Đồ Quỷ ốc có một địa vực rộng lớn, sáu trăm năm nay, rừng cây, đồng dã, ao đầm, làng thôn, núi non, sông suối ở đó luôn luôn có chuyện lạ kỳ đồn đại tràn lan, thường hay gặp yêu quỷ quấy phá, nghe nói là nơi ma quái tụ tập. Dải đất đó do thế lực của "Hạ tam lạm" Hà gia, "Cô nương miếu" La thị, "Hoàng đế điện" hai họ Xá và Cam chia nhau thao túng. ("Hạ tam lạm", tức ba hạng hèn kém nhất, có nghĩa là bọn người tham lam quá độ, lạm dụng hình phạt, thô bỉ đáng ghét nhất). Bốn nhà đó phần nhiều thông đồng ăn ý với nhau, hễ là thân hữu của bất kỳ dòng họ nào trong số, người ta hầu như không dám động thủ đả thương, tránh kết oán mà dính đến đủ mặt thù địch hung tàn.
Đến trước phạm vi thế lực của "Đồ Quỷ ốc", Kim Lão Cúc đề ra một ý kiến.
Cũng là một kiến nghị.
Gã xung phong:
"Để ta đi thuyết phục đám huynh đệ của 'Đồ Quỷ ốc' đừng phù trợ kẻ xấu, đừng làm khó bọn ta".
Mọi người đều cực lực phản đối.
Lương Thương Trung cho là: "Ngươi làm vậy là tự chui vào lưới đó".
Đại vương ăn cát thấy rằng: "Cái đám chẳng hiểu đạo lý đó nhất định sẽ không nghe lời ngươi mà bỏ ý lấy lòng bè lũ hoạn quan đâu, ngươi bỏ ý định đó đi".
Hiệu úy miệng méo cũng chống lại: "Bọn chúng bằng vào gì mà phải nghe ngươi?".
Kim Lão Cúc đáp: "Đừng quên ta vốn có lắm uyên nguyên với chúng, ta cũng là người họ Kim".
Đôi mắt thu thủy của Tiêu Hồn cô nương chăm chú nhìn gã, hỏi: "Tại sao phải là ngài đi?".
Kim Lão Cúc tới lúc đó mới đỏ mặt: "Các người vì nghe theo kế sách của ta, cơ hồ phải bỏ mạng ở Khốn Long nhai. Ta muốn đoái công chuộc tội".
Tuyệt đại đơn kiêu ngang tàng thốt: "Vậy ta đi với ngươi".
Đôi mắt tiêu hồn tỏa ánh tiêu hồn của Tiêu Hồn liếc nhìn y: "Sao cũng phải có ngài đi?".
Tuyệt đại đơn kiêu đáp: "Để có trợ thủ".
Tiêu Hồn chợt hỏi: "Người của ngài đâu?".
Tuyệt đại đơn kiêu vốn có một đám thủ hạ. Y còn có một ngoại hiệu khác là "Cấp cấp phong", cũng vì y hành quân bố trận quỷ khốc thần sầu, thần tốc quỷ dị, thình lình đột ngột nên mới có danh hiệu đó. Còn cái danh "Tuyệt đại đơn kiêu" là bởi: y vốn là người luôn luôn có đôi có cặp. Hai mươi bảy năm trời bôn ba giang hồ, kẻ đồng hành của y toàn là nhân vật lừng danh hiển hách. Cách đây hai mươi bảy năm, y và "Kế vô di sách" Công tôn Toán My kề vai xông pha thiên hạ, chưa đầy bốn năm tên tuổi đã vang vọng, nhưng Công tôn Toán My lại bị người ta ám toán bỏ mạng. Sau đó y lại tìm đến hợp tác với Mạc Cốt đại sư danh chấn thiên hạ, được sáu năm thì Mạc Cốt đại sư bất hạnh tử trận. Không lâu sau, y lại kiếm "Đôn Hoàng nhất kiếm" Trần Thố Tử liên thủ, lần này kéo dài được mười năm, Trần Thố Tử lại đi làm quan, cuối cùng bị bọn quan hoạn hãm hại, phải chạy ra nước ngoài làm cướp biển. Rồi y liên kết với "Đại vương gây thù" Hà Hy, hai năm sau Hà Hy bị phục kích tiêu tùng; lại hợp sức với "Bác bộ cản thiềm" Lương Vạn Lý, mới ba năm Lương Vạn Lý lại trúng độc lìa đời; lại cặp kè với "Mãnh nam nhi" Thái Ngọc, nhưng chỉ qua một năm là Thái Ngọc đã bị chém giữa đường.
Cho nên "Cấp cấp phong" Văn Tùy Hán cũng không còn liên hợp với người nào nữa, ai nấy trong giang hồ cũng vì vậy mà đặt cho y cái tên "Tuyệt đại đơn kiêu".
Gần đây y tuy chỉ một mình lèo lái, nhưng quả là có một nhóm thủ hạ tinh nhuệ.
--- Hôm nay lại chẳng thấy một ai, mấy người đó đi đâu mất rồi?
"Người của ta sau khi biết ta đối đầu với giới cầm quyền, nghe đồn bọn thiến muốn lấy đầu ta", Tuyệt đại đơn kiêu cười lạnh: "Họ liền kịp thời trở mặt lìa bỏ ta, đi có đi, chạy có chạy, phản phé có phản phé. Ta chỉ còn một mình. Ta kêu các người quay về là biết con đường phía trước chẳng dễ gì xông qua được. Các người đã nhất định phải xông tới, ta cũng chỉ còn nước đi theo".
Tiêu Hồn cười nói: "Xem ra lần này ngài không chỉ đi theo, e rằng mạng cũng bỏ theo".
Đại vương ăn cát xen lời, gãi đầu nói: "Xem ra ta đã hiểu lầm ngươi rồi. Ta còn cho rằng ngươi chỉ lo cho mình, sợ liên lụy bản thân, cứu người chẳng chịu cứu đến cùng".
Tuyệt đại đơn kiêu thốt: "Giúp người là giúp bằng hành động, nào phải bằng miệng".
Tiêu Hồn nói: "Nhưng chỉ có hành động mà không nói rõ, rất dễ khiến cho người ta không thể hiểu nổi hành động của ngài".
Tuyệt đại đơn kiêu thốt: "Không hiểu cũng chẳng sao. Phàm làm chuyện gì, chỉ cần lòng mình hiểu, không cắn rứt lương tâm thì tốt rồi, hà tất phải đòi hỏi ai ai cũng hiểu, chuyện gì cũng phải minh minh bạch bạch!".
Đôi mắt mỹ lệ của Tiêu Hồn chăm chú nhìn y: "Ngài đi thật?".
Câu trả lời của Tuyệt đại đơn kiêu chỉ có một tiếng: "Đi".
Tiêu Hồn rút trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Tuyệt đại đơn kiêu: "Cha ta hồi làm quan từng giúp Hà tam thúc Hà Nguyên Uất của 'Hạ tam lạm' Hà gia, nếu ngài gặp ông ta, trao thư này cho ông ta có được không? Nói không chừng ông ta sẽ nới cho bọn ta một lối đi".
Tuyệt đại đơn kiêu lạnh lùng thốt: "Ta xưa nay chưa từng chuyển giao vật gì cho người ta".
Tiêu Hồn nói: "Nhưng vật này lại liên quan đến đại cục".
Mục quang của Tuyệt đại đơn kiêu liếc qua phong thư, rồi cất vào mình: "Giao cũng được, ta có một điều kiện".
Tiêu Hồn hỏi: "Điều kiện gì?".
Tuyệt đại đơn kiêu thốt: "Cô phải nhận một vật".
Đó là một đóa hoa.
Một đóa hoa cúc xinh tươi rưng rức.
Đóa hoa vừa nãy y còn ngậm nơi khoé môi.
Tiêu Hồn vu vẻ tiếp nhận, nhoẻn cười nói: "Hoa tươi quá, thật muốn cắn một cái".
CHƯƠNG 15 NÓI KHÔNG SỢ THẤT BẠI LÀ GẠT NÀNG ĐÓ
Tuyệt đại đơn kiêu đã lên "Đồ Quỷ ốc" với Kim Lão Cúc.
Mọi người đều gửi gấm hết hy vọng lên mình Kim Lão Cúc và Tuyệt đại đơn kiêu.
Đương nhiên nếu so sánh, Kim Lão Cúc được hoan nghênh hơn.
Vì không biết tại sao, hễ tuyệt sắc giai nhân mà ưu đãi nam tử nào, thì nam tử đó sẽ bị ghét cay ghét đắng. Bất kể nam tử đó có tốt đẹp đến đâu, nhũn nhặn đến đâu, thận trọng đến đâu cũng vô dụng. Người ta chừng như trách y đã đoạt đi, đã độc chiếm mỹ nữ trong tâm tưởng, vĩnh viễn chẳng chịu tha thứ cho y.
Mọi người đều hy vọng hai người quay về sớm, lại gia nhập đoàn người.
Đâu có ai biết một trong hai người đó một đi không trở lại.
Có đi không về.
Bọn Lương Thương Trung, Đại vương ăn cát, Hiệu úy miệng méo, Tiêu Hồn thận trọng rón rén từng bước, nhưng đi một dải "Đồ Quỷ ốc", họ đâu có ngờ, cũng cảm thấy hết sức may mắn là được bình an vô sự suốt dọc đường.
--- Đó là một luồng sóng ngầm hung hãn giữa tĩnh lặng vô biên?
--- Là một trận phục kích ghê gớm đang chực chờ đằng trước?
--- Hay tài "giao thiệp" của Kim Lão Cúc và Tuyệt đại đơn kiêu đã có hiệu quả?
Họ vẫn không dám cẩu thả, vẫn cẩn thận đề phòng.
May là, kỳ dị là, không ngờ được là:
Bọn họ vẫn bình an vô sự, mắt thấy sắp vượt qua "Đồ Quỷ ốc", bất quá "mắt thấy sắp" làm sao mà bì với "thật đã qua".
Tối hôm đó, người canh gác là "Bảo nhĩ" Lương Trà và "Độc nha" Lương Thủy.
Hai người họ không một phút lơi lỏng.
Nơi hai gã họ Lương canh phòng rất gần với đám đông, hễ vạn nhất có động đậy, họ chỉ thốt một tiếng là lập tức có viện thủ.
Nhưng họ chẳng kịp cảnh cáo.
Đến lúc "Độc nha" Lương Thủy phát hiện có gì không hay, gã lập tức la lớn.
Đến lúc mọi người phóng đến, "Bảo nhĩ" Lương Trà đã chết.
Đến lúc mọi người phát hiện Lương Trà bị ám sát, họ đã lập tức phái người lục soát xung quanh.
Nhưng không tìm được gì hết.
Không có địch nhân.
Không phát hiện được gì.
Thậm chí không để lại bất cứ dấu tích nào.
Nhưng Lương Trà lại đã chết.
Gã chết chỉ cách mọi người trong gang tấc.
Đôi "thuận phong nhĩ" của gã cũng bị người ta cắt đứt, máu tươi đẫm hai má, thật kinh hồn táng đởm.
Từ đầu đến giờ đã có không ít cạm bẫy và mai phục, đều là nhờ đôi "tai quý" của Lương Trà phát hiện, giúp mọi người đề phòng tai họa. Mà nay tai của gã đã đứt lìa khỏi hai bên má, mạng của gã cũng đã rời bỏ thân thể.
--- Có phải vì gã có đôi tai thính mới mất mạng?
Gã sao lại chết? Bị giết bằng cách nào? Không ngờ cả "Độc nha" Lương Thủy canh gác cách gã không xa mà cũng chẳng hay biết.
Xem ra sát thủ lần này không những là hảo thủ, mà còn là cao thủ, nhất định là địch thủ bậc nhất cả bọn chưa từng gặp!
--- Nếu đối phương có hảo thủ như vậy, bọn họ còn ứng phó được không? Địch nhân sao lại còn cần trốn tránh ẩn mình như vậy?
Mọi người thẫn thờ đưa mắt nhìn nhau.
Ánh mắt lần này có thêm một vẻ:
Sợ hãi.
Thực ra là ai? Ai mà có thể chỉ trong gang tấc giết chết "Bảo nhĩ" hảo thủ của "Thái Bình môn" mà không kinh động bất cứ người nào?
Tiêu Hồn cúi xuống vuốt đôi mắt chết không chịu nhắm của Lương Trà, mắt nàng cũng đã ươn ướt: "Các vị đi đi, đừng vì chuyện của tôi mà tổn hao nhân thủ. Làm vậy thì tôi suốt một đời sẽ cảm thấy mình không phải với mọi người".
Lương Thương Trung nhìn Đại vương ăn cát.
Đại vương ăn cát nhìn Hiệu úy miệng méo.
Hiệu úy miệng méo trừng trừng nhìn Lương Thương Trung.
Lương Thương Trung đương nhiên bi thương, nhưng cảm giác phẫn nộ còn mạnh hơn nữa: "Đây chỉ có thể coi là một thất bại nhỏ". Bụng gã thực ra đang nghĩ: đối với y mà nói, thái độ và lời nói của Tiêu Hồn cô nương dùng đối xử với y mới là thất bại to tát. Y có cảm giác Tiêu Hồn cô nương không thích y, thậm chí còn chán ghét y nữa.
Hiệu úy miệng méo cũng nói: "Con người vốn nên gặp thất bại không chùn bước, gặp đau thương không ngã lòng".
Đại vương ăn cát bổ sung: "Nói không sợ thất bại là lừa nàng. Nhưng bọn ta dứt khoát không thể nào vì sợ mà thụt lùi, vậy mới là sai, vậy mới là thất bại thực sự!".
Cho nên bọn họ tiếp tục đi về hướng nam.
Dọc đường Lương Thương Trung vốn buồn bã cách lìa đoàn người, nhưng Đại vương ăn cát có một lần vỗ vai y, mặt mày không có hảo ý mà có hảo tâm thốt: "Tiểu tử, ngươi có phước đó. Đừng cho là cô nương xinh đẹp kia chẳng lý gì tới ngươi, nàng ta đã mấy lần hỏi người ta về thân thế của ngươi! Bọn con gái tỏ ra không để ý đến ai thì kẻ đó mới là người được chú trọng nhất đó!".
Chỉ bằng vào một câu nói đơn thần đó đã bắt giữ được Lương Thương Trung, y hơn nữa càng lúc càng cảm thấy Tiêu Hồn rất quan tâm đến y, y càng lúc càng cảm thấy lời nói của Đại vương ăn cát rất có lý.
Sắp hoàn toàn vượt qua khu vực của "Đồ Quỷ ốc", bọn họ trú chân nghỉ đêm trong một quán dân quê vùng "Hương Khê".
Mọi người ngồi im, lắng nghe dòng nước róc rách ngoài khách sạn, ngủ chung với nhau, không ai rời bỏ ai, cho dù có đi nhà xí cũng lên tiếng để mấy người cùng đi.
Cuối giờ Sửu, cả đám đang chống cằm ngồi ngủ gục, đột nhiên như có một con bọ bay thẳng vào ngọn nến, "xèo" một tiếng, tản mác một mùi khét lẹt.
Tiêu Hồn sực tỉnh.
"Tắt nến".
Nàng thốt.
Hiệu úy miệng méo phản ứng nhanh nhất, phất tay dập tắt nến.
Quả nhiên giấy dán cửa sổ thoáng qua một bóng người.
Lương Thương Trung và Đại vương ăn cát nhìn nhau gật đầu, nhất tề chia nhau phá mái ngói phá cửa sổ bay ra.
Ngoài hành lang lập tức truyền vọng tiếng đấu đá.
Hiệu úy miệng méo bảo vệ Tiêu Hồn và Tiểu thư thư trong nhà, bình tĩnh lắng nghe tình hình giao chiến.
Đánh chỉ một hồi rồi ngưng hẳn.
Hiệu úy miệng méo nhíu mày: "Sao rồi?".
Gã định đi ra xem thực hư, cửa lại "kẹt" một tiếng mở vụt ra.
La sách của Hiệu úy miệng méo sắp xuất thủ, Tiêu Hồn lại đã kéo tay áo của gã.
Người tiến vào thốt: "Là người mình, thắp đèn đi".
Quả là người mình.
Thì ra Kim Lão Cúc đã về.
Gã vẫn mặc áo bào có thêu một bông cúc đại đóa.
Nhưng lại chỉ có một mình gã về.
Một mình gã.
"Bọn ta đã thuyết phục các lộ anh hùng 'Đồ Quỷ ốc' nới một góc lưới cho mọi người", Kim Lão Cúc lệ tuôn đẫm mặt, làm cứng nói: "Có điều Văn lão đệ vẫn quá kích động, gây tội với người của 'Đồ Quỷ ốc', cho nên cao thủ của 'Đồ Quỷ ốc' và hảo thủ của 'Hạ tam lạm' liên thủ giết y, còn ta... ta... không cứu được y, ta vô dụng, nhưng người Lĩnh Nam sắp đến rồi. Ta nghe được 'Lão tự hiệu' Ôn gia đã phái hảo thủ tiếp viện. Cái chết của 'Cấp cấp phong' tuy là một thất bại, nhưng mọi người đừng sợ! Bọn ta nhất định chống chế được!".
Mọi người đều buồn thảm.
Tiêu Hồn cúi thấp đầu.
Nếu chỉ kịp thắp một ngọn.
Nếu tuôn lệ.
Lệ nóng.
Nàng lấy bao ra, tháo mối gút, thò tay cầm lấy một vật. Nàng nhìn kỹ, đưa lên môi hồng hôn khẽ.
Đó là một đóa hoa khô.