watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Ôn nhu nhất đao - trang 2


Người trong ngăn tủ

Người nọ đã đi vào trong đám người, không còn nhìn thấy.
Vương Tiểu Thạch lại nhìn về giữa sân, trông thấy mấy đại hán và phụ nữ đã thu dọn binh khí và đồ đạc trong sân, vội vã rời khỏi. Đoàn người đứng xem cũng bắt đầu tản đi.
Vương Tiểu Thạch bỗng nhớ tới câu nói: “Việc nhỏ không nhịn sẽ làm loạn kế lớn. Không biết nội tình, phát tác thì có tác dụng gì?”. Hắn dự định trước tiên sẽ theo dõi nhóm người biểu diễn tạp kỹ này để điều tra chân tướng.
Bọn họ băng qua đường cái, lại đi qua hẻm nhỏ. Người đi lại trên đường lúc nhiều lúc ít. Đám người biểu diễn tạp kỹ kia vừa đi vừa nói chuyện, có cả một số lời thô tục, thỉnh thoảng lại đá một cái hay đánh mấy roi vào phía sau những người lùn và dị dạng.
Nhìn cảnh tượng này, không hề giống như bọn họ đang cùng bước đi, mà lại giống như chủ nhân đang xua đuổi gà vịt hay súc vật. Chủ nhân đối đãi với nô lệ cần phải thét lớn và quất roi, như vậy mới biểu hiện được uy phong của mình.
Vương Tiểu Thạch trông thấy cảnh này lửa giận càng bốc lên. Đúng lúc này, từ phía trước xa xa bỗng có một người đi đến.
Người này vóc dáng cao gầy, mặc một bộ áo bào dài màu xám, khuôn mặt trắng bệch như quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, lại giống như được trét lên một lớp phấn lạnh. Trên lưng y khoác một chiếc bọc vải vừa cũ vừa nặng nề.
Người này đến gần.
Tất cả những người biểu diễn tạp kỹ đều trở nên yên tĩnh.
Người này càng đến gần.
Vương Tiểu Thạch có thể cảm giác được sự khẩn trương của đám người biểu diễn tạp kỹ kia, thậm chí có người còn run rẩy hai chân giống như muốn bỏ chạy.
Ánh mặt trời lả lướt. Gió thu mơn man từ phía trước thổi đến mang theo vài phiến lá tàn. Tiếng sáo ngọc từ phương xa vọng lại, không biết ai thổi rồi lại ngừng, ngừng rồi lại thổi, giống như muốn thổi nhưng cũng muốn ngừng.
Là ai đang thổi sáo trong lầu họa?
Hoa cúc mùa thu nở từng khóm trước sân nhà. Con đường miên man ý thu này có thứ gì đáng sợ mà khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi như vậy?
Người nọ đã đi qua đám người biểu diễn tạp kỹ kia. Thậm chí y chưa từng ngẩng đầu nhìn một cái.
Lúc này những người biểu diễn tạp kỹ mới thở phào một hơi, có mấy người còn quay đầu lại nhìn người cao gầy khuôn mặt lạnh lẽo kia, trong mắt ẩn chứa vẻ sợ hãi.
Người nọ đã đến gần Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch cảm thấy sắc mặt của người này lạnh lẽo giống như một thi thể chôn kín trong lòng đất nhiều năm, thế nhưng khí lạnh tỏa ra từ chiếc bọc vải trên lưng y còn nặng hơn so với sát khí trên người. Cho đến khi sắp đi qua, y mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Thạch, ánh mắt lạnh lẽo như tia chớp trừng lên một cái.
Vương Tiểu Thạch trong lòng phát lạnh.
Người nọ đã đi qua.
Vương Tiểu Thạch lại phát hiện một chuyện kỳ quái.
Hắn phát hiện trên đường có mười một, mười hai người đang từ năm, sáu phương hướng khác nhau đi đến. Trong đó có người giống như du khách, có người như kẻ bán hàng rong, có người lại là tướng sĩ cầm theo chiêu bài, có cả công tử đang cầm lồng chim. Bọn họ có già có trẻ, trang phục không giống nhau, động tác cũng không đồng nhất, nhưng Vương Tiểu Thạch nhìn ra được, võ công của những người này đều tương đối lợi hại, mà mục tiêu của bọn họ chỉ có một... đó là theo dõi người cao gầy kia.
Người cao gầy kia là ai? Sao lại kinh động đến nhiều người như vậy?
Vương Tiểu Thạch nảy sinh lòng hiếu kỳ.
Lúc này, những người biểu diễn tạp kỹ phía trước đã đi vào cửa lớn của một nhà trọ.
Vương Tiểu Thạch nhớ kỹ tên của nhà trọ này.
Hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy người có vóc dáng cao gầy kia đã vòng qua một con hẻm nhỏ hẻo lánh. Mười một, mười hai người kia cũng tìm những lý do khác nhau, không hẹn mà cùng theo sát vào trong hẻm nhỏ.
Vương Tiểu Thạch trong lòng đã có dự tính, liền đi vào nhà trọ. Lúc này những người biểu diễn tạp kỹ đều đã lên phòng. Hắn hờ hững liếc mắt nhìn xem bọn chúng đi vào những gian phòng nào, khi đang muốn quay đầu rời đi, chợt thấy tên đại hán đã quát mắng hắn lúc trước đang đứng trên lan can lầu hai, giận dữ nhìn về phía hắn.
Vương Tiểu Thạch chỉ nhìn tên đại hán kia cười một cái. Sau đó hắn rời khỏi nhà trọ, đi nhanh về phía con hẻm nhỏ kia.
Đám người biểu diễn tạp kỹ kia sẽ ở lại nhà trọ, tạm thời không thể trốn đi đâu được. Còn người có vóc dáng cao gầy rốt cuộc là ai? Y sẽ gặp chuyện gì? Điều này Vương Tiểu Thạch lại không thể bỏ qua.
Vương Tiểu Thạch chạy đến.
Gió thu vuốt qua khuôn mặt, hiện lên một không khí xơ xác thê lương.
Vương Tiểu Thạch vừa vòng qua góc đường, cảnh tượng trước mắt lập tức làm cho hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
Đầu hẻm có một gốc cây lê từ bức tường cũ mọc dài ra, lá cây đã rơi xuống bảy tám phần.
Sau đó chỉ có máu và chết chóc.
Mười một, mười hai người theo dõi kia nằm ngổn ngang trên mặt đất, không còn ai sống sót.
Người có vóc dáng cao gầy cũng không còn ở đó.
Vương Tiểu Thạch đi vào nhà trọ, sau đó đi ra, chạy vào hẻm nhỏ, tổng cộng chỉ mất một chút thời gian, nhưng trong khoảng thời gian đó mười hai người theo dõi kia đã gặp độc thủ. Đừng nói là không còn một ai sống sót, ngay cả một hơi thở cũng không lưu lại.
Là ai ra tay nhanh như vậy?
Bọn họ có thù sâu hận lớn gì?
Lúc này Vương Tiểu Thạch có hai lựa chọn, một là bỏ đi, hai là tiếp tục điều tra.
Hắn quyết định sẽ điều tra.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh lục soát mười hai thi thể trên mặt đất một lần, sau đưa ra ba phán đoán.
Thứ nhất, mười hai người này đều chỉ bị thương ở ngực, bị đâm một cái lỗ ngay giữa trái tim, người trúng chiêu lập tức tắt thở.
Thứ hai, khi mười hai người này chết đều không kịp kêu lên tiếng nào. Bên ngoài hẻm nhỏ là đường cái, người đi đường lui tới rất nhiều, chỉ cần có người kêu lên, nhất định sẽ kinh động đến mọi người. Nhưng mười hai người này lại chết mà chẳng hề kinh động cỏ cây, có thể khẳng định trước khi chết bọn họ không có cả cơ hội kêu lên.
Thứ ba, mười hai người này hầu hết dưới vạt áo bên hông đều có lệnh bài, hoặc trong tay áo có giấu thủ lệnh, giấy ủy nhiệm. Chẳng lẽ bọn họ là bộ đầu của Lục Phiến Môn, sai dịch trong nha môn, hoặc là những hảo thủ ăn cơm cửa công, cao thủ trong đại nội?
Nhưng mười hai hảo thủ này lại đồng loạt chết ở đây.
Vương Tiểu Thạch còn đang quan sát, chợt nghe thấy tiếng thét của một cô gái.
Nguyên lai có một nữ tử cùng tình lang đi ngang qua hẻm nhỏ, bỗng nhiên động tình, muốn tiến vào góc hẻm trao dồi tình cảm một phen, không ngờ lại nhìn thấy một đám người chết.
Còn có một người sống, đang quan sát những thi thể trên mặt đất.
Hai người trước sau kêu lên. Đợi đến khi một nhóm người đi ngang qua và hai gã nha sai chạy tới, trong hẻm nhỏ chỉ còn lại người chết đầy đất.
Nha sai vừa thấy án mạng lớn như vậy, người chết không chỉ có một, mà mình lại vừa lúc tuần tra ở khu vực này, lập tức mặt mày xanh mét, quay sang hỏi đôi nam nữ kia :
- Hung thủ đâu? Không phải các ngươi nhìn thấy hung thủ ở đây sao?
Người nam kia nói :
- Đúng vậy, vốn là ở nơi này, nhưng sau đó không biết đã chạy đi đâu rồi.
Người nữ kia nói :
- Tôi nhìn thấy hắn...
Nha sai vội hỏi :
- Đã chạy đi đâu rồi?
Người nữ dùng tay áo khua khua nói :
- Vừa rồi hắn chỉ nhún một cái liền bay lên vách tường, sau đó lại nhảy một cái...
Nha sai nghe được liền trợn mắt.
Y ăn cơm của Lục Phiến Môn đã tròn hai mươi năm, chưa từng nghe qua loại chuyện ma quỷ như vậy. Vách tường cao đến hai trượng, làm sao có thể nhún một cái đã bay lên...
Mà lúc này, người cao gầy mặt trắng mặc áo bào màu xám kia cũng lẫn trong đám người đứng xem, chỉ có điều sắc mặt của y càng trở nên lạnh lẽo.
Vương Tiểu Thạch phi thân lên mái ngói, nhẹ nhàng như một chùm bông vải bốn lượng phất phơ, sau đó lại treo ngược trên xà nhà giống như một phiến lá trên ngọn cây còn chưa rớt đung đưa trong gió.
Có điều đây không phải ban ngày, mà là một buổi tối có sao không trăng.
Vương Tiểu Thạch nằm trên nóc nhà trọ.
Hắn dùng ngón tay chấm chấm đầu lưỡi, nhẹ nhàng đâm ra một cái lỗ nhỏ, đưa mắt nhìn vào. Lúc này trong gian phòng lớn kia đang có bảy tám đại hán lực lưỡng ngồi ngay ngắn, ngoài ra còn có ba bốn phụ nữ cao to như nam giới, chính là đám người biểu diễn tạp kỹ nơi chợ buổi trưa.
Những người bị chặt đứt tứ chi đầu lưỡi, gã đại hán không cho phép người khác dò hỏi, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên bên tai, mỹ nam tử trong đám người, người có vóc dáng cao gầy khiến cho những người biểu diễn tạp kỹ sợ hãi, những người chết trong hẻm nhỏ... rốt cuộc là chuyện gì? Vương Tiểu Thạch quyết định tìm manh mối từ nhóm người biểu diễn tạp kỹ này.
Nhưng không có manh mối.
Những hán tử và phụ nữ kia đều tụ tập trong một gian phòng, nhưng sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng, không ai lên tiếng trước.
Chỉ thấy mấy tên hán tử kia thỉnh thoảng lại đứng lên thở dài, xoa xoa tay, nhưng vẫn không nói lời nào.
Vương Tiểu Thạch không muốn ở chỗ này chỉ để nếm gió nằm sương.
Hắn thầm nghĩ: “Xem ra là không có tin tức rồi”.
Trước khi chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nảy sinh một ý tưởng.
Hắn nhẹ nhàng nạy một miếng ngói lên, sau đó dùng tay nhấn một cái. Khi miếng ngói còn chưa rơi xuống, hắn liền xoay người nhảy ngược lên, sau đó hạ xuống, chỉ nhấp nhô vài cái đã đến bên cạnh cửa.
Chỉ nghe một tiếng “rốp”, miếng ngói rơi xuống sàn nhà. Những hán tử trong phòng quát lên, có người từ trong cửa sổ lướt ra, có người mở cửa quát mắng. Vương Tiểu Thạch trốn bên cạnh cửa, thừa dịp mấy kẻ kia hùng hổ chạy ra liền lách người vào trong phòng, sau đó ẩn thân trong chiếc tủ lớn bằng gỗ.
Hắn vừa tiến vào tủ gỗ, lập tức đóng cửa tủ lại, bỗng nhiên cảm thấy sởn gai ốc.
Bởi vì hắn nghe thấy được tiếng hít thở của một người.
Tiếng hít thở này vô cùng chậm rãi, vô cùng đều đặn. Người bình thường sẽ không hít thở chậm và nhỏ như vậy, trừ phi là đang ngủ say. Huống hồ, bình thường khi có người đột nhiên xông vào, hô hấp của người bên trong sẽ hơi chút hỗn loạn, thế nhưng tiếng hít thở này vẫn đều đặn như thường.
Có người đã sớm ở trong ngăn tủ này!
Người đó là ai?
Toàn thân Vương Tiểu Thạch đều ở trong trạng thái đề phòng.
Chỉ nghe bên ngoài cửa, đám người biểu diễn tạp kỹ đang nói chuyện với người của nhà trọ.
- Chuyện gì? Chuyện gì thế?
- Không có chuyện gì, chắc là có người đùa giỡn thôi.
- Đùa giỡn cái gì?
- Có người ném miếng ngói xuống, may là chạy nhanh, nếu không chắc phải đả thương người rồi.
- Mái ngói à? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống?
- Ta làm sao biết, vì vậy mới phải đi xem thử.
- Nhà trọ này đã mở cửa được mười ba năm, chưa từng xảy ra chuyện náo loạn như vậy.
Tiểu nhị rất không có hảo cảm với đám người giang hồ chuyên vung đao múa thương này.
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Là nói chúng ta gây rối sao? Ngươi nói thử xem, không có chuyện gì sao chúng ta lại muốn gây rối?
- Không đúng, không đúng! Có khi là mái ngói lâu năm không tu sửa, bị chuột ăn mòn nên rớt ra. Xin lỗi, xin lỗi, xin các khách quan thông cảm, bỏ qua cho!
Lão chưởng quỹ nhìn thấy đám hung thần ác sát này không phải hạng tốt lành gì, chỉ cầu dàn xếp cho ổn thoả.
Bảy tám gã đại hán kia lúc này mới hậm hực trở lại trong phòng.
Lúc này những phụ nữ canh giữ bên cửa mới đóng cửa lại, ngồi vây quanh trước đèn. Tên đại hán kia ném thanh đao lên trên bàn, tức giận nói :
- Bà nội nó, nếu không phải có chuyện trên người, chắc ta đã không nhịn được cơn giận này, cho hắn một đao, chém chết rồi tính sau!
Vương Tiểu Thạch ở trong ngăn tủ nín hơi lại.
“Người” trong ngăn tủ cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Chỉ nghe một giọng nói uy nghiêm khác vang lên :
- Thẩm Thất, ngươi đừng có lỗ mãng! Đêm nay cao thủ của Tổng đường Lục Phân Bán đường sẽ tới. Ngươi náo loạn như vậy, không muốn sống thì kệ ngươi, nhưng mọi người đều muốn chết tử tế. Giờ ngọ thiếu chút nữa ngươi đã động võ với người ta, ta thấy ngươi không thể kìm được tính khí, thế nào cũng gây ra tai họa.
Vương Tiểu Thạch từ khe hở của cửa tủ nhìn ra ngoài, trông thấy người nói chuyện là một lão hán khỏe mạnh, bên hông giắt một cây thước sắt. Bên người hắn còn có một phụ nữ mặt hổ mắt báo. Hai người đứng ở đó, những người bên cạnh cũng không dám ngồi.
Hán tử kia cúi đầu, bàn tay to như cái bát lớn nắm lại thật chặt, nhưng cũng không dám phản bác lời nói của lão đầu.
Một lát sau, một hán tử đầu hươu mắt chuột khác lên tiếng :
- Lão Thất, đây là ngươi không đúng rồi. Nhìn bộ dáng ngươi tức giận Lệ gia như vậy, tính ăn phân trừ cơm sao?
Hán tử kia vẫn không dám phản bác câu nào, nhưng bàn tay đã nắm chặt đến mức lộ ra gân xanh.
Chợt nghe lão đầu họ Lệ kia vân vê râu chòm xám trắng thưa thớt của lão, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, nói :
- Vì mấy người không liên quan, có đáng để đánh rắn động cỏ không? Lý Việt, đã bảo người coi chừng ba gian phòng kia chưa?
Người đầu hươu mặt chuột kia lập tức cung kính nói :
- Vừa rồi tôi đã dẫn người đi xem qua một lần, hai vị huynh đệ canh gác mỗi phòng đều nói không có chuyện gì.
Lão đầu họ Lệ ừm một tiếng, nói :
- Vậy thì tốt.
Hán tử đầu hươu mặt chuột kia nhân cơ hội thêm vào một câu :
- Ba sông sáu tỉnh, năm hồ bảy biển, có kẻ nào ăn tim gấu gan báo dám đến trêu chọc long đầu lão đại Lệ Đan gia của trường phái biểu diễn tạp kỹ? Huống hồ, lần này ngay cả Lệ nhị nương cũng dời gót sen tự mình xuất động, kẻ nào muốn tự rước lấy xui xẻo cơ chứ?
Vương Tiểu Thạch vừa nghe, lập tức nhớ tới mấy nhân vật rất nổi danh trong võ lâm. Trong giang hồ có nhiều loại giáo phái khác nhau, trong có một giáo phái tự do gọi là “Bài giáo”. Phàm là người trong Bài giáo đều có chút bản lĩnh thật sự, như khi gặp phải thiên tai, đi bè gỗ gặp phải dòng chảy ngầm, trên sông gặp nước xoáy, cao thủ Bài giáo đều có biện pháp ứng phó; nếu gặp phải cướp bóc cũng có thể ứng phó bằng thực lực. Ngoài ra những người biểu diễn tạp kỹ trong giang hồ cũng tự kết thành một giáo phái, chữa bệnh bói toán hay làm nông buôn bán cũng thế. Bảy mươi hai nghề, ba mươi sáu nghiệp, mỗi loại đều có một long đầu lão đại nắm giữ đại cục.
Lệ Đan chính là một trong số đó. Hắn và bào muội Lệ Tiêu Hồng võ công cực cao, thủ đoạn độc ác, tại vùng Hồ Bắc rất có uy danh. Không biết vì sao tất cả bọn họ lại tụ tập tại nơi này? Người gọi là Thẩm Thất kia hẳn là “Quá Sơn Hổ” Thẩm Hằng; còn người gọi là Lý Việt kia chính là một tên lưu manh chuyên hoạt động tại khu vực Hoàng Hạc lâu, người ở nơi này sau lưng đều gọi hắn là “Hổ Tiền Hồ”.
Trí nhớ của Vương Tiểu Thạch rất tốt, mỗi khi hắn đến một nơi đều nhớ kỹ đặc tính và danh hiệu của những nhân vật võ lâm vùng đó. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy có một ngày những tư liệu này đối với hắn sẽ vô cùng hữu dụng.
Liệu có một ngày như thế hay không?
Vương Tiểu Thạch không biết.
Nhưng hắn lại biết một việc: các giáo phái trong thiên hạ đều thuộc sự quản chế của Lục Phân Bán đường tại kinh thành.
Anh hào trong thiên hạ đều khâm phục Lục Phân Bán đường. Bọn họ đem tất cả những gì kiếm được, chia ba phần rưỡi tặng cho Lục Phân Bán đường. Nếu sau này gặp phải bất cứ khó khăn gì, Lục Phân Bán đường nhất định sẽ trợ giúp bằng sáu phần rưỡi lực lượng.
Thiên hạ đều là một nhà. Hảo hán trong thiên hạ đều gọi Tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường là “lão đại”.
Có lẽ, thế lực chân chính có thể đối kháng với Lục Phân Bán đường chỉ có Kim Phong Tế Vũ lâu.
Mà ở kinh thành, người có thể cùng Lôi Tổn xưng hùng cũng chỉ có một mình Lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, “Hồng Tụ Đao” Tô Mộng Chẩm.
Trong giang hồ mấy năm qua, những người không thuộc về danh môn chính tông, nếu không phải gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu thì cũng là Lục Phân Bán đường. Kim Phong Tế Vũ lâu có triều đình quan nha làm chỗ dựa, còn Lục Phân Bán đường lại gây dựng được căn cơ ổn định trong võ lâm và lục lâm, mỗi bên mỗi vẻ, không phân cao thấp.
Vì vậy có một câu nói lưu truyền: “Lục thành Lôi, tứ vạn Tô”. Ý của câu này là anh hùng trong thiên hạ ít nhất có bốn vạn người quy về dưới trướng của Tô Mộng Chẩm, nhưng tính tổng tỉ lệ, vẫn có sáu thành trở lên nương nhờ dưới đường của Lôi Tổn.
Chợt thấy nữ nhân dáng người cao lớn bên cạnh Lệ Đan mở chiếc miệng rộng cười cười :
- Lý Việt, khó trách ngươi tung hoành ở vùng này lại đắc ý như vậy, chỉ riêng cái miệng này thôi cũng đủ làm người ta nghẹn lòng rồi. Xem ra, một ngày nào đó đám người giả thần giả quỷ trong giang hồ phải tôn ngươi làm long đầu lão đại rồi.
Lý Việt mặt mày rạng rỡ nói :
- Nhị nương đừng trêu chọc ta! Làm long đầu lão đại phải có nắm tay cứng, ta chỉ có cái miệng này, muốn làm lão đại thì không bằng đi hỏi ông trời còn hơn.
Lệ Đan lại nhíu đôi mày xám, vẻ mặt hiện đầy những nếp nhăn, không hề có một chút ý cười nào :
- Đêm nay người của Lục Phân Bán đường đến là ai? Sao vẫn còn chưa tới?
Lý Việt cẩn thận nói :
- Theo ta được biết, ít nhất có ba người tới, Thập nhị đường chủ Triệu Thiết Lãnh cũng sẽ tự mình giá lâm.
Huynh muội Lệ Đan đều thốt lên :
- A, hắn cũng tới sao?
Lý Việt gật đầu :
- Xem ra, nói không chừng Tổng đường thật sự có chuyện lớn giao cho chúng ta làm.
Dứt lời, ánh mắt của hắn liền sáng lên hưng phấn.
Lệ Tiêu Hồng lại lắc đầu nói :
- Ta lại cảm thấy hơi lo lắng.
Lệ Đan không hiểu quay sang hỏi :
- Muội lo lắng chuyện gì?
Lệ Tiêu Hồng nói :
- Trước đây chúng ta chỉ là giang hồ mại võ, nhìn kẻ nào không vừa mắt thì có thể động đao trong sáng, chặt bỏ đầu người; còn khi gặp những kẻ thủ đoạn độc ác thì lại mài thương trong tối, đâm được một nhát xem như là có lời. Nhưng hôm nay, chúng ta lại đi bắt những hài nhi không liên quan, cắt lưỡi và tứ chi của chúng, có đứa thì xé đứt cơ lưng quấn vào nhau, có đứa thì cưỡng ép giao phối qua máu của súc sinh, làm cho chúng bị biến thành người lùn và dị dạng, nửa người nửa súc vật, loại chuyện này có phần thương thiên hại lý. Chúng ta cũng không phải là không thể cầm đao động thương, cướp bóc đoạt tiêu. Giết chết mười người Lệ Tiêu Hồng ta đảm bảo không hề chớp mắt, nhưng làm cho tiểu hài tử nhà người ta thành cái dạng này, ta thật sự không nhẫn tâm được. Ca, chúng ta hành tẩu trong giang hồ cũng có đôi chút tiếng tăm, hà tất phải làm vụ buôn bán không nguyện ý này! Nếu như để cho người ta tra được ngọn nguồn, huynh đệ bên dưới cũng chưa chắc đã phục, chẳng phải là làm mất uy danh của chúng ta sao? Nếu như Tổng đường giao cho chúng ta chuyện tồi tệ như vậy, không làm cũng được.
Khi bà ta nói đến câu cuối cùng, đám người còn lại đều lộ ra vẻ khẩn trương. Lệ Đan lập tức quát lên :
- Muội điên rồi sao?
Lệ Tiêu Hồng bị mắng, tính bướng bỉnh liền nổi lên, thanh âm lại gia tăng gấp đôi :
- Chẳng lẽ muội không nên nói sao? Bây giờ con một của Văn tuần phủ cũng bị bắt đến đây, lỡ may sự việc bại lộ, mọi người trong giáo phái chúng ta đều khó tránh khỏi liên lụy, đến lúc đó ca làm thế nào phục chúng?
Chỉ thấy khuôn mặt Lệ Đan lúc xanh lúc trắng. Ngọn nến tám góc trên bàn cũng không ngừng chập chờn.
Người kinh ngạc nhất vẫn là Vương Tiểu Thạch đang trốn trong tủ.
Thì ra những người tàn phế đáng thương ấy, tất cả đều do một tay bọn chúng tạo thành.
Vì sao bọn chúng lại làm như vậy?
Chẳng lẽ là do mệnh lệnh của Lục Phân Bán đường?
Tại sao Lục Phân Bán đường lại làm chuyện táng tận lương tâm này?

Người thứ ba

Lệ Đan hít sâu một hơi, nén giận nói :
- Đại muội tử! Ba mươi sáu phân đà, bảy mươi hai nhánh sông, hai đường thủy bộ không nghe theo Tô công tử thì cũng là Lôi đường chủ. Tại Tây hồ chúng ta có thể hô mưa gọi gió, nhưng trong võ lâm huynh muội ta có tính là gì. Những lời vừa rồi, vạn lần mong Lý huynh và các vị huynh đệ đang ngồi bỏ qua cho, tai trái nghe thì tai phải quên, không truyền ra ngoài là được. Ngày khác các vị bằng hữu có chỗ cần dùng, họ Lệ này nhất định sẽ cố hết sức.
Thẩm Thất lên tiếng :
- Lão đại cứ yên tâm, chúng tôi đều không nghe rõ những lời nhị tỷ vừa nói.
Những người còn lại cả nam lẫn nữ đều đồng thanh lên tiếng.
Ánh mắt Lý Việt xoay chuyển, cũng phụ họa :
- Những lời này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Thấy mọi người đều nhìn mình không chớp mắt, y biết mình là “người ngoài” duy nhất tại đây, khó tránh khỏi bị nghi ngờ. Đám người này đều quen đi lại trên giang hồ, giết người như ma, lỡ may sợ mình bán bạn cầu vinh, biết đâu sẽ giết người diệt khẩu. Nghĩ đến đây y vội vàng nghiêm mặt nói :
- Ta xin thề trước mặt chư vị, dùng tấm lòng thành, Lý Việt ta nếu tiết lộ lời của nhị nương một chữ nửa câu thì sẽ khiến cho ta như chuột chạy qua đường, không được chết tử tế....
Y còn chưa thề xong, Lệ Tiêu Hồng đã không nhịn phì cười :
- Ngươi vốn đã là “chuột chạy qua đường”, sớm bị người ta giẫm đạp rồi.
Lý Việt xấu hổ nói :
- Nhị nương chê cười rồi.
Sự thấp thỏm trong lòng y lúc này mới được giải trừ.
Lệ Tiêu Hồng thở dài một hơi, nói :
- Ca, thật muốn tiếp tục gây nghiệp chướng sao?
Lệ Đan không kìm được, bàn tay lớn như quạt lá vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói :
- Câm miệng! Ngươi nói như vậy không sợ “Tuyệt Sát lệnh” của Tổng đường sao? Không muốn sống thì cũng đừng làm liên lụy đến huynh đệ một nhà!
Lệ Tiêu Hồng còn đang định cãi lại, chợt nghe bên ngoài vang lên hai tiếng chó sủa thê lương.
Mọi người trong phòng đều biến sắc, chỉ còn lại tiếng lèo xèo của những ngọn nến. Lý Việt cẩn thận lắng nghe, khi xác định chỉ là hai tiếng chó sủa một dài một ngắn mới vui vẻ nói :
- Là người một nhà.
Lệ Đan nhướng đôi lông mày xám, hai mắt thoáng hiện lên sát khí :
- Còn hẹn người bên ngoài tới sao?
Lý Việt cười nói :
- Lần này là Tổng đường hẹn Cố đại tổng quản của “Nghiễn Mặc Trai” và Đinh lão bản của “Hí Ban Tử” đến đây.
Chỉ nghe dưới lầu vang lên hai tiếng vỗ tay rất nhỏ.
Lệ Tiêu Hồng lạnh lùng nói :
- Bọn họ cũng tới sao?
Lý Việt nói :
- Ta có huynh đệ canh giữ ở bên ngoài, không thể nào sai được.
Chợt nghe năm tiếng gõ cửa liên tục, sau đó là một tiếc “cộc”.
Lý Việt mở rộng cửa. Ánh nến nhoáng lên, vài người bước vào trong phòng. Hai người đi ở phía trước, phía sau bọn họ đều có hai người khác đi sát theo hai bên trái phải, giống như chỉ sợ người khác sờ vào một khối ngọc trên người mà bọn họ đang bảo vệ. Trong bốn người đi phía sau này có hai người dáng vẻ thư sinh, nhưng ánh mắt lộ ra không phải văn khí mà là sát khí, bọn họ bảo vệ một người trung niên mặc áo gấm có hai chùm râu mép, dáng vẻ giống như một thương nhân giàu có, đang híp hai mắt cười hì hì. Bên cạnh y là một thanh niên có khuôn mặt trắng nõn, hai hàng lông mày giương cao. Hai người đến cùng lúc nhưng không phải sóng vai mà đi. Phía sau thanh niên kia cũng có hai người như u hồn theo sát, trên vạt áo nơi hông đều có túi da cá không thấm nước, vừa nhìn đã biết là cao thủ ám khí.
Vừa thấy huynh muội họ Lệ, hai người này lập tức chắp tay nói :
- Lệ lão đại, Nhị muội tử, dạo này vẫn khỏe chứ?
Huynh muội Lệ Đan cũng chắp tay nói vài câu khách khí. Lý Việt mờ mọi người ngồi xuống, sau đó Lệ Đan lên tiếng :
- Xem ra Tổng đường rất coi trọng việc hôm nay, nếu không thì cũng không đồng thời kinh động đến đại chủ quản Cố Hàn Lâm của văn phòng tứ bảo “Nghiễn Mặc Trai” và đại lão bản Đinh Sấu Hạc của “Hí Ban Hành”.
Thương nhân áo gấm tên là Cố Hàn Lâm kia chắp tay cười nói :
- Không dám, không dám, ta chỉ là một kẻ bợ đỡ mà thôi, còn như Lệ huynh và Nhị muội tử, cùng với Đinh lão đệ đây mới là người tâm phúc dưới trướng Tổng đường.
Lão bản Đinh Sấu Hạc của Hí Ban (đoàn hát) kia lại không khách sáo, hai hàng lông mày cau lại, có vẻ ưu tư nói :
- Chuyện đêm nay nên cẩn thận vẫn tốt hơn. Ta nhận được báo cáo, Tiết Tây Thần của “Kim Phong Tế Vũ lâu” cũng đã đến vùng này rồi.
Huynh muội Lệ Đan thất thanh hô lên :
- Quả nhiên là hắn!
Cố Hàn Lâm lập tức hỏi :
- Các người đã gặp hắn rồi sao?
Lệ Tiêu Hồng nói :
- Hôm nay khi chúng tôi dọn đồ trở về chỗ này, trên đường đã gặp phải một người rất giống với sát tinh trong truyền thuyết kia.
Vẻ tươi cười của Cố Hàn Lâm lập tức biến mất, lạnh lùng lẩm bẩm :
- Tiết Tây Thần, Tiết Tây Thần, nếu như “Kim Phong Tế Vũ lâu” đã xuất động Tây Thiên Thần Sát này, chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Đinh Sấu Hạc lộ ra vẻ ưu tư, nhưng giọng nói thì lại trong trẻo dễ nghe, ôn hòa mà rất rõ ràng :
- Nếu như Tiết Tây Thần đã đến, vậy thì án mạng mười hai bộ khoái vào giờ ngọ tại Đàm gia rất có thể là do hắn ra tay.
Cố Hàn Lâm lẩm bẩm :
- Mười hai mạng người, chỉ vung tay một cái đã đoạt đi, giống như ngắt một phiến lá vậy.
Lệ Đan hừ lạnh nói :
- Chúng ta không phải là lá cây.
Đinh Sấu Hạc nhàn nhạt nói :
- Cũng không khác gì đâu.
Lệ Đan cả giận nói :
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Đinh Sấu Hạc nói :
- Chỉ bằng mấy người chúng ta thì còn không kinh động được “Tây Thần Sát” trong “Kim Phong Tế Vũ lâu”.
Lệ Đan nhất thời không phát tác được. Lệ Tiêu Hồng liền hỏi :
- Như vậy hắn đến vì ai?
Đinh Sấu Hạc nói :
- Ta không biết. Ta chỉ biết là ở trong kinh thành “Lục Phân Bán đường” và “Kim Phong Tế Vũ lâu” đang rất căng thẳng, có một người đã đặc biệt đến đây vì Tiết Tây Thần.
Lệ Đan tỏ vẻ sợ hãi nói :
- Là Thập nhị đường chủ Triệu Thiết Lãnh?
Đinh Sấu Hạc lắc đầu :
- Là Cửu đường chủ Hoắc Đổng.
Huynh muội họ lệ cả kinh :
- Hoắc cửu đường chủ!
Đinh Sấu Hạc gật đầu :
- Nghe nói đêm nay Tổng đường phái đến ba người, một người là Hoắc Đổng, một người là Triệu Thiết Lãnh.
Lệ Đan đang muốn hỏi “còn một người nữa là ai?”, chợt nghe bên ngoài lại vang lên hai tiếng chó sủa, có điều lần này so với lần trước thì nhanh hơn nhiều.
Chỉ thấy những người trong phòng vẻ mặt đều ngưng trọng. Lệ Đan nói :
- Là người của Tổng đường tới.
Nói đoạn liền chỉnh lại vạt áo muốn bước ra nghênh đón.
Đinh Sấu Hạc nói :
- Chưa hẳn.
Lệ Đan vốn nhìn kẻ này không vừa mắt, nhưng nhân vật quan trọng của “Lục Phân Bán đường” sắp đến, y cũng không tiện phát tác, chỉ trừng mắt nhìn một cái.
Đinh Sấu Hạc nói :
- Ta cũng có người mai phục ở gần.
Chợt nghe xa xa vang lên hai tiếng ếch kêu, lúc này khuôn mặt của Đinh Sấu Hạc mới giãn ra :
- Quả thật là người của Tổng đường.
Y muốn đứng dậy mở cửa, thần thái so với Lệ Đan còn cung kính hơn.
Cố Hàn Lâm lại đưa tay ngăn cản.
Hai gã thư sinh phía sau y liền nhoáng người tiến đến phía trước cửa sổ, một người đẩy cửa sổ, người còn lại lấy đá lửa ra gõ một chút. Đốm lửa sáng lên, không lâu sau liền thấy trong bóng tối phía xa cũng lóe lên ánh lửa.
Lúc này Cố Hàn Lâm mới gật đầu :
- Đúng là người của Tổng đường.
Lệ Đan hừ lạnh một tiếng :
- Cố đại tổng quản và Đinh lão bản quả nhiên là nhiều tai mắt.
Cố Hàn Lâm khựng mặt :
- Không dám, không dám, đêm nay sứ giả của Tổng đường đến, không thể nào không chu đáo một chút.
Lệ Đan sâu hít sâu một hơi, cố gắng trấn định :
- Tổng đường còn có một vị đến, không biết là ai?
Đinh Sấu Hạc không tự chủ được hơi bất an, thuận miệng đáp :
- Có thể là...
Y còn chưa nói xong, chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng gõ tay, ngay cả Vương Tiểu Thạch trong tủ gỗ lúc này cũng nhịn không được tính hiếu kỳ.
Mục đích hắn tới nơi này vốn là muốn biết những người tàn tật đáng thương kia vì sao lại bị người khác hãm hại, không ngờ lại gặp được trận náo nhiệt này, ngay cả nhân vật danh chấn đại giang nam bắc như Triệu Thiết Lãnh và Hoắc Đổng cũng sắp xuất hiện trước mắt.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, năm tiếng nhanh và một tiếng chậm.
Đám huynh muội Lệ Đan, Cố Hàn Lâm, Đinh Sấu Hạc đồng loạt chỉnh lại vạt áo, đứng gần trước cửa, để Lý Việt ra mở cửa.
Cửa mở, những không có ai.
Lý Việt ngạc nhiên :
- Sao không có...
Vương Tiểu Thạch từ trong khe hở của chiếc tủ nhìn ra, chỉ thấy ánh nến hơi nhoáng lên, sau đó trong phòng đã có thêm ba người, không một tiếng động như lá rụng từ ngoài cửa sổ lướt vào.
Ba người.
Một lão nhân gầy đét hói đầu, mày bạc râu trắng, đôi tay thu lại trong tay áo giống như đang cầm trân bảo gì, không muốn cho người khác thấy.
Một người lạnh như sắt thép.
Khuôn mặt của y hình vuông, vóc người cũng hình vuông, ngay cả tay chân cũng là hình vuông, cả người giống như một chiếc rương.
Một chiếc rương bằng sắt.
Còn có một người khác, vừa tiến vào liền giống như vô tình nhìn thoáng qua chiếc tủ, vừa vặn nghênh đón ánh mắt của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch giật mình.
Đó chính là người ngẩng mặt lên nhìn trời mà hắn gặp lúc ban ngày.
Lúc này y không nhìn trời.
Y nhìn ánh nến.
Ánh nến lóe lên trong mắt, ánh mắt của y cũng sáng ngời.
Lông mày của y nhướng cao.
Y đứng trong phòng, ánh nến giống như chỉ sáng vì một mình y, nhưng y lại có vẻ tự nhiên đến mức ngay cả ánh nến cũng không dính được lên y phục.
Người này là ai?
Lúc này đám nhân sĩ võ lâm kia cũng đã phát hiện trong phòng có thêm ba người.
- Triệu đường chủ!
- Hoắc đường chủ!
Không ai nhắc đến người thứ ba kia.
Bởi vì bọn họ không biết y là ai.
Người nọ cũng rất thản nhiên, không cho rằng đó là vô lễ.
Triệu Thiết Lãnh cũng không ngồi xuống, nói với giọng khàn khàn :
- Hôm nay Tổng đường triệu tập mọi người tới là muốn hỏi ba chuyện, muốn các người làm ba việc.
Đám người Lệ Đan đều cung kính nói :
- Xin Đường chủ phân phó!
Triệu Thiết Lãnh nói :
- Lệ Đan, ta bảo ngươi bắt toàn bộ những người có tên trên danh sách, làm cho bọn chúng biến dạng, ngươi đã làm chưa?
Lệ Đan nói :
- Trên danh sách có bốn mươi hai người, đã bắt được mười chín người, theo dặn dò của Đường chủ đã làm cho bọn chúng biến thành người lùn hoặc xấu xí, bảo đảm cha mẹ bọn chúng cũng nhận không ra, bọn chúng cũng không nói được.
Triệu Thiết Lãnh nói :
- Tốt lắm, còn con một của Văn tuần phủ thì thế nào?
Lệ Đan lập tức gật đầu :
- Đã bắt được rồi.
Triệu Thiết Lãnh nói :
- Ngươi hãy cho người thông báo với tay họ Văn kia, nếu như hắn vẫn giúp người của “Kim Phong Tế Vũ lâu”, chúng ta sẽ đem con trai của hắn ra làm khi nhỏ múa võ bên đường, kiếm bạc cho đoàn tạp kỹ của ngươi.
Lệ Đan vội nói :
- Kiếm bạc không quan trọng, tôi chỉ hành sự theo ý của Đường chủ thôi.
Triệu Thiết Lãnh cười lạnh nói :
- Kiếm bạc cũng là chuyện quan trọng. Các ngươi phiêu bạt giang hồ làm nghề mãi võ, cứ đem người ngâm vào nước sôi, hoặc là trói tay chân ngược lại với nhau, lại bẻ cong sống lưng, khi biểu diễn thì nói là “người xương mềm” hay “người cầu”, loại xiếc này ta thấy nhiều rồi, có thể gây hứng thú cho người đi đường, ném thêm mấy văn tiền. Nhưng có biết vì sao ta lại muốn ngươi làm chuyện này không?
Lệ Đan vội nói :
- Xin Đường chủ cho hay!
Triệu Thiết Lãnh nói :
- Vừa rồi chính là chuyện thứ nhất mà ta hỏi ngươi, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi chuyện đầu tiên: đó là xử phạt.
Y nhanh chóng đưa mắt nhìn mỗi người ở đây một cái :
- Trưởng bối của những đứa trẻ này trước đây hầu hết đều là người trong “Lục Phân Bán đường”, nay bởi vì “Kim Phong Tế Vũ lâu” có quan lớn triều đình chống lưng, cho nên đầu phục qua. Chúng ta chưa muốn hạ thủ đối phó bọn chúng, trước tiên cứ đem họ hàng của bọn chúng làm cho thành người không giống người, quỷ không giống quỷ, sau đó lại trả những kẻ dị dạng này về, để cho bọn chúng hối hận tột cùng, sau đó mới lần lượt diệt trừ. Việc này là để răn đe những kẻ phản đồ.
- Tên tuần phủ họ Văn kia nhận một số lợi lộc từ “Kim Phong Tế Vũ lâu”, liền ra sức truy lùng người của chúng ta. Chúng ta cũng muốn bắt con trai độc nhất của hắn, xem hắn còn dám tác quái nữa không!
Y lại lạnh lùng nhìn mọi người một hồi, sau đó nói :
- Xem thử còn ai dám tạo phản hay không!
Trong phòng không ai dám đáp lời.
Triệu Thiết Lãnh nói :
- Đinh lão bản, Cố quản sự!
Đinh Sấu Hạc và Cố Hàn Lâm liền khom người nói :
- Có thuộc hạ!
Triệu Thiết Lãnh nói :
- Ta dặn các ngươi tìm trong đoàn hát và hàn lâm xem thử có nhân tài văn võ nào có thể đào tạo được không, có kết quả gì chưa?
Cố Hàn Lâm vội nói :
- Tôi đã sớm lưu ý, có vài người không có công danh nhưng lại chí lớn tài cao, đang muốn giao cho Triệu đường chủ định đoạt.
Đinh Sấu Hạc cũng nói :
- Những đoàn hát khác có một số kép võ xuất sắc, có vài người là từ trong tiêu cục chuyển qua, tôi đã lưu bọn họ lại trong đoàn.
Triệu Thiết Lãnh nghiêm mặt nói :
- Tốt lắm. Hiện tại là lúc kẻ địch đang mở rộng vây cánh, đường chúng ta cũng muốn mời chào nhân tài. Chỉ cần có tài là dùng, đức hạnh không cần câu nệ. “Kim Phong Tế Vũ lâu” đã khống chế tiêu hành và hàn lâm, chúng ta không thể tìm kiếm hảo thủ trong lĩnh vực này, cho nên muốn các ngươi xuất lực một chút. Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói với các ngươi.
Cố Hàn Lâm nói :
- Có thể cống hiến sức lực cho Tổng đường, chết vạn lần cũng không chối từ.
Đinh Sấu Hạc cũng nói :
- Vì Tổng đường san sẻ âu lo là vinh hạnh của chúng tôi.
Triệu Thiết Lãnh nói :
- Đây không phải bảo các ngươi đi tìm chết, cũng không có vinh hạnh gì. Các ngươi làm việc đắc lực thì sẽ được khen thưởng, làm không xong thì sẽ bị xử phạt, đây là quy củ trong đường, ai cũng như nhau.
Y ngừng lại một chút, sau đó nói :
- Các ngươi có biết Tiết Tây Thần đã đến đây hay không?
Cố Hàn Lâm nói :
- Mấy ngày này tôi đều nghe báo cáo, biết có một người như vậy đã đến Hồ Bắc.
Lệ Đan nói :
- Hôm nay chúng tôi đã gặp hắn trên đường, có muốn tôi tìm người dọn dẹp hắn hay không?
Đinh Sấu Hạc nói :
- Tôi còn biết hắn hiện đang ở trong miếu hà bá tại đường Phồn Xương, chỉ chờ Đường chủ hạ lệnh.
Triệu Thiết Lãnh bỗng nhiên cười.
Hoắc Đổng cũng cười.
Hai người nhìn nhau cười.
Triệu Thiết Lãnh vừa cười vừa vỗ vỗ vai người thanh niên kia, nói :
- Lão đệ, ngươi nói xem có buồn cười không?
- Buồn cười.
Thanh niên kia mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa vẻ tiêu sái và cao ngạo, sau đó nói với mọi người :
- Tiết Tây Thần là người tâm phúc bên cạnh Tô công tử của “Kim Phong Tế Vũ lâu”, bằng vào các ngươi thì chẳng làm gì được hắn. Lần này Hoắc đường chủ tới đây chính là để đối phó với họ Tiết kia, đây chính là chuyện thứ ba mà hai vị Đường chủ muốn nói với các ngươi.
Đám người Lệ Đan, Lệ Tiêu Hồng, Đinh Sấu Hạc, Cố Hàn Lâm, Lý Việt, Thẩm Thất đều gượng cười, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Hoắc Đổng cười cười khiến cho râu và lông mày đều rung lên, đột nhiên gằn từng chữ :
- Kẻ đang trốn kia, đã nghe đủ hay chưa? Còn không lăn ra đây cho ta!
Mọi người lúc này mới phát hiện Hoắc Đổng mặc dù đang cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề có vẻ cười cợt, câu nói kia khiến cho bọn họ đều kinh hãi.
Vương Tiểu Thạch cũng thất kinh.
Chẳng lẽ Hoắc Đổng đã phát hiện ra hắn?
Khi hắn đang muốn ra ngoài đối mặt với các cao thủ, Hoắc Đổng đột nhiên vươn tay ra khỏi tay áo, giống như “rút” ra hai thanh binh khí bí truyền.
Đó là một đôi tay kỳ dị.
Đôi tay có màu vàng kim nhạt.
Bàn tay vỗ một cái trên bàn, lập tức hút lấy mặt bàn.
Chiếc bàn lật lên phía trên, sau đó bay lên nóc nhà.
Quá trình này diễn ra nhanh như chớp, ngoại trừ Vương Tiểu Thạch kịp nhìn thấy đôi tay kỳ quái Hoắc Đổng, những người khác chỉ thấy chiếc bàn như một con chim điêu lớn đụng vào trần nhà, những ngọn nến trên bàn đều rơi xuống đất, chỉnh tề đứng trên sàn nhà, không bị tắt một cây nào.
Nóc nhà kêu lên răng rắc, chiếc bàn đã đánh vỡ mái ngói.
Sau đó chỉ nhìn thấy một ánh đao.
Ánh đao như cô gái mỹ lệ phết vào trên câu thơ của tình nhân.
Một ánh đao đến từ xa xăm.
Ánh đao nhàn nhạt mang theo tiếng gió, chiếc bàn gỗ kêu lớn rồi hóa thành tám phiến, giống như tám con diều bắn ra, một người từ bên trong chậm rãi hạ xuống.
Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thạch nhìn thấy ánh đao này.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh đao này là khi thanh đao chém vỡ một cái bàn.
Hoắc Đổng hét lớn một tiếng, hai tay vỗ mạnh xuống sàn nhà.
Mọi người đều cho rằng lần này có thể thấy rõ hai tay của y, nhưng chỉ nhìn thấy sáu ngọn nến trên sàn nhà đều bắn lên, bay về phía người đang hạ xuống giống như chim én kia.
Đao ý còn chưa hết.
Ánh đao nhàn nhạt như núi xa xanh rì, nắng chiều lãng đãng.
Ánh đao lướt qua, những ngọn nến trong nháy mắt vụt tắt, không còn nhìn thấy ai.
Chỉ có một ngọn nến vẫn sáng.
Ngọn nến đặt trên tay người mới đến, giống như một con chuồn chuồn nhỏ đậu trên lá sen, không làm rơi một giọt sương nào. Ánh nến phản chiểu trong ánh đao soi sáng khuôn mặt ôn nhu của y, từ từ đáp xuống trong vòng vây của mọi người.
Mềm mại như thơ, dịu dàng như mộng.
Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thạch nhìn thấy Ôn Nhu.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ôn Nhu, cả thế giới đều nằm trong ánh sáng của một ngọn nến.
Một ngọn nến chỉ sáng trên tay nàng.
Rất kỳ quái, dưới ánh nến như vậy, Vương Tiểu Thạch còn chưa thấy rõ khuôn mặt người đến, nhưng trước tiên lại nghĩ tới một người.
Một thư sinh mặc áo gấm đứng trong đám người ngẩng đầu nhìn lên trời.
Hắn nhìn về phía thư sinh kia, nhưng đối phương đã ẩn vào trong bóng tối, chắc hẳn cũng đang quan sát người mang theo đao quang vừa đáp xuống trong ánh nến.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT