Sư bá đây chính là Ngộ Quả hòa thượng Võ Lâm Chí Tôn, sau khi xuất gia đã trở thành sư đệ của Ngộ Nhân hòa thượng.
Trong tình trạng này Đường Thế Dân cảm thấy không cần phải hiện thân ra làm gì, vì đám người này không có ai đáng cho chàng phải ra tay hành thủ.
Lúc ban sơ Hồng Tiểu Ngọc từng yêu thương Đường Thế Dân tha thiết vì chàng mà nàng đành khước từ cuộc hôn nhân của con trai Giản Bá Tu.
Nhưng giờ thì trái lại, chàng đã trở thành một kẻ cường thù của Hồng Tiểu Ngọc rồi, bởi vì chàng đứng về phía Đại Hành Quyết, hung thủ đã diệt thân phụ nàng.
Người đàn bà áo đen u sầu nói :
- Hồng Tiểu Ngọc. Con là con gái, sự hiểm ác, gian trá chốn giang hồ không thích hợp gì đối với con đâu, sau khi mọi việc xong xuôi con hãy theo mẹ trở về Hứa Châu sống với cảnh nhàn nhã thanh tịnh là hay hơn.
Hồng Tiểu Ngọc cắn răng nói :
- Phong bảo vốn là sự nghiệp bao nhiêu công lao khó nhọc của thân phụ, có lẽ nào...
Người đàn bà than thở :
- Con ơi! Hiện nay may là ta còn sống sót lại trên cõi đời, để ăn ở cho hết cái mạng già này là quí hóa lắm rồi, còn muốn cạnh tranh hùng bá giang hồ làm gì.
Hồng Tiểu Ngọc nói :
- Tứ đại bảo oai hùng miền Bắc từ bấy nhiêu lâu nay, nay thế nào cũng không thể...
Người đàn bà áo đen thở dài :
- Đây là chuyện quá khứ. Sau khi chuyện này đồn đãi ra chốn giang hồ thì Tứ đại bảo còn cất đầu dậy nổi hay sao? Thanh danh không bị hủy diệt đi rồi à? Lại nữa Phụng Hoàng trang dù đã tiêu hủy, nhưng thanh danh vẫn còn chói ngời trong chốn võ lâm, và chúng ta cũng không thể nào từ chối cái trách nhiệm năm xưa được.
Những lời của người đàn bà thốt ra làm cho Hồng Tiểu Ngọc ngơ ngác im lặng luôn.
Trong bụi cây rậm lá Đường Thế Dân ẩn núp nghe rõ những lời của người đàn bà áo đen, chàng ngấm ngầm ca ngợi chuyện đại nhân đại nghĩa này.
Người đàn bà áo đen tiếp :
- Chắc con cũng đã biết qua rồi. Năm xưa cũng tại vì Phụng Hoàng song hiệp được quyển bí thư võ công tuyệt thế của giang hồ mà mang lấy tai vạ vào mình, còn Tứ đại bảo chỉ là tự rước lấy họa vào thân, mệnh trời như thế, nhân quả tuần hoàn làm sao tránh khỏi. Con đây là đứa con yêu quí của mẹ thì làm thế nào mẹ không lưu tâm tới vận mệnh tiền đồ của con được.
Những lời này rất có ý nghĩa, không phải là một phụ nhân tầm thường mà thốt ra được.
Hồng Tiểu Ngọc chợt nói lớn :
- Mẹ. Nếu sư bá điều đình cùng Đại Hành Quyết không xong thì chắc chắn đối phương sẽ mạnh tay đối với chúng ta, chừng đó mẹ tính như thế nào?
Trầm ngâm một lúc người đàn bà áo đen nói :
- Nếu sự tình quả thật xảy ra như thế, thì tuy chúng ta đứng về phía phi nghĩa, song không có con đường nào sống khác hơn bắt buộc phải ứng phó với họ chứ biết sao.
Hồng Tiểu Ngọc hớn hở :
- Con rất khâm phục sáng kiến của mẫu thân.
Đến đây tâm tình của Đường Thế Dân cảm thấy rất là mâu thuẫn.
Qua những lời của người đàn bà áo đen chàng cũng cảm thấy quý trọng, nhưng nghĩ tới cả Phụng Hoàng trang bị thảm tử năm xưa thì chàng nghĩ nhất định những kẻ thủ phạm nào có nhúng tay vào máu đều phải bị giết chết một cách thê thảm giống như họ đã làm vậy.
Huống hồ mãi tới nay Tứ đại bảo còn tạo ra nhiều huyết án tày trời làm sao dung tha cho được.
Mọi việc yên xong thì trời đã sáng.
Ngoài Công Tôn Long và một số cao thủ hữu hạng được mang trở về, còn lại tất cả tử thi chôn tại chỗ.
Một tên đầu mục tiến lên cung tay trước mặt người đàn bà áo đen :
- Kính xin phu nhân ban cho chỉ thị, nay mọi việc tại sân trường này đã xong xuôi.
Người đàn bà áo đen trầm ngâm một lúc nói :
- Hãy đưa mấy cái thi thể lên xe trở về rồi lo chuyện chôn cất.
Tên đầu mục vâng dạ, rồi tháo lui lo công chuyện.
Đường Thế Dân nhìn thấy xa xa có sẵn hai cỗ xe, chắc là để chứa xác chết trở về Bảo.
Mọi chuyện yên xong, bấy giờ người đàn bà áo đen mới lên chiếc kiệu cùng đám võ sĩ rời khỏi sân trường.
Sân cỏ Phụng Hoàng trang trở lại với hoang vu tịch mịch.
Đường Thế Dân thở dài một tiếng :
- Vậy thì ta cũng nên lui...
Kế đó chàng phóng mình ra khỏi Phụng Hoàng trang.
* * * * *
Đường Thế Dân trở về khách điếm nghỉ được nửa buổi, thức dậy dùng cơm trưa. Chàng lại nghỉ thêm một chập nữa là trời đã chiều.
Đường Thế Dân tiếp tục ăn buổi cơm tối do tên tiểu nhị dọn ra. Ánh đèn phản chiếu trên gương mặt chàng tuấn tú như ngày nào.
Giờ phút này bên ngoài thật là náo nhiệt, song Đường Thế Dân lặng lờ ngồi nhấp rượu đơn độc trong phòng.
Vừa cạn chung rượu thứ ba, chợt tên tiểu nhị tiến vào phòng trình chàng một mảnh giấy :
- Xin công tử đọc xem.
Đường Thế Dân quét mắt đọc qua thì thấy trên mảnh giấy viết mấy chữ ngoằn ngoèo như sau :
“Hãy mau đến ngôi nhà hoang, chớ có trễ nải hỏng tất cả”.
Phía dưới không có chữ ký, cũng chẳng biết đó là dòng chữ của nhân vật nào cả.
Đường Thế Dân gấp rút hỏi tên tiểu nhị :
- Ai trao cho ngươi mảnh giấy này?
Tên tiểu nhị đáp :
- Một thiếu nữ đưa qua phòng bảo trao lại cho công tử.
Đường Thế Dân ngẫm nghĩ rồi gật đầu :
- Thôi được, ngươi hãy lui ra.
Tên tiểu nhị ứng thanh rồi tháo lui ra ngoài.
Đường Thế Dân cau mày nghĩ ngợi :
- Mảnh giấy này của ai? Nàng thiếu nữ kia là ai? Đinh Hương? Ngoài nàng ra thì hiện tại đâu còn ai lui tới với mình.
Nhưng tại sao chữ viết của Đinh Hương như thế này?
Sau cùng Đường Thế Dân quyết định chẳng quản điềm dữ hay điềm lành, cũng phải tới đó rồi sẽ hay.
Chàng chỉnh đốn lại y phục, tay cầm Truy Hồn kiếm ung dung rời khỏi khách điếm tiến thẳng tới ngôi nhà hoang.
Chỉ vì một loạt chuyện quái quỷ diễn ra khiến cho Đường Thế Dân lúc nào cũng canh phòng nghiêm ngặt dù võ công lẫn kiếm pháp của chàng hiện nay cao thâm đến không thể nào tưởng tượng được.
Chốc lát, chàng đã tới ngôi nhà hoang, đứng ngoài chờ đợi.
Thật lâu vẫn chưa thấy động tĩnh chi cả.
Đường Thế Dân đứng trước ngôi nhà hoang mà không tiến vào, đồng thời vận thính lực tinh vi lắng nghe cho rõ.
Theo như lúc trước đây là chàng đã tự xô cửa bước vào trong rồi, song lần này thì khác.
Bởi chàng nhớ sự quỷ quyệt trong chốn giang hồ mấy lúc gần đây khiến chàng không thể tự phụ vào kiếm pháp thần kỳ của mình được.
Gần nửa giờ sau đó.
Chợt thấy một chiếc bóng thoáng hiện ra.
Nhìn chiếc bóng này bất giác trong lòng Đường Thế Dân rúng động lên.
Vì chiếc bóng chính là Vong Mạng lão nhân.
Chỉ nghe Vong Mạng lão nhân buông trầm :
- Sao đây, bằng hữu lão phu chờ thiếu hiệp cũng lâu rồi!
Đường Thế Dân tiến bước lên rồi lại ngưng.
Chàng không thể phân biệt Vong Mạng lão nhân này là giả hay là thật.
Lần trước chàng đã bị lầm suýt toi mạng, lần này đã có bài học không ngoan đâu có dễ dàng gì hại chàng.
Sau cùng chàng hỏi :
- Bằng hữu kia là ai?
Vong Mạng lão nhân đáp :
- Chính là người của mình.
Nghe giọng nói thì quả thật là Vong Mạng lão nhân.
Đường Thế Dân lại tiến thêm vài bước, nhưng bất giác thân hình rúng động.
Chàng dừng bước lại lần nữa.
Chỉ vì chàng nhớ trước đây mấy hôm đồng bọn của chàng đã từng căn dặn ngoài chàng và Đinh Hương để mặt thật còn bao nhiêu đều hóa trang ra hình dạng khác.
Hiện giờ Vong Mạng lão nhân lại giữ bộ mặt nguyên vẹn, điểm này có chỗ quái dị rồi.
Tâm niệm của chàng thay đổi chớp nhoáng, càng đề cao cảnh giác hơn trước nữa.
Chàng chậm rãi hỏi :
- Bằng hữu là những vị nào đây?
- Là những vị đã từng chung sanh tử với chúng ta.
- Vậy thì Vong Mạng tiền bối hãy xuống đây để cùng tại hạ trò chuyện có điều quan trọng.
Vong Mạng lão nhân đảo mắt một vòng buông trầm :
- Đường thiếu hiệp hãy vào trong nhà bàn chuyện đứng ngoài có điều bất tiện cho chúng ta.
Đường Thế Dân trầm mặt xuống :
- Song chuyện này rất khẩn cấp có liên hệ vô cùng.
- Khẩn cấp như thế nào đây?
- Tại hạ vừa mới gặp...
Nói tới đây Đường Thế Dân làm bộ đưa mắt nhìn chung quanh như coi có ai ẩn nấp rình nghe chuyện hay không.
Vong Mạng lão nhân cau mày :
- Thiếu hiệp gặp ai đây?
- Đại Hành Quyết? Chính thống.
- Sao đây. Đại Hành Quyết chính thống à?
Trong giọng nói của Vong Mạng lão nhân âm thanh rất là kinh khủng.
Đường Thế Dân thần bí :
- Đúng như vậy?
Vong Mạng lão nhân lộ vẻ bất bình thường :
- Hiện giờ Đại Hành Quyết đang ở đâu? Hắn có nói gì hay không?
Đến đây Đường Thế Dân vô cùng kinh dị trước cái cử chỉ quái lạ của Vong Mạng lão nhân.
Hơn nữa chàng cũng vừa phát giác thanh âm giọng nói của lão ta có phần lạ hơn Vong Mạng lão nhân hôm nọ.
Mặt nữa, tại sao Vong Mạng lão nhân nghe tới danh hiệu Đại Hành Quyết có vẻ như kinh hãi vô cùng.
Tại sao vậy?
Một hoài nghi càng tăng trưởng trong lòng của Đường Thế Dân.
Song chàng vẫn với bộ mặt lầm lì làm như nghiêm trọng vô cùng, để đánh lừa kẻ địch.
Chàng chợt hỏi :
- Đinh Hương đã tới chưa?
Vong Mạng lão nhân đáp :
- Đến rồi. Đang ở trong căn nhà hoang này.
Đường Thế Dân lại nghĩ thêm một điểm khác.
Đó là tại sao Đinh Hương tới rồi mà không chịu ra đây đón tiếp chàng.
Chàng lại tiếp :
- Chuyện của Đinh Hương nay đã sắp xếp xong chưa?
Hơi ngập ngừng rồi Vong Mạng lão nhân ngạc nhiên :
- Công việc à? Việc gì của nàng nữa?
Đường Thế Dân chấn động lên :
- Đinh Hương chẳng phải đi mời Thiên Ngoại Tố Nữ lo đối địch với bọn kia hay sao?
Vong Mạng lão nhân như lấy làm quái dị lắm, ngưng đi một chập lão ta mới ngập ngừng :
- À, thì ra như thế. Nàng đã mời được Thiên Ngoại Tố Nữ rồi.
- Thiên Ngoại Tố Nữ đang ở đâu?
- Ở trong nhà hoang này đây, mọi người chờ thiếu hiệp tới xong xuôi là hành động ngay.
Đến đây Đường Thế Dân hoàn toàn đã hiểu nội vụ rồi.
Tinh thần chàng theo đó căng thẳng lên cực độ.
Quả tình Vong Mạng lão nhân này là Vong Mạng lão nhân giả hiệu mà thôi.
Thứ nhất, Thiên Ngoại Tố Nữ đã chết từ đêm qua tại Phụng Hoàng trang đâu còn nữa để hiện diện nơi này.
Kế đó Đinh Hương thì lo phụ trách việc mai táng Thiên Ngoại Tố Nữ làm thế nào tới chốn này như vậy.
Điều này có lẽ chỉ vì đối phương không được hay tin nên mới hớ hênh đến thế.
Hiển nhiên ngôi nhà hoang này chính là địa bàn cạm bẫy dụ chàng sa vào lưới của chúng.
Mặc dù vậy, bề ngoài của Đường Thế Dân vẫn hòa hoãn như thường. Chàng nghiêm giọng :
- Vậy thì xin mời Vong Mạng lão tiền bối xuống đây. Đại Hành Quyết chính thống có chuyện khẩn cấp nhắn với lão tiền bối.
Vong Mạng lão nhân do dự :
- Thiếu hiệp không thể lên đây nói chuyện à?
Đường Thế Dân làm bộ gấp rút :
- Vong Mạng lão tiền bối, đây là chuyện riêng của lão tiền bối đâu có thể để cho mọi người biết được. Chúng ta nói xong rồi sẽ vào đấy cũng chẳng muộn gì.
Vong Mạng lão nhân như suy nghĩ một chút gật đầu :
- Thôi được.
Ứng thanh câu đó rồi Vong Mạng lão nhân từ trên nhà phóng xuống đứng cách Đường Thế Dân chừng một trượng.
- Quả có chuyện thần bí như thế sao Đường thiếu hiệp?
Đường Thế Dân đã nhận định rõ ràng nên trầm mặt xuống làm như sắp thốt ra những lời gì quan trọng lắm.
Giọng chàng bí mật :
- Vong Mạng lão tiền bối. Đây quả thật là một chuyện báo thù cực kỳ quan trọng, mà không thể nào tiết lộ ra ngoài được.
Miệng thì nói chân chàng tiến tới làm như chỉ cho một mình Vong Mạng lão nhân nghe thôi.
Lúc đó chàng chỉ còn cách Vong Mạng lão nhân chừng nửa trượng.
Bất giác Vong Mạng lão nhân như kinh hãi tháo lui trở lại mấy bước kích động :
- Chuyện báo thù như thế nào. Hãy nói nghe xem.
Đường Thế Dân vờ như chẳng thấy cứ tiến tới gần hơn rồi chợt cười khì lên :
- Ha ha... phép thay hình đổi dạng của các hạ kể cũng rất tinh vi đấy.
Vong Mạng lão nhân như rúng động :
- Ồ, chuyện gì...
Song liền đó một tiếng ré thảm khốc nổi lên từ nơi cửa miệng của Vong Mạng lão nhân.
- Chao ôi!
Thủ pháp của chàng thi triển lẹ hơn làn sét trên mây.
Trên vai Vong Mạng lão nhân đã tuôn máu đào ròng ròng.
Đang lúc xuất kỳ bất ý, thanh Truy Hồn kiếm trong tay của Đường Thế Dân đã điểm tới.
Chiêu này là Truy Hồn nhất kiếm hiểm độc không thể nào tưởng tượng được dù cho bậc kỳ nhân cũng không sao chống đỡ kịp.
Nên Vong Mạng lão nhân bị chém trúng nơi vai một vết khá sâu.
Vong Mạng lão nhân tay kia bịt vai máu chảy xối xả, thần tình khẩn trương tột độ :
- Đường Thế Dân, ngươi... ngươi định làm gì... lão phu vậy?
Đường Thế Dân lạnh như nhà mồ :
- Chẳng có gì, chỉ bắt buộc ngươi phải hiện nguyên hình coi ngươi là nhân vật nào?
Vụt!
Một đạo chưởng phong nặng như núi lở ào tới vị trí Đường Thế Dân, dĩ nhiên nhắm vào yếu huyệt.
Trong thân pháp Di Hình Đồ, Đường Thế Dân lắc mình một cái là đã như ma mụi đứng chỗ khác.
Lẹ hơn làn chớp Đường Thế Dân lại đưa ra chiêu Truy Hồn nhị kiếm thần bí vô song.
Lại một tiếng rú nổi lên.
Bên hông trái của Vong Mạng lão nhân thủng thêm một lỗ máu chảy lênh láng.
Thanh thần kiếm của Đường Thế Dân chưa thu hồi lại như làn chớp điểm ngay ngực đối phương.
Trong khi người kia đã tựa lưng vào vách tường hãi hùng cực độ, còn toàn thân thì nhuộm máu.
Đường Thế Dân lạnh lùng :
- Đừng giấu nữa, các hạ quả thật là ai?
Người bị thương giả Vong Mạng lão nhân run run :
- Thiên Diện Khách!
Đường Thế Dân rúng động nhưng đã cười khà :
- Ha ha... Thiên Diện Khách. Ngươi cũng có ngày này nữa hay sao. Nay hãy nhận tội cho mau.
Thiên Diện Khách chính là người giả dạng Vong Mạng lão nhân thở hào hển :
- Đường Thế Dân. Nay ngươi chuẩn bị đối phó với lão phu như thế nào?
Giọng nói của Đường Thế Dân trầm trầm như quỷ mụi :
- Đối phó như thế nào à? Chẳng có gì lạ cả, nay các hạ đã có cái biệt tài về cách thay hình đổi dạng, lại còn mô phỏng theo giọng nói của người, đó là nhờ nơi bàn tay và chiếc lưỡi. Vậy thì trước nhất ta chặt đứt hết hai cánh tay ngươi để không còn cải trang được nữa, sau đó ta cắt lưỡi ngươi để chẳng còn bắt chước giọng nói của người khác, gây huyết sát cho giang hồ. Ngươi đã nghe rõ rồi chứ.
Thiên Diện Khách run run :
- Đố ngươi dám hành động.
Đường Thế Dân cười lớn :
- Có gì lại không dám. Bằng hữu. Thôi đừng để phí mất thời giờ, hãy mau mau nói rõ tội trạng của mình trước giờ lâm chung.
Liền đó có bốn chiếc bóng từ trong ngôi nhà hoang bắn xuống sân trường.
Bọn chúng vừa đặt chân tới đất là đã chia nhau vây chặt lấy Đường Thế Dân.
Đường Thế Dân đã trông thấy song chẳng cần quay người lại, chỉ điểm nhẹ một cái.
Lưỡi kiếm đang ở giữa ngực của Thiên Diện Khách liền đâm thẳng vào.
Liền đó tiếng ré kinh hồn nổi lên.
Thiên Diện Khách run lên bần bật, máu từ nơi ngực phun ra thành vòi hết sức ghê rợn.
Phía sau lưng Đường Thế Dân giọng nói người biên thùy nổi lên tợ sấm :
- Tiểu tử, Nay ngươi có chịu thu hồi kiếm lại hay phải chết.
Cùng trong lúc đó.
Chao ôi!
Tiếng thê thảm lại nổi lên trong sân trường.
Tức thì một trong bốn người té quỵ xuống giãy giụa chết liền tại trận.
Còn lại ba người kia phóng qua phía khác.
Không cần nghĩ ngợi Đường Thế Dân cũng đủ rõ chính người của chàng đã tới nơi rồi.
Chàng liền dùng chân đạp ngã Thiên Diện Khách ra để thu hồi thanh kiếm lại.
Chao ôi. Chao ôi!
Một loạt ba giọng ré kinh hoàng chấn động khắp cả sân trường.
Đường Thế Dân quay mình lại nhìn.
Trước nhất chàng thấy bốn tử thi bày ra dưới mặt đất.
Đó là bọn cao thủ vận theo lối biên thùy.
Đứng gần đó là một thiếu nữ vẻ mặt xinh tươi.
Nàng chính là Đinh Hương.
Đường Thế Dân khích động :
- Đinh Hương. Hiền muội tới đây bao giờ.
Đinh Hương đáp :
- Tiểu muội vừa mới đến.
Đường Thế Dân tiến lại thò tay xách lấy thân hình của Thiên Diện Khách lên.
Bây giờ mới thấy hắn hiện nguyên hình. Thì ra, đó là một gã trung niên mặt mũi cực kỳ hiểm ác.
Hắn đã chết đi từ bao giờ rồi.
Chợt thấy còn một tên đứng dậy, Đường Thế Dân lại xách hắn lên xem thế nào.
Đây là một người tuổi trạc trung niên, mặt mày gian xảo vô cùng.
Đinh Hương cười :
- Bằng hữu. Nay có thể khai rõ lai lịch cho bọn ta biết hay chưa.
Gã trung niên mặt mày gian xảo này vẫn còn cứng đầu, buông trầm giọng xuống :
- Nàng muốn biết lai lịch ta à?
Đinh Hương gật đầu :
- Đương nhiên là như thế. Dưới tay của bản cô nương không thèm giết những kẻ vô danh tiểu tốt.
Da mặt người trung niên mặt mày gian xảo ấy co rúm lại trông càng hiểm ác lạ thường.
Hắn nghiến răng kèn kẹt :
- Ngươi giết lão phu đây ngươi có biết hậu quả gì hay không?
Đinh Hương bĩu môi :
- Hậu quả à? Chỉ bất quá ta tốn một cỗ quan tài cho ngươi chui vào đó, vậy là xong.
Người trung niên mặt mày gian xảo nổi giận :
- Hừ. Tiện tỳ, ngươi có biết ta đây là ai không lại dám dùng lời đại ngôn như thế?
Đinh Hương lãnh đạm :
- Nếu ngươi không phải là bọn tay sai thuộc hạ của bọn Tứ đại bảo thì cũng là một tên ngu si, dại dột tới đây để chết thay cho chúng chứ còn gì nữa.
Người trung niên mặt mày gian xảo hừ lạnh :
- Chớ có hàm hồ, bản chức đây là vị Đại hộ pháp của Hóa Thân giáo, danh hiệu Dung Hóa Khách. Bọn ngươi dám động tới một cọng lông của bản chức sẽ trông thấy hậu quả của nó.
Đinh Hương chợt trừng cặp mắt to đem thắm như vòm trời đêm lên nhìn Dung Hóa Khách sửng sốt.
Khẽ bảo nàng buông lạnh :
- Thế là ngươi đây là vị Hộ pháp của Hóa Thân giáo hay sao. Thật là thất lễ.
Chợt nghe Đường Thế Dân cất giọng khích động cùng cực :
- Đinh Hương, thủ phạm giết chết Tiên Viên Công chính thật là hắn chứ không còn là ai nữa.
Đồng thời sát khí mờ trời bốc trên gương mặt đẹp tuyệt thế của Đường Thế Dân.
Chàng dằn mạnh tiếng :
- Dung Hóa Khách. Các hạ dám thừa nhận hay sao?
Dung Hóa Khách hầm hừ :
- Có gì lại không dám. Bản chức vào chốn Trung Nguyên này với chủ đích là dạy kẻ phản giáo một bài học lưu lại ngàn năm. Bản chức đã làm tại sao lại chối.
Đường Thế Dân cười nhạt một tiếng, tia mắt phóng ra thứ hàn quang khiếp người.
Chàng nghiến răng :
- Vậy thì chắc chắn ngươi phải chịu đền tội ác.
Đinh Hương hỏi :
- Các hạ nói rằng thừa lệnh thi hành giết kẻ phản giáo à?
- Đúng vậy!
- Thế tại sao các hạ còn đi làm tay sai cho bọn Tứ đại bảo?
Dung Hóa Khách cao giọng :
- Tiên Viên Công phản lại Hóa Thân giáo, là do nơi bọn ngươi xúi bảo, vì vậy bản giáo hợp cùng Tứ đại bảo diệt trừ những kẻ thù chung, điều này rất là đạo nghĩa.
Đường Thế Dân hừ lạnh :
- Hừ, kẻ thù chung, ngươi nói sao nghe êm tai như vậy.
Rốp!
Theo đó có tiếng ré xen lẫn vào.
Dung Hóa Khách đã bị Đường Thế Dân bẻ gãy lìa một cánh tay buông thõng xuống, mặt co rúm lại vì đau đớn.
Bình!
Đường Thế Dân chưa chịu dừng tay, đưa ra nửa chưởng, thân hình của Dung Hóa Khách bay bổng ra ngoài bốn trượng rớt trở xuống đất như cánh diều đứt dây.
Hắn cứ rên la mãi không thôi.
Đinh Hương lắc mình theo lạnh trầm bảo :
- Hãy nghe cho rõ đây: Tiên Viên Công vốn là sư thúc của ta. Ngươi dám cả gan hạ sát người, thì hôm nay phải đền mạng. Ta trả mối thù ở trên mình ngươi đây.
Nói dứt Đinh Hương khe khẽ giở chân lên nhắm ngay giữa ngực Dung Hóa Khách đạp một cái.
Trong một tiếng rống lồng lộng, máu từ nơi cửa miệng cảu Dung Hóa Khách trào ra.
Bộ ngực của hắn bị bàn chân của Đinh Hương đạp bung cả lồng xương ra ngoài đồng thời dẹp xuống.
Hắn uốn éo thân mình một lúc rồi im đi.
Dĩ nhiên là Dung Hóa Khách đã chết đi rồi.
Đường Thế Dân hầm hừ :
- Chết bằng cách này cũng là một hình phạt hết sức nhẹ nhàng đối với những tội ác tày trời của hắn.
Lời chàng chưa kịp chấm dứt.
Thình lình một giọng già dặn quen thuộc nổi lên :
- A di đà Phật!
Liền đó đã thấy một chiếc bóng loạng choạng tiến vào sân trường.
Đinh Hương và Đường Thế Dân đưa mắt nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là Ngộ Nhân hòa thượng.
Đường Thế Dân cau mày :
- Quả thật đại lão hòa thượng này như cái bóng âm hồn không tan, chúng ta đi tới đâu lão ta theo tới đó.
Giọng nói của chàng rất thấp định chỉ một mình Đinh Hương nghe mà thôi.
Song thính lực của Ngộ Nhân hòa thượng đã đến cõi tinh vi nên nghe rất rõ ràng.
Lão hòa thượng cao giọng :
- Ha ha... thí chủ mắng chửi kẻ thu hành như bần tăng là can tội cùng trời đất.
Nháy mắt Ngộ Nhân hòa thượng quét mắt nhìn qua sân trường một cái rồi cau mày lại.
Lão hòa thượng niệm Phật một tiếng nói :
- Phật vốn từ bi. Nay lại bỏ đi hết năm mạng người nữa rồi.
Nói xong Ngộ Nhân hòa thượng tiến tới ngồi dựa vào cánh cửa ngôi nhà hoang.
Đường Thế Dân bước tới hỏi :
- Đại sư phụ hiện thân nơi đây chẳng hay có điều gì chỉ giáo chúng tại hạ hay chăng?
Ngộ Nhân hòa thượng chợt buông trầm :
- Cuộc sát kiếp này đến tối nay là chấm dứt.
Lời này khiến cho Đường Thế Dân khe khẽ sửng sốt lên :
Chàng hỏi lão hòa thượng :
- Đại sư phụ, lời của sư phụ vừa rồi có ý nghĩa gì đây?
Ngộ Nhân hòa thượng không có đáp câu hỏi của Đường Thế Dân mà chỉ nhìn qua Đinh Hương :
- Nữ thí chủ, phải chăng nhân vật thần kỳ Đại Hành Quyết sắp hiện thân ra giải quyết trận đại chiến này chăng?
Đinh Hương nghiêm lạnh :
- Đúng như vậy, nhân vật Đại Hành Quyết có thể xuất hiện trong những giờ phút tới đây, nếu bọn Tứ đại bảo đã tề tụ đến đây đông đủ.
Đại Hành Quyết xuất hiện.
Điều này khiến cho trong lòng của Đường Thế Dân phấn chấn vô cùng.
Bấy lâu nay chàng và Đinh Hương chỉ làm vai trò Đại Hành Quyết giả mạo để thực hiện những cuộc báo thù cho dượng chàng là Phụng Hoàng trang chủ.
Giờ Đại Hành Quyết chính thống bắt đầu xuất hiện quả thật là ước nguyện của chàng.
Chàng cũng muốn biết nhân vật Đại Hành Quyết là người như thế nào mà võ công thần kỳ dường đó.
Nhưng Đường Thế Dân cũng hơi lo ngại.
Vì nếu Tứ đại bảo tới đông đủ dĩ nhiên là bọn chúng sẽ kéo một đại đạo hùng mạnh gồm những cao thủ thượng thặng trên chốn giang hồ để đối phó với chàng và Đinh Hương.
Chưa rõ rồi đây cuộc diện sẽ như thế nào?
Ai thắng? Ai bại?
Mặc dù vậy, chàng vẫn tự tin nơi thanh Truy Hồn kiếm với kiếm pháp kỳ diệu của chàng có thể chống đỡ tất cả những cơn nguy khốn xảy tới cho chàng và Đinh Hương.
Xem tiếp chương 35 Trận đại chiến chưa từng thấy trong giang hồ
Ngộ Nhân hòa thượng ngước cặp mắt nhìn lên màn đêm đang trùm phủ xuống.
Lão hòa thượng trầm trầm :
- Hy vọng đêm nay có thể liễu kết cuộc nhân quả này.
Đường Thế Dân hơi khích động :
- Đại lão hòa thượng với tấm lòng từ bi hỉ xả, quyết tâm hóa giải trận sát kiếp này, song theo tại hạ nghĩ tối nay Tứ đại bảo không hề có ý sám hối, từ bỏ lòng tham vọng hiểm độc mình, bằng chứng là vừa rồi chúng đã đặt cạm bẫy tại hạ, nếu không hết sức đề phòng thì chắc chắn tại hạ đã không còn ở trên đời nữa. Vì vậy, chỉ sợ e rằng công lao của lão hòa thượng chỉ hoài công vô ích mà thôi.
Đinh Hương tiếp :
- Xin phép đại lão hòa thượng cho tiểu nữ bộc bạch vài câu: Nay đại lão hòa thượng đã ra mặt điều đình, nhưng Tứ đại bảo chưa chịu từ bỏ cái hành động tàn bạo, quỷ quyệt kia, thì cửa Phật tuy rộng, song khó mà độ được những kẻ vô duyên, rồi nếu như tối hôm nay Đường đại ca bị giết như lúc nãy, chắc chắn không còn cách nào cứu vãn được một trận đại huyết sát Tứ đại bảo không còn một con chó con gà.
Chính trong giờ phút đó.
Một chiếc bóng từ kia bắn tới nhanh lẹ như quỷ mỵ.
Nhìn kỹ lại thì đó là Thâu Nhi lão nhân.
Nay lão nhân này với bộ mặt thật không hóa trang chi cả.
Đinh Hương kêu lên :
- Thâu Nhi thúc thúc có chuyện gì?
Thâu Nhi lão nhân cười khà :
- Chuyện quan trọng, không thấy gì trở ngại. Quỷ thần lâu nay vốn thật là vô tư, tuyệt đối không để cho bọn tà ma, yêu quái lộng hành trong chốn giang hồ được đâu.
Nói xong, Thâu Nhi lão nhân vòng tay thi lễ trước mặt Ngộ Nhân hòa thượng :
- Đại thiền sư, ngài là bậc cao tăng có nhiều đức độ, vẫn được Phật tổ phù trì, nhờ vậy mà lão phu này mới phát giác dễ dàng âm mưu hiểm ác của bọn kia.
Ngộ Nhân hòa thượng biến sắc :
- Lão bần tăng thực lòng muốn đi hóa giải cái sát kiếp của võ lâm, lời nói của Thâu Nhi thí chủ có nghĩa gì? Hai tiếng âm mưu kia có nghĩa là làm sao?
Thâu Nhi lão nhân chưa kịp đáp lời, thì chợt thấy mấy chiếc bóng người phóng tới.
Coi kỹ lại thì đó là Ánh Tử Nhân, Đồng Tử Nam đã hiện thân ra trước sân trường.
Tiếp đó lại có một tốp ngựa chạy tới, một gã võ sĩ trên lưng ngựa nhảy xuống.
Tên võ sĩ này vòng tay xoay chung quanh thi lễ với quần hùng rồi nói với Ngộ Nhân hòa thượng :
- Đại sư, tiểu nhân tuân lệnh Bảo chủ Vạn Minh Hoàng, thỉnh đại sư cùng các vị quần hùng trong phái Đại Hành Quyết vào trong ngôi nhà kia nghỉ ngơi một lúc. Trong đó chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc chay và giây lát là Bảo chủ sẽ tới bái kiến.
Ngộ Nhân hòa thượng buông trầm :
- Thế à...
Lão đại hòa thượng đứng lên.
Chợt Thâu Nhi lão nhân cười khà :
- Khoan đã.
Gã võ sĩ như giật mình vòng tay :
- Lão tiền bối có gì chỉ giáo hay không?
Thâu Nhi lão nhân cười ha hả :
- Tiểu tử, ngươi hãy trở về phục bẩm lại cùng Bảo chủ Vạn Minh Hoàng rằng bọn Đại Hành Quyết đối với những món quà cơm chay trong ngôi nhà hoang rất cảm tạ sự thịnh tình đó. Nhưng tiếc vì chúng ta là xác phàm không thể dùng thứ đó được, vậy các ngươi hãy vào đây mà dùng với nhau. Ha ha... trời bất dung gian, đúng lúc lão phu đi ngoài kia vô tình làm ướt hết các ngòi nổ hỏa địa lôi của các ngươi rồi, đâu còn công hiệu gì nữa mà âm mưu hiểm độc. Vậy thì hiện nay chúng ta ở tại đây chờ bọn họ, nếu trong vòng nửa giờ mà không tới thì coi như chuyện phó hội bị bãi bỏ, hậu quả bọn ngươi phải chịu.
Những lời nói của Thâu Nhi lão nhân nói ra đã quá rõ ràng.
Hiện tại trong ngôi nhà hoang này có đặt chất nổ chờ lúc phát động giết người.
Sau những lời tố giác của Thâu Nhi lão nhân, chợt thấy tên võ sĩ kia mặt mày tái ngắt.
Cử chỉ này của gã đã tự để lộ cái âm mưu hiểm độc của bọn gã rồi.
Ngộ Nhân hòa thượng giận run người, nổi trận lôi đình nói to lên :
- Thôi đi. Bọn ngươi dám cãi lệnh ta, lại sắp đặt âm mưu hãm hại người lành lần nữa, và luôn cả lão tăng cũng chẳng từ, thật là loài nghiệt chướng vô biên. Nay ngươi trở về báo cáo lại với lão Vạn Minh Hoàng, nếu không chịu tuân theo chỉ thị của bần tăng thì nội trong nửa giờ nữa coi như bãi bỏ cuộc hẹn này. Sau đó cái hậu quả thảm khốc tiêu diệt hoàn toàn sẽ do bọn ngươi chịu trách nhiệm.
Tên võ sĩ kia lính quýnh cung tay :
- Xin lĩnh ý đại lão Thiền sư.
Liền đó hắn phóng trở lên ngựa, phi nhanh ra ngoài biến mất trong màn đêm tối.
Đinh Hương trầm giọng :
- Lão đại hòa thượng, nay tiện nữ xin có lời cáo lỗi trước, nếu đối phương cứ hành động xảo quyệt, hiểm ác như thế, thì nơi đây chính là nơi đẫm máu kinh hồn.
Ngộ Nhân hòa thượng chắp tay nhắm mắt :
- Mô Phật. Xin đức Phật từ bi hỉ xả cứu độ chúng sanh.
Bấy giờ nơi sân trường vắng lặng trở lại.
Quần hùng chẳng ai nói một lời gì nữa cả.
Nhưng ai cũng tiên đoán trận sát phạt kinh hoàng sẽ diễn ra trong những giờ sắp tới.
Bầu không khí cực kỳ khẩn trương.
Đường Thế Dân cũng nao nao trong lòng, không phải vì ngại trận huyết chiến sắp tới, mà chàng chỉ mong sao Đại Hành Quyết xuất hiện để chàng biết rõ dung nhan.
Hơn nữa, chàng cũng không hiểu Đại Hành Quyết có chịu đứng ra điều đình hay không.
Hay là trận đại lưu huyết rồi đây không tránh khỏi.
Chừng một thời gian sau đó.
Chợt thấy đám người ngựa từ kia tiến vùn vụt tới sân trường rồi ngừng hẳn lại.
Quần hùng thảy đều khẩn trương.
Mọi người quét mắt nhìn qua xem kỹ.
Đi đầu là Giản Dung, Bảo chủ tòa Hỏa bảo hiện tại, kế đó là Vạn Minh Hoàng, cụt một tay.
Sau đó người đàn bà áo đen, thân mẫu Hồng Tiểu Ngọc, có mặt luôn cả nàng nữa.
Cuối hết chừng hơn hai mươi đại cao thủ trong Tứ đại bảo đều tề tựu trước sân trường.
Ngộ Nhân hòa thượng bước tới đứng giữa hai phía Đại Hành Quyết và Tứ đại bảo.
Mấy người cao thủ Tứ đại bảo cùng cung tay thi lễ Ngộ Nhân hòa thượng tỏ sự kính trọng.
Giản Dung nói :
- Đại thiền sư, vãn bối xin cung nghinh chỉ thị của ngài.
Trong khi lão nói vẫn còn thấy sát khí bốc trên bộ mặt.
Ngộ Nhân hòa thượng buông trầm :
- Lão bần tăng thừa sự ủy thác của sư đệ Ngộ Quả hòa thượng nên mới tái xuất giang hồ để liễu kết sự ân oán triền miên lưu huyết kinh hoàng này. Bọn ngươi chẳng kể lời sư phụ dặn, đổi thay ý niệm gian tà, tiến vào con đường ma giáo tạo nên cuộc kiếp sát kéo dài cho tới ngày nay, tội ác mờ trời, nếu không chịu tỉnh ngộ cho kịp thời thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào nữa cả. Bần tăng mong sự từ bi của đức Phật đêm nay có thể đem lại ân oán yêu nghiệt này biến thành sự yên lành cho toàn thể võ lâm, nếu bọn ngươi còn ngu si đần độn thì lão tăng sẽ rời bỏ chốn này mặc cho cuộc tàn sát diễn ra.
Bọn Giản Dung chỉ biết cúi đầu im lặng mà không lời nào đáp được câu nói của lão Thiền sư.
Chính trong khi ấy.
Lại có đám người khác tiến tới sân trường.
Trong đám người này lại có chiếc kiệu xanh, nháy mắt đã cùng nhau tới trước mặt mọi người.
Ngộ Nhân hòa thượng quay sang chiếc kiệu :
- Lão bần tăng đã làm phiền nữ thí chủ nhọc công từ ngàn dặm giáng lâm đến đây.
Đường Thế Dân đưa mắt nhìn, thấy có Độc Thủ Tiên Cô Tư Đồ Mỹ nữa.
Cánh cửa kiệu mở ra, một người đàn bà tóc bạc như sương bước tới với nụ cười trên môi.
Người đàn bà tóc bạc này chính thực là Võ Lâm Vương Mẫu.
Nhân vật hiện ra được liệt vào hàng cao cả nhất ngang với Võ Lâm Chí Tôn Ngộ Quả hòa thượng.
Khiến cho mọi người có mặt tại sân trường thảy đều rúng động.
Trong giới võ lâm rất trọng vọng đấng bề trên, nên bọn cao thủ hai bên đều tiến lên thi lễ.
Tư Đồ Mỹ đỡ lấy Võ Lâm Vương Mẫu, từ từ tiến lại đứng bên cạnh Ngộ Nhân hòa thượng.
Thấy Tư Đồ Mỹ, Đường Thế Dân chợt nhớ tới Thượng Quan Văn Phụng bất giác bùi ngùi.
Bấy giờ Tư Đồ Mỹ xê mình tới gần Đường Thế Dân tủm tỉm cười :
- Đường tiểu huynh đã phục hồi dung nhan tuấn tú vô cùng.
Đường Thế Dân cười gượng :
- Cảm ơn Tư Đồ cô nương đã khen ngợi.
Sau vài lời nói chuyện thì hai người nín đi, vì sân trường sắp tới giờ quyết liệt.
Võ Lâm Vương Mẫu mở lời :
- Ai là Đại Hành Quyết?
Ngộ Nhân hòa thượng quét mắt nhìn quanh sân trường rồi đáp :
- Đại Hành Quyết sẽ tới, có thể...
Đinh Hương nói to :
- Đại Hành Quyết đã tới sân trường rồi.
Tất cả sân trường đều xôn xao lên.
Toàn thể cặp mắt đảo quanh để tìm Đại Hành Quyết, nhân vật thần bí lạ lùng nhứt trong lịch sử võ lâm kim cổ.
Họ muốn được thấy mặt Đại Hành Quyết để xem con người thế nào mà hành thủ quá khủng khiếp dường đó.
Ngộ Nhân hòa thượng ấp úng :
- Đại Hành Quyết hiện là ai?
Đinh Hương tiến lên một bước, cặp mắt của nàng bắn xạ hai tia hào quang lạnh khiếp người.
Âm thanh lời nói của nàng lạnh vô tả :
- Đại Hành Quyết chính là... tiểu nữ.
Một loạt xôn xao nổ ra tại sân trường.
Quần hùng chấn động lên một lúc rất lâu.
Nào có ai tin cho được Đại Hành Quyết, nhân vật khủng bố thần kỳ bực nhứt giang hồ lại là một thiếu nữ diễm kiều.
Song nếu không tin cũng chẳng xong, hành thủ của Đinh Hương đâu phải hạng tầm thường.
Bất giác Đường Thế Dân ê ẩm cả thân mình.
Đây quả thật là chuyện ngoài sức tưởng tượng của chàng.
Vì chàng không ngờ Đại Hành Quyết từng ở bên chàng từ bấy nhiêu lâu nay mà chẳng hề hay biết.
Hắn lại là Đinh Hương nữa.
Ngộ Nhân hòa thượng dừng cặp lông mày bạc phơ :
- Nữ thí chủ, là... Đại Hành Quyết?
Đinh Hương chợt biến một con người thần bí khác, giọng nói lạnh lùng như dưới cõi Âm :
- Đúng chẳng sai!
- Đinh Hương. Ta sẽ giết ngươi. Tên nữ tỳ phản bội.
Trong loạt tiếng thét đó một chiếc bóng kiều diễm kia phóng tới chỗ Đinh Hương.
Đó là Hồng Tiểu Ngọc.
Người của Hồng Tiểu Ngọc vừa phóng tới thì mũi kiếm đã đưa ra chiêu vô cùng độc hiểm.
Nhưng chớp cái Đinh Hương đã mất dạng.
Thân pháp của nàng lẹ như ma quỷ, khiến cho mọi người đứng trước sân trường đều rúng động.
Khi ấy Đinh Hương đã dời qua vị trí khác từ bao giờ.
Nàng lạnh trầm xuống :
- Hồng tiểu thư, xin tự xét lấy mình. Ai có phận nấy ta không giết tiểu thư.
Hồng Tiểu Ngọc nghe giọng nói của Đinh Hương ở sau lưng, quay mình lại thét to :
- Câm mồm, ta sẽ giết ngươi.
Mũi kiếm của nàng lại triển ra chiêu thứ nhì.
Song như chiêu trước kiếm pháp của nàng vô hiệu.
Hồng Tiểu Ngọc tấn công tám chiêu liền nhưng cũng chẳng làm gì được Đinh Hương.
Thân pháp của nàng quả nhiên quỷ thần run sợ.
Nàng chỉ quanh quẩn trong vòng ba thước chu vi mà Hồng Tiểu Ngọc vẫn bó tay.
Nếu Đinh Hương trong tình trạng này muốn giết Hồng Tiểu Ngọc quả thật dễ như trở bàn tay.
Ngộ Nhân hòa thượng quát to :
- Hãy tháo lui, không thể vô lễ như thế.
Bắt buộc Hồng Tiểu Ngọc phải dừng kiếm lại và trở lui ra ngoài với vẻ căm tức và thẹn thùng.
Nàng lui về đứng bên thân mẫu.
Ngộ Nhân hòa thượng nghiêm chỉnh :
- Nay nữ thí chủ lấy lập trường gì đi giết người trả thù cho Phụng Hoàng đại hiệp đây?
Đinh Hương lạnh lùng :
- Điều này đại lão hòa thượng hỏi hơi thừa. Tứ đại bảo chỉ vì mối tham vọng pho bí thư võ công tuyệt thế kia mà chẳng cần đến đạo nghĩa giang hồ, âm mưu sát hại toàn thể gia trang Phụng Hoàng đại hiệp, khiến cho hận thù cao tợ núi, trời không dung đất không tha, thì bất cứ là ai, là người đại nghĩa trong chốn võ lâm đều có thể ra tay trừ khử.
Lời nói của Đinh Hương vừa hào hùng, vừa chính khí khiến cho nhứt thời Ngộ Nhân hòa thượng không dám mở lời đối đáp.
Nhiều người trong sân trường đều biết lời biện luận của Đinh Hương chưa có cái căn bản nhưng lại đúng lý của đạo nghĩa giang hồ từ xưa đến nay nên không biết phải dùng những câu gì đáp lại.
Riêng Đường Thế Dân thì hiểu bề trong của Đinh Hương còn bí ẩn chưa có nói ra đó thôi.
Song với chàng hiện tại đâu có thể mở miệng nói gì.
Lúc ấy Đinh Hương thò tay vào lòng lấy một mảnh giấy bầu nhầu trao cho mọi người, lạnh trầm như ma mộ :
- Chư vị anh hùng, cứ theo danh sách cừu nhân, thì hiện nay hãy còn bảy tên chưa đền tội ác.
Ngưng lại, rồi nàng tiếp :
- Cũng may là hiện giờ bọn họ đều có mặt tại sân trường, chúng tôi nhân cơ hội có mặt hai đấng chí tôn trong giới võ lâm xin chứng kiến cho cuộc liễu kết này.
Tuy Đinh Hương là ả thiếu nữ vừa dậy thì, nhưng cái thần tình và hành thủ dĩ vãng của nàng quá lẫy lừng đã tạo thành cái uy thế lớn lao, khiến cho ai ai cũng phải khiếp sợ.
- A di đà Phật!
Sau tiếng niệm kinh Phật này Ngộ Nhân hòa thượng âm thầm giọng bảo Đinh Hương :
- Nữ thí chủ, sự sát kiếp kim cổ đều sẽ tuần hoàn, và chẳng bao giờ liễu kết đươc, quả đáng hãi hùng vô cùng. Bởi vì trên thì động tới thiên hòa, dưới thì tổn thương đến nhân đạo. Về vụ Phụng Hoàng trang bị thảm sát năm xưa, thí chủ đã ra tay và Tứ đại bảo đã trả một giá cũng khá đắt, thấy đủ răn dạy kẻ võ lâm sau này rồi. Cho nên lão bần tăng mới mạo muội phiền thỉnh ngọc giá của Võ Lâm Vương Mẫu tới đây cùng hòa giải cho cuộc xô xát đang tiếp diễn ngày càng khốc liệt và có cơ hội diệt vong, hy vọng nữ thí chủ niệm đức từ bi, từ nay chấm dứt mối thù này. Được vậy, quả thật là một đại đức vô lượng của nữ thí chủ.
Đinh Hương nghiêm sắc mặt :
- Đại lão hòa thượng, đây là hành vi trái cả tính người, nếu bắt tiểu nữ buông tay, có công bằng hay không?
Giọng nói của nàng hằn học.
Ngộ Nhân hòa thượng nói :
- Nữ thí chủ, hành động đại nghĩa như thế của nữ thí chủ coi như là một sự tích đức là hay.
Hỏa bảo chủ hầm hừ :
- Vậy thì cứ đánh là xong.
Đường Thế Dân thét :
- Ngươi nói gì đây.
Chàng lắc mình tới đứng gần Đinh Hương, thanh Truy Hồn kiếm nắm chặt trong tay sát khí ngút trời.
Hiện trong sân trường chắc chắn không một nhân vật nào chống nổi thanh thần kiếm của chàng.
Bọn Tứ đại bảo cũng rút vũ khí ra chuẩn bị đối phó với Đường Thế Dân và Đinh Hương dù trong lòng đã quá khiếp đảm.
Võ Lâm Vương Mẫu mở lời :
- Lão thân lấy danh nghĩa đệ tam nhân ra mặt điều đình vụ sát kiếp này cũng vì ta niệm tình tiên sư của bọn ngươi, Võ Lâm Chí Tôn Ngộ Quả hòa thượng. Nay lão thân chỉ nói một lần, không lập lại, chuyện sát kiếp thấy cũng nên chấm dứt cho xong, nếu tiếp tục thì tang tóc mờ trời khổ nhục vô kể, con cháu của Tứ đại bảo vốn không có tội, cũng phải nhận lãnh lấy cực hình. Vậy thì bọn cô nương tốt hơn nên nhường một bước, đạo làm người không nên hiếu sát đến tận cùng.
Nói xong lời này, Võ Lâm Vương Mẫu làm thinh chờ đợi phản ứng của hai bên.
Ngộ Nhân hòa thượng tiếp :
- Nữ thí chủ, đây là lời vàng ngọc của Vương Mẫu, nay thì lão tăng cũng không nói thêm câu nào nữa cả, sự quyết định tồn vong giang hồ đều do nơi nữ thí chủ.
Nói xong cặp mắt của Ngộ Nhân hòa thượng nhìn qua phía Đinh Hương đợi chờ.
Đinh Hương nhìn Đường Thế Dân một chập ngẫm nghĩ rồi nói :
- Thực tình tiểu nữ không phải muốn huyết sát đối với bọn người Tứ đại bảo, chỉ vì bọn họ quá ngoan cố đến giây phút cuối cùng cũng không chịu từ bỏ thủ đoạn đê hèn đó thôi. Nay nhị vị trưởng bối đã ra mặt điều đình, nếu tiểu nữ cố chấp ý riêng thì không dung người, nhưng tiểu nữ chỉ có một điều...
Nói tới đây đột nhiên Đinh Hương dừng lại.
Tất cả nhãn quang trong sân trường đều hướng về Đinh Hương hồi hộp vô cùng.
Ngộ Nhân hòa thượng hỏi :
- Điều gì xin nữ thí chủ nói ra?
Đường Thế Dân rất khích động vì không hiểu Đinh Hương sẽ thốt ra câu gì.
Đinh Hương nghiến răng :
- Muốn hòa giải vĩnh viễn, thì phải giải tán Tứ đại bảo.
Lời này thốt ra làm cho toàn thể sân trường đều rúng động lên.
Bảo chủ Lôi bảo la lớn :
- Không thể được.
Đường Thế Dân vận công lên thanh thần kiếm thét :
- Im lại. Ngươi muốn chết hay sao.
Bầu không khí trở nên căng thẳng khác thường.
Trận đại lưu huyết có thể diễn ra bất cứ lúc nào.
Ngộ Nhân hòa thượng chống mạnh cây thiền trượng xuống đất, trổ giọng :
- Giản thí chủ, hãy nên nghĩ tới hậu quả là hơn.
Tất cả trầm lặng, sự trầm lặng đến khủng khiếp.
Quả nhiên Vương Mẫu không có thốt lời.
Nhưng ai nấy đều nhận ra gương mặt không vui của lão bà.
Một chập lâu.
Giản Dung với giọng khích động :
- Vì muốn chuộc lỗi năm xưa và sự tồn vong của sinh linh, sự an nghỉ của tiên sư, chúng tôi xin... nhận lời giải tán Tứ đại bảo.
Ngộ Nhân hòa thượng tươi cười :
- A di đà Phật! Phật từ bi hỉ xả đây.
Võ Lâm Vương Mẫu mở miệng :
- Tốt lắm, Giản Bảo chủ, ngài là đại diện của Tứ bảo, lời nói do nơi người thốt ra, lão thân cùng Ngộ Nhân đại sư chứng kiến.
Nói xong lão bà quay qua Đinh Hương :
- Cô nương, chuyện này đã chấm dứt chưa.
Đinh Hương gật đầu :
- Vậy cũng xong.
Võ Lâm Vương Mẫu tiếp :
- Đinh cô nương, nay xin cho biết rõ cái thân phận của cô nương được chăng?
Đinh Hương trầm lặng một chập mới khích động đáp :
- Tiểu nữ là đứa con gái mồ côi của Phụng Hoàng song hiệp, được sống sót trong trận thảm sát năm xưa. Tiểu nữ tên là Hoàng Phố Tú, lại gọi là Tiểu Tú Tử.
Trong sân trường xôn xao lên một lúc.
Ai cũng không ngờ Đinh Hương Đại Hành Quyết lại là Hoàng Phố Tú, con gái của Hoàng đại hiệp.
Đường Thế Dân thảng thốt cả người lâu lắm mới kêu lên :
- Tiểu Tú Tử, là muội đấy sao?
Đinh Hương chính là Tiểu Tú Tử quay người lại :
- Đường lang!
* * * * *
Bọn người rời khỏi sân trường chỉ còn lại Đường Thế Dân và Tiểu Tú Tử.
Đường Thế Dân ngơ ngác cả tâm hồn :
- Tiểu Tú Tư, bộ mặt của muội....
Tiểu Tú Tử cười và thò tay lên cào một cái.
Tức thì bộ mặt xinh đẹp tuyệt vời hiện ra.
Trông bộ mặt này Đường Thế Dân nhớ lại thời dĩ vãng ấu thơ lúc gần bên Tiểu Tú Tử.
Chàng mừng rỡ la lên :
- Quả thật Tiểu Tú Tử đây rồi!
Cặp trai gái ôm lấy nhau.
Thình lình trong lúc ấy.
Có một bóng người chạy tới mình mẩy đầy máu, phía sau lại có một gã thanh niên rượt theo.
Coi kỹ thì đó là Thượng Quan Văn Phụng, còn người đuổi theo chính thật Hạ Hầu Thiên.
Thượng Quan Văn Phụng thấy Đường Thế Dân đứng lại thở hổn hển :
- Ngũ sư ca hãy cứu muội.
Lúc đó Hạ Hầu Thiên cũng vừa tới y đứng cách xa chàng mười trượng.
Đường Thế Dân hỏi :
- Thượng Quan hiền muội là chuyện gì thế?
Thượng Quan Văn Phụng thở hổn hển :
- Ngũ sư ca, hắn đã giết thân phụ muội rồi!
Đường Thế Dân rúng động trợn mắt :
- Hiền muội bảo sao? Hạ Hầu Thiên đã giết sư phụ?
- Đúng vậy. Hắn dùng thứ ám khí lúc trước bắn trượt ngũ sư ca giết thân phụ muội để đoạt lấy ngôi vị Chưởng môn nhân.
Đường Thế Dân “à” lên một tiếng, nhìn qua Hạ Hầu Thiên nghiến răng :
- Vậy thì hắn phải chết.
Chàng lắc mình tới trước mặt Hạ Hầu Thiên thét :
- Có phải ngươi sát hại sư phụ chăng?
Hạ Hầu Thiên cười khà :
- Sư phụ cái quái gì, chẳng qua ta vâng lệnh Hóa Thân giáo lọt vào để nắm quyền bá chủ võ lâm miền Bắc đó thôi.
Đường Thế Dân hầm hừ :
- Có đúng năm xưa ngươi bắn ám khí hại nhị sư huynh chăng?
- Hắn đáng chết thì cứ để cho hắn chết còn hỏi làm gì?
Soạt!
Thanh thần kiếm đã cầm chắc trong tay Đường Thế Dân quát :
- Hãy rút vũ khí ra kẻo chẳng còn cơ hội nữa.
Hạ Hầu Thiên rút thanh kiếm còn tay kia thò vào lòng.
Vụt...
Loạt ám khí bay tới Đường Thế Dân.
Nhưng thanh thần kiếm của chàng đã gạt bắn đi tất cả, rồi thì làn sáng chớp lên.
Có tiếng rú trong họng Hạ Hầu Thiên.
Tức thì hắn phơi thây tại trận.
Thượng Quan Văn Phụng vui mừng phóng tới, rút kiếm mổ lấy trái tim của Hạ Hầu Thiên.
Nàng lấy cái bọc đựng trái tim đó rồi quay qua Đường Thế Dân rơi lệ.
Rồi nàng phóng đi biệt dạng.
- Đường ngũ sư huynh vĩnh biệt, Đinh cô nương vĩnh biệt.
Tất cả đều là ảo diệt.
Đường Thế Dân nhìn theo chiếc bóng của Thượng Quan Văn Phụng mất hút từ lâu mới quay lại Tiểu Tú Tử, bùi ngùi :
- Tội nghiệp cho nàng.
Tiểu Tú Tử thở dài :
- Rồi nàng sẽ sống với ai đây...
Cặp trai gái nắm tay nhau rời khỏi sân cỏ hoang tàn Phụng Hoàng trang.
Canh đã tàn.
Gió thổi lồng lộng.
Rừng già nổi lên từng tiếng kỳ bí, hãi hùng...
HẾT
Quay lại l Kết thúc