watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Độc chiến thiên nhai - trang 9

Thiên Cơ thần công 

Quả nhiên là Thiên Cơ thần công!
Tuy bình thường Hàn Tiểu Tranh chỉ nghe những lời tương truyền về Thiên Cơ thần công chứ chưa thấy bao giờ, nhưng khi được tận mắt nhìn bí cập đã ngã màu vàng, chàng lập tức khẳng định đấy là thực.
Trong lúc đứng nhìn bí cập, Hàn Tiểu Tranh đã chú ý tứ phía trong gian nhà đều có bố trí rất nhiều người, đao xuất vỏ, kiếm thủ thế giới bị.
Hiển nhiên họ đang canh phòng bộ võ lâm tuyệt học này, không biết bao nhiêu người đã tán mạng vì muốn có được bảo vật này!
Thế nhưng Hàn Tiểu Tranh lại không phí sức mà đạt được, thực khó tưởng tượng!
Thần Thủ chậm rãi nói :
- Người đời đồn rằng Thiên Cơ thần công được tuyệt thế cao thủ từ ba trăm năm trước lưu truyền xuống, song thực ra còn xưa hơn, năm trăm năm trước đã có bộ võ lâm tuyệt học này! Điều kỳ lạ hơn nữa, là người hoàn thành bí cập này vốn chẳng biết võ công!
Hàn Tiểu Tranh kinh ngạc nhìn Thần Thủ. Làm thế nào có thể như thế được? Một kẻ không biết võ công làm sao viết được một bộ võ lâm tuyệt học như thế?
Thần Thủ nói :
- Về điểm này ai cũng không ngờ được, nhưng đó là sự thực.
“Chủ nhân bí cập này tên là Lưu Vinh Quý, một cái tên thực tầm thường. Y vốn là một thư sinh cơ hàn, thập niên khổ học vẫn chẳng nên công danh gì, thậm chí đến bậc tú tài cũng không đạt được, vì thế không tránh khỏi bị chúng chê cười. Giận đời, Lưu Vinh Quý vào thâm sơn dựng thảo lư, bắt đầu luyện công tịnh tu, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi khổ nhọc, nửa năm sau y dẹp bỏ thảo lư, hạ sơn trở về nhà.
“Như vậy, tiếng thị phi chế nhạo càng nhiều hơn, Lưu Vinh Quý vốn không giỏi biện luận, dĩ nhiên đi đâu cũng bị chúng áp chế. Thế rồi y lại theo môn huyền học truyền lại từ đời Ngụy Tấn, bởi huyền học thâm ảo diệu kỳ, người thường chẳng dễ gì lý giải, lại thêm nhiều thuật ngụy biện, nên dần dà ngôn từ của Lưu Vinh Quý cũng trở nên huyền bí hơn, khiến những kẻ từng chế nhạo y cũng không còn biện luận hơn y được.
“Nội thê của Lưu Vinh Quý giận chồng suốt ngày nói chuyện viển vông khó hiểu, hành vi quái lạ, bực mình bỏ đi. Lưu Vinh Quý tâm tình nguội lạnh, bèn đầu nhập không môn, nhưng ngày tháng nơi không môn quá cực khổ, nên một năm sau y lại hoàn tục!
“Từ đấy, y trở nên vô gia vô thất, chung đụng cùng các giới tam giáo cửu lưu, tính tình y cổ quái mà người lại yếu ớt, nên đi đâu cũng chịu thiệt, hầu như ngày nào cũng bị hà hiếp đánh đập!
“Một ngày nọ, sau khi uống vài cân rượu cho say khướt, y đột nhiên nghĩ thầm :
“Bọn chúng hiếp đáp ta, tại sao ta không học chút võ công mà giáo huấn lại chúng?”
“Nhưng một kẻ như Lưu Vinh Quý, tuổi tác đã hơn ba mươi, có ai chịu dạy y? Chẳng những thế mà ngược lại y còn bị đòn nữa. Bọn võ sư ấy khi đánh không giống người thường, vài quyền cước xem nhẹ nhàng như vẫy tay, cũng đủ khiến Lưu Vinh Quý nằm liệt giường cả mười ngày. Xem ra y học được cách chịu đòn thì đúng hơn.
“Rốt cuộc có một ngày y suy nghĩ rất nhiều: - Được lắm, các ngươi không chịu dạy võ cho ta, thì thôi, ta së tự chế võ công độc môn, cao hơn các ngươi một bực!”
Hàn Tiểu Tranh không dằn được xen vào :
- Tự sáng chế một môn võ công nào phải đơn giản? E rằng chỉ là nói khoác?
Thần Thủ nói :
- Nếu tự chế võ công giống các loại tầm thường, dĩ nhiên người như Lưu Vinh Quý chẳng thể làm được. Muốn được như thế chẳng những tự mình phải có võ công giỏi, mà còn phải sáng tạo ra ngoài quy luật bình thường. Tuy nhiên, y lại có thể sáng lập ra một võ lâm tuyệt học siêu phàm nhập thánh!
Hàn Tiểu Tranh cười thầm, bảo :
- Nếu y không tự tạo được võ học thông thường, thì lấy gì sáng chế tuyệt học siêu phàm? Kiểu nói này nghe gượng ép quá!
Thần Thủ đáp :
- Muốn lập ra một tư tưởng chấn động thế tục, trước tiên phải tạo ra một cách suy nghĩ đột phá quy luật thông thường, đúng không?
Chẳng chờ Hàn Tiểu Tranh trả lời, Thần Thủ nói tiếp :
- Phải là một sự đột phá hoàn toàn. Đối với kẻ từng luyện võ, trong tâm đã hình thành những suy nghĩ định hướng, nên dễ bị tập quán chi phối và câu thúc, võ công càng cao thì các giòng tư tưởng càng bị chế định. Do đó, những kẻ bảo rằng sáng tạo môn võ mới, kỳ thực chỉ là đổi nước chứ chẳng đổi thuốc.
“Nhưng Lưu Vinh Quý thì khác, y không bị nhiều thứ câu thúc, giống như lý luận rằng một tờ giấy trắng là một bức họa đẹp. Võ học nói chung, không ngoài việc lợi dụng các cơ quan và chức năng của cơ thể, lấy phép thổ nạp bổ trợ, cùng với nguyên lý vận hành mà ra. Còn như Lưu Vinh Quý không thông võ công, nhưng y đã từng luyện tịch cốc công, nên hiểu khá rõ phép thổ nạp và các cơ năng trong thân thể. Y lại từng chung đụng các giới tam giáo cửu lưu, nên dần dần thu nạp rất nhiều điều gần xa.
Tất cả những điểm trên vô hình trung giúp Lưu Vinh Quý sáng tạo ra Thiên Cơ thần công.
“Qua ba năm vùi đầu khổ công giùi mài, cuối cùng y hoàn thành môn Thiên Cơ thần công, bèn khởi sự tuyên dương cùng thế nhân, nhưng có mấy ai tin y có thể tự sáng chế một môn võ học?
“Lưu Vinh Quý dĩ nhiên không muốn ba năm tâm huyết của mình bị mai một. Thế là y cố tìm bằng được một cơ hội để trực tiếp luận võ cùng đương kim đao sư Lý Song nổi tiếng thiên hạ. Lý Song bị y cố nài, bèn ước định trong vòng ba mươi chiêu quyết phân thắng phụ, kẻ thua phải tự trảm một cánh tay!
“Chúng nhân ai cũng cho rằng Lưu Vinh Quý làm trò điên lấy tiếng nên chẳng mấy ai để ý, nhưng kết quả trận khẩu luận khiến mọi người kinh hãi: đao sư Lý Song đã thua cuộc và phải tự trảm một cánh tay!
“Anh hùng trong thiên hạ rúng động! Càng khiến người kinh ngạc hơn là vụ Lưu Vinh Quý khiêu chiến cùng Vô Tương Kiếm Thánh. Lần này ai cũng chú ý theo dõi, và kết quả không thể ngờ: cả hai đấu khẩu thay đấu kiếm, khổ chiến gần ngàn chiêu. Cuối cùng Vô Tương Kiếm Thánh không còn sức chịu đựng, chỉ cảm thấy khí huyết đảo lộn, mồ hôi tuôn trào. Khi Lưu Vinh Quý nói đến chiêu thứ chín trăm bảy mươi mốt, Vô Tương Kiếm Thánh đột nhiên phát hiện ra mình đã rơi vào thế công chẳng được, thủ không xong, hết đường rút lui!”
Hàn Tiểu Tranh hỏi :
- Y bại ư?
- Y thua cuộc, từ đấy Thiên Cơ thần công nổi danh giang hồ, không ai không biết!
Hàn Tiểu Tranh không hiểu :
- Lưu Vinh Quý sức trói gà không xong, ôm trong mình một bộ thiên cổ tuyệt học như thế, chẳng phải là dẫn hỏa diệt thân sao?
Thần Thủ đáp :
- Đã nổi danh như thế, có ai tin là y thực sự không biết võ? Ai cũng cho rằng y giả si, thâm tàng bất lộ. Vả lại, Lưu Vinh Quý và Vô Tương Kiếm Thánh sau trận khẩu chiến đã trở thành bạn thân, trong thiên hạ còn ai dám đụng đến bộ Thiên Cơ thần công? Mãi đến khi cả hai người lục tục tạ thế, Thiên Cơ thần công mới lưu lạc giang hồ, trải qua bao khó khăn mới lọt vào tay hoàng gia.
Hàn Tiểu Tranh nghĩ thầm :
- “Hoàng gia các ngươi hẳn đã giết không ít người để đoạt lấy bí cập võ lâm này! Tuy nhiên như vậy cũng tốt hơn nếu để vật này lưu lạc giang hồ, khiến người tranh đoạt không dứt”.
Thần Thủ lại nói :
- Một cơ hội khó gặp như vậy, ta nghĩ ngươi chắc không dễ dàng bỏ qua?
Hàn Tiểu Tranh hỏi :
- Theo các hạ, tại hạ còn lý do gì khác nữa?
- Còn! Thứ nhất là vì A Vân, thứ hai là để ngươi tự bảo toàn tính mạng, bởi bây giờ ngươi biết được mỗi lúc một nhiều việc, nên ngươi cần phải học môn thần công này!
- Tại hạ vẫn không hiểu tại sao các hạ lại chịu cho tại hạ cơ hội này?
- Bởi bổn bang cần giữ một cục diện thăng bằng trong giang hồ, triều đình không muốn có một phái nào quá nổi bật. Sau khi luyện thành Thiên Cơ thần công, võ công của ngươi së không dưới Giáo chủ Vô Nhai giáo hiện tại, có thể cao hơn y, như vậy y không thể tự tung tự tác nữa!
Hàn Tiểu Tranh thở ra :
- Ai có ngờ có chuyện bị bắt luyện Thiên Cơ thần công? Nếu tại hạ còn không đồng ý, thì chẳng phải kẻ thức thời vụ.
Chàng nghĩ đến lời của lão già gầy ốm kia: “kiếm mà gẫy thì chẳng còn là kiếm nữa”.
Từ lúc Hàn Tiểu Tranh đồng ý tập luyện Thiên Cơ thần công, rất nhiều việc thay đổi, bao gồm nơi ăn chốn ở và đi lại... Nếu không bị hạn chế tự do, thì kể như cuộc sống của chàng cũng khá thoải mái.
Thiên Cơ thần công nằm trong tay chàng, trong phòng chỉ có một mình chàng, nhưng Hàn Tiểu Tranh biết rằng tứ phía có ít nhất vài chục cặp mắt đang bí mật theo dõi mọi việc, một con ruồi cũng khó lòng bay vô phòng.
Đúng ra được cầm trong tay một bảo vật như thế, Hàn Tiểu Tranh phải vui mừng hết sức, nhưng chàng chẳng có chút cảm giác đó. Cũng ví như uống rượu, dù là một kẻ nghiện rượu, nếu bị người ép uống, giốc rượu xuống cổ họng, thì cũng chẳng hứng thú gì.
Thần Thủ chẳng thể nào tự dưng cho chàng cơ hội tốt như thế, tuy không rõ là âm mưu gì nhưng chàng cảm thấy nhất định có một âm mưu.
Nếu không nếm thử, chẳng thể nào biết cải muối mặn hay nhạt. Do đó Hàn Tiểu Tranh đồng ý. Dĩ nhiên chàng có thể cự tuyệt, nhưng chàng không muốn hy sinh một cách vô ích. Nếu bây giờ chàng chết thì cũng không khác gì thế gian mất đi một con chó, một con mèo. Mỗi ngày trên giang hồ đều có kẻ chết, Thần Thủ có thừa năng lực khiến chàng biến mất không tung tích, tăm hơi!
Hàn Tiểu Tranh chiếu theo võ công trong bí cập luyện được một lúc, nhưng bởi tâm tư không tập trung nên chẳng tiếp thu được bao nhiêu.
Sau buổi cơm tối, Hàn Tiểu Tranh nằm trên giường nhưng chưa cởi áo, hai tay bắt sau ót nằm nghĩ lung tung.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Hàn Tiểu Tranh hỏi vọng ra :
- Ai?
Tay chàng sờ vào thanh kiếm.
- Là... tôi.
Tiếng A Vân trả lời.
Hàn Tiểu Tranh kinh ngạc, vội bước đến mở cửa, A Vân đang đứng bên ngoài!
Bởi có kinh nghiệm lúc ban ngày, nên Hàn Tiểu Tranh không dám tái phạm, chàng vội mời A Vân vào, miệng nói :
- Xin cô nương thứ lỗi về chuyện sáng nay, tại hạ... tại hạ....
A Vân nói :
- Lời đó phải để tôi nói mới đúng, cậu tôi đã kể lại rằng chúng ta là bạn thân từ nhỏ, rất tiếc tôi... tôi lại đối đãi công tử như vậy.
- Cô thực sự không nhớ gì cả ư?
- Tôi cũng không hiểu sao, chỉ biết mình tỉnh dậy trên giường, nhìn người chung quanh mà không nhận ra ai cả, bây giờ tôi như chẳng có quá khứ, tôi không nhớ được mình lớn lên thế nào, tôi... tôi quên hết rồi...
Nói đến đây cô lại rơi lệ.
Hàn Tiểu Tranh luống cuống tay chân không biết phải làm sao, cũng may A Vân tự chủ lại, cô nói tiếp :
- Sáng nay tôi thực sự không biết công tử là ai, đừng trách tôi nhé?
Hàn Tiểu Tranh vội đáp :
- Đương nhiên tại hạ đâu dám trách cô nương, chúng ta bạn từ thuở nhỏ, sá gì chút chuyện nhỏ ấy mà để trong lòng?
A Vân nói :
- Công... công tử còn nhớ tôi thuở nhỏ ra sao, sống thế nào không?
- Đương nhiên nhớ chứ! Lúc ấy, cô còn...
Chàng định kể lúc A Vân còn thơ, mũi chảy lòng thòng, mặc quần thủng đáy chơi nặng đất sét, nhưng chàng kịp nghĩ lại rằng kể những việc ấy với một thiếu nữ hiện thời không nhận ra mình thực không ổn chút nào, bèn đổi lời :
- Lúc ấy cô còn nhỏ, cả ngày đi theo tôi, Đại Ngư, Lý Tử, cả bọn cùng rong chơi...
- Đại Ngư? Lý Tử? Có phải là tên người không?
- Đúng rồi, hắn có cái đầu to, lại thích ăn cá, nên chúng ta cứ kêu hắn là Đại Ngư. Cô xem đây...
Hàn Tiểu Tranh xăn tay áo chỉ vào vết sẹo hình giống con rít ở trên tay, bảo :
- Còn nhớ vết sẹo này chăng? Lần đó bị thương là vì tôi trèo lên cây bắt chim xuống cho cô, còn bị mẹ đánh cho một trận. Đúng rồi, trên bụng cô cũng có một vết sẹo, không tin... không tin...
Chàng lại khựng lại, mặt A Vân đỏ ửng, trong mắt có ánh kinh hoảng, báo hại Hàn Tiểu Tranh một phen cuống cuồng, ngầm tự mắng mình lỡ lời.
Qua một lúc, A Vân lại hỏi :
- Đại ca chắc đã gặp cha mẹ tôi?
Hàn Tiểu Tranh vội trả lời :
- Thực ra tôi nhỏ hơn cô một tuổi, xin chớ gọi tôi là đại ca. Lúc trước cô vẫn gọi tôi là A Tranh, bây giờ... bây giờ cô gọi tôi bằng tên Tiểu Tranh là được. Cha cô dĩ nhiên tôi đã gặp, còn mẹ cô... tôi chưa bao giờ gặp qua!
- Chẳng phải Tiểu Tranh đã nói hai chúng ta cùng lớn lên sao?
- Không riêng tôi, cả cô cũng chưa từng gặp mặt mẹ cô, vì... vì mẹ cô không sống chung với cha cô!
- Vậy... cha tôi ra sao? Cậu tôi chưa lần nào kể những chuyện này cho tôi nghe!
Hàn Tiểu Tranh nhất thời bị nghẹn lời, nếu A Vân không bị thất ức, cô cũng biết Diệp Thích đã chết. Vậy bây giờ có nên nói cho cô biết không? Chàng thấy khó xử.
A Vân dường như đoán được phần nào qua sắc diện của Hàn Tiểu Tranh, mặt cô tái đi, giọng run run nói :
- Tiểu Tranh... nói đi.
Hàn Tiểu Tranh bấm bụng, nói :
- Cha cô đã qua đời.
- Không, không thể nào, tuổi cha tôi chắc không lớn lắm, tại sao lại mất sớm?
Hàn Tiểu Tranh nhìn A Vân thương hại :
- Cha cô còn trẻ, nhưng ông bị người hại chết.
- Ai? Ai hại chết cha tôi? Tôi cứ tưởng mình không nhớ được quá khứ, nhưng chỉ cần tìm được cha mẹ thì họ chắc chắn së thương yêu tôi, nhưng bây... giờ tôi biết làm sao? Tôi phải giết hung thủ, báo thù cho cha! Sau... sau đó tôi cũng theo họ luôn, một kẻ dư thừa vô dụng như tôi, không nơi nương tựa, không ai nhớ đến, sống thêm chi để liên lụy kẻ khác?
Hàn Tiểu Tranh cầm lấy tay A Vân :
- Đừng, cô còn có tôi, một người bạn từ nhỏ cùng lớn lên! Kẻ giết cha cô võ công cao cường, cô không phải đối thủ của y, nhưng tôi có thể giúp cô! Hãy hứa với tôi, cô phải tiếp tục sống, ngay cả sau khi báo thù xong!
A Vân không dằn tay ra, mắt cô rướm lệ! Cô nói nhỏ :
- Tại sao Tiểu Tranh quan tâm đến tôi?
- Cô đã bị thất ức nên mới hỏi thế, nếu cô còn nhớ thì đã không hỏi.
- Tại sao?
- Vì... Tôi sợ nói ra cô së giận.
A Vân ngạc nhiên hỏi :
- Làm sao giận được? Tôi nghĩ mình đâu phải kẻ nhỏ mọn?
- Thực không giận chứ?
- Nếu Tiểu Tranh không nói bậy thì tôi không giận.
Hàn Tiểu Tranh ra vẻ nghiêm trang, khë ho một tiếng rồi nói :
- Không giấu gì cô, tuy nói rằng cô lớn hơn tôi một tuổi, nhưng kỳ thực chỉ là hơn ba tháng, cho nên lúc ấy cha mẹ chúng ta đã từng... từng chỉ phúc vi hôn!
Hàn Tiểu Tranh nói đến đây, bất giác tự hỏi thầm :
- “Nói vậy ta có hối hận chăng? Không, quyết rằng không! Ta muốn cô ấy tách rời những chuyện ngày trước, ta muốn cô ấy quên đi Tả gia và Tả Chi Nhai. Huống chi cuộc hôn nhân ấy chỉ là trá hình, mà cô ấy suýt chút trở thành vật hy sinh! Tại sao phải bắt cô ấy trả giá cho những oán thù của đời trước?”
A Vân kinh ngạc nhìn Hàn Tiểu Tranh, còn chàng thì có cảm giác như kẻ cắp bị bắt gặp quả tang.
Chàng lo lắng chẳng biết A Vân có cho rằng chàng gạt cô vì cô đã thất ức? Dù là nói gạt nhưng chàng không có ác ý, thậm chí trong tiềm thức chàng cũng hy vọng đó là sự thực.
A Vân cuối cùng lên tiếng :
- A Tranh nói thật chứ?
Hàn Tiểu Tranh muốn thú thật, nhưng rồi chàng gật đầu rất khẳng định và nói :
- Bởi thế, cô chớ lo không nơi nương tựa, kẻ sát hại cha cô là kẻ thù của cả hai chúng ta. Đương nhiên, chuyện chỉ phúc vi hôn là chuyện của người đời trước nói mà thôi, cô đừng để tâm nhiều.
A Vân nhìn Hàn Tiểu Tranh, nghiêm trang nói :
- Tuy tôi không nhớ được A Tranh, nhưng vẫn có cảm giác từng quen biết. Tôi nghĩ A Tranh së không hại tôi.
Hàn Tiểu Tranh phì cười :
- Chúng ta chơi với nhau đã mười mấy năm, dĩ nhiên quen mặt.
- Chuyện xảy ra lúc sáng, tôi rất áy náy. Nghe cậu tôi nói rõ, tôi vội nhờ cậu dẫn đến đây, để xin lỗi và hỏi A Tranh về quá khứ của mình. Cảm giác không biết quá khứ chẳng dễ chịu chút nào, cứ như bị mất một vật gì, nhưng không chứng thực được. Có lúc tôi giựt mình tỉnh mộng, sợ tháo mồ hôi, cứ tự hỏi “Mình là ai? Tại sao lại ở đây?”
Hàn Tiểu Tranh thương xót nhìn A Vân :
- Từ từ rồi cô së biết quá khứ của mình, bởi tôi së kể cho cô.
Từ lúc Hàn Tiểu Tranh thực sự tiếp nhận Thiên Cơ thần công, chàng không còn rút lui được nữa, chàng đêm ngày đắm mình trong thế giới kỳ ảo của pho võ lâm tuyệt học mà hằng mấy trăm năm nay giang hồ ai cũng mơ ước có được. Trong thời gian này Thần Thủ rất ít khi xuất hiện, ngược lại A Vân hầu như ngày nào cũng đến, qua lời Hàn Tiểu Tranh kể, cô đã biết được khá nhiều về quá khứ của mình.
Khi Hàn Tiểu Tranh học xong đệ nhị tầng “nhân diện Phật tâm” của Thiên Cơ thần công, đột nhiên bị ngưng trệ, chàng cố gắng đủ cách, vẫn không sao đột phá được cánh cửa tối hậu. Chàng học Thiên Cơ thần công rất thuận lợi, nay bỗng nhiên gặp phải một trở ngại hầu như không qua được, khiến chàng mất bình tĩnh. Nội tâm chàng cơ hồ có một ngọn lửa nóng rực muốn bộc phát, nhưng không có chỗ thoát ra nên hoành hành trong cơ thể chàng!
Hàn Tiểu Tranh cố ép mình tịnh tâm, lại thử một lần nữa. Chàng im lặng ngồi trên giường, cảm thấy nội thể đang sôi sục biến chuyển không ngừng! Chân khí trong mình truyền đi nhanh như chớp, khiến tứ chi cùng xương cốt nóng lên, gây cảm giác căng cứng đau đớn kỳ lạ!
Luồng chân khí len lỏi theo các ngõ ngách mỗi lúc thêm rắc rối phức tạp, cuối cùng lan ra toàn thân đến mỗi một sợi thần kinh, mỗi một huyệt vị! Sau đó luồng chân khí giảm tốc độ chậm dần, cơ hồ từ từ tan biến. Hàn Tiểu Tranh cảm thấy buông lỏng như linh hồn xuất xác, chàng không dám chậm trễ, y theo bí cập chỉ dẫn, từ từ chuyển mình, vai, đầu, cổ, rồi đến hai chân, vừa niệm nội công tâm quyết :
“kháp kháp dụng tâm thì, kháp kháp vô tâm dụng, vô tâm kháp kháp dụng, dụng tâm kháp kháp vô...”
Bốn câu tâm quyết này cho chàng cảm giác rất mông lung, cơ hồ thấy rõ hình dáng gì nhưng lại nhất thời không nắm bắt được thực chất của nó. Tư tưởng lúc chìm lúc nổi, chân khí trong người chàng cũng đang xa dần lạc dần.... tại sao không thể cuộn trào? Hàn Tiểu Tranh cố gắng nắm bắt từng linh cảm vụt qua, chàng hoàn toàn tiến vào trạng thái hư vô “vạn sự giai không”! Linh hồn của chàng đã đắm sâu trong Thiên Cơ thần công, màn đêm đã buông xuống, nhưng chàng vẫn không hay biết...
Đột nhiên, một giòng nhiệt lưu bắt đầu từ đơn điền của chàng từ từ tỏa ra tứ phía, đầu tiên là lan qua kinh mạch toàn thân: kinh thận Thiếu Âm, kinh tì Túc Thái Dương, kinh phế Thủ Thái Dương...
nhưng giòng nhiệt lưu ấy không thể truyền ra toàn thân đến mọi chỗ! Bởi nội thể con người có rất nhiều nơi bình thường không vận động, cũng không thể chạm đến hệ thần kinh của chúng, cơ hồ chúng chỉ tồn tại như phần dư thừa. Muốn đưa giòng nhiệt lưu đến những chỗ ấy thực không dễ dàng!
Thân mình Hàn Tiểu Tranh không biết từ lúc nào đã nằm xuống, mồ hôi tuôn như tắm, dù đứng cách chàng vài thước cũng cảm thấy được hơi nóng từ thân chàng! Hàn Tiểu Tranh cảm thấy nhiệt lượng trong mình càng lúc càng cao, cả thân mình như biết thành một ngọn lửa hừng hực cháy!
Cảm giác nóng rát đau đớn xâm chiếm cơ thể Hàn Tiểu Tranh, chàng biết đã đến thời điểm mở khóa! Chàng bị thất bại những lần trước cũng ngay vào lúc này. Hàn Tiểu Tranh cắn răng chịu đựng, khối nhiệt lượng kia như muốn đốt cháy hết khí huyết trong người chàng mới chịu ngưng! Hàn Tiểu Tranh gắng sức phát tán sức nóng kia nhưng không thành công, nó như một con ngựa khỏe chẳng thể câu thúc, mặc sức tác loạn!
Thân mình Hàn Tiểu Tranh ửng một màu đỏ kỳ dị, giống như trẻ sơ sinh! Chàng cảm thấy chẳng bao lâu nữa mọi tư tưởng của chàng së bị chìm trong khối nhiệt lượng này, và rồi chàng phải bỏ cuộc như những lần trước! Miệng chàng ứa máu, là do chàng cắn rách môi. Như hỏa sơn sắp bùng nổ, Hàn Tiểu Tranh cố dằn lòng tự chế, nhưng suy nghĩ của chàng càng lúc càng xa dần!
Ngay lúc chàng sắp phải bỏ cuộc, bỗng nhiên chàng ngửi thấy một mùi hương đặc biệt! Đầu óc chàng tỉnh táo đôi chút, giòng nhiệt lưu trong người cơ hồ cũng chậm bớt, khiến chàng mừng rỡ vô cùng.
Nhưng chỉ được một lúc, sau đó khối nhiệt lượng lại bùng lên trở lại!

Thiết hán nhu tình 

Thần trí Hàn Tiểu Tranh đang chuyển sang trạng thái tách biệt. Tiềm thức chàng tự bảo mình phải gắng hết sức vận chuyển chân khí trong cơ thể qua các tuyến lộ như đã chỉ trong Thiên Cơ thần công, nhưng thân thể lại bắt đầu co giật, không còn kiểm soát được!
Bàn tay chàng bấu chặt lấy khăn trải giường, bỗng lại buông ra, thân mình cử động như bị quỷ nhập! Đột nhiên, chừng nghe trong não vang lên một tiếng “tưng”, nhiệt lưu trong người lại trào lên!
Hàn Tiểu Tranh kêu lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, người thì lăn lộn như cá mắc cạn!
Nóng... nóng quá! Khát quá! Chàng như rơi vào cơn ác mộng vô biên, cơ hồ đang đi trong sa mạc bao la bất tận! Mặt trời cháy rực trên không, bên trong nội tạng như thiêu đốt!
Ồ! Có phải là túi nước suối chăng? Tại sao ướt đẫm cả? Không giống lắm, bởi nó vừa ấm vừa có vị thơm ngọt... mặc kệ, Hàn Tiểu Tranh uống cho đã khát!
Sau đó, chàng cảm thấy mình như đang bay trong gió, bơi trong nước, nhẹ lâng lâng, cơ hồ không gian có tiếng gió nhẹ, chim hót, có hương hoa... Hàn Tiểu Tranh mặc sức bay nhảy trong khoảng không ấm áp ấy.
Chàng cảm thấy sự nhộn nhạo trong cơ thể đang từ từ tan biến. Có phải đã bị gió ấm thổi tan chăng? Bỗng chốc, một luồng nhiệt lượng mạnh mẽ bộc phát trong chớp mắt!
Hàn Tiểu Tranh thấy mình như nằm trên một thảm cỏ non dịu êm, ánh dương quang ấm áp nhẹ bao phủ chàng, chung quanh hoa nở, mây tan, cảnh vật đẹp làm sao!
Chàng thiếp vào giấc ngủ say.
Khi Hàn Tiểu Tranh tỉnh dậy, mở bừng mắt, thấy một màn tối đen, và rồi chàng cảm nhận cơ thể mình như trẻ lại rất nhiều, nguồn tinh lực chừng như vô tận!
Hay là... hay là cuối cùng chàng đã vượt qua cửa ải sau cùng? Bởi trong các lần luyện tập trước, khi tỉnh dậy lần nào chàng cũng cảm thấy bần thần, nhưng hôm nay lại khác!
Nghĩ đến đây chàng trở mình định đứng dậy, nhưng động tác này khiến chàng giật mình! Bởi tay chàng chạm phải một thân thể mềm mại ấm áp!
Chàng ngạc nhiên hỏi :
- Ai? Ngươi là ai?
Một bàn tay mềm tựa không xương cầm lấy tay Hàn Tiểu Tranh, một giọng nữ nhân nhỏ nhẹ nói :
- A Tranh....
Tiếng nói của A Vân!
Bàn tay Hàn Tiểu Tranh định rút lại, giờ nằm im... hay nói đúng hơn là không cử động được.
Chàng đặt bàn tay còn lại lên tay A Vân, đôi tay như đang vỗ về chú chim non.
- Tại... tại sao cô lại ở đây?
- Chẳng lẽ A Tranh cũng bị thất ức?
- Tôi... tôi thế nào?
Trong bóng tối giọng nói của A Vân tỏ ra mắc cỡ :
- Ngươi... ngươi... ăn hiếp ta!
Nói xong, cô đâm đầu vào lòng Hàn Tiểu Tranh!
Hàn Tiểu Tranh ngẩn ngơ, qua kinh nghiệm cùng Lam Tâm Nhi, chàng mau chóng hiểu ra được đã xảy ra chuyện gì. Trong bụng vừa hối hận, lại mừng thầm.
Thân mình A Vân như con mèo ngoan tựa vào lòng chàng, khiến Hàn Tiểu Tranh bất giác nảy sinh lòng lân ái vô cùng!
A Vân vừa vuốt ngón tay chàng vừa thủ thỉ :
- Đêm qua, lúc ta vào, thấy ngươi xuất hạn cùng mình, bèn lau giúp, nào ngờ ngươi... ngươi giở trò hư đốn!
Hàn Tiểu Tranh hiểu ra, nhất định chuyện đã xảy ra trong lúc chàng nửa mê nửa tỉnh! Nhưng chàng không muốn giải thích, vả lại chàng thấy A Vân cũng không thực sự tỏ ý bất mãn.
Chàng tỏ vẻ hối hận :
- Tôi thực đáng chết, thực không phải với cô, cô đánh tôi đi, sao ta lại bại hoại như thế?
Chàng nắm lấy tay A Vân, định vả vào mặt mình.
A Vân dằn ra, nhẹ vuốt mặt chàng :
- Ta nào có trách ngươi.
- Thực không?
- Thực mà!
- Hay chỉ nói miệng, còn trong lòng thì chửi tôi như rác, tôi phải nghe tận trong tim cô nói sao.
- Ứ... nhột quá... buông ra... ta... ta chịu không thấu...
Trong bóng tối A Vân khẽ nói :
- Từ nay trở đi thiếp thuộc về chàng, chàng phải đối đãi tử tế với thiếp.
- Ta hứng nàng trong tay, ngậm trong miệng.
- Đâu được, phải giấu trong tâm mới đúng.
- Được, ta sẽ để nàng trong tâm, mỗi ngày niệm một ngàn lần.
- Thiếp chỉ có chàng chìu chuộng mà thôi, cậu thiếp tuy tốt nhưng thiếp không thân được!
Hàn Tiểu Tranh nghĩ thầm :
- “Ai muốn thân với Thần Thủ mới lạ!”
Chàng vuốt tóc A Vân, bất giác lại nghĩ đến Tả Chi Nhai!
“A Vân đã gả sang nhà họ Tả, ta làm như vậy có ti tiện chăng? Không, nhà họ Tả chỉ muốn hại A Vân, kể như Tả Chi Nhai cũng nhúng tay vào đó! May mà A Vân thoát được. Vả lại, Tả Chi Nhai vốn thương yêu Đoạn Như Yên, nào phải A Vân. Chỉ cần A Vân thích ta là đủ, chẳng ai có quyền gì can dự vào!”
Chàng nghĩ ngợi mông lung, bị A Vân vỗ một cái khiến chàng giật mình!
- Chàng làm gì ngẩn người ra thế?
- Không có gì, chắc là ta cao hứng quá hóa khờ một chút thôi.
* * * * *
Trong một gian mật thất cực kỳ ẩn mật.
Thần Thủ đứng chắp tay sau lưng, im lặng như đang sốt ruột chờ đợi điều gì.
Vô Tâm tiến vào mật thất như một u linh, Thần Thủ vẫn đứng im không chuyển mình.
Vô Tâm hạ giọng :
- Cô nương đã hoàn thành việc giúp đỡ Hàn Tiểu Tranh luyện tập Thiên Cơ thần công!
Mắt Thần Thủ lóe sáng :
- Tốt lắm! Màn kịch hay cũng đến lúc nên mở màn!
* * * * *
Hôm nay Hàn Tiểu Tranh đang cao hứng chờ A Vân sang chơi, bởi sau khi chàng vượt qua tầng thứ ba “Phật Diện Phật Tâm” của Thiên Cơ thần công, chỉ mất thêm nửa tháng sau là chàng đã học xong các phần chuyên về kiếm pháp, đao pháp và ám khí! Phần đầu của Thiên Cơ thần công là chỗ khó học được, song cũng là phần căn cơ, chỉ khi nào tập được nội lực siêu phàm, mới khả dĩ thấu triệt các chiêu thức ở phần sau, bằng không chỉ như bàn việc binh trên giấy.
Hàn Tiểu Tranh thiên chất thông minh, chỉ mất mười lăm ngày đã lĩnh hội toàn bộ nửa phần sau!
Chàng muốn chờ A Vân đến để báo tin vui này cho cô nghe. Từ nay trở đi chàng có thể giúp A Vân báo thù cha, rồi tìm cách thoát khỏi tay Thần Thủ.
Đến nay Hàn Tiểu Tranh vẫn không thấy được Thần Thủ dùng cách gì giữ chàng lại, nhưng nếu chưa nắm chắc mười phần thắng, chàng không dễ gì vọng động, bởi chàng không cần phải mạo hiểm như thế.
Mặt trời dần dần ngả bóng về tây, màu trời tối dần, Hàn Tiểu Tranh biết rằng khi chàng không còn nhìn thấy rõ bồn hoa đặt trên khung cửa sổ, cũng là lúc A Vân sẽ đến.
Trời mỗi lúc một tối thêm.
Bỗng, từ xa vọng lại tiếng người hô lên :
- Thích khách!
Hàn Tiểu Tranh nghe tim đập mạnh, song chàng mau chóng bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ :
- “Thích khách tìm đến chốn này quả là tới số, chán sống rồi đây”.
Từ xa vang lên một loạt thanh âm hỗn tạp! Lẫn giữa tiếng binh khí chạm nhau có tiếng kêu thét!
Hàn Tiểu Tranh tự bảo :
- “Kẻ này xem ra thân thủ cũng khá, cầm cự được lâu như vậy!”
Đột nhiên có tiếng người la to :
- Bảo hộ Diệp tiểu thư!
Diệp tiểu thư? Diệp tiểu thư là ai? Hàn Tiểu Tranh ngờ vực tự hỏi.
Bất chợt chàng biến sắc, vung tay một cái, kiếm đã vào tay, thân mình như bóng mờ lao vút ra ngoài!
A Vân là con gái Diệp Thích, dĩ nhiên cô mang họ Diệp! Chỉ vì Hàn Tiểu Tranh vẫn gọi cô là A Vân, nên nhất thời không nhận ra.
Vừa phóng ra ngoài, chàng nghe vẳng từ xa có một người cất giọng khàn đục cười lớn :
- Đem Thiên Cơ thần công đến Thanh Tâm tự đổi mạng! Bằng không hãy chờ nhặt xác! Ha ha ha....
Tiếng cười càng lúc càng đi xa!
Hàn Tiểu Tranh giận dữ đuổi theo, thân ảnh như một mũi tên bắn đi. Võ công của chàng giờ đã đáng sợ, hà huống chàng lại dốc toàn lực. Sau lưng chàng như có tiếng vút vút, hẳn là người của Thần Thủ thấy chàng đột nhiên lao ra nên vội bắn tên ngăn cản, song bọn họ phản ứng quá trễ.
Hàn Tiểu Tranh rốt cuộc nhìn thấy phía đông có một bóng áo trắng đang lao đi với tốc độ kinh người, cách chàng ước ngoài ba mươi trượng. Chàng cũng nhìn ra được bóng ấy có vẻ cồng kềnh, nhất định là do mang theo A Vân, bèn đề chân khí bay đi bốn, năm trượng!
Chàng thầm nghĩ dù kẻ ấy có võ công cao nhưng vẫn phải mang thêm một người, nên cũng bị cản trở vài phần!
Khoảng cách giữa hai người dần dần thu ngắn, lúc bạch y nhân phóng lên bờ tường phía đông, Hàn Tiểu Tranh chỉ còn cách xa y độ mười mấy trượng!
Bỗng, từ góc xéo phía trước lao ra một người, cũng hướng vào bạch y nhân! Y vừa vung tay, ba mũi phi đao xẹt ra nhắm vào kẻ đang đào thoát!
Thủ pháp ám khí thực mạnh! Hàn Tiểu Tranh vẫn còn cách xa một khoảng, song chàng nghe rõ tiếng ám khí xé gió!
Phía trước, bạch y nhân rú lên, chừng như đã trúng phải phi đao, từ trên đầu tường té nhào xuống!
Hàn Tiểu Tranh cả kinh, chàng sợ nếu bạch y nhân có ôm A Vân trong tay, cô cũng sẽ bị thương khi té xuống như vậy. Thế là chàng bất chấp tất cả, vận đủ mười thành công lực tung chưởng ra!
Kẻ phóng ám khí nạt lớn :
- Ai đó?
Vừa lúc ấy, một luồng nội lực dũng mãnh ập đến, sức công nhắm vào Hàn Tiểu Tranh!
Lúc này trời đã tối, Hàn Tiểu Tranh không thấy rõ được đối phương là ai, nhưng chàng nghĩ người này hẳn cũng muốn đuổi bắt bạch y nhân, ít nhất cũng có lợi cho A Vân, nên chàng không muốn đả thương đối phương, chỉ dùng bảy thành công lực đánh ra!
“Bùng” một tiếng, hai luồng nội gia chân lực đụng nhau, tiếng vang quả đáng sợ!
Kẻ kia bay ngược ra ngoài bảy, tám trượng mới quay lại tránh đi chưởng lực ghê hồn!
Phần Hàn Tiểu Tranh vì chưa dốc hết sức, nên sau khi xuất chưởng, vẫn ung dung đề khí, băng mình phóng ra ngoài tường.
Ngay chân tường đột nhiên xuất hiện ba người, tấn công vào hạ bàn của Hàn Tiểu Tranh. Chàng hú một tiếng, vung kiếm tung hoành.
Máu tươi bắn ra! Có hai kẻ rú lên mất mạng, còn lại kẻ kia bị Hàn Tiểu Tranh dùng mũi giầy điểm trúng huyệt, rơi xuống như cân nặng.
Hàn Tiểu Tranh sợ bị tập kích từ bên ngoài tường, nên vừa phóng ra bên ngoài, chàng múa kiếm bảo vệ toàn thân, một màn ngân quang bao phủ thân mình.
Chẳng có kẻ nào tập kích! Bên ngoài khuôn viên không một bóng người, chỉ có một vùng đất trống, mái nhà gần nhất cũng cách xa ngoài ba mươi trượng. Nhưng bạch y nhân hoàn toàn mất dạng!
Thực không thể tưởng tượng!
Hàn Tiểu Tranh đảo một vòng tìm kiếm tư bề nhưng không thấy gì cả!
Bỗng tiếng y phục bay trong gió vang lên, mười mấy bóng người từ bên trong khuôn viên lao ra, mau chóng bao vây Hàn Tiểu Tranh! Chàng ngầm cười nhạt, lẳng lặng chờ đối phương tấn công!
Một chiếc đèn lồng bật sáng, bên cạnh đèn là Vô Tâm và Thần Thủ!
Thần Thủ kinh ngạc nhìn Hàn Tiểu Tranh :
- Là ngươi? Ta cứ tưởng kẻ bắt A Vân đã trúng phi đao của ta, chắc là không thoát được!
Hàn Tiểu Tranh từ từ thở ra, chàng hỏi :
- A Vân... bị bắt ư?
Thần Thủ buồn bã nói :
- Đúng vậy, mấy hôm nay A Vân đêm nào cũng ra khỏi phòng đi dạo, ta nghĩ nó không được vui nên không ngăn cấm mà để nó tản bộ cho khuây khỏa, chẳng ngờ hôm nay vừa ra khỏi chỗ ở thì gặp phải bạch y nhân!
Hàn Tiểu Tranh không hiểu :
- Bạch y nhân bắt A Vân với dụng ý gì?
Thần Thủ đáp :
- Mục đích hắn đến đây đương nhiên chẳng phải vì A Vân, mà là vì Thiên Cơ thần công, nhưng ta đã bố trí canh phòng mật thất rất chặt chẽ, nên hành tung của hắn bị bại lộ. Dĩ nhiên hắn nào biết Thiên Cơ thần công không nằm trong mật thất, mà đang ở chỗ của ngươi. Thuộc hạ của ta vây bắt bạch y nhân, trên đường trốn thoát chắc hắn gặp A Vân đang đi một mình, mà chốn này rất ít nữ nhân, hẳn là hắn suy ra được điểm này nên thừa cơ bắt cóc A Vân vì cho rằng cô chẳng phải là một a hoàn tầm thường. Như vậy hắn có thể dùng A Vân để thương lượng việc trao đổi với ta...
Nói đến đây, Thần Thủ bỗng quay sang bảo nhỏ Vô Tâm, chỉ thấy Vô Tâm phất tay một cái, mười mấy người bao vây Hàn Tiểu Tranh bèn tản ra tứ phía, hẳn là đi truy lùng bạch y nhân.
Vô Tâm đột nhiên hô lên :
- Có vết máu!
Quả nhiên trên mặt đất có vết máu!
Thần Thủ nói :
- Nhất định vết máu là hắn đã trúng phi đao của ta, xem ra bị thương không nhẹ! Vô Tâm, ngươi hãy theo vết máu truy sát!
Vô Tâm biến vào bóng tối như một u linh.
Thần Thủ trầm tư bảo :
- Nơi đây trống trải như vầy, thân thủ của ngươi nên đã nhanh vô cùng, sao lại để cho hắn trốn thoát?
Hàn Tiểu Tranh bất mãn :
- Các hạ nghi ta thả hắn đi sao?
Thần Thủ vội nói :
- Ta không có ý đó, chỉ thấy lạ nên nói thế thôi.
Hàn Tiểu Tranh định bảo: “Lời ấy mà tùy tiện thốt ra sao?” Chợt thấy lại có mười mấy người từ trong viện bước ra, thân thủ xem ra không kém! Một người trong nhóm cung kính lên tiếng :
- Thỉnh vương gia trở vào.
Hàn Tiểu Tranh chợt hiểu ra, những kẻ này sợ xảy ra tổn thất cho Thần Thủ, mới thỉnh y trở vào, chàng bất giác tự hỏi :
- “Lúc nãy sao ta không xuất thủ? Biết đâu mượn dịp trừ khử được y!”
Nghĩ đến nghĩ lui, chàng cũng không tìm được nguyên do chàng không xuất thủ, chỉ cảm thấy chừng như lúc này xuất thủ có chỗ không ổn.
Lại nghe Thần Thủ nói :
- Ngươi đã luyện thành Thiên Cơ thần công nên bất tất phải lưu lại nơi đây, dù chúng ta muốn ép ngươi lưu lại cũng chưa chắc làm được, nhưng làm như vậy đôi bên đều tổn thất rất vô ích. Ta chỉ mong ngươi giúp chúng ta, giúp A Vân diệt trừ Lữ Nhất Hải, để cho Giáo chủ Tống Mễ của Vô Nhai giáo biết kẻ đối kháng y đã xuất hiện!
Hàn Tiểu Tranh thầm nghĩ :
- “Điều này không nói ta cũng phải làm”.
Thần Thủ đột nhiên nói :
- Ngươi có biết tại sao ngươi luyện thành Thiên Cơ thần công mà ta không làm được chăng?
Không chờ Hàn Tiểu Tranh trả lời, y nói tiếp :
- Đó là nhờ A Vân giúp ngươi đúng lúc. Muốn luyện Thiên Cơ thần công phải là kẻ mang cửu dương trong mình, trong thiên hạ chỉ có vài người được như thế, mà ngươi may mắn có được cửu dương. Điều này ta tốn hết hai chục ngày mới xác định được. Song có tinh khí của cửu dương cũng chưa đủ để thành công. Do đó sau khi ngươi qua tầng thứ hai, trong lúc vận công đột phá tầng thứ ba phải có phần chí nhu chí âm tương trợ, may mắn có A Vân phối hợp.
Hàn Tiểu Tranh giờ mới hiểu tại sao Thần Thủ bỏ không luyện môn tuyệt học này, chàng cũng hiểu ra vì sao mình luyện những lần trước không thành, mà lần sau cùng lại vượt qua được giữa cơn ngư thủy chi hoan cùng A Vân!
Nghĩ đến A Vân lúc này chẳng biết lành dữ thế nào, Hàn Tiểu Tranh cảm thấy không an lòng chút nào.
Thần Thủ nói :
- Tuy giữa chúng ta có nhiều mâu thuẫn, nhưng vẫn có chung một điểm là truy nã kẻ bắt cóc A Vân. Trong những ngày sắp tới, nếu cần, ngươi có thể nhờ người trong quan phủ, chúng ta sẽ ra sức tương trợ, nhưng chỉ giúp cho mục đích này mà thôi! Ta nghĩ ngươi đang nóng lòng muốn cứu A Vân, vậy hãy đi đi.

Đạp huyết tầm tung

Không cần suy đoán, Hàn Tiểu Tranh cũng theo vết máu mà đi.
Vết máu đi về hướng Đông nam, song chỉ được đến hơn ba mươi trượng thì mất dấu, cũng có thể bạch y nhân đã tạm băng lại vết thương nên máu không nhỏ xuống đất nữa.
Nhưng ngay nơi đấy chỉ có hai con đường khả dĩ đi theo, một là tiếp tục đi về phía trước, hai là có một ngõ hẻm dẫn đến cửa đông của trang viện nơi Thần Thủ cư ngụ.
Hiển nhiên bạch y nhân không thể nào chọn con đường thứ hai, vậy y nhất định đã tiếp tục đi về phía trước.
Đi được cỡ hai dặm, mặt trăng lúc này đã lộ ra khỏi áng mây che phủ, tỏa ánh mông lung bao trùm vạn vật.
Ngay trước khi đi vào tiểu trấn phía trước, Hàn Tiểu Tranh bỗng phát hiện trên mặt đất có một mảnh vải trắng loang lổ, chàng vội bước đến xem kỹ, mới nhận ra đó là một mảnh lụa đẫm máu! Hình như mảnh lụa bị rọc từ y phục ra.
Hàn Tiểu Tranh vội nhặt mảnh lụa lên cầm theo.
Lúc chàng xuất hiện trước quầy bán hàng của một tiệm vải, lão già nhỏ thó kia như sợ điếng, lão không hiểu sao hai tên gia đinh của mình chẳng lên tiếng hô hoán chi cả.
Lão chưởng quỹ tiệm vải nhìn người che mặt đột nhiên xuất hiện trong tiệm, bất giác lão run sợ, vợ lão còn tệ hơn, co rúc dưới chăn. Răng đánh lặp cặp, lão nói :
- Hảo... hảo hán gia cần gì xin cứ.... cứ bảo tiểu nhân... tiểu nhân... quyết tận lực... xếp đặt... xin hảo hán gia tha... tha cho tiểu sinh mạng này.
Nói đến đây, lão chưởng quỹ khuỵu xuống, quỳ luôn không đứng dậy.
Hàn Tiểu Tranh hắng giọng :
- Ta không cần tiền.
Lão chưởng quỹ tái mặt, không đòi tiền, đang đêm xách kiếm vào tiệm, hay... hay là đòi mạng?
Nghĩ thế lão càng hoảng hơn!
Hàn Tiểu Tranh lấy mảnh vải vấy máu ra đưa trước mặt chưởng quỹ, lão vội kêu lên như heo bị thọc huyết :
- Hảo hán ôi... kẻ hèn này chưa bao giờ sát nhân, đến gà còn không dám giết...
Lão tưởng rằng Hàn Tiểu Tranh trưng bằng chứng để tầm thù.
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc, không có ác ý gì.
Chưởng quỹ vội thở phào :
- Hảo hán xin cứ hỏi, tiểu nhân quyết trả lời thực không dối.
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Ta muốn ngươi xem thử mảnh vải này được sản xuất ở đâu, có bao nhiêu tiệm vải mua trữ loại hàng này.
Chưởng quỹ vỡ lẽ ra nên bình tĩnh lại, nói chuyện cũng rõ ràng hơn. Lão cầm lấy mảnh vải vấy máu nhìn qua bèn bảo :
- Đây là loại lụa móc chéo sản xuất tại Lâm An.
Hàn Tiểu Tranh hỏi :
- Sao lại mau chóng xác định như thế?
Chưởng quỹ cơ hồ quên cơn sợ lúc nãy, cười bảo :
- Hàng vải nào tiểu nhân nhìn qua, đoán mười phần cũng đúng hết tám, chín. Hảo hán xem mảnh vải này, cách mỗi hai tấc là có hai sợi dọc cùng hai sợi ngang đổi hướng xen kẻ nhau thành góc chéo, thế nên gọi là lụa móc chéo.
Ngưng một chút, lão nói tiếp :
- Ÿ đây gần Tô Châu, nên hàng hóa phần lớn lấy từ Tô Châu phủ. Trong vòng trăm dặm vuông, tổng cộng chỉ có bốn tiệm vải là lấy hàng từ Lâm An phủ, trong bốn tiệm ấy chỉ có một tiệm trữ loại lụa móc chéo này.
Hàn Tiểu Tranh bất giác thở ra nhẹ nhõm, nghĩ bụng :
- “Khéo sao chỉ có một tiệm bán loại lụa này. Chỉ có điều dù tìm được tiệm này, làm sao họ nhớ được mỗi người khách mua hàng? Dù nhớ được đi nữa, làm sao biết khách từ đâu đến? Huống chi bạch y nhân võ công trác tuyệt, không chừng là từ nơi khác đến đây!”
Nhưng dù sao đây cũng là một manh mối, chàng phải dò đến cùng mới cam tâm.
Tiệm vải Túc Thước nằm cách đó ba mươi dặm. Lúc này đã khuya, chẳng ngờ tiệm Túc Thước vẫn chưa đóng cửa. Khách đương nhiên chẳng còn ai, chỉ có một người cỡ trung niên trông mập lùn đang ở sau quầy chăm chú làm việc với bàn toán.
Hàn Tiểu Tranh nhẹ nhàng bước vào, khép cửa lại sau lưng.
Trung niên hán tử đầu không ngửng lên, miệng nói :
- A Tài, ai bảo mi đóng cửa?
Hàn Tiểu Tranh cười nói :
- Gió lớn quá, sợ thổi bay hết tài khí.
Trung niên hán tử giật mình ngửng lên, kinh hãi nhìn Hàn Tiểu Tranh!
Hàn Tiểu Tranh cười nhẹ, muốn cho đối phương biết chàng không có ác ý, nhưng chàng quên mất là mình đang che mặt, do đó trung niên hán tử vẫn tỏ ra sợ hãi.
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Nghe nói ở đây trong vòng trăm dặm vuông, chỉ có tiệm vải này lấy hàng lụa móc chéo từ Lâm An phủ, phải chăng?
Trung niên hán tử nghe chàng hỏi thế, lại một phen kinh ngạc, y gật đầu.
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Vậy ngươi xem thử mảnh lụa này từ lúc may thành áo đến nay, ước đã bao lâu?
Vừa nói chàng vừa lấy mảnh lụa đưa ra.
Trung niên hán tử đón lấy, kê gần đèn xem qua, lại dùng ngón tay sờ kỹ khắp mảnh lụa, đoạn nói :
- Chiếu theo dấu sờn trên vải, thì mảnh này bị dao rọc từ ống tay áo...
Hàn Tiểu Tranh ngắt lời y :
- Làm sao ngươi biết chắc là bị rọc, mà không phải bị cắt bằng kéo?
Trung niên hán tử đáp :
- Đường biên cắt bằng kéo khác với dao. Nếu hảo hán không tin, có thể thử ngay tại chỗ.
- Không cần, ta tin ngươi.
- Nếu là phần vải ở ống tay áo thì mau cũ hơn, nhưng mảnh lụa này chưa bị sờn bao nhiêu, nên suy ra phải thuộc về áo mới.
Hàn Tiểu Tranh nghĩ bụng :
- “Nếu vậy thì có hy vọng chút rồi”.
Chàng bèn hỏi :
- Gần đây các ngươi đã bán loại hàng này cho những ai? Chỉ tính nam nhân mà thôi.
Kỳ thực, Hàn Tiểu Tranh cũng biết hỏi vậy không mấy hy vọng.
Trung niên hán tử nói :
- Gần đây tiệm tôi không có bán loại hàng này!
Hàn Tiểu Tranh giật mình :
- Tại sao?
- Vì bây giờ trong tiệm hoàn toàn không có loại hàng này.
Hàn Tiểu Tranh đột nhiên để tay lên đốc kiếm, giọng nói trở lên lạnh lùng :
- Lúc nãy chẳng phải ngươi nói chỉ có tiệm này mới bán loại lụa đó sao?
Trung niên hán tử nói :
- Đúng vậy, nhưng cách đây hai tháng, tôi cho người giúp việc đi Lâm An lấy hàng, được nửa đường, hắn bỗng phát bạo bệnh chết mất, mối hàng kia cũng mất tích luôn. Một cỗ xe ngựa chở hàng vải vô chủ nằm trên đường một ngày, làm sao không bị người lấy sạch?
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Để cho một tên người làm đi lấy hàng, ngươi an tâm được sao?
Chàng ngấm ngầm cảm thấy chuyện này có bí ẩn bên trong, nên muốn hỏi tường tận.
Trung niên hán tử nói :
- Hảo hán hỏi rất đúng. Ban đầu tôi với hắn đi chung đến Lâm An, mua xong hàng mới cho đem chở về bằng đường thủy, bởi thủy vận tính ra ít tốn hơn chở bằng đường bộ, nhưng hàng đi chậm hơn nhiều. Tôi chuyển hàng lên tàu, chờ tàu đi rồi mới về bằng đường bộ. Người giúp việc của tôi cũng lên tàu, dù hắn có chủ ý xấu cũng uổng công, đâu thể nào đem cả đống hàng vải nhảy sông? Huống chi hắn là người giúp việc lâu năm của tôi, rất trung thành...
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Sao ngươi không đi chung với hắn mà vội về sớm?
- Tôi phải về trước trông coi cửa tiệm, lúc tôi đi, mọi việc đều do một tay vợ tôi, nhưng dù sao cũng phận đàn bà, làm sao trông coi hết được?
Nói đến đây y lại thở dài :
- Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi chờ đi chung với hắn, có thể hắn đã không chết, mối hàng của tôi cũng không bị mất!
Xem ra trung niên hán tử đối đãi rất khá với người làm, nhìn y đỏ mắt... đương nhiên, cũng có thể là vì tiếc mối hàng kia.
Y lại nói tiếp :
- Đi bằng đường sông cũng không đến thẳng chỗ này, vẫn phải chuyển sang đường bộ thêm độ hai mươi dặm. Người giúp việc của tôi bỗng phát bạo bệnh mà chết trên quãng đường này. Đến khi có người báo cho tôi biết sự tình, chỉ còn thấy được một tử thi cùng chiếc xe trống không, đến ngựa cũng không biết đi đâu mất.
Hàn Tiểu Tranh nhíu mày :
- Phát bạo bệnh mà chết? Tại sao quái lạ vậy?
Trung niên hán tử nói :
- Tôi cũng nghĩ như thế. Một người đang khỏe mạnh như trâu, làm sao nói chết là chết? Nhưng tôi có nhờ Kim lão lang khám xét dùm, lão nhân gia ấy cũng bảo là bị bạo bệnh mà chết. Kim lão lang đã phán như thế, dĩ nhiên là không sai...
- Kim lão lang trung? Lời của ông đáng tin như thế sao?
- Trong vòng trăm dặm trở lại đây, ai mà chẳng biết Kim lão lang trung chẳng những y thuật siêu phàm nhập thánh, mà đức độ càng khiến người kính phục!
Kim lão lang trung quả nhiên trông giống một bậc tiên phong đạo cốt, mái tóc bạc trắng phau đủ khiến người sinh lòng cung kính.
Lần này Hàn Tiểu Tranh không bịt mặt đột nhập nữa. Chàng chờ trời sáng mới đến chỗ Kim lão lang trung. Đối phó với hạng người chỉ biết hơi đồng, hù dọa một phen cũng chẳng sao, nhưng đối với người như Kim lão lang trung thì không làm thế được.
Khi nghe Hàn Tiểu Tranh nhắc đến chuyện người giúp việc của tiệm vải Túc Thước, thần sắc Kim lão hơi biến đổi, dù chỉ thoáng qua nhưng không thoát được cặp mắt của Hàn Tiểu Tranh.
Kim lão dặn dò một nông phu đến chữa vết thương bị rắn cắn :
- Thuốc này để thoa ngoài, còn thứ này nấu lên để uống, nấu xong chờ thuốc nguội bớt còn âm ấm hãy uống, không được thêm đường. Trong vòng một tháng không được để vết thương đụng nước, cữ các thứ cay, chua...
Nông phu cùng người thân cảm tạ Kim lão lang trung rồi cáo từ.
Kim lão nói :
- A Nam hãy đi đóng cửa, hôm nay ta hơi mệt.
- Dạ!
Một cậu nhỏ độ mười một, mười hai tuổi lên tiếng trả lời, chạy đi đóng cửa. Một con mèo từ ngoài chạy vào đụng phải cậu nhỏ, cậu bèn đuổi theo con mèo.
Kim lão lẳng lặng ngồi đó, thần sắc rất ư phức tạp, như thể lão đang bị dằn vặt mâu thuẫn.
Hàn Tiểu Tranh cũng ngồi lặng im, chàng đoán biết chắc Kim lão sẽ nói gì.
Quả nhiên, Kim lão lang trung thở hắt một hơi dài như đã quyết định, y nói :
- Hai tháng nay, sự việc này cứ làm lão buồn bực khiến lão ăn ngủ không ngon, trong lòng hổ thẹn.
Cặp mắt của Kim lão như rươm rướm lệ.
Hàn Tiểu Tranh vội nói :
- Lão tiên sinh cứ thong thả kể, có lẽ tiên sinh quá tự trách mình rồi.
Kim lão lắc đầu :
- Hai tháng trước, Triệu chưởng quỹ tiệm vải nhờ lão xem thử người giúp việc của y chết vì cớ gì, lão nhìn qua thì biết ngay là bị trúng độc, nhưng lão vẫn nói với Triệu chưởng quỹ là hắn bị bạo bệnh mà thân vong...
Hàn Tiểu Tranh rất muốn biết rõ ẩn tình nhưng không dám hỏi dồn.
Kim lão chậm rãi nói tiếp :
- Triệu chưởng quỹ nào biết trước khi y đến tìm lão, đã có kẻ khác tìm đến lão.
- Người ấy là ai?
- Hắn là một tay thợ ngói ở Tây thôn, cứ tưởng người thật thà, nào ngờ lại là phường rắn rết!
Bàn tay Kim lão run lên vì quá kích động, mắt lộ vẻ đau khổ :
- “Hắn tên là Nhậm Đạt, hôm ấy hắn đến tìm lão, bảo rằng hôm sau kẻ giúp việc của tiệm vải Túc Thước sẽ chết, đến lúc ấy nếu có người nhờ lão đi khám xác, lão nhất định phải nói là bị bạo bệnh mà chết.
Lúc ấy lão nghe xong biết ngay có âm mưu bèn cự tuyệt hắn. Nào ngờ... nào ngờ hắn kỳ thực chẳng phải là thợ ngói. Thấy lão từ chối, hắn lộ rõ tính hung bạo, dậm chân một cái, làm nứt cả phiến đá xanh trên nền nhà lão!
Nhậm Đạt trừng mắt bảo lão rằng hôm sau thủ hạ của hắn sẽ thanh toán kẻ giúp việc kia, hắn không muốn nha môn điều tra manh mối, dù rằng bọn ấy công phu tầm thường chẳng đáng cho hắn để mắt đến, nhưng nếu lão không biết điều mà giữ kín, thì hắn sẽ giết lão, kể cả đứa cháu trai!”
Kim lão nói đến đây, bỗng ho rũ rượi, mặt tái nhợt, mãi một lúc sau mới ngưng, lão vừa thở vừa nói tiếp :
- “Lão già cả rồi, chết cũng thế thôi chẳng lo nghĩ chi, song A Nam mới có mười một tuổi, cha mẹ nó mất sớm, chỉ còn hai ông cháu, mà nó rất ngoan, lão... lão...
Lão không nỡ để A Nam mất mạng, nên tự an ủi rằng dù lão không nói sự thật, thì kẻ giúp việc cũng đã chết, không phục sinh được. Bởi thế, qua ngày hôm sau lão cam tâm nói láo, đó... đó là lần duy nhất trong đời mà lão nói láo!
Bây giờ thiếu hiệp hỏi đến chuyện này, lão biết ngay thiếu hiệp đã nghi ngờ. Kể hết mọi sự, lão cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều. Chỉ có điều tên Nhậm Đạt ấy võ công rất cao, dậm chân một cái làm bể nền đá xanh, thiếu hiệp nên cẩn thận! Ngày mai lão cùng A Nam sẽ dọn đi...”
- Tại sao phải dọn đi?
- Lão đâu thể nào để tên Nhậm Đạt tìm đến nhà?
Hàn Tiểu Tranh lạnh giọng :
- Tiên sinh khỏi phải dọn đi, hôm nay hắn sẽ chết.
Kim lão tỏ vẻ lo lắng :
- Nhưng... nhưng hắn còn có thủ hạ, thiếu hiệp chỉ có một người, người ta thường nói song chưởng khó địch lại bốn tay.
Hàn Tiểu Tranh mỉm cười :
- Tiên sinh nhìn thử dưới chân ta!
Nói xong chàng mở cửa bước ra ngoài, biến mất.
Kim lão nhìn xuống mặt đá xanh dưới đất, ngạc nhiên mục kích dấu chân ấn sâu vào đá đến hai tất, có cạnh sắc nét. Lão biến sắc, lẩm bẩm :
- Được, được lắm, võ công càng cao càng tốt!
Nụ cười của Kim lão như có phần cổ quái.
* * * * *
Tây thôn.
Tây thôn chỉ có chừng ba chục hộ, muốn tìm Nhậm Đạt thực quá dễ. Lúc Hàn Tiểu Tranh tìm đến nhà y, Nhậm Đạt đang ngồi uống rượu một mình, thấy chàng bước vào, y chẳng tỏ vẻ kinh ngạc gì cả.
Hàn Tiểu Tranh kiếm một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Nhậm Đạt, thong thả nói :
- Hôm nay ngươi muốn sống chỉ có một con đường.
Nhậm Đạt bóc vài hạt đậu phụng, vừa tỉ mỉ lột vỏ mỏng, vừa nói :
- Con đường nào?
Hàn Tiểu Tranh đáp :
- Hãy khai thực người đứng sau lưng ngươi là ai.
Nhậm Đạt đột nhiên cười :
- Bằng hữu đúng là khéo nói chơi, đằng sau lưng mỗ có người sao? Trong căn nhà này chỉ có hai người chúng ta!
Hàn Tiểu Tranh không cười, lạnh lùng nói :
- Nếu ngươi một mực bảo là đằng sau ngươi không có người, thì trong căn nhà sẽ còn một người, chứ không phải hai người.
Nhậm Đạt rất bình tĩnh :
- Một người? Còn người kia thì sao? Chẳng lẽ bằng hữu vô lý, đuổi kẻ chủ nhân này ra khỏi nhà mình sao?
- Không, ta chỉ việc hạ sát ngươi!
- Giết người cũng phải có lý do chứ?
- Bởi vì ngươi nhận ra vật này.
Hàn Tiểu Tranh lấy mảnh lụa vấy máu ra đặt trước mặt Nhậm Đạt.
Nhậm Đạt thần sắc không đổi :
- Chỉ là một mảnh vải dơ mà bằng hữu muốn hạ sát ta sao?
- Ta muốn biết mảnh vải này vốn thuộc về áo của ai.
- Thì coi như nó vốn nằm trên áo của ta, cũng có thể ta bỏ lại sau khi kề cận nữ nhân... ha ha...
Giữa tiếng cười, đột nhiên bốn bóng người từ hai bên cửa sổ phi thân vào, hai đao một kiếm một thương nhất tề tấn công Hàn Tiểu Tranh!
Hàn Tiểu Tranh hừ một tiếng, mũi chân hữu bỗng móc chiếc ghế của mình hất ra, tống thẳng vào kẻ dùng thương ở gần nhất!
“Phập” một tiếng, mũi thương đâm thủng đòn ghế! Kẻ kia đang cố rút thương ra, bỗng cảm giác lòng bàn tay nóng lên như bị bỏng lửa, cả kinh vội buông tay, chỉ thấy trường thương đã đâm vào thân mình y!
Lúc y ngã xuống, Hàn Tiểu Tranh đã vung kiếm chém đầu gã dùng kiếm, hắn không thấy rõ kiếm từ đâu đến, thì đã vong mạng!
Hai tay đao còn lại một trên một dưới ập đến như gió cuộn, ánh đao loang loáng, thanh thế không kém!
Hàn Tiểu Tranh họa kiếm, trông rất nhẹ nhàng, chỉ nghe “vụt” một tiếng, hai thanh đao đã tuột khỏi tay văng đi!
Chủ nhân của đao tay ôm lồng ngực, trợn mắt kinh hãi, đoạn từ từ ngã ập xuống phía trước! Cả hai người đều trúng phải một kiếm trí mạng.
Trong chớp mắt, cả bốn người đã nằm bất động trên nền đất lạnh.
Nhậm Đạt biến sắc :
- Thân thủ thực nhanh! Xem ra nếu ta còn chống đối bằng hữu thì quả là ngu muội.
Hàn Tiểu Tranh gật đầu, thu hồi kiếm và nói :
- Kể ra ngươi cũng biết khôn.
Nhậm Đạt rót một chén rượu, đưa cho Hàn Tiểu Tranh :
- Chúng ta kể như không đối chọi nhau nữa, ta mời bằng hữu một chén rượu.
Hàn Tiểu Tranh tiếp lấy chén rượu, dùng mũi ngửi thử rồi bảo :
- Hảo tửu.
- Cũng chưa phải hạng tốt nhất, chỉ là loại mười năm, của thủ hạ biếu tặng.
Hàn Tiểu Tranh cầm chén rượu, bỗng cười nói :
- Bây giờ ngươi hãy khai ra kẻ hậu thuẫn của ngươi là ai, bằng không... bằng không ta sẽ cho ngươi uống chén rượu này!
Nhậm Đạt cười lớn :
- Chớ có hối hận nhé! Nếu quả thực như vậy, ta thà uống rượu, bằng hữu phải biết tửu lượng của ta vốn khá cao.
- Vậy sao?
Hàn Tiểu Tranh từ từ bước đến phía Nhậm Đạt, vừa đi vừa nói :
- Ngươi đã chọn thế, ta cũng chiều ý, ngươi uống đi, uống xuống được thì ta không làm khó ngươi.
Chàng đưa chén rượu đến kế miệng Nhậm Đạt, lạnh lùng bảo :
- Uống!
Nhậm Đạt há miệng. Bỗng một đạo hàn quang từ trong miệng y bắn ra nhanh vô cùng!
Hàn quang chẳng phải nhắm vào chén rượu, mà nhắm vào Hàn Tiểu Tranh, vì khoảng cách quá gần nên rất đáng sợ.
“Keng” một tiếng, hàn quang biến mất. Nói rõ hơn, Hàn Tiểu Tranh nhìn thấy hàn quang vừa bắn ra, vội đưa kiếm đỡ ngay, hàn quang đụng phải thân kiếm, kiếm vừa thu về thì hàn quang cũng biến mất.
Cùng một lúc, tay tả Hàn Tiểu Tranh điểm vào đáy chén, rượu trong chén phun ra như vòi nước, bay trọn vào cái miệng vừa mở ra của Nhậm Đạt!
Không kịp phòng bị, Nhậm Đạt uống phải gần hết chén rượu! Thần sắc y đột biến, tay hữu mau chóng sờ trong mình. Nhưng y chưa kịp rút tay ra bỗng cảm thấy vai tê đi và không cử động được nữa!
Sắc mặt Nhậm Đạt đổi sang màu xanh! Từ xanh sang trắng bệch, từ trắng trở lại xanh!
Hàn Tiểu Tranh đưa tay vào trong mình Nhậm Đạt móc ra một bình nhỏ, đổ ra được mười mấy viên thuốc, chàng bóc một viên, cười nói :
- Nói đi, kể hết những gì ta muốn nghe.
Nhậm Đạt cắn răng không nói một tiếng.
Hàn Tiểu Tranh lắc đầu, dùng lực ấn nhẹ, viên thuốc nát thành bột bay trong không khí, từ từ rơi xuống đất như bụi!
Nhậm Đạt vẫn ngậm miệng không thốt ra một lời.
Hàn Tiểu Tranh than :
- Tội gì làm khổ thân?
Từng viên thuốc nối tiếp, bị chàng dùng nội gia chân lực bóp nát thành bụi. Đến khi trong tay chàng chỉ còn lại hai viên, Nhậm Đạt không chịu đựng được nữa, y kêu lên như phát điên :
- Đừng hủy nữa, tôi nói, tôi nói hết!
Hàn Tiểu Tranh làm bộ nói :
- Để ta làm thêm một viên nữa...
- Đừng... đừng... nếu chỉ còn một viên để dùng thì tôi cũng chết!
Hàn Tiểu Tranh mỉm cười :
- Rượu của ngươi lợi hại thế sao? Say đến chết người được à? Nói đi, ngươi là thuộc hạ của ai, nói ta nghe cao hứng thì ta giải rượu dùm cho!
Mồ hôi đổ như tắm trên mặt Nhậm Đạt :
- Tôi... tôi là người trong Vô Nhai giáo, thân phận không đáng kể, huynh đệ chúng tôi ngày thường cướp được tài vật...
- Cướp được?
Hàn Tiểu Tranh hỏi lớn, khiến Nhậm Đạt giật mình, vội sửa lời :
- Tài vật cướp... à... gạt lấy được thường nộp cho cấp trên, chỉ giữ lại một phần nhỏ, do đó người mà đại gia muốn tìm, chưa chắc tiểu nhân đã biết, có thể cao hơn tiểu nhân nhiều cấp không chừng.
Hàn Tiểu Tranh nghĩ bụng :
- “Bằng vào võ công của bạch y nhân, chắc hẳn địa vị khá cao, có thể là Đường chủ cũng chưa biết chừng”.
Nhậm Đạt van cầu :
- Đại gia... đại hiệp, xin cho tiểu nhân thuốc giải, để qua một khắc nữa thì tiểu nhân chẳng còn mạng.
Hàn Tiểu Tranh từ tốn nói :
- Chưa đâu, ngươi hãy nói cho ta nghe kẻ trực tiếp chỉ thị ngươi là ai.
Nhậm Đạt có lẽ cảm thấy mình đã nói rồi thì nói đến cùng, nên y kể hết mọi thứ.
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Giờ thì ngươi nên cầu bồ tát phù trợ cho ta mau tìm giết được kẻ mà ngươi vừa khai ra, bằng không bọn chúng mà biết ngươi tiết lộ bí mật thì mạng chó của ngươi cũng khó giữ.
Vừa nói, chàng vừa nhét thuốc vào miệng Nhậm Đạt và bỏ đi.
Sau khi Hàn Tiểu Tranh bỏ đi không lâu, từ trong bước ra một người, đưa tay giải huyệt cho Nhậm Đạt, người này lạnh nhạt nói :
- Làm được đấy, bây giờ phiền ngươi thêm một việc nữa.
- Có gì xin cứ phân phối thuộc hạ, chẳng dám từ nan.
- Được lắm, ta thỉnh ngươi đi gặp Diêm Vương!
- Ngươi....
Nói chưa thành lời, thanh âm đã nghẹn, bởi một lưỡi dao mỏng đã đâm vào yết hầu Nhậm Đạt!
Lạnh, đau buốt... đấy là cảm giác cuối cùng của Nhậm Đạt, y kinh ngạc từ từ ngã xuống.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT