Chương 9
Từ Bộ Vân trang chủ Từ gia trang phái toàn bộ người trong cửa hàng Tô Châu ra ngoài tìm Phạm Tử Đình, tìm cả tháng vẫn không có dấu vết, dưới cơn thịnh nộ, đã đóng cửa hàng Tô Châu, tất cả quản lý, người ở, tỳ nữ đều cho về quê hết!
Hôm nay sáng sớm Thu Nguyệt đã tỉnh giấc, chỉ cảm thấy đình viện vô cùng ồn ào, còn kèm theo tiếng khóc, rất khác so với bình thường, nàng liền đứng dậy ra ngoài xem xét.
Mấy trăm nô bộc ở cửa hàng Tô Châu, người người vội vàng gói ghém hành lý, khóc lóc nói lời tạm biệt, toàn bộ cửa hàng thật hỗn loạn. Thu Nguyệt hỏi một tỳ nữ mang theo túi hành lí nhỏ trong đó, hỏi rốt cuộc tại sao lại thành thế này, sao mọi người bao lớn bao nhỏ như muốn chạy nạn?
Tỳ nữ kia khóc nói: “... Đại trang chủ hạ lệnh giải tán cửa hàng Tô Châu, tất cả quản lý, người ở, tỳ nữ đều phải rời khỏi trang! Ô....”
“Cái gì? Vì sao đại trang chủ làm vậy?” Thu Nguyệt kinh ngạc mở to mắt.
“Hình như là bởi vì quản lý, bọn gia đinh trong cửa hàng không có biện pháp tìm được người đại trang chủ muốn tìm, cho nên đại trang chủ trong cơn tức giận, đóng cửa hàng! Ô.... Ta cũng phải đi rồi....” Tỳ nữ nói xong, khóc rời đi.
Thu Nguyệt ngây ra như phỗng đứng tại chỗ.
Đều là nàng.... Đều là nàng gây ra !
Nếu lúc ấy nàng cùng Trịnh thúc quay về Từ gia trang, cũng không có việc này xảy ra, những người này cũng không cần bị đuổi ra trang...
Đều là nàng!
“Nguyệt nhi, sao nàng lại đứng ở chỗ này?” Từ Thanh Vân đi tới bên người Thu Nguyệt.
“Đều là lỗi của ta!” Miệng Thu Nguyệt lẩm bẩm.
“Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy?” Từ Thanh Vân lo lắng nhìn Thu Nguyệt sắc mặt trắng bệch.
“Thanh Vân, đều là lỗi của ta, mới có thể làm cho nhiều người trong cửa hàng bị đuổi ra ngoài, ô...” Thu Nguyệt không nhịn được khóc to.
“Nguyệt nhi ngốc, cũng không phải nàng bảo bọn họ đi, là sắc quỷ đại ca của ta làm! Một chút cũng không quan hệ với nàng.” Từ Thanh Vân an ủi nàng.
“Thanh Vân! Chẳng lẽ chàng thấy sản nghiệp của mình bị đóng cửa, cũng không tìm biện pháp giải quyết sao?” Thu Nguyệt nghĩ tới những người đó bị mất kế sinh nhai liền đau lòng.
“Dù sao số tiền trước kia cửa hàng kiếm được đã đủ để ta sống sung sướng cả đời, đem nó đóng cửa cũng tốt, tai ta cũng được thanh tĩnh!” Từ Thanh Vân vẫn thoải mái nói, giống như đó là chuyện của người khác.
“Chàng......” Thu Nguyệt đối mặt với thái độ thờ ơ của hắn, gấp đến độ nói không nên lời.
“Tốt rồi, chúng ta quay về Hồng Phúc cư, viết chữ vẽ tranh nói chuyện phiếm đi.” Từ Thanh Vân đỡ Thu Nguyệt quay về Hồng Phúc cư.
Thu Nguyệt trở về, trong lòng vẫn lo lắng đến việc này.
Mắt thấy quản lý cùng nô bộc trong cửa hàng bị giải tán, đại trang chủ vì tìm không ra vị hôn thê mà ngày càng gầy yếu, chính nàng lại cẩm y ngọc thực, sống trong nhung lụa... Nội tâm Thu Nguyệt vô cùng áy náy.
Vì tâm trạng buồn bực, Thu Nguyệt ăn ít, nói cũng ít đi. Qua cả tháng, cả người nàng gầy hẳn đi, khiến Từ Thanh Vân bắt đầu lo lắng.
“Nguyệt nhi, không tìm thấy Phạm Tử Đình cũng không phải lỗi của nàng, ăn nhiều một chút!” Từ Thanh Vân gắp một miệng thịt chim bồ câu vào bát Thu Nguyệt.
“Thịt bò này ăn cũng ngon lắm.” Từ Thanh Vân lại gắp một miếng thịt bò cho Thu Nguyệt.
Trong bát Thu Nguyệt chất đầy đồ ăn, nhưng nàng vẫn không động đũa, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu.
“Nguyệt nhi!”
Nước mắt Thu Nguyệt chảy xuống, nức nở nói: “Làm sao bây giờ? Tiểu Đình vẫn không tìm được, nàng sẽ tới nơi nào?”
Mấy ngày này, Thu Nguyệt khóc sưng cả mắt. Nàng nhìn đại trang chủ cả ngày vì tìm Phạm Tử Đình giống như đã phát điên rồi, không ăn không ngủ. Nếu hắn còn như vậy nữa, thân mình sẽ chịu không được, vậy Từ gia trang...
Không! Không thể!
Từ gia trang có nhiều người như vậy, nếu đóng cửa, mọi người nhất định sẽ vô cùng khổ sở.
Vậy..... Đều là vì nàng......
Thu Nguyệt càng nghĩ càng tự trách, cả gương mặt sầu khổ, động một chút là ngẩn người, rơi lệ.
Từ Thanh Vân nhìn Thu Nguyệt ngày càng gầy yếu, trong lòng cũng không vui. Nhưng Phạm Tử Đình này giống như đã bốc hơi, ngay cả đại ca của hắn dùng mọi cách tìm khắp nơi cũng không ra, đây là chuyện không thể làm gì nữa, sao nàng phải tự trách mình?
Trước kia là Thu Nguyệt khai thông tư tưởng cho hắn, bây giờ là hắn khai thông cho Thu Nguyệt. Nhưng Thu Nguyệt bề ngoài thực lý trí, bên trong lại đã tuyệt vọng, mặc kệ hắn nói như thế nào đều nghe không vào, liên tiếp chỉ trích chính mình.
“Nguyệt nhi, Phạm Tử Đình kia tìm không thấy, cũng không phải lỗi của nàng. Nếu nàng không ăn gì, chờ tìm được Phạm Tử Đình rồi, nàng suy yếu không xuống giường để gặp nàng ấy được thì sao!”
“A....” Thu Nguyệt nâng lên tròng mắt tràn đầy nước mắt. "Sẽ như vậy sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
“Uh! Đến lúc đó nàng nhất định sẽ không xuống giường được, bởi vì nàng cũng không ăn gì, hơn nữa...” Từ Thanh Vân ngừng lại.
“Hơn nữa cái gì?” Nước mắt trong đôi mắt đẹp cũng ngừng rơi.
“Ta cũng thật đói bụng!” Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt hướng về phía giường.
“Không! ! Không được! Bây giờ là lúc nào rồi, chàng còn có tâm tình đùa giỡn!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt đen lại, tức giận nói.
Nàng vừa kêu, liền làm cho nam nhân tuấn mỹ bất mãn bĩu môi, “Nguyệt nhi, nàng có biết đã bao lâu ta không chạm vào nàng không?” Hắn kéo cao âm điệu, “Đã hơn hai tháng!”
Hắn tức giận! "Từ sau khi Phạm Tử Đình chết tiệt kia mất tích, ta vừa đụng vào nàng, nàng liền kêu khóc! Vì để ý đến tâm tình của nàng, ta đành chịu đựng, nhưng nàng biết không? Mấy tháng qua, hai chúng ta ở chung với nhau, mỗi buổi tối đối với ta mà nói đều khổ sở như ở địa ngục!”
Từ Thanh Vân tức giận nói ra oán khí đọng lại mấy ngày nay. Hắn thật sự oán, cực kỳ oán! Hắn bây giờ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng tiểu tình nhân lại không hề để ý!
“Chẳng lẽ nam nhân không làm chuyện kia, sẽ giống như đang ở Địa ngục sao? Vậy người không có vợ khắp thiên hạ thì sao?” Thu Nguyệt không cam lòng yếu thế cãi lại. Nàng rất ít khi tranh luận với người khác, lúc này là vì cực kỳ tức giận mới như vậy.
“Đây là hai chuyện khác nhau!” Từ Thanh Vân quát.
“Sao lại không giống?” Âm điệu của Thu Nguyệt cũng cao lên.
“Bởi vì...... Bởi vì......” Từ Thanh Vân yếu thế.
“Bởi vì sao? Ta nghĩ đây chẳng qua chỉ là cái cớ của chàng!”
Thu Nguyệt lạnh lung nói. Nàng không thể tin được, trong khi bạn nàng đã mất tích hơn hai tháng, nam nhân này lại còn muốn cùng nàng vui vẻ! Nàng hiện tại nào có tâm tình này!
“Bởi vì người không vợ trong thiên hạ không phải hàng đêm đều ngủ bên cạnh mỹ nhân kiều diễm, tất nhiên bọn họ sẽ không cảm thấy khó chịu!” Từ Thanh Vân một hơi nói hết, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“A......” Mặt Thu Nguyệt đỏ bừng.
“Nguyệt nhi, mỗi buổi tối, ta nhìn nàng an tâm say ngủ trong lòng, đều phải cố gắng khống chế bản thân, mới có thể không xâm phạm nàng... Vậy đối với ta mà nói có phải rất khổ sở!” Nam nhân nhíu mày, “Ta nghĩ chờ đến khi tìm được Phạm Tử Đình kia, ta cũng nhịn đến mức nội thương!” Cuối cùng vẫn không quên nói chuyện có lợi cho mình.
“Chàng.... Chàng không cần như vậy ! Thực xin lỗi...” Thu Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình thật có lỗi, bởi Từ Thanh Vân cũng không có thị thiếp ở cửa hàng, sau khi có nàng, cũng không hề đến kỹ viện.
Hắn là nam nhân khỏe mạnh nhiệt tình nha!
Nhưng.... Nhưng hiện tại nàng thật sự không có tâm tình làm chuyện đó!
Từ Thanh Vân nhìn vẻ mặt áy náy cùng không muốn của tiểu mỹ nhân, trong lòng cũng biết nàng đang suy nghĩ gì.
“Nguyệt nhi, nàng cũng đừng tự trách mình. Phạm Tử Đình kia một ngày không trở lại, ta liền không đụng vào nàng, đôi ta cũng không thể thành thân, cho nên nàng không nợ nàng ấy, cũng không nợ bất kì ai.”
“Hả? Ta không hiểu.” Trong khoảng thời gian ngắn Thu Nguyệt vẫn chưa hiểu ra được.
“Ý ta là, cho dù việc này nàng có trách nhiệm, nàng cũng đã phải trả giá rồi, chính là chúng ta không thể lập tức thành thân, nhất định phải đợi nàng ấy trở về.”
Chết tiệt! Lúc ấy vì sao hắn lại đồng ý với Nguyệt nhi đợi đến khi tìm được Phạm Tử Đình mới thành thân?
Ai! Từ Thanh Vân thở dài trong lòng.
“Là vậy sao?” Thu Nguyệt cái hiểu cái không hỏi lại. Không thể thành thân là trả giá sao? Tại sao nàng không hề cảm thấy điều đó?
“Đúng vậy.” Từ Thanh Vân khẳng định.
Thu Nguyệt cảm thấy cảm giác tội lỗi đã vơi bớt.
“Huống chi đây là chuyện giữa đại ca ta và Phạm Tử Đình, căn bản không liên quan tới nàng!” Từ Thanh Vân tiếp tục khuyên, “Cho nên nàng vẫn nên ăn nhiều một chút, mập ra một chút, đừng để đến lúc bạn nàng trở về, nhìn nàng ốm đau không dậy nổi, nhất định sẽ tự trách….”
“Uh! Tiểu đình nhất định sẽ cảm thấy như vậy.” Phạm Tử Đình vốn là người rất có tinh thần trách nhiệm.
“Cho nên, ăn nhiều chút đi, Nguyệt nhi. Nàng yên tâm, đại ca sắc quỷ của ta nhất định sẽ tìm được người về.” Từ Thanh Vân nhu tình nhìn Thu Nguyệt.
“Uh!” Thu Nguyệt gật đầu, rốt cục cũng ăn một ít thịt bò.
Trong những ngày kế tiếp, Từ Thanh Vân dùng hết cách làm cho Thu Nguyệt duy trì cuộc sống hàng ngày bình thường, ban ngày mang nàng du lịch, buổi tối cùng nàng viết chữ, đi ngủ thì vì sợ mình cầm giữ không được, phải ngủ ở thư phòng.
Cứ như vậy, một năm trôi qua.
Chương 10
Phạm Tử Đình vẫn chưa tìm thấy!
Chết tiệt! Đại ca thần thông quảng đại, đại trang chủ đệ nhất trang Từ gia trang rốt cuộc đang làm gì đó? Ngay cả một nữ tử yếu đuối cũng tìmkhông ra!
Từ Thanh Vân bực bội đi về phía Hồng Phúc cư, hiện tại hắn thật sự sợ vĩnh viễn không tìm thấy Phạm Tử Đình, vậy là hắn vĩnh viễn không thể thành thân với Thu Nguyệt rồi!
Chết tiệt! Lúc trước vốn cho là đại ca rất nhanh sẽ tìm được nàng ta, mới thuận miệng đáp ứng Thu Nguyệt đợi khi tìm được người mới thành thân, không nghĩ tới đại ca đã tìm hơn một năm, đến bây giờ còn không có tin tức.
Hại hắn đã hơn một năm không được chạm vào Thu Nguyệt.
Trời ơi! Còn tiếp tục như vậy, hắn sớm hay muộn sẽ không nhịn được!
Từ Thanh Vân vừa đi vừa thấp giọng mắng. Lúc này đã là buổi tối, vừa thấy Thu Nguyệt lại ngồi ngẩn người trong phòng, Từ Thanh Vân thở dài.
“Nguyệt nhi!”
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, vừa thấy liền biết nàng lại khóc rồi, hai mắt vừa đỏ vừa sưng.
“Nàng vừa khóc sao?”
“Thanh Vân, tiểu Đình có thể sẽ mãi mất tích không?” Thu Nguyệt dùng thanh âm khóc đến mức khàn khàn nói.
“Không đâu, đại ca của ta sẽ tìm được nàng ấy về.” Từ Thanh Vân miễn cưỡng nở nụ cười.
“Những lời này chàng đã nói hơn một năm nay, tiểu Đình vẫn chưa trở về.” Cánh môi Thu Nguyệt hơi run rẩy.
“Nguyệt nhi, nàng phải có lòng tin, tiểu Đình nhất định sẽ trở về.” Từ Thanh Vân kiên nhẫn trấn an Thu Nguyệt.
Hắn vươn tay nhẹ vỗ về mái tóc đen của nàng, từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại làm hắn đau lòng. Mỹ nhân gần trong gang tấc, lại không thể ôm nàng vào lòng.... Hắn yêu nàng.Cũng bởi vì yêu nàng, nên hắn thông cảm cho nàng, nên hắn mới không chạm vào nàng. Hắn biết Thu Nguyệt bởi vì bạn mất tích, trong lòng thật sự khổ sở, không thể toàn tâm toàn ý ở bên hắn.
“Thanh Vân, mỗi lần chàng đều nói như vậy.” Thu Nguyệt cau chặt hai hàng lông mày, nước mắt lại đảo quanh ở hốc mắt.
“Bằng không nàng muốn ta phải nói như thế nào?!” Từ Thanh Vân đã mất hết nhẫn nại. "Trái một câu tiểu Đình, phải một câu đều là lỗi của ta, những lời này nàng đều nói một năm rồi, Phạm Tử Đình chết tiệt kia có trở về sao? Không có!” Hắn đứng lên, rống to đến mức hầu như toàn bộ Hồng Phúc cư đều có hồi âm.
“Chàng không được mắng tiểu Đình!” Thu Nguyệt cũng đứng dậy.
“Ta vì cái gì không thể mắng nàng ta? Đều là tại nàng ta mất tích mới làm hại chúng ta không thể thành thân, cũng làm hại ta không thể ở bên nàng, ta không mắng nàng ta thì ta mắng ai?” Từ Thanh Vân nhíu mày, môi mỏng kéo xuống, cho thấy hắn đang cực kì phẫn nộ.
“Đó cũng không phải lỗi của tiểu Đình! Chẳng lẽ trong lòng chàng lúc nàocũng chỉ nghĩ đến chuyện kia? Chàng không phải là cầm thú, chẳng lẽ một chút nhẫn nại chàng cũng không có sao? Còn nói chàng yêu ta... Chàng căn bản chỉ muốn đùa bỡn ta!” Thu Nguyệt cất cao âm điệu.
“Ta là nam nhân nha! Đã một năm không chạm vào nữ nhân, đã sắp biến thành dã thú, nàng còn muốn ta như thế nào? Nếu ta chỉ muốn đùa bỡn nàng, hiện tại ta cũng không phải nhẫn nhịn thế này!” Từ Thanh Vân nổi giận ép Thu Nguyệt, toàn thân tản mát ra hơi thở nguy hiểm.
Bởi vì Thu Nguyệt nhỏ nhắn, chỉ đứng tới vai hắn, khí thế kinh người của Từ Thanh Vân khiến Thu Nguyệt phải lui từng bước.
Hắn...... Hắn nổi giận thật đáng sợ !
Không! Nàng không thể nhận thua! Nàng cũng không sai!
“Chàng...... Chàng nếu quả thật muốn, có thể đến Di Hồng viện mua vui!” Thu Nguyệt dũng cảm cãi lại.
Nàng không nghĩ lời nói này hoàn toàn chọc giận Từ Thanh Vân.
“Nàng thật sự muốn ta đi tìm nữ nhân khác?” Sắc mặt Từ Thanh Vân chưa từng khó coi như vậy.
Thu Nguyệt thật sự hoảng sợ. Từ khi nàng yêu cầu hắn không được thường xuyên tức giận với nàng, Từ Thanh Vân vẫn luôn kìm chế, một năm nay chưa từng lớn tiếng với nàng, càng đừng nói là rống lên với nàng như hôm nay.
Thu Nguyệt nhìn thẳng đôi mắt nâu đang điên cuồng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn thật sự giận rồi! Làm sao bây giờ?
“Nàng thật sự muốn ta ra ngoài tìm nữ nhân?” Từ Thanh Vân lại quát.
Không.... Không muốn! Ta không muốn chàng đi tìm nữ nhân khác!
Không muốn... Ta không phải cố ý nói như vậy...
Thu Nguyệt như mắc nghẹn trong lòng, nhưng nàng nói không nên lời. Từ Thanh Vân tức giận làm nàng thực sợ hãi, mắt đẹp đã ngập nước nhìn nam nhân trước mặt, dung nhan mỹ lệ vì quá hoảng sợ mà trắng bệch, không khí trong ngực tựa hồ bị rút hết, toàn thân nàng cứng ngắc, chôn chân tại chỗ.
“Nói đi!” Nam nhân nắm lấy bả vai yếu ớt của nàng.
“Tại sao nàng không nói!” Nam nhân điên cuồng lắc nàng.
Mái tóc đen bóng như tơ bị bung ra, theo sức lực ở tay nam nhân mà bồng bềnh, mắt đẹp đong đầy nước mắt rốt cục không kìm được nữa, từng giọt nước mắt trong suốt như chuỗi ngọc bị đứt theo hai gò má rơi xuống.
“Không.... Không muốn....” Thu Nguyệt nức nở: “Ta không muốn... Ta không muốn chàng... Đi tìm người khác....” Nàng khóc không thành tiếng nói.
Nàng vừa khóc, hắn liền đau lòng, để nàng tiếp tục khóc như vậy, hắn không nỡ.
Nhìn tiểu tình nhân yêu quý khóc sướt mướt, Từ Thanh Vân đau lòng ngừng tay, nỗi tức giận lúc này cũng nhanh chóng biến mất.
“Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy. "Đừng khóc nữa, ta sẽ không đi tìm nữ nhân khác.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ.
“Đúng.... Thực xin lỗi.... Ta không nên nói chuyện như vậy với chàng....” Thu Nguyệt vẫn khóc đến thực thê thảm.
“Đừng khóc!” Từ Thanh Vân vuốt ve lưng ngọc an ủi Thu Nguyệt.
“Ô.... Thực xin lỗi.... Ta chỉ là nhất thời nóng nảy....” Thu Nguyệt khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, cố gắng hít thở, nghẹn ngào đáp.
“Nguyệt nhi, đừng khóc, khóc nữa ta liền hôn nàng!” Từ Thanh Vân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen bóng như tơ lụa.
Thu Nguyệt chỉ lo khóc, căn bản không nghe thấy Từ Thanh Vân đang nói gì.
“Ô... Mới có thể đối xử với chàng như vậy.... Đúng không.... Ummm ——” Một chữ cuối nàng còn chưa nói xong, đã bị Từ Thanh Vân mạnh mẽ hôn.
Thu Nguyệt bị ôm chặt không thể động đậy, để mặc hắn mút lấy miệng anh đào của nàng.
Từ Thanh Vân nhìn tiểu mỹ nhân đầy nước mắt, da thịt giống như sứ trắng, cánh môi đỏ bừng, mũi khéo léo, mắt đẹp loé sáng như sao, hơn nữa đã đói khát một năm, khiến cho hắn không thể kìm chế nữa.
Từ Thanh Vân dùng sức hôn lên đôi môi đỏ bừng, áp Thu Nguyệt trên giường lớn, để mặc cho dục vọng đã kìm chế một năm nay tùy ý bộc phát.
Tối nay hắn muốn đoạt được nàng, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!
“A.... Đau!” Vai Thu Nguyệt lưu lại một dấu răng rõ ràng, da thịt tuyết trắng lập tức xuất hiện ấn ký màu đỏ.
Không để ý thanh âm đau đớn của Thu Nguyệt, Từ Thanh Vân điên cuồng lưu lại ký hiệu chỉ thuộc về mình trên thân thể trắng bóc.
“A... Thanh Vân... Không.... Vân... A....” Tiếng kêu như chim vàng anh của Thu Nguyệt truyền ra từ giữa gối.
Từ Thanh Vân kéo quần áo Thu Nguyệt, hắn không muốn mạnh mẽ khiến nàng khuất phục, liền lật người nàng lại, làm nàng nằm úp sấp, như vậy hắn chỉ cần dùng hai chân liền có thể khống chế người dưới thân. Đùi ngọc thon dài không tỳ vết của Thu Nguyệt bị kéo mở rộng ra, cặp mông trắng tròn bất an rung nhẹ, tay nhỏ bé cầm chặt chăn phủ gấm bên gối.
Nam nhân liếm trên lưng nàng, gắn bó mật thiết, lưu lại ấn ký loang lổ, dấu vết gặm cắn lại tùy ý có thể thấy được, màu sắc tím đỏ giao nhau, như thổi bùng những ngọn lửa xinh đẹp.
Môi Từ Thanh Vân dọc theo lối giữa mông nàng, lưỡi linh hoạt tìm được cửa vào thần bí, bàn tay hơi đẩy ra, làm cho lưỡi có thể tiến quân thần tốc, đẩy ra tầng tầng bụi hoa, xâm phạm cấm địa tư mật.
“A.... Không...” Thu Nguyệt hô nhỏ, hai mông trắng càng thêm vặn vẹo không thôi, Từ Thanh Vân nhìn mà huyết mạch sôi sục, muốn ngừng mà không được!
Bởi vì đã hơn một năm chưa từng hoan ái, thân thể nữ nhân trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ hơi kích thích, dịch trong suốt liền chảy ra, làm Thu Nguyệt vô cùng ngượng ngùng.
Thật vất vả, lưỡi của Từ Thanh Vân mới rời khỏi nơi riêng tư nữ tính ôn nhuận, đầu lưỡi còn lưu lại dịch trong suốt, cánh môi ướt át, khuôn mặt tuấn mỹ như thần thánh giờ phút này thoạt nhìn có vẻ dâm mỵ.
Thân thể nữ nhân vì đầu lưỡi hắn đã rời đi, nơi riêng tư tiếp xúc với không khí lạnh, khẽ run lên.
“Đừng nóng vội, mỹ nhân của ta, bảo bối Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân dựng đầu gối của Thu Nguyệt lên, nửa thân trước vẫn nằm úp sấp trên giường, hai chân trắng nõn bị mở thật rộng, tư thế quỳ sấp như vậy khiến nơi riêng tư đỏ thẫm hoàn toàn lộ ra, đóa hoa đỏ tươi hơi run.
Từ Thanh Vân đem vật nam tính đang sưng nóng nhắm ngay hoa huyệt ẩm ướt, động thân——
“A ——” Tiếng kêu kiều mỵ lọt vào tai, nam nhân không kiêng nể gì mạnh mẽ cắm rút, bàn tay nắm chặt eo Thu Nguyệt, thân hình trần trụi vuốt cặp mông trắng noãn bóng loáng, bắt đầu mãnh liệt cuồng dã giữ lấy nàng!
Hắn không hề dịu dàng, hắn muốn phát tiết nhiệt tình của một năm nay!
“A... Vân....” Tiếng kêu yêu kiều của Thu Nguyệt không ngừng vang lên.
Hắn điên cuồng tập kích như mãnh thú, toàn thân Thu Nguyệt đỏ ửng như một đóa hoa hồng, đắm chìm trong từng đợt rồi lại từng đợt cao triều.
Đêm đó, Hồng Phúc cư xuân sắc khôn cùng, trên giường, trên bàn, ghế, thậm chí bên cửa sổ, đều thành chỗ Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt phát tiết nhiệt tình.
Cho đến tảng sáng, Từ Thanh Vân mới cảm thấy mỹ mãn ôm tiểu mỹ nhân sớm không chịu nổi tình cảm mãnh liệt mà đã bất tỉnh tiến vào mộng đẹp.
Thực may mắn, đêm nay đại trang chủ Từ Bộ Vân cũng may mắn tìm được vị hôn thê Phạm Tử Đình.
Cốc cốc cốc cốc cốc! Ngoài Hồng Phúc cư vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Công tử, đại trang chủ cho mời, ” Sùng Ân ở ngoài cửa phòng hô.
Trong phòng không có động tĩnh gì.
“Công tử? Công tử! Người mau tỉnh lại đi !” Sùng Ân rướn cổ hô.
“Sùng Ân, ngươi đang gào cái quỷ gì? Càng ngày càng không có phép tắc, cút ngay!” Bên trong truyền đến tiếng nói vẫn còn ngái ngủ của Từ Thanh Vân.
“Công tử, đại trang chủ cho mời !” Sùng Ân lớn giọng.
“Tối nay hãy quay lại gọi ta!”
“Không được ! Công tử, đại trang chủ nói mời người và Thu Nguyệt cô nương cùng nhau dùng bữa!” Thanh âm của Sùng Ân đầy vẻ lo lắng.
Cửa phòng phút chốc mở ra, bên hông Từ Thanh Vân chỉ quấn một cái khăn lớn, thân trên để trần, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ mất kiên nhẫn.
“Ngươi nói đại trang chủ tìm ta? Còn muốn Thu Nguyệt cùng đi?”
“Đúng vậy, đại trang chủ nói mời công tử và Thu Nguyệt cô nương cùng nhau đến Xuân Vọng lâu dùng cơm trưa.”
Kỳ quái, đại ca ở đây đã hơn một năm, chưa bao giờ nói chuyện với Thu Nguyệt, càng đừng nói tìm nàng cùng nhau dùng bữa. Hay là......
Ý nghĩ của Từ Thanh Vân vừa chuyển, hỏi Sùng Ân, “Bên cạnh đại trang chủ có người nào khác hay không?”
“Nô tài không rõ lắm, nhưng đại trang chủ dặn đầu bếp làm bữa trưa cho bốn người, còn phân phó các món phải ít dầu mỡ.” Sùng Ân thành thật nói.
Từ Thanh Vân vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú liền rạng rỡ hẳn.
Sắc quỷ rốt cuộc tìm được cô gái nhỏ kia rồi!
“Sùng Ân, ngươi đi đáp lời, nói ta cùng với Thu Nguyệt sẽ ra sau.”
“Dạ!” Sùng Ân lập tức vội vàng chạy đi.
Từ Thanh Vân ghé vào cạnh giường, nhẹ lay động người con gái xinh đẹp vẫn đang chìm trong giấc mộng.
“Nguyệt nhi! Nguyệt nhi!”
“Ummm.... Người ta không được.... Không muốn....” Thu Nguyệt vẫn đang nói mơ.
“Nguyệt nhi, mau tỉnh lại! Tìm được Phạm Tử Đình rồi!”
Tiếng nói trầm thấp của Từ Thanh Vân vừa truyền vào trong lỗ tai Thu Nguyệt, phút chốc nàng mở mắt ra.
“Thanh Vân, chàng nói thật sao?” Thu Nguyệt không dám tin nhìn hắn.
“Đại ca mời chúng ta đi qua dùng cơm trưa, hẳn là đã tìm được nàng.” Từ Thanh Vân mỉm cười gật đầu, giữa hai hàng lông mày lộ ra ý cười.
“A! Ta phải nhanh thay trang phục.” Thu Nguyệt lập tức ngồi xuống, hai chân truyền đến đau nhức khiến nàng cau chặt mày.
Hôm qua, cả đêm hắn đều chưa cho nàng ngủ. Nhiều lần hoan ái khiến nàng chống đỡ không được, cũng khó trách toàn thân nàng đau nhức không thôi.
“Ta ôm nàng đi!” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt.
“Còn không phải là tai chàng làm hại!” Thu Nguyệt ngượng ngùng oán trách.
“Ha! Ta còn muốn hại nàng nhiều thêm mấy lần!”
Hai người rất nhanh mặc quần áo chỉnh tề, Từ Thanh Vân vô cùng thân thiết nắm tay Thu Nguyệt đi về phía Xuân Vọng lâu.
Tối hôm qua sau khi Từ Bộ Vân tìm được Phạm Tử Đình, trải qua một phen vất vả giải thích, hiểu lầm của hai người đã được hóa giải hết, Từ Bộ Vân đồng ý với nàng, để nàng gặp Thu Nguyệt một lần, xác định Thu Nguyệt mạnh khỏe không có việc gì, sau đó mới quay về Hàng Châu thành thân. Giờ phút này hai người đang thân mật ôm nhau.
Thu Nguyệt vừa thấy Phạm Tử Đình ở trước mắt, nàng gạt tay Từ Thanh Vân ra, chạy về phía Phạm Tử Đình.
Phạm Tử Đình ở trong lòng Từ Bộ Vân cũng giống như vậy.
Hai người gặp lại, vô cùng mừng rỡ, có nhiều chuyện muốn nói nhưng cũng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bốn người ngồi vào chỗ của mình, trong bữa tiệc Thu Nguyệt vội vàng giúp Phạm Tử Đình gắp đồ ăn, hai nam nhân còn lại trên bàn ăn cũng không nói nhiều, Từ Bộ Vân chỉ dặn đệ đệ chuyện khai trương lại cửa hàng Tô Châu, còn muốn hắn đưa Thu Nguyệt đến Hàng Châu tham gia hôn lễ của hắn với Phạm Tử Đình, nói xong kéo Phạm Tử Đình ra ngoài.
Thu Nguyệt còn đang bận giúp Phạm Tử Đình múc canh!
“Ai! tiểu Đình...” Thu Nguyệt cầm chén canh, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bị đại trang chủ lôi đi.
“Đừng gọi nữa, Nguyệt nhi, nàng không thấy đại ca sắc quỷ của ta chỉ ước một ngụm nuốt trọn Phạm Tử Đình sao, hắn sao chịu để nàng ở trên bàn cơm trì hoãn chuyện tốt của mình nữa?”
“Vậy đại trang chủ cùng tiểu Đình......” Thu Nguyệt không hiểu rõ nhìn Từ Thanh Vân.
“Đúng vậy, bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ.”
“Nếu không đại ca của ta làm sao phải tìm nàng ta đến nỗi mất ăn mất ngủ !” Từ Thanh Vân lại bồi thêm một câu.
“Thì ra là thế!” Thu Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu.
“Tốt lắm, kế tiếp đến chuyện của chúng ta!” Từ Thanh Vân đứng dậy.
“Hả?” Khuôn mặt Thu Nguyệt nghi hoặc.
“Đại ca của ta phải về Hàng Châu thành thân, chúng ta không phải cũng nên sớm thành hôn? Bảo bối Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt.
“Nhưng.... Nhưng, đại trang chủ nói chuyện cửa hàng Tô Châu....” Thu Nguyệt vẫn nhớ đến những nô bộc, gia đinh, tỳ nữ bị cho thôi việc.
“Chuyện đó có thể đợi. Chuyện của chúng ta không thể đợi.” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt nhỏ nhắn đi về phía Hồng Phúc cư.
“Ai! Chàng đừng như vậy, chờ cửa hàng khai trương.... Ta.... Chúng ta hãy thành thân đi!” Đảo mắt hai người đã ở trong Hồng Phúc cư.
“Nàng đừng mơ!” Từ Thanh Vân rống lên.
Lực tay tăng lên một chút, hắn đem Thu Nguyệt áp lên giường gấm mềm mại.
Đùa gì chứ! Lần trước bởi vì mềm lòng đáp ứng nàng, kết quả vừa chờ lại là một năm, lần này dù thế nào cũng không thể đợi nữa rồi!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân xuất hiện nụ cười phóng đãng, đôi mắt xấu xa càn rỡ nhìn chằm chằm thân thể mỹ lệ trên giường.
ĐúngKhông thể đợi được nữa rồi. Liên tục ba ngày trong Hồng Phúc cư, ngày đêm không ngừng truyền đến tiếng ngâm hoan ái của nam nữ.
Mười ngày sau đó! Cửa hàng Tô Châu náo nhiệt cử hành đại điển thành thân của chủ nhân, nghe nói hôm đó tân nương nhu nhược vô lực, còn phải để thị nữ đỡ mới lên được kiệu hoa. Người bên ngoài tiếc thay cho nhị trang chủ giàu có tài tuấn lại phải cưới một vị cô nương yếu ớt, người biết chuyện đều phải nhịn cười, một khắc trước hôn lễ nhị trang chủ mới tâm không cam lòng không nguyện cho tân nương xuống giường!
Xem ra Tô Châu lại có thêm một đôi giai ngẫu nhiệt tình rồi!
—— Hết trọn bộ ——
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đây là bộ H đầu tiên tớ làm nha, hết rồi hết rồi =]]
Hơi chậm chút nhưng hết rồi =]]
Cái hệ liệt này lúc đầu thấy mới được làm có 1 - 2 bộ giờ được làm quá trời rồi, thêm bộ này chắc cũng được 5 - 6 bộ hoàn. Hihi!!
Xin cám ơn các bạn đã ủng hộ nha ^^