watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Chương 2 Thần Ma khai chiến (Phần 1

Mị Cảnh Thần Điện, chúng thần Thần tộc tụ tập. Châu Tế ngồi trên vương ỷ, còn Trần Phong dẫn đầu Vua của Tinh linh Ngũ tộc cũng đã tới trước thần điện. Toàn thể văn thần võ tướng nhìn thấy Trần Phong đưa được đầy đủ Vua của Tinh linh Ngũ tộc trở về, trong lòng sinh bội phục, một số trước còn bất mãn về việc Châu Tế cấp cho Trần Phong quyền lực chí cao vô thượng, giờ đã tin rằng Trần Phong đích xác có năng lực đó.

- Trần Phong! Bản vương quả nhiên không nhìn lầm ngươi.

Thanh âm hùng hậu của Châu Tế vang vọng trong thần điện.

Thanh âm hùng hậu của Châu Tế vang vọng trong thần điện.

- Bẩm Thần Vương! Họ là Tinh linh ưu tú nhất của Thần tộc, tự nhiên sẽ vì Thần tộc mà cống hiến.

Trần Phong nói.

- Bao nhiêu năm rồi, các ngươi đối với ta lòng đầy oán hận, thì ta cũng áy náy trong lòng, hôm nay thấy các ngươi đều có thể đến thần điện, đích thực là chuyện rất đáng mừng.

Nút thắt trong lòng Châu Tế lúc này hoàn toàn được giải khai.

- Bẩm Thần Vương! Thỉnh ngài trước khi lên đường hoàn thành phương vị của Thủ hộ Thánh chiến sĩ cho Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc!

Ngự Nô nói.

- Được. Lời tiên tri của Thần số mệnh cứ từng điểm từng điểm một thành sự thực, đào thoát đã không được, vậy chúng ta hãy đối mặt với nó.

Châu Tế giơ cao thần trượng, một đạo ánh sáng cường liệt huyễn hóa ra một thủy tinh cầu kim sắc ở trung tâm thần điện. Vua của Tinh linh Ngũ tộc đột nhiên cảm giác được một loại hấp lực mạnh mẽ, hút họ về hướng thủy tinh cầu.

Phương vị Thủ hộ Thánh chiến sĩ của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, cần thiết tập hợp cùng lúc lực của Vua Ngũ tộc và thêm phương vị của Vua Thần tộc mới có thể hoàn thành được. Sau khi hoàn thành, sức mạnh của cả năm vị Vua theo đó mà tăng lên.

Ngũ vị quay lưng vào thủy tinh cầu đang quay tròn, cảm giác sức mạnh trong thủy tinh cầu trực tiếp nhập vào thể nội của họ, một cơn đau thoát thai hoàn cốt thâm nhập vào xương tủy, mỗi người đều cố nhịn không kêu lên tiếng nào, họ bị sức mạnh này nâng lên trên không. Lúc này phía trên thần điện đột nhiên xuất hiện năm chấm sao, mỗi chấm sao đó đại biểu cho một vị Vua Tinh linh, rồi ánh sáng từ chấm sao đó cũng tiến vào thể nội năm người. Không lâu sau, cả năm vị Vua Tinh linh từ không trung dần dần hạ xuống, Châu Tế xem ra cũng mệt lử ngồi trên vương ỷ.

- Bẩm Thần Vương! Người không sao chứ?

Một đại thần khẩn trương hỏi.

- Không sao.

Châu Tế vẫy tay.

- Đa tạ Thần Vương!

Năm vị Vua Tinh linh đồng thanh nói.

- Nếu như muốn trở thành Thủ hộ Thánh chiến sĩ lợi hại nhất, tất yếu phải có ba lần biến hóa, lần đầu tiên là do ta giúp các ngươi, chỉ có thể gia tăng sức mạnh bản thân các ngươi, còn lại hai lần sau, phải xem các ngươi tự mình nỗ lực và lĩnh ngộ thế nào.

- Bẩm Thần Vương! Ngày quyết chiến đã đến, chúng thần có cần đồng hành với người không?

Trần Phong hỏi.

- Bất tất. Lần này một mình ta đi mới được, chúng ta cần tuân thủ lời cam kết ba trăm năm trước.

Châu Tế nói.

- Bẩm Thần Vương! Nhưng người Ma tộc không thể tin được, người đi một mình quá nguy hiểm.

- Chuyến đi này ngoại trừ quyết chiến, còn có việc kết hợp sức mạnh Thần Ma lưỡng giới chúng ta khai mở Túc Mệnh Trủng. Thương Xá hiểu được, do đó, hắn không thể khinh cử vọng động.

Châu Tế nói rất tự tin.

- Bẩm Thần Vương! Thần lo lắng chuyến đi này của người, Thương Xá có thể phái Thích khách Ma tộc tấn công Thần tộc chúng ta.

Một văn thần nói.

- Ta đã dùng huyễn thuật tạo ra một phòng hộ kết giới quanh Thần tộc đại địa. Kết giới này có thể kéo dài ba ngày. Trong ba ngày, chỉ ra được không vào được. Sau ba ngày, quyết chiến của ta với Thương Xá cũng kết thúc. Nếu như sau ba ngày mà ta vẫn chưa trở về, tất cả phải nghe lời Cốt Phi và Úy Trì an bài.

Cốt Phi là thê tử của Châu Tế, cũng là Vương hậu Thần tộc, còn Úy Trì là tướng quân đã lập nhiều chiến công nhất cho Thần tộc, Thần tộc nghe theo họ an bài, văn thần võ tướng tất nhiên phục tùng.

- Trong mấy ngày Thần Vương không có mặt, mong mọi người bảo vệ Thần tộc đại địa, quyết không cho lũ Ma tộc xâm chiếm.

Người nói chính là Cốt Phi, tóc dài gợn sóng, đôi cánh kim sắc, mặc áo lụa mỏng.

Người nói chính là Cốt Phi, tóc dài gợn sóng, đôi cánh kim sắc, mặc áo lụa mỏng.

- Nguyện nghe theo lời Thần Vương và Vương hậu an bài!

- Bẩm Thần Vương! Người an tâm. Thần sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ từng tấc đất Thần tộc.

Thanh âm cứng rắn có lực, thân hình cường tráng phi thường, khuôn mặt có phần hung ác bởi một vết sẹo do đao chém, đó chính là nhận được từ chiến trường. Ông là Úy Trì, hai tay nắm thần trùy, có một đôi cánh ưng.

- Được. Ta cũng phải đi rồi. Hi vọng trên Túc Mệnh Bi ghi chép về Vạn thế hạo kiếp sẽ không mang cho Tam giới tai nạn quá thảm trọng.

Châu Tế nói xong từ mi tâm bay ra một con Kim Sí Đại Bằng, đây là thần thú của ông. Ông cưỡi lên thần thú, thấy đôi cánh rung động vài cái đã biến mất khỏi Thần tộc đại địa.

- Thưa Vương hậu! Chúng thần cũng phải đi đây.

Trần Phong nói.

- Việc không thể chậm trễ, mau động thân đi thôi. Ta tin rằng các ngươi là niềm tự hào của Thần tộc, nhất định có thể ca khúc khải hoàn.

Cốt Phi nói.

- Thưa Vương hậu! Chiếc vũ mao này thỉnh người thu nhận!

Bước lên phía trước, Ngự Nô rút từ bộ cánh bạch sắc của hắn ra một chiếc lông vũ trao cho Cốt Phi.

- Nếu như về sau có nguy hiểm gì, thỉnh Vương hậu đốt chiếc vũ mao này, thần tự nhiên sẽ tới cứu người.

Trần Phong dẫn Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc bay ra khỏi Mị Cảnh Thần Điện, tới Phong Hóa đảo, nơi hắn sinh sống trong một ngàn năm. Đây cũng là nơi Ngự Nô - Vua của Tinh linh Phong tộc tu luyện. Nơi này còn có ngọn núi cao nhất Thần tộc, Trần Phong thích nhất là đứng trên đỉnh núi mà nhìn về phương xa, nhìn cái gì cũng không biết, chỉ là cảm thấy phương xa có một vị gì đó thân thuộc. Hắn như thường lệ nhìn như vậy quên đi thời gian, cuối cùng mở lòng bàn tay ra, thấy cái cảm giác ấm áp bị nắm lấy ấy, sự ấm áp đó là từ một ngàn năm trước truyền lại, thời gian một ngàn năm không hề làm hắn nguội lạnh, trong lòng Trần Phong lại bắt đầu tưởng niệm mơ hồ.

Rời khỏi Phong Hóa đảo, họ liên tục bay trên bầu trời Thần tộc, khi sắp bay vượt qua biên giới Thần tộc, Trần Phong ngửi được mùi máu tươi, từ một hẻm núi truyền lại.

- Ngự Nô! Ngươi ngửi thấy gì không?

Trần Phong hỏi.

- Thưa chủ nhân, ta không ngửi thấy gì hết, nhưng ta cảm giác được sự chết chóc.

Ngự Nô trả lời.

- Thưa chủ nhân, kia là Thi điểu, nó xuất hiện nghĩa là tử vong xuất hiện.

Linh Tường chỉ vào một con chim lục sắc bay ra từ hẻm núi.

- Thưa chủ nhân! Ta tới đó xem trước.

Tiên Cụ nói rồi bay với tốc độ nhanh nhất về hẻm núi.

- Chúng ta cũng hạ xuống thôi, đây cũng chính là nơi để bắt đầu điều tra.

Trần Phong nói xong, các Tinh linh đều bay xuống hẻm núi.

Hẻm núi này rất hẹp, trên hẻm núi phải thu cánh lại thì mới được, không thì không cách nào hạ xuống được. Vua của Tinh linh Ngũ tộc đều đã khép cánh lại rồi dùng huyễn thuật để an toàn đưa bản thân đi xuống, Ngự Nô gọi ra gió để nâng đỡ Trần Phong, sau đó từ từ hạ xuống.

Hẻm núi rất sâu, rất dài, hiện tại họ đứng ở vùng giữa hẻm núi, nhưng nhìn về hai bên không thấy điểm đầu mút, trên đầu họ, chỉ có một dải trời. Trần Phong đi trong hẻm núi này, mùi máu càng lúc càng đặc, nhưng cái mùi này, Ngự Nô bọn họ không ngờ chẳng ngửi thấy được.

- Thưa chủ nhân! Phía trước có rất nhiều thi thể.

Tiên Cụ quay về bẩm báo.

- Trên người họ không còn một giọt máu nào, tử trạng rất khủng khiếp.

Có thể tưởng tượng được, nếu như một người không có chút máu nào, thì chỉ còn lại da bọc lấy xương, tử trạng loại này, đương nhiên khủng khiếp. Trần Phong đến bên một thi thể, mùi máu dày đặc đến vậy lại chính từ thi thể không còn chút máu nào truyền ra, do đó mà Ngự Nô bọn họ không ngửi được. Nhưng sao Trần Phong lại ngửi thấy rõ đến vậy nhỉ? Bản thân hắn không minh bạch nổi.

- Ta đã kiểm tra thi thể rồi, ngoại trừ trên cổ có hai lỗ nhỏ, không còn một vết thương nào khác.

- Ta đã kiểm tra thi thể rồi, ngoại trừ trên cổ có hai lỗ nhỏ, không còn một vết thương nào khác.

Lạc Anh lật một thi thể lên nói.

- Xem ra máu từ hai lỗ nhỏ này mà chảy ra tới khô, nhưng quanh đó lại không hề có vệt máu nào.

- Điều này khó có khả năng, nếu cho là máu là từ hai lỗ nhỏ này mà chảy khô, xung quanh không thể không lưu lại vệt máu, còn nữa, hiện tại không có một loại biện pháp hay huyễn thuật khả dĩ khiến máu một giọt cũng không còn lại.

Linh Tường nói.

- Hai lỗ này giống như vết răng của con gì đó cắn vào, trong Tam giới, có sinh linh nào có thể hấp huyết như vậy không?

Trần Phong hỏi.

- Ở Dực đảo, có rất nhiều chim, thú, thậm chí cả thực vật cũng đều có thể hấp huyết, nhưng dấu răng và trường hợp một giọt cũng không còn, không gì có thể làm được.

Linh Tường nói.

- Có.

Ngự Nô nãy giờ đứng bên cạnh Trần Phong lạnh lùng nói ra một chữ.

- Là ai?

Trần Phong hỏi.

- Thích điểu.

- Thích điểu? Chính là Thích điểu xuất hiện báo hiệu cho Vạn thế hạo kiếp sao?

Tiên Cụ hỏi.

- Đúng. Ta nhớ Thần Vương đã từng nói cho ta biết, Thích điểu là loại chim tà ác, nó đã từng đại náo Tam giới, cuối cùng bị Ngân Hà và Tùy Phong lưỡng vị Thần mẫu thu phục, sau đó cùng biến mất khỏi Tam giới. Vạn thế (đời) trước đây Thần số mệnh có lời dự ngôn, vạn thế sau, Thích điểu quay lại Tam giới, tiếp tục hạo kiếp vạn thế trước kia, bởi vì sức mạnh của Ngân Hà và Tùy Phong lưỡng vị Thần mẫu chỉ có thể khống chế được nó vạn thế.

Ngự Nô nói.

- Nhưng điều này chưa thể chứng minh rằng Thích điểu đã hút cạn máu của họ, còn nữa, từ cái ngày Thích điểu xuất hiện về sau, toàn bộ Tam giới cũng không có chút tin tức nào về chúng, chúng sao có khả năng xuất hiện ở đây.

Lạc Anh chưa minh bạch.

- Điều này là lời giải thích duy nhất đối với thi thể trước mắt chúng ta. Ban đầu, Thích điểu cũng là khả năng duy nhất mà chúng ta có thể biết, nhưng ta không hề khẳng định đích thị là nó làm.

Ngự Nô nói.

- Chủ nhân! Ngài nhìn kìa!

Tiên Cụ kinh hoảng chỉ vào hướng tựa hồ như điểm đầu mút của hẻm núi, nói.

- Đó là cái gì?

Lạc Anh hỏi.

Trên bầu trời phía điểm đầu mút của hẻm núi này, một đám mây đen quẩn quanh nơi đó. Trên không trung có hình bát quái xoay liên tục không ngừng, còn phía dưới có ngày càng nhiều hơn những đám mây đen bốc lên tiếp cận với nó, sau đó làm cho đám mây bên trên càng lúc càng to ra, màu sắc càng lúc càng đậm hơn.

- Là mây đen à?

- Đó không phải là mây đen, mà là máu của những thi thể này.

Trần Phong ngửi được mùi máu người, dù cho gió không thổi tới bên hắn, hắn cũng ngửi được rất rõ ràng.

- Đi xem nào!

Linh Tường phóng lên trước tiên.

Mấy người còn lại ở phía sau, nhưng hẻm núi quá dài, còn mảng đồ hình huyết bát quái trên không tựa hồ giống như là mặt trời, chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng, mà không cách gì tới bên nó được.

Mọi người dùng huyễn thuật của bản thân để bay nhanh hơn, nhưng nhanh đến mức nào thì khoảng cách với khối huyết bát quái dường như không hề thay đổi. Ngự Nô dừng lại trước tiên, ngón trỏ bắt quyết, niệm ra Phong Thần quyết, triệu hồi cuồng phong, sau đó một tay trỏ vào khối huyết bát quái, cơn gió theo đó mà thổi tới.

Tốc độ của gió nhanh tới mức mắt của mọi người cũng không bắt kịp, nhưng trước mắt họ khối huyết bát quái có thể thấy rõ ràng rằng không biến hóa chút nào. Điều này chứng minh được, gió của Ngự Nô không thổi tới nó, kể cả có tới cũng không có nửa điểm ảnh hưởng. Bên trong cơn gió có bao hàm cả huyễn thuật của Ngự Nô, do vậy thấy được, khối huyết bát quái đáng sợ đến chừng nào.

Tốc độ của gió nhanh tới mức mắt của mọi người cũng không bắt kịp, nhưng trước mắt họ khối huyết bát quái có thể thấy rõ ràng rằng không biến hóa chút nào. Điều này chứng minh được, gió của Ngự Nô không thổi tới nó, kể cả có tới cũng không có nửa điểm ảnh hưởng. Bên trong cơn gió có bao hàm cả huyễn thuật của Ngự Nô, do vậy thấy được, khối huyết bát quái đáng sợ đến chừng nào.

- Ta tới đây!

Linh Tường kéo căng Vũ Linh Cung, rút ra từ bộ cánh của nàng một chiếc lông vũ lam sắc làm thành tên, rồi dụng lực bắn ra. Mũi tên này sức mạnh tuyệt đối không kém hơn lần bắn Trần Phong trước, tên bay tới đâu, cuồng phong cuộn lên mạnh mẽ tới đó, hai bên hẻm núi đều bị khoan to ra, bay thẳng về phía khối huyết bát quái.

- Vô dụng thôi.

Tế Qua cạnh đó nói.

- Tuyết tộc bọn ta ban đầu là Băng tộc, Băng tộc từng có một trưởng lão, bởi vì trốn dưới vạn tầng băng ngục nên khiến cho Thần số mệnh xao lãng số mệnh cuộc đời một ngàn năm của ông ta. Hàng ngàn năm sau, ông ta vẫn không chết, ông sống tới được năm ngàn năm, kiến thức vô tận. Ông bị Thần số mệnh phát hiện sau khi nói chuyện với phụ vương ta. Trong Tam giới, nơi gió thổi không tới được, nơi thần cung Vũ tộc không bắn tới được, nếu có, thì chính là vùng ngoài Tam giới. Ông nói xong câu đó, Thần số mệnh liền khiến ông ta ra đi, Băng tộc cũng từ đo diệt vong.

- Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi!

Tiên Cụ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

- Thưa chủ nhân! Phương hướng đó chính là cửa vào của vùng ngoài Tam giới.

- Quả nhiên có liên quan tới vùng ngoài Tam giới, chúng ta đi xem thôi.

- Hai đôi băng sí của Tế Qua có thể khiến tốc độ bay của hắn tăng thêm, trong khoảng trời đất năm vị Vua Tinh linh tự do chao liệng, vị trí của vùng ngoài Tam giới chính là trung gian của Thần Ma Nhân - Tam giới. Mỗi một biên duyên cùng với vùng ngoài Tam giới đều có một vực sâu vạn trượng, bên trong có linh lực cường đại, là một kết giới không cách gì tiến nhập.

Trần Phong bọn họ bay tới được biên duyên Thần tộc thì đã tối rồi. Ở nơi tương liên với Thần tộc của vùng ngoài Tam giới này, từ biên duyên nhìn xuống dưới vực sâu, có cảm giác đáng sợ tới nghẹt thở. Trong vùng biên duyên còn thấy được cả cơn gió mà Ngự Nô triệu hồi, còn cả tên của Linh Tường, đang liên tục quẩn quanh nơi vùng ngoài Tam giới. Bầu trời của vùng ngoài Tam giới, chính là khối huyết bát quái mà họ không cách gì tiếp cận.

Khối huyết bát quái đó ở vùng trung gian Tam giới hấp huyết không ngừng, tự mình biến thành càng lúc càng lớn. Điều này có nghĩa là trong Tam giới còn có rất nhiều người không chết vì số mệnh, toàn thân cạn khô máu, bởi vì máu của họ, đều đã tới đây.

- Mọi người bôn ba một ngày cũng mệt rồi, nghỉ một đêm, ngày mai xem xem liệu có thể tiến vào vùng ngoài Tam giới hay không.

Trần Phong nói.

Ngự Nô thu hồi gió của hắn lại, Linh Tường thu hồi tên của nàng về. Năm vị Vua Tinh linh bắt đầu nghỉ ngơi. Lạc Anh nằm trên mặt cỏ, dùng đôi cánh hồng sắc che lấy bản thân, vùng mười bước xung quanh nháy mắt biến thành tro bụi, dạng này ít nhất chứng minh được rằng, trong phạm vi này, không có bất kỳ nguy hiểm gì. Tiên Cụ giang rộng đôi cánh thép, đáp lên một thân cây, tay phải nắm chặt thanh đao, cả người như hình thập tự tại không trung. Bốn chiếc băng sí của Tế Qua biến thành băng liên mai phục tứ phía. Linh Tường rút ra một chiếc lông vũ cho bay lơ lửng trên không trung, rồi toàn thân nằm ngủ an tĩnh trên chiếc lông vũ đó, đây là chiếc giường thoải mái nhất của nàng. Ngự Nô bay tới nơi cao nhất trên một tảng đá trông giống như bia mộ, từ chỗ này có thể quan sát thấy được rõ động tĩnh của mọi người, đôi cánh bạch sắc giang ra, loan đao có tay cầm dài tiếp xúc với mặt đất, với cách này thì sau khi hắn ngủ rồi, vẫn có thể cảm ứng được bất kỳ chấn động nào trên mặt đất trước tiên.

Trần Phong không ngủ được. Hắn ngồi trên một dốc núi nơi toàn bộ được rải khắp ánh sao đêm, hai tay ôm lấy đầu gối, cả người tĩnh lặng nhìn mặt trăng trên trời cao, hắn đang nghĩ, ngày mai chính là trận Thần Ma chi chiến của Thần Vương cùng Ma Vương Thương Xá, kết quả cuối cùng sẽ ra sao? Có thể đúng như lời Ngự Nô nói, đây là bắt đầu cho Vạn thế hạo kiếp? Hắn lại nghĩ, một ngàn năm này sống tại Thần tộc, mắt thấy rõ ràng vô số trận Thần Ma chi chiến lớn nhỏ, máu chảy thành sông sinh động tới mức cố đuổi đi mà không được, không muốn nghe thấy lại những tiếng thét thảm thiết thê lương của chém giết nữa. Hắn nghĩ một ngàn năm trước, một ngàn năm trước rốt cuộc là phát sinh ra chuyện gì, hắn nhớ không nổi.

Trần Phong không ngủ được. Hắn ngồi trên một dốc núi nơi toàn bộ được rải khắp ánh sao đêm, hai tay ôm lấy đầu gối, cả người tĩnh lặng nhìn mặt trăng trên trời cao, hắn đang nghĩ, ngày mai chính là trận Thần Ma chi chiến của Thần Vương cùng Ma Vương Thương Xá, kết quả cuối cùng sẽ ra sao? Có thể đúng như lời Ngự Nô nói, đây là bắt đầu cho Vạn thế hạo kiếp? Hắn lại nghĩ, một ngàn năm này sống tại Thần tộc, mắt thấy rõ ràng vô số trận Thần Ma chi chiến lớn nhỏ, máu chảy thành sông sinh động tới mức cố đuổi đi mà không được, không muốn nghe thấy lại những tiếng thét thảm thiết thê lương của chém giết nữa. Hắn nghĩ một ngàn năm trước, một ngàn năm trước rốt cuộc là phát sinh ra chuyện gì, hắn nhớ không nổi.

Dây chuyền trước ngực Trần Phong đột nhiên bừng lên tia sáng bạch sắc, giống như ánh sáng của tuyết, từ chiếc mặt hình trái tim dần dần hiện ra hình ảnh của một người, ở ngay trước mặt Trần Phong, nhẹ nhàng múa một vòng, là Điệp Vĩ.

- Điệp Vĩ! Đây là chuyện gì thế?

Trần Phong khe khẽ hỏi.

- Nữ tử Thần tộc sau khi qua đời có thể đem trái tim mình trao cho nam tử mà mình yêu. Nam tử có được trái tim của nữ tử đồng thời cũng có được sự chúc phúc vô tận của nữ tử, còn hạnh phúc của nữ tử cũng có thể theo đó mà tiếp tục mãi. Hiện tại chàng trông thấy, chính là hạnh phúc của thiếp tiếp tục đó.

Điệp Vĩ nói.

- Nói như vậy, nàng luôn luôn ở bên ta, chưa từng rời xa?

Một ngàn năm ở Thần tộc của Trần Phong là một ngàn năm không tình yêu, do đó về truyền thuyết trao tâm này hắn một chút cũng không biết.

- Thiếp chẳng những không rời xa, mà còn có thể tiến nhập vào trong trái tim chàng, thế nên thiếp biết chàng giờ đang nghĩ gì.

- Nàng biết sự phiền muộn của ta, nên mới hiện ra bồi tiếp ta chăng?

- Ừm! Chàng có bao đại sự cần làm, do đó thiếp không thể luôn hiện ra để chàng bồi tiếp thiếp. Nhưng thiếp cảm thấy, vào lúc này đây, chàng cần có thiếp, bởi vì chàng hiện tại rất tịch mịch.

Điệp Vĩ toàn thân phát tán tuyết quang trong vắt, cả người nửa như trong suốt đứng trước mặt trần phong, không gần không xa.

- Điệp Vĩ này, có lúc ta biết ta đang nghĩ gì, nhưng có những lúc, ta không hề biết ta đang nghĩ gì nữa, nàng có hiểu không?

- Thiếp cũng không hiểu, nhưng thiếp và chàng cùng có cảm giác như nhau, là vì sự ấm áp nơi tay trái chàng đó.

- Đúng.

Trần Phong giơ tay trái ra, nhìn ngó, có một nhiệt độ thật ấm áp làm sao.

- Một ngàn năm trước, tay phải ta nắm lấy Ngự Nô đang thụ thương, tay trái ta cũng nắm lấy một người, hai người này buộc phải cùng bỏ chạy với ta, cuối cùng chạy thoát được số mệnh bị Ma tộc Thích khách Kinh Thiên truy sát, nhưng sau này, trong kí ức của ta chỉ có một mình Ngự Nô và một hình ảnh mơ hồ không rõ biến đâu mất.

- Trần Phong, nghe thiếp kể cho chàng nghe một câu chuyện nhé.

Điệp Vĩ ngồi bên cạnh Trần Phong, đầu khe khẽ tựa vào vai Trần Phong, có điều Trần Phong không cảm giác được chút gì.

- Rất nhiều năm trước đây, phụ vương kể cho thiếp và đệ đệ nghe Ngự Nô chạy thoát khỏi số mệnh do Thần số mệnh an bài, hỗ trợ ông ta không ngờ lại là một người phàm trần. Thiếp và đệ đệ đều không dám tin lời của phụ vương nói là sự thật, đều vô cùng hiếu kỳ, phụ vương còn nói Ngự Nô đã đưa người đó cùng trở về Thần tộc, người đó tên là Trần Phong.

Điệp Vĩ nói tới đây nhìn lướt qua Trần Phong, trong ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc, nàng nói tiếp:

Điệp Vĩ nói tới đây nhìn lướt qua Trần Phong, trong ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc, nàng nói tiếp:

- Sau đó, thiếp thường lén lút đi theo phụ vương đến Mị Cảnh Thần Điện, bởi vì nơi đó có thể thấy được nhân vật truyền kỳ - Trần Phong. Anh ta anh tuấn, kiên cường, khí vũ hiên ngang, khuôn mặt không có nét cười nhưng chẳng hề băng lãnh, thiếp chưa từng thấy anh ta cười lần nào, anh ta luôn luôn có vẻ mặt u ám, có nét nhăn nơi mi tâm trông như tia sét. Anh ta sống ở Phong Hóa đảo cùng với Ngự Nô, nhưng nơi đó bị huyễn thuật của Ngự Nô phong tỏa, thiếp không cách nào tiến vào được. Để được nhìn Trần Phong nhiều hơn, thiếp trốn bên ngoài Phong Hóa đảo. Có lần đợi hết cả một đêm, thiếp như thường lệ đợi mãi đợi mãi rồi ngủ thiếp đi mất, nhưng thiếp thuộc Vương tộc Tinh linh Tuyết tộc, do đó hàn lãnh ban đêm không làm tổn hại được thiếp. Lúc đó không hiểu cảm giác trong lòng thiếp ra sao, chỉ là không thấy được Trần Phong mà mình luôn nghĩ tới, thấy được anh ta thôi dù là không nói một lời thiếp cũng hài lòng. Cứ như thế, cái cảm giác ấy liên tục cùng thiếp trưởng thành, sau khi trưởng thành, phụ vương bị Thần Vương ban chết, đệ đệ đột nhiên phát điên, bị Thú Lang cắn, thế giới của thiếp như tan biến hoàn toàn, mất đi hai thân nhân duy nhất. Thiếp cắt đôi cánh ra gắn cho đệ đệ để áp chế thú tính, chấp nhận sự đau khổ khi chính tay mình đem đệ đệ ép dưới đáy núi. Đối mặt với những điều đó, thiếp tưởng chừng mình sớm không chịu đựng nổi, nhưng thiếp luôn có một niềm tin, trong lòng luôn có Trần Phong. Thiếp muốn gặp lại anh ta, nhưng thiếp đã mất đi đôi cánh, chỉ có thể ở lại trên Tuyết Ẩn đảo, không thể ra ngoài một bước, chứ không nói tới Mị Cảnh Thần Điện hay Phong Hóa đảo. Do đó, cái niềm tin tưởng chừng như quá yếu ớt ấy bảo vệ cho thiếp ở Tuyết Ẩn đảo đối diện với người đệ đệ biến thành thú được vài trăm năm, thiếp không hiểu thiếp thực sự có tín tâm hay là tự lừa dối mình, bao giờ cũng thấy Trần Phong sẽ xuất hiện, sẽ tới Tuyết Ẩn đảo tìm thiếp. Quả nhiên, số mệnh không làm thiếp tuyệt vọng, cuối cùng khiến thiếp gặp được anh ta, dáng vẻ của anh ta vẫn không biến đổi, giống y như vài trăm năm trước, nhưng thiếp thì biến đổi, từ một tiểu nữ hài trở nên một nữ tử trưởng thành. Trần Phong không nhớ được thiếp, thiếp không trách anh ta, dẫu sao đã vài trăm năm không gặp rồi, dẫu sau lúc đó thiếp vẫn còn là một hài tử, dẫu sao luôn là thiếp lén lút nhìn anh ta chứ không nói với anh ta một câu nào. Anh ta tới tìm đệ đệ thiếp, nhưng đệ đệ thiếp đã biến thành quái vật nửa người nửa thú. Thiếp hỏi anh ta có nguyện ý chết vì đệ đệ thiếp chăng, anh ta không hề cự tuyệt. Do đó, ngay trước khi đệ đệ thiếp sát tử anh ta, thiếp đã xông tới, thiếp nguyện ý chết vì đệ đệ, thiếp chỉ là đang thử anh ta, nếu như anh ta nguyện ý chết vì đệ đệ thiếp, vậy anh ta thực sự có thể bảo hộ đệ đệ thiếp - thân nhân duy nhất của thiếp. Thiếp chết đi không hối hận gì, đệ đệ có người chiếu cố, còn thiếp, cúng đã tìm thấy, hoặc là đã đợi được người mà thiếp có thể đem trái tim mình giao phó.

- Nàng chính là tiểu Tinh linh Tuyết tộc, cô bé thường dùng huyễn thuật biến tuyết thành băng, sau đó biến băng thành đủ kiểu đủ loại tiểu động vật tinh xảo tặng cho ta à?

Trần Phong nghe xong lời Điệp Vĩ đột nhiên nhớ lại nữ hài khả ái đó vài trăm năm trước.

Trần Phong nghe xong lời Điệp Vĩ đột nhiên nhớ lại nữ hài khả ái đó vài trăm năm trước.

- Đúng. Chính là thiếp, nghĩ không ra hả?

- Thực sự không nghĩ ra rằng, chúng ta vài trăm năm trước vốn đã từng gặp nhau.

- Do vậy, thiếp nói, thiếp yêu chàng, nguyện ý đem trái tim trao cho chàng, là vì chính con người chàng.

- Điệp Vĩ, để ta ôm nàng nhé, cái ôm mà ta thiếu nợ nàng mấy trăm năm.

Trần Phong nói xong giang hai tay ra.

- Trần Phong ơi, chàng chỉ có thể trông thấy thiếp, nghe được thiếp, chứ không chạm được vào thiếp.

Lúc này tay Trần Phong đã vươn tới, nhưng lại chỉ nhẹ nhàng xuyên qua thân thể Điệp Vĩ, y như không khí vậy.

- Đây chính là sự khác biệt giữa thiếp chết hay không. Trừ chàng ra, người khác không cách nào trông thấy thiếp, nghe được thiếp. Đây chính là bí mật giữa chúng ta, bí mật giữa tình nhân với tình nhân.

Điệp Vĩ nói xong, gương mặt lộ ra nụ cười thương cảm.

- Nàng dùng câu chuyện này báo cho ta biết, chỉ có tình yêu có thể tạo ra sự tình vượt quá cực hạn. Nàng vì tình yêu dành cho ta mà có thể chịu đựng thống khổ sống tịch mịch nơi Tuyết Ẩn đảo mấy trăm năm. Còn ta, vì tình yêu với một người nào đó mà có thể dùng tốc độ vượt qua tốc độ ánh sáng chạy thoát khỏi số mệnh và truy sát của Kinh Thiên, đây chính là sự ấm áp nơi tay trái ta.

Trần Phong nói.

- Đúng. Có được một phần tình yêu sâu đậm như vậy, bất kể chàng có kí ức hay không, chàng cũng đều hạnh phúc.

Điệp Vĩ nói xong bắt đầu múa dưới ánh trăng, hát cho Trần Phong nghe một khúc ca.

Chương 2 Thần Ma khai chiến (Phần 2

Đêm, tĩnh mịch là đây. Tiếng gió thổi lá cây xào xạc nghe thấy rõ ràng, Vua Tinh linh Ngũ tộc đều đã say giấc, cách không xa họ lắm là vực thẳm khiến người ta sợ hãi. Ở nơi sâu hút không thấy đáy ấy, có loại sức mạnh không ai biết cứ phát tán ra không ngừng, phong tỏa vùng ngoài Tam giới, tạo nên một kết giới không cách gì tiến nhập.

Trần Phong cũng mệt rồi, nằm trên một thảm cỏ rưới đầy ánh trăng, nhìn lên trời cao, sự ấm áp nơi tay trái vẫn gợi lại cho hắn ký ức không rõ ràng, chỉ là lần này, trong đầu đã mơ hồ xuất hiện bóng dáng của Điệp Vĩ.

Sát khí.

Trong bầu không khí hòa bình bất ngờ đột nhiên xuất hiện sát khí cường liệt như vậy, Ngự Nô cảm thấy rất kỳ quái, hắn đứng trên phiến đá nơi cao nhất, mở to con mắt mang theo sát khí sung mãn cùng loại. Hắn muốn biết, rốt cuộc là ai có thể ở gần bên hắn phóng ra sát khí cường liệt như vậy mới bị phát giác.

Chiếc giường lông vũ của Linh Tường khe khẽ động, nàng trong chớp mắt nhảy ra, giang rộng đôi cánh lam sắc. Nàng cũng cảm giác được luồng sát khí không bình thường này, người có thể phóng ra thứ sát khí này nhất định là một kẻ có huyễn thuật cực cao.

- Tiên Cụ! Bảo vệ chủ nhân!

Tiếng của Ngự Nô. Cánh của Tiên Cụ khép lại một cái, chặt đứt phăng cây bên cạnh, bay tới bên Trần Phong, dấu ấn đôi cánh thép nơi mi tâm đã xuất hiện.

- Là ai? Mau lăn ra đây.

Lạc Anh vẫy đôi cánh hồng sắc phóng ra một vài tia lửa lên không trung phía trên cánh rừng, khả dĩ giúp cho bản thân nhìn được rõ hơn động tĩnh xung quanh.

Dù không có hồi đáp của đối phương, nhưng đã thấy xuất thủ, thân cành của cây cối bốn phía đều vươn dài ra, cỏ dại dưới đất cũng biến thành dây thừng chắc chắn, những vật này như có mắt phóng về phía họ.

Tế Qua vẫn luôn luôn không nói gì, dùng lực huy động bốn ngọn băng liên cắm sâu dưới đất lên, hoành tảo thiên quân, đánh cho rất nhiều cây cỏ đang trúng huyễn thuật bị bứt rễ văng gốc hoặc chặt đứt chém gọn, nhưng những gốc cây bị chặt đứt mau chóng mọc dài ra thành cây mới, quấn vào nhau thêm chặt, càng to càng dài hơn nữa, xuất hiện ngày càng nhiều những cành mới vươn tới.

- Chủ nhân! Cẩn thận!

- Chủ nhân! Cẩn thận!

Tiên Cụ bao phủ Trần Phong vào trong cánh thép, sau đó vung đao chém đứt những cành cây đâm đến, nhưng chỗ cành bị chặt chưa rơi xuống đất đã mọc rễ trong không trung tiếp tục truy tới, đao trong tay phải Tiên Cụ chỉ lên trời, hét vang lên:

- Lôi Đình quyết!

Lập tức vài đạo thiểm điện trên trời đánh rời đám thực vật vây quanh họ ra.

- Tránh ra! Để ta thiêu cháy hết lũ cây đáng ghét này!

Lạc Anh bay lên, ngón trỏ bắt quyết, niệm chú ngữ, đôi cánh vẫy đập tạo ra vô số ngọn lửa.

- Thánh Hỏa quyết!

Chỉ thấy một con hỏa long từ trong cánh của Lạc Anh bay ra, sau đó xuyên suốt cả cánh rừng, làm thành một biển lửa.

- Đừng làm bị thương người vô tội! Lạc Anh!

Trần Phong thấy thế lửa có thể khiến cho toàn bộ sinh mệnh trong rừng hóa thành tro bụi, lên tiếng ngăn cản.

Nhưng đã quá muộn rồi, huyễn thuật của Lạc Anh vẫn chưa đạt đến cảnh giới tùy ý thu phát. Lúc này Tế Qua thu lại bốn ngọn băng liên, hóa thành băng sí, đập mạnh vài cái, một trận gió lạnh thổi tới, sau đó tuyết hoa đầy trời, tuyết hoa gặp lửa của Lạc Anh liền biến thành nước, rất nhanh chóng dập tắt hết lửa cháy trong rừng.

- Đến hồi kết rồi.

Linh Tường nãy giờ chưa xuất thủ, bởi vì nàng hiểu rằng đối phó với đám cây cỏ này không có tác dụng gì, càng đứt gẫy càng nhiều thêm. Nàng trốn trên không trung đồng thời luôn để ý tìm kiếm đầu mối, cũng chính là kẻ khống chế đám cây cỏ này, đó mới là điểm then chốt. Nàng không thấy bất kỳ bóng dáng khả nghi nào, nhưng nàng phát hiện được nơi sát khí dày đặc nhất. Nhằm vào khoảng năm trăm mét trước mặt, nàng kéo căng Vũ Linh Cung, dùng lông vũ huyễn hóa thành tên rồi bắn ra.

- Chết đi.

Trong phút chốc cây cối đều phục hồi nguyên dạng, chỉ còn sót lại trên mặt đất rất nhiều đoạn lưu lại vết lửa và ngấn nước, sát khí đã biến mất, suốt toàn bộ diễn biến không thấy được địch nhân, có thể tưởng tượng ra sự cường đại của đối thủ.

- Không ngờ chỉ là một bùa chú tác quái, thật đáng sợ.

Lạc Anh nói. Bị Linh Tường bắn trúng chính là một lá bùa, luồng sát khí cường liệt đó cũng chính là từ lá bùa này phóng ra.

- Đáng sợ hơn nữa phải là chủ nhân của bùa chú.

Linh Tường nói.

- Lạ thật. Phạm vi của lá bùa này rõ ràng bị ta dùng băng liên thiết lập mạng lưới phòng ngự, nó được kẻ khác đưa đến như thế nào đây? Không ngờ không ai trong chúng ta phát giác ra.

Tế Qua không hiểu.

- Vậy chỉ có thể giải thích rằng, trước khi chúng ta đến nó đã được đặt sẵn rồi, hơn nữa đã suy tính thời gian bùa chú phát huy hiệu lực.

Từ đầu tới cuối Ngự Nô không hề cử động, bởi vì hắn luôn cảm nhận sự biến hóa của sát khí. Căn cứ vào sự biến hóa của sát khí có thể tìm thấy kẻ phóng ra sát khí, nhưng sát khí từ lúc bắt đầu đến lúc kết liễu vẫn cùng một dạng, cũng chính là không có chút biến hóa nào.

- Lộ trình lần này của chúng ta ngay cả chính chúng ta cũng không biết, sao có người nào đoán trước được?

Tiên Cụ nói.

- Chúng ta bị máu từ vùng ngoài Tam giới dẫn đến, lẽ nào toàn bộ là trò bịp bợm?

Trần Phong nói.

- Không. Máu là thật, xem ra đối thụ rất rõ mục đích lần hành động này của chúng ta.

Ngự Nô nói.

- Mọi người nhìn kìa! Huyết bát quái bắt đầu biến đổi rồi.

Lạc Anh chỉ vào huyết bát quái bên ngoài Tam giới nói.

Lúc này huyết bát quái vẫn đang hút lấy máu từ Tam giới, chỉ có điều từ huyết bát quái tán xuống phía dưới một dải do máu tạo thành, giống như vận chuyển máu xuống.

Lúc này huyết bát quái vẫn đang hút lấy máu từ Tam giới, chỉ có điều từ huyết bát quái tán xuống phía dưới một dải do máu tạo thành, giống như vận chuyển máu xuống.

- Vùng ngoài Tam giới nhất định có chứa một hấp huyết quái vật.

Tế Qua nói.

- Rốt cuộc là cái gì cần hút nhiều máu trong Tam giới đến thế?

Ngự Nô nhíu hẳn mày lại, tự nhủ, đột nhiên nghĩ tới gì đó, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi chưa từng thấy.

- Lẽ nào là...?

Bản thân hắn cũng không dám tin, vẫn chưa nói ra lời.

- Ngự Nô. Ngươi nghĩ tới cái gì hả?

Trần Phong hỏi.

- Một ngàn năm trước, Ma tộc tiến hành chiến tranh muốn tiêu diệt toàn bộ phàm trần, nhưng Thần tộc chúng ta toàn lực cản trở, Thích khách của Ma tộc còn lén lút làm bị thương Thần Vương, vô số Tinh linh cũng đã hi sinh để cho việc ngăn cản thành công. Trên lãnh địa phàm trần, máu của Thần Ma lưỡng tộc thêm cả máu của người phàm khiến cho nước Đông Hải đều nhuộm thành hồng sắc, vô số linh hồn nhất thời bị phong tỏa không cách gì vào Địa phủ được, chỉ có thể quanh quẩn ở phàm trần. Vào giây phút bước ngoặt của cuộc chiến, từ Đông Hải đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, sau này Thần Vương nói cho ta tên của nó là Huyết Oán Kiếm, do máu và oan hồn của Tam giới biến thành. Bấy giờ hoàng tử phàm trần đã bị người Ma tộc giết chết, nhưng sự xuất hiện của Huyết Oán Kiếm bất ngờ lại làm anh ta sống lại, anh ta nắm ngay lấy Huyết Oán Kiếm đánh lui Ma tộc khỏi phàm trần. Về sau, Huyết Oán Kiếm và vị hoàng tử đó đều không biết ở nơi nào.

Ngự Nô hồi tưởng lại trường chiến tranh ngàn năm trước mà nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn còn.

- Ngươi định nói máu bên ngoài Tam giới đang nuôi dưỡng Huyết Oán Kiếm, để đưa nó đến Tam giới một lần nữa?

Trần Phong hỏi.

- Có thể lắm. Vị hoàng tử đó năm ấy dùng chỉ là cái thần của Huyết Oán Kiếm, không phải là chân thân của kiếm, chẳng lẽ chân thân của kiếm ẩn tàng bên ngoài Tam giới.

Ngự Nô nói tiếp.

- Xem ra lời tiên tri của Thần số mệnh về Vạn thế hạo kiếp từng điểm từng điểm một đều đã đến.

Trong nhãn thần của Linh Tường có một sự kiên định vĩnh viễn không chịu bỏ cuộc.

- A...

Ngự Nô đột nhiên cảm giác ngực mình đau nhói. Hắn hiểu rằng Thần tộc có chuyện rồi, vì cơn đau này là phản ứng cho biết Cốt Phi đã đốt vũ mao của hắn. Hắn nhịn đau dùng huyễn thuật hóa ra một phong cầu trong suốt trước ngực. Trong phong cầu thấy được Thần tộc đã bị Ma tộc công phá, Úy Trì đang liều mạng bảo vệ Cốt Phi. Ngự Nô cử động ngón tay, niệm Xuất Phân Thân quyết, chỉ thấy bên cạnh Cốt Phi có một cơn gió từ từ xoáy tròn huyễn hóa thành hình dáng của Ngự Nô.

- Úy Trì tướng quân! Đưa vương hậu chạy trước đi, nơi này do ta giữ.

Ngự Nô nói.

- Ngự Nô! Vu Long trong phong ấn của Thần tộc bị người Ma tộc cướp mất rồi, bất kể ra sao cũng không được để chúng phá giải phong ấn.

Trước khi đi, Cốt Phi căn dặn.

Bên trong phong cầu, có thể thấy rõ tình huống của Thần tộc, nhưng giúp được chỉ có Ngự Nô, bởi vì trong Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc, chỉ có huyễn thuật của hắn đạt tới cảnh giới ấy, khả dĩ trong chớp mắt thân hình xuất hiện ở một nơi khác.

Mọi người đứng bên thân thể của Ngự Nô bảo vệ, vì lúc này Ngự Nô vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện thuật phân thân, có thể công thủ ở cả hai nơi, do đó người khác phải bảo vệ an toàn cho hắn.

- Ngự Nô! Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Đứng trước mặt Ngự Nô chính là một nam tử, tay cầm kim thương ngân câu.

- Kinh Thiên! Ngươi vẫn còn sống à?

- Kinh Thiên! Ngươi vẫn còn sống à?

Ngự Nô không dám tin, vì giờ Kinh Thiên đã vượt qua sinh mệnh một ngàn năm, gã không thể thoát khỏi Thần số mệnh được.

- Ngươi không chết, ta sao chết được? Trong Tam giới, chúng ta vĩnh viễn là đối thủ. Ngươi có thể chạy thoát khỏi số mệnh ngàn năm của Thần số mệnh, thì ta cưới Kiển Xá làm vợ, hiện tại ta cũng có thân phận Hoàng tộc, do đó mà bất tử.

Câu này của Kinh Thiên khiến Ngự Nô kinh hãi, vì Kinh Thiên đích thực quá lợi hại, là Đệ nhất Thích khách Ma tộc, cưới được công chúa Kiển Xá làm vợ, cũng thành Hoàng tộc, càng thêm khó đối phó.

- Không ngờ thứ biện pháp này mà cũng nghĩ ra, xem ra chúng ta nhất định phải có một kẻ chết mới được.

Trong khi Ngự Nô nói, dấu ấn đôi cánh bạch sắc nơi mi tâm đã xuất hiện, nhãn thần tràn đầy sát khí.

- Hay. Vậy chúng ta hôm nay chính là để kết thúc chuyện này.

Kim thương ngân câu cùng loan đao cán dài là binh khí độc nhất vô nhị trong Tam giới, còn họ, cũng là cặp đối thủ độc nhất vô nhị trong Tam giới.

Song phương quyết đấu không phân thắng phụ, những tảng đá dưới đất bị sát khí của họ bức cho phải bay lên không trung, trong tầm mắt của họ tất cả mọi người đều bị linh lực tán phát ra trên người họ đánh tan thành từng mảnh. Nếu như không phải xem qua phong cầu, bốn vị Vua Tinh linh này thực sự không thể trụ nổi ở bên xem trận đấu mà không bị đẩy văng ra.

- Ai ngờ dung mạo của ngươi lưu lại y nguyên như một ngàn năm trước, linh lực tăng trưởng vô hạn, một thiếu niên trong Vương tộc Tinh linh Phong tộc mà có linh lực lớn đến như vậy thực là khiến Tam giới kinh hãi không thôi a.

Trong khi đang chiến đấu, nghe thấy tiếng của Kinh Thiên.

- Ngươi tuy may mắn chạy thoát số mệnh, nhưng rồi cũng có ngày ngươi sẽ già đi, kể cả ta nhất thời không giết được ngươi, ngươi chung quy vẫn không địch lại ta.

Ngự Nô nói.

- Ta sẽ giết ngươi trước khi ta già, ngươi chết rồi, sinh mệnh của ta cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

- Thế thì thử xem, để ngươi thấy một lượt thành quả tu luyện một ngàn năm của ta.

Ngự Nô lùi ra xa vài trượng, nhãn thần không hề chớp quan sát từng động tác một của Kinh Thiên. Hắn không thể không thừa nhận, Kinh Thiên cũng càng ngày càng mạnh. Ngự Nô một tay cầm loan đao, một tay niệm ra Phong Thần quyết, lập tức cuồng phong nổi lên, nhưng Ngự Nô không để nó công kích Kinh Thiên, bởi vì hắn hiểu rằng, cơn gió loại này công kích Kinh Thiên không thể có tác dụng gì. Ngự Nô dùng gió để dẫn hướng bản thân, làm cho sức mạnh của gió nhập vào thể nội, hắn hét lên một tiếng lớn:

- Xuống địa ngục đi.

Theo thanh âm, tốc độ xông tới của Ngự Nô cực nhanh, tốc độ này không cách gì hình dung được, mắt nhìn lại càng không theo nổi.

Kinh Thiên ứng phó không kịp, liên tục thối lui, chẳng mấy chốc không chống đỡ nổi nữa. Khi Ngự Nô một đao chém ngang Kinh Thiên, gã đã không còn thấy đâu nữa. Ngự Nô khi ấy mới biết, Kinh Thiên giao thủ với hắn cũng không phải là chân thân, cùng một dạng như hắn, đều là thần hình phân thân mà đến.

Thần hình của Ngự Nô tiêu hao quá nhiều, đã không còn cách nào tiếp tục truy đuổi. Hắn niệm Hồi Thân quyết trở về vùng biên vực thẳm bên ngoài Tam giới, chầm chậm mở mắt ra, mệt mỏi vì vừa kinh qua một trường đại chiến.

- Người Ma tộc làm sao có thể tấn công vào Thần tộc nhanh như vậy? Kết giới của Thần Vương không phải ba ngày sau mới bị phá sao?

Tiên Cụ chưa hiểu hỏi.

- Khả năng duy nhất chính là Thần Vương đã gặp phải chuyện không may rồi. Chỉ có như vậy, kết giới của ngài mới tự động tan vỡ.

Ngự Nô nói.

Ngự Nô nói.

- Ngự Nô. Vu Long trong phong ấn của Thần tộc mà vương hậu vừa nói với ngươi là gì hả?

Lo ngại nhất trước mắt Trần Phong đích thị là vấn đề này, vì hắn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Cốt Phi khi nói và Ngự Nô khi nghe được câu đó.

- Vu Long là Thần thú giống như Kim Sí Đại Bằng của Thần Vương, chỉ có điều nó thuộc về Ma Vương Thương Xá, Thần thú đã biến thành Ma thú. Trong một lần giao chiến trước đây, Kim Sí Đại Bằng thụ trọng thương đánh cho Vu Long ngất đi tha trở về, sau đó Thần Vương dùng Phong Ấn quyết phong ấn Vu Long vào trong dây chuyền của vương hậu, với cách này người Ma tộc không dễ gì tìm được. Nhưng bí mật này trừ ta, Thần Vương và vương hậu, không còn có thêm một người nào nữa biết, người Ma tộc làm cách nào mà biết được lại còn lấy đi đơn giản như vậy?

Trong lòng Ngự Nô có một cảm giác băng lãnh, hắn không nói ra nổi, dường như xung quanh ẩn chứa một cặp mắt đang nhìn theo từng cử động của họ.

- Xem ra lần này chúng ta nhất định phải tới Túc Mệnh Trủng, trước khi đi còn phải đưa Úy Trì tướng quân và vương hậu đến một nơi an toàn.

Cảm giác của Trần Phong giống hệt như Ngự Nô, nhưng hiện tại không có biện pháp nào hay.

- Tiên Cụ! Lạc Anh! Các ngươi đi đón Úy Trì tướng quân và vương hậu, người còn lại đi Túc Mệnh Trủng, bảy ngày sau, chúng ta tập hợp ở nơi này.

- Tuân lệnh!

Tiên Cụ và Lạc Anh nhận lệnh xong lập tức xuất phát, hai đôi cánh thép và cánh lửa thoáng chốc biến mất trên bầu trời đêm đen kịt.

Việc không thể chần chừ, nhóm Trần Phong cũng xuất phát ngay trong đêm, họ hiểu rằng, có ở thêm nơi vùng biên Tam giới này cũng chỉ lãng phí thời gian. Sức mạnh của Thần Ma căn bản không có biện pháp công phá kết giới vùng ngoài Tam giới, do đó không cần lo người Ma tộc sẽ đi trước.

Vị trí của Túc Mệnh Trủng và vùng ngoài Tam giới tương phản với nhau, nó nằm ngay trong Tam giới, đó là nơi duy nhất trùng lẫn với nhau của Tam giới. Bên trong là những ghi chép về số mệnh của toàn bộ Tam giới, ai cũng đều muốn vào xem xem số mệnh mình về sau ra sao. Nhưng, Túc Mệnh Trủng tồn tại tới nay, không có người nào có thể vào được, bởi vì xung quanh cũng có một loại năng lượng hình thành kết giới không cách gì tiến nhập.

Bay ròng rã được một ngày, tới được Túc Mệnh Trủng thì đã là sáng ngày thứ hai, tuy mặt trời chưa lên, nhưng phương đông đã nhuộm sắc hồng ban sớm. Bốn người nhóm Trần Phong đứng trên một mảnh đất trống hoang vu, bóng ảnh bị kéo dài, nhưng nơi đây, ngoại trừ hoang vu, không thấy được bất kỳ thứ gì.

- Ngự Nô. Ông xác định nơi này là Túc Mệnh Trủng à? Tại sao dường như không có gì cả.

Tế Qua hỏi.

- Đây là nơi chung nhau duy nhất của Tam giới, dù trước đây ta chưa từng tới, nhưng ta dám khẳng định, chính là nơi này.

Ngự Nô nói.

- Lạ thật. Tại sao không thấy gì hết cả? Chẳng lẽ là ẩn hình kết giới?

Linh Tường bên cạnh nói.

- Ẩn hình kết giới?

Tế Qua không hiểu.

- Có kết giới có thể thấy được, ở vùng ngoài Tam giới như là vậy, đã biết ở nơi đó, nhưng không cách gì tiến vào. Còn có kết giới không nhìn thấy được, phảng phất như là có hai không gian ở cùng một địa điểm, nơi này, đi đến trước kết giới hiện ra cảnh này, nhưng đi vào kết giới rồi lại biến thành cảnh sắc khác hẳn, nhưng vị trí chúng ta đứng lại không biến đổi.

Linh Tường giải thích.

- Nói như thế nghĩa là chúng ta giờ đã đứng trước kết giới của Túc Mệnh Trủng rồi. Nhưng chúng ta làm sao có để có thể tiến vào trong kết giới đây?

- Thần Vương nói phải dùng sức mạnh Thần Ma để đả khai Túc Mệnh Trủng, vậy chúng ta dùng linh lực thử xem, liệu có thể tìm được cửa vào của kết giới Túc Mệnh Trủng hay không.

- Thần Vương nói phải dùng sức mạnh Thần Ma để đả khai Túc Mệnh Trủng, vậy chúng ta dùng linh lực thử xem, liệu có thể tìm được cửa vào của kết giới Túc Mệnh Trủng hay không.

Ngự Nô nói.

Ngự Nô, Linh Tường, Tế Qua ba người tay bắt quyết, phóng ra linh lực bản thân, sau đó đem linh lực kết hợp, thăm dò cửa vào ở gần đó. Trần Phong đứng bên cạnh quan sát, nhưng không thấy một manh mối nào.

- Không hiệu quả. Xem ra không thể dùng linh lực để tìm kiếm được.

Linh Tường nói.

- Chủ nhân! Người nhìn kìa! Đó là gì vậy?

Tế Qua thấy phía trước có ba cột đá.

Nhóm Trần Phong đi tới chỗ các cột đá. Ba cột này xếp đặt theo hình tam giác, các cạnh dài bằng nhau, trên ba cột khắc chữ viết phân biệt là của Thần, Ma, Nhân. Trần Phong thấy mặt trời sắp lên, cột Thần bề mặt có một ngấn nước, cột Ma bề mặt có ít hạt cát, nhưng cột Nhân không có gì cả, rõ ràng là khuyết thiếu cái gì đó.

- Ngự Nô. Ta dường như từng nghe ngươi nói, Ma tộc ở giữa một sa mạc vô biên, còn Thần tộc chúng ta có biển bao bọc vào giữa, vậy phàm trần tương ứng là...

Từng ở phàm trần như Trần Phong không ngờ không biết phải miêu tả phàm trần thế nào, cũng có lẽ xung quanh nó đích thực có quá nhiều thứ.

- Chủ nhân. Ý của người nói chỉ cần tìm thứ đại diện cho phàm trần phóng lên cột, cửa vào kết giới Túc Mệnh Trủng tự nhiên sẽ xuất hiện?

Linh Tường hỏi.

- Ta cho rằng như vậy, nhưng cái gì là đại diện của phàm trần nhỉ?

Mọi người đều chìm vào trong trạng thái trầm tư mặc tưởng. Phàm trần thật là quá phức tạp, so ra, Thần tộc và Ma tộc thuần túy hơn một chút. Chỉ có điều ái hận tình cừu của phàm trần Thần Ma lưỡng tộc vĩnh viễn không có cách gì giải thích được.

- Tế Qua! Ta cần một con dao băng ba cạnh.

Mắt Trần Phong bị ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào, hơi đau nhức một chút, vừa hay nghĩ ra được điều gì.

Tế Qua là Vua của Tinh linh Tuyết tộc, chỉ một con dao băng ba cạnh với hắn là một chuyện quá đơn giản không đáng kể. Tế Qua đưa ngón tay ra, một con dao bằng băng có ba cạnh từ ngón tay hiện ra. Trần Phong nhận lấy, nhanh chóng cắt vào đầu ngón tay mình một nhát, một giọt máu nóng bỏng đọng lên cột Nhân, sau đó đưa con dao băng ba cạnh này vào khoảng giữa ba cột. Dao băng ba cạnh bị ánh mặt trời chiếu vào, mỗi một mặt đều phản xạ lên một cột, kỳ tích theo cách làm này mà xuất hiện.

Bây giờ xung quanh mấy người nhóm Trần Phong không còn là một mảng hoang vu nữa, mà có một ngôi mộ khổng lồ, bề mặt nhìn rõ ba chữ: Túc Mệnh Trủng.

- Máu của Thần Ma lưỡng giới lạnh như băng, chỉ có máu của phàm trần là nóng. Máu, đại diện của phàm trần.

Linh Tường nói.

- Cổng của Túc Mệnh Trủng đã bị đả khai, xem ra Thần Vương và Thương Xá tiến vào rồi.

Ngự Nô nói.

- Hiện tại họ đứng bên ngoài cổng Túc Mệnh Trủng. Cánh cổng làm bằng đá đã mở ra một nửa, chính tại sau cánh cổng này, ẩn tàng số mệnh của chúng sinh Tam giới, đương nhiên cũng bao gồm cả chính bản thân họ. Nhưng cái họ nghĩ tới, không phải bản thân, mà là đại nạn Vạn thế hạo kiếp mang đến, còn là Thần Vương và Thương Xá giờ như thế nào rồi.

Trần Phong vừa mới đẩy cổng đá mở ra, Tế Qua đã che trước mặt Trần Phong, hắn sợ rằng sau cổng tàng chứa ám khí. Tế Qua vươn băng liên ra đẩy cánh cổng từng chút từng chút một. Bên trong phần mộ khổng lồ này, mai táng đích thị là chúng sinh Tam giới a.

Trước khi bước vào, Ngự Nô triệu hoán gió ra che chở Trần Phong bên trong, như vậy Trần Phong sẽ an toàn được một chút.

Bên trong dường như rất trống trải, nhưng đầy ắp những bia đá, trên bia là tên của chúng sinh Tam giới, còn có ghi chép những việc trải qua từ khi sinh ra cho đến khi tử vong.

Bên trong dường như rất trống trải, nhưng đầy ắp những bia đá, trên bia là tên của chúng sinh Tam giới, còn có ghi chép những việc trải qua từ khi sinh ra cho đến khi tử vong.

Rất rõ ràng do từng xảy ra quyết đấu, đại bộ phận bia đá bị phá hỏng. Mái trần, mặt tường, mặt đất đều có những vết tích rất nghiêm trọng, không chỉ riêng bị binh khí quét qua, mà còn có huyễn thuật với linh lực cường đại, bởi vì đây không phải là bia đá thông thường, Lôi Đình quyết có lực phá hoại siêu cường của Tiên Cụ chưa chắc đã có thể đánh được.

- Xem ra Thần Vương cùng Thương Xá quyết chiến tại đây.

Tế Qua nói.

- Nếu như trận chiến này diễn ra bên ngoài Túc Mệnh Trủng, vậy nhất định sẽ mang tai ương cho vô số sinh linh.

Linh Tường nói.

- Những bức tường đá trong Túc Mệnh Trủng không ngờ có thể giữ được linh lực của Thần Vương và Thương Xá, đủ biết chúng cứng rắn đến thế nào.

- Đã quyết chiến ở đây, thế thì Thần Vương và Thương Xá giờ ra sao rồi?

Trần Phong nói.

- Phòng hộ kết giới vốn chưa hết kỳ hạn đã bất ngờ không bị tấn công mà hỏng, vậy chứng minh Thần Vương giờ lành ít dữ nhiều, có khả năng làm cho Thần Vương đến mức này Thương Xá cũng không khá hơn được.

Ngự Nô nói.

- Chủ nhân! Người nhìn chỗ này xem!

Linh Tường gọi Trần Phong, vì nàng thấy một bia số mệnh hoàn chỉnh trong đó có tên của Châu Tế và Thương Xá. Trên đó đương nhiên có ghi số mệnh của họ.

Mấy người nhóm Trần Phong đứng trước tấm bia, thấy được trên bia có miêu tả rõ ràng về số mệnh của họ:

Châu Tế, chúa tể Thần tộc, cả đời chinh chiến với Ma tộc, dù cho có sinh mệnh năm ngàn năm, nhưng ngay vào lúc Vạn thế hạo kiếp đang đến, đồng quy vu tận với Thương Xá.

Thương Xá, chúa tể Ma tộc, do tràn đầy dã tâm, muốn xưng bá Tam giới, trở thành chúa tể Tam giới, vì vậy liên tiếp phát động chiến tranh, nhưng không cách gì chạy thoát khỏi số mệnh về Vạn thế hạo kiếp, đồng quy vu tận với Châu Tế tại Túc Mệnh Trủng.

- Lẽ nào Thần Vương đích thực đồng quy vu tận với Thương Xá rồi, không thì sao kết giới có thể hỏng, không thì sao cùng Thương Xá thất tung.

Linh Tương vẫn không dám tin, bởi vì phụ vương nàng từng nói với nàng, Thần Vương là cường đại nhất.

- Chủ nhân. Nơi đây trên tường và bia đều thấm đẫm máu hồng sắc của Thần Vương và Thương Xá, nhưng dịch thể kim sắc ngưng kết kia là cái gì vậy?

Tế Qua nói.

- Chẳng lẽ là máu của Kim Sí Đại Bằng.

Ngự Nô nói xong trong lòng rét run.

- Đây là cái gì?

Trần Phong nhặt từ dưới đất lên một quả cầu kim sắc.

- Xem ra chúa tể Thần Ma lưỡng tộc cũng không thể nào chạy thoát khỏi số mệnh mà Thần số mệnh an bài.

Ngự Nô tiếp lấy quả cầu trên tay Trần Phong rồi xem xét, nói tiếp:

- Đây là mắt của Kim Sí Đại Bằng, xem ra họ đều chết cả rồi.

Ngự Nô dùng huyễn thuật biến quả cầu lớn lên, cuối cùng trở thành một thủy tinh cầu, mọi người không hiểu Ngự Nô làm gì. Ngự Nô nói:

- Kim Sí Đại Bằng dùng mắt báo cho chúng ta tình hình quyết chiến lúc ấy đã được ghi lại. Giờ ta dùng huyễn thuật để nó hiện lên cho tất cả cùng xem.

Quả nhiên, bên trong thủy tinh cầu, xuất hiện hình dáng của Châu Tế và Thương Xá. Họ hợp lực Thần Ma đả khai được Túc Mệnh Trủng, hai người tiến vào trong, Châu Tế đang tìm tấm bia liên quan đến Vạn thế hạo kiếp.

Thương Xá toàn thân trường bào hắc sắc, trên mặt đầy sát khí, ma trượng trong tay ngấm ngầm phát quang. Gã đang tìm bia số mệnh của mình, muốn biết xem Thần số mệnh có cho hắn xưng bá Tam giới hay không. Nhưng, gã lại thấy được số mệnh đồng quy vu tận với Châu Tế, gã không cam lòng tiếp nhận sự thật này, gã muốn nghịch thiên cải mệnh, nhân cơ hội Châu Tế tập trung tinh thần tìm tấm bia ghi về Vạn thế hạo kiếp, hắn ở đằng sau sử ra Ám Ảnh quyết. Đây là ám sát thuật lợi hại nhất của Ma tộc, lợi dụng bóng của bản thân hoặc đối thủ để sát nhân, khi Châu Tế phản ứng lại thì đã quá muộn, bị trúng chiêu văng đi vài trượng. Chiêu này phát tán ra linh lực hủy hoại đi vô số bia đá.

- Ta! Thương Xá! Chúa tể Ma tộc! Hôm nay nhất định sẽ nghịch thiên cải mệnh, cái gì mà đồng quy vu tận, ta phải xưng bá tam giới, nhất định thế.

- Ta! Thương Xá! Chúa tể Ma tộc! Hôm nay nhất định sẽ nghịch thiên cải mệnh, cái gì mà đồng quy vu tận, ta phải xưng bá tam giới, nhất định thế.

Thương Xá giống như phát cuồng, hoàn toàn biến thành một người khác, những bia đá xung quanh gã bị linh lực và sát khí phát tán ra hủy hết.

- Có ta, ngươi vĩnh viễn không thể đạt được mục đích, vì ta chính là số mệnh của ngươi.

Châu Tế dường như khó khăn lắm mới đứng dậy được.

- Ngươi đã trúng Ám Ảnh quyết của ta, một chiêu đó ta dùng rất nhiều linh lực, kể cả không giết được ngươi, cũng sẽ khiến ngươi công lực giảm đi một nửa, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.

Thương Xá nói rất tự tin.

- Thật sao?

Châu Tế nói vẻ rất khinh miệt, nhưng còn rất phẫn nộ.

- Ta thực sự không tin được lời của Ma tộc. Ta phải bắt ngươi trả giá.

Châu Tế nói xong, Kim Sí Đại Bằng từ mi tâm bay ra, nó nằm bẹp dưới đất miệng thổ ra máu kim sắc, vài lần gượng đứng dậy, nhưng thương thế quá nặng.

- Cái gì?

Thương Xá giật mình kinh hãi.

- Một chiêu đó của ngươi đã bị Kim Sí Đại Bằng chịu giúp ta. Ngươi vừa mới dùng hết rất nhiều linh lực, trước khi ngươi kịp hồi phục, ta phải hạ sát ngươi.

Châu Tế nói rồi giơ thần trượng lên, từng đạo từng đạo ánh sáng hạ xuống nơi Thương Xá.

- Đừng có quá đánh giá thấp ta, nên biết, Ma tộc trời sinh đã có linh lực cường đại hơn Thần tộc.

Thương Xá không hề né tránh, mà dùng ma trượng nghênh đón, hai luồng ánh sáng giao thoa, nổ tung rung chuyển trời đất, nhưng chỉ làm cho tường đá quanh đó xuất hiện một ít vết tích.

Hai người tung hoành ngang dọc trong Túc Mệnh Trủng, linh lực bắn ra tứ phía, tiếp tục kiểu này thì chỉ có thể lưỡng bại câu thương bất phân thắng phụ. Thương Xá phát ra một bộ phận linh lực nhỏ công kích về hướng Kim Sí Đại Bằng vốn đã trọng thương. Châu Tế phát hiện, lập tức cản lại. Nhưng đây chính là quỷ kế của Thương Xá, gã thấy cơ hội đã đến, một trượng đánh vào vùng bụng Châu Tế.

- Thương Xá, không ngờ ngươi biến thành ti bỉ thế này.

Châu Tế thổ ra một ngụm máu, ngã nằm ngay bên cạnh Kim Sí Đại Bằng.

- Số mệnh mà Thần số mệnh an bài cho chúng ta không ngờ lại là đồng quy vu tận. Ta sao có thể chấp nhận nổi, bất kể dùng biện pháp gì, ta đều phải giết được ngươi.

- Đồng quy vu tận.

Châu Tế nhắc lại một lần, sau đó nghĩ ra điều gì đó.

- Số mệnh do Thần số mệnh an bài không ai có thể thoát được, điều này nhất định không thể thay đổi được.

Châu Tế nói xong đột nhiên phi thân, rồi cắt lìa đôi cánh của mình đặt vào trong thân thể. Thương Xá không hiểu tại sao, nhưng giật mình ngây ra đó.

- Thương Xá. Ngươi nghe nói tới Hồi Sinh quyết chưa?

Trên mặt Châu Tế lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó ngón trỏ bắt quyết niệm chú ngữ, đưa dòng máu từ chỗ cánh đứt hút vào trong miệng, rồi lại phun khắp nơi lên tường và bia đá.

- Hồi Sinh quyết?

Mặt Thương Xá biến thành lục sắc.

- Chính là huyễn thuật cao cấp nhất của Thần tộc, tụ tập toàn bộ linh lực, không chút bảo lưu, sau đó phóng ra, ý muốn hồi sinh, trước tiên phải chết.

- Đúng. Dù cho trước tiên bản thân phải chết, nhưng chỉ cần giết được ngươi, ta vẫn có thể hồi sinh.

- Đúng. Dù cho trước tiên bản thân phải chết, nhưng chỉ cần giết được ngươi, ta vẫn có thể hồi sinh.

- Đừng hòng!

Thương Xá sắc mặt đại biến, lập tức vọt tới.

- Muốn giết được ta không đơn giản vậy đâu, ta nhất định không thể để ngươi hồi sinh.

Thương Xá phóng ma trượng ngập xuống đất, triệu hoán ra toàn bộ linh lực, sau đó hét lớn:

- Diệt Thế quyết.

Diệt Thế quyết thực ra là một huyễn thuật hoàn toàn đồng quy vu tận, Hồi Sinh quyết lại là tiến hóa của Diệt Thế quyết, còn có một chút cơ hội sống lại, nhưng Diệt Thế quyết không có chút cơ hội nào.

Nếu như hai loại huyễn thuật không đồng thời xuất hiện bên trong Túc Mệnh Trủng, mà là nơi nào khác trong Tam giới, thì toàn bộ Tam giới có khả năng bị hủy diệt.

Linh lực cường đại khiến cho toàn bộ Túc Mệnh Trủng bị ép tới mức muốn nổ tung, Túc Mệnh Trủng đã bị thứ linh lực này dồn cho biến hình, một tiếng vang lớn, mắt nhìn từ khi thấy mọi thứ trong suốt đến khi thấy cảnh tượng có rất nhiều thứ hiện ra, khói tan bụi lắng, Châu Tế và Thương Xá đã biến mất.

Cảnh tượng xuất hiện cuối cùng trong thủy tinh cầu cũng chính là hiện tại nhóm Trần Phong nhìn thấy ở Túc Mệnh Trủng.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT