watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Truyện sắc hiệp - Bóng Sói Hú trang 12

Khi trời đã sáng rõ, mưa rơi làm cho Tuyên thành càng trở nên đẹp lòng, đặc biệt khi đứng ở trên đài ngắm cảnh của Đường gia, đem cảnh vật thu hết vào đáy mắt. Ngắm cảnh, ai cũng biết đây là đam mê lớn nhất của Đường Hằng Xa, vì đam mê này, hắn đã phá bỏ mấy dãy nhà cũ, chuyển đến khu phố trung tâm này, cải tạo nơi ở từ tập đoàn Lam thị, nhớ ngày đó, công trình cải tạo này có thể nói là rất lớn, san bằng toàn bộ 4000 thước vuông, cải tạo thành nhà lớn Đường gia 2 tầng, ở sân phía bắc nổi lên một đài ngắm cảnh cao bằng toàn nhà 36 tầng, quan sát Tuyên thành. Mọi người đều đoán là vị thuyền vương này đam mê ngắm cảnh như vậy, lí do thật sự sau lưng là tuần tra bản đồ sản nghiệp của mình để tiện cho việc khai phá địa bàn. Đồng thời cũng là một loại nghiền ngẫm lực ảnh hưởng của mình với thành phố này mà thôi.

Hôm nay cũng giống như dĩ vãng, Đường Hằng Xa đứng trên đài ngắm cảnh, tay hắn đùa con dấu được ghép từ nhiều mảnh nhỏ lại, xuyên qua kính, cây cối trong sân đã mọc ra mấy chồi non, mấy điển màu xanh gắn với một đám màu nâu, tạo nên vẻ đẹp cho đám cây khô cứng, trong khe đá, trên bậc thang cũng có một tầng lông nhung, lại nhìn lên, chính là bầu trời màu lam, vô tận không chút đường cong, vô hạn mênh mông, xa xôi cùng cực....

Một loại cảm giác khó hiểu bao trùm toàn thân Đường Hằng Xa, đây là lần thứ hai từ khi sinh ra ông bị loại trạng thái không ổn định này bao vây. Cửa lặng yên bị đẩy ra, ông lão người làm cầm ly trà ấm thay cho ly đã lạnh trên bàn.

“Hơn hai mươi năm, cứ 15 phút đi vào một lần, thói quen này ông vẫn không sửa được!”

Tay ông lão run lên, giống như việc Đường Hằng Xa đột ngột mở miệng làm ông giật mình kinh hãi, ông ngẩng đầu, Đường Hằng Xa cũng không nhìn ông, ánh mắt hắn hướng ra bên ngoài cửa sổ, giống như nói chuyện với không khí, “Thủy tinh 80mm, cứng rắn chống đạn, cách 10m bắn không thủng; súng tự động, ở 12m bắn không xuyên.” Sắc mặt Đường Hằng Xa âm u lạnh lùng, “ Toàn bộ dày đặc, ngay cả hơi gió cũng không xuyên qua, đây là cửa sổ của tôi!” Hắn dùng tay đấm mạnh.

“Lão gia” Giọng nói ông lão cất cao, đi về phía trước một bước rồi lại dừng lại, “Lão gia, cần thận con dấu trong tay ngài,” giọng nói cung kính.

Đường Hằng Xa cúi đầu, con dấu chăng đầy vết nứt, cho dù gắn lại, cũng không thể trọn vẹn, hắn ngẩn ngơ ngây người, một lát sau tay hắn lại dương dương tự đắc, “Về sau đừng vào nữa.” Mệt mỏi ập đến, hắn già đi thật nhanh.

Ken két, tiếng động sắc nhọn truyền vào tai, đây là tiếng lốp xe ma sát gấp gáp với mặt đường phát ra, Đường Hằng Xa khẽ nhíu mày, một chiếc xe như tên lửa vọt vào nhà lớn Đường gia, xe gấp gáp dừng lại, lốp xe kéo rê trên mặt đường tóe ra lửa. Trên xe 2 người đi xuống, trong đó có 1 người đầy máu tươi. Đường Hằng Xa hít sâu, hắn chạy khỏi đài ngắm cảnh, tuy rằng tuổi không ít nhưng hắn lại chạy cực nhanh.

“Hắn làm sao vậy?” Đường Hằng Xa thở hổn hển, trên mặt là biểu cảm phức tạp đến cực điểm, hoảng sợ, bi thống, giận dữ.

Đường Hằng Xa đón lấy Ôn Trạch, “Rừng già, lập tức điều huyết thanh từ bệnh viện Giang thị, mời Phạm Nhất Minh đến đây!” Giọng điệu hắn dồn dập, người được nhắc tên nhanh nhẹn rời đi.

Đình viện Đường gia lặng thinh, giống như một cột băng kéo dài, Liễu Đình khoanh tay ngồi, như hồ nước trong xanh tĩnh lặng, bọn người hầu không tự giác nhìn nhau, nhẹ chân nhẹ tay, sợ làm phiền. Bóng chiều chậm rãi rơi xuống, nhan sắc cuối cùng nơi chân trời cũng chậm rãi bị bóng tối cắn nuốt, Đường Hằng Xa nhìn cô, ông rút ra một cây xì gà, trực tiếp dùng miệng cắn đầu nó, quẹt diêm, ngọn lửa như một con rắn hồng từng chút từng chút làm cháy điếu xì gà, ông phun ra một hơi thật sâu, mới nỗ lực ngừng lại chỗ bỏng lên trong ngực. Hắn bước, tiêu sái đến gần, gió thổi hỗn loạn, Liễu Đình ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, da thịt đều cảm thấy lạnh run.

“Anh trai nguy cấp ngư vậy, sao cô không trực tiếp đưa hắn vào bệnh viện Giang thị mà lại đưa tới đây?” Đường Hằng Xa hỏi không chút để ý.

“Trước đó anh ấy có nói, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì tôi phải đưa hắn tới nơi này.” Đầu Liễu Đình cúi xuống không còn chút sức lực, đâu vai cô yên lặng run rẩy.

Mặt Đường Hằng Xa run lên cực nhanh, giống như hoa mắt nhìn nhầm, “Đi xem anh cô đi, bác sĩ nói hắn đã không sao.” Ông nói hòa nhã.

Liễu Đình mượn sức bức tường, chậm rãi đứng lên, cô đi thật thong thả, gió thồi qua vạt áo, chậm rãi bay bay, bóng dáng tự nhiên trống rỗng, như một giấc mơ, khẽ chọc tay, giấc mơ liền tan nát. Mặt Đường Hằng Xa nổi lên biến hóa khó lường, người đó ôn nhu như thơ, người này lại trống rỗng như mơ, đều đẹp đến vậy, vẫn đẹp đến khiếp người như vậy, chỉ tiếc, quá đẹp luôn chẳng được lâu dài. Khói nhẹ lan ra từ điếu xì gà trên tay ông, đám khói lan vào bóng đêm không chút tiếng động.

Cửa bị đẩy ra, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên người, giống như được khảm một tầng ánh sáng, Liễu Đình hoảng hốt trong nháy mắt, sắc mặt Ôn Trạch tái nhợt dựa vào đầu giường, vẻ mỏi mệt, nhưng ánh mắt vẫn sáng rọi, thái độ vẫn tao nhã bình tĩnh. “Dọa em rồi.” Ý cười bên môi Ôn Trạch đều là ôn nhu không buồn che dấu, trên ngực vẫn thấm ra máu.

Từng dòng lạnh lẽo như con rắn nhỏ từ đầu ngón tay chạy thẳng vào tim Liễu Đình, “Đệ Nhất,” Giọng nói Liễu Đình tiêu điều kì lạ “Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng dùng sinh mệnh của anh đến thử em nữa!”

Ánh mắt họ đối diện, ánh mắt giao nhau, thấu hiểu nhưng lại đều có thứ không thể chạm vào, yên lặng ngưng kết giữa họ, bọn họ... không thể nói.

Đệ nhất, giữa anh và Phí Như Phong, em chưa bao giờ do dự! Từ nước mắt ngọc trên người em mà anh đã đặt, để em trơ mắt nhìn hắn nhảy vào trong lửa, dùng sinh mệnh anh để thử, làm em tự tay nổ súng với hắn, Đệ Nhất, cuộc đời này em cần phản bội bao nhiêu mới có thể khiến anh tin tưởng?

Em mốn anh tin tưởng, anh cũng muốn tin tưởng, nhưng mà em nói cho ánh biết, Hải Tình, ánh mắt em lúc này như mất đi ánh sáng, trống rỗng phiêu dạt, bóng dáng có thể tiêu tán bất cứ lúc nào, em nói cho anh biết, anh làm sao có thể tin?

Ánh mắt nhìn nhau đều là mệt mỏi cô đơn, ánh mắt đều là ôn nhu thống khổ, Liễu Đình hạ mi, lại ngẩng đầu, khóe miệng nổi lên nụ cười “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm em lo lắng.”

Cô đứng lên, cánh tay vừa đụng đến cửa đã bị nắm chặt, tay hắn túm chặt tay cô, chặt đến mức dường như xương cốt cũng phải gắn liền, kéo vào trong ngực, nhiệt độ và hơi thở quấn vào nhau, đầu hắn dụi vào đầu vai Liễu Đình, hắn dựa vào cô giống như năm cô 17 tuổi dựa vào hắn.

“Đệ Nhất, cuộc đời sai lầm này của em, thành tựu lớn nhất không phải là tình yêu. Đệ nhất,” Giọng nói Liễu Đình là ôn nhu vừa chạm liền tan “Em muốn cùng anh đi hết cuộc đời này.”

Đầu hắn càng dúi sâu vào đầu vai Liễu Đình, hơi thở của hắn lạnh rồi lại nóng, tay hắn lướt qua khóe mi, hai má, thong thả miêu tả co, cẩn thận thân thiết, hắn nhẹ nhàng che kín mắt cô, giọng nói khàn khàn thản nhiên, “Hải Tình, trên đời không có mưu kế hoàn mỹ, có thì chỉ là chế ngự trái tim, nắm giữ trái tim con người là nắm được con bài chưa lật của đối phương, cho dù là cạm bẫy nhìn được rõ ràng, đối phương cũng không thể không lao vào,ván cờ này chúng ta đi, gọi là làm trống rỗng. Tổng thể kế hoạch, mặc kệ phần thắng của em lớn bao nhiêu, không đến lúc cuối cùng, sẽ không biết hươu chết vào tay ai, không cần bị tướng giả mê hoặc, nếu ở chỗ phải thắng, sẽ có dũng khí đánh tới người đó. Phải học cách đem thống khổ thành trí tuệ, phải biết rằng thế gian này không có thất bại, thiếu chỉ là cơ hội mà thôi.”

Hắn buông tay, lùi lại, “Đừng quay đầu, Hải Tình, em không thể quay đầu.” Giọng nói hắn đã vững vàng, giống như vô số lần dạy bảo trong những năm qua: “Lòng Đường Hằng Xa đã loạn, trong thời gian ngắn nhất hắn sẽ đưa em vào tay Đường Bảo Như, đừng quên, thời khắc cuối cùng thường bị úp ngược, làm lòng em lắng lại, Hải Tình, nếu em muốn thất bại trong gang tấc, vậy em phải xác định em có sức ngăn cản cơn sóng dữ!” Ôn Trạch chậm rãi mở cửa ra, trong bóng đêm, giọng nói của hắn tĩnh lặng như nước, “Đi đối mặt với trận đấu chủa chính em, ác mộng này cần kết thúc từ lâu rồi!”

Góc áo Liễu Đình phất qua cạnh cửa, tạo ra tiếng vang lạnh lùng, cửa phía sau đóng lại, Liễu Đình cố sức dùng tay che miệng, nhưng máu tươi dính ngấy vẫn theo khe hở trên tay chảy ra, chân lảo đảo, thân mình nhũn xuống, nhũn đến làm cho người ta vào trong hư vô chết lặng.

Dưới trời xanh mây trắng này, có rất nhiều con đường nhưng không có một cái nào không phải là thất vọng và vực sâu.

Thời gian qua đi, một phút lại một phút, trời đã mờ sáng, Đường Hằng Xa đẩy ra bức tranh truyền thần trước bàn, cầm trong tay diếu xì gà mới hút một nửa ấn vào gạt tàn. Hắn mở cửa phòng Ôn Trạch, như hắn đoán trước, người trong phòng hiển nhiên là một đêm không ngủ, Ôn Trạch dựa vào bên giường, ngay cả tư thế cũng chưa đổi, tầm mắt hắn đảo qua Đường Hằng Xa, thong dong tắt tin tức.

“Tối hôm qua em gái cậu ngất xỉu, để ở nơi này của tôi cũng không an toàn, tôi đã sai người đưa cô ấy đến chỗ Tiểu Như.” Đường Hằng Xa cười nhìn Ôn Trạch “Cậu xem có cần đưa cô ấy về không?”

“Không cần, cô ấy vốn cũng nên trở về.” Ánh mắt Ôn Trạch chạm vào mắt Đường Hằng Xa, ánh mắt hắn đen như hồ sâu, sâu thẳm mà rộng lớn, Đường Hằng Xa không tự giác chìm vào, hốt hoảng, giống như có cái gì đó thổi quét qua, đáy lòng hơi rung động.

“Cuối cùng thì cậu là ai?” Đường Hằng Xa túm lấy tay Ôn Trạch, ánh mắt cực kỳ sắc bén, chưa từng xuất hiện trước đây.

Một ánh sáng bén nhọn lướt qua rìa mặt Đường Hằng Xa, vệt máu chảy xuống từ gương mặt hắn, “Tôi không thích người khác chạm vào tôi.” Giọng điệu Ôn Trạch duyên dáng, hắn liếm liếm giọt máu trên mu bàn tay, khí thế tối cao ập đến, “Vĩnh viễn đừng quên!” Giọng nói của hắn không chút gợn sóng, nụ cười trên mặt nhu hòa đến mức làm ánh mặt trời cũng phải ảm đạm.

Đường Hằng Xa ngẩn ngơ trong nháy mắt, người đàn ông trước mắt, đẹp trai tuấn tú tao nhã như trước.

“Không, không phải hắn.” Nhưng mà hơn 20 năm qua là người duy nhất làm hắn ôn lại được cảm giác, giống như người lữ hành giữa sa mạc, biết rõ trước mặt là độc, nhưng tình nguyện uống xuống, uống xong rồi nói.

Ôn Trạch lẳng lặng Đường Hằng Xa đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh, mỉm cười màu đen lóng lánh bên môi hắn không mang theo ý tốt.

Đường Hằng xa qua một khắc mới mở miệng “Người già đi, thường rất khó nhìn thấy sớm mai.”

“Chỉ có người không sợ bóng tối mới nhìn thấy được sớm mai.” Ôn Trạch lấy ra bộ cờ ở đầu giường “Thích hợp để giải trí, nói không chừng có thể nhanh đến hừng đông.”

Chơi cờ không tách rời khỏi tính kế, bố cục, toàn bộ dựa vào khí chất và ánh mắt để đi qua, lợi hại hơ, bỏ qua lớn nhỏ. Một buổi sáng lặng yên qua đi, trong phòng chỉ vang tiếng chơi cờ, Đường Hằng Xa mỗi bước sau lại cẩn thận hơn bước trước.

“Ván cờ cũng như cuộc sống.” Ôn Trạch giương mắt “Nghĩ nhiều quá, đường sống cũng thành lối chết!” Hắn ngăn chặn một đường sống.

“Ván cờ giữa kiếp còn có kiếp.” Đường Hằng Xa sâu xa nói.

Ôn Trạch cười ha ha, độ cong nụ cười làm gương mặt hắn tuấn nhã nói không nên lời, “Chỉ có người có được rất nhiều mới sợ mất đi, Đường tiên sinh trong tay có gì không thể mất đi? Luyến tiếc không?” Hắn giương mi, ý nghĩa trong câu nói có vài phần trẻ con.

Đường Hằng Xa đã không còn có tâm trạng để vờn quanh nữa, hắn đã đến tuổi xế chiều, không đủ thời gian và cơ hội xuất hiện một người như vậy nữa.

“Viên đạn trên người cậu thật đặc biết.” Đây không phải câu hỏi, là khẳng định, khẳng định một chuyện cả hai đều biết.

Viên đạn này là một nước cờ, Phí Như Phong và Ôn Trạch là kết quả sống chết, không chết không dừng; Đường Hằng Xa dùng viên đạn này cảnh báo Ôn Trạch, nguy cơ lớn nhất trước mặt hắn không phải hai nhà Đường Giang; Đường Hằng Xa dùng viên đạn xin Ôn Trạch nể tình, nếu không phải Đường thị thì giờ phút này hắn cũng không thể bình yên!

“Sáng nay tin tức có đưa, tôi và tập đoàn Giang thị hợp tác, cổ phiếu điên cuồng hạ xuống, mà Đường thị bởi vì hợp đồng với tập đoàn Vệ Lợi Tốn Anh Tư mà cổ phiếu tăng mạnh, đúng là vạn hạnh mà.” Lời nói của Ôn Trạch mang theo thâm ý sâu sắc.

Sắc mặt Đường Hằng Xa khẽ biến, đang muốn mở miệng, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ “Đường tiên sinh, Nhị tiểu thư la hét muốn vào, ai cũng không ngăn được.” Người hầu Đường gia vẫn như trước gọi Đường Bảo Như đã lấy chồng là Nhị tiểu thư. Giờ Đường Hằng Xa mới phản ứng lại, vừa rồi lúc chơi cờ ông đã dặn dò người dưới không để bất cứ ai quấy rầy.

“Để nó vào đi” Lời còn chưa dứt, Đường Bảo Như đã lao vào.

“Anh!” Đường Bảo Như gần đây vô cùng tiều tụy, tóc đã hơi rối, mấy ngày lo lắng đề phòng đến nay lòng lại như lửa đốt, ăn mòn hoàn toàn bề ngoài được giữ gìn tốt.

“Giang phu nhân.” Ôn Trạch lịch sự lễ phép chu toàn.

Đường Bảo Như xẹt qua vết thương trên ngực Ôn Trạch, cuối cùng không kiềm chế nổi nữa “Anh, em không liên hệ được với Tiểu Nặc,.” Oa một tiếng khóc rống, trong phút chốc, nước mắt nước mũi cùng tuôn ra.

“Giang phu nhân yên tâm, Phí Như Phong không xuống tay nhanh vậy đâu... trước mắt tính mạng Giang công tử không đánh lo.”

“Cậu sao biết được, cậu liên hệ với Tiểu Nặc? Cậu gặp hắn?” Đường Bảo Như mất phết phong thái phu nhân, phấn trang điểm trên mặt kết lại một đoàn, cùng bà thím bán đồ ăn trên đường chẳng có gì khác nhau.

Đường Hằng Xa đón lấy khăn mặt người làm đưa đến quát khẽ, “có chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh rồi mới nói, càng ngày càng không ra sao.”

“Em còn có thể ra sao chứ, em sắp phát điên tồi, nếu Tiểu Nặc xảy ra chuyện gì, em cũng không sống nổi!” Nghĩ lại bình thường Đường Bảo Như chú ý dung mạo ra sao, nếu không phải mất hồn, sao có thể để mình xấu xí quái dị thế được.

“Giang phu nhân,” Giọng Ôn Trạch không nặng không nhẹ, cũng vẫn réo rắt điếc tai, lập tức kéo tâm trạng sụp đổ của Đường Bảo Như trở về: “trước mắt Phí Như Phong ốc không mang nổi mình ốc, tạm thời không rứt ra đối phó Giang công tử được, hôm qua tôi với hắn giao thủ, tôi bị thương, hắn cũng không thể không sao, huống chi trước đó vài ngày chuyện xảy ra ở Chicago cũng tốn tâm tư của hắn, cho nên theo phân tích của tôi, tới giờ Giang công tử hẳn là bình yên.”

Đường Bảo Như bình tĩnh một chút nhưng lập tức lại khủng hoảng “Bây giờ không có chuyện, vậy ngày mai, sau này thì sao? Không được, tôi muốn lập tức đưa hắn về.”

“Giang phu nhân, đón Giang công tử dĩ nhiên là chuyện nên làm, nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, bà có thể cam đoan hắn ở gần bà sẽ an toàn sao? Không phải mỗi người đều cao số như Ôn Trạch!”

Huyết sắc trên mặt Đường Bảo Như đã sớm biến mất, “Bây giờ đừng nói là đối phó Phí Như Phong, mà chỉ kiềm chế hắn cũng không có cách! Từ hôm qua cổ phiếu tập đoàn chúng tôi còn có người ác ý bán tháo, cũng tôi mua về bao nhiêu liền có người bán ra bấy nhiêu.” Bà nhìn Ôn Trạch, ánh mắt lóe lóe, làm người ta vô cùng không thoải mái, “Ôn tiên sinh, người đầu tiên Phí Như Phong không buông tha chính là cậu, bây giờ sự nghiệp thân thể cậu đều thất bại thảm hại, cậu lấy cái gì để bàn bạc hợp tác với chúng tôi!” Lời nói rất có tính lật mặt, lập tức ác độc đá văng mặc kệ hắn hủy diệt.

“Giang phu nhân nhất định không giỏi chơi cờ!” Ôn Trạch cười khẽ, thoải mái cầm quân cờ trong tay, “Khí thế chết quá nhanh!”

“Lời nói của Tiểu Như cũng không phải không có lý.” Giọng điệu Đường Hằng Xa lạnh như băng “ôn Trạch, mọi người đều ngồi chung một thuyền, Đường gia đã chứng minh thành ý của mình, mà bây giờ cậu vẫn không hoàn toàn thành thật với chúng tôi, cuối cùng là cậu muốn sao?”

“không hoàn toàn? Tôi ngay cả mạng mình cũng giao vào tay Đường tiên sinh, tôi còn gì để mà thành thật chứ?” Ôn Trạch nhún vai, loại hành động lỗ mãng này được hắn làm lại mang theo sự phong lưu phóng khoáng khó nói.

Não Đường Hằng Xa bắt đầu đau, người trước mắt lơ đãng lộ ra thần thái, ngữ điệu, ngay cả loại nhướn mi trào phúng này, không một cái nào không lăng trì ông, ông không có nhào đến nhéo hắn đã là định lực cực cao rồi.

“Sáng nay Vệ Lợi Tốn Anh Tư truyền đến bản thảo, có một số hàng cần Đường thị chuyển đi từ nước X, hơn nữa tập đoàn Vệ Lợi Tốn Anh Tư chuẩn bị kiến tạo xưởng đóng tàu ở nước X, mà kế hoạch này chính là do Đường thị bắt tay thi hành.

Đường Bảo Như lập tức đứng bật dậy, quả thật không thể tin, bầu trời bị tách ra, giữa mây đen gặp ánh sáng, kỳ tích cùng lắm chỉ là vậy.

“Anh, đây đúng là tin tức tốt!” Chỉ kém vung tay hoan hô.

“Đúng, tin này đúng là làm người ta phấn chấn, nhưng mà tạo xưởng đóng tàu cần vốn lưu động, Đường thị không thể lập tức gom ngay được, đây chỉ sợ là nằm trong dự tính của cậu Ôn đây?” Sắc mặt Đường Hằng Xa âm trầm.

“Ôn Trạch?” Đường Bảo Như hoảng sợ nhìn Ôn Trạch, nếu hạng mục hợp tác này do hắn bày mưu tính kế, có nghĩa là lúc trước đã chuẩn bị tất cả. Vậy thì việc hắn bị thương, công ty bị đả kích nặng nề, chật vật không chịu nổi chạy trối chết, cái nào là thật, cái nào là giả? Đường Bảo Như không dám suy nghĩ xa hơn, linh hồn đã lạnh lẽo. Đối với người này trong lòng bà không dám không phòng bị, nhưng mà nghe nói bản thân hắn bị thương nặng, tâm lý cũng được an ổn hơn một chút, cảm thấy người này cũng thường thôi, âm thầm cảm thấy tâm lý như miếng băng mỏng của mình cũng quá mức quá, nhưng giờ phút này, cục diện đã nghịch chuyển, hắn vẫn nhàn nhã bắt tay chơi cờ, môi vẫn mỉm cười như trước.

Đường Bảo Như toàn thân lạnh lẽo, chỉ khi người này là bạn, ngươi mới an toàn, không thể bất hòa đối địch mới là thượng sách!

“lời vừa rồi của Đường tiên sinh chưa đúng, mọi người đều ngồi trên một chiếc thuyền, nhưng mà đáng tiếc thuyền này chỉ có tôi và Giang phu nhân, chúng tôi và Phí Như Phong đã ở thế lửa cháy thiêu rụi bầu trời Tuyên thành rồi, mà Đường tiên sinh chỉ ở mép thuyền, hơi có chút không ổn, liền lập tức có thể rời ra, vậy thì, sao Ôn Trạch phải tính toán sau lưng ngài chứ?” Ôn Trạch một đâm liền thấy máu.

“Trên thương trường lấy thước đánh người chỉ là do thiếu khôn ngoan, địch mạnh bại trận, từ xưa đến giờ đều do tay mình, Đường Hằng Xa không muốn tự chui đầu vào rọ.”

“Bây giờ dùng thước đánh người là Phí Như Phong, bằng vào giá trị con người hắn lại lấy thân thí nghiệm chứng tỏ rằng đã là nỏ mạnh hết đà, tôi với hắn thành kết quả sống chết, giờ tôi đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ gió đông thổi, Đường tiên sinh giúp tôi chẳng lẽ cũng không phải là giúp chính ngài sao?”

Đường Hằng Xa chậm rãi thong thả đi hai bước, đứng lại trước cửa sổ , xa xa ngoài kia chính là đài cảnh cao 36 tảng, cây cối rậm rạp vây quanh nó, xuyên qua tới tầm mắt trở nên mơ hồ xám xịt, rối rắm. 

“Bằng vào việc Đường thị gia nhập vận chuyển quốc tế, dụ tôi vào cuộc; bằng vào cục diện nước sôi lửa bỏng của Giang gia, ép tôi rat ay; Ôn Trạch, nếu không phải mấy ngày sau Phí Như Phong phục kích cậu, nếu không phải kinh nghiệm tôi dày dặn, xác nhận cậu hận Phí Như Phong thấu xương thì tôi thật sự nghi ngờ cậu có tính toán khác, nhưng mà cho dù là vậy, tôi vẫn không thể tin cậu!” Đường Hằng Xa nghi ngờ, cục diện này hoàn toàn là do tay Ôn Trạch bày ra, mỗi bước họ đi đều dựa theo con đường Ôn Trạch đã tính toán, không thể không đi, nhưng trực giác nhiều năm trên chiến trường thương nghiệp cũng nhắc nhở Đường Hằng Xa rằng mọi chuyện cực kỳ không ổn, tiến là nguy, lui là hiểm, tiếng không được mà lùi cũng chẳng xong, tất cả đều ràng buộc kiếm chế lợi thế của nhau. 

“Nếu không phải đối thủ quá mạnh mẽ, tôi tuyệt đối không phân chia lợi ích của mình, tôi không nghĩ đấu đến cuối cùng, đều vẫn phải tiếc nuối, Phí Như Phong nhất định phải chết, hơn cả chết, mà còn phải làm cho hắn không có một chỗ đặt chân ở Tuyên Thành này, tôi muốn hoàn toàn diệt trừ họ Phí này ở Tuyên thành, tôi muốn hắn chết không nhắm mắt, tôi muốn hắn xương cốt cũng chẳng còn! Mà điều này chỉ khi toàn bộ thế lực ở Tuyên thành này tập trung lại mới làm được, Đường tiên sinh nói không tin tôi, nhưng mà đề nghị dưới đây của tôi có thể đánh mất băn khoăn của ngài!” 

Đường Hằng Xa trầm ngâm nhìn Ôn Trạch, rất quen thuộc, loại đố kỵ cắn nuốt xương cốt, thủ đoạn tàn nhẫn lãnh khốc, giật mình như lịch sử đang tái hiện. 

“Nguyện ý nghe thử.” 

“Ba nhà Giang Ôn Đường hợp tác, thành lập tập đoàn Thịnh Thế, phát hành cổ phiếu mới, dùng 3 điểm cổ cũ đổi một cổ mới, làm như vậy đầu tiên có thể giải quyết vấn đề tài chính không đủ; thứ hai có thể hóa giải xu hướng suy tàn của cổ phiếu Giang thị và Ôn thị do bán ra ồ ạt; ba là có thể ngăn người có ý muốn nhân cơ hội nắm giữ quyền khống chế cổ phần Giang thị, làm khó chúng ta; Bốn là, Đường Giang hai nhà có thể nắm giữ chặt chẽ quyền không chế cổ phần tập đoàn mới, ngại gì Ôn Trạch, cuốc sống cộng sinh, Đường tiên sinh sẽ không nghĩ Ôn Trạch tôi muốn hủy đi giang sơn mà mình kiến tạo chứ?” 

Không chê vào đâu được, Đường Bảo Như suy qua nghĩ lại, không có một kẽ hở để tìm ra. 

“Anh, chống đỡ là biện pháp duy nhất hiệu quả, nếu không nhanh chóng quyết đoán, ngày mai lại có thay đổi nghiêng trời lệch đất gì…” Đường Bảo Như giống chim sợ cành cong. Chỉ có kiềm chế Phí Như Phong mới có thể cam đoan hắn không có sực lực và tâm trí đối phó với Tiểu Nặc, không cần biết là cách gì, bà đều phải thử một lần, huống hồ cách trước mắt chính là cách tốt nhất, căn bản không cần lo lắng. 

“Số hàng vận chuyển từ nước X ra, ngài có biết là của ai không?” Ôn Trạch khẽ làm một ký hiệu tay. 

Đường Hằng Xa ngạc nhiên, đây mới là điều làm hắn thật sự khiếp sợ! “Sử Hoa Lấy Đán tướng quân” 

“Đúng!” Ánh mắt Ôn Trạch tràn ngập thần bí. 

“Nhân vật quyền lực số một số hai nước X, tiền tài quyền lực của hắn khó mà đánh giá được, ngay cả tổng thống đối với hắn cũng là nói gì nghe nấy, khó trách tập đoàn Vệ Lợi Tốn Anh Tư muốn kiến tạo xưởng đóng tàu ở nước X. Tại đó có hắn hỗ trợ, có chuyện gì mà không làm được chứ? Mà có thể là làm chuyến vận chuyển lần này, tram lợi mà không hại. 

“Nhưng mà tướng quân cũng không muốn có ai biết hắn lần này vận chuyển cái gì.” 

Đường Hằng Xa ngầm hiểu, thời thế nước X không ổn ai mà không muốn đưa tài sản của mình tới nơi an toàn chứ. 

“Trừ góp vốn, tôi còn cần cậu Ôn ký tên vào một văn bản.” Đường Hằng Xa đưa cho Ôn Trạch một điều kiện ngoại lề. 

“Đường tiên sinh cũng không phải đang ép tôi vào cuộc hay sao.” Một cái chớp mắt kéo đi biều tình lãnh liệt trong đáy mắt Ôn Trạch, hắn cầm văn kiện lên, vừa nhìn xuống liền giận tím mặt, “Đường tiên sinh, chuyện này không phải quá ép người hay sao, sau khi tôi làm Phí thị phá sản, phải chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Ôn thị cho Đường thị?” 

Ôn Trạch cười lạnh, “Đối phó Phí thị là vì mọi người, nhưng trả giá chị một mình Ôn Trạch chị, Đường tiên sinh cũng quá không công bằng!” Ôn Trạch không xem tiếp, ném thẳng văn kiện xuống bàn. 

Sắc mặt Đường Bảo Như cũng không tốt đẹp, chưa tới kết thúc liên lòi đuôi ra, anh, hồ đồ hay là… , chờ kết thúc Phí Như Phong, Ôn Trạch có thể chạy đi đâu chứ. “Anh, “ Đường Bảo Như muốn khuyên bảo. 

Đường Hằng XA khoát tay chặn lại, “tôi không phải người bất công, sau khi Ôn thị chuyển nhượng cổ phần, cậu làm trợ lý cho tôi, toàn bộ chức vụ đãi ngộ đều cao nhất, mà sau khi tôi qua đời, toàn bộ sản nghiệp của tôi thuộc sở hữu của cậu! Tôi đã ký tên lên toàn bộ các văn kiện liên quang!” 

Suy nghĩ như điện … Ôn Trạch nhìn vẻ mặt bình tĩnh gần như quái dị của Đường Hằng Xa “Đường Tiên sinh thật sự làm việc ngoài dự đoán của mọi người.” Câu nói ý là đã đồng ý. Đường Bảo Như đối với chuyenj này cũng không có ý kiến gì, bà có tính toán của riêng mình, toàn bộ giáy tờ đều là sau khi kết thức Phí thị mới được hấp hành, mà hứa hẹn của anh bà cũng như một loại bảo hiểm, không cần biết chuyện sau này với Phí Thị thế nào, mọi người cũng không cần suy nghĩ thêm! Cùng tồn tại, thật sự đã hoàn toàn buộc chặt một chỗ với nhau! Đáng tiếc trên đời không có cuộc sống mỹ mãn, chiếm được thì sao chứ? Nếu không có lòng, thì tồn tại càng là tra tấn, tra tấn nhau thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Bây giờ ngoại trừ đứa con, cuộc sống cũng chẳng còn gì để chờ đợi! 

“Tiểu Như, em sẽ không quên gia huấn mà 20 năm trước Giang Bách Huy đặt ra chứ? Giang thị quyết không hợp tác với Đường thị, nếu ai làm trái sẽ bị trục xuất khỏi Giang gia!” Đường Hằng Xa nhắc nhở bà. 

“Em không quên, thật sự đã ghi vào xương cốt, nhưng hôm nay đã khác ngày xưa,” Đường Bảo Như vẻ mặt lạnh như bang, khóe miệng hiện lên oán độc, “em gái Ôn tiên sinh không phải đang ở nhà em sao? Cô ấy ở đó thì không có chuyện gì là không thể.” 

Ôn Trạch cười, “Xác thực có cô ấy ở đó thì không gì là không thể” Ôn Trạch vô cùng đồng ý, hắn cười lười nhắc mà chắc chắn. 

Liễu Đình cảm giác được thân thể đang bị thiêu đốt dưới mặt trời, ở Braxin sao? Cô lại trúng độc? Công tước Mai Nhĩ Khắc Lao chiết tiệt, hắn truy đuổi giống như quỷ hồn vậy. Đuổi sau xe, không cần gọi nữa, không cần gọi tôi, tang tầng song nhiệt, cả người Liễu Đình sợ run, co rút một lần lại một lần tập kích thân thể, trên xe một mảnh đen tối, ai cũng không thấy, chỉ còn hắn, hắn cười to nâng cô khỏi mặt đất, đảo ngược khiên lên đầu vai “Cô đồ phủ thủy chỉ biết vênh mặt hất hàm sai khiến” Bước chân hỗn độn đi qua đi lại trên giường, trong đầu nỏ vang cùng tiếng không khí ong ong quấy phá, hắn nhìn cô, trên mặt là nụ cười xa hoa mà lạnh lẽo thê lương, giữa trong mắt hắn, lộ ra phát cuồng mãnh liệt thống khổ, hắn dữ tợn thô bạo, hắn gằn từng tiếng: “Tôi tuyệt đối không tha cô” Từng chũ theo hàm rang rít ra, còn băng xuyên qua lục phủ ngũ tạng. Không vấn đề gì, vết thương nặng hơn người còn chịu được, không vấn đề gì, một chút đau này không tính là gì cả , trong bóng đêm hỗn độn và thâm thúy, có một giọng nói không ngừng lặp lại, “Cô không thể quay đầu, Hải Tình, em đã không thể quay đầu,” Liễu Đình mạnh mẽ mở mắt, miệng tràn đầy vị đắng của thuốc, một đôi tay lạnh lẽo mà ướt đẫm mồ hôi giống như một con độc xà mấp máy trên trán cô. 

“Tiêu Nghi, cuối cùng anh cũng gọi được em về đây.” Hắn mừng rõ như điên phát ra âm thanh đứt quãng, quỷ dị nói không ra lời. 

“Cô ta đã tỉnh, ông cũng nên ký xuống thứ tôi muốn đi” Trong bóng đêm truyền đến giọng nói của Đường Bảo Như. 

“Bà đem nó đến đây, tôi ký” 

“Nơi này ký thế nào, Giang Bách Vinh, chẳng lẽ hai mươi năm qua ngoại trừ chiêu hồn ông còn luyện thành cái trò nhìn xuyên thấu?” Đường Bảo Như lãnh khốc mà trào phúng, mà trong trào phúng này lại còn bao hàm bao nhiêu thân thiết bi ai. 

Trong bóng đêm vang lên tiếng bước chân rời đi của Giang Bách Vinh. 

Liễu Đình nằm trong bóng tối, bóng tối nơi này dày tới vậy, đặc tới vậy… 

“Ôn Nguyệt”, Mặt Đường Bảo Như phóng đại trước mắt cô, hơi thở lạnh băng phun lên mặt Liễu Đình “Thật đen đúng không, có phải là đen đến mức làm người ta tuyệt vọng không?” Đường Bảo Như nhẹ nhàng nói với cô “Đừng sợ, cô về sau sẽ quen thôi, bởi vì sau này cô đều ở trong quan tài này …” 

“Ai” Một tiếng thở dài thật dài và thê lương vang lên trong phòng, Đường Bảo Như cảm thấy hình như có người thổi một hơi qua vành tai bà, lạnh tận vào xương. 

“Ai” Đường Bảo Như quát to, thân mình mãnh liệt quay lại, bà rõ rang nhìn thấy miệng Liễu Đình cũng không nhếch một cái, căn bản là bị dọa đến choáng váng, “Là ai” Giọng nói của bà trở nên kinh hoàng. 

“Bà kêu la cái gì?” Giang Bách Vinh lớn tiếng quát bảo ngừng lại. 

Đường Bảo Như hướng sát tới ông, “Ông nghe, ông có nghe được cái gì không?” Đôi môi bà rung dộng. 

Giang Bách Vinh nghiêng người, hắn dùng hồ sơ ngăn Đường Bảo Như tới gần “Của bà” Hắn cao ngạo mà lạnh lung, giống như nước bằng làm Đường Bảo Như đông cứng tại chỗ. 

“Giang Bách Vinh” Đường Bảo Như rít tên ông qua kẽ rang. 

Hắn không them quan tâm lý lẽ, hướng về phái Liễu Đình mà đi đến, “Ra ngoài! Đóng cửa lại!” 

Trong bóng tối truyền đến tiếng ồ ồ thở dốc của Đường Bảo Như, phành, cửa phát ra một tiếng nố, bước chân dồn dập của bà xa dần. 

“Tiểu Nghi” Giọng nói của Giang Bách Vinh vô cùng mềm nhẹ, giống như sợ quấy nhiễu một giấc mộng say. “Đừng chạm vào tôi!” Giọng nói của Liễu Đình trở nên mềm nhẹ mà quyết tuyệt. 

Bàn tay đang vươn ra của Giang Bách Vinh khựng lại giữa không trung. Nửa khắc sau, hắn hô lên: “Thật sự là em” Một tieengshoo này so với tiếng hô vui sướng lúc nãy càng giống một tiếng tru hơn, hắn bổ nhào đến bên giường Liễu Đình, con mắt gắt gao nhìn cô. 

“Tôi muốn về phòng mình!” Liễu Đình nhắm mắt, không hề nhìn hắn. 

Giang Bách Vinh cảm thấy mình muốn nứt vỡ, từ trong xương tủy toát ra vẻ mừng như điên, là cô ấy, mỗi lần tỉnh lại đều nói như vậy, cuối cùng cuộc đời này cũng không gặp lại cực độ tịch mịch nữa. Giang Bách Vinh quỳ trên mặt đất khóc, toàn thân đều run rẩy. 

“Thím Trương, Thím Trương” Hắn hô to, một phụ nữ trung niên chạy vào, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. 

“Dìu tiểu thư về phòng, lầu hai, là phòng thứ hai lầu hai.” Hắn nói năng lộn xộn. 

“Tiên sinh, tôi không có chìa khóa phòng đó mà.” Thím Trương mới tới, đối với hào môn thế gia này tuyệt đối không hiểu rõ, bà không hiểu sao lại có người làm phòng ở biến thành đen tối thế này, toàn phòng đều che vải đen, ban ngày ánh sang cũng không xuyên vào được, âm trầm, nhưng mà kẻ có tiền chắc đều kỳ quặc như vậy đúng không, cái người nước ngoài gì gì đó còn nuôi cá mập trong nhà không phải sao? Nhớ đến điều này thật là lạnh quá. 

“Bà đỡ tiểu thư lên, theo tôi đi lên, ngoài cửa sổ đã che kín chưa, nếu có một chút ánh sáng…” Sắc mặt hắn làm thím Trương vừa nhìn liền sợ đến mức vội vàng nói “Không có ánh sáng, tiên sinh, không có ánh sáng” 

Thím Trương kinh hãi đỡ Liễu Đình, tay bà xuyên qua hai nách của cô, chỉ cảm thấy mềm mại êm ái, giống như một khối ngọc trăng tốt nhất trên tay, nắm không dám nắm, thả ra lại sợ tan, bà gấp gáp đến mức chop mũi đều toát ra mồ hôi tinh mịn, mẹ của tôi ơi, đúng là tram nơi nuôi ra trăm loại người trên đời sao lại có người đẹp như vậy chứ? Không phải lão gia gặp phải hồ tiên đấy chứ, bảo sao nơi này chỗ nào cũng tối… Thím Trương mạnh mẽ rùng mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chuyên chú nhìn đường đi. 

Cạch, Giang Bách Vinh mở cửa ra, “Tiểu Nghi, phòng của em, trừ anh ra chưa bao giờ có người khác bước vào, em xem, tranh của em, bút của em, em …” 

Thế giới yên tĩnh không tiếng động. 

Trong phòng không có lấy một hạt bụi nhỏ, đèn phòng màu lam nhạt ấm áp chiếu vào trong phòng , thảm long trắng dài trên sàn, bức màn in những hoa dây leo màu xanh rủ xuống nhẹ nhàng lay động, một góc dùng cát bạc vây lấy, một bức tranh lướt song trên biển treo bên trong, người đàn ông lướt sóng trong đó dáng vẻ tiêu sái hơn người, nụ cười trên mặt hắn, sáng lạn, cô gái đứng trên thuyền hai tay bắc lên miệng, lớn tiếng kêu, nụ cười trên mặt tinh thần như ngọc, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ, bức tranh ghi: Bách Vinh Tiểu Nghi, mùa xuân năm 78, người vẽ: Khải Văn. 

Hương hoa thản nhiên thổi vào phòng, đây là mùi hoa đã lâu, kéo dài đến tận sau trong trí nhớ. 

Linh hồn đều yên tĩnh đến sắp hôn mê. 

“Tất cả đã bị ông hủy hoại” vẽ mặt Liễu Đình không thể che dấu nỗi đau xót bi ai. 

Thân mình Giang Bách Vinh vì thống khổ mà co rút, “Anh yêu em, Tiểu Nghi” Giộng nói hắn tuyệt vọng mà thê lương. 

“Đi ra ngoài” Liễu Đình không liếc hắn thêm cái nào. 

Giang Bách Vinh ngơ ngác nhìn cô, cuối cùng ra ngoài.

Nhà họ Giang.. đêm dày đặc. 

Tối nay Đường Bảo Như mất ngủ, bà vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo, hơi thở mà bà cảm thấy buổi trưa nay ạnh giống như thổi từ đỉnh đầu đến tận cuối cái xương cốt của bà, cho dù sau đó bà lập tức ra ngoài mặt trời chiếu khắp người, nhưng bà vẫn cảm thấy rùng mình từng trận, rất quái dị, Ôn Nguyệt này nhất định phải chết, sau khi giải quyết Phí thị, cô ta nhất định phải biến mất. 

Ánh mắt Giang Bách Vinh nhìn cô ta, giống như thấm vào tận tim gan bà, loại lửa thiêu xương cốt tủy này lại bắt đầu thiêu đốt thần kinh bà, bà cúi đầu rên rỉ, trong bóng đêm làm long tơ người ta dựng đứng, 

Cô ta phải chết thế nào? Lột toàn bộ da mặt cô ta ra, để cô ta máu thịt mơ hồ hiện ra trước mặt Giang Bách Vinh, để kiếp này Giang Bách Vinh không dám nghĩ đến gương mặt kia nữa, Giang Bách Vinh… 

Nghĩ đến một khắc Giang Bách VInh nhìn thi thể nát vụn của cô ta, Đường Bảo Như cảm giác minh đạt đến cao trào. Bà thỏa mãn ngủ, chỉ một lát quần áo bà đã ướt nhẹp. Từ nhỏ đến lớn vẫn thế, thể chất như lửa, hơi nóng một chút chăn sẽ dính đầy mồ hôi, hôm nay dường như chăn hơi dầy. 

Cửa cạch một cái bị đẩy ra, một bàn tay lạnh lẽo lau mồ hôi trên trán bà, lanh lẽo thoải mái đến vậy, “Chị Như, chị lại ra mồ hôi “ . Giọng nói trong veo êm ái. 

Đường Bảo Như cả kinh bât dậy từ giấc mơ, trong phòng không có ai, sau đó ánh mắt bà như bị kéo về cánh của, cánh cửa vẫn vốn đóng kín trước khi ngủ giờ đây đang rộng mở, giống như cái miệng đen lòm mở lớn, lập tức sẽ có thứ gì đó vô cùng khủng bố trào ra, 

“Kẹt..kẹt..kẹt “ Tiếng động thong thả lại gần. 

“ Aaaaaaaaaaa” Đường Bảo Như hét chói tai đến khàn cả giọng, tiếng hét khủng bố của bà quanh quẩn khắp tòa nhà Giang gia, đinh tai nhức óc. 

“ Phu nhân, phu nhân “ Thím Trương liều mạng lay bà, ánh mắt Đường Bảo Như dường như không thấy thím, đẩy thím Trương ra. Lực đẩy mạnh đến nỗi làm thím Trương lăn mạnh ra ngoài, bà chạy đến căn phòng thứ hai, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay cầm lấy nắm cửa, vặn ..vặn, không được, trên nắm tay thừa ra thêm một bàn tay. Tầm mắt Đường Bảo Như vẫn đen kịt như cũ. 

“ Bà phát đên cái gì ? “ Tiếng gầm nhẹ truyền đến bên tai Đường Bảo Như nghe giọng nói đó, như nghe tiếng trời. 

“ Bách Vinh “ Bà nhào vào lòng ông. 

Giang Bách Vinh đẩy bà ra, giống như đẩy thứ rác rưởi, “ bà đang sợ, bà sợ Tiểu Nghi? Cô ấy là chị em tốt của bà, bà từng nói tình nguyện chết vì cô ấy “ Ánh mắt Giang Bách Vinh lợi hại như chim ưng . “ Bà có việc nói dối tôi !” 

“ Sợ, tôi không sợ gì cả, tôi sợ cái gì ! “ Đường Bảo Như hoảng loạn trả lời, bà lảo đảo đến bên quầy rượu, cầm lấy một chai, rượu chớp lên, không ngừng chảy ra trên tay bà, bà vất vả lắm mới đưa nó lên miệng được, uống một ngụm, bà cố gắng trấn tĩnh . 

“ Tôi mơ thấy ác mộng, tôi mơ không thấy Tiểu Nghi, cho nên mới đến xem “ 

“ Tôi vẫn canh ở cửa phòng cô ấy, cô ấy ở bên trong “ Giang Bách Vinh si ngốc nhìn cánh cửa, giống như có thể nhìn xuyên qua cửa để thấy người phụ nữ ông yêu nhất. 

Lòng Đường Bảo Như giống như đang bị lửa địa ngục thiêu đốt. 

Ngày hôm sau bệnh cũ của Đường Bảo Như phát tác, tim đau thắt tới mức dường như không thể thở nổi. Phạm Nhất Minh bị gọi đến . 

“ Thuốc tôi cho bà đâu ? Bà có uống đúng giờ không ? “ Phạm Nhất Minh nhíu chặt mày, nhìn sắc mặt tàn lụi của Đường Bảo Như. 

Đường Bảo Như xua tay “ Bệnh cũ thôi, tôi không gọi ông đến đây vì cái này “ Giọng nói của bà giống như bị xé rách. 

“ Cổ họng bà sao lại thế này ? “ Phạm Nhất Mịnh thất bại nhing bà . “ Tôi giũ gìn nhiều năm như thế cho bà, sao bà không chữa khỏi được chứ ? “ Giọng nói Phạm Nhất Minh vô cùng bất đắc dĩ. 

Ông nhìn cặp mắt to tràn đầy tơ máu kia đã từng sáng ngời, ông đã nhìn bà từng bước từng bước từ cô gái xinh đẹp kiêu ngạo rơi từ trên mây xuống cuộc sống trần gian. 

“ Bệnh của tôi tôi hiểu rõ, tôi đã nói với ông tôi phải bệnh cả đời, cho dù là trong địa ngục , tôi cũng sẽ như vậy ! “ Đường Bảo Như khò khề thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì kích động. 

“ Bà không thể kích động “ Phạm Nhất Minh quen việc lấy ra kim châm cứu cắm vào cơ thể bà, ông vừa chậm rãi châm vừa nhẹ giọng nói “ Bà không cần lo lắng quá, tối qua tôi đã liên hệ với Tiểu Nặc, tất cả đều tốt, từ khi tin tức thành lập tập đoàn mới từ trong nước truyền ra, kế hoạch bên kia đã có cơ hội xoay chuyển, cổ phiếu tập đoàn Thịnh Thế vẫn tiếp tục tăng, cổ phiếu Phí Thị bắt đầu giảm giá, hơn nữa đại vương dầu mỏ đã tới Tuyên Thành, phỏng đoán ban đầu là cổ phiếu Phí Thị hạ giá có quan hệ với ông ta. “ 

Ông rút kim châm ra, cảm xúc của Đường Bảo Như đã dần ổn định “ Nhất Minh tôi muốn ông đến Hưu Sĩ Đốn “ 

“ Bà muốn tôi đón Tiểu Nặc về ? “ 

“ Không, dẫn nó đi, đi thât xa, không cần quan tâm tới Phí Thị hay kế hoạch gì nữa, vĩnh viễn cũng đừng để nó quay trở về “ 

“ Tinh thần bà không tốt lắm, ngủ một giấc đi, tôi sẽ đi đón Tiểu Nặc về” . Phạm Nhất Minh nghĩ đầu óc bà đã không tỉnh táo nữa rồi. 

“ Tôi không nói mê sảng “ Đường Bảo Như túm tay Phạm Nhất Minh, ánh mắt tràn ngập hy vọng, “ Dẫn nó đi, Nhất Minh, tôi chỉ có một đứa con này” 

Phạm Nhất Minh không chịu nổi hy vọng của bà, không cần biết 20 năm trước ông giúp bà làm chuyện tội ác tày trời kia hay là giờ phút này bà muốn hắn đi. 

“ Tôi đồng ý với bà, nhưng bà phải nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra, tôi không thể cứ thế mà ném bà ở lại đây ! “ 

“ Cô ta đã trở lại, cô ta đã trở lại, tôi cảm giác được. “ 

Móng tay Đường Bảo Như bấm sâu vào da thịt Phạm Nhất Minh. 

“ Ai ? “ 

“ Giang Nghi ! “ 

“ Bà điên rồi !” Phạm Nhất Minh đau đớn gỡ tay bà ra, thịt hắn đều bị cắt ra, máu đỏ rỉ ra, Phạm Nhất Minh cảm thấy ghê tởm. 

“ Tôi không điên “. Ánh mắt Đường Bảo Như dại ra, nhưng giọng điệu bà vẫn rõ ràng. 

“Tôi không sợ, tôi có thể giết cô ta một lần thì cũng có thể giết cô ta lần thứ hai, quỷ hồn lấy mạng ư? Tôi sẽ dùng roi trên trời đánh cho cô ta hồn phi phách tán. Nếu là ngậm oan đến báo thù ? Tôi sẽ dùng nguyền rủa của Tu La đưa cô ta phong ấn vào địa ngục ! Tôi không sợ, tôi có gì phải sợ ! Giang Bách Vinh là của tôi, của tôi ! “ Bà thì thào nói nhỏ khi ngủ thiếp đi. 

Phạm Nhất Minh kéo chăn giúp bà, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán bà rồi khẽ thở dài. Đi ra khỏi phòng hắn nghe đám người làm khe khẽ nói với nhau 

“Thím Trương, cuối cùng hôm qua thím nhìn thấy cái gì ? “ Cô Đỗ ở phòng bếp hỏi 

“ Nhìn cái gì, lúc tôi lên lầu, suýt chút nữa thì hồn cũng bay luôn, phu nhân ngồi trên giường luôn mồm la hét, cái sắc mặt kia không phải của con người mà! “ 

Phạm Nhất Minh dẫm mạnh chân lập tức giọng nói biến mất. 

“ Bác sĩ Phạm, ngài xem cho phu nhân xong rồi ? “ Thím Trương chạy tới, trên tay còn bưng theo chén nước, “ Ngài mệt mỏi rồi phải không, nghỉ ngơi uống chén nước đã. “ Phạm Nhất Minh y thuật tốt tính tình cũng tốt, đúng là rất được lòng người. 

“ Thím Trương, đây là thuốc tôi lấy cho bà, chuyện chữa bệnh đau thắt lưng của bà, nhớ rõ một ngày uống ba lần, phải uống hết 10 ngày nhớ chưa ? “ 

“ Nhớ, đã nhớ, thật sự là bác sĩ Phạm, thât sự phiền ông quá” Thím Trương cảm động. 

“ Thím Trương, gần đây thần kinh phu nhân hơi suy nhược, bà nhớ chú ý bà ấy nhiều hơn, không có việc gì bận thì nhớ đua bà ấy đi dạo, buổi tối thì cố gắng đừng để bà ấy một mình , được chứ ? “ Phạm Nhất Minh nhắc nhở. 

“ Được , bác sĩ Phạm ông yên tâm đi, tôi sẽ giữ phu nhân, buổi tối tôi sẽ kê giuuwongf ngủ ở cửa, ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho phu nhân mà “ Thím Trương cũng khá là không ngoan. 

“ Cám ơn bà, Thím Trương “ 

“ Không cần khách sáo, đấy là trách nhiệm của tôi mà, bác sĩ Phạm đi thong thả” 

Phạm Nhất Minh đi ra khỏi tòa nhà Giang gia, quay đầu nhìn lại, tòa nhà to lớn nguy nga này, tối tăm vắng vẻ, giống như một phần mộ cực lớn, nhưng trong phần mộ này chẩng ai nguyện ý đi ra, mà bản thân mình lại vẫn đi vào trong đó, khó mà rời đi. 

Ông nên đưa Tiểu Nặc trở lại, có lẽ thấy con mình, bà ấy sẽ chuyển biến tốt lên. Phạm Nhất Minh lại thở dài. 

Bến tàu phía Tây của Tuyên Thành, tiếng người ồn áo, tiếng còi vang ngắn ngủi, rất nhiều tiếng nói, tất cả đều là Bye của tiếng Anh và gặp lại của tiếng Trung.

Đường Hằng Xa đứng trên boong tàu, ông sắp lên đường đi X quốc, “Thuyền trưởng Triệu đã gọi điện tới, dấu sao màu lam đã từ kho hàng hóa quốc gia nước X chuyển ra, tất cả đều thuận lợi, vài ngày nữa sẽ đưa tới cảng, Sử Hoa Lấy Đán tướng quân rất hài lòng với vụ hợp tác lần này.” Ông nói với Đường Bảo Như, “Anh đã xác nhận hạng mục xây dựng xưởng đóng tàu, Phí thị đã bị cảnh sát Chicago bắt đầu điều tra, trên tay ôn Trạch có vài thứ, tin tưởng đủ để làm Phí Như Phong bận rộn.” 

“Anh, anh nói Giang Nghi có thể có con gái không?” Đường Bảo Như đột nhiên mở miệng hỏi một câi. 

Đường hằng Xa dùng vẻ mặt đáng sợ nhìn bà. 

Quần áo Đường bảo Như đẹp đẽ quý giá, lưng đứng thẳng, bà có vẻ nhàn nhã mà cao quý, “Giang Nghi nhảy xuống vực sâu trước mặt em, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm thấy thi thể cô ta, mấy ngày nay em vẫn suy nghĩ, có thể sau khi nhảy vực cô ta vẫn chưa chết, có phải sau đó cô ta có con hay không?” Trong mắt bà là sắc thái quái dị, hai gò má hồng khác thường. 

“Câm mồm!” Đường Hằng Xa nhìn xung quanh, ông hạ giọng, lại cực kỳ uy nghiêm “Em nên để Phạm Nhất Minh xem bệnh ình đi!” 

“Anh, kỳ thật chúng ta làm không chút khe hở, ngay sau khi Lam Khải Văn chết, liền hỏa thiêu ở bệnh viện, làm Giang Bách Vinh nghĩ rằng Giang Nghi tự tử mà chết, dù sao cô ta yêu hắn như vậy.” 

một cái tát hung ác cắt đứt lời nói của Đường Bảo Như, Đường Bảo Như như tỉnh giấc, giống một du hồn “Anh, em nhớ rõ anh từng đi một thành phố vô cùng xa xôi, anh lừa cả em, rốt cuộc anh giấu em cái gì?” ngực Đường Hằng Xa phập phồng, cũng biết ông đang giận dữ cỡ nào, ông xoay người bước đi. 

“Anh.” Đường Bảo Như ở phía sau ông thống khổ kêu lên, Đường Hằng Xa quay đầu, sắc mặt Đường Bảo Như lạnh lẽo thê lương, lại đầy hoảng sợ, bà nhìn Đường Hằng Xa, “Anh, em đi đây, anh phải tự bảo trọng!” Đường Hằng Xa nhìn bà rời đi, nhìn cành hoa màu trắng quay cuồng, càng lúc càng xa. 

Trận mưa thứ ba trong tháng ba, mưa không lớn nhưng dài liên miên, sương mù dày đặc trong mưa, ngay cả ánh sáng trăng sao cũng bị mờ mịt che khuất, vốn là một mảnh tối tăm, giờ càng thêm đen đặc. Gió thổi qua, thân cây phát ra tiếng nức nở, một tạp âm mỏng manh từ xa đến, càng lúc càng gần. 

Đường Bảo Như không ngủ, bà đuổi thím Trương đi, mở to mắt, nhìn đồng hồ báo thức, hai má bà lõm xuống, ánh mắt đen như bị bệnh nguy kịch, hàng đêm bà đều nghe thấy được tiếng ca hát bên giường “nhợt nhạt trong mưa, hàng năm đều cùng sống.” Đây là lời hát bà và Giang Nghi cùng nhau nghĩ, giọng cô ấy mượ mà êm tai,hàng đêm cô ấy đều hát cho bà nghe, hơi thở lạnh như băng của cô ấy ở bên tai bà, hát một lần lại một lần đến tận hừng đông. 

Pháp sư nói: âm phủ và Dương gian có ngăn cách, cũng chính là ngăn cách của người và quỷ, bình thường chấp niệm không tan, chấp niệm quá sâu sẽ đột phá ngăn cách này. Đường Bảo Như nắm một chuỗi tràng hạt trong tay, hạt châu phát ra ánh sáng màu xanh sâu kín, ánh sáng chiếu rọi trên mặt Đường Bảo Như khiến khuôn mặt bà hiện lên màu xanh sẫm quỷ dị. Bà chậm rãi đứng lên, không chút tiếng động như u linh, bà xuyên qua hành lang dài, một dây lưng màu trắng bò bên cạnh bà, cảm giác lạnh lẽo làm mỗi sợi lông đều dựng đứng lên, Đường Bảo Như cứng đờ, toàn thân cao thấp đều ướt sũng mồ hôi… dán chặt lên người, một số gần như không thở nổi. một đôi chân mảnh khảnh, ôn nhu đến không cách nào hình dung nổi, cô ấy không mang giày, móng tay nho nhỏ xinh đẹp, cô ấy nhìn Đường Bảo Như, sự xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần phóng đại trong đáy mắt Đường bảo Như. 

Mỗi sợi cơ trên mặt Đường Bảo Như đều dùng sức căng ra, trán túa mồ hôi, tóc cũng ướt sũng. 

Con ngươi trong suốt như thủy tinh của cô phảng phất như không có thứ gì, cô hướng về ngăn tủ, giống như đang lục tìm gì đó, cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng cắn môi, rượu nhạt hiện ra. cô cúi người, lấy ra vài thứ trong ngăn tủ, thứ trong tay cô chính là cặp tóc có đính sao, đó là món quà khi cô tròn 18 tuổi. 

Cuối cùng thì Đường Bảo Như không nhịn nổi nữa, bà kinh hãi muốn thét chói tai, phật châu trong tay hướng về phía cô, nện trên bàn tay giơ lên của cô ấy. 

một tiếng tê rống, như truyền đến từ trong địa ngục tối tăm nhất, giống như quỷ hồn đang chịu đủ mọi thống khổ, nó bao hàm thống khổ không gì so sánh nổi. 

“Tiểu Nghi.” Giang Bách Vinh vội chạy đến, hắn ném phật chật, đau lòng ôm cô ấy dỗ nhẹ “không sao, Tiểu Nghi, không sao rồi.” 

Đường Bảo Như nhìn họ, cơ trên mặt vặn vẹo, gân xanh giật giật trên mặt bà, khoang miệng bà tràn ngập huyết tinh. 

“Ông còn ôm cô ta, ông còn chưa biết sự dơ bẩn của cô ta, thân mình kia của cô ta không biết đã bị bao nhiêu người chơi nát!” Khuôn mặt Đường bảo Như giống yêu ma. 

“Ông còn nhớ rõ chứ, cô ta vẫn sốt cao, là Phạm Nhất Minh khám bệnh cho cô ta, hắn nói cô ta phải nằm viện, phải lập tức đưa đi chữa trị, kỳ thật dĩ nhiên là tôi mang cô ta đi, cô ta là ngốc cỡ nào, cô ta nghĩ tôi sẽ cứu cô ta, tôi sao có thể thả cô ta đi? cô ta đi, có một ngày sẽ trở về, ông vẫn sẽ lên trời xuống đất tìm cô ta, tôi đưa nàng đến sân trượt tuyết, cô ta xinh đẹp động lòng người như vậy, cô ta cầu xin tôi đừng làm như vậy, cô ta cầu xin tôi.” 

Mặt Giang Bách Vinh như bị nguyền rủa, ánh mắt dần dần bị màu đỏ xâm lấn. 

“Tôi đẩy cô ta vào!” Đường Bảo Như nhìn chằm chằm Giang Bách Vinh, “Tôi đứng ngoài cửa nghe khóc thét, tôi chưa bao giờ biết một người có thể phát ra tiếng thét thảm thiết mang theo thống khổ tuyệt vọng đến vậy. cô ta nằm trên giường lạnh như băng, đùi đọng đầy máu, như một con búp bê rách nát, cuối cùng cô ta cũng không bao giờ có thể là Tiểu Nghi xinh đẹp thuần khiết của ông nữa!” 

Ánh mắt Giang Bách Vinh chảy máu, ánh mắt như bị người ta móc mất, chỉ còn lại hai lỗ máu thật sâu. hắn nhảy dựng lên, đó không phải tốc độ con người, tay hắn túm chặt cổ Đường Bảo Như, dùng sức cực mạnh mà đẩy, đến tận khi đẩy Đường Bảo Như ra ngoài… Lưng bà nặng nề đụng vào quầy rượu, lưỡi Đường Bảo Như vươn dần ra, mặt dần xanh tím. 

Cuộc đời con người dù đau khổ, nhiều nhất cũng chết một lần, mà Giang Bách Vinh lại chết hai lần, một lần là khi nghĩ Giang Nghi đã chết, một lần là giây phút này, ông chịu được bóng đêm tuyệt vọng vô tận, chỉ có chính ông biết, máu một đời ông, đã cạn từ lâu. 

Tay Đương Bảo Như cào loạn lên ngăn tủ, móng tay rỉ ra từng vệt máu, bà túm được một chai rượu, chết cũng muốn cùng một chỗ! Bình rượu phát ra tiếng động cực lớn, răng rắc nện trên đầu Giang Bách Vinh. 

Giang Bách Vinh bóp chặt bà, ánh mắt tràn ngập âm trầm ngoan độc, thù hận oán độc, nháy mắt ông buông tay, “Sinh không cùng nhau, chết không gặp lại!” Ông như lệ quỷ nguyền rủa, sinh không cùng nhau, chết cũng không gặp lại! Ông lăn xuống cầu thang. 

Đường Bảo Như cúi gập eo, thân mình bà rung động kịch liệt, bà không phát ra một chút tiếng động, bà ôm yết hầu, phóng thẳng về phía trước, bà vọt đến cạnh Giang Bách Vinh, bên đầu hắn là máu đen, Đường Bảo Như tê liệt ngã xuống, nước mắt điên cuồng trút lên mặt ông, vẻ mặt ông là bi thương muốn chết, bà vội vàng tìm điện thoại, dọc đường đi bàn ghế bị xô đẩy nghiêng ngả, bà giãy dụa đứng lên, cuối tùng túm được, bà mở to miệng, trong cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, ô ô, bà dùng tai tay túm lấy cổ mình… sức mười ngón tay như muốn xé toạc yết hầu, vội vàng cực độ, máu nóng phụt ra, ô ô, thê lương, tuyệt vọng, khàn khàn, như dã thú gào thét, làm người ta rụng rời xương cốt.


Quay lại  l Full  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT