Cháu Gái Tướng Giặc Cờ Đen Lưu Vĩnh Phúc
Phút chốc đã xa miền trận chiến, bốn bề chỉ còn rừng xanh hoa trắng, chim xuân ríu rít trên cành.
Mấy phen Thái Dũng định từ biệt cô gái áo tía, rẽ lối khác, nhưng cứ bị cuốn giữa đám đông, không sao lại gần nàng được.
Còn nàng, hình như mắc thúc quân đề phòng bất trắc, mãi chạy dọc, băng ngang, như chẳng buồn để ý tới chàng! Mãi xế chiều, đoàn nhân mã mới dừng chân nghỉ, băng bó thương tích, cho ngựa uống nước.
Thấy mình tự nhiên thành khách bất đắc dĩ của đám cường sơn, Thái Dũng nhân lúc bọn này mải việc, bèn lẳng lặng ngoắc luôn ngựa sau bụi rậm phóng đi.
Nào ngờ vừa đi khỏi độ quãng ngắn, chợt từng bầy chó dữ đuổi theo quần kín chân ngựa, sủa ran. Bực tức chàng liền thúc ngựa vọt cao, đả loạn nhưng vừa chạy được nửa quãng, đã thấy cô gái áo tía và đám nữ quân phóng theo, chặn trước ngựa, cười bảo:
- Công tử sao lại bỏ đi dại dột thế? Định tự sát à?
Thái Dũng nghiêm mặt:
- Trận xong rồi, ngu mỗ có chút việc về... Cao Bằng, xin cáo biệt cô nương!
Cô gái tươi hẳn mặt hoa, nhướng cao mày:
- Cao Bằng? À... tiện lắm! Thiếp cũng trẩy quân về mạn đó! Đường xuyên sơn nguy hiểm, công tử đi một mình không súng ống, quân hầu, lỡ gặp giặc thì khốn.
- Nhưng... ngu mỗ còn đi mấy nơi, cô nương miễn thứ!
Nói xong, dợm giục ngựa đi. Cô gái buông gọn, lạnh khô:
- Không được! Công tử quay lại mau!
Thái Dũng ngoảnh phắt lại, trố mắt ngạc nhiên, giọng hơi sẵng:
- Cô nương giữ mỗ?
Cô gái thản nhiên gật đầu:
- Không để công tử đi được! Đang vào miền Phi Mã, bọn giặc khách như ong, chuyên săn người bán sang Tàu, chỗ nào cũng nguy! Kìa! Công tử coi! Nói không sai!
Thái Dũng ngó theo ngón tay nàng trỏ, tít xa, trên đèo cao, bỗng hiện ra một bóng cờ sặc sỡ. Rồi nháy mắt, cả mấy chục lá phất phơ mấy núi đồi.
Cô gái áo tía hất hàm bảo nữ binh:
- Có giặc Tình đón đường! Bảo Đa Sát Thủ nêu cờ hiệu, sửa soạn hành hình!
Nữ quân rạp đầu phóng đi. Cô gái ngoắc tay làm hiệu dẫn Thái Dũng lên một ngọn đồi cao, trỏ về phía trước:
- Công tử thấy rõ cờ chúng chứ? Giặc Tình đó!
Thái Dũng đỡ ống nhòm, rê ngang. Dưới kia thung lũng xanh um, thưa cây, có một con đường mòn chạy tít vào hẻm núi xa, hai bên đầy cờ quạt nhân mã.
Chót vót đồi cao, nhòm xuống lối mòn có một toán đứng sững dưới bóng một lá cờ to bằng cái chiếu, màu sắc hình thêu như đã thấy lần nào.
Xa quá không nhận rõ mặt người.
- Giặc Tình là lũ giặc nào, cô nương?
Cô gái vừa toan đáp, chợt từng đoàn thuộc hạ kéo lên, Thái Dũng nhìn xuống, thấy hơn trăm tên đều thay quần áo đen tuyền, gã lực lưỡng dữ dằn có hiệu Đa Sát Thủ dẫn đầu quân, trương một cây cờ đen có hình sọ người trắng hếu trên ống xương chéo, coi giống hải tặc trung cổ!
Cô gái áo tía trỏ tay bảo:
- Bọn chúng không quá trăm mạng! Cứ để quân nhà đi hàng một, nếu chúng nổ súng sẽ biến trận!
Dứt lời, cùng Thái Dũng giục ngựa dẫn quân băng qua thung lũng, kéo hàng một trên đường mòn.
Đàng kia, cánh quân lạ cũng rùng rùng đổ xuống, chừng qua khỏi thung tới hẻm núi, mới hay đang tiến vào một gọng kìm lớn, hai bên hẻm đầy giặc chĩa súng tua tủa.
Ngay ghềnh cao, một bóng đàn bà đứng dưới cờ, quát lảnh:
- Chưa có phép, sao dám băng qua lãnh địa bản nương? Cờ đen, quân đen nào? Phải cờ đen Ngân Sơn? Trương rộng coi!
Gái áo tía phất tay gió mở cờ, nói vọng lên:
- Giặc Tình đó ư? Thấy rõ hiệu Đông Quân chưa? Bọn ta từ Si Công Linh về, vừa đánh với Tây quỷ, Tình muốn cản đường sao?
Trên núi tiếng đàn bà hắt xuống:
- À... Lính Đông Quân! Ta chúa ghét, nhưng nếu phải “Rồng cái” cứ đi! Không muốn gây với “Rồng cái”. Ta chờ “món hàng” khác.
Cô gái áo tía cùng bọn Đa Sát Thủ theo hàng một, kéo hẳn vào núi.
Súng ống khoác vai, nhưng chỉ nháy mắt có thể chĩa lên lảy cò.
Hẻm hơi hẹp, lối mòn chạy quanh, cách ghềnh núi giặc giàn vừa tầm súng trường.
Thái Dũng đi xế giữa hàng đầu, chiếu viễn kính lên ghềnh, quan sát, vừa thấy khuôn mặt nữ tặc, chàng trai bỗng giật mình sửng sốt hết sức.
Vì... nữ tặc chặn đường chính là nàng giặc cái Phi Mã Yên Sơn: Băng Nữ Tuyệt Tình Nương Hàn Tố Liễu, ma nữ đã bắt chàng làm chồng trước đây.
Thấy lại mặt nữ tặc, chàng trai sực nhớ lại đêm gia biến kinh hoàng nửa năm qua, lòng bỗng sục sôi hận tủi, tưởng đêm động phòng quái ác, mối nhục bị gái áp chế như con giun con dế chỉ muốn xông lên, rửa hận tức thì. Sực nhớ lời thầy, nghĩ thầm:
- Sáu tháng đốt thời gian xuống nước Thánh, luyện võ, tài sức chưa đến đâu, lỡ thua hỏng hết. Thà ẩn nhẫn tầm sư học thuật cho cao, sau sẽ liệu. Thù nhà chất nặng, cứ “ẩn nhẫn”, giấu mặt là hơn.
Bèn lui vội ngựa lại, lẩn giữa đám đông, rút khăn vờ lau mặt.
Cánh quân vào hẻm, câm nín, chơn chơn. Tình thế rất nguy, nếu Tuyệt Tình Nương trở mặt khai hoả.
Nhưng phía trên, nữ tặc họ Hàn vẫn đứng yên, rê viễn kính dọc cánh quân dưới.
Bất thần, nữ tặc Phi Mã Yên Sơn thét giật giọng:
- Đứng lại! “Rồng cái” hãy truyền đình binh! Không ta bắn!
Cả trăm mũi súng cùng chĩa xuống. Cô gái áo tía hơi cau mày, bỗng phá cười khanh khách. Cánh quân đầu cứ lóc cóc bước đều.
Vừa tầm súng, vó ngựa vẫn khua đều bước một.
Thái Dũng liếc nhìn lên, rút khăn lau mặt, ẩn chếch sau tướng giặc Đa Sát Thủ. Trên ghềnh Tuyệt Tình Nương thét bừng sát khí:
- Đứng lại! Không ta cho khai hoả!
Tiếng quát hắt xuống nhọn sắc như dao cau, cả cánh quân đen cùng đưa mắt nhìn nữ soái.
Ngân Sơn Long Nữ vẫn điềm nhiên đi sát Thái Dũng, vừa vào giữa hẻm nghe quát bỗng đứng phắt lại ngẩng lên quắc mắt:
- Giặc Tình! Còn muốn chi nữa? Định thử tài sao?
Tuyệt Tình Nương vẫn chiếu viễn kính lắc đầu:
- Không muốn đánh nhau với “Rồng cái”! Chỉ muốn anh chàng cỡi ngựa tiến lên chút ta cần xem mặt!
Thái Dũng nghe nói chột dạ, vờ ngoái trông lại, gái áo tía vùng cau mày sẵng giọng:
- Giặc Tình! Đây là thượng sách Ngân Sơn, không phải người để mụ giở trò tình! Làm lộn hối không kịp đó!
Dứt lời phất tay truyền thủ hạ tiến luôn. Tuyệt Tình Nương cất tiếng cười khanh khách:
- Ta ngờ ngợ dáng quen, muốn coi rõ chút, “Rồng cái” sao vội nổi cơn ghen? Dang ra xa cho ta ngó mặt, can chi?
Gái áo tía ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Thái Dũng, chàng trai khẽ bảo:
- Cô nương cứ đi, mặc ả! Chớ nghe lời ả!
Ngay lúc đó, trên ghềnh Tuyệt Tình Nương bỗng cao giọng trỏ xuống:
- Nói thực cho Rồng cái: Ta ngờ gã cỡi ngựa đó là chồng, tìm cả nửa năm không thấy! Cảm phiền cô nàng hãy dang ra, sao cứ để hắn nép bóng hồng quần mãi thế?
Cô gái áo tía nghe nói giận đỏ mặt, nhưng lòng chợt nẩy ý hoài nghi quay lại bảo Thái Dũng:
- Công tử! Công tử đường đường chính chính, ngại gì. Cứ tiến lên cho ngó mặt không sao!
Thái Dũng thất kinh, lắc đầu lia lịa:
- Chớ chơ! Ả thấy mặt sẽ gây trường huyết chiến, hại máu ba quân. Ả giặc cái đó đa tình lắm, thấy mặt mỗ không xong.
Cô gái nghe Dũng nói, càng ngờ, chợt nảy ý, khẽ lừ mắt cho viên tướng vạm vỡ Đa Sát Thủ và bất thần cả hai vụt xé ngựa lên nhanh như gió. Còn trơ mình Thái Dũng giữa hẻm, chàng trai cả kinh, cố đưa tay lau mặt liên hồi, miệng gọi:
- Cô nương đợi mỗ!
Nhưng trên ghềnh, Tuyệt Tình Nương đã dùng luôn viễn kính, quát trở xuống như reo:
- Trời! Phu quân! Bạc tình lang! Bạc tình lang! Nửa năm biệt tích thấy mặt vợ, lại trốn núp bóng gái ngoài! “Rồng cái”! Chính chồng ta đó! Để ta xuống đón, chớ đi!
Gái áo tía quay phắt lại, mặt đỏ bừng xúc động gớm ghê, vùng rung giọng:
- Công tử! Có thể nào như thế? Chồng giặc Tình? Công tử sao cứ ngồi im?
Thái Dũng biết đã lộ tung tích, đành buông tay, nhăn nhó:
- Uẩn khúc! Uẩn khúc! Mỗ đâu phải chồng ả! Cô nương... cũng tin lời giặc cái đó sao?
Cô gái áo tía nhìn Dũng không chớp mắt, vẻ hoài nghi. Trên ghềnh cao, Tuyệt Tình Nương lại gọi “lang quân” lời lẽ nồng nàn thống thiết. Long Nữ rung giọng như nghẹn:
- Công tử, quả chồng nàng! Thiếp chẳng dám cầu lưu... Xin lên ngay, chớ để quân gia đàm tiếu!
Dũng nhăn nhó đành tỏ thực:
- Cô nương! Có chi đâu! Năm ngoái, ả bắt mỗ ép hôn, may mỗ thoát, nay tình cờ gặp thế thôi!
Giọng chàng thành thực, Long Nữ tin ngay, mạnh bạo quát vọng lên:
- Ả Tình! Quen miệng nói càn! Mi ỷ đông bắt người về ép duyên hụt, sao dám gọi là lang quân? Gái thối không biết ngượng?
Tuyệt Tình Nương hét:
- Rồng cái! Ta cùng lang quân đã lễ tơ hồng, không gọi chồng để nàng gọi chắc? Lang quân cứ chạylên, đứa nào cản, thiếp bắn vỡ đầu!
Cứ thế lời qua tiếng lại, súng hai bên chĩa tua tủa hờm sẵn. Dũng nói mấy, nàng giặc khách Mã Yên vẫn nằng nặc gọi lên làm Long Nữ càng bực mắng nhiếc không nể lời, nàng Tình cũng nổi xung hét:
- Gái lai thối! Không trả chồng ta, đừng hòng qua thoát! Vào mũi súng ta rồi, biết điều trả ngay!
Long Nữ cười lớn, lập tức phất tay truyền quân gia tiến lên. Lóc cóc cánh binh đen lại gần mũi súng giặc Tình. Dũng càng lo ngại thấy quân Long Nữ súng vẫn đeo vai, bất chấp hiểm nguy. Giặc Tình trợn mắt quát:
- À, giỏi! Ta đếm đến ba, không ngừng chớ trách! Một... Hai...
Mặc! Long Nữ cứ đi, chợt ngẩng lên, trỏ mắng:
- Mi dám nổ! Ngốc! Chưa biết bọn mi mạng treo sợi tóc sao?
Giặc Tình chột dạ, thoáng ngơ ngác, bỗng có viên đầu mục vọt tới báo:
- Soái nương! Ta bị chắn hậu!
Vừa lúc tù và rúc động, nàng giặc khách quay phắt lại sau dòm, giận nảy lửa, thấy binh đen lù lù phục chĩa súng vào lưng quân Mã Yến sẵn sàng khạc đạn. Thì ra, Long Nữ đã cho cánh tắc vệ, vòng lẻn chực úp trở lúc nào, Tuyệt Tình Nương nghiến răng:
- À, rồng cái dám bọc hậu! Giỏi! Có ngày tao lột vảy!
Long Nữ cười ngất:
- Mi làm giặc giờ mới biết phép “rồng vắt đuôi” sao? Hà! Tha cho đó! Lần sau nhận vơ, ta bắn vỡ mông!
Đoàng!
Tuyệt Tình Nương ngước trông lên, thấy lá cờ rớt xế sau lưng, vừa dợm ngoắc đỡ lấy, bỗng nghe tiếng quát bừng sát khí:
- Ngồi yên! Động thủ chết ngay!
Tiếng quát lảnh sắc, lẫn tiếng “véo” vút gió, mọi người trông lại, đã thấy cô gái áo tía quăng vút một sợi dây thừng cuốn phăng lá cờ giật mạnh. Chỉ thấy loáng màu bay, lá cờ đã nằm bên tay cô gái áo tía, cô nàng cầm cán cờ gãy cắm phập bên cổ ngựa, phất tay tung súng trả nữ quân, quát:
- Tước khí giới chúng, đuổi đi! Rộng ban mấy khẩu súng phòng mãnh thú!
Đa Sát Thủ vọt ngựa lên theo lời nữ soái. Cánh quân cờ đen tập hậu tiến lên.
Nháy mắt, cả trăm quân Phi Mã Yên Sơn đã bị thâu hết khí giới, còn trơ Hàn cùng toán thủ hạ dưới hẻm.
Gái áo tía điềm nhiên hất hàm:
- Giờ nếu muốn thử sức, ta sẵn sàng tiếp mấy đường!
Tuyệt Tình Nương giận tím mặt, cườinhạt:
- Một phút kinh thường, trận thế đổi thay. Được lắm! Để coi con gái Đông Quân tài đến mức nào? Bây đâu! Lui mau!
Hai ngựa tiến lên, chờn vờn sát khí, Thái Dũng đứng sau, thấy hai hổ cái sắp tranh hùng, vùng đánh ngựa lên, nói lớn:
- Khoan! Mỗ có lời!
Nhưng... song chưởng đã tung thế tựa núi xô, từ hai bàn tay ngà, kình phong vụt ra như chớp. “Bùng!” Phản phong quật mạnh, phát nổ như sấm, một vùng cây cỏ ngã rạp, cả hai nàng cùng rung động châu thân, ngựa lùi nửa bộ.
Tuyệt Tình Nương vận khí, bất thần nhảy vọt lên cao, thả vụt xuống hai đường độc chưởng.
Hai luồng khí trắng táp xuống, cuộn như cặp rắn trắng, cùng chụp yếu huyệt địch, quân gia hai phía đứng cách năm, bảy bộ cảm rõ khí lạnh thấu xương xông tràn cơ thể.
Cô gái áo tía vẫn ngồi im, đẩy vụt tay ra. Tay ngà như bốc cháy bay thốc hai luồng khí lạ đỏ rực như lửa, quật vào cặp bạch xà.
Ầm! Như có sấm phát nổ đâu đây, áp lực tung mấy phía, nóng ran. Mọi người trông vào, thoáng thấy cỏ xoè xoè khói sương bốc mờ bỗng úa vàng như bị lửa tém.
- Hoả lôi chưởng chống hẳn băng công! Tuyệt kỹ võ lâm!
Thái Dũng vừa lẩm bẩm, đã nghe “soạt” Tuyệt Tình Nương rút phắt gươm ra chân vừa hạ xuống yên, đã vọt lên, uốn cong mình chém gái áo tía. Cô gái cũng rút gươm, phạt lia như gió. Chỉ thấy toàn thân liễu lượn bay trốc ngựa, ánh thép sáng dữ dưới nắng chiều, thoắt đã nghe “choang” một tiếng, hai bóng cùng hạ xuống ngựa, gái áo tía cười khanh khách, trên mũi gươm có bên vạt áo Hàn!
- Khá lắm! Dám thi kiếm với dòng họ Đông Quân, tay khác bữa nay đã mất đầu!
Hàn Tố Liễu trỏ gươm hét:
- Gái cờ đen! Sẽ có ngày tái ngộ! Bữa nay ta đành tạm biệt tân lang.
Lời dứt, nữ tặc chém vèo vào không khí, giục ngựa cùng thủ hạ vọt đi.
Gái áo tía cười lanh lảnh:
- Cờ gẫy Mã Yên, ta về treo phòng khách, có nhớ lại Ngân Sơn mà nhìn!
Thái Dũng giục ngựa lên, nhìn theo cánh binh Hàn tay không rút đi hậm hực, bảo cô gái áo tía:
- Một buổi đánh tan hai đoàn quân dữ! Cô nương quả tay kỳ nữ rừng xanh! Nhưng cợt nhục ả Tình quá, chắc mối thù khó phai, rồi đây... sẽ còn nhiều giông bão!
Gái áo tía cười hồn nhiên:
- Đáng đời gái thối bắt người ta làm chồng! Bữa nay không nhanh trí, bị nó làm nhục, còn gì! Công tử chớ ngại! Tây Quỷ có cả vạn binh nhà nước, cũng chẳng sợ, sức giặc Tình làm được trò chi! Thôi! Giờ lên đường cho sớm, trời sắp tối rồi.
Cả cánh quân cờ đen vượt qua hẻm núi, lại chia hai ngả, tiếp tục rong ruổi sơn khê, đi mãi cho đến canh hai, tới một khu rừng hoang dã, cắm trại nghỉ ngơi, đầu canh năm, lại ra đi, vượt đèo băng suối, tiến về nẻo Đông Bắc chếch xuyên sơn.
Lúc qua miền bản dân trù mật, khi vượt hoang địa, đến lúc mặt trời gần đứng bóng, người ngựa và một vùng thiên hiểm lạ lùng. Thái Dũng trông lên thấy núi đồi từng dãy nằm như bát úp mấy bề cỏ hoa mơn mởn trước ngựa hiện ra một ngọn núi ngửi trời, ánh nắng xuân chiếu vào sáng như thếp vàng, dát bạc, coi đẹp tựa tranh vẽ.
Lối mòn chạy ngang chạy dọc, chi chít, ở rải rác núi cao rừng sâu ẩn hiện nhiều mái nhà kiến trúc rất lạ mắt.
Thái Dũng còn đang ngắm nghía chưa rõ chốn nào, bỗng nghe cồng khua tù và rúc vang động, ngân truyền khắp vùng, thoáng mấy phía đều có bóng nhân mã vụt hiện, vụt biến tựa ma rừng.
Núi đồi chợt mở rộng, trước mắt hiện ra một vùng tươi tốt, đầy hoa ngàn, một con suối thác trắng xoá chảy vào quèn núi dựng thành, ngay giữa hẻm núi có một chiếc cổng lớn nhiều từng cao chót vót, tựa toà cổ tháp coi rất lạ. Trên ngọn tháp có cắm một lá cờ đen lớn buông rũ che cả một từng tháp.
Đa Sát Thủ giục ngựa lên, rúc một tràng tù và.
Cánh cổng đen từ từ mở ra.
Cô gái áo tía đánh ngựa kề Thái Dũng, thỏ thẻ:
- Đến nơi rồi! Mời công tử vào chơi! Ước mong xó núi vắng này không làm công tử buồn!
Thái Dũng thấy nàng vào cổng, mới hay cổng rất kiên cố, xây cuốn trốc suối, có một cây cầu vòng bắc tuốt vào trong, hai bên vách núi có nhiều thạch thất, đục sâu vào đá, lố nhố đầy bóng nhân mã.
Thái Dũng nhìn hai bên thấy toàn mặt dữ tợn, nhác dạng gái áo tía tất cả đều rạp đầu chào hết sức kính cẩn.
Thái Dũng đi chừng mấy chục cầu thước cuốn trông lại, chẳng thấy Đa Sát Thủ cùng đám quân áo đen đâu nữa.
Bèn hỏi gái áo tía:
- Đây là đâu? Cô nương... Vùng này sao coi lạ?
Cô gái nhoẻn miệng cười:
- Đây thuộc rặng Bạch Ngân Sơn! Núi này chạy suốt từ mạn Tam Đảo lên biên thuỳ, dọc Đông Bắc.
Thái Dũng nghe nàng nói đến Bạch Ngân Sơn, vùng hỏi:
- Ngân Sơn? Núi này vắt từ Nam lên Bắc qua nhiều tỉnh, hình như mạn cực Bắc, có ngọn Pi-A-Uác hiểm địa cao nhất?
Cô gái gật đầu, mỉm cười, khoát tay mấy phía:
- Công tử nói đúng! Thì vùng này thuộc cực Bắc, công tử thấy ngọn núi cao chót vót kia, chính ngọn Pi-A-Uác đó!
Thái Dũng giật mình lẩm bẩm:
- Phi Mã Ác?
- Vâng! Phi Mã Ác khí hậu tốt không kém Cha Pa, Tam Đảo! Mà sao công tử có vẻ ngơ ngác thế?
Thái Dũng lắc đầu:
- Có chi đâu! Chả là mỗ thường nghe Phi Mã lắm cường sơn thảo khấu. Cô nương ở miền này chắc cũng biết cường sơn?
Cô gái nghe chàng khách hỏi, chợt phá lên cười hồn nhiên:
- Cường sơn? Đem nhân mã súng ống chiếm núi rừng, bắt Tây chém lính, không nộp thuế nhà nước, thiếp ở đây không phải cường sơn còn là chi nữa?
Thái Dũng cũng phì cười, vì câu nói hơi ngây ngô của mình, nhưng lòng riêng bỗng nổi nhiều lo ngại vẩn vơ.
Ngựa song đôi lóc cóc vượt khỏi cả mấy nhịp cầu uốn, tới một khu có nhiều suối khe ngang dọc, cầu uốn rẽ mấy ngả, giữa một vùng thung mở rộng đầy hoa thơm cỏ ngát, bỗng thấy một toán người ngựa từ một hẻm núi tiến ra, đi đầu là một khách vạm vỡ, cao ngót hai thước tây, râu xồm, ngực đen áo phanh ngực, hở một chùm lông tua thủ coi chẳng khác lông gấu,tay cầm một đại phủ bản to bằng cái đĩa, da dẻmặt mày đen như Uất Trì Cung. Vừa thấy cô gái áo tía, tên khách cúi chào, cất tiếng ồm ồm giọng Quảng Đông:
- Cô nương đã về! Hầy à! Có cướp được món hàng quý nào không? Cái ngộ phải canh núi, tiếc dữ!
Cô gái áo tía hơi lừ mắt, nghiêm giọng:
- A Thiên! Mê ngủ à! Soái cô đi Si Công Linh săn bắn, đánh hàng nào? Đi đâu đó?
Tên khách vò đầu, bứt râu có dáng sợ hãi:
- Bậy dữ! Bậy dữ! Quỷ ám quen mồm! Là cái ngộ hỏi cô nương có đánh cướp dọc đường không?
Cô gái cầm roi ngựa vắt véo không khí, cả cười:
- À! Có chạm súng với lính nhà nước! Bắt được “Tây bàn”! A Thiên đi đâu đó? Soái gia có nhà chứ?
Tên khách múa cây búa, khoát tay:
- Soái gia xuống núi chưa về! Cái ngộ phải canh trại mà! Hay dữ a! Cô nương! “Tây bàn” phải Giám binh cũng năm ngoái suýt chém đầu cái ngộ?
Đang nói ồm ồm, chợt viên khách đưa mắt nhìn Thái Dũng. Chàng thấy dị dạng khổng lồ, lấy làm lạ chưa kịp nói chi, cô gái áo tía vùng bảo:
- A Thiên! Không chào khách quý? Công tử bạn ta đó! Tối nay có thịt thú săn cho các trại ăn tiệc nghe!
Tên khách dạ ran, cúi chào Thái Dũng. Chàng trai vừa cười đáp, cô gái đã giục ngựa đi luôn.
- Công tử miễn chấp, bọn chúng quen nghề lục thảo, lỗ mãng nhưng rất trung thành! Viên tướng Uất Trì Cung đó có hiệu “Thiên Lôi Đả”, khoẻ nhất Ngân Sơn, nhát búa chém bay đầu trâu mộng!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, quanh co vượt hết cầu thung, tới chân ngọn núi cao, có một mái long đình khá lớn.
Cô gái trỏ long đình bảo:
- Cửa vào trại trong! Quanh đây có nhiều hầm bẫy, địa lôi! Vào trại, đi ngả long đình an toàn. Công tử đi sát ngựa, chớ rời, theo hình chữ “chi”!
Nói đoạn, giục ngựa quanh co, đưa chàng vào long đình. Vó ngựa vừa đặt lên nền gạch đá hoa, cô gái búng gió vào miệng con rồng phục, bỗng cả toà long đình chuyển động rồi nền gạch từ từ hạ xuống, xuống mãi, đưa luôn người ngựa theo.
Chừng vài con sào chợt hiện ra một cửa hầm ngựa vừa tiến vào, nền gạch lại dâng lên. Hầm sâu hun hút, leo lét ánh nhựa chàm, thỉnh thoảng lại có bóng lạ chập chờn. Cô gái quát một tràng tiếng riêng, nghiễm nhiên đưa chàng vào sâu mãi, mấy phút sau, chợt đến một bức tường chắn lối, róc rách đâu đây có tiếng nước chảy, Thái Dũng chưa kịp quan sát, cửa đã mở, ngựa vọt ra, mới hay đã đứng giữa một vùng ghềnh đá nhấp nhô lưng chừng núi.
Từ trên thả xuống một cây cầu mây. Ngựa vừa bước lên, cầu mây đã rút, thoáng đã vút cao, ngó xuống chỉ thấy vực, thung sâu thẳm, trông lên, ngọn Phi Mã Ác ngửi trời cách chỉ độ hơn trăm bộ. Cầu vừa dừng, Thái Dũng đã thấy đứng giữa một thung đèo rộng, đầy thác đổ, thông reo, nhà treo ghềnh đá, vượn hú, chim kêu, công múa, thú rừng từng bầy, coi chẳng khác lạ vào một cảnh Bồng Lai. Còn lạ, đẹp hơn cả vùng sơn trại của Tuyệt Tình Nương trên ngọn Mã Yên.
Bất giác chàng tuổi trẻbật khen:
- Không ngờ chót núi lại có cảnh thần tiên! Nếu được dạo quanh hay biết mấy!
Cô gái thỏ thẻ:
- Công tử là thượng khách, bạn thiếp, nếu thích, cứ tự do ngoạn cảnh! Để thiếp đưa một cây cờ hiệu và một tấm bản đồ có ghi rõ địa hình! Giờ đi đường xa mệt mỏi, công tử nên nghĩ cho lại sức là hơn!
Thái Dũng thấy nàng quá tin mình lòng cũng yên chút. Vượt quá nửa thung, hai người tiến đến một khu nhà hướng Đông đã thấy gái hầu từng bầy chạy ra đón, líu lo vừa Tàu vừa ta, vừa Thổ Thái coi rất xinh.
Cô gái thánh thót truyền:
- Công tử, bạn ta, đường trường mệt mỏi, bọn bay khá hầu hạ cho nghiêm chỉnh, công tử có phiền trách, bọn bay sẽ mất đầu. Liệu sửa soạn tiệc riêng đãi khách quý nghe! Thỉnh vào nhà khách!
Dứt lời, nàng cáo biệt, đi mất. Quả nhiên bọn gái hầu săn sóc Thái Dũng rất cung kính tuyệt không cử chỉ lả lơi, khiến chàng cũng yên lòng.
Đêm đó, dưới ánh bạch lạp, cô gái áo tía cùng chàng dự tiệc, đủ sơn hào hải vị, nem công, rượu quý, trái ngon vật lạ. Hai người đối ẩm chuyện trò, trong cử chỉ có nhiều tương đắc, cô gái rất tự nhiên, nhưng tuyệt không vẻ lả lơi. Rượu đào rót chén dạ quang, nàng cảm khái ngâm:
- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi...
Giữa tiệc, truyền gái hầu lấy ra một chiếc đàn tỳ, vừa dạo vừa hát, tiếng oanh thánh thót chơi vơi. Nửa năm theo tôn sư ăn chay luyện võ đã quen, Thái Dũng ăn hết mấy trái đào Vân Nam, sau nể lời nàng, ăn cả đồ mặn.
Dưới nến, cô gái đẹp tuyệt trần, Thái Dũng mềm môi uống, cũng vơi lắng niềm riêng. Chợt hỏi qua thân thế, càng ngạc nhiên, mới rõ Long Nữ chính là cháu ngoại tướng giặc Cờ Đen Lưu Vĩnh Phúc, họ Võ, tên Thiên Kiều, còn có ngoại hiệu Tuyệt Trần Nương, con gái Đông Quân, cùng cha chiếm cứ Bạch Ngân Sơn đã mấy năm khét tiếng vô địch nữ tướng biên thuỳ!
- Tuyệt Trần Nương đã cao bản lĩnh, cha nàng, Đông Quân có tên trong phương vị võ lâm tứ trụ, tôn sư dặn, chắc phải bực kỳ nhân! Biết đâu chuyện này kỳ ngộ có lợi cho việc tìm thầy học thuật?
Lại sực nhớ đêm gia biến, đoàn quân dữ đánh phá trại, sa tay Tuyệt Tình Nương Hàn Tố Liễu, bị Tuyệt Dâm Nương Bạch Ma Nữ bắt về động thác ngầm Phi Mã, lại bị người trung niên dữ tợn bắt đi trong lúc đuổi đánh nhau, chàng nằm trên lưng ngựa kẻ lạ kia, có nghe hắn tự xưng là cừu địch bắt về Phi Mã Ác Khảo, Thái Dũng bèn lựa lời nhẹ hỏi:
- Ngu mỗ nghe danh Phi Mã Ác Sơn có một tướng lạc thảo khét tiếng Độc Tinh Quân, chẳng hay cô nương có biết?
Nghe hỏi, Ngân Sơn Long Nữ Võ Thiên Kiều thoáng nhíu mày liễu, mỉm cười bảo:
- Bạch Ngân Sơn vắt từ vùng Tam Đảo lên biên giới, có hàng trăm ngọn núi hiểm, chỗ nào cũng gọi Phi Mã Ác Sơn được, thiếp có nghe giới cường sơn nhắc đến Độc Tinh Quân, nhưng chưa... tường mặt. Chẳng hay có chuyện chi liên hệ?
Thái Dũng nghe nói, cũng an lòng, bèn kiếm lời cho qua.
Rượu say, chuyện vãn, chợt Long Nữ Thiên Kiều hỏi:
- Công tử có ưa võ thuật không?
Thái Dũng mỉm cười:
- Trước có học qua mấy tháng, nhưng tay yếu chỉ quen cầm bút lại bỏ. Bình sinh ngu mỗ thích nhất đánh kiếm, tiếc không có khiếu!
Cô gái nhìn chàng khách:
- Kẻ giàu chân khí hiện lên mắt, công tử mắt sáng như điện, tất nhiều nội lực, luyện võ có thể vượt thiên hạ. Đời nay loạn lạc, con nhà võ phải thông nhiều môn, mới đạt nghề kiếm khí được. Thiếp thường thấy kiếm khách lấy đầu người ngoài bốn mươi bộ! Hận sức mình chưa luyện nổi.
Thái Dũng thầm phục nàng có mắt tinh đời. Lại từng thấy nàng cỡi khăn bay trốc nước, kình lực đã ghê, còn than chưa đủ sức luyện kiếm, chàng không khỏi lo âu. Bí pháp thầy ban, trong mình, chẳng biết ngày nào học được. Vừa toan hỏi thêm chợt Long Nữ lại bảo:
- Con Huyết Phong Câu của công tử chắc phải nòi thiên lý mã đó! Con “Hắc Ba Sơn mã” thiếp cỡ chạy cũng khá lắm, bữa nào cho chúng thi coi! Nhớ sáng qua bắt hụt con quái thú tại Si Công Linh, nó có đầu đỏ giống hệt ngựa công tử!
Thái Dũng không khỏi cười thầm.
Hai người vui kỳ ngộ uống vùi đến khuya mới tàn.
Long Nữ Thiên Kiều tạm biệt đi về dãy nhà phía Bắc truyền gái hầu đưa khách vào phòng ngủ. Màn the trướng gấm rèm hoa giường mây kết rất lạ, hương thơm còn phảng phất gối chăn, lại có cả bốn tấm đồ bàn, mô hình núi trại ghi rõ chốn hiểm nghèo để cạnh một cây cờ lệnh đuôi nheo kim tuyến.
Lúc đó mới hay Long Nữ đã nhường phòng riêng cho chàng.
Thái Dũng không khỏi cảm kích, bèn đóng cửa nằm ngủ.
Đường trường mệt mỏi, vừa đặt mình đã thiếp đi mất.
Chập chờn trong giấc, hình như mơ hồ có tiếng tù và rúc đâu đây, tít dưới chân núi vài tiếng chó sói tru âm vẳng đưa lên nhọn hoắc hoang ma.
Rồi bốn bề im vắng, chỉ còn tiếng gió khuya thổi lùa ngọn Phi Mã Ác chơi vơi...
Tha thiết nổi chìm tiếng thác đổ triền miên đưa chàng trai vào giấc ngủ vùi phòng khuê.
Đông Quân
Thình lình chàng tuổi trẻ họ Lê mở choàng mắt ra.
Bên tai, tiếng nước vẫn đổ đều, gió đêm lùa hốc núi cao buồn mang mang, canh khuya chợt tỉnh, bỗng dưng sầu, nhớ cha mẹ anh em tử biệt, niềm đau gia biến tan hoang cuộn dâng, thao thức không sao ngủ lại nổi. Nằm nghĩ miên man, nghe tiếng động đêm chìm, chàng bèn chống tay ngồi dậy, nhìn thoi nến vật vờ hao mòn gần hết, khẽ thở dài, ngó bóng mình chập chờn lắc lư in trên cánh màn như bóng dáng hồn hoang vất vưởng. Ruột gan càng lúc càng nóng như đốt, chàng bước xuống sàn, cầm cây gậy song, mở cửa ra ngoài thềm.
Khảm khắc kêu thương rả rích hai đầu núi, rã rời cô đơn.
Trăng hạ tuần đã bạch trắng, mấy dãy thung cao trên ngọn Pi-A-Uác nằm bặt dưới trăng sương như chứa ẩn đầy bí mật cường sơn.
Đứng ngoài hiên, giây lát vừa quay vào, bỗng Thái Dũng nghe có tiếng kỳ dị vụt phát ra đâu đây âm thanh chập chờn gió rít mưa gào, vi vu, vi vu quái gở khác thường, có lúc nghe như tiếng tù và rúc, sói tru, có lúc lại phảng phất nổi chìm như tiếng ma kêu quỷ hờn, có khi ập lại, có khi lại xa xăm mơ hồ, lắng tai mãi, không phân biệt nổi tiếng chi.
Động óc tò mò, Thái Dũng bèn nhổ luôn cây cờ hiệu trên bàn, chống gậy, xuống sàn, lần theo tiếng la.
Âm thanh ngân truyền từ vách đá, đến mấy phát mới định được hướng phát từ Tây Bắc, chàng cứ nương bóng cây lững thững đi mãi, qua mấy dãy nhà ngang dọc, đến một khu hoang vắng, vừa phát giác tiếng lạ từ ngọn núi chót vót hắt xuống, thì âm kỳ cũng vụt tắt. Bốn bề quạnh quẽ không một bóng sinh vật.
Vừa toan quay về, chợt thấy một bóng thanh tú từ phía Nam lướt về phía Bắc, nhanh lạ lùng, thoáng đã biến mất.
Ngay lúc đó trên ngọn Pi-A-Uác chót vót hiện ra một luồng ngân quang dài chừng thước tây, từ ghềnh đá dưới xẹt lên như một ánh sao đổi ngôi. Trăng bệch mây mờ, lúc ánh ngân quang vút lên chỏm núi, Thái Dũng thốt giật nảy mình kinh dị, thấy thoáng trên ngân quang, hình như còn có một bóng đen ngòm phi nhân phi điểu nữa, nháy mắt đã biến mất như trong ảo giác.
Cùng khi đó, âm thanh lạ cũng tắt liền. Và từ ngọn núi, bỗng có tiếng địch nổi lên chờn vờn thê thảm đến chết lòng người. Được vài cung tiếng địch lộng vút cao, như dùi vào tai, khiến Thái Dũng lật đật vận công chống trả, kinh thầm:
- Mê hồn khúc! Đêm xưa trên Bành Sơn Si Công Linh, chính Thần Sầu, Thần Quân tôn sư cũng nổi âm kỳ tương tự, kẻ thổi địch trên núi tất phải bực cao nhân.
Lưỡng lự giây khắc, ngó quanh không thấy bóng người, chàng trai bèn vận phép khinh thân, chống gậy, vọt lên. Chỉ non phút sau, đã đứng trên một ghềnh đá, lối phía Đông, đưa mắt quan sát, mới hay ngọn núi thiên hiểm vòng đai rất rộng, nhấp nhô lồi lõm, đầy bóng lá. Tiếng địch phát ngay xế vách núi Bắc, bỗng rít lên nhọn hoắt, Thái Dũng đang lắng nghe, bỗng ào ào như đổ lộc rung cây, gió lạ thốc tới hôi hám tanh tao ghê gớm. Chàng đưa mắt coi, càng lấy làm lạ cây cối quanh chỏm núi vẫn rung đều, chỉ có phía trước nổi cơn lốc. Bèn vội ẩn sau mỏm đá, trông ra thấy rõ cơn lốc dị thốc từ dưới lên, ào ào chếch trước mặt, đến đâu cây lá rạp ngã đến đó, vụt cái đã tắt phía vách đá. Chỉ còn mùi tanh tao nồng nặc phả vào mũi.
Tiếng địch im bặt.
- Lạ thật! Luồng gió khẳm từ vật gì phát ra? Chẳng lẽ thú điểu?
Càng bị óc tò mò kích thích, chàng trai lập tức vọt theo hướng âm phong, chừng trăm bộ, bỗng thấy ánh đèn le lói phía Bắc chếch trốc đầu, cách chỏm núi chừng mấy con sào. Liền chống gậy vượt lên, mới hay ẩn giữa lùm cây “rậm” có một toà thạch thất coi rất quái gở, thoạt trông, tưởng cái miếu sơn thần, chừng coi kỹ, càng nhợn, vì đó chỉ là một cái sọ người bằng đá ghép nhô ra chừng hơn thước, nơi sọ có thắp hai ngọn đèn pha leo lét, miệng sọ há ngoác tối mờ như cửa miếu, dưới quai hàm có hai hình xương bắt chéo, mỗi đầu có một hình cọp vằn ngồi chồm chồm.
Thoạt trông tưởng cọp đá, nhìn kỹ mới hay cọp sống, thỉnh thoảng lại há mõm đớp không như ngáp ruồi.
Mùi tanh khẳm xông ra nồng nặc muốn lộn mửa.
Từ trong phát ra những tiếng “chi chi” “vi vu”.
Đoán cặp hùm canh miếu sọ, Thái Dũng bèn nương bóng tối nhảy lên nóc, dùng phép xà hình tuôn vào cửa khẩu.
Vừa đặt chân xuống nền miếu, chàng đã giựt mình thấy lúc nhúc toàn rắn rết, bóng loáng trước ánh đèn mờ, cũng may vừa khi đó, tiếng địch lại cất lên bầy rắn rết phóng luôn vào trong, nhờ ánh sáng leo lét, Thái Dũng mới rõ trong là một cái hang rộng sâu hun hút, thạch nhũ lô nhô.
Chàng bèn men theo trong hang, dưới ánh nến vật vờ, có một bóng đàn bà ngồi xếp chân trên một tấm thạch bàn, mặt trùm kín, đang thổi địch.
Tiếng địch thấp dần như ru ngủ. Đàn rắn rết lúc nhúc bò vào, ngóc đầu lắc lư trước bệ, châu cả vào một chiếc bồn hình bát giác rất lớn đủ loại xà công, cực độc, đủ màu, lớn bé, rất nhịp nhàng bò lên bệ.
Soạt! Người đàn bà cởi phăng xiêm y. Tiếng địch nhỏ dần nhỏ dần mơ hồ xa xăm. Nàng đứng vụt lên múa theo nhịp, và uốn cong dáng liễu rạp xuống rạp xuống, dập dờn và nằm sát bệ, thân hình như sóng lượn nhoài, ngóc đầu lên coi hệt con rắn uốn khúc.
Đàn rắn rết cực độc trườn lên, lúc nhúc, bò lên mình mẩy nàng, lưỡi lo le, phun đọc phì phò, vàng khè như khói mù, coi phát sợ.
Nhưng bao nhiêu độc khí đều bị nàng dùng lỗ chân lông hút sạch, Thái Dũng muốn ơn ớn, thấy từng con tuôn qua kẽ ngực mỹ nhân, phì nọc vào miệng nàng. Mỹ nhân hé miệng, hít lấy, hít mãi, phút chốc cả làn da ngà đã ngả màu vàng, rồi đen bầm lại.
Tiếng địch chuyển nhịp, lập tức rắn rết bò khỏi mình mỹ nhân, bò lên mép bồn, tranh nhau nhả nọc xuống. Lúc đó Thái Dũng mới để ý thấy bồn đầy nước, thứ nước chi đen xì giống như cây “sui” độc thổ dân thường dùng tẩm tên bắn.
Vẫn ngậm địch, mỹ nhân nhoài luôn vào bồn nước, tiếp tục uốn éo múa may, chừng mười phút chợt nàng ngồi yên. Từ trong người khí đen bốc ra mù mịt, bỗng chuyển thành luồng rót cả vào mồm miệng, thiên linh cái... rồi lại toát ra. Cứ thế khá lâu, mỹ nhân nhảy ra, thân thể trắng ngà như cũ, tay cầm một thanh đoản kiếm đen xì lấm tấm trắng như rắc ngân nhũ. Chém vèo mấy nhát, lưỡi gươm lại sáng loáng.
- Hấp nọc độc luyện công, chẳng rõ đó là phép chi? Dụng cách nào? Nàng này phải tay lợi hại!
Còn đang chăm chú theo dõi, bỗng thấy thiếu nữ bỏ ống địch, rúc lên mấy tiếng nhọn. Bầy rắn, rết lúc nhúc cả vào một góc hang, gần chỗ Thái Dũng núp.
Mỹ nhân lại rúc một tràng. Lập tức, một cặp rắn hổ mang phóng vèo lại định táp. Rồi lại cặp khác, tiến liền mấy cặp rắn lục nhỏ như cái đũa. Lạ thay! Bầy rắn này chỉ phóng đến cách hai, ba thước đã ngã vật xuống giẫy đành đạch. Thái Dũng chú ý nhìn mãi, mới hay Mỹ nhân chỉ hé miệng thổi phù một cái, rắn độc đã chết tươi.
Ngay lúc đó, Mỹ nhân mặc xiêm y vào, tiến sang ngách hang bên.
Tò mò, Thái Dũng liền theo, thấy ngách bên rất rộng ăn chếch lên mãi, trong lố nhố đầy thú rừng xích dọc hai hàng.
Mỹ nhân giắt kiếm, nhảy vào giữa bầy thú, ngồi xuống, giang tay đặt lên đầu hai con beo, vận sức im lìm.
Thái Dũng thấy tay nàng một chớp ngả màu đen, một màu trắng, cặp béo rống lên một tiếng, ngã vật xuống. Mỹ nhân rút kiếm chém bay đầu, lấy máu tẩm thép. Cứ thế liền mấy cặp.
Bất thần có tiếng âm nổi lên:
- Luyện “xà công độc phù” xong rồi sao? Được lắm! Nhưng còn môn kỳ công này, vẫn dùng mạng thú bao giờ thành công?
“Lưỡng nghi thần công” tuyệt học cần có máu trinh người, con gái Đông Quân bách chiến sao lại giới sát?
Mỹ nhân nghe tiếng, vội ngừng luyện, hướng về phía tả, cúi đầu dáng kính cẩn khác thường:
- Phụ thân đã về! Con mang tội bất tuân, nhưng vô cớ dùng mạng người luyện thuật, con thấy bạo tàn, nên còn do dự.
Có tiếng cười âm u chờn vờn:
- Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Quý mạng chúng sao nên đại sự? Trên đời thiếu chi phường vô dụng, kẻ thù. Để chúng làm chi cho chật đất! Lưỡng nghi thần công cần tinh huyết trăm người mới thành, nửa âm nửa dương được 50 đồng nam, 50 đồng nữ càng hay!
Thái Dũng nấp nghe giọng âm phát rợn, nhưng không rõ phát từ đâu. Chợt nghe tiếng bí mật buông gọn:
- Thử xem đã tới đâu?
Lời vừa dứt, bỗng thấy một bóng nhảy vào. Nhanh như cắt, mỹ nhân thổi phù một cái, hai tay khoá chéo đẩy ra.
Chỉ nghe “bịch” cái bóng người đã vật xuống chết không kịp rú, đầu xám xịt, nửa người trắng bệch, nửa đen thui.
- Khá đó! Độc phù Lưỡng nghi cùng xuất phải tập sao chỉ nhếch mép, búng tay phát âm dương thần khí, mới hạ nổi cao thủ!
Vút! Lại một bóng bay vào, còn cách mỹ nhân chừng mấy thước, Thái Dũng chỉ thấy nàng vung tay loáng một cái, cái bóng kia đã bay đầu, phọt máu tươi. Nhưng ngay lúc đó, hang đá bỗng nháng ngân quang, chỉ nghe “keng” một tiếng, đã thấy mỹ nhân bắt hụt dưới chân có một lưỡi đoản kiếm, soẹt cái cảm chỏm khăn bịt đã bị đứt bay, ngân quang cũng tắt như huyền mộng.
Tiếng cười ma âm nổi lên, như dùi vào tai Thái Dũng.
Cô gái bịt mặt cúi nhặt đoản kiếm rồi lắc mình biến mất sau ngách lối. Hang đá lại rơi vào im lặng. Chàng trai càng bị cảnh quái gở khích động, bèn theo ngách hang ngoài lần vào sâu mãi. Bỗng giật nảy mình, thấy hiện ra một bãi đầu lâu hun hút, cắm trên cọc son coi gớm ghiếc. Thạch nhũ tua tủa. Ảnh khí chờn vờn, bên kia bãi đầu lâu là một bức rèm đỏ cắt ngang ruột hang. Còn đang kinh dị trước cảnh quái đản, bỗng nghe rầm rập tiếng chân từ ngoài vào, Thái Dũng đu vội mình lên nấp giữa giòng thạch nhũ, lộn đầu nhìn xuống.
Một bọn dữ tợn áp điệu bốn, năm người bịt mặt, đi qua chỗ Dũng, vượt qua bãi đầu lâu, dừng trước bức màn đỏ. Không ai khác Độc Tinh Quân cùng mấy thủ hạ. Bỗng có tiếng âm âm phát sau màn đỏ:
- Đã về đó ư? Lấy khẩu cung mau!
Viên phó soái giật soạt khăn bịt mặt bọn kia. Thái Dũng lại một phen giật thót mình vì bọn bị bắt điệu vào chính là bọn Năm Lực, người nhà chàng.
Lạnh như thép nguội, lại túm một tên hét nhọn:
- Gia phả họ Lê chôn đâu? Nói!
Người này lắc đầu! Y ấn một cái, chết tươi. Y túm kẻ khác, vuốt huyệt. Nạn nhân rú lên, quằn quại, nghiến răng, câm nín. Y bấu cái, chết luôn.
Mắt long sọc, y vồ lấy Năm Lực, quát gai gai:
- Quản gia! Mi thân cận quan ông, nói mau! Giữ bí mật cho tên chủ đã chết, ích chi?
Năm Lực nhịn đau, ngậm miệng, bị tra mãi, mới nhổ toẹt bãi nước bọt:
- Đồ ngu! Bí mật của chủ nhân, gia đinh sao biết được? Mà dẫu ta biết ta cũng chẳng thèm cho bọn mi biết đâu! Cứ giết đi!
Thái Dũng nấp ngoài, thấy bọn Năm Lực bị tra vấn, khảo đả, lòng thương xót, biết mình đã sa vào hang cọp.
Bỗng từ ngoài một gã khách khổng lồ râu xồm xịch vào, xăm xăm vượt bãi khô lâu, tay ôm một bọc, Độc Tinh Quân hất hàm:
- A Thiên! Mi đã lấy được đó ư? Đưa ta coi!
Tên khách có hiệu Thiên Lôi Đả dâng cái bọc, Dũng nhìn vào, thất kinh, nhân ngay ra chính mớ hành lý của mình.
Độc Tinh Quân vuốt râu dòm hành lý:
- Hà hà! Ta ngờ nó là con Lê Hoàn! Khám sẽ rõ!
Miệng nói, tay mở “sắc”, chợt cười đắc ý:
- Mười phần chắc chín nó là con trai Lê! A Thiên! Đi bắt giải vào đây mau!
Tên khách vừa dợm quay đi, bỗng từ bên ngách một bóng nữ vạt vào, cô gái bịt mặt vừa rồi.
Nhưng mỹ nhân vùng giật phắt khăn trùm, hiện rõ khuôn mặt Ngân Sơn Long Nữ, nhảy vèo ra chặn lối quát:
- Khoan! Không được vô lễ với khách ta! Thúc phụ, sao chú tự tiện sai nó nhập phòng riêng, lấy cả hành lý của khách Phi Mã?
Độc Tinh Quân cười lớn:
- Ma đưa lối quỷ đưa đường, nếu thật gã khách đó là giọt máu họ Lê, cháu gái ta đã tạ được kỳ công cho Phi Mã Ác, sao giận chú? Nửa năm nay lê gót khắp thiên hạ, chú chỉ túm được mấy đứa gia nhân! A Thiên! Cứ đi tìm bắt hắn vào đây!
Tên khách “khổng lồ” chưa kịp cử động, Long Nữ Thiên Kiều đã xẹt ra đứng sững chặn lối quát:
- A Thiên! Tự tiện vào cấm phòng lấy hành lý tội mi phải chặt tay! Phạm khách lần nữa soái cô chém đầu!
Tên khách sợ hãi, dáo dác vò đầu bứt tai, chưa biết tuân ai. Long Nữ đã quơ hành lý Thái Dũng ném luôn cho gã, thét:
- Đem trả chỗ cũ khỏi tội chặt tay!
Tên khách chộp lấy hoảng hồn, quên phăng Độc Tinh Quân phó soái, lật đật phóng đi như ma đuổi.
Chẳng ngờ Độc Tinh Quân đã xẹt mình ra vươn tả thủ giật lấy gói hành lý, rất nhanh mở tung ra. Bỗng bật kêu mừng rỡ khác thường:
- Kiếm phí bí pháp bảo vật Thần Quân! Chà gớm lắn! Đúng giọt máu họ Lê rồi! Không ngờ nó lại được ban cả bí pháp vô giá! Tên này lợi hại, phải đề phòng! Bọn bay đi mau chớ chậm trễ!
Long Nữ cau mày, ngạc nhiên vừa toan nhảy lại, giật cuốn sách lưỡi diệp đao trên tay Độc Tinh Quân, bỗng tiếng nói âm trầm vùng phát sau bức rèm đỏ:
- Đưa ta coi!
Độc Tinh Quân lập tức nhảy vào, nhưng lão dừng lại chỗ bãi khô lâu, tung luôn báu vật vào trong.
Thái Dũng ẩn ngoài, vừa lo lộ hành tung, vừa tiếc bí pháp, nhưng lượng sức mình, không dám vọng động, giương mắt nhòm vào, thấy pho sách lơ lửng ngay đầu bãi sọ, thình lình, sau rèm đỏ, nổi âm phong cuốn vút sách đâu mất.
Còn đang ngơ ngác kinh thay kình lực người sau rèm, vùng nghe tiếng bí mật hắt ra cao âm:
- Bút tích Thần Quân! Chắc cứu nó, thâu làm đệ tử! Dám tới đây dọ thám, thằng nhỏ gan liều!
Vừa nghe dứt, Long Nữ vùng cau mày liễu, nói luôn:
- Lẽ nào! Tình cờ gặp gỡ, mấy lần thoái thoác, nào muốn tới đây, chính con đã khẩn mời. Dầu sao cũng là khách mời, Phi Mã trổ mặt làm dữ con còn mặt mũi nào nhận mình con gái Đông Quân.
Im lặng mấy giây, tiếng Đông Quân vọng xuống:
- Phải đó! Con Lê Hoàn như cá nằm trốc thớt, thoát sao nổi họ Võ ta! Lão đệ! Hỏi mấy đứa kia xem có điều chi lạ?
Độc Tinh Quân sấn tới, túm lấy một gã gia nhân họ Lê. Tiếng Đông Quân hắt xuống:
- Họ Võ không tra vấn kẻ trói tay!
Lập tức Độc Tinh Quân xòe năm ngón tay bứt phựt dây da trói, đặt tay lên vai tên người nhà Lê lạnh lẽo:
- Mi là thủ túc, hầu hạ tuần phủ chớ để ta nói hai câu!
Gia phả họ Lê đâu? Mấy đứa còn ẩn trốn?
Tên gia nhân lắc đầu.
Chỉ thấy Độc Tinh Quân cười nhạt, buông tay. Hắn đã gục xuống, chết rũ như tàu lá héo.
Cứ thế, liền ba người, câm nín chịu chết. Độc Tinh Quân cười lạnh, túm lấy Năm Lực. Tiếng Đông Quân nổi lên:
- Nhu chế cương, sao không hỏi tiềm thức nó? Nó là tướng cận bướng bỉnh, để chết ích chi?
Độc Tinh Quân chụp lấy hai vai Năm Lực, quát trầm:
- Mi hầu chủ nhân nhiều năm biết điều quan hệ! Lực! Hãy ngó ta! Ngó ta! Ý chí tiêu tan tiềm thức mi sống dậy! Quay về dĩ vãng xa xăm! Dậy lên! Tiềm thức, gia phả họ Lê đâu?
Năm Lực mắng luôn miệng. Tiếng Độc Tinh Quân thấp dần, mê cuốn lạ lùng, hai con mắt vụt trở nên đỏ khé, dữ tợn cực kỳ. Năm Lực chớp chớp mắt, rùng mình mấy cái, bỗng thở hắt ra, mồ hồi vã như tắm, lắp bắp:
- Gia phả họ Lê... Có nghe nhưng không thấy.
Và cứ lắc đầu lia lịa. Thái Dũng ẩn ngoài, nghe bọn kẻ thù tra vấn gia phả, đoán trong phải có chi quan trọng khác thường, nên cố lắng tai nghe biết Năm Lực đang bị thôi miên. Bất thần có tiếng Đông Quân hắt xuống trầm rợn, cực kỳ:
- Bí mật ông cha, con cái may được biết! Chó đú này chẳng rõ chỗ đâu! Đem nhốt lại! Giờ để ta thử hỏi con trai Lê Hoàn xem!
Thái Dũng giật bắn người. Cả Long Nữ, Độc Tinh Quân, thủ hạ cùng ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nghe tiếng Đông Quân lạnh khô vọng xuống:
- Dạt sang vách! Trai Lê vào ta lấy khẩu cung!
Lời vừa buông từ khu rèm đỏ vụt thoáng ngân quang bay vù qua bãi khô lâu. Long Nữ giật mình nhìn theo bóng ngân quang bên ngoài, Thái Dũng nấp sau thạch nhũ tối thoáng thấy tia sáng bạc bay ra tựa chớp giăng thất kinh ngồi thụp xuống.
Giữa vùng ánh sáng, luồng ngân quang xẹt trốc đầu Thái Dũng, tiếng xé gió vi vu như gió luồng. Chàng trai thấy lạnh cả gáy, còn đang kinh hoàng tiếng xé gió đã đảo vụt lại sáng vỡ, vẳng tiếng Đông Quân truyền vọng:
- Trai Lê! Mi học lão mặt đỏ, không biết hơi thở nội lực thoát ra, bậc thượng thừa võ lâm có thể dùng điện lực phát giác sao? Khôn hồn vào mau! Chớ dại chạy trốn! Vô ích! Mười năm nay chưa kẻ nào thoát nổi tay Quang Sát Tinh Quân!
Lời rợn chờn vờn, ánh sáng bạc chờn vờn, lạnh cả mặt mày, nhanh như chớp giật, Thái Dũng ngồi thụp, nghe tên “Quang Sát”, sợ toát mồ hôi, vì nhớ có lần vui chuyện, tôn sư từng nói đến mấy tay cực độc võ lâm, trong có kiếm khách bí mật không bao giờ lộ mặt, ai thấy chết liền, mỗi chuyện hạ độc thủ, chỉ nổi ngân quang, địch thủ chết không kịp thở, kiếm khách có dị tài đó chính là Quang Sát Tinh Quân!
- Kẻ đại thù sát tộc bản lãnh gớm ghê! Bí pháp thầy ban lại vào tay thù, nay đã lộ tung tích, nếu ngồi đây, chắc chắn sa tay độc! Thà liều chạy còn hơn!
Bối rối nghĩ thầm, nhưng ánh ngân quang cứ xé gió xẹt qua lại, rõ ràng vây khốn định bắt sống, ngồi chịu trận không xong, Thái Dũng vừa định liều chồm lên tẩu thoát, bỗng phía trong Long Nữ tiến ra hỏi lớn:
- Phải công tử đó chăng?
Thái Dũng quát:
- Mỗ dạo trăng, vô tình đến đây, không ngờ dấn thân vào hang độc. Chỉ hận quá tin nàng! Thà chết, đừng hòng bắt sống mỗ!
Long Nữ chép miệng:
- Công tử vô tình, thiếp đâu lưu ý! Xin cứ đứng im chớ động!
Lời buông, cô gái họ Võ lập tức chuyển mình, nhảy vèo qua chỗ chàng khách nấp.
Thân pháp nàng cực lẹ, thoáng đã vọt đi như tên bắn. Độc Tinh Quân giật mình, quát lớn:
- Thiên Kiều! Coi chừng lực đạo ngân quang.
Trong lúc vội vàng, cô gái vọt ra, vô ý chạm phải luồng nội lực từ trong phát ra, nên vừa lao chếch qua ruột hang, nàng đã bị đánh bắn tung khá xa.
May trong mình đã chuyên luyện kỳ công, nên vừa bắn đi, nàng đã hoành thân, lộn vèo tiếp, đâm thẳng ra chỗ Dũng. Đúng lúc luồng ngân quang đảo đâm bổ xuống tựa sấm sét. Thái Dũng đang lúng túng đề phòng, sực thấy Long Nữ phóng ra, không khỏi kinh ngạc vì chàng theo Thần Quân đã biết phép đánh ngân quang kia, chính là phép phóng kiếm thật lợi hại trong kiếm thuật, tay võ công cao đã tập trung điện lực phát điện phong điều khiển kiếm khí bay theo ý muốn, xa gần tuỳ nội lực. Tựa ném lên một cái lông gà dùng tay phất đẫy, châu thân kiếm khách chẳng khác biến thành một cái máy phát điện, điều khiển vật thể như phép vô tuyến điều khiển kim thời!
Lại như con chim bị tên, chàng trai họ Lê thấy nàng Long Nữ lao tới đâm ngại nàng trở mặt, bắt thời cơ, vung luôn cây gậy song quật mạnh vào luồng ngân quang, đồng thời rún mình nhảy vọt đi. Chỉ nghe một tiếng “chát” vang âm rung động cả thân thể, tay gậy tê chồn, người bị sức nặng đè xuống tưởng ngã sụm, nhưng nhờ nội lực dồi dào, chàng cũng vọt đi được mấy thước.
Trong hang, Đông Quân cười thé rợn:
- Chà! Thằng nhỏ họ Lê liều lĩnh, dám chạm bóng tử thần! Thiên Kiều tránh mau!
Long Nữ cứ rún mình vọt theo Thái Dũng.
Vút! Luồng ngân quang bay sát trần hang, vòng qua đầu Thiên Kiều đâm bổ theo chàng trai Lê nhanh kinh khủng. Đồng thời, Độc Tinh Quân khom mình, lao vụt theo ngân quang, Thái Dũng nghe gió sau gáy, thất kinh, vật luôn mình xuống lăn vèo ra hang rắn.
Chát! Cả đám thạch nhũ cửa ngách thông đứt lìa, bụi bay mù.
Ngân quang đảo xoẹt như điên.
Thái Dũng nghĩ thầm:
- Hang ngoài thước thợ, điện đạo tất khó điều hành, mắt không thấy, khó chém! Mình cứ liều thoát ngoài bốn mươi bộ là được!
Bèn dùng thuật khinh thân lao vèo qua bầy rắn rết lúc nhúc tới cửa khẩu.
Quả nhiên, luồng ngân quang xẹt dọc ngang như mò mục tiêu, rồi tắt phụt. Vừa khi Thiên Kiều, Độc Tinh Quân phóng ra bồn nước, Thái Dũng thấy ngân quang biến mất, cả mừng, vừa định vung gậy đánh quét đường, vọt ra cửa khẩu, bất ngờ lại nghe tiếng nhọn hoắt sau lưng:
- Trai Lê! Thoát sao nổi!
Rõ tiếng Đông Quân. Dũng cả kinh, ngoái lại thấy vun vút bóng Thiên Kiều. Độc Tinh Quân giữa vùng tranh tối tranh sáng nơi cửa khẩu, bất thần có bóng ngân quang vo vo bay theo tựa chớp loé bay xả xuống đầu.
Biết sức kiếm phi nhanh kỳ dị, Thái Dũng đành liều vung gậy quất liền, theo đà nhảy vọt ra ngoài.
Chỉ thấy loáng cái, ngân quang chém phải đầu gậy, muốn bắn tung, ngân quang chụp xuống ghềnh đá.
Chưa kịp rún nhảy đi đã bị ngân quang chém xả xuống liền, nhanh như chớp.
Trong lúc thập tử, bỗng nghe tiếng Long Nữ quát lảnh bên trong:
- Phụ thân! Chớ giết! Trời!
Tiếp theo, một hình thù to lớn đổ vật dưới chân, Thái Dũng ngó lại mới hay xác cọp đang giẫy đành đạch, đầu bắn đâu mất.
Thì ra con cọp canh cửa khẩu, thấy bóng lạ chồm vồ, đúng lúc ngân quang chém xuống, con thú lãnh luôn nhát đứt cổ, thế cho chàng.
Ngân quang theo đà phi vút đến mấy bộ. Thái Dũng lật đật vọt đi, chẳng ngờ vừa bốc mình được mấy thước, chợt nghe đau buốt nơi tay, rủn gân, xà ngay xuống. Ngân quang bay vút theo, nháng gần cần cổ. Thái Dũng thấy lực điện quá nhanh, đoán mình vừa bị độc kiếm đâm trúng tay, tuyệt vọng lảo đảo nhắm mắt lại, bật kêu thê thảm:
- Trời hại ta rồi!
Giữa cơn nguy cấp, chợt nghe “keng” tiếng mạnh bên tai, vội mở mắt ra thấy ngân quang bị dạt ra xa, thoáng trong trăng nhạt, có ánh chì đen đen đảo trước mặt.
Rồi tất cả biến mất. Có tiếng cười ngất ngưởng đâu đây:
- Quang Sát Tinh Quân! Già mấy thứ tóc, còn bắt nạt con nít. Cả họ đuổi giết đứa nhỏ không biết xấu!
Thái Dũng loạng choạng bước, mắt ngó quanh. Nhưng mắt đã hoa, giữa ghềnh chỉ thấy dạng chú cháu Long Nữ ngay cửa khẩu, ngơ ngác đứng khựng. Chợt có tiếng âm rợn của Đông Quân:
- Hắc khí cản ta phải lão Hung Sát Xà Tinh biển Đông? Đến đây định dạy bảo điều chi?
Tiếng cười bốc cao:
- Khắc khắc! Ở đảo mãi buồn tới thăm Phi Mã Ác, muốn lão nhượng ngoại hiệu Đông Quân! Hướng Đông, hai quang sát, hai tinh, hai quân hiện Đông Quân sợ lẫn! Nếu không thuận, mời ra đảo uống rượu rắn cho vui.
Ngay lúc đó Thái Dũng ngã dụi xuống, Thiên Kiều vùng kêu:
- Trời! Công tử... sao thế?
Cô gái nhảy tới, vừa thấy mặt Thái Dũng, nàng thất kinh bật giọng:
- Bị ngân quang rồi! Còn chi tánh mạng...
Tiếng la chợt cất lên:
- À! Thằng nhỏ bị nọc độc rắn rết lão Quang Sát! Sắp chết rồi! Số còn may lại gặp vua rắn! Nhỏ con! Mau vận khí bế mạch tim! Nuốt món này ngay không toi mạng!
Vút! Từ bóng tối, một vật trăng trắng bắn ra, Thái Dũng đưa tay bắt lấy, bỏ luôn vào miệng, khẽ kêu:
- Nước!
Long Nữ bay vào cửa khẩu! Thái Dũng vận khí, bế huyệt mạch, vùng chống gậy nhảy luôn vào ghềnh đá sát vách hữu.
Tiếng Đông Quân quát trầm:
- Bốn bề đầy lối phục! Định trốn đi đâu!
Vù! Ngân quang xẹt theo nhưng ngay lúc đó một luồng hắc quang đã bay ra cản lại.
- Quang Sát! Nhỏ con ai, sao cứ quyết nạt giết? Ra đây hội kiến. Nếu không, vua rắn này xin mời ra đảo thượng tuần sau!
- Ta sẽ ra! Giờ hãy tránh đi, chớ dự việc riêng họ Võ!
Thái Dũng nhảy mấy bộ, thấy mắt đỡ hoa, mừng gặp thần dược, vội ngó quanh cung kính:
- Ân trọng cao nhân, biết lấy chi báo đáp...
Tiếng lạ chìm phát ngay bên:
- Ngốc tử! Bế huyệt rồi còn định đứng nhận thêm nhát nữa ư?
Thái Dũng thấy có vật cản ngân quang, biết người lạ bảo mình mau thoát bèn rún mình, bốc vọt đi.
Chạy vòng quãng khá xa, vẫn chưa tìm được lối tốt, ngó xuống, ẩn hiện lố nhố bóng quân Phi Mã, bỗng từ xó tối, Độc Tinh Quân phóng mình ra, quát chặn:
- Tiểu tử đi đâu?
Chưởng độc dù tựa núi xô, túng thế, Thái Dũng đành vung tay ra đỡ chưởng. Nghe “bùng” một tiếng, sức chàng chưa quy hoàn, bị hơi chưởng đẩy lùi nửa bước loạng choạng, Độc Tinh Quân cũng bị đẩy rời chỗ, phát cười nhọn:
- Nhỏ Lê! Mi bị độc phong rồi! Phi tay giòng Đông Quân, đừng mong sống nổi. Khôn hồn quy phục!
Quả nhiên, nghe trong mình nóng lạnh dị kỳ, cổ bỗng ráo khô, Thái Dũng liền cắm đầu chạy đại. Độc Tinh Quân theo miết. Nhờ uống nước thánh Si Công Linh, thân hình rất nhẹ, chạy mau, thoáng đã xuống suối.
Nào ngờ mấy phía đầy quân giặc đổ lại. Thái Dũng sực nhớ đến con Huyết Phong Câu, vội băng về nẻo cũ.
Nhưng vừa vào bóng lá, bỗng có dáng thanh tú từ đâu vọt tới. Vừa toan đánh phá, vùng nghe bóng kia thỏ thẻ:
- Công tử! Bốn bề đầy gươm súng, cơ quan, mau theo hướng Đông, có đường xuống. Để thiếp thả ngựa hãm cơ quan.
Mới hay Long Nữ.
Cô gái nói xong, biến mất.
Thái Dũng túng thế, đành theo lời, chạy về hướng Đông.
Chẳng ngờ vừa được chừng trăm thước, bỗng thấy Độc Tinh Quân cùng bọn Thiên Lôi Đả, Đa Sát Thủ dẫn quân đổ tới, tung hoả pháo sáng rực.
Lão phó soái Phi Mã quát thủ hạ:
- Bắt sống nó? Chớ để thoát!
Mấy phía súng gươm tua tủa ập lại, kín mít vòng cung, Thái Dũng đánh liều, cứ nhắm hướng Đông lao như gió.
Chẳng ngờ, chừng đến mép thung, trông xuống chỉ thấy vực thẳm hun hút! Đành chạy men dò dẫm, Độc Tinh Quân vọt tới, cười khô:
- Chạy đâu thoát? Oan gia!
Đang cơn nguy ngập, bỗng sau một mõm đá xế trước có một mũi súng chĩa ra quạt lia về phía bọn Độc Tinh Quân, lẫn tiếng giục gấp:
- Tiến năm bộ, có thang dây! Thiếp bắn cản!
Dũng lom khom phục sấp, vừa men được một, hai bước, thình lình nghe có tiếng thì thầm cũng giọng nữ:
- Nhảy mau! Chậm không thoát đâu!
Dòm xuống, lờ mờ thấy một bóng nữ bịt mặt ẩn dưới mép triền, Dũng còn đang lưỡng lự, cái bóng đã thò tay cầm chân chàng, lôi mạnh. Mất đà, Dũng ngã luôn xuống cái bóng nhô lên túm áo giật phăng một cái, Thái Dũng lộn nhào, rớt giữa khoảng không cao vọi. Chàng trai muốn chóng cả mặt, ruột gan đảo lộn, vội đề khí, quay đầu lên trời, đang bàng hoàng, đã thấy bóng nữ đạp gió rớt kề bên, trong gió vù, tai nghe thoáng tiếng “chớ ngại” mơ hồ phía trên có giọng thanh thanh kêu lê thê.
Vụt cái đã chạm vật mềm lùng bùng, nẩy lên xuống mấy lần, mới tạm ngừng, dồn cục cả vào bóng nữ, thoảng thơm ngát. Rất lẹ, nàng nắm tay chàng nhảy xuống đất. Ngửa dòm lên, ngọn Phi Mã Á đã cao chót vót chập chờn khắp triền đá, ánh lửa le lói trong sương mờ. Sờ vật kia mới hay là cái lưới bằng dây cao su, nàng bịt mặt đã dùng mẹo nhảy núi như Tuyệt Dâm Nương năm ngoái.
Còn đang ngơ ngác, đã thấy lố nhố bóng đen xốc lại cuốn lưới, dắt ngựa tới. Nàng bịt mặt dắt tay Dũng nhảy lên quất ngựa đi liền.
Nhưng được một quãng ngắn, Dũng thấy đầu choáng mắt hoa, đổ nhào xuống chân ngựa. May mà cô gái lẹ tay vớ được vạt áo lôi lên, lo ngại:
- Sao thế... Kìa?
- Mỗ... mỗ đi kiếm Đông Quân...
- Trời? Ở đâu?
Trong bóng đêm, Dũng thấy cô gái đắp thuốc chi vào tay. Lại cho nuốt thêm viên thuốc, Dũng thấy dễ chịu hơn. Thì ra kiếm độc quá, viên thuốc dị nhân cho chưa đủ sức cầm hẳn gặp hàn khí, độc vẫn hoành hoành.
Cô gái bịt mặt cùng thủ hạ phi như giông, len lỏi xuyên rừng, được hai, ba dặm, bỗng thấy hồng đuốc sáng trưng, hoả pháo chói loà, quân Phi Mã rượt theo lũ lượt, bắn đì đẹt. Bọn cô gái lạ cứ chạy, đến một chỗ khá sâu, cô gái bỗng ngoắc tay cương xẹt sang hữu, đồng bọn đi thẳng chừng đã sẵn kế hoạch. Quả nhiên quân Phi Mã mắc lừa.
Cứ thế chạy tới sáng, đã xa miền Pi-A-Uác, ngược mãi lên mạn Tây Bắc. Lúc đó, Dũng cảm thấy thân thể rã rời, miệng khô cháy, phải tựa vào cô gái.
Vừa định hỏi, bỗng gặp quân gia kéo tới, chở theo hơn chục xác chết. Bọn này lại phò Dũng đi miết.
Đang bôn hành, chợt gặp một cánh binh sốc tới cờ biến binh Đông Dương. Tao ngộ chiến, hai bên bắn nhau, bọn cô gái không ham đánh, rút sang rừng bên. Được một quãng kéo qua rặng đồi thưa. Dũng chợt la lên một tiếng ruột gang như kim châm lửa đốt, lả xuống, thở hộc:
- Chết mất thôi! Khát...
Nàng hạ nước ngựa, vừa cúi hỏi chàng, thình lình thấy một cánh quân lao tới dẫn đầu chính là Long Nữ Ngân Sơn. Long Nữ hét lanh lảnh:
- Công tử coi chừng! Sa tay Tình Nữ đó!
Thái Dũng lúc đó hâm sốt, hoa cả mắt, cố ngước trông lên, thấy dạng cháu gái tướng giặc Cờ Đen Lưu Vĩnh Phúc, đâm chột dạ, chẳng rõ nàng đến bắt mình hay có hảo ý.
Lại nghe nàng quát Gái Tình, bèn ngoái cổ nhìn đúng lúc cô gái lạ cũng kép khăn trùm để lộ khuôn mặt mỹ miều nữ soái Phi Mã Yên Sơn Tuyệt Tình Nương Hàn Tố Liễu!
Chàng giật mình thất kinh, bật kêu “Trời” sửng sốt, nữ tặc họ Hàn rút phắt trong bọc ra một lá cờ màu, phất lia, cười ngạo nghễ:
- Cám ơn đã trao trả soái kỳ! Bay đâu! Đáp lễ!
Lời buông, đạn Mã Yên bắn như vãi đậu về phía Long Nữ. Tuyệt Trần Nương cả giận, thét quân gia khai hoả, nhưng vướng Thái Dũng chỉ bắn trốc đầu. Cứ thế quần đuổi. Hàn Tố Liễu thấy quân Long Nữ liều mạng, quanh vùng lại có quan binh, nên không ham đánh, cứ giục ngựa chạy như gió. Chừng hai dặm, bỗng gặp trận Phi Mã Ác, lính Đông Dương chuyển ngang tới, nàng giặc khách nhân rừng khuất, lập tức ngoặt thung tả, độc hành. Chẳng ngờ Long Nữ Thiên Kiều tinh mắt liền tách quân gia, xuyên rừng chặn.
Chàng giặc khách vừa ló ngang thung, đã thấy Long Nữ hiện trên đỉnh đồi thưa, hét lớn:
- Gái Tình! Ta quyết theo đến tận nước Tàu! Để công tử lại!
Tuyệt Tình Nương mắng dữ:
- Gái thối Đông Quân! Có giỏi cứ theo! Định cướp chồng gái này sao nổi! Để lại cha con ả hãm hại sao?
Vó câu sải đều. Long Nữ tức trào máu họng, hét lảnh:
- Công tử! Mau thoát tay ma tình! Công tử bị trúng độc thương nguy ngập mệnh treo chỉ mành, ngoài giòng họ Đông Quân khó người cứu nổi! Thoát nạn không chậm mất! Có vật đỡ chân!
Thái Dũng mắt lờ đờ, tai phào nghe tiếng Thiên Kiều, càng kinh dị, biết mình thương thế vạn nan, thuốc Xà Tinh, Tố Liễu chỉ thể chặn chất độc nhất thời. Còn đang bối rối bỗng nghe tiếng ngựa hý vang lừng nhìn ra vụt thấy Huyết Phong Câu từ sau lùm cây bên phải vụt tới như tên bắn.
Nhanh đến nỗi Hàn Tố Liễu vừa ngó lại, nó đã xẹt đến cách chừng năm bộ. Xuất kỳ bất ý, Thái Dũng lập tức vận tàn lực, co chân lên mép yên, tả thủ gạt phắt cánh tay Hàn choàng, đồng thời rún mình vọt sang lưng ngựa đỏ.
Chưa rõ chàng đã biết võ, bị gạt bất ngờ, nàng giặc khách chỉ kịp kêu một tiếng, tay tê chồn chới với không khí, trố mắt ngó theo.
Nhưng chàng trai họ Lê nội lực tiêu tan quá nhiều, thân hình vừa thoát ra được mấy bộ đã ngã lộn nhào xuống đất, cách chân ngựa cả thước.
Long Nữ đang phi tới, thất kinh, vội quát Hắc Ba sơn mã lao lại, toan cửa tử cứu chàng nhưng Hàn Tố Liễu chẳng phải tay vừa, đã kịp thời gò cương, đảo phăng lại, sà mình xuống, thò hữu thủ nắm áo Thái Dũng lôi lên ngựa.
Nào ngờ con Huyết Phong Câu vốn nòi linh mã, vừa thấy chủ ngã, đã kìm phắt vó, chồm ngoắc lại, nhác trông Hàn cúi chộp chủ, linh mã hý vang, vươn cổ táp luôn cánh tay nàng, nhanh lạ lùng. Hàn cả kinh, rút vội cánh tay, vừa đảo nửa vòng định đánh, Huyết Phong Câu đã vụt sa tiền đá “bách” một cái trúng bụng ngựa Hàn. Hự! Con vật này bắn hơn thước kêu ré lên, loạng choạng hoảng chồm dựng đứng bốc hai chân trước, khiến nàng giặc khách phải đề khí, ghìm cương, Huyết Phong Câu thuận thế đớp luôn áo Thái Dũng, hất vụt lên lưng, hý vang động sơn lâm, cuốn vó chạy như giông.
Chừng Tuyệt Tình Nương kịp ngoắc ngựa đuổi, linh mã đã bay xa cả mấy chục bộ.
Tuyệt Tình Nương cả giận thét:
- Ngựa máu! Nghiệt súc giỏi!
Miệng nói, tay vẫy luôn ngọn súng cối. Tách. Hết đạn. Hàn rút mình ra một nắm liễu diệp đao, phóng lia. Phập! Phập! Phập! Diệp đao cắm ngập thân cây, linh mã chừng thiện võ, vừa chạy vừa lách giữa cổ thụ bay đi tựa tên đỏ xẹt.
Xung tiết, nàng giặc khách quất ngựa tắt rừng, vừa mắng vừa mút tít liễu đao, lựa lúc Huyết Phong Câu vừa vọt ra chỗ trống, liền thả luôn cả cặp. Sức thả vận tuyệt công, thép bay xé gió, “leng keng” hai tiếng cách ngựa đỏ hơn thước rớt bắn đi mất. Ngó sang Long Nữ Thiên Kiều vừa bay Hắc Ba tới. Phập! Phập! Liền hai mũi dao vút qua mũi Hàn cắm vào thân cây. Long Nữ hét:
- Gái Tàu thối thây! Còn ta đây đừng mong lộng hành! Để chàng đó ta đưa về phục thuốc!
Không vừa, Hàn thé giọng:
- Gái lai khắm xác! Giương vảy rồng cái, tưởng ta ngán thứ gái ta pha máu giặc Cờ Đen sao? Có ta đây, chớ hòng dụ trai về hiếp hại. Để chàng đó ta đem về chạy chữa. Hứ! Gái Đông Quân giở thói cướp chồng người!
Vút! Vút! Liễu dao qua lại, hai nàng nộ khí xung thiên, vừa mắng nhiếc, vừa phóng đao như gió, ngựa bay nháy mắt, hai nữ tặc đã đối đầu, rút soạt gươm chém xả, vừa chém nhau vừa đuổi theo ngựa đỏ, lảnh giọng gọi Thái Dũng ới ời.
Nhưng... Chàng trai đã kiệt lực vì chất độc, thiếp ngay từ lúc nhào chân ngựa. Nằm vắt ngang trên lưng linh mã, trại Phan An ngất rũ như xác chết, mặc ngựa đỏ đem đi. Chừng hiểu rõ tình thế nguy hiểm, linh mã cứ gia tăng tốc độ, bay giữa vùng núi ác, không quay lại.
Huyết Phong Câu vốn nòi sơn mã, lại biết tiểu chủ lâm nguy, cuốn vó cao đầu phòng vị, chạy như tên bay, gió cuốn phút chốc đã bỏ xa hai nàng đến mấy trăm bộ.
Lạc Động Thuỷ Tiên Cung
Vừa phóng tới một cánh rừng thưa, bỗng từ đâu hiện ra một hình thù quái đản. Lão có râu, cao lêu nghêu, mù hai mắt. Trên cổ, cỡi một mụ mập như chum vại, què liệt. Ló ra khỏi bụi thấy xa xa có đám đuổi nhau bắn đì đẹt, mụ mập thích chí giật tóc lão mù, nhấp nhổm hét:
- Bọn chó đánh nhau! Thích quá! Chạy lại xem chơi, lão khỉ ốm này!
Người đàn ông mù lắc đầu, hét:
- À! Con mụ chum vại này bất hiếu, sao dám gọi ông là khỉ? Không đến! Mặc xác chúng! Đi tìm thầy tìm thuốc, sắp xuống lỗ, thấy gì cũng muốn xem!
Dứt lời vùng đi, mụ chum vại chồm giẫy như đỉa phải vôi:
- À, à, thiếp quen miệng lỡ lời, công tử chớ giận, chớ giận. À, mà cái lão khỉ ốm này thiệt ngu, sao dám kêu vợ bất hiếu! Phải gọi là bất nghì, bất trị, bất tử, bất tiếc gì chớ!
Gã mù thích chí nhảy dựng lên như con chi chi:
- À, phải! Mụ chum vại lắm chữ thiệt! Bất nghì, bất trị, bất tử, bất tiếc, bất tuân, bất nghĩa, bất nhân. À, nhớ rồi! À, mà con vợ bất nghì, bất tử này sao dám bảo chồng ngu? Chồng chết phải để tang ba năm như để tang bố, mắng vợ bất hiếu sao lại không được, hở tiểu thư!
Cãi lộn lý sự inh ỏi, mụ già chợt nghe gã mù kêu mình tiểu thư, thích chí cười the the, khen công tử rối rít. Mụ què kêu lớn:
- Có con ngựa đỏ đẹp quá! Lại bắt cỡi chơi, công tử!
Gã mù mừng rợn, đảo lia cái đầu:
- Đâu? Chà! Phải, phải! Có ngựa hay, khoái hơn bố sống lại! Khỏi cõng cái lu trên cổ nặng như trâu trương, còn bị lũ thối mồm nhạo để vợ đè đầu cỡi cổ! Đâu, đâu?
Miệng nói, chân vọt đi như tên, nhưng mụ què giẫy nẩy:
- Này, bảo cho biết! Bắt cỡi chơi đó! Gái này cỡi thật, chỉ cỡi cổ khỉ ốm thôi đó! Vợ chồng sam mà.
Gã mù lại cãi, nhưng vẫn hướng về phía có tiếng ngựa phi, thân pháp nhanh ghê gớm, thoáng đã vọt chặn ngay đầu Huyết Phong Câu. Linh mã thấy người, vùng ngoắt ngả khác, nhưng “người sam” đã xẹt qua xẹt lại, ngăn lối rất tài, mụ “tiểu thư què” sực kêu lên:
- À! Có cái xác trên lưng ngựa đỏ! Lạ dữ! Lại bó giò, có cả con khỉ nữa!
Cả bốn tay quài định túm, con khỉ kêu chí choé, linh mã táp lia, vùng phá chạy! Mấy phen vồ hụt, mụ tiểu thư què hét vang:
- Xe điếu! Con ngựa này hung tợn phải tung lưới mới được.
Soạt! Mụ vung tay vãi ra một tấm lưới nhỏ, nhanh hết sức. Chẳng ngờ linh mã đã nhè sơ hở vọt một cái, đã xa năm, sáu bộ, sải như giông vào rừng.
Tiếng súng ập lại, đạn rít mấy bề. Người sam đang đuổi theo Huyết Phong Câu, thình lình có một toán binh từ phía Đông lao ngay lại, dẫn đầu là Động chúa thác ngầm Pi-A-Biếc Tuyệt Dâm Nương. Ma nữ đệ tử truyền đời ông Bành Tổ, xiêm y lộng lẫy, mỏng dính toàn hàng “voan” ngang nhiên phô cả dáng thân tuyệt tác lờ mờ nhân ảnh chẳng khác Thị Điểm trong man lục truyền (Tây Thi giáng thế), vừa phóng ra, thấy “người sam” đuổi riết ngựa đỏ, liền chiếu ống nhòm quan sát, vùng bật giọng như reo:
- À! Xác nào như Phan An buộc trên lưng ngựa huyết? Lại có đứa đuổi... ai như Song Ma? Bây đâu! Bắn chặn!
Đạn vãi mưa rào, kẻ một đạn đạo trước mặt khiến người sam phải dừng lại, dáo dác. Tuyệt Dâm Nương bay ngựa tới hét:
- Song Ma! Đi tìm thuốc chữa mù, què, sao thừa thì giờ chạy rông như... ma đuổi? Dạt mau! Để món đó cho “bà”!
Người sam the thé:
- Không xong rồi! Ai như cháu gái tám mươi đời ông Bành Tổ? Muốn bắt xác chết về hú hý, mặc! Vợ chồng sam này chỉ thích con ngựa, “lão vương” tính thi tài với Võ Hậu nữa sao?
Cả hai phía kiếm lối tắt, đổ lại rừng núi rậm rạp khó chạy, Huyết Phong Câu phóng tới một khu um tùm, thì Tuyệt Dâm Nương đuổi tới. Ngay lúc đó, bỗng nghe cọp rống vang động, rồi một bóng thiếu nữ mặc áo rực rỡ tựa tiên cô cỡi một con hùm xám bay tới, theo sau lố nhố đầy cọp beo tây tượng ong rết vù vù, thét lanh lảnh:
- Bọn kia sao dám phạm Si Công Linh? Lại ngang nhiên ức người cô thế? Cút mau!
Rập! Thú vật ập lại, đạn xé không khí. Con khỉ nhảy chồm, kêu choé, vụt tới một con thác đổ tự lưng trời, linh mã nhè lúc lộn xộn phóng đại vào cây nước.
Ào thác réo, bọt bắn tung, nuốt chửng luôn người vật.
Vẫn còn tiếng Ma Nữ, người sam kêu sững:
- Kìa! Con quái đâu rồi? Rõ nó vừa đây!
Rồi im lìm. Như đã đi vào dĩ vãng.
Nhưng... Ngay lúc lao vào con thác, chỉ nghe ầm mấy khắc, Huyết Phong Câu đã lọt vào một thế giới lạ lùng bên kia cây nước.
Người vật ướt đầm. Thái Dũng sực tỉnh lờ mờ thấy mình bay giữa một vùng thung lũng vừa mở rộng, bốn bề đầy hoa thuỷ tiên, cảnh trí kỳ tú chẳng khác vào một thế giới bồng lai nào bên kia cuộc sống!
Hương thơm ngào ngạt, công phượng múa xoè, nai vàng ngơ ngác, nước chảy triền miên, nắng xuân ấm áp. Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, thoáng thấy một bầy tiên nữ xiêm y sặc sỡ từ trong hoa chạy ra, ríu rít như chim:
- Con ngựa lạ quá! Ra coi!
- Lại có khỉ nữa!
- Trời! Có xác trên lưng ngựa!
Chập chờn dáng liễu xúm lại, thoảng mùi hương thơm.
Rồi chàng trẻ tuổi họ Lê thiếp đi, hôn mê vì nọc độc hoành hành.
Không biết bao lâu, thình lình Thái Dũng mở bừng mắt, bàng hoàng ngó quanh. Tưởng mình hồn đã lìa xác sang bên kia thế giới, nhưng ngạc nhiên, thấy cây gậy Thần Quân ban vẫn nằm cạnh, bên giường lại có một con khỉ ngồi ngủ gật buồn thiu.
Gian phòng tráng lệ, giường thất bảo, màn bát tiên, chăn nhung đệm gấm, vàng son chói lọi, chẳng khác cung vua, cửa sổ treo đầy giò thuỷ tiên, nở hoa trắng thơm ngát.
- Đây là đâu thế này? Âm cung hay tiên cảnh?
Con khỉ ngủ gật, giật thót mình, kêu chí choé.
Ngay khi đó, cửa hé mở, một khuôn mặt lấp ló, reo lên:
- Ông khách tỉnh lại rồi! May quá! Đi báo Chúa mau!
Rồi cánh cửa lại khép. Thái Dũng vùng dậy, nhưng toàn thân tê dại, không cử động nổi, tuy thần trí đã khá tỉnh, trong trạng thái ố bàn ố nhiệt. Sực thấy một bầy gái đẹp đẩy cửa vào, đi đầu là một giai nhân tuyệt sắc, xiêm y rực rỡ, tóc búi đỉnh đầu trâm thoa lấp lánh, mày tằm mắt phụng, môi thắm da ngà, má đỏ hây, dáng hình thanh tú, coi chẳng khác thiên tiên giáng hạ. Giai nhân khoác chiếc áo choàng rộng, trắng mát như hoa thuỷ tiên, dài quét đất.
Có hai gái hầu đi sau nâng vạt. Tiến thẳng đến bên giường thất bảo, giai nhân cất giọng thánh thót như suối đàn:
- Ông khách thấy trong mình thế nào? Nọc độc lạ lùng này phát tác đã tưởng chết ngay!
Thái Dũng nghe giai nhân nói toàn tiếng Thổ quen quen, nghe lõm bõm câu được câu chăng, vội ngước mắt nhìn, định nhỏm dậy chào, người nhức nhối, tê cứng không nhúc nhích nổi, vùng bật kêu lắp bắp bằng tiếng ta:
- Chao ôi! Đau buốt thế này! Đây là đâu? Mỗ chết hay sống?
Giai nhân rạng rỡ mặt hoa, hơi mỉm cười thỏ thẻ:
- À... Ông khách là người Kinh! Đây là Thuỷ Tiên Cung, ông khách lạc vào cửa thác đó! Ông khách từ đâu tới, lại bị độc thương nặng quá! Cả kiếm đâm, chưởng đánh, toàn nọc rắn rết, cây độc hoà chất hàng trăm thứ! Không hiểu sao lại có lúc tru hú lên như sài kíu?
Thái Dũng nghe nói, thất kinh, cố lắp bắp hỏi, mới hay Huyết Phong Câu đã mang chàng vào sâu Si Công Linh, có cả con khỉ trên lưng, vượt không biết bao cánh rừng, tình cờ đến vùng ngoài Thuỷ Tiên Cung, bị người Sam, Ma nữ đuổi bắt ngựa, lao vào cây thác, không ngờ lọt qua cửa động, cũng vừa khi giai nhân chúa động tuần sơn gặp đánh đuổi bọn người Sam, Ma nữ đi. Về động, cũng vừa lúc đám gái hầu dắt ngựa đỏ, xác chàng vào động dinh. Giai nhân nghe tim, chẩn mạch, xem thương biết người bị ngộ độc bèn ra công cứu chữa. Nhờ am hiểu các chất độc, biết y thuật trị độc, nàng đã cứu chàng tỉnh dậy, phục hồi kinh mạch, cũng may ngay khi bị thương, đã được uống thuốc chặn nọc không chạy vào tim.
Nhưng chỉ là trị tạm! Kéo dài mạng sống ít giờ, chất độc tổng hợp hàng trăm loạt, tái phát chưa biết khắc nào!
Quả nhiên, Thái Dũng chưa kịp ngỏ lời cảm tạ, bỗng lại lên cơn nóng lạnh, trắng bệch mặt mày, hôn mê, không biết gì nữa. Triệu chứng đột phát hết sức quái gở, chuyển biến khôn lường, cứ mấy phút lại hú lên nghe rợn người. Cứ thế mê tỉnh, tỉnh mê, cho uống thuốc vào, chỉ đỡ chút rồi lại như cũ. Đang tê cứng, bất thần bạo phát đỏ ngầu mắt, rống chồm lên, thò hai tay chộp người, nanh nhe chực táp, coi hệt một con thú khát mồi làm bầy gái hầu bạt vía, kêu ré lên, ù té chạy hết.
Giai nhân khổ chủ thất kinh, phải phát chưởng quyết đánh ngã chàng vật xuống giường thất bảo, truyền gái hầu lấy dây ruột mèo trói lại, ái ngại chẳng cùng. Bối rối ngó khách, nhăn nhó mặt hoa, bảo gái hầu:
- Bệnh quỷ phải có thuốc tiên mới được! Nguy lắm rồi! Làm sao bây giờ? Phải chi có chị ta, tinh y lý may ra trị nổi bệnh kỳ! Nhưng đường đi Thanh Âm xa xôi, sao kịp? Tình hình này, chẳng biết còn được mấy giờ?
Gái hầu ngao ngán, gái chủ chau mày, đang bối rối, chợt để ý đến con khỉ kêu chí choé bên mình, cổ có đeo một tấm “lắc” bạc lấp lánh. Bèn coi lại, mặt hoa tươi hẳn, vùng kêu:
- Chà! Rối óc quên khuấy mất! Độc thương này phi tay Thần Y Thánh Dược, còn ai trị nổi ngay! Lãn Ông tái thế ẩn cư tại Mai Hoa Thôn Si Công Linh, không xa đây mấy, có tài cải tử hoàn sinh mà mình không nhớ! Phải cậy tay Hoa Đà Biển Thước Nam Bang mới xong! Con khỉ này chính là của “Người” đó! Năm ngoái có tới đây chơi, các em nhớ chớ?
Ai nấy đều mừng. Một nàng lớn tuổi chợt bảo:
- Chắc con khỉ này đưa ngựa đến đây! Sợ Lãn Ông vắng nhà, công chúa à! Phòng xa cứ cho con khỉ này cùng đi!