Edit: Nguyệt Nha Beta: Tiểu Ngọc Nhi Doãn Tử Chương hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta thích thế! Ngươi quản ta? Ầm ĩ nữa ta ném ngươi xuống núi bây giờ!”Lúc đầu hắn đả thương Tô Lăng là ngoài ý muốn, hắn không ngờ Tô Lăng lại ra tay với một người rõ ràng không có nửa điểm tu vi như Chu Chu, còn nhỏ đã ác độc như vậy, cho nên hắn không chút suy nghĩ liền trực tiếp đem toàn bộ pháp thuật của Tô Lăng bắn trở về. Khi phát hiện Tô Lăng trọng thương hắn cũng không hối hận lắm, tuổi còn nhỏ đã ác vậy, đáng đời. Hơn nữa cũng đã đả thương rồi, còn khách khí làm cái gì?Về phần năm người hôm nay, thứ nhất hắn là muốn thử xem thực lực mình tới đâu, thứ hai hắn cũng có ý định lập uy, thu thập từng người tất nhiên an toàn, nhưng sau này không thể tránh khỏi sẽ còn có người tiếp tục tìm hắn khiêu chiến, cả ngày bị ruồi nhặng ong ong quấy nhiễu, làm sao hắn tĩnh tâm tu luyện được? Lần này hắn đấu một chọi năm, trong đó có hai đệ tử Luyện Khí kỳ tầng chín, có lẽ trong một thời gian ngắn, sẽ không có kẻ nào dám mang tư tưởng tìm hắn khiêu chiến.Hắn có thể nâng cao tu vi trong đấu pháp, nhưng lời Bảo Pháp Hổ hắn vẫn nhớ trong lòng, không muốn mình bởi vì nóng nảy mà giống như Bảo Pháp Hổ, bị giam ở bình cảnh suốt hai mươi năm. Ít nhất trong khoảng thời gian sắp tới, điều hắn cần nhất chính là ổn định cảnh giới của mình, từng bước loại bỏ nguy cơ lưu lại từ lần cấp tốc thăng tiến lúc trước. Hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm, hắn cần tu vi cao hơn, lấy lại công đạo cho hắn và mẹ, muốn vậy, chỉ tăng một cấp thì vô dụng.Những điều này hắn cảm thấy không cần thiết phải giải thích với Chu Chu, nha đầu này mình mới chỉ hơi tốt với nàng một chút, nàng đã bắt đầu xoi mói chuyện của hắn, nếu hắn giải thích mọi chuyện với nàng, nàng còn không trèo lên trên đầu hắn giương oai sao?Chu Chu bị hắn làm giật mình, quả nhiên không dám nói thêm, cách một lúc lâu, mới mắng một tiếng rất nhỏ: “Bại hoại!” Vừa mắng liền vội vàng níu chặt y phục của hắn, đề phòng hắn tức giận ném nàng xuống.Không đến mức bị ném xuống núi, nhưng ném trên đất cũng rất đau!Tất nhiên Doãn Tử Chương nghe được tiếng nàng mắng hắn, lại phối hợp với hành động của nàng, làm cho hắn bỗng nhiên rất muốn cười, con heo đần này đùa thật vui!Doãn Tử Chương cõng Chu Chu đi tới trước đình Tiếp Dẫn, vừa lúc thấy bên trong có một gã đệ tử Trúc Cơ kỳ mặc áo lam đi ra, nhìn thấy bọn họ liền mặt mày hớn hở chào đón: “Là Doãn sư đệ sao! Ta họ Phù tên Nhĩ Đãi, là đệ tử núi Ứng Bàng. Vưu sư tổ mới truyền lệnh muốn ta đến trường luyện võ núi Tuệ Lữ để đón đệ đấy! Mau theo ta đi bái kiến sư tổ, người hôm qua vừa xuất quan liền nhắc tới muốn gặp đệ.”Doãn Tử Chương đặt Chu Chu trên lưng xuống, đáp lễ nói: “Vậy đệ đi theo huynh, nhưng mà sư muội có phải ra mắt Trịnh trưởng lão trước không?”Lúc này Phù Nhĩ Đãi mới đưa ánh mắt chuyển hướng Chu Chu, thoáng trầm ngâm nói: “Trịnh trưởng lão bây giờ đang kiểm tra phòng đan, không bằng sư muội đi theo chúng ta ra mắt tổ sư gia trước đã, rồi bái kiến Trịnh trưởng lão sau cũng không coi là thất lễ.”Trong lòng hắn nghĩ thầm, thái độ của Trịnh trưởng lão với đệ tử nhập thất của mình sao lại không mặn không nhạt như vậy đây? Người rõ ràng là do hắn kiên trì muốn nhận, bây giờ nàng xuất hiện, Trịnh trưởng lão thế nhưng không thèm hỏi một câu, chứ đừng nói là cho người xuống núi đón, nếu như không phải đi cùng Doãn Tử Chương, thì nàng chắc không trèo lên nổi đỉnh Ứng Bàng.Chẳng qua Trịnh Quyền trước nay luôn làm theo ý mình, ngay cả Vưu Thiên Nhận, tổ sư Nguyên Anh cũng chưa chắc nể mặt, cho nên Phù Nhĩ Đãi chỉ dám âm thầm hoài nghi trong lòng.Ba người đi qua đình Tiếp Dẫn, phía sau đình đã sớm chuẩn bị linh cầm chim Huyền Vũ, ba người ngồi trên lưng chim, đại điêu gào to một tiếng, hai cánh vung lên bay về phía động phủ Vưu Thiên Nhận ở đỉnh núi.Trong trí nhớ, đây là lần thứ hai phi hành của Chu Chu, có chút sợ hãi, không dám buông tay Doãn Tử Chương. Phù Nhĩ Đãi nhìn hai người, mặc dù Doãn Tử Chương đối với Chu Chu không có sắc mặt tốt, nhưng rất chiếu cố, cho nên thử thăm dò cười hỏi: “Doãn sư đệ cùng Chu sư muội đã sớm quen biết sao?”Chu Chu gật đầu nói: “Đúng vậy a. . . . . .” Doãn Tử Chương nhàn nhạt gật đầu không mở miệng.Phù Nhĩ Đãi phát hiện Doãn Tử Chương tính tình khá lạnh lùng, không thích xã giao nói chuyện phiếm, còn Chu Chu mặc dù bộ dáng rất quê mùa rất ngốc, nhưng dễ tiếp cận hơn, cho nên đành qua sang nói chuyện cùng nàng: “Hai người là người ở đâu? Có phải là . . . . . họ hàng?”Tướng mạo Chu Chu và Doãn Tử Chương thật sự xê xích quá xa, muốn làm thân thích đúng là bắn đại bác cũng không tới, nhưng trừ cái này, Phù Nhĩ Đãi thật sự nghĩ không ra lý do vì sao Doãn Tử Chương lại đối xử khác biệt với Chu Chu như vậy, không ngại phiền toái mang theo nàng tới núi Thánh Trí bái sư học đạo.Chu Chu gãi gãi đầu nói: “Muội và bà ngoại chạy nạn đến phụ cận Chu gia thôn, vốn là người ở đâu, muội cũng không nhớ rõ. . . . . . Muội cùng sư huynh không phải thân thích.” Nàng cũng không biết ngoài quan hệ sư huynh muội ra, nàng và Doãn Tử Chương còn có thể coi là quan hệ gì.Hai năm trước nàng mang theo bà ngoại chạy nạn đến Chu gia thôn, bà ngoại thường xuyên không có ở đây, nghe nói là đến trấn trên làm việc cho người ta kiếm tiền, cách mấy ngày mới trở lại một chuyến. Nàng một mình ở trong thôn không thể tránh khỏi thường xuyên bị những đứa bé du côn bắt nạt trêu chọc, lúc đầu nàng mơ mơ màng màng cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nhớ, bà ngoại nói rằng dọc đường đi nàng bị bệnh nặng, sốt hỏng đầu, cho nên mới không nhớ được chuyện quá khứ.Một năm trước, nàng lên núi hái rau dại, kết quả xui xẻo gặp phải một con sói hoang bị thương, nàng kinh hoảng chạy trốn, trên đường may ngã xuống một cái hố rất sâu, được Doãn Tử Chương đi ngang qua cứu lên.Doãn Tử Chương nghe nói cũng là chạy nạn tới, thuê tạm một căn phòng ở trong thôn, vừa khéo trở thành hàng xóm với Chu Chu. Chu Chu vì cảm tạ ơn cứu mạng của hắn, nên mời hắn đến nhà ăn cơm.Kết quả chỉ ăn một lần liền hỏng, sau ngày biến thành Doãn Tử Chương mỗi ngày đến nhà nàng ăn cơm, quá đáng hơn còn sai bảo nàng như nha hoàn, nào giật quần áo, quét nhà gì gì đó đều bắt nàng làm, nàng bị hắn đàn áp không ngóc đầu lên được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.Bà ngoại từ trấn trên trở về gặp Doãn Tử Chương cũng không nói gì, nhưng Chu Chu cảm giác, cảm thấy bà ngoại và Doãn Tử Chương có một số việc giấu nàng. Cứ như vậy qua mấy tháng, có một đêm bà ngoại bỗng nhiên trở lại, vẻ mặt hoảng hốt nhìn nàng, thật lâu không nói chuyện.Mấy ngày sau, bà ngoại tự nhiên mắc bệnh, bảo nàng mời Doãn Tử Chương đến nhà, đóng cửa phòng không biết nói với hắn những gì, Chu Chu lúc ấy đã cảm thấy sợ, quả nhiên không đến hai ngày sau, bà ngoại liền bỏ nàng một mình mà ra đi.Doãn Tử Chương giúp nàng lo xong tang sự của bà, rồi về sau đường đường chính chính coi mình là đại thiếu gia, tận lực sai bảo nàng.Chu Chu đoán được bà ngoại trước khi chết gọi Doãn Tử Chương tới hơn phân nửa là muốn uỷ thác, gửi gắm, sợ nàng một mình không ai chiếu cố sẽ bị bắt nạt, nhưng lão nhân gia nhất định không phát hiện, Doãn Tử Chương này tuy bề ngoài tuấn mỹ, song bên trong lại ngang ngược hung ác.Có Doãn Tử Chương ở đó, quả thật không ai dám bắt nạt nàng, bọn họ đều nhường ột mình Doãn Tử Chương bắt nạt!Doãn Tử Chương nhìn bộ dáng vừa ngốc vừa ngu của Chu Chu thì tức giận, hung hăng trợn mắt một cái, nói với Phù Nhĩ Đãi: “Bà ngoại Chu Chu khi còn sống từng có chút chiếu cố tới đệ, trước lúc qua đời nhờ đệ chăm sóc Chu Chu.”Chu Chu trong lòng tức giận: rõ ràng luôn là ta chăm sóc huynh nha! Giặt quần áo nấu cơm, múc nước quét nhà thu thập mọi thứ cũng đều là ta!
Edit: Nguyệt NhaBeta: Tiểu Ngọc NhiĐang lúc nói chuyện, Huyền Vũ lao xuống, vững vàng đáp trên một vách núi bằng phẳng phía trước đỉnh Ứng Bàng.Phất trần trên tay Phù Nhĩ Đãi nhẹ nhàng quét qua, trên vách núi lộ ra một cửa động rộng hai trượng, cao ba trượng, hắn đưa tay làm tư thái mời, rồi mang theo Doãn Tử Chương và Chu Chu đi vào động.Động phủ của Nguyên Anh tổ sư cho dù khiêm tốn mộc mạc cỡ nào, thì các tu sĩ Trúc Cơ như Bảo Pháp Hổ vẫn không thể sánh bằng, bên trong động, bốn vách tường đều do linh thạch màu tím xây thành, trên đỉnh khảm Cửu Dương Thạch, ánh vàng sáng chói huy hoàng.Đi qua một hành lang chính là đại điện, Vưu Thiên Nhận đang ngồi, hơi nghiêng người tựa vào trên ghế lót da Bạch Hổ, bên cạnh là bốn đồng tử mặc áo xám hầu hạ, rất uy phong tự tại.Phù Nhĩ Đãi đi lên phía trước hành lễ nói: “Bái kiến sư tổ, Doãn sư đệ đến.”Vưu Thiên Nhận mở mắt, hừ một tiếng: “Bổn tọa sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên nghe được, sư phụ muốn gặp đồ đệ còn phải chờ hai ngày!”Hắn cố gắng trưng lên bộ dáng sư phụ uy nghiêm, tiếc rằng khóe miệng cùng nụ cười trong đáy mắt lại toàn bán đứng hắn.Hắn đắc ý a! Đệ tử mới thu này thật sự quá cho hắn thể diện rồi! Một tháng từ Luyện Khí kỳ tầng bảy vọt lên tầng chín, chỉ bằng sức một người mà thắng đẹp ba Luyện Khí kỳ tầng tám, hai Luyện Khí kỳ tầng chín, bây giờ cả Thánh Trí phái trên dưới đều khen ngợi hắn có ánh mắt tốt, thu được đồ đệ giỏi, bàn về thiên phú, bàn về tốc độ tu luyện đều đứng đầu phái Thánh Trí kể từ khi sáng lập tới nay.Đệ tử mình thu nhận người sau so còn xuất sắc hơn người trước, sao hắn có thể không nở gan nở ruột?Thống Chướng phái, Phách Thiền phái, Thượng Sư phái bên cạnh, mấy lão quỷ đó nếu biết hắn thu được đệ tử nhập thất như vậy, nhất định hâm mộ đến xám mặt đi.Vưu Thiên Nhận càng nghĩ càng đắc ý, suýt nữa nhịn không được ngửa mặt lên trời cười lớn.Đối với sự chỉ trích giả dối của sư phụ, Doãn Tử Chương lười ra vẻ sợ hãi, cũng không giải thích, chỉ tiến lên cung kính dập đầu hành lễ, bởi vì Chu Chu là đệ tử của Trịnh Quyền, dựa theo quy củ Thánh Trí phái, nàng cũng là đệ tử Vưu Thiên Nhận, cho nên đành đến bên cạnh Doãn Tử Chương cùng hành lễ.Vưu Thiên Nhận đang đắc ý, bỗng nhiên liếc thấy Chu Chu, tâm tình tốt lập tức bị phá hỏng, phất tay một cái tức giận nói: “Đứng lên cả đi.”Đều tại tên khốn Trịnh Quyền kia! Thu đồ đệ gì không thu lại đòi thu thứ vô dụng này. Nếu để người khác biết hắn có một đồ đệ vô dụng cực phẩm như vậy, không cười rớt răng mới là lạ.“Con tới đây!” Vưu Thiên Nhận không để ý đến Chu Chu, vẫy vẫy Doãn Tử Chương, bảo hắn đi tới.Cẩn thận đánh giá khí sắc Doãn Tử Chương một phen, lại đem linh khí xuyên vào trong cơ thể hắn một vòng, Vưu Thiên Nhận nhíu mày nói: “Con gần đây uống Trúc Cơ Đan?”Doãn Tử Chương kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: “Phải”Phù Nhĩ Đãi đứng phía dưới lại càng kinh ngạc, theo ý sư tổ, Trúc Cơ Đan mà Doãn Tử Chương uống không phải do hắn phát, vậy một thiếu niên không có bối cảnh gì, lấy Trúc Cơ Đan ở đâu ra? Khó trách tu vi tăng lên nhanh như vậy!Bây giờ uống Trúc Cơ Đan, ắt hẳn trên tay không chỉ có một viên, số đệ tử Luyện Khí kỳ trong Thánh Trí phái có thể có được Trúc Cơ Đan chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể có hơn hai quả, chỉ sợ cũng chỉ có Doãn Tử Chương trước mặt này mà thôi.Phù Nhĩ Đãi là họ hàng bà con xa của chưởng môn Phù Ngọc, có tầng quan hệ này, mà năm đó vẫn phải phí công sức rất lớn mới có được một viên Trúc Cơ Đan, bây giờ thấy Doãn Tử Chương phung phí, không khỏi vừa hâm mộ vừa hiếu kỳ.Chu Chu hoàn toàn không hiểu Trúc Cơ Đan là vật gì, mở to mắt nhìn bên này một chút lại nhìn bên kia một chút, không hiểu ra sao.Vưu Thiên Nhận nghĩ nghĩ, dĩ nhiên hiểu được lý do tại sao Doãn Tử Chương phải mạo hiểm ăn ‘thuốc tăng công lực’ vào lúc này, nhưng hắn cũng không chỉ trích Doãn Tử Chương nóng lòng như Bảo Pháp Hổ, ngược lại nói: “Người tu đạo như chúng ta theo đuổi trường sinh vốn là nghịch thiên, phải can đảm không sợ hãi, có được ý chí và dũng khí trước nay chưa từng có, nếu trước nghĩ sau lo quá nhiều ngược lại sẽ không tốt. Kỳ Trúc Cơ chưa biểu lộ rõ ràng, nhưng tương lai nếu con muốn Kết Đan, Kết Anh, ngoài tu vi căn cơ ra, quan trọng nhất vẫn phải tu tâm, tâm bất ổn tạp niệm quá nhiều sẽ dễ bị tâm ma xâm nhập, sắp thành lại thất bại. Hiện tại nói những thứ này vẫn còn quá sớm, lọ Bồi Nguyên đan này con cầm đi, trước trận tỉ võ của đệ tử ngoại môn, con phải chuyên tâm điều dưỡng cơ thể, ổn định căn cơ, chuyện Trúc Cơ đợi sau tỉ võ môn phái rồi hãy bàn.”Doãn Tử Chương gật đầu nói: “Đệ tử biết.” Rồi đưa tay nhận lấy bình ngọc nhỏ chứa đan dược.Nguyên Anh tổ sư ra tay rất hào phóng, một bình Bồi Nguyên đan có ít nhất hai, ba mươi viên, Chu Chu nghĩ đến số linh thạch thù lao lấy được mỗi ngày chỗ Kinh Cát Nhân chỉ đổi được ba viên, trong lòng nhất thời cảm thấy không công bằng.Vưu Thiên Nhận cười vỗ vỗ vai Doãn Tử Chương, ôn hòa nói: “Con rất khá, nhưng nhớ kỹ, con là người có sư phụ, sư phụ của con là người đứng đầu Thánh Trí phái, nếu có người cố tình gây sự, lấy lớn hiếp nhỏ, liền bảo hắn tới tìm ta, tiểu hài tử không nên cậy mạnh.”“Vâng” tất cả mọi người đều có thể thấy được Vưu Thiên Nhận là thật tâm yêu quý đồ đệ bảo bối này, ngay cả Doãn Tử Chương cũng không khỏi ấm áp trong lòng.Chỉ có Chu Chu ngầm thè lưỡi: Bây giờ mới nói lời này, sao không nói sớm đi?“Năm ngoái đại sư huynh của con xuống núi lịch lãm, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ đều đang bế quan, qua ít ngày nữa sẽ cho các con gặp nhau. Ngọc giản kia nếu có gì không hiểu hãy tới tìm vi sư, đợi con hiểu hết nội dung trên ngọc giản rồi, đích thân vi sư sẽ truyền cho con những công pháp khác. Bây giờ đi xuống nghỉ ngơi đi, Phù Nhĩ Đãi đi an bài chỗ ở cho nó.”Từ đầu đến cuối, Vưu Thiên Nhận đều giống Phù Ngọc, hoàn toàn không để ý tới Chu Chu.May mắn Chu Chu căn bản không thèm để ý cái này, nàng chỉ cần có ăn có mặc, có người dưỡng lão là đủ hài lòng, những người không liên quan kia dùng thái độ gì với nàng, nàng đều không quan tâm.Phù Nhĩ Đãi là người khá hiền hậu, mặc dù Vưu Thiên Nhận một chữ cũng không đề cập tới Chu Chu, nhưng hắn vẫn nhiệt tâm an bài một phòng không tệ cho nàng, ngay gần động phủ của sư phụ nàng Trình Quyền, một bên là một mảnh dược điền lớn, một bên là linh tuyền nổi tiếng trên đỉnh Ứng Bàng, linh khí ở đó còn nồng đậm hơn cả động phủ của Vưu Thiên Nhận.Đối với một môn phái mà nói, đan dược rất quan trọng, cho nên dù là sư tổ Nguyên Anh, cũng phải đem phần đất tốt nhất để trồng thuốc, trồng ra linh dược chất lượng cao hơn cung cấp cho Luyện Đan Sư sử dụng.Chu Chu nhìn thấy căn phòng trúc ba gian tinh xảo kề sát sườn núi Ứng Bàng, trong lòng rất thỏa mãn, nhất thời cảm thấy tương lai bừng sáng tốt đẹp. Chỗ ở của Doãn Tử Chương cao hơn, gần động phủ Vưu Thiên Nhận, sườn núi cao và dốc, khoảng cách tới chỗ Chu Chu ở không xa, từ sườn núi nhảy xuống là được.Với tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín của Doãn Tử Chương, mặc dù không thể ngự kiếm phi hành, nhưng dựa vào một số pháp thuật nhỏ như Thuật Khinh Thân, muốn nhảy từ trên núi xuống vô cùng đơn giản.Thu xếp hai người ổn thỏa, Phù Nhĩ Đãi đoán chừng Trịnh Quyền hẳn đã kiểm tra xong phòng đan, liền nói mang Chu Chu đi bái kiến sư phụ.Trong lòng Chu Chu có chút không tình nguyện, nhưng lại không thể không đi, hơi do dự, lại nghe Doãn Tử Chương nói: “Ta cũng muốn đi bái kiến Trịnh Quyền sư tôn.”
Edit: Nguyệt NhaBeta: Tiểu Ngọc NhiHuynh ấy đi theo là vì mình sao? Trong lòng Chu Chu tự luyến nghĩ.Phù Nhĩ Đãi lại cảm thấy rất bình thường, Trịnh Quyền trưởng lão một tay nắm giữ nơi chế tạo đan dược của Thánh Trí phái, ngay cả sư tổ Vưu cũng phải kiêng kị vài phần, Doãn Tử Chương với tư cách đệ tử danh nghĩa đi bái kiến làm quen âu cũng là chuyện thường tình, ngày sau càng dễ nhờ vả người ta chứ sao.Chu Chu hồi tưởng lại ánh mắt Trịnh Quyền nhìn nàng có cái gì đó không đúng, nàng rõ ràng cảm giác được Trịnh Quyền không có thiện cảm với mình, khác hoàn toàn với ánh mắt Vưu Thiên Nhận đánh giá Doãn Tử Chương, nhưng nếu muốn ăn no chờ chết ở phái Thánh Trí, thì không thể lảng tránh người này, hắn là sư phụ của nàng, là lý do để nàng có thể ở lại phái Thánh Trí.Cho nên Chu Chu vẫn điều chỉnh tâm tình thật tốt, đi theo Phù Nhĩ Đãi và Doãn Tử Chương đến động phủ của Trịnh Quyền.Động phủ Trịnh Quyền cách chỗ Chu Chu ở không tới trăm trượng, vừa khéo tạo thành một tam giác đều với phòng Đan, đám đệ tử Ngẫu Nguyên trừ phi đảm nhiệm chức vụ trực ban, thì không có tư cách bước vào phạm vi này..Động phủ này cũng nằm trong một hang đá thạch bích, bên trong rực rỡ ánh màu của các loại tinh thạch, đi vào trong động liền cảm giác được một luồng sóng nhiệt từ bốn phương tám hướng mãnh liệt ập tới, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu hay ngột ngạt.Chỗ Trịnh Quyền tiếp kiến bọn họ thật cổ quái, hình dáng đại sảnh giống như bên trong một cái vạc lớn, Trịnh Quyền mặc đạo bào màu xanh nhạt ngồi xếp bằng ở chính giữa, tư thái như cao nhân đắc đạo phối hợp với vẻ mặt nhàn nhạt, tiên khí bức người.Khi Chu Chu và Doãn Tử Chương hành đại lễ, hai mắt hắn chỉ nhìn Chu Chu, loại ánh mắt này giống hệt ánh mắt khi ngày đó bái sư, giống như bình tĩnh lại vô cùng quái dị, bao hàm rất nhiều cảm xúc Chu Chu xem không hiểu.Chu Chu bị hắn nhìn đến khó chịu, người khác miệt thị xem thường nàng không cảm thấy gì, nhưng ánh mắt Trịnh Quyền, làm nàng cảm giác được giống như là oán hận.Có phải nàng quá mức nhạy cảm không? Bọn họ trước kia không quen biết, nàng chỉ là cô thôn nữ nhỏ, có thể làm gì khiến trưởng lão Kết Đan cao cao tại thượng oán hận đây?Hết lần này tới lần khác những người bên cạnh đều chưa một ai cảm thấy Trịnh Quyền không bình thường, chẳng lẽ thật sự do nàng suy nghĩ quá nhiều?Trịnh Quyền phất tay một cái ý bảo Doãn Tử Chương và Chu Chu đứng dậy, gọi một lão bộc áo trắng đi vào, phân phó nói: “Phù Quy, dẫn bọn họ làm quen đường đi trong động phủ, rồi cho nàng linh châu dùng để mở thư phòng.”Sau đó ngẩng đầu nói với Chu Chu: “Sách trong thư phòng, chừng nào ngươi đọc hết toàn bộ, rồi hãy tới tìm ta, không còn chuyện gì thì ra ngoài đi.” Thái độ lạnh nhạt không quan tâm.Lúc này ngay cả Doãn Tử Chương cũng cảm thấy có vấn đề rồi, nhưng hắn làm hậu bối, không thể chất vấn phương pháp giáo dục của sư phụ hữu danh vô thực, cho nên chỉ có thể kéo Chu Chu, rồi theo lão bộc được kêu là Phù Quy kia đi thăm động phủ, phân biệt đường đi.Sau khi mọi người rời đi, Trịnh Quyền lạnh nhạt cười châm biếm, hướng về phía sơn động không một bóng người lẩm bẩm: “Ngươi cho rằng có tiểu tử kia che chở thì có thể an an ổn ổn ở lại Thánh Trí phái sao? Ta liền để ngươi nếm thử cảm giác được hi vọng rồi sau đó hoàn toàn tuyệt vọng . . . . . .”Sắc mặt thản nhiên như tiên nhân quan sát chúng sinh thoáng chốc biến mất, mặt mày lộ ra thần sắc dữ tợn.Chỉ cần nghe tên là biết Phù Quy có quan hệ với chưởng môn, Chu Chu và Doãn Tử Chương liên tiếp gặp được hai nhân vật có liên quan đến chưởng môn trong núi Ứng Bàng, từ đó có thể thấy được sự coi trọng của chưởng môn đối với ngọn núi này. Từ góc nhìn của người khác, có lẽ cho rằng chưởng môn không quá yên tâm đối với việc để một người ngoài như Trịnh Quyền chấp chưởng quyền quản lý một nửa ngọn núi cao nhất.Nhìn cách ăn mặc có thể nhận ra Phù Quy là đệ tử nội môn, tu vi Luyện Khí kỳ, hắn thoạt nhìn ít nhất sáu bảy chục tuổi rồi, nhưng vẫn còn ở kỳ Luyện Khí, xem ra cuộc đời này có rất ít cơ hội Trúc Cơ. Có điều thái độ của hắn rõ ràng lộ ra một loại tự tin kiêu ngạo, hơn nữa giống y đúc vẻ mặt của Trịnh Quyền, đều hờ hững như nhau.Hắn mang theo Doãn Tử Chương và Chu Chu dạo một vòng trong động phủ, giới thiệu các nơi, nói năng cực kỳ ngắn gọn, giống như chỉ cần nhiều hơn nửa chữ cũng sẽ bị thiệt thòi.Ngoài động phủ thoạt nhìn tựa hồ không lớn, bên trong bố cục đơn giản nhưng lại to đến kinh người, mấy khố phòng chuyên dụng chứa pháp bảo pháp khí của Trịnh Quyền, dược thảo đan dược, linh thạch linh châu đếm không xuể, còn có phòng luyện đan chuyên dụng, tĩnh thất, sảnh luyện võ nghệ của Trịnh Quyền.Đan dược cao cấp đích thực trong Thánh Trí phái, đều ở trong phòng đan chuyên dụng trong động phủ của Trịnh Quyền.Bên cạnh phòng luyện đan còn có một khố phòng đặc biệt đựng mồi lửa, mặc dù đã dùng các loại trận pháp trấn áp, nhưng khố phòng này vẫn tản ra sức nóng hết sức kinh người, cả động phủ sở dĩ nóng hôi hổi, cũng là do cái khố phòng này ban tặng.Khoa trương nhất chính là vườn thuốc phía nam động phủ, khoảng chừng trăm trượng vuông, trồng vô số linh dược trân quý, tùy tiện một gốc đều vượt quá trăm năm, ít nhất là tam phẩm trở lên.Phù Quy dẫn bọn họ đi tới nơi này, trên mặt khó mà che dấu vẻ tự hào, rốt cục nói nhiều vài câu: “Lịch sử của dược viên này còn lâu hơn so với phái Thánh Trí, lúc sáng lập môn phái, sư tổ tình cờ phát hiện ở sau núi, đó là do cao nhân tiền bối để lại, mất vô số tâm huyết chuyển qua nơi này, trong đó có vài gốc linh dược vượt qua ngàn năm tuổi! Dược viên của các phái gần đây không thể sánh bằng đâu.”“Là vài gốc kia sao?” Chu Chu chỉ vào một khu bị tách riêng ra phía đông nam vườn, nơi đó có vài gốc cây yếu ớt thoạt nhìn giống dược thảo mới trồng vài năm, không để ý còn có thể nhầm là cỏ dại.Doãn Tử Chương đang định giễu cợt ánh mắt Chu Chu, lại thấy Phù Quy tức giận biến sắc, bình tĩnh nhìn Chu Chu nói: “Làm sao ngươi biết?”Chu Chu bị vẻ mặt nghiêm nghị của hắn làm cho sợ hết hồn, lắp bắp nói: “Ta cảm thấy chúng hình như. . . . . . Rất đặc biệt.”Phù Quy quay đầu nhìn lại, mảnh đất kia vừa nhỏ lại có vài cây dược thảo như sắp chết, so với dược viên tươi tốt linh khí tràn đầy, quả thật có chút đặc biệt.Hắn không thể nào tin nổi tiểu nha đầu Chu Chu không hề có pháp lực tu vi vậy mà có thể nhìn thấu bí mật Dược viên, miễn cưỡng khiến sắc mặt trở lại bình thường rồi nói sang chuyện khác: “Được rồi, nhìn xong những thứ này rồi đi xem thư phòng một chút.”Trong lòng âm thầm tính toán, xem ra phải nói lại một chút với chưởng môn và Trịnh trưởng lão, thủ thuật che mắt này làm rất không ổn, ngay cả một tiểu nha đầu không có nhãn lực cũng có thể nhìn ra chỗ khác biệt.Chu Chu và Doãn Tử Chương liếc nhau một cái, không khỏi cúi đầu, quả thật nàng cảm thấy vài gốc dược thảo kia rất đặc biệt, sinh lực tràn đầy không cách nào hình dung, hơn nữa nhìn rất quen mắt, giống như đã từng thấy ở nơi nào. . . . . . không đúng, phải nói là, cây cối bên trong dược viên, nàng xem đều cảm thấy vô cùng quen mắt, lúc trông thấy chúng liền cảm thấy vui mừng phá ra từ nội tâm, đây là vì sao nha?Lại đi một đoạn đường ngắn, Phù Quy dừng bước trước một cánh cửa đá, quay đầu nói với Chu Chu: “Nơi này chính là thư phòng.”Chu Chu nhìn thấy rất rõ ràng vẻ đồng tình trong mắt Phù Quy. . . . . .Cửa đá từ từ bật mở, lộ ra hình ảnh bên trong thư phòng, liền thấy ít nhất hai mươi, ba mươi giá sách khổng lồ, phía trên chi chít chất đầy ngọc giản và sách, có ít nhất hơn một vạn quyển sách!Chu Chu sững sờ, cố gắng nhớ lại những gì sư phụ vừa nói.Lúc nào đọc hết sách trong thư phòng, rồi hãy đến tìm ta.Đời này nàng còn có một ngày gặp lại sư phụ sao?———————-TNN: Thực ra thì Trịnh Quyền cũng có khúc mắc riêng, ban đầu hơi xấu tính tý, vài chương nữa giải quyết khúc mắc rồi sẽ đối xử tốt với CC thôi ^^
Edit: Nguyệt NhaBeta: Tiểu Ngọc NhiDoãn Tử Chương hiển nhiên cũng bất bình trước sự giao phó của Trịnh Quyền, sắc mặt thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.Phù Quy cũng cảm thấy yêu cầu của Trịnh Quyền rất không hợp lý, nhưng đứng ở lập trường của hắn không thể lên tiếng bênh vực, cho nên đành làm ra vẻ không thấy trước biểu hiện khác thường của hai người, lấy ra viên linh châu đã sớm chuẩn bị đưa cho Chu Chu nói: “Trong động phủ của Trịnh trưởng lão nơi nơi đều sắp đặt trận pháp, cần dùng linh châu khác nhau để mở ra, đây là linh châu mở thư phòng, ngươi cầm lấy đi. Những địa phương khác không được Trịnh trưởng lão cho phép thì chớ đi loạn, nếu không lạc vào trận pháp hậu quả khôn lường, có thể ảnh hưởng đến tính mạng, phải nhớ kỹ đấy.”Chu Chu “nha” một tiếng, nhận lấy linh châu, rồi cùng Doãn Tử Chương rời khỏi động phủ của Trịnh Quyền.“Sư phụ cũng không nhất định là cố ý làm khó ngươi, ngọc giản trong thư phòng đều là bảo vật có tiền cũng khó mua, ngươi nên nghe lời sư phụ nói, chăm chỉ học tập.” Doãn Tử Chương cứng ngắc nói, bất quá mang theo ý tứ an ủi.Chu Chu gật đầu đáp ứng, thật ra thì nàng không cảm thấy khổ sở tí nào. Nàng cũng không muốn tân tân khổ khổ tu luyện thành tiên, trẻ mãi không già, càng không thích chung đụng cùng sư phụ cổ quái kia, nàng ở lại Thánh Trí phái chẳng qua chỉ là ngồi ăn rồi chờ chết thôi, sư phụ lạnh nhạt bỏ mặc, nàng còn vui mừng tự tại đấy!Cả đời không cần thấy sư phụ thì càng vui hơn.Hôm nay Doãn Tử Chương đại triển thần uy, trong thời gian ngắn sẽ không có ai dám trêu chọc bọn họ, nàng lại ở trong “cấm khu” của núi Ứng Bàng, chỉ cần không ra khỏi cửa, người khác muốn tìm nàng gây chuyện cũng không tìm được, chỉ nghĩ tới đó thôi nàng đã cảm thấy hạnh phúc muốn chết luôn rồi.Ngày hạnh phúc đầu tiên, Chu Chu ngủ một giấc êm đẹp, rời giường múc một gáo nước suối to, dùng gạo trân châu Bùi Cốc đưa và trứng gà ninh thành cháo, phối hợp với một đĩa cá linh tuyền rán giòn và một đĩa hoa quả, đồ ăn vừa bưng lên bàn, đã thấy Doãn Tử Chương không mời mà tới.Đại thiếu gia vừa ăn uống thả cửa còn vừa xoi mói ra vẻ chán ghét: “Cháo hoa nấu với nước suối thì sao no được? Cá này nấu không tồi, chuẩn bị thêm một đĩa nữa đi, còn món đuôi thỏ kia đâu? Định giấu đi ăn lẻ một mình hả?”Chu Chu bị hắn chỉ huy xoay vòng vòng, thật vất vả hầu hạ đại thiếu gia hài lòng, lại bị giao nhiệm vụ mới: “Tối nay ta dẫn ngươi qua chỗ ta, chỗ kia lâu rồi không có người ở, ngươi dọn dẹp lại một chút đi.”Chu Chu buồn bực, nho nhỏ kháng nghị: “Ta nhớ Phù Nhĩ Đãi sư huynh nói, huynh có thể gọi tiểu đạo đồng thu dọn thay mà.”Doãn Tử Chương bây giờ là đệ tử nhập thất của sư tổ Nguyên Anh, mặc dù chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhưng đãi ngộ đã cao hơn trước kia, chẳng những có động phủ riêng để ở, mà còn có hai tiểu đồng thậm chí thị nữ hầu hạ.“Ta ghét nhất người lạ đụng vào đồ đạc của ta, ngươi lại muốn lười biếng có phải không?!” Doãn Tử Chương híp mắt, hung dữ nói.“Không có không có!” Chu Chu vội vàng lắc đầu phủ nhận.“Hừ! Ban ngày ngươi đến động phủ của nhị sư phụ xem sách, buổi tối mang ngọc giản về, ta muốn kiểm tra, nếu ngươi dám lười biếng ta liền véo rụng cái tai heo của ngươi!” Trên danh nghĩa Vưu Thiên Nhận và Trịnh Quyền đều là sư phụ của hắn, vì lễ phép, hắn không thể làm gì khác là gọi Trịnh Quyền là nhị sư phụ.Chu Chu không nghĩ tới Doãn Tử Chương ngay cả việc học của nàng cũng muốn quản, nhất thời cảm thấy mình lúc trước đã suy nghĩ quá đơn giản quá tốt đẹp rồi, tương lai hạnh phúc trong phút chốc bị một tầng bóng ma bịt kín.Doãn Tử Chương hôm qua đã hỏi Phù Quy xem ngọc giản và sách bên trong thư phòng có thể mượn đọc hay không? Phù Quy nói Chu Chu mỗi ngày có thể mượn ba cuốn ngọc giản hoặc sách, trả lại rồi có thể mượn tiếp. Chu Chu còn tưởng là Doãn Tử Chương muốn mượn sách, ai ngờ hắn lại muốn đốc thúc việc học của nàng . . .Hắn làm gì nhiều chuyện vậy? Nàng không định thi tú tài làm trạng nguyên, đọc nhiều sách như vậy để làm gì?Sư phụ rõ ràng là cố ý gây khó dễ, chẳng lẽ Doãn Tử Chương lại nhìn chưa ra?“Nơi đó có ít nhất hơn vạn cuốn ngọc giản và sách, coi như mỗi ngày ta đọc một quyển, muốn đọc hết ít nhất cũng phải mất hơn hai mươi năm. . . .” Chu Chu cố gắng nói khéo để Doãn Tử Chương bỏ đi cái ý niệm hoang đường kia trong đầu.“Ừ, mỗi ngày đọc một quyển quả thật không ổn, thôi! Ta chịu cực khổ một chút, ngươi mỗi ngày mang ba quyển sách tới trả bài cho ta nghe.” Doãn Tử Chương gật đầu, đưa ra một quyết định khiến Chu Chu càng thêm phát điên.Người cực khổ nhất chính là ta a! Chu Chu khóc không ra nước mắt.“Cứ quyết định như vậy! Ta trở về tu luyện, ngươi cũng nhanh đi thư phòng đi.” Căn bản Doãn Tử Chương không cho Chu Chu thời gian phản đối, xoay người rời đi.Chu Chu thu dọn chén đĩa, bỏ ra hai phần thức ăn đựng vào hộp riêng rồi bọc lại, cầm ra ngoài, trên ngọn cây bên cạnh phòng có một con chim toàn thân xanh biếc, đôi mắt vàng rực óng ánh, chính là chim ưng Kim Đồng của Bùi Cốc.Con ưng này bình thường chuyên làm người đưa thư hoặc đưa những đồ vật nhỏ, rất hiểu ý người, nhìn thấy Chu Chu liền dùng đầu cọ cọ lấy lòng, lập tức được thưởng ột con cá linh tuyền rán.Chu Chu lấy xuống một túi đồ từ chân nó, đem linh thảo Bùi Cốc chuẩn bị cho nàng đổ ra, lại lấy bọc đựng đồ ăn, cột lên chân trước của chim ưng, suy nghĩ một lát lại kèm thêm một tờ giấy tố khổ:Sư huynh muốn muội đọc rất nhiều rất nhiều sách, không có thời gian làm cơm tối cho các huynh nữa, rảnh rỗi các huynh đến thăm muội, thay muội khuyên nhủ sư huynh với.Đợi Kim Đồng bay đi, Chu Chu cõi lòng uất ức chạy đến động phủ Trịnh Quyền học thuộc lòng. Một đường không đụng phải ai, dùng linh châu trên tay mở ra cấm chế đi thẳng vào thư phòng.Thư phòng vẫn giống ngày hôm qua, có hai mươi, ba mươi giá sách khổng lồ sừng sững sắp hàng chỉnh tề, cảm giác áp bức mười phần, Chu Chu đi vòng quanh một vòng, lựa ra ba quyển sách mỏng nhất để trả bài ngày hôm nay.Một quyển tên là “Đan hỏa tạp ký”, một quyển tên “Dược phổ về các sơn linh dược”, còn một quyển nữa là “Phương thuốc Tĩnh Tâm Đan bổ sung”, xem ra đều là sách lâu lăm, dùng để bổ sung kiến thức, khó trách nội dung ít như vậy.Nàng biết làm có lệ thế này nhất định sẽ chọc vị đại thiếu gia kia mất hứng, nhưng nàng không cảm thấy cái đầu nho nhỏ của mình sẽ có thể ghi nhớ nổi hơn vạn quyển sách nơi này.Doãn Tử Chương người này tính tình nóng nảy, đoán chừng hắn cũng không đủ nhẫn nại mỗi ngày giám sát việc học của nàng, không quá mấy ngày liền ngại phiền phức mà bỏ qua, cho nên trước mắt ráng chịu đựng vậy.Mở ra quyển thứ nhất là “Đan hỏa tạp ký”, trong đó giới thiệu các chủng loại mồi lửa có thể dùng để luyện đan trong thiên hạ.Nói đơn giản, mồi lửa căn cứ vào nơi tạo ra chia làm năm loại lớn: chân hỏa, thú hỏa, linh hỏa, địa hỏa cùng thiên Hỏa. Bởi vì là sách bổ sung, cho nên chỉ giải thích cặn kẽ các cách phân biệt 5 loại mồi lửa cùng nêu ví dụ đơn giản.Trang đầu tiên là lời mở đầu giải thích về chân hỏa, tức là mồi lửa được luyện thành qua việc ngưng tụ nội đan của người tu đạo. Mỗi một mồi lửa do người tu tiên, tu ma, tu phật hay tu quỷ ngưng tụ ra đều có đặc tính khác nhau, nhưng điều kiện đầu tiên là người đó phải có Hỏa linh căn, vì những người tu luyện có linh căn khác đều vô duyên với chân hỏa.Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến người muốn trở thành Luyện Đan Sư phải có Hỏa Linh Căn, muốn khống chế tốt độ lửa khi luyện đan, người không có Hỏa Linh Căn căn bản không làm được.
Edit: Nguyệt NhaBeta: Tiểu Ngọc NhiCó lẽ do chân hỏa khá phổ biến, nên nội dung “Đan hỏa tạp ký” nhắc tới cũng không nhiều. Phần lớn nội dung đều thiên về giới thiệu thú hỏa, linh hỏa và thiên hỏa, đối với địa hỏa thì khá dễ gặp nên chỉ nói sơ lược.Thú hỏa là hỏa do linh thú hoặc yêu thú sau khi tu luyện tới trình độ nhất định, rồi tự sinh ra mồi lửa, nhưng vô cùng mãnh liệt lại khó khống chế.Linh hỏa là lửa do linh thảo linh dược khi đạt tới cấp bậc, năm tuổi nhất định ngưng tụ ra, loại lửa này ẩn chứa dịch thể năng lượng khổng lồ, tính chất tinh khiết ôn hòa nhưng vô cùng hiếm có.Địa hỏa, nghĩa giống như tên, là sức nóng trong lòng đất ngưng tụ thành, ví như núi lửa chính là do địa hỏa phun trào mà ra. Đây là mồi lửa mà Luyện Đan Sư dễ dàng đạt được nhất và tương đối an toàn, không ít môn phái dùng đủ loại pháp thuật dẫn địa hỏa tới một địa điểm riêng rồi thành lập phòng đan ở đó, bố trí pháp trận khống chế địa hỏa để mình sử dụng.Thần kỳ nhất, hiếm thấy nhất chính là Thiên Hỏa, tương truyền, đây là dị hỏa lưu lại từ thời thượng cổ khai thiên lập địa, mỗi loại Thiên Hỏa đều là duy nhất, uy lực đủ để phần sơn chử hải (thiêu sạch núi, đun sôi biển), tu sĩ Kết Đan Kỳ trở xuống chỉ cần đụng vào sẽ bị đốt thành bụi, cho dù là đạo sĩ Kết Đan, nhưng nếu không có công pháp đặc thù và bản lĩnh, thì đụng vào cũng sẽ trọng thương trí mạng.Trên lý thuyết, tu sĩ có Hỏa Linh Căn luyện tập thuật Khống Hỏa là có thể thu thập, khống chế mồi lửa thích hợp ình, đạo sĩ Kết Đan Kỳ trở xuống có thể phong bế mồi lửa trong pháp khí, bùa chú, hoặc trận pháp, khi cần dùng lại phóng ra.Đạo sĩ Kết Đan Kỳ trở lên có thể tự mình tu luyện ra “Chân hỏa”, theo tu vi cấp bậc phát triển, chân hỏa cũng sẽ phát triển theo, đồng thời cũng có thể thu nạp những mồi lửa ngoại lai khác, dung nhập vào bên trong chân hỏa, thu nạp càng nhiều thì chân hỏa càng mạnh. Nhưng việc thu nạp mồi lửa ngoại lai vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ mất mạng.Trên “Đan hỏa tạp ký” có kể ra các loại thú hỏa, linh hỏa và thiên hỏa, chỉ riêng thú hỏa, chân hỏa đã có đến mấy chục loại, hơn nữa ở cuối chương tác giả cũng nói mình kiến thức có hạn, thú hỏa linh hỏa trong thiên hạ hẳn là không thiếu.Về phần thiên hỏa thì chỉ ghi lại ba loại, nghe nói có tất cả chín loại, nhưng sáu loại kia tác giả chưa từng nghe nói. Có điều ba loại được nhắc đến, cũng chỉ là biết tên, chứ thông tin cụ thể thì hoàn toàn mờ mịt, không rõ ràng.Học thuộc một quyển sách trái lại khá nhanh, Chu Chu cảm thấy thật kỳ quái, nội dung trên sách nhìn rất quen mắt, rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng bây giờ đọc là để ứng phó đại ác nhân Doãn Tử Chương, cho nên nàng cũng lười suy ngẫm, chỉ lặng yên đọc qua từ đầu tới cuối cho thuộc rồi ném nó qua một bên.Chi Thúc Sơn trong “Linh dược phổ Chi Thúc Sơn” Chu Chu chưa từng nghe qua, mở đầu nói về vị trí địa lý cụ thể, đáng tiếc trí nhớ Chu Chu có hạn, địa danh nàng biết chỉ có Chu gia thôn và núi Thánh Trí, đối với núi gì nước gì đại lục gì ghi trên sách, nàng hoàn toàn không biết, chỉ đành học vẹt. May mắn phía sau chủ yếu giới thiệu về linh dược, cái này Chu Chu căn bản quét một vòng liền nhớ kĩ.Nàng cảm thấy mình rất có thiên phú với thực vật, nội dung về phương diện này, chỉ cần thấy nửa câu đầu liền biết nửa câu cuối nói gì, thật giống như những điều thông thường sinh ra đã hiểu.Cuối cùng là quyển “Phương thuốc Tĩnh Tâm đan bổ sung”, nội dung khá ít, chỉ nói đến vài loại phương pháp điều chế Tĩnh Tâm Đan thông dụng, có thêm chút hiệu chỉnh, tác giả đi thẳng vào vấn đề rằng hắn cực kì tức giận, đại khái nói là rất nhiều Luyện Đan Sư chỉ coi trọng đồ của mình, vì đủ loại nguyên nhân, đem phương thuốc vốn đơn giản hữu hiệu tiến hành sửa đổi, gia tăng rất nhiều linh dược phối liệu hỗn tạp không quan trọng, những thứ phối liệu này hoặc là tác dụng không lớn, hoặc là có ảnh hưởng tới công hiệu đan dược, cho nên hắn đem kinh nghiệm chế thuốc của mình ghi chép lại, cố gắng khiến phương thuốc trở về như cũ, dùng ít phối liệu nhất, pha trộn cân đối hữu hiệu nhất, hơn nữa dễ luyện chế hơn.Chu Chu ghi nhớ hết tổng cộng năm loại đan phương trong sách, nhưng lại cảm thấy có chút quái dị, trong đầu dường như có một giọng nói, không ngừng nói rằng những thứ đan phương này có vấn đề, nàng gãi gãi đầu, miễn cưỡng bỏ qua giọng nói quỷ dị kia, cứng rắn nhớ kĩ đống kiến thức lung tung này, rồi mang theo ba quyển sách trở về nấu cơm.Nàng vừa rời đi, Phù Quy liền đến chỗ Trịnh Quyền báo cáo động tĩnh của Chu Chu trong thư phòng hôm nay, khi Trịnh Quyền nghe được Chu Chu chọn ba bản sách mỏng nhất cố gắng học thuộc, đọc xong lập tức chạy, ngay cả nhìn thêm nội dung một quyển cũng lười, khóe miệng liền cười lạnh.“Trong thư phòng mỏng nhất là ba quyển “Đan hỏa tạp ký”, ” Dược phổ Linh dược Chi Thúc Sơn” và ” Phương thuốc Tĩnh Tâm Đan bổ sung” sao?” Trịnh Quyền suy nghĩ một chút, hỏi Phù Quy.Phù Quy gật đầu, trong lòng kinh hãi, Trịnh trưởng lão thậm chí ngay cả cái này cũng nhớ được. Chẳng lẽ những quyển sách trong thư phòng kia hắn đều đọc qua toàn bộ rồi? Khó trách người ta là Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh a, tinh thông đủ loại sách không phải người bình thường nào có thể sánh được.“Nó đọc mấy quyển sách này mất bao lâu?” Trịnh Quyền lại hỏi.“Một canh giờ.”Trịnh Quyền cau mày nói: “Làm sao lâu như vậy?”Phù Quy tái mặt, thầm nghĩ: nếu như đổi lại là mình, đoán chừng phải mất hai canh giờ đấy! Trịnh trưởng lão yêu cầu thật là cao, người tu đạo tu vi càng cao thì tai càng thính mắt càng tinh, trí nhớ và linh trí cũng từng bước tăng trưởng, nhưng Chu Chu dù sao cũng chỉ là cô bé gái bình thường không có tu vi, nàng đọc thuộc trong một canh giờ, như vậy còn kêu chậm? Bản lĩnh gặp qua là không quên được này, nếu ở phàm tục, đã được xưng tụng là tài hoa tuyệt thế rồi.Nhưng rất nhanh Trịnh Quyền giống như nghĩ thông suốt cái gì, chân mày hơi giãn ra, phất tay nói: “Tối nay ta phải xuống núi một chuyến, sáng mai nếu nó tới thì ngươi vẫn nhìn kỹ động tĩnh của nó cho ta, khi trở về ta sẽ hỏi ngươi.”Phù Quy khom người đáp ứng, nghĩ thầm Trịnh trưởng lão đối với đệ tử nhập thất này mặt ngoài lãnh đạm, nhưng vẫn là rất quan tâm nàng, có điều vì sao phải để hắn lén lén lút lút quan sát nàng như vậy đây? Trực tiếp hiện thân chỉ điểm không phải được rồi sao, những cao nhân này suy nghĩ thật khó hiểu.Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, Trịnh trưởng lão tối nay phải xuống núi. Lúc này tâm tình hắn thường ác liệt nhất, tránh được thì nên tránh.Nói đến chuyện hầu hạ Trịnh trưởng lão, trong phái Thánh Trí người người hâm mộ, chỗ tốt quả thật không ít, nhưng Trịnh trưởng lão cách ba ngày sẽ phải xuống núi một lần, trước sau mỗi lần xuống núi tâm tình đều vô cùng hung dữ, đối mặt với một ngọn núi lửa có chu kỳ bộc phát như vậy, áp lực không phải lớn bình thường.Trong tĩnh thất thoáng cái chỉ còn lại một mình Trịnh Quyền, hắn phiền não đứng dậy đi qua đi lại vài bước, ngẩng đầu nhìn về phía xẻng đào thuốc bằng đồng được khắc tinh xảo như trang sức treo trên tường, bỗng nhiên thở dài: “Là ta vô dụng, bị thua dưới tay nàng, nàng muốn ta lên núi đao xuống vạc dầu, ta cũng không một chút nhíu mày, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác nàng lại muốn ta chăm sóc con bé. . . . . . Nàng biết rõ ta đối với nó. . . . . .”Xẻng đào thuốc treo trên tường dài chừng ba thước, phía chuôi có khắc hoa văn tinh tế, hình dạng như dòng nước xoáy, giống hết hoa văn trên vòng tay của Chu Chu, tựa như xuất phát từ tay cùng một người!
Quay lại l .......