự trong Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông là có tội với ân sư. Nếu quyển Binh khí phế kia trở thành kinh thư bất di bất dịch thì chẳng bao giờ còn có sự chuyển đổi của càn khôn. Chính vì lý do đó mà Tuấn Luận sẽ thỉnh giáo võ công của đại sư trong cương vị “Nhứt điếu” đặng cải biên lại bộ Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông..
- A di đà Phật... Bần tăng có một điều muốn thỉnh giáo Hạ thí chủ.
- Đại sư cứ nói.
- Trong Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông xếp theo thứ tự gồm có, Nhứt điếu, Nhị hoàn, Tam đao, Tứ kiếm.. Nếu như Hạ thí chủ trở thành người giữ ngôi vị thứ nhất thay lão nạp, thí chủ sẽ làm gì với ngôi vị đó.
- Đối với Tuấn Luận thì chẳng có ngôi vị. Còn đại sư hỏi Tuấn Luận sẽ làm gì sau khi đã trở thành người đứng đầu trong bảng xếp hạng pho Bách Điển tàng thư thì xin đại sư miễn thứ... Tại hạ không thể thố lộ vào lúc này.
- A di đà Phật. Nếu Hạ thí chủ không thay đổi được ngôi vị đã được Vạn Sự Thông sắp xếp, có thổ lộ với bần tăng không?
- Không thay đổi được thứ tự đã được Vạn Sự Thông sắp xếp từ trước, vãn sinh không còn gì để mất cả...
- A di đà Phật... Bần tăng buộc phải biết mục đích của Hạ thí chủ.
- Vãn sinh cũng phải vì chức phận của mình.
- Lão nạp cũng những muốn ai cải biên thứ tự trong Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông.
Tuệ Tỉnh đại sư vừa nói vừa cỡi tăng bào. Vị cao tăng Thiếu Lâm trịnh trọng đặt tấm tăng bào lên một nhánh cây cùng với xâu chuỗi bồ đề rồi quay lại đối mặt với Hạ Tuấn Luận :
- Hạ thí chủ... Bây giờ ta đã là Nhứt Điếu.
- Vãn bối thất lễ.
Tuệ Tỉnh lòn tay ra sau lưng rút ống điếu phía chuôi có bọc một lớp bạc. Lão tăng Thiếu Lâm chậm rãi nhón lấy một dúm thuốc vừa bằng đầu ngón tay cái rồi mồi lửa ngay trên dọc tẩu để châm vào dúm thuốc. Tuệ Tỉnh đại sư vừa châm lửa vào dúm thuốc vừa định nhãn nhìn Tuấn Luận. Lão tăng Thiếu Lâm tự hỏi thầm:
“Bản lĩnh của Tuấn Luận đã đạt đến cảnh giới nào mà lại dám mở cuộc giao thủ với mình. Nếu như y không phải là một thiên sứ có thiên chức khởi phát quang môn”.
Hai người đối nhãn nhìn nhau. Thần quang của Tuệ Tỉnh đại sư lúc này hoàn toàn khác hẳn lúc người vận tăng bào. Trong cương vị Phương trượng Thiếu Lâm, Tuệ Tỉnh đại sư trông rết điềm đạm nhu hòa. Ngay cả ánh mắt cũng toát ra hai luồng uy quang của Phật gia vừa nghiêm khắc và từ bi, bác ái, nhưng bây giờ thì khác hẳn. Thay vào ánh mắt Phật môn của vị cao tăng Thiếu Lãm là đôi thần nhãn lừng lững sắc máu của một đại sát thủ có thể lấy mạng người trong chớp mắt.
Nhìn thẳng vào đôi uy quang hừng hực của vị cao tăng Thiếu Lâm Tuấn Luận phải nghĩ thầm:
“Cái thiện và cái ác chỉ khác nhau trong mỗi một ánh mắt. Ánh mắt đó chính là uy quang của cao tăng Thiếu Lâm”.
Tuệ Tỉnh đại sư bập một hơi thuốc khá dài. Những ngón tay của lão nhịp đều trên thân dọc tẩu, mắt thì đóng đinh vào mặt Tuấn Luận. Lão từ từ nhả khói. Trông dáng cách của Tuệ Tỉnh lúc này không một ai nghĩ được người là mà vị thánh tăng của Thiếu Lâm tự.
Khói thuốc từ trong dọc tẩu từ tỏa ra. Nó không bốc lên bình thường như những làn khói khác mà lại kết thành một đường chỉ thẳng tắp hướng về phía Hạ Tuấn Luận. Chẳng biết làn khói mỏng như kẻ chỉ kia có tác dụng gì nhưng rõ ràng Tuấn Luận cũng lộ phần căng thẳng. Làn khói mỏng đó từ từ di chuyển một cách chậm chạp, điểm đến của nó chính là tử huyệt “Tam Tinh” ngay giữa đôi chân mày lưỡi kiếm của chàng.
Nhìn cảnh tượng đó có thể hình dung ra, làn khói của Tuệ Tỉnh đại sư tạo thành tợ một con rắn vô hình đã hóa thân đang chập chờn hướng đến con mồi.
Tuấn Luận vẫn đứng bất động. Không chỉ đứng bất động mà hình như ba mươi sáu tử huyệt của chàng đều để lộ ra chờ đợi tuyệt kỹ của Tuệ Tỉnh đại sư. Trên giang hồ ai mà không biết đến “Nhứt điếu” khi Vạn Sự Thông đã xếp Nhứt Điếu vào vị trí thứ nhất trong Binh Khí phổ thì hẳn phải biết rành về bản lĩnh của con người này. Binh khí của Tuệ Tỉnh đại sư lại là dọc tẩu, tất thủ pháp của đại sư chuyên về điểm huyệt. Muốn trở thành đệ nhất cao thủ trong Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông thì hẳn tuyệt pháp của Tuệ Tỉnh đại sư đã đạt đến cảnh giới vô tiền khoáng hậu.
Tuấn Luận hẳn thừa biết mình đang đối mặt với một đại cao chủ chuyên thuật điểm huyệt bằng dọc tẩu. Không phải là chuyện nữa mà thuật đó đã cao siêu đến cảnh giới chuyển hóa qua nghệ thuật. Nhưng tại sao Tuấn Luận vẫn đứng bất động. Không chỉ đứng bất động còn phơi cả ba mươi sáu tử huyệt của mình ra trước mắt đối phương.
Trong khi Tuấn Luận đứng bất động, phơi ba mươi sáu đại huyệt ra trước mặt Tuệ Tỉnh đại sư, mà chỉ một đại huyệt kia thôi nếu trúng chiêu của Tuệ Tỉnh đại sự thì mạng của Tuấn Luận cung sẽ tuyệt diệt.
Nhưng không... Nếu như Tuấn Luận thản nhiên chấp tay sau lưng chờ đợi trong tư thế ung dung tự tại, cứ như một người biết mình sẽ phải chết bởi tuyệt kỹ võ công của đối phương. Cái chết đó sẽ đến khiến chàng chẳng một chút biểu lộ điều gì thì ngược lại sắc diện của Tuệ Tỉnh đại sư không ngừng biến đổi. Lúc đầu vẻ nghiêm nghị còn hiện trên ánh mắt vị cao tăng Thiếu Lâm nhưng luồng uy quang dịu dần, dịu dần mãi, cho đến khi sát thần biến mất.
Đôi chân mày rậm bạc phếch của Tuệ Tỉnh đại sư từ từ nhíu lại. Sát thần trong uy quang thoạt biến mất và ngay lập tức những nét lúng túng hiện lên trên mặt.
Sợi khói mỏng từ dọc tẩu bất thần bị cắt ngang, và nó tan nhanh ra trong không gian lạnh lẽo. Tuệ Tỉnh đại sư lại rít tiếp hơi thuốc thứ hai từ từ nhả ra. Lần này lão tăng Thiếu Lầm tự nhả ra hai làn khói mỏng tan, thẳng tắp hướng đến hai đại huyệt Đan Điền và Thiếu Hóa của Tuấn Luận.
Tuấn Luận vẫn chấp tay sau lưng đứng bất động chờ đợi hai làn khói mỏng đó. Đầu hai làn khói mỏng nhuyễn như hai sợ chỉ vừa chạm đến y trang của chàng thì Tuấn Luận chớp động thân pháp.
Đôi bản thủ của chàng nhanh hơn chiếc dọc tẩu của Tuệ Tỉnh đại sư. Có thể nói nếu thủ pháp của Tuấn Luận không nhanh, không chính xác thì mũi dọc tẩu chẳng khác nào mũi kiếm đã điểm vào đúng tâm huyệt chàng. Nhưng Tuấn Luận đã tiên thủ đi trước, đi trước mà lại nhanh nên Tuệ Tỉnh đại sư vừa phóng dọc tẩu chưa biến thành sát chiêu thì mũi dọc tẩu đã nằm gọn trong hai bàn tay của Hạ Tuấn Luận.
Dọc tẩu dính cứng trong hai bàn tay Tuấn Luận, tất Tuệ Tỉnh đại sư xem như đã mất binh khí. Lão tăng Thiếu Lâm có thể buông dọc tẩu dụng đến những tuyệt chiêu của Phật môn nhưng lại không, mà rút tay về chấp tay trước ngực :
- A di đà Phật...
Tuấn Luận ôm quyền xá :
- Đa tạ đại sư đã nương tay.
- Đa tạ Hạ thí chủ đã cho lời nói đó.
Vị cao tăng Thiếu Lâm bước đến khoác lại tăng bào, cầm chuỗi bồ đề, rồi quay lại nói với Tuấn Luận :
- Nhứt điếu đã trở thành người thứ hai trong Bách Điển tàng thư của Hạ thí chủ. Xem như bần tăng đã chính thức lột xác từ nay trở thành hòa thượng Thiếu Lâm tự... Đa tạ Hạ thí chủ đã giải nghiệp oan cho bần tăng trong cõi hồng trần này.
Lão tăng Thiếu Lâm nói dứt câu niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật... Thiện tai... Thiện tai...
Lão vừa nói vừa quay bước chậm rãi như một cao tăng đi khất thực thả bước rời trang viên thảo xá của Hạ xá Luận. Cầm dọc tẩu của Tuệ Tỉnh đại sư, Tuấn Luận nhìn theo bóng vị hòa thượng Thiếu Lâm cho đến khi người mắt hẳn ngoài cửa.
Đặt dọc tấu của Tuệ Tỉnh đại sư lên án văn thư, Tuấn Luận cẩn trọng chấm mực gạch ngang dòng chữ.
- Nhứt điếu.
Chàng ngồi trở lại án thư, đặt tay trước mặt nhìn qua cửa hướng lên vầng trăng khuyết. Thời khắc cứ chầm chậm trôi. Tiếng gió vi vu của đêm vắng thổi qua các cành cây tạo ra thứ âm thanh rì rì. Trong khung cảnh im lìm và vắng lặng đó những âm thanh rì rì kia chẳng khác nào những tiếng xù xì bán tán của các oan hồn.
Chợt trong bóng tối nhờn nhợt đó hai đốùm sáng vàng xuất hiện. Chúng lặp là lặp lửng như đôi mắt ma trơi, khi vút lên cao, khi hạ xuống thấp, khi là đà lướt về phía thảo xá.
Tuấn Luận vẫn đặt tay vòng trên bàn chờ cho hai đốm sáng vàng kia biến mất thay vào đó là một người vận áo thụng đen.
Nhìn ra cửa, đập vào mắt Tuấn Luận là khuôn mặt đã được đeo mặt nạ dát vàng trông thật vô hồn vô cảm. Duy có đôi mắt thì sáng ngời toát hung quang rờn rợn.
Tuấn Luận chấm bút vào đĩa mực đặt lên án thư rồi trịnh trọng ôm quyền nói :
- Tuấn Luận mời tôn giá.
Người vận thụng y lưỡng lự một lúc rồi bước vào thảo xá cầm lấy bút đã được Tuấn Luận chấm mực. Y phóng bút viết ngay lên tờ giấy hồng điều có bọc lớp da dê để giữ cho thẳng tấp.
- Ma Hoàn Đoạt Mạng.
Nét chữ của người đó phóng ra với những nét sắc xảo như rồng bay phụng múa, mà nếu có bất cứ một gã Họa nhân nào thấy hẳn cũng phải ganh ty.
Sau khi phóng bút xong, người đó thối lui bắn ra bên ngoài. Tuyệt nhiên chẳng hề thốt nửa lời. Y như thể chỉ biết hành động mà không bao giờ biết nói. Hay sợ khi thốt lời sẽ hao tổn nguyên khí sắp phải giao thủ với một Bách Thủ thư sinh ngạo mạn muốn cải biên Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông.
Tuấn Luận rời án thư sách, bước ra cửa thảo xá. Ma Hoàn Đoạt Mạng nhìn Tuấn Luận từ đầu đến chân. Thần nhãn khẽ chớp một cái. Cùng với cái chớp mắt đó, một vệt sáng vàng thoát ra khỏi tay y cắt một đường vòng cung thẳng đến Hạ Tuấn Luận. Vệt vàng kia chớp động đã đến tới yết hầu của Tuấn Luận rồi.
Hữu thủ của Tuấn Luận vươn ra ngỡ như sẽ chộp vào chiếc Ma hoàn đó. Những tưởng đâu thủ pháp của Tuấn Luận đã chộp vào lưỡi Ma hoàn mà không biết tay chàng sẽ đứt lìa hay lưỡi Ma hoàn sẽ lại nằm gọn trong tay Tuấn Luận. Nhưng khoảng khắc cuối cùng bỗng dưng lưỡi Ma hoàn tách làm hai. Chính lưỡi thứ hai mới là sát chiêu lấy mạng đối thủ.
Trảo công của Tuấn Luận biến hóa ngoài sức tưởng tượng. Nó không thộp vào lưỡi ma hoãn thứ nhất mà lại chụp lấy lưỡi Ma hoàn vừa tách ra đó rồi dùng chính lưỡi Ma hoàn thứ hai chém xả lên lưỡi Ma hoàn thứ nhất.
Chát...
Lưỡi Ma hoàn thứ nhất vụt bắn lên cao ba thượng, tự nó đồng loạt tách ra thành bốn chiếc Ma hoàn. Cùng với sự biến hóa tách rời đó, thì Ma Hoàn Đoạt Mạng với khinh thuật thần kỳ lướt vụt lên cao, song thủ không ngừng vỗ vào những chiếc Ma hoàn.
Bốn lưỡi Ma hoàn tái sinh chia thành bốn đường thẳng tấp lia xuống Tuấn Luận. Không hề tránh né, Tuấn Luận vũ lộng song thủ tạo ra cả một vùng bản tay ngời ngời đón thẳng đỡ thẳng láy bốn chiếc Ma hoàn công chứng tới chàng.
Chát... Chát... Chát... Chát...
Bốn chiếc Ma hoàn nằm gọn trong tay Tuấn Luận, nhưng còn chiếc thứ năm thì đang ở đâu. Bởi vì khi Tuấn Luận phát tác Bách thủ đón lấy bốn chiếc Ma hoàn thần kỳ thì trên tay chàng còn chiếc thứ năm.
Khi cuộc đấu tạm ngừng thì mới phát hiện ra chiếc Ma hoàn thứ năm. Nó nằm ngay trước mũi giày của Ma Hoàn Đoạt Mạng. Không chỉ nằm ngay trước mũi giày của y thôi mà một múi răng cưa còn ghim vào đúng đầu mũi giày y.
Ma Hoàn Đoạt Mạng ôm quyền.
Y kính cẩn xá Tuấn Luận với vẻ rất thành kính, rồi giũ khẽ hai ống tay áo thụng quay bước thi triển khinh công thượng thừa vụt cái đã mất bóng ngoài cửa trang viên thảo xá.
Sự biến diễn ra nhanh đến độ khi vầng trăng khuyết vừa chui vào mây thì Ma Hoàn Đoạt Mạng xuất hiện khi nó xuất hiện trở lại thì cuộc giảo chứng đã kết thúc rồi.
Tuấn Luận quay trở vào. Chàng châm bút gạch luôn dòng chữ thảo mà Ma Hoàn Đoạt Mạng để lại.
Tuấn Luận ngồi trở lại án thư sách. Hai tay khoanh tròn để trên mặt bàn. Chàng chờ đợi như thế trong sự tĩnh lặng. Vầng trăng khuyết hết chui vào mây rồi lại lộ ra. Thời gian chầm chậm trôi cho đến khi màn sương đêm giá lạnh từ từ tan biến. Không gian ấm áp dần lên cùng với bình minh le lói cuối chân trời.
Vầng nhựt quang từ từ đó dạng, cũng là lúc Tuấn Luận khẽ buông một tiếng thở dài. Chàng bước ra ngoài hiên thảo xá chấp tay hướng nhìn về phía vầng nhật quang. Tuấn Luận nhìn vầng nhật quang đang từ từ trồi lên khỏi đường chân trời để xua đi cái giá lạnh của bóng tối. Ánh bình minh thật đẹp và hùng vĩ. Chính vầng nhật quang hùng vĩ kia khiến Tuấn Luận liên tưởng lại quá khứ.
Chàng lắc đầu tự nhủ:
“Quá khứ của mình chỉ là một dấu hỏi. Ai là phụ thân? Người đó giờ ở đâu? Hiện tại của mình là Thiên chức phải đền nghĩa tôn sư”.
Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận hướng mắt nhìn ra cửa trang viên. Bỗng dưng chàng cảm nhận tòa trang viên của ân sư để lại sao quá ư xa lạ đối với chàng.
Ý nghĩ mông lung cứ dẫn Tuấn Luận miên man đi mãi trong những hoang tưởng mà chàng không thể nào thoát ra được để quay về với thực tại.
Một tiếng tằng hắng từ trong thảo xá phát ra. Tiếng tằng hắng đó như giật Tuấn Luận quay trở lại với thực tại. Chàng nhìn vào thảo xá, Bách Điển tiên sinh đang ngồi vòng tay trên án thư từ lúc nào mà chàng chẳng hề phát hiện ra.
Tuấn Luận ôm quyền :
- Vãn sinh không biết tiên sinh đến.
- Nếu lão phu đến mà ngươi biết thì lão phu khó mà trở thành Bách Điển tiên sinh.
Lão vuốt râu nhìn lại những thứ đề trên án thư rồi khẽ gật đầu :
- Lão phu phải công nhận người đúng là một sư đồ độc nhất vô nhị tiên thế gian này. Xem như lão phu đã phải chịu thua ngươi. Xem như ngươi đã cải sửa được Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông. Ngươi sẽ được biết Thập nhị thần châu ở đâu.
Tuấn Luận nghe Bách Điển tiên sinh nói, mặt căng thẳng ra với nỗi hồi hộp.
Chàng ôm quyền nói :
- Vãn sinh mong tiên sinh chỉ huấn cho điều bí mật đó.
Bách Điển tiên sinh nghiêm giọng nói :
- Một khi ngươi đã hợp tập Thập nhị thần châu thì ngươi sẽ phải chịu oan nghiệt nhất mà từ trước đến nay chưa một kẻ nào chịu đựng được. Đó là cái giá mà ngươi phải trả cho hành động nghĩa hiệp. Nước mắt và máu của ngươi sẽ chảy, thậm chí da thịt xương cốt của ngươi cũng sẽ tan ra thành nước mà không giải được oan nghiệt này.
Toàn thân Tuấn Luận rúng động khi lời nói của Bách Điển tiên sinh đập vào tai Tuấn Luận. Chàng có cảm giác lời nói vừa rồi của Bách Điển tiên sinh tợ một lời tiên tri mà thượng đế đã khoát lên số phận mình.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Tuấn Luận, Bách Điển tiên sinh vuốt râu nói :
- Ngươi được quyền lựa chọn. Giữa bá tính và chỉ huấn của Tôn sư với cái oan nghiệt mà ngươi sắp nhận lãnh. Nếu ngươi từ bỏ ý niệm hợp nhất Thập nhị thần châu thì cái gì đến cũng sẽ đến, họa máu chảy đầu rơi cũng sẽ chảy đến cho bá tính. Bằng như ngươi làm theo ý của Thượng Quan Nghi thì mãi mãi ngươi sống chẳng bao giờ yên. Thậm chí chết còn hơn là sống nữa.
Vuốt chòm râu bạc, Bách Điển tiên sinh từ tốn nói tiếp :
- Lão phu nói như thế tùy ngươi chọn.
Tuấn Luận khẳng khái đáp lời lão :
- Xương tan thịt nát vãn bối không ngại... Chỉ mong sau vãn sinh đừng làm kẻ bất nhân, bất nghĩa và bất đạo.
Buông một tiếng thở dài, Bách Điển tiên sinh chống tay đứng lên. Lão rút trong ống tay áo một bức di thư đã ố vàng đặt lên bàn, rồi gom tất cả những thứ mà Tuấn Luận đã lấy được của những người kia cho vào túi nải. Lão nhìn chàng lần nữa khẽ lắc đầu buông tiếng thở dài rồi rảo bước tiến ra thảo xá.
Bách Điển tiên sinh vừa đi vừa nói :
- Thượng Quan Nghi ơi Thượng Quan Nghi... Ngươi có biết ngươi gieo gì cho hậu nhân của ngươi không...
Lão nói xong nhìn lên bầu trời ngửa mặt cất tràng cười. Tiếng cười của Bách Điển tiên sinh nghe như một lời oán trách thì đúng hơn, nhưng Tuấn Luận chẳng biết lão đang muốn oán trách ai.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT