watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

CHƯƠNG 11.2

Chiều hoàng hôn, Đại minh hồ nước xanh biếc, ánh tà dương đang tắt dần, mặt trăng đang dần nhô lên. Trong ánh nước xanh biếc có bóng dáng một người trong trang phục bạch y tuấn tú cao ráo, hình ảnh dập dờn bồng bềnh rất khó phân biệt.

Tôi lẳng lặng nhìn bóng của anh, viền mắt dần dần lại ngân ngấn nước mắt. Ở chung lâu ngày tôi đã không thể kiềm chế được tình yêu của mình dành cho anh, nhưng lại không hề cảm thấy hạnh phúc vui vẻ mà lại là vô cùng bi ai. Như hồng nhạn cô độc tịch mịch gào thét lên những tiếng thê lương.

“Qua đây.” Đào Hoa Thiếu xoay người vẫy tay với tôi cười dịu dàng.

Tôi cố nháy nháy mắt, cười nói: “Chẳng phải huynh có rất nhiều việc quan trọng bận rộn lắm hay sao? Sao bỗng nhiên lại muốn tới đây?”

Đào Hoa Thiếu nắm tay tôi: “Muội hay là ta mới nhiều việc?”

“Hãy chấm dứt việc đó đi.” Tôi nói, “Đừng câu kết với Chu Cao Húc nữa.’

Đào Hoa Thiếu vẫn mỉm cười, ngữ khí có vẻ bất đắc dĩ: “Năm xưa bằng hữu trong giang hồ nói Sở Thiên Dao ta cuồng ngạo, nhưng ta thấy, hai chữ này phải tặng cho muội mới đúng.”

“Hả?” Tôi nghiêng đầu.

“Muội nói đến Chu Nguyên Chương, rồi lại nói Chu Cao Húc, thế còn chưa đủ kinh hãi hay sao?”

Đào Hoa Thiếu lại cười: “Sau này đừng trước mặt người khác gọi thẳng tục danh của đế vương nữa nhé.”

Trong lòng tôi thấy chua xót, anh càng cưng chiều tôi thì chắc biết thời gian với tôi không còn nhiều.

Tôi chuyển hướng câu chuyện: “Trước đây huynh hay sống những đâu?”

“Khắp nơi, “Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói, “nhưng đáng  tiếc không tìm được nơi cố định.”

“Hả?” Tôi trừng mắt, “Trong thiên hạ có gì mà huynh không nơi cố định chứ?”

Lời vừa dứt tôi mới giật mình, những lời vừa rồi quả thực gần như châm biếm anh. Nào ngờ Đào Hoa Thiếu không tức giận chỉ cười khổ, khẽ thở dài: “Đúng vậy, trước đây ta thực sự không làm được gì.”

Tôi ngả vào bờ vài anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh.

“Muội thật bất tài chẳng làm gì được cho huynh, muội chỉ muốn mãi mãi được ở bên huynh.”

Đào Hoa Thiếu không nói gì.

Tôi ngẩng lên nhìn anh khẩn cầu nói: “Huynh đừng lo chuyện Hán Vương nữa, chúng ta sẽ sống ở đây không đi đâu nữa, được không?”

Đào Hoa Thiếu cúi đầu mỉm cười nói: “Muội còn muốn bản danh sách nữa không?”

Tôi chẳng biết làm sao, anh luôn khôn khéo như vậy còn tôi căn bản không phải là đối thủ của anh.

“Ngốc ạ.” Đào Hoa Thiếu xoa đầu tôi, “Thật ra có hay không có bản danh sách với ta mà nói không hề quan trọng, ta muốn lấy tính mạng bọn chúng dễ như trở bàn tay…”

Tôi kéo kéo áo anh, “Muội không thích huynh giết người.”

Đôi mắt Đào Hoa Thiếu sâu thẳm, khẽ thở dài: “Sơ Cuồng, muội phải hiểu trong giang hồ có rất nhiều chuyện thân bất do kỵ.”

Tôi gật đầu: “Mong là có một ngày chúng ta có thể rút khỏi giang hồ.”

Đào Hoa Thiếu cười: “Chỉ e không dễ dàng như vậy.”

Giọng nói của anh bỗng nhiên thay đổi, cất cao giọng: “Bằng hữu nếu đã tới hà tất phải dấu đầu lộ đuôi?”

Lời chưa nói xong giữa gợn nước bỗng xuất hiện ba luồng sáng chói mắt, làn nước vốn phẳng lặng bỗng chuyển biến thành cột nước cao sáng trắng phóng lên cao ngất, cùng với ba cột nước đó đang ầm ầm lao tới là ba mũi kiếm sắc bén loang loáng.

Trong ánh sáng hỗn loạn của dòng nước mang theo ba mũi kiếm lãnh lẽo được ráng chiều rực rỡ chiếu vào trở nên mỹ lệ lạ thường, mạng sống của con người có thể chết trong sự mỹ lệ đó, có vô số bọt nước long trời lở đất chụp xuống đầu chúng tôi, hàn khí sắc bén lao tới trước mặt khí thế mạnh mẽ vô cùng khiến người khác không thể tránh kịp được.

Tôi chẳng kịp suy nghĩ theo bản năng liền nhắm mắt lại, trong người như có một phản ứng tự nhiên hất ống tay áo cổ tay nhanh như tia chớp bắt lấy mũi kiếm kia, năm ngón tay huyền diệu uốn theo tốc độ trườn lên cánh tay của đối phương trong nháy mắt điểm trúng mi tâm tên đó. Trường kiếm tên đó rơi xuống, cả người cũng ngã vào hồ nước mất mạng.

Đào Hoa Thiếu không hề cử động, có người đâm một kiếm ở phía sau trong tích tắc chỉ nghe âm thanh trường kiếm va vào nhau ngân vang không dứt. Giữa làn nước xa rộng ba bóng người giống như hùng ưng bay lượn chợt cao chợt thấp quấn lấy nhau, chỉ một lát có hai tiếng kêu thảm thiết rơi xuống nước, Phượng Minh thu kiếm lại phi thân bay vút lên bờ ẩn thân không còn hình bóng. Tôi vẫn còn ngây người không tin được mình vừa giết một người. Đào Hoa Thiếu biết trong lòng tôi đang bối rối nên nắm chặt tay tôi chỉ cười không nói. Tôi hồi phục lại tinh thần, hỏi: “Bọn họ là ai? Vì sao lại muốn giết muội?”

“Bọn họ là muốn giết ta.” Đào Hoa Thiếu cười cười, “xem ra vị hoàng thái tử kia rốt cuộc đã hết kiên nhẫn rồi.”

“Là hắn phái người tới ư?”

“Đúng vậy.”

Tôi bỗng nhiên tức giận, “Ai bảo huynh giết Phong Đình Tạ? Đáng đời hắn muốn tìm huynh báo thù.”

“Muội…muội quá ngây thơ rồi.” Đào Hoa Thiếu thở dài, “Đối với Chu Chiêm Cơ mà nói có một trăm Phong Đình Tạ chết cũng vậy mà thôi, dù ta có giết hay không giết Phong Đình Tạ thì hắn cũng rất muốn giết ta.”

Tôi chợt kêu lên: “Muội nhớ ra rồi.”

Đào Hoa Thiếu hỏi: “Nhớ ra cái gì?”

“Một đêm tại Nam Kinh rõ ràng huynh có thể ám sát được hắn, vì sao lại không ra tay?”

Đào Hoa Thiếu nhìn tôi cười nói: “Bởi vì muội.”

Tôi ngẩn ngơ.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Giữ lại hắn thì Ngự trì sơn trang sẽ không có đường lui, muội sẽ phải trộm bản danh sách, không phải sao?”

“Thì ra huynh đã sớm có kế hoạch với muội?” Tôi la lên.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nhìn tôi, đột nhiên hỏi: “Ta rất buồn bực vì sao muội lại biết trong danh sách có người tên là Trương Phụ?”

Tôi ngẩn ra, lúc trước tức giận nên nói không kiêng dè gì cả, giờ thì phải che giấu thế nào? Làm sao tôi có thể nói cho anh biết là tôi xem sách viết về lịch sử triều Minh mà biết được chứ.

“Cái này…là do Chu Chiêm Cơ nói cho muội biết.”

“Nói dối.”

“A!.” Tôi giật thót mình, “Từ trước tới giờ muội vẫn tự hào là nói dối không đỏ mặt mà.”

Đào Hoa Thiếu nghiêm mặt nhìn tôi im lặng một lát, rốt cuộc bật cười.

Tôi đưa tay ôm lấy cánh tay của anh, “Được rồi, muội đồng ý với huynh nhất định sẽ nói cho huynh chuyện này, nhưng không phải bây giờ.”

Đào Hoa Thiếu gật đầu nói: “Gió lớn rồi về đi.”

Lúc này mặt trời đã lặn hẳn, màn đêm đã buông xuống, mặt hồ đã có lớp sương mù trắng, biệt viện của Ngự trì sơn trang nằm ngay gần đó.

Đào Hoa Thiếu đột nhiên nói: “Muốn đến đó không?”

“Không muốn!”

“Nói một đằng nghĩ một nẻo!” Đào Hoa Thiếu hừ mũi.

Tôi cười nói: “Không phải huynh phạt muội vĩnh viễn không được rời xa huynh đấy sao!”

Đào Hoa Thiếu than: “Muốn đi thì đi đi.”

Tôi sung sướng: “Muội đi luôn bây giờ đây.”

“Không được!”

“Hả?”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười: “Chí ít cũng phải ăn cơm với ta xong đã.”

Tôi vui vẻ cười: “Rất vinh hạnh.”

***

Cơm nước xong tôi liền đến thẳng biệt viện của Ngự trì sơn trang, đám người Lam Giả Hối đang ở đó. Bọn họ nhìn thấy tôi nét mặt đều lộ vẻ kỳ quái.

Tôi hỏi thẳng: “Lâm Thiếu Từ đâu?”

Lam Giả Hối nói: “Thiếu chủ không có ở đây.”

Tôi sửng sốt: “Hắn đi đâu rồi? Hắn khỏe hẳn rồi à?”

Lam Giả Hối kỳ lạ nhìn tôi, “Thương thế của thiếu chủ nửa tháng trước đã khỏi hẳn rồi, về việc hắn đi đâu, trang chủ không biết à?”

“Tôi biết thì hỏi huynh làm gì?”

Lam Giả Hối cũng nghi hoặc: “Nhưng Thiếu chủ nhận được bồ câu đưa thư của trang chủ thì sau đó đi luôn.”

Tôi nhíu mày: “Nói như vậy thương thế của hắn đã khỏi hẳn?”

“Vâng!”

“Huynh không biết hắn đi đâu à?”

“Thuộc hạ không biết.”

“Lẽ nào huynh không hỏi hắn sao?” Tôi cao giọng.

Lam Giả Hối cười khổ nói: “Thiếu chủ rất hay đi du ngoạn, hành tung bất định, thuộc hạ chưa từng hỏi đến.”

Tôi buồn bực, lẽ nào việc tôi cự tuyệt anh ta đến Nhạc An thăm tôi, anh ta liền bỏ đi luôn? Tôi làm gì có sức cuốn hút như thế, hơn nữa anh ta cũng chẳng còn trẻ con, lúc này cha anh ta và muội muội còn chưa rõ tung tích thì làm gì anh ta có tâm trạng mà đi du ngoạn?

“Có phải Lâm…khụ khụ!” Thiếu chút nữa thì nói lộ ra hết, tôi vội ho hai tiếng: “Có phải có tin tức gì của nghĩa phụ và Vãn Từ không?”

Lam Giả Hối lắc đầu: “Không có.”

Tôi truy hỏi: “Không còn chuyện gì nữa à?”

Lam Giả Hối trầm ngâm: “Triều đình phái người tới hai lần giục nhanh chóng giao bản danh sách…”

Tôi choáng, Chu Chiêm Cơ này cũng quá nôn nóng, cha anh ta còn chưa chết mà anh ta đã quá ham muốn ngôi vị hoàng đế rồi.

“Trang chủ, nếu người có thể làm được thì nhanh chóng hành động đi.”

Tôi trợn mắt: “Ngay cả mặt mũi danh sách thế nào ta cũng không phát hiện ra.”

Lam Giả Hối trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: “Không trộm được, hay là cướp trắng đi.”

Tôi cả kinh, “Làm cách nào?”

Sắc mặt Lam Giả Hối ửng đỏ: “Phương pháp này có chút đê tiện. Nhưng để Ngự trì sơn trang…”

“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra.”

“Lúc này Sở Thiên Dao đang ở Đại Minh hồ, nếu có thể bắt giữ được hắn…”

Tôi mặt lạnh te: “Võ công của huynh ấy trong thiên hạ không có đối thủ.”

“Nếu chúng ta có thể phối hợp với Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ ba vị đàn chủ, hợp lực bốn người chúng ta lại có thể miễn cưỡng giao đấu được. Nhưng…” Hắn nhìn tôi, “Việc này thành hay bại then chốt là ở trang chủ.”

“Ở chỗ tôi?” Tôi nhíu mày.

Lam Giả Hối có vẻ cẩn thận nói: “Theo như quan sát nhiều ngày của thuộc hạ…Sở Thiên Dao rất có tình cảm với trang chủ. Nếu trang chủ có thể nhân lúc ở bên hắn ăn cơm hạ độc Nhuyễn cốt tán vào…”

“Tôi hiểu!” Tôi gật đầu nói, “Chiêu này quả nhiên là vô cùng đê tiện.”

Lam Giả Hối nghiêm mặt, hiên ngang lẫm liệt nói: “Thuộc hạ làm như vậy cũng vì đại cuộc. Huống chi Sở Thiên Dao nối giáo cho giặc, ý đồ mưu phản, hành vi này là đại nghịch bất đạo, ai ai cũng căm hận.”

Tôi trầm ngâm không nói gì.

Lam Giả Hối thăm dò: “Trang chủ, người sẽ không hạ độc hắn đúng không?”

Tôi lườm anh ta.

Sắc mặt Lam Giả Hối biến đổi, bỗng nhiên thở dài: “Nếu Lâm lão trang chủ còn ở đây, nhất định cũng sẽ tán thành kế sách này.”

Tôi choáng! Dám lấy Lâm Thiên Dịch để ép tôi ư? Xem ra Dung Sơ Cuồng lên làm chủ trang cũng thật là uất ức.

Tôi gật đầu: “Kế hoạch thật thâm diệu! Nhưng không cần vội.”

Sắc mặt Lam Giả Hối lộ vẻ vui mừng: “Vậy trang chủ định bao giờ hành động?”

“Thời cơ thích hợp tôi sẽ thông báo với huynh.” Tôi hỏi, “Được rồi, ở kinh thành huynh quen biết quan viên nào không?”

Lam Giả Hối sửng sốt: “Ngự trị sơn trang ở kinh thành cũng khá nổi tiếng cũng thường hay liên lạc với họ. Vì sao trang chủ lại hỏi vậy?”

“Để hiểu thêm một chút về tình hình hoạt động của sơn trang.” Tôi nói, “Bọn chúng có nhận tiền hối lộ của chúng ta không?”

Lam Giả Hối hồ nghi: “Cơ bản là nhận hết.”

“Đem cho tôi một bản danh sách.”

“Việc này…”

“Nhanh đi.”

Lam Giả Hối xoay người đi. Chỉ chốc lát sau cầm ba tờ giấy đi vào.

Tôi thất kinh, “nhiều như vậy sao?”

Lam Giả Hối cười khổ: “Chẳng còn cách nào khác, triều đình trọng nông ức thương, cuộc sống khó khăn nên phải hối lộ khắp nơi.”

Tôi nhận lấy bản danh sách đứng lên đi ra ngoài, “Trời không còn sớm tôi phải về thôi.”

“Trang chủ!” Lam Giả Hối đuổi theo, “Vậy việc kia…”

Tôi quay đầu lại lườm anh ta. Lam Giả Hối vội nói: “Thuộc hạ chờ tin tức của trang chủ.”

Tôi đi ra đến cửa bỗng nhớ ra một việc, “Này, Lê thần y còn ở đây không?”

Lam Giả Hối ngẩn ra: “Còn.”

“Ông ta ở đâu?”

“Ở phòng khách sau viện, trang chủ muốn gặp hắn thuộc hạ sẽ phái người đi gọi.”

“Tôi tự đi tìm được rồi.”

Tôi nói xong xoay người đi vào sau viện, vừa đi qua khỏi nhà nổi thì thấy một bóng đen lướt qua. Tôi choáng, đêm hôm dám dòm nghó Ngự trì sơn trang, thật không coi ai ra gì. Tôi định đuổi theo thì có tiếng người gọi: “Dung cô nương, cô nương muốn đi đâu vậy?”

Lê Tú Nhiên tươi cười ra chào đón: “Khí sắc cô nương rất tốt, nói vậy võ công đã khôi phục rồi.”

Tôi cười nói: “Là nhờ phúc của tiên sinh.”

Lê Tú Nhiên khiêm tốn: “Không dám!”

Tôi biết lúc này mình sẽ không đuổi kịp người kia nên đành thôi, “Lê tiên sinh, trong người tôi gần đây không khỏe cho lắm, muốn mời tiên sinh xem qua.”

“Hả?” Lê Tú Nhiên ngẩn ra, “Vậy mời cô nương vào trong phòng để lão hủ bắt mạch.”

Tôi vào phòng ngồi xuống để ông ta bắt mạch.

Một lát sau ông ta ngẩng lên: “Thân thể Dung cô nương rất khỏe, không có gì đáng lo ngại.”

Tôi sửng sốt: “Thật sự không sao?”

Ông ta cũng sửng sốt, “Lão hủ tự nhận y thuật cũng khá…”

“Không phải tôi nghi ngờ y thuật của ông.” Tôi vội giải thích, “Chỉ là trước khi bị trúng huyền hàn băng ngọc chưởng thì tôi đã bị trúng kỳ độc rồi.”

Lê Tú Nhiên giật mình, “Kỳ độc gì?”

Tôi lắc đầu: “Không biết, có người nói độc này không có thuốc giải.”

Ông ta cười cười nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm hơn mười năm làm nghề y của lão hủ thì độc trong thiên hạ không phải là không giải được, chỉ là không có ai phát hiện ra thuốc giải mà thôi, xin cho lão hủ xem lại.”

Ông ta kiểm tra mắt tôi, lần thứ hai cầm cổ tay tôi lên xem ước chừng một chung trà. Ông ta nói: “Thật sự Dung cô nương không hề có dấu hiệu bị trúng độc.”

Tôi vô cùng nghi hoặc, Phong Đình Tạ nói độc này trong thiên hạ không có thuốc giả, rõ ràng là  loại kịch độc không gì sánh bằng, chẳng lẽ Lê Tú Nhiên không phát hiện ra?

Tuy tôi cũng không chắc chắn nhưng cũng không dám hỏi ông ta nhiều, nhỡ ông ta lại cho rằng tôi nghi ngờ trình độ y thuật của ông ta, tôi chẳng còn cách nào khác là khách sáo vài câu rồi cáo từ. Trên đường về tôi nghĩ lại mà buồn cười. Lê thần y nói tôi không trúng độc, còn tôi thì cứ nghi ngờ người khác rồi cứ cho rằng mình bị người ta hạ độc.

CHƯƠNG 12.1

Lúc tôi trở về thì Đào Hoa Thiếu đang ngủ.

Người này gần đây rất hay ngủ. Tôi không dám làm anh thức giấc nên lặng lẽ ra ngoài đến hậu viện ở rùng trúc, chỉ thấy ánh trăng treo trên ngọn cây, bóng cây đổ xuống, cảnh đêm yên tĩnh.

Tôi nhặt một viên đá nhỏ ném vào trong rừng, chỉ nghe tiếng chim giật mình bay rào rào lên, tôi phi thân nhảy lên bắt trong lòng bàn tay rồi nương theo ánh trăng để nhìn, đó là một con chim nhỏ đáng yêu, nhưng thật đáng tiếc…

Tôi đến thẳng thư phòng thắp nến lên, mở tờ giấy ra rồi lấy bản danh sách mà Lam Giả Hối đã cung cấp, tìm những cái tên không vừa mắt rồi bắt đầu bận rộn.

Hắc hắc, bạn Chu Chiêm Cơ à, chẳng phải bạn rất muốn có danh sách sao, giờ tôi sẽ viết cho bạn một bản danh sách! Nói chung là chưa ai từng thấy qua bản danh sách nên chẳng ai biết hình thức dáng vẻ của nó như nào. Ước chừng một canh giờ tôi đã chế tạo ra một bản danh sách đẫm máu, cầm đèn soi vào  để nhìn, ừ, rất giống, không uổng công tôi đau mỏi thắt lưng và cánh tay, may mà trước đây tôi cũng thường luyện thư pháp, bằng không với loại chữ này thì thật là muốn lấy mạng tôi mà!

Tôi vừa cất bản danh sách đi thì nghe tiếng Đào Hoa Thiếu gọi tôi, tôi vội vã mở cửa đi ra ngoài. Anh đang đứng ở cửa cười dịu dàng nói: “Thì ra muội lại chăm chỉ như vậy.”

Tôi hất tay áo làm tắt nến, cười gượng nói: “Hắc hắc, muội đọc sách.”

“Thật sao?” Đào Hoa Thiếu hỏi lại rồi cầm tay tôi: “Còn tưởng rằng tối nay muội không về nữa chứ.”

Tôi cười xấu xa: “Muội làm sao dám để huynh một mình trong phòng được, cô đơn khó kìm nén.”

Đào Hoa Thiếu cười, bỗng nhiên lại ho rũ rượi.

Tôi đùa anh: “Không cần kích động như vậy đâu.”

Đào Hoa Thiếu ngừng ho đưa mắt nhìn tôi, trên khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ, trong đôi đồng tử trong suốt lại có màu tím sậm, theo ánh trăng chiếu vào càng vô cùng đẹp đẽ.

Tôi ngây ngốc nhìn anh: “Ánh mắt của huynh…”

Đào Hoa Thiếu khẽ biến sắc, trừng mắt nhìn tôi: “Mắt ta làm sao?”

Tôi dùng hai tay nâng mặt anh lên nhìn chăm chú, không hề có màu tím sậm nữa, vẫn là đôi đồng tử trong trẻo đen trắng rõ ràng.

“Kỳ lại…có thể là muội hoa mắt.” Tôi cười nói, “nhưng buổi tối hôm nay huynh thật đẹp trai, mặt tươi như hoa đào, mắt sáng như ngọc.”

“Ông trời ơi!” Đào Hoa Thiếu nhắm mắt lại rên rỉ, biểu hiện bất đắc dĩ, “Mau trở về phòng đi, đêm lạnh rồi.”

Tôi khoác tay anh cười cười trở về phòng nghỉ ngơi. Cả đêm không nói gì.

Ngày hôm sau tôi vốn định tìm cơ hội để gọi Lam Giả Hối tới lấy bản danh sách, kết quả Đào Hoa Thiếu muốn tôi cùng anh đi dạo. Lại nói đến việc từ khi tôi xuyên qua đến Minh triều thật đúng là tôi chẳng mấy khi được đi dạo thoải mái.

Đào Hoa Thiếu đưa tôi đi mua rất nhiều thứ linh tinh, chính tay chọn mua cho tôi son phấn, đồ trang sức. Người này thường ngày tay không dính vết bẩn vậy mà ngày hôm nay lại lạ thường như thế. Trong bụng tôi đầy nghi vấn hỏi anh, nhưng anh chỉ cười không trả lời.

Đến buổi trưa ăn cơm, tôi lại hỏi: “Rốt cuộc huynh đang làm trò gì?”

Đào Hoa Thiếu nhàn nhã uống trà.

Tôi vỗ bàn, giả vờ giận giữ nói: “Nếu huynh không nói muội sẽ không đi dạo cùng huynh nữa.”

Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi, trẻ con nói: “Mua nhiều thứ như vậy, có muốn ta cầm hộ không?”

“Huynh mua thì đương nhiên huynh phải cầm rồi.”

“Nhưng tất cả đều là mua cho muội mà.”

“Vẫn còn thiếu, muội còn muốn mua nữa.”

“Vậy ăn cơm trước đi.” Đào Hoa Thiếu cầm lấy đũa, “cơm nước xong tiếp tục đi mua.”

“Muội…”

“Muội thật sự rất phiền đó!” Đào Hoa Thiếu ấn nhẹ vào đầu tôi, quát khẽ, “Mau ăn cơm đi!”

Mặt tôi liền bị dính hạt cơm, tôi tức giận vùi mặt vào ăn cật lực. Một lát sau đã xử lý xong thức ăn trên bàn, lại tiện tay đoạt lấy chén rượu của anh uống một hơi cạn sạch, sau đó mở mắt trừng trừng với anh:

“Muội ăn no rồi, đi thôi!”

“Nhưng, ta còn chưa no mà.”

“Mồm miệng là của huynh, ai bảo huynh không chịu ăn.”

“Muội thật là đanh đá.” Đào Hoa Thiếu nói thầm.

“Huynh nói cái gì?” Tôi hai tay chống nạnh.

“Ta nói mặt của muội dính cơm.”

Tôi vội vã lau mặt, “Đừng tưởng là muội không nghe thấy gì, buổi tối sẽ tính sổ với huynh.”

Đào Hoa Thiếu cười bước xuống lầu, tôi vội cầm đồ đạc đi theo sau, đi loanh quanh một lúc đến một cửa hàng bán vải rất lớn. Đào Hoa Thiếu chọn một tấm vải màu đỏ tươi rồi phân phó ông chủ cắt làm hai bộ quần áo.

Tôi ngạc nhiên nói: “Làm gì vậy?”

Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: ‘Dùng để bái đường!”

“Ai muốn thành thân?” Tôi kêu lên, bỗng nhiên mắt lóe sáng, “Lẽ nào…Huynh muốn kết hôn với Phi Phi?”

Đào Hoa Thiếu cười giữ tôi ra ngoài: “Sao muội lại nói vậy. Là chúng ta bái đường.”

Tôi nhíu mày: “Không phải chúng ta đã là vợ chồng rồi hay sao!”

Đào Hoa Thiếu giả vợ giận giữ, “Muội còn dám nói…dám trong đêm tân hôn yêu đương vụng trộm.”

Tôi lập tức cười làm lành: “Cuối cùng thì muội cũng nằm trong tay huynh mà! Huynh lợi hại như vậy…”

“Bớt nịnh nọt đi!” Đào Hoa Thiếu hừ mũi, “Ta hỏi muội, hiện giờ người muội yêu là Đào Hoa Thiếu hay là Sở Thiên Dao?”

“Cái này có gì khác nhau đâu chứ?”

“Đương nhiên là có.”

“Hai người đều là huynh mà!”

“Trả lời đi!” Đào Hoa Thiếu cao giọng.

“À, thì trước đây muội thích Đào Hoa Thiếu nhiều hơn một chút, còn hiện giờ…” Tôi cố ý trầm ngâm.

“Nói mau!”

“Căn bản là một người mà.”

Đào Hoa Thiếu dừng bước trợn mắt với tôi. Tôi bất đắc dĩ vô cùng uất ức nói: “Bất kể huynh là Đào Hoa Thiếu hay Sở Thiên Dao thì muội đều yêu, được rồi chứ.”

“Như vậy còn được!” Đào Hoa Thiếu hừ một tiếng, trên mặt mỉm cười.

Bạo quân! Tôi nghĩ nghĩ, không đúng! Người kia còn chưa từng biểu lộ tình cảm với tôi, không được, tôi phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Tôi bước nhanh đuổi theo hỏi: “Vậy còn huynh?”

“Cái gì?”

Tôi trơ mặt ra, cười hì hì hỏi: “Huynh thích muội từ lúc nào?”

Đào Hoa Thiếu hỏi lại: “Ta từng nói là thích muội chưa hả?”

“A?” Tôi kêu lên, “Huynh thật quá đáng…”

Đào Hoa Thiếu cười, “chưa gì đã tức giận rồi hả?”

Tôi giữ chặt tay anh, hét lên: “Nói mau!”

“À, cái này…” anh bắt chước kiểu nói của tôi, “Hình như là bắt đầu từ lúc muội vâng lệnh lấy ta, ngay thời khắc đó ta đã nghĩ…”

“Nghĩ gì?”

Đào Hoa Thiếu nghiêm trang nói: “Ta đang nghĩ, thì ra Sở Thiên Dao lại có mị lực lớn như vậy, lại có thể khiến cho một nữ tử yêu thương nhung nhớ mình đến quên mình …”

“Ông trời ơi!” Tôi kêu lên thảm thiết, tên này tự đại cuồng quá mức!

Đào Hoa Thiếu mỉm cười, “Là ta thèm muốn sắc đẹp của muội, không phải sao?”

Tôi lườm anh: “Cho nên ngay từ đầu huynh đã lên kế hoạch với muội?”

Đào Hoa Thiếu vui vẻ.

Tôi thở dài, “Trời biết là muội vẫn cho là huynh là một bại gia tử, không ngờ huynh lại lừa gạt giỏi như vậy…”

“À…” Đào Hoa Thiếu cũng giả vờ chợt hiểu, “Cho nên ngay từ đâu muội cũng đã có kế hoạch với ta!”

Tôi bật cười, “Cái này làm gì liên quan đến, giờ muội đã gả cho huynh, huynh cưới muội, cái này gọi là chuyện tốt nhân đôi .”

“Chuyện tốt nhân đôi?” Đào Hoa Thiếu bật cười, “Muội không nên dùng những từ ngữ kỳ lạ như vậy.”

“Hắc hắc…Thiên cơ bất khả lộ.”

Vào ngày 12 tháng 4 năm Hồng Hi, tại một căn nhà ở Đại minh hồ..

Toàn bộ sân giăng đèn kết hoa, đám hạ nhân đều mặc quần áo mới, ngay cả Phượng Minh cũng mặc trang phục màu sắc tươi sáng hơn, bầu không khí rất vui vẻ náo nhiệt. Ngoại trừ tân lang và tân nương vẫn là người cũ, còn những cái khác đều hoàn toàn mới.

Tôi cùng với Đào Hoa Thiếu trong bộ hỉ phục ngồi trong phòng mình. Anh đang si ngốc nhìn tôi, tôi si ngốc nhìn anh, bao cảm xúc không nói thành lời.

Ánh nến chiếu vào, anh mặc trang phục đỏ tươi, mái tóc trắng, con ngươi đen sâu, ba loại màu sắc này thuần túy đến vô cùng, có một cảm giác gần như là thánh thiện. Ngược lại tôi vô cùng hoảng sợ với cảm giác khó hiểu này, ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu lập tức bị tôi loại bỏ – vào giờ khắc này không nên nghĩ đến những điều không hay. Vì vậy, tôi mỉm cười nói: “Màu đỏ rất hợp với huynh, quả nhiên là xứng với tên Đào Hoa Thiếu.”

Đào Hoa Thiếu vẫn còn ngây ngốc nhìn tôi, chậm rãi gọi tên tôi vô cùng yêu thương. Tôi cầm tay anh, dịu dàng nói: “Muội đây.”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười, hơi than thở: “Kỳ lạ thật, trên thế gian lại có một người như muội vậy, sao ta lại không gặp sớm hơn một chút nhỉ.”

Tôi cười: “Giờ cũng không muộn mà!”

Đào Hoa Thiếu không nói, chỉ yên lặng nhìn tôi. Cuối cùng tôi bị anh nhìn đến ngượng ngùng, cúi đầu xuống. Anh bỗng nhiên nói: “Sơ Cuồng, thật sự ta vẫn sợ.”

“Sợ?” Tôi giật mình ngẩng lên.

Đào Hoa Thiếu khẽ gật đầu, thở dài: “Ta sợ muội đột nhiên khôi phục trí nhớ, sau đó phát hiện ra ta không phải là người muội yêu nhất.”

Tôi ngây người. Tôi chưa bao giờ biết Đào Hoa Thiếu lại có lúc không tự tin như này. Thì ra là anh yêu tôi nhiều như thế, cho nên mới không dám thừa nhận.

Tôi cúi xuống hôn vào tay anh: “Ngốc ạ, muội chỉ yêu mình huynh thôi.”

Đào Hoa Thiếu nắm lại tay của tôi, nét mặt nhợt nhạt chợt ửng đỏ, khuôn mặt cười như tự giễu.

Tôi hỏi: “Cười ngốc gì vậy?”

Anh than: “Ta đột nhiên nhớ tới lời muội nói vào một đêm nào đó ở Đại Minh hồ, hôm nay xem ra lại giống như một lời tiên đoán trước.”

Tôi sửng sốt.

Đào Hoa Thiếu dịu dàng nhìn tôi: “Nửa cuộc đời này ta cậy tài khinh người, hành vi phóng đãng, vốn tưởng rằng tất cả tình ái hồng trần đều đã khám phá hết. Thật không ngờ lần này tái xuất giang hồ thì lại gặp muội ngay lần đầu tiên như là số phận đã định sẵn.”

Anh cười cười, “Sơ Cuồng, muội có thể giải thích điều này được không?”

Nước mắt tôi dâng tràn quanh mi sắp tràn xuống, tôi cố sức gật đầu một cái, nước mắt liền trào ra. Đào Hoa Thiếu lấy tay lau nước mắt cho tôi. Tôi cười cười, “Huynh yên tâm! Trí nhớ của muội vĩnh viễn không thể khôi phục lại được. Bởi vì…”

Tôi gật đầu nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì muội không phải là Dung Sơ Cuồng!”

Đào Hoa Thiếu hơi nheo mắt, thái độ vô cùng kích thích.

Tôi cẩn trọng nói: “Muội nói ra, huynh không được sợ đến xốc đâu đấy!”

Đào Hoa Thiếu mở mắt ra, thần sắc lại một lần nữa phấn chấn, sự tỏa sáng này không ai bì nổi, “Sống đến ngày hôm nay ta chưa từng sợ chuyện gì cả!”

Vì vậy, tôi đã đem toàn bộ câu chuyện của mình từ đầu đến cuối kể cho anh biết. Nét mặt của anh bình thản, ánh mắt thâm thúy mà mông lung có vẻ không tin lắm. Bầu không khí trong phòng lặng yên.

Một lúc lâu sau anh thở phào một hơi, cười nói: “Quả nhiên là rất dọa người khác! Nhưng cuối cùng đã giải tỏa tâm sự của ta.”

“Hả?” Tôi khó hiểu.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười: “Phương Di không yêu Lâm Thiếu Từ, có đúng không?”

Tôi than thở: “Trời ơi! Thì ra huynh quan tâm vấn đề này ư?”

Anh hỏi lại: “Vậy ta nên quan tâm cái gì?”

“Chẳng lẽ huynh không muốn biết lịch sử từ muội ư?”

“Lúc này, điều quan tâm nhất của ta là muội.”

“A?” Tôi vui mừng lộ rõ trên mặt, bật thốt lên, “vậy huynh không trợ giúp Hán Vương nữa phải không?”

Đào Hoa Thiếu cụp mắt lại, bộ dạng khổ não: “Tạm thời, ta chỉ quan tâm đến muội thôi! Ta muốn nhìn muội kỹ một chút, xem nữ tử tương lai rốt cuộc có điểm gì đặc biệt không?”

Anh nói xong ôm lấy tôi đặt nằm xuống, tầm màn lụa đỏ được kéo xuống che khuất đôi uyên ương đang nằm bên trong. Ánh nến đỏ chập chờn ẩn hiện cảnh xuân bên trong, vô cùng ướt át. Theo quy củ cũ, tình hình cụ thể tỉ mỉ trong đó ra sao sẽ không nói đến nhiều.

Buổi chiều ngày thứ ba, rốt cuộc tôi không nhịn được đã nói cho anh biết rằng vương triều Đại Minh chỉ tồn tại 276 năm trong lịch sử, Hán vương mưu phản chắc chắn thất bại! Chu Chiêm Cơ sẽ đăng cơ xưng đế, niên hiệu là ĐỨC, danh hiệu là Minh Tuyên Tông.

Nét mặt Đào Hoa Thiếu không tỏ một thái độ gì, ngồi yên lặng trong đình, bạch y nh tuyết phong thái xuất thần. Tôi lay vai anh: “Rốt cuộc huynh có nghe hay không?’

Đào Hoa Thiếu quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm khó lường: “Còn muội?”

“Muội?” Tôi nhíu mày.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Muội là trang chủ ngự trì sơn trang, ta là mưu sĩ của Hán Vương, mưu phản của hắn nhất định sẽ làm, chúng ta là kẻ thù không phải là bằng hữu, người thân. Ta muốn biết, muội nghĩ thế nào?”

Tôi sửng sốt.

Đào Hoa Thiếu đứng lên, nói: “Sơ Cuồng, nếu ta nhất định xoay chuyển càn khôn, muội sẽ thế nào?”

Tôi ngây người ra một lúc: “Muội chỉ biết Chu Chiêm Cơ là một hoàng đế tốt.”

Đào Hoa Thiếu im lặng một chút, cúi đầu nói: “Vậy hãy xem ý trời, nếu như ta thoát khỏi kiếp nạn này…” Đang nói bỗng anh ngừng lại.

Tôi giật mình: “Huynh có ý gì?”

“Không có gì, chỉ là có chút cảm xúc mà thôi.” Đào Hoa Thiếu cười, “Ta mệt rồi muốn về nghỉ ngơi một chút, sau canh ba muội đánh thức ta dậy.”

“Muội đi cùng huynh!” Tôi kéo anh lại.

“Không cần!” Đào Hoa Thiếu cự tuyệt, “nếu muội buồn chán thì đi tìm Phượng Minh đi dạo cùng muội một chút.”

Tôi đột nhiên nhớ tới bản danh sách, gật đầu nói: “Được rồi!”

Chờ anh đi rồi tôi lập tức phát tín hiệu thông báo Lam Giả Hối là danh sách đã có trong tay, ra lệnh cho hắn nửa đêm nay tới lấy. Thượng đế phù hộ, bản danh sách giả này có thể qua trót lọt, tốt nhất là khiến cho Chu Chiêm Cơ đừng quá bức ép người khác, dành cho Ngự trì sơn trang có chút thời gian để nếu hắn có phát hiện ra danh sách là giả thì cũng chỉ có thể trách Hán Vương quá giảo hoạt mà không thể trách tôi không tận tâm.

Tôi suy nghĩ một chút rồi lấy bản danh sách ra xem lại, xác định không có chút sơ hở thì càng thấy mình là thiên tài. Có thể nói tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi gió đông mà thôi. Tôi đang nghĩ cách làm cách nào để Đào Hoa Thiếu ngủ đến sáng để không làm lỡ kế hoạch tốt đẹp của tôi!

Mắt thấy sắc trời đã sắp tối, tôi bước vào phòng bếp đã thấy Phượng Minh bận rộn trong đó.

Tôi ân cần nói: “Tôi đến giúp huynh!”

“Không cần!” Ngữ khí Phượng Minh lạnh lùng, cũng chẳng nhìn tôi, anh chàng này gần đây thái độ với tôi càng lúc càng kỳ lạ.

Tôi cười gượng nói: “Tôi nghĩ tay của huynh chỉ dùng để cầm kiếm thôi chứ?”

“Mời phu nhân ra ngoài, trong này dễ dính dầu mỡ lắm.”

Tôi mất mặt, chẳng thể làm gì khác hơn là xám xịt đi ra khỏi đó.

Haizz, thật sự không làm được gì, tối nay không làm gì được đành phải lên giường nằm cạnh anh. Ai ngờ sự tình lại thuận lợi hơn so với tưởng tượng của tôi, anh từ buổi chiều cho đến đêm khuya vẫn ngủ rất sâu, sắc mặt tái nhợt, trên trám lấm tấm mồ hôi. Tôi không dám kinh động đến anh, lặng lẽ xuống giường nhẹ nhàng ra khỏi phòng…

CHƯƠNG 12.2

Gió lạnh thổi trong đêm tối, tôi đi thẳng đến địa điểm đã hẹn, người đến không phải Lam Giả Hối mà là một gã hắc y nhân, tóc hoa râm, bịt mặt, xem ra tuổi không ít.

“Ông là ai?”

“Bắc trấn phủ ti Chỉ huy sứ Tả Vượng Thuần.” Hắn lấy ra một lệnh bài đưa ra.

“Danh sách trực tiếp giao cho ta, không cần phải qua tay Lam Giả Hối.”

Hừ! Quá ngạo mạn! Tôi không muốn ở lâu cũng không muốn nói những lời vô ích với ông ta nên lấy bản danh sách được phong kín ra vứt cho ông ta. Ông ta đang đưa tay định  bắt lấy thì bỗng nhiên một luồng sáng lóe lên, bốn phía được phong kín bởi một sức mạnh tràn ngập, danh sách đã bị người khác đoạt trong tay. Người đó nhanh nhẹn xoay người đứng yên, lạnh lùng nói: “Dung Sơ Cuồng, ngươi thật to gan!”

Tôi choáng, anh chàng này chẳng phân biệt tốt xấu vào đúng thời khắc mấu chốt phá hư chuyện tốt của tôi. Tôi vội nói: “Chuyện này sau này hãy nói, giờ hãy trả lại bản danh sách cho hắn trước đi!”

“Nằm mơ!”

Phượng Minh gằn ra hai câu rồi bỗng nhiên cả người di chuyển đâm một kiếm về phía Tả Vượng Thuần nhanh như tia chớp, vô cùng mạnh mẽ.

Tả Vượng Thuần cũng không chịu thua kém đỡ kiếm của Phượng Minh, hai người đấu với nhau tốc độ càng lúc càng nhanh, cây ở bốn phía đều rung động, lá rụng xuống. Tôi vô cùng sốt ruột chỉ muốn đoạt lại được danh sách đang nằm trong tay Phượng Minh.

Tôi lập tức ra tay, Phượng Minh lùi nhanh lại mấy trượng giận giữ nói: “Dung Sơ Cuồng, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?”

Hừ, có nghiêm trọng như thế không?

“Phượng Minh, hãy nghe tôi nói…”

“Nói nhiều như vậy có được gì!” Tả Vượng Thuần hừ mũi, “Trước tiên chúng ta hãy liên thủ giải quyết tên tiểu tử này đã.”

Đấy chẳng phải càng đổ thêm dầu vào lửa hay sao!

Quả nhiên Phượng Minh giận giữ cười rồi xuất kiếm, mũi kiếm sắc nhọn lạnh lẽo đâm tới. Tôi cũng không thể giúp Tả Vượng Thuần để đối phó với Phượng Minh, lại không thể nói với Phượng Minh đó là danh sách giả, thật sự không biết phải làm sao cho tốt, lại thấy Tả Vượng Thuần đang liều mạng đoạt lấy bản danh sách, như vậy đêm nay nếu không giao nộp bản danh sách khẳng định Chu Chiêm Cơ sẽ không tha cái mạng nhỏ của ông ta. Nhưng ông ta có thể đối phó được Phượng Minh không? Nhưng chỉ chốc lát ông ta càng dần thua kém không địch lại Phượng Minh.

Tả Vượng Thuần vừa cố gắng chống đỡ vừa la lên: “Dung trang chủ, vì sao ngươi khoanh tay đứng nhìn? Lẽ nào ngươi quên…”

Lời ông ta còn chưa dứt bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, vai đã trúng một kiếm của Phượng Minh. Không được, không thể để kế hoạch bị thất bại. Tôi phi thân tới chặn trước mũi kiếm của Phượng Minh, sử dụng Lưu vân tụ chỉ bắt lấy mũi kiếm của hắn, kêu Tả Vượng Thuần trốn đi.

” Danh sách kia…” Sắp chết đến nơi rồi còn muốn bản danh sách.

“Tôi tự nghĩ cách!”

Tả Vượng Thuần lập tức phi thân nhảy lên như dây cung bay qua mặt hồ chạy trốn bằng đường thủy mất dạng. Tôi choáng! Công phu chạy trốn thật sự là đẳng cấp số một!

Tôi quay đầu lại chợt thấy mặt mình mát lạnh – Phượng Minh đang chỉ thẳng mũi kiếm vào mi tâm tôi.

Tôi cả kinh kêu lên: “Này, huynh giết tôi thật đấy à?”

Phượng Minh lạnh lùng nói: “Chủ nhân vì ngươi mà trúng kỳ độc, ngược lại ngươi lại lấy oán trả ơn…”

“Huynh ấy trúng kỳ độc?” Tôi kinh hãi, “Xảy ra chuyện gì?”

Phượng Minh cười nhạt: “Nếu không phải chủ nhân trị thương cho ngươi thì ngươi đã mất mạng từ lâu rồi.”

“Huynh nói gì vậy?”

“Ngươi đã vào Cầu chân các, còn giả bộ không biết gì hả?”

Tôi hồ đồ: “Chuyện ở Cầu chân các thì có liên quan gì chứ?”

Phượng Minh bỗng thu hồi kiếm, cười lạnh nói: “Bản thân ngươi trúng kỳ độc, chủ nhân vì cứu ngươi nên đã phải hút độc từ người ngươi sang người mình. Liên quan đến nguồn gốc của độc dược tất cả đều được ghi chép tại hồ sơ của Phong Tịnh Ly, ngươi không biết sao?”

Tôi ngẩn ra.

Thì ra Phong Đình Tạ không gạt tôi, chỉ là anh ta không biết loại độc này đã chuyển sang trên người Đào Hoa Thiếu.

“Như vậy, tóc của huynh ấy…không phải bởi vì hàn chưởng của Trầm Túy Thiên…?” Giọng nói của tôi run rẩy.

Phượng Minh hừ mũi: “Trầm Túy Thiên chẳng là gì cả, huyền băng hàn ngọc chưởng đối với chủ nhân chẳng là gì. Điều lợi hại chính là kỳ độc trên người ngươi, để khống chế độc tính lan tràn, chủ nhân một đêm tóc đã bạc.”

Tôi ngây ra.

Chẳng trách gần đây anh lại mệt mỏi như vậy!  Chẳng trách anh càng ngày càng dung túng tôi!

Thì ra người không còn nhiều thời gian là anh! Toàn thân tôi run rẩy, sự lạnh lẽo lan từ lòng bàn chân bốc lên không thể khống chế được.

“Thật sự độc này không giải được phải không?”

Phượng Minh nhìn tôi không đáp, đột nhiên nói: “Hiện giờ ngươi đã biết, hãy lập tức tự vẫn đi!”

Tôi ngẩn ra. Phượng Minh xoay người đi không nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Ngươi là người mà chủ nhân yêu, ta không muốn tự tay giết ngươi, lại càng không muốn hắn sau này biết sự thật mà đau khổ, cho nên…mời tự vẫn để tạ tội với chủ nhân!”

“Danh sách là giả, đồ ngốc!”

Tôi buông một câu rồi phi thân trở về.

Mới bước chân vào cửa đã thấy Đào Hoa Thiếu trong trang phục bạch y ngồi ở trong đình, anh mỉm cười khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt dưới ánh trăng dịu dàng mềm mại như ngọc. Trong chớp mắt tôi bỗng nhiên lại vô cùng bình tĩnh, tôi bước tới bên anh, sự bình tĩnh này cũng làm tôi kinh ngạc.

Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: “Ta dậy thì không thấy muội đâu.”

Tôi nói khẽ: “Muội ra ngoài làm một số việc.”

Đào Hoa Thiếu đưa tay rót một chén trà: “Nếu không phiền thì ngồi xuống với ta một lúc.”

Tôi ngồi xuống, “Huynh không hỏi muội đi đâu? Làm gì à?”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười: “Về điểm này muội lại quá kém, còn muốn giấu ta được ư?

Tôi cũng cười: “Muội lại quên mất, huynh là người cái gì cũng biết.”

Đào Hoa Thiếu không nói, khóe miệng vẫn cười, thái độ vô cùng thoải mái. Trong viện đang là mùa hoa đào nở, mùi hương thơm ngát, một cơn gió vô tình thổi qua làm những cánh hoa hồng phấn liền rơi xuống nhẹ nhàng vào vào tóc anh, những cánh hoa màu hồng mềm mại di chuyển như dòng suối rơi trên mái tóc bạc trắng, tinh mỹ đến nỗi làm cho người khác thấy kinh hãi.

Đào Hoa Thiếu bỗng ngâm lên: “Lâm hoa tàn liễu xuân hồng, thái vội vã…” Giọng nói trầm khàn mất tiếng, lại như hồ cầm đã quá cũ rồi. Trái tim tôi như bị người ta đem ngâm trong bình rượu mạnh nóng rực đến đau đớn, không thể hít thở được.

Cuối cùng tôi không nén được, hỏi: “Thật sự độc này không có thuốc giải phải không?”

Sắc mặt anh lạnh băng, thản nhiên nói: “Vẫn có cơ hội.”

Tôi vui sướng: “Đây là độc gì? Thuốc giải ở đâu? Chúng ta lập tức đi tìm.”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Hiện giờ chỉ biết độc này đến từ Bạch liên giáo, cụ thể là độc gì thì không rõ lắm, ta đã phái Phi Phi xuất quan đi tìm rồi, sẽ nhanh có tin tức thôi.”

Tôi khiếp sợ nói: “Lẽ nào sư phụ của Phong Tịnh Ly là người của Bạch liên giáo?”

Đào Hoa Thiếu hơi nhíu mày: “Ừ, rất có khả năng đó là Bạch liên giáo chủ – Đường Thi Nhi.”

Tôi thất kinh. Theo như tôi được biết thì giáo chủ bạch liên giáo Đường Thi Nhi năm Vĩnh Lạc đã khởi nghĩa tạo phản, sau khi thất bại liền xuất gia, không biết kết cục ra sao, hoàng đế Vĩnh Lạc đã bắt giữ hơn mười vạn ni cô cũng không tìm được bà ta.

Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi dịu dàng nói: “Đừng lo lắng! Không phải muội nói tai họa do ngàn năm để lại, ta không dễ chết như vậy đâu.”

Tôi lúng túng nói: “Phong Đình Tạ nói…độc này khó giải.”

Đào Hoa Thiếu im lặng, đột nhiên nói: “Hắn dám can đảm thăm dò Cầu chân các, nói vậy là cũng nghi ngờ sư phụ của Phong Tịnh Ly.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nhưng, bản thân Phong Tịnh Ly cũng không biết chất độc đó lại lợi hại như vậy.”

Tôi sửng sốt: “Chính Phong Đình Tạ nói cho muội biết là do cô ấy hạ độc.”

Đào Hoa Thiếu than nhẹ: “Độc thì đúng là do nàng ta hạ độc, nhưng lúc đó độc đã bị người khác đánh tráo rồi.”

“Người nào độc ác như vậy lại muốn đẩy Dung Sơ Cuồng vào chỗ chết?”

“Nàng ta kháng lệnh người khác, tự nhiên có người muốn nàng ta chết!”

Anh trầm ngâm một chút rồi cười nói: “Phong Tịnh Ly chỉ là một quân cơ cho người khác lợi dụng thôi, có thể không chừng Trầm Túy Thiên có liên quan đến Bạch liên giáo.”

Tôi trợn mắt: “Lẽ nào huynh cũng không biết lai lịch của Trầm Túy Thiên?”

Đào Hoa Thiếu than: “Ngốc ạ, có thể trời sinh ta có nhiều tài năng vượt trội hơn người khác, nhưng ta cũng không phải là thần.”

Anh nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Bảy năm trước, trong một đêm Quỷ cốc minh quật khởi giang hồ, khí thế ào ạt, rõ ràng là chủ mưu lâu rồi. Nếu thật sự là Bạch liên giáo thay hình đổi dạng ngóc đầu trở lại như vậy thiên hạ lại càng náo nhiệt.”

Nghe ngữ khí của anh như tràn ngập chờ mong chỉ sợ thiên hạ không loạn, thực sự là vừa bực vừa buồn cười.

“Cái mạng của huynh sắp không giữ được rồi còn tâm trạng mà xem náo nhiệt ư?”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười: “Đáng nhẽ ta cho muội biết sớm hơn một chút.”

“Hả?”

“Cảm giác được muội quan tâm thật là tốt.”

Tôi bất đắc dĩ phải vô cùng dịu dàng cầu khẩn anh: “Chúng ta đi tìm thuốc giải có được không?”

“Không! Sơ Cuồng, hiện giờ ta chỉ muốn ở bên muội, không muốn đi đâu cả.”

Tôi nghẹn lời, có một tình cảm dịu dàng trong lòng tôi như vết băng rạn càng lúc càng lan ra thật rộng thật rộng.

Tôi chăm chú nhìn anh: “Muội thật sự quan trọng với huynh như vậy sao?”

Đào Hoa Thiếu cũng chăm chú nhìn tôi: ” Quan trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của muội.”

Tôi bước tới ngồi lên đùi anh, khắp nơi đều ngọt ngào không nói thành lời.

***

Ngày hôm sau Phượng Minh nhìn thấy tôi thì vô cùng xấu hổ, nói xin lỗi rồi bỏ đi. Tôi vội gọi anh ta lại: “Huynh đi tìm Lê Tú Nhiên tới đây.”

Phượng Minh bất động: “Vô dụng thôi.”

“Cái gì?”

“Ta đã tìm ông ta.”

Tôi sửng sốt: “Lúc nào?”

Phượng Minh mặt không đổi sắc: “Ngay lúc ngươi và Lam Giả Hối bàn bạc kế hoạch.”

“Thì ra hôm đó hắc y nhân là huynh.” Tôi hiểu, “vậy ông ta nói như nào?’

“Ông ta chưa từng nghe đến chất độc đó.”

Tôi ngẩn ra, nếu như chất độc ấy ngay cả thần y Lê Tú Nhiên cũng bó tay thì cũng không trách Đào Hoa Thiếu lại có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy.

“Thân thể Đào Hoa Thiếu rốt cuộc thế nào?”

“Không biết.”

“Khoảng cách độc phát tác còn bao nhiêu ngày nữa?”

“Không biết.”

Tôi giận giữ: “Ngày nào huynh cũng ở bên huynh ấy, sao cái gì cũng không biết?”

Phượng Minh nét mặt vô cảm: “Chủ nhân không muốn bất cứ ai biết chuyện này.”

Tôi im lặng một chút: “Có tin tức gì của Phi Phi không?’

“Không biết.”

Tôi đành chịu: “Vậy rốt cuộc thì huynh biết gì?’

Phượng Minh không đáp.

“Lẽ nào cứ chờ đợi như vậy?”

Phượng Minh không đáp.

“Huynh không muốn bàn chuyện thật à?”

Phượng Minh bỗng nhìn tôi chằm chằm: “Ngươi có cách phải không?’

Tôi kéo anh ta ngồi xuống, nói nhỏ: “Tôi muốn tự mình xuất quan tìm thuốc giải.”

Phượng Minh lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi?”

Tôi cười lạnh: “Võ công của tôi kém so với huynh lắm sao?”

“Không phải võ công.” Phượng Minh hơi mím môi: “chủ nhân sẽ không đồng ý.”

“Cho nên mới phải tìm cách lừa gạt huynh ấy, huynh đi nói với Đào Hoa Thiếu là Ngự trì sơn trang xảy ra chuyện, như vậy tôi mới có lý do đi…”

Phượng Minh đứng lên, lạnh lùng cắt lời tôi: “Ta tuyệt không lừa dối chủ nhân!”

Tôi cũng đứng lên: “Nguyên nhân chính là vì tính cách của huynh như vậy, lời huynh nói thì huynh ấy mới không nghi ngờ.”

Phượng Minh im lặng.

Tôi tiến thêm một bước: “Huynh cũng không muốn Đào Hoa Thiếu có chuyện, đúng không?’

Phượng Minh nhíu mày.

“Trời ơi, lúc này là lúc nào rồi mà còn suy nghĩ.”

Anh ta bỗng nói: “Lời nói dối sẽ rất nhanh bị vạch trần.”

Tôi phất tay: “Huynh không cần lo lắng, chờ đến khi bị vạch trần rồi thì tôi đã ở quan ngoại rồi.”

Phượng Minh im lặng một chút rồi bỏ ra ngoài.

Tôi lập tức kêu lên: “Này, việc còn chưa nói xong, huynh đi đâu vậy?”

Anh ta không quay đầu lại: “Có việc bẩm báo chủ nhân.”

Tôi thở ra nhẹ nhõm, tính tình anh chàng này với chủ nhân thật đúng là có nhiều điểm giống nhau, khi hành sự đều thần kinh như thế.

Tôi đến nhà bếp sắc thuốc, đoán chừng thời gian thích hợp rồi mới đi đến thư phòng, vừa bước vào thấy Đào Hoa Thiếu đang ngồi trước bàn, còn Phượng Minh đang đứng bên cạnh.

Tôi chưa mở miệng anh đã nói: “Sơ Cuồng, muội đến đúng lúc lắm, Ngự trì sơn trang có chuyện rồi.”

“Hả?” Tôi giả vờ kinh ngạc buông bát xuống, “Xảy ra chuyện gì?”

“Bọn họ đã phát hiện ra tung tích của Lâm Thiên Dịch.”

‘Thật sao?”

Tôi liếc nhìn Phượng Minh, thật không phát hiện ra tên này là cao thủ nói dối. Lời nói dối này lại rất hợp tình hợp lý, Dung Sơ Cuồng là thân phận trang chủ Ngự trì sơn trang, là chịu ơn dưỡng dục thâm sâu của Lâm Thiên Dịch, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đào Hoa Thiếu mỉm cười.

Tôi lập tức nói: “Vậy muội sẽ lập tức trở về cùng bọn họ thương nghị một chút.”

“Được!” Đào Hoa Thiếu gật đầu nói: “Phượng Minh, ngươi đi cùng một chuyến với Sơ Cuồng.”

Tôi và Phượng Minh ra khỏi thư phòng, ra ngoài sân.

Tôi liền khen anh ta: “Không ngờ huynh lại có trình độ nói dối như thế.”

Phượng Minh lạnh lùng nói: “Ta không nói dối.”

Tôi giật mình, dừng bước hỏi: “Có ý gì?”

“Lúc ta đến thư phòng thì gặp người của Ngự trì sơn trang đến chuyển lời.”

Tôi sững người: “Nói như vậy tin tức này là thật?”

Phượng Minh gật đầu: “Đúng vậy!”

Tôi trợn tròn mắt. Đúng là mưa rơi vào tận nhà! Chuyện gì cũng xảy ra cùng một lúc.

“Tôi không về Ngự trì sơn trang đâu, nếu giờ về đó bọn họ nhất định muốn tôi đi tìm Lâm Thiên Dịch.”

“Bọn họ phái người tới nhắn tin chắc là cũng có ý này.”

“Tôi còn phải đi tìm thuốc giải.”

Phượng Minh không nói gì.

“Giờ phải làm sao đây?” Tôi nóng ruột, “Trời ơi, huynh đừng như đầu gỗ được không, nhanh nghĩ cách đi?”

“Không có cách nào khác.”

Xem ra không thể trông cậy vào anh ta rồi.

Tôi bất đắc dĩ nói: “Như này đi, tôi sẽ không về Ngự trì sơn trang mà xuất quan luôn, huynh thì nói tôi đi tìm Lâm Thiên Dịch.”

Phượng Minh chưa trả lời thì có một giọng nói vang lên: “Không được!”

Đào Hoa Thiếu đứng ở đằng sau từ bao giờ, mỉm cười nói: “Sơ Cuồng, trong lòng muội nghĩ gì ta đều biết.”

Tôi thở dài: “Nếu huynh đã biết thì nên lập tức theo muội xuất quan.”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười lắc đầu: “Hiện giờ không thích hợp chúng ta xuất quan. Muội nên đi một chuyến về Ngự trì sơn trang.”

Tôi nổi giận nói: “Sự sống chết của Lâm Thiên Dịch chẳng liên quan gì tới muội cả. Muội không phải là Dung…”

“Sai!” Đào Hoa Thiếu cắt lời tôi, nhấn mạnh: “Lúc này, muội là trang chủ Ngự trì sơn trang. Đây là vị trí rất danh vọng, ánh mắt người trong giang hồ đều nhìn vào muội.”

Anh lại than nhẹ: “Ta đương nhiên không muốn muội đi, nhưng chúng ta nếu đã là người trong giang hồ, rất có nhiều việc cần phải làm.”

Tôi hơi sửng sốt nhưng hiểu. Đúng vậy, tôi là Phương Di, không phải là Dung Sơ Cuồng, nhưng tôi đã chiếm thân thể của cô ấy, tôi không thể thoát khỏi thân thể này thì phải gánh vác trách nhiệm của Dung Sơ Cuồng, tôi phải chịu trách nhiệm. Một người có thân phận như Dung Sơ Cuồng, có địa vị trong giang hồ, danh dự hình tượng của cô ấy là hình tượng của Phương Di tôi. Bất kể linh hồn tôi lựa chọn cơ thể ai thì đó cũng là điều không thể tránh khỏi.

Tôi cười khổ: “Muội hận cơ thể này!”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười: “Muội rất thông minh.”

Tôi bước tới nắm tay anh: “Muội không muốn xa huynh.”

Đào Hoa Thiếu nói: “Ta sẽ phái người hiệp trợ muội.”

“Nhưng huynh…”

“Yên tâm.” Anh cúi xuống dịu dàng nói, “Không gặp được muội, ta không dám chết đâu.”

Trái tim tôi run rẩy, nước mắt lại rơi xuống…

Đào Hoa Thiếu xoay người đi không nhìn tôi: “Nhanh đi đi rồi sớm trở về.”


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT