watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Độc chiến thiên nhai - trang 3

Cao thủ xuất hiện

A Vân cùng Hàn Tiểu Tranh là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, nhất cử nhất ngôn của gã A Vân đều quá rành. Cô không rõ Hàn Tiểu Tranh cố tình xuất hiện nơi đây có phải để phá tiệc cưới hay chăng, nhưng cô cũng lo sợ vì cô biết rõ hơn ai hết tính quỷ quái của Hàn Tiểu Tranh. A Vân tìm được nơi nương tựa vững chắc, có một đấng phu quân xuất sắc như Tả Chi Nhai, đối với cô đã mãn nguyện lắm vì đó là mơ ước cả đời. Cô không muốn Hàn Tiểu Tranh xen vào làm hư mọi thứ, nhưng cô không thể vạch mặt Hàn Tiểu Tranh vì dù sao gã cũng là bạn thân từ thuở thiếu thời.
Bao nhiêu suy nghĩ vụt qua ngay lúc đó, sau phút kinh ngạc A Vân lấy lại bình tĩnh nhoẻn miệng cười, ân cần rót một chén rượu mời Hàn Tiểu Tranh, khẽ nói :
- Mượn chén rượu lạt đa tạ mỹ ý.
Hàn Tiểu Tranh cũng mỉm cười, đón lấy chén rượu uống cạn.
Tả Chi Nhai lên tiếng :
- Huynh đệ thong thả dùng tiệc nhé!
Hàn Tiểu Tranh gật đầu :
- Biểu huynh xin cứ tự tiện!
Tả Chi Nhai cùng A Vân đi sang bàn khác, hai bên cử chỉ rất tự nhiên, chẳng ai thấy gì khác lạ. Tuy nhiên Hàn Tiểu Tranh đọc được trong ánh mắt Tả Chi Nhai có chút ưu tư, phiền não, cũng giống như ánh mắt của Đoạn Như Yên. Gã thầm nghĩ :
- “Không biết nếu y biết Đoạn cô nương chết rồi sẽ phản ứng ra sao?”
Bỗng dưng bên ngoài đại sảnh một tiếng cười quái dị vang lên, âm thanh không lớn lắm, nhưng đủ át tiếng mấy trăm người khách cười nói bên trong đại sảnh! Mọi người bất giác biến sắc mặt!
Tiếng cười vừa dứt, một giọng nói già nua tiếp theo :
- Tả Trường Tiếu, ngươi tưởng là giết chết Đoạn Như Yên, là có thể bưng bít âm mưu của ngươi sao?
Vừa dứt lời, bên trong đại sảnh nhốn nháo cả lên! Sắc mặt Tả Chi Nhai đổi trắng bệch như tờ giấy, A Vân thì thất sắc hoang mang, cô không biết tên tộc của cha chồng, càng không rõ Đoạn Như Yên là ai? Nhưng hầu hết khách dự tiệc đều biết, ai nấy nhìn nhau, như lo sợ sắp xảy ra chuyện.
Hàn Tiểu Tranh tuy không biết tên Tả Trường Tiếu, nhưng cũng đoán đó là tên của Tả lão gia. Gã kinh hãi nghĩ thầm, không lý ngoài gã ra còn có người biết là Đoạn Như Yên bị hạ sát? Chẳng lẽ cha của Tả Chi Nhai là hung thủ?
Lúc này có vài thanh niên dáng khỏe mạnh xông ra ngoài cửa. Ngay sau đó có tiếng “bình bình”, tiếp theo là tiếng người kêu thét lên, hiển nhiên là đã bị đòn khá nặng!
Giọng nói già nua lại cất lên :
- Tả Trường Tiếu, chuyện đã đến nước này, ngươi còn bày vẽ mê hồn trận làm gì? Ngươi để bọn người chẳng biết võ công ra đây để chịu chết à? Mau hiện thân xuất thủ đi!
Lần này, giọng nói nghe như xuất phát từ chỗ xa hơn lần trước.
Một số khách lớn gan xông ra ngoài xem, nhưng ngoài sân ngoại trừ vài thanh niên đang nằm dưới đất, nào có bóng dáng của ai? Mọi người đang hoang mang, lại nghe giọng nói tiếp tục :
- Tả Trường Tiếu, người ta nói hổ độc cũng chẳng ăn thịt con, sao ngươi chẳng nghĩ đến hạnh phúc của con trai, mà biến hắn thành công cụ để mưu đồ chuyện riêng của ngươi?
Mọi người ngửng đầu nhìn lên, mới phát hiện ra người nói đang đứng trên một cành cây tùng. Người này như thể không trọng lượng, đứng trên cành cây tùng mọc ngang, mà cành cây chẳng trĩu xuống chút nào, mà ngược lại thân hình y còn nhấp nhô theo cơn gió thổi đong đưa cành cây!
Tả Trường Tiếu cuối cùng đã xuất hiện, y ở độ tuổi trung niên, phong cách lịch sự tao nhã, xem thần sắc không có vẻ gì tức giận cả, quan khách nhìn thấy, ngấm ngầm lấy làm lạ!
Tả Trường Tiếu cất tiếng cười nói :
- Vị bằng hữu nào có gì bất mãn với Tả mỗ, xin ra mặt chỉ giáo, không cần trốn lánh như thế!
Người trên cây cất tiếng cười quái dị :
- Tả Trường Tiếu, đừng nói cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?
Tả Trường Tiếu nghiêm mặt đáp :
- Xin miễn thứ Tả mỗ mắt kém, tại hạ đích thực là chưa từng hân hạnh kết giao cùng cao nhân, các hạ võ công siêu phàm, hẳn là một vị đại hiệp hiển danh, không hiểu vì sao lại làm khó Tả mỗ?
Người kia kêu lên :
- Đại hiệp? Ta làm sao làm đại hiệp được?
Tả Trường Tiếu gằn giọng :
- Bất kể các hạ là cao nhân phương nào, cũng không thể ỷ mạnh hiếp người chứ? Tại hạ không thù oán cùng các hạ, hôm nay ngày thành thân của con trai Tả mỗ, mà các hạ cố tình kiếm chuyện thì quả thực thiếu sáng suốt. Nếu các hạ có điều gì bất mãn xin cứ nói thẳng ra, Tả gia này sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của các hạ!
Lời nói ẩn ý rằng nếu đối phương là người muốn nhân cơ hội phá rối kiếm ăn, thì hãy ra giá, Tả gia thừa tiền để giải quyết mọi chuyện. Các khách nghe lấy làm bất bình nhưng chẳng ai dám nói gì vì e dè võ công của người trên cây.
Bỗng trong đám đông, một trung niên hán tử cao lớn xông ra, miệng kêu :
- Kẻ cuồng đồ từ đâu đến, rõ ràng cố tình giả thần giả thánh khuấy rối phải chăng?
Mọi người nhìn kỹ, thì ra hán tử này là Tổng tiêu đầu của Long Hổ tiêu cục tại Hoa Thạch Thành, tên là Long Tại Thiên, y sử dụng trường thương, nghe đồn võ công không kém. Có người trong nhóm quan khách la lớn :
- Long tiêu đầu dằn mặt hắn đi!
Long Tại Thiên đón lấy cây trường thương từ tay một gia đinh, cầm lên múa một vòng, chỉ nghe tiếng gió “vù vù”, mũi thương như điểm sao sáng vũ lộng tứ phía, quan khách đứng xem trầm trồ khen hay!
Long Tại Thiên hành nghề bảo tiêu, kinh nghiệm giang hồ phong phú, y biết chút công phu của mình rất tầm thường, chẳng thể sánh với người đứng trên cành tùng. Nhưng trong lúc này, y là người duy nhất biết võ tại đây, không thể án binh bất động, dù biết phen này nhiều nguy hiểm nhưng vẫn bước ra.
Long Tại Thiên từ từ bước đi, quan khách im lặng nhìn theo sau. Y dừng lại cách gốc cây tùng độ một trường, chừng như nói điều gì với người trên cây, vì khoảng cách khá xa, cho nên mọi người không nghe được hai bên nói gì.
Trong phút chốc, người trên cây đột nhiên nhào xuống, cái bóng đen như một đại bàng, tấn công Long Tại Thiên. Long Tại Thiên lui ngay một bước, trường thương trong tay quay như gió, nghe tiếng rít rợn người. Mọi người bất giác thầm nghĩ :
- “Người này từ trên không đánh xuống, không có điểm tựa nào cả, làm sao tránh được đường thương của Long tiêu đầu?”
Ngay lúc đó, chỉ thấy thân người kia bỗng chuyển hướng trên không, lướt nhẹ sang một bên, tay phải vung ra từ một góc độ rất kỳ quặc, chân phải cùng lúc móc ngang! Chiêu vừa phát ra, thì thấy thân hình Long Tại Thiên tung bắn lên, như diều đứt dây bay ra xa ngoài hai trượng và rớt xuống! Thân hình Long Tại Thiên chưa rơi chấm đất, người kia đã lộn mình trở lên trên cành tùng!
Quan khách thất sắc thầm nghĩ :
- “Phen này Long tiêu đầu bị thương nặng rồi!”
Chẳng ngờ Long Tại Thiên rớt xuống đất xong vẫn bình an không bị thương gì cả! Mọi người rất ngạc nhiên.
Tả Trường Tiếu cao giọng nói :
- Long đại hiệp...
Long Tại Thiên xoay người lại gật đầu, bước về phía quan khách, nói :
- Đối phương võ công quá cao, tại hạ không phải đối thủ của y.
Giọng nói y không có chút gì hổ thẹn bực tức, kể ra y cũng thắng thắn, không thiếu khí độ của kẻ thành thật.
Tả Trường Tiếu bước lên nói :
- Đa tạ Long đại hiệp ra tay tương trợ.
Long Tại Thiên lắc đầu nói, giọng tự chế giễu mình :
- Nếu y muốn lấy mạng tại hạ thật dễ như trở bàn tay. Không hiểu Tả lão gia đã có xích mích gì với người này?
Tả Trường Tiếu nghiêm nghị nói :
- Tại hạ thực tình không quen biết y, nếu giữa tại hạ và y có thù oán chi, với thân thủ của y thì đâu cần phải chờ đến hôm nay mới ra mặt?
Long Tại Thiên trầm ngâm :
- Việc này quả có chỗ kỳ lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng hú dài vọng lại từ hướng Đông nam, mọi người nghe đến chợt cảm thấy tâm thần bất định, thất sắc hoang mang! Tiếng hú nghe như vọng lại từ ngoài xa hơn hai, ba dặm, nhưng chỉ thoáng chốc đã nghe gần không đầy một dặm!
Hàn Tiểu Tranh thầm ngạc nhiên :
- “Dù có cỡi ngựa phi nước đại cũng không mau như thế, chẳng hiểu là người hay thần?”
Hôm nay liên tiếp xảy ra nhiều chuyện quái lạ, làm gã chỉ biết trố mắt nhìn.
Trong chớp mắt, tiếng hú dài đã đến bên ngoài khuôn viên Tả gia! Mọi người không ngờ lại có người đến đây, một người trên cành tùng đã đối phó không xong, giờ lại thêm một cao thủ nữa, xem ra Tả gia có lẽ phải bó tay chờ chết? Ai nấy đều lo sợ dùm Tả Trường Tiếu, nhưng trong bụng cũng lo cả đám bị vạ lây.
Bỗng nhiên nhân vật thần bí trên cây phóng đi như tên bắn, nhắm về hướng đối diện với tiếng hú, tốc độ nhanh khủng khiếp! Tiếng hú kia đã vào đến trong sân Tả gia, một bóng người màu trắng lướt qua như một làn khói! Ngay phút đó, mọi người chỉ kịp thấy một bóng trắng che mặt, lướt đi theo hướng người áo đen đã biến mất.
Trong chớp mắt, cả hai người đều biến mất không còn bóng dáng!
Mọi người nhìn nhau, chừng như chưa hiểu hết mọi việc dồn dập vừa xảy ra. Tại sao người áo đen nghe tiếng hú của người áo trắng thì lập tức tẩu thoát? Người áo đen là ai? Người áo trắng là ai? Mọi việc đều quá thần bí khó đoán! Tuy nhiên nói gì thì nói, tai họa đã tránh được, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ riêng Hàn Tiểu Tranh vẫn trầm ngâm suy nghĩ.
Hôn lễ lại có thể tiếp tục. Đột nhiên, có người kêu lên :
- Tân lang đâu? Tân lang đi đâu rồi?
Thanh âm không lớn lắm, nhưng câu hỏi này lại làm mọi người một phen nữa nhốn nháo lên! Chia nhau tìm tới tìm lui, mọi người mới biết chắc tân lang đã thất tung!
Hôm nay đúng là nhiều chuyện lạ!
Có vài người lớn tuổi đang kiên nhẫn hỏi tân nương, nhưng cô thì chỉ biết khóc, mãi một lúc sau, cô mới kể lại đầu đuôi. Thì ra lúc người áo đen xuất hiện, hầu như mọi người đều chú ý đến y, còn Tả Chi Nhai bỗng trở nên hoang mang bực dọc ra mặt. Lúc Long Tại Thiên xuất thủ, Tả Chi Nhai bảo A Vân là y phải ra hậu viên có chút việc. A Vân thấy nét mặt Tả Chi Nhai khác thường, vốn muốn can ngăn, nhưng không dám mở miệng, không ngờ y đi ra hậu viên một lúc lâu vẫn chưa thấy trở ra...
Nói đến đây, A Vân không dằn được lại bật khóc, một phần vì sợ, một phần vì lo cho Tả Chi Nhai, dù gì, kể từ nay cô đã trở thành người của Tả Chi Nhai, vả lại trong tim cô, Tả Chi Nhai đã chiếm một phần rất lớn!
Một buổi tiệc cưới bỗng nhiên đổ ra đủ thứ chuyện, quan khách cảm thấy thật đáng tiếc, càng hận tên áo đen cố tình gây rối. Họ đều mong người áo trắng đuổi kịp người áo đen, dạy cho hắn một bài học.
Một số thanh niên, đều là tay chân, con cháu trong Tả gia, đã dẫn một số người phân ra tứ phía đi tìm Tả Chi Nhai. Các khách từ xa đến nhìn thấy tình cảnh này, cũng biết ở lại chẳng có ích gì, nên đều an ủi Tả Trường Tiếu vài lời, sau đó lục tục cáo từ cả.
Khách đã đi mất sáu, bảy phần, không khí trong sân nhà họ Tả lắng xuống rất nhiều. A Vân đã được dẫn vào động phòng khuyên giải, đuốc đỏ vẫn còn, mà tân lang không thấy đâu, A Vân lại cảm thấy tủi thân trào nước mắt.
Hàn Tiểu Tranh trong vai trò bà con xa, đúng lý nên sớm đi về, nhưng gã vẫn còn đứng đấy. Chẳng mấy chốc, Tả Trường Tiếu liền chú ý đến thiếu niên lạ mặt này, y ngạc nhiên hỏi :
- Vị tiểu huynh đệ này là...
Không chờ Hàn Tiểu Tranh trả lời, bên cạnh có người đáp :
- Vị này là công tử của Cô Thủy trấn Triệu Bán Thành.
Thì ra là người tiếp khách lúc sớm trả lời.
Tả Trường Tiếu nhìn gã đáp :
- Thì ra là Triệu công tử, mấy năm không gặp, đã lớn như vầy, khá lắm, khá lắm! Lệnh tôn vì sao không đến?
Hàn Tiểu Tranh vội đứng dậy :
- Gia phụ thân thể bất an, không đến dự được.
Hàn Tiểu Tranh chậm rãi nói tiếp :
- Tiểu điệt có thể tìm được biểu huynh.
Tả Trường Tiếu biến sắc mặt, vui mừng hỏi :
- Thật không?
Hàn Tiểu Tranh bình tĩnh đáp :
- Biểu huynh thất tung hiển nhiên là có liên quan đến người áo đen, mà điểm chính trong câu chuyện của người áo đen là cái chết của Đoạn Như Yên! Đoạn Như Yên là ai, ở đâu, tiểu điệt không biết, nhưng tiểu điệt có thể đoán chắc là biểu huynh nhất định vì một người tên Đoạn Như Yên mà thất tung, hay nói khác hơn là bỏ đi.
Sắc mặt Tả Trường Tiếu trở nên rất khó nhìn, mà những người chung quanh y cũng tỏ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt nhìn Hàn Tiểu Tranh rất bất mãn, nhưng gã cố giả như không biết.
Tả Trường Tiếu cười gượng đáp :
- Không giấu Triệu công tử, Đoạn Như Yên mà người áo đen nói đến, là một nữ nhân trong chốn yên hoa...
Hàn Tiểu Tranh tỏ ý xin lỗi :
- Thì ra tên áo đen ăn nói hàm hồ, muốn nói xấu người tốt...
Tả Trường Tiếu lắc đầu :
- Điều này cũng không phải không có nguyên nhân, đứa con bất hiếu của ta có tư tình với nữ nhân họ Đoạn kia... ôi, chỉ tại ta dạy con không nghiêm, nhưng ta đâu thể nào làm chuyện hại thiên luân được? Vả lại, đến nay cũng chưa nghe tin có nữ nhân nào bị giết mà?
Hàn Tiểu Tranh nghĩ thầm :
- “Đúng vậy, tại sao đến giờ vẫn chưa nghe tin cái chết của Đoạn Như Yên truyền ra? Thường những chuyện này được truyền ra rất mau, bất luận là cô ấy tự sát hay bị người giết cũng vậy.”
Trong chuyện này phải chăng có điều gì quái lạ? Lại nghe Tả Trường Tiếu nói tiếp :
- Không ngờ Triệu công tử tuổi nhỏ mà đã thông minh hơn người, Triệu lão ca thật có phúc... Ý Triệu công tử nói là nên đến chỗ Đoạn Như Yên tìm đứa con bất hiếu của Tả mỗ?
Hàn Tiểu Tranh từ từ gật đầu.
Tả Trường Tiếu thở dài :
- Đúng ra hắn đã thành thân, phải dẹp bỏ các chuyện ấy mới đúng, nhưng Triệu công tử bàn có lý.
Bây giờ các cháu của ta chia nhau đi kiếm cả rồi, chỉ còn lại người già cả, nếu công tử không ngại, xin dắt vài người đến Xuân Phong Như Ý lâu xem thử, nếu có gặp đứa con bất hiếu của ta, công tử kêu người đánh gẫy chân hắn đi!
Tả Trường Tiếu nói rất thành thật, không chút gì giả bộ.
Hàn Tiểu Tranh chưng hửng, nghĩ thầm :
- “Sao ta lại bị vướng vào chuyện này?”
Nhưng gã là người đề xướng ra chuyện này, giờ không thể cự tuyệt được. Nghĩ vậy gã liền thẳng thắn đáp :
- Tả thúc tín nhiệm tiểu điệt như vậy thì tiểu điệt xin đi một vòng.
- Xin phiền Triệu công tử.
Hàn Tiểu Tranh vội nói :
- Tả thúc xin chớ khách sáo. Tiểu điệt không biết gì, chỉ thấy sao nói vậy, nếu trách lầm biểu huynh, thì xin Tả thúc nhẹ tay chớ đánh gẫy chân tiểu điệt là may lắm rồi!
Nói xong, gã cùng vài gia nhân của Tả Trường Tiếu thẳng đến Như Ý lâu.
Vừa đi gã vừa suy nghĩ, càng thấy không ổn :
- “Tại sao Tả gia còn nhiều người mà lại sai ta đi? Lão nói những người còn lại đều già yếu, nhưng những người đi theo mình bây giờ đều khỏe mạnh, mắt sáng nhanh nhẹn. Lại nói lần này đi kiếm người, chẳng phải đáng nhau, cần gì phân biệt người trẻ hay già?”
Nghĩ đến đây, Hàn Tiểu Tranh nảy ra một mẹo, trên đường đi hỏi mấy lần đường đến Như Ý lâu, kỳ thực gã đi qua một lần đã nhớ đường đi nằm lòng. Càng đi đến gần Như Ý lâu, Hàn Tiểu Tranh càng thấy hồi hộp, khi gã nghe được tiếng nữ nhân cười nói, thì tay bắt đầu đổ mồ hôi. Trong thâm tâm gã cảm thấy lần này vào đây là một sai lầm, nhưng gã không nghĩ ra lý do tại sao.
Hàn Tiểu Tranh nhíu mày, quay sang người bên cạnh nói :
- Không xong, ta cần kiếm chỗ tiểu tiện, các vị đứng đây chờ một chút, ta đi rồi về ngay.
Chẳng ngờ có người đi theo, miệng nói :
- Tôi cũng đi, vậy ta đi chung!
Hàn Tiểu Tranh thầm chửi :
“Đi cái con khỉ!”
Thấy không thoát được người của Tả gia, Hàn Tiểu Tranh trong bụng bấn lên, nhưng cũng đành tiếp tục đi về hướng Như Ý lâu, gã nghĩ bụng :
- “Nếu Khúc Tiểu Nguyệt phát hiện ra cô ả mất bạc, tóm lấy ta đòi thì biết làm sao? Trước cũng có dao, sau cũng có dao, biết làm sao? Thay kệ, tới đâu thì tới!”
Khách trẻ như Hàn Tiểu Tranh ít khi đến Xuân Phong Như Ý lâu, nên gã vừa xuất hiện, một vài nữ nhân và bà chủ đã nhận ra, đều nghĩ mới sáng nay còn ngơ ngơ ngáo ngáo, chơi qua một lần, chưa sang ngày khác đã trở lại rồi.
Hàn Tiểu Tranh biết họ đang nghĩ gì, nên vừa bước vào đã nói lớn :
- Ta đến tìm người!
Bà chủ bước đến hỏi :
- Không rõ công tử tìm ai?
Hàn Tiểu Tranh đáp :
- Bà đến gần đây.
Bà chủ tiến lên vài bước, Hàn Tiểu Tranh ghé tai bà nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy bà chủ lắc đầu :
- Không có, y không có đây, không giấu gì công tử, Đoạn cô nương của chúng tôi đã tự tận, nên Tả công tử không đến đâu, vả lại hôm nay là ngày thành thân của Tả công tử mà?
Hàn Tiểu Tranh ho hai tiếng, đáp :
- Đã như vậy, xin cáo từ!
Lúc Hàn Tiểu Tranh cùng gia nhân trở về Tả gia, trời đã tối, các nhóm đi kiếm Tả Chi Nhai các lộ cũng trở về, không tìm ra Tả Chi Nhai. Một bầu không khí bất tường như bao trùm lấy Tả gia.
Lúc này khách tại Tả gia chỉ còn lại bốn, năm chục người, trong đó một phần là người trong thành, nên dùng xong cơm tối, họ đều cao từ đi về, chỉ còn lại vài người bạn thân của Tả Trường Tiếu lưu lại, cùng bàn bạc chuyện đi tìm Tả Chi Nhai.
Hàn Tiểu Tranh là khách ở xa, nên cũng được mời ở lại, gã cũng không chối từ. Dùng xong cơm tối, gã được dắt vào một căn phòng, gia nhân đốt đèn lên, trải giường, lại đem đến nước cho gã tẩy rửa, sau đó cáo lui.
Hàn Tiểu Tranh đóng cửa lại, một mình ngồi thừ ra đấy, như thể suy nghĩ rất nhiều, lại như là không nghĩ gì cả, gã cảm thấy mọi chuyện diễn ra hôm nay đều có vẻ quái lạ.

Thiên ngoại hữu thiên

Nhiều chuyện xảy ra trong ngày khiến Hàn Tiểu Tranh cảm thấy hơi mệt mỏi, gã chuẩn bị tắt đèn đi ngủ sớm. Trong lúc đang rửa mặt, gã thấy dường như ngoài cửa sổ có bóng người thoáng qua, nhưng vì cách một lớp cửa giấy nên nhìn không rõ.
Hàn Tiểu Tranh vừa cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ lại khẩn trương trở lại, không biết sắp xảy ra chuyện gì chăng? Gã cố tự trấn an, tiếp tục lau rửa, nhưng vì quá hồi hộp, nên chiếc khăn cầm trong tay vừa nhúng vào chậu nước lại vắt khô, vắt khô lại nhúng ướt đến mấy bận mà chưa lau mặt lần nào!
Bỗng Hàn Tiểu Tranh nghe có tiếng sột soạt rất nhẹ, như tiếng người gõ nhẹ vào cửa sổ. Gã tưởng mình nghe nhầm, nhưng tiếng gõ nhẹ lại vang lên, lần này nghe lớn hơn lần trước.
Hàn Tiểu Tranh run run hỏi :
- Ai đó?
Bên ngoài có tiếng thì thào trả lời :
- Là ta!
Hàn Tiểu Tranh không nghe rõ là tiếng của ai, đang định hỏi thì “bặt” một tiếng nhẹ, cánh cửa sổ đã đóng bỗng mở ra!
Hàn Tiểu Tranh suýt bật kêu lên! Nhưng gã kiềm chế được một phần vì bản tính hiếu kỳ. Cửa sổ vừa mở ra, Hàn Tiểu Tranh nhìn thấy một người đang đứng bên ngoài cửa, đằng sau lưng y có mấy thân cây, cho nên trong bóng đêm cả thân hình y hầu như chìm trong bóng cây, nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể phát hiện ra.
Hàn Tiểu Tranh cơ hồ như nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Chợt thấy người bên ngoài cửa đưa tay phải vẫy gọi gã bước ra. Hàn Tiểu Tranh cố sức lắc đầu, gã không tự chủ được, thụt lùi một bước, nghĩ thầm :
- “Người này là ai? Có phải là người ban ngày đã cứu ta chăng? Hay là người áo đen thần bí kia?”
Người bên ngoài cửa lại vẫy tay gọi Hàn Tiểu Tranh, sau đó lại vòng tay cúi mình chào. Hàn Tiểu Tranh giựt mình, gã không hiểu tại sao đối phương làm như vậy. Người này có thể tránh tai mắt của Tả gia vào đây tìm gã, chắc hẳn tài nghệ có thừa, nếu có ác ý đối với gã thì gã cũng vô phương tự cứu.
Nghĩ vậy, gã gật đầu nhưng trong lòng hoang mang cực độ.
Hàn Tiểu Tranh định tắt đèn, nhưng lại thấy người kia khoát tay lia lịa ngăn cản, lại chỉ vào khung cửa sổ. Hàn Tiểu Tranh hiểu ý, bất chợt nghĩ đến sáng nay gã cũng phải nhảy qua cửa sổ, trong bụng bật cười thầm, bao nhiêu hồi hộp cũng bớt đi. Gã leo qua cửa sổ ra ngoài.
Người kia bước đến phía Hàn Tiểu Tranh, làm gã vừa khẩn trương vừa thầm tính :
“Nếu y muốn giết ta, thì ta lăn một vòng rồi kêu cứu!”
Nhưng gã lại nghĩ đến cảnh Long Tại Thiên bị người áo đen đánh bại, lại e dè vì nếu đối phương là có võ công cao, thì gã có lăn nhanh cách mấy cũng vô ích.
Người kia chưa giết gã, song bước đến gần cửa sổ đưa tay phất nhẹ, cánh cửa sổ bèn đóng lại như cũ! Sau đó y nắm lấy tay Hàn Tiểu Tranh, khẽ nói :
- Đi theo ta!
Hàn Tiểu Tranh chợt phát hiện ra y đeo vải che mặt, nghe giọng nói có vẻ quen thuộc nhưng gã chưa nghĩ ra là ai. Gã biết lúc này chỉ có nước ngoan ngoãn đi theo y.
Người kia xem ra rất thông thạo các lối đi tại Tả gia, quẹo trái rẽ phải mấy bận mà vẫn không gặp phải ai cả. Đi vòng ra sau một giàn hoa, cả hai đến trước bức tường khá cao bao bọc khuôn viên Tả gia.
Người kia vòng tay ôm hông Hàn Tiểu Tranh, nhún mình phóng lên đầu tường, sau đó nhảy xuống phía ngoài, tiếp tục băng mình đi.
Hàn Tiểu Tranh nghe gió thổi ù ù bên tai, gã chỉ có một ý nghĩ trong đầu là cầu mong đừng bị đánh rơi giữa đường! Người che mặt đem Hàn Tiểu Tranh đi một lúc thì dừng lại. Hàn Tiểu Tranh mở mắt nhìn chung quanh, bỗng rùng mình vì gã phát giác ra nơi đây là một bãi tha ma.
Hàn Tiểu Tranh trống ngực đánh binh binh :
“Chẳng lẽ... chẳng lẽ y đã đào sẵn mộ... cho... cho ta?!”
Nghĩ đến đây, đầu gối gã run cầm cập. Xa xa, một con quạ đêm cất tiếng kêu thê lương, tiếng kêu lan xa dần và từ từ chìm hẳn, gió thổi lúc mạnh lúc nhẹ, trong không khí phảng phất mùi xác chết thối rữa.
Hàn Tiểu Tranh lập cập nói :
- Ông đem tôi đến... đến đây... đây làm gì?
Người kia đáp :
- Đem ngươi đến xem một thứ.
Giọng của y vì nói qua lớp vải che mặt nên có chút biến đổi, Hàn Tiểu Tranh nghe rất quen tai nhưng vẫn không nhận ra là ai.
- Ngươi đi theo ta.
Lần này y buông tay Hàn Tiểu Tranh, gã đi theo sau lưng y băng qua một dãy phần mộ. Hàn Tiểu Tranh cảm thấy lạnh toát cả mình, gã muốn nép gần sát người che mặt một chút, nhưng cũng sợ y.
“Hay là y dắt ta đi xem phần mộ đã chọn sẵn cho ta?”
Hàn Tiểu Tranh ngầm hối hận đã đi theo y ra đây, gã thà được chết tại Tả gia còn hơn.
Người che mặt cuối cùng đã dừng lại, đưa tay chỉ ra phía trước :
- Ngươi xem kìa.
Hàn Tiểu Tranh nhìn theo hướng người che mặt chỉ... gã nhìn thấy một mộ huyệt! Bốn bên mộ có đất đấp lên, còn có những cành cây phủ lên, dưới ánh trăng mờ, có thể nhìn ra được đây là một mộ huyệt mới, cành cây cũng mới chặt xuống. Hàn Tiểu Tranh chỉ dám nhìn chung quanh huyệt chứ không dám nhìn vào trong huyệt.
Người che mặt nói :
- Ngươi nhìn thấy gì?
-... một ngôi mộ...
- Trong mộ có gì?
- Không... không có...
Hàn Tiểu Tranh muốn nói “không có xem rõ”. Người che mặt ngắt lời gã :
- Đúng thế, trong mộ không có gì cả! Nhưng theo lẽ phải có một cô gái xinh đẹp trong đó!
Giọng nói của y lộ vẻ u buồn khôn xiết.
Hàn Tiểu Tranh bỗng hỏi :
- Huynh là Tả công tử?
Người che mặt im lặng trong giây lát rồi chậm rãi gật đầu, y đưa tay kéo chiếc khăn che mặt xuống.
Hàn Tiểu Tranh vô cùng kinh ngạc, gã không ngờ Tả Chi Nhai lại có võ công cao siêu như vậy! Tả gia quả có nhiều bí mật.
Hàn Tiểu Tranh hỏi :
- Đây là chỗ an nghỉ của Đoạn cô nương?
Giọng Tả Chi Nhai trầm buồn :
- Đúng ra là như vậy, nhưng lúc ta đào mộ, mới phát giác ra bên trong không có gì cả...
- Tại... tại sao biểu ca phải đào mộ?
Hàn Tiểu Tranh cảm thấy Tả Chi Nhai chẳng có lý do gì để làm như thế, một người đã chết, tại sao người sống còn nhẫn tâm kinh động đến linh hồn của cô nữa?
Tiếng nói của Tả Chi Nhai cất lên giữa đêm vắng bi thống lạ thường, khiến người nghe phải thương cảm :
- Bởi vì ta không tin Như Yên chết thật, ta không tin nàng đã tự sát... Như Yên đã nói dù ta và nàng không thể ở bên nhau, nhưng nàng vẫn yêu ta, nàng sẽ tiếp tục sống hết cuộc đời, biết đâu đến một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể vĩnh viễn bên nhau.
Hàn Tiểu Tranh hỏi vặn :
- Vậy còn vợ biểu ca thì sao? Không lẽ cô ấy phải chịu đau khổ hay sao?
Tả Chi Nhai ân hận đáp :
- Ta biết ta có lỗi với cô ấy, nhưng đó là việc vạn bắt đắc dĩ, cô ấy là một thiếu nữ tốt, vốn không nên chịu phải cảnh này, ta đã quyết định từ nay không gặp cô ấy nữa, để tránh làm cô ấy đau lòng...
Hàn Tiểu Tranh cười nhạt :
- Nhưng sự thật thì cô ấy đã bị tổn hại, ai cũng biết cô là vợ của biểu ca, nếu biểu ca tiếp tục thất tung, thì cô ấy sẽ phải chịu cảnh cô độc từ nay về sau.
- Ta thật có lỗi với cô ấy, nhưng ta yêu Như Yên, người ngoài không thể hiểu được đâu.
Hàn Tiểu Tranh lúc này hết biết sợ là gì, gã lớn tiếng :
- Nếu ngươi là người có trách nhiệm thì chẳng nên cưới A Vân làm gì!
Tả Chi Nhai ngạc nhiên hỏi :
- A Vân? Ngươi làm sao biết tên cô ấy?
- Tôi... tiểu đệ và cô ấy ở cùng một Cô Thủy trấn, làm sao không biết?
- Chẳng trách ngươi bênh vực cô ấy, nhưng tội nhất vẫn là Đoạn Như Yên, nàng còn trẻ thế mà đã chết một cái chết mờ ám.
Hàn Tiểu Tranh thở ra một hơi :
- Biểu ca nói đi, tại sao đem tiểu đệ ra đây?
Tả Chi Nhai chừng như tỉnh thức lại, vội nắm lấy vai Hàn Tiểu Tranh :
- Ngươi hãy kể cho ta nghe toàn bộ những gì ngươi nhìn thấy ngày hôm nay, ta phải tìm cho ra ai đã giết Như Yên của ta!
Hàn Tiểu Tranh ngấm ngầm giựt mình, hỏi :
- Làm thế nào biểu ca biết lúc Đoạn Như Yên chết thì tiểu đệ cũng có mặt?
- Có người cho ta biết.
- Là ai?
- Ta cũng không biết, lúc ta phát hiện ra trên mình có một tờ giấy cuộn lại, muốn tìm người đó thì y đã biến mất.
Hàn Tiểu Tranh kinh ngạc vô cùng, gã không tưởng tượng được với tài nghệ của Tả Chi Nhai, mà còn có người qua mặt y! Lúc này gã mới hiểu rõ hàm ý câu “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” là như thế nào. Gã lại hỏi :
- Trên giấy viết gì?
- Y nói ngươi là kẻ biết chuyện, nhưng việc này không liên can đến ngươi.
- Biểu ca tin chăng?
- Ban đầu ta không tin, nhưng quan sát ngươi một lúc thì ta tin.
Hàn Tiểu Tranh không ngờ Tả Chi Nhai đã âm thầm quan sát gã, trong bụng sợ hãi nghĩ thầm :
- “Sao ta chẳng hay biết gì cả? Nếu y có hãm hại ta, thì ta chết cũng chẳng biết nữa.”
Hàn Tiểu Tranh hỏi tiếp :
- Do đâu mà biểu ca biết Đoạn cô nương được chôn tại nơi này?
- Người của Xuân Phong Như Ý lâu cho ta biết. Khi ta nghe người áo đen tuyên bố, đã biết có điều chẳng lành, nên mượn dịp mọi người lo nhìn người áo đen, ta chuồn ra từ phía hậu viên, đến ngay Như Ý lâu. Đến đó thì có người xác nhận cái chết của Như Yên, họ lại cho ta biết chỗ chôn xác của nàng.
Ta... ta vẫn muốn nhìn thấy mặt nàng một lần nữa, mà ta cũng không tin nàng tự sát, cho nên....
- Cho nên biểu ca đến đây quật mộ lên xem?
- Phải, nếu Như Yên dưới cõi âm có biết, nàng cũng sẽ thứ lỗi cho việc ta làm! Nhưng lúc ta đào mộ ra thì không thấy chi cả!
Hàn Tiểu Tranh thầm nghĩ :
- “Tại sao Như Ý lâu đem Đoạn Như Yên chôn mau như vậy?”
Gã suy nghĩ rồi nói :
- Biểu ca muốn nghe thì đệ sẽ kể hết mọi chuyện, tin hay không tùy biểu ca. Tiểu đệ đi Như Ý lâu, tìm đến Khúc Tiểu Nguyệt...
Hàn Tiểu Tranh thuật lại mọi việc cho Tả Chi Nhai nghe. Kể đến đoạn gã nghe tiếng kêu tắt nghẹn của Đoạn Như Yên, gã thấy thân hình Tả Chi Nhai như run lên. Hàn Tiểu Tranh lại kể tiếp đến lúc gã được cứu :
-.... đệ nói có thể biểu ca không tin, đệ nhờ một sợi dây từ trên nóc nhà thòng xuống cứu!
Giọng Tả Chi Nhai bình tĩnh :
- Ta tin.
Hàn Tiểu Tranh thất thanh hỏi :
- Vì sao? Không lý tự nhiên có sợi dây thòng xuống lúc đó là chuyện bình thường sao?
- Không bình thường. Nhưng trong tờ giấy trên mình ta có kể chuyện này, cho nên ta tin. Trừ phi ngươi và người bí mật kia đã âm mưu với nhau trước, nhưng ta biết ngươi và y không cùng một phe.
Hàn Tiểu Tranh ngạc nhiên hỏi :
- Làm sao biết được?
- Vì ngươi thực sự không biết võ công, lúc ta nắm cổ tay ngươi đã dò ra điều này.
Hàn Tiểu Tranh bảo thầm :
- “Thì ra là vậy. Nói như thế nếu mình biết võ, không chừng đã bị y nghi ngờ, có khi toi mạng cũng có?”
Tả Chi Nhai ngắm bóng trăng trên trời cao, im lặng một lúc mới lên tiếng :
- Ngươi nghĩ Như Yên tự sát hay bị hạ sát?
- Bị hạ sát.
Tả Chi Nhai quay lại nhìn gã nói :
- Ngươi rất thành thật thẳng thắn, ta biết ngươi rất thông minh, cho nên nhất định ngươi đã đoán ra nàng bị người giết hại, nếu ngươi mà nói nàng tự sát, thì ta biết là ngươi nhất định nói láo!
Hàn Tiểu Tranh cười đáp :
- Biểu ca nhìn ra điều này, hẳn biểu ca cũng không đơn giản.
Tả Chi Nhai bỗng hỏi :
- Nhưng ta không hiểu một người thông minh như ngươi tại sao vướng vào chuyện này?
Hàn Tiểu Tranh cười gượng :
- Tiểu đệ nào có muốn? Dù có bỏ đi, biểu ca vẫn tìm đến tiểu đệ được, phải chăng?
Tả Chi Nhai lặng lẽ gật đầu, y nhìn mộ huyệt trống không kia, từ từ nói :
- Đối phương không muốn ta nhìn thấy Như Yên, nhất định là sợ ta khám phá ra điều gì trên thân thể của nàng, nên mới đem nàng đi. Ta mà tìm ra hung thủ, nhất định chém hắn ra trăm mảnh!
Nghe tiếng Tả Chi Nhai nghiến răng, Hàn Tiểu Tranh biết y nói là sẽ làm. Gã bỗng nhớ đến chuyện gì, lấy trong mình ra một vật, chính là vật màu hồng có hình trái tim mà Đoạn Như Yên định trao cho gã. Hàn Tiểu Tranh đưa vật này cho Tả Chi Nhai và nói :
- Tiểu đệ tìm thấy vật này trên... trên di thể của Đoạn cô nương, giờ trao lại cho biểu ca, lúc đó cô ấy nắm vật này trong tay, có thể là định đưa cho tiểu đệ đem về trao cho biểu ca.
Tả Chi Nhai đón lấy hình trái tim, người đứng thừ ra, nếu chẳng phải ánh trăng quá mờ, thì Hàn Tiểu Tranh chắc đã thấy trong mắt Tả Chi Nhai có rướm ánh lệ.
Hàn Tiểu Tranh lại nói :
- Biểu ca hãy cùng tiểu đệ về Tả gia, tuy biểu ca có võ công cao cường nhưng sức một người dù sao cũng đơn độc, chi bằng nhiều người họp lại thì cơ hội truy tìm hung thủ hẳn là khá hơn.
- Không, ta không về!
- Tại sao?
Hàn Tiểu Tranh ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng biết có phải Tả Chi Nhai oán hận việc cha y bức bách y cưới A Vân.
Tả Chi Nhai đáp :
- Bởi vì... chẳng bởi vì sao, đến lúc phải về ta sẽ tự động đi về.
- Vậy... A Vân thì...
Tả Chi Nhai thở dài :
- Đợi mọi việc điều tra minh bạch xong, ta sẽ nói rõ cho cô ấy biết, dù làm như vậy chẳng tránh được những tổn hại ta gây ra cho cô ấy.
Hàn Tiểu Tranh mở miệng chừng như muốn nói gì nhưng lại không nói.
- Ngươi cũng nên đi về, ta hy vọng ngươi chớ nên tiết lộ chuyện đêm nay cho bất cứ ai khác.
Hàn Tiểu Tranh gật đầu, sau đó Tả Chi Nhai đưa Hàn Tiểu Tranh trở về Tả gia, nếu không, gã chẳng thể leo qua bức tường cao bao bọc sân nhà họ Tả.
Cả hai chẳng hay biết, sau lưng họ cách bảy, tám trượng, có một bóng người như bóng ma âm thầm đi theo họ. Nhưng chính bóng người này cũng không biết phía sau lưng y, còn có một người ẩn mình trong bóng tối đang cười nhạt đắc ý.
Lúc Hàn Tiểu Tranh trở về phòng, ngọn đèn đã sắp cạn dầu, ánh đèn leo lét sắp tắt. Gã thổi tắt đèn, để nguyên y phục nằm trên giường, nhưng nào có ngủ được. Gã không ngờ chỉ vì mình nảy ra một ý mà vướng vào bao nhiêu chuyện! Càng tệ hơn nữa là sự việc xem ra vẫn chưa kết thúc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Tiểu Tranh bắt đầu cảm thấy lơ mơ, ngay lúc sắp thiếp đi, đột nhiên gã giựt mình kinh hãi mở choàng mắt ra, chỉ thấy có một bóng người đang đứng sừng sững bên cạnh giường, trong tay y cầm một cây đao, đang nhắm ngay cổ gã chém xuống!
Ngay lúc đó Hàn Tiểu Tranh sợ đến tắt tiếng, gã tuyệt vọng vì biết mình chỉ có nước chết, không thể nào tránh khỏi ngọn đao đó! Cổ họng gã chừng như đã cảm thấy hơi lạnh buốt của lưỡi đao!
Bỗng nhiên có một loạt âm thanh kỳ dị vang lên, như thể có vật gì cuốn lấy ngọn đao, kéo đao văng ra ngoài cửa sổ! Lúc này, Hàn Tiểu Tranh mới biết là cửa sổ lại mở ra. Chợt nghe người vung đao “hự” một tiếng như thể trong cổ ngậm đầy nước, cả thân hình y đổ xuống giường về phía gã. Gã hoảng hồn định lăn sang một bên né tránh, thì lại thấy một vật dài uốn khúc phóng đến cuốn lấy thân thể to lớn của người kia kéo phăng ra ngoài!
Hàn Tiểu Tranh ngồi thất thần ra đấy, gã véo vào đùi mình một cái, cảm thấy đau nhói, mới biết đây là thực chẳng phải mộng!
Mọi xao động đã qua, màn đêm trở lại bình lặng, như thể chẳng có gì xảy ra cả, nhưng quả thật đã có một người suýt bị giết, mà hung thủ thì chắc bây giờ đã chết.
“Ai đã cứu ta? Lại là người nào muốn cứu ta?”
Hàn Tiểu Tranh nghĩ mãi không ra câu trả lời. Chẳng biết nghĩ sao, gã gom hết mền gối chui xuống dưới giường, vùi đầu đánh một giấc!
Một đêm vô sự.
Qua ngày hôm sau, Hàn Tiểu Tranh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, gã sợ người vào nhìn bộ dạng như vầy của gã thật khốn đốn quá, nên rón rén bò ra, đem mền gối trải đàng hoàng lại trên giường. Vừa bước đến định mở cửa, thì thấy cửa bị bật tung ra, xém chút nữa kẻ đang xông vào đâm sầm vào người gã!
Người mới vào vừa thấy Hàn Tiểu Tranh, chừng như rất kinh ngạc :
- Công... công tử dậy rồi à?
Hàn Tiểu Tranh lấy làm lạ, nhìn y hỏi :
- Lúc nào ngươi cũng hối hả như vậy sao?
- Dạ... dạ không phải, chỉ vì...
Người này ra vẻ luống cuống, bỗng như nghĩ ra điều gì, vội nói :
- Mấy ngày nay chỗ chúng tôi có xảy ra chút việc, cho nên tôi gõ cửa mà không thấy công tử trả lời, nóng lòng quá, sợ đã xảy ra điều gì nên mới mạo muội xông vào xem, thật là bậy quá.
Vừa xin lỗi, y vừa lui ra ngoài.
Hàn Tiểu Tranh đã cảm thấy tên này xông vào phòng như vậy, nhất định có gì kỳ quặc :
“Hay là hắn thấy mình không lên tiếng, nên tưởng là mình đã chết?”
Nghĩ đến đây Hàn Tiểu Tranh giật bắn người, nhưng giả thuyết này không phải không có chỗ đứng!
Mà người mới xông vào hiển nhiên là người của Tả gia, như vậy thì phải chăng người của Tả gia muốn giết gã? Hàn Tiểu Tranh không khỏi rùng mình, nếu quả như vậy thì bây giờ gã ở đây chẳng khác nào ngay trong hang cọp, nguy hiểm vô cùng. Nhưng Tả gia chẳng có lý do gì phải giết gã, có thể là gã suy nghĩ quá mức.
Hàn Tiểu Tranh tự chế giễu mình, nhưng nụ cười của gã bỗng sượng lại, vì gã nhìn thấy có mấy vết máu dưới đất! Có phải máu đêm qua đổ ra chăng? Gã vội lấy chân chà đi vết máu, trong bụng thắc mắc vì sao đêm qua không thấy người khác vào phòng, tại sao người đánh lén gã lại đổ máu?
Hàn Tiểu Tranh định thần bước ra ngoài. Dọc theo hành lang có vài gia nhân Tả gia, họ thấy gã đều lịch sự chào, nhường cho gã đi qua. Quang cảnh xem ra rất bình thường. Nhưng chắc chắn gã không thể ở lại Tả gia nữa, dù không bị người giết, chắc cũng bị những việc quái lạ làm gã phát điên. Lúc gã đến gặp Tả Trường Tiếu cáo từ, y khách sáo mời gã ở lại, nhưng rồi cũng sai người đưa gã ra về.
Cỡi ngựa đi được một đoạn, Hàn Tiểu Tranh bỗng nghĩ đến A Vân, lại cảm thấy lo cho cô, trong tình cảnh này chẳng biết A Vân có bị chèn ép chăng? Gã vốn vì A Vân mà đến đây, chẳng ngờ rốt cuộc vẫn không giúp gì được cho A Vân. Lúc trước gã chỉ nghĩ bậy đoán bừa là A Vân làm dâu Tả gia sẽ không hạnh phúc, nhưng bây giờ thì gã thật sự thấy được điều đó. A Vân mới làm cô dâu chưa đầy một ngày, thì chồng đã biến mất tăm mất tích.
Điều làm Hàn Tiểu Tranh cảm thấy chán nản nhất là gã không chút khả năng giúp đỡ A Vân. Gã vốn là một thiếu niên rất tự tín, thường nghĩ trên đời này chẳng có chuyện gì mà gã không làm được, nhưng bây giờ gã mới hiểu trên đời này chẳng có mấy chuyện gã có thể làm được. Gã cảm thấy buồn cho chính mình, nên dáng vẻ tiu nghỉu trên lưng ngựa, không có phong cách dương dương đắc ý như lúc đến Hoa Thạch Thành hôm qua.
Đang đi qua một khoảng rừng, Hàn Tiểu Tranh bỗng cảm thấy trên đỉnh đầu có gió thổi vèo qua, liền thấy ngay trước ngựa có một người đứng chận. Lần này gã hết còn kinh ngạc, vì đã có quá nhiều chuyện làm gã kinh ngạc, cho nên chẳng còn sợ nữa.
Người phía trước lưng đeo kiếm, đầu đội nón thật rộng, sụp xuống che kín mặt.
Hàn Tiểu Tranh tỏ vẻ lười biếng hỏi :
- Ngươi cũng muốn giết ta chăng?
Giọng nói bình tĩnh lạ thường, khiến người kia giựt mình. Y cất giọng trầm trầm :
- Chẳng ngờ ngươi tuổi nhỏ mà võ công đã không tầm thường, bọn ta thật bị lầm cả!
Hàn Tiểu Tranh không hiểu vì sao người kia nói vậy, gã cũng lười giải thích với y, bây giờ điều cấp bách là làm sao trốn thoát, vì ở nơi đây rừng rậm không người, có kêu cứu cũng vô ích. Gã định thúc ngựa chạy trốn, nhưng dẹp bỏ ngay ý định đó, vì đối phương có thể nhảy qua đầu gã dễ dàng như chim bay, gã mà giục ngựa chỉ e đầu đã lìa khỏi cổ.
Làm sao đây? Hàn Tiểu Tranh im lặng suy tính. Điều kỳ lạ là đối phương vẫn dụ dự, chưa bắt đầu ra tay.

Giang hồ xảo trá

Hàn Tiểu Tranh thầm đổi ý, cười nhẹ lên tiếng :
- Sao bằng hữu chưa động thủ?
Người đội nón chừng như giựt mình, đáp :
- Xem ra ngươi cũng nóng lòng dữ!
- Đã biết giữa chúng ta chắc chắn một người phải chết, thì nên giải quyết càng sớm càng tốt, kéo dài thêm làm gì?
Thanh kiếm trên vai người đội nón bỗng rung lên, vỏ kiếm bay thẳng lên không đảo một vòng rồi rớt vào tay trái của y. Mũi kiếm chỉ xéo xuống đất, người đội nón chậm rãi nói :
- Được, ngươi xuất chiêu đi!
Dưới ánh dương quang, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng ngời, vừa làm hoa mắt Hàn Tiểu Tranh, vừa gây cho gã cảm giác lạnh người. Gã cố trấn tĩnh nói tiếp :
- Trước nay ta không có thói quen ra tay trước! Bằng hữu chớ khách sáo!
- Được!
Người đội nón chậm rãi bước từng bước về phía Hàn Tiểu Tranh, mỗi bước đi rất thận trọng.
Hàn Tiểu Tranh càng lúc càng thêm hoảng sợ, nhưng gã biết lúc này không thể bỏ trốn, hễ quay lưng là coi như chết ngay tức khắc. Sắc mặt gã tái đi, mồ hôi nhỏ giọt.
Đột nhiên trong rừng vang lên một giọng nói quái dị :
- Hảo tiểu tử, không đơn giản chút nào!
Người đội nón và Hàn Tiểu Tranh cùng giựt mình, vội nhìn về phía tiếng nói! Chỉ thấy trong rừng phong bỗng xuất hiện một bóng áo đen, trong chớp mắt đã đến trước mặt! Người đội nón vừa nhìn thấy người áo đen, thất thanh hỏi :
- Là ngươi?
Người áo đen đáp :
- Đúng vậy, là ta.
Hàn Tiểu Tranh càng hoảng hồn, nghĩ thầm :
- “Không ngờ hai người biết nhau, phen này ta khó thoát rồi!”
Lại nghe người đội nón hừ một tiếng :
- Là ngươi thì đã sao?
Bỗng nhiên y xoay mình bay xéo lên, nhanh như chớp tung ra hai mươi mấy chiêu kiếm, khiến Hàn Tiểu Tranh chỉ biết há hốc miệng đứng nhìn. Chừng như người áo đen bị kiếm khí bao vây không lối thoát, Hàn Tiểu Tranh bất giác lo sợ dùm cho y.
Chợt nghe người áo đen cười gằn :
- Thật chẳng biết trời cao đất dầy!
Thân hình cao ốm của y bỗng luồn lách mấy bước, đã tránh được đợt tấn công của người đội nón.
Hàn Tiểu Tranh bàng hoàng đứng nhìn, trên mặt bất giác lộ vẻ vui mừng.
Người áo đen vừa tránh xong, tay phải y sờ ngang hông rồi vung ra một ngọn roi, thân roi uốn khúc như rắn bay đến thanh kiếm đang tung hoành.
Hàn Tiểu Tranh bật “à” một tiếng, bởi gã nhớ tối hôm qua cũng là một ngọn roi mềm cứu gã! Xem ra người áo đen lần này lại đến cứu gã. Nghĩ vậy Hàn Tiểu Tranh thở ra nhẹ nhõm, gã vốn định len lén bỏ trốn nhân lúc hai bên đang đánh nhau bất phân thắng bại, nhưng bây giờ gã đổi ý, muốn xem người áo đen làm thế nào đánh bại người đội nón.
“Bóc” một tiếng, ngọn roi mềm quấn lấy một vật, chẳng phải thân kiếm mà là vỏ kiếm trong tay trái của người đội nón!
Đây chính là chiêu “Thâu Lương Hoán Trụ” (trộm rường đổi cột), một kỳ thức của võ học. Bằng vào chiêu thức này đủ chứng tỏ thân phận và địa vị của người áo đen trong võ lâm, thế nhưng Hàn Tiểu Tranh chẳng hiểu gì cả, trong bụng tự hỏi tại sao rõ ràng nhìn thấy roi phóng đến quấn lấy thân kiếm, nay sao biến thành quấn lấy vỏ kiếm?
Người đội nón giựt tay trái hất lên, mượn lực tung mình lên không, nhìn từ xa y giống như một con diều giấy, mà ngọn roi mềm kia chính là giây thả diều! Đột nhiên y lạng người hụp vai, vung kiếm chúi thẳng xuống ngay trước mặt Hàn Tiểu Tranh. Gã kéo ngựa lui lại một bước, chừng như cảm thấy luồng sát khí từ thân kiếm toát ra!
Cùng lúc ấy, người áo đen bay là là trên mặt đất, tay phải hất một vòng, tung ra một đầu khác của ngọn roi, có lấp lánh một đạo hàn quang, hẳn là do đầu roi có gắn thêm mũi nhọn. Ngọn roi đánh vào đối phương nhanh như tên bắn, nghe như có tiếng xé gió!
Một tiếng “cong” vang lên, mũi nhọn ở đầu roi ghim đúng vào vỏ kiếm! Hiển nhiên, đây không phải là ý muốn của người áo đen, mà là đối phương thủ pháp xảo diệu, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi dùng vỏ kiếm chận ngay đầu ngọn roi!
Lúc này cả hai đầu roi mềm đều đã quấn vào vỏ kiếm! Hàn Tiểu Tranh bất giác lại hồi hộp, không biết người áo đen còn vật gì dùng để đối địch nữa.
Chợt nghe một tiếng hét lớn, ngọn roi mềm bỗng trở nên thẳng cứng như một cây trường thương.
Tiếp theo đó, “rắc” một tiếng, vỏ kiếm trong tay người đội nón thình lình vỡ tung ra. Ngọn roi đang căng cứng bỗng cuộn lại, móc ngay vào cổ người đội nón, nhanh không thể tưởng.
Một tiếng rú rất ngắn thét lên, một vòi máu bay thẳng lên trời, người đội nón ngã nhào xuống đất!
Chiếc nón cuối cùng đã rời khỏi đầu y, lăn long lóc đi thật xa. Hàn Tiểu Tranh nhìn rõ khuôn mặt bên dưới chiếc nón, gã giựt mình kinh hãi, vì người đó chính là người đứng tiếp khách hôm qua tại Tả gia!
Người áo đen phất tay phải, ngọn roi bay ngược trở lại, lập tức ẩn vào mình y, động tác rất thuần thục, Hàn Tiểu Tranh cũng nhìn không rõ được ngọn roi nằm chỗ nào.
Hàn Tiểu Tranh lập tức xuống ngựa, cúi mình vái dài, cảm kích nói :
- Đa tạ đại hiệp cứu mạng!
Người áo đen cả cười :
- Ta không phải đại hiệp!
Hàn Tiểu Tranh cung kính nói :
- Trừ bạo an dân, trượng nghĩa cứu nhân, nếu chẳng phải đại hiệp thì gọi là gì?
Người áo đen chậm rãi đáp :
- Dù hắn không giết ngươi, ta cũng giết hắn, chẳng qua ngươi giúp ta có cơ hội thủ tiêu hắn!
Hàn Tiểu Tranh giựt mình hỏi :
- Đại hiệp có thù với y?
Người áo đen sắc mặt đột biến :
- Ngươi hỏi nhiều quá, người hiếu kỳ quá mức thì bị nhiều phiền phức lắm.
Hàn Tiểu Tranh hoảng hồn, gã vốn cảm thấy người áo đen tướng mạo rất tầm thường chẳng có gì đặc biệt, như thể nếu y bước vô đám đông, sẽ biến mất chẳng còn hình bóng! Thế nhưng bây giờ y nổi giận, Hàn Tiểu Tranh mới cảm thấy y không phải là một người tầm thường, nhìn mặt y có thể cảm nhận thấy sát khí kinh hồn!
Nghe lời người áo đen, Hàn Tiểu Tranh thầm nghĩ :
- “Cũng tại mình háo sự mới vướng vào nhiều chuyện như vầy, sau này dù có bị dao kề cổ, ta cũng không xen vào chuyện không liên can đến mình nữa!”
Gã lên tiếng hỏi :
- Xin hỏi tôn tính đại danh của ân nhân?
Cách nói của gã rất khách sáo, ai ngờ người áo đen lại biến sắc mặt, lạnh lùng đáp :
- Biết tên ta đối với ngươi không có lợi gì cả, còn mang thêm nhiều sự phiền phức.
Hàn Tiểu Tranh há miệng, nhưng không lên tiếng.
Người áo đen giải thích :
- Ta cứu ngươi hai lần, chỉ vì muốn lợi dụng ngươi, cho nên ngươi không cần nhớ ơn ta.
Hàn Tiểu Tranh ngạc nhiên :
- Người như tiểu bối cũng có chỗ lợi dụng được à?
- Đúng vậy, ta lợi dụng ngươi để dụ người của Tả gia ra đây, cho ta có cơ hội trừ khử hắn đi, nếu đêm qua bọn chúng ám sát ngươi thành công, thì hôm nay “Phi Thiên Khách” đâu bước ra ngoài Tả gia.
- “Phi Thiên Khách”?
Người áo đen chỉ vào thi thể dưới đất :
- Chính là hắn. Ta cứu ngươi đêm qua, làm người của Tả gia nhất định nghi ngờ ngươi có thể biết võ công. Bọn chúng một khi muốn giết bất kỳ ai, nhất định không bỏ cuộc nửa chừng, cho nên hôm nay bọn chúng lại phái người ra đón đường hạ sát ngươi. Đối với ta, đây là cơ hội tốt.
- Tại sao họ muốn giết tiểu bối? Tại sao ân nhân không giết người này tại Tả gia, mà chờ ra ngoài này?
- Bọn chúng muốn giết ngươi là vì ngươi là một mối họa ngầm, đúng ra ngươi không nên đề nghị với Tả Trường Tiếu đi đến Như Ý lâu để tìm con trai hắn.
Hàn Tiểu Tranh tức tối :
- Chỉ vì chuyện này mà muốn giết tiểu bối?
- Chừng đó chưa đủ sao?
- Thế còn câu hỏi thứ hai?
- Ta không đến Tả gia giết người, vì ta không đủ sức đối phó với cả Tả Trường Tiếu và thuộc hạ của hắn.
Hàn Tiểu Tranh kinh ngạc hỏi :
- Tả Trường Tiếu... cũng biết võ công sao?
Người áo đen cười gằn :
- Hắn mà không biết võ công à? “Cửu Kiếp Thần” làm sao không biết võ được? Nhìn trên giang hồ, có mấy ai thắng được hắn?
Đối với chuyện trên giang hồ Hàn Tiểu Tranh chẳng biết mảy may, Cửu Kiếp Thần là gì gã cũng chẳng rõ, nhưng nghe cách nói của người áo đen, xem ra Cửu Kiếp Thần là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Nhưng những chuyện này càng ít biết càng tốt. Gã còn rất nhiều chuyện chưa rõ, muốn hỏi tiếp người áo đen, nhưng nghĩ chắc y sẽ không cho biết thêm. Gã lên tiếng :
- Dù gì đi nữa, đại hiệp cũng đã cứu mạng tiểu bối, rất cảm tạ đại hiệp, chẳng dám phiền thêm, xin cáo từ!
Nói xong Hàn Tiểu Tranh cúi mình thi lễ và leo lên ngựa. Ngay lúc gã chuẩn bị đi, chợt nghe người áo đen nói :
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên cẩn thận, Tả gia không bỏ qua dễ dàng đâu.
Vừa dứt lời, chỉ thấy y lắc nhẹ, thân hình nhẹ nhàng bay lên, hai chân đáp lên một cành cây, nhún một cái, thân ảnh vụt đi như bóng chim ưng màu đen!
Hàn Tiểu Tranh nghe xong sững cả người, một lúc sau gã đi về Cô Thủy trấn trong tâm trạng nặng nề. Gã bối rối không biết phải làm gì nếu Tả Trường Tiếu quả thực truy sát đến nơi, xem ra chỉ có cách thúc thủ cam chịu số mạng. Vừa đi gã vừa suy nghĩ, tại sao Tả Trường Tiếu chỉ vì một chuyện xem ra không quan trọng mà muốn hạ độc thủ với gã?
Lững thững đi về đến gần Cô Thủy trấn, chợt có bóng người từ rừng cây bên đường xông ra nắm lấy cương ngựa của Hàn Tiểu Tranh, làm gã suýt té xuống đất. Hàn Tiểu Tranh giựt mình định thần nhìn lại, mới hay là Lưu Đại Ngư, gã đang vui mừng reo :
- Lý Tử, Hàn đại ca đã về.
Rừng cây bên đường lại xao động, bóng dáng gầy nhom của Lý Tử Mộc hiện ra. Hàn Tiểu Tranh nhảy xuống ngựa, nói :
- Sao các ngươi lại ở đây?
- Chờ đại ca chứ gì. Đêm qua Triệu gia xảy ra chuyện động trời, con thỏ trắng tại tiệm thuốc quả thiệt đã đến Triệu gia, bị Triệu lão đầu bắt tại trận, không còn chối vào đâu được nữa...
Mải mê kể chuyện, Lưu Đại Ngư bỗng nhận ra Hàn Tiểu Tranh chẳng để ý nghe, chỉ cúi gầm đầu lầm lủi đi phía trước, làm gã cảm thấy lạ lùng, vì nếu như bình thường, Hàn Tiểu Tranh mà nghe chuyện này thì đã khoái chí hí hửng lắm. Hay là chuyện ở Hoa Thạch Thành không thành?
Lưu Đại Ngư hỏi dò :
- Hàn đại ca, đêm qua đại ca có đi đến Tả gia không?
- Đến rồi.
- Tả gia có ai nghi ngờ gì chăng?
- Không ai nghi cả.
Vẫn một giọng điệu cụt ngủn.
- Vậy... vậy tại sao đại ca không được vui?
- Vậy sao? Ta làm sao mà không vui được?
Hàn Tiểu Tranh chỉ vào mũi mình, nhăn mặt cười.
Nhìn xa xa, nhà cửa cao thấp trong Cô Thủy trấn đã hiện rõ, có vài con chó đang đuổi bắt nhau ngoài đồng, chốc chốc lại sủa gâu gâu.
Hàn Tiểu Tranh bỗng nói :
- Ta đem ngựa đi trả, trong một, hai ngày sắp tới... tốt hơn là trong nửa tháng sắp tới, các ngươi đừng đến kiếm ta.
Lưu Đại Ngư, Lý Tử Mộc ngạc nhiên trợn tròn mắt, cả hai tưởng mình nghe lầm, một lúc sau mới hoàn hồn, Lý Tử Mộc nói nhỏ nhỏ :
- Tại... sao?
- Chẳng tại sao cả, ta nói sao các ngươi cứ nghe vậy!
Giọng nói Hàn Tiểu Tranh nghe khó chịu, sắc mặt lầm lì. Lưu Đại Ngư muốn nói thêm, nhưng nghe vậy cũng ớn nên im lặng.
Hàn Tiểu Tranh thấy mình cũng hơi cộc, nên nói thêm :
- Trong những ngày sắp tới, ta có việc quan trọng phải làm, nên phải chuẩn bị tính toán kỹ càng, xong việc ta sẽ kiếm các ngươi, được chứ?
Lưu Đại Ngư, Lý Tử Mộc vội gật đầu. Hàn Tiểu Tranh chia tay với cả hai tại ngả rẽ, một mình đi đến Triệu gia, trong bụng thầm nghĩ :
- “Người của Tả gia bất cứ lúc nào cũng có thể đến giết ta, các ngươi đi theo ta không khéo sẽ bị liên lụy, vậy thì tội chi vướng vào?”
Càng nghĩ, gã càng tự cảm thấy tội nghiệp cho mình, bây giờ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Sắc mặt Triệu Bán Thành đỏ tím cả, chắc là vừa cãi nhau với tứ phu nhân của lão. Vừa nhìn thấy Hàn Tiểu Tranh, lão nhếch môi như muốn cười nhưng cười không nổi, bộ dạng trông kỳ lạ.
Hàn Tiểu Tranh đem ngựa buột vào một thân cây cạnh nhà, miệng nói :
- Cảm ơn Triệu thúc.
Triệu Bán Thành cũng gắng gượng nói :
- Triệu thúc cũng cảm ơn A Tranh... con tiện nhân kia hôm qua đã bị ta đánh gãy chân...
Hàn Tiểu Tranh giựt mình, ngấm ngầm có chút hối hận, nhưng sự đã rồi, có hối tiếc cũng vô dụng.
Cảm thấy khó chịu trong lòng gã lại gia tăng. Gã bắt đầu hoài nghi cuộc sống trước đây của gã thực sự có ý nghĩa gì chăng? Lúc trước gã vẫn tự cho là mình làm mưa làm gió tại Cô Thủy trấn này, ngày tháng qua rất thoải mái tự tại, nhưng hôm nay gã mới nhận ra là những trò đó chẳng qua chỉ là trò trẻ ranh hèn mọn!
Trong lòng Hàn Tiểu Tranh bỗng nảy ra một ý niệm :
“Nếu ta không bị Tả gia giết chết, nhất định ta phải đổi đời!”
Vừa nghĩ xong, gã tự kinh ngạc với chính mình. Kỳ thực, rất nhiều người ở tuổi mười lăm đều bắt đầu có những ý muốn thay đổi cuộc sống, có lúc do ngoại cảnh ảnh hưởng, có lúc phát sinh từ thế giới nội tâm, tuy có vẻ đột phát, nhưng sự thật chỉ là những thay đổi tính tình và suy nghĩ một cách tự nhiên theo đà phát triển.
Những ngày tiếp theo đó trôi qua thật bình lặng đến không ngờ, đến độ Hàn Tiểu Tranh cũng thấy lạ... không lý Tả gia bị mất hai thuộc hạ, thì đã bỏ qua không truy sát gã nữa? Hay có người khác ngấm ngầm bảo vệ gã?
Đến ngày thứ mười, mẹ Hàn Tiểu Tranh bảo gã :
- A Tranh này, A Vân về thăm nhà kìa, con với nó là bạn từ nhỏ, cũng nên qua thăm một chút đi.
Hàn Tiểu Tranh hiểu ý mẹ gã. Theo phong tục dân gian, con gái gả đi được mười ngày thì về nhà cha mẹ một lần. Trong ngày về thăm này, người con gái sẽ ở nhà cha mẹ như lúc chưa lấy chồng, và những thân bằng quyến thuộc có thể đến thăm cô ta, chuyện trò nô đùa thoải mái. Điều này tỏ ý là cô gái không quên cuộc sống trước đây của mình, nhưng từ đây về sau, người bên cha mẹ khi tiếp xúc với cô ta phải giữ lễ theo khuôn phép.
Phong tục này được gọi là “hồi môn”, vì người con gái khi về làm dâu nhà người, sẽ phải chịu nhiều câu thúc, cho nên họ rất quí một cơ hội được thả lỏng tự do như vậy. Thân hữu bên nhà cha mẹ cũng hiểu rõ điều này, nên thường đều cố gắng giúp cho cô dâu mới vui trọn một ngày đặc biệt này.
Hàn Tiểu Tranh vâng lời, nhưng thầm tự hỏi :
- “Không biết A Vân về với những người nào? Mình đi gặp cô ấy có nguy hiểm gì chăng?”
Dĩ nhiên, gã chẳng thể nói với ai chuyện này, chỉ giữ trong bụng mà thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Tiểu Tranh quyết định sang bên ấy. Gã không tin là Tả gia dám làm gì gã giữa đông người, Tả Trường Tiếu dù có võ công cao cường nhưng y cũng không muốn cho người ngoài biết. Điểm này gã đã nhận ra lúc người áo đen đến phá tiệc cưới. Vả lại, gã cũng lo cho A Vân, không tưởng tượng được cô ấy trải qua mấy ngày nay ra sao.
Người trong Cô Thủy trấn đều gọi cha của A Vân là ông thợ mộc vì đó là nghề của y. Hôm nay, sân nhà ông thợ mộc rất náo nhiệt, những người quen trong trấn tụ tập lại rất đông, còn trong nhà thì có A Vân đang ngồi trò chuyện cùng vài người bạn cùng lứa. Vì hôm nay đặc biệt dành cho A Vân, nên những người lớn tuổi lại ra sân đứng nói chuyện. Tập tục này có vẻ trái ngược, nhưng rất hợp tâm lý cô dâu mới, vì trong lúc này chẳng ai muốn nghe người lớn giảng dạy, mà chỉ muốn thong thả vui cười nhân dịp tự do hiếm có này.
Vài vị khách của Tả gia hộ tống A Vân về đây cũng đã được thu xếp chỗ nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi, thông tục là thế, họ cũng phải theo.
A Vân ngồi ở giữa, im lặng nghe các bạn nói chuyện, vẻ mặt xem ra rất bình tĩnh, chẳng có chút ưu phiền như Hàn Tiểu Tranh tưởng tượng.
“Cô giấu chăng? Hay là Tả Chi Nhai đã trở về nhà? Cũng mong là như vậy. Nhưng Tả Chi Nhai không thương A Vân, y yêu một người đã chết, giữa hai người sẽ có hạnh phúc chăng?”
Hàn Tiểu Tranh rất muốn kể cho A Vân nghe mọi chuyện gã biết được, kể cho cha của A Vân nữa, nhưng gã lại nghĩ họ có biết được cũng không cách gì thay đổi hiện trạng, mà những điều gã biết được một phần lớn là suy đoán mà thôi.
Hàn Tiểu Tranh sợ bị người của Tả gia trông thấy, nên đứng lóng ngóng ngoài sân một lúc rồi bỏ đi.
Nhưng gã không đi xa lắm, mà chực ở gần đó. Trừ gã ra, mọi người đều tưởng rằng A Vân rất sung sướng hạnh phúc.
Theo tập tục thì A Vân sẽ được cha đưa về nội trong ngày, vì Cô Thủy trấn và Hoa Thạch Thành cách nhau cũng xa, cho nên sau khi dùng cơm trưa, A Vân và những người hộ tống của Tả gia chuẩn bị lên đường.
Người quen trong trấn đi theo đưa A Vân ra đến đường lộ ngoài trấn, bèn quay trở về cả. Hàn Tiểu Tranh cũng đi theo, gã đứng trong một góc khuất, nhìn họ rời xa, trong lòng lo sợ cho A Vân và cha cô ta.
Chẳng ai ngờ trời chưa tối đã thấy A Vân và cha cô trở lại, cùng về lại còn có một người của Tả gia mà A Vân gọi là thúc thúc. Lúc đi, chỉ có mình A Vân ngồi xe ngựa, mọi người còn lại đều cỡi ngựa, mà lúc trở lại chỉ có ba người cùng ngồi xe ngựa.
Lạ hơn nữa là người đánh xe ngựa là cha của A Vân, ông thợ mộc! Một tay ông cầm chặt cương ngựa và roi, một tay ôm chặt mạng sườn đang chảy máu!


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT