Cõi đời mênh mông biết về đâu
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Tỷ tỷ nói rất đúng.
Hai tay phất nhẹ, lập tứ giải khai huyệt mê hai người, nhưng lại điểm vào ba huyệt dương kinh của họ. Tần Linh Sương mắt rực hàn quang lạnh lùng nhìn hai tù binh, nàng nhận thấy công lực cách không xuyên thủy điểm huyệt của mình đã tiến bộ hơn lúc hạ sơn rất nhiều.
Cốc Mộng Viễn tuy đã giải khai huyệt đạo hai người, song vì Tần Linh Sương trong cơn thịnh nộ, ra tay quá mạnh, nên thương thế hai người khá trầm trọng, chưa tỉnh lại được.
Cốc Mộng Viễn chau mày nói :
- Chỉ lực cách không xuyên thủy của tỷ tỷ quá mạnh, Ngưu Đầu Quỷ Cái và Tử Diện Kim Cang dường như hồn du địa phủ rồi.
Tần Linh Sương nhếch môi cười :
- Nếu Cốc huynh đệ muốn họ trả lời vài câu hỏi, rất dễ dàng.
Cốc Mộng Viễn sửng sốt :
- Tỷ tỷ nghĩ là tiểu đệ có thể sử dụng thủ pháp Hồi Quang Phản Chiếu ư?
Tần Linh Sương cười :
- Đối với hạng người này mà Cốc huynh đệ còn sợ họ chết ít sao?
Cốc Mộng Viễn đành gật đầu nói :
- Tỷ tỷ nói rất phải.
Đoạn mày kiếm nhướng lên, chân khí ngưng tụ, hai lòng bàn tay hiện ánh đỏ, chia ra đặt bên hậu tâm hai kẻ ác đồ.
Chỉ chốc lát sau, hai người rùng mình hai mắt bừng mở.
Nhưng khi nhìn rõ chàng thiếu niên đã từng gặp trên Nhạc Dương lâu đang đặt tay lên hậu tâm mình và truyền chân lực sang giúp mình hồi tỉnh, lập tức mắt lóe hung quang, lại nhắm mắt lại.
Tần Linh Sương cười khảy quát :
- Lữ Lương, ngươi với Hồ Đại Mãnh diễn xuất khá lắm, cả bốn vị Chưởng môn nhân danh môn chính phái đều thọ thương dưới âm mưu của các ngươi, cơ hồ tính mạng khó thể nào bảo toàn...
Nàng bỗng nhớ đến việc trúng độc của bốn vị Chưởng môn nhân, bèn hỏi :
- Hồ Đại Mãnh, các ngươi có thể phụng mệnh sử dụng Đoạt Mệnh thần mang của lão ma đầu từ lâu không lộ diện, hẳn là có mang theo thuốc giải độc phải không?
Ngưu Đầu Quỷ Cái và Tử Diện Kim Cang biết lúc này hoàn toàn là nhờ vào chân khí của Cốc Mộng Viễn giữ cho mình thần trí tỉnh táo, nếu mình mà lên tiếng, trả lời xong những câu hỏi của đối phương thì mình cũng vẫn không toàn tính mạng, nên họ chẳng màng đến câu hỏi của Tần Linh Sương.
Tần Linh Sương đương nhiên hiểu dụng ý của họ, chờ hồi lâu không thấy họ trả lời, nàng thoáng chau mày, bỗng với giọng thật dịu dàng nói :
- Lữ Lương, Hồ Đại Mãnh, hai người chỉ cần trao ra thuốc giải, bổn Cung chủ có thể tha chết cho.
Ngưu Đầu Quỷ Cái ngước mắt nhìn Tần Linh Sương, Hồ Đại Mãnh vẫn nhắm mắt lặng yên.
Tần Linh Sương mỉm cười, đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn, đoạn lại hỏi :
- Lữ Lương, sự sống chết hoàn toàn do ở bản thân tôn giá, hẳn tôn giá biết rõ, ta nói là giữ lời, không bao giờ thất hứa.
Ngưu Đầu Quỷ Cái nghe vậy, sắc mặt như thoáng biến đổi.
Tần Linh Sương thấy vậy mừng thầm, biết rằng là lão khiếu hóa gian xảo này đã động lòng, chỉ cần đe dọa thêm nữa...
- Lữ Lương, bổn Cung chủ thật hết sức tiếc cho tôn giá.
Lữ Lương quả nhiên lại ngước lên nhìn Tần Linh Sương.
Tần Linh Sương nhoẻn cười :
- Tôn giá lấy làm lạ về lời nói của bổn Cung chủ phải không?
Nàng biết Lữ Lương lúc này dù trong lòng có muôn vàn điều hoài nghi cũng chẳng dám mạo muội lên tiếng trả lời, bèn buông tiếng thở dài thậm thượt nói :
- Người trong giới võ lâm quan trọng hơn hết là chết một cách quang minh chính đại và oanh liệt, dù không được mọi người kính ngưỡng thì cũng phải cho mọi người biết mình là vì sao mà chết...
Ngưu Đầu Quỷ Cái khẽ buông tiếng cười khảy.
Tần Linh Sương vờ như không nghe, nói tiếp :
- Địa vị của Ngưu Đầu Quỷ Cái tôn giá trong Cái bang cũng được kể là một vị trưởng lão, vậy mà lại chết một cách không minh bạch và chẳng ai biết đến, chẳng phải đáng tiếc và tội nghiệp lắm sao?
Tần Linh Sương chẳng những khí chất cao quý, cử chỉ hào phóng, có phong độ của tôn chủ một phái, và tâm cơ linh tuệ khó ai bì kịp.
Ngưu Đầu Quỷ Cái lại ngước mặt nhìn nàng lần thứ ba.
Nhưng Tử Diện Kim Cang bỗng quát tiếng :
- Quỷ nha đầu, ngươi khỏi phải uổng phí tâm cơ, lão tử ngươi chẳng những không có thuốc giải, mà dù có thuốc giải, hừ, ngươi cũng đừng hòng... ôi da...
Y bỗng hét lên đau đớn, ngã lăn ra trên sàn thuyền.
Cốc Mộng Viễn mắt rực lửa giận, một chưởng của chàng đã lấy mất tính mạng của Tử Diện Kim Cang Hồ Đại Mãnh.
Tần Linh Sương chau mày cười nói :
- Huynh đệ nóng nảy quá, để y chịu đựng thêm chút khổ sở chẳng hơn ư?
Cốc Mộng Viễn hậm hực :
- Y dám buông lời bất nhã với tỷ tỷ, phải chết để tạ tội.
Tần Linh Sương rúng động cõi lòng, thoáng ngẩn người, mới nhếch môi cười nói :
- Nhưng huynh đệ hấp tấp quá.
Cốc Mộng Viễn thoáng đỏ mặt, khẽ nói :
- Tỷ tỷ chẳng đã bảo là họ đáng chết hay sao? Tiểu đệ không cho bất kỳ người nào nhục mạ...
Chàng nói đến đó, không sao nói tiếp được nữa.
Tần Linh Sương cũng thoáng đỏ mặt cười nói :
- Ngu tỷ đâu có trách huynh đệ.
Đoạn lại quay sang Ngưu Đầu Quỷ Cái nói :
- Lữ Lương, hãy nhìn Hồ Đại Mãnh làm gương, chả lẽ tôn giá không sợ chết thật ư?
Một người chỉ cần chút hy vọng sống, chắc chắn sẽ bám lấy đến cùng, không bao giờ chịu bỏ, nhất là hạng người như Ngưu Đầu Quỷ Cái.
Quả nhiên Ngưu Đầu Quỷ Cái khẽ buông tiếng thở dài, cất tiếng nói :
- Cô nương, lão khiếu hóa này quả thật không có thuốc giải Đoạt Mệnh thần mang.
Ánh mắt và giọng nói đẫy vẻ van vỉ của y khiến Tần Linh Sương chẳng thể không tin, nàng nhướng mày khẽ cười nói :
- Tôn giá không nói dối chứ?
Ngưu Đầu Quỷ Cái lắc đầu :
- Đã lọt vào tay cô nương, khiếu hóa này hà tất phải nói dối? Theo khiếu hóa này được biết, lần này Thần Phong tam mục không hề mang thuốc giải theo vào Trung Nguyên.
Tần Linh Sương đảo tròn mắt :
- Thôi được, bổn Cung chủ tin lời tôn giá, tuy nhiên tôn giá còn phải trả lời bổn Cung chủ vài câu hỏi nữa.
Ngưu Đầu Quỷ Cái ngẩn người :
- Cô nương định buộc khiếu hóa này phản chủ ư?
Tần Linh Sương cười khảy :
- Tôn giá cũng hiểu được hai chữ “Phản chủ” ư? Tôn giá là trưởng lão trong Cái bang mà lại cấu kết với Thần Phong Mục Trường gây sóng gió trong Trung Nguyên, chống đối năm đại môn phái, chả lẽ đó là phụng mệnh Lăng bang chủ, không bội phản ư?
Ngưu Đầu Quỷ Cái cười ảo não :
- Cô nương sao biết khiếu hóa này không phải phụng mệnh hành sự?
Cốc Mộng Viễn và Tần Linh Sương nghe vậy, hai người thảy đều rúng động tâm thần.
Tần Linh Sương nhướng mày tức giận nói :
- Lữ Lương, các hạ thật là quá vô sỉ.
Cốc Mộng Viễn cũng quát :
- Người trong Cái bang thảy đều quang minh lỗi lạc, lẽ nào lại đồng lõa với bọn tà ma ngoại đạo?
Ngưu Đầu Quỷ Cái lắc đầu :
- Tiểu huynh đệ với vị cô nương này võ công và trí tuệ đều rất cao minh, nhưng rất tiếc là hãy còn quá thiếu kinh nghiệm về cuộc đời.
Tần Linh Sương lúc này đã tin chắc là Ngưu Đầu Quỷ Cái không phải đặt điều nói dối, lòng cũng sinh nghi vội nói :
- Lữ Lương, tôn giá chớ mơ tưởng nếu tôn giá định mượn tay bổn Cung chủ và Cốc huynh đệ đối phó với Lăng bang chủ để đạt thành kế mượn đao giết người của tôn giá, đó thật là điều mơ tưởng.
Cốc Mộng Viễn nghe vậy liền vỡ lẽ, Tần tỷ tỷ quả là lợi hại, thì ra Lữ Lương này căm thù Bang chủ.
Ngưu Đầu Quỷ Cái nghe vậy, mặt rất bình thản cười nói :
- Cô nương, Lữ Lương mỗ sớm đã chấp nhận cái chết nên mới thốt ra những lời không cần phải lừa dối cô nương, Lữ mỗ biết mình thanh danh quá xấu nên...
Cốc Mộng Viễn cười khảy ngắt lời :
- Đã biết vậy thì đừng uổng phí tâm cơ tìm lời dối gạt kẻ khác.
Ngưu Đầu Quỷ Cái chau mặt mày, vẻ đau đớn nói :
- Thiếu hiệp, đó...
Tần Linh Sương thấy thần thái Ngưu Đầu Quỷ Cái như vậy, ngạc nhiên nói :
- Cốc huynh đệ làm sao vậy? Coi chừng lão khiếu hóa này không chịu nổi đấy.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Tiểu đệ chẳng qua chỉ nghịch hành một đường kinh mạch của y, chẳng ngờ Ngưu Đầu Quỷ Cái này lại tầm thường đến vậy.
Tần Linh Sương cũng thoáng biến sắc mặt, cười nói :
- Thôi đủ rồi, ngu tỷ còn phải hỏi y nữa.
Cốc Mộng Viễn cười ha hả :
- Tiểu đệ xin tuân lệnh.
Liền thu hồi chân lực nghịch hành. Ngưu Đầu Quỷ Cái buông tiếng hừ khẽ, mồ hôi to cỡ hạt đậu từ trên trán từng giọt lăn dài xuống.
Tần Linh Sương lòng lại kinh hoàng, nhưng nàng không để lộ ra, chỉ cười nói :
- Lữ Lương, chủ nhân Đoạt Mệnh thần mang chưa chết phải không?
Ngưu Đầu Quỷ Cái trầm ngâm hồi lâu không đáp.
Tần Linh Sương mắt bỗng lộ sát cơ, tức giận nói :
- Tôn giá dám không trả lời ư?
Ngưu Đầu Quỷ Cái ngẩng lên, ánh mắt tiếp xúc với hai luồng nhãn quang lạnh toát của Tần Linh Sương, y bất giác rợn người, thở dài cảm khái nói :
- Cô nương, khiếu hóa này tự biết đại kiếp đã đến...
- Chớ nói lôi thôi.
Tiếng quát của Tần Linh Sương lại khiến Lữ Lương rợn người, trầm giọng nói :
- Cô nương khỏi cần phải đe dọa khiếu hóa này, Hắc Thủy Điếu Tẩu Quỷ Oán Thần Sầu Lý Hàm Băng, chủ nhân Đoạt Mệnh thần mang vẫn còn trên nhân giang.
- Ồ!
Tần Linh Sương vừa nghe Ngưu Đầu Quỷ Cái nói lão ma đầu Lý Hàm Băng quả thật chưa chết, bất giác tái mặt lẩm bẩm :
- Thật không ngờ lão ma đầu ấy quả thật chưa chết...
Nàng như chợt thấy mình đã thất thái vội nói :
- Lữ Lương, ngươi đã từng gặp lão ma đầu ấy rồi chứ?
Ngưu Đầu Quỷ Cái lắc đầu :
- Thân phận như khiếu hóa này, chưa đủ tư cách để gặp lão ma đầu ấy.
Cốc Mộng Viễn bỗng cười hỏi :
- Lữ Lương, tôn giá gọi chủ nhân của mình là lão ma đầu ư?
Ngưu Đầu Quỷ Cái trợn mắt :
- Sự phân biệt giữa người và ma, khiếu hóa này lòng hiểu rất rõ, chẳng qua bởi thân không tự chủ được, lực bất tòng tâm, nên chẳng thể không bị người khống chế...
Tần Linh Sương tiếp lời :
- Lữ Lương, Kim Tiên Lý Xung, chủ nhân Thần Phong Mục Trường với Hắc Thủy Điếu Tẩu Quỷ Oán Thần Sầu Lý Hàm Băng quan hệ thế nào?
Ngưu Đầu Quỷ Cái lắc đầu :
- Khiếu hóa này không biết.
Tần Linh Sương cười khảy :
- Tôn giá đã theo sự sai khiến của ai mà cùng Thần Phong tam mục đến đây?
- Bang chủ bổn bang Thóc Cái Truy Vân Lăng Hư đã sai bảo.
Cốc Mộng Viễn sững sờ.
Tần Linh Sương cũng hết súc ngạc nhiên quát :
- Lữ Lương, nếu tôn giá muốn sống tiếp thì chớ nên giở trò.
Ngưu Đầu Quỷ Cái thở dài :
- Lữ Lương này hoàn toàn nói đúng sự thật.
Tần Linh Sương không tìm ra được chút sơ hở nào trong thần sắc Ngưu Đầu Quỷ Cái, hơn nữa y ra chiều vô cùng bi phẫn, chứng tỏ là y không hề nói dối.
Cốc Mộng Viễn quay sang Tần Linh Sương nói :
- Tần tỷ tỷ, chả lẽ Bang chủ Cái bang cũng đã sa vào ma đạo rồi sao?
Tần Linh Sương thở dài :
- Vậy là kiếp sát trong võ lâm lại sắp trở nên kịch liệt rồi.
Cốc Mộng Viễn thừ người ra nhìn Tần Linh Sương hồi lâu mới nói :
- Tần tỷ tỷ, tiểu đệ bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ...
Tần Linh Sương cười hỏi :
- Ý nghĩ gì vậy?
Cốc Mộng Viễn nghiêm giọng :
- Tỷ tỷ đã biết đại kiếp võ lâm sắp bừng dậy, sao không đứng ra kết hợp những đồng đạo có khí phách trong võ lâm, tạo một phen đại nghiệp giáng ma vệ đạo?
Tần Linh Sương khúc khích cười :
- Ngu tỷ sao đủ năng lực chứ? Huynh đệ chẳng những nghĩ quá ngây thơ, mà còn đề cao ngu tỷ quá mức đấy.
Cốc Mộng Viễn đỏ bừng mặt, khẽ nói :
- Tiểu đệ tin là tỷ tỷ có đủ năng lực, vả lại... chỉ cần tỷ tỷ bằng lòng, tiểu đệ dù bất tài cũng sẵn sàng theo bên tỷ tỷ ra chút sức mọn.
Tần Linh Sương cười :
- Ngu tỷ xin đa tạ thịnh tình của huynh đệ.
Cốc Mộng Viễn nghiêm mặt :
- Ý kiến tiểu đệ, tỷ tỷ hãy suy nghĩ cặn kẽ, nếu cần thiết tỷ tỷ hãy quay về Tuyết Sơn một chuyến, chỉ cần Khô Trúc tiền bối đồng ý thì việc gì chẳng giải quyết được?
Tần Linh Sương cười :
- Ngu tỷ xin ghi nhận thành kiến của huynh đệ.
Đoạn lại quay sang Ngưu Đầu Quỷ Cái hỏi :
- Lữ Lương, những kẻ đi cùng phen này ngoài Thần Phong tam mục, còn mấy người khác,phải chăng thảy đều ở tại Động Đình hồ?
Ngưu Đầu Quỷ Cái quắc mắt cười gằn :
- Lữ mỗ không đi cùng Thần Phong tam mục.
Tần Linh Sương chau mày lạnh lùng nói :
- Đến lúc này tôn giá vẫn chưa có thành ý ư?
Ngưu Đầu Quỷ Cái tức giận :
- Nếu không có thành ý, Lư mỗ đã ngậm miệng ngay từ đầu rồi.
Tần Linh Sương thoáng ngẫm nghĩ, ngập ngừng :
- Chả lẽ...
Bỗng mặt nàng lướt qua một vẻ khó mô tả, nhìn Ngưu Đầu Quỷ Cái thật kỹ, đoạn cười nói :
- Hẳn tôn giá cũng là phụng mệnh hội họp với Thần Phong tam mục tại đây phải không? Nếu đúng vậy thì lão ma đầu Lý Hàm Băng chẳng rõ đã phái bao nhiêu người đến đây?
Ngưu Đầu Quỷ Cái tiếp lời :
- Cô nương phán đoán không sai. Lý Hàm Băng đã sớm bố trí kẻ đắc lực trong các đại môn phái, nên mọi tình hình hành động trong Trung Nguyên, lão ta đều biết rất rõ...
- Ồ!
Cốc Mộng Viễn bàng hoàng kinh hãi, đồng thời chàng cũng nhớ ra một điều, liền nói :
- Tần tỷ tỷ, nếu sự thật mà đúng như Lữ Lương đã nói, e rằng hôm nay chúng ta đã phạm phải một sai lầm to lớn rồi.
Tần Linh Sương thoạt tiên ngẩn người ra, liền sau đó cũng hiểu ra, bất giác lo lắng nói :
- Đúng rồi, huynh đệ... Ôi! E rằng đã muộn mất rồi. Huynh đệ, lẽ ra chúng ta không nên để cho Tây Sơn Tiều Tẩu một mình gánh vác mới phải.
Cốc Mộng Viễn thở dài :
- Sài lão tiền bối tuy một mình đảm đương, nhưng tiểu đệ vốn nghĩ là còn có nhiều cao thủ các phái theo cùng, hẳn sẽ không có điều gì bất trắc, nhưng nếu lão ma đầu Lý Hàm Băng thật sự có tiềm phục cao thủ trong các môn phái thì lại khác...
Tần Linh Sương sâu lắng nhìn Cốc Mộng Viễn :
- Huynh đệ, ngu tỷ lúc này tâm thần rối rắm quá, không tài nào nghĩ ra được cách gì tốt cả, hãy đợi khi thuyền vào bờ, ngu tỷ sẽ tức tốc trở về Tuyết Sơn...
- Đúng rồi, tỷ tỷ nên xin ý kiến Khô Trúc tiền bối...
Cốc Mộng Viễn nhướng mày nói tiếp :
- Còn tiểu đệ thì lập tức đuổi theo Sài lão tiền bối, tỷ tỷ thấy sao?
Tần Linh Sương cười sâu sắc :
- Huynh đệ định ngầm theo bảo vệ họ à?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Đúng vậy.
Tần Linh Sương giọng quan tâm :
- Huynh đệ hãy hết sức thận trọng.
Cốc Mộng Viễn cười cảm kích :
- Vâng, tiểu đệ biết rồi.
Chàng bỗng buông tay đứng lên, Ngưu Đầu Quỷ Cái lập tức từ từ ngã xuống sàn thuyền.
Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn Ngưu Đầu Quỷ Cái nói :
- Tỷ tỷ, Lữ Lương này giao cho tỷ tỷ, mong là tỷ tỷ tha mạng cho y phen này.
Tần Linh Sương nhoẻn cười :
- Dù huynh đệ không nói thì ngu tỷ cũng không giết y.
Nàng đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn đang nóng lòng ra đi, nói tiếp :
- Huynh đệ, những điều ngu tỷ định nói cho huynh đệ biết, chưa đến chính đề đã bị bọn này quấy rối, thật là đáng tiếc...
Cốc Mộng Viễn cười tiếp lời :
- Tương lai còn dài, hiện không để cho bốn vị Chưởng môn nhân gặp bất trắc là quan trọng hơn cả.
Tần Linh Sương cười :
- Nếu huynh đệ có thể ở nán lại thêm nửa khắc nữa để ngu tỷ nói rõ hai manh mối quan trọng đối với huynh đệ, kẻo...
Nàng bỗng chau mày, đưa mắt nhìn nước hồ mênh mông, nói tiếp :
- Huynh đệ định lướt sóng vượt qua tám trăm dặm Động Đình hồ ư?
Cốc Mộng Viễn cười nói :
- Tiểu đệ không đủ bản lãnh như vậy, nhưng nếu cách bờ trong vòng chừng hai mươi dạm thì có thể miễn cưỡng thử một phen.
Tần Linh Sương thầm kinh hãi, cười nói :
- Huynh đệ công lực dường ấy, nói ra thật khiến người ta khó tin.
Cốc Mộng Viễn cười bẽn lẽn :
- Đó là nhờ tiểu đệ đã luyện thành một môn thiền công...
Chàng bỗng đột ngột ngưng lời, không chịu nói ra cái tên của môn thiền công ấy.
Bởi lẽ chàng chợt nhớ ra là vị lão sư huynh này đã từng trịnh trọng căn dặn chàng tuyệt không được tiết lộ với bất kỳ ai về việc ông ta đã luyện thành môn võ công thượng thừa “Vô Ngã Thiền Định”.
Tần Linh Sương thấy vậy, biết là chàng hẳn có điều khó khăn, bèn cười nói :
- Huynh đệ không cần phải nói rõ, ngu tỷ đã tin rồi.
Cốc Mộng Viễn tuy kịp thời ngừng lại, chưa tiết lộ ra điều sư môn cấm đoán, nhưng lòng chàng hết sức băn khoăn lo lắng, chỉ sợ Tần Linh Sương trách mình, từ đây sẽ không thành tâm đối xử với mình nữa, giờ nghe Tần Linh Sương thốt ra những lời cảm thông như vậy, chàng vô cùng cảm kích nói :
- Vì hạn định của sư môn, xin tỷ tỷ thứ lỗi cho tiểu đệ...
Tần Linh Sương cười ngắt lời :
- Cốc huynh đệ, Chưởng Cô Băng Tâm Hồng Tụ Cốc Quân Lan trong Kiếm Lâm tứ tuyệt chính là vị cô cô đã thất tung của huynh đệ.
Cốc Mộng Viễn lúc nghe Tần Linh Sương đề cập đến Băng Tâm Hồng Tụ Cốc Quân Lan, lòng đã mẫn cảm đó chính là người thân của mình, giờ nghe chính miệng Tần Linh Sương nói ra, chàng bất giác sinh lòng ngưỡng mộ, khẽ nói :
- Thật ư? Lão nhân gia ấy hiện đang ở đâu?
Tần Linh Sương lắc đầu :
- Ngu tỷ chỉ biết Băng Tâm Hồng Tụ chắc chắn là lệnh cô cô, nhưng hiện đang ở đâu thì ngu tỷ không biết.
Cốc Mộng Viễn lộ vẻ thất vọng :
- Vậy thì... cõi đời bao la, tiểu đệ biết đâu mà tìm?
Tần Linh Sương khúc khích cười :
- Cốc huynh đệ, cuộc đời có rất nhiều điều, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Tuy nhiên, nếu huynh đệ lưu ý tìm gặp những người có quan hệ với lệnh cô cô khi xưa, rất có thể sẽ tìm ra manh mối.
Cốc Mộng Viễn cười ảo não :
- Cũng đành phải vậy thôi. Tỷ tỷ còn việc gì nữa không?
Tần Linh Sương mỉm cười :
- Có một điều, huynh đệ cần phải nhớ thật kỹ.
- Xin tỷ tỷ cứ nói.
Tần Linh Sương thở dài khẽ nói :
- Giang hồ đầy hiểm ác, võ lâm lắm gian trá, huynh đệ mới dấn thân vào, cần phải luôn thận trọng, lòng hại người không nên có, nhưng lòng phòng người thì rất cần phải có.
Những lời tha thiết quan hoài ấy đã khiến Cốc Mộng Viễn bỗng tiêu tan hào khí thay vào đó là nỗi sầu ly biệt, lưu luyến không nỡ rời.
Chàng bất giác ngây người nhìn Tần Linh Sương, hồi lâu chẳng thốt nên lời.
Tần Linh Sương bị chàng nhìn đến thẹn đỏ mặt, bẽn lẽn nói :
- Cốc huynh đệ sao lại nhìn tỷ tỷ thế này?
Dứt lời nàng cúi đầu cúi xuống.
Cốc Mộng Viễn giật mình quay về thực tại, bất giác cũng đỏ bừng mặt, ấp úng nói :
- Tỷ tỷ thâm tình hậu ý, tiểu đệ suốt đời khó thể đền đáp.
Tần Linh Sương nguýt chàng, não nề nói :
- Cốc huynh đệ không nên nói tiếng đền đáp, chỉ mong từ nay huynh đệ đừng quên ngu tỷ là được rồi.
Cốc Mộng Viễn sâu lắng nhìn Tần Linh Sương, chợt cảm thấy lòng vô vàn xốn xang, nước mắt dâng ngập bờ mi, định nói gì đó nhưng rồi lặng thinh.
Tần Linh Sương cũng lòng buồn chất ngất, khẽ buông tiếng thở dài não nuột :
- Cốc huynh đệ... hãy hết sức bảo trọng.
Tiếng nói nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng lọt vào tai Cốc Mộng Viễn chẳng khác như một tiếng sấm rền.
Chàng bỗng quay phắt đi, hai tay vung nhẹ, người phóng xuống hồ nhanh như bay, với thế Đăng Bình Độ Thủy vô cùng ngoạn mục, lướt đi trên mặt nước hệt như một làn khói nhẹ.
Tần Linh Sương hai giọt lệ nóng lăn dài xuống má, mắt nhìn bóng dáng Cốc Mộng Viễn xa dần, giọng u oán lẩm bẩm :
- Tại sao chàng lại là cháu của Nam Nho? Tại sao mình lại là cháu của Khô Trúc? Trời... thật quá bất công... Trong tương lai kết cuộc sẽ ra sao?... Vì sao trời lại xui khiến hai người quen nhau...?
Mắt nàng nhòe đi, lòng nàng cũng mềm đi.
* * * * *
Một chiếc thuyền mui hình thoi, hai mái dầm chèo đi như bay, xuôi dòng lướt đi.
Một thiếu niên áo xanh hai tay chắp sau lưng đứng nơi mũi thuyền, mặt chàng đầy vẻ nôn nóng, lo lắng lẫn bâng khuâng, và thỉnh thoảng lại thêm vẻ bi phẫn xen vào.
Chàng chính là Cốc Mộng Viễn đã lướt sóng vượt qua mười dặm Động Đình hồ, đến Nhạc Dương lâu lập túc thuê thuyền xuôi dòng đuổi theo Tây Sơn Tiều Tẩu.
Chàng biết nhóm Tây Sơn Tiều Tẩu chắc chắn sẽ theo đường thủy đến Hoàng Sơn, nhưng chàng đã đuổi đến Cửu Giang mà vẫn chưa thấy tung tích bọn họ đâu cả.
Cốc Mộng Viễn chẳng thể không sinh lòng hoài nghi, chả lẽ Tây Sơn Tiều Tẩu đã bỏ thuyền lên bờ rồi ư?
Hay là họ đã gặp sự cố gì khi còn ở trong vùng hai tỉnh Hồ Bắc và Giang Tây rồi?
Đường đến Hoàng Sơn gần hơn hết là từ Bành Trạch lên bờ, vượt qua Mai Lĩnh tiến vào tỉnh An Huy, sau đó qua Kỳ Môn vào Kiềm Huyện vào núi, hoặc từ Kỳ Môn trực tiếp theo đường núi đến Hoàng Sơn.
Từ Cửu Giang đi xuống theo đường thủy chừng vài giờ là đến Bành Trạch nên Cốc Mộng Viễn không dám đi tiếp nữa, định ở lại Cửu Giang triệt để dò la một phen.
Thế nhưng, biết tìm ai để thám thính đây?
Trên đường, chàng đều nhờ người chèo thuyền hỏi thăm, lúc này chàng chẳng thể nhờ vào người chèo thuyền được nữa, phải tự tìm cách mới được.
Chàng không có người quen trên giang hồ, thậm chí ở mỗi nơi có những nhân vật võ lâm nào có tiếng tăm, chàng cũng không biết. Thế nên chàng không sao tiến hành được cuộc dò la, hối hận khôn cùng.
Chàng hối hận vì sao mình không hỏi Tần tỷ tỷ trên đường đi nên hỏi thăm ai, nhưng bây giờ thì đã muộn rồi.
Chàng đi quanh Cửu Giang hơn nửa ngày trời, sau cùng đã thất vọng trở về thuyền.
Thần tình của chàng sớm lọt vào mắt thuyền gia, trên đường nhất cử nhất động của chàng đều tỏ ra thiếu kinh nghiệm giang hồ. Thế nhưng, những người sinh sống trên sông nước, cũng biết ít nhiều về chuyện giang hồ, có điều việc không liên quan đến họ nên thuyền gia không bận tâm mà thôi.
Lúc này thuyền gia thấy Cốc Mộng Viễn tiu nghỉu như vậy cũng lấy làm thương hại, bèn lên tiếng :
- Công tử không dò la được gì ư?
Cốc Mộng Viễn thờ thẫn lắc đầu :
- Không.
Đoạn đưa mắt nhìn thuyền gia hỏi :
- Thuyền gia đại ca có thể nghĩ cách giùm tại hạ được chăng?
Thuyền gia cười :
- Công tử cần nghĩ cách gì?
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Trong thành Cửu Giang này có nhân vật võ lâm nào hay không? Hoặc là người có chút danh tiếng trên giang hồ cũng được. Thuyền gia đại ca có thể hỏi giúp tại hạ được không?
Thuyền gia giả lả :
- Khi nãy công tử không hỏi sao?
Cốc Mộng Viễn cười ảo não :
- Có, nhưng không ai chịu nói cả.
Thuyền gia cười :
- Có lẽ họ thấy công tử lạ mặt chứ gì?
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Tại hạ cũng không hiểu, nhưng hỏi ai cũng lắc đầu không biết.
Thuyền gia là người đã từng sống trên sông nước mấy mươi năm, biết nhiều hiểu rộng, nghe vậy liền biết ngay là vùng Cửu Giang này hẳn đã có xảy ra chuyện gì rồi, bèn ôm quyền cười nói :
- Để tiểu nhân đi thử xem ra sao.
Cốc Mộng Viễn cảm kích nói :
- Làm phiền thuyền gia đại ca quá.
- Công tử hãy chờ tin lành đi.
Thuyền gia nói xong liền lên bờ bỏ đi.
Lúc này trời đã hoàng hôn, nắng chiều nhuộm vàng mặt sông, những chiếc buồm trắng cũng trở nên vàng ánh.
Cốc Mộng Viễn thẫn thờ đứng nơi mũi thuyền, hồi tưởng lại mọi sự đã xảy ra trong những ngày qua...
Từ trên đỉnh Triều Vân phong đến bây giờ, cuộc đời chàng đã chuyển biến qua nhiều.
Sự hiểm ác của người này, sự tàn bạo trong võ lâm, sự giết chóc trên giang hồ...
Và chàng cũng nghĩ đến Cửu Thiên Thần Sát Trì Xung Khôi chịu chết tặng chàng bảo vật, lúc ông phanh ngực lấy Tử Vân kim trâm ra, ánh mắt ông ngập đầy kỳ vọng...
Chàng bất giác thò tay vào lòng, lấy ra một ngọn trâm vàng dài chừng năm tấc.
Đây chỉ là một ngọn trâm to hơn trâm thường một chút, chạm trỗ rất đẹp và ẩn hiện vân tím, nhưng nó lại khiến biết bao người lưu huyết táng mạng.
Chàng ngây ngẩn nhìn ngọn trâm vàng, nhớ lại những lời trăng trối chân thành của Cửu Thiên Thần Sát :
- Cốc lão đệ, lão phu bình sanh tuy không có đại thiện, nhưng cũng chẳng có đại ác, rất là bình phàm, nghĩ lại thật hết sức hổ thẹn. Nhưng kể từ khi ngẫu nhiên có được Tử Vân kim trâm này, lòng dạ lão phu thay đổi hẳn, đã nhì thấy rõ bộ mặt vị kỷ của các bằng hữu võ lâm, thề liều chết bảo vệ chiếc trâm vàng này để chờ một cao thủ trẻ tuổi có thể tin cậy được để trao lại, nên lão phu bất chấp tổn thất ba mươi năm công lực, cất giấu trâm này vào trong xương hông... Giờ đây nó đã thuộc về lão đệ, những mong bằng vào ngọn trâm vàng này, lão đệ có thể mở được cửa Tử Vân tiên phủ của hai vợ chồng tiền cổ kỳ hiệp Thiên Toàn kiếm khách Vu Vong Cơ và Huyền Băng Ngọc Nữ Hạ Vô Trần, lấy được Tử Vân bí kíp, luyện thành võ công cái thế, duy trì chính nghĩa võ lâm.
Vợ chồng lão phu dù táng thân tại Vu Sơn cũng chẳng chút hối tiếc, nhất là từ khi gặp lão đệ, lão phu tâm nguyện đã tròn. Ôi! Còn một việc riêng nữa đã khiến vợ chồng lão phu không sao an tâm được, nên lão phu yêu cầu lão đệ giúp lão phu hoàn thành tâm nguyện ấy...
Cốc Mộng Viễn còn nhớ rất rõ, khi ấy Cửu Thiên Thần Sát nói đến câu ấy, trên gương mặt trắng bệch đã ngập đầy vẻ hiền từ :
- Lão đệ có bằng lòng không? Ôi... vợ chồng lão phu chỉ có một người con gái duy nhất, nay đã hơn bốn mươi tuổi rồi... nhưng rất là bướng bỉnh... Trong mười mấy năm qua, vợ chồng lão phu đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không gặp, nhưng chẳng tin là y đã chết... nên chỉ có hai con đường, một là lánh xa hồng trần, hai là bị kẻ thù cầm giam...
bởi y đã lụy vì tình... Lão đệ có thể giúp lão phu hoàn thành tâm nguyện ấy không? Khi nào gặp y, hãy nói cho y biết chỗ vùi xương của vợ chồng lão phu... Nếu chẳng may y đã bị người sát hại, xin lão đệ hãy báo thù giùm cho.
Cốc Mộng Viễn mắt nhòa hẳn đi, tay cầm Tử Vân kim trâm đứng thừ ra hồi lâu.
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang, Cốc Mộng Viễn giật mình...
- Xin chào huynh đài...
Tiếng nói thật trong trẻo và khoảng cách thật gần.
Cốc Mộng Viễn quay phắt lại nhìn chỉ thấy một thiếu niên áo trắng tuổi chừng mười tám, mười chín, dáng vẻ thanh cao thoát tục đang đứng trên một chiếc thuyền to hai cột buồm màu đen cách chừng ba thước, hai tay ôm quyền hướng về mình mỉm cười.
Cốc Mộng Viễn vội cất Tử Vân kim trâm vào người, ôm quyền đáp lễ, cao giọng cười nói :
- Huynh đài nói chuyện với tại hạ phải không?
Thiếu niên áo trắng cười :
- Vâng, tại hạ muốn được kết bạn với huynh đài...
Phi thân qua thuyền Cốc Mộng Viễn, cười nói tiếp :
- Tại hạ chuẩn bị, người Đông Hải, dám hỏi huynh đài cao tánh đại danh?
Cốc Mộng Viễn hết sức kinh ngạc trước thân pháp phi thân qua thuyền của thiếu niên áo trắng, bởi y như là bước ngang qua vậy, bèn thầm cảnh giác cười nói :
- Tại hạ Cốc Mộng Viễn, người Thiên Đài.
Thiếu niên áo trắng như thoáng sửng sốt, cười nói :
- Thì ra là Cốc huynh, ngưỡng mộ đã lâu.
Cốc Mộng Viễn chau mày thầm nghĩ :
- Danh tánh chưa biết mà lại ngưỡng mộ từ lâu, rõ là dối trá hết sức.
Thiếu niên áo trắng lại cười nói :
- Vừa rồi tiểu đệ dừng thuyền ở đây, thấy Cốc huynh khí độ siêu phàm, nên mới mạo muội lên tiếng làm quen... Cốc huynh không trách chứ?
Cốc Mộng Viễn lắc đầu cười :
- Tại hạ hết sức vui mừng được trò chuyện với huynh đài.
Thiếu niên áo trắng bỗng cười nói :
- Tiểu đệ phen này từ Đông Hải vào Trung Nguyên chính vì muốn kết giao với một số bằng hữu trẻ có tài cán, cho nên...
Y bỗng ngưng lời, ngoảnh lại đưa tay chỉ vào chiếc thuyền đen của mình nói :
- Cốc huynh có thể dời bước sang thuyền tiểu đệ đàm đạo chăng?
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Tiểu đệ hiện đang có việc bận...
Thiếu niên áo trắng khúc khích cười :
- Cốc huynh nói dối, lúc nãy tiểu đệ thấy Cốc huynh tay cầm Tử Vân kim trâm do vị hồng nhan tri kỷ nào đó tặng, mắt rớm lệ đứng thừ ra, đâu như có việc bận...?
Cốc Mộng Viễn rúng động cõi lòng, thiếu niên áo trắng này sao biết đó là Tử Vân kim trâm? Chả lẽ y biết lai lịch của kim trâm ư?
Tầm Dương giang đầu dạ lưu khách
Cốc Mộng Viễn nghĩ vậy, mắt bỗng rực hàn quang, trầm giọng nói :
- Cổ huynh vừa mới nói gì vậy?
Cổ Hoàn Bạch ngẩn người :
- Tiểu đệ chỉ nói là Cốc huynh tay cầm kim trâm đứng thừ ra, không như là có việc gì gấp.
Cốc Mộng Viễn nhướng mày :
- Tại hạ muốn thỉnh giáo Cổ huynh một chuyện, Cổ huynh bỗng dưng muốn làm quen với tại hạ thật ra là có dụng ý gì?
Cổ Hoàn Bạch cười lạnh lùng :
- Chẳng lẽ lại chóng quên đến vậy, lúc nãy tiểu đệ đã chẳng nói rồi là gì?
Cốc Mộng Viễn lạnh lùng :
- Các hạ có thật là vì muốn kết giao với nhân vật Trung Nguyên nên mới làm quen tại hạ không?
Cổ Hoàn Bạch thản nhiên cười :
- Nếu không vì vậy, tiểu đệ lặn lội vào Trung Nguyên làm gì?
Cốc Mộng Viễn nhận thấy chàng thiếu niên áo trắng này tâm trí rất thông minh linh lợi, mặc dù ánh mắt quá sống động, nhưng cũng không phải là người nham hiểm, chẳng qua gương mặt đầy chính khí đượm chút vẻ tinh nghịch mà thôi.
Chàng vốn là người thật thà trung hậu, lòng nghĩ vậy, hoài nghi liền tiêu tan, ôm quyền cười nói :
- Cổ huynh, tại hạ mới xuất đạo giang hồ, chưa có kinh nghiệm về nhận xét con người nên chẳng thể không thận trọng đề phòng, vừa rồi đã có lời mạo phạm, những mong Cổ huynh lượng thứ cho.
Cổ Hoàn Bạch không chấp nhất, cười nói :
- Đi lại trên giang hồ cẩn thận là phải. Cốc huynh nói vậy là quá khách sáo rồi.
Y miệng tuy nói vậy, nhưng lòng lại thầm cười Cốc Mộng Viễn xem ra rất thông minh, mà thật sự lại là một kẻ đại ngốc không hơn không kém.
Y nghĩ, bình thủy tương phùng, sao biết mình không có mưu đồ bất lợi cho y? Hơn nữa, lòng mình dù hoài nghi người khác, sao thể thẳng thắn nói ra thế này?
Cốc Mộng Viễn khi đã không còn hoài nghi đối phương, dĩ nhiên nhận thấy chẳng có gì là không nói ra được, ngay khi Cổ Hoàn Bạch trong lòng đang thầm cười chàng ngốc nghếch, chàng lại cười nói :
- Chẳng giấu gì Cổ huynh, tại hạ quả thật là đang ở đây chờ một người, nên khi nãy mới không chịu sang thuyền Cổ huynh.
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Người Cốc huynh chờ quan trọng lắm sao?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Vâng, hết sức quan trọng.
- Vậy thì người ấy hẳn là một nhân vật xuất sắc trong võ lâm rồi.
Cốc Mộng Viễn lắc đầu cười :
- Cổ huynh lần này đoán sai rồi, người tại hạ chờ chính là thuyền gia chủ nhân chiếc thuyền này.
Cổ Hoàn Bạch dù thông minh tuyệt đỉnh, lần này cũng hết sức bất ngờ, ngạc nhiên nói :
- Vậy thì tiểu đệ thật không hiểu, cho dù Cốc huynh có sai bảo thuyền gia đi làm việc gì đó, cũng đâu cần phải nôn nóng chờ đợi như vậy?
Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn Cổ Hoàn Bạch :
- Tại hạ đã gặp một việc hết sức khó khăn, bởi thiếu kinh nghiệm giang hồ, không sao lo liệu được, đành phải nhờ thuyền gia đi giúp, nên ở đây chờ đợi vậy.
Cổ Hoàn Bạch cười ha hả :
- Nếu Cốc huynh quả thật là ở đây để chờ thuyền gia, tiểu đệ vẫn muốn mời Cốc huynh sang thuyền tiểu đệ, để tiểu đệ chuẩn bị vài món cùng Cốc huynh thù tạc một phen.
Cốc Mộng Viễn xua tay :
- Mới gặp nhau lần đầu, sao thể quấy rầy, vả lại...
Cổ Hoàn Bạch cười thành khẩn :
- Cốc huynh đã là bằng hữu trong võ lâm, hà tất khách sáo như vậy? Về việc Cốc huynh chờ đợi thuyền gia, chỉ cần căn dặn người trên thuyền một tiếng, khi nào thuyền gia về đến lập tức bảo y sang thuyền tiểu đệ báo lại kết quả cho Cốc huynh, vậy cũng tiện thôi mà.
Cốc Mộng Viễn nghe hữu lý, đành cười nói :
- Thịnh tình Cổ huynh, tại hạ đành phải hổ thẹn nhận lãnh.
Cổ Hoàn Bạch quay đầu cười :
- Xin mời Cốc huynh.
Đoạn cất bước trở về thuyền mình, Cốc Mộng Viễn liền theo sau ngay.
Hai người đi đến một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế dựa đặt cạnh cửa sổ khoang thuyền ngồi xuống.
Cốc Mộng Viễn đang lấy làm lạ vì trên thuyền không có bóng người, bỗng thấy Cổ Hoàn Bạch đưa tay kéo một dải lụa tím nằm bên rèm cửa sổ thông xuống đất, liền thấy hai tỳ nữ vén rèm cửa khoang bước vào, buông rủ hai tay cung kính đứng trước mặt Cổ Hoàn Bạch.
Cổ Hoàn Bạch mỉm cười hỏi :
- Cốc huynh tửu lượng thế nào?
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Tại hạ chỉ uống được ba ly thôi.
Cổ Hoàn Bạch bông đùa :
- Tam bôi thông đại đạo, nhất túy giải thiên sầu. Cốc huynh đã có tửu lượng ba ly, hẳn nhiên sẽ không say khướt trong ba ly rồi.
Đoạn quay sang hai tỳ nữ nói :
- Một ấm Đào Hoa túy, sáu món ăn tươi nhạt.
Hai tỳ nữ cung kính vâng dạ, rồi quay người lui ra.
Cốc Mộng Viễn nhận thấy hai tỳ nữ này thân pháp rất nhanh nhẹn, tợ hồ như võ công chẳng kém, liền tức đề cao cảnh giác, tuyệt đối không được uống say.
Lát sau, một ấm rượu và sáu món ăn đã được mang vào.
Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn sáu tỳ nữ mang rượu và thức ăn vào, thảy đều trẻ đẹp, tuổi chừng mười lăm, mười sáu. Chàng bất giác thầm chau mày, vị Cổ huynh này thật quá phong lưu.
Cổ Hoàn Bạch cười dài mời khách, hai người đi đến một chiếc bàn bát tiên ngồi xuống đối diện nhau.
Hai tỳ nữ áo lục đứng bên rót đầy rượu vào chiếc ly ngọc đặt trước mặt hai người, sau đó liền lui ra.
Cổ Hoàn Bạch nâng ly cười nói :
- Tiểu đệ xin kính Cốc huynh.
Cốc Mộng Viễn nâng ly lên, uống cạn một hơi, cười nói :
- Cổ huynh...
Bỗng thấy ly rượu trong tay Cổ Hoàn Bạch chỉ vơi đi chút ít, còn mình thì uống cạn một hơi như thèm khát rượu từ lâu, thật đáng xấu hổ.
Nhưng Cổ Hoàn Bạch không chú ý, lại cầm ấm rượu rót đầy ly cho chàng, cười nói :
- Cốc huynh, rượu này uống được chứ?
Cốc Mộng Viễn giờ mới nhớ lại rượu vừa uống có màu hồng nhạt, chất như hổ phách, hương thơm ngào ngạt, chẳng kém gì Hàn Bích Thiên Niên Lộ của Tần Linh Sương.
Bèn vội cười nói :
- Ngon lắm, thật là hảo hạng.
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Cốc huynh đã khen ngon sao không uống thêm ba ly nữa?
Đoạn lại nâng ly mời.
Cốc Mộng Viễn lần này rút kinh nghiệm, cũng chỉ nhấm chút ít mà thôi.
Cổ Hoàn Bạch đảo tròn mắt cười :
- Cốc huynh sao lần này lại khiêm tốn thế này?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Tại hạ bởi trong lòng có việc, sợ rượu ngon say người nên không dám uống nhiều.
- Tiểu đệ tuy mang rượu đi khắp chân trời, nhưng tửu lượng rất kém.
Cổ Hoàn Bạch tiện tay đẩy ấm Đào Hoa túy đến trước mặt Cốc Mộng Viễn nói tiếp :
- Nếu Cốc huynh tửu khá, hãy cứ tự uống vài ly, Đào Hoa túy này có công hiệu bảo nguyên ích khí... nhưng có điều huynh không nên uống quá nhiều kẻo lỡ việc.
Cốc Mộng Viễn thấy nụ cười củ Cổ Hoàn Bạch có phần ủy mị và thiếu hào khí, nhưng lời nói của y đã khiến cho Cốc Mộng Viễn hết sức cảm kích.
Đồng thời, Cốc Mộng Viễn cũng nhận thấy ý nghĩ hoài nghi đối phương định chuốc rượu mình cho say hầu có hành động bất lợi thật là với dạ tiểu nhân độ lòng quân tử.
Chàng chầm chậm nâng ly, mỉm cười nói :
- Cổ huynh thật là người tao nhã, tiểu đệ được quen biết Cổ huynh là tam sinh hữu hạnh.
Lúc này chàng đã không còn chút hoài nghi trong lòng, nên lời nói cũng có phần thẳng thắn chân thành.
Nhưng lại khiến Cổ Hoàn Bạch thoáng đỏ mặt, mắt chằm chặp nhìn vào mặt Cốc Mộng Viễn, như muốn nhận xét xem câu “tam sinh hữu hạnh” đã phát xuất từ nội tâm hay chỉ là đầu môi chót lưỡi, hoặc có dụng ý gì nào khác.
Lẽ đương nhiên, câu giải đáp Cổ Hoàn Bạch đã có được là mặt Cốc Mộng Viễn đầy vẻ chân thành.
Cổ Hoàn Bạch đưa một tay nghịch ngợm chiếc ly ngọc đặt trên bàn, cười nói :
- Cốc huynh lúc nãy chờ đợi thuyền gia có vẻ rất là bồn chồn, chẳng hay Cốc huynh đã bảo thuyền gia lo liệu việc quan trọng gì vậy?
Cốc Mộng Viễn thoáng trầm ngâm :
- Việc này liên quan đến mấy mươi mạng người và Chưởng môn nhân bốn đại môn phái...
Cổ Hoàn Bạch xen lời :
- Cốc huynh phải chăng là đệ tử của một trong năm đại môn phái?
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Tiểu đệ không thuộc năm đại môn phái.
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Cốc huynh không phải là người trong năm đại môn phái, vậy thì...
Y vốn định nói hà tất phải nóng lòng lo và mạo hiểm vì việc của kẻ khác, nhưng lúc này đã biết Cốc Mộng Viễn là người giàu lòng nghĩa hiệp, nếu khuyên chàng không nên lo việc người, hẳn sẽ khiến chàng nảy sinh ác cảm, thậm chí tức giận bỏ đi và khinh khi mình, nên vội đổi giọng nói :
- Tấm lòng nghĩa hiệp của Cốc huynh thật khiến tiểu đệ hết sức khâm phục, nhưng chẳng hay Cốc huynh có thể cho tiểu đệ biết rõ nguyên nhân chăng?
Cốc Mộng Viễn cười khiêm tốn :
- Cổ huynh quá khen, tiểu đệ chẳng qua chỉ là hành động theo lẽ phải thôi.
Ngưng chốc lát, sắp xếp lại ý nghĩ trong lòng đoạn nói tiếp :
- Chuyện đã xảy ra tại thịnh hội Động Đình hồ hồi mười hôm trước...
Cổ Hoàn Bạch cười xen lời :
- Tiểu đệ ngược dòng đi lên chính là định đến Động Đình hồ dự xem thịnh hội ấy, chẳng ngờ dọc đường đã gặp chút việc rác rối, để khiến lỡ qua cơ hội...
Y lộ vẻ luyến tiếc, lắc đầu nói tiếp :
- Chẳng ngờ lại may mắn được gặp Cốc huynh, dù không được mắt thấy thì cũng được tai nghe.
Cốc Mộng Viễn cười ha hả :
- Cổ huynh thật là người mau mắn.
Thế là chàng bèn kể lại mọi sự việc xảy ra tại thịnh hội Động Đình hồ.
Nghe xong Cổ Hoàn Bạch mỉm cười nói :
- Cốc huynh, vị Hàn Bích cung chủ Tần Linh Sương đẹp lắm có phải không?
Cốc Mộng Viễn nghe vậy trong lòng hết sức không vui, thầm nhủ :
- Vị Cổ huynh đệ này thật là phong lưu quen tính, vừa nghe nói đến đàn bà là quan tâm đến ngay đẹp hay xấu.
Nhưng miệng vẫn đáp :
- Tần tỷ tỷ quả đẹp như thiên tiên.
Cổ Hoàn Bạch thoáng biến sắc mặt :
- Cốc huynh đã gọi nàng ấy là tỷ tỷ, hai người hẳn là có quan hệ sâu đậm lắm rồi.
Có lẽ Cốc huynh đã hưởng hết diễm phúc của vị Tần tỷ tỷ ấy rồi phải không?
Cốc Mộng Viễn tái mặt :
- Cổ huynh nói vậy là có ý gì?
Cổ Hoàn Bạch lạnh lùng :
- Cốc huynh có được một vị hồng nhan tri kỷ như vậy, tiểu đệ mừng cho Cốc huynh mà thôi.
Cốc Mộng Viễn đứng phắt dậy, cười khảy :
- Xin cáo từ.
Cổ Hoàn Bạch thật không ngờ Cốc Mộng Viễn lại thay đổi đột ngột như vậy, bèn vội đứng lên nói :
- Cốc huynh sao lại...
Trong nhất thời không sao tìm được lời thích đáng để nói.
Cốc Mộng Viễn đanh giọng :
- Cổ huynh phong lưu quen tính, cứ việc tay bồng tay ôm, mang theo vợ đẹp thiếp xinh phô trương với võ lâm, còn tại hạ với Tần tỷ tỷ chỉ là đạo nghĩa chi giao, tại hạ kính Tần tỷ tỷ là cân quốc kỳ nữ, không chút dính dáng đến tư tình nhi nữ, lời lẽ Cổ huynh vừa rồi thật hết sức bẩn tai, nên tại hạ xin cáo từ.
Đoạn quay người toan bỏ đi.
Cổ Hoàn Bạch lúc này tâm thần đã ổn định, nghe vậy bèn cười nói :
- Tiểu đệ nhất thời lỡ lời, xin Cốc huynh đừng trách. Vả lại, tiểu đệ vẫn không hề có ý sỉ nhục Cốc huynh, mà tiểu đệ chỉ đùa với Cốc huynh thôi.
Cốc Mộng Viễn thấy Cổ Hoàn Bạch mặt đầy vẻ bối rối lo lắng, lời nói thật sự phát xuất từ nội tâm, bèn đành nhếch môi cười nói :
- Huynh đệ không trách tội Cổ huynh.
Cổ Hoàn Bạch vui mừng cười :
- Cốc huynh đã không trách tội vậy xin Cốc huynh đừng vội bỏ đi.
Cốc Mộng Viễn khẽ thở dài :
- Huynh đệ, thuyền gia đến giờ vẫn chưa trở về, thật khó mà yên tâm được.
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Mời Cốc huynh ngồi xuống, tiểu đệ còn có điều cần nói.
Cốc Mộng Viễn do dự :
- Huynh đệ thật hết sức nóng lòng muốn lên bờ đi tìm thuyền gia...
Cổ Hoàn Bạch cười bí ẩn :
- Điều tiểu đệ muốn nói chính là việc ấy.
Cốc Mộng Viễn sửng sốt ngạc nhiên :
- Cổ huynh biết thuyền gia...
- Tuy tiểu đệ không biết thuyền gia đi đâu, nhưng có thể đoán ra...
Cốc Mộng Viễn mừng rỡ :
- Cổ huynh không nói dối đấy chứ?
Cổ Hoàn Bạch bật cười :
- Xin Cốc huynh hãy ngồi xuống trước đã, để tiểu đệ vạch cho Cốc huynh một lược sách nhé.
Cốc Mộng Viễn ngồi xuống, cười hỏi :
- Cổ huynh vạch lược sách gì nào?
Cổ Hoàn Bạch mỉm cười :
- Cốc huynh đã phái thuyền gia kia đi thám thính xem trong vùng Cửu Giang này có bao nhiêu nhân vật tiếng tăm phải không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Đúng vậy.
- Sau khi thuyền gia thám thính ra Cốc huynh sẽ lập tức nhắm vào thủ hạ của những người ấy, hỏi thăm xem gần đây có người của bốn đại môn phái đến đây hay không chứ gì?
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Huynh đệ chưa nghĩ đến điều ấy không có dặn thuyền gia.
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Vậy là Cốc huynh định chờ khi thuyền gia thám thính rõ ràng rồi đích thân tìm đến nơi bái viếng hỏi thăm chứ gì?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Không sai, huynh đệ quả có ý nghĩ đó.
Cổ Hoàn Bạch lắc đầu :
- Theo tiểu đệ nhận thấy thì phen này Cốc huynh đã uổng phí tâm cơ rồi.
Cốc Mộng Viễn ngẩn người :
- Lẽ nào lại vậy?
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Lát nữa thuyền gia về đến Cốc huynh sẽ tin ngay.
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Cổ huynh có thể cho biết vì sao không?
Cổ Hoàn Bạch một tay chõi cầm, nhìn vào Cốc Mộng Viễn cười nói :
- Cốc huynh, tiểu đệ muốn hỏi ngược lại Cốc huynh một điều.
- Cổ huynh cứ hỏi.
- Lúc này nếu có ai hỏi Cốc huynh về tung tích của các Chưởng môn nhân bốn phái, Cốc huynh sẽ trả lời thế nào? Không biết hay là tiết lộ ra hết?
Cốc Mộng Viễn chẳng ngờ Cổ Hoàn Bạch lại hỏi như vậy, nhất thời thật khó trả lời.
Chàng ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi mới nói :
- Chỉ cần chẳng phải là kẻ gian tà, đương nhiên là huynh đệ sẽ nói thật.
Cổ Hoàn Bạch gật gù :
- Cốc huynh chẳng hổ là nam nhi đội trời đạp đất, nếu bọn gian tà mà nghe câu nói của Cốc huynh, hẳn sẽ xấu hổ chết được...
Bỗng đảo tròn đôi mắt, nói tiếp :
- Tiểu đệ chẳng rõ Cốc huynh bằng cách nào mà phân biệt được đối phương là chính hay tà?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Nhận xét qua lời nói và vẻ mặt, lẽ nào không phân biệt ra được?
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Vậy Cốc huynh thử nói xem tiểu đệ là chính nhân hay gian tà?
Cốc Mộng Viễn không suy nghĩ đáp liền :
- Cổ huynh hẳn nhiên là chính nhân rồi.
Cổ Hoàn Bạch nhướng mày :
- Dựa vào đâu?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Cổ huynh mặt đầy chính khí, nói năng cao nhã, đương nhiên là hạng chính nhân.
Cổ Hoàn Bạch nghe vậy không nén được cười đến ngặt nghẽo.
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên ngẩn người :
- Cổ huynh... Chả lẽ huynh đệ đã nói sai ư?
Cổ Hoàn Bạch cố gắng lắm mới nén được cười, thở hổn hển nói :
- Theo cách thức phân biệt người tốt xấu của Cốc huynh, có lẽ tất cả mọi người trong võ lâm lúc gặp Cốc huynh lần đầu đều không có người nào xấu cả.
Cốc Mộng Viễn ngơ ngẩn :
- Cổ huynh muốn nói...
Cổ Hoàn Bạch bỗng nghiêm mặt :
- Không được đâu, cách nhận xét về con người của Cốc huynh rất dễ bị kẻ xấu đánh lừa.
Cốc Mộng Viễn không tin lắc đầu :
- Sự thành thật trong lòng luôn biểu hiện ra mặt, trừ phi... Cổ huynh có diệu pháp gì ư?
Cổ Hoàn Bạch nghiêm túc :
- Không có diệu pháp gì cả, chỉ một câu, đừng bao giờ tin ai một cách tuyệt đối, vậy thôi.
Cốc Mộng Viễn rất không đồng ý, chàng là người trung hậu, cho rằng nếu mình không tin người khác, người khác sao thể tin mình? Và hơn nữa, nếu nói vậy thì Cổ Hoàn Bạch chẳng phải cũng không tin mình sao?
Chàng bỗng lạnh lùng nói :
- Cổ huynh, xem ra chúng ta không cùng chung tư tưởng rồi.
Cổ Hoàn Bạch nghe vậy hoảng kinh, vội hỏi :
- Cốc huynh nói như vậy nghĩa là sao?
Cốc Mộng Viễn cười khảy :
- Cổ huynh bảo là đừng bao giờ tin ai, vậy chẳng phải Cổ huynh cũng không tin cả huynh đệ hay sao?
Cổ Hoàn Bạch nghe vậy liền nhẹ người, cười nói :
- Chỉ có vậy ư?
- Huynh đệ tuyệt đối không đồng ý với quan điểm ấy của Cổ huynh.
Cổ Hoàn Bạch cười giả lả :
- Người chí thành như Cốc huynh, trên đời dễ có mấy ai, tiểu đệ dù không tin tất cả người trong thiên hạ, nhưng riêng đối với Cốc huynh thì tuyệt đối không hoài nghi.
Đôi tay nõn nà như phụ nữ của Cổ Hoàn Bạch lại nghịch ngợm chiếc ly ngọc, ánh mắt thoáng vẻ u buồn nói :
- Cốc huynh, lòng người ta khó thể lường được khi chưa hiểu được lòng dạ đối phương, Cốc huynh sao thể không đề phòng?
Cốc Mộng Viễn biết Cổ Hoàn Bạch nói không sai, nhưng dẫu sao chàng cũng nhận thấy vậy là quá thiên khích, sự tốt xấu của con người ít nhiều cũng có thể nhận ra chứ.
- Dù sao huynh đệ cũng nghĩ là Cổ huynh không nên quơ đũa cả nắm, xem người đời thảy đều xấu xa cả.
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Huynh đệ không phản đối quan điểm của Cốc huynh, nhưng nếu tiểu đệ có thể tin người khác, ngoại trừ người chí thành như Cốc huynh, tiểu đệ nhất định phải qua một thời gian dài nhận xét, xem rõ người ấy lời nói có đi đôi với hành động hay không.
Cốc Mộng Viễn khâm phục, cười :
- Đúng vậy, huynh đệ hiểu ý Cổ huynh rồi, vừa rồi huynh đệ đã sai...
Cổ Hoàn Bạch cười tiếp lời :
- Nếu Cốc huynh mà không trách tiểu đệ, thú thật tiểu đệ cũng thật hoài nghi Cốc huynh.
Cốc Mộng Viễn ngẩn người :
- Ồ!
- Trong con người của Cốc huynh, quan điểm ấy rất là hợp đạo lý, không thì đâu biểu hiện Cốc huynh là một bậc quân tử chí thành.
Cốc Mộng Viễn nghe Cổ Hoàn Bạch giải thích như vậy thì đành lắc đầu cười ngượng.
Cổ Hoàn Bạch nói tiếp :
- Cốc huynh tất lấy làm lạ, trên đời này có rất nhiều điều chỉ có thể hiểu mà không thể nói, khí chất như Cốc huynh khiến người vừa gặp là cảm thấy quý mến và khâm phục, không sợ có sự dối trá, nên tiểu đệ mới nói thà không tin tất cả người trong thiên hạ, chứ chẳng thể không tin Cốc huynh.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Cổ huynh đề cao huynh đệ quá đủ rồi, nhưng cho đến giờ Cổ huynh vẫn chưa nói ra lược sách gì đó.
Cổ Hoàn Bạch gật đầu :
- Phải rồi, chúng ta đã đi quá xa chính đề rồi. Khi nãy tiểu đệ hỏi Cốc huynh, nếu có ai hỏi Cốc huynh về việc của năm đại môn phái, Cốc huynh có tiết lộ ra hết hay không. Đương nhiên rất có thể Cốc huynh nói ra, nhưng theo tiểu đệ nghĩ, kẻ khác không hẳn là như vậy.
Cốc Mộng Viễn ngẩn người :
- Cổ huynh muốn nói là ngay thuyền gia cũng sẽ không thám thính được gì ư?
- Tám chín phần mười là như vậy.
Cốc Mộng Viễn chau mày lo âu :
- Vậy biết làm sao đây? Cổ huynh, Côn Luân huynh đệ phải đi một chuyến Hoàng Sơn mới được.
Cổ Hoàn Bạch cười bí ẩn :
- Cốc huynh đừng vội lo, tuy thuyền gia thám thính vô hiệu, nhưng tiểu đệ có cách thám thính ra Tây Sơn Tiều Tẩu có đi ngang qua đây hay không.
Cốc Mộng Viễn mừng rỡ :
- Cổ huynh, huynh đệ thật là tiếc khi gặp được Cổ huynh quá muộn.
Cổ Hoàn Bạch bỗng lại rúng động toàn thân, như thể trong câu nói của Cốc Mộng Viễn có vật gì đâm thật đau y vậy.
Nhưng đáng tiếc là Cốc Mộng Viễn không hề nhận thấy.
Cổ Hoàn Bạch tuy biến sắc mặt, nhưng chỉ một thoáng đã trở lại bình thường, cười giòn nói :
- Cốc huynh, cá đã nàm trên thớt, chẳng gì phải vội, chỉ cần từ nay Cốc huynh bằng lòng cho tiểu đệ cùng Cốc huynh hành tẩu giang hồ, tiểu đệ chảng phải nói khoác, chắc chắn sễ giúp cho Cốc huynh công thành danh toại.
Cốc Mộng Viễn cảm động cười :
- Cổ huynh đề cao huynh đệ thế này, huynh đệ thật không biết nói sao mới phải.
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Tiểu đệ mới gặp Cốc huynh lần đầu mà như đã quen từ thuở nào, những lời khách sáo từ nay xin miễn.
Đoạn bỗng nhìn chốt vào mặt Cốc Mộng Viễn hỏi :
- Cốc huynh năm nay bao nhiêu tuổi?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Đã sống uổng phí hai mươi hai năm rồi.
Cổ Hoàn Bạch mỉm cười :
- Tiểu đệ chỉ mới mười bảy, vậy tiểu đệ gọi là huynh là đại ca được chăng?
Cốc Mộng Viễn nhướng mày cười :
- Vậy thì khuất tất hiền đệ quá.
Cổ Hoàn Bạch khúc khích cười :
- Đại ca vốn lớn tuổi hơn mà, có gì là khuất tất kia chứ?
Đoạn bỗng đứng lên, vòng tay xá dài nói :
- Đại ca, tiểu đệ xin kính chào.
Cốc Mộng Viễn vội đáp lễ, cười nói :
- Hiền đệ cũng lại khách sáo rồi đó.
Đoạn cả hai người cùng ha hả cười to.
Cổ Hoàn Bạch như còn vui sướng hơn Cốc Mộng Viễn, vừa ngồi xuống liền nói :
- Đại ca, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé.
Cốc Mộng Viễn thầm nhủ :
- Chính mới là người nói chuyện không nghiêm túc, vậy mà nói như là Cốc Mộng Viễn này không chịu nói chuyện nghiêm túc vậy.
Nhưng chàng lại cười :
- Ngu huynh đang định thỉnh giáo hiền đệ đây.
Cổ Hoàn Bạch nghiêm giọng :
- Lát nữa khi thuyền gia về đến, nếu kết quả đúng như tiểu đệ đã dự đoán thì đại ca nên ở lại Cửu Giang một đêm.
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Vậy thì trễ nãi chuyến đi Hoàng Sơn còn gì?
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Đại ca đừng quên là tiểu đệ cũng cần phải đi đến Hoàng Sơn.
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên :
- Hiền đệ... đến Hoàng Sơn làm gì vậy?
- Đại ca vừa rồi chẳng phải đã bằng lòng cho tiểu đệ đi cùng...
- Ồ...
Cốc Mộng Viễn vỡ lẽ cười to :
- Thật đáng đánh đòn ngu huynh, suýt nữa đã quên mất.
Cổ Hoàn Bạch cười não nề :
- Nếu là lời nói của Tần tỷ tỷ, đại ca cũng quên ư?
Cốc Mộng Viễn đỏ bừng mặt, ấp úng :
- Hiền đệ không nên đùa như vậy, kẻ xúc phạm đến Tần tỷ tỷ...
Cổ Hoàn Bạch thấy chàng bối rối, lòng như không nỡ, cười nói :
- Thôi được rồi, đại ca đừng lo, từ nay tiểu đệ sẽ không đem Tần tỷ tỷ yêu quý của đại ca ra đùa nữa đâu.
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Hiền đệ sao lại vậy nữa rồi?
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Đại ca, tiểu đệ có lúc thật ngay cả miệng mình cũng không quản lý nổi.
Cốc Mộng Viễn cười bông đùa :
- Nói nhiều dễ chuốc họa vào thân, từ nay ngu huynh phải quản lý hiền đệ mới được.
Cổ Hoàn Bạch cũng bông đùa :
- Vậy thì làm phiền đại ca rồi...
Bỗng lại đổi giọng nghiêm túc nói :
- Đại ca, sở dĩ tiểu đệ bảo đại ca đêm nay khoan đi là vì tiểu đệ còn có một chút việc hẹn giải quyết vào canh hai đêm nay, nên tiểu đệ không muốn thất hẹn.
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Đấng đại trượng phu hành sự là phải như vậy, nếu không có tín nghĩa thì chẳng đáng làm người.
Cổ Hoàn Bạch mặt lộ trông mong hỏi :
- Đại ca có chịu ở lại vì tiểu đệ hay không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Nếu hiền đệ không thấy trở ngại thì ngu huynh ở lại.
Cổ Hoàn Bạch mừng đến nhảy cẫng lên, cười nói :
- Đại ca tốt quá.
Cốc Mộng Viễn lắc đầu thở dài :
- Đối với hiền đệ thì tốt, nhưng đối với ngu huynh thì rất là sốt ruột.
Cổ Hoàn Bạch lườm chàng cười :
- Đại ca tưởng việc này không liên quan gì đến đại ca ư?
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên :
- Liên quan thế nào?
- Việc đêm nay của tiểu đệ rất có thể sẽ đem lại cho đại ca một tin mừng bất ngờ đấy.
- Ồ!
- Những người có danh vọng nhất trong vùng Tầm Dương này đêm nay đều sẽ đến miếu Quan Đế ở phía đông thành theo lời hẹn của tiểu đệ...
Cốc Mộng Viễn kinh ngạc xen lời :
- Thật vậy ư?
- Tiểu đệ lẽ nào lại lừa dối đại ca?
- Hiền đệ vì việc gì mà lại hẹn họ gặp nhau tại miếu Quan Đế vậy?
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Tiểu đệ chẳng qua chỉ muốn xem thử thành Tầm Dương này có bao nhiêu hào kiệt có thể kết giao mà thôi.
Cốc Mộng Viễn lắc đầu cười :
- Hiền đệ thật quá quắt.
Ngay khi ấy, thuyền gia thở hào hển chạy đến, nhưng y bị ngăn lại ở mũi thuyền, nóng ruột lớn tiếng gọi :
- Cốc tướng công! Cốc tướng công, tiểu nhân đã về rồi đây.
Cốc Mộng Viễn vừa định nói, Cổ Hoàn Bạch đã cao giọng :
- Xuân nhi, hãy cho y vào.
Lát sau, một tỳ nữ áo đỏ đã đưa thuyền gia đi vào khoang thuyền.
Thuyền gia vừa thấy Cốc Mộng Viễn, vội đi đến vòng tay nói :
- Tướng công, tiểu nhân thật đáng tội chết, lặn lội suốt nửa ngày trời mà chẳng được tích sự gì, nhưng có điều tiểu nhân cũng có hỏi thăm được một người có tiếng tăm trong thành Cửu Giang này.
- Ai vậy?
Cốc Mộng Viễn sau khi nghe Cổ Hoàn Bạch phân tích, đã biết trước kết quả nên lòng không còn nôn nóng nữa.
Thuyền gia cung kính đáp :
- Đó là Kim chưởng thần kiếm Vũ Bình.
Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn Cổ Hoàn Bạch, Cổ Hoàn Bạch gật đầu, chàng bèn nói :
- Tốt lắm, thuyền gia đại ca hãy về thuyền trước, đêm nay chúng ta ở lại đây được rồi.
Thuyền gia lại vòng tay xá dài, đoạn quay người lui ra.
Cốc Mộng Viễn quay sang Cổ Hoàn Bạch cười nói :
- Hiền đệ, đêm nay mọi sự ngu huynh đều nghe theo sự sắp xếp của hiền đệ đấy.
Cổ Hoàn Bạch mỉm cười :
- Yên tâm, không ai dám ngược đãi đại ca đâu.
Đoạn hai người cùng buông tiếng cười dài...