oOo
Lúc y khoa đao ra, đối phương vẫn còn đứng sửng. Xem thế đủ biết người này ứng biến mau lẹ kỳ dị!
Dương Phát đánh một đòn chưa ăn thua gì, lại quét luôn ba đao nghe veo véo để che khắp thân mình.
Vừa quét xong ba chiêu, thì một làn chớp lại lóe lên. Dương Phát, nhân cơ hội ánh chớp ngắn ngủi này, liếc mắt nhìn bốn mặt rất mau thì chỉ thấy phía trước mặt bọn Bạch U U, Âm Sâm và gã che mặt đang hỗn chiến, còn bên mình tuyệt không thấy bóng một người nào.
Dương Phát trong lòng kinh nghi, thộn mặt ra tự hỏi:
- Mình đã nhìn thấy rõ ràng có người, sao bây giờ lại chẳng thấy đâu? Chẳng lẽ mình mắt mờ ư?
Ánh chớp chỉ lóe lên không đầy nháy mắt, rồi bầu trời lại tối đen như mực.
Dương Phát tay cầm thanh Tử Kim đao, tiến lại phía trước mấy bước lớn tiếng gọi:
- Ông bạn nào đó! Một mình ông bạn đấu với ba người thì thủ thắng làm sao được? Nên dừng tay thôi!
Dương Phát vừa dứt lời, thốt nhiên phát giác ra phía sau mình có một luồng kình lực âm nhu tập kích, nhằm vào huyệt “đối mạch” ở sau lưng. Y liền lia thanh đao quét ngang để chống đỡ phía trước huyệt đạo cách chừng hai tấc.
Dương Phát vừa đưa ngang lưỡi đao che sau lưng, bỗng nghe một tiếng choang vang lên. Một cây binh khí đã đụng vào thanh Tử Kinh đao và chính là cây binh khí đã điểm tới sau lưng y.
Trong dãy hành lang tối đen như mực, Dương Phát tuy không thể nhìn rõ sự vật trước mắt, nhưng y cũng nhận ra rằng thứ binh khí đụng vào thành Tử Kim đao chuyên dùng để điểm huyệt mà hiện giờ ngoài Âm Sâm ra không ai có thứ giới đó nữa.
Dương Phát cho là chính Âm Sâm đã thừa cơ ám toán mình.
Dương Phát nghĩ vậy, đùng đùng nổi giận quát mắng;
- Quân giặc cướp hèn hạ! Mi định ám toán ta, tưởng ta không biết hay sao?
Nói xong, y vung kim đao ra chiêu “Thanh phong trích nhị” nhằm đúng phương vị Âm sâm chém tới.
Nhưng Dương Phát vừa ra đến lại nghe thấy tiếng Bạch U U thét lên lanh lảnh:
- Người muốn chết đó chăng!
Rồi chưởng phong nổi lên vù vù có lẫn một luồng hơi khác lạ bay đến!
Dương Phát cả kinh, biết rằng nhát dao vừa rồi chẳng những không trúng Âm Sâm, mà lại chém về phía Bạch U U. Y vội nhảy lùi lại, lớn tiếng hô:
- Chúng ta không nên động thủ nữa!
Bỗng nghe Bạch U U lớn tiếng hỏi:
- Người muốn không động thủ ư?
Dương Phát phát giác ra có một luồng kình phongphongs thẳng tới trước mặt mình. Y biết rằng Bạch U U đã tấn công.
Dương Phát vốn là người hồn hậu, nóng nảy. Lúc này y không nghĩ gì đến chuyện giải thích với Bạch U U về nhát đao vừa rồi không phải mình chủ tâm chém mụ.
Y cũng quát lên một tiếng rồi múa tít thanh Tử Kim đao vừa thủ vừa công, hỗn chiến với Bạch U U. Cả hai người cùng ra chiêu cực kỳ mau lẹ. Mới trong nháy mắt. Dương phát đã phóng mười bảy chiêu.
Giữa lúc ấy, bất thình lình ngoài cổng thành nổi lên tiếng quát rất to. Tiếng quát vừa lọt vào tai Dương Phát, đã khiến y không tự chủ được nữa, dừng tay đao lại rồi lui về phía sau một bước. Y vẫn sợ Bạch U U thừa cơ đánh tới. Nhưng Bạch U U cũng đứng yên không động thủ nữa, tỏ ra chính mụ cũng bị tiếng quát phải dừng tay.
Tiếp theo đó ánh lửa lập lòe bên cổng sắt, mọi người đột nhiên thấy sáng rực.
Nhờ ánh lửa sáng, Dương Phát thấy Bạch U U đứng trước mặt mình chỉ cách chừng ba bốn thước, thì trong lòng không khỏi kinh hãi vội lùi lại ba bốn thước nữa.
Bách U U cũng thấy Dương Phát đứng cách mình rất gần vội lùi lại, thành ra cả hai bên cùng lùi xa nhau, rồi quay ra cổng nhìn.
Người đứng ở ngoài cổng mặc áo bào xanh, mình cao hơn bẩy thước, đã vào hạng đứng tuổi. Lão đứng bên cổng tướng mạo đường đường oai phong lẫm liệt. Trong tay lão cầm bó đuốc, hai mắt sáng như chớp, loang loáng đảo nhìn bốn phía. Lão thấy Dương Phát cùng Bạch U U nhìn mình chòng chọc, liền cười hỏi:
- Hai vị đến sớm nhỉ?
Bạch U U thấy trước người đứng bên cổng nào phải ai xa lạ, chính là Thiên Ngô lão nhân, một tay nổi tiếng về kiếm thuật bậc nhất thiên hạ là chưởng môn phải Thanh Thành, một phái đứng đầu các phái kiếm lớn trong giang hồ.
Dương Phát vừa thấy Thiên Ngô lão nhân, rất lấy làm kỳ. Một người có địa vị chí tôn trong võ lâm, lại võ công cao cường như lão mà cũng y theo lời mời trong một bức thư vu vơ chẳng biết ai là chủ nó mà cũng thân hành đến đây?
Bạch U U lại trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.
Ta nên biết rằng Thiên Ngô lão nhân ghét cay ghét đắng phường hung dữ như kẻ thù, mà tính lão lại nóng như lửa.
Nguyên Bạch U U đã là người bất nhân, lòng dạ lại thâm độc, dám làm bất cứ việc tàn ác gì. Thiên Ngô lão nhân cùng mụ hai người xung khắc nhau khác nào nước lửa. Bạch U U mới đây lại giết hai gã đệ tử tam đại phái Thanh Thành. Nhưng phái này cũng chỉ đồn đại ra ngoài hai tên đệ tử đó vì ham mê nữ sắc mà chui đầu vào cạm bẫy, tuyệt không tìm đến Bạch U U để trả thù. Song hai bên không thể nào bỏ hết được mối thù sâu cay này.
Lúc Bạch U U tới đây, dĩ nhiên mụ cũng biết chắc chắn Thiên Ngô lão nhân cũng được thư mời đến. Nhưng mụ tưởng lão có địa vị cao cả trong võ lâm chẳng chịu đến. Thế mà bây giờ mụ lại gặp lão ở đây thật là một chuyện bất ngờ.
Bạch U U miễn cưỡng đáp lão qua loa một câu cho xuôi chuyện rồi không tự chủ được, lùi lại phía sau.
Thiên Ngô lão nhân thấy mụ lùi lại một bước, lão cũng tiến thêm một bước.
Bạch U U thấy Thiên Ngô lão nhân tiến lên, mụ đâm ra có tật giật mình, lùi thêm bước nữa. Thiên Ngô lão nhân cũng tiến một bước.
Hai bên kẻ lùi người tiến. Mới trong khoảnh khắc, đều đã chuyển động đến bảy tám bước.
Bạch U U thấy Thiên Ngô lão nhân chẳng chịu buông tha mình thì không khỏi ngấm ngầm kinh hãi trong lòng. Mụ cứ nghếch mắt lên lùi hoài, không để ý nhìn xuống đất.
Mụ lùi lại được tám bước, đột nhiên chân dẫm phải một vật nhũn nhũn, người mụ loạng choạng xuýt ngã lăn ra.
May mà mụ có bản lãnh cao cường, chân tay linh hoạt, dí đầu ngón chân xuống cho người xiêu về phía sau rồi băng mình nhảy ra xa đến sáu bảy thước.
Lúc người mụ còn lơ lửng trên không đã đưa mắt nhìn rõ vật mà mụ vừa vấp phải, thì ra là một người nằm phục xuống.
Bạch U U tưởng thầm trong bụng đó chắc là thi thể Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ.
Nhưng người nằm đó thốt nhiên rên lên một tiếng.
Bạch U U cả kinh định thần nhìn mới biết rõ người nằm đó không phải là Lão Tất Hỷ mà lại là Âm Sâm, giáo chủ phái Thiên Thần ở Võ Di.
Lúc này, rõ ràng Âm Sâm đã bị thương nặng mới nằm lăn dưới đất không nhúc nhích được. Còn thi thể Lao Tất Hỷ thì đã biến đâu mất. Cả gã che mặt cũng biến luôn.
Bạch U U không hiểu tại sao Âm Sâm, một tay võ công cao cường đến thế, lại bị trọng thương một cách bất ngờ và trong một thời gian rất ngắn, đến nỗi phải lăn quay ra, không dậy được? Mụ không kịp tra cứu về điểm này, lại hốt hoảng ngoảnh nhìn Thiên Ngô lão nhân.
Bạch U U thấy Thiên Ngô lão nhân mắt như điện chớp đảo nhìn bốn mặt và vẫn chú ý đến mụ. Vẻ mặt lão cực kỳ nghiêm nghị, dường như trong thấy một nữ ma đầu số nhất số nhị trong các tà phái. Mụ sợ run lên, hẵng giọng hỏi cho có chuyện:
- Thiên Ngô lão nhân cũng đến đây à?
Thiên Ngô lão nhân cười lạt hỏi lại:
- Ai là chủ nhân? Chẳng lẽ bây giờ còn chưa xuất hiện?
Dương Phát mau miệng đáp ngay:
- Có lẽ chúng ta bị họ diễu cợt rồi!
Thiên Ngô lão nhân lạng người đi một bước, thuận tay phóng chưởng ra đánh vào một cánh cổng lớn đến “binh” một tiếng. Cánh cổng vớ ra một mảng lớn và dài. Thiên Ngô lão nhân cầm chập cả vào bó đuốc cho cháy to lên.
Trong dãy hành lang bây giờ đã sáng hơn trước rất nhiều.
Lúc này Âm Sâm đã cử động được và ngồi dậy.
Mặt lợt lạt. Y không nói câu gì, đứng dậy rồi đi luôn ra phía trước.
Ngoài trời trận mưa lúc nào trước đã ngớt được một chút, bây giờ lại mưa to hơn. Âm Sâm ra đến ngoài cổng dừng lại một chút, rồi không do dự gì nữa, đội mưa ra đi.
Bạch U U giật giọng hỏi:
- Âm giáo chủ! Giáo chủ có cần tại hạ giúp đỡ một tay không?
Mụ không chờ Âm Sâm trả lời, vừa nói vừa bước đi luôn.
Bách U U đâu có phải tốt bụng muốn giúp đỡ Âm Sâm. Vì mụ thấy Thiên Ngô lão nhân có mặt tại đây, không dám ở lại lâu nữa, nên kiếm cớ để lảng đi nơi khác.
Bạch U U ra khỏi cổng rồi, trời mưa như trút nước xuống đầu, toàn thân đẫm nước. Mụ không thấy Thiên Ngô lão nhân đuổi theo đã hơi yên dạ, thở phào một cái rồi không chạy nữa. Mụ lạng người đi một cái, đến ẩn vào sau một tảng đá lớn.
Khi mụ nấp vào sau lưng tảng đá rồi, những người trở vào trong cửa thành không nhìn thấy mụ. Nhưng mụ lại không tránh được trời mưa tầm tã. Chớp mắt người mụ ướt như chuột, mụ phải luôn luôn chuyển vận chân khí chống đỡ cho khỏi rét lạnh. Nhưng mưa mỗi lúc một to hơn, toàn thân mụ bốc lên một làn hơi trắng, người mụ không chịu đựng được nữa, rét run lên.
Bạch U U ra ngoài tòa cổ thành rồi. Thiên Ngô lão nhân quay lại hỏi Dương Phát:
- Dương bằng hữu! Ông bạn đến đây bao lâu rồi?
Tử Kim thần đao Dương Phát đáp:
- Tại hạ đến trước tiên.
Thiên Ngô lão nhân ngước mắt trông lên thì trong tòa cổ thành này có một cầu thang vòng vào để lên gác.
Cây đuốc trong tay lão cháy bừng bừng, nhưng tòa nhà vừa cao vừa tối om, ánh lửa không chiếu lên từng trên được.
Thiên Ngô lão nhân đứng nhìn lên một lúc, rồi nhíu cặp lông mày hỏi:
- Trong thành này không có người ư?
Dương Phát đáp:
- Lúc tại hạ mới đến, đã đi xem hết cả từng trên từng dưới một lượt, chỉ thấy hàng ngàn con dơi bay vụt ra, chứ tuyệt không thấy một bóng người.
Thiên Ngô lão nhân:
- Các hạ liệu có đoán được người gởi thư cho bọn ta là ai không?
Thiên Ngô lão nhân vẻ mặt nghiêm nghị ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu.
Dương Phát lại nói:
- Theo ý tại hạ thì đây chắc là một vì nào muốn diễu cợt chúng ta để cười chơi…
Y nói đến đây rồi dừng lại, vì chớt nhớ đến cái chết của Lôi Đại Khuê cùng Lao Tất Hỷ, đồng thời liên tưởng đến chuyện Âm Sâm sau khi bị thương không nói gì bỏ đi luôn. Cả gã che mặt hình thù như con khỉ cũng biến mất, thì quyết nhiên không phải chuyện đùa.
Y nghĩ vậy nên không nói gì nữa.
Thiên Ngô lão nhân trầm giọng nói:
- Dương bằng hữu đã coi hết lượt rồi, nếu trong tòa cổ thành nầy tuyệt không một bóng người thì nơi đây chẳng phát đất lành. Lão phu khuyên ông bạn nên dời khỏi tòa cổ thành này ngay là hơn.
Nguyên Dương Phát đã có ý bỏ đi từ trước, nhưng sau nầy vì xảy chuyển lôi thôi, mới ở lại đến bây giờ. Y nghe lời Thiên Ngô lão nhân, trong lòng không khỏi nao núng, vì y biết Thiên Ngô lão nhân đã nói thế tất có nguyên nhân chứ chẳng không.
Nghĩ vây, Dương Phát đáp ngay:
- Các hạ nói phải lắm.
“Tách” một cái, Dương Phát tra đao vào vỏ rồi rảo bước chạy mau ra ngoài cổng thành.
Thiên Ngô lão nhân cũng buông tay, bó đuốc trong tay lão rớt xuống đất. Lão cũng chạy như tên ra ngoài thành.
Nắm đuốc rơi xuống đất vẫn còn cháy được một lúc. Nhưng chẳng bao lâu một cơn gió từ ngoài cổng thổi mạnh vào làm cho ngọn lửa tắt phụt. Trong tòa cổ thành lại tối om.
Bất thình lình lại có tiếng người vọng xuống. Người này vừa nói vừa thở hổn hển, rõ ràng y đã bị thương rất trầm trọng và nghe thanh âm không phải là người trong bọn vừa rồi.
Người đó hỏi:
- Bọn họ… đi hết rồi ư?
Bỗng có tiếng một thanh niên khác đáp:
- Đi hết rồi.
Thanh âm kia thều thào nói:
- Ông bạn… đi về phía trước… qua một khúc quanh, mở hai cánh cửa ra… rồi đưa ta vào trong đó!
Tiếng thanh niên ngần ngừ một chút rồi nói:
- Tối mù mịt thế này, tại hạ chẳng nhìn rõ gì hết. Hãy bật lửa lên đã!
Thanh âm phều phào nói:
- Không cần! … Ta nhìn trong bóng tối cũng rõ… Để ta chỉ điểm cho.
Gã thanh niên không nói nữa.
Tiếp theo mấy tiếng chân người lật đật bước đi rồi có tiếng kẹt cửa.
Cánh cửa mở xong lại đóng vào. Một ngọn lửa lóe lên chiếu qua khe cửa, ánh ra ngoài.
Phía trong cánh cửa này là một gian phòng nhỏ, rộng chừng hơn một trượng. Cát bụi ngập đến mắt cá. Trong phòng không có một thứ gì. Dưới ánh lửa, chỉ trông thấy rõ hai người.
Một người trẻ tuổi mình vận võ trang toàn thân ướt như chuột.
Sau lưng chàng về bên phải, vạt áo bị rách một vệt dài, hở cả da thịt ra và hãy còn dính máu.
Một người nữa ngồi phệt xuống đất đầy cát bụi, tướng mạo giống như con khỉ. Sắc mặt lợt lạt trông gớm khiếp hơn cả một xác chết. Khóe miêng hãy còn ứa máu, không ngớt thở lên hồng hộc. Người này rõ ràng là Thiên Sơn Thần Hâu Lao Tất Hỷ, một quái hiệp võ lâm vừa nằm còng queo ở dưới hành lang mà Âm Sâm cùng Bạch U U tưởng hắn đã chết rồi, nhưng thật ra hắn chưa chết.
Chàng tuổi trẻ tay cầm bó đuốc gần cháy hết soi khắp chung quanh một lượt nhưng không tìm thấy vật gì để đốt thêm. Gã cúi xuống hỏi:
- Lao đại hiệp ! Đại hiệp thấy trong mình thế nào ?
Mặt mũi Lao Tất Hỷ da thịt co rúm lại, lên giọng rất quái dị hỏi:
- Vừa rồi ông bạn thấy gì không ?
Gã thanh niên nghe Lao Tất hỷ hỏi vậy, lông tóc dựng cả lên hỏi lại:
- Tại hạ có thấy gì đâu ?
Lao Tất hỷ vẫn thở hổn hển đáp:
- Vừa rồi… có một người … đứng bên Dương Phát ấy mà !...
Gã thanh niên thộn mặt ra nói:
- Lao đại hiệp ! Tại hạ có thấy ai đâu?
Chính gã thanh niên này lúc trước đã bị Dương Phát phóng đao chém rất lẹ.
Gã nói tiếp:
- Lúc Dương Phát ra chiêu, nếu tại hạ không tránh kịp thì đã mất mạng với y rồi…
Lao Tất Hỷ nói:
- Không ! Không phải ! Người đứng sau ông bạn kia !
Gã thanh niên nhớ lúc gã vội xoay người lại chẳng thấy một ai, liền hỏi ngay:
- Tại hạ không trông thấy. Người đó là ai vậy ?
Lao Tất Hỷ miệng há hốc ra. Nhưng khớp xương trong toàn thân kêu lắc rắc, không thốt ra lời nữa.
oOo
Chàng thanh niên gọi luôn mấy tiếng:
- Lão đại hiệp ! Lão đại hiệp ! Đại hiệp bảo có việc ủy thác cho tại hạ, sao không nói ra ? Phải chăng đại hiệp bị thương quá trầm trọng ?
Lao Tất Hỷ người run lên bần bật, miệng ứa máu tươi ra rất nhiều. Tiếng nói thều thào:
- Ngươi… thay mặt ta... kiếm một người !
Chàng thanh niên nhăn nhó cười, chưa hiểu tìm ai toan nói nữa thì, đột nhiên Lao Tất Hỷ, dơ ngón tay trỏ ra chỉ về mé Đông góc nhà nói ấp úng:
- Chỗ kia… chỗ kia… !
Chàng thanh niên lại nói:
- Lao đại hiệp! Đại hiệp cứ nói thong thả cũng chưa muộn.
Lao Tất Hỷ bật lên một câu:
- Chậm mất rồi.
Mấy tiếng này, y nói rất rõ không vấp váp. Đồng thời với câu trên, y thở hắt ra một hơi, rồi im bặt.
Thanh niên đứng thộn mặt ra, chàng lộ vẻ xao xuyến vô cùng, tỏ ra mình đã gặp phải một chuyện cực kỳ khó hiểu.
Lúc này Lao Tất Hỷ chết rồi. Nhưng trước khi thở hơi cuối cùng, y trỏ tay vào góc tường phía Đông. Tuy cánh tay y hạ thấp xuống rồi, mà ngón tay vẫn trỏ về hướng đó.
Thanh niên ngần ngừ một chút rồi đi lại góc nhà phía đông. Trên mặt đất bụi cái rất dầy, mỗi bước lại in bàn chân xuống thành dấu vết rất rõ rệt.
Chàng đi đến trước mặt tường, dơ bó đuốc lên soi khi khu này chẳng có gì khác lạ. Chàng không hiểu tại sao lúc lâm tử, Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ lại dơ ngón tay lên chỉ vào chỗ này? Chàng ngẩn ngơ một lát rồi rút thanh bội đao ở sau lưng ra. Lấy mũi đao nhọn khoét xuống đất đoạn khoét cả bờ tường ra xem.
Trong tòa cổ thành cực kỳ yên lặng, nên mũi đao khoét xuống mặt đất và trên tường phát ra những tiếng rùng rợn.
Gã khoét chẳng bao lâu, đột nhiên đánh kịch một cái, rồi một vật vuông vắn chừng một thước văng xuống đất bật lên tiếng “keng”.
Chàng thanh niên giật nẩy mình, lùi lại phía sau một cái. Miệng lẩm bẩm:
- Té ra trong bức tường này có đặt tấm gương, chứ có gì lạ?
Quả vậy! Miếng sắt vuông chừng một thước từ trên tường rớt xuống đất rồi, nhờ có ánh đuốc soi tỏ, chàng nhìn vào bức tường thấy một thanh niên mặt giống mình như đúng, biết ngay là bóng mình in vào gương.
Chàng vừa bị một phen kinh khủng đột ngột, trên trán toát mồ hôi ra. Bây giờ chàng phát giác ra rằng: Sau khi miếng sắt phủ tấm gương rớt xuống, bên trong, ngoài tấm gương ra chẳng có gì quái lạ. Tự nhiên chàng thấy yên tâm, giơ tay lên vuốt mồ hôi trán.
Nhưng tay thanh niên để trên trán rồi dời ra không nhúc nhích. Đồng thời cặp mắt chàng lộ vẻ cực kỳ sợ hãi! Nguyên lúc bàn tay sờ lên trán chàng để mắt nhìn vào ánh gương thì lại không thấy bóng cánh tay giờ lên trán mới lạ chứ!
Chàng tự hỏi:
- Có lý đâu động tác của người đứng trước tấm gương lại không giống với động tác ảnh trong gương được?
Thanh niên cảm thấy trong lòng xao xuyến vô cùng. Rồi chàng lập tức nghi ngờ không phải là tấm gương.
Quả nhiên đây chỉ là một bức họa chứ không phải gương.
Nghĩ cho cùng thì tuy chàng có phát giác điểm này, kể ra cũng chẳng có gì khiến chàng phải kinh nghi. Thế mà trong mắt chàng mỗi lúc một thêm lộ vẻ hoang mang mới lạ!
Lúc này bó đuốc cháy đã gần tàn. Chàng vội bước lại đứng sát trước bức tường để nhìn nhận lại thì quả nhiên là một bức họa, nét bút rất linh hoạt coi như người thật, mà người trong bức họa lại đúng là chàng, chứ nếu là người khác thì vừa rồi thoáng trông một cái, chàng đã chẳng cho đó là cái bóng mình in vào tấm gương đặt trong bức tường.
Thanh niên đưa tay vào sờ bức họa thấy mịn màng như một tấm lụa trắng. nhưng lúc chàng định coi lại cho rõ hơn thì ánh đuốc lóe lên một cái rồi tắt phụt.
Thanh niên đứng trong bóng tối thộn mặt ra hồi lâu, trong lòng cực kỳ xao xuyến? Chàng hỏi:
- Tại sao hình ảnh ta lại đặt vào giữa bức tường tòa cổ thành này? Từ nhỏ tới nay ta chưa vào đây bao giờ, và cũng chưa để cho ai vẽ hình. Thế thì làm sao lại có bức chân dung ở đây.
Mấy vấn đề này lẩn quẩn trong đầu óc chàng. Tâm thần chàng bận rộn về mấy câu hỏi trên đến nỗi tiếng mưa rào sầm sập ngoài trời cùng tiếng vó ngựa dồn dập chạy tới, chàng cũng không nghe thấy.
Mãi đến khi có tiếng người hô hoán rầm lên, chàng mới choàng tỉnh trở về hiện tại.
Những thanh âm bên ngoài gọi réo lên:
- Quân Hiệp! Quân Hiệp! Người có ở đây không? Người có ở đây không?
Thanh âm đó khàn khàn tỏ ra người này có thể kêu gọi đã lâu. Trong tiếng gọi dường như chứa đấy vẻ hoảng hốt, cấp bách!
Thanh niên lạng người đi một cái đến trước cửa sổ nhìn ra.
Gã thấy phía ngoài tòa cổ thành này giữa lúc trời mưa như trút nước, thấp thoáng có năm ba bóng người cưỡi ngựa. Gã lớn tiếng hỏi:
- Có phải sư thúc đó không? Tiểu điệt ở trong này!
Tiếng trả lời của chàng làm chấn động mấy người chạy ngựa bên ngoài thành. Lập tức một người la lên:
- Thiếu gia ơi! Thiếu gia ở trong đó làm trò quỷ gì thế? Sao lại không ra đây mau lên? Bọn tại hạ tìm thiếu gia muốn chết!
Thanh niên nhìn ra cửa nở một nụ cười dường như để xin lỗi. Nhưng những người ngoài thành dĩ nhiên không thể nhìn thấy nụ cười của chàng.
Chàng hấp tấp lui ra khỏi cửa phòng chạy theo cầu thang quanh co đi xuống. Khi chàng vừa ra khỏi cổ thành mấy người vội vàng nhẩy xuống ngựa xoay quanh lấy chàng.
Ánh chớp lóe lên chàng nhìn rõ một lão già râu tóc bạc phơ vươn tay đặt lên vai gã, ra chiều thiết tha âu yếm hỏi:
- Quân Hiệp! Người có việc gì không?
Hai người khác cùng đồng thanh lên tiếng:
- Vi công tử! Chung tôi sợ muốn chết! Trên quãng đường đi tìm công tử mỗi lúc một thêm vắng vẻ, hoang lương, trong lòng nơm nớp lo âu công tử đă gặp chuyện chi bất trắc. Công tử ơi! Đây đến Dương Châu có đến tám trăm dặm đường. Nếu công tử còn chơi kiểu này lần nữa thì bọn tại hạ đến hết thở mất.
Lão già trầm giọng hỏi:
- Quân Hiệp! Sao người bỏ đi mà không ai hay! Phụ thân người vẫn bảo người còn nhỏ dại lắm, không nên cho len lỏi vào chốn giang hồ, người cứ nằng nặc đòi ta dẫn đi. Chuyến bảo tiêu này có nhiều hàng rất quý giá, đường đi Dương Châu lại xa xôi, sao người dám lén đi một mình khiến cho chúng ta phải hết hồn!
Hai chữ Quân Hiêp ở trong miệng lão già nói ra đó chính là tên của chàng thanh niên. Chàng người họ Vi, còn lão già kia là một tay đứng đầu chín mươi tư gia bảo trong bảy tỉnh ở Trung Nguyên. Lão là một tay cao thủ thứ nhất thứ nhì trong làng bạch đạo Phi Kiếm Thủ Viên Kiến Long chính là lão.
Viên Kiến Long là sư thúc Vi Quân Hiệp. Phụ thân chàng cũng là một tay đại hào kiệt trong võ lâm. Tả về bản lãnh lẫn địa vị y đều cao hơn Viên Kiến Long một bậc. Y nghiễm nhiên làm minh chủ cho phái võ trong bảy tỉnh Trung Nguyên gần mười năm nay. Tuy không qua lại trên chốn giang hồ nữa, nhưng oai danh vẫn còn lừng lẫy xa. Hàng năm cứ đến ngày sinh nhật y là lại có cuộc đại hội mọi phái võ ở Trung Nguyên.
Vi Quân Hiệp nghe sư thúc quở trách chỉ cúi đầu không dám nói gì.
Viên Kiến Long lại hỏi:
- Ngươi đến đây làm chi?
Vi Quân Hiệp thấy hỏi vội ngửng đầu lên. Nhưng chàng cũng chẳng biết mình đến đây làm gì, vì chính chàng ra đi cũng chẳng định bụng đến đâu. Gặp được lúc không có ai quản thúc chàng, chàng cứ ra đi tự nhiên. Câu chuyện chàng ra đi này, nói ra thêm dài dòng.
Vi Quân Hiệp thở dài đáp:
- Sư thúc ơi! Trong lòng tiểu điệt giờ rất xao xuyến! Nhưng nơi đây không tiện nói chuyện, chúng ta hãy tìm đến nơi nào vắng vẻ sẽ hay!
Viên Kiến Long “hừ” một tiếng rồi nói:
- Quân Hiệp! Trên chốn giang hồ biết bao nhiêu là sự hiểm nghèo. Bất cứ lúc nào hay nơi nào cũng đều có thể bị sa vào cạm bẫy. Nếu người không cẩn thận là mắc vào tay người đời ngay lập tức.
Lão vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Quân Hiệp nghiêng đi một chút, kéo Quân Hiệp lên ngồi chung một ngựa.
Con tuấn mã thấy trên lưng mình bị đè nặng hơn trước, nó nghểnh cổ hý vang một tiếng dài rồi lập tức bốn vó chạy như bay, mấy người kia cũng hấp tấp lên ngựa đuổi theo.
Viên Kiến Long cùng Vi Quân Hiệp rong ruổi mau lẹ dị thường. Chớp mắt đã bỏ bọn kia lại chừng bảy tám trượng.
Giữa lúc ngựa đang phóng nước đại, bất thình lình có một tiếng “véo” chênh chếch bay lại. Lúc này trời đang đổ mưa ầm ầm nên không ai chú ý.
Vi Quân Hiệp chưa nghe thấy gì, song Viên Kiếm Long là một nhân vật phi thường. Lão thấy cơ nguy vội giựt cương ngựa. Con ngựa hí lên một tiếng dài, dường như đứng thẳng lên rồi dừng lại.
Viên Kiến Long vừa giựt cương cho ngựa dừng lại vừa vung tay áo ra. Bỗng nghe đánh “sẹc” một tiếng, ánh sáng lóe lên. Một thành kiếm nhỏ xíu dài chứng tám tấc, rộng nửa tấc rất sắc nhọn bắn lên nhanh như chớp. Ngoại hiệu lão là Phi Kiếm Thủ. Lão nhờ có chín mươi chín lưỡi kiếm nhỏ xíu làm khí giới để nổi danh.
Trong võ lâm những món binh khí kỳ lạ tuy nhiều nhưng so với chín mươi chín lưỡi kiếm nhỏ của lão rèn luyện bằng những thứ thạch kim vừa dùng làm ám khi có thể nói là một thứ khí giới rất hiếm!
Lúc ấy Viên Kiến Long phóng tiểu kiếm ra bỗng nghe đánh “kẻng” một tiếng. Rõ ràng thanh tiểu kiếm đã bay vọt lên không để gạt một ám khí khác rớt xuống.
Đồng thời Viên Kiếm Long trầm giọng quát hỏi:
- Ai?
Giả tỷ lão không lên giọng quát hỏi thì nhất định lão nghe rõ tiếng ám khí lần thứ hai phóng tới.
Đột nhiên con ngựa lão đang cưỡi ngã khụy xuống.
Viên Kiến Long cả kinh, tay vỗ vào yên vừa tung lên cao vừa gọi:
- Quân Hiệp, phải cẩn thận đấy!
Vì Quân Hiệp vừa thấy con ngựa mình đang cưỡi ngã xuống, chàng đã cong người tung mình lên rời khỏi yên ngựa. Lúc người còn lơ lửng trên không, chàng đã rút đao ra khỏi vỏ.
Trời tối mù mịt, bỗng thấy mặt trước có ánh sáng lấp loáng. Rõ ràng Viên Kiến Long đang phóng tiểu kiếm ra.
Mấy người theo sau vừa tới nơi, đều xuống ngựa hết.
Vi Quân Hiệp hỏi:
- Sư thúc! Địch nhân đã xuất hiện?
Viên Kiến Long đáp:
- Chưa thấy chúng đâu cả.
Lão vừa đáp vừa tiến về phía có ám khí phát ra.
Lúc này Viên Kiến Long đã tung ra chín lưỡi kiếm nhỏ. Ánh kiếm vây bọc quanh người không những để hộ vệ cho thân lão mà trong vùng chín thước vuông, bất luận cành cây hay ngọn cỏ gì đi nữa cũng bị lưỡi kiếm hớt đứt, tung tóe ra xung quanh.
Đột nhiên bỗng nghe nỏi lên chín tiếng “leng keng”. Lão biết ngay rằng những người vừa phóng ám khí đã ẩn nấp vào sau các tảng đá lớn.
Viên Kiến Long vừa chuyển mình vừa thi triển cho chín lưỡi kiếm nhỏ nhảy múa trên không như ánh chớp đi về phía sau mấy tảng đá lớn. Lão quát hỏi:
- Ông bạn nấp sau phiến đá lớn đó làm chi?
Giữa lúc uy thế lão cực kỳ mãnh liệt nhảy vào phía sau tảng đá, chín thanh tiểu kiếm của lão, mỗi thanh đều điểm vào một tảng đá cho ánh lửa bán tung tóe ra.
Viên Kiến Long nửa đời người lăn lộn trên chốn giang hồ, kiến thức rộng, lịch duyệt nhiều. Lão cảm thấy phái sau có một luồng kình phong âm nhu thổi tới. Vi Quân Hiệp vẫn cầm đao thủ thế để đề phòng phía trước và hai bên, nhưng không để ý đến phía sau lưng chẳng còn có mấy người tùy tùng. Mấy người này đều được lựa chọn trong những tay cao thủ ở các tiêu cục lớn tại Trung Nguyên, chắc chắn không có kẻ địch nào lẻn vào được. Nhưng lúc này một luồng âm nhu cực mạnh lại từ phía sau ập vào.
Vi Quân Hiệp cả kinh. Chàng dí đầu bàn chân xuống đất, nhảy vọt về phía trước.
Chàng vừa nhảy vừa xoay mình, tay cầm đơn đao phóng chiêu “ Viên Luân Hoàn Chuyển” đánh ra.
Chàng phóng đao xong mới định thần nhìn lại thì thấy trong bóng tối mấy người theo sau mình vẫn đứng đờ ra không nhúc nhích, rõ ràng chúng đã bị điểm huyệt rồi.
Vi Quân Hiệp hốt hoảng la lên:
- Sư thúc! Địch nhân ở đây!
Chàng vừa gọi vừa phát chiêu. Ánh đao lấp loáng, chàng phát ba chiêu liên tiếp. Nhưng ba chiêu vừa ra xong, mắt chàng hoa lên, bóng đen đã không thấy đâu nữa?
Bỗng nghe tiếng Viên Kiến Long hỏi:
- Hắn ở đâu?
Vi Quân Hiệp nói:
- Hắn vừa ở đây…
Chàng đang nói dở câu thì ánh chớp lóe lên. Đang lúc tối mò, dơ tay lên không trông thấy ngón. Được ánh chớp lóe lên, bất cứ vật gì chàng cũng thấy rõ.
Vi Quân Hiệp lại thấy địch nhân vừa biến mất, giờ lại hiện ra bên cạnh mình và đối phương đứng cách mình rất gần. Chàng bất giác cả kinh, tự nhiên dơ đao lên đánh.
Địch nhân đứng bên cạnh chàng tựa hò chẳng sợ hãi gì, xoay bàn tay lại, năm ngón tay khoằn khoằn như móc câu. Vi Quân Hiệp chưa kịp né tránh, đã bị địch nhân nắm trúng huyệt mạch môn nơi tay trái chàng.
Lúc ánh chớp lóe lên, Viên Kiến Long đã nhìn rõ bên cạnh Vi Quân Hiệp có thêm một người. Lão đứng xa chàng có tới bốn trượng, không kịp nhảy lại cấp cứu, lão liền quát lên một tiếng vung tay phóng về phía trước, một lưỡi tiểu kiếm bay vèo đến bên Vi Quân Hiệp.
Chín mươi chín thanh tiểu kiếm của Viên Kiến Long thì mỗi thanh đều có dây buộc dài chín thước bằng bạch kim, và mỗi chuôi kiếm đều có cái vòng để móc lẫn vào nhau. Bình thời khi lão xuất thủ thường phóng ra chín thanh kiếm nhỏ này, vì chín thanh móc thành một chùm nối liền thanh nọ với thanh kia. Mõi khi phóng phi kiếm ra có thể đi tới đích xa trong vòng tám trượng.
Lúc cổ tay vi Quân Hiệp bị điểm huyệt, Viên Kiến Long phóng kiếm ra thì ánh chớp tắt rồi, tiếp theo là những tiếng sét nổ kinh hồn động phách. Lão chẳng hiểu mình phóng kiếm có trúng đích hay không. Lào liền chạy như bay đến nơi. Nhưng lão chạy được đến bốn năm trượng rồi mà phía trước mặt, trời tối quá, không nhìn thấy một bóng người.
Viên Kiến Long đã từng bôn tẩu giang hồ lâu ngày mà chưa bao giờ gặp trường hợp kinh khủng như bữa nay. Lão tự hỏi:
- Nếu Vi Quân Hiệp bị tai nạn thì mình biết về nói với sư huynh thế nào đây?