Du Mộng Điệp gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng thật là Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm, trên giang hồ ai ai cũng biết, Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm là ám khí độc môn của Kim Hoa Bà Bà. Ly Hồn Châm xuất hiện, muội nghĩ bà ta nhất định là đang ở nơi này", Du Mộng Điệp dừng một chút, nhìn thoáng qua Phương Thất rồi tiếp: "Hơn nữa đêm đó muội đoán trong hai người tập kích huynh có một người chính là bà ta!"
Phương Thất gật đầu, hỏi: "Cửu Công có biết diện mạo thật của Kim Hoa Bà Bà không?”
Hiên Viên Hoằng lại uống một chén rượu, sau đó nói: "Không biết, trên giang hồ cho tới bây giờ cũng chưa có ai thấy qua diện mạo thật của bà ta”
Phương Thất gật đầu, buồn bã không nói.
Du Mộng Điệp dịu dàng lên tiếng: "Thất ca không cần lo lắng, đại nạn không chết tất có hậu phúc mà!"
Phương Thất cười khổ nói: "Hậu phúc gì hả muội? Đến giờ chúng ta thậm chí còn không biết bọn chúng là ai ……"
Du Mộng Điệp chậm rãi gật đầu, đột nhiên lại mỉm cười nói: "Không sớm thì muộn cũng sẽ biết thôi."
Hiên Viên Hoằng nói: "Bọn chúng lần này quả thật là rất gian manh và xếp đặt kế hoạch rất chu đáo, chúng ta sau này nhất định phải cẩn thận nhiều hơn”
Phương Thất chậm rãi nói: “Vãn bối cũng nghĩ vậy, kế hoạch của bọn chúng quả thật là bố trí rất chu đáo, mỗi một bước chúng đều tính toán rất chuẩn xác."
Liễu Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Là kế hoạch gì vậy Thất ca?"
Phương Thất nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh, cười khổ nói: "Bọn chúng trước hết giả dạng nét chữ của Trầm Tuyết Quân dùng kế điệu hổ ly sơn dụ huynh đi một mình tới khu rừng đó gặp mặt. Bọn chúng cũng đoán được huynh nhất định sẽ đến một mình, hơn nữa nếu mọi người biết là Trầm Tuyết Quân hẹn huynh thì nhất định sẽ không hoài nghi và đi theo."
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Không sai, đúng là như thế, nếu không phải Cửu Công nói là phòng ngừa vạn nhất thì muội cũng sẽ không lặng lẽ theo dõi huynh."
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Chờ lúc huynh đến, bọn chúng cũng đã bố trí đâu vào đó và rất thành công nắm được nhược điểm tâm lý của huynh, chờ huynh không hay không biết bước vào bẫy, bọn chúng đã tiếp tục đánh phủ đâu, cố ý nói những lời đó làm cho tinh thần huynh suy sụp, sau đó mới ra tay tập kích sau lưng huynh. Vốn huynh đã chết chắc rồi, cho dù cô nàng ấy không khống chế mạch môn của huynh thì lúc đó huynh đang cảm thấy tuyệt vọng nên cũng không thể tránh thoát loạt ám khí đó”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Người tuổi trẻ đúng là rất thông minh”
Phương Thất nói: "Lão tiền bối, Ngọc Thụ thật sự xấu hổ! Nếu không nhờ có Du muội muội kịp thời ra tay thì lần này cho dù Ngọc Thụ có mười cái mạng cũng không đủ”
Du Mộng Điệp cười e thẹn nói: "Thất ca không cần khách khí, Thất ca đường đường là nam tử hán đại trượng phu sao có thể chết trong tay bọn tiểu nhân được”
Phương Thất hỏi lại: "Lúc đó Du muội muội có tiếp tục truy đuổi theo bọn chúng không?”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Lúc đó muội thật sự muốn đuổi theo nhưng bọn chúng hai tên khinh công đều rất cao, còn huynh thì đang nguy hiểm đến tính mạng nên muội không thể làm gì khác hơn là cứu huynh trước”
Phương Thất thấp giọng nói: "Đều là ngu huynh làm phiền hiền muội!"
Hiên Viên Hoằng cười ha ha, nói: "Sao hai đứa ngươi hôm nay lại thẹn thùng khách khí vậy? Tiểu huynh đệ, ngươi có biết là Du nha đầu đã ôm ngươi vội vã trở về đây thế nào không? Du nha đầu đối với ngươi có ơn cứu mạng, ngươi định cảm ơn người ta thế nào đây?”
Mặt Du Mộng Điệp liền ửng hồng cả lên, còn Phương Thất thì cúi thấp đầu xuống.
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Thôi được rồi, cuối cùng mọi nguy hiểm cũng đã qua, chúng ta hãy đến cùng nhau cạn chén nào”
Đêm đã khuya.
Một vầng trăng sáng tròn lơ lửng trước cửa sổ.
Hiên Viên Hoằng chậm rãi đưa chén rượu lên môi, tiếp đó sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nói: "Chuyện lần này nghĩ kỹ hết sức kỳ lạ, bọn chúng làm thế nào biết con bé họ Trầm nhỉ? Còn nữa, tại sao lại biết nó ở nơi này?”
Phương Thất đột nhiên cúi đầu không nói, chuyện này hắn không phải chưa nghĩ tới, thậm chí đêm đó Trầm Tuyết Quân đến quán trọ Duyệt Lai này thì hắn đã mơ hồ cảm giác được gì đó nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện này hắn lại lắc đầu bỏ qua.
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Thật ra không dám nghĩ đến chính là có lo lắng, hắn lo lắng rằng bản thân hắn chịu không nổi khi biết được sự thật.
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất thật lâu, đột nhiên khẽ thở dài và nói: "Kỳ thật chuyện này chúng ta ai cũng hiểu được, sự thật có đôi khi luôn khiến kẻ khác khó có thể tiếp nhận, nhưng bất luận có khó tiếp nhận thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải tiếp nhận, bởi vì sự thật vẫn chính là sự thật."
Phương Thất cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói tiếp: "Thất ca lãng du giang hồ tìm cô ấy suốt ba năm, tuy nhiên cô ấy lại đột nhiên xuất hiện tại chỗ này và còn nhiều chuyện xảy ra liên quan đến cô ta nữa, thậm chí ngay cả bút tích của chính cô ấy cũng có, việc này ……" Du Mộng Điệp khẽ thở dài, tiếp: "Thử hỏi sao việc này lại không có quan hệ đến cô ta được? Thế gian sao có thể có chuyện trùng hợp đến vậy….."
Phương Thất đột nhiên hỏi: "Có thể nàng ấy bị người ta uy hiếp không chừng?”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, có chút cười cười, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên cũng có khả năng này”
Phương Thất chậm rãi uống một chén rượu, tiếp đó quay đầu nhìn ra màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.
Có một số việc hắn không dám nghĩ đến và cũng không muốn nghĩ đến, thậm chí từ chối luôn việc lắng nghe.
Du Mộng Điệp đột nhiên mỉm cười hỏi: "Thất ca, cho tới bây giờ tất cả những người ở đây còn chưa biết lai lịch và thân thế của cô ta. Cô ấy là thiên kim tiểu thư của nhà nào thế?”
Phương Thất xoay người, chậm rãi gật đầu, suy tư nói: "Mọi người không biết cũng không có gì lạ, thậm chí bên ngoài cũng không có một ai biết cả, chuyện này nói đến kỳ thật rất đơn giản, Cửu Công có nghe đến tên của một viên quan giám sát ngự sử tên Trầm Vô Tật vào mười năm trước không?"
Hiên Viên Hoằng gật đầu trả lời: "Lão ăn mày ta mặc dù là dân giang hồ thô lỗ nhưng lúc đó cũng nghe qua danh tiếng của vị Trầm đại nhân này, nghe nói Trầm đại nhân là một vị quan tốt hiếm có, chẳng những công chính liêm minh, hơn nữa còn không sợ cường quyền, lời nói thẳng thắn sắc bén nên chẳng những đắc tội rất nhiều quyền quý đương triều, hơn nữa còn xúc phạm tới long nhan, cuối cùng bị nhốt vào ngục và chết trong đó, cả gia đình cũng bị trảm thủ, thật sự là đáng tiếc!"
Du Mộng Điệp nhíu mày, hỏi: "Thật sự có một viên quan tốt như vậy sao?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, rồi than thở: "Không sai, sợ rằng lão ăn mày ta còn thiếu sót khi nói về ông ấy, danh tiếng của vị Tràm đại nhân đó là do dân chúng ca tụng, nghe nói lúc ấy quan binh vào xét nhà thì chỉ thấy được trong nhà có không tới năm lượng bạc vụn, thùng gạo cũng chỉ có khoảng nửa thùng. Một đại quan triều đình như ông ta vậy mà trong nhà chả có một vật dụng nào đáng giá cả, ngay cả quan binh xét nhà xong cũng thở dài và rơi lệ. Người làm quan như ông ta, quả thật là một vị quan cực kỳ tốt, hiếm thấy trên đời…..”, Hiên Viên Hoằng nói xong liền cúi đầu cảm thán không thôi. Du Mộng Điệp cũng tin tưởng vì người có thể làm cho Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng ca tụng và cảm thán như thế thì đây là lần đầu tiên nàng nghe được.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thế gian sinh Bá Nhạc cũng sinh Thiên Lý Mã. Thiên Lý Mã có nhiều nhưng Bá Nhạc thì không (1)! Nếu Thiên Lý Mã rơi vào tay người chủ nhân ác sát thì quả thật là rất thảm”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Du nha đầu con nói không sai, bởi vì có minh quân như Đường Thái Tông mới có thể có danh thần Ngụy Chinh (2), đáng tiếc cho dù Đường Thái Tông có là minh quân, cũng chỉ vì một chút hoài nghi mà đập tan bia mộ của Ngụy Chinh , thôi đừng nói tới tên hôn quân đó nữa”
Mắt Phương Thất đột nhiên lóe sáng, khẳng định nói: "Không sai, vị Trầm đại nhân đó quả thật là một vị quan tốt hiếm có, có thể so với danh thần Ngụy Chinh thời Đường Thái Tông, ông ta cũng là… cũng là nhạc phụ đại nhân của Ngọc Thụ nữa! Chỉ tiếc …… chỉ tiếc ……"
Hiên Viên Hoằng hỏi tới: "Tiếc cái gì?"
Phương Thất thở dài nói: "Chỉ tiếc là Ngọc Thụ chưa có may mắn chiêm ngưỡng dung nhan của lão nhân gia”
Du Mộng Điệp kinh ngạc lên tiếng: "Vậy Trầm Tuyết Quân làm sao…… cô ấy không có bị chém cùng gia môn sao?”
Phương Thất gật đầu, trả lời: "Năm đó khi quan binh đến xét nhà thì tiểu thư của Trầm gia đúng lúc đến Linh Quang Tự dâng hương, nàng hay được tin liền tức tốc trốn đi”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Nguyên lai là thế, cô tiểu thư ấy là Trầm Tuyết Quân phải không huynh?"
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, khi đó huynh đây vẫn còn là thiếu niên, cũng chưa bao giờ rời gia môn cả. Ngày đó huynh đang du ngọan tại Ẩm Mã hồ thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu nên huynh tò mò liền đến xem, tiếp đó thấy có mấy người bịt mặt đang đuổi giết một cô nương”
Du Mộng Điệp kinh ngạc nói: "Thật vậy à? Chẳng lẽ trước cửa Thần Long Sơn Trang mà có người dám giương oai sao?”
Phương Thất cười khổ nói: "Muội có điều không biết, từ khi tổ phụ của huynh trở về cõi tiên thì Thần Long Sơn Trang quả thật không như trước nữa cho nên việc này có phát sinh cũng không có gì ngạc nhiên cả. Chỉ là ngày đó, đám người truy đuổi vị cô nương kia không phải là người trong giang hồ”
Du Mộng Điệp gật đầu, hỏi: "Vậy bọn họ là ai? Thất ca có cứu cô nương kia không?”
Phương Thất mỉm cười đáp: "Không sai, mặc dù huynh năng lực có hạn nhưng cũng không thể đứng nhìn người khác giết người trước cửa Thần Long Sơn Trang, nên lúc ấy liền ra tay cứu cô nương kia, sau đó hỏi ra thì mới biết, nguyên lai nàng chính là tiểu thư của Trầm gia, gọi là Trầm Tuyết Quân, những người bịt mặt kia là quan binh."
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Thất ca anh hùng thiếu niên, ra tay cứu mỹ nhân, thật sự là một giai thoại à nha!"
Phương Thất cười khổ một tiếng, lắc đầu nói : "Kỳ thật việc cứu nàng ấy cũng không khó lắm, mấy người bịt mặt đó mặc dù hung ác nhưng võ công lại quá bình thường, huynh thật sự là chẳng phí chút hơi sức nào cả”
Du Mộng Điệp mỉm cười, dịu dàng nói: "Với võ công của Thất ca mà đối phó những người đó, quả thật là giết gà dùng dao mổ trâu”
Tiểu Hổ đột nhiên la lớn: "Đệ muốn theo Phương đại ca học công phu!"
Hiên Viên Hoằng nở nụ cười, Du Mộng Điệp cũng cười theo. Tiểu Hổ ngồi bên cúi đầu xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phương Thất than nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Vãn bối thấy nàng một mình không nơi nương tựa liền mang nàng về sơn trang, sau khi thưa chuyện với gia mẫu, gia mẫu đã chấp nhận cho nàng ấy ở lại sơn trang và thương yêu nàng vô cùng, bởi vì gia mẫu không có con gái nên đối với nàng giống như con ruột vậy”
Du Mộng Điệp đột nhiên cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Tiểu muội mất mẹ từ thuở nhỏ, mặc dù cha già thương yêu chiều chuộng nhưng tiểu muội lại rất hâm mộ những đứa trẻ có mẹ …… Trầm Tuyết Quân có thể được lão phu nhân yêu thương như thế, thật sự là hảo phúc khí ……"
Hiên Viên Hoằng cười ha ha, nói: "Hâm mộ à? Hay là……"
Gương mặt Du Mộng Điệp nhất thời ửng hồng lên, cúi đầu thấp xuống.
Tiểu Hổ và Liễu Thanh Thanh liền nhớ tới người mẹ thân yêu, Liễu Thanh Thanh thầm rơi lệ, còn Tiểu Hổ thì nước mắt đã chảy ra.
Hiên Viên Hoằng thở dài, vuốt ve đầu Tiểu Hổ, nói: "Ngoan nào, đừng khóc nữa, nam tử hán không thể tùy tiện rơi lệ."
Tiểu Hổ và Liễu Thanh Thanh gạt nước mắt, tiếp đó nhìn về Phương Thất.
Phương Thất cúi đầu trầm tư, cuộc sống hạnh phúc xa xưa lại hiện ra trong đầu hắn ……
Hiên Viên Hoằng uống thêm một chén rượu rồi mỉm cười hỏi: "Tiếp đó ra sao?”
Phương Thất tiếp tục kể: "Sau đó gia mẫu liền bảo tứ ca đến kinh thành tìm hiểu tin tức, trải qua nhiều lần thám thính, tứ ca trở về nói lại là Trầm đại nhân đã chết ở trong ngục, cả nhà già trẻ mười ba người đều bị chém đầu, chỉ có Trầm gia tiểu thư thoát được nhưng hiện tại không biết đã đi đâu”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, Du Mộng Điệp trầm ngâm không lên tiếng. Đột nhiên Tiểu Hổ thấp giọng nói: "Thật thương cảm cho gia đình họ ……"
Phương Thất lại thở dài, kể tiếp: "Chuyện đã như thế nên gia mẫu liền bảo Trầm Tuyết Quân hãy yên tâm ở lại gia môn, Trầm Tuyết Quân thông minh xinh đẹp, rất được lòng gia mẫu ……"
Du Mộng Điệp đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười nhìn Phương Thất, nói xen vào: "Và cũng rất được lòng Thất ca phải không?"
Mặt Phương Thất đỏ lên, nói lắp bắp: "À …… à ……"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Một người ngọc thụ lâm phong, một người mỹ lệ động nhân, hai tình tương duyệt, cũng là chuyện tự nhiên thôi”
Phương Thất cười khổ.
Du Mộng Điệp mỉm cười, hỏi tiếp: "Tiếp đó thì sao? Cô ấy …… được gả cho huynh phải không?”
Phương Thất gật đầu, nói: "Ngu huynh khi đó vừa trưởng thành, Trầm Tuyết Quân cũng rất …… cũng rất …… tiếp đó mọi chuyện do gia mẫu làm chủ cho và huynh đã kết hôn cùng nàng ta” ,Phương Thất nói đến đây, giọng nói đã nhỏ đi rất nhiều, khóe miệng còn vương nụ cười mỉm nữa, dường như đang nhớ lại khỏang thời gian tân hôn tốt đẹp đó.
Hiên Viên Hoằng lại uống một chén rượu, mỉm cười không nói.
Phương Thất dừng một chút rồi kể tiếp: "Bởi vì thân thế của Trầm Tuyết Quân không thể để cho người ngoài biết được cho nên khi kết hôn gia môn cũng không mời nhiều khách đến dự, và giới thiệu nàng là con gái của một thợ săn trên núi, vì cả nhà gặp đuợc đạo tặc nên cha mẹ nàng đã qua đời sớm."
Du Mộng Điệp gật đầu, nói: "Thất ca là người tốt, muội nghĩ Trầm Tuyết Quân được gả cho ca thì nhất định rất hạnh phúc."
Mắt Phương Thất đột nhiên lại lóe sáng, thấp giọng nói: "Trầm Tuyết Quân thông minh xinh đẹp, ôn nhu hiền tuệ, tâm địa thiện lương, đối với gia mẫu giống như đối với mẹ ruột vậy, hơn nữa lại rất kính trọng và hòa nhã với huynh tẩu, đối với người hầu trong sơn trang cũng rất tốt, từ trên xuống dưới không có ai mà không thích nàng. Ngu huynh có thể lấy được nàng, đích thật là phúc khí của ngu huynh"
Du Mộng Điệp đột nhiên không nói, cúi đầu nhìn xuống đất.
Hiên Viên Hoằng lại cười to, nói: "Xem ra tất cả những lời tốt đẹp đã dùng hết rồi”
Mặt Phương Thất lại đỏ lên, nói: "Chuyện này …… vãn bối …… thật làm cho Cửu Công chê cười rồi”
Hiên Viên Hoằng liền nói: "Không sao, không sao, chỉ là lão ăn mày ta có lòng hâm mộ thôi, hơn nữa người hâm mộ sợ rằng không chỉ có lão ăn mày ta thôi đâu, nè, Du nha đầu con nói đi, có đúng không?”
Du Mộng Điệp vẫn cúi đầu không lên tiếng. Liễu Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi: "Lão gia gia, còn có người nào hâm mộ thế?"
Tiểu Hổ đột nhiên la lớn tiếng: "Khi đệ trưởng thành cũng phải cưới một người vợ tốt như vậy”
Du Mộng Điệp chịu không được liền cười lên, tiếng cười như chuông ngân rất thanh thúy, vang vọng khắp cả phòng.
Hiên Viên Hoằng cũng cười to, Phương Thất cũng cười, Liễu Thanh Thanh thấy thế liền khẽ khều khều Tiểu Hổ.
Du Mộng Điệp dịu dàng hỏi tiếp: "Tiếp đó ra sao?”
Phương Thất đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt liền ảm đạm hẳn lên, cúi đầu nhìn mặt đất, chậm rãi kể tiếp: "Hai người cùng sống chung tại sơn trang hơn năm năm, nhưng sau đó …… sau đó……" Phương Thất thở dài một tiếng: "Sau đó có một sáng khi huynh tỉnh lại thì nàng đã không còn thấy nàng đâu nữa”
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ trước khi cô ấy bỏ đi huynh không để ý có dấu hiệu gì sao?”
Khóe mắt Phương Thất đột nhiên có chút ướt át, nói: "Tiếp đó huynh đây cẩn thận xem xét lại, đích thật trước lúc nàng ta bỏ đi cũng có một chút dấu hiệu báo trước, đáng tiếc là ngu huynh lúc ấy lại không tìm ra."
Du Mộng Điệp hỏi tiếp: "Là dấu hiệu gì?"
Phương Thất thở dài nói: "Đó là vài ngày trước đó, nàng ta đột nhiên trở nên buồn bã không nói chuyện, đôi mắt luôn ửng đỏ, thỉnh thoảng còn nổi cáu với huynh, ngu huynh tưởng rằng nàng đang hồi tưởng lại cái chết của cha mẹ nên trong lòng có chút nóng nảy mà thôi cho nên huynh chỉ dùng lời an ủi nàng ta, thật không nghĩ tới …… thật không nghĩ tới ……"
Du Mộng Điệp thở dài, hỏi tiếp: "Cô ấy không có lưu lại gì sao?”
Phương Thất gật đầu, buồn bã đáp: "Nàng ta chỉ để lại một bức thư, trong đó nói rằng nàng cũng vì bất đắc dĩ mà rời đi, không có nói rõ nguyên nhân"
Du Mộng Điệp cúi đầu, trầm tư không nói.
Hiên Viên Hoằng chậm rãi uống một chén rượu, sau đó lên tiếng: "Cô ta bỏ đi nhất định là có nguyên nhân, hơn nữa nhất định là một nguyên nhân mà không thể nói ra được”
Phương Thất gật đầu, đáp: "Vãn bối hiểu được, nhưng thật sự là không nghĩ ra tại sao lại thế."
Hiên Viên Hoằng nói: "Không nghĩ ra thì đừng nên nghĩ, nếu cô ta còn ở chỗ này thì sớm muộn gì hai người cũng gặp lại thôi”
Phương Thất chậm rãi gật đầu.
Hiên Viên Hoằng nói: "Bây giờ địch tối ta sáng, tiểu huynh đệ nghĩ trước mắt chúng ta nên làm gì đây?”
Phương Thất gật đầu, rồi chậm rãi uống một chén rượu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Binh pháp có câu, “tri kỷ tri bỉ bách chiến bất đãi; bất tri bỉ nhi tri kỷ, nhất thắng nhất phụ; bất tri bỉ, bất tri kỷ, mỗi chiến tất bại.(1)”. Chúng ta bây giờ đối với bọn chúng một chút cũng không biết, thiên thời địa lợi không ở bên chúng ta, vãn bối nghĩ trước tiên nên điều tra rõ ràng để xem bọn chúng là ai đã”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười hỏi: "Có biện pháp gì không?"
Phương Thất cười khổ nói: "Vốn lần này bọn họ chúng chủ động xuất hiện, nếu vãn bối cẩn thận hơn thì đã tra ra một ít manh mối rồi, đáng tiếc lại không nắm bắt được cơ hội ấy, bây giờ chỉ có thể chủ động ra tay, đả thảo kinh xà thôi."
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu.
*****
Đêm đã khuya.
Một vầng trăng sáng tròn lẳng lặng trôi trên phía tây bầu trời, ánh trăng nhu hòa như nước thắp sáng màn đêm của ngôi thành nhỏ trong sa mạc.
Không có một chút gió, bốn bề rất yên tĩnh.
Đột nhiên, có một bóng đen từ quán trọ Duyệt Lai phi thân lên, tiếp đó thân hình đạp trên mái phóng đi. Bóng đen bay trong màn đêm trông giống như một con chim ưng thật lớn, nhanh chóng vượt qua nhiều mái nhà, thân pháp nhanh đến nỗi khiến người nhìn vào cũng phân biệt không được là người hay chim nữa. Cuối cùng bóng đen đáp xuống một tòa tiểu viện yên tĩnh.
Đây là một tòa tiểu viện rất bình thường, rất thường thấy trong ngôi thành nhỏ này, bao quanh nó là bốn bức tường đất không quá cao, trong viện có trồng một vài loại hoa và vài cây bạch dương, bên cạnh có một dãy phòng.
Bóng đen bước đến và dừng lại trước một căn phòng, đưa tay gõ nhẹ cửa, không chờ có người lên tiếng đã đẩy cửa phòng bước vào, tiếp đó xoay người khép cửa lại.
Trong viện ánh trăng sáng như gương, trong phòng màn đêm vẫn bao trùm.
Bóng đen lẳng lặng đứng đó, không hề nói gì. Trong bóng tối đột nhiên vang lên giọng một người, hỏi: "Tình hình thế nào?"
Bóng đen đáp: "Hắn vẫn còn sống”
Ngừơi trong bóng tối suy nghĩ một chút lại lên tiếng: "Thật sự là không ngờ được."
Bóng đen đáp: "Vâng."
Người trong bóng tối lại nói: "Người trúng Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm sẽ chết chắc, thật không ngờ lão ăn mày kia thật có bản lĩnh”
Bóng đen cũng nói: "Đúng vậy, tuy nhiên cũng do Du Mộng Điệp của Minh Nguyệt Sơn Trang có mang theo Tuyết Liên Tục Mệnh Tán cho nên mạng hắn mới đựơc cứu”
Người trong bóng tối thở dài một chút rồi lên tiếng: "Thật sự là thất bại trong gang tấc, mạng của Phương Thất vẫn còn lớn”
Bóng đen cũng tiếp: "Bây giờ hai người con của Liễu Thiếu Kiệt đang ở cùng một chỗ với họ, cũng may là bọn chúng chả biết gì nên có thể tạm thời yên tâm."
Người trong bóng tối lại hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Bóng đen trả lời: "Bọn họ đã bắt đầu hoài nghi Trầm Tuyết Quân rồi."
Người trong bóng tối suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Hành động lần này của chúng ta thất bại, bọn họ có hoài nghi cũng phải thôi”
Bóng đen đáp: "Vâng"
Người trong bóng tối liền căn dặn: "Cẩn thận giám sát động tĩnh của bọn họ, không thể xem thường và vọng động."
Bóng đen đáp: "Vâng."
Người trong bóng tối tiếp tục hỏi: "Bọn họ có hoài nghi ngươi hay không?"
Bóng đen trả lời: "Không có."
Người trong bóng tối lại dặn dò: "Ngươi cũng phải cẩn thận đó."
Bóng đen đáp: "Thuộc hạ hiểu được."
Người trong bóng tối nói tiếp: "Ta vừa nhận được tin, Nam Cung Khiếu Không đang từ Hoài Nam đến đây, Hoài Nam cách nơi này mấy ngàn dặm, phỏng chừng hơn nửa tháng sau hắn mới tới, ngươi nhớ lưu ý."
Bóng đen đáp: "Vâng."
Người trong bóng tối nói: "Ngươi đi được rồi."
Bóng đen nói: "Thuộc hạ xin cáo lui!", sau đó nhẹ nhàng xoay người rồi mở cửa phòng, nhanh chóng lắc mình ra ngoài, tiếp đó khẽ khép cửa lại rồi phi thân lên mái nhà, biến mất trong bóng đêm.
Bóng đêm dày đặc.
Trong phòng màn đêm bao phủ.
Yên tĩnh, một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Một hồi lâu, trong bóng tối đột nhiên lại có tiếng vang lên: "Ngươi thật sự rất quan tâm đến hắn đúng không?“
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau lại có một giọng nói nhẹ nhàng khác vang lên: "Ngươi có muốn giết hắn hay không?”
Một giọng lạnh lùng vang lên trong bóng tối: "Muốn."
Giọng nói nhẹ nhàng tiếp tục vang lên: "Đừng thương tổn đến hắn có được không?”
Một giọng cười lạnh lùng bỗng chốc phát ra, nói: "Bọn chúng hại chết Liễu đại ca, ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng tha cho bọn chúng sao?"
Người mang giọng nói nhẹ nhàng khẽ thở dài một tiếng.
Lại yên tĩnh.
Không còn ai nói nữa.
Trong màn đêm dày đặc và tĩnh lặng, xa xa truyền đến một hai tiếng gà gáy sáng.
Trời đã sắp sáng, đây là thời gian bóng đêm dày đặc nhất trước ánh bình minh.
Ban ngày, giữa trưa.
Mặt trời nóng bỏng lại thiêu đốt đại địa, bốn phía dường như có hơi nước bay lên, tựa hồ giọt nước cuối cùng trên mặt đất cũng bị mặt trời nóng bỏng làm bốc hơi. Cái nóng chết người khiến cho người qua đường rất thưa thớt, ngay cả những người bán hàng rong cũng chả thấy bóng dáng, còn trong các hàng quán thì mấy tên tiểu nhị trông rất bơ phờ, thật đúng là thời khắc nóng bỏng nhất trong ngày.
Hiện tại là thời khắc dùng bữa trưa, hầu như tất cả các cửa hàng buôn bán đều vắng khách, duy chỉ có Hồng Tân Lâu là đông khách thôi.
Lão Chu mập đang ngồi tại cái bàn dành riêng cho hắn , trên bàn có rất nhiều món ăn, hắn đang chậm rãi hưởng thụ món giò heo khoái khẩu và nhâm nhi rượu ngon trước mặt. Bên ngoài tuy nóng nhưng tòa tửu lâu cao lớn lại rất mát mẻ, ngay chỗ hắn ngồi gió cứ tụ về, bất luận là ai nhìn thấy vẻ mặt hắn hiện giờ cũng có thể biết được hắn đang rất hài lòng vô cùng.
Lão Chu mập chậm rãi vươn cái tay mập mạp của hắn ra cầm lấy chén rượu trước mặt, nuốt nước bọt một cái rồi liếm liếm môi ra vẻ hài lòng. Hắn thản nhiên ngồi quan sát các người khách với đủ các loại trang phục đang xì xào nói chuyện, dùng bữa và uống rượu. Trong quán hiện tại khách đã đầy ắp, mọi cái bàn đều không còn chỗ trống để ngồi, tên tiểu nhị cũng chạy lăng xăng không lúc nào rảnh tay.
Lão Chu mập cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Hắn đối với bản thân cũng rất hài lòng.
Bất luận là người nào giống hắn, sở hữu một tòa tửu lâu làm ăn đắt khách như vậy thì không hài lòng mới là lạ.
Ánh mắt lão Chu mập chậm rãi chiếu vào một cái bàn cạnh cửa sổ, bàn này có ba người đang ngồi, một tên to con, một tên mặt trắng và một tên lùn xỉn, ba tên đang từ từ dùng bữa, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu ngó đông ngó tây, và còn thầm bàn bạc gì đó nữa.
Lão Chu mập cũng không xa lạ gì đối với ba tên này.
Không xa lạ cũng không có nghĩa là rất quen thuộc hoặc đã từng tiếp xúc nhiều, chỉ bất quá ba tên này là khách hàng thường xuyên của tửu lâu thôi.
Lão Chu mập chỉ nhìn trong chốc lát rồi quay đầu đi, hắn cũng không quên nhấm nháp một chút rượu ngon, tiếp đó nhìn ra cửa chính.
Làm chủ thì ai không hy vọng khách vào càng nhiều càng tốt, ngay cả tên điếc bán quan tài ở phía tây con đường này nhìn thấy khách bước vào cửa cũng còn sáng mắt lên nữa là, chỉ tiếc là hắn không thể thể hiện nét mặt vui vẻ được mà phải ra vẻ chia buồn với khách thôi. Lão Chu mập đương nhiên không cần làm như vậy vì hắn không cần giả tạo, cứ thấy khách bước vào là lòng hắn cười và cả vẻ mặt của hắn cũng cười rồi.
Nhưng nếu lúc này có khách bước vào thì cũng không còn chỗ cho khách ngồi nữa, cả hai lầu trên và dưới đã đầy ắp khách. Trong lúc lão Chu mập đang có ý nghĩ như thế thì đột nhiên có chút tiếc nuối, hắn tiếc tại sao tửu lâu của hắn không lớn hơn nữa.
Ngay lúc này có hai người đang bước vào cửa.
Mắt lão Chu mập đột nhiên sáng lên, nhưng tiếp đó dường như lóe ra một chút tiếc nuối.
Một vị cô nương toàn thân mặc áo xanh đang cười khanh khách bước vào, vầng mi cong cong, cặp mắt to tròn dường như đang nói gì đó, khi cười trên hai má xuất hiện hai đồng tiền xinh xinh, gần bên tai có một bím tóc xinh xinh duỗi xuống, bất luận là ai đều cũng có thể nhìn ra đây là một cô gái rất xinh đẹp và hơn nữa rất dụ người.
Cô gái này lão Chu mập cũng đã gặp qua rồi, mấy ngày trước đây vừa mới đến tửu lâu của hắn, hơn nữa còn đi cùng một lão ăn mày.
Có những người chỉ cần nhìn thấy họ một lần sẽ vĩnh viễn không quên được.
Trong lòng lão Chu mập thầm than thở tại sao trời cao lại thiên vị đến thế? Tại sao lại đem tất cả ưu điểm tập trung vào một người?
Lão Chu mập đột nhiên có ý nghĩ phải giảm béo mới được.
Bước phía sau cô gái áo xanh là một nam nhân thân mặc bộ đồ màu lam, quần áo giản dị và gọn gàng, mái tóc cũng rất chỉnh tề, khoảng ba mươi tuổi, trên mặt lúc nào cũng mỉm cười.
Từ ngoài cửa đi vào đúng là Phương Thất và Du Mộng Điệp.
Trong đại sảnh đột nhiên không ồn ào nữa, rất nhiều khách quay đầu lại ngơ ngác nhìn Du Mộng Điệp vừa bước vào, có một số thực khách ngây người, há hốc miệng nhìn chăm chú, ngay cả thức ăn trong miệng cũng quên nuốt luôn.
Người nào cũng thích nhìn ngắm cái đẹp cả, dù sao một cô gái xinh đẹp và đáng yêu như vậy thật không dễ dàng gặp được.
Có những người thậm chí suốt cả đời cũng không thể gặp được một người như vậy.
Tên tiểu nhị đã bước tới, mặc dù tiểu nhị của tửu lâu lớn tên nào cũng có chút ngạo mạn nhưng khi nhìn thấy được hai vị khách mới vừa vào này, sự kiêu ngạo trong lòng liền giảm xuống ba phần, khom lưng cười nói: "Xim chào hai vị khách quan, quán hiện đang đầy khách, hai vị có thể chờ một chút được không ạ?”
Du Mộng Điệp và Phương Thất chậm rãi nhìn một vòng, Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Quán lớn như vậy lại không có chỗ ngồi, làm ăn thế này không phải là đang đuổi khách sao?”
Vẻ mặt tiểu nhị tươi cười nói: "Xin hai vị bỏ qua cho, quán tiểu nhân hiện tại đích thật đã đầy khách, hai vị có thể chờ một chút không?”
Phương Thất lại cười nói: "Ta thấy lão mập bên kia một mình chiếm một bàn, tuy rằng hắn mập nhưng cũng chỉ có thể chiếm một chỗ thôi, ngươi có thể xếp thêm hai cái ghế vào không?”
Tên tiểu nhị ngẩn người, vẻ mặt tươi cười nói: "Xin lỗi hai vị, bàn đó là của riêng chủ quán ạ”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Khách vào quán không có chỗ ngồi, còn ông chủ quán thì lại chiễm chệ ngồi chiếm một bàn lớn, đây là đạo tiếp khách sao?”
Tiểu nhị lắp bắp nói: "Chuyện này …… chuyện này…"
Lão Chu mập nở nụ cười, sau đó đứng lên hô: "Uống rượu một mình quả nhiên vô vị, nếu hai vị đã quang lâm tiểu quán và không phiền lòng thì tại hạ đây mời hai vị một chén được không?”
Du Mộng Điệp dịu dàng cười, nói: "Những lời này nghe mới giống tiếng người đây"
Tên tiểu nhị cười khổ lui ra một bên, hắn cũng hiểu được Du Mộng Điệp xỏ xiên những lời của hắn không phải tiếng người.
Sau đó tên tiểu nhị mang tới hai cái ghế, tiếp đó lau chà sạch sẽ, rồi mời Phương Thất và Du Mộng Điệp ngồi xuống.
Lão Chu mập mạp cười nói: "Hai vị trông không giống người ở đây?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Tại hạ họ Phương, trong gia môn đứng hàng thứ bảy, người người đều gọi là Phương Thất, đến từ quan nội."
Lão Chu mập liền chắp tay nói: "Thì ra Phương đại gia, tại hạ Chu Hồng Nho, là chủ của quán nhỏ này”
Phương Thất cũng mỉm cười nói: "Ồ, hóa ra là ông chủ Chu, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Du Mộng Điệp nhịn không được liền cười ra tiếng, nói: "Ta thấy ông nên gọi là lão Chu mập là hay nhất”
Mập thì phải gọi là mập thôi, chứ không lẽ lại nói ốm như que tăm?
Lão Chu mập có chút xấu hổ, cười cười nói: "Rất nhiều bằng hữu ở nơi này đều thích gọi ta như vậy, cũng không sai đâu, đúng rồi, cũng rất tốt mà”
Du Mộng Điệp cười hỏi: "Nói như vậy ông cũng rất thích biệt danh này à?”
Lão Chu mập lại cười cười nói: "Đều là bằng hữu gọi đùa thôi, nhưng nghe cũng hay hay”
Du Mộng Điệp dịu dàng cười nói: "Ta đã hiểu được tại sao ông phát tài rồi, ông rất dễ chịu và thân thiện quá”
Lão Chu mập cười nói: "Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài mà"
Du Mộng Điệp nghe xong không khỏi cười to ra tiếng, tiếng cười như chuông ngân thanh thúy dễ nghe, vọng cả đại sảnh làm cho thực khách ai nghe được cũng có chút ngây người.
Ba tên ngồi cạnh cửa sổ cũng không yên.
Tên lùn đột nhiên nói: "Nhị ca, huynh nhìn xem đó có phải là cô nương lần trước không?”
Tên to con nhíu mày nói: "Con mẹ nó, lần trước bị trúng tà hay sao ấy”
Tên lùn liền giật dây, nói: "lần trước là lần trước, Nhị ca huynh xem lần này đi cùng cô ta là một tên thư sinh trói gà không chặt, vừa nhìn là biết mấy tên mặt trắng mọt sách rồi. Ông trời đã cho huynh hai lần gặp được cô nương này, chắc hẳn là có duyên đấy”
Tên mặt trắng đột nhiên nói xen vào: "Ta thấy đừng có vô cớ gây sự thì hay hơn, đừng quên là chúng ta đang mang nhiệm vụ trong người đó”
Tên lùn xỉn nói: "Lá gan của tam ca thật quá nhỏ đi, với thiết quyền của nhị ca thì có ai mà dám bất kính chứ? Cứ mang theo cô nàng này trở về làm cho các huynh đệ lác mắt chơi, anh hùng phối mỹ nữ, diễm phúc của nhị ca quả là tốt quá đó”
Tên to con liền ưỡng ngực lên hỏi: “Lời của ngươi có thật không?”
Tên lùn liền trả lời: "Toàn là lời thật lòng của tiểu đệ cả. Hôm nay nếu ai dám phá hư chuyện tốt của nhị ca, ta Đỗ lão Lục là người trước tiên không tha cho hắn, còn nữa, ta sẽ kéo tất cả các huynh đệ của Hắc Phong trại đến đây san bằng luôn cái thành này”
Tên to con cười to, vui vẻ nói: "Được! Hãy xem ta qua đó tóm lấy nàng ta đây”, dứt lời liền lảo đảo đứng lên rồi bước đi.
Rượu và thức ăn đã được mang lên, Du Mộng Điệp liền lấy rượu rót vào chén Phương Thất và chén của mình, rồi nói: "Mời Thất ca!"
Phương Thất mỉm cười, uống một hơi cạn sạch.
Du Mộng Điệp đột nhiên thở dài, nhíu mày nói: "Ôi! Lại có ruồi quấy rầy nữa rồi”
Phương Thất mỉm cười nói: "Nơi này không phải Minh Nguyệt Sơn Trang, đương nhiên có rất nhiều ruồi rồi."
Lão Chu mập lại cười nói: "Ruồi dù sao thì cũng là ruồi, là người ai lại sợ ruồi chứ”
Du Mộng Điệp nói: "Sợ thì không sợ, chủ yếu là ăn cơm mất ngon thôi”
Tên to con lúc này đã đến phía sau của Du Mộng Điệp, kêu lên: "Cô nương ……"
Phương Thất đột nhiên thở dài, ngẩng đầu mỉm cười hỏi: "Chẳng lẽ ngươi lại muốn quỳ nữa?”
Du Mộng Điệp liền nở nụ cười, lão chu mập cũng cười không thôi.
Mặt tên to con liền đỏ lên, tiếp đó đột nhiên trừng mắt, cả giận nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn chết?"
Phương Thất nở nụ cười, chậm rãi uống một chén rượu rồi thản nhiên trả lời: "Thật sự rất muốn, chẳng lẽ ngươi muốn đưa tiễn ta?"
Tên to con không giận mà còn cười, nói "Được, giỏi lắm! Đại gia đây sẽ tiễn ngươi một đoạn”
Phương Thất cầm đôi đũa giơ lên, tiếp đó gắp hai hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, rồi thản nhiên nói tiếp: “Vậy tại sao ngươi còn chưa ra tay?”
Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh hẳn lên.