Lúc nữ tử kéo Đường Mật lướt vào cửa điện, thấy ngay bóng xám đang vào lối thông xuống địa cung.
“Mục Hiển, đứng lại.” Nữ tử buột miệng.
Bóng xám hơi sững lại nhưng không dừng mà nhanh chóng tiến vào thông đạo, y vừa khuất bóng, cánh cửa tự động đóng lại. Nữ tử không bắt kịp, ném vỏ kiếm vào cửa động, choang một tiếng, vỏ kiếm cắm luôn lên cửa động, cánh cửa không khép được hoàn toàn.
Cả hai lướt tới, Đường Mật chợt phát hiện có điểm không ổn, liền hỏi: “Tỷ tỷ, sao bên dưới lại tối om thế, chẳng phải vẫn có huỳnh thạch chiếu sáng chứ.”
Nữ tử hừ lạnh: “Là pháp thuật ‘Quang chướng’, xem ra là lão bằng hữu rồi, không muốn để ta thấy mặt nên mới dùng chiêu này. Ngươi đợi ở đây, đừng để cửa đóng lại, ta đi tìm y.”
Nữ tử lao vào thông đạo, bóng dáng khuất sau cánh cửa. Đường Mật y lời giữ vỏ kiếm ở cửa động, ngồi xuống cạnh đó, hai tay tỳ lên mặt, đầu óc vương vấn hai chữ nữ tử hô lên ban nãy: Mục Hiển.
Người áo xám là điện giám? Nó từng hoài nghi như thế nhưng khi lần đầu tiên gặp người xám, rất nhiều người khác lại thấy Mục Hiển ở Ngự Kiếm đường. Hơn nữa màu xám là màu nổi bật ở Thục Sơn, nếu nó là điện giám, khi làm một việc gì đó không thể cho người khác biết, đổi sang y phục khác chẳng tốt hơn ư? Nó đâm ra nghi ngờ có phải nữ tử chỉ thấy bóng xám là phán đoán mò? Ý nghĩ vừa lóe lên, đầu óc nó sáng láng hẳn, vỗ mạnh lên đùi kêu khẽ: ‘Đúng, có người muốn người ta hiểu lầm người khác.’
Nhưng thoáng nghĩ một chốc nó lại thấy người gây ra việc đó còn chưa nghĩ chín, việc Mục điện giám đi tuần đêm ở Ngự Kiếm đường thì ai chả biết, dù nó và đồng bạn hoài nghi cũng chỉ cần hỏi một lượt là rõ ràng mọi sự liền. Vậy thì… Hai bóng xám đứng cạnh nhau ở Trùng Dương điện tối nay lại hiện lên trong lòng nó, có phải ai đó muốn lừa gạt chúng, khiến chúng nghĩ rằng bóng xám là chưởng môn?
Đường Mật theo ý thức ngẩng nhìn phía ngoài điện, mới nhận ra bên ngoài tối om, ánh trăng không còn thấy nữa, từng tia chớp sáng lòa vạch ngang màn đêm rồi tiếng sấm ì ùng vang lên, chốc sau, mưa lộp độp trút xuống.
Nó nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong thông đạo, song tiếng mưa ào ạt che lấp tất cả, bất giác nó lo cho nữ tử. Hiện tại mới nghĩ ra rằng nữ tử rất giỏi võ công nhưng không thiện nghệ tính toán, tính khí có phần vui giận thất thường song không đến nỗi đáng ghét, dù thế nào thì nàng ta an lành vẫn là hay nhất.
Thêm một lúc nữa, nó cảm giác dưới đất có động tĩnh, vội mở cửa động, từ trong bóng tối phả ra mùi máu tanh, một người chui ra gọi: “Tiểu nha đầu, mau đi thôi.”
Giọng nói quá đặc biệt, Đường Mật không cần nhìn cũng biết là nữ tử, vội hỏi: “Tỷ tỷ thụ thương ư?” Truyện Thục Sơn Thiếu Niên copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Không sao, chúng ta đi mau.” Nữ tử nói xong, thân hình chợt chao đảo rồi ngã xuống. Đường Mật vội đỡ lấy, không dám chần chừ thêm nữa, rời khỏi chính điện về Mai uyển.
Cũng may bên ngoài mưa như trút, dọc đường nó không gặp ai. Đáng thương cho Bạch Chỉ Vi vốn lãnh tĩnh hơn người nhưng mở cửa ra thấy ngay một quái vật toàn thân đầy máu, nước nhỏ tong tong từ trên người xuống thì không nén được buột ra tiếng kêu kinh hãi. Đường Mật bước lên bịt mồm cô: “Đừng lên tiếng, cẩn thận cừu nhân nghe thấy.”
Bạch Chỉ Vi nhanh chóng trấn tĩnh, giúp Đường Mật đỡ nữ tử vào nhà, đóng cửa lại rồi thay y phục khô cho nàng ta, đỡ lên giường rồi mở ngăn kéo lấy ra hai cái lọ sứ nhỏ: “Đại thẩm…” Bạch Chỉ Vi chưa dứt lời, nữ tử thổ ra một ngụm máu, Đường Mật thầm kêu không ổn: “Chỉ Vi, xem câu gọi đại thẩm của ngươi kìa, khiến người ta thổ huyết, mau gọi tỷ tỷ.”
Khóe môi nữ tử hơi nhếch lên, miễn cưỡng mỉm cười: “Xem có người đuổi tới không.”
“Tỷ tỷ yên tâm, không ai đuổi theo đâu, bên ngoài mưa lớn thế, dù muốn đuổi cũng không tìm được tung tích.” Đường Mật nói.
Bạch Chỉ Vi đưa lọ sứ cho nàng ta, định gọi tỷ tỷ nhưng khó mở lời, nói luôn: “Đây là Huyết thương ninh và Ích khí hoàn bọn muội mới học từ lớp thảo dược, tỷ thử xem có dám uống hay không, dù sao bọn muộn cũng không dám xớ đến.”
Nữ tử mở lọ ra ngửi rồi nuốt ngay mấy viên thuốc, đoạn hỏi: “Có phải Mạc Thất Thương dạy các ngươi thảo dược?”
“Vâng.”
“Vậy phiền các ngươi giúp ta một phen, thấy y thì bảo là Ngọc Diện xin một viên ‘Cửu vinh hồi thiên đan’, nhất định y sẽ cho, vết thương của ta chỉ loại thuốc đó mới khôi phục nhanh chóng được, bằng không sẽ rất lâu.” Đường Mật vốn định cho nàng ta biết viên ‘Cửu vinh hồi thiên đan’ sau chót đã bị Tư Đồ Thận dùng để chữa một vết thương xoàng rồi nhưng ngẫm nghĩ kĩ lại thôi, nó không muốn đối phương bị đả kích thổ huyết lần nữa: “Được, sáng mai bọn muội sẽ học thảo dược, tất nói với Mạc điện phán.”
Nó hỏi tiếp: “Tỷ tỷ bị người áo xám đả thương? Có biết là ai không? Mục điện giám chăng?”
Ngọc Diện nhắm mắt, chuẩn bị vận khí liệu thương: “Không rõ, nhưng người có võ công cỡ đó, toàn Thục Sơn không được mấy ai. Bất quá ta dính đòn vì không thuộc đường trong địa đạo, mới bị y đánh lén. Ngươi cũng biết địa cung đó có cánh cửa cần chìa khóa mới mở ra được, có cánh cửa chỉ cần đẩy ra là xong, kẻ đó đi lại thông thuộc như vậy, lại có chìa khóa, không phải Mục Hiển cũng là Tiêu Vô Cực.”
“Chưa biết chừng người khác cũng có chìa khóa.” Đường Mật đưa tay sờ vào cái lược trong ngực.
Ngọc Diện hình như không muốn phí cân não suy nghĩ: “Dù thế nào ta cũng biết mục đích của y là lấy trộm ‘Lục âm địch’. Thôi, ta phải vận công liệu thương, có gì mai hỏi tiếp.” T
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi liền sang cái giường còn lại ngủ, Đường Mật kể lại qua loa, Bạch Chỉ Vi khẽ cảm thán: “Đường Mật, thật phục ngươi đấy, tối đa chỉ gọi bà ta là phu nhân mà thôi mà ngươi lại kêu bằng tỷ tỷ được.” Đường Mật cười hinh hích: “Trước đây đồng nghiệp của ta, nữ nhân dù trên ba mươi cũng đều gọi là tỷ tỷ, dưới ba mươi đều gọi là muội muội, kết quả thân nhau lắm cơ.”
“Đồng nghiệp?”
“Ừ, cũng như quan hệ giữa chúng ta, đều là người cùng làm một việc.”
“Chà, Đường Mật, đồng nghiệp Trương Úy của chúng ta hôm nay bị trừ toàn bộ điểm hạnh kiểm một năm, liệu y có qua được kỳ điện thí không? Lúc hạ sơn hôm nay, ta không dám nói chuyện với y.” Bạch Chỉ Vi hỏi, nhận ra Đường Mật đã mệt mỏi ngủ mất rồi.
Sáng sớm hôm sau, trên đường đến buổi tập trung sớm, Đường Mật kể lại suy đoán tối qua cho Bạch Chỉ Vi nghe. Cô bé nhíu mày ngài ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta không nghĩ thông suy đoán như thế. Ngươi nói thử xem, kẻ đó lừa chúng ta có tác dụng gì?”
Đường Mật sững người, chúng chỉ là mấy kiếm đồng nhỏ nhoi ở Thục Sơn, lừa gạt chúng thì được tác dụng gì? Câu hỏi này quấn lấy lòng nó nên cả buổi tập trung cứ trôi qua trong ù ù cạc cạc. Lúc Bạch Chỉ Vi gọi, nó mới nhận ra buổi tập trung kết thúc, cả tổ nó cùng Hoàn Lan, Mộ Dung Phỉ bị lưu lại.
Câu hỏi cũng không có gì ngoài việc kể lại tình huống gặp Xích phong tứ dực xà, yêu xà không phải yêu vật thường thấy ở Thục Sơn mà xuất hiện liên tục như vậy nên Mục điện giám muốn điều tra một phen. Mấy đứa vừa chịu phạt, không dám nói dối mà thật thà kể lại trải nghiệm mấy lần gặp yêu xà. Đường Mật đứng cạnh không nói gì, nghe Mộ Dung Phỉ kể là thấy Xích phong tứ dực xà bò qua dãy bậc đá, Hoàn Lan kể lại việc thấy người áo xám và Thi vương, nó lưu ý vẻ mặt Mục Hiển nhưng lão tỏ ra bình tĩnh, hoàn toàn không thể dò ra suy nghĩ trong lòng lão. Một ý niệm thoáng qua đầu óc nó, mãi mới kết thúc buổi hỏi han, nó kéo Bạch Chỉ Vi ra ngoài.
“Chỉ Vi, câu hỏi lúc trước, ta đã tìm được một lời giải thích. Có khi kẻ đó không muốn gạt chúng ta mà muốn mượn mồm chúng ta kể lại việc này cho điện giám, có thể kẻ đó muốn gạt điện giám.”
Bạch Chỉ Vi thuận theo cách nghĩ đó: “Nếu theo lời ngươi, kẻ đó tất dự liệu được có ngày chúng ta bị điện giám gọi đến hỏi về Xích phong tứ dực xà. Vậy chúng ta sẽ cho điện giám biết việc kết giới bị mở, gặp gỡ người áo xám, tất điện giám sẽ nghĩ ai có năng lực mở được kết giới rồi khôi phục lại? Người mặc áo xám là ai? Như thế, theo lời ngươi, dễ nghĩ đến chưởng môn nhất. Nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhưng khiến điện giám hoài nghi chưởng môn thì có ý nghĩa gì?”
“Điện giám và chưởng môn cũng coi là hai người được tôn sùng nhất Thục Sơn, có lẽ kẻ đó muốn họ đối phó nhau.” Đường Mật có vẻ tùy ý đưa ra suy đoán lớn mật.
“Có phải liên quan đến tỷ võ sắp tới? Tỷ võ mười năm một lần để chọn chưởng môn, đúng năm ngày sau lễ thọ Đọa Thiên đại nhân.” Bạch Chỉ Vi nói.
Đường Mật cũng nghe đến việc tỷ võ, nhưng vì Ngự Kiếm đường ở dưới không được can dự vào việc ‘trên núi’ nên nó không quan tâm, giờ Bạch Chỉ Vi nói vậy nó mới nhận ra việc đó cũng là đại sự của Thục Sơn phái, trừ lễ thọ Đọa Thiên, nếu có âm mưu quỷ kế gì dính dáng tới cũng là lẽ tất nhiên. Nó bèn nói: “Ừ, có lẽ thế, chưa biết chừng có kẻ nhắm vào ghế chưởng môn.”
Bạch Chỉ Vi không đáp ngay, cô vốn cho rằng Đường Mật rất thông minh, chỉ là cách suy nghĩ và suy đoán lớn mật của nó khác hẳn tập quán của cô. Với cô, không có bằng cớ thực tế trong tay, không qua quá trình suy đoán nghiêm mật thật khó khiến cô tin. Nghĩ một chốc, cô bảo: “Đường Mật, dù sao ta cũng thấy nghĩ vậy là đơn giản hóa sự việc rồi.”
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi ở với nhau mấy ngày rồi, tất nhiên biết cô bé là người theo chủ nghĩa lý tính trời sinh, cách suy đoán dựa hết vào giả thiết của nó tất không thể khiến cô tin, nhưng trực giác cho nó biết cách nghĩ này là chính xác, nên nói: “Để ta nghĩ xem.”
Sau lưng hai đứa vang lên một trận ho, hóa ra Trương Úy đến đã lâu. Đường Mật nghĩ lại những lời Bạch Chỉ Vi nói lúc nó lơ mơ ngủ tối qua, đâm ra hơi khó xử, nhưng nó giỏi ứng biến mà cũng không biết nên nói gì, đành cười với Trương Úy rồi ngậm miệng.
Ba đứa gần như trầm mặc suốt dọc đường đến Vong Ưu phong của Thuật tông, vào dược đường. Đường Mật thấy cạnh Mạc Thất Thương không có ai liền nhỏ giọng: “Mạc điện phán, Ngọc Diện nhờ con xin điện phán một viên ‘Cửu vinh hồi thiên đan’.”
Mạc Thất Thương ngẩn ra, vân vê hàng ria chữ bát: “Con bảo bà ta không phải ta không cho mà dùng hết rồi. Bất quá hôm nay mà bắt được hoạt sâm thì phối chế thêm mấy viên không phải việc khó, tám vị thuốc khác đều có trong dược đường.”
Đường Mật hơi hiếu kỳ: “Hoạt sâm là gì?”
Mạc Thất Thương làm ra vẻ thần bí: “Một vật hay lắm, hôm nay sẽ cho các con chơi với nó.”
Sau đó Đường Mật bị bức phải hát hò suốt cả canh giờ trong rừng, mới biết bị Mạc Thất Thương lừa.
Té ra hoạt sâm là nhân sâm gần đạt đến mức yêu vật, mỗi mười lăm năm lại chín một lần, lúc đó sẽ lang thang trong rừng. Chúng rất nhát gan, chỉ cần gió lay cỏ động là độn thổ ngay, rất khó hái được. Thứ duy nhất hấp dẫn chúng là tiếng hát của trẻ con nên mỗi mười lăm năm kiếm đồng chưa vỡ giọng đều bị gọi đi bắt hoạt sâm. Mới đầu chúng kiếm đồng đều cho rằng rất vui, cầm pháo hoa Mạc Thất Thương đưa cho để cảnh báo khi gặp nguy hiểm rồi liền tản đi. Thoáng sau, khắp Thục Sơn vang vang tiếng trẻ con hát.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đi một đoạn, liền bảo: “Chỉ Vi hát đi, ta không biết lời ca ở đây.”
Bạch Chỉ Vi hơi dừng lại: “Được, để ta hát.”
Khóe môi cô bé khẽ động, bài ca khẽ vang lên, lời ca từ đông dạt bắc rồi từ bắc hướng nam, từ nam về tây rồi vòng lại bắc.
Hóa ra vận mệnh rất công bằng, Đường Mật nghĩ vậy khi nghe hát. Xinh đẹp thông minh như Bạch Chỉ Vi nhưng ngũ âm bất toàn, ca hát không hay lắm, Đường Mật à, về sau đừng tự oán tự trách nữa nhé.
“Chỉ Vi, Mạc điện phán nói đông người thì hoạt sâm không xuất hiện, chúng ta chia ra thôi.” Đường Mật muốn nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ nên quyết định tách ra.
Nhưng một thời thần sau, nó hối hận cũng không kịp.
Không hiểu sao nó hát hết các ca khúc nhi đồng còn nhớ được mà không thấy nửa cọng hoạt sâm xuất hiện. Khó rồi, hoạt sâm không thích nghe ca khúc nhi đồng ở thế giới của chúng ta nhỉ? Nó nghĩ thế, nếu tiếng ca cỡ Bạch Chỉ Vi mà hấp dẫn được hoạt sâm, ta mà về không thì còn mặt mũi nào?
Nó quyết định đổi phong cách, lục lọi lại đầu óc một lần rồi lớn tiếng hát: “Rửa thật sạch, rửa thật sạch, à à…”
Nó hát rống lên: “Xin ngươi trả lại thứ của ta cho ta, thổ ra thứ ngươi ăn của ta.” Sau lưng nó chợt vang lên tiếng trẻ con cười khanh khách quỷ dị. Ngoái lại nhìn quả nhiên thấy một cây nhân sâm trắng nõn lớn cỡ bàn tay, dáng vẻ như trẻ con chưa mở mắt. Đầu cây sâm xanh rờn lá, tứ chi trắng ngần tựa ngó sen non, đang lắc lư đầu cười khanh khách nghe tiếng hát của nó.
Đường Mật vui lắm, vừa hát vừa đi đến gần, rồi xuất kỳ bất ý chụp lấy túm lá xanh trên đầu cây sâm, đang vui mừng đến độ muốn kêu to thì đột nhiên cảm giác được chưởng phong quất tới, không kịp phản ứng liền gục xuống.
Trước khi tia ý thức sau chót tan đi, nó cảm thấy ai đó lấy cây sâm khỏi tay mình, bèn mò lấy cây pháo hoa, dùng hết chút ý thức và sức mạnh còn lại kéo dây dẫn. Nhìn ngọn lửa đỏ rực vút lên không, nó không chịu đựng được nữa, hôn mê tức thì.
Đường Mật mơ mơ hồ hồ ngửi thấy mùi thuốc, định mở mắt nhưng mí nặng trĩu, đầu óc ong ong. Xem ra sọ não bị chấn động. Nằm thêm một chốc, nó cũng mở mắt được, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm trong kho phía sau dược phòng, chung quanh là hàng hàng ngăn kéo đen đựng thuốc, mỗi cái ngăn kéo đều có tay cầm là đầu thú bằng đồng, chữ trên đó như “Thủ ô”, “Bạch chỉ”, “Huyết thương ninh”, “Quy nguyên đan” đều nhỏ xíu, viết bằng kim bút.
Một bóng đỏ quen thuộc đang ôm quyển sách lụa dày sụ đi đi lại lại giữa các ngăn kéo đựng thuốc, kéo từng ngăn ra xem, bước chân tỏ vẻ nóng lòng, định lên lấy thuốc ở ngăn kéo cao bèn sử dụng công phu khinh thân nhẹ nhàng như hoẵng non nhảy nhót giữa sườn núi, như tiên tử nghịch nước nơi khe suối, chính là Ma La vũ bị nghiêm lệnh cấm chỉ.
“Này, thần tiên muội muội, võ công của nàng phạm giới rồi.” Đường Mật hữu khí vô lực, khó nhọc thốt.
“Không sao, dù gì cũng chả có ai.” Bạch Chỉ Vi đáp, đưa tay lau mồ hôi trên mũi.
“Ngươi thật ra đang làm gì?” Đường Mật lại hỏi.
“Cũng vì tất cả đi tìm ngươi nên trong coi kho thuốc lỏng lẻo, bị đạo tặc ra tay. Mạc điện phán bảo ta ở lại soát thuốc xem bị lấy mất những gì.” Bạch Chỉ Vi vừa đáp vừa thực hiện công việc, lại hỏi: “Ngươi thế nào rồi, có sao không? Còn khó chịu không?”
“Tất nhiên khó chịu, đầu óc nặng trình trịch. Ngươi nói xem sao lại xảo hợp đến thế, ta gặp phải cường đạo, bị hắn đánh gục rồi lấy mất hoạt sâm?” Đường Mật than.
Bạch Chỉ Vi ngừng lại, có vẻ kinh ngạc: “Ngươi tìm thấy hoạt sâm? Mọi người tìm cả ngày không thấy sao ngươi lại thấy? Nhưng vẫn đánh mất, hại bọn ta ngày mai vẫn phải đi tìm.”
“Thần tiên muội muội, đúng là bạc bẽo, ban nãy ta nhấn mạnh rằng bị cường đạo đánh mà muội cứ hoạt sâm, hoạt sâm.” Đường Mật bĩu môi tức giận.
Bạch Chỉ Vi không kịp đối đáp, sau đó mới nhớ ra việc quan trọng: “Sao ngươi lại bị cướp, kho thuốc cũng bị cướp? Hình như đạo tặc đã hẹn nhau từ trước.”
Đầu óc Đường Mật lúc đó mờ mịt, không đủ khả năng suy đoán một việc phức tạp như thế, liền hỏi: “Mạc điện phán nói sao về việc kho thuốc?”
“Ông ta đứng ở đây mắng khách đến xem chưởng môn tỷ võ là tiểu nhân, dám ăn trộm của chủ nhà. Nhưng ta thấy mấy hôm nay trên núi vì lễ thọ là loạn hết lên, khách khứa rồng rắn lẫn lộn, nếu có kẻ ăn cắp thuốc cũng không phải điều gì lạ lùng. Nhưng cộng thêm việc của ngươi thì hình như hơi quá xảo hợp.” Bạch Chỉ Vi nói xong liền tiếp tục kiểm kê thuốc.
“Chà, Chỉ Vi, ngươi vô tình bị Mạc điện phán lợi dụng mất rồi.” Đường Mật cho rằng Mạc Thất Thương thuần túy đang lợi dụng trí nhớ và tâm tư cẩn thận của Bạch Chỉ Vi đi làm công việc vốn do tạp dịch đảm nhiệm. Bạch Chỉ Vi không ngoái lại, vừa làm vừa đáp: “Ta tự nguyện, xảy ra việc mất thuốc này, điện phán cho bọn ta xuống núi hết nhưng ta muốn ở lại cùng ngươi, tiện thể sắp xếp kho thuốc.”
Dứt lời, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân thình thịch, không cần đoán cũng biết, cả Thục Sơn, trừ tạp dịch ra, trong số những người biết khinh công, chỉ một người có tiếng bước chân oanh oanh liệt liệt như thế. Đường Mật nằm trên giường không thèm nhìn, hỏi ngay: “Đầu to, chưa đi hả?” T “Nấu thuốc cho ngươi thì đi thế nào được.” Trương Úy đáp, bưng một cái khay sơn đỏ đặt bát thuốc đen kịt tới, có cả dược cao cùng màu.
Đường Mật còn cách xa bát thuốc đã ngửi thấy mùi đắng ngằm, liền chun mũi: “A, đầu to, ngươi hạ thủ rồi hả, ta có chỗ nào không phải với ngươi? Trừ việc bị trừ điểm hạnh kiểm. Ngươi tha cho ta, ta thừa nhận là không phải với ngươi, nhất định sẽ cố gắng để năm nay chúng ta qua được hai kỳ thi. Được không, tha cho ta đi, đừng bắt ta uống thứ này.”
Trương Úy bưng cái khay, cười khanh khách với dáng vẻ vô lại cực độ của Đường Mật, lúc đó mới nhận ra từ tối qua xảy ra sự kiện Ma La vũ, đây là lần đầu tiên Đường Mật chính diện nhắc đến, bản thân gã vốn không biết hóa giải cục diện khó xử giữa ba đứa thế nào, giờ bèn thuận nước đẩy thuyền: “Được được, ta tha cho ngươi, cứ uống hết ‘Ngưng thần thang’ là ta tha cho.”
Đường Mật lục tục bò dậy, cười bảo: “Được, ta uống.”
Đường Mật uống xong, Trương Úy liền rút cái trâm cài tóc của nó ra, ba ngàn sợi đen nhánh rũ xuống. Đường Mật cứng người: “Định, định làm gì hả?”
Trương Úy hoàn toàn trong sáng, không biết gì về chuyện nam nữ, thản nhiên đáp: “Đắp thuốc cho ngươi, đầu ngươi sưng u lên rồi.”
“À.” Đường Mật tự thấy bản thân không trong sáng, cố lái đi: “Vậy ngươi nhẹ tay chút.” Trương Úy đồng ý, tay phải cầm cái que trúc nhỏ khều một chút thuốc, tay trái vén tóc sau gáy Đường Mật lên, cẩn thận bôi vào. Đường Mật cảm giác da mát lạnh rất dễ chịu, trong lòng cũng vậy.
Bôi thuốc xong, Trương Úy liền giúp Bạch Chỉ Vi kiểm kê thuốc, Đường Mật tựa người trên giường, ngắm nhìn hai đồng bạn.
Thiếu niên áo lam vì chưa đến lúc trổ mã, đầu lại đặc biệt to, mỗi hành động đều bị dáng vẻ đó phá hỏng, trở nên cực kỳ ngớ ngẩn. Thiếu nữ áp đỏ lại như mầm măng sau mưa vươn lên không trung, thoáng nét lạnh lẽo thanh nhã. Đường Mật tin rằng thiếu niên ngốc nghếch đó sẽ trở thành nam tử hán ‘vai năm thước rộng thân mười thước cao’, còn thiếu nữ thanh nhã đó sẽ xinh đẹp đến độ người ta không dám nhìn thẳng.
Lúc đó nó ở đâu? Nó chợt thương cảm, dù biết rằng sau chót cũng phải ra đi.
Lúc xuống núi, Đường Mật cho Trương Úy biết suy đoán của nó về người áo xám. Không ngờ Trương Úy chưa nói gì, Bạch Chỉ Vi đã đưa ra ý kiến phản đối: “Ta thấy lần đầu tiên gặp người áo xám, ngươi không thể nói là Mục điện giám vì ai cũng biết điện giám đang ở Ngự Kiếm đường. Nhưng sau đó không hẳn vậy. Hiện tại mọi suy đoán của ngươi đều cho thấy Mục điện giám có thể tin được, có khi nào lại sai lầm không?”
“Đấy là trực giác của ta, có lúc cần đến trực giác chứ.” Đường Mật không phục.
“Theo suy đoán của ngươi, tới đây sẽ xảy ra việc lớn, việc lớn như thế sao lại chỉ tin vào qua trực giác một người.” Bạch Chỉ Vi không chịu nhượng bộ.
“Lúc đầu tiên ta kết bạn với ngươi qua trực giác, có gì sai sao?” Đường Mật phản pháo.
Bạch Chỉ Vi hơi giận: “Đường Mật, ngươi giảo biện.”
“Ta cũng thấy Mục điện giám tin tưởng được, tin một người qua cảm giác có gì không ổn?” Trương Úy nêu lên ý kiến.
Bạch Chỉ Vi không muốn lép vế, ngôn từ trở nên gay gắt: “Sao các ngươi không dựa vào cảm giác đoán xem ai là chủ mưu đằng sau đi? Kẻ này vất vả như thế chỉ để khiến bọn ta chuyển lời thôi sao? Sao ngươi không bảo là để toàn bộ kiếm đồng Ngự Kiếm đường đưa tin hộ có phải hay ho hơn không, có khả năng thế chăng?”
“Sao không? Đại chúng dễ bị thao túng và lừa gạt nhất, có lúc lừa một toán dễ hơn một người nhiều.” Đường Mật trả treo, thầm nhủ: Tiểu nha đầu, trước kia tỷ tỷ đây chuyên chiêu đó, lúc ta dùng mạng đưa tin thì ngươi còn bú sữa mẹ kia.
“Hừ nói hay lắm.” Bạch Chỉ Vi không dễ bị thuyết phục, hỏi ngược: “Vậy ngươi nói đi, việc chúng ta gặp phải có liên quan gì đến đại chúng.”
“Tỷ như…” Đường Mật sa vào thế bí, dạo này mấy đứa đều điều tra bí mật, lấy đâu ra liên quan gì đến đại chúng, nhưng nó không phải người dễ chịu thua, lục lọi trí nhớ rồi nhớ đến một việc rất quan trọng: “Tỷ như bọn Nam Cung Hương có nói, ai cũng biết chúng ta bị phạt vì bay lên Huyền Thiên các. Vì thế nhiều người hỏi Mộ Dung Phỉ về Xích phong tứ dực xà, nhưng kẻ hiếu thắng như Tư Đồ Thận mới đi tìm bảo vật.”
“Bội phục, bội phục, theo suy đoán của ngươi thì kẻ chủ mưu định thông qua đại chúng thúc đẩy Tư Đồ Thận đi giết Xích phong tứ dực xà, đúng không? Hóa ra đấy là việc lớn sắp xảy ra.” Bạch Chỉ Vi có ý trào lộng.
“Ta…” Đường Mật nhất thời đớ lưỡi.
Trương Úy thấy hai cô bé làm găng, định hòa giải nhưng không biết nói gì, đành trơ mắt nhìn bầu không khí mãi mới hòa hoãn trở lại dần trở lên trầm mặc suốt dọc đường.
Lúc Bạch Chỉ Vi và Đường Mật về đến Mai uyển, phát giác Ngọc Diện đã ngủ rồi. Cả hai không nói gì mà lặng lẽ rửa ráy, tắt đèn lên giường đi ngủ. Cái giường vốn dành cho một người nên hai đứa nằm vào liền chật chội, vai đụng nhau, hơi thở phả vào nhau, mà không biết làm sao mở lời với đối phương. Chợt ngoài cửa sổ vang tiếng đá va vào cạch một tiếng, cả hai nhìn nhau, im lặng mặc y phục. Đẩy cửa ra xem thấy trên tường có một thiếu niên đầu to đang ngồi, hai chân đung đưa, toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng đã thành chiêu bài.
“Lên đây.” Thiêu niên nhẹ giọng gọi.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi phi thân lên, ngồi xuống hai bên thiếu niên.
“Có việc gì?”
Thiếu niên móc một vật trong ngực ra, hai cô bé nhận ra là hai nhánh cỏ Đồng quản đỏ rực. Gã nói: “Ta đoán không ai tặng các ngươi.”
“Im nào, ai cần ngươi thương hại, cút ngay.” Đường Mật nổi nóng.
“Không phải thế, dù có người tặng rồi, ta vẫn muốn tặng các ngươi.” Thiếu niên hoảng hốt giải thích.
“Mau cút đi, ngươi có biết tặng cái này có ý gì không?” Bạch Chỉ Vi nói.
“Tặng cho người mình thích, ta thích các ngươi.” Thiếu niên thành khẩn đáp: “Kỳ thật ta muốn nói là, ta không trách các ngươi chuyện bị trừ một năm điểm hạnh kiểm. Ừ, năm nay là năm ta vui nhất từ khi lên Thục Sơn.”
“Vậy được, tỷ tỷ đây muốn nhận.” Đường Mật mỉm cười với lấy một nhánh cỏ.
“Ta cũng cần, ta cũng đáng thương.” Bạch Chỉ Vi lấy nốt nhánh còn lại.
Thiếu niên mỉm cười nhảy xuống, nói với hai thiếu nữ ở trên: “Các ngươi đã làm hòa chưa?”
“Mau đi đi, đúng là lắm chuyện.” Hai thiếu nữ trên tường gần như đồng thời thốt ra câu đó rồi cùng mỉm cười.
Thiếu niên đi được mấy bước, chợt nghe thiếu nữ trên tường nói: “Trương Úy, hôm nay ta nói nghiêm chỉnh đấy, chúng ta phải qua được hai kỳ thi năm nay, Hoàn Lan làm được, sao chúng ta lại không?”
Thiếu niên gật đầu dứt khoát: “Được, tái kiến.” Rồi khuất vào bóng đêm.
Đêm đó là đêm không yên tĩnh. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi vừa định nhắm mắt lại nghe tiếng đá đập vào cửa sổ. Lần này vẫn là Trương đầu to nhưng mặt gã đầy lo lắng.
“Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, xảy ra chuyện rồi.” Gã bảo: “Tư Đồ Thận ở cùng phòng với ta đi rồi.”
“Có gì lạ đâu nhỉ?”
“Y, y mang theo một toán người lén đi bắt Xích phong tứ dực xà.”
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhìn nhau kinh ngạc, lẽ nào sắp có việc lớn xảy ra thật ư?
Trương Úy đưa một quyển sách tới, Bạch Chỉ Vi cầm lên xem mới nhận ra hôm nay là mùng một, trời không ánh trăng, tuy sao sáng rực rỡ nhưng ánh sáng lấm tấm đó không thể đủ để nhìn rõ mấy chữ nhỏ xíu.
Trương Úy chỉ vào quyển sách nói: “Ta sớm đã nghĩ đến việc Tư Đồ Thận có được mấy trang bị mất của quyển sách này.”
“Thế này là thế nào?” Đường Mật hỏi.
Trương Úy châm cây đốt lửa: “Hôm trước Tư Đồ Thận nói tìm được mấy trang từ quyển sách này rơi ra, vừa hay có một trang viết về giảng Xích phong tứ dực xà, ngươi xem đi.”
Bạch Chỉ Vi nhờ vào ánh lửa, thấy quyển sách chính là Yêu ly tập, kẹp mấy trang rời ra, một trang liên quan đến Xích phong tứ dực xà viết: “Ví như Xích phong tứ dực xà, ngày mùng một là yêu lực giảm sút nên đều vượt ngàn dặm đến Ảo hải hòng được che chở.” Đường Mật ngẩng nhìn thinh không tăm tối: “Hôm nay là mùng một, theo sách thì là thời cơ tốt nhất để bắt yêu xà. Hơn nữa còn gặp một đàn yêu xà tụ tập lại.”
“Đúng, Tư Đồ Thận thấy trang này thì cao hứng lắm, ta khuyên y là việc này đã bị nghiêm cấm, hơn nữa dựa vào pháp bảo tăng cường công lực là lối tắt, không nên ham hố.” Trương Úy nói.
“Tư Đồ Thận tâm tâm niệm niệm ý nghĩ vượt qua Hoàn Lan, trở thành đệ nhất Thục Sơn, lấy đâu ra nghe lời ngươi.” Đường Mật bảo.
Bạch Chỉ Vi chưa nói gì chợt lên tiếng: “Không đúng, quyển sách này lừa gạt người ta.”
Cả hai ngẩn người, cùng nhìn Bạch Chỉ Vi, cô khẽ nhướng mày: “Không sai, Ảo hải nổi danh nhất ở chỗ bảo vệ được các sinh linh, thoạt nghĩ thì điều viết trong sách này không sai, nhưng yêu thảo cứ trời tối là mất sức bảo vệ, yêu xà mất yêu lực trốn vào đó ban đêm thì có tác dụng gì?”
“Ý ngươi là cuốn sách này viết sao?” Trương Úy nghi hoặc.
“Có hai khả năng, một là sách viết sai, hai là có người cố ý giả tạo trang sách dụ Tư Đồ Thận vào Ảo hải đêm nay.” Bạch Chỉ Vi nói, đưa mấy trang sách cho Đường Mật: “Nếu là khả năng thứ hai, kẻ chủ mưu cũng khá tốn công đấy.”
Đường Mật đón lấy soi vào ánh lửa, trang nói về Xích phong tứ dực xà hoàn toàn giống các trang khác về chất liệu giấy, độ mới, kiểu chữ, mép giấy còn dấu vết bị xé khiến người ta lập tức nghĩ đến khả năng lúc trang sách rơi khỏi cuốn sách bị chỉ khâu gây tổn hại.
“Nếu là giả tạo, tinh tế thế này để không chỉ dụ Tư Đồ Thận đi mà còn cắt hết manh mối. Nếu xảy ra chuyện gì chỉ đành chấp nhận rằng Tư Đồ Thận tin vào một quyển sách sai lầm mà thôi.” Đường Mật vừa nói vừa suy ngẫm, sách vở ở thế giới này rất quý, đều do người ta tự tay viết, nếu đây là cuốn duy nhất của Thục Sơn, thậm chí của toàn thiên hạ, thì thật sự chết rồi không còn đối chứng nữa.
“Đừng lắm lời thế, các ngươi đều cho rằng là cạm bẫy thì mau đi cản họ lại.” Trương Úy dập lửa, chạy ra ngoài Ngự Kiếm đường.
“Đợi đã, mấy chúng ta e rằng không được, gọi thêm mấy trợ thủ.” Đường Mật nói.
“Gọi ai?”
Lúc đó Đường Mật cho rằng hữu dụng nhất là hai người.
Thấy hai người đó dụi mắt ngái ngủ, bị Trương Úy kéo khỏi Tùng uyển, Đường Mật chợt có cảm giác đáy lòng thắt lại, hình như nắm bắt được điều gì đó nhưng không biết mở lời thế nào.
Đến khi bốn đứa thi triển khinh công phi hành trên sơn lộ, nó vẫn trầm mặc, đầu óc nổi lên vô số mảnh vỡ ký ức. Những mảnh vỡ ấy như một bức tranh, tựa hồ có manh mối để ghép lại, lại phảng phất như thiếu mất mảnh quan trọng nhất khiến người ta không thể nhìn rõ toàn thể.
Tranh cãi lúc hạ sơn với Bạch Chỉ Vi lại nổi lên trước mắt. Lúc đó sao ta lại ghép những sự việc vào với nhau nhỉ, nó nghĩ, ta bảo là có kẻ thao túng kiếm đồng Ngự Kiếm đường, hoặc nói cho đúng là dư luận để ảnh hưởng một ai đó. Khi ấy nó nói mò nhưng giờ nghĩ lại, việc như thế cũng bình thường thôi, năm xưa nó làm gì nhỉ? Chính là sử dụng thủ đoạn kỹ xảo ảnh hưởng đến đại chúng, rồi…
Nó dùng cách nghĩ đó tiếp nối các sự kiện lại, trong lòng chợt nghĩ thông, bật ra tiếng kêu “A.”
“Đường Mật, sao thế?” Bạch Chỉ Vi dừng bước hỏi đầy quan tâm, ba đồng bạn cũng dừng lại nhìn Đường Mật.
Đường Mật nín thở, nói với Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ: “Các ngươi nghe đây, giờ ta sẽ kể sơ lược lại những việc bọn ta gặp phải, các ngươi thử xem có gì không ổn.”
“Có một kẻ mở kết giới trên dãy bậc thang để một con Xích phong tứ dực xà chui qua, vừa hay Mộ Dung Phỉ đi qua nhìn thấy nên lấy được một món bảo vật. Kẻ này biết Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan vẫn ngầm tỷ thí nên sẽ có ngày Hoàn Lan phát hiện Mộ Dung Phỉ nhờ bảo vật mà trở nên lợi hại, vì thế cũng sẽ đi tìm yêu xà. Ta nghĩ Hoàn Lan không phát hiện Mộ Dung Phỉ trở nên lợi hại nhờ bảo vật thì kẻ này cũng sẽ hành động như lúc để Mộ Dung Phỉ gặp hiện Xích phong tứ dực xà, sẽ sắp đặt để Hoàn Lan ‘vô tình’ phát hiện một con, lấy được bảo vật gì đó.”
“Ý ngươi là có kẻ bày mưu, bất luận dùng cách gì cũng để ta và Hoàn Lan gặp Xích phong tứ dực xà, lấy được bảo vật?” Mộ Dung Phỉ nhíu chặt chân mày.
“Đúng.”
“Vì sao?”
“Vì y biết ngươi và Hoàn Lan là hai kiếm đồng được chú ý nhất, hơn nữa vẫn ngầm so kè, nếu lấy được bảo vật có thể tăng cường công lực, với tâm tính của các ngươi nhất định sẽ tìm cơ hội tỷ thí, các ngươi nói xem đúng không?” Đường Mật hỏi.
Mộ Dung Phỉ nhướng mày mỉm cười. Hoàn Lan nhún vai, không đáp.
Đường Mật tiếp lời: “Chỉ cần các ngươi tỷ thí, ta nghĩ, thậm chí không cần tỷ thì mà trong trường hợp thích hợp có ai đó để lộ nguyên nhân tiến bộ nhanh nhờ bảo vật là kẻ đó đạt mục đích. Vì việc liên quan đến hai ngươi, dù là gì cũng sẽ nhanh chóng lan khắp Ngự Kiếm đường. Mục đích của y là khiến tất cả đoán già đoán non xem các ngươi trở nên lợi hại thế nào sau khi có bảo vật. Các ngươi xem đi, hiện giờ dù quá trình xảy ra thế nào thì mục đích của y đã đạt được.”
“Y làm thế để làm gì?” Mộ Dung Phỉ khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không hiểu.
“Vì các ngươi có sức ảnh hưởng đến đại chúng.” Đường Mật nói rồi mới nhận ra mình đang dùng thuật ngữ riêng, liền giải thích. “Vì nhiều kiếm đồng Ngự Kiếm đường hi vọng sẽ được như các ngươi, thậm chí vượt hơn, chẳng hạn Tư Đồ Thận là một, hôm nay y và mấy người đi bắt Xích phong tứ dực xà là vì thế. Mục đính thật sự của kẻ chủ mưu là cổ động bọn họ đêm nay đi bắt yêu xà, thành thử Tư Đồ Thận mới ‘vô tình’ tìm được mấy trang sách chỉ dẫn đi bắt yêu xà vào tối đầu tháng. Điểm hay nhất của kế này là nếu có chuyện xảy ra cũng không lấy đâu ra chứng cớ xác thực chứng minh đó là âm mưu. Cả quá trình này không hề có ai bị xúi giục làm bất cứ việc gì, nhìn bề ngoài tất cả đều tự nguyện.”
Bạch Chỉ Vi khẽ thở dài, cẩn thận phát ngôn: “Theo suy đoán của ngươi, kẻ chủ mưu này cực kỳ hiểu Ngự Kiếm đường, hơn nữ hiểu rất rõ cá tính Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ, Tư Đồ Thận, nhiều khả năng y là...”
Bạch Chỉ Vi không nói tiếp, nhìn Đường Mật và Trương Úy. Trương Úy lại lắc đầu như chém đinh chặt sắt, tỏ ra cố chấp: “Ta vẫn tin ông ta, người hiểu Ngự Kiếm đường có thiếu gì.”
Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ không biết ba đứa xảy ra tranh chấp gì tối nay, nhưng cũng lờ mờ đoán ra ẩn ý. Hoàn Lan hỏi: “Đường Mật, giải thích thế nào về người áo xám?”
Đường Mật xòe tay: “Hiện tại còn chưa giải thích được, bất quá có một chỗ chưa thông có thể giải thích. Lần trước chúng ta chạm trán Xích phong tứ dực xà, cả Tư Đồ Thận cùng gặp, đều lợi hại hơn yêu xà mà Mộ Dung Phỉ gặp nhiều, đúng không? Ta thấy, có chuyện đó vì yêu xà mà Mộ Dung Phỉ gặp là đã được người ta chuẩn bị sẵn, đã bị người ta giở thủ đoạn ra rồi, để cả ngươi dễ dàng lấy được bảo vật. Lần đó Tư Đồ Thận đi không phải là lúc kẻ đó hy vọng y đi, chúng ta đi cũng là vượt ngoài dự liệu của hắn, thành ra chúng ta gặp phải yêu xà chân chính, lợi hại hơn nhiều.”
“Thậm chí, nếu kẻ đó hiểu Tư Đồ Thận, mới cố ý để y găp phải yêu xà lợi hại, dấy lên cố chấp quyết giết Xích phong tứ dực xà bằng được.” Bạch Chỉ Vi thuận theo lối nghĩ của Đường Mật.
“Theo ngươi đoán, tất kẻ đó có thể thao túng yêu vật. Để chúng xuất hiện, rồi bắt chúng biến đi. Kẻ này…” Mộ Dung Phỉ nói đến đó, nhìn mấy đồng bạn: “Hắn bày ra cái bẫy này không đơn giản chỉ để dụ một toán kiếm đồng Ngự Kiếm đường vào Ảo hải bắt Xích phong tứ dực xà, vì cái gì nhỉ?”
“Không biết, chỉ e phải đi mới biết.” Đường Mật nói đoạn, nhìn khu rừng rậm trở nên thần bí hơn trong đêm không trăng, trong lòng dâng lên nỗi hoảng sợ, có lẽ trong bóng cây đen đặc, ánh sáng không thể xuyên qua kia có ẩn tàng dã thú hung hãn, hoặc ẩn tàng yêu vật khát máu nào đó, hơn nữa còn có cả tâm linh đen tối, cũng như con nhện độc dệt mạng trong bóng đêm, lặng lẽ bày ra bẫy rập đợi con mồi sa lưới. Còn bọn nó, mấy đứa trẻ đột nhiên chạy tới, thật ra là bất ngờ với kẻ săn mồi hay cũng là con mồi đang được mong đợi? Nghĩ thế, nó chợt run lên.
Tay nó chợt được một bàn tay ấm áp, kiên định nắm lấy, bàn tay đó mười phần dứt khoát, vồng rõ từng đường gân. Chủ nhân bàn tay bảo: “Đi thôi, tất cả cùng đi.”
Đường Mật thở phào, lại dùng khẩu khí cợt nhả: “Đầu to, có biết không, kẻ ngu sẽ dũng cảm. Một người hoảng sợ trong lòng là biểu hiện người đó suy tính kỹ càng, nghĩ tới được các khả năng nguy hiểm.”
Thiếu niên đầu to cười hì hì, ánh mắt sáng rực như sao trên trời. Gã kéo tay nó, nhấc chân chạy trên dãy bậc đá.
Gó đêm thổi qua, y phục các thiếu niên đang chạy bay phất phới, tóc vương lên mặt. Dãy bậc đá dưới chân liên miên bất tuyệt, đưa chúng vào bóng tối đầy bí ẩn.
Sợ ư? Đối diện với bóng tối bí ẩn, ai cũng ít nhiều hoảng sợ, nhưng đi cùng nhau cơ mà, Đường Mật nghĩ vậy song vẫn hỏi đầy thực tế: “Đầu to, có mang theo Trầm địch không?”