watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Khai cung

Ngày hôm sau, bên ngoài vẫn còn mịt mùng, trời còn chưa sáng, Quách Tiểu Phong đã thức dậy đi đến Nha môn, hắn vội vàng xin lỗi Nguyệt Quang, từ sau đêm qua khi Xuân Mai đến, Quách Tiểu Phong phấn chấn hẳn lên, cho dù con đường phía trước có chông gai thế nào, nhưng chỉ cần hai người luôn sát cánh bên nhau, khó khăn gì cũng có thể vượt qua. Quả thực Quách Tiểu Phong phấn chấn cả đêm không ngủ, hắn chuẩn bị rất nhiều lời để nói với Bạch Nguyệt Quang, cuối cùng cũng hiểu thế nào là “Một ngày không gặp, như cách ba thu”, thì ra nàng thật sự bị oan. Quách Tiểu Phong nghĩ ngợi rồi lại cười khổ, Bạch Nguyệt Quang chẳng phải vẫn luôn nói với mình rằng là bị oan sao? ChỈ có điều không biết mình uống nhầm thuốc gì, cứ nhìn người nộm bằng vải đó là quên hết mọi thứ. Nhất định sẽ đến kịp, nhất định sẽ kịp. Nguyệt Quang, hãy đợi ta, ta sắp tới gặp nàng rồi…

Lúc này đã là canh tư, tức là giờ Dần ( từ ba giờ đến năm giờ sáng được gọi là giờ Dần), nhưng cổng Nha môn vẫn đóng kín, phải tới lúc trời sáng rõ mới mở cổng. Quách Tiểu Phong đứng đợi ở bên ngoài, tay chân tê cứng, tuyết đã ngừng rơi, người qua đường nhìn thấy quái nhân đi đi lại lại trước cổng Nha môn đều cho rằng Quách Tiểu Phong bị bệnh thần kinh, không lâu sau, trời dần sáng, những người bán đồ ăn sáng lại bận rộ với công việc kiếm sống hàng ngày. Quách Tiểu Phong tuy rất lạnh nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. “ Cha mình thật sự không phải do Nguyệt Quang giết, tốt quá”.

Người bán hàng ăn nhìn thấy Quách Tiểu Phong, liền hỏi:

- Này chàng trai, vẫn sớm lắm người của Nha môn chưa làm việc đâu. Cậu có oan khuất gì à? Sớm như vậy đã tới đây rồi.

- Dì à, là thế này, cháu tới đây để thăm thê tử của cháu. Thê tử của cháu tên là Bạch Nguyệt Quang, là một cô gái xinh đẹp nhất và lương thiện nhất Kinh thành.

Quách Tiểu Phong kiêu ngạo nói.

- Lẽ nào cậu chính là Nhị công tử của Quách phủ ? Bạch Nguyệt Quang chẳng phải đã giết cha cậu sao? Sao lại trở thành thê tử của cậu?

- Ai nói Nguyệt Quang giết cha cháu, cháu đã biết hết mọi chuyện rồi, cô ấy bị oan, là bị kẻ xấu hãm hại. Tuy cháu chưa tìm thấy kẻ hãm hại cô ấy…Đúng rồi, dì này, theo kinh nghiệm của dì, muốn tìm một người đã mất tích nhưng vẫn ở trong Kinh thành thì nên làm thế nào?

Quách Tiểu Phong biết “Mò kim đáy bể” tuy cũng là một cách, nhưng không phải cách tốt nhất.

- Theo như cậu nói, trước tiên nên dò la từ người thân bạn bè của người đó. Được rồi, chàng trai, ta phải đi bán đồ ăn sáng đây, cậu cứ từ từ chờ đợi nhé.

Người bán hàng đẩy chiếc xe hàng đi trên mặt đất đầy tuyết, dần dần khuất bóng…

Cũng giống như Quách Tiểu Phong, Bạch Nguyệt Quang cũng cả đêm không ngủ, cô nghĩ ngợi này nọ, cứ cho là mình phải chết cũng không thể để liên lụy tới Viên Viên.

- Người đâu, người đâu, tôi nghĩ thông rồi, tôi muốn khai cung, người đâu…

Bạch Nguyệt Quang liều mạng la to.

- Hét cái gì mà hét, có để người ta ngủ không vậy.

Một cai ngục đi lại mắng nhiếc.

- Tôi là Bạch Nguyệt Quang đây, hung thủ giết Quách lão gia, mau đi gọi Đại nhân của các người đến đây, tôi muốn khai cung.

- Muốn khai cũng à, được.

Cai ngục đưa cho Bạch Nguyệt Quang một tờ giấy và một chiếc bút:

- Ngồi xuống viết vào đó.

Cai ngục vô cảm nói.

- Tôi là hung thủ giết Quách lão gia, là phạm nhân đặc biệt.

Bạch Nguyệt Quang nhắc nhở nói.

- Ồ…Hóa ra là như vậy.

Viên cai ngục như bừng tỉnh ngộ:

- Vẫn phải ngồi xuống viết.

Bạch Nguyệt Quang nghĩ cách:

- Ai ôi…tôi đau bụng quá, phải tìm đại phu thôi.

Bạch Nguyệt Quang đang nghĩ kế để được ra ngoài làm lớn chuyện này, chỉ cần kinh động tới Triệu Ứng Long là có thể khai cung.

- Thế này đi, ngồi xuống viết vào tờ bệnh này.

- Được rồi, không đau bụng nữa, vẫn phải viết vào tờ giấy này sao.

Bạch Nguyệt Quang nhìn cai ngục một cái, cầm bút viết vào tờ giấy. Tờ giấy đó thật kỳ quái hết sức. Ví dụ như câu hỏi số 15: “ Tại sao ngươi trộm gà (vịt) của nhà Lý Tứ”. Nếu không trộm gà bắt chó, xin hãy đến với câu hỏi số 16: “Tại sao ngươi đánh gãy chân (tay) của Trương Tam, với những câu hỏi kỳ quái như vậy, tốt xấu gì Bạch Nguyệt Quang cũng viết vào giấy xong rồi.

- Cai ngục, cai ngục à, tôi viết xong rồi…tôi viết xong rồi.

Bạch Nguyệt Quang hét lớn, cai ngục lại một lần nữa bị đánh thức, nhìn vào tờ giấy, Bạch Nguyệt Quang chỉ điền vào mục họ tên, giới tính và tuổi, còn những cái khác chưa thấy điền vào.

- Rốt cuộc là ngươi muốn sao đây, muốn giỡn ta à.

Cai ngục điên tiết, chưa điền gì mà dám nói là đã viết xong rồi, nữ phạm nhân này lại muốn khiêu chiến với anh ta.

- Hừ…được lắm, ngươi vẫn chưa điền hết và tờ giấy này đâu.

- Cai ngục à, không phải tôi không điền, chỉ có điều trong tờ giấy này toàn là những việc trộm chó bắt gà, tôi chưa từng làm những việc đó.

Bạch Nguyệt Quang thành thật nói.

- Nếu không phạm phải những tội này, cô vào đây làm gì?

Cai ngục hỏi.

- Tôi chẳng phải đã nói cho anh biết rồi sao? Những việc đó tôi chưa hề làm, chỉ là vì đã giết một người mà thôi.

Bạch Nguyệt Quang tùy tiện đáp.

- Á…giết người sao, cái gì…cô đã giết người sao…

Tên cai ngục trợn mắt kinh ngạc, không tin cô gái yếu mềm như thế này lại có thể giết người. Hắn chỉ vào Bạch Nguyệt Quang rồi nói:

- Cô, ngồi xuống viết vào tờ giấy khai cung đi

Xem ra đêm nay không thể khai cung rồi, đành đợi đến sáng mai thôi. Bạch Nguyệt Quang nghĩ.

Bạch Nguyệt Quang thu mình trong góc tường, đầu óc hỗn độn, vừa đói vừa rét, rồi ngủ thiếp đi.

“ Tỷ tỷ, muội muốn ăn kẹo, cho muội kẹo đi, haha…” Trong mơ là cảnh hoa đỏ cây liễu xanh, tiếng chim oanh hót líu lo. Đây chính là cảnh năm đó Bạch Nguyệt Quang và Viên Viên đi chơi ở hồ Mạt Danh, Sơn Tây. Người nói trong mơ chính là Viên Viên.

- Haha…đến đây, đến đây, muội bắt được tỷ, tỷ sẽ cho muội kẹo.

Từ tiểu thư vui vẻ nói.

- Haha…bị muội bắt được rồi, cho muội kẹo này.

Viên Viên cười tươi như hoa, chìa tay ra.

- Cho muội, ăn ít thôi, cẩn thận không sâu lại ăn hết răng em đó.

Từ tiểu thư giả bộ tức giận nói.

“ Viên Viên, Viên Viên, em đang ở đâu?” Bạch Nguyệt Quang nói trong mơ.

- Tiểu thư, tiểu thư, em ở đây, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Ở đây lạnh lắm, tiểu thư, tiểu thư cũng tới với em sao. Mau lên, mau lên.

Đó là giọng nói của Viên Viên truyền ra từ trong giấc mộng sâu thẳm.

- Viên Viên, Viên Viên…

Bạch Nguyệt Quang giật mình tỉnh mộng, không chỉ có cô, tên cai ngục cũng bị làm cho thức giấc.

- Ôi…ngươi làm cái quái gì vậy? Sao cô lại ở đây cơ chứ.

Tên cai ngục kỳ quái nói, trí nhớ đêm qua dần dần hiện về.

- Cô, cô…cô không phải là phạm nhân giết người sao?

Cai ngục lộ vẻ sợ hãi.

- Là tôi đây, sao vậy?

Bạch Nguyệt Quang cố ý tỏ vẻ dữ dằn, không ngờ có thể hù họa được tên cai ngục đó.

- Không…không có gì, cô ăn uống đi, ta sắp đi rồi.

Tên cai ngục nhìn ra bên ngoài, trời đã sáng rõ, biết là cũng sắp đến giờ đổi ca.

Bạch Nguyệt Quang sầu não nghĩ thầm: “ Viên Viên à, em có còn nhớ cảnh ở hồ Mạt Dương năm đó không…?”

Không lâu sau, một tên cai ngục mới tới dẫn Bạch Nguyệt Quang đi gặp Triệu đại nhân Triệu Ứng Long.

- Hà…hà…

Triệu đại nhân ngáp lớn.

- Bạch Nguyệt Quang, đã muốn nhận tội chưa?

Triệu Ứng Long hỏi.

- Dạ vâng, đại nhân, dân nữ muốn khai cung, Quách lão gia là do dân nữ giết.

Bạch Nguyệt Quang không chút do dự trả lời.

- Ngươi, nghĩ thông chưa? Quách lão gia thật sự do cô sát hại ư?

Triệu Ứng Long lộ vẻ hoài nghi.

- Là dân nữ đã dùng tà thuật “áp thắng” nguyền rủa Quách lão gia. Tất cả đều giống như suy đoán của Chu bổ đầu.

- Được, điểm chỉ rồi kết thục vụ án này ở đây. Ta phải ngủ thêm chút nữa.

Nói xong Triệu Ứng Long lười nhác đi vào, chỉ còn lại tên văn thư.

- Cô điểm chỉ vào đây là được.

Bạch Nguyệt Quang cho ngón tay mực đỏ…

- Nguyệt Quang…không được

Quách Tiểu Phong xông vào, vội chạy tới, tên văn thư thấy vậy, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng cầm tay Bạch Nguyệt Quang vừa chấm mực để điểm chỉ vào tờ giấy.

- Tiểu Phong, có việc gì vậy?

Bạch Nguyệt Quang tò mò hỏi.

Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa

Tạm biệt Viên Viên

- Nguyệt Quang, sao nàng lại ngốc như vậy, cha ta rõ ràng không phải là do nàng giết, tại sao nàng lại nhận tội? Nguyệt Quang ….

Quách Tiểu Phong ôm lấy Bạch Nguyệt Quang thương xót nói.

- Là Viên Viên, em không thể kéo Viên Viên xuống nước, Tiểu Phong, nghe em nói, chàng và Viên Viên là hai người em yêu quý nhất trên cõi đời này, chỉ cần hai người sống vui vẻ, em có chết cũng cam lòng.

Bạch Nguyệt Quang nói.

- Ngốc quá, nàng đúng là đại ngốc trong thiên hạ, nếu nàng chết, ta sao có thể sống vui vẻ được chứ? Viên Viên cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, nàng nhân nhượng với cô ta như vậy, chỉ có thể khiến cô ta càng lấn càng sâu thôi, mà hung thủ thực sự sát hại cha ta vẫn đang ung dung ngoài vòng vương pháp, ta sao có thể vui vẻ đây?

Quách Tiểu Phong thương tâm nói, lời nói của Quách Tiểu Phong khiến Bạch Nguyệt Quang mau chóng thức tỉnh và ý thức được rằng, cô đã phạm phải một sai lầm, một sai lầm rất lớn.

- Quan gia à, dân nữ hối hận rồi, người không phải do dân nữ giết.

Bạch Nguyệt Quang lớn tiếng nói.

- Bạch Nguyệt Quang, cô đã nhận tội rồi, cô đâm người ta một nhát, đột nhiên thấy hối hận, cô rút dao ra, sau đó nói với người ta là cô đã hối hận rồi, vừa xong không tính, cô thấy thế có được không?

Tên văn thư tỏ vẻ dữ dằn, trông còn đáng ghét hơn cả Triệu Ứng Long.

- Ông là loại thầy văn thư gì vậy, lẽ nào không muốn bắt được hung thủ thực sự? Thật là cẩu….

Quách Tiểu Phong trách móc.

- Lớn tiếng gì thế? Có để cho người ta ngủ hay không? Tối rồi, à không đúng, ban ngày rồi, hà hà…

Triệu đại nhân ngáp dài đi ra.

- Đại nhân, Bạch Nguyệt Quang thật sự bị oan, xin đại nhân minh xét.

Quách Tiểu Phong vội nói.

- Thế à? Ngươi có chứng cớ gì, nói ta nghe đi.

Thế là Quách Tiểu Phong đem đầu đuôi sự việc, kể lại một cách tỷ mỷ cho Triệu Ứng Long nghe một lượt.

- Thật vậy sao?

Triệu Ứng Long ra bộ suy nghĩ nói.

- Vẫn phán xét như cũ.

- Triệu Ứng Long, ông là loại quan gì vậy, sự tình đã rõ ràng như vậy mà vẫn phán xét như cũ sao.

Quách Tiểu Phong tức giận nói.

- Phí lời, ngươi chỉ là phán đoán vậy thôi, lại không có chứng cứ, ta tin ngươi thế nào đây? Huống chi cũng sắp hết thời hạn phá án, Bạch Nguyệt Quang đã nhận tội rồi, ta không có lý do để cho ngươi lật lại vụ án này, ngươi nói phải tìm một người trong Kinh thành, thế có khác nào mò kim đáy bể. Ai…làm quan khó lắm đây.

Triệu Ứng Long bất dắc dĩ nói.

- Ông, ông làm như vậy chẳng phải là đang vu oan cho người tốt sao? Có còn vương pháp không?

Quách Tiểu Phong phẫn nộ nói. Triệu Ứng Long trừng mắt nhìn Quách Tiểu Phong như muốn đưa ra điều kiện:

- Muốn ta thế nào đây?

Quách Tiểu Phong hiểu rằng lúc này không thể mềm mỏng được nữa, nói:

- Triệu Ứng Long, ông phải hiểu rằng, ông bây giờ không có tư cách để ra điều kiện với tôi, tuy Quách phủ tôi không lớn, nhưng cũng có qua lại với người ở Hình Bộ, nếu ông dồn ép ta, ta sẽ đánh tiếng với Hình Bộ, đến lúc đó ta không chắc ông có thể giữ nổi chức quan không, không những thế cũng khó mà lăn lộn ở Kinh thành này…

Quách Tiểu Phong cũng chỉ là ba hoa thế thôi, tuy Quách phủ cũng có tiếng tăm ở Kinh thành, nhưng thật sự là không có qua lại với người ở Hình Bộ. Nhưng chí ít lời ba hoa đó cũng có thể hù dọa Triệu Ứng Long vào lúc này.

- Đừng đừng đừng, Quách công tử , thế này đi, chỉ cần nội trong một ngày cậu có thể tìm ra Viên Viên, ta sẽ giúp cậu lật lại vụ án cho Bạch Nguyệt Quang.

Triệu Ứng Long thuận miệng nói. Cái yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, hơn nữa có thể bảo toàn chức quan của bản thân, quả là một mũi tên trúng hai đích.

- Được rồi, nhất ngôn cửu đỉnh. Song một mình tôi thì chỉ e như mò kim đáy bể, cho nên xin Triệu đại nhân hãy cho điều động toàn bộ người của Nha môn, còn tôi sẽ điều động người của Quách phủ. Chỉ có điều đến lúc đó đại nhân không được quên lời hứa đã nói hôm nay đâu đấy.

Quách Tiểu Phong cố ý chặn “đường sau” của Triệu đại nhân.

- Thôi được, để cậu dày vò một ngày vậy.Triệu Ứng Long ta một lời đã nói ra, bốn ngựa khó đuổi, hahaha….

Triệu Ứng Long cười đắc ý nói.

- Hôm nay, có Chu bổ đầu làm chứng, nội trong một ngày nếu cậu tìm được Viên Viên, ta sẽ lật lại vụ án này.

- Tiểu Phong , sao chàng có thể biết Viên Viên ở đâu chứ? Sao lại dám tự tin như vậy?

Bạch Nguyệt Quang hỏi.

- Chẳng phải à, chỉ là ít nhất nàng vẫn còn cơ hội tái sinh.

Quách Tiểu Phong phấn chấn nói.

Ánh mặt trời chiếu trên tuyết, Quách Tiểu Phong giống như một con ruồi không đầu, chạy loạn xạ ở khắp ngõ nhỏ phố lớn trong Kinh thành.

- Quách đại ca, chàng đang tìm gì vậy?

Người nói chính là Phiêu Phiêu, thật sự không biết Phiêu Phiêu xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.

- Không có gì.

Quách Tiểu Phong lơ đãng trả lời. Chỉ là đang tìm một người, Quách Tiểu Phong bới tung cái sọt đựng quần áo nhà người ta, sau khi tỉ mỉ tìm, mới biết trong đó không có Viên Viên.

- Chàng đang tìm cái gì vậy? Sao phải tìm kỹ như vậy?

Lý Phiêu Phiêu vui vẻ trả lời.

- Ta đang tìm một người, nàng đã gặp Viên Viên chưa?

- Chưa, cô ta là ai?

Phiêu Phiêu hiếu kỳ hỏi.

- Nàng đã không biết thì đừng cản trở ta tìm người, đi đi, đi đi…

- Hay là ta giúp chàng tìm nhé, thêm một người thì càng tốt chư sao.

- Nàng không biết cô ấy thì tìm cái gì chứ!

Quách Tiểu Phong tức giận nói.

- Đừng phiền ta nữa, nàng mau đi chỗ khác đi.

Quách Tiểu Phong không kìm được lòng nói. Lý Phiêu Phiêu thấy Quách Tiểu Phong đối xử với mình như thế, chợt nói:

- Mạt trời hôm nay thật khiến người ta thoải mái, chàng nói xem có phải không?

Quách Tiểu Phong biết gần đến trưa, lòng như lửa đốt.

- Ta bảo nàng đi khỏi đây cơ mà. Nàng đang cản đường ta đấy biết chưa.

- Hừ…gì mà nóng nảy thế, không cản đường thì không cản nữa.

Lý Phiêu Phiêu lẩm bẩm trong miệng. Quách Tiểu Phong vẫn cứ tìm, tìm rồi lại tìm, Phiêu Phiêu thì cứ theo sau hắn. Đã gần chiều tối rồi mà vẫn chưa tìm thấy Viên Viên, Tiểu Phong như ngồi trên chảo nóng.

- Đừng theo ta nữa, nàng đang làm phiền ta đấy biết không?

Quách Tiểu Phong lại tức giận nói. Vừa nói vừa tiện tay mở cổng đi vào trong, lúc này mới phát hiện đây là sân nhà Mạnh Lâm, cái sân này đã bị đổ nát điêu tàn từ lâu, sao có thể như vậy? Quách Tiểu Phong thấy hơi nghi ngờ, hắn vội xông vào bên trong nhà, bên trong có một người đang nằm, nhìn kỹ, đó là Viên Viên, hắn vội hét lớn :

- Viên Viên…

Viên Viên sao lại ở đây, hắn lại nhớ lại lời nói của người bán đồ ăn sáng “ Muốn tìm một người bị mất tích nhưng vẫn ở trong Kinh thành thì phải làm thế nào?”, “ Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ dò la từ người thân của người đó đầu tiên”. Mạnh Lâm là ý trung nhân của Viên Viên, Viên Viên không tìm anh ta thì còn tìm ai?

Quách Tiểu Phong đang suy tư, Lý Phiêu Phiêu đứng đằng sau nhìn thấy có người đang hôn mê cũng đoán được thì vội vàng chạy tới:

- Viên Viên cô nương, Viên Viên cô nương, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi…

Quách Tiểu Phong bị Phiêu Phiêu kéo lại, thấy Viên Viên đang hôn mê thì vội lại gần, muốn chạy đi tìm đại phu, nhưng bỗng nhiên nghĩ ra, bên cạnh mình chẳng phải cũng có một Thần y sao.

- Phiêu Phiêu, nàng mau xem cho Viên Viên đi, cô ấy không sao chứ?

Quách Tiểu Phong vội nói.

Nghe vậy, Phiêu Phiêu lập tức cầm tay Viên Viên, bắt mạch cho cô ấy. Phiêu Phiêu trau mày, nét mặt nghiêm túc, không nói lời nào.

- Sao rồi, Phiêu Phiêu? Cô ấy sao rồi?

Quách Tiểu Phong hỏi gấp, mọt lúc sau, Phiêu Phiêu mới nói một câu :

- Cô ấy đã chết rồi.

Lại một người nữa rơi vào bi kịch,Viên Viên là tự sát hay bị ám sát? Ai là hung thủ đứng sau mọi chuyện? Có phải cái chết của Quách lão gia và của Viên Viên là do cùng một kẻ gây ra? Hung thủ giết người là vì mục đích gì ? Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo “ Sau cái chết của Viên Viên”….

Chú thích:

Hình Bộ: là một cơ quan chuyên trách về luật pháp thời cổ đại của Trung Hoa, có trọng trách đưa ra những hình phạt, bộ luật nhằm đảm bảo yếu tố “ Trị quốc bình thiên hạ”.

Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa

Sau cái chết của Viên Viên- manh mối đầu tiên

Quách Tiểu Phong cuối cùng đã tìm thấy Viên Viên, tiếc rằng cô ấy đã là một thi thể. Quách Tiểu Phong tuy là một người qua loa đại khái, nhưng cũng hiểu đạo lý người chết phải giữ nguyên hiện trường. Cho nên đã chuẩn bị một mảnh vải, đậy vào thi thể của Viên Viên. Nha môn nói gì cũng là Bộ máy công vụ, vậy nên vào giờ Dần, tức là lúc trời sắp tối và gần hết giờ làm việc, bây giờ trời đã xế tà, cũng không biết là lúc nào nữa. Không biết có thể kịp cứu Nguyệt Quang hay không, kịp thì tốt, không kịp thì vẫn vậy, điều quan trọng nhất là phải nhanh chóng thông báo cho Nha môn để họ xử lý vụ án mạng của Viên Viên. Nghĩ vậy, Quách Tiểu Phong lập tức chạy tới Nha môn.

Phiêu Phiêu cũng theo Tiểu Phong ra ngoài.

- Chàng muốn đi đâu?

Phiêu Phiêu hỏi gấp.

- Ta muốn tới Nha môn cứu Nguyệt Quang, nàng mau về nhà đi.

Quách Tiểu Phong lớn tiếng nói.

- Không, người ta phải cùng chàng tới Nha môn.

- Được rồi.

Quách Tiểu Phong dù gì cũng là Cao thủ võ lâm, khinh công cũng không tồi. Vừa dứt lời người đã bay xa mười mét. Phiêu Phiêu nhìn thấy điệu bộ của Quách Tiểu Phong như vậy thì giả bộ tức giận nói:

- Trêu ta à.

Nhưng chân thì vẫn đang chạy theo Tiểu Phong. Hai người cứ như vậy mà đi tới Nha môn. Trên đường tới Nha môn, Quách Tiểu Phong cứ cảm thấy có điểm nào đó không bình thường, nhưng không biết đó là điểm nào. Quan trọng nhất là Mạnh Lâm và em gái của cậu ta Mạnh Kiều rốt cuộc đang ở đâu? Có vẻ như đã biệt tăm biệt tích đã khá lâu rồi, nhưng Viên Viên lại chết trong nhà của Mạnh Lâm, lẽ nào hung thủ lại là Mạnh Lâm? Không thể, nếu hung thủ là Mạnh Lâm, vậy cậu ta giết cha mình là có động cơ gì, tại sao cậu ta phải giết Viên Viên? Nhà bọn họ cũng không thể tan tành thành ra như thế này được. Mặc kệ đã, trước tiên phải gặp Triệu Ứng Long để minh oan cho Nguyệt Quang đã. Còn tạ sao Quách Tiểu Phong để Lý Phiêu Phiêu đi cùng, thực ra rất đơn giản, cha của Lý Phiêu Phiêu là Ngự y có tiếng trong triều, thường trị bệnh cho Hoàng Thượng, quyền lực đương nhiên cũng không nhỏ. Lý Phiêu Phiêu là con gái của Lý Ngự y thì chí ít có thể gây áp lực cho Triệu Ứng Long, lời nói cũng có trọng lượng hơn.

Quách Tiểu Phong đã chạy tới cổng Nha môn, cứ nghĩ răng cổng Nha môn đã đống chặt rồi, không ngờ hôm nay vẫn còn mở.

- Triệu đại nhân, Triệu đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi. Tôi đã tìm thấy Viên Viên rồi, nhưng…

- Nhưng cái gì?

Triệu Ứng Long mắt nhắm mắt mở, lơ đãng hỏi.

- Nhưng …cô ấy đã bị người ta sát hại rồi, bây giờ đang ở trong nhà một người bạn thân của tôi tên Mạnh Lâm.

Quách Tiểu Phong vội vàng nói.

- Ôi …bị người ta giết sao…cái gì, cô ta bị giết sao, sao không nói sớm?

Triệu Ứng Long lồng lộn điên cuồng, tiếp tục hỏi:

- Ở đâu? Cậu nói ở đâu?

Đầu óc Triệu Ứng Long hỗn độn cả lên vì lại xuất hiện vụ án mạng thứ hai.

- Ở trong nhà người bạn thân của tôi Mạnh Lâm.

Quách Tiểu Phong nói.

- Chu bổ đầu, Chu bổ đầu, chúng ta mau tới hiện trường xem xét thế nào. Quách Tiểu Phong, phiền cậu chỉ đường giúp.

Triệu Ứng Long gấp gáp nói.

- Được, đại nhân, bên này, mời…

Quách Tiểu Phong cấn kỉnh thưa.

Chu bổ đầu, Kiện Tác, cùng Triệu Ứng Long đi tới nhà của Mạnh Lâm, bên trong rách nát điêu tàn vô cùng, khi đó đang là ngày 12 âm lịch, ánh trăng cũng không sáng lắm, hơn nữa mây đen của buổi tối phủ kín bầu trời, sân của nhà Mạnh Lâm lại bừa bộn, gió lại thổi to, mang lại cho người ta cái cảm giác âm u đáng sợ, đột nhiên, một chiếc đèn ở trên bàn bị gió thổi rơi xuống nền nhà, làm phát ra một tiếng “ Peng”…Nếu là lúc bình thường thì chẳng có gì, nhưng ở một nơi tối tăm và lạnh lẽo thế này, lại còn có một thi thể đang nằm ở đây nữa, đúng là dọa người ta chết khiếp.

- Chu…Chu bổ đầu….ngươi vào bên trong xem xét trước đi…

Triệu Ứng Long bị dọa cho run rẩy, lắp bắp nói.

- Đại nhân, không phải là ngài đang sợ hãi đấy chứ?

Quách Tiểu Phong đứng sau nói.

- Cái gì, ngươi nói cái gì? Bản quan là quan lớn của phủ Thuận Thiên thì sợ cái gì chứ, ha…haha…

Triệu Ứng Long thay đổi sắc mặt.

- Vậy phiền đại nhân vào trong cùng tôi.

Chu bổ đầu là người không tin trên đời này có ma quỷ, anh ta vẫn tâm niệm rằng, ban ngày không làm chuyện trái với lương tâm thì nửa đêm không sợ ma đến gõ cửa.

- Bảo nhà ngươi vào thì cứ vào đi, sao phải nhiều lời thế nhỉ.

Triệu Ứng Long bực mình nói.

- Tôi cũng vào.

Lý Phiêu Phiêu lên tiếng.

- Phải rồi Quách công tử, vị này là…?

Triệu Ứng Long nhìn Quách Tiểu Phong hỏi.

- Yên tâm đi, cô ấy là danh y số một số hai Kinh Thành.

Quách Tiểu Phong đáp.

- Lẽ nào, cô ấy chính là Lý Phiêu Phiêu?

Cứ nghĩ cô ta là tiểu a đầu của Quách công tử, không ngờ lại là danh y Phiêu Phiêu tiếng tăm lừng lẫy Kinh thành, cái này không quan trọng, quan trọng là cha cô ta là Ngự y có địa vị đáng nể ở Kinh thành, chỉ cần trước mặt Hoàng Thượng cha cô ta nói một câu, thì chức quan của mình chắc chắn là bị tiêu tan.

- Ngài đã biết rồi, vậy tôi cũng không giấu diếm nữa, không sai, đây chính là danh y Phiêu Phiêu tiếng tăm Kinh thành.

Quách Tiểu Phong nói.

- Đúng rồi, nếu Triệu đại nhân có nhã hứng muốn ngắm trăng thưởng nguyệt ở đây, vậy thảo dân cũng không tiện làm phiền, đại nhân ngài cứ ở ngoài này thưởng thức nhé.

Quách Tiểu Phong cung kính nói. Như vậy mọi người vào trong hết, chỉ thừa lại một mình Triệu đại nhân ở bên ngoài, bọn họ vừa đi được mấy bước thì một trận gió thổi tới khiến Triệu Ứng Long sợ dựng tóc gáy.

- Đợi đã…bản quan thân là quan phụ mẫu, cho nên phải làm gương cho các người.

Triệu Ứng Long nói xong thì vội vàng chạy tới chỗ bọn Tiểu Phong đang ở phía trước y như một con sóc vậy.

- Ồ…Triệu đại nhân làm gương cho lão bách tính, thảo dân lấy làm khâm phục khâm phục.

Quách Tiểu Phong cố ý nói vậy.

Lúc này, một mảng mây đen kéo tới, Mạnh phủ bỗng chốc bị bao phủ bởi một màu đen kịt.

- A…

Một tiếng kêu chói tai phát ra từ một góc nào đó.

- Phiêu Phiêu, đừng hét nữa.

Quách Tiểu Phong nói như ra lệnh.

- Không phải ta hét, không phải ta…

Ở một nơi không xa truyền lại giọng nói của Phiêu Phiêu.

Không phải Phiêu Phiêu, lẽ nào lại là thi thể của Viên Viên? Trong đầu Tiểu Phong nảy sinh ngờ vực. Ngay cả người từ trước tới giờ không tin có tà thuật như Chu bổ đầu cũng thất thần. Nhóm người im lặng một hồi. Không lâu sau, đám mây đen cũng trôi đi, mọi thứ mờ mờ ảo ảo…

- Ôi…Triệu đại nhân đâu?

Chu bổ đầu phát hiện ra Triệu đại nhân đã mất tích.

- Cậu có thấy âm thanh kỳ quái gì không Chu bổ đầu?

Quách Tiểu Phong tò mò hỏi.

- Nói như vậy tức là cậu cũng nghe thấy, hình như phát ra từ đằng kia.

Chu bổ đầu chỉ tay về phía thùng nước nói.

- Đi, qua đó xem sao.

Quách Tiểu Phong cũng không tin là có quỷ thần, bèn đi lại xem xét, là một vật thể tròn tròn, lớn lớn, béo béo, âm thanh đó càng lúc càng rõ: “ Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta…”. Quách Tiểu Phong khẽ cười, hắn đã biết vật tròn tròn kia là gì, liền dùng lực vỗ vào đó một phát.

- Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng…

Triệu Ứng Long từ trong thùng nước nhảy ra ngoài, toàn thân run rẩy.

- Haha…

Tất thảy mọi người đều cười lớn. Triệu Ứng Long tuy rất tức giận, nhưng cũng đành phải cười lại vài tiếng. Triệu Ứng Long làm vậy khiến bầu không khí trở nên bớt u ám hơn.

Sau đó bọn họ nhanh chóng đi vào trong, bắt đầu khám nghiệm tử thi, thi thể của Viên Viên đã xuất hiện những nốt chấm nhỏ, phía Nha môn suy đoán thời gian tử vong có lẽ là vào giờ Dần, cũng chính là lúc bọn Quách Tiểu Phong chạy tới đó một lúc, ở cổ của Viên Viên phát hiện một vết kim châm lớn, chưa thể xác định nó có liên quan đến cái chết của Viên Viên hay không. Ngoại trừ vết kim châm này thì không tìm thấy bất cứ vết thương bên ngoài nào khác, phải đợi sau khi giải phẫu thi thể mới biết được.

Quách Tiểu Phong vẫn cảm thấy có điểm nào đó không bình thường. Tay của Viên Viên nắm chặt, theo lẽ thường người chết rồi thì không thể nắm tay chặt như vậy được.

- Kiện Tác, cậu mở bàn tay người chết ra xem sao.

Quách Tiểu Phong nói.

Quả nhiên, trong tay Viên Viên là một tờ giấy trắng. Lý Phiêu Phiêu vội vàng đi lại, cầm lấy tờ giấy, căng thẳng xem xét nội dung viết bên trong, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói với Quách Tiểu Phong:

- Quách đại ca, chàng có quen biết ai tên là Hải Đường không?

- Không quen, sao nàng lại hỏi vậy?

Quách Tiểu Phong tò mò hỏi.

- Bởi vì khi Viên Viên chết, cô ấy đã viết hai chữ “ Hải Đường”.

Lý Phiêu Phiêu mở tờ giấy cho Quách Tiểu Phong xem, chỉ nhìn thấy một tờ giấy trắng đã bị xé thành hai nửa, mở đầu của tờ giấy đó đúng là có viết hai chữ “ Hải Đường”.

Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT