watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Truyện sắc hiệp - Tiểu Dã Phượng Bị Hãn Long Giam Cầm

Chương 3

Hừ hừ, kẻ ngu ngốc kia liền ngoan ngoãn cưới Thiên Mân công chúa đi! Chúc phúc hắn, ha ha…… 

Tần Túy Nguyệt uống trà, tưởng tượng biểu tình khi Hách Liên Sí biết bị nàng lừa, nhịn không được khóe môi gợi nụ cười đắc ý. 

Chờ kẻ ngu ngốc phát hiện khi bị lừa, cho dù tức giận nàng đi chăng nữa thì cũng không có cách, dù sao hắn nhất định sẽ không tìm thấy nàng, bởi vì, đêm đó nàng không kịp cùng hoàng đế phụ thân ăn mừng, liền mau thu thập hành lý suốt đêm thoát đi kinh thành. 

Hừ! Nàng cũng không phải ngu ngốc, sao vẫn ở trong cung chờ bị phát hiện? Đương nhiên là muốn trước trốn rồi ── tựa như năm đó giống nhau. 

Nhưng mà, thật không nghĩ tới hắn chính là thái tử Hãn Long quốc, cái “Hãn Long tướng quân” mà các quốc gia phải kinh sợ 

Nàng từng nghe nói, hắn là võ tướng Hãn Long quốc, không chỉ có võ nghệ cao cường, tinh ranh hơn các loại binh pháp, lãnh đạo Hãn Long quân đánh các dân tộc rãi rác không phục tùng Hãn Long quốc, thậm chí thống hợp bọn họ, làm cho quốc lực Hãn Long quốc càng cường đại. 

Tuy rằng thân là thái tử, trong trận chiến hắn không núp đi, ngược lại còn xung phong đi đầu, làm gương cho binh sĩ, tuyệt không làm cho thủ hạ dễ dàng toi mạng. 

Hắn bách chiến bách thắng, tuổi còn trẻ liền đạt được danh hiệu “Hãn Long tướng quân”, là đế vương tương lai mà mỗi người trong Hãn Long quốc tôn sùng. 

Sau khi trốn về Hoan Hỉ thành, vì tò mò, nàng từng viết thư hỏi hoàng đế phụ thân chuyện năm đó. 

Nghe phụ thân nói, khi đó Hách Liên Sí tiểu nam hài không buông tay luôn luôn tìm nàng, vững chắc tin tưởng thấy được nàng, hoàng đế phụ thân đành phải giả ngu, kêu các tiểu cô nương trong cung cho hắn nhìn xem. 

Kết quả…… Đương nhiên là tìm trong vô vọng! 

Ha ha! Nhân vật mà hắn cần tìm là nàng sớm rời đi hoàng cung. 

Mà lần này hắn lại bị nàng đùa giỡn, nàng nghĩ, lấy cá tính cuồng vọng của tên kia, nhất định sẽ giận đến phát điên. 

“Hừ! Hách Liên Sí, dự đoán được ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Nằm ở ghế quý phi, Tần Túy Nguyệt hừ nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lộ vẻ bất tuân. 

“Ai nghĩ đều đừng nghĩ?” 

Một bóng dáng nhỏ nhắn đỏ tươi đi đến, cũng không hỏi chủ nhân có đồng ý không, thẳng ngồi vào ghế, một bên phe phẩy cây quạt hoa đào trên tay, một bên vì chính mình châm ly trà. 

Tần Túy Nguyệt liếc mắt nhìn người mới tới, cánh môi tức giận đến hớt lên “Hoa Hỉ Nhi, ban ngày ban mặt, Túy Nguyệt lâu ta còn chưa mở cửa, ngươi đến làm gì?” nữ nhân này coi ai không ra gì, Túy Nguyệt lâu là do nàng mở nha! 

“Uống trà, nói chuyện phiếm a!” Nhếch môi cười, Hoa Hỉ Nhi một bộ dáng thảnh thơi, hạnh mâu liếc nhìn nữ nhân nằm ở quý phi ghế một cái. 

Một thân xiêm y màu tím thanh lịch, tóc đen huyền trải dài, gần mép tóc có cài một cái đồ cài màu bạc, khuôn mặt tuyệt sắc không cần trang điểm, bộ dáng cao ngạo làm cho người ta không dám tới gần. 

“Chậc chậc! Ngươi không đi thi thật sự rất đáng tiếc, nếu ngươi đảm đương hoa khôi, chỉ sợ các thanh lâu khác đều đóng cửa!” Hoa Hỉ Nhi than nhẹ. 

“Những xú nam nhân kia làm sao xứng cho bổn cô nương hầu hạ!” Tần Túy Nguyệt cao ngạo dương môi cười, tay mềm tuyết trắng nhẹ cầm khối phù dung cao bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn “Có cái thị phi gì có thể tán gẫu?” 

“Như thế nào? Tin tức lớn như vậy, đều truyền khắp toàn bộ Thiên triều, ngươi này thân là con gái riêng của hoàng đế đừng nói là chưa từng nghe đi?” 

Hoa Hỉ Nhi đưa mắt nhìn Tần Túy Nguyệt, thân là bạn tốt của nàng, đối với thân phận bí mật của nàng biết được nất thanh nhị sở. 

“Ta đối với những chuyện nhảm nhí này không có hứng thú” Quẹt quẹt trà sang một bên, Tần Túy Nguyệt uống một ngụm trà, mắt đẹp nhàm chán quét đến Hoa Hỉ Nhi một cái. “Mà loại tin tức gì làm cho ngươi kinh ngạc như vậy?” 

“Chậc chậc! Chuyện này rất lớn, thời gian trước vẫn quấn quít lấy đương triều chiến thần chúng ta – Thiên Mân công chúa, ngươi biết chưa?” Phe phẩy quạt hoa đào, Hoa Hỉ Nhi vẻ mặt nhiều chuyện. 

Nghe được danh của Thiên Mân công chúa, Tần Túy Nguyệt trong lòng cả kinh, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên chút bất an, nhưng lệ nhan vẫn bỉnh tĩnh, chỉ có tay đang cầm ly trà là căng thẳng. 

“Đương nhiên biết, nàng ra sao?” Cúi đầu uống trà, nàng giả bộ bình thản hỏi 

“Nàng không phải bị chỉ hôn với thái tử Hãn Long quốc sao?” Hoa Hỉ Nhi ngắm Tần Túy Nguyệt một cái, mắt đẹp xẹt qua một tia hào quang. 

“Vốn thái tử Hãn Long quốc cũng vui vẻ đồng ý, ai ngờ trước đó vài ngày khi hai người gặp mặt, thái tử lại giận dữ, nói thẳng nàng không phải Thiên Mân công chúa, nói Thiên triều chúng ta lấy công chúa giả lừa hắn, còn nói hắn không cần công chúa giả này, hắn muốn chân chính Thiên Mân công chúa…… Nhưng kỳ quái là, rõ ràng Thiên Mân công chúa là thật a!” 

Hoa Hỉ Nhi tạm dừng lại, mắt đẹp khôn khéo không có ý tốt nhìn Tần Túy Nguyệt. “Túy Nguyệt, ngươi nói, việc này thần kỳ hay không thần kỳ?” 

Tần Túy Nguyệt buông bát trà, ra vẻ kinh ngạc nhìn Hoa Hỉ Nhi, mâu nhi vô tội đi theo chớp chớp “Là thực thần kỳ, kết quả ra sao?” 

Xong đời! Nàng còn tưởng rằng Hách Liên Sí sẽ đợi khi cưới Thiên Mân mới nhìn đến nàng, không nghĩ tới hai người sẽ gặp mặt nhau sớm như vậy, hơn nữa, sự tình ngày một lớn. 

Nàng nghĩ, hoàng đế phụ thân nhất định đoán “Thiên Mân công chúa” mà Hách Liên Sí muốn chính là nàng, cái này cha nhất định tức chết rồi đi? 

Gặp Tần Túy Nguyệt vẻ mặt vô tội, Hoa Hỉ Nhi cũng cười thật sự ngọt, “Ngươi cũng biết, đám hỏi này là trợ giúp chuyện hai quốc giao bang, cái loại sự tình lớn và quan trọng như vậy, nếu xử lý không tốt, chỉ sợsẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai quốc” 

Tần Túy Nguyệt nghe xong, mi không khỏi nhíu “Cái thái tử Hãn Long quốc kia, sẽ không phải cự tuyệt cưới Thiên Mân công chúa đi?” 

“Đúng! Hắn kiên trì không cần Thiên Mân công chúa này, hắn muốn là cái Thiên Mân công chúa kia, nếu không giao ra, hắn liền cự tuyệt đám hỏi.” Hoa Hỉ Nhi lấy quạt che miệng, thanh âm phóng nhỏ “Nghe nói, cái thái tử Hãn Long quốc muốn “Thiên Mân công chúa” kia đến ngay cả bức họa đều phát đi ra!” 

“Cái gì?!” Tần Túy Nguyệt trừng lớn mắt “Bức họa phát đi ra?!” Không thể nào, hoàng đế phụ thân sao có thể cho tên hỗn đản kia làm như vậy? 

“Phải a!” Hoa Hỉ Nhi vẻ mặt khó hiểu, nghi hoặc hỏi: “Nói cũng kỳ quái, Túy Nguyệt, người trong bức họa kia có bộ dạng thật giống ngươi, ngay cả bức họa ta đều mang đến, ngươi muốn hay không nhìn xem?” 

“Hoa, Hỉ, Nhi!” Tần Túy Nguyệt theo quý phi ghế nhảy lên “Ngươi, ngươi……” 

Nữ nhân này sớm biết hết thảy mọi chuyện, vì sao ngay từ đầu lại giả ngu! 

“Ai ai, đừng tức giận với ta.” Hoa Hỉ Nhi hi cười, theo trong lòng lấy ra giấy cuốn, đối Tần Túy Nguyệt lắc lắc “Tranh này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, kỳ này mỗi người đều biết “Thiên Mân công chúa” mà thái tử Hãn Long quốc muốn là ai.” 

“Đáng chết!” Tần Túy Nguyệt tức giận đến thấp rủa, ảo não nhìn bức họa “Làm sao có thể? Cha ta như thế nào có thể để sự việc này phát sinh?” 

Đáng giận, hỗn trướng phụ thân kia vì sao lại cho Hách Liên Sí làm như vậy! 

“Không có cách nào khác, đây chính là sự tình liên quan đến bang giao của hai quốc, hơn nữa nghe nói việc này ngay cả hoàng đế cũng không biết, chờ sau khi bức họa được tuyên bố, hoàng đế mới biết, nhưng đã không còn kịp rồi, bức họa đều truyền khắp các nơi.” Hoa Hỉ Nhi nhún nhún vai. 

“Đáng chết! Hách Liên Sí đáng giận kia!”Tần Túy Nguyệt tức giận đến dậm chân, không nghĩ tới Hách Liên Sí lại đem mọi chuyện làm lớn như vậy, chuyện này ngoài dự liệu của nàng. Nàng cắn ngón tay, sốt ruột đi qua đi lại “Không cần nói cho ta biết, chuyện ta ở Túy Nguyệt lâu cũng truyền ra đi!” 

“Yên tâm, người trong Hoan Hỉ thành cho dù biết cũng không dám nói đi ra, hoàn toàn giữ miệng.” Ai, mỗi người đều biết nói, Hoan Hỉ thành cái gì không có, chỉ có thế lực ác bá là nhiều nhất thôi! Không may là, Tần Túy Nguyệt đúng là ác thế lực lớn nhất, không ai dám chọc nàng. 

“Về phần này các hoàng thân quốc thích, chuyện bí mật của bọn họ, ít hay nhiều ngươi đều biết, ta nghĩ bọn họ cũng không dám nói ra, chỉ sợ……” Hoa Hỉ Nhi dừng lại không nói. 

“Chỉ sợ có mấy hiệp oán hận đến trả thù, đem hành tung của ta để lộ ra.” Tần Túy Nguyệt nói tiếp. 

Nàng sợ chính là cái này. Nàng tuy rằng xử sự khéo léo, nhưng mà rất khó làm cho mọi việc chu toàn, huống chi nàng lại thực hiện bừa vãi, ắt hẳn cũng đắc tội qua vài tiểu nhân đi. 

“Hành tung của ta nhất định giấu không được bao lâu.” Dừng lại cước bộ, Tần Túy Nguyệt nhíu mày “Huống chi, vì bang giao của hai quốc, hoàng đế phụ thân cũng sẽ bán đứng ta.” 

Tuy rằng cha rất thương nàng, đem nàng làm bảo vật mà đau sủng, nhưng dù sao hắn cũng là đế vương, vì lợi ích hòa bình của quốc gia, khó bảo toàn sẽ không đem nàng đưa cho Hãn Long quốc làm lễ vật bang giao. 

“Túy Nguyệt, vì hai quốc hòa bình, ngươi liền hy sinh chính mình một chút đi!” Hoa Hỉ Nhi phe phẩy quạt hoa đào, tốt bụng khuyên bảo. 

Tần Túy Nguyệt lập tức trừng mắt “Ta mới không cần! Cái Đạt Tân vương kia cũng không phải đứa ngốc, sẽ không chỉ vì chuyện đám hỏi mà phá hư quan hệ hai quốc, huống chi có nhiều công chúa như vậy, ta chỉ là con gái riêng, đưa ta làm lễ vật đám hỏi, không phải càng vũ nhục Hãn Long quốc sao?” Nàng nói được đạo lý rõ ràng, nghĩ đến khuôn mặt ham vọng của Hách Liên Sí “Ta tuyệt sẽ không để hắn đắc ý” 

Dự đoán được ý của nàng? Không có cửa đâu! 

Tần Túy Nguyệt quyết định trốn đi, về phần muốn trốn được thế nào…… 

n, Thâu Thần chi cốc là chỗ tốt, nơi đó ẩn mật, không có người tìm được, hơn nữa ngoài cốc còn có đặt cơ quan, trừ phi biết trận pháp, nếu không căn bản vào không được trong cốc. 

Nàng quyết định! Nàng muốn trốn tới Thâu Thần chi cốc, ở đó đợi cho mọi chuyện im ắng, chờ chuyện hai quốc liên minh chấm dứt, nàng mới xuất cốc. 

Chủ ý nhất định, Tần Túy Nguyệt lập tức sắp xếp hết thảy mọi việc vặt, đem Túy Nguyệt lâu giao cho ma ma tin cậy nhất trong lâu quản lý, sau khi căn dặn mọi chuyện, sửa sang tốt gánh nặng, thừa dịp nửa đêm cưỡi ngựa ra Hoan Hỉ thành. 

Đáp đáp…… (Tiếng ngựa chạy) 

Nàng cúi người xuống, nhẹ đá bụng ngựa, làm cho ngựa tuyết trắng dưới thân phi nhanh trên đường, áo choàng màu tím theo gió bay phấp phới. Chờ khi cách Hoan Hỉ thành một đoạn dài, tâm mới dần dần vững vàng xuống dưới. 

Giơ lên môi, nàng khẽ quát một tiếng, khi đang muốn làm cho con ngựa chạy nhanh hơn thì lại nhìn đến bóng đen che chắn ở phía trước. 

Nàng nhíu mày, nào có người lại không biết chết che ở chính giữa con đường? Nàng không hờn giận đối với người phía trước kêu: “Này! Mau tránh ra!” 

Nhưng là bóng dáng trước mặt cũng không nhúc nhích, vẫn vững vàng đứng ở tại chỗ. 

Đáng giận! 

Mắt thấy vậy thì Tần Túy Nguyệt kéo nhanh dây cương, làm cho con ngựa dừng lại. 

“Hí ──” Ngựa trắng nhẹ hí một tiếng, cao cao đứng lên, lui lại mấy bước, sau đó không hờn giận nhẹ phun khí. 

Tần Túy Nguyệt cũng không cao hứng gào thét: “Này! Ngươi không có mắt sao, không thấy được có người đang muốn đi qua sao? Vì sao vẫn đứng ở giữa đường, muốn chết đi tìm chỗ khác…” 

Đột nhiên, ngươi giấu mình ở bóng tối, nhớ ánh sáng của mặt trăng, hơi hơi lộ ra khuôn mặt, cũng làm cho nàng xem được khuôn mặt của người phía trước. 

Thanh âm mắng chửi người đột nhiên ngừng, nàng ngạc nhiên trừng mắt người đang tới, miệng không thốt nên lời 

Khuôn mặt thô quặng nhẹ nhàng nhíu mày, lâm mâu dã man ung dung nhìn nàng, bàn tay to nhẹ vỗ về bờm ngựa đen dưới thân, lười biếng mở miệng: “Đã lâu không thấy, “Thiên Mân công chúa”, hoặc nên gọi nàng là…… Tần Túy Nguyệt?” 

“Ngươi……” Tần Túy Nguyệt trừng mắt Hách Liên Sí, bị dọa đến nói không ra lời. 

Đáng chết! Động tác của hắn so với suy nghĩ nàng còn nhanh. 

Hách Liên Sí nhìn Tần Túy Nguyệt, bạc môi nhẹ câu “Thật không nghĩ tới nàng sẽ ở thành nhỏ nơi xa xôi như vậy, vì tìm ra hành tung nàng, làm ta mất rất nhiều công phu” 

Mím môi, Tần Túy Nguyệt cao ngạo ngẩng đầu “Thái tử Hãn Long quốc, ngươi không ở kinh thành chuẩn bị tốt hôn lễ của ngươi cùng Thiên Mân công chúa, chạy tới thành nhỏ nơi xa xôi này làm gì?” 

“Đương nhiên là tới tìm “Thiên Mân công chúa” của ta.” Hách Liên Sí nở nụ cười, lam mâu nhìn lấy nàng chớp cũng không chớp một cái. 

Ánh mắt kia làm cho Tần Túy Nguyệt kinh hãi, cũng không sợ hãi nhìn hắn “Tiểu nữ tử chính là cái yên hoa nữ tử*, sao có thể cùng Thiên Mân công chúa so sánh? Thái tử, ngươi vẫn là cưới công chúa của ngươi, thứ lỗi, tiểu nữ tử đi trước.” Nói xong, giục ngựa sẽ rời đi. 

(*người chốn lầu xanh) 

Nhưng Hách Liên Sí lại dùng ngựa đen ngăn trở đường đi của nàng “Như thế nào? Như vậy muốn chạy thoát?” Hắn nâng tay lên, ngón tay thon dài như khẽ lướt qua mặt nàng. 

Tần Túy Nguyệt nhanh chóng lui ra, tránh đi tay hắn, mắt đẹp bất tuân nhìn hắn “Hách Liên Sí, ngươi muốn như thế nào?” Nàng lười cùng hắn quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi. 

“Đương nhiên là mang nàng đi trở về, “Thiên Mân công chúa” của ta.” Hách Liên Sí cười khẽ, bị cặp mắt đẹp kiệt ngạo bất tuân của nàng khơi mào dục vọng. 

Chính là nàng, ánh mắt như vậy, làm cho hắn chấp nhất; Cố ý tốt với nàng, muốn nàng khuất phục, muốn nàng thuộc loại hắn. 

“Thiên Mân công chúa của ngươi ở hoàng cung, chẳng lẽ thái tử đã quên những gì ngươi điều tra được? Ta là Tần Túy Nguyệt, không phải Thiên Mân công chúa hoàng đế sủng ái.” 

Nàng cao ngạo nhìn hắn, mắt đẹp xẹt qua một tia giả dối, cánh môi giơ lên một chút cười giả tạo, đem tất cả mọi chuyện giao cho hắn. 

“Thái tử điện hạ, ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn trở về làm đám hỏi, nếu là hỏng bang giao hai quốc, thì thật không tốt, ngươi sẽ trở thành tội nhân.” 

“Không sao cả, dù sao nàng cũng là công chúa, không phải sao?” Hách Liên Sí thoải mái tiếp chiêu, dễ dàng nói mấy câu khiến cho sắc mặt nàng thay đổi. 

“Ngươi!” Đáng giận! Cha quả nhiên bán đứng nàng! 

“Hoàng đế Thiên triều hứa hẹn với ta, hắn sẽ đem nàng thu làm nghĩa nữ, sau đó cho nàng thay thế Thiên Mân công chúa làm đám hỏi.” Hách Liên Sí nhẹ giọng nói, một bên thưởng thức biểu tình biểu tình của Tần Túy Nguyệt. 

“Đừng nghĩ! Ta tuyệt không sẽ đám hỏi, tuyệt không gả cho ngươi!” Tần Túy Nguyệt rốt cuộc duy trì không được bình tĩnh, tức giận đến rống to. 

“Nga?” Hách Liên Sí nhíu mày “Chẳng lẽ nàng muốn hủy hoại giao bang của hai quốc? Vậy cũng không được rồi! Nàng sẽ trở thành tội nhân.” 

“Ngươi……” Tần Túy Nguyệt trừng mắt Hách Liên Sí, không nghĩ tới hỗn đản lại đem lời nói của nàng trả lại cho nàng! 

Nàng tức giận đến phát run, lại không muốn nhận thua, hơn nữa nhìn thấy hắn cười đến đắc ý như vậy, lửa giận trong lòng càng tăng lên. 

Đáng giận! Nàng tuyệt đối sẽ không làm cho hắn vừa lòng – đẹp ý! 

Nàng cắn răng một cái, dò xét khe hở, mau đá bụng ngựa, cưỡi ngựa trắng nhanh chóng xẹt qua ngựa đen, hướng về phía trước mà chạy. 

Hách Liên Sí nheo mâu, nhanh chóng giục ngựa đuổi theo, hai con ngựa một trước một sau 

Hách Liên Sí là chiến sĩ chinh chiến sa trường, dựa vào kỹ càng thuật cưỡi ngựa, làm cho ngựa đen chậm rãi mà đuổi theo ngựa trắng. 

“Đáng chết! Tuyết trắng, mau nữa một chút!” Mắt thấy mau bị đuổi theo, Tần Túy Nguyệt chạy nhanh thúc giục ngựa trắng dưới thân. 

“Tiểu dã phượng, nàng trốn không thoát!” Hách Liên Sí cười nói, bóng dáng nhảy, mau chóng ngồi lên lưng ngựa trắng. 

“A!” Tần Túy Nguyệt hoảng sợ, lập tức bị hắn cầm vào trong ngực, hắn hoảng sợ ở trên con ngựa giãy dụa “Buông! Hách Liên Sí!” 

Tuyết trắng cảm giác được cảm xúc của chủ nhân, cũng đi theo mạnh mẽ đứng lên, vó ngựa hỗn độn ra sức chạy. 

“Đừng nhúc nhích!” Hách Liên Sí nhíu mày, gặp Tần Túy Nguyệt lại vùng vẫy, tình cảnh mạo hiểm hết sức, hắn chạy nhanh bắt lấy nàng. “Đừng nhúc nhích! Nàng muốn ngã xuống sao?” 

“A!” Vô cùng mạo hiểm làm cho Tần Túy Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, cũng không cam chịu yếu thế mà rống. “Cút ngay! Ta không cần ngươi cứu, muốn ta gả cho ngươi, ta tình nguyện ngã chết!” 

Nàng rống giận, gặp giãy không ra tay hắn, cúi đầu dùng sức hướng cánh tay hắn mà cắn. 

Đau đớn trên cánh tay làm cho Hách Liên Sí nhíu mày, gặp ngựa trắng không phân biệt rõ phương hướng mà chạy loạn, hắn rất nhanh dùng tay điểm đi huyệt đạo của Tần Túy Nguyệt. 

“Ngô……” Tần Túy Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, trước mắt tối sầm lại, liền mềm nhũn ở trong lòng hắn. 

Hách Liên Sí bắt lấy dây cương, khẽ quát một tiếng, làm cho ngựa trắng chậm rãi dừng lại. 

“Tê!” Ngựa trắng hí lên, thả chậm cước bộ, chậm rãi dừng lại. 

“Tính tình này…… Thực mạnh mẽ” Ôm thiên hạ trong lòng, Hách Liên Sí nhìn vết cắn trên cánh tay, đều thấy máu, và cả dấu răng. 

Lam mâu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn, tuy rằng an tĩnh, nhưng bất tuân cùng ngạo khí trên mặt không chút nào giảm, lam mâu chuyển thâm, cơ hồ mê muội. Chớp cũng không chớp nhìn nàng. 

“Tiểu dã phượng, nàng càng là bất tuân, lại càng làm người ta mê muội……” Hách Liên Sí thấp giọng, bạc môi bá đạo dán lên cánh môi mềm mại. 

Cánh tay tráng kiện gắt gao ôm nàng, nàng là con mồi của hắn, một khi bị hắn bắt, cũng đừng nghĩ hắn sẽ buông tay. 

“Nàng là của ta” Hắn dán của môi nàng và tuyên cáo, lam mâu xẹt qua tia đoạt lấy, và càng tăng lên.

Chương 4

Cảm giác xóc nảy làm cho Tần Túy Nguyệt ngủ không an ổn. 

“Ngô……” Nàng không hờn giận nhíu mi, mở mắt ra. Lại thấy kinh hoảng khi ánh vào mắt nàng là đỉnh xe, nhịn không được mà sửng sốt. 

“Tỉnh?” Thanh âm trầm thấp theo bên cạnh truyền đến. 

Nàng cả kinh, nhanh chóng ngồi dậy. “Hách Liên Sí! Ngươi……” Nàng trừng mắt hắn lại quay đầu nhìn đến bên trong của xe ngựa 

Hai bên trái phải trải lên da hồ mềm mại, một bên góc đặt lên một cái hộp gỗ nước sơn đen, bên trong hộp gỗ là trang sức tinh tế, bên cạnh hộp gỗ đặt một vài cuốn sách, còn có vài lông đệm mềm mại, không gian nhỏ nho cực kỳ thoải mái 

Mà nam nhân một bên, quần áo xanh đen, vạt áo mở rộng, lộ ra ngực tinh tráng màu đồng cổ, bộ dáng giống mãnh thú mãnh mẽ, làm cho người ta không dám khinh thường. 

Mà lúc này, cặp lam mau thâm trầm yên lặng nhìn nàng, ánh mắt nóng cháy xẹt qua làm cho nàng kinh hãi có hoảng hốt có. 

“Ngươi……” Tần Túy Nguyệt trừng mắt Hách Liên Sí, biết chính mình bị hắn bắt, không nhịn được mím môi, cao ngạo ngẩng đầu. 

“Hách Liên Sí, ngươi muốn làm cái gì? Muốn dẫn ta đi đâu?” Nàng xem của sổ bên ngoài, cảnh sắc thảo nguyên rộng lớn làm cho lòng nàng chợt lạnh. 

“Đương nhiên là mang nàng về Hãn Long quốc, “Vương phi” của ta.” Hách Liên Sí giữ cuốn sách tay lên, lấy cuốn sách nâng lên cằm của giai nhân, bạc môi khinh câu. 

Tần Túy Nguyệt dùng sức hất đi cuốn sách trên tay Hách Liên Sí, lời nói của hắn làm cho nàng kinh hoảng không thôi. 

“Hãn Long quốc? Ngươi dựa vào cái gì mà tự tiện mang ta đi Hãn Long quốc? Còn có, cái gì Vương phi? Vương phi ngươi là ai?” 

“Như thế nào, nàng không biết sao?” Hách Liên Sí ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng. 

“Ở khi nàng mê man, Thiên triều hoàng đế một tiếng, đã tuyên bố thu nàng làm nghĩa nữ, phong làm Túy Nguyệt công chúa, hơn nữa thay thế Thiên Mân công chúa cùng Hãn Long quốc thái tử thành thân.” 

“Cái gì?!” Tần Túy Nguyệt trừng lớn mắt “Làm sao có thể? Cha như thế nào làm như vậy? Ta không tin! Hách Liên Sí, ngươi đừng nghĩ gạt ta!” 

“Không tin sao? Chiếu thư tại đây, nàng chính mình xem lại.” Hách Liên Sí cầm lấy chiếu thư một bên, giơ lên trước mặt Tần Túy Nguyệt. 

Tần Túy Nguyệt nâng tay, nhanh chóng lấy chiếu thư, chạy nhanh mở ra, vừa thấy đến văn tự viết trên mặt chiếu thư, sắc mặt lập tức trắng bệch. 

“Cái vô liêm sỉ phụ thân kia……” Quả nhiên! Nàng thật sự bị bán đi. 

Nàng tức giận đến cắn răng, phẫn nộ đem chiếu thư vò nát rồi vứt bỏ, thân hình mảng khảnh vì tức giận mà run run, đầu ngón tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay. 

Đáng giận! Nàng không cam lòng, lại càng không nguyện ý liền như vậy mà khuất phục, nhất định phải tìm cách…… 

Ngẩng đầu, nàng áp chế lửa giận, quật ngạo nhìn về phía Hách Liên Sí “Được, cho dù đám hỏi, ta cũng muốn ở Thiên triều xuất giá!” Chỉ cần trước về Thiên triều, nàng còn có thể trốn. 

Hách Liên Sí giơ lên khóe môi, vờ như thông cảm nhìn nàng “Yên tâm, chúng ta trước tiên ở Hãn Long quốc thành thân, đến lúc đó lại về Thiên quốc, ta không ngại lại cùng nàng thành thân một lần nữa” 

A! Nàng nghĩ đến hắn không biết nàng đang nghĩ gì sao? Đáng tiếc, một khi bị hắn bắt, nghĩ cũng đừng nghĩ đến bỏ chạy! 

“Ngươi……” Bị xem thấu, Tần Túy Nguyệt cắn môi, rốt cuộc duy trì bình tĩnh không được “Ngươi mơ tưởng! Ta chết cũng sẽ không gả cho ngươi!” 

Lửa giận ngập lên đầu. Bất chấp xe ngựa đang chạy, xoay người muốn nhảy xuống xe ngựa. Nhưng động tác Hách Liên Sí so với nàng nhanh hơn. Nàng một hàng động, hắn liền nhanh chóng bắt nàng, gắt gao đem nàng kiềm chế vào trong ngực. 

“Nàng nghĩ đến nàng còn có thể chạy trốn sao?” Hắn ở lỗ tai nàng nói nhỏ, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, thân hình cường kiện dính sát vào nhau. 

“Cút ngay! Buông!” Tần Túy Nguyệt lại đá lại cắn, thân thể hai người kề sát, theo của nàng giãy dụa ái muội cọ xát. 

Lam mâu chuyển thâm, Hách Liên Sí cũng không kìm chế nàng, mặc nàng vặn vẹo giãy dụa, làm cho no đủ rất tròn theo vặn vẹo của nàng không ngừng cọ trong ngực của hắn. 

“Tiểu dã phượng, tiếp tục giãy dụa không sao cả, nếu là nàng muốn làm cho ta trên xe ngựa muốn nàng, ta cũng không phản đối.” Hắn cười đến tà khí, nam tính lửa nóng cách quần áo để nơi mềm mại của nàng, trong ngực dán lấy mềm mại rất tròn, hưởng thụ giãy dụa của nàng. 

Lời nói tà tứ cùng nam tính nóng rực dán nơi riêng tư, làm cho Tần Túy Nguyệt lập tức đình chỉ giãy dụa. Thân là lão bản nương chốn thanh lâu, nàng không phải cô nương ngây ngô, đương nhiên hiểu được vật dán lên nàng là cái gì. 

Nàng vừa tức vừa giận, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy đã bị nhục nhã, nhưng lại không dám phản kháng, chỉ sợ hắn thật sự xúc động đứng lên, ở trên xe ngựa muốn nàng. 

Dã man nam nhân này vừa thô lỗ lại vô lẽ, có chuyện gì mà làm không được? 

“Hách Liên Sí, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Tần Túy Nguyệt giận đỏ mặt, quật ngạo (quật cường +cao ngạo) nhìn Hách Liên Sí. Thật sự không hiểu, hắn vẫn đuổi theo nàng, cuối cùng là muốn cái gì? 

“Ta đã nói rồi, ta muốn nàng.” Đầu ngón tay mơn trớn môi của nàng, nàng im lặng không phản kháng mặc hắn đụng chạm, nhưng cặp mâu nhi kia vẫn là kiệt ngạo bất tuân — chính là hai mắt này, làm cho hắn mê muội. 

“Vì khuôn mặt này?” Tần Túy Nguyệt khinh thường nở nụ cười vì nam nhân nông cạn, nàng thực hiểu biết, càng hiểu được dung mạo chính mình có bao nhiêu hấp dẫn người khác. 

“A! Phượng nhi nàng là người không giá trị như vậy sao?” Hách Liên Sí cũng cười, cặp lam mâu sâu không thấy đáy kia gắt gao nhìn lấy nàng. 

“Khuôn mặt này, là rất đẹp.” Bàn tay to thiếp nhẹ lên hai má mềm mại, mặt hai người dựa vào rất gần, hơi thở hắn phun ra phất lên mặt của nàng. “Bất quá ánh mắt nàng đẹp hơn, ánh mắt bất tuân so với cái gì đều hấp dẫn người, còn có cao ngạo nàng, cũng làm cho người ta muốn chinh phục, tiểu dã phượng của ta, nàng rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp hời hợt này ngược lại càng không thể dùng lời nói nào để miêu tả” 

Lời nói của hắn làm cho nàng run sợ, nhìn cặp lam mâu kia cùng khuôn mặt anh tuấn tục tằng lần đầu nàng nói không ra lời. 

Tay hắn theo hai má chuyển qua bộ ngực của nàng, đụng đến, lòng của nàng cũng thình thịch nhảy “Ta nói, ta muốn toàn bộ của nàng.” Cặp lam mâu nhìn lấy nàng lộ ra thâm mạnh mẽ đoạt lấy, giống như muốn đoạt hết thảy của nàng, không chỉ thân thể của nàng, còn có lòng của nàng 

“Ngươi mơ tưởng!” Tần Túy Nguyệt cao ngạo nhìn lại hắn, run sợ càng nhiều, nhưng lại không khuất phục “Ta sẽ không thuộc loại của ngươi!” 

“A! Chính là như vậy.” Hách Liên Sí nở nụ cười. Vì yêu thích nàng nên sự cuồng ngạo của nàng đối với hắn không hề hứng gì “Nàng càng bất tuân, ta lại càng yêu!” Nàng thật sâu nảy lên sự chinh phục của hắn. 

“Tiểu dã phượng, ta sẽ làm cho nàng ngoan ngoãn phục tùng, mặc kệ nàng có bao nhiêu cánh chim, ta đều đã nhất nhất nhổ xuống. Cho dù nàng đau, cho dù máu tươi đầm đìa, ta cũng sẽ không cho nàng chạy trốn!” Hắn tuyên cáo, lam mâu dã man nhảy lên hoa hỏa, làm cho tim nàng đập nhanh. 

Nàng hiểu, hắn nói được thì làm được, hắn sẽ không dễ dàng cho nàng chạy trốn, hắn muốn cướp đoạt hết thảy của nàng, muốn nàng thần phục. 

“Ngươi…… Đồ điên” Nàng trừng mắt hắn, thân mình run rẩy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cao ngạo, không dễ dàng biểu lộ kinh hoảng của nàng. “Hách Liên Sí, ngươi thật sự là cái đồ điên lại dã man!” 

Mà nàng lại bị hắn cái người dã man này bắt được, và rơi vào quẫn cảnh không thể trốn được…. 

Không được! Nàng nhất định phải trốn! Bằng không tên điên này tuyệt sẽ không bỏ qua nàng, hắn muốn hết thảy của nàng, hắn muốn nàng phục tùng, cuồng vọng tuyên cáo của hắn làm nàng không tự chủ được sợ hãi. 

“Phải! Ai bảo nàng có sức quyến rũ làm cho người ta điên cuồng?” Nâng cằm lên, hắn cười đến tà khí, không cho nàng né tránh, bá đạo hôn lấy nàng. 

Nàng càng muốn trốn, hắn càng phải nàng như lời hắn đã nói. Cho dù bẻ gẫy cánh của nàng, hắn cũng không tiếc! 

“Không……” Tần Túy Nguyệt giãy dụa muốn tách rời khỏi môi của hắn, nhưng cằm dưới lại gặt gao bị bắt lấy, lưỡi dài lửa nóng bá đạo xâm nhập vào miệng đàn hương. 

Nàng trừng mắt hắn, mà cặp lam mâu kia cũng cùng nàng nhìn nhau, một chút ánh lửa xẹt qua, mâu quang dã man lại nóng cháy làm cho nàng hoảng hốt. 

Ông trời! Rốt cuộc nàng là chọc tới đồ điên này ở mặt gì? 

Vừa đến Hãn Long quốc, Tần Túy Nguyệt một chút cũng không có đường chạy, liền lập tức bị mang vào cung điện, giống con rối bị một đám cung nữ kèm hai bên, rửa mặt chải đầu đổi phục trang, chuẩn bị cho hôn lễ vào tối nay. 

Nàng mặt lạnh nghiêm lại, cũng không làm chuyện vô vị là phản kháng, tùy ý các cung nữ làm gì thì làm. 

Tóc đen dài được cột lại, trên trán đội vòng vàng, ngọc ruby dán tại chính giữa của vòng vàng, lấy kim tuyến thêu thành hỉ phục hoa lệ buộc vòng quanh đường cong xinh đẹp của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc ở trên đôi môi tô thêm chút đỏ bừng, sự diễm lệ của nàng làm cho người ta nín thở. 

“Công chúa, người hảo mĩ.” Cung nữ một bên không khỏi sợ hãi than, dung mạo đẹp lại tôn quý làm cho người ta muốn mù cả mắt. 

Tần Túy Nguyệt mắt thâm thúy nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái, một chút tinh quang theo mâu hiện lên “Khoảng cách đại điển còn có bao nhiêu thời gian?” 

“Bẩm công chúa, còn có một khắc*.” Cung nữ chạy nhanh trả lời. 

(*15 phút) 

“n…… Các ngươi trước tiên lui xuống, ta muốn một người lẳng lặng.” Tần Túy Nguyệt đạm thanh mệnh lệnh. 

“Cái này……” Cung nữ hai mặt nhìn nhau, cũng không di động. 

Tần Túy Nguyệt mím môi cao ngạo nhìn các nàng, thanh âm vẫn đang bình thản, lại mang theo lời khí thế “Ta nói các ngươi lui ra, không nghe được sao?” 

“Này…… Vâng.” Chần chờ một chút, các cung nữ mới cung kính nói. “Ttiểu nhân đợi ở tại cửa bên ngoài, tùy thời chờ công chúa phân phó.” Nói xong, lập tức thối lui ra ngoài 

Đáng giận! Bỏ qua chính là giám thị nàng. 

Tần Túy Nguyệt trừng mắt cửa, nhếch môi, quay đầu nhìn về cửa sổ ở một bên. 

Nàng lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vừa cúi đầu thấy có hai tầng lâu cao lớn, nhưng mà không làm khó được nàng. 

Hách Liên Sí nhất định không biết, nàng học qua một chút võ công, tuy rằng chỉ biết một chút, nhưng muốn chạy trốn thì dư sức. 

Thở sâu, nàng đứng ở lan can. Lớn mật nhảy xuống —– 

Nhẹ nhàng rơi xuống đất. Nàng mới dám thở. Nâng làn váy lên, nhìn bốn phía một chút, quyết định dọc theo bụi cỏ bên phải đi, vì thế lén lút đi ra sân. 

“Vương phi của ta, không nghĩ tới nàng đối với hôn lễ của chúng ta khẩn cấp như vậy nha!” 

Nhưng là ở sân cửa sớm có một bóng dáng đang chờ nàng. 

“Ngươi……” Tần Túy Nguyệt buồn bực trừng mắt Hách Liên Sí, thấy vẻ mặt hắn cười đến chế nhạo, nàng liền hiểu được, hết thảy động tác của nàng đều bị hắn đoán được. 

Nàng căn bản trốn không thoát! 

Hách Liên Sí cười nhìn Tần Túy Nguyệt, mắt nhìn đến bộ dáng tuyệt mỹ của nàng, một tia hỏa hoa theo mâu chợt lóe qua. 

Thân hình cao lớn của hắn được bộ áo bào đen thêu chỉ viền đường kim tuyến bao vây lấy, tóc để rối tung dài tới thắt lưng, vẫn còn lại mấy sợi tóc phân tán trước người, bộ dáng cuồng dã lại tôn quý làm cho Tần Túy Nguyệt sợ run một chút. 

“Như thế nào? Nàng thích nhìn đến vậy sao?” Hách Liên Sí cười đến ngả ngớn. 

Tần Túy Nguyệt nhanh chóng hoàn hồn, nhìn đến ý cười trong mắt lam kia, trong lòng quẫn lên, nhưng vẫn cao ngạo ngẩng đầu, mặt không hờn giận. 

Đáng chết! Nàng như thế nào nhìn đến hắn mắt choáng váng? Người khác so với hắn, nàng cũng không phải là chưa từng thấy qua, thật sự là….Nàng thất vọng ở trong lòng thầm lên án 

“Đi thôi! Vương phi của ta tiền điện đang có một đám người chờ chúng ta!” Hách Liên Sí đi tới gần Tần Túy Nguyệt, hướng nàng vươn tay. 

Tần Túy Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn tới hắn một cái, thẳng hướng phía trước mà đi, nàng sẽ không xuẩn đến ở trước mặt hắn phản kháng, công phu mèo ba chân của nàng căn bản không thắng được hắn, ngược lại chỉ làm cho chính mình khó coi. 

Nhưng là phải gả cho hắn, nàng lại không cam lòng…… Đáng giận! 

Thấy nàng không để ý tới hắn, Hách Liên Sí cũng không để ý nhún vai, đi lên trước, bàn tay to giữ lấy tính chế trụ thắt lưng của nàng. 

“Không nên đụng ta!” Nàng trừng hắn, dùng sức đẩy tay hắn ra. 

Nhưng nàng càng phản kháng, bàn to ôm nàng càng chặt “Đừng nhúc nhích! Trừ phi nàng muốn ta trước mặt mọi người hôn nàng.” Hắn cúi đầu ở tai nàng nhẹ nhàng bật hơi. 

Hơi thở nóng cháy làm cho nàng run lên, nhưng cũng thức thời dừng lại giãy dụa, mắt đẹp phẫn hận hung hăng trừng mắt hắn. 

Đồ khốn khiếp chết tiệt! 

“Thế này mới ngoan.” Lửa giận của nàng chính là càng lấy lòng hắn, bàn tay to nhanh ôm thắt lưng của nàng. Vô cùng thân thiết đem nàng đưa đến đại điện. 

Hai người vừa xuất hiện, đại điện lập tức xuất hiện hoan hô. 

Đạt Tân vương ngồi ở trên vương vị, hoàng hậu ngồi ở một bên, trên mặt hai mừng lộ lên sự tươi cười 

Tế sư cẩm bào màu trắng đi tới trước mặt hai người. Một cung nữ bâng một khay gỗ đi theo bên cạnh tế sư “Thỉnh thái tử cùng thái tử phi uống rượu thánh.” Tế sư cung kính nói. 

Hách Liên Sí bưng lên ly rượu ở khay lên, Tần Túy Nguyệt thẳng cúi mâu, hai tay đặt ở bên hai bên, chính là không ly rượu trên khay. 

Thánh rượu vừa uống xong, quan hệ của hai người liền được định, nàng mới không cần! Mắt đẹp nhẹ nâng cao, khiêu khích nhìn Hách Liên Sí, cố ý muốn cho hắn đẹp mặt. 

Hách Liên Sí nhíu mày, nhìn đến mâu quang Tần Túy Nguyệt khiêu khích, bạc môi gợi lên. “Xem ra Vương phi của ta tựa hồ muốn ta tự mình giúp nàng uống.” 

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn thánh rượu vừa uống, bàn tay to đi theo nắm thắt lưng của nàng, đem nàng hướng vào trong lòng, sau đó cúi đầu dán lên môi của nàng —– 

“Không……” Tần Túy Nguyệt trợn mắt, không nghĩ tới hắn sẽ dùng chiêu này, đóng nhanh môi, chính là không cho dùng miệng đưa rượu tiến vào miệng nàng. 

Nhưng tay hắn lại đột nhiên hướng lên trên. Thân hướng trước ngực của nàng. 

“A!” Theo bản năng nàng kinh hô, thừa cơ hội này hắn đem rượu đưa vào miệng nàng, đại lượng dịch rượu theo khóe môi của hai người chảy ra. 

“Ngô……” Rượu trượt vào yết hầu, Tần Túy Nguyệt buồn bực trừng mắt Hách Liên Sí, đang muốn đẩy hắn ra, nhưng cánh tay cường kiện lại đem nàng trở về, đầu lưỡi tiếp tục làm càn ở trong cái miệng nhỏ nhắn. 

Hỗn đản này! 

Nàng trừng lớn mắt, né tránh lưỡi của hắn, nhưng lại trốn không qua sự bá đạo của hắn. 

Đầu lưỡi nóng cháy cuồng tứ cuốn lấy đinh hương, không để ý kháng cự của nàng, hôn mãnh liệt. Giống như muốn cướp lấy toàn bộ hơi thở của nàng. 

Hơi thở của hắn gắt gao quấn quanh nàng, cướp lấy hương thơm của nàng. Tần Túy Nguyệt dần dần thở không nổi, tay nhỏ bé phản kháng ngược lại nhanh cầm lấy quần áo của hắn, hô hấp đi theo hỗn độn. 

Lý trí trong đầu dần dần bị xói mòn, loáng thoáng, nàng giống nhau nghe được hoan hô, tiếng đánh trống reo hò vang lên trong đại điện. 

Nàng sửng sốt, nhanh chóng hoàn hồn, mà Hách Liên Sí cũng buông cánh môi mềm mại nàng ra. Lam mâu cười nhìn nàng. 

“Thích ta giúp nàng uống rượu? Vương phi của ta.” 

“Ngươi……” Tần Túy Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt hắn, mà ý cười trong cặp lam mâu như là đang cười nhạo nàng vừa rồi mới trầm mê, làm cho nàng buồn bực không thôi. 

Mà đánh trống reo hò cùng cười đùa chung quanh, cũng làm cho nàng cảm thấy giống như đang cười nhạo nàng. Lửa giận quẫn khốn (quẫn bách + khốn đốn) làm cho nàng mất lý trí. Tức giận giơ lên tay 

Ba! 

Tần Túy Nguyệt phẫn nộ đánh Hách Liên Sí một cái tát, tiếng vang của bàn tay làm cho đại điện toàn bộ yên lặng, ngồi ở trên vương vị Đạt Tân vương cùng hoàng hậu cũng kinh ngạc giận tái mặt. 

Lòng bàn tay sót lại đau đớn, làm cho Tần Túy Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, lý trí mau chóng trở về, làm cho nàng tỉnh ngộ chính mình đang làm cái gì. Nàng nắm chặt quyền đầu, ở kinh ngạc của mọi người cùng sự phẫn nộ nhìn chăm chú về hướng nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cao ngạo giơ lên. 

Hách Liên Sí chậm rãi liếm môi, không giận hờn cười. 

“Thực không xong, ta đã quên Vương phi này của không chỉ [tính tình liệt,] hơn nữa tính tình cũng thẹn thùng như vậy.” Hắn cười nhìn mọi người, bàn tay to khẽ vuốt qua cách môi nhếch lên của Tần Túy Nguyệt “Không có cách nào khác, ai bảo nàng thực mĩ làm cho ta không kìm lòng mà muốn đụng chạm.” 

“Ngươi……” Lời nói của hắn làm cho nàng sửng sốt, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn hắn. 

“Ngày tốt, đêm lại đẹp, chúng ta không nên lãng phí.”Hách Liên Sí không đứng đắn nói xong, không đợi Tần Túy Nguyệt phản ứng, liền khom người thô lỗ đem nàng khiêng trên vai. 

“A! Hách Liên Sí, ngươi làm cái gì?” Tần Túy Nguyệt kêu sợ hãi, lập tức kích động giãy dụa, nắm chặt tay thành nắm đấm dùng sức đánh lưng của hắn. 

“Đừng nhúc nhích, ta biết nàng cũng hưng phấn giống ta.” Hách Liên Sí cười to, dùng sức vỗ nhẹ tiểu mông của nàng. 

“A! Hách Liên Sí, ngươi hỗn đản này ──” Tần Túy Nguyệt la hét, hỗn đản này ở ngay trước mặt mọi người đánh mông của nàng? 

Loại động tác nhục nhã này, làm cho nàng tức giận đến cắn răng, giãy dụa lợi hại hơn. 

“Phụ vương, mẫu hậu, ta cùng Vương phi của ta còn có việc phải làm, thứ lỗi chúng ta cáo lui trước.” Hách Liên Sí ái muội hướng mọi người nháy mắt mấy cái.

Lập tức, không khí ứ đọng nhất thời hóa giải, tiếng cười lại nổi, thậm chí còn vang lên tiếng cười. 

“Thái tử điện hạ, hảo hảo phục tùng Vương phi của chúng ta nha!” 

“Đây là đương nhiên.” Hách Liên Sí cũng đi theo cười to, lại vỗ mông của thiên hạ trên vai “Hắc! Đừng nóng vội, ta lập tức mang nàng hồi tẩm điện của chúng ta.” 

“Hách Liên Sí ──” Tần Túy Nguyệt rống giận. 

Hách Liên Sí cũng không để ý cười lớn, khiêng nàng, trước mặt mọi người tiêu sái rời đại điện đi. 

“A ──” 

Vừa đến tẩm cung, Hách Liên Sí lập tức đem Tần Túy Nguyệt quăng đến gường lớn, nàng rên nhẹ một tiếng, buồn bực ngẩng đầu tức giận mắng “Hách Liên Sí, ngươi hỗn đản này…… A!” Mới ngẩng đầu, thân hình ca lớn đã dán lên nàng, sợ tới mức nàng chạy nhanh lùi ra sau. 

“Tiểu dã phượng, nàng nên cảm tạ của ta.” Hách Liên Sí cũng không để nàng trốn, đem nàng bức đến góc, thân thể gắt gao khóa nàng. 

“Nàng có biết vừa rồi ở đại điện nàng làm sai cái gì không?” Hắn hỏi, trên gương mặt vẫn có ấn bàn tay của nàng ký lên. 

Tần Túy Nguyệt không nói, vẫn là quật cường nhìn hắn. Nhưng nàng biết, hành động vừa mới của nàng tương đương ở trước mặt mọi người vũ nhục Hãn Long quốc, nếu không phải hắn vì nàng tìm cách, thì nàng có thể tưởng tưởng ra kết cục của chính mình. 

Là nàng sai lầm rồi, nàng giận đến mất đi lý trí; Nhưng là, tâm tính cao ngạo làm cho nàng phun không ra lời nói xin lỗi, cánh môi vẫn là quật cường mím, mắt đẹp vẫn đang kiêu căng bất khuất. 

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của nàng, lam mâu nheo lại “Vương phi của ta, quật cường quá mức, sẽ làm nàng chịu khổ.” 

“Thì tính sao? Mất hứng sẽ giết ta à!” Nàng khiêu khích đáp lời, mắt đẹp cao ngạo nhìn hắn. 

“Giết nàng? Vậy thì không thể, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!” Hách Liên Sí khóe miệng câu cười, lam mâu hiện lên một tia hơi thở nguy hiểm. 

Xem ra, hắn tựa hồ đối với nàng thật tốt quá! Hắn có thể cho phép nàng bất tuân, cao ngạo, nhưng là nàng cũng nên dừng đúng chừng mực, hành động mới vừa rồi của ở trên đại điện hoàn toàn chọc giận hắn. 

“Hách Liên Sí, ngươi đừng mơ tưởng chạm vào ta!” Bắt giữ đến lửa giận nguy hiểm trong mắt màu lam, tâm Tần Túy Nguyệt cả kinh, dò xét khe hở, nàng lập tức hướng một bên bỏ chạy. 

Hách Liên Sí bắt lấy mắt cá chân của nàng, nhanh chóng đem nàng đặt ở dưới thân, bạc môi gợi lên một chút dã man “Phải không? Vậy thì ta không ngại thử xem.” 

“Không cần! Tránh ra!” Nàng dùng sức giãy dụa, mắt đẹp khinh thường, giận dữ trừng mắt hắn “Hách Liên Sí, ngươi muốn bắt buộc ta sao?” 

“Bắt buộc?” Hách Liên Sí nhíu mày, cuồng dã lại tự tin nở nụ cười “Sai lầm rồi, tiểu dã phượng của ta, ta sẽ làm cho nàng khóc cầu của ta……” 

Nói xong, hắn cúi đầu bắt lấy phấn môi.


Chương 1  l Full  l Chương 3 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT