watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Đại minh giang hồ trạch nữ ký – Thẩm Thương My (chương 7.2)

CHƯƠNG 7.2

Tôi đưa mắt khẩn thiết nhìn cô ấy, tự nhận thấy những lời mình nói thật thấm thía, lấy ơn báo oán, ngay cả nữ nhân vật chính trong truyện của Quỳnh Dao cũng không thể bằng, nhưng vì sao tất cả mọi người đều nhìn tôi như người trên sao hỏa…

Sắc mặt của Lâm Thiếu Từ càng khó coi hơn, như là một tảng băng ngàn năm.

Phong Tịnh Ly bỗng nở nụ cười: “Dung Sơ Cuồng! Sự nhục nhã ngày hôm nay ta suốt đời khó quên…”

Tôi cuống quýt: “Cái này mà gọi là nhục nhã à? Tôi là muốn tốt cho cô, đỡ cho chồng cô sau  này…”

“Câm miệng!” Lâm Thiếu Từ đột nhiên hét lớn.

Hắn nhìn Phong Tịnh Ly, cao giọng nói: “Phong cô nương, chờ xong việc tối nay Lâm Thiếu Từ ta sẽ tùy ngươi xử trí, còn hiện giờ xin ngươi hãy buông tha cho Sơ Cuồng.”

Phong Tịnh Ly cười giận giữ: “Được lắm, các ngươi đều che chở cho nàng ta, ta…”

Nàng ngây người ra một lúc, bỗng nhiên quay lưỡi kiếm kề vào cổ mình…

Sự biến đổi đó làm tất cả mọi người đều không ngờ tới, ai cũng kêu lên…

Tôi thất kinh. Không thể ngờ tính tình cô ấy lại cương liệt như vậy. Tôi không kịp suy nghĩ liền đưa tay đoạt lấy thanh kiếm kia…

Lại xảy ra chuyện kỳ lạ – chỉ nghe “đinh” một tiếng, trường kiếm của Phong Tịnh Ly bị hất ra, cả người cô ấy bị bắn ra xa mấy trượng rơi xuống đất.

Sự biến đổi vừa rồi làm mọi người lại càng thất kinh, tất cả cùng kêu lên: “Lưu vân tụ chỉ.”

Tôi ngẩn ra, mù mịt nhìn tay phải của mình, trong lòng tràn ngập sự kỳ lạ khó hiểu.

Rõ ràng là tôi muốn đoạt lấy thanh kiếm kia, nhưng chẳng hiểu vì sao lúc đó tay tôi bỗng nhiên bị khống chế, bàn tay khéo léo chọc vào cổ của Tịnh Ly rồi cong lại như cây hoa lan, ngón giữa bắn vào thân kiếm, ngón cái ấn vào xương quai xanh của cô ấy…rồi sau đó sự việc xảy ra như thế.

Lâm Thiếu Từ cả kinh nói: “Sơ Cuồng, muội…”

Trầm Túy Thiên bỗng nói: “Dung Sơ Cuồng, hành động của ngươi quả là cao minh ngay cả ta cũng bị ngươi lừa.”

“Hả?” Tôi ngẩng lên nhìn Trầm Túy Thiên.

Trầm Túy Thiên cười lạnh nói: “Rõ ràng võ công của người đã trở lại, ngươi còn giả bộ.”

Võ công của tôi trở lại? Lẽ nào nói tôi đã có lại võ công? Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là…

Tôi bỗng quay đầu lại nhìn Phong Đình Tạ…

Phong Đình Tạ cũng rất khiếp sợ, ánh mắt bỗng sáng ngời, bật thốt lên: “Đào Hoa Thiếu…là hắn, nhất định là hắn.”

Tôi kích động đến nỗi toàn thân lắc lư rồi bước đến ôm lấy Phong Đình Tạ cười ha ha. Võ công của mình đã trở lại. Để xem đám người kia còn ai dám khinh thường tôi nữa không.

Tôi đang kích động đắc ý kêu to, bỗng nhiên trên lưng bị người ta vỗ mạnh một cái. Yến Phù Phong cười lớn nói: “Sơ Cuồng, võ công của muội đã khôi phục rồi, thật sự là quá tốt, chúng ta hôm nay sẽ tiêu diệt hết bọn Quỷ cốc minh, ha ha ha..”

Yến Phù Phong cứ thế cười một tràng dài.

Bỗng nhiên trong không trung vang đến một âm thanh bén nhọn, có người quái gở nói: “Khẩu khí thật là lớn. Để lão phu xem ngươi có bao nhiêu năng lực.”

Ba bóng người từ trên trời bay xuống, dáng người gầy gò, mặc trường bào dài ba màu vàng đỏ xanh lá cây nhìn như lá cờ bay bay, quả nhiên là có vài phần tiên khí, đáng tiếc tướng mạo thì không dám khen tặng.

Một lão quái nhân bay lơ lửng giữa không trung vung tay áo rộng ra đánh chưởng đến chỗ Yến Phù Phong.

Cùng lúc đó Trầm Túy Thiên bỗng nhiên xuất thủ, bốn phía đều xuất hiện một luồng âm hàn khí, băng phách sương trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng lan tràn ra dưới ánh trăng, dày lượn lờ len vào trong từng kẽ tóc, một luồng khí nhỏ hướng tới Lâm Thiếu Từ. Chưởng phong thong thả mà trầm ổn, có một loại không khí bao trùm chật chội và áp lực không thể diễn tả thành lời, tôi cảm giác ngực như bị một khối đá đè lên vô cùng khó chịu.

Lâm Thiếu Từ ngạo nghễ đứng thẳng, chẳng khác gì Nhạc Lâm Uyên lù lù bất động. Đám sương trắng cách Lâm Thiếu Từ một cự ly ngắn thì bỗng nhiên ngừng lại.

Trầm Túy Thiên biến sắc, trên vầng trán trắng như tuyết lộ ra gân xanh. Tay hắn giật giật, đám sương trắng phía trước liền tản ra rồi mất hẳn.

Con ngươi của Lâm Thiếu Từ hơi hẹp lại, đột nhiên thò tay lấy trong người ra một vật hình bán nguyệt. Màn sương trắng vì thế liền dừng lại ở đó.

Tôi choáng! Tôi thích thú thấy Lâm Thiếu Từ đang biểu diễn, quay lại nhìn Yến Phù Phong. Vừa nhìn liền thất kinh. Y phục nửa người Yến Phù Phong bị chưởng phong của lão quái kia đánh cho te tua, trên ngực và cánh tay  có hơn mười vết thương, máu tràn ra ngoài thấm cả ra áo khiến cho nhìn cả người Yến Phù Phong như cây thông Noel loang lổ các màu đỏ. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến nhuệ khí của hắn, hắn cắn răng chịu đau không hề kêu lên một tiếng nào. Đó mới chính là giang hồ hảo hán chân chính, thiết huyết nam nhi, tôi cần phải trợ giúp anh ta một tay mới được.

“Này, ông già kia, ông lớn tuổi rồi lại đi tính toán với người trẻ tuổi thế.” Tôi quát to lên rồi đánh một chưởng vào lưng ông ta.

Chuyện kỳ quái lại xảy ra một lần nữa – lần này đổi thành việc tôi bay xéo ra ngoài, ngay cả góc áo của đối phương tôi cũng không đụng tới được, như là một con diều đứt dây bay ra xa rồi rơi xuống mặt đất, cái mông tôi đau quá – muốn rên rỉ cũng không rên được.

Phong Đình Tạ sợ quá chạy tới nâng tôi dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi cũng há hốc mồm: “Không biết, võ công của tôi hình như không có, một chút khí lực cũng không sử dụng được.”

Khi tôi bị đánh ngã thì mọi người mới tỉnh mộng, tất cả đều ào lên, trái lại càng làm cho tình thế hỗn loạn.

Tôi bình đại thể như này, võ công của Lâu Thiên Mạch cùng với người của cô ấy ngang như nhau, lãnh diễm khốc liệt; kiếm thế của Hạ Tiểu Tịch thì tương đối truyền thống, cũng khá một chút. Ngọc Linh Lung không hổ là phái linh hồ, giảo hoạt linh động; Liễu Hinh Nhi duyên dáng kiệt xuất nhưng võ công lại không cao lắm, lúc nào cũng phải có hai trưởng bối che chở cho; Hải Đường Các chủ võ công khá cao, thành thục. Giết địch nhiều nhất phải kể đến Đường Châu Ngọc võ công thấp nhất, mỗi một hắc y nhân tới gần cô ấy đều bị chết rất quỷ dị, rất máu tanh. Còn người mặc áo bào trắng không biết xuất hiện từ đâu vẫn đang sống mái với một trong tứ tiên tiêu dao là ông già gầy như cây trúc kia, chưa có dấu hiệu bị thua. Tống Thanh Ca đang đấu với người khác, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhận ra võ công của ai cao hơn.

Xem tình hình này thì Ngự trì sơn trang nhất định là thua rồi. Bởi vì hai người còn lại trong Tứ tiên tiêu dao còn chưa động thủ, mặc dù Phong Đình Tạ đồng ý hỗ trợ tôi thì cũng không phải đối thủ của họ. Trong lòng tôi sốt ruột, đến thời khắc mấu chốt tự nhiên võ công của tôi lại bị mất cơ chứ? Không giống như Lục Mạch thần kiếm của Đoàn Dự đấy chứ? Thật chẳng khéo chút nào, tự nhiên một ngày hai phái lại động thủ với nhau, đêm nay mọi người sẽ chết hết ở đây.

Bỗng nhiên, một tiếng “bình’ thật lớn vang lên, một dòng nước lạnh mãnh liệt ầm ầm nổ tung, bụi sương trắng lượn lờ, giữa màn sương trắng đó có một thân ảnh bay nhanh qua. Lâm Thiếu Từ thối lui bảy bước, vừa mới đứng vững thì phát hiện trên tảng đá có vết chân rất lạ thường.

Trầm Túy Thiên không hề sứt mẻ chút nào, khuôn mặt tuấn mỹ trắng như tờ giấy, một lát thì trên khóe miệng rỉ máu. Hắn cười vang nói: “Kinh đào chưởng của Lâm gia quả nhiên danh bất hư truyền, Trầm mỗ xin lĩnh giáo tiếp.”

Vừa dứt lời, dáng người thanh tú đột ngột bay lên rồi đánh thẳng vào Lâm Thiếu Từ nhanh như chớp, lòng bàn tay đánh ra chưởng như quang ly tinh diệt. Lâm Thiếu Từ vung kiếm lên, kiếm thế nhẹ nhàng ẩn hiện, mũi kiếm nhọn đâm thẳng vào luồng chưởng sáng đó. Trong hai người thì một người thong thả, còn một người thì thân hình nhanh nhẹn như tia chớp khiến người khác không kịp nhìn.

“Cứ như vậy thì đánh tới khi nào?” Ông già lục bào cuối cùng mở miệng nói.

“Đúng vậy, đêm nay ta còn muốn ngủ một giấc nữa.” Ông già hồng bào ngửa mặt lên trời than.

“Vậy ngươi giải quyết ai trước?”

“Ngươi đi xử lý tên họ Lâm kia đi, còn ta đi giúp lão tam đang đấu với tên mặc y phục trắng kia.”

Hai người nói xong lập tức động thủ. Tôi lập tức kêu lên: “Này hai ông ơi, hai người là thế ngoại cao nhân, sao lại học cách đánh nhau đường phố thế, hai người đi đánh một người.”

Cả hai cũng quay lại nhìn tôi, tôi cảm giác như đang bị rắn độc nhìn, vội lui ra sau lưng của Phong Đình Tạ.

“Ha ha, một lời của tiểu cô nương thật có ý tứ, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì?” Lục bào quái giơ quỷ trảo ra dò xét nhưng cả người không hề di động.

Phong Đình Tạ kéo tôi lui ra sau mấy trượng, giơ kiếm đâm thẳng vào lòng bàn tay ông ta. Đối phương hất nhẹ ống tay áo lên cổ tay Phong Đình Tạ, trường kiếm lập tức rơi xuống.

Lục bào quái cất tiếng cười dài, năm ngón tay như trảo chụp đến trước mặt tôi. Tôi cảm giác một luồng khí lạnh bằng tràn đến mặt tôi, bao trùm cả mắt mũi miệng khiến tôi không thể thở được.

Giữa ánh sáng của ánh lửa, trước mắt bỗng xuất hiện một cầu vồng bảy màu cắt ngang bầu trời đêm, rực rỡ xán lạn như nắng chiều Nhược Minh quyến rũ, hoa mỹ tuyệt luân, ngay cả vầng trăng sáng tỏ cũng trở nên u ám.

Lục bào quái kêu lên đau đớn lùi xuống mấy bước rồi khẽ kêu “a” một tiếng, dường như không thể tin là có ai đó có thể đả thương mình.

Tôi tập trung nhìn thì thấy Lâm Thiếu Từ đang đứng ngay bên cạnh tôi, trên tấm lưng mơ hồ có dấu tay màu trắng xám.

“Phong huynh, xin hãy đưa Sơ Cuồng rời khỏi đây…” Lâm Thiếu Từ còn chưa nói xong, cả người cứng đờ rồi hộc ra một ngụm máu.

Lục bào cười lạnh, cả người lại bay lên. Trầm Túy Thiên cũng nâng tay lên xuất ra một luồng hàn khí, tấn công hai phía. Trường kiếm của Lâm Thiếu từ vung lên như nộ hải cuồng hoa nhưng rõ ràng là đã vô cùng suy yếu rồi.

Tôi lập cập, không muốn sống nữa sao, mọi người nhanh đến giúp đi…

“Binh khí binh khí đâu?” Tôi gấp đến độ người xoay vòng vòng, hai tay sờ loạn lung tung trên người, ngón tay bỗng chạm vào vật gì cứng rắn, tôi liền lấy ra xem, thì ra là tiểu kiếm bạch ngọc. Đến nước này rồi thì cái gì cũng bất chấp hết, tôi ngắm chuẩn tấm lưng của ông già lục bào rồi dùng hết sức phang thanh tiểu kiếm đến.

Vậy mà ông già lục bào lại bị tôi đánh trúng, ông ta kêu thảm thiết, phất tay áo cuồn cuộn như gió cuốn mây tan quét qua tôi, cả người tôi lại một lần nữa bay ra thật xa ngã chỏng chơ trên mặt đất, tôi cảm thấy cột sống của mình như gãy vụn, còn ông già lục bào thì như âm hồn không tan lại ào tới.

“Sơ Cuồng…” Lâm Thiếu Từ kêu lên kinh hãi, hình như nhận ra không thể cứu tôi được nữa.

Tôi cũng nhận ra không ai có thể cứu tôi được.

Nhưng, sự thật đều không phải như vậy.

Ống tay áo của ông già lục bào chỉ quét qua hai gò má tôi. Tôi sờ mặt mình, A di đà phật, ngũ quan vẫn còn, không một chút sứt mẻ gì.

Tổn thất duy nhất của tôi là thanh ngọc kiếm trong tay tôi đã bị ông già lục bào chết tiệt kia cướp mất. Ông ta lật qua lật lại thanh tiểu kiếm như đang thưởng thức báu vật trân bảo, trên mặt biểu hiện thái độ rất kỳ lạ, như chúng ta thường nói đó là sự tham lam.

Con mẹ nó chứ, tôi biết đó là bảo bối, nhưng ông ta tuổi cũng đã lớn rồi còn không biết xấu hổ mà cướp người bạn nhỏ của tôi đi.

Ông ta bỗng nhiên giơ cao thanh ngọc kiếm lên, kêu to: “Lão nhị, lão tam, các ngươi mau đến xem.” Đối với ông ta lúc này thì bỏ mặc tất cả mọi người.

“Hước lãng kiếm!” Hoàng bào quái kêu lên.

Nghe vậy, ông già gầy như cây trúc đang đấu với bạch y nhân liền tách ra, nét mặt hai người đều chấn động.

Hoàng bào quái dùng một chưởng đánh văng Yến Phù Phong ra rồi phi thân nhận lấy thanh kiếm ngọc xem xét một hồi, bỗng nhiên hạ giọng ngâm: “Phong lưu hữu vương tôn, săn tươi đẹp niên thiếu tràng.”

Lão quái gầy như cây trúc chậm rãi nói: “Chẳng lẽ là Đào Hoa Thiếu tái xuất giang hồ?”

Trong không gian yên lặng, tôi và Phong Đình Tạ đưa mắt nhìn nhau. Trên mặt Phong Đình Tạ lộ ra vẻ khó hiểu, đại khái là giống như Đào Hoa Thiếu nói anh ta kiến thức hạn hẹp. Tôi vẫn cho rằng danh hiệu của Đào Hoa Thiếu là do anh thuận miệng lừa gạt tôi thôi, không ngờ anh thực sự được gọi là Đào Hoa Thiếu.

Hồng bào lão nhân vẫn im lặng không nói gì lúc này bỗng nhiên hành lễ với tôi, cung kính nói: “Tiểu cô nương, xin hỏi cô nương có thanh ngọc kiếm này từ đâu?”

Lúc này Lâm Thiếu Từ đã đỡ tôi đứng lên. Tôi vỗ vỗ cái mông dính bẩn, ngẩng đầu lên nói: “Là một người bạn tặng cho tôi, mau trả lại tôi.”

Cả bốn người cùng nhìn lại, không ai nói gì.

Bốn về yên lặng, tất cả âm thanh ầm ĩ đánh nhau giờ đã không còn tăm hơi gì.

Tôi mạo hiểm, tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Nếu ông không trả lại cho tôi, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”

Hồng bào lão nhân đột nhiên thở dài, nói: “Thôi rồi thôi rồi, Đào Hoa Thiếu tái xuất, huynh đệ bốn người chúng ta suốt đời sẽ không bước chân vào Trung Nguyên nữa.”

Lục bào lão nhân ngoan ngoãn bước tới trước mặt tôi, cung kính dâng kiếm ngọc lên, sau đó hướng về Trầm Túy Thiên nói: “Trầm công tử, Tứ tiên tiêu dao đã thiếu nợ ngươi, lần sau sẽ trả lại.”

Nét mặt Trầm Túy Thiên tràn ngập sự kinh nghi: “Tiền bối, rốt cuộc thì Đào Hoa Thiếu là thần thánh phương nào? Lẽ nào chỉ bởi vì hắn mà ta việc sắp thành lại hỏng sao?”

Gậy trúc lão nhân đột nhiên nói: “Trầm công tử, núi xanh vẫn còn, không sợ là không có củi đốt, đi thôi.”

Ông ta nói xong bỗng nhiên xuất thủ, cùng với lục bào quái nhân bên cạnh kéo Trầm Túy Thiên phi thân bay đi, hai người còn lại cũng phất tay áo, thân hình bay lên như diều gặp gió, giống như tiên hạc bám sát theo sau, trong nháy mắt không còn hình bóng.

CHƯƠNG 8.1

Đêm xuân yên tĩnh, màn trời đêm sâu thẳm, trăng sáng nhô lên cao tỏa ánh sáng soi xuống mặt nước, sương khói mờ mịt bao quanh núi non càng làm cho cảnh đêm non nước thêm thanh tĩnh.

Nếu không có mùi máu tanh nồng nặc thì tôi sẽ không thể tin là vừa rồi vừa xảy ra một trận quyết đấu. Tôi đang không biết xử lý những thi thể này như nào thì may mà có Đường Châu Ngọc, độc dược của Đường môn quả nhiên thiên hạ vô song, hủ thi hóa cốt vô địch thiên hạ, tôi nhìn mà sởn tóc gáy.

Lúc này không biết Phong Tịnh Ly đã bỏ đi đằng nào rồi, Lâm Thiếu Từ thương thế nghiêm trọng hôn mê bất tỉnh. Bạch y nhân thì đang bắt mạch cho anh ta, đám phụ nữ thì vây xung quanh giường, nghiễm nhiên là thủ hộ thiên sứ, còn tôi và Yến Tống hai người lại trở thành người ngoài.

Tôi kéo Yến Phù Phong sang một bên, chỉ chỉ bạch y nhân kia, hỏi nhỏ: “Đó là ai vậy?”

Yến Phù Phong nói: “Ông ta tên là Mộ Dung Nghi tiên sinh củaNamHải Mộ Dung thế gia, chúng ta có thể lên Ngọc bích phong được ít nhiều cũng nhờ độc môn bí khí của Mộ Dung thế gia – thần diêu cánh chim”

“Vì vậy nên các người mới bay tới đây được?”

“Không sai.” Yến Phù Phong nói: “Sơ Cuồng, Đào Hoa Thiếu là ai? Hắn…”

Hắn chưa nói xong thì đằng sau bỗng ồn ào cả lên, đám phụ nữ đều tranh nhau hỏi thăm thương thế của Lâm Thiếu Từ.

Chúng tôi lập tức xoay người đi vào trong.

Mộ Dung Nghi hạ giọng nói: “Hàn khí của Huyền băng hàn ngọc chương đã làm tắc kinh mạch nên tạm thời Lâm thiếu chủ bị hôn mê, cũng may Lâm thiếu chủ nội lực thâm hậu nên cũng không đáng lo ngại, nhưng tốt nhất là nên mời Lê thần y đến một chuyến.”

Tống Thanh Ca nói ngay: “Ta lập tức phái người đi mời.”

Mộ Dung Nghi nhìn tôi muốn nói gì lại thôi, cuối cùng không nén được lại hỏi: “Dung trang chủ, xin hỏi làm sao ngươi quen Đào Hoa Thiếu?”

Lời vừa dứt thì tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, không khí trở nên yên tĩnh.

“Việc này…” Tôi xấu hổ cười cười, làm sao nói cho ông ta biết là tôi quen anh ở kỹ viện được chứ.

Mộ Dung Nghi thấy sắc mặt tôi khó xử, lập tức nói: “Dung trang chủ nếu không tiện…”

Tôi vội nói: “Không có gì là không tiện cả. Tôi gặp Đào Hoa Thiếu ở tửu lâu.”

Mộ Dung Nghi lại nói: “Dáng dấp hắn thế nào? Tuổi bao nhiêu?”

Tôi tả sơ qua diện mạo của Đào Hoa Thiếu. Mộ Dung Nghi im lặng không nói, mọi người thì bùng lên.

“Đào Hoa Thiếu là ai?”

“Đó có phải là tên thật của hắn không?’

“Trong chốn giang hồ có một người như vậy, sao chúng ta lại không ai nghe qua?”

Mộ Dung Nghi thở dài nói: “Người này hành tung bí ẩn, hai mươi năm không xuất hiện trên giang hồ rồi, các ngươi không biết cũng bình thường thôi.”

“Tên thật của hắn giang hồ không ai biết. Chỉ vì hắn thích mặc y phục màu đỏ tươi (phi y), tướng mạo tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, đi theo bên người lúc nào cũng có hai tuyệt sắc thiếu nữ. Vì vậy giang hồ bằng hữu gọi hắn là Đào Hoa Thiếu.”

Tôi choáng, thì ra phong lưu như vậy, thảo nào ngày đó gặp anh ở kỹ viện, khẳng định là xấu xa mà.

Đường Châu Ngọc mở to mắt: “Võ công của hắn rất cao phải không? Vì hình như bốn lão quái rất sợ hắn?”

“Hai mươi năm trước võ công của hắn cao không lường được, ngày nay chỉ sợ…không ai có thể sánh bằng.”

Yến Phù Phong kinh ngạc: “Lạ thật, vì sao trong giang hồ không có đồn đại gì về hắn vậy?”

Mộ Dung Nghi cười khổ nói: “Đó là bởi vì những người biết nội tình không muốn nhắc tới chuyện ngày.”

Ông ta trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc thở dài nói: “Chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm rồi, khi Đào Hoa Thiếu xuất hiện trên giang hồ ta cũng không có để ý gì, nhưng Tích Niên, gia huynh ta thì lại bị bại dưới tay Đào Hoa Thiếu.”

Mọi người đều hụt hơi.

Yến Phù Phong cả kinh nói: “Hai mươi năm trước Mộ Dung thế gia bỗng nhiên thoái ẩn giang hồ, lẽ nào lại liên quan đến chuyện này sao?”

Mộ Dung Nghi thở dài than thở: “Không sai, một năm sau khi gia huynh quy ẩn, chủ trì Thiếu Lâm Không Kiến đại sư bỗng nhiên tới chơi. Ông ta cùng gia huynh đàm luận tròn một đêm trong mật thất, sáng sớm hôm sau thì rời đi. Một tháng sau, Thiếu Lâm thay đổi chủ trì, Không Kiến đại sư bế quan, ngay sau đó chưởng môn các đại phái Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành đều lần lượt thoái vị.”

“A, ta nhớ ra rồi.” Yến Phù Phong bỗng nhiên kêu thét lên kinh hãi.

Mộ Dung Nghi sửng sốt: “Yến đàn chủ nhớ ra cái gì?”

“Tần trang chủ của Tệ trang trong thời gian đó cũng vân du thiên hạ đến nay không có tin tức gì, chẳng lẽ cũng là nguyên nhân này?”

Mộ Dung Nghi im lặng một hồi, nói: “Vậy chắc là đúng rồi, có người nói hai phái Thanh Thành, Nga Mi đã có giáo quy dặn đệ tử, nếu đi lại trong giang hồ gặp một người mặc phi y, tay cầm kiếm ngọc, ngàn vạn lần hãy tránh thật xa.”

Ông ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Gia huynh là người tâm cao khí ngạo, đối với việc này canh cánh trong lòng, quy ẩn giang hồ nhưng vẫn khổ tu võ học để trả thù, thế nhưng Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên mai danh ẩn tích trên giang hồ. Gia huynh đã phái nhiều người đi hỏi thăm, cuối cùng biết được tin tức của hắn xuất hiện ở Tuyết liên sơn Tây Vực, từ đó về sau trong thiên hạ không còn ai nghe thấy tin tức của hắn nữa. Chỉ cho đến đêm nay…”

Ông ta nói xong xoay người lại nhìn tôi, trầm giọng nói: “Hước lãng kiếm tái xuất hiện giang hồ.”

Mọi người lặng im.

Yến Phù Phong bỗng nhiên nói: “Lẽ nào Tiêu dao tứ tiên cũng từng bại dưới tay của hắn?”

Mộ Dung Nghi gật đầu: “Hẳn là như vậy.”

Tôi ngây người: “Nhưng, tôi thấy Đào Hoa Thiếu không giống là người xấu.”

Mộ Dung Nghi cười cười, nói: “Hành động của Đào Hoa Thiếu quỷ thần khó lường, chính tà lẫn lộn, xác thực không thể nói hắn là người xấu, nhưng thái độ làm người thì lại quá cao ngạo ngông cuồng.”

Tôi không thể tin mình lại gặp được một người như vậy, tôi không biết có thể gọi là số đen được không.

Phong Đình Tạ vẫn đứng yên không nói gì, lúc này cũng nhìn tôi thật chăm chú, ánh mắt thâm sâu. Tôi bỗng nhớ ra một chuyện, vội hỏi nhỏ: “Mộ Dung tiền bối, rốt cuộc Đào Hoa Thiếu bao nhiêu tuổi vậy? Nghe ông nói như vậy chắc huynh ấy rất già rồi.”

“Cụ thể tuổi bao nhiêu ta cũng không rõ lắm, nghe đồn hai mươi năm trước là một vị thiếu niên, ngày nay chắc cũng hơn bốn mươi tuổi rồi.”

Mộ Dung Nghi dừng lại một chút, bỗng nhiên lại nói: “Người này có thể nói là đệ nhất kỳ nhân, bí ẩn thần kỳ, hiện nay trên giang hồ có thể được coi là ngang tài nhau chỉ có mưu sĩ của Hán Vương là Sở Thiên Dao thôi.”

“Sở Thiên Dao sao lại thần bí như vậy?” Tôi nôn nóng hỏi.

Người đó là người tôi phải gả cho, tôi còn phải trộm đồ của anh ta nữa, tìm hiểu một chút là rất cần thiết. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

“Giang hồ đồn rằng, tính tình Sở Thiên Dao quỷ dị khó dò, yêu thích luôn luôn thay đổi, chưa từng có ai là đối thủ của hắn, ngay cả Ngưu quỷ xà vương trong chốn võ lâm cũng phải đóng cửa môn hạ, mặc cho sai khiến.”

Tôi thở dài, nếu người này thực sự lợi hại như vậy, mạng nhỏ của tôi làm sao chịu nổi chứ.

Lúc này Yến Phù Phong đang phát biểu lời cảm ơn với đám phụ nữ, khuyên bảo các nàng sớm về nghỉ ngơi. Tôi cũng khách sáo vài câu với Mộ Dung Nghi mời ông ta cũng sớm nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều đã mệt mỏi rã rời nên tản đi hết, chỉ có Đường Châu Ngọc là dùng dằng chưa muốn đi mặc cho Yến Phù Phong khuyên bảo.

Tôi nói: “Bỏ đi, Yến đại ca, thương thế của huynh cũng không nhẹ, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Yến Phù Phong bất đắc dĩ rời đi.

Tôi liếc nhìn thấy Phong Đình Tạ vẫn còn đứng ở đó, tiện nói luôn: “Huynh cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Phong Đình Tạ lắc đầu.

“Tôi cũng không ngủ được, chúng ta ra bên ngoài một chút đi.”

Phong Đình Tạ đi theo sau tôi không nói một lời.

Tôi hỏi anh ta: “Huynh không đi tìm muội muội của huynh à?”

Phong Đình Tạ nói: “Đêm qua bỗng nhiên ngươi mất tích làm ta rất xấu hổ, nếu không tìm được ngươi thì ta không biết ăn nói với chủ nhân như nào.”

Đúng là con nít luôn cố chấp.

Tôi than: “Huynh yên tâm, Chu Chiêm Cơ là một người vô cùng thiện lương tuyệt đối sẽ không trách tội huynh đâu.”

Phong Đình Tạ kinh hãi thốt lên: “Ngươi biết hắn là…”

Tôi vỗ vỗ bờ vai anh ta: “Huynh không cần phải khẩn trương, tôi sẽ không nói linh tinh đâu, nhưng thật ra tôi lại lo lắng cho muội muội của huynh.”

Phong Đình Tạ buồn bã.

Tôi tiếp tục nói: “Nếu huynh tin tưởng tôi thì hãy đi tìm cô ấy đi, khi tôi lấy được bản danh sách rồi nhất định sẽ giao lại cho huynh.”

Phong Đình Tạ nhìn tôi trừng trừng, giận giữ nói: “Nghe ngươi nói như vậy thì nếu ta không đi tìm muội muội ngược lại trở thành không tin tưởng ngươi rồi.”

Tôi trêu: “Nghe huynh nói vậy, thật ra huynh rất tin tưởng tôi.”

“Nha đầu mỏ nhọn, gặp Sở Thiên Dao thì nhớ cẩn thận một chút.”

“Là huynh lo lắng cho tôi hay là lo cho bản danh sách vậy?”

Phong Đình Tạ im lặng một chút rồi than thở: “Ta chỉ lo cho Tịnh Ly, đợi ta có tin tức của Tịnh Ly rồi sẽ lập tức tới Thương Châu tìm ngươi.”

Tôi gật đầu. Phong Đình Ta nhìn tôi rồi xoay người trực tiếp đi ra ngoài.

Tôi đứng bên ngoài sơn trang một lúc, đang muốn trở vào chợt thấy sau lưng có ba bóng người bay vút lên liền giật mình. Chẳng lẽ là Trầm Túy Thiên quay lại?

Tôi hết hồn, hai chân nhũn ra, đang đi mở miệng kêu gọi người thì ba bóng người đó đã phi thân tới trước mặt tôi.

Tôi lùi ra sau hai bước, âm thanh trong cổ họng không phát ra được. Cả ba người đồng loạt bước lên, hành lễ:

“Chu Tước Đàn đàn chủ Tiêu Thiên Vũ.”

“Huyền vũ đàn đàn chủ Hải Vô Cực.”

“Ngoại hành các các chủ Lam Giả Hối.”

“Tham kiến trang chủ!”

Thì ra là người một nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau lưng có trận gió mát, Tống Thanh Ca cũng tới.

Tiêu Thiên Vũ vừa thấy Tống Thanh Ca liền hỏi: “Lão Tống, vì sao thiếu chủ lại lên đây sớm vậy?”

Hải Vô Cực cũng kêu lên: “Mọi chuyện bàn bạc chưa xong, sao bỗng nhiên lại đến đây sớm vậy? Chí ít cũng phải chờ ba người chúng ta đông đủ đã chứ.”

Tống Thanh Ca nhìn tôi, nói: “Thiếu chủ đột nhiên nhận tin Sơ Cuồng bị Trầm Túy Thiên bắt.”

Nghe vậy cả ba người không nói gì.

Lâm Giả Hối đột nhiên nói: “Chúng ta ở dưới chân núi gặp người của phái Phong Ảnh nói thiếu chủ bị thương có đúng không?”

Tống Thanh Ca than thở: “Thiếu chủ bị trúng một chưởng của Trầm Túy Thiên, tạm thời hôn mê chưa tỉnh.”

“Cái gì? Thiếu chủ hiện đang ở đâu?” Hải Vô Cực kêu lên, lao vào trong, hai người kia cũng bám sát theo sau.

“Trong Đào các.” Tống Thanh Ca nói to rồi cũng lao vào theo.

Tôi vội nói:”Tống các chủ, xin dừng bước.”

“Sơ Cuồng…” Tống Thanh Ca quay đầu lại.

“Hãy gọi là trang chủ!” Tôi lạnh lùng cắt lời anh ta.

Tống Thanh Ca sửng sốt, mặt đỏ bừng: “Trang chủ có gì phân phó?”

Tôi quan sát anh ta, tạm thời im lặng không nói gì, chẳng hiểu vì sao tôi có cảm giác Tống Thanh Ca có hiềm khích gì đó với Dung Sơ Cuồng, dường như không coi cô ấy ra gì.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tống các chủ, ta thụ thương nên nhiều chuyện lớn không nhớ được, nhưng nếu ta là trang chủ Ngự trì sơn trang sẽ sẽ gánh trách nhiệm với Ngự trì sơn trang, huynh nói xem có đúng không?”

“Vâng!”

“Như vậy, hãy nói mọi chuyện về sơn trang cho ta biết.”

“Chuyện của sơn trang có rất nhiều, trang chủ muốn biết cái gì?”

“Ba năm trước đây, ở Ngọc bích phong đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Thanh Ca im lặng một chút, nói: “Ba năm trước, vào ngay sinh thần năm mươi của Lâm lão trang chủ, các đại môn phái trong giang hồ đều đến chúc thọ…”

Tôi cắt ngang anh ta: “Nói ngắn gọn!”

Tống Thanh Ca sửng sốt, lập tức nói: “Lâm lão trang chủ muốn gả muội cho thiếu chủ, nhưng thiếu chủ lại cự tuyệt.”

“Chuyện này có liên quan gì đến Phong Tịnh Ly không?”

“Tại thọ yến Phong cô nương đã bị muội đả thương, trục xuất ra khỏi Ngọc bích phong. Thiếu chủ liền lập tức cự hôn.”

“Vậy quan hệ giữa Lâm Thiếu Từ và Phong cô nương như thế nào?”

“Thuộc hạ không rõ.”

Tôi im lặng một chút, rồi nói: “Không còn gì nữa, huynh đi nghỉ ngơi đi.”

Tống Thanh Ca nói: “Thuộc hạ xin cáo lui.”

Tôi hất tay áo, thở dài. Nếu lời Tống Thanh Ca nói là sự thật thì Dung Sơ Cuồng đã từng đả thương Phong Tịnh Ly, cho nên cô ấy mới ghi hận trong lòng. Nhưng vì sao Lâm Thiếu Từ lại muốn cự hôn chứ? Anh ta vì cứu tôi mà không tuân theo kế hoạch một mình lên Ngọc Bích phong, rõ ràng cũng là vì thích Dung Sơ Cuồng, lẽ nào đó chỉ là tình huynh muội?

Haizz, xem ra chỉ có Lâm Thiếu Từ mới có thể…gỡ những rối rắm này, tôi mong anh ta sớm tỉnh lại để giải thích cho tôi hiểu.

Tôi nắm chặt vạt áo ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, phía Đông đã mờ sáng, trời đã sắp sáng rồi.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT