Thượng Quan Thuần Tu không trả lời Âu Dương Kiên về cái hẹn gì đó, mà ánh mắt chàng liếc sang Bạch Cương và Hà Thông.
Rồi chàng lên tiếng :
- Bạch huynh đệ dường như chịu lạnh chưa quen. Đường lên Ngũ Mai lĩnh còn lạnh nhiều hơn nữa. Vậy huynh đệ hãy dùng tạm viên Ngự Hàn Bổ Thần của ta, có thể chống nhiễm lạnh đấy.
Dứt lời, Thượng Quan Thuần Tu vung tay ném cho Bạch Cương một hoàn thuốc màu đỏ.
Quay nhìn Âu Dương Kiên với nụ cười trên môi, Thượng Quan Thuần Tu lại im lặng chẳng nói gì nữa.
Lão đạo sĩ râu đỏ nhíu mày tỏ vẻ bực bội :
- Thế sao? Không lẽ đại hiệp coi thường cả lời hẹn với Âu Dương Kiên này sao?
Lúc ấy Thượng Quan Thuần Tu mới cười xuề xòa :
- Ấy, tại hạ đâu dám quên lời ước hẹn. Đạo sĩ hẹn tại hạ cho xem qua một chiêu Phục Ma thần công, tại hạ đã thi triển, song hỏa hầu đạt tới mức nào, tảng đá sau lưng Bạch huynh đệ kia đã vỡ ra chưa, xin đạo trưởng đưa mắt nhìn thử xem.
Âu Dương Kiên giật mình, định thần nhìn kỹ, quả nhiên thấy rõ tảng đá to cỡ một người ôm không giáp vòng, cao ngang ngực, ở phía sau lưng Bạch Cương lúc đó đã bị khoét một đường cánh cung, đầu tảng đá ngã về phía sau... Nhưng có lẽ bởi chân tảng đá to bè như cái đế nên nó chưa đổ nhào đấy thôi.
Thì ra Thượng Quan Thuần Tu đã sử dụng nội lực Vô Hình, Vô Thanh thừa lúc ném viên thuốc cho Bạch Cương đã phóng một chiêu đánh đứt ngang tảng đá. Phục Ma thần công của chàng ấy thật là đáng sợ.
Âu Dương Kiên thầm nghĩ trong đầu :
- Nó đã thi triển công lực cho ta xem chả lẽ ta không có gì biểu diễn cho nó nể?
Lão ta đang phân vân chưa quyết định, thì Hà Thông phát cười ngây ngô và la lớn :
- Ta không tin chỉ một cái vẫy tay đã đánh đứt tảng đá...
Vụt một cái, anh chàng hộ pháp chạy thẳng tới dạng tay xô mạnh vào hòn đá to xù kia...
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, tảng đá gẫy ngang rơi xuống vực, âm thanh ầm ĩ đến chói tai.
Hà Thông khoái chí vỗ tay :
- Ôi, tuyệt quá, tuyệt quá, sức mạnh ngầm chưa từng thấy.
Tiếng ầm ầm của tảng đá rơi xuống vực chưa dứt thì lại nghe tiếng hú ngân vang từ sau cánh rừng xa vọng lại.
Với Hà Thông chẳng biết võ công và Bạch Cương chưa từng trải, nghe tiếng hú chỉ ngạc nhiên, song Thượng Quan Thuần Tu và Âu Dương Kiên là những cao thủ võ lâm, đã nhận ra tiếng hú ấy của một người có nội lực vô cùng thâm hậu. Cả hai đều ngưng thần lắng nghe và dõi mắt nhìn.
Trong chớp mắt họ đã thấy có bóng người xuất hiện, đang phóng tới vèo vèo. Đó là một lão già quần áo tả tơi như ăn mày, trên lưng đeo một hồ lô rượu thật lớn.
Mới nhìn qua, Thượng Quan Thuần Tu đã nhận ra đó lão già kỳ dị vừa đến là Thần Châu Túy Cái, lão Cái Bang say sưa, bạn tri kỷ của sư phụ từ lâu. Chàng vội bước tới vòng tay khom mình thật sâu tỏ lòng cung kính :
- Thượng Quan Thuần Tu xin bái kiến Túy sư thúc.
Vừa lên tiếng chào chàng vừa muốn quỳ xuống. Nhưng lão ăn mày đã phất ống tay rách, tuôn ra luồng kình lực đỡ chàng trai đứng thẳng, rồi lão trợn mắt miệng cười hề hề :
- Thằng nhỏ, đừng nghi lễ rườm rà.
Lão liếc qua những người trước mặt và bảo :
- Đạo sĩ râu đỏ này là Âu Dương Kiên, ta đã biết, còn hai thằng bé kia là những đứa nào thế?
Thượng Quan Thuần Tu vội đáp :
- Bẩm sư thúc, hai vị tiểu huynh đệ này, người thon gọn là Bạch Cương, người to lớn là Hà Thông, cháu chỉ mới quen.
Thần Châu Túy Cái gật lia lịa :
- Bạch Cương và Hà Thông, ta nghe rõ rồi.
Cánh tay phẩy mạnh, lão nói :
- Ở đây lạnh lẽo chẳng thú vị gì mà nhiều chuyện, ta đưa các ngươi đến chỗ khác uống rượu chơi.
Nói xong, lão lắc lư trong bộ y phục rách, rảo bước vù vù qua triền đá rất nhanh.
Khi đó Bạch Cương đang cúi đầu nghĩ đến thân phận mình.
Chàng là cậu bé mồ côi, chẳng biết cha mẹ là ai, từ lúc hiểu biết đã thấy mình ở với một võ lâm cao thủ tên Tiêu Hổ, mà chàng kêu là Hổ thúc thúc, cùng lớn lên bên cạnh là người con gái của Hổ thúc thúc là Sở Quân muội...
Hổ thúc thúc là cao thủ, nhưng lại không truyền võ công cho Bạch Cương. Chàng chỉ tình cờ được nhà sư Liễu Không tăng luyện sơ nội lực, khinh công và năm chiêu võ phòng thân. Thế rồi Hổ thúc thúc bỗng mắc bệnh nan y, người ta bảo chỉ có Bạch Mai Linh Quả là thần dược mới chữa được bệnh để cứu mạng cho ông.
Thương Hổ thúc thúc như cha, Bạch Cương quyết tâm lên đường tìm Linh Quả, dù võ công của chàng chẳng có bao nhiêu.
Anh bạn Hà Thông lại không biết miếng võ nào, chỉ có sức khỏe như trâu, tình nguyện đi theo để giúp đỡ Bạch Cương trong chuyến hành trình gian nan nguy hiểm này.
May thay Bạch Cương còn được Âu Dương Kiên lão đạo và Thượng Quan Thuần Tu hỗ trợ, cứu nguy, bởi thấy chàng là người chơn chất đáng mến.
Đang miên man suy nghĩ, Bạch Cương bỗng giật mình bởi Hà Thông níu tay hỏi nhỏ :
- Thế nào, bọn ta có theo mấy vị ấy không?
Bạch Cương rất nóng lòng muốn tìm Bạch Mai Linh Quả về cứu Hổ thúc thúc, nhưng Ngũ Mai lĩnh xa xôi rộng lớn, biết Linh Quả ở đâu mà tìm. Vả lại ở quanh vùng này còn có Thiên Long bang ngăn chặn, quần hùng hắc bạch đều có ý đồ đoạt Linh Quả. Ngũ Mai lĩnh đã trở thành cái bẫy nguy hiểm của võ lâm. Nếu mình cứ đi liều lĩnh, Bạch Mai Linh Quả chưa tìm thấy đã chết tan xác, bệnh của Hổ thúc thúc ai chữa, và Sở Quân muội biết xoay xở sao đây? Chi bằng mình cứ tạm theo những võ lâm cao thủ và tiền bối này, hẳn sẽ có nhiều thuận lợi.
Suy nghĩ như thế rồi, Bạch Cương nắm tay Hà Thông bảo :
- Chúng ta theo chân các vị.
Lúc ấy Thần Châu Túy Cái đã đi vượt triền đá, những mảnh áo rách của lão ăn mày tung bay trong gió. Thượng Quan Thuần Tu nối bước theo sau, Âu Dương Kiên lão đạo vuốt bộ râu đỏ đi kế bên Thượng Quan Thuần Tu. Bạch Cương lại kéo tay Hà Thông làm hai kẻ đi sau chót.
Đang bước thoăn thoắt, bỗng Thần Châu Túy Cái dừng chân. Lão ta nói oang oang :
- Ôi, nếu cứ đi thế này, hết mùa đông sang mùa xuân cũng chưa đến nơi ta đã định. Vậy Thượng Quan Thuần Tu ngươi giúp gã họ Bạch tăng thêm tốc lực. Ta kéo gã Hà Thông to bè này. Còn lão đạo râu đỏ tự lo thân lão được.
Thượng Quan Thuần Tu vốn mến Bạch Cương từ khi mới gặp, chàng muốn tạo dịp cho Bạch Cương quen biết các lão tiền bối, bèn bước tới bên cậu trai bảo rằng :
- Vị sư thúc của tôi ăn nói khôi hài, song lòng dạ rất tốt. Để tôi giúp Bạch huynh đệ đi nhanh cùng các vị, hẳn sẽ có lắm điều hay.
Bạch Cương vừa nói câu lịch sự :
- Phiền đại hiệp quá.
Thì Thượng Quan Thuần Tu đã vòng tay ngang hông chàng, tăng thuật khinh công cùng lướt đi vùn vụt...
Hà Thông là người chơn chất, thấy kiểu ăn nói khôi hài, bộ điệu phóng khoáng của lão ăn mày già thì khoái lắm, nên nhắm mắt lại cho lão nhấc bổng mình lên chạy vèo vèo.
Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên lại có ý riêng, muốn hội ngộ với Thần Châu Túy Cái để biết tin tức giang hồ, nên vừa vuốt bộ râu đỏ vừa khinh thân đề khí theo sau, nhanh chóng như lướt cùng tia chớp.
Thời gian trôi qua, khoảng chừng ăn xong bữa cơm, thì gió ngừng thổi, mọi người dừng chân. Thượng Quan Thuần Tu buông Bạch Cương, lão ăn mày thả Hà Thông xuống một tảng đá. Âu Dương Kiên thì trố mắt nhìn.
Tất cả đã đứng trước cửa một thạch động kỳ dị, Bạch Cương nhìn ra hai đầu núi mà chẳng biết mình hiện đang ở núi non nào.
Thần Châu Túy Cái lăng xăng bước vào động trước. Bạch Cương nắm tay Hà Thông theo mọi người. Chàng thấy trong động thật rộng, ở ngoài lạnh lẽo mà bên trong ấm áp như mùa xuân. Cách bài trí trong động rất đẹp, có bàn ghế và giường đá. Trên bàn đá dọn sẵn một bữa ăn, với thực phẩm thơm tho, rượu quý, trái cây tươi ê hề hấp dẫn.
Đảo mắt một vòng rồi Thần Châu Túy Cái ngồi vào đầu bàn làm chủ tiệc.
Hà Thông cao lớn đen thui, vẫn tự xưng là Thiết La Hán, ngồi xuống bên cạnh lão ăn mày ở cánh trái, bên phải là Tử Mân đạo sĩ. Phía đối diện thì Kim Tiên Ngọc Long Thượng Quan Thuần Tu đã an toạ, Bạch Cương cũng ngồi sát kế bên.
Thần Châu Túy Cái cười hề hề bảo Âu Dương Kiên :
- Này lão đạo râu đỏ, có người ở đây, lát nữa mà có ma quỷ tới cửa động là phái ngươi ra đuổi đấy.
Không ngờ gặp Thần Châu Túy Cái, Âu Dương Kiên nghĩ thầm trong bụng :
- Lão ăn mày say này võ công khét tiếng của Cái Bang năm xưa, tưởng lão tịch diệt từ lâu, chẳng ngờ còn sống. Năm nay dễ chừng trên trăm tuổi mà lão vẫn tráng kiệt phi thường, chẳng trách lão cứ kêu ta theo kiểu xách mé ngang hông.
Nghĩ như vậy rồi Tử Mân đạo sĩ cúi đầu :
- Túy tiền bối hãy an tâm. Nếu ma quỷ tới đây, bần đạo có bổn phận bắt trừ quỷ.
Lão ăn mày cười rung bụng phệ :
- Tốt lắm, tốt lắm, ma quỷ có đến cũng còn lâu. Sẵn thịt béo rượu ngon, mời mọi người ăn nhậu thoải mái trước đã.
Mặc dù được mời, song các người có mặt đều thong thả giữ ý. Riêng Hà Thông thật thà, quê mùa. Chàng ta ngửi mùi rượu thịt đã ứa nước miếng, lại thấy Thần Châu Túy Cái đã mời lần thứ hai, bèn hăm hở quơ tay chộp một con gà quay béo ngậy xé ăn ngon lành, rót rượu thơm nốc lia lịa.
Âu Dương Kiên chậm rãi ăn uống, chợt ngó Thần Châu Túy Cái và lên tiếng ồm ồm :
- Mấy ngày qua, võ lâm hắc bạch đều có người tìm đến Ngũ Mai lĩnh, mà bọn Thiên Long bang lại hành động ngăn đường đón ngõ dữ lắm. Túy tiền bối tới nơi đây phải chăng cũng là...
Lão ăn mày già bật cười sang sảng, nuốt nhanh chung rượu lớn với miếng thịt dê, rồi trừng mắt :
- Đạo sĩ lỗ mũi trâu kia, ta đã từng tuổi này, còn ham ăn Linh Quả làm gì nữa chứ. Song biết nơi đó có trái quý ta cũng phải đến, bởi lo ngại nó lọt vào tay bọn tà ma, võ lâm sẽ mắc vòng kiếp nạn phơi xương tắm máu, ngươi cũng phải hiểu như vậy chứ?
Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên vòng tay :
- Bẩm tiền bối, dù sao Linh Quả cũng không tránh khỏi một cuộc tranh đoạt vì nó là vật quý nhất đời.
Thần Châu Túy Cái khịt mũi, phẩy tay :
- Tranh đoạt chẳng ăn thua, hưởng được Linh Quả hay không còn do phúc phận mỗi người. Bởi vật quý như Bạch Mai Linh Quả không phải ai cũng có thể được ăn.
Bạch Cương chăm chú lắng nghe, khi ấy vội vã hỏi :
- Bẩm tiền bối, Bạch Mai Linh Quả cao quý đến thế sao?
Lão ăn mày già gật đầu :
- Cao quý thì hẳn rồi nhưng bây giờ chưa tới lúc...
Thượng Quan Thuần Tu giật mình hỏi lại :
- Bẩm sư thúc nói sao?
Thần Châu Túy Cái nhăn nhó :
- Còn sao nữa, Phong Quỷ sư phụ của ngươi gieo quẻ Bát Quái chẳng linh nghiệm tý nào. Chưa tới thời gian đã báo hại ta chạy bay tới đây muốn giã giò. Phen này ta phạt lão mười vò rượu ngon mới được.
Thượng Quan Thuần Tu như không tin vào lỗ tai mình lại hỏi :
- Sư thúc nói thế là Bạch Mai Linh Quả chưa tới kỳ kết trái sao?
Âu Dương Kiên, Bạch Cương và Hà Thông nghe đều sửng người. Lão đạo sĩ râu đỏ sợ Linh Quả chưa chín lão sẽ uổng công, Bạch Cương lo sợ không tìm ra Linh Quả, biết lấy gì đem về cứu chú? Hổ thúc thúc sẽ tử vong sao?
Hà Thông lại vọt miệng :
- Thì ra mấy ông tiền bối đến đây cũng để nhằm tìm Linh Quả.
Bạch Cương tằng hắng, liếc xéo Hà Thông, bởi cái tật không kín miệng. Chàng ta nói tiếng “cũng” chẳng khác nào bảo rằng hai người trẻ này đang đi tìm Linh Quả ở đây.Nói giữa các người ơn thì không sao, nếu lỡ lộ ý mình ở chỗ kẻ thù là rất nguy hiểm.
Nhận ra cái liếc xéo của Bạch Cương, Hà Thông ngồi im thin thít.
Thần Châu Túy Cái ngó Hà Thông mỉm cười, rồi quay sang bảo Thượng Quan Thuần Tu :
- Theo thời gian của Linh Quả hiện nay sớm chẳng phải sớm, muộn không làm muộn, chỉ biết ngay bây giờ thì chưa đúng lúc.
Nín không nổi, Hà Thông lại kêu lên :
- Ôi, ông lão ăn mày nói nghe khó hiểu quá...
Bạch Cương trừng mắt :
- Hà Thông, không được vô lễ.
Thần Châu Túy Cái cười hề hề :
- Không sao, không sao, các ngươi muốn dễ hiểu thì lão già sau này phải nói từ đầu mới được.
Hớp một ngụm rượu, cắn một miếng đùi dê, Thần Châu Túy Cái khề khà lên giọng :
- Ba mươi năm trước đây, trên giang hồ bỗng đồn đại một chuyện kỳ lạ. Họ đồn rằng nếu ai ăn được Bạch Mai Linh Quả chẳng những võ công nội lực tăng tiến như tu luyện mấy mươi năm, mà trí tuệ mở ra vô cùng, đồng thời dung mạo xấu thành đẹp, nếu đã đẹp càng đẹp như tiên.
Tin đồn làm giới võ lâm giang hồ đổ xô đi tìm Linh Quả, nhiều kẻ sa bẫy rập bỏ mạng, phơi xương. Thực sự Linh Quả sinh sản ở đâu, nào ai biết. Chỉ có một người tinh thông Lục Nhân Thần Số đoán rằng Linh Quả sinh ra ở vùng phụ cận Ngũ Mai lĩnh này đây.
Mà nói đại danh Ngũ Mai lĩnh cũng là nói bao đồng một khu rộng lớn. Bởi Ngũ Mai lĩnh chia ra năm ngọn núi: Kim Cương, Phong Đi, Lạc Thần, Chúc Dung và Vu Cô, đều cao ngất chọc thủng mây trời, họp thành cái tên chung là Ngũ Hành Phong.
Trong Ngũ Hành Phong có một ngọn núi cao nhất, nguy hiểm nhất, như một tòa bảo tháp thông lên tận trời. Nếu ta ví Ngũ Hành Phong là đóa hoa mai năm cánh, thì ngọn bảo tháp thông thiên ấy chính là cái nhuỵ ở giữa, hình thế tương sinh tương khắc quanh năm mây úp đỉnh núi, khí tượng bí hiểm vô cùng.
Người ta nói rằng ở ngọn núi ấy ngày xưa Mai Hoa Tiên Tử đã từng ẩn cư. Khắp núi bốn mùa tuyết phủ, nhiều loại hoa mai đua nở chẳng kể thời tiết. Hồng Mai, Huỳnh Mai, Bạch Mai lúc nào cũng khoe sắc tỏa hương. Bởi thế, ngọn núi ấy còn được gọi là Tuyết Mai Phong.
Đó cũng chính là nơi Bạch Mai Bảo Linh Quả sinh trưởng, và là nơi hiểm địa gớm ghê mà các võ lâm cao thủ hai phái hắc bạch đều muốn tới.
Thần Châu Túy Cái vừa diễn tả xong về Bạch Mai Linh Quả và vùng Ngũ Mai Linh thì con sâu rượu đã bò lên tới yết hầu, phải ngưng nói để cầm hồ lô nốc luôn một hơi rượu như rồng cuốn nước.
“Khà khà” mấy tiếng đã đời, lão đưa ống tay áo rách quẹt ngang rồi lại nói tiếp :
- Hừm, ngày này năm xưa, đúng ba mươi năm trước, trên ngọn Mặc Nghiêm độc phong, dãy Phi Vân lĩnh này, và cũng chính trong thạch thất này đây, đã xảy ra một huyết án võ lâm chấn động giang hồ. Tổ tôn ba đời của một anh hùng võ lâm dẫn theo người cháu gái đến Ngũ Mai lĩnh tìm hái Bạch Mai Linh Quả đều bị ngộ nạn.
Mọi người đang lắng tai nghe thì Thần Châu Túy Cái bỗng nín lặng, lão tu một hơi rượu, rồi chu miệng tròn vo, phun ra vòi rượu với tất cả nội lực mạnh hơn mũi tên sắt bắn vèo tới cửa động.
Cùng lúc đó, ai nấy trong phòng đều hoa mắt, bởi một lão hòa thượng vừa lùn vừa mập xuất hiện nhanh hơn ánh chớp.
Lão hòa thượng cười toe toét và mắng lớn :
- Tổ sư chúng nó, không biết vòi rượu thối từ thùng phân nào bắn ra thế nhỉ? Nếu không có chưởng phong của ta đẩy tạt đi, thì thối cả hang động làm sao chịu nổi?
Thần Châu Túy Cái cười lạt bảo rằng :
- Nghe tiếng động, ta tưởng đâu ma quỷ tới, không ngờ chính là lão quỷ nhà ngươi.
Thượng Quan Thuần Tu thấy người tới chính là Phong hòa thượng, sư phụ của chàng, thì vội đứng lên, lui một bước. Chờ nhà sư nói xong chàng cúi đầu nói nhanh :
- Thượng Quan Thuần Tu mừng sư phụ mới tới.
Âu Dương Kiên và Bạch Cương thấy hòa thượng mặt mũi lem luốc mới bước vào lại chính là sư phụ của Kim Tiên Ngọc Long Thượng Quan Thuần Tu thì vội đứng lên tỏ vẻ tôn kính. Chỉ có Hà Thông vẫn ngồi lại đó, ngó nhà sư mập lùn cười ngây ngô.
Phong hòa thượng phẩy tay, ra dấu miễn lễ cho mọi người, rồi ông ghé ngồi nơi mép bàn đá, tay quơ đùi thịt dê cắn một miếng lớn.
Thần Châu Túy Cái lại nói :
- Hồi nãy ta nghe còn có tiếng động lạ, dường như ngoài Phong lão hữu thì phải có con quỷ nào đến cửa hang nữa kìa.
Hớp một ngụm rượu, Phong hòa thượng cười lớn :
- Có đấy, có đấy...
Thần Châu Túy Cái vội hỏi :
- Quỷ nào thế?
Phong hòa thượng phẩy tay :
- Không thấy quỷ song có con Hồ Ly thì ta hù nó chạy mất rồi.
Lão trầm giọng :
- Xem tình hình thì ta thấy ngoài bọn quần hùng thì ma giáo, yêu đạo cũng đã rủ nhau đến quanh vùng này cả rồi đấy.
Thần Châu Túy Cái trợn mắt :
- Vậy là khó yên. Đỉnh Mặc Nghiêm Phong này ngày xưa từng là nơi ma quỷ tụ họp chống phá võ lâm. Bây giờ chúng tụ họp đã rõ ý đồ. Nếu Bạch Mai Linh Quả lọt vào tay ma giáo, tà đạo thì rất nguy cho thằng già say này, lão điên nhà ngươi, mà võ lâm quần hùng cũng khó tránh kiếp nạn.
Bật cười lớn, Phong hòa thượng bảo :
- Lão ăn mày say chớ lo, ta trước khi đến đây đã nghe Liễu Không tăng và Linh đạo nhân đều sẽ tới giúp ngươi đó.
Uống luôn mấy ngụm rượu, Thần Châu Túy Cái trầm giọng :
- Ta vì Bạch Mai Linh Quả có liên quan đến việc lớn năm xưa nên phải tới điều tra, còn hai lão kia một tăng, một đạo đã chẳng màng thế sự thì đến giúp ta làm gì nhỉ? Nhưng nếu quả có Liễu Không tăng và Linh đạo nhân thì bọn ma giáo, tà đạo đừng mong hại được ai...
Chợt Thần Châu Túy cái phóng tia nhìn vào Phong hòa thượng, nói tiếp :
- Song nghe giọng nói điên điên khùng khùng của lão Phong nhà ngươi, ta chưa thấy an tâm.
Nhổ một bãi nước bọt, Phong hòa thượng bảo :
- Lão say sưa nhà ngươi lúc nào cũng nghi ngờ. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Liễu Không tăng và Linh đạo nhân tìm đến giúp ngươi. Điều họ quan tâm là sự việc năm xưa và huyết án đó. Họ muốn hỗ trợ ngươi phanh ra điều bí mật và muốn khuyên ngươi đừng nên vọng động mà gây ra trận kiếp sát võ lâm, hai người ấy đến tìm ta ở Ngọa Long Sơn, bảo ta với ngươi phải hợp tác với họ để đưa những bí mật ghê gớm ngày xưa ra trước võ lâm Hắc Bạch quần hùng. Họ còn nói đúng ngày hôm nay lão ăn mày say nhà ngươi tới đây bắt quỷ. Vì thế ta mới tới thẳng nơi này đó.
Thần Châu Túy Cái nhấp nháy đôi mắt :
- Hai người ấy còn nói gì nữa không?
Hớp nhanh ngụm rượu, Phong hòa thượng nói :
- Họ nói trong sư môn nhà ngươi đang còn một hậu duệ sống sót, nên việc báo thù rửa hận không được mù quáng làm càn, gây ra nợ máu và những điều rắc rối. Cứ để tự nhiên, thận trọng truy tầm, cây kim trong bọc cũng có lúc phải thò ra...
Vừa nghe xong, Thần Châu Túy Cái đã kêu lên :
- Ôi, sư môn ta còn có hậu duệ sống sót là điều phúc lớn. Song đó là con cái của Địch lão gia, hay của Bạch Mai Nương, những người ấy có nói rõ ra không?
Phong hòa thượng lắc lư cái đầu trọc bật cười :
- Thuyền đến đầu cầu tất nhiên phải chạy thẳng tới. Chuyện gì đến nó sẽ đến, cần chi phải hỏi nhiều?
Thần Châu Túy Cái thở dài :
- Đành rằng biết nhiều cũng phải tùy thời hành động, song ta quá đau lòng. Gia đình sư phụ ta bị hại cả ba đời, ngay cả Bạch Mai Nương cũng chết thê thảm. Con cháu của Địch lão gia chẳng còn ai sống sót. Trừ phi cháu ngoại của ông là Bạch Mai Nương chưa thực sự chết, được người đập vỡ quan tài cứu sống họa may.
Đang gặm cái đùi thỏ, Phong hòa thượng vẫn nói :
- Nhưng báo thù là phải nhằm đúng kẻ thù, nếu không... Sẽ gây tội ác. Vụ này thủ phạm huyết án chưa chắc là Đơn Hiểu Vân, Liễu Không tăng cũng dặn dò như vậy đó.
Tử Mân đạo sĩ chợt hỏi :
- Đại sư nói tới Đơn Hiểu Vân, hắn có phải là Thiên Long bang chủ không?
Phong hòa thượng lặng lẽ gật đầu còn Thần Châu Túy Cái gằn giọng :
- Hắn chính là loài ác quỷ đấy. Xưa kia hắn là đồ tôn của Địch lão gia, theo đuổi Bạch Mai Nương không được, phải nhờ sư huynh hắn là Địch Chính Vinh cầu hôn, song tỉ võ với Bạch Mai Nương lại thua nàng, nên thất bại, hắn đã chẳng biết ăn năn, còn kết giao với bọn hắc đạo Lãnh Thế Tài để hãm hại Địch Môn Tam Đại Tứ Nghĩa.
Phẩy tay một cái Phong hòa thượng bảo :
- Hừm, tên quỷ say nhà ngươi, già từng này tuổi còn dễ nổi nóng thế? Vừa rồi ta mới nói thủ phạm hãm hại Địch Môn Tam Đại Tứ Nghĩa chưa chắc là Đơn Hiểu Vân mà.
Thần Châu Túy Cái vẫn giữ giọng căm phẫn :
- Ta cũng chưa biết chắc thủ phạm là Đơn Hiểu Vân. Nhưng hắn là kẻ tán tận lương tâm, chuyện gì chẳng dám làm. Hơn nữa, lúc ta dùng Phục Ma thần công tiếp sức cho Bạch Mai Nương, nàng đã nói rằng bị trúng phải Thiên Độc phong châm của Bích Nhãn Quỷ. Thứ độc châm này ngoài Bích Nhãn Quỷ có thuốc giải, nạn nhân không thể cầu cứu ai được, dù là bậc Thần Y Thánh Thủ. Ta sử dụng cả Tam Dương thần công truyền lực mà Bạch Mai Nương vẫn tắt thở. Vậy ai là người sống sót, lão đầu trọc Liễu Không tăng đừng hòng dối gạt ta.
Còn điều này nữa, lúc đám táng của Bạch Mai Nương chưa kịp hạ huyệt, thì một con cọp dữ trong rừng bỗng xông ra, lôi thi thể nàng đi mất, làm gì có chuyện sống sót trên đời?
Phong hòa thượng lại gật gù :
- Nhưng Liễu Không tăng và Linh đạo nhân cũng không thể là người nói dối. Huyết án võ lâm này phải hết sức thận trọng.
Cuộc tranh luận đã vào ngõ bí, mọi người lại ngơ ngẩn nhìn nhau.
Cương quyết đi tìm Linh Quả
Màn đêm dần dần buông xuống.
Loài côn trùng ở khe núi đã lên tiếng kêu rỉ rả.
Nếu không có ánh sáng phản chiếu trên mặt tuyết, thì thạch thất hẳn đã tối om rồi.
Nhìn gương mặt thộn ra của Thần Châu Túy Cái, Phong hòa thượng lại cười lớn :
- Lão quỷ say đừng nên suy nghĩ quá nhiều mà nát óc. Bọn Thiên Long hắc bang chắc cũng đoán được Bạch Mai Linh Quả chưa tới giờ chín. Bọn Nhất Quái Tam Yêu ở Hầu Cơ đảo định tới nơi này liên kết hành động với Ma bang, vì sự có mặt của bọn ta ở đây nên cũng hủy cuộc họp. Bích Nhãn Quỷ có Xung Thiên Điêu Tử thông báo đã cút luôn rồi. Vậy bọn ta ở đây chẳng còn quỷ để bắt, cũng không còn Linh Quả để hái nữa.
Thần Châu Túy Cái bực tức gằn giọng :
- Tên trọc đầu nhà ngươi thật đáng ghét, sao quả chưa chín đã báo hại ta hộc tốc tới đây, không kịp thở?
Toét miệng ra cười, Phong hòa thượng gật gù :
- Quả thật lỗi của ta đã đoán sai. Song các ngươi nên nhớ bà Nữ Oa luyện đá vá trời, bởi đá ngũ sắc không đủ, nên để trống một góc Đông nam không vá. Thành thử thiên thể vận hành mỗi ngày sai lệch một phần trăm ngàn khắc. Khoảnh khắc sai biệt ấy đã trải qua hàng ngàn năm tích tụ, sẽ sai lệch đến bao nhiêu? Vì thế đoán việc bình thường không sao, nhưng rất khó đoán sự thay đổi chính xác, ta đoán sai giờ quả chín cũng có nguyên nhân...
Bởi Phong hòa thượng giải thích hữu lý, Thần Châu Túy Cái đành cứng miệng, không tranh luận được nữa.
Vẫn với nụ cười dễ dãi, Phong hòa thượng nói :
- Việc hoang đường ấy không bàn nữa. Ta cần có việc đi Long Hổ sơn. Loài quỷ say nhà ngươi muốn đi đâu cứ việc tự do, song mười ngày sau nhất định bọn ta phải gặp lại nhau ở đỉnh Vu Cô trong Ngũ Mai lĩnh, Thượng Quan Thuần Tu nhân lúc rảnh phải giúp Túy sư thúc thăm dò lai lịch, nơi ở của con cháu nhà họ Địch.
Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên thấy những tiền bối tài cao còn muốn tranh đoạt Linh Quả thì hy vọng tiêu tan, song trở về Liêu Đông với bàn tay trắng cũng kỳ. Lão nghĩ chi bằng kết giao với những người tài ba này còn nhiều điều có lợi.
Nghĩ như thế, rồi lão râu đỏ quay nhìn Thượng Quan Thuần Tu nói :
- Thượng Quan Thuần Tu đại hiệp nếu không chê, thì bần đạo tình nguyện theo chân các vị một chuyến, có việc gì sai khiến bần đạo cũng sẵn sàng.
Thượng Quan Thuần Tu vội nói luôn mấy tiếng “Không dám, không dám” rất khách sáo, rồi quay qua Bạch Cương hỏi nhanh :
- Hiện giờ Linh Quả chưa chín, Bạch huynh đệ muốn đi đâu?
Nghe câu hỏi, Bạch Cương giật mình, thừ mặt giây lát, rồi cương quyết trả lời :
- Tại hạ mấy lần được Thuần đại hiệp và các vị tiền bối cứu giúp, từ Vạn Long khách điếm lên tới đây, xin ghi khắc ơn sâu trong lòng. Tuy tại hạ biết mình tài hèn sức kém, nhưng việc cứu người thân rất khẩn thiết, nên tại hạ nhất định cùng Hà Thông lên Ngũ Mai lĩnh chờ Linh Quả chín. Hy vọng trời cao thương xót, mệnh của Hổ thúc thúc chưa tuyệt, tại hạ sẽ may mắn hái được Linh Quả cứu người, bởi thế tại hạ xin tạm biệt các vị leo lên núi trước.
Những lời nói của Bạch Cương khiến mọi người sửng sốt, họ không ngờ chàng trai trẻ tuổi, võ công chưa cao mà cương quyết lên Ngũ Mai lĩnh tìm Linh Quả. Mọi người cảm thấy kính phục Bạch Cương và phần nào lo lắng cho chàng.
Thần Châu Túy Cái hỏi với giọng ngạc nhiên :
- Ngươi tìm Bạch Mai Linh Quả về cứu người sao?
Bạch Cương gật nhanh :
- Vâng, tiểu bối mong hái Linh Quả về cứu Hổ thúc thúc, tên chú ấy là Tiêu Tinh Hổ, đã một thời võ công lừng lẫy.
Lão ăn mày già lại hỏi :
- Thúc thúc ngươi họ Tiêu, sao ngươi họ Bạch? Ông ta biết võ công sao không truyền cho ngươi. Ta thấy ngươi chỉ có mấy miếng võ dường như của Liễu Không tăng truyền dạy?
Bạch Cương thầm phục trong lòng, thì ra Thần Châu Túy Cái đã trông thấy chàng giao đấu với bọn Hồ Quảng tứ quỷ, chỉ liếc sơ mà biết thế võ của Liễu Không tăng.
Chàng bỗng thở dài :
- Tiểu bối chẳng biết phải thuật lại chuyện đời của mình từ khoảng nào đây.
Nhìn sắc diện Bạch Cương, Thần Châu Túy Cái gật gù :
- Có lẽ ngươi mồ côi, được Tiêu Tinh Hổ nuôi dưỡng, nhưng tên cha mẹ ngươi cũng không biết nữa sao?
Bạch Cương buồn rầu đáp :
- Hổ thúc thúc chỉ kể lại... khi vãn bối còn nằm trong tã thì cha mẹ vãn bối đều đã qua đời. Tiêu thúc thúc võ công cao cường với tên Tinh Hổ, mà đã nhận một đệ tử nên không truyền võ công cho vãn bối nữa. Trong dịp tình cờ, vãn bối gặp Liễu Không tăng. Sau khi nhìn qua tướng mạo, vị cao tăng đã thương tình truyền cho sơ lược khinh công và mấy miếng võ phòng thân vậy đó.
Nghe lời thành thật của Bạch Cương, Thần Châu Túy Cái cảm động nói :
- Nhất định nhà ngươi có thân thế khá ly kỳ bí ẩn, sau này sẽ dần dần hiểu ra thôi.
Phong hòa thượng cũng gật đầu :
- Lão ăn mày say có mắt tinh đời đấy.
Ông cởi chiếc túi vải trên vai trao cho Bạch Cương và bảo :
- Tiểu tử này lòng dạ nhân hậu, lại can đảm hơn người, có lẽ lòng chân thành của ngươi sẽ được trời đất phù hộ cho đại thành tâm nguyện. Ta đưa cho ngươi túi vải này, trong đó có mấy vật cần dùng, nhất là lọ thuốc Ngự Hàn Bổ Thần Hoàn sẽ rất có ích, giúp ngươi chống lạnh trên núi tuyết chờ Linh Quả chín. Tuyết Mai phong là đỉnh núi quanh năm tuyết phủ giá rét, hai anh em ngươi nếu không uống thuốc thì chỉ sợ chưa thấy Linh Quả đã bị chết cóng cả rồi.
Thần Châu Túy Cái đưa thêm cho Bạch Cương mấy viên Hồi Thiên Tục Mệnh rồi thân mật dặn dò :
- Giờ này trời đã tối, hai ngươi nên ngủ lại, sáng hãy lên núi, cũng may Bích Nhãn Quỷ vừa cút, chắc hắn chưa trở lại đâu.
Tiếp lấy những món thuốc quý, Bạch Cương cảm tạ, rồi hỏi rõ đường lên Ngũ Mai lĩnh. Sau đó chàng cùng Hà Thông tiễn đưa Thượng Quan Thuần Tu và ba vị tiền bối ra khỏi cửa động. Lúc bốn bóng người đã khuất, đôi bạn mới trở vào thạch thất.
Hà Thông đập đá bật lửa, đốt một đống cành khô sáng cả hang động và không khí ấm áp. Đôi bạn ngồi ăn những món thực phẩm còn lại trên bàn đá và nói chuyện râm ran.
Bạch Cương xúc động bảo :
- Không ngờ chỉ trong một ngày mà ta gặp được những bốn vị Kỳ Nhân Dị Sĩ ở nơi đây. Song lúc lên núi Bạch Cương này võ công còn kém, Hà Thông nhà ngươi không có võ nghệ, việc hái Linh Quả hy vọng rất mong manh, dù hái được trái thần dược không chừng cũng bị kẻ khác đoạt lại mất...
Hà Thông trừng mắt :
- Kẻ nào đoạt lại của ta?
Bạch Cương mỉm cười :
- Bộ ngươi không nghe các vị tiền bối nói sao? Hiện nay hắc bạch quần hùng đều đã cử người lên Ngũ Mai lĩnh tìm Linh Quả. Bọn Thiên Long bang cũng rình rập đông như kiến, dễ gì Linh Quả lọt vào tay ta?
Hà Thông cười khà khà :
- Mặt người thông minh mà không sáng ý bằng ta. Nếu lấy được Linh Quả ta cứ cho vào miệng nuốt, còn sợ gì ai tranh đoạt?
Nghe lời ngây ngô của Hà Thông, Bạch Cương khó nín cười :
- Sáng ý cái khỉ khô, nếu tìm được Linh Quả thì ta phải nhanh chóng đem về cứu Hồ thúc thúc, chứ sao lại nuốt?
Tự đập vào đầu mình một cái, Hà Thông bảo :
- À không, ta nói chưa đúng. Theo ta thấy các vị tiền bối vừa rồi đến đây đều có ý không ham ăn Linh Quả. Vậy ta tìm được Linh Quả cứ nhờ các vị ấy hộ tống về nhà là an toàn, mà các vị hẳn là không từ chối lời khẩn cầu của ta đâu...
Bạch Cương cúi mặt suy nghĩ, nhớ đến câu hỏi của Thần Châu Túy Cái, chàng bỗng buồn vì thân phận riêng tư của mình. Chàng suy nghĩ không hiểu sao Tiêu Hổ thúc thúc không truyền võ công cho chàng, mặc dù ông thương yêu chàng như con ruột. Ngay thân thế chàng, ông cũng chỉ nói lờ mờ.
Không lẽ đúng như lời Thần Châu Túy Cái, thân thế của chàng rất ly kỳ, mà cũng rất bi thảm, đến nỗi Tiêu thúc thúc cố ý giấu diếm, bởi nó có quan hệ gì đó rất trọng đại?
Chàng lại liên tưởng đến chuyện sư môn của Thần Châu Túy Cái, Địch gia Tứ nghĩa đã chết ở ngọn núi này. Liễu Không tăng lại bảo họ còn hậu duệ sống sót. Nhưng hậu duệ ấy lưu lạc nơi nào? Phải chăng cũng giống như chàng, con cháu họ đã được người khác nuôi dưỡng?
Suy nghĩ vẩn vơ, rồi Bạch Cương lại tự cười mình. Thân thế của mình còn chưa rõ sao lại quan tâm đến thân phận người khác?
Hà Thông liếc nhìn thấy gương mặt Bạch Cương đờ đẫn thì bảo :
- Ngươi có mệt thì hãy ngủ trước đi, ta còn phải ăn sạch các món trên bàn đá kia, mai khỏi phải ăn nữa.
Bạch Cương bật cười, lên giường đá nghỉ lưng, xong chuyện riêng tư rối bời trong lòng làm sao mà chàng ngủ được?
Bên bàn đá, Hà Thông ăn uống ngồm ngoàm, rồi bỗng vỗ bàn, nói lớn :
- Hừm, bọn Thiên Long bang thế nào cũng đến đây làm trò quỷ quái, bọn Ma giáo ấy chẳng có đứa nào tốt.
Hà Thông vừa dứt lời đã nghe một tiếng “rẹt” làm Bạch Cương giật nẩy mình nhổm dậy.
Từ bên ngoài, một nữ nhân áo đỏ đã chao mình vào...
Chàng kêu lên :
- Cửu Vĩ Hồ...
Quả thật người ấy là Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương, cũng là một Đường chủ của Thiên Long bang, nhưng lại ra tay cùng Thượng Quan Thuần Tu cứu chàng và Hà Thông ở Vạn Long khách điếm. Tuy nhiên Bạch Cương cũng biết ả ta cứu chàng chỉ vì bộ mã đẹp trai của chàng.
Lúc đó Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương vừa đi tới đã liếc mắt nhìn Hà Thông, cười lạt :
- Ngốc huynh đệ, đừng lỗ mãng mắng bừa mà vong mạng, Thiên Long bang không có người tốt, thì ai đã cứu các ngươi ở Vạn Long khách điếm chứ?
Vốn biết Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương là nữ nhân lẳng lơ dâm dật, mà võ công cao, dây dưa với nàng không có lợi, nên Bạch Cương không muốn tiếp. Song vì Hà Thông đã lỡ lời, và dù sao cũng mang cái ơn ở khách điếm lúc mình bị mưu hại, nên chàng đành bước xuống giường đá, vòng tay kính cẩn :
- Chào Hồ đường chủ, xin đừng giận, anh bạn của tại hạ vô tình hiểu lầm mới nói những điều ấy thôi.
Ánh mắt Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương nhìn Bạch Cương thật trìu mến, ả ta vừa cười vừa nói nhỏ nhẹ :
- Không sao, không sao, dù vô tình hay cố ý thì ta cũng không giận lời nói của con trâu nước ấy đâu, Bạch công tử hãy yên tâm.
Nàng uyển chuyển thân hình bước đến bên Bạch Cương, mùi hương thơm sực nức, tưởng chừng gỗ đá cũng phải rung động.
Bạch Cương rùng mình, bởi ánh mắt Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương như muốn nuốt gọn lấy chàng. Cố hết sức bình tĩnh, chàng quyết sử dụng lễ nghi để ràng buộc nữ nhân lẳng lơ kia.
Chàng khom mình vòng tay nói rất lễ độ :
- Xin đa tạ Hồ đường chủ đã tha tội xúc phạm của người bạn của tại hạ, cách ăn nói của y vốn quê mùa, ngô nghê.
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương vẫn tươi như hoa, nàng bước đến gần Bạch Cương hơn, lời nói thật dịu ngọt :
- Đã bảo Bạch công tử đừng khách sáo mà, đừng nói chi bạn công tử vô tình, dù hắn kêu đích danh ta mà mắng, có mặt công tử đây lẽ nào ta làm khó hắn sao?
Giọng điệu lả lơi của Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương khiến Bạch Cương thêm lạnh mình, chàng vội vòng tay nói tiếp :
- Hồ đường chủ đã từng cứu mạng tại hạ, nay lại tha tội cho anh bạn, khiến tại hạ vô cùng cảm kích, lời nói thành thật của tại hạ phát xuất từ tâm phế, mong Đường chủ đừng cười.
Lời nói của Bạch Cương rất khiêm cung, thái độ nhã nhặn mà đứng đắn, cứng cỏi làm Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương rất khó chịu, nàng nhíu mày, ánh mắt bỗng trở nên dữ tợn như sắp nổi cơn thịnh nộ.
Song luồng nhãn quan của cô ả vừa chạm phải tia nhìn của Bạch Cương thì trái tim ả bỗng rộn ràng rung động, bao hờn giận tiêu tan trước chàng trai tuấn tú.
Từ trước đến nay Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương vẫn tự hào rằng không gã nam nhân nào thoát khỏi sức quyến rũ của ả. Thế mà gặp chàng trai này, khát vọng trong nàng không thể kiềm chế. Ả ta đổi giận làm vui, lên tiếng ỏn ẻn :
- Bạch công tử không thích nói đùa, ta cũng đâu dám buông lời bất nhã. Có điều ta từ xa đến đây, không hề có ác ý, xin công tử an tâm.
Những lời nghiêm túc của Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương khiến Bạch Cương dịu bớt sự khinh thường và căng thẳng.
Giọng chàng trở nên nhỏ nhẹ :
- Vậy Hồ đường chủ tới đây có ý sai bảo tại hạ điều gì?
Vẻ dịu dàng của Bạch Cương làm Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương đắc ý, nghĩ thầm :
- Tốt lắm, ta cứ nghiêm trang ngọt ngào, rồi cũng đến lúc con nai tơ kia sẽ lọt vào bẫy...
Ả ta liếc mắt tình tứ và bảo :
- Ta có việc muốn nhờ công tử...
Bạch Cương đáp ngay :
- Đã chịu ơn Đường chủ, việc gì vừa sức Bạch Cương này không chối từ.
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương lại mỉm cười :
- Không có gì lớn, ta chỉ hỏi vài câu, nhưng chẳng biết công tử có thành thật trả lời không?
Nghiêm nét mặt, Bạch Cương đáp ngay :
- Xưa nay Bạch Cương chưa từng biết man trá, xin Đường chủ cứ hỏi.
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương gật đầu :
- Vừa qua, trong thạch thất này, ngoài Kim Tiên Ngọc Long Thượng Quan Thuần Tu và Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên, hai người còn lại có phải là Thần Châu Túy Cái và Phong hòa thượng chăng?
Bạch Cương gật nhanh :
- Đúng vậy...
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương lại hỏi tiếp :
- Hai vị tiền bối này đã lâu không xuất đạo giang hồ, vậy bữa nay họ đến Mạc Nghiêm phong để làm gì thế?
Câu hỏi này làm Bạch Cương lúng túng. Nếu trả lời thì tiết lộ việc của mọi người có liên quan tới mình, còn không nói thì ngược với lời mình vừa hứa.
Bạch Cương đỏ mặt phân vân chưa biết đáp thế nào thì Hà Thông đã vọt miệng la lớn :
- Có gì lạ đâu, hai ông lão ấy đến nơi này cũng giống mục đích của anh em ta đây, là mong tìm hái Bạch Mai Linh Quả...
Giật nẩy mình, Bạch Cương muốn bụm miệng Hà Thông cũng không kịp, còn Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương thì tái mặt, nàng lo cho đại kế trăm năm của Thiên Long bang đang nằm trong việc tranh giành Linh Quả.
Sự việc là Thiên Long bang chủ Đơn Hiểu Vân đã nuôi ý đồ độc bá võ lâm, nên thời gian hai mươi năm qua đã thu dụng rất nhiều cao thủ, lấn át cả uy thế Cửu đại môn phái, nhưng muốn trấn áp quần hùng phải phục tùng thì Đơn Hiểu Vân phải có võ công tuyệt đỉnh, để gây dựng bá nghiệp lâu dài, song trời phú cho con người thể phách và khí chất có giới hạn. Đơn Hiểu Vân muốn trở thành người siêu việt, tất nhiên phải cần tới một nguồn trợ lực đặc biệt.
Thời gian theo thầy học võ, Đơn Hiểu Vân đã được nghe về sức linh nghiệm siêu nhiên của Bạch Mai Linh Quả nên ngày đêm mơ tưởng ăn được trái thần. Khi biết được vùng sinh sản Linh Quả, hắn dốc toàn lực Thiên Long bang bao vây, ngăn chặn bảo vệ Ngũ Mai lĩnh, đề phòng lúc Linh Quả chín có kẻ khác đoạt mất.
Hắn cũng biết trong nội bộ Thiên Long Ma bang không thiếu gì cao thủ muốn ăn được Linh Quả để chiếm lấy ngôi vị Bang chủ. Bởi thế, vào thời điểm này, lúc Bạch Mai Linh Quả gần chín, Đơn Hiểu Vân buộc sáu vị Đường chủ Thiên Long bang và bọn Chưởng môn tà phái liên minh với hắn phải phát lời thề độc rằng :
- Bất cứ kẻ nào hái được Linh Quả cũng không được tự ý ăn riêng, mà phải nộp cho Bang chủ Đơn Hiểu Vân, để thêm các vị thuốc quý, luyện thành linh dược chia đều cho mọi người cùng hưởng...
Tất nhiên trong cái đầu trí trá của Đơn Hiểu Vân đã có ý đồ riêng. Lúc hắn nắm được Linh Quả, hắn sẽ lén ăn một mình, rồi luyện Linh Đơn giả phân phát cho kẻ khác.
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương là một trong sáu Đường chủ nhận nhiệm vụ canh chừng Ngũ Mai lĩnh, thăm dò động tĩnh các môn phái. Vì vậy nghe Phong hòa thượng và Thần Châu Túy Cái có ý tìm Bạch Mai Linh Quả làm sao nàng không khỏi lo sợ trong lòng.
Nhưng bề ngoài nàng vẫn tỏ thái độ bình tĩnh, chỉ mỉm cười nói :
- Ngay cả các vị tiền bối cũng muốn tìm Linh Quả. Phen này ở Ngũ Mai lĩnh có nhiều sự kiện sôi nổi cho chúng ta xem.
Câu nói của Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương vừa dứt, thì bên ngoài cửa động bỗng chuyển rung ầm ầm, kình phong réo hú rợn tóc gáy, đồng thời tiếng binh khí sắt thép va chạm rổn rảng.
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương thét lên :
- Có biến rồi, để ta ra xem.
Vút một cái như luồng khói, Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương phóng ra ngoài chỉ trong chớp mắt.
Hà Thông vỗ tay reo :
- Ngoài đó đang đánh nhau, bọn mình ra coi chơi.
Không để Bạch Cương kịp cản, Hà Thông hùng hục chạy ra khỏi thạch thất như con trâu nước.
Bạch Cương cũng biết ở ngoài đang giao chiến, sợ nguy hiểm cho Hà Thông nên chàng cũng phải lao ra.
Vừa nắm được thắt lưng Hà Thông, Bạch Cương nghe có tiếng thét lanh lảnh :
-Thiên Long bang các ngươi có ra cái thớ gì đâu, còn tên nào tự xưng tài giỏi hãy tiếp ta vài chiêu xem thử.
Hà Thông lại la lên :
- Thấy chưa, có đánh nhau rồi, ngươi nắm lưng ta làm gì, buông ra để lại gần xem chơi.
Vừa la, Hà Thông vừa vận hết sức giằng lưng quần ra, chạy thục mạng về phía trước. Bạch Cương đành phải phóng theo.
Dưới bóng đêm mờ mờ, Bạch Cương thấy Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương đang trụ bộ, giương cao song chưởng, phía sau nàng là sáu tên đại hán tay cầm đao kiếm. Trước mặt Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương có một cô gái mặc toàn đồ trắng. Nhờ ánh đao kiếm phản chiếu, Bạch Cương thấy dung mạo cô gái thật xinh đẹp, thân hình thon gọn yểu điệu vô cùng.
Hà Thông lại cười hăng hắc :
- Hay lắm, hai con cọp cái thử sức nhau đây.
Bạch Cương “hừm” một tiếng, đập mạnh vào vai Hà Thông :
- Ngươi nín lặng một tí có được không, coi chừng hướng đi của kình lực, không khéo lãnh một chưởng trong đêm là toi mạng đó.
Vừa nói chàng vừa liếc nhìn Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương, gương mặt ả ta lúc đó đã đỏ bừng sắc giận, có lẽ vì bị cô gái áo trắng khiêu khích, và trong số sáu tên thuộc hạ của ả ta đã có hai tên bị trọng thương.
Quả thật Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương đang nổi cơn thịnh nộ. Nàng gầm lên một tiếng, lao vút về phía trước.