watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Như lai thần chưởng (hồi 41)

Trùng phùng hội ngộTuyết vẫn bay...
Gió vẫn cuốn...
Giang Thanh đi cô độc trên con đường thiên lý.
Chàng nhìn về phía chân trời xa tít, một màu trắng xóa, chàng lẩm bẩm :
- Tuyết bay đã mười ba ngày rồi. Ta đã chậm mất ba ngày, chắc nàng đau đớn lắm! Trời... ta có nên đi gặp lại nàng hay chăng?
Mấy hôm nay, không biết một mãnh lực vô hình nào dung rủi, làm cho Giang Thanh đi lần, đi lần về địa điểm hẹn ngộ với Toàn Linh Linh.
Trong tâm tư của chàng lại nổi lên một ý nghĩ :
“Huệ muội bặt vô âm tín, mà Linh Linh thì chắc đang đau đớn. Linh Linh và Hạ Huệ ơi! Hai người đừng làm cho ta đau khổ nữa!”
Chàng dừng chân lại giữa trời gió tuyết, suy nghĩ khá lâu. Chàng dậm chân tỏ vẻ cương quyết, rồi thân hình bay vù về phía bến đò Hoàng Hà, nơi địa điểm hiệp mặt với Toàn Linh Linh.
Không bao lâu, chàng đã đến nơi.
Bên cạnh bến đò có một ngọn đồi thông cao lắm.
Trên ngọn đồi có xây một ngôi nhà mát. Lúc bấy giờ, một lớp tuyết phủ dày đặc khắp ngọn đồi.
Xa xa chàng nhìn thấp thoáng thấy có một người mặc chiếc áo lông cừu trắng đang đứng ngoảnh mặt về phía bờ sông.
Người này có lẽ đứng đó lâu lắm rồi, vì rằng một lớp tuyết dày đặc đã đóng trên vai người ấy.
Bóng dáng con người này thật là yểu điệu. Lâu lắm mới nghe buông ra một tiếng thở dài não nùng, và hình bóng của Giang Thanh bay tới vù vù như một cơn gió lốc.
Chàng dừng chân đứng giữa ngôi nhà mát.
Vậy mà bóng dáng yểu điệu của người kia vẫn chưa hay biết, cứ đưa cặp mắt thờ thẫn nhìn mặt sông đang đóng thành băng giá.
Giang Thanh giật mình ngắm nhìn con người đứng cách mình chừng ba bước, với hình dáng thật quen thuộc, chàng cắn răng bạo dạn gọi :
- Linh Linh!
Con người ấy giật mình như vừa nghe hai tiếng sét, nàng quay phắt đầu lại.
Trên gương mặt diễm lệ của nàng, nước mắt ròng quanh, đôi mi đỏ ngầu vì đã khóc quá nhiều, sắc mặt nhợt nhạt không còn chút máu.
Nàng chính là Toàn Linh Linh.
Giang Thanh nói :
- Linh Linh, nàng hãy tha lỗi cho tại hạ. Tại hạ đến trễ ba hôm...
Linh Linh run rẩy lâu lắm mới nghe nàng nói mơ hồ :
- Không, huynh có thể đến đây hội ngộ, thì tôi lấy làm mãn nguyện lắm rồi!
Giang Thanh trờ tới một bước, cúi đầu nói nhỏ :
- Linh Linh, dầu sao huynh cũng đã sai hẹn...
Bất thình lình, Linh Linh nhảy xổ vào lòng chàng, hai người ôm lấy nhau, nước mắt ràn rụa, nàng nức nở :
- Muội ngỡ rằng kiếp này chúng ta không còn gặp lại nhau nữa. Muội đã đợi sáu ngày rồi, muội chờ đợi mỏi mòn con mắt...
Giang Thanh siết chặt nàng vào vòng tay của mình.
Chàng nghẹn ngào hôn Linh Linh như mưa bấc. Thời gian cơ hồ như ngưng đọng lại, giữa trời giá buốt căm căm, nhưng hai quả tim của hai người rộn ràng đập mạnh.
Lâu lắm, Linh Linh thủ thỉ nói trong lòng của Giang Thanh :
- Giang Thanh, trong những ngày muội chờ đợi, muội cơ hồ như quyên bẵng mất thời gian, quên bẵng tất cả.
Muội mơ màng nghe đến tiếng gọi của huynh trong cõi hư vô. Giang Thanh, nếu huynh không đến, chắc là muội phải chết lần chết mòn trong tuyệt vọng...
Giang Thanh trả lời với nàng bằng một loạt hôn nồng cháy. Chàng quá khích động nên nói chẳng ra lời. Chính thế, trong giờ phút êm đềm đó, nói cũng bằng thừa.
Linh Linh lại hỏi :
- Những ngày qua huynh đã làm gì?
Giang Thanh thiểu não đáp :
- Sống trên đầu gươm mũi giáo!
Linh Linh rúc đầu vào vai chàng, hỏi tiếp :
- Có nhớ muội chăng?
Giang Thanh thở dài hỏi vặn lại :
- Muội bảo huynh có nhớ muội chăng?
Linh Linh khẽ động đậy trong lòng chàng, nàng rút chiếc khăn tay lau nước mắt, nhìn kỹ Giang Thanh đoạn nói :
- Huynh có vẻ gầy, sao thế?
Giang Thanh mỉm cười :
- Nhớ muội!
Giang Thanh lại đặt một chiếc hôn lên má nàng, đoạn hai người ngồi xuống chiếc ghế đá trong nhà mát.
Linh Linh vẫn nhìn Giang Thanh không chớp mắt.
Giang Thanh e thẹn hỏi :
- Nhìn gì thế?
Linh Linh cúi mặt nói nhỏ:
- Nhìn huynh.
Giang Thanh ranh mãnh hỏi :
- Lạ lắm sao?
Linh Linh mỉm cười đáp :
- Muội nhìn để xem gương mặt này có giống như gương mặt mà muội đã thường gặp trong mộng...
Giang Thanh ôm lấy khuôn mặt phi thường diễm lệ của Linh Linh, dịu dàng hỏi :
- Muội trốn ra đi bằng cách nào?
Linh Linh đáp :
- Muội nói với phụ thân rằng cùng Sở Sở đến Đan Dương thành du ngoạn vài hôm.
Giang Thanh cười lớn :
- Không ngờ ngày nay muội lại biết nói dối, còn Sở Sở đâu?
Linh Linh đáp :
- Nó đợi muội ở Đan Dương thành. Chỉ vì huynh sai hẹn, muội hứa với nó rằng ba hôm trở lại, nhưng nay đã sáu hôm rồi!
Giang Thanh thò tay ra, nắm lấy cánh tay ngà ngọc của Linh Linh, đoạn nói :
- Thôi đừng giận!
Linh Linh vội hỏi :
- Dường như anh có điều chi nan giải...
Giang Thanh lắc đầu hỏi lại :
- Linh Linh, phụ thân còn giận huynh nữa không?
Linh Linh nghe hỏi giật mình suy nghĩ giây lâu, mới đáp :
- Giang Thanh từ đây cho đến hai tháng nữa, tốt hơn nên lìa khỏi đất Trung Nguyên.
Giang Thanh cười :
- À! Phụ thân muội sẽ có hành động bất lợi cho huynh phải chăng?
Linh Linh gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, nói nhỏ :
- Hiện nay, Tề Bá Lộc đã đến Song Phi đảo thương nghị cùng phụ thân. Đồng thời, Vạn thúc thúc, Phó thúc thúc, Phùng thúc thúc, và Liên Tâm song lão nay đều bình phục, xem tình thế này khó cho huynh lắm.
Giang Thanh buồn rầu nói :
- Linh Linh, muội xem trận đổ máu này có thể tránh khỏi chăng?
Linh Linh cắn môi thật lâu, rồi mới khe khẽ lắc đầu, nàng nói :
- Còn một việc quan hệ muội cần phải nhắc, khi huynh ở Song Phi đảo từng đấu một chưởng với một bà già mang chiếc mặt nạ bạc. Bà ấy là...
Giang Thanh vội vàng đỡ lời :
- Huynh biết bà ấy chính là Vô Định Phi Hoàn Lý Diệm Ngọc!
Linh Linh hốt hoảng hỏi :
- Huynh biết bà ấy?
Giang Thanh mỉm cười đáp :
- Biết chứ!
Linh Linh lại trịnh trọng hỏi :
- Vậy thì huynh có thể địch nổi bà ta chăng?
Giang Thanh gằn giọng đáp :
- May ra có thể thủ hòa!
Linh Linh thở dài nói :
- Vạn nhất có gặp bà ta, huynh nên bỏ chạy là hơn, vì cả Yên Hà sơn trang ai cũng kinh sợ bà ta...
Giang Thanh hỏi :
- Vậy Linh Linh có sợ không?
Linh Linh rùng mình, hạ thấp giọng nói :
- Huynh còn nhớ bà ta bắt gặp huynh ôm muội trong lòng.
Giang Thanh đỏ bừng đôi mát, gật đầu :
- Dường như phụ thân cũng thấy!
Linh Linh trả lời :
- Khi bọn người Trường Ly Nhất Điểu rút đi hết rồi, phụ thân gọi em đến trước mặt, toan dùng roi để đánh, nhưng mẫu thân đã khóc lóc nài nỉ, chính vào lúc đó thì bà ta đi sồng sộc vào...
Giang Thanh xen lời hỏi :
- Chắc muội tán đởm kinh tâm?
Linh Linh đáp :
- Lý sư mẫu bước vào thì ai nấy phải đều im bặt. Bà ta hậm hực nói: “Con gái đã mất nết rồi, thì không thiết đến nữa, hãy thả nó ra.” Phụ thân cúi đầu vâng lệnh.
Giang Thanh ngước mặt nhìn trời, hỏi :
- Muội có lạnh lắm không?
Linh Linh lắc đầu :
- Ngồi gần huynh, muội thấy ấm lắm...
Giang Thanh vừa quàng tay qua vai ôm lấy Linh Linh, bỗng thình lình một chuỗi cười nổi lên vang dậy, đánh tan bầu không khí êm đềm tĩnh mịch của cặp uyên ương.
Giật mình đứng phắt dậy, Giang Thanh thấy trước mặt mình hiện lên một người quen thuộc.
Đó là Vạn Triệu Nguyên.
Sau khi ông ta xuất hiện, trong chớp mắt, ba bên bốn bề bóng người trỗi dậy, gần ba mươi người kẻ trước người sau ùa tới bủa vây.
Giang Thanh rảo mắt nhìn sơ qua, thấy trong nhóm người ấy có Phùng Hùng, hai lão già gầy gò cao lên nghêu, và năm người thanh niên áo vàng mặt mày sáng sủa.
Giang Thanh cất giọng hỏi :
- Vạn đại hiệp, gần đây chắc hẳn an khan?
Vạn Triệu Nguyên nở một nụ cười chua chát, đưa mắt nhìn Linh Linh lúc bấy giờ đang núp sau lưng của Giang Thanh, gằn giọng nói :
- Hèn lâu không gặp, nhưng gặp nhau là chắc chắn sẽ có một trường huyết chiến xảy ra. Ha ha ha... thôi đừng nói dài dòng...
Giang Thanh muốn mở miệng trả lời, thì Linh Linh bỗng bước xéo ra nói :
- Vạn thúc thúc nhất quyết không tha cho Giang Thanh sao?
Vạn Triệu Nguyên cau mày, xẵng giọng :
- Linh Linh, ngươi là một đứa con bất hiếu, ngươi sẽ bị trừng trị một cách xứng đáng. Trịnh Kinh đâu, hãy bảo cho nó biết huấn thị của Trang chủ.
Một gã thân hình vạm vỡ, mặt mày đanh ác, trong tay cầm một phong thơ mở ra lớn tiếng đọc :
- Ta truyền cho toàn thể thuộc hạ được rõ, Toàn Linh Linh đã mang tội phản nghịch, tội trạng rõ ràng, nay bản Trang chủ không còn kể Linh Linh là con gái nữa, nếu ai bắt gặp nó tại đâu, thì cứ được quyền sinh sát.
Linh Linh mặt mày thất sắc, nước mắt đoanh tròng.
Bỗng nhiên, Giang Thanh ngửa mặt nhìn trời gằn giọng :
- Linh Linh, bước sang đây!
Linh Linh ngoan ngoãn lui bước đến bên cạnh Giang Thanh, và chàng hiên ngang ngạo nghễ nói :
- Vạn đại hiệp... Ha ha... một con sư tử có bao giờ cúi đầu van xin một bầy sói tha cho đâu? Bây giờ, Giang Thanh chánh thức nói cho bọn các người biết rằng mảnh đất trắng này sẽ nhuộn máu các người đó!
Câu nói vừa dứt, thì hai ông lão gầy gò vội hừ lên một tiếng, hậm hực nói :
- Quả không hổ là nghĩa tử của Tà Thần, nhưng ta hỏi ngươi, ngươi biết ta là ai không?
Giang Thanh lớn tiếng đáp :
- Không cần biết.
Hai lão già giận đến tái xanh sắc mặt, nói tiếp :
- Hay lắm, vậy thì Thiên Mục song đồ hôm nay nhứt quyết so với nghĩa tử của Tà Thần vài chiêu...
Bốn chữ Thiên Mục song đồ lọt vào tai làm cho Giang Thanh giật mình kinh hãi.
Chàng thường nghe lời đồn rằng Thiên Mục song đồ vốn giết người như rạ. Trong một đêm kia ra tay tàn sát gần hết ba trăm mấy mươi tên thợ săn trên vùng Thiên Mục sơn, ra tay thật là cay độc.
Giang Thanh nghiêm sắc mặt đáp :
- Thiên Mục song đồ là Hướng Như và Hướng Tông hai ngươi làm việc ác đầu trời. Hôm nay là ngày đền mạng đó!
Vạn Triệu Nguyên sợ Thiên Mục song đồ khởi sự tấn công, vội nhắc chừng :
- Xin nhị vị huynh đài hãy đợi chốc nữa, e rằng Lý tiền bối sẽ đến đây tức khắc...
Câu nói thật nhỏ, nhưng cũng lọt vào tai của Giang Thanh, chàng cả cười :
- Hèn chi chúng bây chưa dám khởi sự tấn công, té ra còn chờ đợi Vô Định Phi Hoàn Lý Diệm Ngọc.
Phùng Hùng bật cười đanh ác :
- Chính thế, tiểu tử họ Giang kia, ngươi có gan chờ đợi không?
Giang Thanh nắm lấy tay Linh Linh cười đáp :
- Phùng Hùng, ta sẽ cho bọn ngươi chết tại chốn này!
Vạn Triệu Nguyên cười ha hả, cố ý kéo dài câu chuyện :
- Giang Thanh cớ sao ngươi biết Lý lão tiền bối còn sống ở dương gian?
Giang Thanh ngửa mặt nhìn trời mà chẳng trả lời. 

Như lai thần chưởng (hồi 42)

Máu hồng loang tuyết trắngVạn Triệu Nguyên lại nở một nụ cười man trá, đưa mắt nhìn xuống chân núi hạ thấp giọng hỏi rằng :
- Giang huynh, chắc Giang huynh thích nghe câu chuyện tại sao Lý lão tiền bối còn sống đến ngày nay.
Bất thình lình Giang Thanh chấp hai tay lại trước mặt, đoạn dang thẳng ra, chiếc áo xanh mặc bên ngoài của chàng rách nát, bay lả tả, để lộ chiếc áo Hỏa Vân Y bên trong ra, đồng thời một luồng kình phong tỏa ra ào ào, ập về phía Vạn Triệu Nguyên.
Lão nạt lên một tiếng, xoay mình trở bộ để tránh ngọn đòn cang liệt của Giang Thanh.
Cùng trong một lúc, thân hình mảnh khảnh của Giang Thanh bay vù trở về phía sau tấn công Phùng Hùng, Phó Tuyền và Thiên Mục song đồ bằng mười hai chưởng liên hoàn.
Mọi người đều không ngờ Giang Thanh bất thần ra tay trong giờ phút này, thảy đều rần rần thay đổi vị trí để trốn đòn, tình thế hết sức khẩn trương.
Chiếc bóng đỏ chói của Giang Thanh bay vù lên cao, rồi lại thình lình sà xuống như chớp giăng, có hai tên công lực yếu nhất bị đòn bất chợt này đánh bay xuống triền núi.
Giang Thanh toát hết công lực ra toàn thân, làm cho thân hình chàng rắn chắc như một pho tượng thép, mỗi một đòn tuôn ra, khí thế có thể làm nát bia gãy đá.
Vạn Triệu Nguyên nạt lên một tiếng nhảy xổ tới chắn đâu Giang Thanh tuôn ra ba chưởng, cùng một lúc đá ba cước vào yếu huyệt của Giang Thanh.
Phùng Hùng và Phó Tuyền cũng thừa thế lướt tới, mong dùng thế nhiều người áp đảo Giang Thanh cho kỳ được.
Thân hình của Giang Thanh tráo qua trở lại trong những bóng cước đường quyền chằng chịt của đối phương, làm cho những đường đó thảy đều vô công hiệu.
Thây vậy, Vạn Triệu Nguyên vội vàng rút binh khí ra và Giang Thanh bắt đầu sử dụng Như Ý Tam Ảo.
Thiên Mục song đồ cười đanh ác, bất thần tung ra một quái chiêu, và lão ta hô to mấy tiếng lóng, tức khắc ba bên bốn bề có mấy mươi người vạm vỡ áp tới tiếp chiến.
Hướng Như ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, đoạn cùng người em là Hướng Tông cất mình bay bổng lên, vừa mãn trớn liền sà người xuống gần mình Giang Thanh để tấn công. Giang Thanh buông một tiếng cười nhạt, thân hình quay cuồng hỗn loạn làm cho tuyết bay gió cuốn, chàng sử dụng Thất Hoàn Trảm một cách hào hùng.
Thế là bốn năm món binh khí bay vù ra khỏi trận, sáu bảy bóng người ngã ngửa trên mặt tuyết. Giang Thanh cười rũ rượi, liên tiếp tung ra Phật Quan Sơ Hiện, và bảy tám người nữa như bảy tám con diều đứt dây, bay bổng xuống triền núi.
Những tiếng rú thê thảm, hòa lẫn với những tiếng hò hét vang trời. Phùng Hùng thấy bên mình kém sút, vội vàng sử dụng tuyệt kỹ Lưỡng Nghi thủ hòa lẫn với Đoạn Bia chưởng. Còn Thiên Mục song đồ thì thân hình bay nhảy nhanh như điện, mỗi một thế của hai lão tuôn ra thảy đều thần kỳ huyền diệu.
Trong cảnh mưa gió quyền cước, mấy mươi tên vạm vỡ thỉnh thoảng thừa thế chêm vào một hai thế độc, trong đó có năm gã thanh niên mặc áo vàng, mặt mày đẹp đẽ sử dụng toàn là những chiêu thế cao siêu tuyệt diệu, chiến trận diễn ra trong cảnh tuyết bay gió cuốn, trông thật hào hùng khôn tả.
Giang Thanh lúc bấy giờ tập trung hết tinh thần, mỗi một thế võ của chàng tung ra thảy đều công thủ liên hoàn chặt chẽ, thân hình của chàng quay cuồng hỗn loạn, làm cho người ta khó có thể biết rằng chiến cuộc đã diễn ra bao nhiêu hiệp.
Tiết trời càng ngày càng lạnh lẽo nhưng mà sắc mặt của mỗi người thảy đều hồng hào, mồ hôi vã ra như tắm.
Toàn Linh Linh đứng một mình nhìn trong ngôi nhà nát, nàng đưa cặp mắt dàn dụa nhìn chiến cuộc trong lòng rối tựa tơ vò.
Những vết chân người dẫm nát trên mặt tuyết trắng loáng thoáng máu hồng, đem lại cho người ta một cảm tưởng thật là kinh rợn. Binh khí xé gió nghe rào rào, làm cho bầu không khí đầy rẫy chết chóc.
Tiếng sát phạt ngày càng vang dậy, mỗi một người của mình thảy đều dốc hết toàn lực của mình ra chiến đấu.
Thanh đao của Phó Tuyền phát huy đến tột độ, chỉ thấy toàn thân ông ta nổi lên một vầng hào quang bàng bạc, trông thật ngoạn mục.
Lúc bấy giờ, Giang Thanh chỉ dùng Thất Hoàn Trảm hỗn hợp Như Ý Tam Ảo để đối địch, chàng thầm nghĩ :
- “Xem tình thế này, ta phải dùng cách tốc chiến tốc thắng mới có thể giải vây”.
Trong lúc đó, binh khí của Phó Tuyền bất chợt tấn công Giang Thanh suýt nữa trúng vào vai trái của chàng.
Giang Thanh dùng mũi giày chấm đất, đảo mình nửa bộ, bất chợt tấn công Phó Tuyền bằng hai chưởng liên hoàn kèm trong ba đá. Ba ngọn cước cực mạnh đó làm cho Phó Tuyền phải thối lui.
Giang Thanh bất thần vung hai bàn tay ra theo hai chiều hướng không nhứt định, xử một thế Âm Mạc Dương Quang làm cho Phó Tuyền, Vạn Triệu Nguyên và Thiên Mục song đồ bất đắc dĩ phải nới lỏng vòng vây.
Trong cơn hỗn loạn, hai trong năm gã thanh niên mặc áo vàng trúng đòn ngã ngửa.
Năm người này thảy đều là anh em ruột, là một nhóm dũng sĩ dưới tay của Phó Tuyền, tên gọi là Hoàng Sơn ngũ tứ. Phen này, Phó Tuyền muốn tận lực giúp đỡ Toàn Lập chấn chỉnh uy danh nên cho người ra tận miền quan ải kêu về giúp sức, nào ngờ bây giờ phải trúng đòn Âm Mạc Dương Quan, gãy mất hết hai người.
Phó Tuyền đau lòng lắm, ông ta nhảy xổ tới đánh phủ đầu Giang Thanh một cách điên tiết, Giang Thanh cả cười, lại tung ra một đòn Thất Hoàn Trảm, dưới thế võ cực kỳ hung bạo, Phó Tuyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đoạn rút lui.
Trong rừng dao búa, Giang Thanh lại trổ một Chưởng Bất Nhẫn Huyết, tiếp theo đó một chiếc đầu lâu lìa khỏi cổ rơi lông lốc giữa chiến trường.
Giang Thanh vẫn giữ yên thân hình như cũ, lại tung ra một đòn Chưởng Bất Nhẫn Huyết, lại một người trong Hoàng Sơn ngũ tứ đầu rơi khỏi cổ.
Một nguồn căm phẫn đến cực điểm dâng lên tự đáy lòng của mọi người.
Vạn Triệu Nguyên vô cùng kinh dị nghĩ thầm :
- “Tiểu tử Hỏa Vân Tà Giả thật là lợi hại”.
Nghĩ đến đây thì Vạn Triệu Nguyên vùng cất mình bay tới khí thế như đê vỡ, nước tràn.
Chiếc vòng sắt trên tay của Vạn Triệu Nguyên vừa tiếp xúc với Giang Thanh thì một luồng xức mạnh truyền sang dữ dội, công lực của Vạn Triệu Nguyên mà cũng không chịu nổi, thân hình của ông ta phải bắn ra ngoài hai trượng.
Đó là kết quả của thế Khổ Hải Vô Biên.
Chiếc áo đỏ chói của Giang Thanh lúc bấy giờ bay lượn giữa chiến trường, chàng đi tới đâu thì đối thủ dãn ra tới đó, dưới một loạt tấn công dữ dội, thế trận của Yên Hà sơn trang hoàn toàn tan rã.
Vạn Triệu Nguyên thình lình dừng tay lại, nạt :
- Khoan!
Giang Thanh tức tốc dừng bộ, hỏi :
- Vạn đại hiệp có điều chi dạy bảo?
Chính vào lúc Vạn Triệu Nguyên vừa mấp máy định trả lời, thì một vàng hào quang rực rỡ bay vèo vèo vào giữa ngực Giang Thanh một cách thần tốc, một giọng nói gay gắt vang lên :
- Ta xem mi ngông cuồng đến bực nào cho biết?
Giang Thanh thất sắc, vung hai bàn tay ra nhanh như gió ngăn chận lại luồng hào quang kia. Tiếp theo đó, một bóng người gầy gò bị hai bàn tay của Giang Thanh ngăn lại, những tiếng kêu răng rắc liên hồi vang lên, không ai kịp tiếp cứu, thân hình gầy gò đó chính là Phùng Hùng bị đánh ngã ngửa nằm quay cuồng, lăn lộn trên mặt tuyết.
Thì ra ban nãy, ông ta đã dùng tuyệt kỹ bí truyền của mình là Cửu Thoa Tuyệt Mệnh, ném vù ra một mũi kim thoa, tập kích Giang Thanh.
Liền theo đó, ông ta tung mình nhảy theo, mong thừa cơ sử dụng sát thủ.
Nhưng Giang Thanh đã kịp thời dùng một thế Lưỡng Toàn Kỳ Mỹ, một tay bắt gắn kim thoa, một tay trả đòn vào giữa ngực Phùng Hùng và kết quả Phùng Hùng phải thất bại.
Giang Thanh mỉm cười, liếc nhìn Linh Linh, đoạn gằn giọng hỏi đối phương rằng :
- Bọn ngươi muốn tiếp tục đấu chiến hay chăng?
Vạn Triệu Nguyên lỡ khóc lỡ cười.
Đột nhiên.
Một luồng hào quang xanh rờn loé lên trên mặt tuyết bất thần tập kích vào đầu Giang Thanh. Trong lúc bất cập, nhưng Giang Thanh cũng kịp thời lánh sang ba bước, dùng một tốc độ phi thường nhanh nhẹn, xuống một cái “Toạ tấn” ngồi yên trên mặt tuyết.
Chàng dựng bàn tay hữu ra trước ngực, bàn tay tả đánh khống vào phía trên một chưởng, cùng trong một lúc, bàn tay hữu của chàng nối liền theo đuôi bằng một chiều hướng quái dị. Thế rồi cuồng phong nổi dậy rào rào không còn một kẽ hở, ập vào đối phương...
Một giọng nói khàn khàn vang lên :
- Trời! Như Lai thần chưởng.
Chính thế, đó chính là một đòn kinh thiên động địa trong Như Lai thần chưởng, mà Giang Thanh sử dụng lần thứ nhất: Phật Tâm Nhất Niệm.
Một bóng người gãy mất một cánh tay bay vù lên không trung, một thanh đại đao còn lại trong tay người đó cho chúng ta biết rằng, kẻ trúng thế Phật Tâm Nhất Niệm kia chính là Phó Tuyền.
Giang Thanh xuất chưởng rồi, vội vàng đứng dậy.
Vạn Triệu Nguyên như một con hổ điên cuồng, gầm lên dữ dội nhảy tới liều chết với Giang Thanh. Chàng nghiến răng kèn kẹt đảo mình hai vòng, tung ra ba đá để làm rối mắt đối phương, rồi bàn tay hữu móc thẳng ra, bàn tay tả cong lại như vấu ó, hai thế liên kết vào nhau, kỳ diệu như xuất quỷ nhập thần, đó là một thế trong Ngũ Đại Tán Thủ: Thi Giải Bát Phương.
Vạn Triệu Nguyên thình lình cảm thấy toàn thân của mình bị ném vào một vùng trốc xoáy, áp lực nặng nề cơ hồ nghẹt thở. Ông chuyển hết sức bình sinh múa tít chiếc thanh luân trong tay che kín khắp thân hình.
Đó là thế Thanh Huy Bế Mục của Vạn Triệu Nguyên.
Hai bóng người quán quít vào nhau, giây lâu mới tách rời ra. Chỉ thấy Vạn Triệu Nguyên, một tay hào kiệt lừng danh võ lâm, lúc bấy giờ mặt mày nhợt nhạt, hai bàn tay trắng, thân hình run rẩy, binh khí của lão không biết biến đi đâu, mà trước vạt áo bào, máu ra đỏ ối.
Vì rằng lão vừa chạm phải một thế trong Ngũ Đại Tán Thủ, kể từ ngày Giang Thanh sự dụng tuyệt kỹ này chưa ai địch nổi, người có công lực thâm hâu như Vạn Triệu Nguyên gặp phải, trong phút bối rối, bị Giang Thanh tước binh khí, và lãnh lấy một đòn Huyết Lưu Mãn Địa.
Giang Thanh bình tĩnh tiến về phía Thiên Mục song đồ, nói :
- Bây giờ tới phiên nhị vị.
Thiên Mục song đồ không trả lời nhưng thái độ rụt rè của hai lão, cho Giang Thanh biết rằng họ đã kinh sợ oai lực của người nối chí Tà Thần.
Giang Thanh nói tiếp :
- Thiên Mục song đồ, tiếng tăm và sinh mạng không bao giờ giữ được lưỡng toàn, danh còn thi mạng mất, mạng mất thì danh ấy mới còn, nay nhị vị muốn đường nào.
Thình lình Giang Thanh thét :
- Lập Ba Vi Trụ!
Tiếp theo đó, chàng quả thật tung ra thế Lập Ba Vi Trụ, và Thiên Mục song đồ cũng gầm lên hai tiếng tung ra bốn chưởng để kháng cự.
Giang Thanh tay tả cầm binh khí của Vạn Triệu Nguyên, tay hữu công kích.
Thiên Mục song đồ biết rằng, phen này muốn sinh tồn thì phải dốc hết toàn lực. Hai chiếc bóng người, khi thì liên kết vào nhau, khi thì tách rời ra nhanh như điện để đối phó với Giang Thanh.
Mười một hiệp trôi qua, một tiếng vang trỗi dậy có tiếng của Giang Thanh thét :
- Chưởng Bất Nhẫn Huyết!
Câu nói vừa dứt thì hào quang loé lên, tiếng binh khí xé gió vì vèo, một chiếc đầu lâu bay ra ba trượng. Nhìn kỹ, thấy người tử nạn này chính là Hướng Tông.
Trong lúc Hướng Như hoang mang kinh hãi, chưa kịp đau lòng vì cái chết quá bất ngờ của người em, thì bốn tiếng nói của Giang Thanh đã trỗi dậy :
- Âm Mạc Dương Quan!
Hai luồng chưởng phong mạnh bạo thổi ùa tới, chia ra hai chiều hướng khác nhau, vừa oai mãnh, vừa cay độc, vừa tế nhị, làm cho ai ai cũng đều kinh hãi.
Thế rồi, tiếng xương gãy, tiếng thịt rơi vang lên, người ta cơ hồ như nghe thấy một cây tre bị bẻ, vang lên một tiếng “rốp” dòn rã một màn mưa máu bay ra, lại một người bạc phước đi sang bên kia thế giới.
Vạn Triệu Nguyên đờ người ra, ngẩn nhìn hai cái xác không hồn của Thiên Mục song đồ mà không nói một lời nào.
Nơi đây là Tử Hỏa Nham.
Tử Hỏa Nham là một nơi phong cảnh hữu tình, mặc dầu tuyết phủ đầy non, nhưng vẫn còn sắc thái thanh cao tuyệt mỹ của nó.
Nhưng tiếc thay, giờ này máu hồng loang mặt tuyết, xác chết nằm ngổn ngang, bầu không khí hôi tanh nồng nặc.
Linh Linh tựa lưng vào một ngôi nhà mát, đăm đăm nhìn bầu trời vẩn đục, sắc mặt nàng thật thê lương ảm đạm.
Giang Thanh thình lình nở một nụ cười khó hiểu, bước tới gần bên Linh Linh hỏi :
- Linh Linh, muội có sợ chăng?
Giang Thanh nói rõ từng tiếng một :
- Bọn họ bức bách ta, nên ta mới.
Linh Linh đảo mắt nhìn quanh, ấp úng nói :
- Giang Thanh, e rằng muội không thể trở về với gia đình được nữa...
Giang Thanh cười ngạo nghễ, nhìn thẳng vào gương mặt ngọc của Linh Linh mà hỏi rằng :
- Vậy thì Linh Linh muội có hối hận không?
Linh Linh lắc đầu, nước mắt chảy vòng quanh, nàng trả lời :
- Muội không bao giờ hối hận, chỉ hơi buồn vì không thể báo đáp ơn sanh thành dưỡng dục của song thân.
Vuốt lại mái tóc của mình vừa đóng một lớp tuyết trắng xóa, Giang Thanh nói :
- Linh Linh, chúng ta đi thôi.
Linh Linh do dự đưa mắt nhìn Phó Tuyền, mà Phó Tuyền lúc bấy giờ toàn thân đẫm máu.
Giang Thanh biết ý của Linh Linh đang thương xót lão già này, chàng vội nói :
- Huynh đã nới tay đối với lão, bằng không thì lão ắt chầu trời rồi.
Nói đoạn, chàng bay mình tới móc thuốc ra thoa vào vết thương cho Phó Tuyền đoạn băng bó cẩn thận rồi đi về phía Vạn Triệu Nguyên.
Vạn Triệu Nguyên lúc bấy giờ đang đứng thẫn thờ ngửa mặt nhìn trời... Giang Thanh lạnh nhạt nói :
- Vạn đại hiệp, sở dĩ hôm nay đẫm máu khá nhiều chỉ vì quý vị bức bách tôi quá lẽ. Binh khí của đại hiệp tôi vùi dưới mặt tuyết cách đây sáu trượng, từ đây về sau, mong rằng binh khí của đại hiệp không nhuốm máu đào nữa.
Nói rồi Giang Thanh trở về phía Linh Linh, hỏi nàng :
- Muội còn điều chi nan giải nữa chăng?
Linh Linh òa lên khóc ngất, rồi phủ phục vào lòng Giang Thanh, nức nở :
- Chúng ta đi thôi!
Giang Thanh quàng tay qua lưng của Linh Linh, rồi thân hình của hai người loáng thoáng bay đi trên tuyết trắng. 

Như lai thần chưởng (hồi 43)

Đất bằng sóng dậyGiang Thanh bế Linh Linh vào lòng chạy một mạch đến một thị trấn Đại Đô Khẩu, mới dừng chân lại.
Một mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của Linh Linh tỏa ra làm cho Giang Thanh ngay nhất. Linh Linh nhắm nghiền đôi mắt hỏi rằng :
- Đến rồi ư?
Giang Thanh cúi đầu xuống nói nhỏ :
- Mới đến Đại Đô Khẩu chúng ta không nên vào đây, nên nhớ rằng Lý Ngọc Diệm còn chưa xuất hiện ta cố giấu hành tung thật kỹ, món nợ mấy này phải chờ nghĩa phụ ra tay thanh toán.
Linh Linh rùng mình hỏi :
- Chẳng biết Lệ lão tiền bối phải thanh toán bằng cách nào?
Giang Thanh suy nghĩ giây lâu mới lên tiếng trả lời :
- Nghĩa phụ nay đã già, chắc không còn đánh đá như xưa nữa, thanh toán ra sao thật khó mà liệu trước.
Linh Linh nhắm nghiền đôi mắt hỏi nhỏ rằng :
- Giang Thanh, một trận ác chiến kinh hoàng sắp sửa xảy ra vậy, thì bây giờ huynh có thể cùng muội đi tìm một nơi yên lành vắng vẻ để nghỉ ngơi vài hôm...
Giang Thanh ranh mãnh hỏi :
- Nhà ngươi chẳng sợ ta ư?
- Ta biết “ngươi” là quân tử!
Giang Thanh cười mà rằng :
- Đôi khi người đẹp trong tay thì tánh khí của người quân tử không còn nữa Linh Linh cả cười tựa đầu vào lòng của Giang Thanh ấp úng chẳng nên lời.
Chính vào lúc đó thì trong cõi lòng của Giang Thanh dâng lên hình bóng của một người, người ấy mặt mày tiều tuỵ, thân xác võ vàng.
Trong lúc tinh thần của Giang Thanh đang tranh đấu mãnh liệt thì gương mặt mỹ ngươiều của Linh Linh lại hiện lên.
Thế rồi không biết tự lúc nào, đôi môi của hai người gắn chặt vào nhau, làm thành một cái hôn ngọt ngào, nóng cháy toàn thân cả hai người run rẩy, tim đập mạnh, ngọn lửa ái tình bùng bùng bốc cháy...
* * * * *
Nửa tháng trời lặng lẽ trôi qua tuyết càng rơi càng dạy đặc, từng cơn gió lạnh thấu xương từ muôn phương kéo về đem lại giữa nhân gian một mùa Đông giá buốt.
Trong một xóm nghèo cạnh Đại Đô Khẩu chừng năm mươi dặm. Con sông đầu phố đã khô đọng từ lâu, bên dòng sông con ấy có một ngọn đồi nho nhỏ, dưới chân đồi có một khoảng đất bằng phẳng rộng mênh mông.
Hai dãy nhà tranh lặng lẽ nằm dưới chân đồi. Trên mái từng đợt khói lam chiều uốn éo, bay bổng giữa từn không chắc có lẽ họ đang nấu cơm chiều thì phải.
Từ trong một ngôi nhà vang ra một chuỗi cười thật quen thuộc. Nếu không lầm thì chính đó chính là của Linh Linh.
Trong gian nhà có một cái lò đang hừng hựuc lửa hồng, chiếu lên khuôn mặt của hai người ngồi bện cạnh.
Trong bóng tối bập bùng, khuôn mặt của người thiếu nữ càng đẹp thêm lên, khuôn mặt của người đàn ông thì càng thêm rắn rỏi.
Đó chính là cặp uyên ương Giang Thanh và Linh Linh...
Tiếng lửa tí tách nổ liên hồi, ánh lửa làm cho gương mặt của Linh Linh hồng hào tươi tỉnh. Giang Thanh thủ thỉ :
- Muội thật đẹp...
Linh linh e thẹn sà mình vào lòng của Giang Thanh.
Hai người quấn chặt lấy nhau.
Nửa tháng nay tuy hai người ở chung với nhau trong gian nhà hẻo lánh này đôi bên lại yêu nhau thắm thiết, nhưng cả hai đều giữ lễ, không làm một điều nhơ bẩn nào, tình yêu của hai người thật là trong trắng, trong trắng như tuyết bay ngoài trời.
Lâu lắm Linh linh mới gỡ tay Giang Thanh ra :
- Chúng ta dùng cơm chiều đi.
Giang Thanh trả lời :
- Hay lắm, nhưng muội đi dọn cơm, huynh thấy nhớ lắm...
Linh Linh bước đi hai bước quay đầu trở lại nói :
- Giang Thanh, hai mươi năm về sau nếu huynh còn giữ được tình cảm như vậy thì muội yên lòng lắm, chỉ e...
Giang Thanh hỏi :
- Sao?
Linh Linh trả lời nho nhỏ :
- E rằng khi ấy không biết có bao nhiêu người con gái tre đẹp hầu hạ chung quanh huynh và huynh sẽ quên đi người con gái xấu xí Linh Linh này.
Giang Thanh thình lình đứng phắt dậy ôm chầm lấy Linh Linh đặt lên mái tóc nàng, má nàng, cổ nàng những nụ hôn cuồng loạn.
Chàng hổn hển :
- Linh Linh đừng nói thế!
Linh linh bỗng rúc đầu vào lòng Giang Thanh òa lên khóc. Giang Thanh hốt hoảng hỏi :
- Tại sao muội khóc?
Linh Linh không trả lời Giang Thanh lại nói :
- Muội đừng khóc nữa, tiếng khóc này làm cho huynh đau hổ khôn ngần.
Linh Linh nức nở nói rằng :
- Giang Thanh, nửa tháng nay huynh có vui không?
Giang Thanh tra lời :
- Vui nhất đời huynh!
Linh Linh lại òa lên khóc, nức nở :
- Muội sợ...
Giang Thanh hỏi ấp úng :
- Sợ gì? Ai có thể làm cho muội sợ?
Linh Linh nói qua làn nước mắt :
- Muội sợ những ngày vui sẽ qua mau, và không bao giờ trở lại, em sợ mất anh...
Giang Thanh thở dài, vỗ đầu người yêu mình nói nho nhỏ :
- Muội đừng nghĩ lẩn thẩn như thế, không ai có thể chia rẽ đôi ta được.
Linh Linh bỗng ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên hỏi rằng :
- Muội hỏi thật, Hạ Huệ cô nương cũng không thể chia rẽ đôi ta?
Câu hỏi này như tiếng sét nổ vang tai, chàng nhắm nghiền đôi mắt, hai tiếng Hạ Huệ đã in tâm khắc cốt chàng rồi, quên làm sao được.
Sự biến sắc của Giang Thanh không sao giấu được Linh Linh, nàng đau lòng lắm, cắn chặt đôi môi nói chẳng lên lời.
Giang Thanh siết chặt Linh Linh vào lòng hỏi một câu bi thảm :
- Linh Linh muội căm hờn huynh lắm có phải không?
Linh Linh rơi nước mắt trả lời :
- Muội yêu huynh! Muội chỉ phiền một điều là không thể chiếm trọn tình yêu của huynh.
Giang Thanh nói :
- Vậy thì muội có hối hận không? Vì đã yêu nhầm một con người hèn hạ như huynh?
Linh Linh lắc đầu :
- Không, muội hiểu huynh lắm, muội không thể không có huynh, nhưng muội cũng biết rõ nỗi khổ tâm của một nguời con gái khi mất huynh. Muội không thể vì hạnh phúc riêng mình mà phải để một người con gái khác khổ hận suốt đời.
Giang Thanh im lặng lâu lắm mới nói rằng :
- Linh Linh, muội tha lỗi cho huynh!
Linh Linh càng khóc to hơn, lâu lắm mới nói :
- Giang Thanh ơi, tình yêu là một vật cần phải thủy chung, nhưng mà huynh đối với muội quá ư chân thành, nên muội bất chấp huynh đối với người khác ra sao, muội chỉ cần huynh yêu muội như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi, mặc dầu tình yêu có sứt mẻ, nhưng muội vẫn cho đó là trọn vẹn.
Giang Thanh bị xúc động mạnh, toàn thân run rẩy, chàng mừng thầm cho mình gặp một người thiếu nữ có lòng dạ khoan dung như Linh Linh.
Trong lò tiếng lửa nổ tí tách liên hồi, đều đều, hòa chung một nhịp với hai quả tim non. Lâu lắm Linh Linh mới hỏi :
- Muội mong rằng, Hạ Huệ cô nương sẽ tha thứ cho muội.
Giang Thanh siết chặt Linh Linh trong vòng tay của mình thủ thỉ bên tại nàng :
- Muội ngoan lắm, sau này...
Thình lình một câu hỏi lạnh lùng đanh đá từ bên ngoài theo gió lạnh đưa vào
- Không có “sau này” đêm nay là đêm cuối cùng của chúng bay!
Linh Linh giật mình đánh thót trong lòng của Giang Thanh, nàng kêu lên ba tiếng :
- Lý sư mẫu!
Và giọng nói kinh rợn ban nãy lại vang lên :
- Linh Linh chốc nữa bàn tay ta sẽ nhuộm máu của ngươi.
Linh Linh thất sắc kinh hoàng, chính vào lúc đó thì bên tại vang lên một câu nói rắn rỏi :
- Linh Linh đừng sợ!
Như một con chim chiều bạt gió, Linh Linh thu hình trong lòng của Giang Thanh run rẩy nói :
- Giang Thanh... bọn họ lại đến!
Giang Thanh ngạo nghễ trả lời :
- Thế nào cũng có ngày hôm nay.
Hai người càng siết chặt nhau và Giang Thanh bất thần to tiếng :
- Vô Định Phi Hoàn, ta chờ ngươi đã lâu.
Tiếng nói bên ngoài lại vang lên :
- Khá khen cho ngươi đó, hãy ra đây.
Giang Thanh trao cho Linh Linh một nụ hôn cương quyết, đoạn nắm lấy tay nàng ngang nhiên mở cửa đi ra.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, bầu trời một màu âm u đen tối.
Trên mặt tuyết, có rất nhiều chiếc bóng đen đứng im lìm lặng lẽ như những chiếc bóng kinh rợn của tử thần.
Đảo mắt một vòng, Giang Thanh thấy người đứng đầu trong bọn họ chính là bà lão đeo chiếc mặt nạ bằng bạc.
Đứng sau lưng bà ta là Trang chủ Yên Hà sơn trang Toàn Lập. Sau lưng Toàn Lập là Vạn Triệu Nguyên, Phó Tuyền, Liên Tâm song lão, Địch Trung và mấy mươi tên thuộc hạ.
Linh Linh kinh hoàng tột độ, nàng lả người trong lòng của Giang Thanh. Nàng không ngờ những người đến đây đưa nàng vào chỗ chết lại là những người thân yêu nhất đời.
Giang Thanh nhìn kỹ, thấy sau cùng còn có bóng dáng một người con gái yêu kiều diễm lệ, đang hầm hầm nhìn mình và Linh Linh.
Đột nhiên Toàn Lập hô to :
- Con tiện tì kia, còn không bước ra tự vẫn trước mặt ta, đợi ta ra tay sao?
Linh Linh trả lời một câu bi thảm :
- Xin cha tha tội bất hiếu cho con...
Toàn Lập nạt :
- Ta đã không kể người là đứa con gái của ta nữa, gia môn bất hạnh, mới sinh ra một đứa con ngỗ nghịch như ngươi.
Linh Linh tái xanh sắc mặt, nước mắt doanh tròng, toàn thân run rẩy. Nhưng Giang Thanh ngửa cổ cười ha hả :
- Toàn Lập, các hạ bất tất phải bức người thái thậm, kể từ ngày hôm nay Linh Linh đã là vợ của ta. Nếu ngươi bất phục ta sẵn sàng lãnh giáo...
Mặc dù Linh Linh đang cơn khổ não, thần trí bàng hoàng, nhưng lời nói của Giang Thanh, nàng nghe rõ mồn một. Nàng xúc động đến cực độ. Nàng nếm được một mùi vị thật là khó tả, vừa bi ai thống khổ, vừa an ủi sung sướng.
Thình lình Lý Ngọc Diệm tuôn ra một chuỗi cười quái dị, và bên rừng trúc đằng kia có mười mấy chiếc bóng người phi thân chạy tới bằng một tốc độ kinh hồn. 


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT