watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Truyện sắc hiệp - Bóng Sói Hú

Trang 4

Trong vài ngày liên tiếp, thế giới bên ngoài như nổi bão vây quanh Phí thị, giới truyền thông vô cùng khao khát cơ hội phỏng vấn tin tức độc nhất vô nhị của Phí thị, nhưng mà Phí Như Phong là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Phí thị để lộ ra chút tin tức muốn tiến quân vào ngành giải trí nhưng lại không đưa ra bất kỳ phát biểu chính thức nào, tất cả là thật hay giả, đúng hay sai vẫn còn là một câu hỏi chưa có lời đáp khiến cho người của mọi tầng lớp đều vô cùng chú ý.

Tôi vẫn thường để ý tới tin tức báo chí, bởi vì mấy ngày sau đó trên mặt báo lần lượt xuất hiện bài phát biểu của những người vốn cực kỳ hiếm khi chấp nhận phỏng vấn rằng: Công trình Long Viên mà Ninh thị sắp hoàn thành, gần đây lại không thể tuyển được công nhân tới làm, thang máy trong Ninh thị không hợp tiêu chuẩn, các phương tiện phòng cháy chữa cháy cũng không được trang bị đầy đủ; cổ phiếu Ninh thị giảm giá 30%, báo giải trí xuất hiện một bài viết dài về đề tài sinh hoạt cá nhân của một cô gái nhà giàu, những câu phản ánh lối sống thối nát, không chịu nổi đập vào mắt tôi; tôi mơ hồ cảm giác được cái lưỡi đã giăng càng ngày càng thu hẹp, càng ngày càng gấp gáp!

“Đã nhiều ngày rồi tổng tài chưa về Hương trạch sao?” An Bích chớp chớp mắt, nắm lấy cơ hội hỏi.

“Không có.” Tôi thỏa mãn sự tò mò của cô ấy, thật sự đã mấy ngày rồi tôi không hề gặp được Phí Như Phong, hắn đang bày mưu tính kế, hay là vẫn lưu luyến ở phòng của tiểu thư nhà nào, điều này thật sự không thể đoán được.

“Cô muốn gạt ai chứ, bằng vào trình độ si mê của tổng tài chúng ta đối với cô mà cô không được gặp hắn? Đồ lừa gạt.”

Tôi không biết bắt đầu từ khi nào mà An Bích có suy nghĩ là Phí Như Phong si mê tôi, là mối tình thắm thiết hiếm có, cô ấy không biết rằng giấc mơ màu hồng mà cô ấy đang nghĩ tới là chuyện tàn khốc cỡ nào!

“Tôi nói cho cô một tin tức tuyệt mật có thể chứng minh sự quan trọng của cô trong lòng tổng tài.”

“An Bích, tôi thấy cô có thể bịa đặt bất cứ tin tức nào, sắp nhanh hơn so với mấy tờ báo lá cải rồi.” Ngay cả mi mắt tôi cũng không thèm nhướn lên,

“Tôi chính tai nghe được.” Cô ấy nhìn tôi không có chút nhiệt tình nào, “Ngày hôm cô và Tống Hoài Khánh đi ký hợp đồng, tôi đưa văn kiện vào cho tổng tài, đã chính ta nghe được điện thoại của hắn.” Tôi nhướn mày!

“Phòng tổng thống của Hoa Nhuận thì sao? Nghe nói nơi đó là nơi được hưởng thụ đãi ngộ của vua chúa, nhưng mà không phải cứ có tiền là được dùng, chỉ có người thân phận hiển hách cao quy mới được dùng, cô để tôi được xem cho biết thì thế nào?” An Bích không thèm nhướn mày lấy một cái yêu cầu.

“Cô đúng là ham vơ vét thành tính rồi.” Tôi không nhịn được cười “Được.” Không cần biết chuyện này khó khăn thế nào, dựa vào tấm biển vàng Phí Như Phong thì cái tên Liễu Đình cũng được xem trọng mấy phần, hiệu ứng người nổi tiếng buồn cười.

“Tôi nghe thấy tổng tài nói: “Việc này hoàn toàn giao cho Liễu tiểu thư, quyết định của cô ấy chính là quyết định của tôi, không cần hỏi lại nữa.” Tôi vào Phí thị lâu như vậy, cũng chưa bao giờ thấy tổng tài cho ai quyền hạn lớn như vậy, hắn không si mê cô thì là gì chứ?"

Ngày đó trước khi ký hợp đồng Tống luật sư vẫn gọi cho Phí Như Phong, thì ra hắn đã sớm biết được, dĩ nhiên, dĩ nhiên, làm gì có chuyện gì thoát khỏi lòng bàn tay Phí Như Phong được chứ!

“Sau đó thì sao, hắn có làm chuyện gì đặc biệt không?”

“Hả? Không có gì đặc biệt, vẫn họp hội nghị cao tầng như thường lệ, à đúng rồi, sau đó hắn ra lệnh cho tôi xắp xếp để hắn bí mật gặp mặt Ngụy bí thư bên tòa thị chính.

Toàn bộ thiên la địa võng đã được bày ra từ trước khi tôi ký hợp đồng! Tôi cười ái muội với An Bích: “ Đi một mình có phải là quá lãng phí không, có nên mời đám người Thất Chu đi cùng với cô hay không?”

“Cô là nha đầu chết tiệt!” An Bích giơ tay ra đấm tôi, cô ấy có cuộc sống thong dong vui vẻ, nói đến tình cảm thì có mấy người khả nghi.

Chậm rãi kiêu ngạo ngồi xuống, thì ra khi biết quyền lợi giao cho mình chẳng qua là bước đệm của kế hoạch giúp người ta thu gặt hái được lợi ích lớn hơn, thì ra khi biết sự rầu rĩ của mình chẳng qua chỉ là một nước cờ do người khác xắp xếp, loại cảm giác này so với chuyện yêu một người không yêu mình còn bi thương nhục nhã hơn! Ngực tôi thắt lại, nhanh tới mức tôi cảm giác mình không thở nổi.

Khi tôi xử lý xong công việc và rời khỏi công ty đã là 7 giờ tối, cơn gió cuối thu thổi đến làm người ta lạnh run, đèn đường rực rỡ mới sáng, hiện tại cảnh phố xá của Tuyên thành thực sự tráng lệ.

“Liễu tiểu thư, Liễu tiểu thư!” tiếng gọi dồn dập mơ hồ truyền đến từ phía sau, Ninh Trọng Phảng, mới mấy ngày không gặp mà đầu hắn đã bạc đi rất nhiều. “Tôi chờ từ sáng tới bây giờ, Liễu tiểu thư có thể nghe tôi nói mấy câu hay không.”

“Ninh tổng, ngài nói với tôi cũng chẳng có ích gì, việc ngài muốn cũng chỉ có Phí tiên sinh có thể quyết định.”

“Liễu tiểu thư.” Ninh Trọng phảng suy sụp như không biết nên đi đâu về đâu

“Cô chưa từng trải qua sự khó khăn khi bị ngân hàng bức bách, cô cũng chưa hưởng qua cảm giác không ai giúp đỡ, tôi thừa nhận kết quả này là tôi tự làm tự chịu, nhưng cho dù là đất nước thua trận cũng có cơ hội đầu hàng, chẳng lẽ thật sự phải đem người ta ép đến chết hay sao?”

Anh hùng mạt lộ, đúng là khiến người ta phải động lòng!

Tôi đi theo hắn vào quán cà phê. “Liễu tiểu thư,” Ninh Trọng Phảng nói không có chút mơ hồ, “Tôi đồng ý chắp tay giao mẫu đất ra, xin Phí tổng tài bỏ qua cho.”

Bắt đầu ra tay từ chỗ tôi, đây coi như là chút thể diện mà Phí Như Phong cho tôi, tin rằng nếu Phí Như Phong không muốn cho hắn gặp tôi thì cho dù Ninh Trọng Phảng có đợi ba ngày ba đêm cũng chỉ là công dã tràng.

“Ngài có biết vừa chắp tay, Ninh thị sẽ không còn cơ hội để hồi phục, hơn nữa cho dù công trình Long viên có khởi công đúng hạn, cổ phiếu cũng sẽ không tăng lên ngay lập tức, đó không phải là chuyện mà Phí Như Phong dừng lại thì có thể giải quyết được ngay lập tức!”

Ninh Trọng Phảng sầu não, “Liễu tiểu thư, đây đã không còn là chuyện mà tôi có thể yêu cầu, tôi chỉ có thể đưa ra yêu cầu nhỏ nhất đó là hôn sự của Ôn Nhu sẽ không xảy ra vấn đề gì, Ninh thị… có lẽ từ phiên giao dịch ngày mai, đã không phải là của tôi nữa.

Thất bại thảm hại, bốn bên là địch, đây chính là kết quả thu được sau khi Phí Như Phong thu lưới!

“Nếu tôi có thể làm cho Ninh thị không tới mức diệt vong thì sao? Nếu tôi đồng ý để ông giữ lại một chút gốc rễ của Ninh thị thì sao?”

Ninh Trọng Phảng không nói gì, hắn nâng cà phê trong tay lên, cà phê sánh cả ra ngoài rơi trên khăn trải bàn, hắn dùng một hơi uống cạn “Liễu tiểu thư, nếu cô đồng ý ra tay trợ giúp, ân tình của cô Ninh Trọng Phảng suốt đời không quên, kiếp này nhất định sẽ báo đáp cho cô!” Chỉ trong nháy mắt Ninh Trọng Phảng đã nghĩ rõ ràng, ván cược này cũng không thể làm hắn thảm hại hơn được nữa, ngược lại, nếu tôi thật sự muốn, Ninh thị sẽ giữ lại được một chút cơ hội sống sót, hắn không tin tôi, nhưng lại không thể không tin!

“Ngài ko cần báo đáp tôi, tôi cũng không phải vì muốn giúp ngài, có lẽ ngài vẫn đang cùng tôi diễn trò, nhưng tôi không cần, chúng ta đã có được thứ mình muốn, ngài bảo vệ được căn cơ của Ninh thị, nhưng không phải là vĩnh viễn, hơn nữa sau sự việc này, những thứ ngài mất có lẽ còn nhiều hơn nó, ngài chắc cũng hiểu rõ.”

Ninh Trọng Phảng là kẻ đầy đủ kinh nghiệm sa trường, hắn dĩ nhiên là biết lợi hại trong câu nói của tôi, “Liễu tiểu thư, tôi làm gì còn lựa chọn nào khác, mất đi Ninh thị chính là sỉ nhục cả đời tôi, cho dù chỉ là nhất thời tránh được cũng tốt rồi.”

Đạt được thỏa thuận, mỗi người đều tự chịu hậu quả của mình, không liên quan người khác.

Tôi lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị từ trước. Một cái là Phí thị dùng 500 vạn mua lại mẫu đất; một cái là hợp đồng hợp tác của Phí thị với Ninh thị về Long viên; chắc chắn tin tức Phí thị tham gia vào công trình Long viên sẽ cho những nhà đầu tư của Ninh thị niềm tin rất lớn. Cổ phiếu vì vậy sẽ tăng lên; mà những người kia cũng sẽ vì không đoán được ý định của Phí Như Phong mà tạm thời dừng lại. Phí Như Phong cũng sẽ dựa vào danh tiếng của Phí thị tạm thời cho Ninh thị có cơ hội thở dốc.

“Tôi sẽ đưa tin tức này lên các phương tiện truyền thông một cách nhanh nhất, Liễu tiểu thư, cho dù kết quả thế nào, Ninh Trọng Phảng đều khắc sâu trong lòng!” Ning Trọng Phảng nhanh chóng rời đi, lúc này tốc độ chính là mấu chốt cho việc thành công hay thất bại! Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, mấy ngã tư đường trung tâm khu phố đã từ nhộn nhịp biến thành im ắng, tôi rảo bước trở về biệt thự. Biệt thự lưng chừng núi vẫn vây quanh bởi những vì sao như cũ, hồ nước vẫn đẹp như mơ, đâu có chút dấu hiệu nào của cơn bão sắp tới.

Hắn đứng ở giữa đại sảnh! Tin tức truyền đi thật nhanh, hắn luôn đuổi kịp trước cả dự đoán của tôi.

Trong đại sảng có hương vị yên thảo thoang thoảng, hình dáng hắn bị ngọn đèn chiếu vào, lan dài, tạo thành một bóng đen trầm mặc mà tà ác, từng bước đi của hắn giống như Tu la địa ngục bước đến nhân gian, sắc mặt hắn như đá cẩm thạch không lộ ra một chút biểu tình nào, hai con ngươi màu đen giống như có ngọn lửa lạnh lùng nhảy nhót, “Cho tôi một lý do!”

Nam nhân tên Phí Như Phong này dùng lời lẽ chính nghĩa đối mặt với tôi, hắn giống như một người dạy về chính nghĩa đòi hỏi lí do của tôi, cho hắn một lý do vì sao tôi lại bán đứng hắn, phản bội hắn.

“Sống trên đời không cái gì là hoàn hảo, khó khăn trở ngại không theo ý mình có thể khiến cho sức chịu đựng của thể xác và tinh thần càng thêm hoàn mỹ.” Tôi lạnh lùng tiếp đón ánh mắt hắn.

Hắn đưa tay nắm lấy bả vai tôi, “Bảo bối, tốt nhất em đừng có thử thách sự nhẫn nại của tôi, em thật sự hiểu rõ là em biết mình đang làm gì!” Giọng nói của hắn vô cùng âm trầm lạnh lẽo, “Em khẳng định em có thể chấp nhận được cái giá mà em phải trả cho việc làm của mình?”

Tôi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh của mình, “Khi anh phát hiện ra chức vụ và quyền lợi mình giao cho người khác trở thành công cụ để cô ta bán đứng, phản bội chính mình, loại cảm giác bị bắt nạt, lừa bịp, bị lường gạt này làm anh cực kỳ giận dữ, thậm chí là tuyệt đối không thể tha thứ phải không?”

Hắn chết lặng nhìn tôi, “Em nghĩ rằng tôi coi em là một quân cờ?” Tay hắn bấu sâu vào vai tôi, “Em đúng là người đàn bà không có trái tim, em luôn luôn nghĩ về tôi xấu xa như thế phải không? Em hy vọng tôi hủy bỏ hợp đồng em ký, để em trở thành trò cười của công ty, sau đó mặc bọn họ nói em thành cái loại gì cũng coi như gió thoảng bên tai phải không?”

“Phí tổng tài, tôi cũng không chán ghét việc mình chỉ là một con cờ, đây thực tế không phải việc tôi có thể thay đổi, tôi chỉ yêu cầu một chút tôn nghiêm dành cho kẻ làm quân cờ này! Anh dám nói trong nháy mắt khi anh nhận được cuộc gọi kia anh không hề nghĩ đến việc tương kế tựu kế không? Anh dám nói anh không có biện pháp ám chỉ cho tôi biết trước khi ký hợp đồng không? Anh dám nói anh không phải vì thuận tiện dành lấy lợi ích lớn hơn, mà sợ đưa cho tôi chút ám chỉ sẽ phá hỏng kế hoạch của anh không?” Lời nói của tôi giống như sợi roi quất vào lòng, tê tê rung động.

Ánh mắt của hắn và tôi va vào nhau giữa không trung giống như phát ra những tia lửa điện. “Anh dám nói quyền lợi anh cho tôi không phải là thủ đoạn để làm kẻ khác mơ hồ, mất cảnh giác không? Khi tôi cầm hợp đồng đến trước mặt anh, anh thậm chí… thậm chí… còn không chọn cách nói cho tôi biết, chỉ bày ra một bộ dạng hoàn toàn dung túng tôi…” Tôi càng phẫn hận, tôi càng nhục nhã!

Ánh mắt Phí Như Phong giống như hai đáy vực sâu đen tối, đại sảnh vang lên tiếng thở dốc xen vào nhau của chúng tôi, tôi cảm giác được sợi dây buộc tóc của tôi từng chút một tuột dần xuống, mái tóc xõa xuống che tầm mắt tôi “Tôi sẽ thu hồi lại hợp đồng.” Giọng nói của Phí Như Phong căng thẳng như nuốt phải đinh.

“Sau đó làm như là chưa bao giờ xảy chuyện này, tôi có phải là nên hộ vang vạn tuế, tạ chủ long ân?” Toàn thân tôi là khí thế bức người, không hề cứu vãn.

“Em còn muốn thế nào nữa?” Hắn lạnh lùng chất vấn trở lại. “Đưa ván cờ này về chỗ cũ, hết thảy mọi việc tôi làm hôm nay cũng chưa vượt qua phạm vi thừa nhận của anh, về phần sau này sẽ xử lí Ninh thị thế nào thì đó là việc của anh, nhưng lần này chúng ta đã hòa nhau. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Ngữ khí của tôi làm cho Phí Như Phong kinh ngạc, hắn giận dữ cười lên

“Em dựa vào cái gì mà khẳng định tôi sẽ đồng ý với em? Chỉ là một người tình trên giường của tôi, yêu cầu của em thật sự là không ít!”

“Được.” Tôi hơi hơi cười với hắn, ngữ khí nhu hòa: “Tôi dừng tay lại, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi không dám khẳng định sau khi anh từ chối tôi thì tôi sẽ còn làm ra việc gì, tôi cũng không biết lần sau có thể còn làm ra sự việc không có lý trí, vượt khỏi phạm vi thừa nhận của anh hay không đâu, anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý từ trước đi!” Sự ác độc không lui cùng ngoan tuyệt tràn ra từ đáy mắt tôi, đây là một lời tuyên bố cả hai cùng chết, Phí Như Phong phải biết rõ ràng điểm mấu chốt của tôi, có lẽ tôi chỉ là một bạn tình trên giường, thậm chí chỉ là một con cờ trong tay hắn, nhưng tôi không phải là con ngốc, tôi cũng quyết không để kẻ khác dẫm đạp lên chỉ số thông minh của tôi!

“Em, vật nhỏ kiêu ngạo quyết không nhận thua này!” Phí Như Phong nghiến răng nghiến lợi túm lấy gáy tôi, hắn hôn thật mạnh lên mắt tôi, “Em rốt cục muốn gì, Liễu Đình, em không ngừng khiêu khích cực hạn của tôi như vậy, không ngừng vượt qua thứ mà tôi có thể trả, em rốt cuộc muốn cái gì!”

Nụ hôn của hắn giống như trừng phạt, cũng là sự thỏa hiệp, tôi biết, tôi ngẩng đầu, “Phí Như Phong, anh đừng ngây thơ như đứa trẻ vậy, anh đừng có dùng thân thể mình đến để áp đảo tôi!”

“Chỉ có khi ở trên giường của tôi em mới có thể quên đi kiêu ngạo của mình, tôi thích việc em hoàn toàn mất đi khống chế!” Tôi bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

“Anh, anh đây … có khác gì phường lưu manh dùng thể lực để ép buộc phụ nữ?”

“Tôi chờ em nói cho tôi biết!” Hắn mỉm cười khiến gương mặt anh tuấn tăng thêm loại hương vị tàn khốc.

Hơi hướm tình dục lan tràn trong không khí như những mạch nước ngầm đan vào nhau, nếu lúc này cho tôi lựa chọn, tôi không biết chính mình còn có thể kiên trì như vậy được hay không, hắn ép chặt tôi lên tường và chăm chú nhìn không chớp mắt, tôi khẩn trương nhìn xung quanh, bị thân hình to lớn của hắn chặn lại, tôi còn không biết cửa ở nơi nào nữa.

Cho tới bây giờ, nam nhân này chưa bao giờ nhận thua, hắn cuối cùng sẽ có cách để chiến thắng.

Tôi nói năng lộn xộn, “Tôi không muốn ngủ với anh, tôi không tính hy sinh kiểu này.”

Phí Như Phong ngạo mạn cởi áo khoác của hắn ra, cởi bỏ áo trong, quần, “Thật đáng tiếc, Liễu Đình, khi em muốn làm việc gì đó thì đều cần phải bỏ ra một cái giá thật lớn.” Thần thái hắn vô cùng ngạo mạn, ánh mắt hắn tối như vực sâu, toàn thân phát ra hơi thở nam tính, làm cho không khí xung quanh đều đông cứng lại, tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hắn đi về phía tôi, chậm rãi từng bước một.

“Phí Như Phong!” Tiếng hô tuyệt vọng của tôi bị hắn cắn nuốt, hắn hôn tôi một cách mãnh liệt, chà đạp đôi mắt tôi, đè chặt thân hình yết ớt của tôi.

“Em sợ hãi? Rất tốt!” Hắn mãnh liệt ôm tôi, ghì chặt vào lồng ngực cứng rắn của hắn, hắn dùng nụ hôn của mình để cho tôi biết rằng hắn hoàn toàn có quyền làm càn với tôi, lòng tham của hắn là không có giới hạn, ở đầu lưỡi của hắn, tôi có thể nếm được mùi vị của khát vọng chinh phục.

Một cơn sóng triều cuồng dã hướng về tôi, đánh sâu vào… Tôi bất lực nhìn hắn, “Không muốn, đừng làm ở nơi này!”

“Không kịp nữa rồi.” Hắn nâng mông tôi lên, dục vọng giống như lửa cháy, hắn thẳng lưng đâm vào “Ông trời,” Hắn run run thở ra một hơi, hắn mạnh mẽ áp bức tôi, thân thể hắn giống như trở thành một nhà giam, nhốt chặt tôi vào trong, “Chỉ mới… tiến vào… em đã làm tôi muốn đạt tới cao trào!”

Hơi thở đục ngầu của hắn làm tôi run rẩy, nụ hôn thô bạo của hắn, dục vọng đang chôn sâu trong người làm tôi sợ hãi, loại kích tình này hoàn toàn nguyên thủy, hứng thú tà ác, tôi xoay người hoàn toàn đè lên hắn.

“Em muốn tôi không? Liễu Đình?” Hắn khàn khàn hỏi, một lát sau hắn thử va chạm, hơi hơi rút ra, lại chậm rãi đâm vào, hắn xâm chiếm thân thể tôi, động tác trêu chọc, nhưng vẫn giữ lại một chút, “Em muốn tôi không?”

Con mắt đã nhuốm màu dục vọng của tôi mở lớn, “Em muốn tôi không?” Hắn lúc sâu lúc cạn, đột nhiên đâm mạnh, dũng mãnh khuấy đảo dòng nước ấm, rồi lại nhanh chóng rời đi, tôi không kiềm được mà đứng dậy tự mình hành động, “Nói em muốn tôi, nói đi.” Hắn lật người đè tôi xuống, dùng sức thật mạnh di chuyển trong tôi, thân hình tôi bị ép chặt giữa vách tường và thân thể to lớn của hắn, hắn xoay quanh chỗ mẫn cảm của tôi, tôi vọng tưởng dùng tường đá lạnh băng đến xoa dịu dục vọng nóng bỏng trong người, cánh tay hắn khóa chặt tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt trần trụi của tôi, hắn lại xâm nhập một lần nữa, hoàn toàn lấp đầy tôi, kích tình cuồn cuộn chảy khắp thân thể tôi, khiến tôi phải vẽ lên khóe miệng từ “Muốn”.

Tự chủ của hắn hoàn toàn biến mất, hai mông hắn không ngừng đong đưa, hắn đem toàn thân tôi ép chặt vào vách tường, tôi bị đẩy lên tới khoái cảm cực hạn, hắn làm tôi không thể kiềm chế bản thân mà la lên, hắn kịch liệt co rút, đầu ngửa về phía sau, thân hình không ngừng phập phồng, tiếng rên rỉ khàn khàn thâm trầm không ngừng tràn ra từ trong lồng ngực, cổ họng hắn.

Bình yên trở lại, sau cao trào chỉ còn thân thể chấn động khe khẽ và những hơi thở dốc, tôi hoa mắt chóng mặt dựa vào vai hắn, suy yếu ngã vào lòng hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bết dính mồ hôi của tôi, tôi hơi nghiêng đầu, “Không cần né tránh, thừa nhận dục vọng của chính mình không phải là điều đáng xấu hổ.” Hắn nói nhỏ, khẽ hôn cằm tôi, “Tôi muốn em, Liễu Đình. Em giống như độc dược dần dần ngấm sâu vào máu thịt tôi, làm tôi phát nghiện.”

Mồ hôi ẩm ướt dính trên da thịt, quần áo tôi hỗn độn như đã trải qua một trận chiến lớn, hắn chậm rãi rút ra khỏi người tôi, lúc hắn rời khỏi cũng khó khăn như khi tiến vào, chúng tôi cùng cúi đầu rên rỉ. Hắn bế tôi lên, đặt tôi nằm trên giường, tiếp theo, tôi cảm thấy phần đệm bên cạnh lõm xuống, hắn từ phía sau vuốt ve bả vai tôi, khẽ kéo để tôi dựa vào lòng hắn, đôi tay vòng qua người, đặt lên ngực tôi.

“Em đang nghĩ gì?” Hắn nhẹ nhàng mềm mại khẽ cắn vành tai tôi. Tôi lui lại vùi sâu vào lòng hắn, tất cả đều rất tốt, đàn ông và đàn bà cùng nhau hưởng thụ một cuộc làm tình cũng không có gì xấu. Tay hắn mò xuống sờ soạng bụng tôi, “Hử?” Không ngờ hắn có thể nắm bắt suy nghĩ của tôi chính xác như vậy, người đàn ông này thật nguy hiểm, bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi quay lại kinh ngạc nhìn hắn.

“Sao vậy? Có phải em đột nhiên phát hiện ra người đàn ông của em vô cùng anh tuấn làm cho em hoa mắt, si mê tới không thể kiềm chế nổi không?” Hắn hài hước mỉm cười với tôi.

“Không phải là anh cố ý ném tin tức anh muốn thu mua đất của Tùng Nhạc cho Ninh Trọng Phảng đấy chứ?” Tôi chống lại ánh mắt hắn. “Anh đúng là người đàn ông tiểu nhân, bỉ ổi, vô liêm sỉ!” Tôi túm lấy một chiếc gối độc ác đập lên người hắn, hắn cười to.

“Cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận rằng người xưa nói không sai chút nào, đàn bà không có tài mới là đức.” Hắn càng thoải mái cười to, tôi tức giận lao đến véo người hắn, hung hăng dùng móng tay cấu thịt hắn, “Anh là quả trứng thối, không gia nhập đoàn xiếc quả thật quá đáng tiếc.”

“Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!” Hắn giơ hai tay ôm chầm lấy tôi, vùi mặt vào tóc tôi mà cười, “Tôi cũng đã dừng lại, toàn bộ bố cục của tôi đều bị một tay em phá hỏng, em còn gì không hài lòng chứ, Liễu Đình, nghĩ xem em đã làm một việc lớn lao như thế nào!”

“Im miệng!” Tên đàn ông này đúng là toàn thân từ trên xuống dưới không có lấy một chút tốt đẹp. “Liễu Đình, có phải tôi chưa đủ cố gắng, để em còn có sức lực suy nghĩ, tôi thật sự là rất vô trách nhiệm.” Hắn hôn môi tôi, nam căn nhẹ nhàng tiến vào cơ thể tôi, sau trận chiến kịch liệt vừa rồi, thân thể tôi vô cùng đau nhức, hắn chống khuỷu tay xuống giường, dùng tay nâng mặt tôi lên.

“Em giống như một thiên sứ tức giận đứng ở trước mặt tôi.” Hắn mỉm cười, hai tròng mắt hắn long lanh kì dị. “Em không thể chịu nổi một chút lừa dối của tôi sao? Tiểu Đình, em thật sự càng ngày càng yếu ớt!” Hắn thở dài như vô cùng nuối tiếc ân hận.

Tôi không hề thay đổi sắc mặt nói: “Anh cũng càng ngày càng si mê lưu luyến tôi, làm sao bây giờ, nếu tôi thật sự bán đứng anh, anh sẽ bị tổn thương thành bộ dạng nào chứ?”

Đôi mắt hắn hiện lên ý cười sâu xa khó hiểu lại cực kỳ mê hoặc: “Tôi đây sẽ khiến cho mỗi ngày còn lại trong cuộc đời em đều bị bao trùm trong hối hận!”

Lưng tôi có chút phát lạnh, “Tôi làm cho em lạnh lẽo sao, bảo bối?” Hắn thương tiếc vuốt ve sườn mặt, an ủi tôi, hắn cúi người, “Tôi sẽ làm cho em nóng lên rất nhanh thôi!” Những cơn sóng triều hắn tạo ra nhanh chóng dâng lên, vầng trán ẩm ướt mồ hôi của hắn áp chặt trên trán tôi, ánh mắt chúng tôi dây dưa quấn chặt lấy nhau, nhiệt độ chạy toán loạn giữa hai thân thể, tất cả đều mất đi khống chế…

Nghi thức động thổ công trình “Thịnh thế hoa đình” của Phí thị vô cùng long trọng, các đầu não lớn của cả giới chính trị và kinh doanh đều tới ủng hộ, vợ chồng Lôi Dược - tổng tài công ty cổ phiếu hành chính, lãnh đạo cơ quan quản lý tỉnh, đoàn khảo sát của tỉnh, Giang nặc – chủ chốt của bách hóa quốc tế Giang thị; chủ tịch Long Phi – người đứng đầu giới bất động sản; Bạch Thực – cơ quan tài chính, nhiều không đếm nổi! Tôi đứng ở xa nhìn thiên chi kiêu tử được mọi người tán thưởng, tôn sùng – Phí Như Phong, hắn là đại diện cho thành công, sự giàu có, tự tin và lực lượng, toàn thân hắn toát ra ngạo khí bức người.

“Ánh mắt của cô đã thay đổi.” Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai tôi.

“Ôn Trạch.” Mặt tôi đỏ ửng, “Tôi gần đây hơi bận, thật sự xin lỗi!” Nhìn thấy hắn tôi hơi chột dạ.

“Tôi đã tới Thăng Hoa Đại Hạ vài lần, nhưng bảo vệ của Phí tiên sinh thật sự rất chặt chẽ, tôi luôn luôn không thể vào cửa, tôi đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất sao?” Giọng nói của hắn ôn nhu như nước, “Bây giờ tôi muốn đưa em đi, em còn muốn đi không, Liễu Đình?”

Tôi hơi mơ hồ.

Hắn thở dài, “Lần trước nhìn thấy em trong bữa tiệc, ánh mắt em tràn ngập ý nghĩ muốn rời đi, trong mắt những người ở đại sảnh, em đứng đó, cầm chén rượu cười nói với họ, nhưng trong mắt em tràn ngập sự kiêu ngạo và cô độc, em làm cho tôi nảy sinh ra khát vọng mang em đi trốn thật xa, nhưng bây giờ, em dường như đã thay đổi! Ánh mắt em có sự lưu luyến.”

Tôi vô thức buồn rầu nhìn hắn, đầu óc tôi còn chưa phản ứng lại với lời nói của hắn được.

“Đừng uống rượu, còn lâu mới tới giờ ăn, uống rượu lúc này đối với dạ dày em không tốt.” Hắn ngoắc tay với người phục vụ: “Đổi một chén đồ uống khác.”

Tôi đón lấy đồ uống hắn đưa cho.

“Săn sóc như vậy, xem ra còn cần phải để Phí Như Phong bỏ thêm sức lực vây giết cô!” Giang Nặc giống như âm hồn không tan, mà hôm nay mặt hắn còn đen hơn đít nồi, Ôn Trạch không thèm để ý nhiều, hắn thản nhiên gật đầu rời khỏi.

“ Dáng vẻ bình thường nhưng lại rất có thủ đoạn thu hút người khác, sao cô không dùng với tôi, những thứ họ cho cô thì tôi cũng có thể cho, hơn nữa cam đoan để cho cô chết đi sống lại!” Trong lời nói của hắn tràn ngập đố kỵ, từng thấy đố phụ chứ, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, loại vẻ mặt này đặt trên người đàn ông, một chút cũng không hề kém, ngược lại càng thêm xấu xí dọa người!

Tôi nhìn bốn phía xung quanh, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của hắn, thái độ bỏ lơ cùng dương dương tự đắc của tôi càng làm hắn tức giận, “Cô nghĩ rằng có thể ỷ lại vào việc Phí Như Phong đang sủng hạnh cô thì có thể muốn làm gì cũng được sao? Chuyện của Ninh thị làm cho cô càng thêm đắc ý vênh váo nhỉ!” Cái lý trong tay hắn bị bóp chặt như sắp vỡ nát, “Nhưng mà đừng bao giờ vọng tưởng A Phong sẽ cưới cô, loại đàn bà như cô chơi đùa thì có thể, nhưng tiếp theo, sẽ vĩnh viễn không có chuyện cưới cô!” Hắn giống như còn có rất nhiều lời ác độc hơn nhưng lại kiêng dè điều gì đó mà nuốt vào.

Tôi bật cười, môn đăng hộ đối, địa vị thân phận, tôi chưa bao giờ nghĩ tới Giang công tử Giang Nặc lại có thể nói ra lời nói ngu ngốc cũ kỹ như vậy, dùng những lời này tới đả kích tôi không phải là quá trẻ con sao.

“Giang công tử, anh còn gì muốn nói sao? Tôi thấy Phí Như Phong đã bắt đầu chú ý tới chúng ta rồi, anh không phải muốn hắn tới đây nghe xem anh đang nói gì đấy chứ? Thuận tiện cho anh thẳng thắng nói ra suy nghĩ trong lòng được không?” Sắc mặt hắn tái mét, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười tràn ngập ác ý:

“Tôi quên mất, hôm nay là một ngày tốt, tôi hắn là nên tặng cô chút quà, cô không phải luôn tìm kiếm La Uy sao? Ngay mai ba giờ chiều đến phòng 301 câu lạc bộ cuối tuần, cho người thông báo với tôi, tôi có một phần đại lễ dành cho cô!”

La Uy nằm trong tay Giang Nặc! Lời nói của hắn rõ ràng ám chỉ tin tức này, nó làm cho tôi giật mình vô cùng bất an, trong lòng không thể yên tĩnh lại.

“Ở bên cạnh Phí tổng, luôn luôn có rất nhiều loại nữ nhân giống Lang Nhã, họ đều giống như sương mai, vừa có ánh nắng liền tan rã rồi, cô không cần để ý nhiều.” An Bích nghĩ rằng tôi đang phiền lòng khi thấy Phí Như Phong thân mật với Lang Nhã, cố ý tới bên tôi an ủi.

“Hai ngày tới tôi tắt điện thoại, chúng ta cùng nhau đi Shopping đi!” Cát Lan cũng hữu ý vô tình ngăn trở tầm mắt của tôi, hành động của họ làm tôi không biết nên khóc hay cười nữa, Lang Nhã dán tới bên người Phí Như Phong tôi đã thấy từ lâu, cô ta nhìn Phí Như Phong mà chảy nước miếng khiến cho người ở cách 3 cây số cũng phải run lên. Mà Phí Như Phong thì cúi đầu nhìn cô ta, mỉm cười với mỗi câu nói của cô ta. Đúng là lãng tử phong lưu hạng nhất.

“Các cô biết câu lạc bộ cuối tuần không?” Bây giờ thì chuyện này quan trọng hơn. “Năm câu lạc bộ cuối tuần!” Hai người phụ nữ này cũng coi là tinh anh trong giới kinh doanh thế mà cũng phải biến sắc mặt. Họ nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng thần bí nói: “Sao đột nhiên lại hỏi chúng tôi chuyện này?”

“Đừng giả dạng thần bí, rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ chút!”

“Nói ra thì chúng tôi cũng không rõ, chúng tôi căn bản là chưa từng đén đó, chỉ là nói là một nơi rất nổi tiếng, rất khó đi vào, vui chơi ở bên trong đều là các công tử nhà giàu hạng nhất, người nổi tiếng, cụ thể là chơi cái gì thì không ai biết.”

Tôi cúi đầu cũng dùng giọng thần bí nhẹ nhàng nói với họ: “Ba giờ chiều mai chúng ta cùng đi tìm hiểu được không?”

Các nàng đưa tay lên che miệng, nghẹn họng nhìn tôi trân trối, mặt hưng phấn đến đỏ ửng lên, quà tặng của Giang Nặc nhất định là có ý đồ khác, có thêm vài người đi cùng cũng là thêm 1 sự phòng bị.

Nghi thức động thổ “Thịnh thế hoa đình” kết thúc, Phí Như Phong liền cùng người đẹp đi mất, ở cùng nam nhân như vậy, cần thiết nhất là phải tu luyện tâm chí, ban đêm hắn có thể triền miên vô tận với bạn, không ngừng muốn bạn, nhưng sáng hôm sau hắn vẫn có thể cùng người phụ nữ khác cười cười nói nói, thành đôi thành cặp, ban ngày và ban đêm thật sự là hoàn toàn khác biệt.

Chú thích: 

Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. Trong trường hợp của Phí Như Phong thì chắc là đứa con kiêu ngạo của trời.

Đố phụ: Người đàn bà luôn ganh ghét với kẻ khác.

Ngày hôm sau, đúng 3 giờ ba người chúng tôi có mặt ở “Năm câu lạc bộ cuối tuần”, xe dừng lại trước một toàn nhà hình tròn, toàn nhà này so với những tòa nhà xung quanh thì thấp hơn nhưng diện tích mặt bằng lại cực lớn, tôi thăm dò, không thể nhìn đến đầu bên kia tòa nhà. Chúng tôi đứng ở trước cửa lớn, không thấy bất cứ ai, tôi đi vào cửa, đột nhiên một giọng nữ vô cùng dễ nghe truyền tới dọa An Bích và Cát Lan nhảy dựng lên,

“Mời đưa ra thẻ hội viên!”

Tôi bình tĩnh báo tên “Giang Nặc!” Nghe hai chữ này cửa liền mở ra.

“Thật là khoa trương!” An Bích trừng mắt thật lớn, đi vào trong, cánh cửa liền đóng lại vang lên một tiếng “Cách”

Tôi chỉ có một cảm giác, yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức tôi dường như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, loại cảm giác này cũng không phải do im lặng tạo thành. Ngược lại, bên trong câu lạc bộ có rất nhiều người, những người này đều mặc âu phục thẳng thớm, khí thế bức người, vừa nhìn là biết không giàu cũng sang, trên sàn câu lạc bộ toàn bộ đều trải thảm đỏ. Ở bên trong câu lạc bộ này đúng là không gì không có, nó có một sân Golf, hai bể bơi, một loạt sân Tennis, một đấu trường đua ngựa, còn có rất nhiều nhà ở xa hoa, câu lạc bộ đêm, KTV.

Cát Lan và An Bích giống như nhà quê ra tỉnh, vừa nhìn khắp mọi nơi vừa than thở sợ hãi! Tôi tìm một lí do, lặng lẽ đi tới phòng 301 tìm người truyền tin, rất dễ dàng tìm ra nó, không mất bao nhiêu thời gian tôi đã đứng ở cửa phòng. Tâm tình tôi dao động mãnh liệt, phòng này cùng các phòng khác không có gì khác biệt, cũng cửa phòng màu cà phê đậm, tay vịn làm bằng kim loại. Nhưng với tôi nó giống như quái thú đang chờ cắn xé người, tôi vô cùng hồi hộp, hồi hội đến mức bàn tay cũng hơi hơi co lại.

“Không, từ bỏ.” Bên trong truyền ra tiếng rên rỉ kỳ quái.

Tôi vừa đẩy khẽ cửa lập tức mở ra, tôi ngây người như phỗng tới gần 5 giây, trong cực độ sợ hãi dạ dày tôi cuộn lên, tôi lao ra, oẹ, dường như ngay cả không khí bên trong tim phổi tôi đều nôn ra, tôi quỳ trên mặt đất nôn khan, mùi vị tanh hôi lan tràn trong không khí, tôi cảm thấy lạnh lẽo tới tận xương.

“Rất ghê tởm đúng không?"

Tôi xoay người, La Uy đang khoác một chiếc áo choàng tắm, mắt hắn lộ vẻ trào phúng, “Lần đầu tiên tôi làm cũng cảm thấy rất ghê tởm, ghê tởm đến mức nôn cả ra máu, nhưng mà bọn họ không ngừng làm, làm tới khi tôi không ngừng cầu xin họ, không ngừng…”

“Là ai? Là ai?” Tôi nghe thấy tiếng hét như muốn xé rách cổ họng của mình, móng tay tôi bấu chặt xuống sàn tới mức ra máu.

“Không phải là cô sao? Liễu tiểu thư!” Trong mắt hắn là oán hận ngút trời, “Cô và Phí tổng của cô thích chơi trò chơi, mỗi một thời gian nhất định sẽ phải tìm con mồi mới đến để kích thích mối quan hệ của các người, đợi cho tới khi các người chơi xong, kết quả của con mồi không phải đều thế này sao!”

Tôi khiếp sợ đến chết lặng, “Đây… tất cả đều là Giang Nặc nói với anh?”

Cái tên Giang Nặc khiến gương mặt La Uy hiện ra vẻ kinh hoảng lạnh lẽo, tôi nắm lấy lan can, giống như một đứa trẻ bò lên.

Giang Nặc đang đứng ở cửa cầu thang, “Liễu tiểu thư, món quà của tôi thật sự hợp ý cô phải không, cô không biết đâu, người bạn cũ này của cô thật sự rất khó hầu hạ, khẩu vị rất nặng một lúc cần tới hai ba nam nhân hầu hạ mới thỏa mãn, có khi còn thích bị ngược đãi, tôi chỉ nể mặt mũi cô mới nhân nhượng với hắn như vậy thôi đấy.” Hắn cười như đầu trâu mặt ngựa đến từ địa ngục! Tôi lướt qua hắn, đi vào trước quầy rượu, cầm lấy một chai XO nâng lên tu ừng ực.

“Cô muốn uống đến chết ở chỗ tôi nhưng tôi thì không muốn rước lấy phiền phức!” Chai rượu bị hắn đoạt lấy, “Muốn chết thì cũng đi xa xa mà chết!”

Nuốt rượu xuống, máu của tôi như sôi lên, tôi chỉ chỉ trường đua ngựa bên ngoài “Đua một trận đi, chạy 3 vòng, ai tới trước thì sẽ được yêu cầu 1 việc với người còn lại!”

“Cô ngay cả nam kỹ bị vạn nhân cưỡi La Uy này cũng muốn, thật sự là đê tiện!” Nam nhân xấu xa.

“Nếu tôi thua tôi ngủ với anh 1 đêm, đừng quên Phí Như Phong hàng đêm đều ngủ với tôi, đâm vào tôi anh có thể cảm nhận được anh ấy.” Đó là một dụ hoặc mà hắn căn bản không thể cự tuyệt.

“Là cô cầu xin tôi, cô đừng có đổi ý!”

Chúng tôi tới chuồng ngựa, “Cô chọn trước đi, để người khác khỏi nói tôi thắng không rõ ràng!” Hắn nói như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Hai con ngựa, một Thiểm Điện, một Bạo Phong, gió lạnh thổi tới, cảm giác lâng lâng, mặt tôi đả đỏ hồng, tôi tới gần chúng nó phán đoán khả năng của chúng.

“Bạo Phong.” Tôi lựa chọn.

“Cô thua chắc rồi!” Hắn cuồng vọng nói, nhảy lên ngựa. Tôi cũng leo lên ngựa nhanh như chớp. Tôi xỏ chân vào bàn đạp. Hắn kiêu ngạo cười lớn, “Rửa cho sạch chờ tôi chơi cô!”

“Bắt đầu!” Trọng tài hô hiệu lệnh, hai con ngựa lập tức phi như bay, không ngoài dự đoán của tôi, Giang Nặc cưỡi ngựa rất giỏi, hơn nữa hắn và ngựa đã sớm quen thuộc ăn ý với nhau, hắn hơn tôi nửa thân ngựa, chạy hết ba vòng đã tới điểm cuối, hai chân Giang Nặc hung hăng kẹp chặt, ngựa hí lên một tiếng, kinh hoàng như bị điên, hung hăng chồm lên hất hắn xuống, tôi đã vượt qua điểm cuối. Tôi ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống hắn, “Giang thiếu gia, ngài không phải là thua không đứng dậy nổi đấy chứ.”

Hắn được người nâng lên, xem ra là gãy xương đùi, mệnh thật lớn, Giang gia thật sự là hồng phúc tề thiên, độc đinh của dòng họ đúng là được trời cao ưu ái, ngã xuống như thế mà cũng không chết!

“Truyền lệnh xuống, thả tên họ La ra!” Đáy mắt hắn tràn đầy lửa giận, ủy khuất nhục nhã hung hăng trừng tôi! Chưa từng thua người khác, một khi thua sẽ thành chó điên, tôi nhảy xuống ngựa không thèm để ý đến hắn.

“Liễu Đình, đã xảy ra chuyện gì?” An Bích, Cát Lan vội vã lo lắng nắm tay tôi, “Cô dọa chết chúng tôi rồi.”

“Đi thôi!” Chuyện xảy ra ở nơi này căn bản không thể giải thích nổi. Chúng tôi nhanh chóng bước đi, cửa lớn ở ngay trước mắt.

“Liễu tiểu thư, xin dừng bước.” Một nam tử có khí chất ung dung, tao nhã gọi tôi lại, hắng có ngoại hình xuất chúng, thanh tú đẹp đẽ quý giá, khí chất tự tin thản nhiên, tôi hoàn toàn không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn, không thể tưởng tượng được ở Tuyên thành ngoài Phí Như Phong cẫn còn có người xuất sắc như vậy, người này vừa ra, chuyện hôm nay chắc chắn không thể kết thúc tốt đẹp được.

“Các cô đi trước đi!” Tôi nắm tay họ, thoải mái nói, “Nhớ kỹ lời tôi.” Họ đều là những nữ nhân thông minh xinh đẹp, không hỏi thêm nhiều, xoay người rời khỏi nơi thị phi này!

“Mời!” Nam nhan tao nhã nhún người, giọng nói mềm nhẹ, hành động vô hại, đáng tiếc đáy mắt hắn có ngọn lửa đang cháy sáng, tuy bị hắn mạnh mẽ ngăn chặn, nhưng qua thời gian lâu dài, ngọn lửa này mà bùng phát, hắn tuyệt đối sẽ trở thành một kẻ điên cuồng, tôi vô cùng đồng tình với kẻ sẽ phải thừa nhận ngọn lửa điên cuồng đó. Hắn mang tôi tới một gian phòng… mùi tanh tưởi nồng đậm mãnh liệt xộc vào mũi, ánh sáng từ cánh cửa mở đủ cho tôi nhìn thấy đồ vật trong phòng cùng với những ánh mắt tràn đầy dục vọng trong đó…

Tôi ngừng thở, nhắm mắt 3 giây rồi mở ra.

“Cô là người phụ nữ đầu tiên không hề sợ hãi thét lên chói tai, dù là nữ tử phong trần có kinh nghiệm khi tới nơi này cũng phải biến sắc mặt, mà cô ở trong 3 giây có thể trấn tĩnh lại!” Lời nói của hắn có ý tán thưởng! Nam nhân này vừa đi vào hắc ám liền hòa tan thành một thể với nó, hắn giống như sói hoang trong bóng tối, trong cơ thể có loại rét lạnh âm u trời sinh cắn nuốt hết thảy ánh sáng, nhưng lại che dấu vô cùng tốt!

“Có hứng thú biết tên tôi không?” Nam nhân dựa vào tôi rất gần, trong bóng tối truyền đến một hơi thở lạnh lùng.

“Không có hứng!” Khóe miệng tôi dâng lên nụ cười trào phúng, “Chủ nhân của tôi bây giờ là Phí Như Phong, tôi không tính tới chuyện đổi người!”

“Cô đừng vọng tưởng hôm nay Phí Như Phong sẽ tới đây cứu cô!” Giọng nói như sấm, tuôn ra mùi máu tanh. Giang Nặc, tên tướng thất bại kêu gào.

“Giang thiếu gia, không chấp nhận được thua cuộc thì cũng đừng đi gặp người khác, ở trong bóng tối mà nguyền rủa giận dữ đi!”

Một tiếng nổ, không biết kẻ gặp nạn là ai, kẻ có tiền hành động thật quá bậy bạ! Hắn vững vàng đứng trước mặt tôi, bóng đen hoàn toàn bao phủ tôi, “Cái kim châm này là sao?” Một mũi nhọn lãnh lẽo ở trước mắt tôi, “Giang thiếu gia muốn học thêu hoa giống như Đông Phương Bất Bại sao, tôi không giỏi cái đó nha, hay là anh đăng tin tìm kiếm xem, nhất định những người đọc tin rồi tìm đến sẽ nhiều tới mức đạp nát cả ngưỡng cửa nhà anh luôn!” Một trận cuồng phong quét qua mặt tôi, bỏng rát.

“Giang Nặc, cẩn thận chút, đừng có làm nát mặt cô ta, cả miệng cũng vậy, đợi lát nữa chúng ta còn phải dùng nó!”

“Giang Nặc, nhẫn nại một chút, để lát nữa làm cho con tiện nhân này kêu lên ca ca tốt, cầu xin cậu là được rồi.” Tiếng cười phóng đãng càng lúc càng lớn.

“Liễu tiểu thư, cô thật sự vô cùng thông minh, ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể tính toán bố cục chặt chẽ như vậy, giận dữ phẫn nộ của cô làm Giang Nặc nghĩ rằng cô đã mất đi lý trí, liền khinh địch, cô uống rượu là vì sau đó đương nhiên sẽ được chọn ngựa trước, để cho người ta không thể đề phòng, mà ngay trong chớp mắt đó cô liền đâm một kim vào yên ngựa, khi Giang Nặc kẹp chặt ngựa, khiến cho kim đâm sâu vào, ngựa sẽ phát điên! Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên,” Hắn hơi hơi dừng lại, “Liễu tiểu thư, cô có biết như thế có thể làm chết người hay không?” Lời nói êm tai nhịp nhàng mà ăn khớp của hắn truyền đến.

“Giang thiếu gia sẽ chết ư? Tiên sinh chưa biết tên, anh đúng là đang nói đùa, sao không gia nhập vào ngành viết truyện, khẳng định anh sẽ vô cùng có tương lai.” Tôi bình tĩnh đáp.

“Cô biết không, trên thế giới này người dám nói chuyện với tôi như vậy tuyệt đối không quá 5 người!” Hai tay hắn nhẹ nhàng vung vẩy, những người đang nghe đều kinh hãi.

“ Trên thế giới này kẻ dám đem tôi tới nơi như vầy chỉ có mình anh, anh so với tôi còn có thể diện hơn đấy!”

Hắn cười to, “Bây giờ thì tôi đã cảm thấy hơi hơi hiểu vì sao Phí Như Phong lại ép buộc cô như vậy!” Hắn nhẹ nhàng châm một que diêm, khơi lên ánh sáng mỏng manh, châm lên một ngọn nến rất nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy những thứ trước mặt, những người khác vẫn chìm trong bóng đêm, thế này còn đáng sợ hơn khi so với lúc hoàn toàn không nhìn thấy gì!

“Hôm nay Phí Như Phong sẽ không tới được!” Trên mặt hắn là sự ôn hòa tàn nhẫn!

“Cô nghĩ rằng phần quà lớn mà tôi dành cho cô chỉ là nhất thời nghĩ ra sao?” Giang Nặc tỉnh táo lại, gương mặt trở nên lạnh lẽo tàn khốc, dù sao khi biết có người muốn mình phải chết, mà bản thân cũng dạo quanh quỷ môn quan một vòng, cảm giác nhất định rất khó chịu! Ngữ khí của hắn âm trầm, nghiêm trọng.

“Chuyện của La Uy bắt đầu là từ lúc sắp đặt bẫy cho cô, dùng hắn để làm cô hôn mê, để cho mọi người vui vẻ, nhưng mà Phí Như Phong thay đổi quyết định muốn dùng cách khác để chơi cô vào phút cuối cùng, cho nên hắn liền biến mọi thứ thành việc vui của mọi người, cũng là một chiêu cất dấu để sau này đối phó cô! Chuyện này Phí Như Phong biết từ đầu đến cuối, không có sự cho phép của hắn làm sao chúng tôi dám dùng thế trận lớn như vậy để đón tiếp cô?” Đôi mắt tàn nhẫn mà tà ác của hắn nhìn tôi chăm chú: “Vốn hắn muốn giữ cô lâu một chút, nhưng cô lại vượt qua giới hạn của hắn đề ra, cô cho là hắn sẽ để đàn bà làm ảnh hưởng đến công việc, cô cho là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người phản bội hắn sao?”

“Tôi đây sẽ khiến cho mỗi ngày còn lại trong cuộc đời em đều bị bao trùm trong hối hận!” Lời nói rõ ràng vờn quanh bên tai.

Ngọn lửa cháy trên cây nến nổ lép bép, bắn ra sắc thái diễm lệ, nháy mắt lại trở về với bóng tối.

Tôi nhìn ánh sáng mỏng manh của kim loại, bỗng nhiên cười với Giang Nặc, “Chỉ kém một chút thôi, Giang Nặc, thật sự chỉ kém 1 chút thôi, lần sau, lần sau anh cố gắng hơn một chút, nói không chừng có thể sẽ đạt được mục đích!” Lời nói của tôi tràn đầy châm chọc, cắt nát mặt nạ của hắn, hắn giơ tay muốn bóp tôi. Đến giữa không trung liền bị người vô danh túm lại:

“Nếu muốn dạy dỗ nàng thì cơ hội còn rất nhiều, bây giờ nên thỏa mãn hứng thú của tôi đối với cô ta đã!” Hắn thản nhiên cười khiến cho người ta khống rét mà run!

Tôi thản nhiên lắc đầu, từ khi tôi biết Phí Như Phong, đối với những kẻ biến thái bên cạnh tôi không còn cảm giác gì, tôi đã bị kích thích đến chết lặng từ lâu rồi.

“Cô dấu kim ở chỗ này ư?” Hắn nhẹ nhàng cười, tay lần theo đầu ngón tay của tôi, hắn thưởng thức bàn tay tôi, “Bây giờ vũ khí phòng thân thật sự là vô cùng tinh xảo,” Hắn xoay tròn tay, một chút bột phấn cực mỏng rơi vào bàn tay hắn, hắn hơi ngửi ngửi, “Mê điệt hương phấn, trong lòng 1 phút sẽ khiến người ta hôn mê!” Thế nhưng hắn không hề xảy ra vấn đề gì dù là chỉ một chút!

Hắn nâng cằm tôi lên, “Bây giờ cô đúng là tay trắng, không có một chút đồ bảo vệ nào.” Hắn lui vào góc sáng của căn phòng hắc ám.

“Tôi đến trước, tôi có thể dùng roi để làm cô ta càng trở nên thơm ngọt ngon miệng!” Tiếng ồ ồ thở dốc thể hiện kẻ đó đã hưng phấn đến cực điểm, “Trước tiên cho cô ta uống thuốc nâng cao tinh thần, để cho cô ta phải luôn luôn tỉnh táo mà trải nghiệm, chúng ta cũng không nên chơi trò hôn hít.” Âm thanh tà nịnh, trong bóng đêm có người đang ép sát lại gần…

Tiếng cười thanh thúy tràn ra từ miệng tôi, tôi tao nhã vuốt khẽ những sợi tóc đen vương hai bên má, thần thái động lòng người. “ Màn trình diễn hạng ba của các vị thật sự vô cùng thú vị, cũng có chút ít tiêu chuẩn chuyên nghiệp.” Tôi nhẹ nhàng đứng lên, “Đã tới lúc phải rời khỏi nơi này, tôi không tiếp quý vị nữa!” Ngữ khí tôn quý như nữ vương.

Một bàn tay to khiến người ta ghê tởm túm lấy cổ tôi, “Tiểu tiện nhân, hôm nay dù có ba đầu sáu tay thì cô cũng không trốn được đâu!”

“Hoa thiếu gia, Bạch công tử, Quý quản lí, à, hẳn là có cả Lưu bí thư.” Tôi nói ra thân phận từng người một cách chính xác.

Trong bóng tối ngập tràn yên tĩnh, “ Cô không để lại cho mình dù chỉ 1 đường sống!” Trong bóng tối truyền ra âm thanh như dã thú tru lên. “Chơi cô ta đến chết, hôm nay mọi người có thể chơi tới bến, trò gì cũng có thể dùng trên người cô ta, đến khi cô ta trút ra hơi thở cuối cùng!”

“Vô cùng vinh hạnh, các vị tình nguyện thân bại danh liệt, tất cả vào tù cũng muốn tôi phải nhúng chàm, thật sự là khiến tôi nhận ra được mị lực vô tận của mình.”

“Cô có ý gì?” Giang Nặc bắt đầu coi trọng lời nói của tôi, hắn biết tôi là người đàn bà không bao giờ nói những lời vô nghĩa.

“Nếu như tôi có thể cẩn thận mang theo trang bị phòng thân, thì sao có thể không mang theo vài cái camera theo dõi, máy nghe trộm để dự phong, vài vị đây vừa rồi cùng La Uy,” Tôi mạnh mẽ áp chế vị chua xót, “Thật sự khiến người ta vô cùng ấn tượng, tôi tin là mỗi người nhìn thấy cũng đều sẽ thay đổi sắc mặc, còn 10 phút, nếu tôi không xuất hiện ở bên ngoài, hai người bạn tốt của tôi sẽ chia sẻ tư thế oai hùng của các vị với toàn thế giới thông qua các trang web lớn, báo điện tử, báo giấy và các phương tiện khác có thể. Đám người bên ngoài nhất định sẽ như thủy triều kéo đến xem, tin rằng còn có hiệu quả hơn bao nhiêu lời quảng cáo khác!”

Một mảnh yên tĩnh đáng sợ!

“Lợi hại, lợi hại!” người vô danh từ trong bóng tôi vỗ tay cười đi ra, “Cô cùng chúng tôi tính toán lâu như vậy để đảm bảo họ an toàn rời đi, là tôi đã quá coi thường cô!” Con ngươi hắn sâu thẳm… giống như bảo thạch ngưng kết lại. “Đúng là một người đàn bà thông minh lại gan dạ sáng suốt như cô khó mà thay thế nổi!” Hắn đẩy cửa ra, “Mời!” Một nam nhân không hề lãng phí chút thời gian nào.

Tôi chuyển tầm mắt nhìn Giang Nặc, “Giang thiếu gia vì đề phòng tôi sẽ làm vậy nên mới không tự mình ra trận phải không?” Trước khi đi tôi còn châm ngòi ly gián một chút, nhìn gương mặt càng âm u của hắn, tôi thật sự vui vẻ! Người vô danh mang tôi ra khỏi địa ngục trần gian này, hắn lười nhác bước đi.

“Anh biết rõ tôi không có camera sao không vạch trần còn giúp tôi che dấu?” Tôi chậm rãi hỏi.

“Thứ nhất, trên thế giới này có một người tôi không bao giờ muốn đối đầu – chính là Phí Như Phong, Thứ hai,” Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, “Cô rất thú vị!”

“Cảm ơn sự thú vị mà trời ban cho tôi!” Tôi cười cười vui vẻ. Đi tới cửa, đứng ở bãi cỏ xa xa là một bóng dáng khiếp người, ở bên trong tôi lẳng lặng nhìn nam nhân này, trong lòng không hề giật mình, nếu thực sự giật mình thì phải là bắt đầu từ bao giờ mà trái tim tôi lại tin tưởng người đàn ông này đến vậy?

Hắn chậm rãi đi tới phía tôi, ngũ quan như tượng tạc để lộ gương mặt không thể nhìn thấu tình cảm gì.

“Chúc mừng anh, người phụ nữ của anh cực kỳ tin tưởng anh.” Người vô danh nói giống như vô ý cười, không biết là thật tình hay châm chọc nữa.

“Đây là thứ cậu muốn!” Phí Như Phong đưa cho hắn một phong thư, đáy mắt hắn trong chốc lát liền dấy lên như sóng gió động trời, các loại cảm xúc xoáy lên trong mắt hắn, hơi thở hắn tản mát ra hơi thở, đến khi tôi dựa thằng vào người Phí Như Phong, nửa ngày cũng không ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt sâu hút của hắn không toát ra tia dao động nào, “Trừ Giang Nặc, tôi sẽ xử lý những người khác.”

Phí Như Phong lạnh nhạt gật đầu, tôi đi theo phía sau hắn chuẩn bị lên xe.

“A Phong!”

Phí Như Phong chậm rãi xoay người, thân thế Giang Nặc cứng lại, tay nắm thành quyền, giống như một ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

“Cậu còn coi tôi là anh em không?” Hắn hỏi bất thường.

“Nếu không phải, lúc này tôi sẽ không đứng bên ngoài!”

“Có hắn ở đây cô ta căn bản sẽ không có việc gì, cậu đã sớm sắp đặt cả rồi!”

“Tin tôi đi, người phụ nữ này đủ để đối phó cả một đội quân!” Giọng nói của Phí Như Phong rét lạnh như băng.

“Cô ta muốn giết tôi!” Giang Nặc rốt cục không nhịn nổi nữa mà rống lên.

Không khí xung quanh Phí Như Phong đột nhiên hạ xuống, khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo vô tình, “Cho nên cô ấy mới có thể ở yên trong đó 45 phút!”

Hắn chăm chú nhìn Giang Nặc, ánh mắt dần dần dịu lại, “Tôi vô cùng xin lỗi, Giang Nặc, tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, lần này coi như nể mặt tôi mà quên đi được không?” Phí Như Phong giải thích với hắn! Tôi kinh ngạc! Nghe đồn tình cảm anh em của Phí Như Phong và Giang Nặc bắt đầu từ lúc 10 tuổi, xem ra đó cũng không phải là lời đồn nhảm!

Thân thể Giang Nặc không thể kiềm chế được mà run lên, “Từ khi chúng ta quen biết, tôi chưa bao giờ cầu xin cậu việc gì, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi cầu xin cậu!” Không khí vô cùng loãng, lúc này thời gian một phút cũng như là vĩnh hằng, thân thể Phí Như Phong căng như sợi dây đàn.

“Để cô ta cho tôi!” Giang Nặc độc ác tuyệt tình nói. Phí Như Phong nhìn cửa lớn không rời mắt, thật lâu sau hắn quay đầu, hắn nhìn tôi, con ngươi đen sâu thăm thẳm không thấy đáy, không biết vì sao nó như một tấm lưới vây chặt toàn thân tôi, đây thực sự là một cuộc nói chuyện buồn cười, nhưng không khí diễn ra nó lại làm cho tôi căng thẳng!

Hắn hơi mở miệng, đôi môi mấp máy, “Cô ấy thì không được, bất cứ chuyện gì cũng có thể nhưng riêng cô ấy thì không được!”

Giang Nặc hung hăng nhắm mắt, khi mở ra đôi mắt hắn đã tràn đầy tơ máu, “Từ nay về sau chúng ta không còn là anh em nữa!” Hắn lớn tiếng nói, giọng nói tràn đầy sa sút, hắn lùi lại, tiếng hít thở dồn dập nặng nhọc ở trong không gian yên tĩnh thấm vào tận đáy lòng người, rốt cục hắn lảo đảo bước đi.

Phí Như Phong đứng sừng sững ở cửa, thật lâu thật lâu…

Trên xe, Phí Như Phong như một bức tượng, đối với tôi vô cùng hờ hững, tôi vừa xuống xe, chiếc xe liền giống như tên bắn lao ra ngoài.

Hôm nay thật sự là một ngày mang đầy màu sắc truyền kỳ, tôi làm một người đàn ông thay đổi vận mệnh, một người đàn ông khác vì tôi mà phản bội an hem, không chừng nội tâm hắn đang không ngừng giao chiến, chính tôi cũng không thể tự tha thứ cho mình, tôi ngồi ở cầu thanh, nhìn cây cối ấm áp lay động, làm một cái cây thật sự đơn giản và vui vẻ hơn làm người rất nhiều. Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, tôi nghe thấy tiếng bước chân lại gần tôi.

“Em ngồi ở đây làm gì!” Tiếng nói trầm thấp che dấu những cơn sóng dữ cuồng dã, hắn kéo tôi dậy, “Đáng chết, toàn thân em lạnh như cột băng vậy!”

“Tôi không muốn ở một mình, những thứ đó cứ vây kín đầu óc tôi.” Tôi không thể kìm hãm được mà rùng mình lạnh run. Hắn chửi thề một tiếng. Sau đó đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy tôi kéo vào ngực hắn, hơi thở nam tính quen thuộc vây lấy tôi. Tôi nép vào lòng hắn cảm nhận sự ấm áp, lúc này đây tôi dung túng bản thân, bởi vì bây giờ tôi thật sự rất cần, rất cần nó.

Hắn kéo chăn ra, sau đó nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, tôi túm chặt lấy tay hắn, “Tôi không muốn ở một mình!”

Hắn nhìn tôi, yên tĩnh, lông mi dày đậm nhíu chặt lại, hắn giống như đang đánh vật với một vấn đề khó khắn.

“Ngủ một chút đi, phù thủy nhỏ! Em muốn nhìn thấy tôi bị em khống chế đến cỡ nào hay sao?” Hắn nghẹn giọng thô lỗ nói, hắn nằm xuống bên tôi, động tác kéo tôi ôm vào lòng giống như đau lòng mà mang theo sự ôn nhu. Tôi cầm tay hắn, kéo đến trên cổ tôi.

“Anh cũng không thể được, giúp tôi tẩy rửa sạch dấu vết không tốt ở nơi này!” Tôi nói nhỏ.

“Sao lại không chứ?” Hắn cười khổ tự giễu một chút, thanh âm sắp nghẹn lại, “Đây không phải là vinh hạnh của tôi hay sao?” Hắn cúi xuống dùng đôi môi hôn khẽ dọc theo cổ tôi, mỗi chỗ đều phủ đầy những nụ hôn, không buông tha dù chỉ một phân da thịt.

Tôi vươn hai tay nắm lấy cổ hắn, yết hầu hắn thoát ra một tiếng thở dài, hắn nắm bả vai tôi kéo chặt tôi về phía hắn, khoái cảm như điện giật truyền khắp toàn thân, như sóng dữ tấn công mỗi sợi thần kinh, mỗi tế bào nhỏ. Hắn hít sâu một hơi, rời môi khỏi người tôi.

“Em làm tôi rất khó giữ được sự tự chủ của mình!” Hắn nói nhỏ, nhẹ nhàng kéo để tôi càng dính sát vào hắn hơn, đến tận khi tôi hoàn toàn nằm trọn trong lòng hắn, hắn khép tay khóa chặt tôi lại, để cho đầu tôi gối lên vai hắn, “Ngủ đi, đối với em hôm nay như vậy là đã quá đủ rồi!”

Tôi yên tâm nhắm hai mắt lại, trong mơ hồ cảm thấy má hắn dụi dụi vào mái tóc mềm mại của tôi, “Em không bao giờ phải gặp lại những người đó nữa, tôi thề, cả đời này em cũng sẽ không phải trải qua loại chuyện đó thêm một lần nào nữa!” Những sợi tóc tán loạn che khuất khóe miệng cong lên của tôi, tâm trạng tôi trở nên vô cùng tốt.


Quay lại  l Full  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT