Khắp ải quan rộn rã tiếng dựng đài. Thông tin hoàng gian tổ chức lễ tế cầu thắng lợi đã bay khắp nơi, ngày ngày, vô số người đến tận nơi xem để thỏa mãn hiếu kì. Và dĩ nhiên, Khánh Nhã cũng thừa dịp này đưa Lương Nhan đi ra ngoài dạo chơi. Cả hai cùng ngồi trên kiệu nhưng chiếc kiệu của Lương Nhan thì bốn bên rèm buông kín, từ ngoài không cách nào nhìn được người bên trong. Trong khi dó, kiệu của Khánh Nhã lại rất thoáng, rèm được vén lên, có thể tự do nhìn ngắm mọi thứ.
Từ trong kiệu, nhìn thái độ, Lương Nhan cảm thấy Khánh Nhã thật sự rất dũng cảm, hay nên nói là không biết sống chết. Hiện tại, cuộc chiến với Khiết Đan đang đi vào giai đoạn khốc liệt. Nơi đây lại rất gần chiến trường, nếu thích khách đột ngột xuất hiện, làm sao mà chống đỡ. Nếu tên bắn từ xa tới, thân đang ngồi trong kiệu, cơ bản không có đường tránh.
Vả lại, người đi theo cũng rất ít. Nếu có bạo loạn, dân chúng cùng ào lên, thì chỉ có thể bó tay chịu chết. Nhưng thật tế lại hoàn toàn khác, mỗi khi thấy Thánh Đế đi ngang, tất cả mọi người đều tung hô vạn tuế.
Hôm đó, khi trở về, Lương Nhan mang những gì đã nghĩ nói ra thì Khánh Nhã trả lời một cách rất bình thản.
-Trẫm tin bá tánh. Nếu có kẻ nào mờ ám, chắc chắn mọi người sẽ không bỏ qua. Khanh, lại đi lo những chuyện nhỏ nhặt như vậy, thật sự rất đáng yêu. Không cần phải lo lắng, trẫm dư sức bảo vệ khanh.
-Ta đâu có nhờ ngài chuyện đó.
Lương Nhan sẵn giọng trả lời. Nhưng trái tim lại như vừa bị trúng tên. Khánh Nhã không đùa giỡn mà thật sự trong lòng nghĩ vậy.
Phụ vương của Lương Nhan, vua Đột Huyết, cũng được truyền tụng là một vị minh quân hiếm có trong lịch sử. Nếu không bi Khiết Đan xâm lược, bá tánh đã có một cuộc sống yên vui, thái bình, không sưu cao thuế nặng, không oan khuất. Nhưng dù vậy, mỗi khi đi ra ngoài, đều có rất nhiều cận vệ theo bên cạnh. Những kẻ có mưu đồ đen tối ở đâu cũng có, và không ai có thể đoán biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Từ lúc nghe lời Khánh Nhã, Lương Nhan bắt đầu chú ý kĩ hơn đến những bá tánh xung quanh. Ánh mắt họ nhìn Thánh Đế mang nhiều kính trọng, biết ơn, và yêu thương.
Đúng là với những bá tánh bình thường này không cần phải đề phòng. Nhưng nếu thích khách Khiết Đan xuất hiện thì sao? Liệu những người dân yêu ớt này có đủ sức bảo vệ cho Thánh Đế của họ không?
Và chỉ vài ngày sau đó, Lương Nhan đã có câu trả lời cho những băn khoăn của mình.
Trong dòng người lũ lượt hướng về trung tâm ải quan, nơi đang dựng tế đài, ở khúc cuối, có nhiều tiếng ồn ào, huyên náo xuất hiện. Có lẽ ai đó đang gây cãi với nhau. Ngồi trong kiệu, bốn bên phủ rèm kín mít, Lương Nhan không thấy được gì, cứ bồn chồn không yên. Chiếc kiệu của Khánh Nhã phía trước đã dừng lại. Vừa vèn rèm ngó ra đã thấy Khánh Nhã bước xuống, xông vào đám đông hỗn loạn.
“Đồ ngốc. Bọn cận vệ đang làm cái quái gì? Sao lại để đi một mình.”
Trong khi Lương Nhan thấp thỏm lo lắng, Khánh Nhã cứ thản nhiên bước đi như đến chỗ không người. Bọn cận vệ vội đuổi theo sau, vẻ mặt hết sức mệt mỏi.
Thoáng chốc, Khãnh Nhã đã mở được đường đi đến chỗ đang huyên náo. Lương Nhan cũng vừa thấy một nhóm người đang vây quanh một người nam nhân, mắng chửi dữ dội.
Muốn biết chuyện gì đang xảy ra, Lương Nhan chồm ra khỏi kiệu, vừa thấy một người đàn ông đang có tiếp cận Khánh Nhã, tay luồn vào vạt áo như muốn lấy vật gì ra. Tim đập thật nhanh.
“Coi chừng!”
Nhưng tiếng chưa kịp phát ra thì thân đã cử động. Lương Nhan đạp chân lên cáng kiệu phóng ra ngoài. Tay rút vội trâm ngọc trên tóc, phóng thẳng vào kẻ gian. Cây trâm, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, bay thẳng rồi cắm phập vào tay.
-Á...
Tiếng kêu khiến Khánh Nhã giật mình quay lại. Nhưng không để ý đến kẻ vừa toan hại mình mà lại nhìn chăm chăm vào Lương Nhan, lúc này thân đang mặc mữ phục thước tha nhưng dang rộng hai chân, đứng trên nóc kiệu, tư thế rất hiên ngang. Đôi môi Khánh Nhã chợt nở mộ nụ cười rất thú vị.
Cận vệ vội chạy tới, túm lấy kẻ đó rồi đè xuống nền đất. Khánh Nhã, rời khỏi đám đông hỗn loạn, đến trước mặt Lương Nhan.
-Đúng như trẫm nói, bá tánh sẽ giúp trẫm phát hiện kẻ gian. Khanh nhìn xem.
Lương Nhan nhìn tay Khánh Nhã đang xòe ra trước mặt mình. Trong lòng tay, một viên bi bằng kim loại đang lăn tròn. Đây là một loại vũ khí của Khiết đan chuyên dùng tỏng ám sát bởi có thể bắn từ rất xa, tính sát thương cao, nếu cự ly gần có thể lấy mạng.
-Cũng may hôm nay có khanh.
Khánh Nhã, hoàn toàn không có vẻ của người mém bị ám sát, lăn qua lăn lai viên bi trong lòng tay một cách thích thú, khiến người bên cạnh không khỏi bực tức.
-Cuối cùng là ngài có ý thức được không? Chút nữa là mất mạng...uhm...uhm
Không kìm được, Lương Nhan nổi nóng nhưng chưa dứt lời thì một bàng tay đã bịt miệng. Cậu mở to mắt nhìn người đang ông đang đứng sát, gần như là ôm mình vào lòng.
-Mọi người đang nhìn. Trẫm đã bảo khi ra ngoài phải nhẹ giọng lại.
Bị mắng, Lương Nhan đưa mắt nhìn quang, đúng là tất cả ánh mắt đều đang hướng về hai người, trong đó có nhiều người đã từng xem Hương Liêu Á biểu diễn ở chợ. Nhưng mọi người lại không chú ý đến giọng nói mà lao xao bàn tán về nhan sắc đã làm khuynh đảo Thánh Đế, về bàn tay đã cứu mạng Thánh Đế...
-Nếu không muốn thành tâm điểm chú ý thì mau về kiệu.
Bàn tay vừa rời ra, Lương Nhan lập tức quay về kiệu. Khánh Nhã cũng nối bước theo, rồi như không có chuyện gì, vẫy tay với mọi người.
Ngồi trong kiệu, bốn phía rèm che kín, Lương Nhan nắm chặt hai tay đặt trên gối, lòng đầy băn khoăn về mối quan hệ giữa Thánh Đế và bá tánh.
Nếu như khi nãy, bản thân không ra tay, chắc chắn mọi người cũng sẽ không để cho kẻ gian hành động. Bây giờ, Lương Nhan đã thật sự tin những lời Khánh Nhã nói.
“Cuối cùng thì Thánh Đế là gì trong lòng mọi người?”
Sự tò mò khiến Lương Nhan bồn chồn không yên.
*******
Từ sau sự kiện ám sát, nhan sắc cũng mỹ đức của ái thiếp Thánh Đế lan truyền khắp nơi khiến cho tất cả mọi người, từ bình dân bá tánh cho đến binh lính, đại quan đều mong chờ được xem tế vũ. Mỗi lần ra ngoài, cận vệ phải rất vất vả ngăn dòng người, dọn đường cho kiệu đi.
Lương Nhan vẫn thường lườm Khánh Nhã, tự hỏi cuối cùng thị vị Thánh Đế này muốn gì. Đột nhiên bị bắt múa tế vũ, đến giờ, Lương Nhan vẫn chưa dò được thâm ý đằng sau nụ cười quái dị đó. Đã bao lần cậu muốn hỏi nhưng hình như có gì đó ngăn lại, không thốt ra lời.
Trong khi lòng ngổn ngang trăm mối, hàng ngày, Lương Nhan vẫn phải miễn cưỡng ngồi xuống cho bọn cung nữ trang điểm, thay đồ. Ngày qua ngày, cậu đã bắt đầu quen với những váy lụa, xuyến vàng, quen với cách đi tha thướt mà mấy cung nữ hầu cận đã cố công hướng dẫn. Buổi tối, lại nằm trong lòng Khánh Nhã, mặc cho bản thân bị biến thành món đồ chơi đắt giá.
Bây giờ, Lương Nhan cảm thấy bản thân mình dường như thật sự đã trở thành một ái thiếp của Khánh Nhã. Đã bao lần tìm cách nói về Đột Huyết, về chiến trận nhưng đều bị lảng tránh.
Lương Nhan, lúc nào bên cạnh cũng có rất nhiều người, không thể nào tự do hành động, tâm trạng vô cùng khó chịu. Vốn không định bỏ chạy, chỉ là muốn liên lạc với La Khẩn, đang canh chừng Duệ Thanh, bàn bạc những kế hoạch sắp tới. Lòng cũng muốn thả Duệ Thanh để dập lửa giận trong Khánh Nhã.
Nhưng tất cả những gì Lương Nhan có thể làm là ngoan ngoãn chịu đựng tất cả những trò đùa cợt của Khánh Nhã. Mỗi ngày đều bị canh chừng, ngộp ngạt không thở nổi.
Cuối cùng thì tế đài cũng được dựng xong, ngày lành cũng đã chọn. Bảng cáo thị thông báo gần xa khiến mọi người đều vui mừng hớn hở. Tiếng đồn vê tài sắc của ái thiếp Thánh Đế vang xa khắp nơi, ngay cả những cụ già sống ngoài biên quan, vốn không màn sự đời, cũng phải tò mò tìm đến xem.
Ngày hôm đó, Lương Nhan không mặc những y phục sặc sỡ thường ngày mà là bạch y. Từ áo trong, váy dài, áo khoác, ... đều một màu trắng thanh khiết, thần thánh. Trên hoàng bào lại thêu một đóa mẫu đơn bằng chỉ vàng, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, lại càng tôn thêm vẻ thoát tục. Mặc y phục đó, không ai có thể nhìn ra Lương Nhan là nam nhân. Trang điểm cũng đậm hơn thường ngày, khiến những đường nét góc cạnh trên gương mặt đều bị che dấu.
Cuối cùng, viên bạch ngọc được đeo vào thắt lưng, tất cả đều đã sẵn sàng.
Kim ngai của Thánh Đế được đặt ngay trung tâm, ở vị trí có thể nhìn tế đài rõ nhất. Ngay khi tiếng hô của thị quan vang lên, báo Thánh Đế giá lâm, tiếng nhạc cũng bắt đầu.
Ngay chính giữa tế đài, một chiếc bệ dần trồi lên. Lương Nhan ngồi ngay giữa đài. Bên cạnh là thanh kiềm vẫn còn nằm trong vỏ. Vì trận chiến với Khiết Đan nên tế vũ sẽ là kiếm vũ.
Kiếm là của Khánh Nhã, trên vỏ và chui kiếm đều được nạm ngọc. Thân kiếm làm bằng bạch cương thạch, là thánh kiếm của vương triều. Khánh Nhã vẫn thường mang theo bên cạnh để hộ thân. Vì để được sự phù hộ của thần linh nên đã dùng thánh kiếm để múa.
Tiếng trống vang lên, Lương Nhan từ từ đứng dậy, cả đám đông nín lặng chờ đợi.
Rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng phản chiếu trên thân kiếm, Lương Nhan bắt đầu múa. Cầu nguyện cho chiến thắng, là lễ nguyện vũ.
Kiếm khi vung lên, khi quét ngang, khi đâm tới rồi lại thu về, động tác rất mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng ưu nhã. Một mỹ nhân diễm lệ, thoạt trong yếu đuối, nhưng múa kiếm lại toát lên vẻ dũng tráng, khiến cho tất cả những người xung quanh đều mất hồn. Ngay cả chính bản thân Lương Nhan cũng đã quên đi những ưu tư, thả lòng mình theo tiếng nhạc, đường gươm.
Đột nhiên, Lương Nhan có linh cảm sắp có chuyện xảy ra, vừa múa, mắt lại vừa quan sát xung quanh. Để cho tế lễ được diễn ra suôn sẻ, rất nhiều vệ binh đã được bí mật bố trí khắp nơi. Và bây giờ, tất cả những vệ binh đó đang hướng về một phía. Những bá tánh bị xô ngã, lớn tiếng la lối, khiến cho hỗn loạn càng lan rộng.
Nhìn theo hướng binh lính, Lương Nhan thấy La Khẩn cùng một số thủ hạ. Cậu giật mình, ngó về phía Khánh Nhã thì thấy trên gương mặt tuấn tú đó đang nở một nụ cười nham hiểm. Ra tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt sẵn, ngay từ buổi sáng, sau khi Lương Nhan đột nhập vào tẩm thất. Tổ chức tế vũ là vì muốn bắt La Khẩn, giải thoát cho Duệ Thanh. Lương Nhan, không đoán được mưu kế, như một viên bi lăn tròn trong bàn tay Khánh Nhã.
-Đâu có dễ như vậy.
Lương Nhan dừng lại, rồi đạp lên hàng rào vây quanh tế đài, phóng xuống, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.
Đột nhiên Lương Nhan bay từ trên tế đài xuống khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Mọi ánh mắt di động theo từng bước chân của cậu.
Không ai kịp ngăn cản, thoáng chốc, Lương Nhan đã đến được chỗ La Khẩn, rất nhiều binh lính đang bao vây xung quanh. Mọi người đang xem tế vũ cũng dạt ra hai bên.
“May là đã đến kịp”
Vừa nghĩ, Lương Nhan vừa chạy vào vòng vây. Bọn cận vệ nhìn Lương Nhan ngỡ ngàng.
-La Khẩn.
La Khẩn, tay cầm một thanh đoản đao, thấy Lương Nhan, mắt như thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt lại thoáng một vẻ khó hiểu.
Lương Nhan, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, đâu lưng lại với người thuộc hạ trung thành.
-Điện hạ...
-Tại sao lại ra ngoài?
Không để La Khẩn nói hết lời, Lương Nhan liền trách mắng.
-Thuộc hạ đã đợi rất lâu nhưng không có liên lạc của điện hạ, lại nghe có tế vũ, người múa là một mĩ nhân tóc vàng cho nên...
-Đó là bẫy... con tin thế nào?
-Bình an, theo lời của điện hạ, thuộc hạ đối xử như trọng khách.
Vừa nghe, Lương Nhan thấy yên tâm phần nào. Nếu Duệ Thanh bình an, vẫn còn phương cách để đàm phán với Thánh Đế về chuyện liên minh.
Vệ binh vẫn vây chặt hai người, nhưng không có ý tấn công. Lương Nhan nhìn quanh, tìm cách phá vòng vây. Nhưng ngay lúc đó, rất nhiều binh sĩ khác cũng ùa tới, thắt chặt vòng vây.
Hai bên trừng mắt nhìn nhau một lúc thì Lương Nhan nghe có tiếng nói rất vui vẻ từ xa vang đến. Thoáng chốc, Khánh Nhã đã rẻ binh sĩ đi vào.
-Thật náo nhiệt! Khanh cũng biết không thể nào phá được vòng vây với thanh kiếm đó mà, đầu hàng đi.
Vừa nhìn Lương Nhan, tay vẫn lăm lăm thánh kiếm, còn ánh mắt đầy căm phẫn, Khánh Nhã nói.
-Nếu ngài hứa không giết La Khẩn.
-Nếu muốn giết, trẫm không phải gài một cái bẫy lớn thế này.
Lương Nhan nhìn thẳng vào mắt Khánh Nhã, không có ý gian dối, hạ kiếm xuống. Binh lính định ào lên thì Khánh Nhã đã giơ tay chặn lại, bản thân tiến về phía trước, lấy kiếm từ tay Lương Nhan.
-Trở lại tế vũ.
-Ngài bảo ta múa trong tình trạng như vầy sao?
Bị lợi dụng, làm miếng mồi dụ thuộc hạ sập bẫy, con người thật sự bị phủ định, bây giờ, trong lòng Lương Nhan tràn đầy căm phẫn. Cả người như bị thiêu đốt trong oán giận thì làm sao có thể khiến tâm tĩnh mà múa, nguyện cầu với thiên thần.
-Dừng giữa chừng thật sự quá thất lễ. Nếu không muốn thần nổi giận thì mau trở lại tế đài, còn có sinh mạng của thuộc hạ nữa.
Vừa nghe mấy chữ sau, Lương Nhan quay lại nhìn La Khẩn. Ánh mắt La Khẩn như muốn nói dù tuyệt đối phục tùng dù có chết. Chính vì vậy, Lương Nhan cảm thấy không thể để cho một người thuộc hạ trung thành như vậy phải chết.
Lương Nhan nhìn Khánh Nhã với ánh mắt tóe lửa rồi phất tay, đi về phía tế đài.
“Được thôi, đã vậy ta sẽ dùng sự giận dữ này để múa, bất kể thần linh có nổi giận hay không.”
-Còn cái này nữa.
Khánh Nhã vừa cười, vừa ném thanh kiếm về phía Lương Nhan. Thanh kiếm múa trong không gian. Đám đông rú lên sợ hãi. Khi thanh kiếm rơi xuống, một bàn tay giơ lên, nắm chặt chuôi, khiến cho xung quanh tán thưởng.
Lương Nhan bay lên đài, ra hiệu cho nhạc công tấu khúc.
Cũng cùng một tế vũ nhưng lại không mang vẻ ưu nhã khi nãy mà như đang giao đấu với một người vô hình. Đường kiếm, dù đâm thẳng hay quét ngang đều có cảm giác như nhiều ngưỡi đã ngã xuống. Lương Nhan, không phải múa, mà như đang một mình giữa vòng vây của kẻ địch.
Bạch y phấp phới, đôi môi mím chặt, nhưng mọi người lại như nghe thấy những tiếng thét khiến địch thủ phải run sợ. Mái tóc được búi cao, vùng vẫy trong không gian thật mạnh mẽ, rồi chợt tung ra, xả dài xuống lưng.
Khi tế vũ kết thúc, mọi người nhìn Lương Nhan, tay cầm kiếm chĩa thẳng lên trời, như nữ thần chiến thắng vừa giáng thế.
Bệ nằm ở trung tâm được hạ xuống, Lương Nhan cũng theo đó mà biến khỏi tế đài. Do sử dụng sức quá nhiều, Lương Nhan không thể đứng vững. Trong lúc đang khụy xuống thì một bàn tay đã đỡ ngang eo, rồi theo thế mà nhấc bổng cậu lên. Khánh Nhã, sau khi tế vũ vừa kết thúc đã nhanh chóng chạy đến bên Lương Nhan.
Khi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán được lau đi, Lương Nhan mở mắt.
Tất cả những oán giận theo từng đường kiếm bộc phát ra ngoài. Và tự bao giờ, tâm đã thật sự khấn nguyện cho chiến thắng, không chỉ vì cố hương xa vời hay sinh mạng của thuộc hạ, mà là vì Hoa Vương Triều, vì cuộc sống bình yên của bá tánh. Nhưng chính Lương Nhan cũng không hiểu vì sao lại có sự thay đổi này.
-Đã khẩn cầu...
Khánh Nhã gật đầu, mắt không rời gương mặt trắng bệt, không chút sắc máu.
-Trẫm biết. Thật sự là một tế vũ đáng xem. Trẫm sẽ giữ lời.
Vừa nghe, Lương Nhan cảm thấy an tâm, cả người bắt đầu thả lỏng. Tất cả mọi sức lực đều đã tiêu hao cho tế vũ.
Khánh Nhã, tay ôm Lương Nhan, lúc này như một con rối bị đứt dây, cẩn thận bước xuống cầu thang, rồi bước thẳng lên chiếc kiệu lớn đã được chuẩn bị sẵn. Trên đường về, binh sĩ không ngừng bảm cáo những tin tốt lành như đã bắt trọn nhóm người La Khẩn, rồi bá tánh rất hân hoan, sĩ khí cũng theo đó mà tăng lên rõ rệt.
Khi về đến vương phủ, tin Duệ Thanh bình an cũng được truyền tới tai. Kế hoạch thành công rực rỡ.
Vừa đặt Lương Nhan lên long sàn, Khánh Nhã nhìn chăm chăm vào gương mặt trắng bệt của cậu. Mái tóc vàng óng ả phủ trên gối, làn da không còn sắc máu nhưng vẻ diễm lệ không vì thế mà suy giảm, ngược lại khiến vẻ đẹp ấy có chút hư ảo.
Lương Nhan vẫn còn ý thức nhưng có lẽ do quá mệt mỏi nên không động đậy, dù chỉ là mở mắt. Hơi thở đã trở lại nhịp điệu bình thường.
Khánh Nhã đã ẵm Lương Nhan từ kiệu cho đến tẩm thất. Những thị quan, cung nữ hầu cận đều biết chính thể của Lương Nhan nhưng những thị thần bên ngoài thì không, chỉ nghĩ là một ái thiếp thấp hèn. Và việc Thánh Đế ngang nhiên ẵm một ái thiếp thấp hèn đi qua lại khiến họ rất bất bình.
Nhưng đối với Khánh Nhã, so với chuyện họ biết Lương Nhan thật sự là ai, chuyện đó không đáng gì. Nhưng đã đến lúc phải cho mọi người biết rồi.
Sau khi đặt Lương Nhan nằm xuống, Khánh Nhã liền ra lệnh cho tổng quản cung nữ thay đồ và gọi thái y. Khi đã thấy Lương Nhan ngủ say, anh bảo tổng quản ngồi canh chừng, bản thân hướng về chính đường.
Kế hoạch lần này đã được dựng ra ngay sau đêm đầu tiên ôm Lương Nhan. Khi biết Duệ Thanh bị bắt, lại thêm cách nói chuyện, nhãn thần bất khuất, không chịu thua, Khánh Nhã vô cùng tức giận, nên đã đối xử rất vô tình.
Nhưng tất cả đã thay đổi ngay sau đó. Lý ra, vì muốn khuất phục nên đã ôm một cách cuồng loạn, nhưng khi thấy sự chân thành của Lương Nhan qua việc quyế thực hiện những gì đã nói, Khánh Nhã đã không còn giận.
Lúc đó, Lương Nhan, dù khắp thân là những dấu đỏ, cả người lại nhớp nháp, nhưng vẫn xinh đẹp như một đóa hoa, vươn lên trong bùn nhơ. Và Khánh Nhã đã nhìn thấy được, bên trong cái nhan sắc liễu yếu đó, là một tinh thần rất kiên cường. Rồi không biết tự bao giờ, bản thân đã không thể buông tay. Nhưng đối với Lương Nhan, có lẽ là ngược lại.
Khánh Nhã, từ Lương Nhan, đã bắt đầu quan tâm đến Đột Huyết, nơi đã sinh dưỡng người vô cùng quý báu. Dù chưa một lần đến đó, nhưng đã bắt đầu thấy có chút gì yêu mến. Tặng bạch ngọc, bảo vật của hoàng gia, cũng là để tỏ thành ý.
Nhưng mỗi khi nghĩ về Lương Nhan, về đột Huyết, hình ảnh Duệ Thanh lại hiện lên. Ngày nào Duệ Thanh còn bị bắt, không thể nói về chuyện liên minh. Thánh Đế không phải là kẻ dễ bị uy hiếp. Nghĩ vậy, Khánh Nhã lại thấy vô cùng oán giận Lương Nhan, người đã đuổi mình đến tình trạng hôm nay.
Thế nhưng dù đã cho người lùng sục khắp nơi, vẫn không tìm thấy thuộc hạ của Lương Nhan ở đâu. Chính vì vậy, Khãnh Nhã đã cho lập tế đài để dụ mọi người lô diện. Kết quả đã theo như mong muốn, bắt La Khẩn, cứu được Duệ Thanh, cũng đã nhìn thấy chân thành của Lương Nhan trong tế vũ.
Tất cả lại bắt đầu một lần nữa.
Bỏ ngoài tai mọi lời can gián của các bá quan, Thánh Đế ra lệnh cho triệu kiến thuộc hạ của Lương Nhan lên chính đường để thăm dò tình hình của Đột Huyết.
-Không phải ở tình trạng có thể liên đồng đẳng đúng không?
Dù bị đoán đúng nhưng La Khẩn vẫn không có phản ứng gì, chỉ một mực hỏi về an nguy của Lương Nhan, cả việc tại sao lại giả gái, múa tế vũ.
-Nếu muốn biết thì mau khai thật tất cả.
Bị truy bức, La Khẩn đành phải nói nếu không có lệnh của chủ nhân, không thể nói bất cứ điều gì.
-Nếu vậy, ta không thể chấp nhận liên minh. Liên minh phải dựa trên chân thành của hai bên, nếu như các người cứ che dấu, tức là không tin tưởng thì dù hôm nay ta chấp nhận, sau này cũng sẽ tan vỡ.
Khánh Nhã định nói như vậy để La Khẩn phải cung khai nhưng đáp lại chỉ là sự têm lặng.
-Thôi được rồi, ngươi lui xuống đi.
Chỉ để có thể liên minh với Hoa Vương Triều mà Lương Nhan đã chấp nhận bỏ cả thân mình, chứng tỏ rằng cố quốc đang lâm vào tình trạng rất nguy hiểm. Nhưng La Khẩn, vì không biết rõ ý định của Lương Nhan, sống chết không khai báo gì. Nếu muốn biết mọi chuyện, có lẽ chỉ còn cách để cho chủ tớ họ gặp nhau.
Khi binh sĩ dẫn La Khẩn đi ra, Duệ Thanh cũng bước vào. Thấy La Khẩn, Duệ Thanh dừng lại, nói gì đó. Nhưng La Khẩn chỉ lắc đầu, cúi chào, rồi bước đi. Duệ Thanh cắn môi nhìn theo dáng lưng.
Khánh Nhã chăm chú nhìn Duệ Thanh đang bước đến gần. Tuy mặc y phục của ngoại quốc nhưng trong rất khoe mạnh, cũng không thấy bị thương gì.
-Cuối cùng cũng gặp...
Khánh Nhã vừa nói, vừa đứng lên, hai tay dang rộng.
-Không được. Được bệ hạ đối xử chân tình như vậy, vi thần thật sự rất xúc động. Nhưng là Thánh Đế không nên đối ôm kẻ hạ thần như vậy.
Tuy bị bắt làm con tin, nhưng hoàn toàn không bị tổn hại gì. Vừa định biểu lộ chút vui mừng khi gặp lại thì lại bị nhắc nhở về cách cư xử. Mọi việc thật quá bình thường.
Duệ Thanh lùi lại mấy bước, tránh vòng tay của Khánh Nhã, cúi đầu cảm tạ vì đã giải thoát cho mình, rồi sau đó lại thuyết giảng một bài về quân thần cách biệt.
Nhưng đó mới chính thật Duệ Thanh. Khánh Nhã cười vì sự ngôcs nghếch của chính mình. Nỗi vui mừng vì gặp lại, tình cảm mới bộc phát đã bị dội một gáo nước lạnh.
-Đủ rồi, Duệ Thanh.
Đang nói lại bị ngắt lời, Duệ Thanh ngước nhìn Khánh Nhã, ánh mắt có chút ngỡ ngàng.
-Trẫm hiểu ý khanh. Mấy lời đó đợi khi khác sẽ nghe. Bây giờ trẫm chỉ muốn nói rất vui khi thấy khanh trở về.
Giọng nói rất trầm, lại mang nhiều ấm áp. Điều đó khiến Duệ Thanh cảm thấy yên tâm.
-Thần hoàn toàn không bị chút nguy hiểm gì hết, không những vậy, còn được đối xử như một trọng khách.
-Vậy sao? Thế thì tốt quá.
-Thần xin bệ hạ hãy khoan dung với họ.
Khánh Nhã gật đầu.
-Trẫm sẽ cân nhắc, khanh cứ yên tâm về nghỉ đi.
Duệ Thanh vừa lui ra ngoài, Khánh Nhã liền ra lệnh đối xử thật tốt với nhóm người La Khẩn rồi rời khỏi chính đường.
Mọi thứ đã được chuẩn bị, giờ chỉ còn chờ đến ngày mai, khi Lương Nhan thức giấc.
Khánh Nhã bước vào phòng, tổng quản đang ngồi bên giường liền đứng dậy.
-Vẫn đang nghỉ ngơi ạ.
Khánh Nhã nhhìn Lương Nhan, thuốc của thái y có thể bảo đảm sẽ ngủ thêm mấy canh giờ nữa, nhưng xem ra có lẽ tới sáng mai mới tỉnh giấc.
Khánh Nhã đưa tay vuốt nhẹ má rồi bước sang phòng bên, ngồi vào bàn phê duyệt tấu chương.
___________
Chú thích :
-Lễ nguyện vũ : vũ điệu múa để cầu nguyện, sorry vì không biết phải dịch ra thế nào cho suôn nên để nguyên Hán Việt.
Chói quá.
Lương Nhan mở mắt. Nhưng vừa mở ra, đã thấy phía trước một bờ ngực rộng. Bản thân đang nằm trong lòng của Khánh Nhã.
Nến đã tắt hết nhưng cả phòng vẫn sáng trưng. Hình như trời đã sáng.
Nằm trong vòng tay, Lương Nhan nghe rất rõ nhịp thở của Khánh Nhã, rất đều, rất nhịp nhàng. Cái âm thanh đó khiến hai mí mắt trĩu nặng.
Không được.
Chống chọi với cơn buồn ngu đang kéo đến, Lương Nhan cảm thấy mình còn có việc phải làm. Ngày hôm qua chợt trở lại, Lương Nhan bật dậy.
-La Khẩn...
Sau đó, chuyện gì đã xảy ra? Khánh Nhã đã nói sẽ không tổn hại họ. Tuy biết Thánh Đế không hai lời nhưng...
Tất cả những gì đã làm, đã bỏ ra đều trở nên vô nghĩa.
Lương Nhan kéo chăn ra, cảm thấy bản thân vô cùng yếu đuối. Nhưng nhờ suy nghĩ phải đưa tất cả mọi người trở lại cố hương, mà Lương Nhan vẫn còn đủ sức tiếp tục, không bỏ cuộc.
Từ đây, cuộc chiến với Khiết Đan sẽ thật sự bắt đầu, nên không thể để một ai phải mất mạng oan uổng, và phải đưa mọi người trở về bình an. Nghĩ tới đó, Lương Nhan nắm chặt tay lại.
-Vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút đi.
Lương Nhan dùng hai tay đẩy tay Khánh Nhã đang quàng qua người mình, kéo xuống. Khánh Nhã mở một mắt, mặt đầy bất mãng.
-Chuyện gì?
-La Khẩn thế nào?
-Đã nhốt chung với những người bị bắt trong một gian phòng, ta đã ra lệnh phải đối xử tử tế.
-Họ vẫn còn sống.
-Đương nhiên.
Rồi không để nói gì thêm, Khánh Nhã kéo Lương Nhan vào lòng, nhanh chóng ôm thật chặt.
Nghe tin mọi người bình yên, Lương Nhan thở phảo rồi khép mắt lại.
Lần tiếp theo, điều khiến Lương Nhan thức giấc chính là những tiếng lao xao bên ngoài. Qua lớp màn mỏng, thị quan và cung nữ đang đứng hầu, chờ cả hai thức dậy. Thị quan sẽ hầu Khánh Nhã, còn bản thân Lương Nhan lại do các cung nữ chăm sóc. Lương Nhan vô cùng thắc mắc về sự phân biệt đó.
-Không còn cách nào khác, dậy thôi.
Khánh Nhã cũng đã thức giấc, bỏ Lương Nhan ra, ngồi dậy, vươn vai. Thấy vậy, một thị quan bước tới.
-Bẩm, bệ hạ đã dậy?
-Ừ, dậy rồi.
Hai bên rèm liền được vén lên. Mỗi sáng, Lương Nhan ghét nhất là lúc này. Đại khái, mỗi lần xong chuyện, cả hai đều ngủ luôn. Cậu cũng không muốn để mọi người thấy những vết đỏ mà Khánh Nhã đã để lại khắp toàn thân. Nhưng cũng không thể nói “không”, nên vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nhưng sáng nay, cả hai đều mặc dạ phục, Lương Nhan cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Có lẽ sau khi uống thuốc, trong lúc say ngủ, cung nữ đã giúp thay đồ.
Khánh Nhã ở tại tẩm thất thay đổi y phục. Trong khi đó, Lương Nhan lại được dẫn qua phòng bên cạnh, rửa mặt, trang điểm. Và dĩ nhiên, như mọi ngay, vẫn bị hóa trang thành một giai nhân diễm lệ.
Lương Nhan vừa thở dài, vừa ngoan ngoãn ngồi im cho các cung nữ tô vẽ lên mặt mình. Và rồi một cung nữ tiến đến, đỡ Lương Nhan đứng dậy, bạch ngọc được đeo vào thắt lưng, trang điểm đã xong.
Tuy đã nói tự bản thân có thể đi được nhưng vì là lễ tiết nên Lương Nhan vẫn phải đặt tay lên tay tổng quản, được dẫn đi vào tẩm thất của Khánh Nhã. Trong lúc đi, nếu bước chân hơi lớn hay phát ra tiếng động, tổng quản lập tức nhắc nhở. Bước chân phải nhỏ, ưu nhã, dáng người phải khép nép, là những điều được hướng dẫn. Chính vì vậy, Lương Nhan vẫn hay bị đau hông, nếu không chân cứ vướng vào váy áo, loạng choạng không vững.
Cung cách của các cung nữ, những váy áo, trâm ngọc đều là cực phẩm, chỉ dành cho chính phi chứ không phải là một phi tần bình thường. Nhưng bản thân là nam nhân, dù được đối xử như một bậc mẫu nghi thiên hạ cũng không phải là điều sung sướng gì.
Có lần, Lương Nha hỏi về chính phi của Thánh Đế thì được đáp lại là không có. Vừa nghe thấy thật sự rất đáng tiếc. Công chúa Đột Huyết hoàn toàn có đủ tư cách để làm chính phi, nhưng Liêu Á vẫn chỉ mới mười tuổi. Lương Nhan không nữ đem tiểu muội vốn còn rất ngây thơ, khờ dại làm vật trao đổi trong một cuộc hôn nhân chính trị.
-Hôm nay khanh cũng rất đẹp.
Vừa nghe, Lương Nhan khẽ chau mày. Mỗi ngày đều là những lời giống nhau, một nam nhân giải gái thì có gì là đẹp chứ. Vì nghĩ là bị chế giễu nên Lương Nhan không buồn đáp lại.
Sau khi thay đồ xong sẽ dùng cơm sáng, nhưng Lương Nhan không có tâm trạng để ăn. Đẩy tay tổng quản ra, Lương Nhan liền đến bên cạnh Khánh Nhã.
-Xem như ta xin ngài, đừng lảng tránh nữa, ta muốn gặp họ, muốn được thấy họ bình an, hãy cho ta gặp họ.
-Trẫm đã nói họ không sao. Khanh nghi ngờ lời ta ư? Tất cả mọi việc đều để sau khi ăn xong. Trẫm không ra những quyết định quan trọng với cái bụng rỗng.
Biết dù có nói gì thêm cũng vô ích nên Lương Nhan đành theo Khánh Nhã đến ngự thiện phòng. Từng món, từng món được dâng lên, toàn là những cao lương mỹ vị nhưng Lương Nhan hầu như không ăn gì cả, chỉ gắp từng chút cho vào chén. Thấy thế, Khánh Nhã làm ra vẻ không còn cách nào khác, ra lệnh dọn xuống, rồi quay qua thị thần bên cạnh.
-Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?
-Bẩm, đã xong, họ đang đợi.
Là chuyện của nhóm người La Khẩn.
Lương Nhan thầm nghĩ, tâm trạng liền thay đổi, quan sát biểu hiện trên mặt Khánh Nhã để tim xem chút manh mối liên quan đến an nguy của thuộc hạ. Dù gì người bị bắt là ái đồng của Thánh Đế, không có chuyện không bị hình phạt nào, chỉ hy vọng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
-Sao vậy? Mặt trẫm dính gì hả?
Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ đang hướng về mình, Khánh Nhã liền trêu chọc.
-Không, không dính gì hết.
Lương Nhan không nghĩ gì mà thành thật trả lời.
-Vậy tức là khanh thích gương mặt trẫm nên nhìn đúng không?
“Còn lâu mới có chuyện đó”
Nếu có thể thét lên như vậy, tâm trạng sẽ thoải mái rất nhiều. Nhưng Lương Nhan biết Khánh Nhã hiểu rõ tâm trạng của mình nên cố nén giọng.
-Không, gương mặt ta thích khác rất nhiều.
Tất cả những người đang đứng xung quanh đều xanh mặt, nín thở. Chắc bởi họ nghĩ Thánh Đế của vương triều đang bị xen như một tên ngốc. Nhưng Lương Nhan lại nghĩ một nam nhân lại thích gương mặt của một nam nhân khác là chuyện hết sức ngu ngốc nên đã trả lời như thế.
-Thật đáng tiếc. Trẫm lại rất thích gương mặt của khanh, ôm cũng rất đã, có lẽ nên nói là cực thượng quý phi.
Vừa phất tay ngăn thị quan đang đứng, Khánh Nhã từ tốn trả lời. Và câu trả lời đó đã khiến Lương Nhan nghiến răng. Đây chắc chắn là vì muốn trả đũa lại câu nói khi nãy. Lần đầu tiên Khánh Nhã nhắc đến chuyện ban đêm trước mọi người. Tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng rõ ràng là không thích câu trả lời của Lương Nhan.
Nhưng lúc này không thể làm phật ý Khánh Nhã, vì an nguy của thuộc hạ. Khánh Nhã đã có ý định sẽ để Lương Nhan gặp họ, chỉ là vấn đề thời gian. Khi gặp rồi, Lương Nhan định sẽ xin tha cho tất cả.
Thấy Lương Nhan không có phản ứng gì trước lời chọc ghẹo của mình, Khánh Nhã đứng lên, có vẻ chán nản. Thị quan liền đi trước, dẫn cả hai vào một phòng khác, là chính đường, nơi lần đầu tiên Lương Nhan bước chân vào.
La Khẩn và những người khác đang ngồi đó, không bị trói, cũng không có vết thương nào. Thấy vậy, Lương Nhan khẽ thở phào.
-Điện hạ...
La Khẩn và những người khác nhìn Lương Nhan vô cùng ngạc nhiên. Đó cũng không phải chuyện lạ. Từ lúc đột nhập vào vương phủ đến nay, Lương Nhan chưa một lần có thể nói chuyện trực tiếp với họ.
Nhưng không cần phải nói, Lương Nhan cũng có thể hiểu suy nghĩ của La Khẩn bởi cả hai đã cùng nhau lớn lên, thân tình như anh em. Chính vì vậy, đối với Lương Nhan, cứu La Khẩn cũng tức là cứu chính mình.
Lương Nhan, lòng bồn chồn, đợi Khánh Nhã mở lời, khi chưa biết ý Thánh Đế, không thể nghĩ ra phương cách đối phó.
-Hôm qua, ngươi đã nói không có lệnh chủ tử, không thể nói bất cứ điều gì. Vậy hôm nay chủ tử ngươi ở đây, còn không mau khai báo.
Vừa nói, Khánh Nhã vừa chỉ tay về phía Lương Nhan. Theo đó, tất cả bá quan đều biết, vị ái thiếp vẫn ở bên cạnh Thánh Đế bấy lâu nay chính là thái tử Đột Huyết. Mọi ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía Lương Nhan, như muốn nói không thể tin một nam nhân lại có vẻ đẹp đó.
Không để ý mọi người đang nhìn mình, ánh mắt Lương Nhan hướng về phía Khánh Nhã. Không phải vì để che dấu mọi người mà bản thân bị bắt phải giả gái sao? Biết đâu gián điệp Khiết Đan cũng ở trong đây. Nếu vậy không phải sẽ khiến Khiết Đan tin rằng liên minh đã thành lập và mũi giáo chiến tranh sẽ hướng về phía Đột Huyết trước tiên. Nhưng sau đó, Hoa Vương Triều cũng không thể bình yên.
Nhưng vì không biết Khánh Nhã đang nghĩ gì nên Lương Nhan đành đi bước nào hay bước ấy, quay về phía La Khẩn gật đầu.
Thấy vậy, La Khẩn liền bẩm cáo tình hình của Đột Huyết.
-Nếu quý quốc tấn công Khiết Đan, bản quốc cũng ngay lập tức phối hợp. Như thế, quân lực Khiết Đan sẽ chia năm sẻ bảy.
Nói xong, La Khẩn im lặng.
Bá quan nghe xong, mỗi người lại có một biểu cảm khác nhau, chờ đợi lời của Thánh Đế.
Chính đường trở nên tĩnh lặng. Lòng Lương Nhan nhấp nháy một hi vọng. Khánh Nhã nhìn mọi người một lượt rồi nói.
-Ta chấp nhận liên minh.
Chính đường vang lên những tiếng thở dài của bá quan, và tiếng thở phào nhẹ nhõm của Lương Nhan và thuộc hạ.
Theo luật, Thánh Đế không thể tùy tiện tham chính. Điều đó thể hiện sự tín nhiệm đối với hoàng đế. Nhưng Khánh Nhã đã phạm vào điều cấm kị đó, bá quan lại phải đau đầu tìm cách giải quyết. Nhưng đối với Lương Nhan, quyết định này thật khó tin.
-Nhưng, chuyện này...ổn chứ?
Lương Nhan, nhớ lại những lời trong đêm đầu tiên, lắp bắp nói không rõ lời.
-Ừ, trẫm đã quyết định.
Sau đó, lại bắt đầu bàn bạc cụ thể về việc liên minh. Đến khi chuyện cần một sứ giả về Đột Huyết được đưa ra, Khánh Nhã liền nói.
-Lương Nhan phải ở lại.
Điều kiện đầu tiên được đưa ra, Lương Nhan gật đầu. Và kết quả là La Khẩn sẽ trở về Đột Huyết.
Việc trở về không hề đơn giản, không chỉ có đường xa dịu vợi mà còn thích khách của Khiết Đan. Và người mà Lương Nhan có thể tin tưởng giao phó chỉ có La Khẩn.
-La Khẩn, nhờ ngươi. Mọi người đang đợi
La Khẩn gật đầu thật chắc chắn, đón nhận lệnh bài từ Khánh Nhã rồi vội ra ngoài. Mọi người cũng nối bước theo sau.
Thuộc hạ của Lương Nhan vừa rời khỏi, Khánh Nhã quay qua bá quan.
-Bây giờ nên nói sao với hoàng đế nhỉ?
-Có phải bệ hạ muốn thay đổi?
-Trẫm vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Nhưng không muốn kéo dài cuộc chiến này nữa. Chính bá tánh của trẫm đã lập hoàng đế.
Tuy Thánh Đế đã đến ải quan nhưng Hoàng đế lấy lí do quan sự bận rộn không thể đến bái kiến. Điều này khiến bá quan không vui.
-Nên phải tìm ra một cách gì đó.
Nói xong, Khánh Nhã liền cho bá quan lui ra ngoài.
Trên đường từ chính đường trở về tẩm thất, Lương Nhan có muôn vạn điều muốn hỏi nhưng nếu đã nói ra chắc chắn không thể dừng lại nên cố kìm nén. Khi vào phòng, vừa mở miệng định hỏi thì đã bị chặn lại.
-Khanh đã thấy tất cả. Cho đến lúc sứ giả quay lại, trẫm sẽ không nói gì về liên minh. Bây giờ, mau thay đồ, chúng ta sẽ ra tiền tuyến. Với quần áo này, trẫm nghĩ khanh không thể leo lên ngựa.
Tiền tuyến...
Trong lúc lòng đầy nghi vấn, một nhóm cung nữ đã bước đến, lần lượt tháo gỡ những trang sức, y phục trên người, và một trang phục khác được đưa đến, là chinh y. Đó là trang phục dùng để chiến đấu, rất gọn gàng, thoải mái. Lương Nhan nhìn bộ y phục mới, tâm trạng vô cùng hưng phấn.
_____________
Chú thích :
-Chính phi : nói đơn giản là hoàng hậu, nhưng trong truyện lại có cả Thánh Đế và Hoàng đế nên để phân biệt, tui giữ nguyên chữ “chính phi” của tác giả. Trong truyện của Nhật, người ta thường dùng chính phi, dù đó là lấy bối cảnh Trung Quốc.