watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Ôn nhu nhất đao - trang 8


Người trong chợ

Nếu như Lôi Cổn không sử ra một chiêu “Phong Vũ Song Sát” này, thất bại của hắn có lẽ sẽ không đến mức thê thảm như thế.
Nhưng thành tựu ngày sau cũng có thể không lớn như vậy.
Trong đời có rất nhiều bước đi, rất nhiều quyết định, một khi đã bước ra, một khi đã hành động, hiện giờ có lẽ là sai, nhưng ngày sau lại trở thành đúng; hôm nay rõ ràng là đúng, nhưng tương lai lại trở thành sai lầm lớn. Đúng sai thường giống như một con đao hai mặt, chia ra nhân và quả, duyên và phận. Nếu một người cả đời đều hài lòng, sự hài lòng đó có thể sẽ không quá lớn, trái lại một người thường bị thất bại chưa hẳn là không tốt. Không có núi cao thì sẽ không có đất bằng.
Một chiêu đó của Lôi Cổn có kết quả thế nào?
Hồng Tụ đao của Tô Mộng Chẩm thì sao? Sát khí lạnh lẽo đó phải chăng không thể cản?
Trước khi đánh ra, đôi xích chùy của Lôi Cổn đã xoay tròn rung động, sau khi đánh ra còn va chạm vào nhau. Không ai có thể biết được đôi xích chùy này sẽ từ góc độ nào, dùng phương thức nào đánh vào chỗ hiểm, ngay cả Lôi Cổn cũng không biết.
Nhưng có thể khẳng định, chỉ cần bị đôi xích chùy này đánh phải sẽ gãy xương đứt gân, phải chết không nghi ngờ.
Lôi Cổn đã đâm lao thì phải theo lao, cũng bắt đầu tự biết mình một chút.
Đôi chùy của hắn mặc dù giết không được Tô Mộng Chẩm, ít nhất cũng có thể giữ đối phương lại.
Không ngờ có một việc xảy ra, hơn nữa lại xảy ra không hề báo trước.
Xích chùy bay đến trước người Tô Mộng Chẩm, cũng không thấy y hành động thế nào, hai sợi dây xích làm bằng sắt đã đứt ngang.
Xích chùy dù có mạnh hơn, một khi dây xích bị đứt, nó cũng không khác gì quả bí đỏ. Một quả chùy lăn ra bên ngoài phòng, tạo thành một con đường trong vòng vây của đệ tử Lục Phân Bán đường. Một quả khác lại bay vào ngực một tên Phó đường chủ đang giao đấu với Sư Vô Quý, khiến ngực của hắn bị đánh lõm xuống, máu phun đầy đất.
Tô Mộng Chẩm vẫn không nhìn Lôi Cổn cái nào, thậm chí còn không thèm nói một câu với hắn.
Y đi ra bên ngoài, quay về phía Sư Vô Quý đang chặn đứng đám đệ tử Lục Phân Bán đường xông tới, nói một câu :
- Đi ngay!
Đôi xích chùy rơi trên đất kia cũng giống như chẳng liên quan gì đến y.
Sư Vô Quý lập tức thu đao. Y thu đao một cách rất đột ngột, khiến cho một thanh đao, ba thanh kiếm và năm cây thương đang giao đấu với y gần như muốn đâm vào người.
Sư Vô Quý bỗng nhiên thu đao, toàn thân bỏ trống, ngược lại khiến mấy tên cao thủ kia cho rằng có gian trá,vội vã thu chiêu. Thậm chí do vội vàng dừng thế công nên có kẻ còn vẽ lên trên đất một vết khắc sâu, vết lửa văng khắp nơi.
Sư Vô Quý đã theo Tô Mộng Chẩm đi ra bên ngoài.
Không một ai dám ngăn cản bọn họ.
Không một ai có thể giữ bọn họ lại.
Tô Mộng Chẩm đi đến trước bậc cửa, hơi dừng lại, sau đó nhấc chân lên, dùng gót chân đá ngược một cái. Quả chùy sắt nặng chín mươi ba cân liền bị đá bay lên, khiến mọi người lao nhao né tránh. Chỉ nghe một tiếng “ầm”, quả chùy đã phá vỡ bức tường đá phía trên có một chữ “Lục” theo lối viết thảo. (kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh)
Tường đổ gạch nứt, bụi bay khắp nơi, Tô Mộng Chẩm đã không thấy bóng dáng đâu.
Trên tường chỉ còn lại ba chữ “Phân Bán Đường”, còn có một quả chùy rơi xuống.
Bên ngoài trời vẫn mưa.
Mưa rơi nhỏ dần, nhưng mây đen vẫn còn dày đặc, gió nổi mây vần.
Tô Mộng Chầm vừa ra đường cái lập tức lướt nhanh đi. Sư Vô Quý cũng theo sát không rời một tấc.
Vừa rồi Tô Mộng Chẩm bảo y “đi ngay” chứ không phải là “đi”, cho nên y vừa nghe lập tức dừng tay, thậm chí không để ý đến an nguy của bản thân.
“Đi” và “đi ngay” không giống nhau.
Y biết rõ khi Tô Mộng Chẩm ra lệnh tuyệt đối sẽ không dài dòng, chỉ cần nói thêm một chữ sẽ có dụng ý của một chữ đó.
Tình hình đã bị khống chế, hung thủ cũng đã đền mạng, vì sao Tô công tử lại đi gấp như vậy?
Tô Mộng Chẩm vừa ra khỏi “Phá Bản môn”, lập tức phát hiện nơi góc đường trái phải có hai người chạy ra, đi sóng vai với y.
Sư Vô Quý vẫn luôn đi ở phía sau.
Trong số hai người mới xuất hiện này, một người đứng ở trong mưa nhưng không hề để ý, thần thái tiêu sái nhàn nhã như bình thường; một người lại không hề xem mưa là một thứ đáng ghét, đối với hắn mỗi hạt mưa đều tựa như một hạt trân châu.
Hai người này đương nhiên là Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch.
Bọn họ trông thấy Tô Mộng Chẩm, ánh mắt đều bất giác biến thành một loại thần sắc.
Đôi mắt Bạch Sầu Phi bắt đầu cháy lên.
Đôi mắt Vương Tiểu Thạch lại lóe sáng như sao.
Tô Mộng Chẩm không hỏi bọn họ câu nào.
Y phái Vương Tiểu Thạch đi tấn công phía trước, Bạch Sầu Phi tấn công ở phía sau, đương nhiên đều là nghi binh, mục đích để thu hút sự chú ý của đối phương.
Chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt, y đã giao hai “nhiệm vụ khó khăn” này cho bọn họ.
Nếu như bọn họ không thể hoàn thành, binh lực trước sau tập trung lại, dùng chiến thuật biển người thì Tô Mộng Chẩm chưa chắc đã có thể chấn nhiếp toàn trường, ung dung rời đi.
Nhưng Tô Mộng Chẩm rất yên tâm.
Y biết bọn họ nhất định làm được, hơn nữa còn có thể làm rất tốt.
“Làm được” và “làm rất tốt” không giống nhau, giống như một người biết hát và hát hay, ý tứ của nó không đồng dạng.
Bọn họ đã xuất hiện ở đây, điều đó nói lên sau khi dẫn dụ binh lực trước sau đi khỏi, bọn họ mới tập hợp với y.
Tô Mộng Chẩm nhìn thấy bọn họ, chỉ ngừng lại một chút, nói :
- Rất tốt.
Sau đó y nói :
- Đi!
“Rất tốt”, đối với Tô Mộng Chẩm đó đã là lời khen ngợi cao nhất. Trong Kim Phong Tế Vũ lâu, được y nói rằng “không tệ” chỉ có mười tám người, khen rằng “tốt” chỉ sợ không đến một phần ba, không cần nói đến “rất tốt”.
“Đi” chính là mệnh lệnh.
Bạch Sầu Phi lập tức hỏi :
- Đi à?
Tô Mộng Chẩm không đáp, y không thích nói một câu hai lần.
Bạch Sầu Phi lại hỏi :
- Đi đâu?
Tô Mộng Chẩm nói :
- Quay lại Phong Vũ lâu.
Bạch Sầu Phi chắp tay nói :
- Chúng ta vốn không quen biết, chỉ là có duyên kề vai sát cánh một phen, sao lại không công thành thân lui.
Đôi mắt Tô Mộng Chẩm như hai hai đốm lửa nhỏ lướt qua trên mặt y, chỉ nói :
- Đây không phải lời nói từ nội tâm ngươi.
Sau đó y nói :
- Hiện giờ các ngươi không muốn đi cùng ta cũng không được.
Lần này đến phiên Vương Tiểu Thạch hỏi :
- Vì sao?
- Xem ra việc đánh lén ta tại phố Khổ Thủy không phải là ý của Lôi Tổn, nhưng muốn thừa dịp ta đến Phá Bản môn báo thù, sau đó trên đường về toàn diện chặn giết, đó mới là dụng ý thực sự của hắn. Cho nên các người đã không có lựa chọn nào khác. Chúng ta công chưa thành, không ai có thể lui thân.
Người bị quân địch bao vây không có lựa chọn nào khác, một là phá vòng vây, hai là đầu hàng.
Phá vòng vây tức là chiến đấu, còn đầu hàng lại chỉ có thể mặc cho người ta xử trí, cho dù đối phương xử trí ngươi giống như một miếng thịt heo hay là một con chó, ngươi cũng không thể phản kháng.
Ai bảo ngươi đầu hàng?
Một người chỉ cần đầu hàng, cho dù kẻ địch đối xử với hắn thế nào, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Cho nên có một số người tình nguyện chết chứ không đầu hàng.
Bạch Sầu Phi thở dài một hơi nói :
- Xem ra từ khi bắt đầu cứu ngươi, tai họa này đã không thể tránh khỏi rồi.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nhìn y một cái, nói :
- Chẳng lẽ các người hi vọng mọi chuyện trong kinh thành này đều chẳng liên quan đến mình?
Bạch Sầu Phi không trả lời.
Bốn người đi đến khu phố Đông Tam Bắc, chợt thấy trong cơn mưa mờ mịt, trên đường phố lại có người đang bày bán.
Lều cỏ buộc vài thớt ngựa, có hai ba người đang cho ngựa ăn; có ba hàng thịt, một hàng bán thịt bò, một hàng bán thịt dê, còn một hàng bán thịt heo; có một cửa hàng mài đao, bên cạnh là cửa hàng xay đậu, trước cửa có người bán đậu hủ; có người bán rau, có người bán gà, vịt, cá, tôm; cũng có tiểu thương bán bánh bao, bánh nướng, bánh chẻo, bánh rán; còn có người bán chè, bánh ngọt, mía ngọt, bánh dẻo, bánh trôi; thậm chí là bày con rối, con quay, con diều, kẹo hồ lô, da thú.
Chỉ cần là thứ thường thấy trong chợ, ở đây đều có.
Chuyện này vốn không có gì kỳ lạ, bởi vì con đường này cũng là chợ.
Kỳ lạ là những thứ này vốn không nên bày bán giữa mưa, những người bán hàng rong này chỉ nên xuất hiện khi trời quang mây tạnh.
Nhưng bọn họ vẫn bày bán như thường, giống như hôm nay là một ngày tốt trời trong nắng ấm.
Sạp hàng của bọn họ đều có một điểm đặc biệt, đó là không có khách hàng.
Bất kể người bán hàng nào, buôn bán là vì có người chiếu cố, nhưng bốn năm chục sạp hàng này dường như không phải dành cho khách hàng bình thường.
Thật ra bọn họ chỉ bày bán vì một “khách hàng”.
“Khách hàng” này chính là người được vinh dự quản lý hai phái hắc bạch trong kinh thành, thống lĩnh quan dân hai đường, có thể xem là có quyền thế nhất, thăng tiến nhanh nhất, lai lịch thần bí nhất, đao pháp cũng xưng là thiên hạ đệ nhất, Lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu Tô Mộng Chẩm.
Bọn họ vòng qua khu phố Đông Tam Bắc. Những người buôn bán nhỏ trên con đường này vốn đang đợi bọn họ đến “chiếu cố”.
Bạch Sầu Phi nhịn không được muốn hít thở sâu.
Y nhướng cao mày, hít thở thật sâu.
Mỗi khi khẩn trương y đều phải hít thở sâu. Từ nhỏ y đã nghe người ta nói, lúc khẩn trương chỉ cần hít thở sâu nhiều một chút là có thể định khí, khí định thì tâm có thể tĩnh, tâm tĩnh là thần ngưng.
Y nhất định phải tập trung tinh thần, bởi vì đại địch đang ở ngay trước mặt.
Y xuất đạo đã tám năm, cũng giết chết không ít kình địch, nhưng trên giang hồ hiện nay rất ít người biết đến cái tên “Bạch Sầu Phi” này.
Đó là vì y còn chưa muốn nổi danh.
Một khi y muốn thành danh, vậy thì phải thành đại danh, danh nhỏ lợi nhỏ y không để vào mắt.
Vì để tạm thời không có “danh tiếng vô nghĩa” kia, y không tiếc giết chết những kẻ biết y có võ công tuyệt thế.
Một người lòng mang chí lớn, thân mang tuyệt kỹ như y lại có thể ẩn nhẫn tám năm làm một gã cao thủ vô danh, đương nhiên cũng là người rất giỏi ổn định tâm thần.
Nhưng khi y nhìn thấy tình cảnh trong mưa, lại không thể nào ổn định được.
Trong màn mưa có thể nhìn thấy bảy mươi hai người, còn có mười sáu người đang ẩn nấp. Nếu những kẻ này phát động tổng công kích, so với bốn trăm tên tiễn thủ nhắm vào Tô Mộng Chẩm tại phố Khổ Thủy lúc trước còn đáng sợ hơn gấp mười ba lần
Không nhiều không ít, vừa đúng mười ba lần
Bạch Sầu Phi trong lòng tính toán, cho dù có ổn định được tâm thần thì cũng hơi bồn chồn.
Khi không giữ được bình tĩnh thì chỉ có cách hít thở sâu.
Mặc dù hít thở sâu chưa chắc đã giữ được bình tĩnh, nhưng ít nhất có thể chứng minh là mình đang còn sống.
Chỉ người sống mới có thể hít thở, có thể hưởng thụ hít thở.
Có thể hít thở vốn không phải là chuyện xấu.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên cảm thấy tay chân đều lạnh.
Hắn không thích phản ứng này của mình.
Khi hắn khẩn trương, hơi thở không loạn, tim đập không nhanh, mí mắt không nháy, nhưng tay chân lại thoáng chốc như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo như trong trời đông giá rét.
Nếu lúc này người khác nắm tay của hắn, hoặc đụng vào chân của hắn, sẽ cho rằng hắn đang cảm thấy sợ hãi.
Thật ra hắn không hề sợ hãi, chỉ là đang khẩn trương.
Khẩn trương và sợ hãi không giống nhau, khẩn trương có thể là kích động, còn sợ hãi lại là sợ sệt.
Vương Tiểu Thạch rất dễ khẩn trương, khi hắn nhìn thấy Ôn Nhu tay chân cũng lạnh, lần đầu gặp Tô Mộng Chẩm tay chân càng lạnh đến phát điên.
Nhưng hắn không hề sợ Ôn Nhu và Tô Mộng Chẩm.
Khi ở cùng với Ôn Nhu, không biết bì sao Vương Tiểu Thạch lại cảm thấy vui vẻ; còn ở cùng với Tô Mộng Chẩm, hắn lại cảm thấy vô cùng kích động,
Cho dù là loại cảm xúc nào đều không liên quan gì đến sợ hãi.
Nhưng khi người khác phát hiện tay chân hắn lạnh như băng, đều sẽ cho rằng hắn đang sợ hãi.
Thật ra ngoại trừ cái chết, Vương Tiểu Thạch không sợ thứ gì.
Hiện giờ hắn không phải đang sợ chết. Nhìn trận thế của các sạp hàng bày ra trong mưa, so với “Bát trận đồ” của Gia Cát Khổng Minh năm đó còn khó ứng phó hơn. Đem trận thế cực kỳ thâm ảo biến thành những sự vật bình thường của phố phường, càng khiến người ra không thể nào nắm bắt được. Loại cảm giác không thể kháng cự này càng khơi dậy đấu chí của Vương Tiểu Thạch, cho nên hắn càng thấy khẩn trương
Khi hắn khẩn trương, đôi chân tự nhiên lắc lư, ngón tay cũng bắt đầu xoa bóp.
Đung đưa hai chân, xoa bóp mười ngón đã trở thành một biện pháp giúp hắn bớt khẩn trương.
Trên đời có những người khác nhau, dùng những phương pháp khác nhau của bọn họ để làm giảm bớt khẩn trương.
Có người lúc khẩn trương liền đọc sách, niệm kinh phật, viết thư pháp, thậm chí là ngủ một giấc dài; cũng có người hoàn toàn trái ngược, khi bọn họ khẩn trương đều nổi giận, đánh người, mắng người, thậm chí là giết người, chỉ xem hắn có cao hứng hay không.
Có người làm giảm bớt khẩn trương một cách rất bình thường, chẳng hạn như tắm rửa, ca hát, tìm nữ nhân phát tiết; có người lại làm giảm bớt khẩn trương một cách rất kỳ lạ, bọn họ muốn bị người ra đánh một trận, làm việc không ngừng, một hơi nuốt mười quả ớt lớn, thậm chí tóm lấy một người cắt từng miếng thịt của hắn xuống.
Tô Mộng Chẩm thì sao?
Y làm sao để giải quyết khẩn trương?
Không ai biết, bởi vì chưa ai thấy qua Tô Mộng Chẩm khẩn trương.
Ngay cả khi ở trong phố Khổ Thủy, mắt thấy sắp lọt vào vòng vây của bốn trăm tên tiễn thủ, y cũng chỉ biến sắc chứ không hề khẩn trương
Trước giờ y luôn cho rằng khẩn trương sẽ chỉ làm hỏng việc, không thể giải quyết được vấn đề.
Khi vấn đề đến, y luôn cố hết sức để giải quyết vấn đề, quyết không tự mình tạo ra thêm vấn đề. Đây là nguyên tắc xử sự của Tô Mộng Chẩm.
Nhưng khi đối mặt với một cái “chợ” như vậy, ngay cả Tô Mộng Chẩm cũng khó tránh khỏi cảm thấy hơi hoa mắt, hơi run rẩy.
Con người thật ra chính là như vậy. Người không dễ dàng mắc bệnh, một khi bệnh đến lại rất khó chữa trị; ngược lại những người thường mắc bệnh nhẹ luôn có khả năng chống chọi với bệnh tật tốt hơn.
Người uống giỏi ít khi say, nhưng một khi đã say cũng nặng hơn so với người khác.
Tô Mộng Chẩm rất ít khi khẩn trương.
Lúc khẩn trương y đều lập tức nói chuyện.
Nói chuyện chính là bí quyết để y giải quyết khẩn trương.
Cho nên mọi người chỉ nghe thấy Tô Mộng Chẩm nói chuyện, chứ không nhìn thấy Tô Mộng Chẩm khẩn trương.
Thật ra từ xưa đến nay, mọi người đều không phải chỉ dùng cặp mắt để nhìn người, dùng lỗ tai để nghe lời. Bằng không, vì sao chỉ cần thanh thế hùng hồn, có thể lẽ thẳng lời ngay? Vì sao chỉ cần phú quý quyền uy, lời nói của hắn lại trở thành khuôn vàng thước ngọc?
- Vừa rồi trong Phá Bản môn, Lôi Cổn đã nói một câu rất hoang đường vô lý. Hắn mắng Lỗ Tam Tiễn rằng “tướng bên thua không thể xưng là dũng”, những lời này thật sự là hoàn toàn sai.
Tô Mộng Chẩm nói :
- Thật ra trong thiên hạ, có tư cách xưng là kẻ dũng nhất chính là bại quân tái chiến. Chỉ có bại tướng mới biết được mình bại ở đâu, đối phương thắng ở chỗ nào. Tướng quân thường thắng không đủ để tin cậy, ngược lại trong bại cầu thắng mới là tướng khó cầu.
Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi nói :
- Bại tướng có thể lại đứng lên, nhưng tướng chết thì không thể sống dậy được.
Tô Mộng Chẩm nghiêng đầu nhìn y :
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Bạch Sầu Phi cười nói :
- Ta đang nghĩ, liệu có biện pháp nào có thể khiến cho đám cao thủ của Lục Phân Bán đường này chỉ giết ngươi chứ không giết ta chăng?
Tô Mộng Chẩm nói ngay :
- Rất đơn giản, chỉ cần bắt ta lại dâng cho quân địch, ngươi có thể lĩnh công nhận thưởng, hóa thù thành bạn.
Bạch Sầu Phi cười lớn nói :
- Ý kiến hay.
Y nhún người một cái, liền lướt vào trong chợ.
Nhìn thế lướt của y, giống như ít nhất sẽ có mười người lập tức chết ngay dưới chỉ.
Bạch Sầu Phi ra tay, Vương Tiểu Thạch cũng không thể đứng nhìn.
Khi hắn đang muốn rút kiếm, Sư Vô Quý bỗng nhiên nói một câu mà hắn nghe hiểu được, nhưng lại không rõ vì sao lại nói vào lúc này :
- Vô phát vô thiên. (không tóc không trời)
Câu này vừa nói ra, thần sắc của Tô Mộng Chẩm lập tức biến đổi.
Y dùng một tay chắn lấy thân thể Bạch Sầu Phi đang lướt tới.
Bạch Sầu Phi đang lướt nhanh, cho dù tám mươi hán tử cũng chưa chắc dừng được y, nhưng Tô Mộng Chẩm chỉ nhoáng người một cái đã ngăn cản được.
Hay là Bạch Sầu Phi cố ý để cho y ngăn lại?
Tô Mộng Chẩm một tay giữ Bạch Sầu Phi, chỉ nói một câu :
- Trước tiên quan sát một chút rồi hãy ra tay.
Lúc này bỗng có một nhóm người đi đến.
Có người từ đường lớn phía bắc, có người từ đường cái phía đông, có người từ đường Tam Vĩ thong thả đi tới, có người từ cửa ngõ phía nam vòng qua. Những người này đều đi rất ung dung, rất điềm tĩnh, rất ổn định, rất an tường.
Trong bọn họ có già có trẻ, có nam có nữ, cũng có cao có thấp, có đẹp có xấu, nhưng bọn họ có hai điểm giống nhau: trong tay đều cầm một chiếc dù giấy màu xanh lá đậm, trên đầu đều quấn một chiếc khăn trắng.
Trong tay cầm dù có thể che chắn nước mưa, nhưng lại nhìn không thấy trời. Mỗi người đều dùng khăn trắng quấn đầu, không nhìn thấy được tóc của bọn họ.
Một đám người như vậy xuất hiện tại bốn mặt đông, nam, tây, bắc, tất cả đều tiến về trung tâm, không chậm không nhanh nhưng lại có quy luật, giống như đang bao vây cái “chợ” này, chặn đứng uy lực vốn có của nó.
Thế trận này vốn như một bàn cờ tuyệt hảo, nhưng bỗng nhiên lại có thêm hơn mười quân cờ, phút chốc đã hoàn toàn phá hỏng ưu thế vốn có. Giống như một bức tranh, những khoảng trống của nó đều có ý vị riêng, nhưng bỗng chốc bị mực vẩy vào khiến chúng bị phá hỏng đi.
Đám người này tốp năm tốp ba lần lượt xuất hiện. Những người trong chợ đều hai mặt nhìn nhau. Trong số những người cầm dù kia có người đi về phía hàng cá, có người bước về phía lều ngựa, có vài người vòng về phía hàng thịt, có hai ba người lại đi đến “chiếu cố” lão bản của tiện hớt tóc. Tóm lại, mỗi người đều có “mục tiêu” và “chuyên trách” của mình.
Cao thủ của Lục Phân Bán trong chợ này ít nhất có đến tám, chín chục người, còn đám người cầm dù này chỉ khoảng chừng hai, ba chục, nhưng những người này vừa xuất hiện liền hình thành một tình thế rõ ràng: người trong chợ đang bị người cầm dù bao vây. Những người trong chợ đều bắt đầu khẩn trương.
Ngay lúc này trước chợ bỗng xuất hiện một gã hán tử, người khô gầy giống như một quả hồng phơi khô, hai sợi gân xanh bên xương gò má luôn co giật trên huyệt Thái Dương.
Tên hắn là Lôi Hận.

Người cầm dù

Lôi Hận rất hận.
Cả đời hắn đều hận.
Hận một người so với yêu một người còn tốn thời gian hơn, huống hồ số người mà hắn hận còn nhiều hơn cả số người mà hắn quen biết. Hắn hận cả những người mà hắn chưa thấy qua, thậm chí có khi còn hận cả chính mình.
Người duy nhất mà hắn không dám hận là Lôi Tổn.
Hiện giờ người mà hắn hận nhất chính là Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm xâm nhập trọng địa Phá Bản môn của Lục Phân Bán đường, giết người của bọn hắn, sau đó lại nghênh ngang rời đi. Lôi Hận nghĩ đến chuyện này lại hận không thể đem Tô Mộng Chẩm cả da lẫn xương đều nuốt vào trong bụng.
Địch đại đường chủ đã từng nhận xét về hắn như sau: “Lôi lão tứ khi hận một người, cho dù võ công không bằng đối phương, nhưng hận ý của hắn cũng đủ khiến cho đối phương sợ hãi chạy mất”.
Trong chợ này có chín mươi hai tên cao thủ mai phục, đều là tinh binh trong đường của hắn. Chỉ cần Địch Phi Kinh ra lệnh một tiếng, lập tức có thể trong nháy mắt đem Tô Mộng Chẩm chia thành một ngàn bốn trăm năm mươi sáu miếng thịt nát.
Nhưng Địch đại đường chủ vẫn không hạ lệnh.
Khi hai mươi chín người cầm dù xanh kia xuất hiện, Lôi Hận hận đến mức gần như nuốt cả môi dưới của mình.
Bởi vì bọn họ đã đến.
Những người này vừa đến, trận thế do hắn và thủ hạ bố trí đã hoàn toàn bị phá tan. Lôi Hận trong lòng có hận cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ là “Vô Phát Vô Thiên”, một đội tinh binh dưới trướng Tô Mộng Chẩm, hôm nay ít nhất đã xuất động một nửa.
Lôi Hận biết nếu như hắn liều lĩnh phát động tấn công, chỉ sợ không bao giờ có thể hận người được nữa, chỉ có hối hận.
Không chừng ngay cả cơ hội hối hận cũng không còn.
Một người trẻ tuổi nhìn có vẻ khù khờ, cầm một cây dù bằng đồng đen, từ trong đám người cầm dù xanh kia đi về hướng Tô Mộng Chẩm.
Khi y đi ngang qua Sư Vô Quý, ánh mắt vốn thờ thẫn bỗng hiện lên một loại cảm tình nói không nên lời.
Y trầm giọng hỏi :
- Đều chết cả rồi sao?
Sư Vô Quý cười khổ nói :
- Cổ Đổng và Hoa Vô Thác là phản đồ.
Người trẻ tuổi vẻ mặt khù khờ này giật mình một cái, vẫn tiếp tục đi về phía Tô Mộng Chẩm, vái chào nói :
- Thuộc hạ tiếp giá đến chậm.
Tô Mộng Chẩm khẽ gật đầu :
- Ngươi không chậm, đến rất đúng lúc.
Vương Tiểu Thạch nhìn đông nhìn tây, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, nhìn thấy có vẻ lần này lại không chết được, nhịn không được nói :
- Hóa ra thật sự có chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết, kịp thời kịp lúc.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt một tiếng, trong mắt có ý khinh thường.
Sư Vô Quý liếc nhìn thần sắc của Tô Mộng Chẩm, nói ngay :
- Trước khi đến Phá Bản môn, công tử đoán được người của Lục Phân Bán đường sẽ chặn đánh trên đường rút lui, cho nên trên đường đi đã để lại ám hiệu, nhờ vậy Mạc Bắc Thần mới có thể điều binh đến kịp.
Bạch Sầu Phi “à” một tiếng :
- Thì ra là Mạc Bắc Thần.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi :
- Sao ta không thấy ám hiệu do các người lưu lại?
Sư Vô Quý nói :
- Nếu để cho các người thấy, đó còn là ám hiệu sao?
Bạch Sầu Phi thở dài :
- Nói cũng phải. Nếu như Tô công tử của Kim Phong Tế Vũ lâu tùy tiện đi giết địch, trên đời sớm đã không còn cái danh hiệu “Hồng Tụ Mộng Chẩm Đệ Nhất Đao” này rồi.
Vương Tiểu Thạch ngơ ngác nói :
- Hóa ra các người muốn dụ cho lực lượng của Lục Phân Bán đường xuất hiện, quyết đấu một phen ở nơi này.
Tô Mộng Chẩm đột nhiên hỏi :
- Lần này người đến là Lôi Tổn hay Địch Phi Kinh?
Mạc Bắc Thần có vẻ mặt khù khờ kia đáp :
- Là Địch Phi Kinh.
Tô Mộng Chẩm liền nói :
- Vậy hôm nay chỉ xem như đàm phán, không phải quyết đấu.
Bạch Sầu Phi ở bên cạnh nháy mắt với Vương Tiểu Thạch, nói :
- Xem ra câu chuyện này đã dạy cho chúng ta biết, trong thiên hạ quả thật không có chuyện gì may mắn.
Vương Tiểu Thạch xoa xoa tay cười nói :
- Xem ra câu chuyện này sớm đã định sẵn vai diễn của chúng ta rồi.
Bạch Sầu Phi nhìn về phương xa, lại ngẩng mặt lên trời thở dài :
- Hơn nữa câu chuyện này giờ chỉ mới bắt đầu.
Vương Tiểu Thạch nhìn theo ánh mắt của y, liền trông thấy một đoàn người tay cầm dù giấy màu vàng mới tinh bước đi tha thướt.
Mạc Bắc Thần bỗng trợn trừng hai mắt, con ngươi sáng ngời đột nhiên giống như căng ra làm mí mắt bị ép thành hơn hơn mười lớp da dày, sắc bén như ám khí. Y chỉ nói một câu :
- Lôi Mị đến rồi.
Lôi Mị đương nhiên là một nữ nhân.
Theo giang hồ đồn, Lôi Mị là một trong ba nữ nhân thần bí nhất, xinh đẹp và có quyền lực hiện nay. Ba đặc điểm này đều có thể khiến cho nam tử trên thế gian động tâm, ít nhất cũng sẽ hiếu kỳ.
Trong lời đồn, có người nói Lôi Mị mới là con gái một của Lôi Chấn Lôi, người năm đó một tay gây dựng nên Lục Phân Bán đường. Sau đó lại để cho Lôi Tổn, một nhân vật xuất sắc của Lôi môn cùng họ nhưng khác dòng đoạt được quyền hành. Nhưng niệm tình Lôi Chấn Lôi bồi dưỡng, Lôi Tổn vẫn bố trí cho Lôi Mị làm Tam đường chủ. Có người khác lại nói Lôi Mị yêu mến Lôi Tổn, không tiếc đem chức vị Tổng đường chủ giao cho y. Nhưng cũng có người nói Lôi Mị tự thấy tài năng không bằng Lôi Tổn, vì để làm rạng danh Lục Phân Bán đường nên cố ý nhường chức.
Lại có lời đồn rằng Lôi Mị mới chính là dòng bên của Lôi môn, thật ra là tình nhân của Lôi Tổn. Sau khi Lôi Tổn và người vợ cả lâu năm “Mộng Ảo Thiên La” Quan Chiêu Đệ ly hôn, y vẫn luôn có quan hệ mờ ám với Lôi Mị này. Thậm chí có người hoài nghi Quan Chiêu Đệ sớm đã chết trong tay Lôi Mị, cho nên hơn mười năm nay mới không xuất đầu lộ diện.
Bạch Sầu Phi đương nhiên biết Lục Phân Bán đường có một Lôi Mị như vậy. Y từng hỏi Triệu Thiết Lãnh xem Lôi Mị là người thế nào, Triệu Thiết Lãnh chỉ có thể cười khổ nói: “Trong Lục Phân Bán đường có ba người vĩnh viễn không thể hiểu được. Một là Lôi Tổn, không ai hiểu rõ y là người thế nào, bởi vì y vốn không cho người ta hiểu. Hai là Địch Phi Kinh, chỉ có y hiểu rõ người khác chứ không ai có thể hiểu rõ y. Ba là Lôi Mị, cô ta là người rất dễ hiểu, nhưng ngươi sẽ rất nhanh phát hiện sự hiểu biết của mỗi người đối với cô ta đều không giống nhau, cô ta muốn cho ngươi ‘hiểu rõ’ mặt nào của mình, ngươi cũng chỉ có thể ‘hiểu rõ’ một mặt đó”.
Bạch Sầu Phi từng nghe nói đến Lôi Mị, cũng muốn gặp Lôi Mị.
Y là một hán tử cao ngạo, nhưng đối với nữ nhân nổi danh cũng sẽ cảm thấy có chút hiếu kỳ, ít nhất là muốn xem thử một lần..
Vương Tiểu Thạch cũng từng nghe nói trong võ lâm có một Lôi Mị.
Lôi Mị tại Lục Phân Bán đường chỉ huy một đội ngũ thần bí, nàng ta là ái tướng của Lôi Tổn. Nghe nói hiện nay trên giang hồ có ba nữ nhân thần bí xinh đẹp, một người là phu nhân của Lôi Tổn, một người là con gái của Lôi Tổn, còn một người là thủ hạ Lôi Tổn. Lôi Tổn này thật sự có phúc khí, thủ hạ mãnh tướng như mây, nam là anh kiệt còn nữ thì lại là mỹ nhân.
Khi đó Vương Tiểu Thạch chợt có một suy nghĩ: liệu một ngày nào đó hắn cũng có nhân thủ như vậy hay không?
Một người nếu muốn luyện thành tuyệt nghệ, chỉ cần bền lòng, có sức chịu đựng, dũng khí và tài hoa thì sẽ không khó thành công. Nhưng một người muốn nắm giữ quyền hành thì cần phải có dã tâm thật lớn, phải đủ tàn nhẫn và giỏi về xử lý nhân sự.
Vương Tiểu Thạch cũng muốn hoàn thành một vài chuyện lớn mà người khác không thể hoàn thành, nhưng lại không có dã tâm và tham vọng phải bất chấp tất cả để đạt được thành tựu.
Nếu muốn hắn hi sinh tất cả, thay đổi tính tình để đạt được quyền thế, hắn thà rằng không làm.
Nhưng thanh niên thường vẫn có mục tiêu, có những ước mơ. Hắn muốn xem thử Lôi Mị, người có thể giúp đỡ Lôi Tổn giành được thiên hạ dáng vẻ thế nào?
Cho nên hắn cũng quay đầu nhìn.
Nhưng bọn họ đều không thấy được Lôi Mị.
Một đám cô gái khoảng chừng mười bảy, mười tám người, tất cả đều mặc quần áo màu vàng nhạt, tay áo nhỏ, eo buộc chặt, mặt mày xinh đẹp, tay cầm dù giấy màu vàng tha thướt đi qua.
Những cô gái này đều xinh đẹp đáng yêu, nhưng không biết ai mới là Lôi Mị.
Đám cô gái này vừa xuất hiện, những người trong chợ kia ngoại trừ Lôi Hận đều tập trung lại một góc phố Đông Tam Bắc, giống như muốn nhường con đường này cho mười mấy thiếu nữ kia.
Trên mặt Mạc Bắc Thần cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
Hai mươi chín người trong tay cầm dù giấy màu xanh lá đậm bắt đầu biến đổi trận pháp, rất chậm nhưng cũng rất ổn định.
Bọn họ hình thành một trận thế mới vì đám cô gái vừa nối đuôi nhau đi tới, một trận thế có thể ứng phó với hơn mười thiếu nữ nhìn có vẻ yếu ớt này.
Vương Tiểu Thạch hỏi Bạch Sầu Phi :
- Ai là Lôi Mị?
Bạch Sầu Phi nói :
- Ngươi không thấy những cô gái này sao?
Vương Tiểu Thạch nói :
- Nhưng nơi này có đến hơn mười cô, rốt cuộc ai mới là Lôi Mị?
Bạch Sầu Phi lại hỏi :
- Ngươi thấy những cô gái này có đẹp không?
Vương Tiểu Thạch thành thật trả lời :
- Đẹp.
Bạch Sầu Phi nói :
- Đẹp là được rồi. Có gái đẹp thì cứ nhìn rồi nói sau, mặc kệ ai là Lôi Mị.
Vương Tiểu Thạch ngẫm nghĩ rồi nói :
- Đúng.
Hắn hiểu được ý tứ của Bạch Sầu Phi: vui chơi thì phải đúng lúc.
Xem ra trước mắt vô cùng hung hiểm, chỉ nên cố gắng nghĩ về những điều tốt, không nên suy nghĩ quá nhiều vào những việc xấu.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Tô Mộng Chẩm nhìn những cô gái cầm dù vàng, lại nhìn sang “Vô Phát Vô Thiên” do Mạc Bắc Thần chỉ huy, lại quan sát thế mưa một chút. Y lấy từ trong ngực ra một chiếc bình nhỏ, đổ ra vài viên thuốc nhỏ sau đó ngẩng đầu nuốt vào.
Nước mưa rơi trên mặt y giống như nước mắt đau đớn bắn ra.
Lúc y uống thuốc, cho dù là Mạc Bắc Thần hay Sư Vô Quý đều không dám quấy rầy.
Một lúc sau Tô Mộng Chẩm mới khẽ đặt một tay trước ngực, hai mắt lại phát ra ánh sáng lạnh lùng.
- Địch Phi Kinh ở đâu?
Mạc Bắc Thần lập tức đáp :
- Tam Hợp lâu.
Tô Mộng Chẩm nhìn sang căn lầu gỗ thứ ba bên cạnh đường phố. Đây vốn là một tiệm rượu, tổng cộng có hai tầng lâu.
Tô Mộng Chẩm nói với Mạc Bắc Thần :
- Ngươi hãy chờ ở đây!
Y lại nói với Sư Vô Quý :
- Ngươi hãy theo ta lên!
Sư Vô Quý và Mạc Bắc Thần đều đáp :
- Vâng!
Vương Tiểu Thạch hỏi :
- Còn chúng ta thì sao?
Tô Mộng Chẩm đột nhiên bắt đầu ho kịch liệt.
Y móc ra một chiếc khăn tay trắng tinh che miệng lại.
Lúc y ho cả hai vai đều run lên, giống như một cái ống bễ lâu ngày đang hút không khí bên trong phổi, hít thở nặng nề như lúc nào cũng có thể đứt hơi.
Một lúc sau y mới bỏ khăn ra.
Vương Tiểu Thạch thoáng nhìn thấy trên chiếc khăn trắng tinh đã nhuộm một vệt đỏ khó coi.
Tô Mộng Chẩm khép mắt lại, liên tục hít ba hơi, sau đó mới từ từ mở mắt ra, hỏi Vương Tiểu Thạch :
- Ngươi biết trên lầu này có ai không?
Vương Tiểu Thạch chăm chú nhìn y, ánh mắt không dời. Khi hắn trông thấy Tô Mộng Chẩm ho kịch liệt, hắn đã quyết định mình sẽ làm gì, nên làm gì rồi.
Hắn trả lời :
- Địch Phi Kinh.
Tô Mộng Chẩm lại hỏi :
- Ngươi có biết Địch Phi Kinh là ai không?
Vương Tiểu Thạch đáp :
- Đại đường chủ của Lục Phân Bán đường.
Tô Mộng Chẩm dùng ngón tay vô lực chỉ về phía tòa lầu gỗ kia :
- Ngươi có biết một khi đã đi lên, không ai có thể đoán được liệu mình có còn sống để đi xuống hay không?
Vương Tiểu Thạch thản nhiên nói :
- Lúc ta và ngươi xông đến Phá Bản môn, cũng biết rằng chưa chắc có thể rời khỏi ba con đường đó.
Tô Mộng Chẩm nhìn thẳng vào hắn một cái.
Chỉ nhìn một cái.
Sau đó y không nhìn Bạch Sầu Phi, nhưng lại hỏi :
- Còn ngươi thì sao?
Bạch Sầu Phi hỏi lại :
- Võ công của Địch Phi Kinh rất lợi hại sao?
Trên mặt Tô Mộng Chẩm xuất hiện một loại thần sắc giống như cười mà lại không cười :
- Nếu ngươi muốn đi lên thì tự nhiên sẽ biết, còn nếu không muốn lên thì hỏi làm gì?
Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, nói :
- Được, ta lên.
Vì vậy một nhóm bốn người bọn họ ngang nhiên đi vào Tam Hợp lâu.
Dưới lầu chỉ có những chiếc bàn xếp chồng, không có một ai.
Tô Mộng Chẩm nói với Sư Vô Quý :
- Ngươi hãy bảo vệ ở đây!
Sư Vô Quý liền cầm đao canh giữ ở cửa lớn, giống như cho dù có thiên quân vạn mã xông đến, y cũng không cho phép bọn chúng vượt qua nửa bước.
Sau đó Tô Mộng Chẩm ưu nhã bước từng bước lên lầu.
Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đi ở hai bên phía sau, không nhanh không chậm cùng lên lầu.
Bọn họ cùng nhau lên lầu như vậy, trong lòng có một cảm giác đặc biệt, giống như chỉ cần bọn họ đi cùng nhau thì sẽ không sợ mưa gió, không sợ hiểm nguy, trong thiên hạ cũng không có gì ngăn cản được bọn họ tiến về phía trước.
Bọn họ sóng vai đi lên lầu.
Trên lầu có thế giới của trên lầu.
Thế giới đó là gì?
Thật ra trong cuộc đời con người vẫn thường có những lúc lên lầu, không ai biết trên lầu có thứ gì đang chờ bọn họ.
Người chưa lên lầu tìm mọi cách để lên lầu, bởi vì họ muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trên lầu. Khi lên lầu rồi thì lại muốn lên thêm một tầng nữa, hoặc là tìm trăm phương ngàn kế để không phải lăn xuống lầu.
Lầu càng lên càng dốc.
Lầu càng cao càng lạnh.
Trên lầu gió lớn, lầu cao khó dựa, nhưng người người vẫn cứ thích lên lầu, thích trèo lên chỗ cao.
Chỗ cao chính là nơi nguy hiểm.
Ba người Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi gần như đồng thời lên lầu, cho nên bọn họ cũng gần như đồng thời nhìn thấy một người.
Địch Phi Kinh, Đại đường chủ của Lục Phân Bán đường.
Y ở tại Lục Phân Bán đường dưới một người mà trên vạn người.
Thậm chí phần lớn người đều cho rằng, người được tôn kính nhất bên trong Lục Phân Bán đường không phải Lôi Tổn mà là y.
Có điều Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi không ngờ được, xuất hiện trước mắt bọn họ lại là một người như vậy.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT