Chương 14: Mái ngói lấp lánh sáng.
Người đó lông mày rậm hơi xếch, mặt thoáng âu lo, đương nhiên là Mạnh Tương Phùng.
Hôm nay hai người Đông đao Tây kiếm, Hận bất tương phùng, Biệt ly lương kiếm Mạnh Tương Phùng và Thiên nhai phân thủ, Tương kiến bảo đao Khổng Biệt Ky đã có thể tụ hội.
Tại trường thành Sơn Tây, tại Lĩnh Nam, Đông Xuyên, hai người họ từng chung sức chống trả quân Nam Man, Thổ Phồn, Khiết Đan xâm lược, vào sống ra chết, cùng trải hơn hai trăm trận lớn nhỏ, bây giờ tụ hội ở đây, trong lòng thực sự vui mừng khôn xiết.
Nhưng lời của Mạnh Tương Phùng lại khiến năm người Hòa Thượng đại sư phải kinh tâm động phách.
Thiếu Lâm Tung Sơn là gốc rễ của một mạch Thiếu Lâm, một thân tu vi nội ngoại gia của Thiên Chính đại sư, Hòa Thượng đại sư còn lâu mới có thể so bì được, hơn nữa cũng là kình địch số một của Quyền Lực bang trong võ lâm chính đạo. Hôm nay Thiên Chính đại sư không ngờ lại đã bị giết, đến cả Thái Thiện chân nhân nổi danh khó chọc của phái Võ Đang cũng bỏ mình vì nghĩa, loáng cái hai cây cột chống trời đã đổ, khiến cho Hòa Thượng đại sư trước nay vốn ung dung bình đạm cũng phải trợn mắt há mồm, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.
Liễu Tùy Phong trông thấy Mạnh Tương Phùng và Đặng Ngọc Bình xuất hiện liền biết không thể hòa hoãn được nữa rồi, lập tức hạ quyết tâm.
Chỉ nghe Khổng Biệt Ly run run nói:
- Thiên Chính đại sư, ông ấy...
Mạnh Tương Phùng gật đầu khẳng định.
Thiên Mục thần tăng mắt trợn đến muốn rách:
- Thái Thiện chân nhân cũng...
Đặng Ngọc Bình chỉ đáp một câu:
- Cũng chết rồi.
Địa Nhãn đại sư gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, mười ngón tay như thép nguội, người như tên rời cung, trên không trung vang lên một tràng tiếng nổ, mang theo tiếng thét dài phóng tới.
Trong khoảnh khắc Địa Nhãn đại sư tấn công, Liễu Ngũ đã động rồi.
Hắn vừa động, Khổng Biệt Ly liền xuất thủ.
Ông chém ra một đao
Không dùng đao, dùng vỏ đao.
Đao là vỏ, vỏ đao mới là đao.
Đao nhanh, nhưng người còn nhanh hơn.
Người là Liễu Tùy Phong.
Gió thổi liễu rung, khẽ chạm lên mặt nước. Liễu Tùy Phong còn nhanh hơn khoảng khắc gió thổi liễu, liễu thoáng lay động, nhanh hơn giây phút mặt nước gợn lên từng vòng sóng.
Hắn đã tránh được vỏ đao.
Hắn đã khống chế mạch môn Tiêu Tuyết Ngư.
Lần này đến cả Hòa Thượng đại sư cũng phải biến sắc. Ông nằm mơ cũng không tưởng tượng được mình lại để một gã thanh niên, khống chế người bên phe mình ở ngay trước mặt, mà bản thân lại không kịp ra tay.
Hòa Thượng đại sư ngăn Thiên Mục thần tăng đang muốn xuất thủ toàn lực lại, hỏi:
- Muốn thu phục lòng người thiên hạ, sao có thể làm chuyện hèn hạ như vậy
Liễu Tùy Phong cười đáp:
- Muốn làm việc lớn, vốn đã phải không từ thủ đoạn.
Hòa Thượng đại sư cả giật quát:
- Việc nhỏ đã không từ thủ đoạn, lấy gì thành việc lớn?
Liễu Tùy Phong nói:
- Chuyện đó không liên quan tới đại sư, có thể thành công là được rồi. Ta không giết cô ta, chỉ cần đại sư không ra tay. Nếu đại sư ra tay, sẽ là đại sư giết cô ta, kẻ không từ thủ đoạn là đại sư, không phải ta giết cô ta, kẻ không tử thủ đoạn cũng chẳng phải ta.
Địa nhãn đại sư gầm lên một tiếng, toàn thân bỗng căng phồng, hai mắt như điện, cơ thịt rung động, trong cơ thể như ẩn chứa cuồng phong bạo vũ, ra tay cực mạnh.
Liễu Tùy Phong ung dung cười, chẳng hề chớp mắt lấy một cái, cũng không thèm tránh né.
Địa Nhãn đại sư đánh tới nửa đường, Hòa Thượng đại sư bỗng vụt lắc mình, chắn trước mặt Địa Nhãn. Địa nhãn đại sư lập tức không đánh tiếp được nữa, cố ép dừng lại, chuyển công lực xuống dưới đất, hai chân ngập sâu xuống tới tận đầu gối.
Hòa Thượng đại sư quát:
- Không thể đánh.
Liễu Ngũ cười:
- Đúng, có Tiêu nữ ở đây, không thể đánh.
Mạnh Tương Phùng lạnh lùng nói:
- Liễu Ngũ, ngươi dùng con tin uy hiếp như thế, sau này còn có thể lăn lộn trên giang hồ nữa hay sao?
Liễu Ngũ đáp:
- Các ngươi đông người, ta đơn độc một mình, truyền ra giang hồ, người ta sẽ chỉ chửi các ngươi, không chửi ta.
Khổng Biệt Ly âm u nói:
- Thả Tiêu cô nương ra, mọi chuyện từ từ nói.
Liễu Ngũ cười lạnh:
- Ngươi còn chưa có tư cách để ta uy hiếp.
Hòa Thượng đại sư bước lên nói:
- Liễu thí chủ muốn thế nào?
Liễu Ngũ mỉm cười.
……....
Tiêu Thu Thủy mỉm cười.
Không cần biết thế nào, bọn hắn cuối cùng cũng đã đoàn tụ.
Hắn, Đường Phương, cùng các anh em trong Thần Châu kết nghĩa cuối cùng cũng đã đoàn tụ.
Hắn cảm thấy rất vui, không khỏi nói:
- Nếu cả Lương Quảng thập hổ cũng tới nữa thì hay biết mấy!
Nếu cả Lưỡng Quảng thập hổ cũng tới thì tốt biết mấy.
- Đúng thế.
Khâu Nam Cố nhớ lại:
- Cái tên Lý Hắc đó, vừa lùn vừa đen, mũi thì tẹt dí, vậy mà hai mắt lại long la long lanh, hắc bạch phân minh. Hắc hắc, không biết là đáng yêu hay là đáng hận nữa.
- Đúng à.
Thiết Tinh Nguyệt cũng hoài niệm:
- Còn cả Hồ Phúc, đầu tròn tai to, mặt béo ních đầy thịt, giống như cái bánh bao nhân thịt lớn, cằm chiếm đến cả nửa cái mặt, mắt bé như lỗ kim, lại còn sâu hoắm... Quái vật! Quái vật!
Hắn lèm bèm bỉnh phẩm tới lui, chẳng hề nghĩ tới cái bản mặt mình, hai mắt dài như đậu ván, mồm to như chậu máu, thật sự còn khó coi hơn Kim đao Hồ Phúc nhiều.
Đúng lúc đó, bỗng thấy từ ngoài sảnh, cửa ra, cửa sổ, tường bao, bốn phương tám hướng, chỗ nào cũng có lửa bốc lên.
Biển lửa rừng rực.
Tả Khâu Siêu Nhiên kêu lên thất thanh:
- Không xong, bọn chúng dùng hỏa công!
Tề công tử nói:
- Bọn chúng có Hỏa vương!
Lâm công tử xông ra ba lần đều bị lửa lớn ép lùi lại, hắn đã từng giao đấu với Hỏa vương, trong lòng không phục, tức giận nói:
- Hỏa vương thì đã làm sao?!
Tề công tử trừng mắt nhìn hắn, dài giọng đáp:
- Cũng chẳng sao cả, chỉ là cậu không xông ra nổi thôi.
Lâm công tử lại thử xông ra vài lần, tối đa chỉ qua khỏi cửa Thính Vũ lâu, nhưng thế lửa bên ngoài lầu càng mạnh, bốn phía đều là biển lửa, Lương Đấu nói:
- Hỏa vương chờ đợi lâu như vậy, tất đã bố trí ổn thỏa mới phóng lửa, lần này xông ra sợ là không dễ.
Trên người Lâm công tử đã có mấy chỗ bị đốt bỏng, bộ áo trắng cũng bị thiêu đen vài vết, hắn vốn thích sạch sẽ, trong long ảo não, giận giữ nói:
- Mau, mau dập lửa đi.
Tề công tử thật sự không nghe lọt tai nổi, trề môi:
- Vậy thì cậu mau đào một cái giếng đi.
Lương Đấu biết hai người bất hòa, vội vàng xen vào:
- Mau nghĩ cách đi, đừng cãi cọ nữa.
Lúc này thế lửa càng lúc càng mạnh, đám Dư Sát nói:
- Bốn phía quanh đây đã bị lửa vây kín, chỉ chốc lát nữa sẽ thiêu đốt vào trong.
Đường Phì gào lên:
- Tôi nóng muốn chết rồi!
Lương Đấu trầm ngâm:
- Chúng ta dù có xông ra được thì tất người của Quyền Lực bang cũng sẽ đợi sẵn ở bên ngoài, nếu liều mạng xông ra cũng sẽ trúng mai phục của chúng, mọi người trước tiên không được hỗn loạn, cũng không được tùy tiện lao bừa.
Mọi người thấy ông tuy vì thử tìm đường ra vài lần mà bị thương mấy chỗ nhưng thần khí vẫn dồi dào, mặt thoáng mỉm cười, chỉ huy ổn định, trong lòng cũng rất bội phục. Những người ở đây không ai không phải anh hùng hảo hán đã xông pha khắp giang hồ, khi đã bình tĩnh lại liền vứt hết tất cả những vật dễ cháy vào sâu trong đám lửa, đến lúc tạo ra được một khoảng đất trống, thế lửa nhất thời không lan được vào bên trong, lưỡi lửa hơi bốc tới gần cũng đều bị chưởng phong lăng lệ dập tắt hoặc là ép lùi về.
Nhưng khói vẫn bốc lên mù mịt.
Thế lửa càng lúc càng lớn.
Ánh lửa ngập trời.
…..
Ánh lửa ngập trời.
Kiếm lư Tiêu gia bốc cháy rồi.
Đôi mắt Liễu Tùy Phong lóe lên ánh sáng như ngọn lửa.
- Ngươi muốn thế nào?
Hòa Thượng đại sư vẫn đang hỏi.
Giữa hai chân mày ông đã mơ hồ ẩn hiện những giọt mồ hôi cực nhỏ.
Mạc Diễm Hà đang nghĩ, ở Kiếm lư Tiêu gia ngập tràn ánh lửa kia rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Tuyết Ngư chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, bóng người vụt qua, đã bị gã công tử này bắt giữ, trong lòng vừa hoảng vừa loạn, không biết hắn muốn làm gì với mình.
Thiên Mục thần tăng và Địa Nhãn đại sư cũng đang nghĩ, tên khốn kiếp này rút cuộc là muốn uy hiếp chuyện gì? Mình nên đồng ý hay là không đồng ý? Làm thế nào cứu được Tiêu Tuyết Ngư?
Mạnh Tương Phùng và Khổng Biệt Ly cũng đang nghĩ, Thiên Chính chết rồi, Thái Thiện mất rồi, tinh anh mười hai môn phái lớn tiêu tan hết, hôm nay dù phải liều mạng cũng không thể thả hồ về rừng. Nhưng làm thế nào mới có thể ngăn cản được gã thanh niên tiếu sái tuấn tú, ung dung trấn định này?
Liễu Tùy Phong đang nghĩ cái gì?
Bỗng nghe “rắc” một tiếng, hòa thượng Đại Đỗ vừa mới đạp lên một cành cây, khinh công của hắn vốn không quá tốt. Hắn mới tới nơi, nhưng lại không biết mọi người tại trường, ngoài Tiêu Tuyết Ngư võ công hơi kém ra, tất cả đều biết:
Lại có một người nữa tới.
... Chỉ không biết kẻ tới là ai?
Kẻ tới là ai vậy?
Đặng Ngọc Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa ánh lửa ngập trời, mái ngói cong cong của Thính Vũ lâu nhà họ Tiêu vẫn đang tỏa sáng lấp lánh.
Sáng lấp lánh.
......
Tiêu Thu Thủy bỗng tung mình nhảy lên, hướng về phía mái ngói.
Thiết Tinh Nguyệt không hiểu tại sao, gào lên chói tai:
- Này, đừng đi, đã xem trên mái ngói rồi, không có đường ra, hơn nữa phía dưới cũng là hố lửa.
Khâu Nam Cố cũng kêu lên:
- Vô dụng thôi, mái nhà xung quanh đều cháy rồi, không nhảy qua được!
Đường Phì cười lạnh:
- Có lẽ hắn nghĩ đi lên nóc nhà có thể hưởng gió mát một chút... Oa, khói mù bốc lên trên, đủ cho hắn hưởng hết đấy.
Nàng vẫn luôn cảm thấy Tiêu Thu Thủy chẳng có bản lĩnh gì, lạ là sao mọi người lại khâm phục hắn như vậy.
Đường Phương đáp lại:
- Anh ấy đi lên, tất có dụng ý.
Đường Phì vốn kính trọng Đường Phương thế nên cũng không dám nói gì nữa.
Thân hình Tiêu Thu Thủy nhanh như tên bắn, mềm như nước chảy, nhảy lên đỉnh mái ngói. Lúc này khói mù che kín cả mặt trời, bỗng thấy Tiêu Thu Thủy lướt qua một góc trên mái ngói, trong tay liền có thêm một tấm lệnh bài sáng lấp lánh. Hắn cầm lệnh bài hạ xuống đất, y phục đã bị thiêu cháy vài chỗ.
Mọi người quây lại gần, chỉ thấy lệnh bài sáng bóng, không biết là bạc hay đồng, trên khắc mấy chữ lớn, “Thiên hạ Anh hùng lệnh”, phía sau có bốn chữ “Bất đắc hữu vi”, cũng không thấy có gì kỳ lạ cả.
Thiết Tinh Nguyệt ngạc nhiên hỏi:
- Một tấm lệnh bài nhỏ bé như vậy sao có thể hiệu lệnh anh hùng trong thiên hạ?
Lương Đấu đáp:
- Lệnh bài này vốn là tín vật anh hùng thiên hạ giao cho Địch đại tướng quân, qua nhiều sóng gió, nay đã rơi vào tay Thu Thủy huynh đệ, cần phải giữ gìn cho thật tốt.
Tề công tử thì hỏi:
- Cậu đã biết trước Thiên hạ Anh hùng lệnh được giấu trên mái ngói?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Không phải.
Tề công tử rất ngạc nhiên:
- Vậy cậu làm sao vừa ra tay đã tìm thấy được nó. Quyền Lực bang vì nó mà không tiếc hưng sư động chúng, cuối cùng lại không tìm ra được, để rơi vào tay chúng ta, thật đúng là số phận!
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Vừa rồi khói bụi ngập trời, tôi liền chú ý tới trên mái ngói có một chỗ tỏa sáng lấp lánh, trước khi rời khỏi nhà, mái ngói chỗ đó cũng không như vậy, vì thế mới sinh nghi ngờ. Vừa rồi ánh mắt trời chiếu vào thấy cực kỳ sáng lạn, bây giờ ánh lửa phía dưới hắt lên liền lấp lánh không ngừng, do vậy bèn nhảy lên xem thử, quả nhiên...
Nói tới đây bỗng im lặng, rầu rĩ.
Mấy người Lương Đấu thầm nghĩ: Tiêu Thu Thủy rầu rĩ nhất định là vì cha mẹ người thân chưa rõ sống chết, kết quả. Bọn họ không ngờ đến cả một tấm Thiên hạ Anh hùng lệnh cũng không mang ra khỏi Kiếm lư, có thể thấy tình huống lúc đó nguy cấp đến mức nào, Tiêu Thu Thủy nghĩ đến đó liền đau đớn không thôi.
Mọi người nhất thời cũng không biết phải an ủi thế nào, nhưng thế lửa đã càng lúc càng lớn, bao phủ khắp bốn phía đại sảnh, sắp sửa lan tràn vào trong.
...............
Liễu Ngũ ngước nhìn ánh lửa ngập trời, nói:
- Ta chỉ có một yêu cầu.
Hòa Thượng đại sư nghĩ: Quá nửa là yêu cầu thả cho hắn một đường sống, nhưng chung quy cũng phải thả Tiêu nữ ra rồi hẵng nói, lập tức đã có quyết định:
- Ngươi muốn đi, có thể, nhưng mà...
Liễu Tùy Phong mỉm cười lắc đầu. Hòa Thượng đại sư trong lòng thấp thỏm, nghĩ thầm: “Thả ngươi đi, vậy mà ngươi lại không muốn đi, còn muốn làm gì nữa...”
Chỉ nghe Thiên Mục thần tăng quát lên:
- Ngươi muốn làm cái gì?!
Ánh mắt Liễu Tùy Phong cũng ôn nhu, lan truyền như sóng nước.
- Người trên giang hồ mang chí giang hồ. Người giang hồ khi còn trẻ trung, vẫn luôn tưởng tượng được so đấu với những nhân vật lớn đương thời, cho dù có thua cũng được, kim đao phải được va chạm nảy lửa với bảo kiếm mới có thể biết có phải là một thanh đao tốt hay không...
Nói đoạn hắn bỗng dừng lại, hai mắt nhìn thẳng vào Hòa Thượng đại sư:
- Trên bạch đạo, trong các tông sư võ lâm, lấy Bắc Thiếu Lâm Thiên Chính, Nam Thiếu Lâm đại sư, Võ Đang Thái Thiện, Cái Bang Cừu Vô Ý làm thủ lĩnh. Vãn sinh chỉ mong đại sư chỉ giáo, thỏa một mối tâm nguyện.
Mọi người đều ngẩn ra, nơi này, lúc này, Liễu Tùy Phong không ngờ lại không muốn chạy trốn mà yêu cầu phóng tay đấu một trận với Hòa Thượng đại sư trụ trì Nam Thiếu Lâm.
Liễu Tùy Phong cười cười, nói tiếp:
- Chỉ có điều, vãn sinh dù có cuồng vọng cũng biết không phải là đối thủ của tinh nhuệ Thiếu Lâm liên thủ. Tại hạ chỉ yêu cầu đấu một trận công bằng với đại sư, đơn đả độc đấu, nếu may mắn chiến thắng thì người bên cạnh không được phép can thiệp chuyện tại hạ rời đi, tại hạ sẽ thả Tiêu cô nương ra, như vậy có được không?
Mọi người đều động dung, Hòa Thượng đại sư nổi danh khắp giang hồ, đánh bại vô số đối thủ, có thể nói là chưa gặp được địch thủ, Liễu Ngũ nói như vậy, hiển nhiên là có tâm cầu thắng, thực là gan to trùm trời. Phải biết bang chủ Quyền Lực bang Lý Trầm Chu vốn một thân tuyệt học thông thiên triệt địa, kỳ môn tuyệt chiêu, trong võ lâm không ai địch nổi, Liễu Ngũ chẳng qua chỉ là một thuộc hạ quan trọng nhất của Lý Trầm Chu thôi mà đã có gan dạ như thế, mọi người nghe mà không khỏi cảm thấy kiêng dè.
Hòa Thượng đại sư mỉm cười đáp:
- Kỳ thực Liễu công tử hà tất phải uy hiếp? Chỉ cần công tử thắng được một đôi tay trần này của lão nạp, lão nạp liền không còn mặt mũi nào giữ người, Liễu công tử muốn đi lúc nào cũng được.
Liễu Ngũ cười. Răng hắn trắng bóng, ánh mắt dịu dàng như nước xuân, đột nhiên nhanh như chớp điểm vào ba chỗ huyệt đạo trên người Tiêu Tuyết Ngư, một nâng một đẩy, đẩy nàng tới chỗ Mạc Diễm Hà. Mạc Diễm Hà trở tay đỡ lấy, trong lòng cảm kích, thầm nghĩ:
“Liễu công tử muốn phá vây, tất không thành vấn đề, đẩy con gái họ Tiêu cho ta là hy vọng ta mượn đó tự bảo vệ, thật là khổ tâm.”
Liễu Tùy Phong phất tay áo, cúi mình hướng Hòa Thượng đại sư, nói:
- Cảm tạ đại sư không tiếc chỉ bảo.
Đoạn xòe tay ra trước, lại bước lùi vài bước, đầu hơi cúi xuống, hoàn toàn lấy lễ hậu bối mời tiền bối chỉ dạy. Hòa Thượng đại sư thoáng mỉm cười, cúi mắt niệm: “A Di Đà phật”, nói:
- Thí chủ không cần đa lễ, mời ra chiêu.
Liễu Ngũ cung kính đáp:
- Mời đại sư ban chiêu.
Hòa Thượng đại sư nghĩ cứ tiếp tục khách sao thế này cũng vô ích, nhà họ Tiêu đang ngập tràn ánh lửa, tất đã gặp chuyện, mình trước tiên phải xử lý xong tên nhóc này rồi tới đó thì hơn, lập tức cao giọng nói ba tiếng:
- Mời; Mời; Mời.
Rồi đột ngột hét lớn:
- Mời.....
Ba tiếng “mời” ban đầu, tiếng đầu tiên làm Liễu Ngũ giật mình, tiếng thứ hai khiến Liễu Ngũ ngây ngốc, tiếng thứ ba làm Liễu Ngũ chấn động, đến tiếng “mời” thứ tư, toàn bộ nguyên khí đang ẩn nấp cùng bộc phát toàn bộ, như bài sơn đảo hải, cuồng phong mãnh liệt, cuồn cuộn ập tới. Hòa Thượng đại sư vừa ra tay đã dùng khí công trong “Dịch Cân kinh”, sử ra Sư Tử hống của Phật môn, muốn đánh ngã Liễu Tùy Phong ngay lập tức.
Tiếng “mời” thứ tư vừa ra, một gốc liễu liền không gió mà đổ, nước sông Cẩm Giang bắn lên cao tận bảy thước, tấm áo xanh của Liễu Ngũ thoáng lay động, giống như bị tiếng quát lớn chấn bay, đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, Hòa Thượng đại sư chỉ cảm thấy mũ trên đầu khẽ động, có thứ gì đó vụt thổi tới.
Hòa Thượng đại sư hơi nghiêng đầu, vung chưởng đánh lên trên.
Trong khoảnh khắc, Hòa Thượng đại sư cảm thấy trên đầu thoáng nhẹ, đưa tay sờ lên mới biết pháp quan đang đội đã bị Liễu Ngũ đoạt mất.
Liễu Ngũ một đòn không trúng, năm ngón tay như móc câu, chộp được pháp quan, bỗng cảm thấy một luồng gió mạnh ập tới, vội xoay người nhảy ra nhưng tay áo đã bị cắt mất một mảng.
Tay áo là vật mềm nhẹ, ở giữa không trung không có chỗ nào sử lực, Hòa Thượng đại sư vậy mà lại có thể dùng tay trần cắt mất một mảng tay áo, công lực đã tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, làm Liễu Ngũ thầm cảm thấy chấn động.
Hòa Thượng đại sư lại càng bỏ hết ý khinh địch trong lòng, nghiêm mặt nói:
- Võ công của công tử thật cao.
Liễu Ngũ cung kính đáp:
- Còn chưa với tới bóng lưng đại sư.
Hai ngươi giao thủ một chiêu, chỉ sai khác một chút thôi đã đủ đồng quy vu tận, đều không dám sơ suất nữa. Hai người ngưng thần nhìn nhau, một người ung dung cười nhẹ, một người mỉm cười tiêu sái, nhưng lại đều do dự không phát chiêu.
Liễu Tùy Phong đột nhiên quay người, đưa lưng lao về phía Hòa Thượng đại sư!
Hòa Thượng đại sư lại ngẩn ra, các môn các phái đều không có cách đánh nào thế này! Càng huống hồ cách đánh đột ngột kỳ dị này dùng đối phó với người bình thường thì còn được, một khi gặp phải cao thủ nhất lưu trong võ lâm thì sao có thể sơ suất như vậy?
Nhưng cùng lúc ấy, Liễu tùy Phong lại chợt xoay ngược, hướng chính diện về phía Hòa Thượng đại sư.
Tiếp theo lại xoay ngược, một chốc lại xoay xuôi, một xuôi, một ngược, rồi lại một ngược một xuôi, xuôi xuôi ngược ngược, ngược ngược xuôi xuôi, không biết đã thay đổi bao nhiêu lần, trong khoảnh cách ngắn ngủi chưa tới mười thước hắn xoay tròn cực gấp mà lại vẫn áp sát cực nhanh!
Hòa Thượng đại sư tu vi nội ngoại gia cực kỳ cao thâm, nhưng cũng chưa từng gặp phải cách đánh như thế này, trong khảnh khắc, ông đã dùng bảy loại tuyệt học trong Dịch cân kinh, đánh ra đồng loạt, nhưng tất cả công lực: chưởng lực, quyền lực, chỉ lực, thoái lực, cước lực, kình lực đánh lên người Liễu Ngũ đang xoay tròn đều bị hất ngược lại.
Liễu Ngũ áp sát!
Ngay lúc này, bóng người màu xanh nhạt biến thành ánh đao.
Đao từ đâu tới.
... Thanh đao đó xuất hiện đột ngột, giống như lúc Liễu Ngũ ám sát Thái Thiện vậy.
... Chỉ là Hòa Thượng đại sư có phòng bị, Thái Thiện thì không.
... Thái Thiện trúng đao mà chết, Hòa Thượng đại sư thì sao đây?
Hòa thượng Đại Đỗ không khỏi “A” lên một tiếng, hơi thoáng không để ý, ngã khỏi cành cây, đập mông xuống đất.
Cùng lúc đó, đao của Liễu Ngũ đã đâm vào người Hòa Thượng đại sư.
Trong chớp mắt đã đâm ba mươi sáu đao.
Hai mươi bảy đao đâm trượt.
Chín đao đâm trúng.
Thế nhưng Liễu Tùy Phong bay lên, thần tình đã có chút bất an.
Ánh mắt hắn ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Hòa Thượng đại sư, tay vẫn đang cầm đao.
Đao của hắn đâm vào người Hòa Thượng đại sư giống như dùng tay ấn lên rêu xanh ẩm ướt, chỉ khẽ chạm vào liền bị trơn tuột sang bên.
Đao của hắn cắt phá chín chỗ trên y phục Hòa Thượng đại sư, nhưng lại không làm bị thương nổi một tấc da thịt ông.
Hòa Thượng đại sư mỉm cười, nhưng trong ánh mắt hiền từ đã không còn chút ý cười nào.
Một điểm ý cười cũng không có.
Ông đã có thể khẳng định, người thanh niên này là kẻ địch bình sinh hiếm gặp. Nếu không phải ông thuần thục Dịch Kinh cân ba mươi tám năm, chỉ cần hơi sơ suất một chút thôi, chỉ cần võ công Dịch Cân kích hơi không được thu phát tự nhiên một chút thôi, chỉ cần bản thân hơi thất thần trong một khoảnh khắc thôi...
Hôm nay ông sẽ phải bỏ mạng dưới tay gã thanh niên này.
Mà bọn họ mới giao đấu có hai chiêu.
Hòa Thượng đại sư không quay đầu lại, nhưng ông đưa tay, nói:
- Đưa gậy!
Địa Nhãn đại sư lập tức dâng lên một cây thiền trượng. Hòa Thượng đại sư cầm thiền trượng, múa lên mấy chục vòng, trong phút chốc, cuồng phong ào ạt, lá trúc bay như mưa rào, tua liễu như roi quất, thân hình thon gầy của Liễu Tùy Phong đã bị trượng phong bao trùm!
Càng đáng sợ hơn là cảm giác trong lòng Liễu Tùy Phong,
Không còn là thanh thiên bạch nhật, không còn là trời xanh mây trắng, cây trượng đó là một tấm lưới khổng lồ bao trùm trời đất. Càng đáng sợ hơn, lá trúc là vô số mũi ám khí sắc bén, tua liễu là vô số cây roi tàn độc!
Hắn đã bị bao vây, giống như quân Sở năm xưa giữa chốn thập diện mai phục, không xông ra nổi vòng vây.
Người xem xung quanh đều nín thở, không ai dám thả lỏng chút nào. Hai người Thiên Mục, Địa Nhãn lại càng biết rằng, “Phục Ma trượng pháp” đắc ý của phương trượng chưa từng được sử dụng suốt hơn hai mươi năm, hôm nay không ngờ lại xuất động vì một hậu bối giang hồ.
Liễu Tùy Phong thân hình rung động, Hòa Thượng đại sư muốn dùng sức mạnh của toàn tự nhiên để tiêu diệt hắn, hắn liền hóa thành tự nhiên.
Tua liễu biến thành roi cứng, nhưng bản thân Liễu Tùy Phong cũng biến thành cành liễu phất phơ, trượng đánh mạnh, người hắn cũng tung bay.
Đúng lúc này, Phục Ma pháp trượng của Hòa Thượng đại sư lại biến đổi.
Phục Ma trượng pháp chí cương chí mãnh bỗng nhiên biến thành chí âm chí nhu.
Trượng và trượng phong cũng không giết người, nhưng tất cả mọi vật trong phạm vi nó bao trùm lại tuyệt đối không thể sống sót.
Hòa Thượng đại sư tích đức chí thiện, tu vi đạo hạnh tự nhiên là đã đến mức đăng phong tạo cực, nhưng một người thuần tâm hành thiện, một khi làm ác cũng sẽ đặc biệt cực ác vô song. Trượng pháp Hòa Thượng đại sư sử dụng ra lúc này đã từ chí từ chí thiện của nhà Phật biến thành thương sinh vô mệnh, chí tuyệt chí sát!
Đây là quyết chữ “Sát” trong Phục Ma trượng pháp.
Liễu Ngũ vốn không còn đường sống.
Nhưng hắn bỗng nhiên bám dính vào thân trượng.
Cả người dán sát vào trượng, bám lên thân trượng.
Trượng mang theo cái chết ra xung quanh.
Cho nên bản thân trượng là sự sống.
Liễu Ngũ bám lên thân trượng, toàn thân nhẹ như liễu.
Nhưng hắn vẫn còn sống.
Lưỡi đao của hắn đã đâm ra.
Hòa Thượng đại sư bỏ trượng!
Trượng bay ra xa mười sáu trượng, đâm ngập xuống đất, thiền trượng dài chín thước chín tấc, cắm sâu xuống đất tám thước bảy tấc!
Trong khoảnh khắc thiền trượng rời khỏi lòng bàn tay Hòa Thượng đại sư, Liễu Tùy Phong đã phóng tới!
Phóng tới ngược hướng với hướng trượng ném đi!
Cũng ngang với lao thẳng vào Hòa Thượng đại sư!
Hòa Thượng đại sư nhanh như cá bơi, đột nhiên lùi lại.
Vừa lui đã xa tới bảy trượng!
Võ công Dịch Cân kinh vốn đã không thể suy đoán bằng lẽ thường.
Nhưng Liễu Tùy Phong phóng tới một cái liền không truy đuổi nữa, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Hắn lấy tay ôm ngực, người dựa vào gốc liễu.
Nhưng trong mắt lấp loáng ánh sáng... Giống như một đứa trẻ con rất chú tâm chơi một trò chơi, cuối cùng may mắn giành được chiến thắng vậy.
Hòa Thượng đại sư lùi ra bảy trượng, thế đi đã tận, nhưng người không dừng lại.
Ông ngã ngửa ra sau.
Mọi người kêu lên thất thanh, ông lại bật dậy thẳng tắp.
Lúc này khuôn mặt hiền từ của Hòa Thượng đại sư bỗng nứt ra.
Khóe mắt nứt ra, lỗ mũi nứt ra, miệng nứt ra, lỗ tai nứt ra... thoáng cái, toàn thân đều nứt ra.
Chỉ nghe ông khàn giọng nói:
- Ngươi... ngươi là.... người... người thế nào... với Đường môn!
Nói đến tiếng cuối cùng, hai mắt ông đã lồi ra, tiếp đó ngã nhào xuống đất, toàn thân sưng phồng, miệng kêu “khặc khặc”, không thể nói nên lời nữa.
Trước khi toàn thân ông vỡ ra, người đã đứt hơi rồi.
Thiên Mục, Địa Nhãn phóng tới, chỉ thấy một mũi phi tiêu cắm vào giữa tim Hòa Thượng đại sư.
Một mũi tiêu rất bình thường.
Không có hoa văn, chẳng có chữ khắc.
Máu của Hòa Thượng đại sư chảy ra từ vết thương.
Máu không phải màu đỏ.
Nhưng cũng chẳng phải màu đen.
Mà là không màu, mờ nhạt như bóng liễu.
Số “máu” đó có một phần chảy lên trên cỏ, ngấm xuống lòng đất.
Có một phần chảy xuống nước sông.
Cỏ xanh mơn mởn.
Nước sông tĩnh lặng.
Ba tháng sau, một khoảng lầu Vọng Giang bên bờ Cẩm Giang bỗng nhiên không mọc nổi một cọng cỏ.
Nước mưa rửa trôi đi dấu tích nơi này, chảy tới đâu, đến cả một con châu chấu cũng không có.
Sông Cẩm Giang, nửa tháng sau vẫn có người khách ăn một con cá dưới sông xong liền gào lên một tiếng, ngã xuống tắt thở.
Người nấu cá, người rửa bát đĩa, người bắt cá, không ai là không bị độc chết.
Đó là chất độc gì mà lại có thể lợi hại như vây?!
Đó là ám khí gì mà có thể giết được Hòa Thượng đại sư?!
Chương 15: Biệt Ly lương kiếm, Tương Kiến bảo đao.
Liễu Ngũ thở dốc. Hắn đánh ra một đòn, giết chết Hòa Thượng đại sư, nhưng hắn cần phải điều tức.
Hai người chỉ giao đấu vỏn vẹn ba chiêu.
Nhưng đó là trận chiến hung hiểm nhất của Liễu Tùy Phong từ khi xuất đạo tới nay.
Thiền trượng của Hòa Thượng đại sư cắm dưới đất vẫn còn đang kêu ong ong không ngớt.
.............
Thế lửa càng lúc càng mạnh, trong chốc lát nữa thôi, mấy người Tiêu Thu Thủy sẽ phải vùi thây trong biển lửa.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhớ tới một số chuyện đáng ra không nên nhớ đến vào lúc này.
... Phải chăng khi người ta sắp chết, sẽ luôn nhớ lại một số chuyện đáng ra không nên nhớ tới, cuối cùng thì vẫn cứ nhớ đến chăng?
Thứ Tiêu Thu Thủy nhớ tới, không ngờ lại là... bình hoa.
Chính là chiếc bình hoa mà ông lão nông dân từng được giúp đỡ đó đem tặng.
Tiêu Thu Thủy ra đi vội vàng, phải giết ra khỏi trùng vây để cầu viện. Khi ra đi, vì không muốn xa Kiếm lư, hắn nhìn khắp mọi nơi một lượt rồi mới cam lòng rời nhà lên đường.
Mà hắn vẫn còn nhớ rất rõ... Khi ấy bình hoa trong đại sảnh này không hề cắm hoa.
Từ sau khi xảy ra xung đột ở trấn Tỷ Quy với Thiết Oản thần ma của Quyền Lực bang, cái chết của Đường Nhu khiến Tiêu Thu Thủy không còn tâm trạng nào để mua hoa đem về.
Đó không phải lúc sang xuân cắm hoa mai, Tiêu Tuyết Ngư cũng không ở nhà, cho nên trong bình cũng chẳng có hoa.
Bây giờ số hoa trong bình là hoa giấy chính tay Tiêu phu nhân làm, cũng như quần áo của Tiêu Thu Thủy là do Tiêu phu nhân tự tay may vá, đều được làm bằng vải, giấy đặc biệt.
Thế nhưng Tiêu phu nhân không thường làm hoa giấy. Hai, ba năm nay, Hoán Hoa kiếm phái ngày một lớn mạnh, Tiêu phu nhân giúp chồng làm việc, còn đâu thời gian để làm những chuyện của thiếu nữ lúc rảnh rang này?
Vậy mà hoa giấy này lại do Tiêu phu nhân tự tay làm. Khi Tiêu Thu Thủy ra đi, Quyền Lực bang đã bao vây trùng trùng, Tiêu phu nhân cũng bị thương, sao còn tâm tư nào để mà làm hoa nữa?
Điều đó chứng minh rằng chỉ có một khả năng... Trong hoa giấy có bí mật.
Tiêu Thu Thủy vụt tỉnh ngộ, bước nhanh tới, nhấc bình hoa lên.
Mọi người đều biết, chàng thanh niên quả thực có chỗ hơn người, cùng quay sang xem hắn muốn làm gì?
Đường Phì lại nhìn không vừa mắt, châm chọc:
- Hứ, lửa to rồi còn muốn ngắm hoa, chẳng lẽ ngắm hoa có thể chữa lửa à?
Thiết Tinh Nguyệt nổi giận quát:
- Cô nói ít thôi!
Đường Phì cười lạnh:
- Anh ăn ít cơm của tôi thôi!
Thiết Tinh Nguyệt lập tức tắc họng. Hắn không có tiền, quả thực là thường xuyên ăn không đồ ăn của Đường Phì.
Ở bên này, Tiêu Thu Thủy cũng không để ý, kéo hoa ra, đưa lại gần quan sát...
Trong lòng hoa quả nhiên có chữ: “Xoay bình hoa sang trái”, chính là chữ viết tay của Tiêu phu nhân.
Tiêu Thu Thủy lập tức xoay tròn bình hoa, phát hiện bình hoa được gắn chặt vào bàn đá.
Sau khi xoay tròn ba vòng, bàn đá đột nhiên kêu “cạch cạch”, dịch sang bên, lộ ra một miệng hang.
Miệng hang cực hẹp, nhưng sâu không biết tới tận đâu.
Lúc này lưỡi lửa đã quấn tới gần, mọi người không nghĩ ngợi được nhiều nữa, nhìn sang phía Lương Đấu, Lương Đấu hỏi:
- Là bút tích của Tiêu phu nhân?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Đúng thế.
Lửa đã ập tới nơi, mọi người đứngtụ lại một chỗ, không còn đất tiến lui nữa.
Lương Đấu nói:
- Chúng ta xuống dưới rồi hẵng nói!
Đoạn lập tức nhảy xuống, chỉ nghe “bịch” một tiếng, đã chạm chân xuống đất. Lương Đấu ngẩng đầu lên hô:
- Xuống đi.
Âm thanh truyền lên ong ong, mọi người mới biết hang trông như dài hẹp nhưng bên trong quanh co ngoắt nghéo rất nhiều, cũng không trả lời nữa, chỉ lần lượt nhảy xuống.
Sau khi mọi người đứng vững chân liền phát hiện, mặc dù lòng hang rộng rãi hơn bên ngoài nhìn vào nhưng vẫn khá chật chội, trái phải có mô đá lồi ra, cần phải khom lưng, cúi người mới đi được. Lương Đấu hỏi:
- Cậu đã từng tới đây chưa?
Tiêu Thu Thủy ngơ ngác đáp:
- Đây là lần đầu tiên tôi biết có đường hang này.
Hắn lúc nhỏ ham chơi, nhưng cha lại cực kỳ nghiêm khắc, vì được nhắc nhở nhiều lần nên luôn không dám chơi đùa trong đại sảnh, hôm nay thực là lần đầu tiên đến nơi đây, vẫn còn chưa rõ là mình đã làm đúng hay sai.
Lương Đấu sợ trong bóng tối có mai phục, nhưng ở lại đây lâu, không khí bên ngoài bị thiêu đốt hết, trong hang cũng sẽ nghẹt thở, vì thế nói:
- Ta đi trước xem thử.
Đoạn lập tức bò vào phía đường hẹp bên trái. Tề công tử không yên tâm, nói:
- Ta cũng đi.
Lại sợ mọi người đi theo nên nói:
- Ta gọi mọi người mới được lên.
Thuận tay rút ra hỏa tập, chiếu sáng đằng trước, bắt đầu tiến lên.
Lần này thì Đường Phì thảm rồi. Vốn người nàng rất béo, vừa nãy chen xuống dưới miệng hang đã rất cực kỳ khó khăn, miệng hang cũng bị phá ra một chút nhưng miệng hang là dùng đất bùn đắp lên để che tai mắt, đến dưới này thì đều là nham thạch cứng rắn, căn bản không thể vận công đẩy ra được, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.
Một lát sau, chỉ thấy ánh lửa dần sáng, Lương Đấu, Tề công tử đã quay về. Hai người toàn thân đầy bùn đất, hiển nhiên là bò trườn rất vất vả. Lâm công tử ưa sạch sẽ, đã sớm nhíu chặt lông mày, hỏi:
- Thế nào rồi?
Tề công tử lắc đầu thở dài, Lương Đấu mỉm cười đáp:
- Chỉ có tìm sang đường khác thôi.
Ông phấn chấn tinh thần, chuẩn bị lên tiếp, Tiêu Thu Thủy vội vàng nói:
- Lương đại hiệp, xin để tại hạ lên trước.
Lương Đấu vốn muốn từ chối nhưng nghĩ lại thì thấy cũng ổn. Tiêu Thu Thủy dù sao cũng là người của Hoán Hoa kiếm phái, một khi gặp được cũng tránh khỏi ngộ thương, hơn nữa hắn còn khá trẻ, thân thể co duỗi tự nhiên, vì thế liền cười nói:
- Được thì được, nhưng sau không cần gọi đại hiệp nữa, gọi một tiếng lão ca là được rồi.
Mọi người thấy ông thân trong hiểm cảnh mà vẫn ung dung bình thản như vậy không khỏi thầm bội phục. Lương Đấu vốn là đại hiệp một phương, nhưng sau trận chiến ở chùa Biệt Truyện Đan Hà, hai người gắn bó thân thiết, đã kết làm huynh đệ, cho nên Lương Đấu không cho Tiêu Thu Thủy gọi ông là “đại hiệp” nữa.
Tiêu Thu Thủy lập tức cúi người bò lên trước, Đường Phương thì đang an ủi Đường Phì, không cần phải sợ hãi, Lâm công tử vốn tính ưa sạch sẽ nhưng thấy Tiêu Thu Thủy mạo hiểm khó khăn liền giật lấy hỏa tập trong tay Tề công tử, tiến lên dò đường.
Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố cũng muốn tranh lên cùng, Lương Đấu biết hai người này chẳng giúp đỡ được gì nhiều nên lập tức chặn lại.
Tiêu Thu Thủy, Lâm công tử bò vào trong hang, giơ hỏa tập lên đằng trước soi lối, chỉ thấy phía trước âm u dập dờn, đều là vách đá, có vẻ đường hang rất dài, chỉ sợ có bò lê cả một lúc lâu cũng chưa chắc đã tìm được lối ra. Cả hai người đều thầm cảm thấy bất an.
Hai người bò được một quãng, tiếng cãi cọ của đám Thiết Tinh Nguyệt đằng sau đã dần cách xa. Lại qua một lúc liền có tiếng từ đằng trước truyền về, Tiêu Thu Thủy thấp thỏm lo lắng, cứ nghĩ đã quay về chỗ cũ, sau mới biết đó là do tiếng vọng trong hang đá gây ra.
Thêm một lúc nữa, vách đá dần mở rộng, trần hang cũng cao dần lên, đủ lọại thạch nhũ thiên kỳ bách quái, các hình các dạng rủ xuống. Hai người Tiêu Thu Thủy biết có lối ra, đều vô cùng vui mừng, đang muốn quay lại gọi người thì chơt nghe “cạch” một tiếng, đã đá phải một vật, đưa hỏa tập chiếu lại gần thì bỗng vụt rùng mình, hỏa tập đã cháy hết, tất ngấm, bốn phía lập tức tối đen.
Lâm công tử mò mẫm khắp người rồi cũng tìm được một hỏa tập khác, chỉ là sờ thấy trên áo từng mảng từng mảng bùn đất ẩm ướt, dính nhớp, hắn trước nay sợ bẩn, không khỏi có chút bức bối, nhưng bỗng nghe Tiêu Thu Thủy không ngờ lại khóc nấc lên.
Hắn trước nay vẫn khâm phục Tiêu Thu Thủy, võ công tuy cao nhưng vẫn cực kỳ kính trọng vị đại ca dám nói dám làm này, vậy mà hôm nay lại nghe thấy Tiêu Thu Thủy nghẹn ngào khóc, vô cùng kinh ngạc, lo lắng hỏi:
- Lão đại... chuyện... chuyện gì vậy?
Qua một lúc, Tiêu Thu Thủy gượng nuốt nước mắt, bình tĩnh lại, chỉ nghe hắn cố nén đau đớn nói:
- Đó là trang sức của gia mẫu...
Nói đoạn, “xoẹt” một tiếng, đốt hỏa tập lên. Lâm công tử thấy Tiêu Thu Thủy mặt đầy nước mắt, ghé lại gần nhìn thì chỉ thấy một chiếc trâm vàng trang sức của phụ nữ, hẳn là Tiêu Thu Thủy thấy vật nhớ người, hơn nữa còn suy đoán ra cha mẹ chung quy cũng thoát khỏi trùng vây, trong lòng vui buồn lẫn lộn, nhất thời không nhịn được mà bật khóc.
Tiêu Thu Thủy lau nước mắt, vì tay dính đầy bùn đất nên lập tức mặt mũi lấm láp đen xì, phấn chấn tinh thần nói:
- Chúng ta lên trước tìm tiếp.
Lâm công tử gật đầu, rồi lại thoáng do dự, nói:
- Mấy người đằng sau sẽ lo lắng, không bằng gọi họ tới đây trước.
Tiêu Thu Thủy gãi cằm đáp:
- Cũng được.
Trong lòng biết Lâm công tử cũng lo lắng cho mình, bèn cười:
- Tôi khóc thì khóc, trong lúc mấu chốt thế này sẽ không có vấn đề gì, cũng không gây chuyện gì đâu.
Lâm công tử bấy giờ có yên tâm hơn một chút.
Tiêu Thu Thủy nóng lòng tìm người thân, tiếp tục lên trước thăm dò, Lâm công tử thì quay lại gọi mọi người lên. Không lâu sau, mọi người đã tụ tập đông đủ, chỉ có Đường Phì tắc ở trong động, tiến lùi không nổi, phải để Thiết Tinh Nguyệt đẩy ở đằng sau, Khâu Nam Cố kéo từ đằng trước mới miễn cưỡng tiến lên được một chút.
Ra khỏi đường hang hẹp, Đường Phì cơ hồ đã bị ép bẹp người, đứng thở hồng hộc.
Mọi người tụ hợp với Tiêu Thu Thủy, hang động khá lớn, quang đãng rộng rãi, quanh vách đá có đủ loại thạch nhũ muôn hình vạn trạng, đủ cho ba bốn trăm người tập trung lại. Lại qua vài chỗ, dưới chân dính nước, hóa ra lòng đất dốc nghiêng xuống, trong hang có đầy nước.
Hơn nữa số nước đó còn đang di chuyển, hiển nhiên là có lỗi thoát.
Nhóm Tiêu Thu Thủy từ từ tiến lên, nước dần ngập đến tận eo, toàn thân lạnh lẽo, không nén nổi phải rùng mình.
Nước chảy tới chỗ nào đây.
Mọi người ngâm trong nước lạnh như băng, hoàn toàn khác với cảnh bên bờ lửa đỏ lúc nãy, chẳng ai có hơi sức nói nhiều.
Đến lúc này, trần hang lại từ từ thấp xuống, vách đá lại dần dần hẹp lại, càng lúc càng chật, nỗi sợ của Đường Phì lại kéo đến, nàng ta gào lên:
- Cái nơi chết tiệt này, cái hang quái quỷ này, tôi không đi nữa... Tôi không đi nữa! Có chết cũng không đi nữa!
Còn chưa nói dứt lời, Đường Phì bỗng la lên oai oái, một mông nhảy dựng dậy, làm mọi người giật nảy mình. Hóa ra sau mông Đường Phì có một con rắn nước, rắn vẫn còn đang cắn chặt vào mông Đường Phì không chịu nhả. Thiết Tinh Nguyệt vung tay bắt lấy, bóp chết con rắn, may mà độc tính không lớn, công lực Đường Phì lại cao, không phải lo lắng gì.
Đường Phì thở hồng hộc, mắng chửi liên miên, Khúc Mộ Sương, Khúc Mân Miêu khuyên bảo cũng không nghe, Tả Khâu Siêu Nhiên nhìn không vừa mắt bèn âm u bồi thêm một câu:
- Chỗ này sợ là không chỉ có rắn....
Đường Phì trợn trừng mắt to như chuông đồng, hỏi:
- Còn có gì nữa?
Tả Khâu Siêu Nhiên dài mặt ra, mắt trợn lên trên, lưỡi thò ra trước, kêu lên quái dị:
- Còn có quỷ à!
Đường Phì kêu lên:
- Mẹ của tôi ơi!
Vội vội vàng vàng bám theo mọi người. Hóa ra nàng ta không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nhất là quỷ. Chị em họ Khúc tự nhiên là cũng rất sợ, líu ríu vào nhau mà đi, chỉ sợ ai đi đằng sau chót sẽ bị yêu ma quỷ quái lôi tuột đi mất.
Lần này đi nhanh, đường hang càng hẹp, mọi người cúi đầu mà đi, bỗng nghe thấy trên đầu “xoẹt” một tiếng, có một vật đâm xuống, làm bọt nước bắn lên tung tóe. Mọi người tản ra bốn phía, hộ thân giới bị, nhưng chỉ thấy vật đó không hề động đậy, định thần nhìn lại thì hóa ra là một cây thiền trượng đâm ngập vào đất, đuôi trượng chạm mặt nước. Thiết Tinh Nguyệt cả giận nói:
- Láo thật, dám đánh lén ông đây...
Lương Đấu lắc đầu nói:
- Không phải đánh lén.
Tề công tử đưa tay vỗ vỗ lên trần hang, nói:
- Đất đá chỗ này khá dày, đối phương không nghe được tiếng chúng ta ở dưới đây, nếu là đánh lén thì cũng sẽ không thể sai lệch như vậy, hoàn toàn không chuẩn xác.
Lương Đấu tiếp lời:
- Nhưng người có thể đâm thiền trượng xuống sâu như vậy, công lực phải cực cao, tôi và ông không thể bì được.
Sắc mặt Tề công tử thoáng lo âu, nhưng do hỏa tập u ám nên không nhìn ra được:
- Đúng vậy.
Khâu Nam Cố hỏi:
- Vậy người ở phía trên tại sao lại vô cớ đâm thiền trượng xuống đây?
Tề công tử cười khổ đáp:
- Ta không biết được.
Lương Đấu cười nói:
- Nếu muốn biết sao không đào đất lên trên xem thử?
Mọi người nghe có thể trông thấy lại mặt trời, vô cùng mừng rỡ, năm tay sáu chân, đào móc đánh phá, muốn phá đất mà lên.
......
Thiền trượng của Hòa Thượng đại sư không còn rung động nữa, biết thành cây thép lạnh băng, nằm đó cứng đờ.
Cũng giống như sinh mệnh của Hòa Thượng đại sư.
Liễu Tùy Phong đã không còn thở dốc nữa.
Ánh mắt nhạt như nước xuân của hắn bỗng biến thành nóng rực, giống như vẻ cuồng nhiệt của chư hầu ngạo nghễ thiên hạ, giương cao chiến qua giữa lúc công hãm thành trì.
Hắn trước nay vốn đã cao ngạo, thần sắc luôn lạnh nhạt.
Hôm nay lại hoàn toàn biến thành vẻ kiêu căng, ngạo mạn.
Hắn biết, trận chiến này đã đủ để hắn danh động giang hồ.
Trận chiến chấn động võ lâm nhất của Lý Trầm Chu là đồng thời quyết đấu với giáo chủ Ma giáo “Quỷ thủ Thập bát phiên” Giang Thiêu Dương và minh chủ võ lâm bạch đạo “Đàm tiếu nhất kiếm” Cao Hành Thương. Trận chiến đó đã xác lập địa vị và thanh danh vững chắc không gì phá nổi của Lý Trầm Chu, từ đấy về sau không ai dám tranh phong!
Đến hôm nay hắn lại giết được đệ nhất cao thủ Nam Thiếu Lâm, Hòa Thượng đại sư.
Giờ phút này, Liễu Ngũ không nghĩ tới danh, lợi, địa vị, quyền thế...
Mà hắn nghĩ về đôi mắt của Lý Trầm Chu.
... Đôi mắt thoáng vẻ mệt mỏi, pha chút u buồn, mờ ảo như bóng mây núi xa xăm, nhưng cũng lại chấn động tâm thần như sấm sét ngang trời...
... Một đôi mắt đầy tình cảm, bất đắc dĩ, mà vẫn tràn ngập đại chí!
..............
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi định cục thì đã không thể cứu vãn được nữa.
Thiên Mục thần tăng và Địa Nhãn đại sư đang có cảm giác như vậy.
Hai người cùng chạy tới: Hòa Thượng đại sư chết rồi. Bọn họ thân là trưởng lão giám hộ của Thiếu Lâm Phúc Kiến, vậy mà lại trơ mắt nhìn ông chết đi. Trong lòng họ đều có cùng một suy nghĩ:
Huyết hải thâm cừu!
Mạc Diễm Hà đã lên tiếng, ả do Liễu Tùy Phong một tay bồi dưỡng nên, tự nhiên là biết lúc nào cần đến ả lên tiếng:
- Hòa Thượng đại sư chết rồi, công tử Liễu Ngũ đã chiến thắng. Các người không nghe thấy những gì ông ta đã chính miệng đáp ứng sao?
Mạc Diễm Hà cười cười rồi tiếp:
- Nếu các ngươi muốn dùng chiến thuật luân phiên thì cũng được thôi.
Hai người Thiên Mục, Địa Nhãn nhất thời không biết nên làm thế nào. Họ là người xuất gia, mà chưởng môn quả thực cũng đã đáp ứng đấu một trận với Liễu Ngũ, những người khác không được can thiệp, phải báo thù sao đây? Hay là không báo? Giữ lời hứa? Hay là không giữ?
Liễu Ngũ lại cười nói:
- Không cần nữa. Thâm cừu đại hận của chư vị hãy cứ giải quyết luôn một lượt đi.
... Hắn vốn dùng lời giữ chân Hòa Thượng đại sư, nếu chẳng may sau khi chiến đấu bị trọng thương thì chỉ cần rút lui.
... Bây giờ thế cục đã hoàn toàn khác.
... Hắn không bị thương, chỉ là sau khi sử dụng đòn sát thủ vừa rồi, nội lực bị tiêu hao khá nhiều thôi.
... Sự tự tin của hắn đã lên tới đỉnh cao, tự tin còn có thể giết được bất kỳ ai trong hai vị lão tăng, người còn lại có thể sai Mạc Diễm Hà cầm chân.
... Kiếm lư đã cháy, đám Hỏa vương, Kiếm vương, Quỷ vương sắp sửa tới nơi.
... Còn về Khổng Biệt Ly, Mạnh Tương Phùng, hòa thượng Đại Đỗ và Tiêu Tuyết Ngư thì hắn căn bản không hề để ý.
... Hắn quyết định phải làm cho thế lực của Thiếu Lâm phải hoàn toàn tan rã bên bờ Cẩm Giang này.
Thiên Mục thần tăng căm hận nói:
- Nếu đã như vậy thì nộp mạng đi!
Hai mắt trợn trừng, Liễu Ngũ như bị điện giật, toàn thân cứng đờ, Vô Tướng kiếp chỉ của Thiên Mục thần tăng, mười ngón tay vụt bắn ra, liên tiếp không ngừng, mỗi chỉ đều mang theo sát cơ lẫm liệt.
Liễu Ngũ di chuyển tranh né, trong khoảnh khắc đã biến ảo ra sáu loại thân pháp.
Sáu loại thân pháp đều không thoát ra khỏi chỉ phong của Thiên Mục thần tăng.
Đúng lúc này, Liễu Tùy Phong bỗng hoàn toàn không tránh né nữa.
Chỉ phong đánh vào yếu huyệt Liễu Ngũ, nhưng toàn thân Liễu Ngũ giống như vải mềm, lại giống như tua liễu, kình phong mạnh mẽ thổi qua cũng chỉ bay lên lãng đãng, hoàn toàn không tạo thành được tác dụng nào.
Thần tình và thân ảnh Liễu Ngũ cũng giống như thư sinh đăng trường, áo bài đai nhẹ, sách mỏng túi mềm, ung dung sải bước, là cảnh giới chí cao trong võ học, lấy hoãn chống gấp, lấy chậm đánh mau, đi sau về trước, lấy tĩnh chế động.
Chỉ phong của Thiên Mục thần tăng lập tức bị kiềm chế, nhưng hai luồng chỉ phong khác lại khiến Liễu Ngũ không thể ung dung được nữa.
Tham Hợp chỉ của Địa Nhãn đại sư.
Địa Nhãn lấy ngón trỏ thay cho trời, ngón giữa thay cho người, ngón vô danh thay cho mặt đất, đánh ra ra Tham Hợp chỉ. Vô Tướng kiếp chỉ chuyên phá cương lực nội ngoại gia gặp phải Liễu Nhứ thân tháp hoàn toàn không có chỗ nào chống lực của Liễu Tùy Phong, có lẽ sẽ thành vô dụng, nhưng Tham Hợp chỉ, trông chỉ như tơ nhẹ phất tới lại khiến Liễu Ngũ không dám chịu trúng đòn.
Hắn muốn dung công lực nội ngoại gia chính tông đón đỡ, nhưng lại sợ Vô Tướng kiếp chỉ cắt đứt chân khí, khóa chết mệnh mạch, nhất thời không ứng phó nổi hai mặt cùng lúc, đỡ trái hỏng phải, dần rơi xuống hạ phong.
Mạc Diễm Hà vốn muốn ngăn chặn Địa Nhãn đại sư, nhưng ả đã bị thương.
Ả căn bản không thể chặn nổi vị cao tăng Thiếu Lâm này.
Mà hai người Đông đao Tây kiếm, Biệt ly Tương kiến lại ngăn chặn ả.
Mái tóc dài của Mạc Diễm Hà xổ tung, khuôn mặt ả tươi như hoa.
Ánh kiếm của ả cũng như hoa.
Ả đánh ra một kiếm bảy chiêu, một chiêu bảy thức, một thức bảy biến, mỗi kiếm đâm ra sẽ có ba trăm bốn mươi ba khả năng, mà mỗi lần ả ra tay đều có ít nhất là bảy kiếm.
Trên giang hồ, Bạch Phượng hoàng Mạc Diễm Hà được gọi là Bạch y Quan âm, cũng có người gọi ả là “Thiên thủ Bách tý Độc Quan âm”, chính là kiếm pháp của ả.
Mạnh Tương Phùng vung kiếm ngăn chặn kiếm của ả.
Kiếm của Mạnh Tương Phùng gọi là Biệt Ly lương kiếm.
Mạc Diễm Hà đánh ra một kiếm, ông cũng đánh ra một kiếm. Mạc Diễm Hà đánh ra rất nhiều kiếm, ông cũng đánh ra rất nhiều kiếm.
Tóm lại, mỗi kiếm của ông đều là tương phùng, mỗi kiếm đều va chạm với kiếm của Bạch Phượng hoàng, ngăn chặn kiếm thế của ả.
Còn Khổng Biệt Ly thì nhân lúc này mà liều mạng tấn công.
Đao của ông là phân ly, một đao chém xuống, trúng tay, tay đứt, trúng chân, chân đứt, trúng kiếm, cả kiếm cũng gãy làm đôi.
Đao của Khổng Biệt Ly được gọi là Tướng Kiến bảo đao.
Biệt Ly lương kiếm là để tương kiến, Tương Kiến bảo đao là vì ly biệt, cho nên bảo đảo lương kiếm một khi phối hợp liền như áo trời không vết chỉ may, liên miên kín kẽ, không có chỗ nào để phá giải.
Nếu ở lúc bình thường, võ công Mac Diễm Hà không hơn được Hồng Phượng hoàng, nhưng cũng tuyệt không thua kém Tống Minh Châu, tự nhiên có thể dễ dàng thủ thắng, nhưng lúc này đã bị nội thương, lực bất tòng tâm, thân pháp di chuyển bị trở ngại rất lớn, Biệt Ly lương kiếm, kiếm kiếm biến ảo, tùy ảnh phụ thân, Tương Kiến bảo đao, đao đao đoạn trảm, Bạch Phượng hoàng cảm thấy rất cật lực.
.........
Hòa thượng Đại Đỗ thấy Kiếm lư ánh lửa ngập trời, trong lòng lo lắng cho an nguy của mấy người Tiêu Thu Thủy, Tiêu Tuyết Ngư đang ở đây cũng thấp thỏm quan tâm đến tình thế trong nhà, thấy đại cục hơi định liền lập tức chạy về phía Thính Vũ lâu.
Hòa thượng Đại Đỗ chạy được vài bước, Tiêu Tuyết Ngư vội vàng gọi lại:
- Này, hòa thượng, đi theo đường nhỏ.
Hòa thượng Đại Đỗ vốn đã bạn tốt của Tiêu Thu Thủy, giao tình sâu đậm nhất, thời gian quen biết dài nhất, từng mấy lần tới Kiếm lư, Tiêu Tuyết Ngư tự nhiên là nhận được, vì thế mới gọi lại theo đường nhỏ chạy về Kiếm lư.
Họ lại không biết mấy người Tiêu Thu Thủy đang ở ngay dưới chân họ.
...............
Liễu Tùy Phong du đấu giữa hai đại cao thủ Thiếu Lâm, hai người Thiên Mục, Địa Nhãn nhất thời vẫn không hạ nổi hắn.
Hắn có tổng cộng ba chiêu sát thủ.
Liễu Tùy Phong cực kỳ ít khi sử dụng ba đòn sát thủ đó.
Ngay cả Lý Trầm Chu cũng không biết đòn sát thủ của Liễu Tùy Phong là gì, hắn từng nói đùa với Liễu Ngũ:
- Nếu có thể biết được ba đòn tuyệt chiêu của cậu, ta nguyện lấy một nửa giang sơn ra đổi.
Liễu Ngũ tự nhiên là không dám đổi. Hắn đáp:
- Đệ không cần giang sơn, chỉ muốn theo đại ca đánh hạ giang sơn.
Hắn luôn gọi Lý Trầm Chu là “đại ca”.
Chiêu giết chết Hòa Thượng đại sư vừa này chính là một trong số ba chiêu sát thủ đó.
Hòa Thượng đại sư đã nhận ra có điều khác biệt, nhưng không kịp nói ra manh mối.
Hắn vẫn còn hai đòn sát thủ nữa, nhưng vẫn chưa thể ra tay... Vô Tướng kiếp chủ của Thiên Mục thần tăng, Tham Hợp chỉ của Địa Nhãn đại sư vẫn đang liên tục áp bức tinh khí thần của hắn, thậm chí còn xâm nhập vào từng cơ quan trong cơ thể hắn.
Hắn nhất định phải chờ đến lúc có cơ hôi.
... Nếu không có cơ hội thì hắn sẽ phải sáng tạo ra cơ hội.
... Quyết không thể để hai vị lão tăng này sống sót trở về.
... Liên tiếp giết ba cao tăng Thiếu Lâm, lại thêm lúc trước tự tay đâm Thái Thiện, quả thực là việc sảng khoái trong đời người.
Hắn đột nhiên lao về phía Thiên Mục thần tăng.
Thiên Mục thần tăng thấy thế tới như đại bàng chộp thỏ,cả kinh, ra tay toàn lực.
Cùng lúc ấy, Địa Nhãn đại sư cũng trông thấy Liễu Ngũ phóng tới chỗ mình như ưng kích trường không.
Tham Hợp chỉ của Địa Nhãn đại sư cũng tận lực đánh ra.
Nhưng Liễu Tùy Phong không đánh bên trái, cũng chẳng tấn công bên phải, hắn vẫn đang đứng nguyên tại chỗ. Hắn dùng “Đa ảnh Vô ảo đại pháp” của Thiên Trúc tấn công hai tăng, bản thân thì súc thế chuẩn bị đánh ra một đòn tất sát.
... Đòn này thành hay bại?
Hắn đã không thể biết được nữa.
Bởi vì trong khoảnh khắc đó, hai chân hắn đã bị người ta giữ chặt.
Hai chân hắn như mũi đinh, cắm chặt xuống mặt đất, nhưng từ dưới lòng đất đột nhiên có hai bàn tay thò lên, bắt lấy chân hắn.
Liễu Ngũ lập tức nhảy lên, rút lên, phóng lên, lại vận lực đẩy ra, đá ra, hất ra, nhưng công lực trên đôi tay đó không ngờ lại thâm sâu khôn lường, vững chắc như vòng thép, hùng hậu như đại địa, muốn mở ra cũng chỉ có thể thở dài hận không ổ khóa.
Hai chân Liễu Ngũ bị bắt chặt cứng.
Cùng lúc đó, ánh đao lóe lên.
Ánh đao bình phàm.
Áo vải xanh, tất vải trắng, giày vải xanh.
Đao nhanh, người bình phàm.
Liễu Ngũ cũng đã từng nghe tới cái tên “Đại hiệp Lương Đấu”.
Trên tay hắn thoáng hiện ánh xanh mờ, lưỡi đao nhạt như lông mày lập tức nghênh đỡ.
Ánh đao đao bình phàm lập tức ảm đạm.
Kiếm mang như bạch ngọc bùng lên.
Liễu Ngũ ra tay như chớp, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt kiếm quang.
Nhưng đúng lúc này, ba luồng sáng đã đồng thời đánh tới.
Một luồng nhanh, chuẩn, độc: Mũi kiếm của Đặng Ngọc Bình.
Một luồng nhanh, gấp, kỳ: Kiếm của Lâm công tử.
Một vật giống như hoa, nở bung trước mặt hắn....
Đường hoa của Đường Phì.
Trong một sát na, Liễu Ngũ không ngờ lại ngăn chặn được cả ba món vũ khí tuyệt môn không thể chống đỡ nổi trên võ lâm.
Nhưng hắn đã không thể đỡ được Vô Tướng kiếp chỉ và Tham Hợp chỉ nữa.
Chỉ chớp mắt, hắn đã trúng tổng cộng chín mươi mốt chỉ.
Hắn ngã xuống, liền trông thấy người đang nắm chặt chân mình.
Hắn biết mình nhất định sẽ trông thấy người này, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn trong hoàn cảnh như bây giờ.
Hắn cũng không dự tính được áp lực người này gây cho hắn lại lớn đến thế, lại nhanh đến thế, toàn bộ khó khăn hắn đang phải chịu lúc này đều do một tay người đó tạo nên.
Người đó đương nhiên là Tiêu Thu Thủy.
Trang 8 l Xem tiếp