Trường Đoản nhị đao đã lướt qua gò đất, chân chạm đất.
Hai lão cũng ngây người.
Chỉ thấy Lý Thiên Thắng hai mắt nhoà lệ, hai tay siết chặt nắm đấm quỳ gục trên mặt đất vô thanh vô tức mà như đang khóc rống lên.
Có thể khóc ra tiếng đã đau khổ, khóc không ra tiếng không thể gọi là đau khổ, khóc không ra tiếng đó là nước mắt anh hùng, thương tâm lệ!
Bởi, Lý Thiên Thắng đang quỳ trước một thi thể.
Thi thể của Thanh Sam thập bát kiếm, Lý Thiên Hùng.
Máu, máu nhuộm đỏ cát vàng.
Sau lưng Lý Thiên Hùng có một vết thương do kiếm gây ra.
Nhất kiếm đoạt mệnh.
Nhóm Chu Bạch Tự kinh ngạc không phải bỡi cái chết của Lý Thiên Hùng mà là vì cái chết của gã rất khó tin.
Địch nhân một kiếm giết chết Lý Thiên Hùng cũng không có gì lạ. Nhưng có thể trong một chiêu khiến Lý Thiên Hùng ngay cả kêu lên một tiếng thì thiên hạ có được mấy người?
Địch nhân lợi dụng thời cơ để sát nhân hiển nhiên đã nắm rõ tình hình như lòng bàn tay nhưng địch nhân là ai có thể hành động kề bên thành chủ Bắc Thành, Truy Mệnh mà không bị phát giác?
Địch nhân vô hình?
Địch nhân sát nhân ngay gò đất kề bên mà mọi người không ai hay biết, năng lực kinh khủng như vậy có thật chăng?
Trừ phi là ma quỷ.
Là quỷ!
Cho nên Hà Bát, Trương Ngũ có chút run sợ, cũng không biết là đang sợ hãi hay phẫn nộ.
Bạch Hân Như cũng đã tới nơi, phản ứng của nàng tất không thể so với người đã lăn lộn trong giang hồ bốn mươi lăm năm Trường Đoản nhị đao nhưng so với Lý Thiên Hành thì khinh công nàng vẫn cao minh hơn nhiều.
Chân vừa chạm đất nàng đã hét lên thất thanh.
Cái chết của Lý Thiên Hùng thật khiến người ta khiếp sợ.
oOo
Gò đất bên cạnh mọc lên một nấm mộ.
Lý thị huynh đệ đứng ở hai bên, dưới ánh trăng lệ nhạt nhoà khuôn mặt, không nói nên lời.
Thanh Sam thập bát kiếm vì chuyến tiêu này mười sau huynh đệ đã ra đi, hai gã không hoá điên âu cũng là may mắn.
Hai thanh đao của Trường Đoản nhị đao lấp loá ánh bạc, ngoại trừ hi vọng dùng hai thanh đao này đòi nợ máu còn có thể hi vọng gì đây?
Tâm của Bạch Hân Như hút vào thanh kiếm đang cắm trước mộ, trên kiếm còn dính cát vàng, sắc mặt nàng cũng vàng như cát.
Máu nhuộm cát.
Thần tình Chu Bach Tự thập phần ảm đạm.
Truy Mệnh dốc bầu rượu uống cạn sự buồn bực trong lòng.
Ba xe sáu ngựa thinh lặng đứng một bên, thi thoảng tiếng gõ móng, phất đuôi đuổi ruồi của mấy con ngựa vang lên nhè nhẹ, không gian lạnh lẽo như trăng, tĩnh lặng.
Xa xa có một gò đất cao ngất, ẩn trên đó con ưng giương đôi mắt chăm chú quan sát đám người đăng xa.
Chu Bạch Tự nghiến răng nói:”Vô Địch công tử quả nhiên thủ đoạn tàn nhạn, thân thủ cao minh!”
Truy Mệnh ực một hơi cạn bầu rượu lau miệng nói:”Không phải Vô Địch công tử! Hắn không dùng kiếm, hắn là người cẩn thận chỉ tin tưởng vào đôi tay của mình, chỉ có đôi tay không khi nào hắn quên mang, kiếm có thể quên mang, Thiên Hùng lại chết dưới kiếm.”
Hà Bát hồ nghi hỏi lại:”Vậy ý của ngươi là …”
Truy Mệnh trầm tư nói:”Giết Lý Thiên Hùng ắt là thủ hạ dưới tay Vô Địch công tử, một thủ hạ đắc lực, khả năng lớn là hắn chưa tới đây, bằng không vừa rồi khi chúng ta binh lực phân tán hắn đã có thể dễ dàng xử lý toàn bộ. Đó là cơ hội tốt nhất, với loại người như ắn ắt không bỏ qua thời cơ tốt đến như vậy!”
Trương Ngũ kinh hãi nói:”Gì … gì chứ? … thủ hạ của Vô Địch công tử thân thủ đã như vậy …
Nửa câu sau đã không cần nói ra nữa. Trường Đoản nhị đao, Bạch Hân Như, Lý thị huynh đệ đều minh bạch ý tứ.
Truy Mệnh vẫn nhàn nhạt nói:”Không cần phải bi quan như vậy! Nếu Vô Địch công tửvẫn chưa đến chúng ta phải nhanh chóng tước bỏ thủ hạ của hắn sau đó toàn lực hợp kích đối phó với hắn.”
Bạch Hân Như nói:”Nhưng thân thủ đối phương không tệ. Huống chi, hắn đang ở đâu chúng ta cũng không biết, hắn trong tối, chúng ta ngoài sáng, e là …”
Truy Mệnh cười nói:”Hắn trong tối chúng ta cũng có thể vào tối, chúng tập kích ta chính vào thời điểm này nên hắn đang ở đâu ta nghĩ Chu huynh đễ đã biết …”
Chu Bạch Tự ngước mắt lên cười nói:”Truy Mệnh huynh! Thật là kỳ lạ, ta đang nghĩ tới …”
Lý Thiên Thắng siết chặt chuôi kiếm hỏi gấp:”Ở đâu?”
Chu Bạch Tự đưa tay chỉ lên không trung đáp:”Trên trời!”
Trên trời.
Nửa vầng trăng lạnh ngắt trên cao, ngoại trừ con ưng khổng lồ đang bay lượn, cả bầu trời khí lạnh ngùn ngụt khiến người ta gai hết cả người.
Loại khí hậu này ban ngày thì nóng như lửa thiêu, ban đêm thì lạnh như địa cực.
Lý Thiên Hành nhìn bầu trời trống rỗng một hồi lâu bỗng rùng mình run giọng nói:”Chẳng lẽ là nó, con chim ưng kia sao?”
Truy Mệnh lãnh đạm nói:”Có người trên lưng chim ưng!”
Chu Bạch Tự có thể nhìn thấu nơi ẩn thân của địch nhân không phải là nhìn thấy mà là đoán được.
Con ưng bay trên trời có nhìn cũng chỉ nhận thấy được bộ dáng của nó, căn bản nó bay quá cao mắt người không có cách nào nhìn thấy được trên lưng nó có người hay không.
Chu Bạch Tự có thể đoán được ngoại trừ hắn thiên tính thông tuệ còn vì hắn đặt sinh tử bản thân dưới phán đoán của mình.
Ngoài ra hắn cũng được Truy Mệnh gợi ý.
Địch nhân không phải là Vô Địch công tử, chỉ là thủ hạ của hắn, thân thủ có cao, khinh công có giỏi bất quá chỉ ngang tay với đệ nhị nhân Đoạn Hồn cốc Vô Vị tiên sinh.
Vô Vị tiên sinh muốn giết Lý Thiên Hùng, tự nhiên là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng muốn hạ thủ không dấu vết trước Truy Mệnh tuyệt đối không dễ dàng chút nào.
Huống chi lão đã chết.
Vậy đối thủ dùng cách nào để ẩn thân, sát nhân rời đi mà không bị phát hiện?
Địch nhân giết Lý Thiên Hùng tại sao Truy Mệnh cũng không phát giác?
Lúc này Chu Bạch Tự dễ dàng liên tưởng đến tiếng kêu của con ưng.
Tiếng ưng thê lương vừa khi trong lòng mọi người đang hoang mang, nếu địch nhân xuất thủ lúc này thanh âm phát ra ắt sẽ không làm người khác chú ý.
Có con ưng khổng lồ thu hút sự chú ý tất địch nhân có thể lai vô ảnh, khứ vô tung mà không ai có thể đoán được tình hình.
Bạch Hân Như nhíu mày nói:”Địch nhân trên trời, chúng ta dưới đất, làm sao xuất thủ đây?”
Truy Mệnh cười nói:”Không cần lo lắng! Tự hắn sẽ xuống tới chúng ta thôi!”
oOo
Đêm đã khuya.
Trăng khuyết.
Bốn bế hoang vu, thê lương tịch mịch.
Ba chiếc xe thinh lặng đứng yên một chỗ.
Bên cạnh một đống lửa đã được nhóm lên, hơi nóng táp vào thành xe.
Giữa ánh lửa một bóng người như tựa vào một gò đất nhỏ, tựa như đang vận khí điều tức.
Người ấy là Lý Thiên Hành.
Hốt nhiên, một bóng người từ trên xe phóng xuống.
Lý Thiên Hành lập tức tỉnh giấc, ‘vèo’, gã đã chặn trước mặt bóng người đó, quát khẽ:”Thiên Thắng! Đệ đi đâu!”
Lý Thiên Thắng vận một bộ trang phục mới, kiếm xuất khỏi vỏ, bàn tay cầm đốc kiếm siết chặt, gân xanh nổi đầy trên lưng bàn tay, hai mắt toé lửa căm hờn rít khẽ:”Đệ đi giết bọn chúng!”
Lý Thiên Hành quát gấp:”Đệ đi đâu mà tìm chúng?”
Lý Thiên Thắng trừng mắt nói:”Đệ mặc kệ, đệ chỉ cần biết chúng đang ở quanh đây, lúc này Truy Mệnh tiền bối và Chu đại hiệp đã ngủ đệ đi ra dụ chúng đến!”
Lý Thiên Hành bực tức giậm chân nói:”Cho dù đệ tìm được bọn chúng thì có lợi gì chứ? Đệ không phải địch thủ của bọn chúng mà!”
Lý Thiên Thắng chần chừ một thoáng rồi ngẩng đầu lên dứt khoát nói:”Mặc dù đệ không phải đối thủ của chúng nhưng chỉ cần đệ có thể kêu lên một tiếng ắt Chu thành chủ bọn họ sẽ đến nơi, hung thủ sẽ không thể chạy được, sih tử của đệ có xá gì chứ?”
Lý Thiên Hành vội quát át đi:”Không nên, không nên! Trước hết đệ phải thương thảo với Truy Mệnh tiền bối đã rồi hãy hành động!”
Lý Thiên Thắng gằn nhỏ:”Nếu hỏi họ ch8ác chắn họ sẽ phản đối đệ làm như vậy. Đại ca! Huynh đừng ngăn cản đệ nữa …”
Lý Thiên Hành vừa tức vừa gấp nói:”Ôi! Thiên Thắng! đệ, đệ có thê nào làm vậy được, đệ …”
Lý Thiên Thắng cao giọng:”Đại ca! Bảo trọng!” chớp mắt gã đã biến mất trong màn đêm.
Tâm trạng rối bời lại không dám bỏ vị trí đuổi theo, Lý Thiên Hành chỉ biết ngẩn người như trời trồng.
Lý Thiên Thắng thân hình bắn đi như mũi tên trong chốc lát đã đến nơi Lý Thiên Hùng thảm tử. gã quan sat bốn phía miệng lẩm bẩm:”Lũ ma quỷ! Lũ ma quỷ sát nhân nhất định trốn quanh đây! Ra đây mau, ngươi trốn không được đâu, ra trả mạng cho huynh đệ ta!”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên:”Ta ở đây, ngươi không thấy sao?”
Thanh âm lạnh lẽo như băng giá không mang chút biểu cảm vanglên từ thinh không khiến Lý Thiên Thắng rùng mình.
Ánh trăng bỗng bị che khuất bởi một cái bóng lớn, con ưng khổng lồ từ trên trời sà xuống, mỏ hướng về phía Lý Thiên Thắng, con ưng lật mình một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Lý Thiên Thắng xoay mình há miệng định quát to, tiếc là con ưng đã giang hai cánh quạt mạnh, bụi vàng mù mịt thốc mạnh đến sức ép như ngàn quân tấn tới. Gã đến hít thở cũng khó khăn làm sao mà mở miệng hét ra cho được, dù chỉ là nửa tiếng.
Mỏ con ưng như lưỡi truỷ thủ bén nhọn mổ đến Lý Thiên Thắng, gã miễn cưỡng trụ mã bộ giữ vững người nhưng thân hình lắc lư không ngừng.
Gã đột nhiên xuất kiếm.
Kiếm chém vào mỏ con ưng.
Tinh hoả tung toé, con ưng dù bị bức lui nhưng ngay lúc đó một luồng kình lực ép tới chấn bay kiếm của Lý Thiên Thắng.
Lý Thiên Thắng đến kêu cũng không kêu được một tiếng, cả người té dài xuống đất, người nọ nhận thấy thời cơ đã đến mặc nhiên xuất kiếm.
Hoa kiếm toả sáng, kiếm mau như gió!
Lý Thiên Thắng không thể nhúc nhích, lui cũng không lui!
Phía sau gò đất vanglên một tiếng quát lớn.
Kiếm quang sáng chói, mau như chớp giật!
Kiếm phong kiếm, lưỡi kiếm sát nhân đã bị chặn lại.
Người tới một thân bạch y, thần thái anh tuấn, là Chu Bạch Tự.
Cùng lúc đó, con ưng khổng lổ tung cánh bay lên cao.
Nhưng từ phía sau gò đất sau vài tiếng la hét ba bóng người đồng thời bắn ra hướng về phía con ưng phát ra công kích.
Trong phút chốc bóng người và ưng mù mịt.
Lý Thiên Thắng mặt không đổi sắc, lui người về phía sau.
Tại gò đất đang diễn ra cuộc chiến giữa Chu Bạch Tự và tên sát nhân.
Lý Thiên Thắng lui về phía sau cùng Lý Thiên Hành lao tới trợ giúp Bạch Hân Như cùng Hà Bát, Trương Ngũ đối phó với con ưng.
Quả là se sẻ săn mồi, hoàng tước phía sau.
Đây chính là thâm ý của Truy Mệnh khi nói ‘Địch nhân sẽ tự tới’
Một cái bẫy.
Chu Bạch Tự nhìn thẳng người nọ lạnh giọng thốt:”Thật ra ngươi chẳng cần che mặt!”
Người nọ một thân y phục đen ngòm bất động không nói.
Chu Bạch Tự lại nói:”Ta sớm đã biết ngươi là ai!”
Mi tâm người nọ khẽ lay động một cái như thắc mắc.
Trăng sáng, ánh sáng nhàn nhạt phủ xuống bộ y phục đen ngòm của y cùng bộ trang phục trắng toát của Chu Bạch Tự.
Chu Bạch Tự vừa cười vừa nói:”Nhất Kiếm Đoạt Mệnh! Trừ ngươi ra quả thật ta không thể nghĩ đến một người nào khác!”
Người nọ vụt đưa tay kéo tấm khăn che mặt xuống, vẻ mặt đầy sát khí nhưng vẫn lộ ra vẻ cao ngạo nói:”Tốt! Ngoại trừ Nhất Kiếm Đoạt Mệnh Thi Quốc Thanh ta thì còn ai có thể đến!”
Chu Bạch Tự bỗng chắp tay hướng về Thi Quốc Thanh nói:”Đêm nay ắt không tránh khỏi một trường quyết đấu, lần tranh chấp trước ta muốn thỉnh giáo huynh một việc!”
Thi Quốc Thanh trấn tĩnh như sơn lạnh lùng thốt:”Được! Ngươi cứ hỏi, ngươi hỏi xong ta cũng có chuyện muốn hỏi!”
Chu Bạch Tự đáp:”Huynh quật khởi từ Côn Lôn, xét tài trí, võ công đều thuộc hàng thanh niên kiệt xuất của Côn Lôn, tại sao lại cam tâm khuất mình xưng thần với Đoạn Hồn cốc Vô Địch công tử?”
Thi Quốc Thanh trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đâu lên đáp:”Đúng vậy! Ta tại phái Côn lôn đích thực là nhất lưu kiếm thủ, nhưng mục tiêu của ta là chưởng môn nhân, bọn họ lại chỉ cho ta một cái danh hão ‘Hậu khởi chi tú’ rồi thôi. Ngoại trừ Vô Địch công tử còn ai có thê mang lại cho ta chức chưởng môn nhân chứ?”
Chu Bạch Tự quả nhiên thất kinh.
Người thông minh thường lý tưởng rất cao.
Lý tưởng cao, tham vọng lớn, một khi thất bại thường xem trọng hơn người thường.
Như Nhất Kiếm Đoạt Mệnh Thi Quốc Thanh, thanh niên đắc hí, kiếm thuật siêu phàm, xét võ công ắt đứng đầu Côn Lôn nhưng xét phẩm hạnh, tài cán thì lại không phải là một lựa chọn lý tưởng cho chức chưởng môn.
Bởi Thi Quốc Thanh thái độ cao ngạo, dưới mắt khôngngười cho nên mọi việc xử lý đều không ổn, hoạch định không đủ tầm nên không lấy được sự tín nhiệm của người khác.
Nhưng gã chẳnglấy đó làm răn để sửa đổi mà lại vì mục đích của mình bất chấp thủ đoạn.
Gã cho rằng chỉ có Vô Địch công tử mới có thể yểm trợ gã nên dù khuất mình làm thủ hạ cũng không hối tiếc.
Chỉ là, Vô Địch công tử là loại người dễ bị lợi dụng đến thế sao?
Đáng tiếc Thi Quốc Thanh trong cuộc u mê đã không băn khoăn đến điểm này.
Lối nghĩ của gã quả thật đáng sợ, tính cách cuồng ngạo, quả thực làm Chu Bạch Tự kinh hãi.
Thi Quốc Thanh lạnh giọng thốt:”Ngươi hỏi xong rồi chứ?”
Chu Bạch Tự thở dài đáp:”Hỏi xong rồi, xin mời!”
Thi Quốc Thanh nói:”Chậm đã, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi!”
Chu Bạch Tự buôn tay xuống đáp:”Huynh cứ hỏi!”
Thi Quốc Thanh thanh âm lãnh khốc vô tình như cơn gió lạnh giữa đêm:”Ngươi muốn đơn dả độc đấu hay quần công?
Chu Bạch Tự lãnh đạm đáp:”Đương nhiên chỉ hai ta giao đấu, những người khác không can hệ!”
Thi Quốc Thanh hừ lạnh:”Thật sao?”
Chu Bạch Tự nhạt nhẽo đáp:”Nhất ngôn ký xuất!”
Thi Quốc Thanh ha hả cười lớn:”Ngươi trúng kế ta rồi! Trận chiến hôm ấy ngươi là bại tướngdưới tay ta. Nếu hôm nay ngươi lấy nhiều đánh ít còn có cơ hội nhưng lại vì cái danh dự bản thân mà bỏ đi một cơ hội tốt, thật là ngu ngốc!”
Chu Bạch Tự đáp:”Ta xem ngươi nên ít lời đi là tốt hơn, lần trước ta bại là do ngươi gian trá, lần này ta đã có phòng bị, võ công ngươi vốn không phải địch thủ của ta, muốn thủ thắng là chuyện khó khăn nếu ngươi vẫn cuồng ngạo tự đại ta e rằng không tốn mấy khí lực cũng có thể đả bại ngươi.”
Thi Quốc Thanh nhất thời chấn động, khí thế cao ngạo thâu liễm, hắn dù gì cũng liệt hàng danh gia kiếm thuật, ‘không thể khinh địch’ bốn chữ yếu quyết hắn đã sớm lĩnh ngộ, thần thái gã nhanh chóng khôi phục vẻ tinh anh nhưng giọng nói vẫn không phục:”Bằng vào trí lực của ta muốn giết ngươi dễ như lật bàn tay!”
Chu Bạch Tự cười nhạt đáp:”Cứ như ngươi nói vậy, dù ngươi có giết được ta, thắng ta thì bọn họ tuyệt không cản ngươi, xuất chiêu đi!”
Thi Quốc Thanh dẫu cuồng ngạo tự đại nhưng vẫn không thể không khâm phục sự trầm tĩnh của Chu Bạch Tự, gã cười lạnh:”Vô luận kết quả như thế nào khi Vô Địch công tử đến đây các ngươi đều chết không có đất chôn!”
Chu Bạch Tự nhíu mày nói:”Vô Địch công tử quả thực có thể tín nhiệm ngươi đến vậy?”
Thi Quốc Thanh ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý đáp:”Đương nhiên, nếu hắn không tín nhiệm ta, xem ta như tâm phúc làm sao có thể tự thân mình cưỡi ngựa còn đưa ta con ưng khổng lồ để đi chứ!”
Chu Bạch Tự thở dài thốt:”Ngươi đã nghĩ như vậy ta không cần phí lời nữa, chỉ là ta phải nhắc nhở ngươi một câu, trận chiến này vô luận ai thắng ai thua chung quy sẽ có một người ngã xuống, có thể nói là sinh tử đấu nên ta xuất thủ ắt bất dung tình, ngươi nên lưu tâm chú ý!”
Thi Quốc Thanh chậm chạp nâng kiếm ngang ngực, từng câu từng chữ chầm chậm nói ra:”Ta hiểu rõ! Ngươi cũng phải nhớ kỹ, ta một kiếm giết được ngươi ắt không dùng đến kiếm thứ hai, ngươi yên tâm!”
Lời nói chấm dứt cả hai bỗng tĩnh lặng, một trường huyết chiến sắp diễn ra.
Sinh tử chiến.
Trăng sáng, gió nhẹ.
Ai tin khách vượt dặm trường
Chỉ xem trăng phủ dặm đường vãng lai.
Thiết tưởng cổ nhân cũng đã ngước đầu ngắm ánh trăng tại nơi này, cũng cô liêu tịch mịch.
Ánh trăng phủ nhẹ xuống mặt đất, loang trên vai Thi Quốc Thanh cùng Chu Bạch Tự.
Nơi này vẫn yên tĩnh lạ thường, vẳng lại từ xa tiếng binh khí va chạm, mơ hồ có thể nghe được tiếng quát tháo cùng tiếng ưng rít lên giận dữ.
Chu Bạch Tự cùng Thi Quốc Thanh vẫn chưa xuất thủ, vẫn tại mảnh đất trống ấy, những gò đất gần nhất cũng cách trăm trượng.
Đất trống vốn cũng không bằng phẳng, rải rác trên mặt đất không ít những tảng đá to, nhỏ, cũng khó mà gọi là đá mà chỉ là những đống bùn đất dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt mà thành.
Cả hai vẫn bất động.
Chu Bạch Tự hiểu rõ hắn muốn giết chết Thi Quốc Thanh tuyệt đối không thể gấp gáp.
Gấp sẽ sơ hở, sơ hở sẽ dẫn đến sai lầm, sai lầm ắt tử vong.
Cho nên gã tuyệt đối không dễ dàng xuất thủ.
Thi Quốc Thanh mặc dù cuồng ngạo, nóng nảy nhưng hắn biết đối thủ là ai, cho nên hắn bình tâm tĩnh khí chờ đợi, chờ đợi cơ hội xuất thủ.
Bởi đối phó với Chu Bạch Tự một chiêu không thành ắt dẫn đến bại vong, nên hắn không thể không thành.
Bọn họ đều hiểu rõ võ công của nhau, trong lòng vốn cũng có điểm bội phục đối phương.
Bọn họ tuyệt đối không dễ dàng ra tay, một khi đã ra tay ắt thạch phá thiên kinh, sinh tử quyết.
Nhưng bề ngoài bọn họ đều rấn an nhiên, Chu Bạch Tự thậm chí trên mặt còn có nụ cười. Thi Quốc Thanh vừa hít thở một hơi, ánh mắt như đang đặt trên ánh trăng sáng, dường như cả người chìm trong trăng thanh gió mát.
Có ai tưởng được đây là thời khắc trước sinh tử chiến?
Đột nhiên, hai bóng trắng đen chớp động.
Trong thinh không vẽ ra những tiếng gió rít gấp gáp.
Tiếng hét, âm ba!
Thi Quốc Thanh động trước!
Thân người hắn rùn xuống, hai tay quào lấy hai nắm bùn ném về phía Chu Bạch Tự.
Trong trận chiến trước, luận kiếm thuật hắn chẳngchiếm tiện nghi nhưng khi đấu nội lực hắn mượn thế đã kích trúng Chu Bạch Tự một chưởng.
Cho nên hắn quyết định trước hết tiêu hao nội lực của Chu Bạch Tự.
Đây rõ ràng là một hành động sáng suốt.
Chu Bạch Tự không dùng tay chống trả.
Nhưng đám bùn đất mang theo kình khí bay đến mang theo không năm trăm cũng ba trăm cân lực đạo?
Nếu dùng kiếm ngăn chặn nhất định không phải biện pháp.
Chu Bạch Tự hoàn toàn không sợ hãi, gấp gáp, gã xoay kiếm vít một khối bùn nhắm vào đống bùn kia hất ra.
Quả là một hành động sáng suốt, kỳ nhân kỳ hành.
‘Ầm’ một tiếng.
Hai đống bùn chạm nhau giữa không trung, đống bùn như nở hoa bắn tung toé ra bốn phía.
Chu Bạch Tự lại hét lớn, mũi kiếm lại vít lên một đống bùn.
Đống bùn lại bắn vào không trung.
‘Rầm!’ đống bùn lại vỡ tan.
Từng mảnh vụn li ti bắn ra tứ phía.
Đầy trời ánh cát vàng.
Giữa đống bùn lầy ngập trời lại bắn ra tiếp một khối bùn to tướng.
Lại một tảng bùn khác bay ra ngăn chặn.
Bùn bay đầy trời bao phủ cả thân ảnh của Chu Bạch Tự cùng Thi Quốc Thanh.
oOo
Con ưng khổng lồ vừa có người lao ra liền giang cánh muốn bay lên cao.
Ưng đã lên tầng không e rằng không có người nào có thể làm hại được nó.
Chỉ là nơi này gò đất chập chùng, đôi cánh sải dài mười thước của nó khó mà vung ra để lấy đà bay lên.
Nó cần vùng đất trống ước chừng ba mươi thước mới cỏ thể cất cánh. Khi đã giương cánh bay cao ai mà bắt giữ được nó.
Con cự ưng hành động cực kỳ linh hoạt, nó kêu dài một tiếng đã lao ra hơn mười trượng.
Ngay lúc đó, một bóng trắng lướt tới, khing công của Hân Như cao nhất tất là người đuổi kịp trước tiên.
Nàng vừa tới kiếm đã phóng vào cổ con ưng.
Nàng dù gì cũng là một nữ tử trẻ tuổi, đảm lược còn nhỏ, đối với dị vật trong lòng không khỏi nảy sinh thương cảm.
Do vậy, kiếm phóng ra nhưng mắt nàng nhắm lại nên trượt khỏi mục tiêu.
Nguyên nhân cũng không ngoài việc nàng không nhẫn tâm giết chết con cự ưng.
Con ưng dường như có linh tính, nó khép cánh, rít lên, rối quạt cánh.
Hai cánh quạt mạnh tạo thành cơn gió xoáy cuộn đám cát vàng tung lên không trung.
Nữ hài tử về công phu mang tính tiểu xảo, hoa dạng đa phần đều luyện tốt bởi thân thể họ nhẹ nhàng như mèo vậy, nhưng hạ bàn của nữ hài tử phần lớn đều không ổn định, bởi chân của họ thon.
Chân nữ hài tử to quá sẽ rất khó nhìn.
Bạch Hân Như cũng không ngoại lệ.
Nàng còn chưa kịp mở to mắt thì kiếm đã bị đôi cánh to lớn quạt ra, cả thân hình cũng bị quạt bay ra ngoài.
Khi nàng đã mở to mắt ra được thì thân hình đã dừng cách xa một trượng, thân nàng bay ra như chim yến lượn, mũi chân đạp xuống đất như điểm xuống mặt hồ nước phẳng lặng. Con ưng chỉ quạt hai cánh trong phạm vi mười thước mà kiếm của nàng đã bắn xa hai trượng ghim vào một gò đất.
Con ưng đã lao đến vùng đất trống thì sau gò đất lại phóng ra một người, ‘roạt’ mũi kiếm phóng ra nhắm nó mà đâm tới.
Tiếp sau cũng vang lên tiếng quát tháo, một mũi kiếm nữa đồng thới phóng ra.
Người đầu tiên là Lý Thiên Hành, tiếp sau đó chính là Lý Thiên Thắng.
Hai người vừa tại xe ngựa làm trò giờ lại hợp sức mong thành ‘sát thủ’.
Kiếm chưa đến nơi, con ưng như có linh tính hai cánh liền phất lên.
Lý Thiên Hành cả kiếm lẫn người bắn ra sau ngoài một trượng.
Lý Thiên Thắng bị quét trúng tay phải, đốt ngón tay gần như gãy lìa.
Con ưng này quả thực to lớn vô cùng, căn bản không ai có thể lại gần nó được.
Nhưng vẫn còn người có thể.
Con ưng lướt đi mười thước đã đến được bãi đất trống, hai cánh giang ra lấy đà bay lên.
Đúng lúc hai cánh nó vừa giang ra hai bên mình nó nhoáng lên hai bóng người, một cao một thấp.
Trường Đoản nhị đao.
Cánh trái của nó vừa giang ra đao của Trương Ngũ đã ghim xuyên qua, cắm sâu xuống đất.
Con ưng đau đớn cùng cực, rít lên lanh lảnh, cánh phải lật ngang quét về phía Trương Ngũ.
Lão vội buông đao thối lui nhưng vẫn không kịp, cả người trúng chiêu bắn tung vào gò đất đằng xa.
Con ưng điên cuồng giãy dụa rốt cuộc cũng thoát khỏi đao của Trương Ngũ, lập cập giương cánh muốn bay đi.
Tiếc là nó vẫn chậm một bước.
Đoản Đao Hà Bát thân hình nhỏ bé, thân thể linh hoạt đã tiếp cận nó, một đao xuyên bụng.
Nó rít lên đau đớn, cánh phải quét loạn, Hà Bát đắc thủ thoái lui nhanh chóng vẫn bị quét trúng bắn tung lên không trung.
Nó dù gì cũng là bách điểu chi vương, trúng thương hai nơi nặng nề nhưng vẫn có thể mạnh mẽ bay lên. Nhưng cánh trái bị đâm lủng nên mất thăng bằng, nhất thời không thể bốc lên cao được mà là là cách mặt đất khoảng một trượng, máu nhỏ thành hàng trên mặt cát vàng.
Một bóng trắng lướt tới, Hân Như.
Khinh công nàng cực cao, thân hình linh hoạt, con ưng vết thương đang đau nhức nhất thời không chú ý, nàng xoay mình bắn thẳng lên không trung, mũi kiếm xoáy về phía đầu nó.
Nó rít lên thê thảm, Hân Như buông kiếm bắn tung người về phía sau.
Con ưng rốt cuộc đã rơi xuống mặt đất, toàn thân co giật, giãy giụa.
Hân Như vẫn chưa hoàn hồn, nàng đứng trên một gò đất đằng xa thở dốc.
Từ đầu con ưng máu phun ra như suối.
Kiếm, đã ghim vào đỉnh đầu.
Con ưng khổng lồ cuối cùng cũng bất động, nó không thoát được ma trảo của tử thần.
Lông chim phủ đầy đất, con ưng đã im lặng trên mặt đất.
Bọn họ vẫn đứng một bên chưa hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.
Thú nuôi của Vô Địch công tử đã như vậy, chủ nhân của nó còn đáng sợ đến mức nào?
oOo
Từng tảng bùn không ngừng va chạm giữa không trung.
Bất ngờ, tiểng va chạm bỗng ngưng lại.
Lúc này, không gian chợt tĩnh lặng lại là một chuyện rất không bình thường.
Chỉ là Chu Bạch Tự cùng Thi Quốc Thanh đều phát hiện xung quanh họ chẳng còn đống bùn nào nữa cả.
Cách bọn họ chừng hai mươi thước còn có một đống bùn to như chiếc bàn trà.
Chỉ có một.
Nhất định phải đoạt được.
Vô luận ai đoạt được ném về phía đối phương ắt sẽ chiếm ưu thế, đối phươn dù ngăn cản hay né tránh đều rơi vào thế hạ phong.
Bất cứ ai một khi đã bị đối phương chiếm ưu thế ắt không thể cứu vãn đại cục.
Cho nên Thi Quốc Thanh, Chu Bạch Tự vừa ngừng tay thân hình đã lao đến đống bùn đó, nhanh như chớp giật.
Thi Quốc Thanh nhanh hơn một bước.
Đầu ngón tay hắn đã chạm vào đống bùn, trong lòng hắn mừng rỡ như lấy được vàng.
Bỗng nhiên hắn chợt nhận thấy đối phương có điểm khác lạ.
Hắn cảm thấy có điểm gì đó không đúng nhưng lại không biết mình sai ở chỗ nào.
Hắn nâng đống bùn lên, vô luận nặng hay nhẹ hắn nâng rất vững tay.
Hắn chợt chấn kinh, phản thủ rút kiếm.
Trước mắt hắn kiếm quang chói mắt.
Tả thủ hắn buông đống bùn rớt ầm xuống đất, hắn đã biết hắn sai ở điểm nào.
Đáng tiếc, sai lầm đã có, hắn không thể cứu vãn.
Hắn phản thủ rút kiếm, kiếm ra khỏi vỏ được một nửa liền dừng lại.
Hai mắt hắn trợn trừng, gương mặt méo mó, toàn thân run rẩy.
Yết hầu của hắn có một cây kiếm xuyên qua.
Con người là một loại động vật rất buồn cười, bọn họ đa phần như nhau thường vì một sự tình tầm thường hoặc một món đồ tầm phào hoặc vì tranh hơi dẫn đến đấu nhau trời long đất lở, tranh đoạt không nhường.
Người ngoài thấu suốt, quả là một danh ngôn, khi người ta tranh chấp ngươi là người đứng xem thì thường thường sẽ có sự đánh giá sự tình hết sức thấu triệt. Sau đó liền cho rằng sự tranh chấp ấy quả thực quá vô vị.
Nhưng nếu ngươi là người trong cuộc lại tuyệt đối không thể nghĩ như vậy.
Giống như ngươi đến một nơi cảnh vật tuyệt mỹ, không có gì ước thúc cho ngươi tha hồ ngắm nghía với việc cho ngươi đến nhưng qui tắc đủ điều, hạn chế đủ kiểu ắt là ngươi sẽ lưu luyến, ấn tượng hơn nhiều.
Điều này cũng như ngươi bước vào một toà thành và đứng cách xa trăm bước nhìn ngắm, cảm giác tất hoàn toàn khác nhau
Cũng chẳng khác ngươi leo lên núi, thăm thú khắp nơi ắt sẽ hiểu rõ địa thế. So với việc ngươi nhìn nó từ xa đó hoàn toàn là sự khác biệt, hai cảm giác khác nhau.
Chính là lúc ngươi làm một điều gì đó không kịp suy nghĩ thì sau này ngươi cũng không có cơ hội để làm lại.
Trong trận chiến này, Thi Quốc Thanh nếu có thời gian để suy nghĩ một chút có lẽ đã không chết dưới kiếm của Chu Bạch Tự.
Hắn lúc ấy thầm nghĩ nếu đem đống bùn ném Chu Bạch Tự ắt hắn sẽ thủ thắng.
Trong lúc đó Chu Bạch Tự cũng nghĩ như thế.
Nhưng đống bùn chỉ có một, Chu Bạch Tự đột ngột thông suốt.
Tại sao phải tranh đoạt đống bùn?
Tại sao không dùng thời gian đó để rút kiếm?
Chu Bạch Tự nhất thời thông suốt nhưng chậm một sát na suy nghĩ hắn chậm hơn Thi Quốc Thanh một bước.
Thi Quốc Thanh tinh thần tập trung trên đống bùn, Chu Bạch Tự tâm lại đặt trên thân kiếm.
Thi Quốc Thanh hạ thân, bấu lấy đống bùn.
Thân hình hắn tự đặt vào thế cúi người hết sức bất lợi, tay lại vướng vào đống bùn không thể linh hoạt.
Thời điểm đó, cơ hội đó Chu Bạch Tự tuyệt không bỏ lỡ.
Gã rút kiếm
‘Keng’, tiếng kiếm ra khỏi vỏ làm Thi Quốc Thanh cả kinh, tinh thần hỗn loạn, nghi hoặc.
Lúc này, kiếm quang đã lấp loáng.
Thi Quốc Thanh không phải gã ngốc, hắn lập tức biết hắn sai ở điểm nào.
Đáng tiếc hắn không có thời gian để sửa chữa sai lầm của mình.
Thân hình hắn mới thẳng lên, tay buông tảng bùn, yết hầu đã chạm vào kiếm của Chu Bạch Tự.
Hắn hồi thân rút kiếm, thân kiếm mới lộ ra một nửa, kiếm của Chu Bạch Tự đã xuyên qua yết hầu.
Kiếm của hắn rốt cuộc không rút ra được.
Nhất Kiếm Đoạt Mệnh mà ngay cả cơ hội rút kiếm ra cũng không có.
Hắn hối hận vì đã quá xem trọng đống bùn, xem nó quá trọng yếu.
Hắn hối hận vì không nghĩ ra sớm một chút.
Đáng tiếc, con người ai cũng nhiều lần hối hận vì những việc mình đã làm, thời điểm hắn hối hận đã muộn.
Chu Bạch Tự nhìn Thi Quốc Thanh chầm chậm ngã xuống.
Gã vĩnh viễn không thể quên ánh mắt của hắn trước khi chết.
Ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, phẫn nộ, kinh nghi cùng oán độc.
Lòng bàn tay gã bỗng lạnh toát.
Gã cảm thấy chiến thắng của gã thật sự có chút may mắn.
Lần tranh đấu trước gã cũng đã sai lầm.
Lần đó, gã cùng hắn giành giật thanh kiếm, toàn lực tranh đoạt, hắn buông kiếm xuất chưởng kích trúng gã một chiêu.
Lúc ấy gã cũng hận mình tại sao lại dồn lực đoạt kiếm? Tại sao không buông kiếm xuất thủ?
Đó là kinh nghiệm, hôm nay tình huống tương đồng nhưng lại đặt trên mình đối phương.
Lần đó hắn thoát chết hoàn toàn nhờ vào sự trấn tĩnh, ứng biến và được Truy Mệnh trị thương, may mắn sót lại một mạng.
Hôm nay, rõ ràng Thi Quốc Thanh không có được cái vận khí đó.
Cái này gọi là ‘Gậy ông đập lưng ông’
oOo
Đám người Hân Như lần lượt xuất hiện bên cạnh Chu Bạch Tự.
Tiêu diệt được địch nhân bọn họ tự nhiên thở phào một hơi. Nhưng lúc ấy cái cảm giác cường địch đang tới khiến bọn họ khôn khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tuy không tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa Chu Bạch Tự cùng Thi Quốc Thanh nhưng bọn họ có thể đoán được sự thảm liệt của trận chiến.
Chu Bạch Tự cũng biết bọn họ đã trải qua một trường ác đấu, con ưng kia ắt không dễ đối phó, chỉ cần nhìn thấy thương thế cùng sự mệt mỏi của bọn họ gã liền đoán ra.
Chu Bạch Tự phất tay áo nói:”Chúng ta quay về thôi!”
Quay về? Đúng rồi! quay về với Truy Mệnh chứ!
Truy Mệnh một người đang trấn thủ ba chiếc xe ngựa.
oOo
Sở trường của Thanh Sam Thập Bát kiếm là khinh công, lúc phi thân thanh sam tung bay, kiếm pháp như gió thoảng nên được giang hồ xưng tụng là Thanh Sam Thập Bát kiếm.
Thanh Sam Thập Bát kiếm thì Lý Thiên Hành công lực cao nhất, Lý Thiên Thắng kiếm pháp giỏi nhất, bọn họ khinh công tự nhiên không tệ.
Nhưng hai người bọn họ so với Trường Đoản nhị đao thì thật là không nên so sánh.
Đoản đao Hà Bát khi chạy như một cuộn vải quay tròn, lăn lăn lộn lộn, nhưng bất kể ngươi chạy như thế nào cũng đều ở sau lưng lão.
Lão còm nhom Trương Ngũ thì ngược lại, đôi chân ốm nhóm không miếng thịt của lão không dài nhưng sải bước của lão lại gấp ba người thường, chưa cần chạy cũng đã như người thường bỏtrốn.
Đáng tiếc, xét khinh công Hân Như còn trên một bậc.
Toàn thân nàng phiêu hốt như gió, bạch y tung bay, khi di chuyển như đang nương theo làn gió cuốn đi, dường như không ai theo kịp nàng.
Có thể song hành với nàng ắt chỉ có một người, Chu Bạch Tự.
Cũng chẳng thấy gã có bộ pháp gì, chỉ là nói chạy thì gã chạy, gã nhấc bước cảnh vật hai bên liền như ảo ảnh, bên tai cuồng phong rít lên, Hân Như cũngkg vượt qua được gã.
Nhưng gã có nói nếu lấy đôi chân gã đuổi theo kịp Truy Mệnh thì ắt lúc đó mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây.
Đôi chân của Truy Mệnh có thể bước theo những góc độ khó mà tin được, khi gã chạy có khi còn nhanh hơn gió thổi. Cho nên trong giang hồ xét về thuật truy tung cái ngôi đầu không ai dành với gã cả.
Mã bộ của gã ổn định, cước pháp lại nhanh không thể tưởng tượng, người giang hồ tặng cho đôi chân ấy cái tên ‘Thiên hạ đệ nhất cước’
oOo
Lý thị huynh đệ vừa đuổi theo tới nơi.
Bọn họ vừa đến liền chấn kinh.
Nguyên do bọn Hân Như đều bất động ở phía trước.
Hà Bát, Trương Ngũ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lý thị huynh đệ chầm chậm nhìn lại phía sau, không nhìn còn tốt, vừa quay lại sắc mặt họ đột biến, mồ hôi tràn ra như thác đổ.
Tiếng tiêu. Là tiếng tiêu, là khúc ‘Phá Trận’.
Tiếng tiêu chợt biến đổi, vừa đằng đằng sát khí lại chuyển qua ôn nhu buồn bã đến rơi lệ, bầu không khí như đặc quánh.
Bạch y nhân.
Bạch y nhân tay cầm ngũ tiêu, bước nhẹ dưới ánh trăng, toàn thân như hoà vào tiếng liêu vang vọng.
Bạch y nhân niên kỷ tuyệt không quá tứ tuần, thần sắc cô tịch, nhưng gương mặt tuấn tú, ngay cả Chu Bạch Tự cũng tự thẹn không bằng, mi tâm ẩn ước linh khí căn bản không thuộc loại người trần tục.
Ai cũng không thể tin được ác danh trùm thiên hạ, xuất thủ không sinh cơ, là hắn, Đoàn Hồn cốc chủ Vô Địch công tử.
Nhưng bọn họ không thể không tin bởi vì ngoại trừ Vô Địch công tử ra thiên hạ còn ai có thể truy tung bọn họ đến đây?
Vô Địch công tử! Ôi, Vô Địch công tử đã xuất hiện.
Một hồi lâu bọn họ mới dời ánh mắt sang Truy Mệnh, điều này cũng do Vô Địch công tử xuất hiện làm chấn động thần trí của họ.
Truy Mệnh lúc này ngồi trên một gò đất nhỏ phía trước ba chiếc xe ngựa, xem gã rất bình thản như chẳng có gì xảy ra.
Gã đến nhìn cũng không nhìn Vô Địch công tử lấy một cái nhưng sau gáy gã mồ hôi đã loang ra ướt áo, gã nốc từng ngụm rượu lớn, dưới chân gã lăn lóc ba vò rượu cạn khô.
Bọn họ biết gã ở thị trấn đã mua năm vò rượu, trên đường đến đây gã cũng chỉ mới uống hết một vò. Vậy mà lúc này gã làm một hơi cạn sạch bốn vò thật khiến người khác kinh dị.
Nhưng bọn họ cũng biết tửu khí của gã càng lớn thì thân thủ lại càng cao minh, đối phó địch hân càng mạnh mẽ.
Vô Địch công tử chân chính là địch nhân lớn nhất của gã.
Vô Địch công tử thổi tiêu, gã uống rượu khiến cả đám Chu bạch Tự thật chẳng biết làm sao cho phải.
Ai mà tưởng được dưới cảnh tượng u nhã như vậy lại ẩn tàng một trường kinh thiên động địa, một trận huyết đấu thảm liệt.