watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

CHƯƠNG 8: TÌM KIẾM QUYỂN BÍ KÍP THỨ BA


Ta không thể làm gì khác hơn là đáp: "Thật xin lỗi, tôi già rồi."

Khi mở được cửa, ta để hắn vào trước rồi bước theo, không đợi hắn ngồi xuống, ta liền lên tiếng: "Mau, hãy mau nói cho tôi biết thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì, hãy mau kể từ đầu tới đuôi cho tôi nghe, à không, nói đơn giản những phần trọng yếu thôi, ôi, thôi vậy, hãy nói về hai miếng ngọc trước vậy…"

Cổ Ngọc Trân đảo mắt nhìn ta, vẻ mặt vẫn giống như trước kia, hắn nói: "Nếu anh mà không dừng lại thì sao tôi kể được”

Ta vội đáp: "Được, được, tôi không nói nữa, ông kể đi"

Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi rồi thở dài một hơi. Ta cũng là lần đầu tiên thấy được một người thanh niên tỏ ra cái kiểu cách già dặn đó, tiếng thở dài của hắn xen lẫn tang thương, do đó ta dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm vào hắn.

Cổ Ngọc Trân tránh ánh mắt của ta, rồi nói: "Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi hiện không có cách nào xuất hiện trước những người thân quen, anh có biết không? Bây giờ thân phận của tôi là cháu chắt của Cổ Ngọc Trân. Tôi đã dùng tiền làm hộ chiếu và thân phận giả, và trong việc xử lý tài chính thì dùng thân phận Cổ Ngọc Trân ủy quyền cho cháu của ông ta. Mọi chuyện bây giờ như vậy đấy, anh nghĩ có phiền toái không?."

Một chút cảm thông ta cũng không có sau khi nghe được hắn than thở. Phiền toái của hắn không phải tự hắn mua sao,trách ai được?

Ta nói lớn: "Đó chỉ là việc nhỏ, Cổ Ngọc Trân, ông đã đột phá quy luật già yếu của loài người, mau nói cho tôi biết, có phải là ông đã trường sinh bất tử rồi không? Ông…..bây giờ đã…. là thần tiên rồi phải không?"

Lời lúc này ta hỏi hắn, tuyệt đối không có một chút ý tứ châm chọc nào, ta bây giờ xem hắn là một người vĩ đại nhất trong thế giới loài người, thần thái ta rất là cung kính. Chỉ sợ là bất cứ ai rơi vào trường hợp của ta cũng như thế cả. Hãy nghĩ lại xem, hắn từ một ông già bảy mươi tuổi biến thành một người thanh niên hai mươi tuổi thì sẽ hiểu ngay.

Mọi chuyện phát sinh trên người của hắn đã làm cho quy luật của tính mạng loài người đảo lộn hết rồi.

Cổ Ngọc Trân lại thở dài một hơi, nhìn hắn tràn ngập phiền não. Hắn nhìn ta một chút, muốn nói chuyện gì đó nhưng lại không thốt ra khỏi miệng. Ta cố kiên nhẫn chờ hắn mở miệng, đợi một hồi lâu, hắn mới nói: "Tôi bây giờ chưa phải là thần tiên”

Ta "a" một tiếng, có chút thất vọng. Nếu Cổ Ngọc Trân là thần tiên thì ta cũng chả có chỗ gì tốt nhưng hãy nghĩ xem, ta đã từng được gặp qua một người thần tiên, hơn nữa quá trình thành tiên của hắn nói ra cũng có phần tham gia của ta, đây là một chuyện kích thích cỡ nào, vì vậy ta có hơi thất vọng cũng phải. Ta liền hỏi: "Có phải là ông vẫn chưa tìm ra huyền cơ trong hai miếng ngọc đó?”

Cổ Ngọc Trân lắc đầu.

Ta hỏi tới: "Có phải là chẳng hề có quyển hạ của Ngọc Chân Tiên?"

Cổ Ngọc Trân lại thở dài một hơi. Ta nhìn hắn vừa nghi hoặc, vừa hơi tức tối. Chẳng biết đạt tới mức vậy rồi mà hắn còn chưa đủ thỏa mãn hay sao? Đối với một ông lão nhà giàu bình thường mà nói thì chỉ cần có thể duy trì sự khỏe mạnh, không hề già yếu, thì thật không biết bọn họ sẽ phải trả giá bao nhiêu nữa.

Ta lại hỏi: "Ông tìm tôi có chuyện gì?”

Cổ Ngọc Trân đột nhiên cười lớn, sau đó nói: "Tôi cười vận khí của tôi vì tôi biết rõ với vận khí của mình sẽ không có khả năng đạt tới tình trạng bây giờ, tuy nhiên vận khí của tôi cũng không tồi như tôi đã tưởng"

Ta ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn ta thật chẳng biết nói như thế có ý gì nữa?

Cổ Ngọc Trân sờ sờ đầu: "Ở chỗ anh, tôi đã gặp may mắn hai lần, anh nhớ không?”

Ta "uh" một tiếng, nói: "Lần đầu tiên ông có được tấm bình phong. Lần thứ hai ông có được hai miếng ngọc giản”

Cổ Ngọc Trân đáp: "Đúng vậy."

Ta vừa bực mình vừa buồn cười: "Vậy thì bây giờ ông lại muốn có gì?”

Cổ Ngọc Trân muốn nói gì đó nhưng hắn lại chẳng thốt nên lời, chỉ là nhíu mày nhìn khắp nhà của ta. Ta lại hỏi: "Ông đã hiểu được huyền cơ và đã lấy được quyển hạ của Ngọc Chân Tiên?”

Cổ Ngọc Trân khổ cười khổ một chút: "Quyển trung mà thôi."

Ta ngây người một chút rồi cười to: "Quyển trung, vậy ông bây giờ có phải là muốn tiếp tục tìm kiếm quyển hạ?"

Cổ Ngọc Trân gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu tìm không được quyển hạ thì tôi không thể thành tiên đựơc"

Ta vẫn còn đang cười, đây là một chuyện rất khó mà giải thích. Thật sự thì câu chuyện cũng không phải buồn cười gì nhưng lại không cách nào khiến cho kẻ nghe không cười được. Đầu tiên Cổ Ngọc Trân lấy được quyển thượng bí kíp, sau đó nghĩ rằng nếu có quyển hạ nữa thì hắn có thể thành tiên. Hắn hao tổn tâm cơ, thật không ngờ lại xuất hiện thêm một quyển trung của bí kíp, và bây giờ lại muốn tìm quyển hạ!

Ta cười một hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt của Cổ Ngọc Trân như để tang mới dừng cười, nói: "Trong quyển trung của bí kíp ông có được chỗ tốt gì?”

Cổ Ngọc Trân đáp: "Có được phương pháp tu luyện và tĩnh tọa cao hơn, lúc bắt đầu tập tôi ăn uống rất ít, còn bây giờ thì tôi chỉ cần thông qua hít thở cũng có thể sống hơn mười ngày nửa tháng mà không cần ăn uống, hơn nữa thể lực còn cực tốt, còn dung nhan thì lại trở thành như vầy”

Cổ Ngọc Trân nói làm cho lòng ta cảm thấy loạn. Tất cả những điều này đều có liên quan đến những ghi chép lại về thần tiên, đó là quá trình tất yếu mà một người tu tiên phải có, và Cổ Ngọc Trân hiện đang trải qua.

Ta lại hỏi: "Vậy trong nửa năm qua, ông ở …."

Cổ Ngọc Trân trả lời: "Tôi sống ở bên cạnh một hồ nhỏ trong núi Thanh Thành, nơi đó không người nào phát hiện"

Thân thể ta run run: "Núi Thanh Thành? Có phải là núi Thanh Thành ở Tứ Xuyên?"

Cổ Ngọc Trân đáp: "Đúng vậy."

Trong truyền thuyết, núi Thanh Thành có rất nhiều thần tiên, nó là một trong bốn mươi chín động thiên của đạo gia. Tuy nhiên tại sao Cổ Ngọc Trân lại chạy đến đó? Nếu là nơi "không người phát hiện” thì tại sao hắn lại có thể tìm được?

Ta một mặt suy nghĩ, một mặt phát ra nhiều câu hỏi. Cổ Ngọc Trân đáp: "Địa điểm đó được ghi lại trong quyển trung bí kíp, còn vẽ lại bản đồ nữa, cũng không khó tìm lắm, còn hai miếng ngọc thược (chìa khóa bằng ngọc)…."

Hắn nói đến đó ta liền giật mình hỏi: "Ông vừa nói gì? Cái gì ngọc thược?"

Mặt của Cổ Ngọc Trân hiện lên thần sắc xấu hổ, tuy nhiên ngay lập tức trở lại vẻ bình thường: "À, đó chính là hai miếng ngọc kia”

Ta nhìn hắn hỏi: "Chẳng phải ông nói đó là ngọc giản sao? Tại sao bây giờ lại đổi tên chúng vậy?"

Cổ Ngọc Trân nói: "Tên …. không quan trọng, hai miếng ngọc đó là ngọc thược."

Ta hỏi: "Vậy dùng để mở cái gì?”

Cổ Ngọc Trân lại chần chờ một chút. Ta càng ngày càng cảm thấy tức tối, hét: "Ông biết rõ công dụng của chúng, tại sao trước đó lại không nói với tôi”

Cổ Ngọc Trân không dám nhìn ta: "Chuyện này… lòng người không thể không phòng được"

Ta thật sự không cách nào dằn được cơn phẫn nộ nữa. Ngày đó tại Đông Đức, rơi vào trong tay bọn đặc vụ, hắn đã dùng kế khiến ta chạy tới Đông Đức, làm cho ta cũng gian nan, tuy nhiên bây giờ lại thốt ra câu "lòng người không thể không phòng được (nguyên văn: Phòng nhân chi tâm bất khả vô), thử hỏi sao mà không tức chứ.

Ta lạnh lùng cười, quát: "Cổ Ngọc Trân, loại người tiểu nhân hèn hạ như ông mà có được kỳ ngộ hôm nay, có thể nói là do tổ tiên trăm đời của ông đã tích đức mà có, ông chưa hài lòng hả? Còn muốn thành tiên? Hãy tự hỏi lương tâm đi, ông có xứng hay không?"

Cổ Ngọc Trân chỉ là nhíu mày, ta mắng hắn, hắn cũng chẳng có phản ứng gì, đúng là bản lĩnh thật tốt. Chờ ta mắng xong hắn mới nói: "Chỉ cần tôi tìm ra quyển hạ thì tôi có thể thành tiên."

Ta thật muốn tống cổ hắn đi, tuy nhiên ta lại không nỡ bởi vì đâu phải ai cũng có kỳ ngộ như hắn. Quá trình hắn trải qua ta còn chưa được nghe kể, nếu mà hắn đi rồi thì tìm hắn sẽ không dễ dàng.

Hai người chúng ta cứ như vậy giằng co. Lúc nãy hắn đã nói cái gì “vận khí”, quả là chuyện không đâu, nhất định trong lòng hắn có tính toán chuyện gì đây, vì vậy mới đến tìm ta, cho nên dù ta mắng hắn thì hắn cũng không dám lớn tiếng.

Hắn mở miệng trứơc: "Anh không muốn biết quá trình tôi đã trải qua sao?”

Ta "hừ" một tiếng, làm ra bộ dáng bất cần, mặc kệ ngươi có thích nói hay không. Đối phó với lão hồ ly này không thể không làm vậy.

Cổ Ngọc Trân nhìn thấy phản ứng của ta, không thể làm gì khác hơn là tự thuật: "Sau khi rời khỏi Thụy Sĩ, tôi đi tới núi Thanh Thành, vào trong núi được ba ngày thì tìm thấy cái hồ nhỏ nằm trong núi kia, ba mặt bao quanh đều là vách núi dựng đứng, tôi cũng tìm được rồi một cánh cửa đá nằm trên một vách núi, sau đó dùng hai miếng ngọc thược mở cánh cửa đó….."

Ta dụng tâm lắng nghe. Chuyện của Cổ Ngọc Trân càng ngày càng truyền kỳ rồi. Đợi hắn nói đến đó thì ta hỏi: "Sử dụng hai miếng ngọc thược mở cánh cửa đá kia cũng là chuyện mà ông đã biết từ trước?”

Cổ Ngọc Trân xấu hổ gật đầu. Ta lạnh lùng cười nói: "Ông cũng quá ngu ngốc, muốn mở một cánh cửa đá, ở hai ngàn năm trước thì biện pháp duy nhất là dùng ngọc thược, nhưng bây giờ biện pháp mở có rất nhiều, ông cần gì phải khổ cực đi tìm hai miếng ngọc làm chi?”

Mặt của Cổ Ngọc Trân hiện ra một vẻ khinh thường, nói: "Anh nghĩ rằng tôi không nghĩ qua biện pháp dùng thuốc nổ phá nó sao? Tuy nhiên đó chính là “ tiên động”, anh dùng thuốc nổ nổ tung nó thì sao, thứ nhất có thể nổ không mở được, thứ hai một chút thành ý anh cũng không có thì cho dù có mở được đi nữa, “tiên hoàn” sẽ ra sao? Có còn để lại cho anh không?”

Ta đáp không được. Ta từ quan điểm hiện đại mà xem xét chuyện này, còn Cổ Ngọc Trân thì dùng quan điểm "Tiên ngộ" của hắn, quan điểm khác nhau tự nhiên sẽ không hợp nhau.

Ta "hừ" một tiếng, cũng không trả lời hắn. Cổ Ngọc Trân lại nói: "Khi mở được cánh cửa đó…"

Ta ngắt lời hắn: "Chờ một chút, làm thế nào mà mở? Trên cánh cửa đá đó có ổ khóa? Và hai miếng ngọc là chìa khóa? Phải không?”

Cổ Ngọc Trân nói: "Không phải, không có ổ khóa"

Ta nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn giải thích. Hắn nói tiếp: "Cánh cửa đá đó…. vốn là một khối ngọc lớn, chất liệu ngọc giống với hai miếng ngọc thược. Trên cánh cửa có hai lỗ hổng, hình dạng vừa khớp với hai miếng ngọc, khi đặt hai miếng ngọc vào hai lỗ hổng đó thì cánh cửa đá tự động mở ra."

Ta nghe được có chút ngẩn người. Loại chuyện này ta cũng tin tưởng hắn. Nếu cho hắn bịa thì với con ngừơi như Cổ Ngọc Trân cũng sẽ không bao giờ nghĩ được như vậy.

Điều đáng để ta suy nghĩ chính là phương thức mở cánh cửa kia hết sức hiện đại, nó có nguyên lý cùng loại với ổ khóa từ tính hiện đại nhất hiện nay.

Ta cố gắng lục lọi trong đầu về hình ảnh của hai miếng “ngọc thược” kia, mặt trên của chúng hình như có một số vết điêu khắc, lọai điêu khắc này có phải là có tác dụng mở cửa hay không?”

Cổ Ngọc Trân lại nói: "Tiên gia diệu pháp thật bất khả tư nghị, cửa vừa mở ra, tôi còn tưởng có thể lấy lại hai miếng ngọc nhưng căn bản không cách nào gỡ chúng ra được. Hai miếng ngọc khi đựơc đặt vào hai lỗ hổng liền kết lại thành một, ngay cả một chút dấu vết cũng không hề lưu lại, cho dù quan sát cẩn thận thế nào cũng không thể tìm ra dấu vết của lỗ hổng trên cửa nữa"

Ta cười khổ và không thể làm gì khác hơn là phải tin tưởng đó là sự thật, Cổ Ngọc Trân không hề bịa ra gạt ta.

Cổ Ngọc Trân tiếp tục nói về "tiên ngộ" của hắn: "Bên trong sơn động không lớn lắm, có một bệ đỡ nhỏ bằng đá, tôi vừa bứơc vào thì nhìn thấy trên bệ đỡ đó có đặt một cái hộp nhỏ bằng ngọc cùng với ba tấm ngọc phiến mỏng. Trong ngọc phiến có khắc chữ, à những chữ đó không phải đựơc khắc trên ngọc phiến đâu nhé mà chúng nằm ở bên trong ngọc phiến, đưa chúng về phía có ánh sáng mà nhìn thì có thể thấy chữ bên trong. Lúc đó tôi đương nhiên là quá mừng rỡ nên liền quỳ xuống lạy chín lạy....."

Ta "móc" hắn một câu: "Chắc lúc đó ông quỳ không đứng lên nỗi"

Cổ Ngọc Trân không để ý đến lời của ta, nói tiếp: "Tôi lạy xong liền mở hộp ngọc, ở bên trong có ba viên kim đan...."

Ta nuốt nước bọt nghe cái ực, Cổ Ngọc Trân lại nói: "Đan dược có màu vàng, quả thực trông giống như là dùng vàng ròng làm thành vậy, trong hộp có khắc tên của kim đan, gọi là "Thái Thanh Kim Dịch Thần Đan", cứ mỗi tám mươi mốt ngày dùng một viên. Trong ngọc phiến thì ghi lại phương pháp đả tọa tĩnh tu khi dùng xong kim đan. Tôi y theo mà làm, khoảng mười ngày đầu còn có cảm giác đói bụng, tôi ăn một chút quả dại trong núi...."

Ta hít sâu một hơi rồi hỏi: "Ông có gặp được những thần tiên khác không?"

Cổ Ngọc Trân lắc đầu: "Không có."

Ta nói: "Thật đáng tiếc, nếu gặp thì chỉ sợ ông đã trở thành tiên rồi"

Mặt Cổ Ngọc Trân hiện ra vẻ hết sức ảo não, hắn đưa tay chỉ vào chính hắn nói: "Tôi bây giờ biến thành thế này, anh còn chưa tin sao?"

Cổ Ngọc Trân hỏi thật không thể trả lời bởi vì hắn chính là minh chứng rõ ràng nhất. Ta không thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận. Hắn lại nói: "Tôi ở trong sơn động đó hết ba cái tám mươi mốt ngày rồi mới rời đi...."

Ta liền ngắt lời hắn: "Xin lỗi, lúc này đây tôi muốn ông đem tất cả mọi chi tiết tỉ mỉ kể cho tôi nghe. Ông nói ông đã ở trong sơn động đó tổng cộng là 243 ngày?"

Cổ Ngọc Trân đáp: "Đúng vậy."

Ta lại nói: "Vậy còn chữ viết trong ngọc phiến...."

Cổ Ngọc Trân nói: "Khi tôi y theo chỉ dẫn, tu luyện thành công phần nào thì chúng tự động biến mất phần đó, đến ngày cuối cùng thì biết mất toàn bộ."

Ta nói: "Vậy ông làm sao biết đó là quyển trung của bí kíp, làm thế nào lại biết phải đi tìm quyển hạ?"

Cổ Ngọc Trân thở dài một hơi, một hồi lâu không nói lời nào. Ta quá biết lão hồ ly này, nói chuyện hoàn toàn không thật, hắn nhất định có chuyện dấu diếm không kể cho ta. Hắn đến đây cầu ta, nếu giờ này ta không nhân cơ hội mà ép hắn nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Một lát sau, Cổ Ngọc Trân mới chậm rãi nói: "Tới ngày cuối cùng, tôi chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, và biết bản thân mình đã có thể xan phong ẩm lộ (ăn gió uống sương)...."

Ta vội nói: "Ông dùng từ dể hiểu một chút đi, hừ, "xan phong ẩm lộ", mấy cái đó đem hình dung cô hồn dã quỷ thì đúng hơn"

Cổ Ngọc Trân tức giận nói: "Anh có thôi trêu chọc người khác đi không?"

Ta sợ hắn thật sự tức giận, liền cười nói: "Đừng nóng giận thế chứ, ông hãy học những tiền bối của ông đi, như là Đông Phương Sóc đó, phải có chút hài hước mới được chứ."

Đem hắn so với Đông Phương Sóc, ta chính mình ngẫm lại cũng thấy buồn cười, cho nên nhịn không được lại cười lên. Cổ Ngọc Trân không để ý tới ta, nói tiếp: "Khi đó bên trong ngọc phiến đột nhiên phát ra ánh sáng và có chữ viết chớp động, tôi nhìn kỹ thì mới biết được những ngày qua cái tôi tu luyện chỉ là quyển trung của bí kíp mà thôi, ba viên "Thái Thanh Kim Dịch Thần Đan" tuy có công hiệu rất lớn nhưng cũng không thể làm tôi trở thành tiên được. Muốn thành tiên thì phải tìm cho được quyển hạ của bí kíp mới được."

Ta "hừ" một tiếng: "Đi đâu mà tìm chứ?"

Cổ Ngọc Trân đưa tay chỉ vào ta, vẻ mặt rất là cổ quái, ta gạt tay hắn ra, nói: "Tôi không có tiên thư thượng hạ gì đâu, nếu có thì dùng cho bản thân lâu rồi, còn đợi ông à"

Cổ Ngọc Trân liền nói: "Vệ Tư Lý, tiên ngộ không thể cưỡng cầu, đừng vì ta được mà cảm thấy đố kỵ như thế"

Cổ Ngọc Trân lại nói tiếp: "Muốn cưỡng cầu cũng không được. Như Tần Thủy Hoàng đó, vì cầu thuốc trường sinh, mất bao nhiêu tâm cơ mà cũng chẳng có, tuy nhiên cùng thời với ông ta lại có người chẳng cầu gì mà cũng có thể đắc đạo trường sinh, thăng tiên đấy thôi"

Ta nói: "Thôi được, được rồi, cầu với chả cầu. Hiện cái tôi muốn biết là ông tìm tôi có chuyện gì?"

Cổ Ngọc Trân lại nhìn ta với vẻ mặt cổ quái của hắn, ta liền nói: "Ông đừng nhìn tôi như thế, tôi thật sự không hề biết quyển hạ ông nói gì đó ở đâu đâu. Ngay cả một tia ấn tượng cũng không có, thậm chí trước đó tôi còn chưa hề nghe đến tiên thư của ông có quyển hạ nữa là”

Ta lần nữa thanh minh bởi vì hắn nhìn với loại vẻ mặt đó, rõ ràng là muốn ta thay hắn đi tìm quyển hạ tu tiên gì đó cho hắn, do đó trước tiên ta liền cự tuyệt, miễn cho hắn phải mở miệng nhờ.

Cổ Ngọc Trân cười khổ: "Bây giờ tình trạng của tôi tiến thoái lưỡng nan. Tôi đã không còn cách nào sống lại cuộc sống của người bình thường nữa rồi. Vốn cuộc sống của tôi hiện tại rất tốt nhưng mọi người lại chẳng chịu tiếp nhận tôi chính là Cổ Ngọc Trân. Tôi không thể nói với bọn họ là tôi vì có “tiên ngộ” nên mới biến thành còn trẻ như thế này"

Ta hỏi lại: "Tại sao lại không thể?"

Cổ Ngọc Trân cười khổ: "Có người nào không muốn biến trẻ lại chứ? Nếu tôi nói ra thì ai ai cũng tra hỏi tôi về phương pháp biến thành trẻ thế nào, thử hỏi tôi làm sao có thể ứng phó?"

Ta liền nói: "Vậy thì ông dạy bọn họ phương pháp luyện khí công là tốt đẹp thôi"

Cổ Ngọc Trân đáp lời: "Không có tiên đan thì luyện khí có tác dụng gì? Khi bọn họ phát hiện ra luyện không thể nào trở thành giống tôi thì tôi sẽ bị bọn họ xử lý thôi. Tôi cũng không thể ở trong sơn động đó suốt đời được, quanh năm suốt tháng ngồi trong sơn động, thử hỏi cuộc sống làm sao chịu nổi đây"

Ta nhìn hắn, vẻ mặt của hắn thật sự là khổ não khiến ta đồng tình, ta nói: "Đúng vậy, ông không cần ăn uống gì, chỉ sợ người khác sẽ xem ông là quái vật đem đi làm đối tượng nghiên cứu"

Cổ Ngọc Trân làm ra bộ dáng khóc không ra nước mắt: "Do vậy tôi hiện chỉ còn có một con đường để đi, đó là phải tìm cho được quyển hạ và tu luyện thành tiên, loại cuộc sống vừa nói không phải của người sống đâu"

Ta lặng người, một hồi lâu nói không ra lời. Theo lẽ thường mà nói thì nếu giống như Cổ Ngọc Trân gặp đựơc kỳ ngộ như vậy thì phải mừng không hết nữa là. Tuy nhiên hắn lại thật sự cảm thấy hết sức đau khổ, hắn muốn hoàn toàn thoát ly cuộc sống vốn có trước đây, tuy nhiên lại cũng không muốn sống trong thâm sơn cùng cốc cả đời vì tuổi thọ của hắn quá dài, có thể là mấy trăm năm, điều này thật khiến cho người khác nghĩ tới mà sợ. Lời hắn nói cũng rất có lý, con đường duy nhất của hắn là phải tiếp tục tiến về phía trước mà đi, thoát khỏi tình cảnh khốn khổ trước mắt, và mục tiêu to tát hơn nữa là tu luyện thành tiên.

Nhưng nếu vẫn tiếp tục tiến về phía trước mà đi thì phải đi như thế nào đây?

Hắn hoàn toàn không có cách nào để đi cả, quyển hạ tiên thư kia hắn hoàn toàn chẳng hề có một đầu mối nào về nó.

Ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Theo tôi thấy thì ông nên cố gắng hồi phục lại bộ dáng khoảng năm sáu mươi tuổi đi, lúc đó vừa khỏe mạnh, vừa trường thọ sẽ không khiến cho người khác xem ông là quái vật đâu, đây cũng là một biện pháp hay đấy"

Cổ Ngọc Trân thở dài một hơi: "Nếu mọi việc tôi có thể làm chủ thì còn gì để nói. Khi tôi rời khỏi núi Thanh Thành, sau đó soi gương thì cũng bị giật mình muốn chết"

Cổ Ngọc Trân lại thở dài một tiếng: "Thật sự là không xong. Ôi, nếu sớm biết rằng như thế thì đi tìm quyển trung của bí kíp làm gì cho khổ, trăm phương ngàn kế tìm kiếm, kiếm được rồi lại trở nên nông nỗi này."

Ta nói: "Chắc ông hiện đang suy nghĩ rằng không tìm ra quyển hạ thì tình hình tu luyện của ông có lẽ càng tệ hơn."

Cổ Ngọc Trân nói: "Đúng vậy, nhưng nếu tu luyện thành tiên thì chuyện sẽ khác rồi"

Ta cũng không còn lời gì để nói, chỉ có thể chúc hắn: "Vậy chúc ông may mắn"

Cổ Ngọc Trân lại dùng ánh mắt và vẻ mặt cổ quái nhìn ta, ta liền nói: "Ông muốn nói gì thì nói đi, đừng nhìn tôi như thế, ông làm cho tôi sợ đó"

Cổ Ngọc Trân nói: "Quyển hạ của tiên thư nhất định cũng ứng vào người của anh"

Ta cả giận nói: "Ông nói chuyện không đâu gì thế, tôi đã nói với ông rồi, cái gì tôi cũng không biết."

Cổ Ngọc Trân vội la lên: "A, bên trong ngọc phiến lúc sắp biến mất có hiện lên bốn câu"

Ta quơ loạn hai tay: "Thôi, thôi, ông đừng nói là trong mấy câu đó có tên của tôi nhé, tôi không tin ông đâu"

Cổ Ngọc Trân cười khổ: "Tên của anh thì không có, bất quá nội dung trong đó mười phần là nói về anh. Mấy câu đó như vầy: "Sơ ngộ đắc thượng, tái ngộ đắc trung, tam ngộ đắc hạ, tiên nghiệp hữu vọng". Tôi đọc xong liền hiểu ngay ý tứ của nó, đó là ám chỉ việc gặp anh ba lần, và ba quyển tiên thư sẽ có đựơc khi gặp anh. Vì vậy quyển hạ của tiên thư tự nhiên cũng ứng vào người của anh."

Ta thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Cho dù ông có lục soát khắp các ngõ ngách nơi này thì cũng không thể kiếm ra bí kíp cho ông"

Cổ Ngọc Trân nói: "Không phải nói là ở chỗ của anh, nội dung ám chỉ là tôi phải thông qua anh mới có thể tìm được bí kíp."

Ta thật sự không muốn giải thích nhưng nhìn hắn nói nghiêm túc như thế thì nói không chừng ứng vào ta cũng nên. Hắn bây giờ tinh thần cực tốt, thậm chí không cần ăn uống gì, nếu bây giờ hắn muốn quấn lấy ta không đi thì ta cũng không có biện pháp.

Cho nên ta không thể làm gì khác hơn là phải kiếm cách trì hoãn, ta nói: "Ôi, trên người tôi thế nào mà có tiên thư của ông được? Không giống lần trước, nó còn có một chút đầu mối, đó là hai miếng ngọc, còn bây giờ thiên hạ to lớn, biết đi đâu mà tìm"

Cổ Ngọc Trân "hừ" một tiếng: "Cuộc sống người không ra người tôi không thể sống được"

Ta không thể làm gì khác hơn là trực tiếp cự tuyệt hắn: "Tôi thật không có biện pháp giúp ông."

Nhưng Cổ Ngọc Trân lại cố chấp nói: "Anh có thể."

Ta lại nói: "Được, vậy thì tôi có thể giúp gì cho ông, ông nói đi."

Cổ Ngọc Trân thừ người ra một chút rồi nói: "Anh... cùng tôi đi đến sơn động kia một lần đi, có lẽ sẽ có phát hiện mới và có thể làm cho quyển hạ xuất hiện."

Ta vừa nghe đựơc hắn nói thế, cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không mở miệng mắng chửi hắn, tuy nhiên cũng nhịn không được quay mặt ra chỗ khác không nhìn tới hắn nữa. Thật sự là quá vô lý mà, vì một việc không hề có hy vọng mà hắn muốn ta đi đến cái địa phương khỉ ho cò gáy quỷ quái đó.

Cổ Ngọc Trân lại nói: "Van cầu anh, hãy đi một lần với tôi, không mất nhiều thời gian của anh đâu"

Ta lớn tiếng quát: "Tôi không giống ông, ông có thời gian vô cùng vô tận, chỉ cần ngồi xuống một cái là đã trải qua mấy trăm ngày, tính mạng tôi có hạn, quyết không thể lãng phí được"

Cổ Ngọc Trân nhìn ta chằm chằm, một hồi lâu lại lên tiếng: "Hình như anh cũng có luyện qua khí công thì phải? Tuy nhiên phương pháp không đúng cho lắm, tôi có thể chỉ điểm cho anh một chút...."

Ta không đợi hắn nói hết câu liền nói: "Cám ơn, miễn đi, thành thật mà nói thì tôi đối với tôi hiện tại đã rất thỏa mãn rồi, chẳng hề muốn thoát khỏi cái quy luật sinh lão bệnh tử đâu. Giống như ông vậy thì toi, tự mình làm cháu mình, tư vị đích xác không tốt lắm, hơn nữa ông còn có thể trẻ lại nữa, khi đạt tới mức nhìn dáng vẻ còn khoảng năm sáu tuổi thì đúng là "đồng nhan" còn gì, tuy nhiên sẽ sống thế nào đây? Ngoại trừ ở trong thâm sơn cùng cốc tĩnh tu ra thì còn làm gì, chẳng lẽ ló mặt ra để ngừơi ta xem là quái vật à?"

Cổ Ngọc Trân mếu máo nói với ta: "Vì vậy tôi phải có được quyển hạ mới có thể giải quyết mọi chuyện"

Ta lắc đầu: "Tôi không có cách nào giúp ông được đâu"

Cổ Ngọc Trân nghe thế xong, trong vòng ba phút hắn đã hứa với ta biết bao lời hứa, kể cả lấy tất cả chi nhánh của Ngọc Trân Trai trên toàn thế giới tặng cho ta. Ta càng nghe càng phiền, đột nhiên trong đầu nổi lên một ý nghĩ hết sức tinh quái, liền nói: "Nếu ông nhất định cứ muốn tôi theo ông đi tới sơn động trong núi Thanh Thành kia thì tôi có một điều kiện."

Cổ Ngọc Trân quá mừng rỡ: "Cứ nói, bất cứ là điều kiện gì tôi cũng đáp ứng anh."

Ta nói: "Mọi biến hóa phát sinh trên người ông rất đáng giá nghiên cứu, tôi muốn dùng các phương pháp hiện đại để tìm hiểu sự biến hóa này."

Cổ Ngọc Trân sờ sờ đầu suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn hắn vẫn chưa hiểu ta nói vậy là có ý gì.

Ta tiếp tục nói: "Ý của tôi là nếu ông theo tôi đến một bệnh viện có đầy đủ thiết bị hiện đại cho các chuyên gia xem xét, kiểm tra một lần cơ thể ông thì tôi sẽ hứa đi với ông"

Lời ta vừa ra khỏi miệng thì sắc mặt của Cổ Ngọc Trân trở nên cực kỳ khó coi, hắn còn chưa kịp trả lời thì tiếng của Bạch Tố đột nhiên truyền tới: "Yêu cầu của anh thật quá đáng quá"

Ta quay đầu lại nhìn, vì vừa rồi Cổ Ngọc Trân cứ quấn lấy ta nên ta đối mặt với hắn, do đó khi Bạch Tố đi xuống nhà ta không nhìn thấy. Tâm địa của Bạch Tố rất tốt, nàng biết cái loại kiểm tra này nhất định sẽ xem Cổ Ngọc Trân là quái nhân và sẽ kiểm tra hết ngày này qua ngày nọ, do đó nàng mới nói ta quá đáng.

Ta xoay người lại nhìn Bạch Tố, Cổ NGọc Trân cũng di chuyển đứng đối diện Bạch Tố. Bạch Tố nhìn thấy hình dạng của Cổ Ngọc Trân, mặt hiện ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Đây là điều nhất định vì trước kia nàng đã gặp qua hắn, bây giờ gặp lại nếu không cảm thấy kinh ngạc thì quả thật là chuyện không có khả năng.

Ta nhân cơ hội nói: "Em xem ông ta có cần phải tiến hành kiểm tra tổng quát một lần hay không? Em có muốn biết tình trạng sinh lý của ông ta biến hóa thế nào không? Còn nguyên nhân của nó nữa?"

Bạch Tố không trả lời ta, chỉ là nhìn chằm chằm vào Cổ Ngọc Trân thốt lên: "Trời ạ, Cổ tiên sinh, ông nhìn như là hai mươi tuổi vậy!"

Ta nói: "Đây là kết quả của việc tìm được quyển trung của tiên thư và sử dụng thuốc "Thái Thanh Kim Dịch Thần Đan"."

Bạch Tố chậm rãi bứơc về phía trước, tới trứơc mặt Cổ Ngọc Trân, nàng nói: "Chúc mừng ông, Cổ tiên sinh, ông... thật sự đúng là một kỳ tích"

Cổ Ngọc Trân cười khổ, ta lại nói: "Tục ngữ có câu: "khoái hoạt tựa thần tiên". Anh thấy hình như là không đúng lắm bởi vì Cổ tiên sinh đây xem ra cũng không khoái họat gì cho lắm"

Cổ Ngọc Trân lẩm bẩm: "Đó là bởi vì tôi chưa thành tiên"

Ta hừ một tiếng: "Ông làm sao biết khi trở thành thần tiên rồi nhất định sẽ vui sướng khoái họat? Bây giờ ở trên người của ông xảy ra kỳ tích biến hóa, nếu có thể tìm ra nguyên nhân của sự biến hóa này thì có thể tạo phúc cho loài người. Không cần phải giống như ông đây, chỉ cần có thể chống lại bệnh tật, phòng chống già yếu thì ông sẽ trở thành một người vĩ đại nhất trong lịch sử loài người từ trước đến nay"

Cổ Ngọc Trân chỉ sờ sờ đầu.

Ta tiếp tục nói: "Làm kiểm tra đi, sẽ không tốn của ông bao nhiêu thời gian đâu, cũng không phải là đem ông chẻ ra làm hai đâu mà lo, cùng lắm là lấy một chút máu thử máu và chụp X quang thôi, ông có thể tin tưởng ở tôi, tôi cam đoan như thế."

Cổ Ngọc Trân hơi do dự, hắn nhìn vào Bạch Tố hỏi: "Vừa rồi cô nói anh ta quá đáng là có ý gì?"

Bạch Tố trầm giọng nói: "Xin lỗi Cổ tiên sinh, vừa rồi tôi không biết sự biến hóa phát sinh trên người ông đã đến mức thế này nên mới nói thế. Cổ tiên sinh, tôi muốn ông đi tiếp nhận một chút kiểm tra, việc này đối với ông có thể có chút không tiện nhưng nếu thật sự có thể tìm ra nguyên nhân thì ông sẽ một người vĩ đại nhất trong lịch sử lòai người từ trước đến nay."

Ngay cả Bạch Tố cũng tán thành, ta thật sự là hết sức cao hứng. Khi ý nghĩ này phát ra trong đầu thì ta còn nghĩ rằng nó tinh quái, và cố ý làm khó Cổ Ngọc Trân, còn bây giờ xem ra đành phải thực hiện cho bằng đựơc thôi.

Nếu thật sự có thể tìm ra nguyên nhân thì thật sự là một sự kiện vĩ đại của loài người!

Cổ Ngọc Trân lại suy nghĩ. Lúc này Bạch Tố đi tới bên cạnh ta, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta, ta thấp giọng nói: "Ông ta tin chắc rằng thông qua anh có thể tìm đựơc quyển hạ của tiên thư nên muốn anh cùng đi đến núi Thanh Thành"

Vẻ mặt Bạch Tố càng nghi hoặc, ta ra hiệu ý bảo nàng tạm thời đừng nên hỏi gì cả, hãy xem quyết định của Cổ Ngọc Trân.

Cổ Ngọc Trân suy nghĩ xong rồi nói: "Nếu những chuyên gia đó biết được tôi thực tế là một ông già bảy mươi tuổi thì nhất định sẽ cắt tôi ra nghiên cứu đấy"

Cổ Ngọc Trân có loại lo lắng này cũng phải, ta còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó thì Bạch Tố đã lên tiếng: "Cổ tiên sinh, chúng tôi hứa sẽ dấu đi việc này."

Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi, sau đó thở ra một cái rất dài khoảng mấy phút, rồi nói: "Được, tôi chấp nhận đi kiểm tra, bất luận kết quả như thế nào thì anh, Vệ Tư Lý, anh phải cùng tôi đi đến núi Thanh Thành."

Ta nói: "Một lời đã định. Nhưng tới núi Thanh Thành rồi và có thể tìm được quyển hạ tiên thư hay không thì tôi không hứa"

Cổ Ngọc Trân rất hiểu lý lẽ, nío: "Đương nhiên, điều đó phải xem tiên ngộ của tôi ra sao, không liên quan đến anh"

Hắn nói xong liền vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay ta, xem như song phương đã hứa với nhau.

Ta mời Cổ Ngọc Trân ở lại nhà, sau đó cùng với Bạch Tố chia nhau dùng điện thoại liên lạc với những ngừơi chuyên gia mà chúng ta quen biết, nói cho bọn họ rằng muốn mời bọn họ đến tham gia một quá trình kiểm tra thực nghiệm liên quan đến kết cấu sinh lý của con người.

Bởi vì những chuyên gia kia biết rất rõ con người ta nên khi ta đưa ra lời mời trịnh trọng này đến họ thì họ biết ta nhất định có nguyên nhân rất quan trọng. Vì thế bọn họ đều đáp ứng, hơn nữa còn nhất trí đề cử một bệnh viện hiện đại ở Mỹ để tiến hành kiểm tra nữa.

Sau khi ước hẹn cùng bọn họ xong, ta lại đợi thêm bốn ngày nữa bởi vì trong những chuyên gia ta mời có hai người đang công tác tại một bệnh viện lớn, một người là viện trưởng, một người là giáo sư bác sĩ nên phải đợi họ sắp xếp công việc. Còn những người khác thì đến từ khắp nơi trên thế giới nên cũng cần phải dành thời gian cho họ sắp xếp đến Mỹ.

Trong bốn ngày chờ đợi này, ta giữ Cổ Ngọc Trân tại nhà, hơn nữa còn cẩn thận quan sát hắn. Cổ Ngọc Trân lúc này đối với ta cũng không tránh né nữa

Đại bộ phận thời gian ban ngày của hắn đều là tĩnh tọa, còn ban đêm thì hắn tĩnh tọa cả đêm. Lúc ngồi tĩnh tọa, hắn hô hấp rất thong thả, cả người giống như một cái cây vậy, hơn nữa trong bốn ngày này ngoại trừ uống nước lã ra thì hắn chẳng ăn gì cả.

Con người trở nên trẻ lại thì điều này còn có thể giải thích, tuy nhiên việc không ăn gì thì cơ thể lấy đâu ra chất dinh dưỡng thiết yếu để duy trì đây? Chẳng lẻ thật sự có thể hấp thu từ trong không khí những nguyên tố và vật chất thay cho chất dinh dưỡng sao? Trong không khí hiển nhiên là có vật chất tồn tại nhưng phải dùng phương pháp gì để hấp thu nó đây?

Ta cùng Bạch Tố bàn luận thường xuyên nhưng cũng chẳng thể đưa ra được một kết luận nào, thậm chí còn không có cách đưa ra một giả thuyết đồng dạng như thế.

Bốn ngày trôi qua, ta và Cổ Ngọc Trân cùng nhau lên máy bay đi Mỹ. Khi tới Mỹ, Cổ Ngọc Trân có vẻ hết sức bất an. Hắn không ngừng thì thào: "Bọn họ có cắt tôi ra kiểm tra hay không? Nếu như vậy thì sợ rằng muốn sống cũng không được”

Ta có hơi tức giận: "Đương nhiên sẽ không cắt ông ra thành từng mảnh đâu mà lo, ông mà chết đi thì tôi có chỗ tốt gì nào?”

Cổ Ngọc Trân không ngừng sờ đầu: "Tôi cảm giác được chỉ cần tôi vừa tiến vào bệnh viện thì tôi sẽ biến thành một con chuột bạch, mặc cho bọn bác sĩ mổ xẻ”

Ta thở dài một hơi, ta biết đưa Cổ Ngọc Trân đi kiểm tra sẽ làm cho thân thể hắn có chút đau đớn bởi vì thật sự không phải là kiểm tra tổng quát một cách qua loa đơn giản. Tinh thần của hắn lúc này thật sự là bất an nhiều lắm.

Ta không thể làm gì khác hơn là cam đoan với hắn một lần nữa: "Ông cứ yên tâm, sẽ không ai biết được bí mật của ông đâu”

Cổ Ngọc Trân cười khổ: "Bí mật của tôi có thể giữ được bao lâu đây? Cho dù là anh không tiết lộ gì nhưng chẳng lẽ việc tôi không ăn không khiến cho người khác hòai nghi sao?"

Ta nhíu mày, đây đúng là một vấn đề lớn, ta đề nghị với hắn: "Ông không thể giả vờ ăn một chút gì sao?"

Cổ Ngọc Trân lại sờ sờ đầu: "Không được, thứ nhất căn bản là tôi không muốn ăn, ăn vào rồi cũng sẽ nôn ra. Thứ hai, nếu để cho nhân gian yên hỏa tiến vào cơ thể thì sẽ khiến cho trọc khí sinh trưởng, sẽ ảnh hưởng đến sự tu hành của tôi. Tôi đã luyện đến cảnh giới ích cốc rồi, sao lại phải lùi bước?”

Ta hít một hơi thật sâu. Ta cảm thấy, "Ích cốc" - việc không cần ăn thức ăn thật là bất khả tư nghị. Bất kể sinh vật gì, kể cả thực vật, đều cũng phải thông qua việc hấp thu chất dinh dưỡng để duy trì sự sống. Ta thật không ngờ rằng Cổ Ngọc Trân hiện tại có thể không cần chất dinh dưỡng mà có thể duy trì sự sống. Ta cũng đưa ra giả thuyết rằng hắn đã dùng một phương pháp khác với phương pháp truyền thống để hấp thu chất dinh dưỡng. Ta cũng thậm chí cảm thấy tức cười khi nghĩ đến điều này, thật chẳng biết hệ thống tiêu hóa trong cơ thể hắn tồn tại có giá trị gì nữa? Xem ra, cho dù có lấy hệ thống tiêu hóa ra khỏi người hắn thì cũng chẳng ảnh hưởng chút xíu nào tới tính mạng của hắn cả.

Ta càng nghĩ càng xa, nghĩ đến việc con người hấp thu chất dinh dưỡng, mặc dù thông qua phương pháp chú xạ thì cũng có thể, nhưng bất quá Cổ Ngọc Trân hôm nay sử dụng phương pháp, so với việc chú xạ, thì chẳng biết hiện đại hơn bao nhiêu lần.

Ta lại nghĩ đến hệ thống cơ quan tiêu hóa, nó chiếm cứ một thể tích tương đối lớn trong cơ thể con người, bắt đầu từ miệng rồi tớithực quản, dạ dày, ruột non, ruột già, trực tràng, là một hệ thống gần như quan trọng nhất đối với cơ thể người. Nếu như cơ thể người không có hệ thống cơ quan tiêu hóa thì nhất định cơ thể có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, và cơ thể hoạt động sẽ càng dễ dàng hơn, cuộc sống cũng sẽ vui vẻ khoái hoạt hơn vì không cần ăn.

Đương nhiên khi đó ngoại hình của con người cũng sẽ biến hóa hoàn toàn, thân thể sẽ trở nên nhỏ lại, bộ dáng sẽ trông quái dị, tuy nhiên nếu ai ai cũng như thế thì tự nhiên cũng sẽ trở nên bình thường.


CHƯƠNG 9: MỘT KẾT CẤU SINH LÝ QUÁ KHÁC NGƯỜI


Ta cứ một mực miên man suy nghĩ, Cổ Ngọc Trân thì lại cứ thở dài liên tục, ta nhìn thấy hắn cũng rất phiền nên nói: "Thật chưa từng thấy qua một thần tiên nào như ông”

Cổ Ngọc Trân hỏi lại: "Bộ trước kia anh đã gặp qua thần tiên rồi à?"

Ta nói: "Chưa từng thấy qua nhưng cũng xem qua một số ghi chép, như Đông Phương Sóc trộm ăn đào tiên ba ngàn năm của Vương Mẫu Nương Nương, rất là tự tại thích gì làm đó; còn Lữ Động Tân ba lần hí Bạch Mẫu Đơn, cũng là quá phong lưu, ai mà giống như ông suốt ngày mặt mày ủ rũ, thở dài liên tục thế?”

Cổ Ngọc Trân trở nên vui vẻ: "Anh xem, bây giờ anh đã không còn phủ nhận trên đời không có thần tiên nữa rồi kìa."

Mồm ta cứng lại nói không nên lời.

Cổ Ngọc Trân lại nói: "Đáng tiếc tôi cũng chưa thành tiên, nếu tôi thật sự là thần tiên thì tôi cũng sẽ đồng dạng tiêu diêu khoái họat giống họ rồi”

Những biến hóa phát sinh trên người hắn đối với bất luận kẻ nào mà nói thì cũng đều là nằm mơ cũng luôn ước ao, một dáng vẻ trẻ khỏe và trường thọ.

Song trông hắn lại dường như rất bất mãn, thật là lòng người xem ra không thể thỏa mãn.

Ta muốn khuyên hắn nhưng ngẫm lại, ta bất quá chỉ là một người bình thường, lấy cái gì để khuyên một người "bán tiên" như hắn đây? Ta thật không biết làm gì, chỉ nhìn hắn thở dài một cái.

Vòng vo một hồi rời khỏi phi trường, sau đó chúng ta tới nơi đã hẹn và gặp mặt vị viện trưởng và giáo sư bác sĩ. Khi gặp mặt thì bọn họ chỉ lo tập trung nhìn vào Cổ Ngọc Trân. Cổ Ngọc Trân nhìn họ cũng lộ vẻ bất an.

Vị viện trưởng vốn là một người hết sức nghiêm túc nhưng có lẽ bởi vì yêu cầu rất kỳ lạ của ta nên ông ta cũng lấy làm hiếu kỳ, cứ len lén dùng khuỷu tay huých ta, ánh mắt nháy nháy hướng về Cổ Ngọc Trân.

Ta hỏi: "Mấy người khác đã tới chưa?”

Hắn đáp: "Mọi người đã tới đầy đủ rồi”

Ta nói: "Vậy là tốt rồi, tình hình ra sao đợi khi gặp mặt tôi sẽ kể cho mọi người nghe”

Cổ Ngọc Trân nghe được ta nói như vậy, vẻ mặt của hắn càng khẩn trương, tay hắn cứ bám chặt lấy tay của ta chả chịu buông. Ta lại tiếp tục an ủi hắn vài câu, rồi sau đó có chút hèn hạ dùng lời cảnh cáo hắn: "Ông đừng nghĩ làm chuyện gì bậy bạ đấy, nếu không tôi sẽ không đi với ông đến núi Thanh Thành đâu"

Chúng ta lên xe đi một đường thẳng đến bệnh viện. Mấy người chuyên gia ta đã mời đều ra đón chúng ta, ánh mắt của người nào cũng dán vào Cổ Ngọc Trân. Ta lại thấy Cổ Ngọc Trân càng khẩn trương hơn.

Sau khi sắp xếp cho Cổ Ngọc Trân một phòng rất thỏai mái trong bệnh viện, ta lại lần nữa cam đoan với hắn rằng cuộc kiểm tra sẽ không vượt quá ba ngày, nói hắn hãy cố gắng hợp tác.

Tiếp đó, ta cùng mọi người đi tới phòng của viện trưởng. Sau khi đóng cửa thì viện trường lớn tiếng hỏi: "Vệ Tư Lý, anh lại quậy ra chuyện quái quỷ gì nữa đây, tên thanh niên đó có gì đặc biệt chứ?”

Ta đảo mắt nhìn một lượt mọi người, dường như ai ai cũng có đồng dạng một câu hỏi như thế.

Ta nói: "Các vị, tôi chỉ yêu cầu các vị làm kiểm tra tòan diện đối với thân thể của hắn và sau đó đưa ra kết luận cho tôi nghe là đựơc”

Một chuyên gia về nội tiết lớn tiếng nói: "Loại chuyện này bất cứ một bệnh viện bình thường nào cũng có thể làm, tại sao lại phải mời chúng tôi?”

Vẻ mặt của ta hết sức nghiêm túc, nói: "Đương nhiên là có nguyên nhân, bây giờ tôi sẽ không nói cho các vị biết. Nếu các vị có thể giúp cho tôi lần này thì một ngày nào đó tôi sẽ nói cho các vị biết một chuyện có thật vượt qua tất cả phạm vi tri thức hiểu biết của các vị."

Mặt của mọi người đều hiện lên vẻ hoài nghi. Cũng khó trách bọn họ, bởi vì bảy người bọn họ là những chuyên gia nghiên cứu về thân thể con người giỏi nhất, có thể nói là tòan bộ tri thức hiểu biết về cơ thể con người hiện tại nằm trong đầu bảy người này.

Ta cũng không nhiều lời cùng bọn họ, chỉ nói: "Xin hãy bắt đầu đi”

Trong ba ngày kế tiếp, bảy vị chuyên gia tiến hành tất cả các loại kiểm tra đối với Cổ Ngọc Trân, trên thực tế ta cũng có tham gia vào công tác đó. Lúc bắt đầu, Cổ Ngọc Trân còn hơi do dự nhưng tới ngày thứ hai thì hắn cũng an tâm bởi vì hắn cũng không có bị "mổ xẻ" gì.

Cứ mỗi đêm, ta đều lắng nghe báo cáo của các chuyên gia xong rồi đến phòng của Cổ Ngọc Trân trò chuyện với hắn, nghe hắn kể lại chi tiết chuyện quyển thượng và quyển hạ tiên thư cùng quá trình tu luyện của hắn.

Ta cũng từng học qua nội công trong võ thuật Trung Quốc, có khi ta còn cùng với hắn "luyện khí" nữa, hắn dạy cho ta một ít pháp môn. Tuy nhiên ta hoàn toàn không có cách nào làm được như hắn đã chỉ, chuyện hắn làm vượt qua thể năng của ta, nhưng điều đó hắn lại làm hết sức dễ dàng.

Ta đoán là do hắn dùng "tiên đan" nên mới khiến cho tiềm năng trong cơ thể của hắn phát huy tới cực độ.

Tiên đan??

Thành phần hình thành nên chúng là gì? Tại sao chúng lại có công hiệu như thế? Đây quả là một bài toán giải hoài không ra. Trong tất cả những truyền thuyết có liên quan đến "thần tiên" thì "Đan dược" lúc nào cũng giữ lấy một địa vị quan trọng trong quá trình biến thành tiên của con người.

Ta đã có chủ ý quyết định trong lòng, nếu như thật sự vạn nhất có hy vọng tìm được quyển hạ của "Ngọc chân tiên" thì ta nhất định sẽ nhìn qua một lần, nếu có "tiên đan" gì thì ta sẽ giữ lại một chút để nghiên cứu! Cổ Ngọc Trân hầu như tĩnh tọa cả đêm, hơn nữa liên tiếp ba ngày đều không ăn gì, hắn chỉ uống một chút nước mà thôi.

Tới đêm ngày thứ tư, ta cùng mọi người tập họp tại phòng của viện trưởng. Vẻ mặt của các chuyên gia so với lần trước thì rất bất đồng, mặt ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu. Ta rót rượu mời mỗi người một ly, sau đó nói: "Tốt rồi, việc kiểm tra đã xong, các vị, tôi đang chờ nghe kết luận của mọi người đây”

Các chuyên gia liếc mắt nhìn nhau một lượt, sau đó lại đưa mắt nhìn vào viện trưởng. Viện trưởng uống một hớp rượu, nói: "Mấy ngày nay chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn bộ đối với Cổ tiên sinh, và đây là kết quả mà chúng tôi có đựơc."

Ông ta vừa nói vừa lấy tay mở xấp hồ sơ dày cộm ra, ta ước chừng cũng phải mấy trăm trang.

Tuy nhiên vừa mở ra ông ta lại tức thời đóng lại, nói: "Kết quả thật không có cách nào công bố được, một khi công bố ra thì sẽ bị mọi người trên đời cười chê, làm thế nào mà một con người lại cho ra được một kết quả hoang đường như vậy?”

Ta thầm hít sâu một hơi: "Tôi phải biết được kết quả, nếu trong tình huống bình thường thì cần gì mời các vị tới đây?”

Viện trưởng và các chuyên gia lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói: "Chúng ta phải có một hiệp nghị."

Ta liền gật đầu: "Tôi sẽ tuân thủ bất cứ hiệp nghị nào."

Viện trưởng nói: "Trước hết, mọi việc chúng ta làm và nói tại chỗ này, trong bất cứ trường hợp nào cũng không được phép đề cập tới”

Ta đáp: "Được, tôi hứa"

Viện trưởng cầm xấp hồ sơ giơ lên: "Tất cả sẽ không công bố."

Ta nhíu mày hỏi: "Không cho tôi bíêt kết quả luôn sao?”

Viện trưởng vội hỏi: "Anh có quyền biết kết quả nhưng chúng tôi chỉ nói cho anh về phần tổng quát thôi"

Ta hỏi: "Tại sao thế?"

Viện trưởng nói: "Kể lại chi tiết thì rất phức tạp, hơn nữa tất cả chúng tôi đã nhất trí quyết định là xem chuyện này chưa từng phát sinh qua cho nên cũng không muốn đề cập nữa"

Ta cũng có thể hiểu ý tứ trong lời của hắn, ta “ừm” một tiếng rồi hỏi: "Kết quả rất kinh người phải không?”

Viện trưởng ngây người một hồi lâu: "Có thể nói như vậy, quả thật là không thể giải thích"

Ta phất tay: "Vậy xin hãy nói cho tôi biết kết quả đại khái ra sao”

Viện trưởng lại đưa mắt nhìn về mọi ngừơi, ý hỏi ông ta có thể là người thay mặt mọi người lên tiếng không? Các chuyên gia khác thấy thế đều gật đầu một lượt.

Viện trưởng im lặng một hồi, dường như là cảm thấy có gì bị chặn ở miệng vậy không thể mở lời. Ta cũng không thúc giục hắn bởi vì ta biết sau khi các chuyên gia này tiến hành kiểm tra cơ thể Cổ Ngọc Trân thì bọn họ nhất định đã phát hiện ra bản thân bọn họ đối với cơ thể con người là còn thiếu sót rất nhiều. Đây là điều đả kích trí mạng đến sự tự tôn trong phương diện nghề nghiệp và quyền uy trong giới học thuật của bọn họ, vì thế bọn họ liền nhất trí quyết định đem chuyện lần này quên lãng đi.

Trải qua một hồi lâu sau, viện trưởng mới lên tiếng: "Người anh mang đến kiểm tra, tình huống cơ thể của anh ta,..., ý tôi muốn nói là mọi tình trạng hoạt động của các cơ quan trong cơ thể anh ta đúng thật là không thể phát sinh trên cơ thể người sống."

Ta hơi run run, lớn tiếng hỏi: "Vậy là có ý gì? Ý ông nói hắn là một người chết?"

Viện trưởng nhíu mày, sau đó ho khan vài cái: "Đương nhiên không phải, anh ta không phải người chết, nhưng anh ta ……anh ta…....trời ạ, làm thế nào để hình dung cho tốt đây?"

Một chuyên gia khác lên tiếng: "Có lẽ nên dùng cụm từ “trạng thái của động vật ngủ đông” thì cũng có thể miễn cưỡng giải thích”

Viện trưởng lại ho khan vài cái rồi nói: "Đúng vậy, “trạng thái ngủ đông” có thể miễn cưỡng giải thích. Động vật ngủ đông, tất cả những hoạt động trong cơ thể đều chậm lại, sự trao đổi chất cũng chậm lại cho nên có thể không cần ăn gì, tình hình của anh ta có điểm tương tự như thế nhưng “cái chậm” của anh ta so với động vật ngủ động còn chậm hơn! Chúng tôi đã quan sát hoạt động của tế bào thuộc các bộ phận trong cơ thể anh ta và phát hiện ra “cái chậm” đó vượt hơn 1000 lần"

Ta thật sự là không hề nghĩ đến, lần kiểm tra này lại có kết quả như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, miệng ta cứng đơ nói không ra lời.

Viện trưởng lại nói: "Tất cả những tế bào trong cơ thể anh ta toàn dùng phương thức hoạt động “chậm” kiểu như vậy, do đó thời gian để tế bào già yếu tự nhiên cũng sẽ kéo dài."

Ta "a" một tiếng: "Ý của ông nói là anh ta có thể sống lâu hơn người khác gấp 1000 lần?”

Viện trưởng gật đầu: "Trên lý luận là thế, nhưng trên thực tế quả là không thông. Chiếu theo tốc độ trao đổi chất chậm như vậy thì mọi họat động của cơ thể của anh ta cũng chỉ có thể là một phần ngàn, nói cách khác là anh ta chắc chắn không thể hoạt động đựơc, chỉ có thể giống một bức tượng gỗ bất động, tuy nhiên tinh lực của anh ta quả là dư thừa”

Ta vội hỏi: "Vậy các vị có cho rằng hiện tại có một loại thuốc nào có hiệu quả có thể giúp cho cơ thể đạt tới kết quả như vậy không?"

Tất cả các chuyên gia đều lắc đầu.

Viện trưởng lại nói: "Càng kỳ lạ hơn là hệ thống tiêu hóa của anh ta. Anh ta dường như không muốn ăn gì, anh ta không hề có dịch vị, sự chuyển động của bao tử cơ hồ cũng dừng lại, anh ta sẽ không cảm thấy đói, tuy nhiên chất dinh dưỡng để nuôi cơ thể thì lại không thấy thiếu?”

Một chuyên gia khác lẩm bẩm: "Tôi đã kiểm tra hệ thống tiêu hóa của anh ta, tôi thậm chí có ảo giác rằng anh ta là một con rô bốt được trang bị hệ thống cơ quan tiêu hóa mà thôi”

Ta có cảm giác hít thở không thông bởi vì kinh ngạc.

Một vị chuyên gia khác nói: "Hệ thống tuần hòan của anh ta cũng hết sức quái dị, tốc độ máu tuần hòan không có giảm bớt nhưng dinh dưỡng trong hồng huyết cầu rất ít, quả thực không thể để cho con người sinh tồn"

Một chuyên gia khác lại lên tiếng: "Hệ thống hô hấp của anh ta càng quái dị hơn, lá phổi của anh ta cùng người bình thường giống nhau nhưng sau một lần hít vào thì cơ hồ ... có thể duy trì được lượng không khí gấp trăm lần người thường, thật không biết là anh ta làm sao mà được vậy nữa"

Lời của các chuyên gia làm lòng ta hỗn lọan. Kết quả kiểm tra của bọn họ đối với Cổ Ngọc Trân đã làm sáng tỏ một chuyện có thật: đó là tình trạng sinh lý của Cổ Ngọc Trân cùng với người bình thường hoàn toàn bất đồng.

Ta chờ cho bọn họ nói xong thì hỏi: "Các vị nghĩ tại sao hắn có thể trở nên như vậy, có thể cho tôi một chút khái niệm không?"

Các chuyên gia lại nhìn nhau, ngây người một hồi lâu, sau đó viện trưởng mới nói: "Vệ Tư Lý, anh đừng đùa giỡn nữa”

Ta ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn, ta thật không rõ viện trưởng nói như vậy là có ý gì? .

Viện trưởng nhỏ giọng: "Anh ta đến từ hành tinh nào vậy? Có thể nói cho chúng tôi biết không?”

Ta "A" một tiếng, lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của viện trưởng. Ông ta xem Cổ Ngọc Trân là người ngòai hành tinh! Xem ra tất cả bọn họ đều nghĩ như vậy.

Ta còn chưa kịp có phản ứng nào thì viện trưởng lại nói tiếp: "Xem ra kết cấu hoạt động sinh lý của bọn họ so với chúng ta tiến bộ hơn nhiều lắm, tính mạng của bọn họ rất dài, năng lực mạnh mẽ, hầu như có thể sinh tồn trong bất kỳ hòan cảnh nà. Nếu bọn họ là kẻ địch của địa cầu thì tôi nghĩ loài người chúng ta không có cơ hội nào để địch lại họ….."

Ta ngắt lời hắn, nói: "Ông sai rồi, hắn ta không phải là người ngoài hành tinh đâu, hắn ta là người địa cầu một trăm phần trăm!"

Viện trưởng trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Anh cứ kiên trì nói vậy thì tôi cũng không còn cách nào. Kết luận của chúng tôi anh đã nghe hết rồi đó"

Ta gật đầu, hắn lại nói tiếp: "Vậy thì lần gặp mặt này của chúng ta cũng đã đến lúc giải tán rồi"

Mọi người ai ai cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ta cũng chỉ còn cách theo họ. Viện trưởng lấy xấp hồ sơ ra rồi bỏ vào một thùng thiết, sau đó châm lửa đốt nó.

Ta nhìn vào đống tro tàn của xấp hồ sơ bị đốt. Thế là việc kiểm tra của bọn họ đã chấm dứt và kết quả là họ không thể tìm ra nguyên nhân của sự biến hóa là gì, cho nên bọn họ quyết định cho chuyện này vào quên lãng. Đây là một loại tình huống hết sức bi ai, thế nhưng ngoại trừ việc đó thì có biện pháp nào khác đây?

Ta nói cho bọn họ rằng có thể là do ảnh hưởng và tác dụng của một loại thuốc nào đó cho nên mới làm cho Cổ Ngọc Trân biến thành như hiện tại, tuy nhiên họ nghe xong thì mặt của người nào cũng hiện lên vẻ quái dị và không tin. Tiếp đó chúng ta lại thảo luận đến vấn đề "nguyên tố kháng suy lão", và viện trưởng đã ra kết luận: "Nó cùng với nguyên tố kháng suy lão không có quan hệ! Ngoại hình của người này nhìn qua là giống như chúng ta, tuy nhiên anh ta lại có một phương thức tồn tại quá khác biệt so với chúng ta. Quá khác biệt rồi! Tôi tới giờ chưa từng biết đến một sinh vật nào có thể sử dụng một phương thức tồn tại như vậy, ngay cả thực vật cũng không thể."

Khi viện trưởng nói xong dừng lại thì có một chuyên gia bổ sung: "Có lẽ có một số ít thực vật có thể. Trên cao nguyên Scotland có một loại thực vật gọi là "rêu không khí", chúng không hề hấp thu dinh dưỡng từ đất mà trực tiếp hấp thu các chất cần cho sự sống từ trong không khí, tuy nhiên chúng nó chỉ là một loại thực vật cấp thấp mà thôi, còn con người thì đã là động vật tiến hóa bậc cao rồi"

Ta cười khổ một chút rồi nói: "Tôi thấy loại thực vật cấp thấp kia trực tiếp hấp thu chất dinh dưỡng từ không khí so với phương thức ăn uống của nhân lọai tiến bộ hơn nhiều lắm."

Mấy lời này làm cho các chuyên gia trừng mắt nhìn ta, bọn họ hiển nhiên tuyệt không đồng ý với cách nói của ta.

Ta cũng không cùng bọn họ tranh luận tiếp nữa, chỉ là tỏ ra thành ý nói rất cảm ơn về sự giúp đỡ và cam đoan rằng nếu ngày sau bọn họ có việc muốn nhờ ta làm thì ta quyết sẽ không chối từ. Sau đó, ta và Cổ Ngọc Trân rời khỏi bệnh viện.

Cổ Ngọc Trân rất khác so với lúc đặt chân tới đây, hắn vui mừng hớn hở vô cùng bởi vì hắn đã hoàn thành hứa hẹn của hắn và bây giờ thì đến lượt ta.

Khi đã lên máy bay, ta thật sự nhịn không được liền nói: "Ông đối với thân thể của ông chẳng lẽ một chút hứng thú cũng không có sao? Tại sao lại ngay cả hỏi ông cũng không hỏi một chút về kết quả kiểm tra thế?"

Cổ Ngọc Trân cười cười, làm ra bộ dáng tiêu sái: "Hỏi để làm chi? Tôi biết tôi và người bình thường hoàn toàn khác nhau, tôi có tiên thư, tôi có thể biến thành thần tiên."

Ta “hừ” một tiếng, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn hắn, hắn lại nói: "Thật ra tình huống cơ thể như nào thì cũng chẳng quan trọng, cơ thể bất quá chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi, sớm muộn cũng phải bỏ đi"

Ta lấy làm kinh hãi: "Không có thân thể, vậy ông …. Ông….."

Ta vốn muốn nói "Không có thân thể vậy ông sống như thế nào?”, Cổ Ngọc Trân dùng ánh mắt và vẻ mặt hết sức cổ quái nhìn ta. Vẻ mặt của hắn làm cho ta cảm thấy nếu tiếp tục hỏi tiếp thì ta sẽ là một tên ngu ngốc cho nên ta im lặng không hỏi nữa .

Cổ Ngọc Trân cười cười một chút, sau đó suy nghĩ chốc lát rồi nói : "Vệ Tư Lý, anh gặp được tôi coi như là hữu duyên."

Ta cười khổ: "Đúng vậy, chờ lúc ông biến thành thần tiên thì có lẽ đó chính là tiên duyên của tôi."

Cổ Ngọc Trân nói với ta nhưng dường như hắn chẳng hứng thú gì, chỉ là cố trò chuyện cho qua: "Tôi có thể nói cho anh biết, trong bộ phận cuối cùng của tiên thư có phương pháp tu luyện thành “nguyên anh"”

Ta giật mình hỏi: "Cái gì “nguyên anh”?”

Cổ Ngọc Trân nói: "Anh ngay cả “nguyên anh” cũng không biết ư?”

Lòng ta rối loạn cực kỳ, quơ quơ tay, trong khoảng thời gian ngắn nói không nên lời, muốn cười cũng cười không ra tiếng.

“Nguyên anh” ta tự nhiên biết cái gì gọi là nguyên anh. Đầu tiên là luyện hít thở luyện khí, sau đó là “ích cốc”, còn bây giờ lại là "nguyên anh", tất cả đều theo quy trình của tu tiên đạo gia ghi lại.

Vốn tất cả chỉ là một quan niệm rất hư ảo, tuy nhiên lại đột ngột biến thành sự thật khiến cho lòng ta rối loạn. Ta mở to miệng lẩm bẩm: "Nguyên anh…là nguyên thần phải không?”

Cổ Ngọc Trân gật đầu: "Chỉ cần tôi có đựơc quyển hạ tiên thư thì tôi có thể tu luyện thành công, đến lúc đó thì cái vỏ bọc này còn tác dụng gì nữa? Cho nên vì thế tôi mới không thèm để ý."

Ta vội hỏi tiếp: "Vậy đến lúc đó, ông …. sống bằng cách nào? Chỉ như một làn gió nhẹ sao? Sử dụng tinh thần để tồn tại hay là còn gì khác nữa?”

Cổ Ngọc Trân vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu: "Chưa đạt đến như vậy nên tôi cũng không biết, có lẽ là hình thể còn có, bất quá đó lại một hình thể mới, cái cũ đã không còn hữu dụng"

Ta lúc này thật sự muốn yên tĩnh suy nghĩ cho nên ta cũng không hỏi tiếp, và nhắm mắt lại.

Ta không ngừng suy nghĩ, cái trước hết nghĩ đến chính là nguyên anh. Căn cứ theo những gì đạo gia ghi lại thì khi trải qua một quá trình tu luyện nhất định, trong cơ thể con ngừơi sẽ sinh ra một cái gì đó hết sức quái dị gọi là “nguyên anh”. Từ những ghi chép lý giải thì “nguyên anh” hay “nguyên thần” có ngoại hình giống với người tu luyện, cụ thể là một phân thân thứ hai rất nhỏ có thể tùy thời rời khỏi thân thể .

“Phân thân thứ hai” không biết nằm ở chỗ nào trong cơ thể ngừơi nữa? Cơ thể con ngừơi có kết cấu hết sức chặt chẽ, thật sự là chẳng có bao nhiêu chỗ dư thừa có thể dung nạp một cái phân thân thứ hai "ở lại".

Hơn nữa, “Phân thân thứ hai” này nhỏ bao nhiêu đây? Những ghi lại để lại rất là hỗn loạn và không thống nhất, có sách ghi là "khoảng một thước”, có sách ghi là "Vài tấc"…, không đồng nhất cho lắm.

“Nguyên anh” đại biểu cho linh hồn của con người, linh hồn là cái vô hình vô thể, “nguyên thần” thì lại có hình có thể. Theo những ghi lại thì nó có hình có thể, thần thông quảng đại, không chịu sự hạn chế của thời gian và không gian, có thể tự do tự tại và rời đi thân thể người tu luyện.

“Nguyên thần” rời đi thân thể người tu luyện thông qua một cái cửa cái gọi là "Đính khiếu". Nơi này nằm ở vị trí trung tâm của đầu người. vậy thông qua phương pháp nào mới có thể làm cho một cái "phân thân thứ hai " tự do ra vào đây? Không ai biết được! Chẳng lẽ sẽ xuất hiện một cái lỗ ở đó? Hoặc nguyên thần xuyên qua đầu bay ra sao?... .

Khi tu luyện thành công nguyên thần thì cơ thể vốn có đã không còn tác dụng gì nữa, sự duy trì tính mạng đã không ở trong cơ thể vốn có nữa mà đã chuyển sang hết nguyên thần, nguyên thần thậm chí còn có thể thông qua một phương pháp nào đó tiến nhập vào một cơ thể khác nữa.

Đó là những điều có liên quan đến nguyên thần được ghi lại, đọc thì cũng thấy bình thường nhưng một khi muốn xem chuyện này là thật sự tồn tại thì lại khó có thể tiếp nhận được.

Ta suy nghĩ một hồi, mở mắt ra: "Ông vừa rồi đề cập tới nguyên anh, việc này …thật….khó giải thích”

Cổ Ngọc Trân nhíu mày: "Không có chuyện gì khó giải thích cả, cơ thể vốn có của chúng ta dù tu luyện thế nào thì cũng không thể đáp ứng được những yêu cầu của thần tiên cho nên phải tu luyện ra một cơ thể mới hòan tòan và nó sẽ sở hữu được năng lực của thần tiên, tu luyện nguyên anh kỳ thực là thoát thai hoán cốt"

Ta hít sâu một hơi rồi suy nghĩ: có thể Cổ Ngọc Trân hôm nay so với người bình thường đã khác nhau hoàn toàn, có lẽ nguyên thần chỉ là một loại tượng trưng của tinh thần, cũng không phải là “một phân thân thứ hai” giống hệt người tu luyện mà là cấu tạo của cơ thể hoàn toàn thay đổi, một hình thái khiến cho tiềm năng trong cơ thể có thể hoàn toàn phát huy?

Điểm này ngay cả Cổ Ngọc Trân cũng không thể giải thích, ta tự nhiên cũng không thể hỏi nữa. Lúc này Cổ Ngọc Trân rất là vui vẻ: "Hy vọng có thể thuận lợi có đựơc quyển hạ, vậy thì quá tốt."

Khi trở về nước, Bạch Tố tới đón chúng ta, Cổ Ngọc Trân rất sợ tiếp xúc với người khác cho nên theo ta về nhà, ta sắp xếp cho hắn một phòng, sau đó nói với hắn hãy nghỉ ngơi, ngày hôm sau sẽ cùng hắn đi đến núi Thanh Thành.

Đêm đó, ta kể cho Bạch Tố nghe về kết quả kiểm tra của các chuyên gia. Cách nói của Bạch Tố rất trực tiếp, nàng nói: "Đừng quan tâm đến lý do tại sao lại vậy, có quan tâm cũng không thể giải thích, sự thật đã phát sinh vượt quá phạ vi tri thức của chúng ta rồi. Mặc dù tất cả những trình tự đó đều được ghi lại trong sách nhưng căn bản là không có ai chấp nhận nó là sự thật tồn tại đâu”

Ta cười khổ: "Con người có thể thông qua phương pháp nào mà có thể tu luyện thành tiên đây?"

Bạch Tố nói: "Con người có thể thông qua một loại phương pháp nào đó khiến cho kết cấu sinh lý trở nên thay đổi hoàn toàn, nói cách khác là sống một cuộc sống mới"

Ta thở dài: "Xem ra anh không cách nào cãi với em nữa, bởi vì Cổ Ngọc Trân là một sự thật sờ sờ trước mắt”

Bạch Tố nói: "Loài người đối với tính mạng hiểu biết quá ít, những căn bệnh hiện tại của con người đựơc phát hiện trước mắt đã làm thỏa mãn các nhà khoa học. Những chuyện có liên quan đến thần tiên thời cổ đại được ghi chép nhiều như vậy, thậm chí có là gần như trọn vẹn và rất có hệ thống lý luận nhưng cho tới bây giờ vẫn không thấy ai đi nghiên cứu cả."

Ta giơ tay lên cao: "Từ bây giờ anh sẽ bắt đầu nghiên cứu."

Bạch Tố liếc ta một cái: "Kỳ thật cho tới giờ anh vẫn chưa tin thì lấy gì mà nghiên cứu?”

Ta lại cười khổ: "Em nghĩ lại xem, hắn nói rằng hắn đã bắt đầu tu luyện nguyên anh. Em bảo sao anh có thể tin được sẽ có một phân thân thứ hai giống hệt hắn từ trong đầu bay ra chứ? Em cũng tin sao?”

Bạch Tố do dự một chút: "Chuyện này đích xác là khó có thể tưởng tượng, nhưng theo em thấy thì hơn phân nửa là do những danh từ đó chúng ta không quen sử dụng mà thôi”

Ta nhìn chằm chằm Bạch Tố. Bạch Tố suy nghĩ một hồi, mới nói: "Đạo gia đối với "nguyên anh” có lý luận hết sức huyền diệu, tuy nhiên từ ý tứ mà xem thì cũng có thể giải thích, đó là một loại sự vật không cần tới cơ thể vốn có và thay bằng một cơ thể mới"

Ta liền hỏ: "Vậy xin hỏi chuyên gia, cơ thể mới từ đâu mà sinh ra?"

Bạch Tố đáp: "Cơ thể mới chính là cơ thể vốn có"

Ta nghe xong cười ha hả: "Thôi thôi em đừng giải thích nữa, xin lỗi năng lực lĩnh ngộ của anh có hạn nên không thể hiểu được lời của chuyên gia nói đâu. Cái gì mà cơ thể mới chính là cơ thể vốn có chứ?”

Bạch Tố chậm rãi nói: "Cơ thể vốn có sẽ không ngừng biến hóa và đến cuối cùng sẽ hình thành nên một cơ thể mới. Cơ thể của Cổ Ngọc Trân đã trở nên khác hòan tòan với trước kia, và còn có thể tiếp tục biến đổi". Ta dụng tâm lắng nghe.

Bạch Tố nói: "Đợi khi cơ thể của hắn ta toàn bộ biến hóa hòan tất thì cũng chính là tu luyện thành công nguyên anh. Em nghĩ, chuyện phân thân thứ hai từ trên đỉnh đầu bay ra là một loại ghi chép thuộc về viễn tưởng, trên thực tế nó chính là một cơ thể mới đựơc sinh ra. Cơ thể mới này có thể phát huy ra tiềm năng bất khả tư nghị"

Ta dùng tay xoa xoa đầu, một hồi lâu cũng không nói gì.

Bạch Tố dịu dàng nói: "Vì thế việc anh đi cùng Cổ Ngọc Trân đến núi Thanh Thành có thể phát hiện ra một sự kiện thần bí và vĩ đại nhất của lòai người đó”

Ta mỉm cười nói: "Em thật tốt quá, sợ anh lo lắng cho nên mới an ủi làm cho anh vui, bây giờ anh không muốn cũng phải đi cùng hắn rồi”

Bạch Tố mỉm cười, sau một lúc lâu nàng mới nói: "Anh có nghĩ đến nếu như một người có thể sống lâu ngàn năm thì đó cũng là một loại đau khổ không?”

Ta hít sâu một hơi, chần chờ một chút rồi đáp: "Không thể nào, trường sinh bất tử vẫn là mục đích theo đuổi của lòai người”

Bạch Tố thở dài một tiếng: "Loài người có rất nhiều mục đích theo đuổi và không ngừng theo đuổi, tất cả đều là vì những mục đích đó chưa đạt được, khi thật sự đạt đựơc rồi thì vị tất có chuyện gì vui sướng?."

Ta nói: "Đúng vậy, khi mỗi người ai cũng đạt tới bước trường sinh bất lão thì chỉ sợ lúc đó sẽ là đua tranh quyền lợi”

Bạch Tố chậm rãi thở dài một hơi, rồi không lên tiếng nữa.

Trên đường đi đến núi Thanh Thành không có chuyện gì đáng kể có thể ghi lại. Núi Thanh Thành đứng sừng sững chẳng biết bao nhiêu năm, và bây giờ nó vẫn là hình dạng như vậy. Giao thông bất tiện và lạc hậu, vẫn duy trì đựơc sự u tĩnh và thần bí của ngày xưa. Cổ Ngọc Trân cùng ta giống như khách du lịch bình thường, từng bước bước trên con đường dành cho khách vào núi tham quan, tuy nhiên không lâu sau đó đã vào sâu, lúc này không còn có đường nữa, chỉ tòan là cây và đá núi ngổn ngang.

Trứơc mắt ta là như thế, lúc này hoàn toàn không có đường nữa, chúng ta vẫn nhằm hướng tây bắc mà đi tới, càng đi càng vào sâu bên trong , ngày thứ hai còn trông thấy một ít người, nhưng tới ngày thứ ba, một bóng người cũng không nhìn thấy.

Đêm ngày thứ ba, khi nghỉ ngơi, ta hỏi Cổ Ngọc Trân: "Còn phải đi bao lâu nữa thế?"

Cổ Ngọc Trân trả lời rất đơn giản: "Nhanh thôi."

Hai chữ “nhanh thôi” của hắn, trên thực tế là qua bốn ngày. Đến ngày cuối cùng, chúng ta lên đến đỉnh núi, sau đó đi theo một con đường núi dốc vô cùng đi xuống, ước chừng khỏang ba tiếng sau, chúng ta xuống tới chân núi ngồi nghỉ một chút, xung quanh nơi này có những hòn đá hình dáng kỳ lạ nằm ngổn ngang. Có một đám khỉ dùng ánh mắt hết sức quái dị nhìn vào chúng ta, dường như là đang thắc mắc tại sao hai sinh vật đồng loại lại dừng chân như thế.

Thể lực của ta so với Cổ Ngọc Trân giống như là một ông già tám mươi tuổi đi liên tục mấy giờ đồng hồ đường núi, tình trạng của ta đã kiệt sức, tuy nhiên Cổ Ngọc Trân lại chẳng hề gì.

Thật vất vả mới xuống núi và đi tiếp một chút vào núi. Trong núi phong cảnh u mỹ, có thể nói là tuyệt đẹp, tuy nhiên ta cũng không có tâm tình thưởng thức, chỉ là dùng ánh mắt nhìn về phía Cổ Ngọc Trân, nhưng ngay cả việc hỏi hắn còn phải đi bao lâu cũng nói không ra.

Cổ Ngọc Trân chỉ phía trước: "Ở ngay phía trước."

Ta cố gắng hết sức điều chỉnh hô hấp, sau đó chậm rãi đi tới con suối uống một hớp nước. Dòng suối nứơc trong như gương, có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình rõ ràng. Ta nhìn thấy hình dáng ta liền thở dài một hơi: bộ dáng cực kỳ chật vật, tóc tai rối bù, quần áo lam lũ, trên người dính đầy cây cỏ, tình trạng kiệt sức.

Ta cũng lên tiếng: "Ở ngay phía trước à? Đường chân trời cũng ở ngay phía trước đấy, rốt cuộc là phải đi bao xa nữa?”

Cổ Ngọc Trân vội nói: "Thật sự là ở ngay phía trước, nhiều lắm là đi khỏang hai mươi phút nữa thôi là có thể đến”

Cổ Ngọc Trân lấy lòng ta, sau đó hắn vạch một tảng đá ở kế bên ra, phía dưới tảng tảng đá hắn lấy ra một số rễ cây trông giống như mã linh thự rồi đem xuống nước rửa một chút bảo ta ăn. Ta ăn một chút, loại rễ cây không biết tên này không ngờ có hương vị hết sức ngọt ngào, trong lòng ta đoán đó là một loại thực vật thuộc họ hoàng tinh.

Nghỉ ngơi một hồi, sau đó chúng ta đi dọc theo con suối tiến về phía trước. Con suối uốn lượn chảy vào một cái ao nhỏ. Lúc ta nhìn thấy thật sự rất khó hình dung sự xinh đẹp và u tĩnh của cái ao nhỏ này, ta có cảm giác không phải nơi đây ngăn cách với thế giới bên ngoài mà là do thời gian ngăn cách.

Nếu đứng bên trong cái ao thì sẽ có cảm giác thời gian hoàn toàn không có ý nghĩa. Một ngàn năm trước, nơi này vẫn như thế, một ngàn năm sau nơi này chỉ sợ cũng vẫn giữ đựơc hình dạng như thế.

Cổ Ngọc Trân giơ tay trái chỉ vào một vách núi cao dựng đứng, nó cực cao, sau đó Cổ Ngọc Trân vội vã bước về phía trước, ta cũng đi theo hắn.

Tới trước vách núi cao dựng đứng, hắn liền đưa tay vạch đám dây leo ra, nói: "Anh xem đi!"

Ta thấy được một cánh cửa đá – có thể nói rằng lúc mới vừa nhìn thấy nó ta thật không nghĩ rằng đó là một cánh cửa. Nó chỉ là một khối đá có màu sắc không giống vách đá thôi. Màu sắc của nó trông rất giống như một khối ngọc.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT