watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Hồi 4: Hồng nhan bạc mệnh

Một thanh âm nhu mỹ từ trong xe cất lên: “Tìm được công tử chưa?”  Triển Thành trầm giọng đáp: “Hoàn Độ là loạn thần tặc tử, ai cũng phải  có trách nhiệm truy giết, Cơ phu nhân không nên gọi y là công tử!”. 

Cơ phu nhân khẽ than một tiếng: “Chuyện của đàn ông các ngươi, ta không  muốn để tâm nhiều. Chỉ biết Uyển tả doãn là danh tướng của đất nước, như vậy  thôi!” Ngữ khí nàng đối với Khước Uyển thập phần tôn trọng, lại ẩn ước để lộ sự  bất mãn với Nang Ngõa, Khước Hoàn Độ nằm dưới gầm xe bất giác sinh lòng  cảm kích. 

Triển Thành không dám tranh biện, quay sang tên họ Thích: “Thích đội  trưởng, phiền ngài hộ tống phu nhân cẩn thận, ta vượt trước một bước!” Tiếng cáo  từ vừa dứt, mười mấy kỵ sĩ đã phóng đi mất hút. 

Khước Hoàn Độ thầm kinh ngạc, thủ hạ của Tương Lão dồn dập đổ về đây,  chắc muốn dùng Hạ Phố làm căn cứ, rồi bố trí thiên la địa võng để bắt gã. Tương  Lão thực là lợi hại, vùng đại đô hội này chẹn lấy nút giao thông đường thủy và  đường bộ của Sở quốc, phong toả được nó, coi như nắm chắc được yết hầu của  Khước Hoàn Độ, dù gã mọc cánh cũng khó mà bay thoát. Lúc này trên xe vang  lên giọng nữ nhân, Khước Hoàn Độ vội vàng ngưng thần lắng nghe. 

Nữ tỳ thốt, giữa tiếng xe nghiến mặt đường rào rạo: “Phu nhân người thật  dũng cảm, chỉ có mình người là dám nói thật!”. 

Giọng u ẩn của Cơ phu nhân vẳng ra: “Thế cũng có ích gì? Cường quyền là  công lý. Thế lực hung ác là hồng thủy sóng thần, bất kỳ ai chống cưỡng, không  chịu hợp chung dòng chảy với nó, chẳng phải đều bị giáng họa hay sao? Uyển  tướng quân ngàn vạn lần dũng cảm hơn tiểu nữ tử mệnh bạc là ta đây, nhưng  hiện tại ông ấy đã rơi vào cảnh gia hủy nhân vong. Chỉ cầu cốt nhục còn lại của  họ Khước có thể chạy thoát nanh vuốt cường quyền là được rồi!” Khước Hoàn Độ  hết sức cảm kích, Cơ phu nhân này không phải hạng xu phụ quyền thế. Tuy là  thê tử của Tương Lão, nhưng không có thiện cảm với hành động của hắn, quan  điểm lại xuất phát từ một lập trường hoàn toàn khác, trong lòng gã bất giác lấy làm kỳ quái. 

Nữ tỳ tiếp: “Phu nhân, từ khi rời nước Trần đến Sở, tiểu tỳ chưa từng thấy  người vui vẻ bao giờ!”. 

Khước Hoàn Độ nghe thấy hai chữ ‘nước Trần’, trong đầu bỗng nổ rầm một  tiếng, tức thì tự trách mình sao mụ mẫm, không nghĩ ngay ra người phụ nữ này là  ai. Trong lòng gã trào lên một cơn xung động, chỉ muốn dùng chủy thủ khoét cái  lỗ nhỏ ở gầm xe, để nhìn lén dung nhan của nàng. 

Kiếm thuật và mỹ nữ, hai thứ này là mục tiêu giúp Khước Hoàn Độ duy trì ý  nghĩa của cuộc sống. Thế mà hiện tại gã phải gánh thêm mối huyết cừu gia tộc,  mặc dù đó không phải là điều Khước Hoàn Độ mong cầu, chỉ tại số mệnh trút lên  người gã. 

Sự tích về Cơ phu nhân thiên kiều bách mị sớm đã lưu truyền trong thiên hạ.  Cơ phu nhân tên gọi Hạ Cơ, là giai nhân tuyệt thế làm điên đảo chúng sinh, nội  loạn của nước Trần cũng từ nàng mà ra. Sở quốc cử binh bình định xong xuôi,  bèn đưa người con gái diễm lệ ấy về, lại gây nên một trường tranh đoạt giữa các  công hầu quý tộc trong nước, không ngờ cuối cùng chính cái tên hung ác Tương  Lão này đã giành được mỹ nhân. Nghe nói Tương Lão mặt mày xấu xí dữ tợn,  toàn thân bốc mùi hôi thối, Khước Hoàn Độ cảm thấy rất chua xót, phẫn khái vì  nỗi bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu. 

Tương Lão tất là hạng háo sắc vô cùng mới thu nhận Hạ Cơ, tấm thân vốn  chứa đựng nhiều tai ương hơn họa thủy, lúc nào cũng có kẻ đố kỵ sẵn sàng vì  nàng mà ra tay hãm hại, chẳng trách Tương Lão phải cử thủ hạ hộ vệ trùng trùng.  Lần này đến nơi xa công cán, mà vẫn muốn mang nàng theo bên mình. Nghe nói  có vài nhân vật quyền thế đầu mày cuối mắt với Hạ Cơ, không chịu để Tương Lão  độc hưởng mỹ nhân, xem ra kịch hay vẫn còn chưa mở màn. 

Khước Hoàn Độ chỉ muốn tiêu diệt toàn bộ bè lũ phe cánh của Nang Ngõa  mới thỏa dạ, thầm nghĩ nếu đoạt được Hạ Cơ từ tay Tương Lão, có lẽ sự đả kích  đó còn khiến hắn khó chịu hơn bị giết, trái tim bất giác sôi sục miên man với ý  nghĩ ấy, nhưng nhìn lại tình thế trước mắt, việc đó hoang đường chẳng khác nào  vớt trăng trong nước. 

Nữ tỳ lại hỏi: “Phải chăng mục tiêu tiếp theo của họ, là Thẩm Doãn Thú?”  Hạ Cơ than khẽ một tiếng, trầm ngâm không nói. 

Thẩm Doãn Thú và Khước Uyển là hai trụ cột của Sở quốc, đều là cái gai  trong mắt mà Nang Ngõa muốn trừ bỏ. Bình thời Tả doãn Uyển và Thẩm Doãn  Thú thường hô ứng hỗ trợ nhau, hiện tại Khước Uyển đã đổ, Nang Ngõa tự nhiên sẽ khai đao với Thẩm Doãn Thú. 

Lúc này xe đã quặt sang một con đường thẳng. Từ dưới gầm nhìn ra, thấy  người qua lại càng lúc càng đông, Khước Hoàn Độ biết đã vào được quan đạo  dẫn thẳng đến thành môn. Quả nhiên một lát sau xe từ từ dừng lại. 

Nơi cửa thành thủ vệ nghiêm ngặt, Thích đội trưởng đưa ra lệnh bài, trao đổi  vài câu với binh sĩ canh gác, rồi đoàn xa mã từ từ tiến vào thành. Trên đường, xe  qua ngựa lại, người tấp nập, một cảnh tượng phồn hoa thăng bình, Khước Hoàn  Độ thầm nghĩ nếu không phải đang lâm nạn đào sinh, thì đến đây du hí cũng là  một khoái sự trong đời người. 

Đi chừng thời gian tàn một cây hương, đoàn xa mã rẽ vào một trang viện  khổng lồ, rồi đột ngột dừng lại. 

Thích đội trưởng vội vã tiến lên trước, mở cửa xe. Đầu tiên có một đôi chân  thiếu nữ nhỏ nhắn thò ra, mà Khước Hoàn Độ biết là của ả tỳ nữ, tiếp theo đó mới  đến đôi chân mỏng manh tinh tế của Cơ phu nhân, đặt nhẹ xuống mặt đất, rồi  bước về phía toà nhà chính trong trang viện. 

Chỉ thấy tất cả mọi người trong sân đều dừng hẳn động tác, hiển nhiên sự  chú ý đã bị nàng thu hút hết. Khước Hoàn Độ những muốn thò đầu ra chiêm  ngưỡng cái vưu vật trứ danh ấy, nhưng nhớ lại mối huyết hải thâm cừu, bèn nén  lòng kiềm chế. 

Đoàn xa mã lại từ từ lăn bánh, rẽ trái quẹo phải, đi về hướng hậu viện, bên  đường thi thoảng vang tiếng ngựa hí, hiển nhiên đây là nơi giữ ngựa và kho lương. 

Khước Hoàn Độ không nén được mỉm cười. Tương Lão tiếng dữ đồn xa,  không kẻ nào dám trêu vào, lại có Nang Ngõa đứng sau hậu thuẫn, lần này ra  mặt vây bắt gã, bất kỳ ai cũng cho rằng Khước Hoàn Độ là một tiểu tử kinh  nghiệm kém cỏi, tất sẽ khó may mắn thoát nạn. Thế mà gã ngược lại, tự mò vào  hang cọp, ẩn trong hành dinh tạm thời của hắn, mưu chước kỳ binh như vậy  đương nhiên vượt ra ngoài mọi sự dự liệu. Dù Tương Lão gian giảo như quỷ, cũng  không thể nào đoán ra. 

Mã phu dừng xe, rồi bước xuống bỏ đi, Khước Hoàn Độ không trù trừ, từ  dưới gầm lắc mình nhảy ra. 

Hậu viện vắng vẻ tịch mịch, lúc này sắc trời đã bắt đầu ngả sẫm. Khước  Hoàn Độ nhanh chóng quan sát hình thế bốn xung quanh, bên trái là một hoa  viên lớn, khoảnh đất trống bên trong dựng mấy khu nhà trông như vựa lương thảo,  chính là nơi tốt để ẩn thân, gã mừng rỡ, thân hình mau chóng di chuyển, lướt về phía đó. 

Khước Hoàn Độ trải qua ba ngày yên tĩnh trong vựa lương, Lúc trước chạy  trốn nơi sơn dã, gã đã hái được một bó lớn hoàng tinh, đủ dinh dưỡng, và đủ để  no bụng, gã lại thừa cơ đêm tối ra ngoài lấy nước, về ăn uống vậy là không có gì  đáng lo. 

Mấy ngày yên ổn tĩnh dưỡng tạo điều kiện cho Khước Hoàn Độ đạt được  tiến cảnh lớn về kiếm thuật. Khi còn là công tử Khước gia, có cơm bưng nước rót,  sự linh mẫn của gã chưa được kích thích. Qua mười mấy ngày cọ xát với hiểm tử  để giành lấy sự sống, gã như viên bảo thạch được đẽo gọt thành mỹ ngọc, bất  luận về tinh thần, thể lực hay trí năng, đều tiến nhập đến một cảnh giới trước đây  chưa từng đặt chân tới, vì vậy gã nhờ vào sự tĩnh tu suốt ba ngày này, dành thời  gian để lĩnh ngộ quán thông những tâm pháp về kiếm thuật. 

Ngoài vựa lương đôi khi có tiếng người vọng tới, nhưng bên trong thì luôn  lặng lẽ thâm u. Khước Hoàn Độ tự bố trí, tận dụng những tạp vật để làm thành  một chỗ ẩn náu rất tốt, cho dù có người vào, chỉ cần không phải với mục đích tìm  kiếm, hầu như không thể phát hiện ra sự có mặt của gã, còn gã lại có thể quan  sát tình hình trong cả vựa kho rất rõ ràng. 

Ngày hôm ấy trôi qua mau chóng. Trời vừa sập tối, Khước Hoàn Độ đang  nghiền ngẫm những chiêu thức kiếm thuật, đột nhiên giật mình, phóng mắt nhìn  qua khe hở của cái ổ trốn, thấy cánh cửa sổ vựa lương lặng lẽ mở ra. 

Ánh sáng yếu ớt từ cánh cửa mở hé lọt tới, soi lên lờ mờ vóc dạc một nam  tử cao gầy. Y nhanh nhẹn lách vào, rồi tiện tay đóng cửa sổ lại, vựa lương lập tức  trở về không gian im tối. Khước Hoàn Độ nhãn lực tuy tốt, nhưng trong vựa lương  hoàn toàn cách ly với ánh sáng bên ngoài này, cặp dạ nhãn cũng trở thành anh  hùng không có đất dụng võ. 

Một tiếng cọt kẹt, làm Khước Hoàn Độ giật nảy mình. Cửa kho xịch mở, một  tia sáng mong manh lọt tới. Vựa lương này vốn đóng từ bên ngoài, nam tử nọ đã  mở sẵn trước lúc nhảy qua cửa sổ vào, đến giờ mới ở bên trong đẩy ra. Không  hiểu y đã dùng thủ pháp gì lúc mở cửa, hoàn toàn không gây nên thanh âm, đến  nỗi Khước Hoàn Độ chẳng hề hay biết, công phu xem ra cao thâm khó lường. 

Khước Hoàn Độ thầm tính toán rất nhanh. Nam tử này hành động im lìm  lặng lẽ, nếu không phải tận mắt trông thấy sự tồn tại của y, quả thật khiến người  ta khó mà tin được, tựa như y chỉ là một ảo tưởng không có thực thể. Điều đó  cảnh báo với Khước Hoàn Độ, người này nhất định là một cao thủ, nếu y cố ý đến  đối phó mình, lại phối hợp với những kẻ khác nữa, thì vận gã tất lành ít dữ nhiều. 

Có điều Khước Hoàn Độ cảm thấy người này đến đây, hoàn toàn không liên quan  gì tới chuyện của gã. 

Nhằm lúc khe cửa lọt sáng, Khước Hoàn Độ nhìn thấy nam tử nọ có khuôn  mặt râu ria, khí độ bất phàm, cặp mắt lấp loé linh động, không nộ mà uy. Tuổi  chừng trên dưới bốn mươi, chính là một nam tử đã có thành tựu, đầy đủ ma lực,  hội tụ cả cá tính và bề sâu. 

Nam tử đó đứng im một lúc, rồi bắt đầu đi đi lại lại trước cửa một cách bất  an, trên mặt lộ ra vẻ đợi mong và sốt ruột. 

Khước Hoàn Độ lấy làm lạ, thông thường loại người này bụng dạ thâm trầm  như biển, hỉ nộ ai lạc tuyệt không dễ bộc lộ, nếu không làm sao có thể trèo lên  đến địa vị của họ. Không biết vì chuyện gì, mà khiến y đánh mất tác phong? 

Nam tử nọ đột nhiên lướt đến cửa chính, nhìn ra ngoài. Cùng một lúc, có  tiếng bước chân nhỏ nhẹ, thoạt đầu từ xa, sau vẳng lại gần, Khước Hoàn Độ cảm  thấy nghi hoặc, nghe tiếng bước chân này, có cảm giác như đã từng quen. 

Cửa lớn sè sẹ mở ra, một vóc dáng yểu điệu xinh đẹp khẽ lách vào. Nam tử  kia một tay khép cửa, một tay cuốn thân hình đó vào lòng, hai bên áp sát nhau,  tiếng sột soạt quần áo và va chạm xác thịt vang lên đầy kích thích, dù dưới bóng  tối cũng cảm thấy chan chứa xuân tình. Hai mắt của Khước Hoàn Độ tuy bị cửa  lớn khép lại khiến gã không nhìn thấy được những ngón nghề mà họ giở ra với  nhau, nhưng vốn từng trải, óc gã dễ dàng vẽ lên được cảnh tượng thực sự đang  diễn biến, cơ thể tự nhiên cũng xuất hiện một số phản ứng thông thường. 

Giây lát sau, vẳng lên tiếng thở khe khẽ của người phụ nữ, hiển nhiên hai  làn môi đã tách rời. Nam nhân công lực thâm hậu thì đã đành, nhưng nữ tử chắc  bị ngạt vì cái hôn triền miên nóng bỏng, nên mới thở hổn hển như vậy. 

Khước Hoàn Độ cuối cùng cũng biết được người phụ nữ đó là ai, trong lòng  bỗng dâng trào một cơn ghen hờn ai oán. Vì nàng chính là Hạ Cơ, mỹ nhân danh  động thiên hạ, chả trách gã cảm thấy tiếng bước chân nàng quen thuộc đến thế.  Ngày hôm đó bám dưới gầm xe, đã tai nghe mắt thấy giai nhân rời đi mỗi lúc một  xa. 

Đồng thời gã cũng cảm thấy dở khóc dở cười, không biết có phải trời xanh  ưa ghẹo người, nàng gần ngay trước mắt đấy, mà gã vẫn không nhìn được diện  mạo điên đảo thần hồn. 

Hạ Cơ khe khẽ hô hấp, ngay cả thứ âm thanh hít vào thở ra đó, cũng phong  nhuận gợi cảm, khiến tim người ta như căng lên. 

Nam tử nói: “Hạ Cơ, ta vẫn nghĩ là nàng không đến!”. 

Hạ Cơ chỉ thở khẽ, lặng lẽ không đáp. Thoắt cái lại vang lên tiếng hôn ghì  ngấu nghiến. 

Khước Hoàn Độ đố kỵ đến nỗi hầu như muốn lao ra giết chết ngay tên đàn  ông kia, tâm tình đó khiến bản thân gã cũng lấy làm khó hiểu. Thậm chí diện mạo  của Hạ Cơ gã cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng qua giọng nói và lời lẽ của nàng,  truyền thuyết về nàng, gã đã thành tâm dựng nàng làm nữ thần trong trái tim  mình từ lâu, vị nữ thần ấy giờ đây lại bị kẻ khác xâm phạm, ngay trước mặt gã,  bảo gã làm sao không ngùn ngụt lửa hờn. 

Rất lâu sau người đàn ông mới lên tiếng: “Hạ Cơ! Thật không ngờ Vu Thần  ta hai mươi năm nay lòng tịnh như nước giếng, giờ lại nổi sóng, không tài nào  khống chế được, so với tiểu tử trẻ tuổi thậm chí còn dữ dội hơn”. Ngừng một lúc,  lại tiếp: “Nàng biết không, trái tim ta đã sớm chết rồi, cả đời chỉ chìm đắm trong  việc tranh đoạt quyền lực. Gặp được nàng, trái tim đã chết ấy mới hồi sinh. Ôi! Ta  thật là ngu như lợn, công danh phú quý gì, làm sao sánh được với nửa khắc hoan  lạc bên nàng”. Lời nói của y chứa chan thâm tình, nhưng Hạ Cơ chỉ ừm nhỏ,  không thấy có vẻ xúc động gì cả. 

Trong lúc y dài dòng giãi bày, Khước Hoàn Độ thập phần kinh hãi. Nghe y tự  xưng Vu Thần, cơn ghen hờn trong gã dập đi quá nửa, địa vị của y không phải  tầm thường. 

Đại sự được coi trọng nhất nước thời đó, là cúng tế và chiến tranh, thường  có câu “Quốc chi đại sự, duy tự dữ nhung”. Vu Thần chính là nhân vật trọng yếu  nhất nước Sở về mặt thần quyền tế tự, địa vị hết sức quan trọng. Bản thân y võ  công cao cường, lại là đệ nhất mưu thần của Sở vương, thường đại diện cho Sở  quốc đi sứ các nước, là thiên tài ngoại giao, được chư quốc hết sức tôn kính. Đến  chuyên quyền như Nang Ngõa, cũng không dám khinh suất xem nhẹ y. Không  ngờ y đến Hạ Phố, giữa tình thế rối ren này, sờ mó vào tài sản riêng của đại  tướng số một dưới trướng Nang Ngõa. Kể ra y cũng thần thông quảng đại, nên  mới tránh được tai mắt của Tương Lão. 

Hạ Cơ khẽ nói: “Tiên sinh hẹn thiếp ra đây, nhỡ bị Tương Lão phát hiện, dù  có thoát được độc thủ của y, thì Nang Ngõa cũng sẽ lợi dụng chuyện này mà làm  lung lay địa vị của người, dồn người vào hiểm cảnh vạn kiếp bất phục, thiếp  không sao an tâm!”. 

Giọng nàng êm ái quyến dụ, uyển chuyển ôn nhu, từng lời như thấm vào  tâm phế. 

Vu Thần hừ lạnh một tiếng, Khước Hoàn Độ nghe chấn động cả màng nhĩ.  Thầm nghĩ ngươi đừng có ra cái vẻ anh hùng trước mặt mỹ nhân nữa đi, kinh  động đến bọn người bên ngoài kho, khiến Tương Lão tìm đến, tóm bọn ngươi rồi  quơ luôn cả con cá con trong ao là ta đây. 

Vu Thần nhấn giọng: “Nang Ngõa muốn động tới ta, e là chưa đủ tầm.  Tương Lão hiện giờ vì việc tìm bắt con trai của Khước Uyển, đang bận đến không  dứt ra được, nếu không chúng ta cũng khó có dịp tương hợp như thế này. Ha!  Không ngờ thằng nhỏ đó lại khó đấu như vậy, đến ta cũng cảm thấy lạ kỳ. Có lẽ  trời phù hộ chúng ta, giờ khắc này là cơ hội đẹp nhất để nàng rời bỏ Tương Lão!”. 

Hạ Cơ mừng rỡ: “Chỉ cần có thể thoát khỏi y, gian nan nào thiếp cũng không  sợ!”. 

Khước Hoàn Độ thầm nhủ, nàng không nói chỉ cần có thể cùng chàng đi,  mà lại nói chỉ cần có thể thoát khỏi Tương Lão, hiển nhiên chưa hề yêu Vu Thần  sâu sắc, chẳng qua vì Tương Lão khiến nàng quá chán ghét mà thôi! Tức cười Vu  Thần lửa tình cháy bỏng, không nhận ra tâm ý chân chính của giai nhân đối với  mình, câu nói tình yêu làm người ta mờ mắt, quả không sai. Nghĩ tới đây, nỗi hờn  ghen giảm bớt, tâm linh trở lại thông suốt viên minh. 

Vu Thần tiếp: “Tương Lão kiếm thuật cao cường thì không phải nói, nhưng  lần này cả Long Khách, Trịnh Tê và Vạn Tất Giải đều xuất hiện, đó là một sự uy  hiếp đáng sợ; vì vậy hành động của chúng ta phải hết sức thận trọng, hễ phạm  phải sai lầm, vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu dậy”. 

Nghe y nói, trái tim Khước Hoàn Độ như chìm xuống. Ba cái tên mà Vu Thần  vừa nhắc đến, đều là cao thủ trứ danh của nước Sở, mỗi người đều có tuyệt nghệ,  nếu gặp phải bọn chúng, cơ hội sống sót có thể nói là rất nhỏ nhoi. Nhưng gã  cũng thầm khen mình may mắn, hiện giờ vẫn còn có cơ hội đào tẩu. 

Vu Thần nói: “Công tử Phản suất lĩnh một toán cao thủ đến Hạ Phố, ta sợ  rằng y sẽ chú ý đến nàng. Nhưng nàng khỏi lo, ta đã sắp xếp vẹn toàn, có thể  bảo đảm cho chúng ta chạy thoát ra nước ngoài. Lần này ta đến Hạ Phố, là  phụng vương mệnh, từ đây sẽ ngồi thuyền theo dòng sang sứ Tề quốc, hi vọng  có thể kết liên trận tuyến, đối phó với Tấn. Chỉ cần nàng theo đúng thời gian chỉ  dẫn của ta, lên được cỗ xe ta chuẩn bị sẵn, là có thể đường hoàng rời khỏi nước  Sở. Nơi đây ta sớm đã bố trí đủ nhân thủ, tất cả có lẽ không vấn đề gì”. 

Khước Hoàn Độ sực hiểu, Vu Thần đã cài nội gián nơi đây, nên mới có thể  ra vào tự do như vậy. 

Tiếp đó Vu Thần cặn kẽ nhắc đi nhắc lại các chi tiết và phương pháp ứng biến khi chạy trốn, thậm chí cách bắn ám hiệu cấp cứu, nhất nhất truyền cho Hạ  Cơ. Đến Khước Hoàn Độ ngồi bên nghe lén, bất giác cũng thầm tán thưởng sự  tinh tế và nghiêm mật trong hành sự của Vu Thần. 

Mục tiêu của gã và hai người này như nhất, đều là thoát khỏi Tương Lão, rời  bỏ nước Sở.

Hồi 5: Đi với giai nhân

Hoàng hôn ngày hôm sau, Tương Lão nhận được tin, có gã thanh niên  hình tích khả nghi xuất hiện ở vùng thượng du Tây Giang Thủy, lại  thêm mấy chục người lạ mặt, cũng lần lượt theo nhau tìm đến địa  phương ấy. Nghe ra gần như phù hợp với tình hình Khước Hoàn Độ và đám tử đệ  gia binh của gã. 

Vừa nhận được tin báo, Tương Lão không trù trừ cân nhắc, vội vàng dốc hết  thủ hạ và khoái mã vào cuộc săn đuổi. 

Tòa trang viện to lớn trong phút chốc chỉ còn lại một số ít vệ binh và gia  nhân, Tương Lão tự thị bản thân danh tiếng lừng lẫy, chắc không ai dám đến mạo  phạm. Kẻ muốn động thổ trên đầu thái tuế, nhất định sẽ nghĩ đến hậu quả phải  chịu sau này. 

Tương Lão và đám kỵ mã đi chưa lâu, một cỗ xe ngựa màu xám xuất hiện  trong bóng chiều nhá nhem, từ từ bò dọc con đường bên toà trang viện lớn. Đúng  lúc ấy phía đối diện có một dãy xe la chạy qua, tiếng bánh nghiến lạo xạo, tiếng  la hí, tiếng người ồn ào, khung cảnh tức thời trở nên hỗn loạn. Giả sử có người ở  lề đường bên kia trông sang, tầm nhìn cũng sẽ bị che khuất. Dãy xe la chầm  chậm rời đi, cỗ xe ngựa màu xám cũng lăn về một hướng khác, con đường trở lại  yên tĩnh. 

Tất cả những chuyện đó không thoát khỏi cặp mắt Khước Hoàn Độ. Dưới sự  sắp xếp khéo léo của Vu Thần, cỗ xe ngựa màu xám nhân lúc hỗn loạn vừa rồi,  đã đưa mỹ nữ Hạ Cơ đi mất. 

Khước Hoàn Độ cảm thấy hết sức kích thích. Vừa muốn biết kế hoạch tinh  tế và cẩn mật này của Vu Thần sẽ thành công hay thất bại; vừa khao khát ngắm  nhìn dung nhan của Hạ Cơ, cũng là một đại khoái sự trong đời người, gã không do  dự nữa, vội vã rón rén theo sau. 

Trời sẩm tối rất nhanh. Đêm nay trăng sáng, cảnh sắc hai bên đường hiện  lên rõ rệt. Cỗ xe màu xám sau mấy lần vòng rẽ, chạy đến một ngả giao cắt của  đạo lộ, đột nhiên có ba cỗ xe khác hình dạng y hệt từ mấy nơi ẩn nấp lao ra, rồi phân thành bốn hướng khác nhau toả đi. Cỗ xe bắt đầu tăng tốc. Bất kỳ ai phát  hiện ra Hạ Cơ đã biến mất và đi tìm kiếm, đến đây nhất định sẽ cảm thấy đau  đầu. Thậm chí rất lâu sau khi sự việc xảy ra, Tương Lão cũng còn phải bối rối,  không hiểu người đã đi hướng nào, hành động vì thế bị trì hoãn. Vu Thần sắp xếp  như vậy, quả thực đơn giản mà hữu hiệu. 

Khước Hoàn Độ không ngờ y sử dụng chước này, cũng may gã luôn theo  sát cỗ xe ngựa, lại nắm rõ đích đến thật sự của Hạ Cơ, vì vậy bám dấu không  mấy khó khăn. 

Hạ Cơ ngồi trong xe, tâm trạng căng thẳng. Vu Thần thế lực tuy lớn, thu xếp  khéo léo, thủ hạ lại được tuyển chọn kỹ càng, nhưng xem ra y cũng vẫn uý kỵ  Tương Lão. 

Tương Lão quả thực là một kẻ đáng ghét, nói năng vô vị, cư xử thô lỗ, tính  tình bạo ngược, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, lại thêm thứ mùi kinh khủng toát  ra từ thân thể hắn, khiến Hạ Cơ sống mà như bị đày ải. Nàng tuy đã phục thị rất  nhiều nam nhân, nhưng con người đó là loại khả ố nhất, huống hồ trước mặt hắn  nàng luôn phải miễn cưỡng tươi cười. 

Khoé mi ứa lệ. Nàng như đoá hoa dập dềnh trên mặt nước, tuy xinh đẹp  kiều diễm, nhưng không thể làm chủ bản thân mình. Tình cảnh lúc này cũng như  vậy, mong mỏi và khát vọng khó mà đạt được, cho dù có thể cùng Vu Thần tháo  chạy ra nước ngoài, cũng chỉ là bỏ người đàn ông này để nương tựa vào một  người đàn ông khác khá khẩm hơn mà thôi. Có lẽ đây là số mệnh trời cao đặt lên  mình nàng, xem ra nàng đành cúi đầu chấp nhận vậy. 

Rầm một tiếng, cỗ xe đột ngột dừng lại, Hạ Cơ đang chìm đắm trong nỗi sầu  tư vô tận, bỗng nhiên bừng tỉnh. 

Bên ngoài vang lên một tràng âm thanh của binh khí giao nhau, lẫn vào đó  là tiếng la hét giận dữ, bốn phía vụt hỗn độn những kiếm chém mác đâm. Hạ Cơ  đoán có truy binh đuổi tới, đám thủ hạ của Vu Thần vốn ẩn mặt kín đáo hộ tống  nàng đã chạy ra chống cự, nhưng nếu Tương Lão thân chinh đến, e rằng nàng  không có cơ hội trốn thoát nữa. 

Khước Hoàn Độ đang theo sát sau xe, bỗng nhiên thấy một toán võ sỹ vận  đồ đen đến tập kích, rồi giao thủ với đội vệ binh hộ tống của Vu Thần, gã thầm  kêu bất diệu, cho rằng Tương Lão đã phát hiện được hư thực nên đuổi theo để  ngăn chặn. Nhưng rất nhanh gã biết đối phương không liên quan gì đến Tương  Lão cả. Hơn năm mươi tên hắc y hán tử tuy cũng có cao thủ, thực lực hùng mạnh,  nhưng không sánh được với hạng Tương Lão, Long Khách, Trịnh Tê và Vạn Tất Giải. Có nghĩa đây là một thế lực khác. 

Khước Hoàn Độ hơi yên dạ, tĩnh tâm quan sát tình hình song phương. Toán  võ sỹ áo đen về nhân số và thực lực đều chiếm ưu thế tuyệt đối, người của Vu  Thần hiển nhiên là không địch nổi. Không phải do bản lĩnh của đám hắc y võ sĩ  hơn hẳn phía Vu Thần, mà do lực lượng của y ít nhất cũng đã phân tán một nửa đi  ứng phó những đột biến có thể phát sinh khi Tương Lão đuổi theo, rồi một số  nhân thủ lại bố trí rải rác ven đường để tiếp ứng, vì vậy nhất thời khi địch nhân tập  trung công kích, bên y rơi vào thế yếu. 

Một tiếng hò la, cỗ xe bị đẩy mạnh, thủ hạ của Vu Thần liều mạng hộ tống  cỗ xe đột phá trùng vây, đám hắc y nhân tăng cường tấn công, thủ hạ của Vu  Thần lần lượt gục ngã. 

Khước Hoàn Độ tay phải nắm chặt chuôi kiếm Đồng Long, lòng thầm nghĩ  lúc này là lúc ta phải xuất mã đây. 

Hạ Cơ ngồi trong cỗ xe ngựa bất động, hoàn toàn không nhìn ra ngoài, nàng  không kinh sợ, nhưng đã mất hết ý chí kháng cự với số mệnh, chỉ đợi nghe trời  xanh an bài mà thôi. 

Cửa xe đột nhiên bật mở. Một nam tử mặt đầy râu ria, áo quần tơi tả, từ  ngoài cửa ngó vào, nhìn nàng trân trối, hiển nhiên đã bị hớp hồn vì nhan sắc giai  nhân. Tình huống này nàng gặp qua đã nhiều, người ta thường ngắm nàng đến  đờ mắt há miệng, hoặc là chau mày, hoặc là nhăn trán. 

Hạ Cơ bạo dạn nhìn lại nam tử đó. Tuy nàng mới có hai mươi tư tuổi, nhưng  từng trải chuyện chăn gối, sớm đã không còn biết e thẹn như mấy tiểu cô nương.  Vừa ngước mắt lên tinh thần nàng vụt chấn động. Nam tử nọ tuy không chải  chuốt, y phục rách rưới, nhưng thân thể rắn rỏi, mi mục thanh tú ôn văn, dáng vẻ  phong lưu lỗi lạc, tự nhiên toát lên một thứ khí chất cao sang. Cặp mắt sắc như  mắt chim ưng, khiến người ta nảy sinh cảm giác nương tựa và ngưỡng mộ. 

Ánh mắt người đó lướt trên mình nàng một lúc, rồi rời đi. Cảm giác linh mẫn  thầm mách bảo Hạ Cơ, điểm dừng của ánh mắt đó đủ chứng tỏ gã là một ‘đại  hành gia’ về phương diện hân thưởng phụ nữ. Những kẻ thế tục mỗi khi nhìn thấy  nữ nhân thường chỉ chú ý đến diện mạo vóc dáng của người ta, nhưng nam tử  này lại bao quát hết cả vành tai, ngón tay, cần cổ, eo lưng... của nàng, quả thực,  những nơi ấy giúp nhận biết được chân chính diện mục của nữ nhân. Ngắm nàng  rồi, nam tử nọ tỏ ra hết sức hài lòng. Chuyện đó không lạ, điều lạ là nàng bỗng  cảm thấy vô cùng hưng phấn, có thể do đối phương lần này là một người trẻ tuổi.  Nhớ đến những lão đầu nhi thân thể khô cằn, đầu óc bảo thủ trầm trọng kia, nàng thấy chán chường tẻ nhạt. 

Nam tử đó cất tiếng: “Phu nhân xin hãy theo tại hạ!” Ngữ điệu hàm chứa  một thứ sức mạnh khiến người ta tuân phục. 

Lúc này tiếng đả đấu thêm kịch liệt, nam tử đột nhiên thò tay ôm lấy Hạ Cơ.  Hàn mang loé sáng, họ cùng lao vụt ra. Hạ Cơ bị ghì cứng lấy eo lưng, trước mặt  lấp loá đao quang kiếm ảnh, bất giác nhắm nghiền hai mắt. Thi thoảng nàng thấy  thân mình rung lắc kịch liệt, những lúc rẽ gấp hầu như muốn vuột khỏi tay gã,  nhưng cảm giác rất bay bổng. Tiếng binh khí dần dần lùi xa. Đột nhiên mấy giọt  ướt lộp độp nhỏ xuống mặt nàng, thấm vào miệng có vị mằn mặn, Hạ Cơ mở mắt  ra nhìn, gã trẻ tuổi ấy, máu tươi loang đầy vai đang ri rỉ chảy xuống. 

Nam tử tựa hồ nhận biết nàng đã mở mắt, bèn nghiêng đầu xuống cười, để  lộ hàng răng trắng bóc, lúc này Hạ Cơ mới nghĩ hình như gã không phải là người  của Vu Thần, thâm tâm bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. 

Dưới ánh trăng hai người lao đi rất nhanh, nháy mắt đã đến được dưới chân  tường lớn phía nam thành. Gã trẻ tuổi đó không hề dừng lại, trên mình lăng ra một  sợi dây có đầu móc, bắn phập lên gờ tường thành. Nam tử khẽ nhắc: “Ôm lấy tại  hạ!” Hạ Cơ ngoan ngoãn vươn đôi cánh tay ôm vòng lấy cổ gã, làn da tựa trên thớ  cơ rắn rỏi mạnh mẽ. Hai tấm thân áp sát vào nhau, một thứ khí lực chỉ có ở thanh  niên khiến nàng choáng váng. Bên tai gió nổi vù vù, họ đã lên được đầu tường  thành. 

Hai người mau chóng rời khỏi Hạ Phố, vừa đi vừa tránh đường lớn, lát sau  đến được một chóp núi vắng người. Trải dưới mắt là rừng cây đen kịt, từ trên cao  nhìn xuống, bên ngoài rừng cây là Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, phản  chiếu ánh trăng trong sáng như gương. Giữa dòng sông neo đậu một con thuyền  lớn. Hạ Cơ tâm thần chấn động, kinh nghi bất định, đây chẳng phải là thuyền của  Vu Thần sao? 

Nam tử đặt Hạ Cơ xuống, vẻ bịn rịn như không muốn rời, hiển nhiên lưu  luyến cảm giác được ôm mỹ nhân trong lòng. Gã không hề thừa cơ chiếm lấy  phần tiện nghi, phong độ quân tử vượt xa những người đàn ông nàng đã gặp,  khiến nàng càng thêm cảm kích sự tôn trọng của gã đối với mình. 

Gió núi thổi tới, rũ tung mái tóc đẹp, gây vướng ở mặt. Hạ Cơ đưa hai tay  vén tóc lại đằng sau, tự nhiên nghiêng đầu liếc nhìn, thấy nam tử nọ đang sững  sờ ngắm mình, nàng không nén được mỉm một nụ cười xinh. Gã dường như hơi  ngượng, giả bộ ngoảnh đầu quan sát bốn xung quanh. 

Hạ Cơ vuốt lại y phục, đi đến bên gã nhỏ giọng nói: “Để ta xem vết thương của ngươi!”. 

Nam tử do dự giây lát, toan xé vạt áo, bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Cơ đã ngăn  gã lại, dịu dàng gỡ vạt áo rách ra, thấy máu đã ướt đẫm cả. 

Nam tử ngồi xuống một tảng đá, Hạ Cơ vội vàng băng bó cho gã, may mắn  vết thương không chạm đến xương và cơ mạch, không ảnh hưởng đến cử động. 

Hai người ngồi bên nhau lặng lẽ, cùng đào mệnh cầu sinh, nhưng xem ra lại  giống cặp tình lữ hẹn hò kín đáo, đang cùng nhau trải qua thời khắc mà sự im  lặng ý nghĩa hơn mọi lời nói. 

Nam tử ấy chính là Khước Hoàn Độ. Lúc này linh trí nội tâm gã giằng xé,  liệu có nên đem nàng trả lại cho Vu Thần? Hạ Cơ đã thành hoa đẹp vô chủ, chỉ  cần nàng không phản đối, gã có thể giữ nàng lại, vưu vật như vậy quả là một tài  sản trân quý. Nghĩ đến đây, gã không nén được nuốt nước miếng đánh ực. 

Hạ Cơ cúi đầu ngắm cỏ non dưới chân, khẽ khàng hỏi: “Ngươi là ai?” Khước  Hoàn Độ buột miệng: “Tại hạ Hoàn Độ!”. 

Hạ Cơ giật mình, ngoảnh đầu nhìn sang, nhất thời không thốt được một  tiếng. 

Khước Hoàn Độ cảm giác sa cơ lưu lạc nơi chân trời góc bể, hai người tao  ngộ tuy bất đồng, nhưng tâm trạng đào thoát khỏi hiểm cảnh thì giống nhau. Gã  thì võ công tài trí, nàng thì tuyệt thế giai nhân. 

Hạ Cơ nói: “Lệnh tôn một đời nhân kiệt, bị kẻ gian hãm hại, khiến người ta  không khỏi phẫn nộ!”. 

Nghe nhắc đến phụ thân, Khước Hoàn Độ rùng mình, thầm nhủ thân mang  gia thù huyết hận mà còn tưởng luyến mỹ sắc, nhưng nàng giai lệ như vậy, sao có  thể buông, sao có thể rời xa được đây, lòng cảm thấy thống khổ vô cùng. 

Khi nhìn thấy nàng, lần đầu tiên, trong cỗ xe, gã đã bị thu hút bởi gương mặt,  vẻ thanh tú và thành thục phong tình ở mỹ nữ ấy. Ngoài ra, tấm lòng và sự kiến  giải hiếm có của nàng đối với chính nghĩa khiến gã tôn trọng. 

Khước Hoàn Độ bất giác rút trong bọc ra một thanh chủy thủ, dùng lưỡi sắc  cạo mặt, râu ria lả tả rơi xuống. Mãi cho đến lúc này gã cũng không cảm thấy cần  thiết phải chỉnh trang diện mạo, nhưng trước ánh mắt của giai nhân, tự nhiên  hành động một cách vô thức. 

Hạ Cơ thú vị ngắm Khước Hoàn Độ cạo mặt, vẻ âu sầu dần nhường chỗ cho  nét rạng rỡ, lòng tràn ngập cảm giác êm đềm. 

Hạ Cơ dịu dàng: “Công tử định sắp xếp cho thiếp thế nào?” Khước Hoàn Độ  vừa cạo xong râu ria, nghe nói kinh ngạc, sự thẳng thắn ấy đã tỏ rõ tâm ý tuân  phục của nàng. Thử hỏi dưới vòm trời này, có nam nhân nào kháng cự nổi lời mời  gọi của người con gái kiều diễm như vậy. Gã nghe giọng mình mềm yếu: “Khước  mỗ hiện giờ đến tự lo còn khó, e rằng liên luỵ đến phu nhân”. 

Gã biết mình đang mấp mé ở ranh giới của sự quy phục, Hạ Cơ chỉ cần yêu  cầu thêm một chút nữa thôi, gã nhất định sẽ không từ chối, lúc đó vừa phải suy  tính cho bản thân, vừa phải chăm sóc người con gái diễm lệ này, hậu quả thế nào,  thực không dám tưởng tượng nữa. 

Một tiếng gió mạnh bỗng rít lên, thức tỉnh Khước Hoàn Độ. Gã vội vàng  vươn tay ôm lấy Hạ Cơ, hướng về khu rừng trước mặt lướt đi như chớp. 

Rừng cây rậm rạp, ánh trăng lọt qua kẽ lá rơi xuống, hóa ra vô vàn điểm  vàng, không xa bên trái, bên phải truyền đến những tiếng động lạ, Khước Hoàn  Độ chọn một cây to cành lá um tùm, ôm Hạ Cơ vọt lên nấp vào nơi rậm rịt đó. 

Khước Hoàn Độ đứng giữa những cành đan xen, lưng áp vào thân cây, hai  tay vòng qua eo lưng mảnh mai của Hạ Cơ, ôm ghì nàng vào mình. Thân hình  nàng thon cao, nên khuôn mặt hai người gần như kề sát vào nhau. 

Hạ Cơ thân thể mềm nhũn như không có xương cốt, da thịt thơm tho tươi  nhuận, êm ái đầy sức sống. Khước Hoàn Độ lập tức thấy trong mình trỗi lên một  vài phản ứng hết sức bản năng. Hạ Cơ đang áp sát vào người gã, tự nhiên cũng  cảm nhận được, nàng cười khúc khích trong bóng tối, vòng tay siết chặt lấy  Khước Hoàn Độ, tỏ rõ thái độ tùy chàng định đoạt. Khước Hoàn Độ lòng bừng  bừng lửa dục, lý do duy nhất ngăn gã phóng tay làm tới là chỗ này hiểm trở quá,  không thích hợp để thầm thì và hành động. 

Bốn phía bên dưới thấp thoáng bóng người, tức thời kéo sự chú ý của Khước  Hoàn Độ rời khỏi tấm thân thon thả nóng bỏng kia. 

Có ít nhất hơn mười võ sỹ đang đi lại sục sạo. Họ không phải người của Vu  Thần, nếu không đã dùng ám hiệu định ước để liên lạc với Hạ Cơ. Chỉ chưa biết  là những chiến binh hồi chiều chặn cỗ xe, hay người của Tương Lão, giả thiết là  người của Tương Lão, thì hoàn cảnh Khước Hoàn Độ bây giờ thật nguy hiểm  không sao nói hết. 

Bên trái vang lên giọng một người đàn ông: “Quan huynh, tiểu tử đó mang  theo Hạ Cơ, đúng ra là đi về phía này, nhưng thuyền của Hạ Cơ còn chưa nhổ  neo, chứng minh Hạ Cơ vẫn chưa lên thuyền, chuyện này thực khiến người ta khó  hiểu”. 

Một giọng khàn đặc khác trả lời: “Xích huynh nói có lý, nhưng thử nghĩ Hạ  Cơ trời sinh mĩ lệ, lả lơi rung động lòng người. Tiểu tử trẻ tuổi như vậy định lực  đến mức nào, e là đã đâu lưng lại Vu Thần, rúc vào chỗ kín cấp tập hành lạc rồi!”  Đám người xung quanh nhất tề phá lên cười hềnh hệch, rất ư là dâm tà. 

Khước Hoàn Độ và Hạ Cơ nghe rõ từng lời, nhưng lại cảm nhận theo một tư  vị khác. Thân thể phong nhuận của nàng nằm gọn trong lòng, khiến Khước Hoàn  Độ thấy kích thích cao độ, đồng thời sinh niềm luyến ái vô hạn, đôi tay bắt đầu  nhẹ nhàng ve vuốt tấm lưng nàng. Hai người không dám để lọt ra lấy một phần  tiếng động, lặng lẽ hưởng thụ thứ tư vị tiêu hồn, vừa quyến rũ lại vừa hung hiểm  đó. 

Giọng một người hỏi: “Tiểu tử ấy kiếm pháp cao minh, ta bình sinh mới nhìn  qua là một, dưới tay Vu Thần liệu có được hạng cao thủ đó không?” Người họ  Quan đáp: “Phải chăng là người bên Tương Lão?” Giọng khàn đặc của tên họ  Xích trả lời: “Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải cướp được Hạ Cơ, nếu không  công tử trách tội xuống, cả bọn chẳng gánh nổi đâu!” Kế đó họ thương nghị, định  ra phương hướng tìm kiếm, rồi chia tay tản đi. 

Khước Hoàn Độ ghé tai Hạ Cơ: “Vu Thần có dạy nàng cách ứng biến  không?” Hạ Cơ vụt nhớ ra tín hiệu lửa khói Vu Thần đưa cho ngày hôm đó, vội  vàng gật đầu: “Ồ, bên trong áo ấy!” Hai tay nàng vẫn quàng chặt lấy Khước Hoàn  Độ, không hề có ý thả lỏng, chẳng khác nào bảo Khước Hoàn Độ thò tay vào  trong áo nàng lấy đồ ra. 

Khước Hoàn Độ cố gắng nén cơn xung động khi lách tay vào da thịt nàng,  tham lam hít hà làn hương toả ra từ mái tóc mây, khẽ nói: “Nàng chịu khó một  chút nhé!”. 

Hạ Cơ hừm một tiếng trong cổ họng, thân thể mềm nhũn đi, đôi mắt phượng  đê mê nửa khép nửa hở, gương mặt kiều diễm ngước lên, hiển nhiên khao khát  đã đến mức khó kìm nén. 

Thật là chết người! Khước Hoàn Độ phải viện cả đến tên của phụ thân để tự  cảnh tỉnh. Nếu để mắc chân ở cửa ải nhục dục này, gã sẽ tự phá vỡ kế hoạch đã  nghiền ngẫm, Hạ Cơ hoặc bị thế lực bí hiểm kia bắt đi, hoặc rơi trở lại móng vuốt  của Tương Lão, đại cừu huyết hận của gã không những không báo phục được,  còn bị nhân sĩ trong thiên hạ chê cười, lưu mãi tiếng xấu cho gia tộc. Nghĩ đến  đây, đầu óc gã dần dần tỉnh táo lại. 

Khước Hoàn Độ đột nhiên ghé miệng vào gần vành tai tròn mềm của Hạ Cơ,  nín thở nói khẽ: “Tương Lão!”. 

Hai chữ thôi mà như diệu dược xuyên tâm, Hạ Cơ toàn thân chấn động, cặp  mắt bừng mở loé ra những tia sợ hãi, Khước Hoàn Độ bất giác cảm thấy xót xa.  Nữ tử xinh đẹp nhường này, bị Tương Lão dày vò đến cùng cực, chỉ cái tên của  hắn cũng đủ khiến nàng kinh khiếp như vậy. Gã thầm nghĩ nếu có cơ hội, nhất  định sẽ giết chết tên hung nhân đó. 

Khước Hoàn Độ nói: “Nàng hãy làm theo lời ta, nếu không tính mệnh của ta  khó giữ, mà nàng cũng sẽ rơi trở lại tay Tương Lão mất!” Gã cố ý đề cập đến  chuyện sinh tử của mình, lại nhắc tới tên Tương Lão, để nàng vì gã, vì cả bản  thân, nên sẽ nghe lời mà hành sự. 

Hạ Cơ quả nhiên biến sắc mặt, nét hồng hào dần dần tiêu tán, đôi mắt khôi  phục lại vẻ thanh lãnh, chiếu ra những tia long lanh. Khước Hoàn Độ phát giác  đây mới là điểm quyến rũ nhất ở Hạ Cơ, thần sắc và khí chất của nàng thiên biến  vạn hoá, phong phú đa dạng; lúc thì kiều mị dụ hoặc, phóng đãng đa tình, lúc thì  thanh cao thuần khiết. e lệ thẹn thùng; có khi cao nhã cô ngạo, có khi khiêm  nhường phục tòng, khiến người xung quanh luôn cảm thấy nàng mới mẻ. Đặc biệt  là đôi mắt biết nói, biết bộc lộ hết những tình ý trong lòng nàng, chẳng trách  khiến bao người phải xao xuyến. Hạ Cơ khẽ lay gã: “Sao vậy?” ngữ khí hàm chứa  sự trách cứ. 

Khước Hoàn Độ bừng tỉnh khỏi nỗi trầm tư: “Lát nữa ta sẽ để nàng lại đây,  khi nghe tiếng hú dài của ta, phải lập tức phát tín hiệu, Vu Thần tự nhiên sẽ...”.  Gã nói chưa dứt, Hạ Cơ đã quàng hai tay lên một lần nữa, tấm thân phong mãn  ghì chặt vào người gã, mắt ươn ướt. Nghĩ đến người đàn ông đầu tiên khiến nàng  rung động sắp phải rời đi, hi vọng tái ngộ ngày sau chỉ như bóng trăng trong nước,  nàng cảm thấy quá đỗi thương tâm. 

Sự đề phòng với trái tim của Khước Hoàn Độ sụp xuống. Tay nâng gương  mặt kiều diễm của Hạ Cơ, gã tham lam ép mạnh môi mình lên đôi môi mơn mởn  hồng nhuận của nàng, tâm thần mê đắm, vừa toan lấn thêm bước nữa, Hạ Cơ đã  dụng lực giằng ra, Khước Hoàn Độ ngơ ngác rời khỏi môi nàng. 

Gương mặt mịn màng của Hạ Cơ đỏ bừng, diễm lệ tuyệt trần dưới ánh trăng,  thần tình lộ vẻ kiên quyết: “Công tử đi đi! Thiếp sẽ làm theo lời công tử!”. 

Khước Hoàn Độ cảm động, biết vừa rồi nghe nói tính mệnh gã sẽ gặp nguy  hiểm, Hạ Cơ mới vì thế mà trở nên cương nghị, dứt khoát bắt gã phải đi. 

Khước Hoàn Độ nhìn lại một lần cuối sâu thẳm, đặt nàng đứng vững rồi, gã  tụt xuống khỏi thân cây, nháy mắt sau đã khuất dạng trong khu rừng mờ mịt. 

Trông theo gã trai trẻ vừa chiếm trọn trái tim mình, Hạ Cơ tuôn hai hàng lệ, cặp mắt ướt đầm. 

Trăng trong treo cao trên trời tây, còn một canh giờ nữa là trời sáng.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT