watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Sai Phi Dụ Tình - Trang 28

Tiếng nhạc vang một góc trời, những thú vật cư trú trong sơn cốc tựa hồ không chịu nổi những âm thanh náo nhiệt này, cả kinh chạy toán loạn tìm chỗ trốn, đợi cho đến khi phát hiện không có nguy hiểm gì mới từ trong các nhánh cây, bụi cỏ thò đầu ra nhìn mọi người bận rộn.

Lưu Sương ở trong một căn phòng có dán chữ hỉ đỏ thẫm, nến đỏ, tất cả đều tỏ tõ hôn sự đang được tiến hành. Thu Thủy Cung mọi người đều hoan hô, đều mỉm cười, bởi vì hôm nay cung chủ của bọn chúng cùng tiểu công chúa làm hôn lễ. Chuyện này đối với bọn họ đúng ra chuyện cực kỳ vui mừng. Không chừng chưa tới 2 năm, tiểu công chúa sẽ hạ sinh Long tử, là chủ nhân mới mà họ hằng hy vọng.

Bên trong phòng u tĩnh, Lưu Sương ngồi trước gương, mặc cho mấy thị nữ đang bận rộn trang điểm cho nàng.

Cô cô mặc dù ngày thường là tiết kiệm, nhưng đối với hôn lễ của Lưu Sương cực kỳ coi trọng, không hề qua loa, mà dựa theo đúng nghi thức xuất giá của công chúa. Mũ phượng cùng áo cưới là do mười thị nữ hai ngày hai đêm không chợp mắt chút nào may nên.

Những nguyên liệu quý giá được đem ra dung, tinh túy, mũ phượng long lanh ánh sáng ngọc trân châu. Tất cả đều hoàn mỹ, nhưng trong lòng Lưu Sương, không hề có chút vui vẻ, ngược lại tràn ngập áy náy.

Nàng áy náy đối với Thu Thủy, áy náy đối với cô cô, còn cả sự áy náy với những người đang kỳ vọng vào hôn lễ này của nàng và Thu Thủy.

Nàng không xứng là công chúa của bọn họ.

Trong lòng bọn họ, có lẽ kỳ vọng một người võ nghệ cao cường như cô cô sẽ truyền dạy công chúa, dẫn dắt bọn họ sát nhập Tây Kinh, đoạt ngôi vị hoàng đế, gây dựng lại Vũ quốc.

Đáng tiếc, nàng không phải là người đó.

Nàng là một người thầy thuốc đa cảm, nàng không muốn thấy máu tanh, càng không thể giết người.

Đối mặt với cừu hận, nàng đã không hề chấp nhặt nữa, nhưng cô cô thì vì sao không thể?

Nàng đột nhiên nhớ tới quẻ thăm đã xin cho phụ thân tại tĩnh tâm am: hồng trần nhiều thị phi, duyên là do trời định. Vạn vật nhiều trói buộc, lui biển rộng trời cao.

Lui một bước khó khăn vậy sao?

Hoa nở hoa tàn, tự có mùa. Thời gian sẽ không quay lại, mà lịch sử, lật qua một trang giấy, cũng sẽ không trở về.

Cô cô không nhận ra điểm này, còn nàng, đối mặt với những chuyện này, có thể làm được gì đây? Thuyết phục cô cô không được, cũng không thuyết phục nổi Thu Thủy Tuyệt.

“Công chúa, người thật là xinh đẹp a!”

“Đúng vậy, công chúa thật đẹp.”

Những lời thán phục của thị nữ cắt đứt sự trầm tư của Lưu Sương, mắt nàng nhìn trong gương, thấy mình đội mũ phượng.

Trân châu long lánh, dung nhan của nàng thật khiến người khác rung động, xinh đẹp, mỏng manh. Đây không phải là sự thực, chỉ là một giấc mộng thôi.

“Công chúa, trưởng công chúa đên!”

Lưu Sương quay người nhìn lại, Ngọc Dung vận một bộ xiêm áo màu đỏ đi tới, cô cô hôm nay cũng chăm chút y phục, nhìn qua vô cùng cao quý xinh đẹp.

“Sương nhi, đã để con chịu ủy khuất. Nếu là năm đó, hôn lễ sẽ náo nhiệt vô cùng, khi đó, sẽ có đủ các quan lại đến ăn mừng, nhưng hôm nay…” Ngọc Dung nghẹn ngào nói không hết câu.

Trong lòng Lưu Sương trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Cô cô, không cần khổ sở, thế này đã quá tốt rồi, Sương nhi tạ tạ cô cô.”

Kỳ thật, nàng vô cùng cảm động, cô cô mặc dù bướng bỉnh nhưng cũng vì nàng. Đáng ra, nàng ra đi, cô cô không nên thương tâm mới phải.

“Sương nhi, theo Thu Thủy, cháu nhất định sẽ hạnh phúc.” Ngọc Dung nhàn nhạt nói, khó phát hiện sự thê lương trong đáy mắt.

Nàng đã 27 tuổi, chưa từng một lần mặc áo phượng, Sương nhi xuất giá,coi như là hoàn thành tâm nguyện của nàng.

Nghĩ tới người yêu nơi Tây Kinh, lại làm quan lớn, trong lòng nàng đau đớn. Nàng có thể dễ dàng giết hắn, nhưng là tạm thời giữ cho hắn một mạng, đợi hắn chống mắt lên nhìn triều đại ngày nào khôi phục.

“Công chúa, giờ lành đã đến, nên lên kiệu hoa.” Bọn nô tỷ cười khanh khách phủ khăn đỏ lên Lưu Sương,

Lưu Sương được bọn họ đỡ đi ra ngoài, ánh sáng rực rỡ xuyên qua khăn hỉ mỏng, Lưu Sương mơ hồ thấy trước mắt một mảnh hổng hồng. Là Thu Thủy Tuyệt, nàng cảm thấy toàn thân bị choáng váng.

Một đội ngũ người, nhạc đưa nàng tới Thu Thủy Tuyệt viện.

Tất cả giống như một giấc mộng, Lưu Sương ngồi trong phòng, nghe tiếng mọi người uống rượu bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là ngồi đợi. Nàng biết giờ phút này trong phòng đang có thị nữ coi chừng, ngay cả khăn hỉ cũng không dám tự tiện cởi ra.

Không biết đã bao lâu, nghe được tiếng mở cửa, sau đó nghe được tiếng khàn khàn của Thu Thủy Tuyệt nói thị nữ ra ngoài.

Lưu Sương cuống quýt tháo khăn đỏ, thấy trước mắt, Thu Thủy Tuyệt một thân lễ phục chú rể, vô cùng tuấn lãng, mắt đen tràn đầy thâm tình, nóng rực, khiến Lưu Sương không dám nhìn thẳng.

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Sương, ôn nhu nói: “Hỉ khăn, không phải là để vi phu tháo sao?”

Giọng nói của hắn khinh mà nhu, Lưu Sương cơ hồ hoài nghi mình nghe không rõ, hắn nói vi phu, chẳng lẽ hắn quên đi những gì từng nói?

“Thu Thủy! Ngươi quên sao? Ngươi nói muốn dẫn ta đi!” trong lòng thấp thỏm bất an, Lưu Sương nói.

Khóe môi Thu Thủy Tuyệt khẽ cười, hắn nhìn Lưu SUowng, mũ phượng tráng lệ nổi bật trên gương mặt thanh lệ của nàng.

“Nếu như, ta hối hận thì sao?” Hắn nhàn nhạt nói.

“Thu Thủy Tuyệt!” Lưu Sương thê ai hô, “Ta biết ngươi sẽ không làm như vậy!”

“Tại sao? Tại sao ta sẽ không làm như vậy?” Môi Thu Thủy Tuyệt cười mỹ lệ “Ta vốn là người xấu, không phải sao? Ta giết người như ngóe, hôm nay tại sao ngay cả đoạt một nữ tử yêu thương mà không được, ta có thói quen xấu, không phải sao? Huống chi, ngươi là hôn thê của ta, không phải sao? Tại sao? Tại sao ta phải làm thế?”

Hắn đi từng bước một tới trước mặt Lưu Sương, khuôn mặt thống khổ.

Gió khẽ nhẹ thổi từ cửa sổ vào làm ánh nến lập lòe.

Tối nay, là một đêm động phòng hoa chúc.

Nhưng là, nếu không phải hạnh phúc, cũng không phải huy hoàng, mà là, tàn nhẫn.

“Thật xin lỗi.” Nàng thấp giọng nói, nàng thật tâm xin lỗi hắn.

Hắn không sai, sai là hắn không nên thích nàng, trong lòng dâng lên sự áy náy, chua xót, sớm biết hắn đối với nàng thâm tình như thế, có lẽ, nàng không nên lợi dụng hôn sự này. Nàng nghĩ, khi hắn đưa nàng đi, đối mặt với những thứ khác, trong lòng hắn sẽ thương tâm cỡ nào đây?

Nếu như chưa từng gặp qua Bách Lý Hàn, có lẽ, hắn cùng nàng…

Nhưng nhân sinh không có “có lẽ.”

“Sương, ta không cần ngươi xin lỗi, ta chỉ muốn ngươi cùng ta chung một chỗ…” Hắn đột nhiên cúi người ôm lấy nàng, đem môi hắn nhẹ nhàng khắc trên môi nàng.

Môi nàng mềm mại, nhưng hắn không cảm thấy sự ngọt ngào, mà lào vị máu tươi tinh ngọt.

Nàn cắn hắn, cắn môi hắn.

Hắn xoa nhẹ đôi môi, hắn biết hắn không nên làm vậy, nhưng đã nhìn thấy nàng mũ phượng áo đỏ ngồi chờ hắn ở giường, hắn nhịn không được nghĩ muốn âu yếm.

Trong mắt nàng, hôn sự này chỉ là một vở kịch, nhưng trong lòng hắn, vĩnh viễn là thật.

Nhưng, nàng nói cũng đúng, hắn sẽ không làm như vậy, hắn mặc dù ngang ngược, nhưng không đến mức ti tiện.

Nàng đã là vợ của Bách Lý Hàn, hơn nữa, còn mang thai đứa con của hắn, cho nên, hắn không thể làm như vậy.

Hắn chậm rãi lui ra ngoài, tiện tay ném quần áo cho nàng, thấp giọng nói: “Thay!”

Ngoài phòng, mặt trăng đã lên điểm cao nhất.

Thủy tự đa tình. Nguyệt tự tròn khuyết. (Thủy tự mình đa tình, nhưng tròn khuyết là chuyện của một mình vầng trăng)

Hắn chính là thủy, nước mùa thu, còn nàng, là Thiên Thượng Nguyệt. Hắn ôm được, vĩnh viễn chỉ là bóng dáng Nguyệt trong nước.

Bóng đêm, Thu Thủy Cung im ắng, hôm nay là ngày hôn sự của Cung chủ, những con dân Thu Thủy Cung đều đã mệt mỏi đi nghỉ sớm.

Thu Thủy Tuyệt đỡ Lưu Sương, Mặc Long đỡ Thanh nhi.

Còn có Tử Diên, Kim Hổ, Thu Thủy Tuyệt phái thuộc hạ đắc lực nhất hộ tống bọn họ.

Đoàn người xuyên rừng cây, đi tới vực sâu trước.

Dưới ánh trăng mờ, mơ hồ thấy cây cầu trong gió lắc lư.

Đoàn người còn chưa kịp bước lên cầu nổi, đột nhiên ánh sáng lóe lên, cùng với một tiếng bạo phá, những tia sáng tỏa ra trên bầu trời.

Cây đuốc sáng lên, Ngọc Dung cùng một đoàn thị nữ vây quanh, từ trong bóng tối, nàng nhìn bọn họ, nhàn nhạt cười.

“Thu Thủy, Sương nhi, hai người các ngươi làm ta thất vọng rồi.”

“Cô cô, ta không thể gả cho Thu Thủy.”

Thu Thủy Tuyệt yên lặng đem Lưu Sương thả xuống, cúi người xuống cõng Lưu Sương, thi triển khinh công, tung người nhảy lên cầu nổi, Mặc Long tùy thời, cũng cõng Thanh nhi lên cầu nổi.

Ngọc Dung thất kinh, nàng không nghĩ tới tình huống này, Thu Thủy Tuyệt dám cãi lệnh của nàng.

Lập tức, nỗi tức giận trào lên, rút kiếm nơi tay, liền hướng Thu Thủy Tuyệt đâm tới.

Thu Thủy Tuyệt đưa kiếm chặn Ngọc Dung, hai người nháy mắt chiến chung một chỗ.

Ngọc Dung liên tục công kích, Nhưng Thu Thủy Tuyệt cùng Tử Diên che ở lối vào cầu nồi, làm cho bọn họ không cách nào lên được cầu nổi.

Ngọc Dung cười nhạt nói: “Thu Thủy, ngươi nhìn bờ bên kia.”

Thu Thủy Tuyệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên bờ bên kia, cũng là ánh lửa sáng rực. trong lòng lập tức trầm xuống, Ngọc Dung ngờ bọn họ tối nay sẽ đi, sẽ không ngốc đến nỗi không đem binh phục nơi này.

“Cô cô, người coi như Sương nhi chưa bao giờ trở về, để nàng đi tìm hạnh phúc, sẽ tốt hơn?” Thu Thủy nói.

“Không được.” Ngọc Dung lạnh lùng nói.

Đi tới một đoạn cầu nổi, Kim Hổ cùng Mặc Long liền phát hiện ánh lửa ở bờ bên kia, biết là không qua nổi, liền dừng bước.

“Trở về thôi.” Lưu Sương nhàn nhạt nói, trong lòng tuyệt vọng.

“Trưởng công chúa, có cấp báo!” Bờ bên kia, một hắc y nhân tưng người hướng cầu nổi đi tới.

Thám tử kia bay qua cầu nồi, tay cầm một phong thư trình cho Ngọc Dung.

Ngọc Dung tiếp nhận giấy thư, nhìn một chút, sắc mặt lập tức có chút khác thường, nàng đem giấy thư cho Thu Thủy Tuyệt nhìn, nói: “Thu Thủy, ngươi nhìn đi.”

Thu Thủy nhìn qua, dưới ánh lửa sáng, mặt khẽ biến sắc.

Lưu Sương biết có sự, tối nay sợ là không đi được, liền mời Kim Hổ đưa nàng trở lại.

“Cô cô, xảy ra chuyện gì?”

Thu Thủy Tuyệt im lặng chốc lát: “Đông Phương Lưu Quang hẹn chúng ta hai ngày sau đến vùng đất ngoại ô Tây Kinh gặp mặt.”

Ngọc Dung cười lạnh nói: “Không nghĩ tới Đông Phương Lưu Quang dám hẹn gặp, chắc chắn có mai phục, nghĩ định giăng một mẻ lưới bắt hết chúng ta, thật là vọng tưởng.”

Tâm Lưu Sương lại cảm giác chuyện không như vậy, nàng hiểu rõ sư huynh, hắn sẽ không làm như vậy.

“Phong thư là từ đâu đưa đến.” Lưu Sương hỏi.

Thám tử bẩm báo: “Là người trong cung đưa tới Nhã Tâm Cư.”

Lời này khiến Ngọc Dung cùng Thu Thủy Tuyệt mặt biến sắc, bọn họ không nghĩ tới Đông Phương Lưu Quang lại biết Nhã Tâm Cư là cứ điểm của Thu Thủy Cung. Nếu đã sớm biết, mà Nhã Tâm Cư còn bình an vô sự, xem ra, Đông Phương Lưu Quang không định một mẻ lưới bắt gọn bọn họ như họ nghĩ.

“Thu Thủy, chuyện này ngươi nghĩ thế nào?” Ngọc Dung hỏi.

Mắt Thu Thủy Tuyệt híp lại: “Ta từ nhỏ cùng Đông Phương lớn lên, hắn hành sự quang minh lỗi lạc, không phải hạng đạo chích. Huống hồ, Kính Minh hồ bốn phía bằng phẳng, không phải địa điểm tốt để mai phục. Cho nên ngày mai, ta sẽ đến Kính Minh hồ gặp hắn.”

“Được rồi, ta cho người tiếp ứng ngươi.” Ngọc Dung gật đầu nói.

“Ta cũng đi.” Lưu Sương kiên định nói.

“Ngươi đi làm cái gì?” Ngọc Dung không biết quan hệ giữa Lưu Sương cùng Đoạn Khinh Ngân thế nào : “Ngươi không có võ công, không phải là muốn chịu chết chứ?”

“Cô cô, ta sở dĩ có thể sống tới ngày hôm nay, chính là sư huynh cứu ta, ta tin tưởng hắn sẽ không hại hai ta.”

Ngọc Dung chốc lát sửng sốt, mới biết được Lý Sư huynh Lưu Sương nói là Đông Phương Lưu Quang, thập phần kinh ngạc. Đông Phương Lưu Quang cứu Lưu Sương, chuyện này nàng không nghĩ tới, có lẽ nàng không nghĩ tới chuyện tình còn tồn tại trên thế gian.

Ngày thứ hai, Ngọc Dung phái vài nhóm thám tử đi tìm hiểu, rốt cục xác định Kính Minh Hồ bốn phía không có mai phục, mới cho Lưu Sương cùng Thu Thủy Tuyệt đi

Kính Minh hồ là vùng ngoại ô lớn nhất Tây Kinh, một hồ nước lớn, bốn phía bình địa. Bên bờ có chút cây cỏ nhỏ, lúc này đều phủ tuyết trắng xóa.

Khí trời lạnh lẽo, mất ngày trước đây tuyết rơi nhiều. Kính minh hồ phủ một lớp băng mỏng, dưới ánh mặt trời, phản xạ những tia lấp lánh.

Lưu Sương xốc màn xe, thấy xa xa Đọan Khinh Ngân một bộ áo lam.

Hắn chắp tay đứng ở bên bờ, phía sau đó không xa, một chiếc xe ngựa đơn giản, có khoảng 4, 5 thị vệ.

Xem ra, lần này Đoạn Khinh Ngân đến đây, không phải dưới thân phận thái tử, nếu không sẽ không mặc quần áo đơn giản như thế, cũng không chỉ mang ít thị vệ như vậy.

Lưu Sương nhìn bóng lưng cô độc của sư huynh, mắt bất giác ngấn đầy lệ, một nỗi buồn bã dâng lên. Sư huynh, mời bọn họ tới đây, rốt cục là vì cái gì?

Lưu Sương cùng Thu Thủy Tuyệt cưỡi xe ngựa đi gần tới hồ, Đoạn Khinh Ngân nghe tiếng xoay người lại.

Vẻ mặt tuấn mỹ ôn hung, nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như mặt trời ấm áp.

“Sương nhi, Thu Thủy, các người đã đến!” Đoạn Khinh Ngân vui vẻ nói.

“Thái tử điện hạ, tại sao lại hẹn gặp tại đây?” Thu Thủy Tuyệt đỡ Lưu Sương từ trên xe ngựa xuống. Hắn không ngờ, Đoạn Khinh Ngân chỉ dẫn theo vài thị vệ, quay đầu lại nhìn mình, sau xe ngựa là đội ngũ binh sĩ đông đảo.

“Có một người muốn thấy các ngươi!” Đoạn Khinh Ngân nhàn nhạt nói, thần sắc đột nhiên trở nên ảm đạm.

“Là ai?” Thu Thủy Tuyệt cùng Lưu Sương thập phần kinh ngạc, không biết ai muốn thấy bọn họ.

Đoạn Khinh Ngân phất phất tay, màn xe được thị vệ mở ra.

Thu Thủy Tuyệt cùng Lưu Sương kinh ngạc nhìn về phía trong xe, thần sắc sửng sốt, trong xe là một ông già, mặt mũi cực kỳ gầy gò tiều tụy, dựa bên trong xe, nhắm mắt dưỡng thần. Màn xe mở ra, một luồng ánh sáng nhạt chiếu vào trong xe, người kia có giật giật mí mắt nhưng vẫn như trước không mở mắt.

“Hắn là ai vậy?” Thu Thủy Tuyệt lãnh thanh hỏi, không hiểu là ai.

“Là cha ta, Đông Phương Húc.” Đoạn Khinh Ngân nhàn nhạt nói.

Lưu Sương không nghĩ tới. Lão giả này là phụ than Đoạn Khinh Ngân – Đông Phương Húc Nhật, không khỏi trừng mắt nhìn. Nhìn một hồi cũng nhận ra là Đông Phương Húc Nhật.

Hắn cùng lắm mới hơn 50 tuổi, nhưng là, gầy yếu tiều tụy thế, nhìn qua như một ông lão cao tuổi. Lưu Sương nhớ mang máng, năm đó, hắn dẫn người xông vào cung, bộ dạng lúc đó uy mãnh, Lưu Sương còn nhớ rõ, lúc ấy mình trốn trong bụi hoa lý, khắc sâu khuôn mặt hắn trong tâm trí. Sau này dù hắn có hóa thành tro bụi cũng phải nhận ra hắn.

Nhưng, hôm nay, người giết phụ hoàng hại mẫu hậu đang trước mắt nàng, mà nàng, thiếu chút nữa không nhận ra hắn.

Nàng thật sự khó có thể nghĩ lão nhân trước mắt cùng Đông Phương Húc Nhật là một.

Một người sao có thể thay đổi lớn như vậy được!

Không trách được mấy năm nay, quyền lực Lăng quốc đều là do mẫu thân của Đoạn Khinh Ngân nắm giữ, nguyên lai, Đông Phương Húc Nhật bệnh như thế.

Thu Thủy Tuyệt không đứng im nổi, hắn tiến nhanh, lãnh thanh quát: “Đông Phương Húc Nhật.”

Mấy năm nay, hắn ước có thể xông vào hoàng cung, lầy đầu Đông Phương Húc Nhật, nhưng là không thể. Hắn nghĩ muốn đoạt loại giang sơn, mời Đông Phương Húc Nhật cũng nếm thử tư vị mất nước. Cho nên, mới để Đông Phương Húc Nhật tạm sống nhiều năm như vậy. Không nghĩ tới, gặp lại đã một bộ dạng như vậy.

Cùng với tiếng quát chói tai của Thu Thủy Tuyệt, Đông Phương Húc Quang mí mắt nhảy nhảy, rốt cục khó nhọc mở ra.

Đoạn Khinh Ngân chậm rãi đi tới bên xe ngựa, trầm giọng nói: “Phụ than, người muốn gặp đã đến.”

Đông Phương Húc Nhật mặt tái nhợt, đột nhiên có huyết sắc, nhìn qua có chút hồng hào, thật giống như người sắp chết bừng tỉnh.

“Có thật không?” Hắn khẽ nhướn mình, hướng về Lưu Sương cùng Thu Thủy Tuyệt. Mới vừa rồi không có chút sinh khí, giờ đã khác hoàn toàn.

“Ngươi là .. Ngọc Nhiễm Sương?” Hắn nhìn từ trên xuống dưới, chậm rãi hỏi Lưu Sương.

Lưu Sương nhìn hắn, đối với Đông Phương Húc Nhật, nàng hằng hận tới mức muốn giết hắn. Nhưng hôm nay thấy bệnh trạng hắn, trong lòng cảm giác kỳ quái. Đã sớm biết Đông Phương Húc Nhật bị trọng bệnh, không ngờ tới mức này.

“Ngươi rất giống nàng, rất giống, Lưu Quang không có gạt ta, Ngọc Gia còn có người còn sống, thật tốt, thật tốt.” Hắn gật đầu, nói như mê sảng.

Lưu Sương trong lòng cứng lại, nàng biết người Đông Phương Húc Nhật nhắc là mẫu hậu mình. Nhớ năm đó phản loạn, là do hắn có tình cảm với mẫu hậu, trong lòng không khỏi giá lạnh.

Đông Phương Húc Nhật đột nhiên cười lớn: “Thật tốt, đến, ngươi lại đây, giết ta đi, ngươi nhất định rất muốn báo thù, có đúng không? Giết ta đi, tựa như năm đó ta giết phụ hoàng người. Giết ta đi.” Đông Phương Húc Nhật đột nhiên mở miệng khẩn cầu, giọng điệu chân thành, tựa hồ như thật sự muốn chết trong tay Lưu Sương.

Đoạn Khinh Ngân chậm rãi đi tới, nói với Lưu Sương: “Sương nhi, mấy năm nay, phụ thân sống trong sự áy náy, tội nghiệt tích tụ trong tâm, cho nên bị trọng bệnh, biết được không sônsg được bao lâu, liền cầu ta muốn gặp mặt người một lần. Sương nhi, muốn báo thù, hãy động thủ đi.”

Báo thù!!!

Từ sau khi khôi phục trí nhớ, Lưu Sương không chỉ nghĩ tới chuyện báo thù một lần, nhưng, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, lại ở tình huống này.

Thật sự là báo thù sao?

Lưu Sương tiếp nhận bảo kiếm Thu Thủy Tuyệt đưa, chậm rãi đi tới trước mặt Đông Phương Húc Nhật.

Đầu mùa đông nhật quang nhàn nhạt, chiếu trên bảo kiếm, phản xạ lóe sáng.

Lưu Sương đứng trước mặt Đông Phương Húc Nhật.

Đông Phương Húc Nhật nhìn Lưu Sương, trên môi nụ cười càng sáng, hắn tựa hồ không còn khí lực nói chuyện, chỉ nhìn Lưu Sương, miệng thì thào kêu tên một người.

Lưu Sương biết hắn gọi tên mẫu hậu, trong lòng đột nhiên trầm lại.

Vốn hắn là một anh hung, một anh hùng bảo vệ biên cương. Nhưng, chỉ vì một sai lầm, hắn tạo oan nghiệt, thành một tội nhân.

Lưu Sương nắm kiếm, nhẹ nhàng chỉ vào Đông Phương Húc Nhật, mà hắn, tựa hồ không thấy kiếm của Lưu Sương, chỉ mê sảng nói lẩm bẩm. Nàng biết, lúc này nếu nàng không giết hắn, hắn cũng không sống nổi nữa.

Lưu Sương chậm rãi buông kiếm xuống.

“Ngươi là một cô nương tốt bụng, giống mẹ ngươi, đáng tiếc là, Lưu Quang cùng ta không có phúc.” Đông Phương Húc Nhật đột nhiên rành mạch nói.

Nụ cười của hắn ngưng trệ, mí mắt chậm rãi khép xuống. Tay gục xuống, sắc hồng biến mất trên khuôn mặt.

Hắn đã chết!

Thị vệ hai bên nhất tề bái: “vương thượng.”

Đoạn Khinh Ngân khoát tay áo: “Đứng lên đi, không cần phải xưng vương gì cả, hắn không phải.”

Đối với chuyện phụ thân qua đời, hắn không quá bi thương, kỳ thật, tâm phụ thân sớm đã chết. Hôm nay, chết đối với hắn, là một sự giải thoát.

Đoạn Khinh Ngân an trí Đông Phương Húc Nhật xong, quay đầu nói với Lưu Sương: “Sương nhi, Thu Thủy, ta đã ban bố thánh chỉ, Lăng quốc đổi niên hiệu thành Vũ quốc. Từ sau này, không còn có Lăng quốc, chỉ còn Vũ quốc.”

“Sư huynh, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn…” Lưu Sương kinh hãi, chẳng lẽ sư huynh không muốn ngôi vị hoàng đế?

“Đúng vậy, thiên hạ là của ngươi, Sương nhi, hôm nay ngươi mới có thể làm nữ hoàng, mời Thu Thủy hiệp trợ ngươi! Ta đã giao tất cả công việc cho Tả Thiên, hắn sẽ trợ giúp các ngươi.” Đoạn Khinh Ngân nhàn nhạt nói.

Lưu Sương lúc này mới chú ý, quần áo trên người Đoạn Khinh Ngân cực kỳ mộc mạc, hắn đã sớm chuẩn bị quần áo. Đã sớm làm mọi chuyện để buông thả tất cả.

Thu Thủy Tuyệt lại càng không tin, hắn vất vả cực nhọc muốn mưu thiên hạ, liền dễ dàng buông như vậy. Nhưng là, trong lòng không chút mừng rỡ, một khi nguyện vọng thành công, hắn lại có chút mờ mịt.

Đây là điều hắn muốn sao?

Hận mất nước mười năm, niên hiệu Vũ quốc đã khôi phục.

“Sư huynh, ngươi không nên đi. Ngươi là một hoàng đế tốt, tại sao lại muốn ra đi?” Lưu Sương buồn bã nói.

“Sương nhi, sư huynh chưa từng nghĩ tới việc làm hoàng đế, hôm nay, thiên hạ yên ổn, ta tự có đường đi của ta. Ngươi quên giấc mộng của sư huynh sao? Đi khắp thế gian này giải ưu phiền.”

Đoạn Khinh Ngân như trút được gánh nặng, rốt cục đợi được một ngày, hắn có thể đem quốc gia hoàn trả lại cho Ngọc gia.

“Đông Phương, thật lâu không có bàn luận, ngươi dám đón nhận khiêu chiến của ta không?” Thu Thủy Tuyệt đột nhiên mở miệng nói.

Đoạn Khinh Ngân mỉm cười nói: “Như thế nào không dám?”

Hai người xuất ra bảo kiếm, đứng trên mặt băng mỏng của hồ, đấu với nhau.

Sau giờ ngọ, nắng nhàn nhạt, chiếu trên băng, chói mắt.

Hai người khinh công, bay qua, đấu kiếm.

Mặt băng vốn không dầy, hai người chỉ điểm mũi chân nhẹ băng đã vỡ vụn ra, trôi từng mảnh lớn.

Thế công Thu Thủy Tuyệt sắc bén, phá thủy, nhấc lên nước sóng sánh, đánh úp về phía Đoạn Khinh Ngân.

Áo bào Đoạn Khinh Ngân tung bay, thân thể phiêu lắc trong hơi nước, kiếm khí tách song nước, thẳng tắp hướng Thu Thủy Tuyệt.

Lưu Sương đứng ở trên bờ, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Nàng không lo lắng, mặc dù bọn họ đánh nhau kịch liệt, nhưng Lưu Sương biết, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Hai người làm cho mặt băng trong chốc lát vỡ vụn. Không còn chỗ mà đặt chân nữa, mới đành nhảy lên bờ.

Không có thắng bại, kỳ thật bọn họ cũng không cần thắng.

Hai người chỉ nghĩ đấu một hồi, tựa như 10 năm trước, khi đó, bọn họ không ai phục ai, thường xuyên quyết đấu với nhau.

Ngưng đứng trên bờ, hai người thu kiếm, Thu Thủy Tuyệt nói với Đoạn Khinh Ngân: “Nếu như ngươi thật sự muốn đi, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng là, nếu đi mỏi, hãy quay về, quốc gia này không ly khai ngươi.”

Thu Thủy Tuyệt trong lòng rõ rang, thống trị một quốc gia không phải sự kiện gì dễ dàng.

Lưu Sương không có khả năng này, Ngọc Dung không có, hắn cũng không có.

Đoạn Khinh Ngân cười khổ nói: “Ta lưu lạc rồi sẽ có lúc trở về, đến lúc đó, các người chớ quên cho ta làm quan!”

“Một lời đã định.” Thu Thủy Tuyệt nói.

“Sư huynh, người muốn đi đâu? Ta muốn đi theo huynh!” Lưu Sương đột nhiên nói.

“Sương nhi, muội không thể đi!” Đoạn Khinh Ngân nói, “Vũ quốc hôm nay không thể không có muội.”

“Ta phải đi, ta muốn đi Nguyệt quốc. Nơi này, có cô cô rồi. Sư huynh nhất định phải dẫn ta đi, bằng không cô cô sẽ không cho ta đi.” Nàng cùng Thu Thủy Tuyệt trốn đi bị cô cô phát hiện, nghĩ đến rất khó đi nổi. Nàng không thể lưu lại được, làm vương Vũ quốc, nơi này đã có cô cô, nàng chỉ muốn là một người bình thường.

Đoạn Khinh Ngân trong nháy mắt hiểu ý tứ của Lưu Sương, nàng muốn đi Nguyệt quốc là vì Bách Lý Hàn. Hắn không nghĩ tới cô cô Lưu Sương còn sống, nhưng, nàng là người cuối cùng của Ngọc gia.

“Sương nhi, nàng thật sự muốn đi?” Thu Thủy Tuyệt hỏi.

“Thu Thủy, ngươi biết, ta không phải không cần thiên hạ! Hy vọng ngươi có thể yểm trợ ta, giúp ta thuận lợi rời đi.”

Thu Thủy Tuyệt nhíu mày, hắn biết trong lòng Lưu Sương đã quyết, liền không ngăn cản nữa.

Nhìn bọn họ đi xa, Thu Thủy Tuyệt nhìn bầy trời xanh lam, trong lòng một mảnh trống rỗng, hắn không biết rồi vận mệnh quốc gia tột cùng sẽ đi tới đâu.

Mai táng Đông Phương Húc Nhật xong, Lưu Sương liền cùng Đoạn Khinh Ngân rời Lăng quốc, có Thu Thủy Tuyệt yểm hộ, dọc đường coi như là thuận lợi.

Xe ngựa lớn, trong xe ngựa, bốn người ngồi, Lưu Sương cùng Đoạn Khinh Ngân mặt đối mặt, Hồng Ngẫu đối mặt cùng Thanh nhi.

Hồng Ngẫu một mực ở tại cung Lăng quốc, Đoạn Khinh Ngân lần này xuất cung liền đem nàng đi cùng, thấy Lưu Sương, chủ tớ hai người vô cùng mừng rỡ.

Xe ngựa càng gần Nguyệt quốc, tâm Lưu Sương càng thêm thấp thỏm. Là do tình cảm quê hương, nàng dù sao cũng đã sinh sống tại Nguyệt quốc hơn mười năm, nơi đó coi như cố hương của nàng, huống chi, nơi đó có người nàng đang lưu luyến.

Đoạn Khinh Ngân đã sớm nhìn ra tâm sự não nề của Lưu Sương, thở dài nói: “Sương nhi, ngươi có biets, tình thế ngày hôm nay của Nguyệt quốc vô cùng phức tạp?”

Nhìn thấy sư huynh nói thế, lòng Lưu Sương không khỏi cả kinh. Nguyệt quốc lúc này như thế nào loạn, nàng không hề biết, vội vàng hỏi: “Chuyện này… Sương nhi không biết! Sư huynh, Nguyệt quốc đã xảy ra chuyện gì?”

Đoạn Khinh Ngân nói, “Ta cũng không biết rõ, nghe nói, hoàng đế Nguyệt quốc bệnh nặng, hiện quyền lực rơi vào tay Trịnh hoàng hậu, Trịnh hoàng hậu liền điều phụ thân của bà ta là Trịnh Thác mang binh về Ngọc thành, đánh ngừa nội loạn. Lại nghe, hôm nay, Bách Lý Hàn cũng mang binh chạy về Ngọc thành, ta nghĩ, song phương không tránh được một hồi đại chiến.”

Trong lòng Lưu Sương cực kỳ lo lắng, “Sư huynh, người nói, Bách Lý Hàn có phần thắng không?”

Đôi mắt Đoạn Khinh Ngân nhìn chăm chú Lưu Sương, nàng vì Bách Lý Hàn mà khẩn trương, lòng không khỏi đau đớn.

“Hắn chắc chắn đã có chuẩn bị, bằng không, hắn sẽ không dễ dàng xuất binh thế.” Đoạn Khinh Ngân an ủi, âm thanh ôn hòa.

Lưu Sương làm sao không biết Đoạn Khinh Ngân đang an ủi nàng! Trịnh Thác đóng quân tại biên cương nhiều năm, trong tay nắm nhiều binh quyền, nghe nói quân của hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nếu như, hắn thật sự giam cầm hoàng thượng, nắm trong tay binh quyền kinh sư, Bách Lý Hàn làm sao có thể thắng được. Huống chi, nếu là hắn thực sự bị hàn độc, như vậy, Lưu Sương quả thực không dám nghĩ tới nữa.

“Sương nhi, không cần lo lắng, chúng ta đừng nghĩ nhiều! Có lẽ, sư huynh có thể giúp gì.” Đoạn Khinh Ngân vỗ vỗ tay Lưu Sương, phát hiện, tay Lưu Sương không còn lạnh như trước nữa.

“Sương nhi, hàn độc của muội.” Đoạn Khinh Ngân kinh ngạc hỏi.

Lưu Sương vốn không có định nói chuyện này cho sư huynh, bởi vì nàng cảm giác được phương pháp trừ độc của Bách Lý Hàn, khó mà mở miệng nói được. Lúc này thấy sư huynh hỏi, đành hàm hồ nói: “Sương nhi cũng không rõ lắm, cũng là hôm nay mới phát hiện, trên người hàn độc đột nhiên biến mất.”

Đột nhiên biến mất, như thế nào có thể?

Đoạn Khinh Ngân đột nhiên nhớ ra lần thấy Bách Lý Hàn, tóc hắn bạc trắng, lại phun ra máu tươi. Có lần trong quân đội lại đột ngột rời đi. Những điểm ấy đủ để chứng minh, hàn độc đã chuyển sang người Bách Lý Hàn.

Lưu Sương nhìn gương mặt sư huynh không ngừng thay đổi thần sắc, biết là sư huynh đã đoán ra. Sư huynh quá thông minh để nghĩ ra.

“Hàn độc có cách di dời sao, ta chưa bao giờ biết. Bách Lý Hàn vì sao biết?” Đoạn Khinh Ngân hỏi.

“Hắn từng nói, hắn cùng Vô Sắc có một giao dịch. Muội nghĩ, ước chừng là Vô Sắc nói cho hắn, nếu không sao hắn biết.”

“Vô Sắc, hắn đúng là một thầy thuốc giỏi, nếu có cơ hội, thật muốn gặp hắn.” Đoạn Khinh Ngân khẽ thở dài.

Lưu Sương cũng gật đầu im lặng, nghĩ Vô Sắc chuyên chế ra độc dược, cá mè một lứa với Đại Mi Vũ, trong lòng lạnh lùng, nếu như Vô Sắc có thể đi đúng đường, nhất định là một người thấy thuốc hiếm có.

Đoàn người ngày đi đêm nghỉ, nửa tháng, rốt cục đến Ngọc Thành của Nguyệt quốc.

Ngọc thành mặt ngoài êm đềm gió lặng.

Đoạn Khinh Ngân cùng Lưu Sương đứng ở ngoại ô cách 10 dặm, xa xa nhìn Ngọc thành.

Kia là tường thành bằng đất, nghe nói năm đó, khi xây dựng tường thành này, dùng đất sét hòa với nước mà dựng lên, mới có thể bền vững và màu sắc như thế, kiên cố bảo vệ. Mà lúc này, đứng trên tường thành, có cả bọn phản loạn.

Thủ hộ ở cửa kinh thành kiểm tra người qua lại rất chặt, hiển nhiên là sợ có người của Bách Lý Hàn trà trộn đi vào.

Lưu Sương nhìn lên bầu trời cao, ánh mặt trời dìu dịu.

“Sư huynh, hôm nay hắn ở nơi nào?” Lưu Sương hỏi.

Đến nơi, Đoạn Khinh Ngân liền cho thám tử đi dò tìm tin tức của Bách Lý Hàn, cũng là có một chút thông tin.

Binh lính của Bách Lý Hàn vừa mới một hồi giao chiến ngoài biên quan.

Vốn Trịnh Thác nghĩ muốn ngăn cản Bách Lý Hàn từ Kiếm Môn quan trở về nước, nhưng là binh lính của Bách Lý Hàn đi đường vòng từ Lăng quốc vào Nguyệt quốc, từ Kiếm môn qua những những binh lính phục kích của hắn bị đánh tơi tả. Quân Trịnh Thác ở Kiếm Môn quan rơi vào trong tay Bách Lý Hàn. Mà sau khi đại thắng, Bách Lý Hàn liền đem một vạn binh dọc theo hướng Ngọc Thành tiến quân, lúc này mới chạy tới miên ngoại, đống quân tại miên ngoại.

Nhưng là, Đoạn Khinh Ngân không có tin những tin này lắm, trực giác hắn thấy, bọn họ có thể thăm dò được tin tức, Trịnh Thác chắc chắn cũng thế, đội quân đang đóng tại miên thành kia, rất có thể chỉ là nghi binh kế. Nếu như tướng lĩnh chia thành từng tốp nhỏ, ra roi thúc ngựa, hôm nay đã phải đến Ngọc Thành.

“Thám tử hồi báo là đến miên thành, chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ở ngoại ô, hôm nay không thể tới Ngọc thành.” Đoạn Khinh Ngân nhìn trời nói.

“Không bằng đi ra Tĩnh tâm am đi, muội biết sư thái trong am.” Lưu Sương đáp.

Đoạn Khinh Ngân gật đầu, đoàn người liền hướng tĩnh tâm am đi.

Tĩnh tâm am vẫn như trước, thấp thoáng trong rừng đào, bất quá đã là mùa đông, đào trụi lá, nhìn cực kỳ thê lương. Lưu Sương nhớ ra, nàng cùng Bách Lý Hàn có một đoạn sai duyên gắn với lời vị ni cô trong am này, trong lòng khó tránh khỏi rối loạn lên.

Đi vào am ni cô, khói nhang quanh quẩn, Tĩnh tâm am có thứ khí khiến người khác quên hết trần tục.

Lưu Sương đứng trước phật, châm hương, quỳ gối trên đệm, bái tam xá. Nhìn khói hương bay vờn quanh tượng phật, nhịn không được liền cầu khẩn.

Trước kia nàng không tín phật, hôm nay, nàng có lẽ vẫn như trước không tin, nhưng lại không nhịn được mà quỳ xuống, bởi vì trong lòng nàng mong nhớ một người mà cầu khẩn. Cầu khẩn có Bách Lý Hàn trận chiến này có thể đại thắng, cầu khẩn dưỡng phụ dưỡng mẫu bình an, cầu khẩn sư huynh Thu Thủy Tuyệt tìm được hạnh phúc cho bản thân, cầu khẩn cô cô thuận lợi cai quản Vũ quốc. (Thế không có sư huynh a. T.T)

Ngộ Nhân sư thái mặc một bộ huyền sam, dáng vẽ vẫn phong thanh tiên cốt như trước. Sư thái chắp tay hình chữ thập, bình tĩnh tiếp đãi Lưu Sương

“Ngươi tại sao lại tới nữa?” Ngộ Nhân nói.

“Đúng, lần này ta lại tới nữa! Lần này cần phải làm phiền sư thái!” Lưu Sương mỉm cười nói, “Không biết sư thái có thể cho chúng ta nương nhờ mấy ngày ở đây.”

Ngộ Nhân nói: “Không sao, chỉ là nam nhân không thể ở lại am ni cô, hãy đến tạp viện sau am đi.”

Lưu Sương cảm kích bái tại, tiểu ni cô Thanh Trần thấy Lưu Sương, mừng rỡ vạn phần. Mấy người tiểu ni cô thu xếp một gian phòng cho Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu, Thanh nhi ở.

Đoạn Khinh Ngân cùng thị vệ được tiểu ni cô khác dẫn đến hạ viện. Đó là một nhà 3 gian gạch mộc, trong phòng để vài thứ đồ, cũng có giường, bình thường khi rảnh rỗi có phu nhân hay tiểu thư nào đi dâng hương dẫn theo thị vệ thì lưu lại đó.

Đoàn người ổn định trong am ni cô, Tĩnh tâm am là một nơi hẻo lánh, chỉ có một vài tiểu thư tới dâng hương, cực kỳ yên tĩnh, là một nơi tốt để tĩnh tâm. Chỉ là, lần này khác với lần khi Lưu Sương chưa gả. Trong lòng lo lắng cho Bách Lý Hàn, ban đêm không tài nào chợp mắt được.

Khoác thêm áo lên, nàng ra trước am ni cô ngồi, ngẩn người nhìn lên trời. Trăng mới nhú, trên bầu trời lấp lánh ngàn vạn tinh tế, bóng đêm cực mỹ.

Đột nhiên, một bóng đen từ trong bóng cây nháy mắt bay qua, chớp mắt, đã biến mất trong trời đêm. Lưu Sương kinh hãi đứng lên, hướng theo bóng đen biến mất, nàng đuổi theo, nàng nhận ra, là sư huynh Đoạn Khinh Ngân. Đã trễ thế này, huynh ấy còn đi đâu?

“Bạch thí chủ, ngươi lo lắng cho người kia?” Ngộ Nhân không biết từ khi nào đứng sau Lưu Sương, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhẹ nhàng tụng kinh.

“Sư thái, trễ thế này, ngài vẫn chưa đi nghỉ?”

“Ngộ Nhân nhàn nhạt nói: “Bần ni ngủ muộn, cũng không biết tại sao trễ thế này, Bạch thí chủ còn chưa ngủ? Có chuyện gì trong lòng?”

Lưu Sương gật đầu.

“Tất cả tự có duyên pháp, không cần lo lắng, mọi người tự có cho riêng mình một số phận. Thí dụ như, vừa rồi, vị thí chủ kia, mặc dù cùng Bạch thí chủ không có duyên vợ chồng, nhưng là, đã có một loại duyên pháp khác.” (ai cần duyên pháp khác….)

“Nhân duyên huynh muội?” Lưu Sương hỏi.

Ngộ Nhân khẽ lắc đầu.

Đó là duyên pháp gì? Một loại duyên pháp khác, nàng thật sự nghĩ không ta, trừ duyên vợ chồng, duyên huynh muội, nàng cùng sư huynh còn có duyên pháp gì chứ.

“Đó là duyên gì, xin sư thái nói cho kẻ ngu muội này biết.” Lưu Sương tò mò hỏi.

Ngộ Nhân lắc đầu: “Xin thứ cho bần ni chỉ có thể nói thế. Đêm đã khuya, mời sớm an giấc đi.”

Lưu Sương biết Ngộ Nhân không muốn nói, nàng cố hỏi cũng vô ích. Lập tức gật đầu, nàng biết lo lắng cũng vô dụng, xoay người vào sương phòng. Hồng Ngẫu cùng Thanh nhi sớm đã ngủ say, hai nha đầu này, ngủ thật ngon.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Sương liền đến sau tạp viện tìm Đoạn Khinh Ngân.

Đoạn Khinh Ngân đang rửa mặt, thấy Lưu Sương mỉm cười nói: “Sương nhi, ta đã dò thăm đến tin tức của hắn.”

Trong lòng Lưu Sương vui vẻ: “Sư huynh, hắn ở nơi nào? Chúng ta có thể… thấy hắn lúc này không?”

“Sương nhi, muội tốt nhất ở yên trong am, không được đi đâu, hắn đã quyết định tiến công. Mấy ngày nay ta muốn đi trợ chiến. Nếu như chiến sự kết thúc, các ngươi là có thể gặp mặt.”

Thần sắc Lưu Sương lập tức ảm đạm, nhưng nàng biết chính mình đi tìm hắn, lại làm phiền thêm cho hắn, ai bảo nàng không có võ công chứ, ngay cả chính mình cũng bảo vệ không được.

“Vâng, Sương nhi sẽ ở yên trong am, sư huynh, các người phải cẩn thận a!”

Đoạn Khinh Ngân gật đầu, đem đem một số bình thuốc cho Lưu Sương. Sau đó, đưa thị vệ đi trợ trận Bách Lý Hàn.

Chờ đợi là một thứ thời gian dày vò, Lưu Sương cuối cùng lãnh hội được cảm giác một ngày dài như một năm, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể mỗi ngày đốt một nén nhang khấn phật, cầu mong bình an cho người thương nhớ

Lưu Sương mặc dù không thể ra am, nhưng Đoạn Khinh Ngân đã dặn dò thị vệ mỗi ngày sẽ ra ngoài tìm hiểu 1 số tình hình

Nghe nói quân đến gần thành bị quan Trịnh Thác ngăn chặn, một hồi đại chiến nổ ra. Chẳng lẽ Bách Lý Hàn thật sự đang ở miên thành? Cũng không giống như Đoạn Khinh Ngân đã tưởng tượng, hắn thật sự đã đến Ngọc Thành sao?

Lưu Sương càng thêm lo lắng, kỳ thật nàng biết Bách Lý Hàn không thể nào dễ dàng xuất binh như vậy được, Hoàng thượng Thái hậu vẫn bị Trịnh Hoàng hậu khống chế như trước, hắn cố kỵ là vì hai người đấy.

Đêm hôm đó, trong đêm, tiếng chuông nhẹ nhàng bay đi, Tĩnh tâm am trở lại sự yên tĩnh.

Dùng qua bữa tối, Hồng Ngẫu cùng Thanh nhi liền ngồi dưới ánh đèn chăm chú làm vài việc, hai người cũng vô cùng buồn chán, liền sớm bắt đầu may quần áo cho Lưu Sương.

Trong lòng Lưu Sương buồn bực, liền muốn đọc kinh phật, nàng giở sách ra dưới ánh nến, Nhưng trong lòng có chuyện, lại thêm kinh văn thư văn tự phiền phức, nhìn một lúc lâu, không có coi được gì. Đành phải để xuống, ngồi trong phòng ngẩn người.

Ánh nến lóe lên một chút, nàng đột nhiên cảm nhận được một mùi hương thơm ngát. Không phải mùa hoa, bên trong phòng cũng không có hoa, bên trong viện cũng không có hoa, tại sao lại có mùi hoa? Trong lòng Lưu Sương lập tức sinh cảnh giác, nàng mặc dù không ngửi được mùi hoa kia là hoa gì, nhưng cảm giác được đó là mê hương.

Trên người nàng có chút thuốc để giải độc, nhưng đối với mê hương lại không có tác dụng gì. Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy đầu mơ màng, ánh đèn tắt, bóng dáng Hồng Ngẫu và Thanh Nhi hiện ra thật nhiều.

Vào lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh đánh nhau, tựa hồ như có người vào trong phòng, Lưu Sương cảm thấy thân thể bị một người bế lên, mà Thanh Nhi cùng Hồng Ngẫu thì bị mê hương làm cho ngã nhào xuống đất

Lòng nàng cực kỳ lo lắng, cố hết sức mở mắt nhìn người trước mặt, chút ý thức sót lại nghe thấy một mùi hương thoang thoảng, chẳng lẽ là nữ tử? Nhưng là, hương kia không phải mùi son phấn nữ tử hay dùng.

Không kịp hiểu rõ sự việc, chỉ thấy một màn đen ụp tới, bên ngoài tiếng đánh nhau như rời xa dần, nàng cuối cùng mất đi ý thức hoàn toàn.

Tỉnh lại thì, thân ở một gian phòng nhỏ, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, chiếu sáng gian nhà nhỏ hẹp. Bên trong phòng không có cửa sổ, không biết bên ngoài trởi như thế nào.

Là ai đưa nàng đến nơi này? Lưu Sương biết các thị vệ võ nghệ cao cường, rất khó mà cướp nàng từ nay bọn họ đi được.

Càng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái là người kia làm sao biết nàng ở tại Tĩnh Tâm am, chẳng lẽ vừa đến đây, đã có người theo dõi bọn họ sao. Nhưng là,sư huynh cảnh giác như thế, sao lại không phát hiện ra?

Đang suy nghĩ mien man, ánh nến đột nhiên lập lòe, trên tường xuất hiện một bóng đen. Lưu Sương quay đầu lại, mới phát hiện cửa đã bị mở ra tự khi nào.

Vô Sắc một thân cẩm phục màu đen, tựa như ánh đen trong đêm, cười vô sỉ đối với Lưu Sương. Nụ cười dưới ánh nến trông thật tà mị.

“Bạch cô nương, nơi này thế nào, có phải là u tĩnh hơn nhiều so với Tĩnh Tâm am không!” Vô Sắc chậm rãi bước đi thong thả trong phòng, đưa tay đóng cửa lại

Dĩ nhiên là hắn, ngẫm lại trừ hắn ra, không còn ai lại làm như vậy.

“Làm sao ngươi biết ta ở Tĩnh Tâm am?” Lưu Sương lãnh thanh hỏi.

“Chuyện này có khó khăn gì? Trong thiên hạ có chuyện gì mà Vô Sắc ta không làm được!” Vô Sắc cuồng ngạo nói

Lưu Sương ngây ngốc, thật sự không nghĩ ra Vô Sắc làm sao tìm được nàng, chẳng lẽ trong thị vệ của sư huynh có nội gián

Vô Sắc nhìn bộ dạng nghi hoặc của Lưu Sương, thần bí cười một tiếng, đưa tay móc từ trong áo ra một cái lúi nhỏ, khom lưng đặt trên bàn.

Lưu Sương nghi hoặc nhìn chăm chú cái túi nhỏ, chốc lát, từ bên trong xuất hiện một tiểu chồn, lông màu trắng, đôi mắt mở to tò mò nhìn Lưu Sương.

Vô Sắc vươn tay, dịu dàng ẵm tiểu chồn.

“Chồn nhi được ta dưỡng từ nhỏ, thế nào, rất đẹp phải không?” Mắt phượng Vô Sắc mê hoặc hỏi.

Đẹp, đẹp, nhưng Lưu Sương không hiểu Vô Sắc đưa ra tiểu chồn này làm gì?

“Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta gặp mặt trên chiến trường không? Một lần kia ta bỏ trên người ngươi một thứ bột, thuốc bột này mùi rất đạm, người khó phát hiện ra được, nhưng lại, nó có thể nghe thấy được! Hơn nữa, loại thuốc bột này khi dính lên người, muốn rửa đi vô cùng khó, rất lâu mùi mới có thể biến mất” Vô Sắc vuốt ve tiểu chồn, mỉm cười nói

“Nguyên lai, chính là nó tìm được ta?” Lưu Sương kinh dị hỏi, không nghĩ tới Vô Sắc là kẻ cổ quái, ý nghĩ cũng kỳ quái

Người này thật sự là khó phòng bị, ai có thể nghĩ, hắn thông qua tiểu chồn này tìm được nàng?

“Nơi này là nơi nào. Tại sao ngươi muốn dẫn ta tới đây?” Lưu Sương nhìn quanh một hồi, có thể xác định phòng nhỏ này là mật thất.

“Nơi này là hoàng cung!” Vô Sắc đang bế tiểu chồn, tự nhiên ngồi vào ghế trong mặt Lưu Sương.

Lưu Sương không nghĩ tới Vô Sắc lại dẫn nàng tới hoàng cung. Đã sớm phỏng đoán Vô Sắc là người bên cạnh Trịnh hoàng hậu. xem ra không có sai.

“Vô Sắc, rốt cục ngươi muốn gì? Chẳng lẽ ngươi muốn trợ Trịnh hoàng hậu chiếm thiên hạ sao?” Lưu Sương hỏi.

“Có gì không thể sao?” Vô Sắc nhàn nhạt cười nói.

Lưu Sương biết không thể nói lý với tên này, biết hắn dù hỏi nữa cũng không hỏi được gì, liền không để ý tới hắn nữa.

“Ngươi không hỏi ta là ta đưa ngươi tới hoàng cung làm gì sao?” Vô Sắc thấy Lưu Sương trầm tĩnh như thế, chính mình không nhịn được mà hỏi.

“Nếu ngươi đã muốn nói, tất gì ta phải hỏi!’ Lưu Sương lạnh lùng nói

“Ha ha ha, ngươi quả là một người thú vị. Nói như thế này, ta gọi ngươi tới nơi này, là muốn cùng ngươi đánh cuộc.” Vô Sắc đem tiểu chồn cho lại vào trong túi, nhét vào trong tay áo.

“Đánh cuộc cái gì?” Lưu Sương lãnh thanh hỏi, nàng không hứng thú chơi đùa cùng hắn.

“Ngươi không phải rất muốn biết Hoàng thượng bị bệnh gì sao? Nghe nói y thuật của ngươi cũng không tệ. Ta có thể mang ngươi đi gặp hắn, nếu như, ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho hắn, ta cũng không giúp Trịnh hoàng hậu nữa, thế nào? Vô Sắc tà khí cười cười, trong mắt lóe lên tia sáng.

Lưu Sương thật sự không hiểu Vô Sắc tính toán cái gì, nhưng là, trước mắt nghe kiểu đánh cuộc thật có mị lực. Nếu như có thể gặp Hoàng thượng, nghĩ ra biện pháp cứu Hoàng Thượng ra khỏi cung, là chuyện không thể tốt hơn.

“Đánh cuộc hay không đánh cuộc?” Vô Sắc nhíu mày, cười hỏi.

“Hoàng thượng bị bệnh gì?” Lưu Sương hỏi, nếu như bệnh hoàng thượng không có thuốc chữa, nàng y thuật cao tới đâu, cũng là vô dụng.

“Ngươi nhìn sẽ biết, bất quá, ta có thể nói cho ngươi, tuyệt đối không phải là bệnh vô phương cứu chữa, nhưng là, nghĩ muốn chữa, cùng không dễ. Nếu như ngươi không chữa nổi bệnh cho hắn, vậy ngươi liền cùng trong cung với hắn chờ chết đi.”

“Hảo, cái này ta đồng ý đánh cuộc.” Lưu Sương nói.

Toan đứng lên, cuộc đánh cược này, chỉ cần có một tia hi vọng, nàng nhất định phải chữa khỏi cho hoàng thượng.

“Hảo, ngày mai ta liền mang ngươi đi ra ngoài, bất quá trước khi ra khỏi đây, nhớ kỹ hay biến đổi khuôn mặt ngươi đi một chút. Trong cung, đều là người của tên quỷ Trịnh Thác, đi ra ngoài phải cẩn thận từng bước.” Vô Sắc nhắc nhở nói.

Đêm thứ hai, Lưu Sương vừa mới dịch dung xong, Vô Sắc liền đã tới.

Hắn mang đến một bộ trang phục thái giám cho Lưu Sương, còn đem theo một tên tiểu thuận tử cho nàng. Tên này còn nhỏ nhưng có lẽ sẽ hữu dụng.

Vô Sắc đưa Lưu Sương đi, nguyên lai mật thất đặt trong một hoa viên núi giả cực kỳ bí mật.

Mặc dù đã là đầu mùa đông, nhưng hoa viên của hoàng gia vẫn không hề khô héo, Lưu Sương cùng với Vô Sắc đi ra ngoài,

Hóa trang thành tiểu thái giám, Lưu Sương không quen, nhìn qua Vô Sắc cũng là một thân y phục thái giám, không khỏi có chút buồn cười. Bất quá nghĩ, một người đàn ông, muốn trốn trong cung, đương nhiên phải làm thái giám.

Nhưng là, không biết hắn thực sự có phải là thái giám không? Chẳng lẽ thực sự là thái giám? Bởi vì tính tình rất cổ quái.

Bởi vì trời tối, trong cung không có nhiều người, nhưng là có từng tốp cấm vệ quân đi tuần. Lưu Sương phỏng đoán những cấm vệ quân này hơn nửa là binh lính của Trịnh Thác, nàng bình tĩnh chậm rãi đi tới.

“Thôi tổng quản, đã trễ thế này, còn muốn đi bái kiến Hoàng Thượng sao?” một tên cầm đầu tốp binh lính lớn tiếng hỏi.

Lưu Sương không nghĩ tới Vô Sắc họ Thôi, kinh ngạc nhìn hắn một cái, lại thấy thần sắc hắn cực lãnh đạm, cực kỳ ngạo mạn hướng tới mấy tên lính kia mà gặt đầu, không hề nói chuyện, tiếp tục đi.

Phía sau truyền đến một số giọng to nhỏ bàn luận: “Không phải là Tổng quản sao? Thần khí cái gì?”

Chỉ thấy tay áo Vô Sắc nhất động, liền nghe tên binh sĩ kêu lên “ ai u” một tiếng ngã nhào xuống đất. Mấy tên cấm vệ quân còn lại cuống quýt vây quanh hắn, không bị đánh nhưng cũng nhào xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Lưu Sương âm thầm kinh hãi, nghĩ lầm tên Vô Sắc này, khó mà đùa cợt với hắn, người khác nói bậy một chút, chắc chắn mất mạng.

Chỉ trong chốc lát đã tới Long Uyên Cung của Hoàng thượng.

Lúc này đã là giờ hợi (tầm 9 đến 11h đêm), Long Uyên Cung đèn dầu vẫn sáng rỡ. Từ cửa sổ những ánh đèn hắt ra, nhảy nhót, biến hóa kỳ lạ.

Mặc dù Lưu Sương không hiểu về võ công, nhưng là vừa tiến vào Long Uyên cung, liền cảm giác một tia hàn khí, có thể thấy, trong cung này bố trí khá nhiều binh. Muốn đem hoàng thượng ra ngoài cung, xem chừng khó hơn lên trời.

Lưu Sương hướng ra ngoài cửa điện, ngoài cửa, có cấm vệ quân phụ trách, vô cùng tĩnh mịch.

Nhưng, những tên này không hề ngăn trở Vô Sắc, xem ra, Vô Sắc thường thường ra vào nơi này.

Những thủ vệ thủ hộ ngay cửa đại điện vừa nhìn đã biết không phải thứ lưu manh du thủ du thực, người mặc chiến giáp, mắt sáng như đuốc.

Đối diện với Vô Sắc, mấy tên này không ngăn cản, nhưng lại đưa đao ngăn cản Lưu Sương:

- Người này là ai? Sao chưa bao giờ thấy xuất hiện trong cung?

Âm thanh Vô Sắc lạnh lùng nói:

- Hắn là đồ nhi của ta, đi cùng với ta, tên là Tiểu Thuận Tử.

Thị vệ nghe xong liền hạ đao xuống.

Lưu Sương sờ sờ đầu vai, tựa hồ vẫn còn cảm nhận được hàn khí của thanh đao kề trên cổ.

Bên trong Long Uyên Điện im ắng, cung nữ thái giám đứng hầu ở trong điện không phát ra một tiếng động, rõ ràng là có rất nhiều người, nhưng không khí lại trầm lặng như không có một ai tại đây.

Đột nhiên đằng sau chiếc bàn to có thanh âm sột soạt, một bóng người từ từ đứng lên từ phía sau bàn, chính là hoàng thượng toàn thân mặc long bào màu vàng sáng.

Lưu Sương hoảng sợ, nàng không ngờ hoàng thượng lại ngồi lọt thỏm trong ghế như thế. Lúc này hắn nghe thấy Vô Sắc đến mới ngồi thằng người dậy, một đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Vô Sắc.

- Ngươi mang đến Mê Hồn đan?

Thanh âm hoàng thượng khẽ run, giọng nói có vẻ gấp gáp.

Hoàng thượng ngay trước mắt đã không phải là người mà Lưu Sương nhìn thấy mấy tháng trước, một người tuy ôn hòa nhưng không thiếu phần uy nghiêm. Giờ phút này, hoàng thượng trông thực tiền tuỵ, hai gò má hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, nhìn thoáng qua có vẻ ốm yếu.

Tuy nhiên, bộ dạng này cũng không phải bộ dạng bệnh nặng, hắn nhìn thấy Vô Sắc liền đứng ngay dậy mà bước xuống, bước chân dồn dập nghênh đón Vô Sắc.

- Trẫm cần Mê Hồn đan!

Hắn vươn tay nói với Vô Sắc.

- Hoàng thượng, đừng nóng vội, của ngài đây!

Vô Sắc vừa nói vừa rút từ trong lòng ngực ra một gói gấm, nhẹ nhàng mở ra, từng viên thuốc màu trắng tinh hiện ra từ trong túi gấm.

Lưu Sương còn chưa kịp nhìn rõ thì hoàng thượng đã vươn tay, một tay cầm túi thuốc, một tay cầm ngay một viên, cũng không cần dùng nước mà trực tiếp nuốt ngay một viên.

Lưu Sương không ngờ hoàng thượng lại hành động thế này, thật sự xảy ra chuyện gì? Hình dáng hắn lúc này không giống như bị bệnh nặng, mà giống như là trúng độc lại không có thuốc giải hơn.

Lưu Sương nhướng mày nhìn Vô Sắc có ý dò hỏi, Vô Sắc cũng không nói gì, sau khi dâng Mê Hồn đan cho hoàng thượng xong liền cáo từ. Lưu Sương chỉ biết đi theo sau hắn.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Ra khỏi Long Uyên Điện, Lưu Sương thấy xung quanh không có ai, liền nhanh chóng hỏi Vô Sắc.

Vô Sắc cũng không trả lời trực tiếp, chỉ thản nhiên nói:

- Đêm nay ngươi ở tại phòng ta đi.

Lưu Sương trăm ngàn lần không muốn, nhưng ngoài việc đi theo sau Vô Sắc, nàng không có nơi nào để đi, chẳng lẽ lại trở về mật thất sao? Nàng mơ hồ cảm thấy Vô Sắc không có địch ý với nàng.

Lưu Sương rất muốn biết cuối cùng là hoàng thượng bị trúng loại độc gì, nhưng nàng chỉ còn cách ngụ tại phòng của Vô Sắc.

Về đến phòng, Vô Sắc thắp nến, ngồi xuống ghế, cười cười cùng Lưu Sương, nụ cười kia ánh lên vẻ tà mị trong ánh nến lung linh.

- Hoàng thượng rốt cuộc bị làm sao vậy?

Lưu Sương lo lắng hỏi han, nàng cũng không rãnh ngồi thưởng thức nụ cười của hắn.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Vô Sắc dùng ngón tay vẽ vẽ lên bàn, hỏi ngược lại.

- Ta chưa từng thấy bệnh nào lại như vậy, ta khẳng định hoàng thượng đang bị trúng độc!

Lưu Sương quả thật chưa từng thấy loại bệnh này.

- Không sai, ngươi rất thông minh, không bắt mạch mà cũng biết hắn trúng độc.

- Loại độc này không có giải dược sao?

Lưu Sương nhíu mày nói, nếu không Vô Sắc cũng không cần nàng đến để trị liệu.

- Vừa rồi ngươi cũng nhìn ra được, hoàng thượng dùng Mê Hồn đan mới trở nên như vậy. Mê Hồn đan được làm ra từ chiết xuất của quả anh túc, sau khi dùng sẽ có tác dụng tâm trí thanh thản, phiêu phiêu như tiên. Tuy nhiên, nhưng khi cơn nghiện phát ra thì không có thuốc nào chữa được, chỉ có độc tính của chính anh túc mới có thể hóa giải.

- Cho nên người nào đã trúng phải độc của Mê Hồn đan thì chỉ có thể không ngừng ăn Mê Hồn đan, lấy độc giải độc, uống rượu độc giải khát có phải không?

Lưu Sương vô cùng phẫn nộ, thanh âm cũng trở nên run rẩy.

Vô Sắc tựa hồ coi thường sự tức giận của nàng, mỉm cười gật gật đầu mà nói:

- Không sai, ngươi nói rất đúng. Vì thế, khi dùng Mê Hồn đan lâu dài thì cũng coi như đang tự sát một cách chậm chạp.

- Loại độc này là do ngươi luyện chế ra!

Lưu Sương nghiến răng nghiến lợi nói.

Nàng tuy biết cây anh túc có thể làm cho người ta mê ảo, nhưng nàng không ngờ khi dùng nó để điều chế Mê Hồn đan lại có độc tính lớn đến vậy. Trên đời này, người có thể luyện chế độc dược cao cấp đến mức này, ngoài Vô Sắc thì còn có thể là ai?

- Không sai, do chính ta luyện chế ra, nhưng ta lại không nghĩ ra, độc dược của nó khi phát tác lại mang đến cảm giác khó chịu đến thế này. Ta cũng không nghĩ tới, ta lại không thể chế ra giải dược.

Trong mắt Vô Sắc đúng là hiện ra quang mang hối hận.

Hắn cũng biết hối hận?

- Hoàng thượng do bị Mê Hồn đan khống chế nên mới giao toàn bộ quyền hành trong chiều cho hoàng hậu?

- Không sai! Khi Mê Hồn đan phát tác thì ngươi giống như bị hàng vạn hàng nghìn con kiến cắn khắp người, không một chỗ nào không ngứa, không một chỗ nào không đau. Hoàng thượng luôn sống trong cảnh sung sướng, làm sao chịu nổi cảm giác này, vỉ thế mới đáp ứng điều kiện của hoàng hậu. Hiện giờ, trong tim hắn ngoại trừ Mê Hồn đan thì chẳng còn gì, kể cả giang sơn xã tắc.

- Ngươi… Ngươi…. đúng là trợ thủ đắc lực của hoàng hậu a!

Trong lòng Lưu Sương căm giận, lời nói ra tràn ngập vẻ giễu cợt.

- Thì sao? Ngươi nghĩ ngươi có thể giúp hoàng thượng giải được cơn nghiện của Mê Hồn đan sao? Nếu không thể thì liền mở miệng nhận thua đi!

Vô Sắc lạnh lùng nói.

Lưu Sương đứng dậy, chậm rãi rảo bước xung quanh phòng.

- Cơn nghiện của hoàng thượng bao lâu tái phát một lần?

Lưu Sương đột nhiên hỏi.

- Hiện giờ thường xuyên hơn so với lúc đầu, khoảng hai ngày là phát tác một lần.

Lưu Sương biết, nếu muốn cai nghiện loại độc này, nhất định phải làm cho hoàng thượng ngừng dùng Mê Hồn đan. Tuy nhiên, nếu đột nhiên ngưng sử dụng Mê Hồn đan, hoàng thượng tất phải chịu cảnh tra tấn như luyện ngục, mà hoàng thượng thì chắc chắn không thể chịu nổi sự thống khổ như thế.

Lưu Sương chợt nhớ tới chính bản thân mình trúng hàn độc, khi đó vùa lạnh vừa đau đớn, tình cảnh như vậy người khác khó mà chịu nổi. Hiện giờ xem ra, Mê Hồn đan này khi phát tác cũng không kém bao nhiêu, có lẽ còn lợi hại hơn cả hàn độc.

Lúc trước, khi nàng bị hàn độc phát tác, làm cách nào để vượt qua?

Lưu Sương vẫn còn nhớ rõ, mỗi lần màng bị hàn độc phát tác, sư huynh đều không ăn không ngủ ngồi đánh đàn cho nàng nghe, dùng tiếng đàn êm tai phân tán sự chú ý của nàng, khi đó làm nàng giảm bớt suy nghĩ về sự đau đớn. Nói vậy, phương pháp này cũng có thể dùng để cứu hoàng thượng.

Còn có sự dỗ dành nữa, dùng người hoàng thượng thương yêu quan tâm nhất dỗ dành hắn. Người hoàng thượng yêu thương nhất là ai đây? Nhất định không phải là Trịnh hoàng hậu, có lẽ là Trầm hoàng hậu đã qua đời và Bách Lý Hàn.

Lưu Sương cúi đầu trầm tư, không chú ý đôi mắt đen nhánh sau thẳm của Vô Sắc đang ngắm nhìn nàng.

Lưu Sương khi suy nghĩ đúng là xinh đẹp, có một loại khí chất siêu phàm thoát tục phong vận.

- Đang suy nghĩ biện pháp sao?

Vô Sắc hí mắt hỏi.

- Vô Sắc, trong tay ngươi còn có bao nhiêu Mê Hồn đan?

Lưu Sương đi đến trước mặt Vô Sắc mà hỏi.

Vô Sắc lấy ra từ trong tay áo một cái túi nhỏ, đem Mê Hồn đan đổ vào mâm sứ trước mặt rồi nói:

- Còn nhiêu đây, năm viên!

Lưu Sương nhìn từng viên thuốc Mê Hồn đan trong mâm sứ. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng mà sờ lên viên thuốc, chính là những viên thuốc nhìn như châu tròn ngọc sáng, nhưng nó lại là một loại độc dược đáng sợ, tà ác đến cực điểm.

- Vô Sắc, ngươi đem những viên thuốc này làm cho nát vụn, tăng thêm một số dược vật khác, từ đó lại tạo thành mười lăm viên, nhưng lượng Mê Hồn dược lại giảm bớt đi.

Lưu Sương nhẹ giọng nói.

Vô Sắc nhíu mày nói:

- Thật là một phương pháp tốt!

Lập tức, hắn đưa tay bóp nát năm viên thuốc kia, lại tăng thêm một sốt thảo dược giải độc thông thường, chỉ trong chốc lát, hắn liền biến năm viên thuốc thành mười lăm viên.

- Vô Sắc, ta muốn biết, ngươi không phải muốn giúp hoàng hậu sao? Vì sao bây giờ lại ra tay cứu hoàng thượng?

Biểu hiện lúc này của Vô Sắc chẳng khác nào hắn đang đối đầu với hoàng hậu, nếu không, hắn cũng không mang Lưu Sương theo để giải độc cho hoàng thượng.

- Thật vậy sao? Ta đánh cuộc với ngươi, nếu ngươi thua, ta sẽ tiếp tục giúp cho hoàng hậu!

Vô Sắc cười vô tư.

Lưu Sương cười cười, lần đầu tiên nhìn thấy Vô Sắc, nàng liền cảm giác được hắn không phải là một người xấu không có khả năng phục thiện. Có lẽ, trợ giúp hoàng hậu, thật sự giống như hắn nói, chỉ là vì thích thú, đến thời điểm mấu chốt cuối cùng, hắn cũng sẽ dựa vào lương tâm của mình mà kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm.

Màn đêm buông xuống, ngày thứ hai, Lưu Sương theo Vô Sắc bắt đầu giải độc cho hoàng thượng.

May mà lúc này hoàng hậu không rảnh rỗi để bận tâm về hoàng thượng, chỉ nhắc Vô Sắc mỗi ngày đều đúng hẹn mang thuốc cho hoàng thượng.

Lưu Sương tự mình kiểm nghiệm mức độ trúng độc của hoàng thượng, tình trạng này, ngoài một chữ “thảm” thì không còn từ nào để hình dung.

Thừa dịp cơn nghiện chưa phát tác, Lưu Sương liền đem ý tưởng cai nghiện nói cho hoàng thượng nghe, cái hoàng thượng trúng chính là Mê Hồn đan, cũng không phải loại hồ đồ, hắn cũng biết rõ sư nguy hại của Mê Hồn đan, ngay lập tức liền gật đầu đáp ứng, đồng ý cho Lưu Sương và Vô Sắc trói hắn lại, hơn nữa miệng còn bị nhét vải, tránh tình trạng khi lên cơn nghiện thì gào thét, kinh động thị vệ bên ngoài.

Tuy nhiên, lúc độc phát chân chính thì hoàng thượng cơ hồ chịu không nổi, hắn thống khổ vô cùng, thậm chí lấy đầu đập vào tường, máu chảy lênh láng, vô cùng điên dại.

Lưu Sương lấy đàn ngọc ra, khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu gãy.

Khúc nhạc nàng đàn chính là Thanh Tâm Chú, là do chính nàng ngộ ra lúc ở Tĩnh Tâm am. Nàng hi vọng khúc nhạc mang âm hưởng phật môn sẽ giúp hoàng thượng trừ bỏ tâm ma trong lòng.

Tiếng đàn réo rắt vang lên, giống như nước sông chảy bình thản đạm bạc, trôi nổi khắp điện.

Tựa hồ hoàng thượng khôi phục được một chút lý trí, từ từ trở nên bình thản. Tuy nhiên, cơ thể của hắn vẫn đang vừa ngứa vừa đau.

- Không được, trẫm cần Mê Hồn đan!

Trong miệng hắn nhét vải, nhưng qua thanh âm ồm ồm trong miệng của hắn, Lưu Sương có thể nghe ra hắn nói cần Mê Hồn đan.

Lưu Sương ở bên cạnh đánh đàn, một bên nói nhẹ bên tai hoàng thượng:

- Hoàng thượng, người nhất định phải chịu đựng, không nên dễ dàng buông bỏ, nếu không, người không thể gặp lại hoàng tôn của mình. Người sắp có hoàng tôn rồi!

Hoàng thượng thất thần nhìn Lưu Sương, nhìn thấy nét mặt không có biểu hiện gì lạ lùng của tiểu thái giám trước mặt, đôi mắt đen láy ôn nhã bình tĩnh, tự hồ có một chút quen thuộc. Trong đầu hắn linh quang chợt lóe, hắn nói một cách run rẩy:

- Ngươi là… là… Bạch Lưu Sương??!!

Lưu Sương rơi lệ gật gật đầu.

Trên mặt hoàng thượng đột nhiên tỏ ra mừng rỡ vô cùng, sau đó, lại chuyển thành thần sắc kiên định, hắn vẫn quay cuồng vì bị độc dược của Mê Hồn đan tra tấn, nhưng trong miệng đã không còn gào thét cần tới Mê Hồn đan.

- Ngươi nói gì với hoàng thượng vậy?

Vô Sắc tò mò đi đến bên người Lưu Sương mà hỏi.

Lưu Sương lắc đầu nói:

- Bí mật!

Lúc này đây, cơn nghiện phát tác, hoàng thượng cuối cùng cũng vượt qua.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT