Mắt Hoa Nùng lạnh đi.
Vì Thương Ngưng bại trận.
Đúng vào lúc bại trận, hắn nhìn thấy toàn bộ ánh lửa trong mắt Hoa Nùng đồng thời tắt ngấm.
Hắn sợ phải nhìn thấy sự tắt lụi ấy. Như thời hắn còn bé, hắn không có nhiều pháo để chơi, chỉ có đúng một bánh pháo nhỏ, một bánh pháo nhỏ bé ít ỏi hơn nhiều so với người khác. Hắn đốt cũng trân trọng một cách đặc biệt, hắn phải đợi mọi người đều đốt xong rồi, tất cả những tiếng đùng đoàng vang động trở nên lẻ tẻ, mới đốt bánh pháo nhỏ mình yêu quý ấy.
Thế nhưng nó dù gì cũng phải nổ hết. Hắn sợ phải nhìn thấy sự tàn lụi tiêu tan. Đúng vào lúc hắn đang sợ phải cảm thụ lại cảm giác khi bánh pháo nhỏ sắp nổ hết, từ nơi xa truyền lại tiếng ầm ĩ vang động của mọi người nói trời nói đất.
Tỉnh Thiệu Phi đột nhiên hét lớn: “Ngươi không thua, lão Thương, ngươi không thua!”
“Thế này không công bằng, chúng ta vừa mới so tài, đánh lại đi!”
Nhưng không ai nghe thấy tiếng y nói, y bị vùi lấp giữa tiếng hoan hô của chúng nhân.
Chuyện này Thương Ngưng đâu có để tâm tới, hắn chỉ để tâm tới đôi mắt Hoa Nùng thôi.
Đôi mắt sáng như sao ban sớm đã lạnh rồi. Lồng ngực mấy năm nay được bao thắng lợi lấp đầy như bị người ta hút mạnh một cái, thoáng chốc đã rỗng không.
Hắn khổ sở gửi đi ánh mắt, trong mắt hắn lộ ra lời cầu xin của đứa bé con: “Đừng!”
Tận đáy lòng hắn đang gào lên với Hoa Nùng: “Đừng…” chỉ cần nàng giữ vững qua thời khắc này, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội nữa, chỉ cần nàng cho ta một “lần sau”…
Nhưng hắn không còn đợi được ánh mắt đáp lại của nàng.
Lòng hắn đau như băng tan tuyết lở, ngọc nát thành nghiêng, tơ tàn lụa xé.
“Người không nên đi lại đi rồi!”
… Hắn đột nhiên nhớ tới câu này.
Hắn không hận ai cả, chỉ hận chính mình. Rõ ràng là thứ tới tận tay rồi, tại sao hắn không tin? Tại sao nghi vấn? Tại sao lại phải đi thử đổ vỡ xem nó có phải là thật không?!
… Mọi thứ trên đời đều không thể xem là thật, cũng không sao tránh khỏi sự đổ vỡ. Nhưng cho dù có như vậy đi nữa, nó cũng thật tốt đẹp. Giả cũng giả thật tốt đẹp, chỉ cần giả tới mức hoàn mỹ là tốt rồi. Mình sao lại không thể nhìn thấu cái hoàn mỹ ấy chứ?
Cái hoàn mỹ mà mình kỳ vọng thực ra không hề tồn tại, sự không hoàn mỹ chính là trạng thái tâm lý của bản thân.
Thương Ngưng lặng lẽ lùi lại.
Thậm chí tất cả những thứ thuộc về hắn cũng đã sớm hạ màn.
Hắn đã đoán ra kết cục này, thực sự hắn cũng đã đoán đúng. Bởi vì hắn âm thầm ẩn đi, bao thủ tục cần phải làm trên thế gian được rút gọn rất nhiều: Hoa Nùng là nữ tử rất thông minh, kể cả có liên hệ với Thương Ngưng cũng luôn luôn tự khống chế rất tốt, không để cho người khác có được mấy điều để nói. Do đó chỉ cần một năm, nàng đã tiêu diệt sạch sẽ những dấu vết nơi miệng lưỡi thế nhân về mình và Thương Ngưng.
… Một năm sau, nàng gả cho Tỉnh Thiệu Phi.
Tỉnh Thiệu Phi lúc đầu vì lòng kiêu hãnh tuổi trẻ, thường kiên trì nói rằng Thương Ngưng không thua.
Nhưng khi y nói điều này, người khác toàn cho rằng y khiêm tốn. Dần dần, y không nhắc tới nữa.
Y đã có một hôn lễ ồn ào nhất trần đời. Hôn lễ như vậy, phải chăng ai ai cũng ao ước? Cũng đủ để khiến y và Hoa Nùng lấy làm tự đắc. Nhưng không hiểu vì sao, y không được đề tên “Danh Khí Phổ”.
Tỉnh Thiệu Phi xuất thân hàn sĩ, một khi thành công, dù ít dù nhiều cũng có một số điều mọi người không muốn thấy, rồi sự phẫn hận lẫn bừa bãi từ từ lộ ra. Dần dần, tiếng tăm của y trở nên không tốt lắm. Dần dần, mọi người lại nhớ đến Thương Ngưng.
… Hiện giờ, dẫu Tỉnh Thiệu Phi đã tuyệt không nhắc đến, nhưng dần dà mọi người đều bắt đầu nói: “Thực ra Thương Ngưng không thua…”
Đây chẳng qua là một chút tế nhị của nhân tình thế thái, nhưng Thương Ngưng không hề hay biết.
Sau ngày hôm đó, hắn suy nghĩ rất lâu – như thời xưa ở Ưng Đàm, đoạt ngôi đầu Tử Đệ Hội rồi, hắn mới kinh ngạc nhận ra cái chết của phụ thân; sau lần ở Quần Ngọc sơn, hắn mới kinh ngạc nhận ra cái chết của nội tâm mình.
Hắn thường nhớ lại câu chuyện phụ thân từng kể cho nghe, nhớ lại lời Tỉnh Thiệu Phi nói, nhớ lại rất nhiều. Hắn đột nhiên hiểu được thâm ý nằm trong câu chuyện ấy: Cuộc đời là một bữa tiệc lớn, tối thiểu thì ai nấy đều kỳ vọng cái nhân gian của mình là một bữa tiệc lớn. Bọn họ chuyên tâm chuẩn bị, mỗi món thịt món rau, từng cái bát cái đĩa, chọn được ngày tốt rồi, làm ra đường vàng đường bạc (17), mời đủ hết bạn bè thân thuộc, rồi chờ đợi ngóng trông, đợi tới ngày ấy để trang hoàng sắp đặt.
… Nhưng không phải tất cả mọi người đều có may mắn ấy, khi tiệc rượu bắt đầu, đa số sẽ phát hiện ra, không ngờ thiếu mất một cái gì, như câu chuyện đó nói: “Cần đến thì không đến”. Cuộc đời chỉ mong thu xếp cho được một lần viên mãn, nếu như chẳng viên mãn, sẽ khiến cho người thích tính toán phải nghĩ ngợi: Việc mình khổ tâm lo liệu dường như đã bị bạc đãi. Do đó chủ nhân sẽ liên tục nhắc tới, nhưng cái sự nhắc ấy bản thân nó đã là bi kịch rồi… nhắc tới mức cuối cùng chỉ còn lại mình mình đối mặt với tiệc rượu ôm sênh (18) ca hát lảm nhảm.
Bữa tiệc đó là một giấc mộng… mình và Tỉnh Thiệu Phi vận khí đều không tốt, sinh ra trong gia đình hàn môn, bước lầm một chút là tới ngay cái nhân thế này – thế nên phải khó nhọc bắt kịp nó, Tỉnh Thiệu Phi mới phải cố sức lập danh như vậy, bản thân mình mới phải luôn luôn cân nhắc xem xét thật giả của mọi thứ, luôn luôn thích nghi vấn.
Hắn và y, đều có chung một điểm khởi đầu, phát hiện ra mình là kẻ bị trục xuất khỏi nhân sinh vốn hoàn mỹ ấy, đều là kẻ bỏ “nhà” ra đi cả. Lễ pháp công danh trong xã hội này vốn để khiến người ta quy về một ngôi “nhà” lớn duy nhất. Nhưng bất kể bị trục xuất hoặc là bỏ đi, đều khiến hắn có được cơ hội nhìn thấy cái giả trong nhân sinh, nhìn thấy một chút chút cái thật. Dẫu hắn vẫn mang sự kỳ vọng như đứa trẻ, mong rằng mình không vướng phải cái “giả” đó, lại cũng tự mình trân trọng cầu mong cái “thật” bất di bất dịch, chứ không chịu quay lại giảng hòa với cái giả kia.
Hắn chờ đợi chính là cái “thật” – tuy hắn đau khổ thấu triệt rằng mình mưu cầu được cái thật rồi, nhưng tuyệt không phải là cái thật của sự hối tiếc này.
Hắn đột nhiên hiểu được: Luyện đao cũng giống như cầu đạo. Luyện đao chính là một lần ra đi, nếu lần ra đi này chỉ tạm thời ngắn ngủi, để đạt được chút vốn liếng gì đó rồi lại trở về giảng hòa cùng yến tiệc, hắn sẽ khinh miệt sự yếu đuối của mình như thế nào đây?
… Bởi vì cái việc ra đi như thế chẳng khác chi “dâm dật”! (19)
Nhưng bất kể thế nào, nghĩ thêm nữa thì sẽ thông. Khi tin tức về hôn sự Tỉnh Thiệu Phi và Hoa Nùng lan truyền, chẳng hiểu thế nào, trong lòng Thương Ngưng lại dấy lên nỗi phẫn uất.
Hắn không hiểu mình phẫn uất vì cái gì, song không tài nào kiềm chế nổi sự không cam chịu và phẫn uất.
… Khi đó, y đang luyện đao trên “Cổ Thạch Đài”.
Luyện đao đã trở thành sự gửi gắm duy nhất của hắn. Cái việc luyện đao vốn đã mất đi mục đích, nhưng hắn không hiểu vì sao vẫn tiếp tục khổ luyện. Không bởi thứ gì khác, đao là cuộc sống của hắn, là phong cách sống của hắn.
Trên đời này vốn tồn tại người hiếu kỳ, những người thích tìm kỳ kiếm quái, khoái chí với việc tìm ra tin tức mới mẻ tân kỳ nhất ở nơi hẻo lánh. Dần dần, không ngờ có người tới “Cổ Thạch Đài” xem hắn luyện đao. Đặc biệt là, đúng vào ngày mà Tỉnh Thiệu Phi thành thân với Hoa Nùng, không ngờ có hàng trăm người tụ tập bên “Cổ Thạch Đài”.
Đây là sự hào hứng của việc “áo gấm đi đêm”, tăng thêm niềm vui thầm kín cho công cuộc tìm kiếm đằng sau sự náo nhiệt.
Thế là… mưa nơi ấy đột nhiên tạnh hẳn…
… Bởi vì đã bị y phục của hắn nhuộm hết. Bộ y phục cũ của hắn trắng lóa lên, cái trắng lóa khi một đao rút ra.
Hắn chém ra một đao, sau đó hắn đi mất. Để lại cả một thạch đài đầy mưa gió cùng hàng trăm người trông ngóng. Hắn đi rồi, người trông ngóng vẫn chưa đi, bởi vì đao ý chưa tan. Cho tới ba tháng sau, nghe đồn còn có người thông hiểu đao pháp tới thạch đài quan sát đao ý chưa tiêu tán hết ấy. Sau này giang hồ có truyền thuyết: Cả tòa thạch đài đều bị nước mưa làm ướt, nhưng đao ý lướt qua rồi, đường nét từ ảnh hưởng của đao ý để lại trên thạch đài, thủy chung vẫn khô ráo.
Đao này, đao ý không ngờ lại sâu dài đến thế.
Đến nỗi “Tuyển Vĩnh Đao” được lưu danh giang hồ, lưu danh tới mấy chục năm.
Chú thích:
(17) Hoàng kim, bạch ngân, chỉ sự hết lòng khi mời khách. Hoàng, bạch cũng là sắc màu chính thống: “Quân tử phi hoàng bạch bất ngự, phụ nhân tắc hữu thanh bích”.
(18) Sênh: một loại nhạc cụ, trông tương tự cây khèn của người dân tộc.
(19) Nguyên thể “dâm bôn”: ý Tiểu Đoạn so sánh việc luyện tập nửa vời với sự tìm kiếm thỏa mãn tạm thời trong tình dục.