watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Độc chiến thiên nhai - trang 7

Hôn nhân kỳ dị

Hàn Tiểu Tranh ngẩn ngơ đứng nhìn quang cảnh này, chàng có cảm tưởng mình đã lạc vào một cơn ác mộng!
Đột nhiên hai bóng áo vàng vụt lao đến như một làn khói, mục tiêu của họ là thiếu nữ đang rơi lệ!
Như chim ưng vồ mồi, họ chộp ngay cánh tay của thiếu nữ, cô bị kéo đi, chân không chấm đất.
Thiếu nữ không vùng vẫy, cũng không kêu la gì cả!
Mọi việc xảy ra quá mau, đến khi hai người áo vàng biến mất, Hàn Tiểu Tranh vẫn còn ngây người nhìn chỗ thiếu nữ bị bắt đi.
Hoàng y nhân bỗng lên tiếng :
- Cô ấy không nên khóc.
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Khóc cũng bị hạn chế sao?
Hoàng y nhân lạnh lùng cười :
- Nhưng vì thế mà cô ấy mất mạng, có đáng chăng?
Hàn Tiểu Tranh kinh hãi nhìn y :
- Ngươi... ngươi nói là thiếu nữ ấy đã gặp phải độc thủ?
Hoàng y nhân cười nhưng không đáp.
Hàn Tiểu Tranh chỉ cảm thấy trong óc “bùng” một tiếng, chàng thu tay đấm vào khuôn mặt đang cười kia!
“Bụp” một tiếng, hoàng y nhân không hề tránh né, bị trúng ngay một đấm, bay ra sau, y bò dậy, máu chảy đầy mặt!
Nhưng y cười khanh khách :
- Đánh hay lắm, hay lắm.
Như thể rất sảng khoái, dứt lời y bèn đưa tay chùi vết máu và nói tiếp :
- Tại hạ đã bị đánh ngã ba mươi ba lần. Có một lần gẫy cả mũi...
Y vẫn cười, nhưng vì dấu máu trên mặt và có lẽ vì đau đớn, khuôn mặt y nhìn méo mó đi.
- Công tử có biết thiếu nữ ấy là ai chăng?
Không chờ Hàn Tiểu Tranh đáp, y nói luôn :
- Cô tên là Lương Tinh, là con gái của Lương Hùng, Chưởng môn nhân Đại Bình môn. Nam nhân đứng chung với cô ấy, công tử biết là ai chăng?
Mục quang Hàn Tiểu Tranh lạnh như băng, chàng không hiểu sao trên đời này lại có người quái dị như vậy, bị đánh ngã lăn dưới đất mà vẫn còn hứng nói nhiều thế.
Hoàng y nhân chừng như biết Hàn Tiểu Tranh không muốn bắt chuyện với y, nên vừa hỏi xong y lại tự trả lời :
- Nam nhân ấy là thiếu chủ Lĩnh Nam Ôn gia. Hai mươi năm trước, người lãnh đạo Lĩnh Nam Ôn gia là Ôn Phương Chính vì say rượu sinh chuyện, hạ sát Lương Vỹ, thân đệ của Lương Hùng. Lương Hùng nổi giận, kêu gọi bằng hữu giang hồ giết sạch Lĩnh Nam Ôn gia, chỉ có nội thê Ôn Phương Chính cùng tứ đệ trốn thoát được, từ đấy ẩn tính mai danh, chờ cơ hội báo cừu. Lúc ấy, nội thê họ Ôn đã mang thai được sáu tháng, nửa năm sau sinh hạ một trai, chính là vị công tử kia!
Nói đến đây, hoàng y nhân cười thích thú :
- Do đó, giữa Lương tiểu thư và Ôn công tử có mối thù bất cộng đái thiên, nhưng bây giờ họ lại nắm tay nhau...
Bỗng y bật kêu vì đau, người gập xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi từ trên mặt nhỏ giọt xuống. Bởi vì Hàn Tiểu Tranh đã tống một cú đấm vào bụng y!
Hoàng y nhân gắng lắm mới đứng thẳng lên lại, khóe miệng đọng vệt máu, y thở dốc, lại nói :
- Hay, đánh hay lắm... tốt lắm...
Điên! Nhất định y là một gã điên!
Hoàng y nhân lảo đảo bước đi phía trước, vừa đi vừa nói :
- Công tử có biết nữ nhân đứng cạnh thân cây kia là ai chăng? Nàng là “Hồng Phụng” Tôn Tâm Băng! Còn nam nhân cầm tay nàng là ai? ha ha... hi hi... là “Kiếm Thái Tuế” Liễu Diệp!
Hàn Tiểu Tranh giựt mình lắng nghe. Tôn Tâm Băng sao có thể đứng cùng Liễu Diệp? Tôn Tâm Băng vốn chẳng phải người trong giang hồ, mà là tiểu thư con quan. Bảy năm trước tại Vinh Thành xảy ra một vụ án hái hoa, nạn nhân chính là Tôn Tiểu Băng mới mười sáu tuổi, còn kẻ dày vò nàng chính là Liễu Diệp! Từ đó Tôn Tâm Băng bắt đầu bái sư học nghệ, để diệt trừ những ác đồ như thế!
Nhưng bây giờ hai người đang đứng cạnh nhau!
Hàn Tiểu Tranh bỗng có cảm giác muốn nôn mửa, chàng không muốn đánh hoàng y nhân nữa, bởi điều đó không thay đổi được hiện thực trước mắt!
Chàng xô hoàng y nhân sang bên, rảo bước đi trước! Nếu có tai họa sắp gieo xuống, chàng muốn đón ngay, cảm giác máu rơi có thể đỡ hơn cảm giác hiện tại!
Hoàng y nhân không đuổi theo chàng, chỉ đứng đấy, miệng lẩm bẩm :
- Ngươi có biết ta là ai chăng? Ta là Mai Phong Tuyết!
Rất tiếc Hàn Tiểu Tranh đã không còn nghe thấy câu này, bằng không chàng cũng sẽ giựt mình!
Hàn Tiểu Tranh chạy như bay về phía trước, bây giờ không còn ai ngăn cản chàng nữa, nhưng chàng rất muốn gặp mặt người đứng sau lưng tổ chức này. Chàng có cảm giác máu trong người đang sôi sục phẫn nộ, như muốn phanh áo ưỡn ngực cho gió thổi bớt cơn giận trong lòng!
Nhất định đây là một đám điên rồ lấy sự chà đạp lòng tự tôn của con người làm vui!
Phía trước hiện ra một cánh cổng sơn son, Hàn Tiểu Tranh không suy nghĩ gì, xông thẳng lên, đạp “binh” một tiếng, đẩy bật cửa ra.
Chẳng ngờ sau cổng có một người đứng sẵn đấy, khiến Hàn Tiểu Tranh giựt mình.
Người ấy là một lão nhân dáng mạo gầy rộc, Hàn Tiểu Tranh vừa đá cửa bật ra, lão nhân không chút ngạc nhiên, lại mỉm cười :
- Công tử là người hấp tấp nhất mà lão phu đã gặp qua.
Hàn Tiểu Tranh lạnh nhạt hừ một tiếng, chàng thấy đối phương là một lão nhân tóc bạc trắng nên hỏa khí chưa phát.
Lão nhân lại nói :
- Lão phu chờ đón công tử đã lâu.
Hàn Tiểu Tranh nghĩ thầm :
- “Được, lão đã chịu lộ diện”.
Chàng bình tĩnh lại, đáp :
- Nhờ lão trượng dẫn đường!
- Đương nhiên, đương nhiên.
Nói xong, lão nhân quay mình đi trước, Hàn Tiểu Tranh lặng lẽ theo sau, vị lão nhân kia cũng không nhiều lời.
Một con châu chấu bay vụt qua vai Hàn Tiểu Tranh ra phía trước, đáp xuống đất ngay trước chân của lão nhân, cũng vừa đúng lúc chân lão nhân dẫm lên thân châu chấu!
Hàn Tiểu Tranh muốn thư giãn thần kinh nên mới chú ý tiểu tiết này, nhưng sau khi chân của lão nhân hạ xuống và nhấc lên, chàng sững sờ nhìn, bởi vì con châu chấu vẫn nhẹ nhàng bò đi, không chút tơ hào bị thương!
Nếu lão nhân ngay lúc ấy khẽ nhón chân hoặc nghiêng mình tránh đi, thì kết quả chẳng có gì lạ, nhưng Hàn Tiểu Tranh rõ ràng thấy thân hình lão nhân không chút biến đổi.
Không lẽ vị lão nhân này mang tuyệt kỹ trong mình? Nếu thế, hoàng y nhân lúc nãy thì sao? Nếu y cũng có võ công cao, vậy tại sao không hoàn thủ khi bị chàng đánh?
Chuyển ý trong lòng, tay tả Hàn Tiểu Tranh đặt nhẹ lên đốc kiếm, cố ý tạo ra tiếng kiếm xuất vỏ rất nhẹ.
Lão nhân không có phản ứng gì cả, vẫn cúi đầu đi trước.
Hàn Tiểu Tranh quyết ý, nghiến răng nhủ thầm :
- “Xem thử lão giả điếc đến chừng nào!”
“Xẹt” một tiếng, chàng thực sự rút kiếm ra đâm tới, kiếm khí sắc lạnh nhắm vào sau lưng lão nhân!
Kiếm của Hàn Tiểu Tranh sắp đâm vào lưng lão nhân, nhưng ông vẫn như không hay biết gì, vẫn chầm chậm bước đi phía trước!
Hàn Tiểu Tranh cấp tốc hạ khuỷu tay thu lại, mũi kiếm vừa vặn xớt qua đầu vai lão nhân.
Lão nhân gầy rộc lúc này mới dừng bước, quay minh lại nhìn Hàn Tiểu Tranh nói :
- Lúc nãy tại sao không thừa cơ giết lão phu?
Hàn Tiểu Tranh giựt mình, liền đáp :
- Tại... tại hạ chưa thử ra xem lão trượng có võ công...
Lão nhân lạnh lùng cười :
- Thực ra ta có võ công, nếu lúc ngươi vừa thu tay lão phu xuất thủ, thì ngươi có một trăm mạng cũng tiêu.
Hàn Tiểu Tranh không ngờ lão nhân sẽ nói như vậy, bất giác đứng ngớ ra, một lúc sau chàng mới nói :
- Lão... lão trượng...
Giọng nói lão nhân không chút tình cảm :
- Hiếu kỳ quá dễ mang họa sát thân! Những thanh niên đến nơi đây, có phân nửa giống như ngươi, đến không vì bị chế phục bởi võ công, mà vì hiếu kỳ.
Hàn Tiểu Tranh kinh ngạc nói :
- Sao lão trượng biết tại hạ vì hiếu kỳ mà đến?
- Nếu không vì hiếu kỳ, ngươi đâu cần lưu ý xem lão phu có biết võ công hay không! Nể tình ngươi thu kiếm, lão phu khuyên ngươi một câu.
Lão nhân nhìn kiếm của Hàn Tiểu Tranh :
- Kiếm có cong, khi thẳng lại vẫn còn là kiếm, chứ kiếm gẫy thì chẳng còn là kiếm nữa đâu.
Nói xong, lão nhân quay lưng tiếp tục đi trước.
Bất luận là ai, sau khi bước vào đại sảnh này cũng sẽ cho rằng nơi đây là tư gia của bậc vương hầu.
Nếu không, cột trụ bốn bên cũng không treo nhiều đèn thủy tinh Ba Tư hào hoa như thế, nền đất cũng không trải thảm nhung thuần lông thú từ xứ Đại Lý mang về! Viên dạ minh châu to lớn đặt phía đông đại sảnh càng nói rõ điểm này, tuy bây giờ là ban ngày nhưng viên dạ minh châu vẫn phát ánh sáng rõ ràng.
Bên trong đại sảnh đã có người, không chỉ một người, mà đến ba, bốn chục người xếp thành hai hàng. Mặt họ không biểu hiện gì, cũng không nói gì, nên tuy có nhiều người, nhưng bên trong đại sảnh vẫn một màn im lặng như chết!
Hàn Tiểu Tranh vừa bước vào, thì có một thiếu niên rất trẻ bước đến dẫn chàng đến một chỗ ngồi phía nam, nhưng không mời chàng ngồi, chỉ lẳng lặng lui ra.
Hàn Tiểu Tranh chẳng làm khách, ngồi ngay xuống ghế, chàng thấy trên trà kỷ bên cạnh có một bồn trái cây, để toàn là nho tươi, bèn ngắt lấy vài trái cho vào miệng.
Chẳng có ai đến ngăn cản Hàn Tiểu Tranh, những người đang đứng vẫn yên lặng đứng đấy, chẳng ai để ý đến chàng.
Hàn Tiểu Tranh vừa nhấm nháp nho tươi, vừa đảo mắt xem xét mọi người trong đại sảnh, mới thấy có nam lẩn nữ, tất cả đều trẻ tuổi, nhưng không thấy Mộ Dung Tiểu Dung.
Chàng lo lắng thầm nghĩ :
- “Nếu không thấy Mộ Dung cô nương, ta phải làm sao đây?”
Đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng chân vang lên, vài người từ ngoài cửa bước vào, người ở giữa tuổi độ tứ tuần, hai mắt sáng ngời, uy phong lẫm lẫm, cộng thêm áo gấm đai ngọc trên mình, càng hiện rõ phong cách tôn quý, thống lãnh vạn người của y.
Hàn Tiểu Tranh ngấm ngầm ngạc nhiên :
“Nơi này cũng có nhân vật như thế sao?”
Chỉ thấy người áo gấm chậm rãi bước đến đầu phía bắc, ngồi vào chiếc ghế trải da hổ, đưa mắt nhìn bốn phía, mục quang của y dừng lại nơi Hàn Tiểu Tranh.
Thanh âm của người áo gấm thanh thoát vang rõ, cơ hồ ẩn chứa sức quyến rũ :
- Không ngờ chỉ có một người trẻ tuổi chịu bắt tay cùng bản vương!
Vừa nói, y vừa nhìn Hàn Tiểu Tranh.
Nói xong người áo gấm lại lạnh nhạt nhìn quanh các thanh niên trong đại sảnh :
- Các vị đều quyết tâm làm trái ý bản vương sao?
Hàn Tiểu Tranh chưa kịp có phản ứng, liền nghe các thanh niên đứng hai bên đại sảnh đồng thanh nói :
- Đúng vậy! Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!
Hàn Tiểu Tranh thầm nghĩ :
- “Không ngờ họ đều có chí bất khuất như thế, rất tiếc ta chẳng để ý noi theo”.
Người áo gấm ngửa mặt cười dài, tiếng cười như vọng lên tầng mây, một luồng khí mạnh vô hình từ giữa tràn ra, Hàn Tiểu Tranh chỉ cảm thấy khí huyết đảo lộn, một búng máu trào lên, chàng cố hết sức ráng chịu, khó khăn lắm mới dằn xuống được!
Nội lực như thế thực ghê gớm. Hàn Tiểu Tranh kinh hãi thầm nghĩ, không biết hôm nay lành dữ ra sao, e rằng dữ nhiều lành ít.
Hàn Tiểu Tranh nhìn quanh, thấy rằng số người tỏ vẻ đau đớn không nhiều, chứng tỏ đa số người nơi đây có võ công tu vi cao hơn chàng!
Mục quang người áo gấm lướt qua Hàn Tiểu Tranh rất nhanh, trên mặt lộ vẻ thất vọng. Y tựa người ra sau, bình thản nói :
- Vô Tâm, ngươi giải thích cho họ nghe đi!
Một người cùng bước vào với người áo gấm, mặt trắng như tờ giấy, cung kính lên tiếng :
- Vâng!
Sau đó, y quay người lại đối diện cùng mấy chục thanh niên trong đại sảnh, với một giọng bình thường, lạnh nhạt, y lên tiếng :
- Vinh Thành dân số tổng cộng ba vạn hai ngàn lẻ tám mươi bốn người, trong đó số người trẻ tuổi trong khoảng mười sáu đến hai mươi là ba ngàn một trăm người, trừ đi một ngàn tám trăm bốn mươi ba người đã thành hôn, trừ thêm ba trăm sáu mươi tám người khuyết tật tàn phế và điên ngốc, còn lại tám trăm tám mươi chín người. Trong số trên tám trăm người này, đã có ba trăm bốn mươi người vong mạng vì chống lại thánh lệnh, hai trăm mười ba người chết nơi tha hương, giờ còn lại ba trăm ba mươi sáu người.
Hàn Tiểu Tranh im lặng lắng nghe, tuy chàng không hiểu người được gọi là “vô tâm” kể rõ như vậy với dụng ý gì, nhưng chàng đã nghe thấy ít nhất có mấy trăm người đã bị độc thủ, bất giác giận đến nghiến răng đau ê ẩm, chàng nghĩ thầm :
- “Con rùa này không biết xấu, còn dám khoe khoan hành động tàn ác như dã thú!”
Nhìn quanh các thanh niên khác, ai cũng tỏ vẻ tức tối, nhất là một thanh niên áo vải gai đứng phía đông, giận đến dựng ngược tóc, đã mấy lần đặt tay vào kiếm định rút ra, nhưng rốt cuộc lại đổi ý.
Hàn Tiểu Tranh lấy làm kỳ lạ, tại sao vũ khí của các thanh niên không bị tướt bỏ, để như vậy chẳng phải là một mối họa ngầm sao?
Chỉ nghe Vô Tâm tiếp tục báo cáo :
- Trong số ba trăm ba mươi sáu người, có một trăm năm mươi ba người không biết võ công, do đó bị trừ tên. Một trăm tám mươi ba người còn lại, có bốn mươi người đã tự sát, hai mươi bảy người bị giết trong lúc chạy trốn, do đó sau khi tuyển chọn nhiều lần, chỉ còn lại một trăm mười lăm người tạm thời lưu dụng...
- Lưu dụng con mẹ ngươi!
Vô Tâm đột nhiên bị ngắt lời bởi một giọng la lớn! Thì ra là thanh niên áo vải gai! Gương mặt tuấn tú của y cau có vì giận dữ!
Giọng nói của Vô Tâm vẫn không lộ chút tình cảm :
- Trừ tên Chấn Viễn Tiêu Cục thiếu chủ Hàng Bích Dương, còn lại một trăm mười bốn người.
Tiếng nói chưa dứt, chợt thấy một cánh cửa ngầm mở ra, một bóng người lao ra như làn khói, nhắm hướng thanh niên áo vải gai Hàng Bích Dương phóng đến.
Hàng Bích Dương quay lại rút kiếm ra!
Kiếm chỉ rút ra được phân nửa, thì thấy một đạo huyết quang xẹt lên không, Hàng Bích Dương bỗng cảm thấy yết hầu đau nhói, hơi thở đã bị nghẹt nơi cổ họng!
Mắt của Hàng Bích Dương tràn đầy sự phẫn nộ và không ngờ, sau đó y từ từ đổ ập ra phía trước!
Bóng người chớp nhoáng kia hú một tiếng đảo người vòng trở lại chỗ xuất phát! Đến khi thân ảnh của y biến mất, mới nghe tiếng thân mình Hàng Bích Dương đụng mặt đất!
Yết hầu của họ Hàng đã bị khoái đao chém đứt!
Thân thủ nhanh quá sức!
Một cảm giác rợn người từ chân mọi người dâng lên, mau chóng tràn khắp toàn thân, có vài thiếu nữ biến sắc mặt.
Đột nhiên có một tiếng cười dài vang dội :
- Thủ pháp giết người quả thực nhanh! Được chết nhanh gọn như thế cũng không uổng đời!
Giữa tiếng cười, một người trẻ tuổi râu ria đầy mặt bước ra, từng bước một tiến đến phía người áo gấm, mắt long lên vì phẫn nộ như muốn nuốt sống người áo gấm!
Người áo gấm chẳng đổi sắc mặt, chờ thanh niên đến cách y độ một trượng, mới thong thả lên tiếng :
- Tại sao phải chống đối ta?
- Chống đối vì bị ép buộc, chống đối vì ta bất bình!
Người áo gấm thở dài :
- Ngươi chẳng hiểu gì dụng ý của ta, lại phản kháng bậy, để mất mạng chi cho khổ?
Thanh niên cười gằn :
- Dù ngươi có cho ta áo gấm cơm ngọc, ta cũng còn lòng tự tôn! Huống chi, kẻ lòng dạ rắn rết như ngươi làm gì có thiện ý?
Hàn Tiểu Tranh nghĩ thầm :
- “Thực là một hảo hán sắt đá!”
Người áo gấm cười ha hả :
- Tự tôn? Tự tôn là cái gì? Một kẻ đã chết, còn gì tự tôn mà nói? Ngươi muốn chết gọn ghẽ, ta càng không cho ngươi toại nguyện.
Thanh niên kia hú một tiếng dài, tung mình lên không như tên lìa cung, vung ra ngọn thiết tiên nhanh như chớp bổ xuống người áo gấm.
Người áo gấm hừ một tiếng, cả người và ghế bay lên, khiến trường tiên quất hụt!
Thanh niên kia chưa đáp xuống đất, một tay vỗ xuống mặt bàn, mượn lực tung lên lại, trường tiên lại quất ra vun vút, ý quyết bao vây người áo gấm.
Ngay lúc ấy, trên thinh không phát ra một tiếng động cực thanh, năm sợi dây xích nhỏ phát ngân quang từ nhiều phía khác nhau bắn vào thanh niên, phía trước mỗi sợi xích đều có một thiết trảo như tay người.
Thanh niên kia không kịp biến chiêu, trong lúc cấp bách y dồn nội gia chân lực vào cánh tay hữu, thiết tiên trong tay vụt thẳng cứng như trường thương, vừa nhả chưởng lực đánh vào người áo gấm!
Nhưng cùng một lúc bốn sợi xích bạc đã quấn lấy tứ chi của thanh niên, còn một sợi xích nhắm vào vùng cổ của y!
Thanh niên kia hét lên một tiếng, gồng tứ chi dằn lại, song gân cốt của y đã bị thiết trảo bấu chặt!
Sự đau đớn khiến y mất cả lực đạo.
Lúc này sợi xích thứ năm đã quấn lấy cổ của thanh niên kia!
Sau đó, mọi người nghe thấy một thanh âm kỳ quái, tựa như tiếng nước bị khuấy động, tiếp theo là huyết quang bắn tung khắp nơi!
Một thân hình đầy đủ lúc nãy, nay đã bị xích bạc cắt thành năm phần!
Máu nóng văng ra, các bộ phận nội tạng như tâm, can, tỳ, ruột, đều đổ xuống.
Mùi máu tanh nồng nặc xông lên, không ít người chung quanh bị nhuốm máu tươi!
Sợi xích bạc hẳn là ẩn từ bốn phía tung ra, trong một chiêu đã hạ sát thanh niên râu rậm kia, sau đó lại bay trở về biến mất, còn người áo gấm lúc này vừa đáp xuống, trên thân y chẳng dính mảy may vệt máu.
Đầu óc Hàn Tiểu Tranh chợt trở nên trống không, chàng chưa bao giờ thấy qua, thậm chí nghĩ đến kiểu giết người phi nhân như vậy.
Một tiếng kêu thét kinh hoàng đánh thức Hàn Tiểu Tranh trở lại hiện tại.
Đưa mắt nhìn ngang, chỉ thấy một thiếu nữ cắm đầu chạy ra cửa như điên, một cái bàn chắn đường cô cũng bị đụng văng ra xa, cô như không hay biết gì cả!
Hay cô điên rồi?
Người áo gấm và Vô Tâm lạnh lùng nhìn thiếu nữ điên cuồng chạy ra ngoài, họ không nói câu nào.
Các người trẻ tuổi trong đại sảnh đều nhìn theo thiếu nữ, đương nhiên kể cả Hàn Tiểu Tranh, ai cũng thầm lo sợ dùm cô. Tuy rằng mỗi người đều biết cô không thể nào chạy thoát, nhưng mỗi người đều hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện!
Ngay lúc thiếu nữ bước ra khỏi đại sảnh, một cánh tay to lớn đột nhiên từ ngoài cửa vươn ra chộp ngay thiếu nữ. Cô cũng là người tập võ, nhưng lúc này cô như không hề chống cự, bị bàn tay kia chộp trúng ngay. Thân hình cô biến mất đàng sau cánh cửa.
Có tiếng kêu thét lên, sau đó là một màn im lặng tuyệt đối!
Hàn Tiểu Tranh chưa kịp định thần, đã thấy bốn người đồng loạt xuất thủ! Ba nam một nữ, nhanh như gió xung kích ra phía ngoài cửa, miệng la lớn :
- Ngồi im cũng chết, chi bằng liều một phen sống chết với bọn chúng!
- Mọi người hãy đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ xông ra được!
Lập tức có thêm chín người ứng tiếng, rút võ khí xông ra ngoài với bốn người đầu. Những người còn lại cũng nhốn nháo thủ thế!
Hàn Tiểu Tranh phun vỏ nho ra, kêu thầm :
“Nhào đại ra luôn, còn đỡ hơn đứng đây tức tối!”
Tay chàng vừa đặt lên đốc kiếm, bèn nghe hai tiếng kêu thét, hai người xung phong đầu tiên đã ngã xuống!
Hai mươi bóng áo trắng đột nhiên xuất hiện như các u linh, mỗi người đều cầm một thanh đao cong phát ra ánh xanh.
Đao quang âm u quét ngang dọc!
Máu đỏ và áo trắng lẩn vào nhau, tạo nên một bức họa Địa ngục nhân gian.

Sinh tồn chi đạo

Hai mươi người này cơ hồ như sống để giết người, đao pháp của họ cực kỳ bình tịnh, đến mức như mang một bầu không khí tử vong!
Khi binh khí của đối thủ chạm vào thân thể họ, những người này dùng thân pháp rất quỷ bí tránh đi giữa đường tơ kẽ tóc, do đó dù có thụ thương cũng không trí mạng. Càng đáng sợ hơn nữa là ngay trong giây phút ấy họ vô cùng sáng suốt, lúc lưỡi đao lạnh chạm vào thân thể họ, trong đầu họ lại đang nghĩ đến mượn cơ hội dùng loan đao của mình chém đứt cổ họng hoặc đâm lủng tim đối phương.
Đến khi người thứ tám ngã xuống dưới lưỡi đao của nhóm bạch y nhân, Hàn Tiểu Tranh bèn ngồi trở lại chỗ của mình, chàng đã nhận ra rằng nhóm thanh niên này chẳng thể nào xông ra ngoài được.
Đao hươi lên, máu đổ xuống...
Cuối cùng, toàn bộ mười ba người đã ngã xuống, đại sảnh trở nên im lặng vô cùng. Hai mươi bạch y nhân lặng lẽ lui ra! Trong nhóm ấy cũng có người thụ thương, song chẳng ai nghe họ phát ra tiếng rên đau gì cả, như thể đao kiếm chẳng phải chém trúng thân thể họ!
Đột nhiên một thiếu nữ bắt đầu nôn mửa, cô cong gập lưng như muốn nôn ra tất cả những khủng khiếp, phẫn nộ, đem cả tim gan nôn ra hết!
Hàn Tiểu Tranh đứng nhìn, tội nghiệp cho cô gái, kỳ thực chính chàng cũng muốn nôn mửa, nhưng chàng dằn xuống bằng cách cho vào miệng từng trái nho một, bồn nho trên bàn chẳng còn bao nhiêu trái.
Lúc này, chỉ có thanh âm lạnh lẽo của Vô Tâm vang vọng trong đại sảnh :
- Kim Vệ, Chương Thủy Bá, Phạm Hữu Khách, Miêu Mộc Phong, Phương Hiệp... cùng những kẻ mưu toan đào thoát, đã bị hạ sát trừ tên. Nay số người được Thánh cung tuyển chọn còn lại trăm người.
Hàn Tiểu Tranh nghĩ thầm :
- “Hắn nói còn một trăm người, nhưng trong đại sảnh chỉ có ba mươi mấy người, số còn lại ở đâu?”
Đang suy nghĩ, người áo gấm đã thong thả đứng lên, trong mắt y lộ ánh sáng phấn khởi, tựa như được kích thích lên từ cảnh máu đổ tử vong vừa qua.
Y bước xuống từ ngai bọc da hổ đặt phía Bắc, mục quang quét ngang từng người một, chạm vào tia nhìn của y, người nào cũng bất giác cảm thấy nhột nhạt, như có một con thằn lằn đang bò lên da mình!
Người áo gấm lạnh lùng nói :
- Ta là Thần Thủ! Do đó các ngươi không nên chẳng tự lượng sức mà phản kháng mệnh lệnh của ta, không có một người sống nào dám chống lại ý ta! Hà huống, ta đối với các ngươi chẳng có ác ý, ta chỉ muốn cho các ngươi đi luyện một loại võ công! Sau khi các ngươi luyện xong, sẽ trở thành cao thủ hơn cả đệ nhất lưu, đây chẳng phải là điều mỗi người học võ hằng mơ tưởng hay sao?
Khóe miệng Thần Thủ ẩn nét cười tàn độc :
- Hôm nay các ngươi không thể chống lại ta, là vì võ công quá thấp! Nếu ngày sau các ngươi luyện tập nên bản lãnh siêu phàm nhập thánh, thì còn sợ gì nữa? Lúc ấy, mọi thứ đều nằm dưới chân các ngươi, nghịch thì mất, thuận thì còn, các ngươi đâu còn phải chịu nhục nữa? Tất cả những lăng nhục hôm nay đều là tự các ngươi tạo thành! Bởi các ngươi chưa phải kẻ mạnh!
Trong mắt Thần Thủ long lanh tia sáng như ma quỷ :
- Trên đời này, kẻ yếu chắc chắn bị kẻ mạnh đàn áp, thư chẳng thể thắng hùng! Các ngươi hận ta chứ gì? Tốt lắm! Chỉ cần các ngươi có đủ khả năng, tùy tiện lúc nào muốn giết ta cũng được!
Bỗng Thần Thủ than bằng một giọng thương tiếc :
- Rất tiếc, các ngươi chẳng phải đối thủ của ta!
Nói đến đây, vừa lúc Thần Thủ bước đến sau lưng Hàn Tiểu Tranh, bỗng y đưa tay vỗ vai Hàn Tiểu Tranh, bảo :
- Chỉ có tiểu tử này thức thì vụ, chẳng làm trò không tự lực sức. Các ngươi thấy gã bây giờ ngồi yên tại đây, chẳng phải thong thả hơn các ngươi nhiều sao? Còn các ngươi cố tỏ bất khuất, chẳng chịu vào ngồi, thì được cái gì? Chẳng phải các ngươi cũng thế thôi, thiếu dũng khí khiêu chiến với ta là gì?
Y đắc ý cất tiếng cười cuồng ngạo :
- Ha ha ha...
Tiếng cười rõ ràng đầy ý hạ nhục kẻ khác.
Hàn Tiểu Tranh nhìn Thần Thủ gần trong gang tấc, thầm nghĩ :
- “Nếu ta bây giờ đột nhiên xuất thủ, có thể giết được lão chăng? Chắc là không, dù có giết được lão, còn có Vô Tâm, còn nhóm bạch y nhân, còn có... ôi, sao nơi đây nhiều cao thủ thế?”
Chàng thầm hối hận, đúng lý không nên đến đây, nhưng lại mau chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó. Tuy rằng chàng và Mộ Dung Tiểu Dung có vẻ như tự nguyện đến đây, nhưng thực ra nếu thuộc hạ Thần Thủ dùng vũ lực bắt buộc, thì chàng có thể ứng phó nổi chăng?
Trước khi vào đây, chàng cứ tưởng mình có thể làm được, nhưng hiện tại chẳng còn tự tin nữa.
Còn Mộ Dung cô nương thì sao? Tại sao cô đến giờ vẫn chưa xuất hiện? Còn vụ thành thân thì sao? Tại sao lại biến thành luyện võ?
Hàn Tiểu Tranh bất giác lo dùm cho Mộ Dung Tiểu Dung, càng nghĩ càng không chịu được, chàng quyết tâm đứng dậy nói lớn :
- Tại hạ có việc muốn hỏi!
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào chàng.
Thần Thủ càng ngạc nhiên hơn, y chăm chú nhìn Hàn Tiểu Tranh một lúc, mặt lộ vẻ cười :
- Ngươi hỏi đi!
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Tại hạ có một bằng hữu cùng đến đây, tại sao bây giờ vẫn không thấy bóng dáng cô ấy?
- Sao? Ngươi hy vọng nàng đến à?
Thần Thủ nhìn Hàn Tiểu Tranh hỏi, trong mắt y đầy vẻ ngạc nhiên.
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Đối với kẻ luyện võ, còn có chuyện gì tốt hơn được học tuyệt thế võ công?
Thần Thủ đột nhiên cả cười :
- Bất luận câu nói của ngươi là thực hay láo, trong lúc này ngươi còn nói được như thế, quả không đơn giản! Tuy nhiên ta nhắc ngươi rằng điều kiện đầu tiên của việc học võ là phải thành thân trước!
Hàn Tiểu Tranh trống ngực đánh bình, tự nhủ :
- “Rốt cuộc cũng vào đề”.
Chàng nói :
- Luyện võ có liên hệ gì đến việc này?
Thần Thủ đổi sắc mặt, lạnh lùng nói :
- Ngươi hiếu kỳ quá mức!
Hàn Tiểu Tranh chẳng ngờ Thần Thủ hỉ nộ vô thường như thế, trong bụng chưởi thầm nhưng ngoài mặt chẳng có biểu hiện gì khác.
Thần Thủ nói :
- Bây giờ nơi đây có ba mươi ba người, trong đó mười lăm nam nhân, mười tám nữ nhân...
Nói đến đây, y ngừng một chút và nói tiếp :
- Ta sẽ lựa ra ba nữ nhân cho rời khỏi nơi đây.
Vừa nói xong, mọi người đồng biến sắc, nhất là các thiếu nữ, ai cũng hy vọng vận may sẽ đến với mình!
Mục quang Thần Thủ đảo qua quét lại trước mười tám thiếu nữ, độ nhiên y dừng lại nơi một nữ nhân hơi đẩy đà, hất hàm nói :
- Ngươi có thể đi được, sẽ có người hộ tống ngươi ra!
Nữ nhân kia nhất thời không phản ứng được, đứng sững nơi ấy, sau đó cô vừa khóc vừa chạy ra ngoài cửa, Thần Thủ lạnh lùng bảo :
- Nếu ngươi thông minh, sau khi rời khỏi đây ắt biết phải làm sao!
Nữ nhân chạy đến cửa thì chậm lại, nhưng không ai ngăn cản, cô mới an tâm chạy nốt ra ngoài.
Thần Thủ bỗng nói :
- Các ngươi hẳn đang tự hỏi tại sao ta không sợ cô gái kia tiết lộ chuyện này ra ngoài, thực ra rất dễ hiểu. Lúc nãy cô đã không dám phản kháng, vậy thoát ra ngoài rồi thì cô cần gì phải gây sự với chúng ta nữa? Các ngươi cũng thế, nếu được thả ra cũng chẳng dám tiết lộ việc này.
Khoé miệng Thần Thủ vẫn mang nét cười chế nhạo.
Hàn Tiểu Tranh trong bụng mắng thầm :
- “Ngươi có giỏi thì thả ông ra, ông mà không đem việc này nói cho khắp gầm trời biết, thì mới là chuyện lạ! Đến lúc ấy võ công ngươi có cao đến mấy cũng không thoát được vòng vây của cả võ lâm”.
Trong lúc Hàn Tiểu Tranh suy nghĩ lung tung, Thần Thủ lại chỉ một nữ nhân thứ hai, cô chẳng khóc cũng không cười, thân hình bước ra ngoài một cách vô hồn. Có lẽ cô không thích ứng kịp những diễn biến nơi đây, nên có cảm giác như đang trong cơn mơ.
Nhìn thấy có hai người đã thoát khỏi chỗ đáng sợ này, các thiếu nữ bất giác bước lên phía trước, cùng hy vọng mình có thể nhận được cơ hội sau cùng.
Thần Thủ chỉ vào một người và bảo :
- Đến phiên ngươi!
Mọi người còn lại cùng thất vọng.
Nào ngờ nữ nhân kia nhẹ nhàng lên tiếng rất rõ :
- Tôi không đi!
Mọi người sững sờ! Không tưởng tượng lại có người không muốn bỏ đi!
Thần Thủ thích thú nhìn nữ nhân hỏi :
- Tại sao?
- Vì tôi không muốn sau khi rời khỏi đây, ngày đêm đều phải phòng bị các người sát nhân diệt khẩu!
Thần Thủ vỗ tay cười lớn :
- Khá lắm! Còn có lý do gì khác chăng?
- Bởi vì tôi là “Nhất Độ Xuân Phong” Lam Tâm Nhi.
Vừa nói xong, mọi người đều hiểu ra, bởi Lam Tâm Nhi tuy tuổi còn trẻ, nhưng danh tiếng trong giang hồ rất nổi, có điều danh tiếng này chẳng phải tốt, bởi cô dùng mỵ công mà thành danh. Có người nói rằng cô dùng xác thân để đạt được mục tiêu, chẳng biết lời đồn thực giả.
Đối với loại người như thế, việc thành thân là vô hại, vả lại cơ hội học võ càng không thể bỏ qua.
Hàn Tiểu Tranh thiếu kiến thức quảng bác, nên chưa từng nghe danh hiệu của Lam Tâm Nhi, chỉ nghĩ thầm :
- “Nữ nhân này thực kỳ lạ, bộ không biết ở đây cũng phải phòng bị đao kề cổ hay sao?”
Thần Thủ lại nói :
- Vậy thì ta chiều ý cô!
Y bèn chọn một người khác, dĩ nhiên là cô mừng rỡ vô cùng.
Ngay lúc ấy, có một bạch y nhân vội vã bước vào, phủ phục dưới đất báo cáo cùng Thần Thủ :
- Hai vị khách sau cùng đã đến.
Thần Thủ hừ một tiếng :
- Còn không mau dẫn vào!
Người kia vội lui ra, chẳng bao lâu lại dẫn vào hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.
Hàn Tiểu Tranh vừa nhìn, xém chút té lọt ghế!
Người nữ là người chàng lo lắng nãy giờ, tức Mộ Dung Tiểu Dung, Hàn Tiểu Tranh kinh ngạc không phải vì cô, mà là vì nam nhân kia.
Y chính là Tả Chi Nhai!
Tại sao Tả Chi Nhai lại xuất hiện ở đây!
Nhìn thấy Tả Chi Nhai, Hàn Tiểu Tranh liên tưởng đến A Vân, bây giờ cô ở đâu? Mộ Dung Tiểu Dung có nói cô gặp qua A Vân, lại nói A Vân đã trở thành nữ nhân của đương kim Lục vương gia, có thể nào là như thế?
Chàng hy vọng có thể hỏi thăm Tả Chi Nhai cho rõ, bởi vì cũng có thể Tả Chi Nhai biết một số chi tiết, dù gì y cũng đã cùng A Vân hành lễ phu thê giao bái!
Nhưng trong tình huống này, làm sao chàng bước đến hỏi được? Mạo hiểm làm càn, rất có thể gây họa diệt thân!
Hàn Tiểu Tranh không lên tiếng, Tả Chi Nhai dĩ nhiên không phát hiện ra chàng. Lúc Tả Chi Nhai cùng Mộ Dung Tiểu Dung bước vào, đã bị thu hút bới quang cảnh máu rơi và thi thể. Hàn Tiểu Tranh nhìn thấy thân hình Mộ Dung Tiểu Dung đang run rẩy, chàng biết cô nhất định đang phẫn nộ ghê gớm!
Lúc này rất nguy hiểm, nếu chàng làm Thần Thủ nổi giận, hậu quả chẳng dám nghĩ đến!
Đột nhiên chàng cao giọng :
- Mộ Dung cô nương!
Mộ Dung Tiểu Dung cùng Tả Chi Nhai cùng lúc nhìn sang phía Hàn Tiểu Tranh, vừa thấy chàng đều tỏ ra kinh ngạc, nhất là Tả Chi Nhai, y như gặp phải quỷ.
Hàn Tiểu Tranh cảm thấy ánh mắt Thần Thủ đã có sát khí, điều này khiến chàng hơi sợ. Thần Thủ nhất định không muốn người trong nhóm kết thân, bởi như họ thế dễ hợp lại đối kháng y.
Hàn Tiểu Tranh thấy Tả Chi Nhai như sắp chào hỏi chàng, vội vã tránh ánh mắt Tả Chi Nhai, giả bộ không nhận ra họ Tả. Tả Chi Nhai cũng thông minh, thấy thế cũng biết bên trong có nguyên nhân, nên giả tảng lơ là, ra vẻ không nhận ra Hàn Tiểu Tranh.
Hàn Tiểu Tranh tuy không nhìn ánh mắt của Thần Thủ, nhưng bằng trực giác chàng biết sát cơ trong ánh mắt y đã giảm, bất giác thở ra nhẹ nhõm, vội quay mình lại cười mơn :
- Vị cô nương kia chính là bằng hữu mà tại hạ nhắc đến.
Đây là điểm khác biệt giữa Hàn Tiểu Tranh và những người khác, tuy chàng hận Thần Thủ hết sức, song chàng có thể bắt buộc mình cười nói với y được.
Thần Thủ không lên tiếng, nhìn qua Mộ Dung Tiểu Dung, bèn quay lại bảo Vô Tâm :
- Ngươi điểm uyên ương phổ đi.
Mọi người ngấm ngầm giựt mình, không hiểu Thần Thủ nói thế có ý gì.
Giọng nói Vô Tâm đều đều như nước lặng :
- Sau đây ta theo thứ tự điểm danh, một nam một nữ thành một cặp, người được xướng danh phải tự động đứng cạnh nhau, ai trái lệnh sẽ bị giết ngay!
Nói xong, Vô Tâm bắt đầu điểm danh, mọi người không hiểu bắt đôi để làm gì, song đều y lời.
Hàn Tiểu Tranh nghĩ đến quang cảnh chàng đã nhìn thấy nơi bãi cỏ rộng ngoài đại sảnh, thầm nghĩ :
- “Hay là mọi người cũng bị ghép cặp uyên ương trái ngược như vậy!”
Một lúc sau, tên của hai mươi tám người đã được điểm qua, chỉ còn lại “Nhất Độ Xuân Phong” Lam Tâm Nhi và Hàn Tiểu Tranh là chưa được xướng danh.
Hàn Tiểu Tranh suy nghĩ, đoán chắc là vì họ chưa biết tên chàng, còn Lam Tâm Nhi thì vì chẳng có nam nhân nào khả dĩ bắt cặp với cô.
Và như thế, Hàn Tiểu Tranh trở thành một đôi với Lam Tâm Nhi, còn Tả Chi Nhai và Mộ Dung Tiểu Dung dĩ nhiên đứng chung một cặp.
Lam Tâm Nhi khá dạn dĩ, vừa điểm tên cô thì cô bước đến bên Hàn Tiểu Tranh.
Chàng cảm giác muốn bật cười, mọi việc đang diễn ra như một trò hề. Bất luận là ai, nếu nhìn thấy ba mươi mấy người trẻ tuổi mang đao đeo kiếm, lại bị chỉ định làm chuyện quái gở này, hẳn cũng muốn cười.
Nhưng dấu máu tươi trên nền đất khiến Hàn Tiểu Tranh phải nén xuống cảm giác muốn cười ấy.
Một nhóm bạch y nhân tiến vào như những u linh, song lần này họ không cầm đao mà mang rượu cùng chén rượu.
Mỗi người được phát cho một chén rượu, sau đó bạch y nhân bèn đi quanh rót rượu vào chén.
Những bàn tay vốn cầm đao, nay lại cầm chén rượu nhỏ khéo!
Vô Tâm lạnh lùng nói :
- Uống xong chén giao bôi tửu này, các ngươi sẽ thành phu thê.
“Xoảng” một tiếng, một thiếu nữ nghe xong cả kinh, chén rượu trong tay tuột xuống đất vỡ tan!
Vô Tâm phất tay, lập tức có hai bạch y nhân xong đến tấn công thiếu nữ! Thấy tình thế bất lợi, thiếu nữ lập tức rút kiếm khỏi vỏ!
Võ công của cô thực ra không yếu, kiếm quang phóng ra, đã thấy một đạo huyết quang bắn lên, một tên bạch y nhân rên một tiếng, loạng choạng thoái lui vài bước!
Hàn Tiểu Tranh thấy thế ngầm khen hay!
Một đợt tấn công nhanh như chớp, lại một bạch y nhân bị bức thụt lùi liên tục, chợt có tiếng kêu kinh ngạc :
- Loạn Ti Kiếm Pháp!
Nghe xong mọi người đồng đổi sắc mặt, chẳng ngờ tổ chức này dám động đến cả người của Thanh Vân Sơn Trang. Đây là một trong tứ đại sơn trang trong võ lâm, thanh thế lớn lao, môn Loạn Ti Kiếm Pháp của trang chủ Chúc Tư Kỳ càng dương danh khắp thiên hạ!
Ngay lúc ấy một thanh niên xông đến, cao giọng nói :
- Thì ra biểu muội cũng có mặt ở đây!
Một bóng người bay đến, kiếm quang lóe lên, đánh vào bạch y nhân! Hẳn kẻ này là biểu huynh của thiếu nữ kia, chỉ vì hai người không biết mặt nhau, chỉ nghe tiếng Loạn Ti Kiếm Pháp mới nhận biết, nên thanh niên kia vội xuất thủ tương trợ. Trong tình thế hiểm ác như vầy mà có thể giả câm điếc, giấu tông tích, thực không dễ chút nào.
Chỉ nghe thiếu nữ nói :
- Đa tạ biểu huynh! Đã bao năm không thấy biểu huynh sang thăm sơn trang bên tiểu muội.
Thanh niên đáp :
- Bởi lo luyện tập, nào dám lơ là!
Vừa nói, y vừa tung ra ba kiếm, đánh lùi một bạch y nhân, còn thiếu nữ kia cũng đâm chết một người!
Nhưng mỗi lúc một thêm bạch y nhân bao vây hai người, tuy họ có võ công khá, nhưng thế cô làm sao địch lại đông người, nên chẳng bao lâu đã rơi vào hiểm địa!
Mọi người thấy Vô Tâm ra lệnh giết người vô lý, trong lòng rất bất mãn, đều muốn xuất thủ.
Lúc ấy, Thần Thủ đột nhiên lên tiếng :
- Để cho chúng đi đi!
Mọi người sững sờ, không ai ngờ y sẽ ra lệnh như thế, các bạch y nhân vội dừng tay, và đôi nam nữ kia cũng kinh ngạc đứng đấy, thanh niên đã bị trúng thương.
Thần Thủ phất tay về phía hai người. Cả hai ngờ vực nhìn nhau, sau đó vụt phóng ra ngoài, trong chớp mắt đã đến cửa!
Mọi người đang kinh ngạc, bỗng nghe hai tiếng kêu thét vang lên! Trong phút chốc, mọi người đã hiểu ra.
Thần Thủ cười quái dị :
- Ta tha cho họ, nhưng thuộc hạ của ta không tha thì biết làm sao?
Mọi người phẫn nộ mà không dám nói, Hàn Tiểu Tranh nhìn sang Tả Chi Nhai, thì thấy y chẳng lộ chút tình cảm nào trên mặt, như thể chưa từng thấy cảnh vừa xảy ra trước mắt, y là người bình tĩnh không đổi sắc mặt nhất trong đại sảnh.
Giọng nói vô hồn của Vô Tâm lại vang lên :
- Hãy uống rượu đi! Hai người lẻ đôi kia, cho nhập thành một cặp!
Như thể để phối hợp lời nói của Vô Tâm, bốn phía đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng bạch y nhân, nét mặt lạnh lẽo, như một bầy ác khuyển, chỉ cần chủ ra lệnh thì lập tức sẽ nhào đến tấn công!
Cuối cùng, một thanh niên cầm chén rượu đưa lên nốc cạn!
Một người, lại thêm một người khác. Như một bệnh dịch lan tràn, Hàn Tiểu Tranh cũng cầm chén rượu lên, nhưng chàng không uống cả, mà đổ vào trong tay áo - trò chơi này chàng đã lão luyện từ lúc chưa tròn mười tuổi.
Thần Thủ cười khanh khách, đứng dậy nói :
- Ta biết các ngươi nghi ngờ trong rượu có độc, song các ngươi lầm rồi, ta có cách làm các ngươi phục tùng cao minh hơn trò hạ độc nhiều! Vô Tâm, ngươi dẫn họ về động phòng của mỗi người đi!
Giữa tràn cười lớn, Thần Thủ bước ra ngoài, hộ tống bởi một nhóm bạch y nhân.
“Động phòng” được trang trí rất giống phòng dành cho đôi tân nhân, có đuốc đỏ, có chữ hỉ, có kẹo mừng. Trên khung cửa sổ còn để một bồn hoa, hương rất thơm.
Chỉ có tân nương tân lang là không giống, nhất là tân lang, hết đứng lại ngồi, ngồi rồi đứng, cứ như mất hồn.
Lam Tâm Nhi thấy Hàn Tiểu Tranh đứng ngồi không yên, bất chợt cười khúc khích.
Hàn Tiểu Tranh dừng lại, bực bội nói :
- Còn cười được à?
Lam Tâm Nhi mỉm cười nói :
- Không cười chẳng lẽ khóc ư? Có Lam Tâm Nhi này làm tân nương của công tử, còn không hài lòng sao? Công tử nên biết tài nghệ của ta là hạng nhất đấy.
Ánh mắt cô lóng lánh.
Hàn Tiểu Tranh không hiểu :
- Tài nghệ?
Lam Tâm Nhi giựt mình, thầm nghĩ :
- “Y quả là chưa biết gì cả!”
Chờ đến tối, có người đưa thức ăn, có cả một bình rượu.
Hàn Tiểu Tranh nghĩ bụng :
- “Nếu ta đột nhiên xuất thủ, đại khái có thể chế ngự được kẻ đưa cơm này, nhưng có ích gì? Lão cẩu tiện Thần Thủ kia xem mạng người như cỏ rác, sinh mạng của thuộc hạ, hắn cũng chẳng coi ra gì, ta có bắt tên này cũng vô dụng”.
Đang nghĩ ngợi lung tung, người đưa thức ăn đã lui ra mà chàng cũng không hay biết. Lam Tâm Nhi thấy ánh mắt chàng xa vắng, thì biết chàng lại xuất thần, liền vỗ vào vai chàng một cái mạnh, khiến chàng giựt mình quay lại nhìn cô.
Cơn giận kéo đến, Hàn Tiểu Tranh tức tối nói :
- Sao có người trơ trẻn quá vậy?
Lam Tâm Nhi mặc kệ lời chàng nói, cười nũng nịu bảo :
- Từ nay thiếp là người của công tử rồi, lại đã thành thân, vậy có gì quá đáng đâu?
Cô thấy Hàn Tiểu Tranh cũng khá tuấn tú, trong lòng rất vui mừng, rất hài lòng mình đã quyết định ở lại.
Hàn Tiểu Tranh nghĩ thầm :
- “Trên đời này lại có người như vậy, bị ép buộc như thế mà cứ làm như tình nguyện thật.
Lam Tâm Nhi rót rượu cho Hàn Tiểu Tranh, rồi nói :
- Công tử, chẳng lẽ chàng định để bụng trống qua đêm xuân như vầy sao?
Hàn Tiểu Tranh :
- Có liên can gì đến cô?
Lam Tâm Nhi cười lảnh lót :
- Có liên hệ nhiều lắm chứ!
Hàn Tiểu Tranh sợ cô nói tiếp, bèn cắt ngang :
- Cô không sợ trong rượu và đồ ăn có độc sao?
- Tại sao thiếp phải sợ? Nếu họ muốn giết thiếp thì cần chi phải phí công như vầy? Chàng không ăn thì thiếp ăn, bây giờ chàng không chịu ăn, để lát nữa đói, đừng có nuốt chửng cả người thiếp.
Cô nói như thế, ý đã khá rõ, rất tiếc đối với Hàn Tiểu Tranh cứ như đàn gảy tai trâu.
Thấy Hàn Tiểu Tranh chẳng hiểu ý, Lam Tâm Nhi hơi thất vọng, thầm nghĩ :
- “Chẳng ngờ y chẳng biết gì cả, xem ra ta phải mất công chỉ vẽ cho y”.
Lam Tâm Nhi không nói nữa, im lặng ngồi ăn một mình. Hàn Tiểu Tranh tuy bụng cồn cào, nhưng chẳng dám đụng vào thức ăn.
Trời tối hẳn xuống, Lam Tâm Nhi khép cửa sổ lại, đốt đuốc đỏ lên.
Có lẽ vì uống rượu, đôi má Lam Tâm Nhi đỏ hồng. Hàn Tiểu Tranh lúc này mới phát hiện thực ra cô không đáng ghét cho lắm, ít nhất là bề ngoài không đáng ghét, thậm chí có thể nói cô rất xinh đẹp, nét đẹp mà ai nhìn vào là tơ tưởng lung tung.
Cũng có thể dưới ánh đèn, nét ủy mị quyến rũ của nữ nhân càng rõ hơn.

Cơ trí quá nhân

“Nhất Độ Xuân Phong” Lam Tâm Nhi mặc váy màu xanh lục, đôi mắt hiện ánh hữu tình, khuôn mặt trái xoan mịn màng tươi sáng, da trắng môi đỏ, miệng nhỏ nhắn xinh xinh như trái hồ đào, suối tóc xõa dài trước ngực, vòng eo rất nhỏ, nhưng phần dưới lại rất tròn đầy!
Đây là một người mà toàn thân trên dưới đều phát ra sức hấp dẫn thành thục của nữ nhân. Lam Tâm Nhi vốn dương danh giang hồ bằng mỵ công, nhất tiếu nhất cử của cô đều toát ra vẻ liêu trai khiến người mê mẫn tâm thần.
Hàn Tiểu Tranh nhìn cô vài lần thì không dám nhìn nữa, chàng tìm một chiếc ghế ngồi xuống ngẩn ngơ.
Lam Tâm Nhi biết chàng tâm thần bất định, trong bụng cô cười thầm. Cô tự tin rằng mình thừa sức đưa Hàn Tiểu Tranh vào bẫy, nên không vội. Cô đóng cửa xong, ngồi với Hàn Tiểu Tranh một lát, bèn cố ý ngáp dài, che miệng nói :
- Buồn ngủ quá...
Sau đó cô đứng dậy, bước ngang qua Hàn Tiểu Tranh tiến vô phòng ngủ.
Lúc Lam Tâm Nhi đi ngang qua, Hàn Tiểu Tranh ngửi thấy một mùi hương dễ chịu từ thân thể cô toát ra, bất giác chàng liếc trộm cô, thì thấy cô đang từ tốn bước đến bên giường. Vóc liễu mềm ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng khiến người tư tưởng lan man.
Hàn Tiểu Tranh vội quay mặt đi, tim đập nhanh, tai ửng nóng. Chàng nghe thấy tiếng sột soạt của y phục cọ xát cùng da thịt, hẳn là Lam Tâm Nhi đang trút bỏ y phục. Một lát sau, chàng lại nghe thấy tiếng thở đều, hẳn là Lam Tâm Nhi đã an giấc điệp.
Lúc này Hàn Tiểu Tranh mới quay đầu lại xem, chẳng ngờ lại thấy Lam Tâm Nhi đứng cạnh giường, cô nào có nằm xuống ngủ bao giờ! Cô đưa một ngón tay vẫy đùa, lần này Hàn Tiểu Tranh không tránh khỏi nhìn thấy thân thể lồ lộ của cô!
Lam Tâm Nhi cất giọng uốn éo :
- Muốn xem à? Thư thư còn phần đáng xem hơn nữa!
Hàn Tiểu Tranh chỉ cảm thấy tim mình mỗi lúc một đập nhanh hơn, đến chẳng mở miệng được, như thể sợ rằng hễ mở miệng là con tim sẽ nhảy phóc ra ngoài.
Lam Tâm Nhi không trêu chàng nữa, cô nằm xuống giường và bảo :
- Nếu đệ muốn ngồi đó thì cứ ngồi hết đêm đi, nhưng nhớ tắt đuốc, để sáng quá thư thư không ngủ được.
Hàn Tiểu Tranh lơ mơ chẳng nghe rõ cô nói gì, chỉ buột miệng ừ đại.
Tư bề rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng đuốc đang cháy, xen lẫn tiếng thở khe khẽ của Lam Tâm Nhi.
Hàn Tiểu Tranh tâm tư rối loạn, lúc thì chợt nghĩ đến A Vân, lúc thì nghĩ đến Tả Chi Nhai, đến Diệp Thích....
Đến một lúc dòng tư tưởng chợt đứt đoạn, chàng vụt có cảm giác miệng khô lưỡi rát, cả khuôn mặt cũng nóng bừng, trong lòng tràn đầy một dục niệm và khát vọng lạ kỳ.
Chàng tự hỏi :
- “Ta làm sao thế này?”
Cảm giác bất an mỗi lúc một mãnh liệt, mà tiếng thở của Lam Tâm Nhi càng lúc càng vang rõ như bên tai, như trong tim, khiến chàng tâm thần bất định.
Lam Tâm Nhi chợt “ứ” một tiếng, rồi lăn qua một bên, Hàn Tiểu Tranh không tự chủ được, bèn nhìn trộm qua bên ấy, chỉ thấy cả một bắp chân cô lộ hẳn ra, da trắng căn tròn, lớp chăn mỏng không che được cả thân thể của cô...
Cặp mắt Hàn Tiểu Tranh bất giác hằn lên những tia máu, hơi thở của chàng trở nên nặng nề, bỗng chàng cắn mạnh vào môi đến bật máu, vị mặn khiến chàng bình tĩnh lại tạm thời.
Hàn Tiểu Tranh cảm thấy có điều gì bất thường. Chàng không uống rượu, cũng không ăn đồ ăn, tại sao lại cảm thấy kỳ lạ như vầy?
Chàng xoay mình thổi tắt đuốc, vì chàng nghĩ nếu mình không nhìn thấy người trên giường, có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Nhưng chàng đã lầm, sau khi đuốc tắt, dục niệm mê muội kia chẳng những không giảm mà còn từ từ dâng lên, dần dần chiếm ngự cả linh hồn và lý trí của chàng!
Lam Tâm Nhi bỗng phát ra tiếng rên khẽ như thể đang trở mình...
Hàn Tiểu Tranh chỉ cảm thấy như có tiếng “bùng” trong não, chàng đứng phắt dậy từng bước tiến đến bên giường, bước đi khó khăn như thể chàng đang bị dằn co bởi điều gì.
Đến khi chàng sờ trúng bắp đùi của Lam Tâm Nhi trong bóng tối, thì mọi cố gắng tự chế đều tan rả cả, lý trí trong giây phút ấy vụt tan theo mây gió!
Hàn Tiểu Tranh ngã xuống giường, chàng nghe thấy có tiếng nói đứt quãng :
- Đệ... rốt cuộc... cũng đến...
Tiếng nói nghẹn đi, bởi đôi môi của chàng đã cắt ngang câu nói.
* * * * *
Sáng sớm, Hàn Tiểu Tranh bị tiếng gõ cửa đánh thức dậy, chàng chưa kịp mở mắt đã cảm thấy bên mình có vật mềm tỏa hương thơm, liền nghĩ đến tối qua một đêm quay cuồng, bất giác thầm kinh ngạc sao mình có thể mạnh bạo như thế.
Tiếng gõ cửa càng gấp rút hơn.
Hàn Tiểu Tranh vội tìm áo mặc vào bước ra mở cửa.
Một bạch y nhân sắc mặt vô tình cảm đứng ngoài cửa, như không để ý đến không khí ấm áp hương xuân trong phòng, y lấy trong mình ra một tấm lụa mỏng, trao cho Hàn Tiểu Tranh và bảo :
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, nhị vị hãy theo tâm quyết này luyện tập võ công tâm pháp cùng kiếm pháp, hạn trong mười ngày. Sau mười ngày, bổn hội sẽ có biện pháp khảo nghiệm, nếu có chỗ thoái hóa là tự mình chuốc lấy mà thôi!
Nói xong, bạch y nhân lập tức quay lưng bỏ đi, không nói thêm câu nào!
Hàn Tiểu Tranh nghĩ thầm :
- “Chẳng ngờ họ lại cho ta luyện võ công, không biết họ tính giở trò gì đây!”
Chàng bèn đọc kỹ tấm lụa mỏng, quả nhiên trên ấy ghi chú võ công tâm pháp. Xem qua một lát, Hàn Tiểu Tranh đã phát hiện chỗ kỳ quặc, thì ra loại võ công này đúng là cần một nam một nữ trong lúc tâm đầu ý hợp như tình cá nước, mới có thể luyện tập được. Chẳng trách Thần Thủ bức bách mọi người phải thành thân! Nếu chẳng phải một cặp ngư thủy chi hoan, làm sao có thể đạt đến chỗ tâm tư linh ứng?
Kỳ thực, giữa nam và nữ, dù tình cảm nhiều đến đâu, nếu hai thân chưa hòa hợp thì khó có thể thực sự biết rõ và cảm nhận lẩn nhau, điều này tự nhiên là do thượng đế an bày, chỉ có khi âm dương điều hòa thì tiềm năng vô cùng của con người mới tuôn ra.
Hàn Tiểu Tranh xem giây lát liền nhận ra võ công ghi chú trên tấm lụa mỏng quả là bất phàm, có những tâm quyết khác thường, nhưng suy ngẫm kỹ thì có tiềm ẩn huyền cơ.
Chàng có ý muốn luyện tập, nhưng nghĩ đến phải hợp tác cùng Lam Tâm Nhi, thì chàng dẹp bỏ ý nghĩ ấy, bởi có những chỗ phải có cả nam nữ kề cận mới luyện được! Lại chẳng biết luyện xong loại võ công này, chưa biết chừng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Lam Tâm Nhi chẳng biết tự lúc nào đã dậy, cô bước đến ôm lấy Hàn Tiểu Tranh từ phía sau, tựa vào vai chàng nũng nịu hỏi :
- Đang nghĩ gì đó? Đưa thư thư xem với.
Phần ngực của Lam Tâm Nhi áp vào vai Hàn Tiểu Tranh, khiến chàng giựt mình, vội đưa ngay tấm lụa trong tay cho cô, rồi lách mình tránh đi.
Lam Tâm Nhi cười trêu :
- Đêm qua còn háo hức thế kia, mà giờ lại ra vẻ quân tử?
Hàn Tiểu Tranh không nói được tiếng nào, trong bụng thầm lấy làm lạ tại sao đêm qua không cách chi tự chế được, tuy chàng chưa biết danh tiếng của Lam Tâm Nhi, nhưng cũng đã nhận ra cô thuộc loại lẳng lơ, trong bụng thầm kêu khổ.
Lam Tâm Nhi mau chóng bị thu hút bởi võ công ghi chú trên tấm lụa, xem qua một lát, cô cao hứng kêu lên :
- Thần Thủ quả nhiên thủ tín, chịu để cho chúng ta luyện tập võ công! Hai ta cứ luyện theo đây, há chẳng trở thành một đôi thần tiên hiệp lữ để giang hồ ai ai đều hâm mộ được sao?
Hàn Tiểu Tranh lạnh nhạt nói :
- E rằng trở thành ma quỷ tà lữ thì đúng hơn?
Lam Tâm Nhi không bị cụt hứng chút nào :
- Hiệp lữ hay tà lữ cũng được, miễn là hai ta nhất định trở thành một cặp sáng giá nhất trong đám thanh niên.
Hàn Tiểu Tranh nói như tạt gáo nước lạnh :
- Đừng quên là những người kia cũng nhận được phần tâm quyết như chúng ta vậy.
Lam Tâm Nhi chưng hửng, nhưng cô lại nói tiếp :
- Như vậy, chúng ta càng cần phải gắng tập luyện! Tại sao đệ lại nhụt chí thoái lui, chẳng ý cầu tiến là sao?
Hàn Tiểu Tranh chẳng buồn tranh cãi với cô, chỉ hừ một tiếng, không thèm để ý đến cô nữa.
Cơm sáng, cơm trưa, Hàn Tiểu Tranh đều rán nhịn không dùng, nhưng sức hấp dẫn của thức ăn càng lúc càng khó cưỡng lại! Bất giác chàng nghĩ thầm :
- “Chẳng biết các huynh đệ kia có dùng thức ăn đưa đến chăng? Nếu ai cũng đã ăn, thì ta cố nhịn một mình có ích chi? Mạng của ta cũng không hơn mạng của họ bao nhiêu, chưa chết thực mà trở thành ma đói thì quả là uổng!”
Con người thực kỳ lạ, khi ý chí kiên cường có thể làm được nhiều việc, nhưng khi buông lỏng hay tự tìm cho mình một lý do để thả lỏng, thì lại biến đổi khác. Do đó trên thế gian này điều khó thắng nhất là dục niệm của chính mình. Tự khắc chế dục niệm của chính mình, đó là một cách ngược đãi bản thân. Một khi ý niệm “tự cứu” phát sinh, thì chẳng thể tự khắc chế được nữa.
Lúc cơm tối được đưa đến, Hàn Tiểu Tranh lập tức dọn hết, kể cả phần của Lam Tâm Nhi cũng bị chàng dùng hết phân nữa.
Lam Tâm Nhi chỉ cười, Hàn Tiểu Tranh biết cô cười chàng xấu ăn, nhưng chàng lờ đi. Cũng đỡ là cô không nói xấu chàng.
Chờ đến tối, cảm giác bứt rứt kia lại xâm chiếm Hàn Tiểu Tranh, lần này chàng cũng chẳng chống cự được bao lâu, bèn tìm vào vòng tay êm ái của Lam Tâm Nhi!
Qua ngày thứ hai, Hàn Tiểu Tranh càng không hiểu được, nghi ngờ chẳng biết có phải Lam Tâm Nhi giỡ trò gì chăng, nhưng gạn hỏi nhiều lần, cô vẫn một mực phủ nhận, khiến chàng vẫn mù mờ chẳng rõ.
Đêm thứ ba, cũng vẫn như thế!
Có câu “Nhất dạ phu phụ bách nhật ân”, hiển nhiên Hàn Tiểu Tranh không có mấy hảo cảm cùng Lam Tâm Nhi, nhưng qua mấy đêm ân ái, chàng cũng sinh lòng lân ái, dần dần không còn ác ý, mà ngược lại bắt đầu đùa giỡn với cô, nên cả hai đều rất vui vẻ.
Mỗi lần đùa giỡn xong, Hàn Tiểu Tranh thầm ngạc nhiên tại sao mình có thể an nhiên chấp nhận hoàn cảnh này, chẳng lo nghĩ kế thoát thân. Thực sự thì chàng có nghĩ đến, nhưng tự biết võ công mình không đủ chống lại Thần Thủ, nên đành chịu quản thúc nơi đây.
Về sau, chàng lại tự thuyết phục mình, “Tại sao không luyện võ công? Học thêm được tâm quyết chú trên tấm lụa, thì cơ hội đào thoát chẳng phải tăng thêm sao?”
Kỳ thực chàng cũng biết đấy chỉ nói để tự dối mình, chàng nghĩ như vậy, thì Thần Thủ nhất định cũng biết vậy, nhưng lúc này rảnh rỗi, chi bằng luyện thêm võ công vẫn hơn.
Nghĩ như thế Hàn Tiểu Tranh đồng ý cùng Lam Tâm Nhi luyện tập, dĩ nhiên cô rất cao hứng. Ngộ tính của Lam Tâm Nhi cũng cao, chỉ tiếc là Hàn Tiểu Tranh thường hay suy nghĩ lan man, không tập trung luyện tập, cứ nghĩ làm thế nào để thoát thân, do đó đến ngày thứ mười, cả hai chưa luyện hết những gì ghi trên mảnh lụa, mà chỉ luyện được đến mức sáu thành.
Hoàng hôn ngày thứ mười, y lệ thường có người đưa cơm tối đến, cùng lúc thay một cặp nến khác.
Điều kỳ lạ là đêm nay Hàn Tiểu Tranh không có chút cảm giác bất an bứt rứt gì cả.
Lam Tâm Nhi đã ngủ trước, còn Hàn Tiểu Tranh vẫn còn suy nghĩ nhiều việc.
“Mộ Dung cô nương cùng Tả Chi Nhai ở chung một phòng, phải chăng cũng giống như tình trạng của ta? Tội nghiệp cho cô, hãy còn là một hoàng hoa khuê nữ, lại bị gã họ Tả chiếm đoạt”.
Nghĩ đến đây, Hàn Tiểu Tranh bất giác nảy sinh hận ý :
“Tả Chi Nhai, ngươi đã hại A Vân, lại chiếm đoạt Mộ Dung cô nương, tuy họ chẳng phải thuộc về ta, nhưng như thế ngươi cũng được lợi quá nhiều!”
Nếu lúc này nhìn vào gương, hẳn Hàn Tiểu Tranh sẽ giựt mình, bởi vẻ mặt chàng đầy nét oán độc, như muốn giết ai cho hả dạ! Ánh mắt chàng toát lên vẻ thâm độc, một biến hóa người ngoài không dễ gì thấy được.
Hàn Tiểu Tranh vừa hận Tả Chi Nhai, vừa không khỏi lấy làm lạ tại sao mình bỗng trở nên hẹp hòi như thế, bởi kỳ thực Tả Chi Nhai cũng nào khác chính mình, cũng nằm trong tình huống bị ép buộc.
Đột nhiên có tiếng động nhẹ, đôi đuốc tắt phụt!
Hàn Tiểu Tranh giựt mình, lập tức đưa chân đá Lam Tâm Nhi để đánh thức cô, đồng thời tay hữu chộp lấy thanh kiếm ở đầu giường.
Lam Tâm Nhi bị đá thức dậy, chưa rõ chuyện gì, chỉ thấy trong phòng tối om, cô tưởng Hàn Tiểu Tranh đùa giỡn, định lên tiếng, chợt nghe một tiếng kêu nhỏ, sau đó một là loạt tiếng động hỗn loạn, tựa như những chén đũa trên bàn đều rơi xuống đất cả!
Lam Tâm Nhi đã đi lại giang hồ lâu năm, ngay tức khắc biết có chuyện không hay, không kịp suy nghĩ cô lập tức vung hai tay ném chiếc khăn mỏng ra, cùng một lúc uốn mình bắn lên!
“Phập”, có tiếng phi đao cắm vào thân giường!
Lam Tâm Nhi sợ đến xuất mồ hồi! Cô thầm cảm ơn Hàn Tiểu Tranh kịp thời đánh thức cô dậy.
Binh khí của cô là một quản ngọc tiêu, nhưng làm gì có đeo bên mình trong lúc này? Do đó lúc bắn mình lên, cô phóng về phía cửa sổ, chỗ ấy có để ngọc tiêu của cô.
Phần Hàn Tiểu Tranh lúc đưa tay chộp lấy cây Thiếu Lưu kiếm, thì chạm phải một bàn tay khác!
Chàng kinh hãi nhưng lập tức trở bàn tay chộp lấy mạch môn đối phương.
Ngay khi tay chàng sắp đụng vào cổ tay đối phương, chàng bỗng thấy một ánh sáng lóe lên từ tay đối phương, bất giác chàng kêu thầm không xong, trong tay đối phương chắc chắn có vũ khí bén nhọn!
Ý niệm vừa hiện ra, chàng vội thu tay về, cùng một lúc đưa chân móc vào dưới gầm bàn đá lên. Chàng không định đả thương đối phương bằng một cước này mà chỉ là đánh lạc hướng, “reng” một tiếng, những chén đũa trên bàn đều bay lên theo!
Bàn vừa bị đá ra, đối phương đã đẩy ngược lại, Hàn Tiểu Tranh phát giác quá trễ, bị cạnh bàn đụng trúng bụng đau điếng! Đấy là lúc Lam Tâm Nhi nghe thấy tiếng kêu nhỏ!
Hàn Tiểu Tranh gắng chịu đau, đưa chưởng quét ngang, đánh trúng một cái đĩa nhỏ vừa bay đến, đĩa theo đà chưởng bay về phía kẻ địch không thấy mặt phía trước. Biến chuyển cấp thời này giúp Hàn Tiểu Tranh tiện bề trở tay, chàng phỏng đoán đối phương đang tránh né nên nhân cơ hội chộp lấy kiếm của mình.
Vừa cầm được kiếm, Hàn Tiểu Tranh lập tức cảm thấy một luồng lãnh phong tạt đến trước mắt, quá gấp không kịp rút kiếm khỏi vỏ, chàng vội đưa ngang lên đỡ, đồng thời tay kia tung chưởng vào mặt bàn, mượn lực nhảy ngược ra sau!
“Keng”... tiếng binh khí chạm nhau, xẹt lửa sáng lên! Nhờ đó, Hàn Tiểu Tranh thấy được đối phương mình mặc khinh y, tay cầm kiếm khá dài. Chàng cũng kịp thấy Lam Tâm Nhi đang chộp lấy ngọc tiêu treo trên cửa sổ.
Tia lửa tắt đi, trả lại một màn tối đen!
Lam Tâm Nhi cũng thừa cơ hội ấy nhìn thấy được kẻ ám kích cô và Hàn Tiểu Tranh, bất luận đối phương có lai lịch gì, cô nhất quyết phải cùng Hàn Tiểu Tranh trừ khử kẻ này, mới bảo toàn tính mạng của mình!
Nắm được ngọc tiêu Lam Tâm Nhi vội tung mình đi, vì biết mình đang đưa lưng cho kẻ địch, tức trong thế bất lợi. Quả nhiên “soạt” một tiếng, cô cảm thấy hơi lạnh trên vai, hẳn là vải áo chỗ ấy bị xước mất một miếng, may là chưa gây thương tích, nhưng cũng khiến cô sợ toát mồ hôi!
Thế là ba người giáp chiến trong căn phòng chật hẹp. Hoàn cảnh này có lợi cho Hàn Tiểu Tranh, bởi công lực chàng không cao, chỉ nhờ vào kiếm pháp cao minh, mà trong phạm vi nhỏ hẹp và bóng tối thì chẳng phải đấu công lực.
Hàn Tiểu Tranh thi triển Thiếu Lưu kiếm pháp tinh kỳ đối địch, lại thêm chàng đã quen địa hình trong phòng, nên cũng đối phó được một lúc.
Hai phe đánh nhau phát ra tiếng động liên miên, song chẳng thấy ai đến hỏi, hiển nhiên kẻ này là do Thần Thủ phái đến.
Hàn Tiểu Tranh nghiến răng thầm nhủ :
- “Được lắm, lúc các ngươi có nhiều người ta chưa dám động thủ, bây giờ thực đúng cơ hội tốt, giết được một tên cũng đáng!”
Nghĩ thế, nhưng sự thực thì chính Hàn Tiểu Tranh và Lam Tâm Nhi đang rơi vào thế nguy. Kể về mỵ công thì Lam Tâm Nhi là đệ nhất lưu, nhưng công phu sát nhân thì cô còn kém. Hàn Tiểu Tranh không muốn để cô bị hại, bởi chàng sợ mất cô, sẽ xuất hiện một người khó đối phó hơn, vả lại cô đối với chàng rất chân tình, nên chàng không nỡ để một nữ nhân như hoa như ngọc thế mất đi.
Kẻ địch vừa giao đấu vừa phi cước đá văng đồ đạc trong phòng, chẳng bao lâu chung quanh y có thêm chỗ thi triển thân thủ, công lực của y lại trên Hàn Tiểu Tranh, nên liên tiếp tấn công chàng. Lam Tâm Nhi đứng cạnh, tuy rằng giúp Hàn Tiểu Tranh, nhưng thực chất không uy hiếp được địch nhân, mà ngược lại lắm lúc chàng phải trợ thủ cho cô.
Kiếm khí trong phòng tràn ngập, khiến người khó thở, khó thấy và nghe!
Đột nhiên Lam Tâm Nhi kêu thất thanh :
- Ôi chao!
Cô bị địch nhân chưởng trúng ngang hông, đau kịch liệt, bèn buột miệng mắng chưởi kẻ địch.
Hàn Tiểu Tranh kêu lớn :
- Đừng nói nữa, mau sử dụng thử võ công chúng ta luyện mấy hôm nay!
Câu nói đánh thức Lam Tâm Nhi, cô gượng đau tiến sát, tháp vai cùng Hàn Tiểu Tranh, tiếp tục nghinh chiến. Như có sự phối hợp mặc định giữa hai người, tiến thoái nhịp nhàng, trong nhất thời tăng thêm không ít uy lực!
Lam Tâm Nhi phấn khởi kêu lên :
- Nếu biết sớm...
Phần còn lại của câu nói bị cắt ngang. Bởi vì cả hai người chưa luyện xong tâm quyết trên mảnh lụa kia, nên không tránh khỏi có chỗ sơ hở trong sự phối hợp.
Địch nhân nhìn thấy được điều này, vội tấn công gây rối thế liên thủ của hai người!
Hàn Tiểu Tranh tức giận đến nghiến răng, vừa ra chiêu “Hà Nhật Trọng Kiến”, thân mình ép sát đất quạt ngang, tay chàng bỗng bắt được một đôi đũa!
Chàng cả mừng, la lớn :
- Xem tiêu!
Một chiếc đũa lao ra vun vút!
Dĩ nhiên trò này không hại được đối phương, “cách” một tiếng, chiếc đũa đã bị kiếm của đối phương chém đứt văng đi, Hàn Tiểu Tranh lúc này đã lăn về phía chân địch nhân, xuất kiếm chém lấy chân y!
Một tiếng hừ nhạt, đối phương đã tung mình lên, nhát kiếm của Hàn Tiểu Tranh đã hụt, nhưng ngay lúc ấy chàng ném ra chiếc đũa trong tay tả, nhưng không phải nhắm vào người trên không, mà là mượn kiếm chặt đũa ra ba khúc, cắm thẳng xuống đất, chỉ lộ ra phân nữa khúc.
Ngay sau đó chàng lập tức vung kiếm tấn công đối phương.
Đối phương nào biết ý đồ của Hàn Tiểu Tranh, vừa đỡ chiêu kiếm, y đáp xuống đất lại, bỗng cảm thấy đau nhói dưới lòng bàn chân, y bật rống lên một tiếng, vừa sợ vừa giận, chẳng hiểu vì sao. Hàn Tiểu Tranh thừa cơ kẻ địch loạng choạng, vung kiếm chém thẳng trúng vai hữu của y bật máu.
Người kia rú lên, chẳng dám dùng lực nơi chân bị thương, vội tung mình lao đi, muốn trốn qua cửa sổ.
Lam Tâm Nhi thấy thế, vung ngọc tiêu lên, một đạo ánh sáng bay ra trúng ngay ngực địch nhân! Y “hự” nhẹ một tiếng, té ra ngoài, kéo luôn bình hoa nơi cửa sổ rơi xuống đất vỡ nát.
Hàn Tiểu Tranh phi thân đến đâm thêm một kiếm, thì thấy y không phản ứng gì, mới biết cuộc chiến đã xong, bất giác thở phào một hơi.
Lam Tâm Nhi còn sợ, run giọng :
- Rõ ràng là y đang nắm phần thắng, tại sao... sao lại biến ngược lại?
Hàn Tiểu Tranh thấy cô chưa hiểu, nên đắc ý cười lên :
- Ha ha... Ka ka...
- Đệ đệ có phải sợ quá hóa khùng chăng? Sao cứ cười như gã điên vậy?
- Muốn biết rõ đầu đuôi, hãy đốt đuốc lên trước!
Cách nói của Hàn Tiểu Tranh giống như lão nhân đang kể truyện, khiến Lam Tâm Nhi bật cười, không còn lo sợ nữa.
Dò tìm mãi mới được đuốc, mồi và đá lửa, Lam Tâm Nhi thắp đuốc lên, nhưng cũng chưa thấy gì khác lạ.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT