watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Truyện sắc hiệp - Tiểu Dã Phượng Bị Hãn Long Giam Cầm

Chương 7

Toàn thân…… Đau quá! 

Tần Túy Nguyệt ghé vào trên giường, cầm chăn che lại phấn mông, sợi tóc đen nhánh che khuất lưng tuyết trắng, lại che giấu không được kích tình duyện ngân trên người. 

(Nếu ai không biết ngân là gì thì xin mời tự giơ tay lên, dùng miệng hút vào thịt thật sâu, đó, chính cái này) 

Nàng mệt mỏi mở toan đôi mắt nặng trĩu, cảm thấy môi khô, yếu hầu cũng khô rát.

Nàng liếm liếm môi, muốn đi lấy nước, nhưng mới động một chút, thân thể lập tức truyền đến từng trận đau nhức, làm cho nàng nhịn không được than nhẹ ra tiếng. 

“Đau quá……” Nàng nhíu chặt mày liễu, thần trí sương mù dần dần thanh tỉnh, nghĩ tới tất cả mọi việc ngày hôm qua “Hách Liên Sí……” 

Nàng cắn răng nhịn xuống kháng nghị từ xương cốt truyền đến, miễn cưỡng ngồi dậy, vừa động, lúc này giữa liền chậm rãi chảy ra chất lỏng màu trắng. 

Nàng vừa cúi đầu đã thấy, trên da thịt chính mình đều lưu lại tất cả dấu vết của hắn, liền ngay cả nơi riêng tư cũng sưng đỏ, ẩn ẩn phiếm ra bạch dịch ẩm ướt làm cho mặt nàng đỏ lên. 

Tối hôm qua, nàng thua! 

Nàng thần phục ở dưới sự khiêu khích của hắn, thậm chí lang thang quấn quít lấy hắn. Khóc hô tên của hắn, cầu hắn giữ lấy…… 

Mỗi một trận kích thích, hồi tưởng lại đều làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, hàm răng cắn chặt cánh môi, Tần Túy Nguyệt ảo não nhắm mắt lại, buồn bực nắm bắt vải trải giường. 

Nàng không thể tin được tối hôm qua cái nữ nhân lãng kia chính là nàng, thanh âm xấu hổ thẹn người như vậy, tư thế dâm lãng như vậy…Nàng như thế nào lại thực hiện? 

“Đáng chết! Đáng chết!” Nàng tức giận đến đánh vào gường, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xấu hổ cùng tức giận, nàng cảm thấy đáng xấu hổ, mà nghĩ đến cái nam nhân đáng giận kia, lại cảm thấy phẫn hận. 

Chinh phục thân thể của nàng tử, nàng có thể tưởng tượng của hắn đắc ý. 

Nàng là của ta —— 

Lời tuyên thệ giữ lấy kia hiện lên trong óc, cắp lam mâu nóng cháy. [Phệ nhân] xâm lược, mỗi khi nhớ tới luôn một trận tê dại…… 

Ôm chặt lấy mình, nàng cố gắng kháng cự. “Hách Liên Sí. Ngươi mơ tưởng!” 

Tần Túy Nguyệt cắn cánh môi ngạo nghễ nói nhỏ, cho dù thân thể thuần phục, lòng của nàng cũng sẽ không là hắn. 

Nàng rất hiểu biết loại nam nhân này, một khi có được, một khi phục tùng, bọn họ chỉ biết xem như giày cũ, như là chiến lợi phẩm. 

Nàng sẽ không là chiến lợi phẩm của hắn, lại càng không hội thuộc về hắn! 

Đầu ngón tay thật sâu đâm vào trong lòng bàn tay, nàng thề ở trong lòng, nàng chỉ thuộc về chính mình, hắn vĩnh viễn đừng nghĩ đến nàng sẽ phục tùng hắn. 

“Vương phi, người tỉnh.” Hai tiểu cung nữ đi vào tẩm điện, đi đến trước giường, cung kính hướng Tần Túy Nguyệt hơi gập người “Vương phi, tiểu nhân danh gọi Sha na, đây là của muội muội ta Thu na, về sau chúng ta sẽ hầu hạ người” 

Tần Túy Nguyệt quay đầu nhìn về phía hai người, các nàng giai mặc áo lông cừu màu xanh, đội nón màu xanh, tướng mạo tương tự, bất quá Sha na có vẻ chính chắn, mà Thu na hơi có tính trẻ con 

Một đôi mắt tò mò nhìn nàng “Oa! Vương phi, bộ dạng người đẹp quá nga! So với đệ nhất mỹ nhân trong Hãn Long quốc chúng ta – Đa Lệ Nhi còn mĩ!” Thu na nhịn không được kinh hô. 

“Thu na.” Sha na nhẹ quát “Không cho phép không quy củ.” 

“Vương phi, thực xin lỗi, Thu na tuổi còn nhỏ. Có vẻ không hiểu chuyện, thỉnh người thứ lỗi.” Sha na chạy nhanh xin lỗi. 

Tần Túy Nguyệt nhìn bộ dáng thiên chân cùng nụ cười nồng hậu của Thu Na, hờn giận trong lòng cũng phai nhạt đi “Không quan hệ, Thu na thực đáng yêu.” Nàng không phải là người giận chó đánh mèo, lại càng không đem sự tức giận chuốc trên người của kẻ khác. 

Nghe được Vương phi nói nàng đáng yêu, Thu na mặt nở nụ cười, động tác nhanh nhẹn bưng lên thủy bồn*. 

(*chậu) 

“Vương phi, ngài muốn hay không rửa mặt chải đầu một chút? Nhanh đến thời điểm ngọ thiện, thái tử có phân phó, đến lúc đó sẽ cùng người dùng bữa” 

“Ai muốn cùng hắn dùng cơm!” tâm tình Tần Túy Nguyệt vừa mới chuyển tốt, lập tức biến mất, nàng mặt lạnh lùng, khinh thường hừ nhẹ. 

Sha na cùng Thu na nhìn nhau một cái, đứng ở tại chỗ, không biết nên làm cái gì bây giờ. 

Tần Túy Nguyệt nhìn hai người liếc mắt một cái, thu đi lửa giận, đạm thanh hỏi: “Ta nghĩ tắm rửa, có thể giúp ta chuẩn bị thùng nước ấm?” 

“Có, nước ấm sáng sớm liền đã được chuẩn bị Vương phi muốn đun nóng sao? Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.” 

“Không cần.” Tần Túy Nguyệt chậm rãi bước xuống giường. Mới vừa đứng lên, chân hư nhuyễn thiếu chút nữa đứng không vững. 

Nàng vừa đứng, chất lỏng giữa chân lập tức đi xuống, chậm rãi trượt trên đùi. 

Cái loại cảm giác xấu hổ làm cho nàng phẫn hận mà cắn môi, ảo não thầm nghĩ tẩy đi dấu vết của Hách Liên Sí ở trên người nàng lưu lại. 

Phủ thêm quần áo, nàng lập tức đi về phía sau tẩm cung để tắm, tao tao nhã tiến vào dục thùng* rộng thùng thình, cầm lấy khăn mặt dùng sức sát thân thể. 

(*thùng tắm bằng gỗ) 

“Vương phi, Thu na giúp ngài.” Thu na chạy nhanh tiếp nhận khăn ướt, mềm nhẹ giúp nàng chà sát tuyết lưng, một bên tra hô “Vương phi ngài có phải hay không đang giận thái tử không bồi ở bên người? Người đừng giận thái tử, thái tử thân là tướng quân, sáng sớm sẽ luyện binh tập thao diễn, hơn nữa gần đây thu phục bọn dân tộc khác, tuy rằng quét sạch, nhưng lại làm cho thủ lĩnh Đạt Ba chạy mất, thái tử luôn luôn phải phái người đi bắt Đạt Ba…” 

Đạt Ba? 

Tần Túy Nguyệt nhớ rõ đã từng nghe qua, vài cái du mục dân tộc liên hợp phản lại Hãn Long quốc, không người quấy nhiễu nhân dân, sau lại bị Hách Liên Sí dẫn binh càn quét ── thũ lĩnh du mục dân tộc này dường như tên Đạt Ba. 

“Thu na! Ngươi như thế nào cùng Vương phi nói chuyện này?” Sha na cầm vài món quần áo đi vào phòng tắm, vừa nghe đến lời nói của Thu na liền giận lên. 

Thu na rụt vai, ngập ngừng nói: “Ta, ta là xem Vương phi dường như đang giận thái tử, mới muốn giúp thái tử giải thích……” 

“Ngươi……” 

“Không sao.” Tần Túy Nguyệt ngăn cản Sha na quở trách “Thu na chính là hảo tâm, ngươi không cần mắng nàng, còn có, Thu na, ngươi nhớ kỹ, về sau không cần ở bên tai ta nói tốt cho Hách Liên Sí, ngươi càng nói, ta chỉ sẽ càng chán ghét hắn, biết không?” 

“Ách…… Vâng.” Thu na tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn cung kính trả lời. 

“n, thế này mới ngoan.” Tần Túy Nguyệt vừa lòng sờ sờ Thu na đầu, thế này mới nhìn đến quần áo trên tay Sha na 

Vừa thấy đến, nàng sửng sốt. 

Áo lông cừu màu tím, không có dư thừa viền may , gần ở cổ tay áo chính là một mảnh lông hồ màu trắng, liền ngay mũ ấm cũng là màu tím, tất cả thiết kế đều là kiểu nàng thích. 

“Quần áo……” Quần áo là mới, nàng cũng không kinh ngạc, nàng kinh ngạc là quần áo như thế nào là màu sắc nàng yêu thích? 

“Vương phi, quần áo của người nhiều ngày trước thái tử liền phái người đi làm, vải dệt đều là chọn kỹ lựa khéo, hơn nữa nhanh đến mùa đông, người là người phía nam, nhất định không thể thích ứng giá lạnh của phương bắc, cho nên thái tử đã sai người giúp người tạo ra quần áo mùa đông, tất cả đều là hồ cừu giữ ấm cực tốt” (Da hồ + Da cừu) 

Sha na cười giải thích, lại chạy nhanh bỏ thêm một câu “Vương phi, thái tử thật sự đối với người tốt lắm! Chúng ta vẫn là lần đầu tiên nhìn đến thái tử sủng một nữ nhân như vậy!” 

“Phải không……” Tần Túy Nguyệt sâu kín nheo mâu, tim đập nhanh, lại bất tuân hơi nhếch môi, cao ngạo mở miệng “Ai thèm? Hắn nghĩ đến dùng quần áo có thể lấy lòng ta sao? Hừ! Không đẹp giống như hắn nghĩ đâu, thật muốn lấy lòng ta, để lại ta đi……” 

“Vậy thật đáng tiếc, nhưng cả đời ta cũng sẽ không nghĩ dùng chiêu này đến lấy lòng nàng!” 

Vừa nghe đến thanh âm kia, Tần Túy Nguyệt lập tức giận tái mặt. 

Hách Liên Sí đi vào phòng tắm, lam mâu nhìn thẳng thiên hạ trong dục thùng. 

Tóc dài ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm một chút đỏ ửng mê người, bọt nước theo xương quai xanh xinh đẹp chảy xuống, đi vào trong khe hõm trước ngược. 

“Thái tử.” Sha na cùng Thu na chạy nhanh quỳ xuống thân mình. 

“Hách Liên Sí! Ai cho ngươi vào!” Vừa thấy đến hắn, Tần Túy Nguyệt mau chóng cúi người, làm cho nước trong dục thùng ngập đến cổ, mắt đẹp tức giận trừng mắt hắn. 

Không hiểu, vừa thấy khuôn mặt anh tuấn tục tằng kia, còn có ngực cổ đồng hơi để lộ ra một nửa, nàng liền nghĩ đến triền miên kích tình đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được một trận lửa nóng. 

Hách Liên Sí vẫy tay làm cho cung nữ lui ra, lam mâu thủy chung cũng chưa rời đi Tần Túy Nguyệt, thưởng thức tư thái xinh đẹp lúc nàng tắm rửa, bạc môi khinh câu. 

“Đây là tẩm cung của ta, ta muôn tiến vào liền tiến vào, ai có thể quản ta?” Nói xong, hắn chậm rãi đi về hướng dục thùng, tay cởi bỏ quần áo trên người. 

“Hách Liên Sí, ngươi cút cho ta!” Tần Túy Nguyệt tức giận hắt nước về hướng hắn, nhìn đến hắn bắt đầu cởi quần áo, lập tức trừng lớn mắt. “Ngươi muốn làm gì?” 

“Sáng sớm thao luyện, toàn thân ta đều là mồ hôi, ta không ngại cùng nàng hai người tẩy rửa!” Hắn tà khí cười, chỉ chốc lát, quần áo trên người toàn cởi, nam tính dưới thân sớm dâng trào. 

Tần Túy Nguyệt trừng mắt hắn, nhìn đến lửa nóng thô dài lập tức há hốc mồm. Thật lớn như vậy…… Làm sao có thể đi vào trong thân thể của nàng? 

“A! Phượng Nhi, ánh mắt nàng lấy lòng ta.” Hách Liên Sí thấp giọng nở nụ cười. 

Tiếng cười đánh thức nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, nàng xấu hổ quẫn bách đừng tay chải tóc. 

“Ngươi muốn tắm cho ngươi tắm!” Tần Túy Nguyệt không dám nhìn hắn, cũng bất chấp toàn thân chính mình trần trụi, chạy nhanh đứng dậy, vội vàng muốn rời đi dục thùng. 

Nhưng Hách Liên Sí như thế nào cho nàng rời đi? Ta hắn một ven ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng khóa vào trong ngực, thân hình cao lớn cũng đi theo bước vào dục thùng. 

“A!” Tần Túy Nguyệt kinh kêu, dùng sức giãy dụa. “Hách Liên Sí, ngươi buông!” 

Bên trong dục thùng chứa mình nàng thì còn chỗ trống, nhưng hắn vừa tiến vào, lại chiếm hết toàn bộ không gian, nước tràn ra hơn phân nửa, nàng vừa cử động, thân thể hai người liền ma sát lẫn nhau. 

Hách Liên Sí gắt gao khóa nàng, dục vọng lửa nóng để ở trong mông nàng, uy hiếp ở bên tai nàng nói: “Nàng lại cử động, ta không ngại tại đây muốn nàng!” Nói xong, tay không an phận đi vào trước kiều hoa, ngón tay tà tứ quấy rối hai cánh hoa. 

Tần Túy Nguyệt cả kinh, cảm nhận được lửa nóng ở giữa mông, còn có ngón tay hắn…… 

“Ngô……” Đùa bỡn của hắn làm cho tư hoa mẫn cảm run rẩy, nàng nhịn không được dật ra một tiếng buồn ngâm nho nhỏ, nhưng cũng không dám lại giãy dụa, thân thể cứng ngắt, ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi hắn. 

“Thế này mới ngoan.” Sâu sắc nghe được thanh âm thật nhỏ ngâm nga, Hách Liên Sí môi nhất câu, bàn tay to hướng lên trên cầm một cái đẫy đà, năm ngón tay khép lại xoa bóp trắng trắng mịn màng kia, mà ngón tay ở nơi riêng tư cũng nhẹ nhàng khiêu khích đóa hoa mẫn cảm. 

“Ngươi…… Ngươi đừng sờ loạn!” Tần Túy Nguyệt tức giận đến hất đi bàn tay to trước ngực, tay kia đi xuống bắt lấy tay đang trêu đùa ở nơi riêng tư. 

“Tối hôm qua nàng không phải thực yêu ta sờ nàng, thậm chí còn khóc cầu ta……” Hắn ở nàng bên tai nói, nhiệt khí thổi qua tai mẫn cảm của nàng. 

“Ngươi…… Câm miệng!” Nghe được hắn nhắc tới tối hôm qua, Tần Túy Nguyệt càng buồn bực, phẫn nộ quay đầu trừng hắn. 

“Chính là phản ứng bản thân của thân thể thôi, mới không phải bởi vì ngươi…… A!” Nàng trừng lớn mắt, lời nói còn lại đều bị nam tính lửa nóng tiến vào trong thân thể đánh gãy. 

“Đau……” Hoa kính do bị can thiệp, hơn nữa trải qua cả một đêm dây dưa, đóa hoa sớm sưng đỏ không chịu nổi, căn bản không dậy nổi, huống hồ hắn đột nhiên tiến vào. 

“Phượng Nhi, chúng ta đây muốn hay không thử lại xem….” Ngậm lấy vành tai của nàng, Hách Liên Sí ở bên tai nàng nói nhỏ. 

Ngón tay nhẹ kẹp lấy tiểu hạch trước hoa huyệt, nhẹ nhàng vuốt ve, một tay đi theo cầm một đoàn miên nhũ, ngón tay kẹp lấy nhũ lôi, đi theo khẽ kéo xoa làm. 

“Không…… Ngô……” Nàng trừng mắt hắn, mắt đẹp lộ vẻ không khuất phục. 

Lam mâu nheo lại, hắn thẳng lưng làm cho lửa nóng đi vào càng sâu, qua lại luật động ở hoa huyệt “Phượng Nhi, nàng càng xem ta như vậy, sẽ chỉ làm ta càng muốn nàng.” 

Nàng luôn có thể dẫn phát thú tính của hắn, làm cho hắn như thế nào cũng muốn không đủ nàng, mới vừa rồi tiến vào phòng tắm, vừa thấy đến nàng, dục vọng đã dấy lên. 

Nàng phục tùng đã không phải trọng điểm, hắn thầm nghĩ muốn nàng, muốn nàng thuộc về hắn, muốn cặp mắt xinh đẹp chỉ có hắn! 

“Ta không thuộc về ngươi…… n……” Nàng cắn môi nhịn xuống rên rỉ, quật cường phản kháng, không cho chính mình lâm vào trong dục hỏa . 

“Phải không?” Hắn rời khỏi thân mình, làm cho lửa nóng lui tới huyệt khẩu, lại thâm mạnh một cái tiến vào, đỉnh thô dài nhập vào, mà hoa vách tường theo tiến vào của hắn, cũng hấp quấy hắn càng nhanh. 

“Nhưng thân thể nàng không phải nói như vậy…… Cảm giác được sao? Nàng đem ta hấp rất nhanh……” Hắn thô ách nói nhỏ, ngón tay kéo làm nhụy châu mẫn cảm, trêu chọc tình dục của nàng. 

Mà động mông cũng rất nhanh di động tới, nam tính thô dài va chạm các nơi trong hoa huyệt, nước ấm theo mạnh mẽ va chạm vẩy ra dục thùng, theo ra vào của hắn, cũng đi theo chen vào hoa kính. 

“n a……” Cuồng tứ ra vào làm cho Tần Túy Nguyệt rốt cuộc nhịn không được rên rỉ, tay nhỏ bé nhanh cầm lấy mép thùng. 

Nàng nâng lên phấn mông, ở khi đỉnh hắn hướng lên trên, tuyết đồn đi theo đi hạ xuống, phối hợp tiến lên của hắn, làm cho hắn đi vào càng sâu. 

“Ân…… Lãng như vậy…… Nàng dám nói nàng không cần ta sao?” Lang thang của nàng làm cho hắn gợi lên cười, bàn tay to nắm chặt tuyết nhũ mềm mại, đè ép nhũ tiêm trơn mềm. 

“Ân……” Nàng than nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cũng không thuần phục, thậm chí kiêu ngạo mà nhìn hắn “Đây chính là nhu cầu của thân thể….Tâm của ta không phải của ngươi……” 

Nàng không phải của hắn! Nàng sẽ không thuận theo hắn, sẽ không trở thành sủng vật nhu thuận của hắn! 

“Nàng……” Hách Liên Sí nhìn chằm chằm nàng, rõ ràng thân thể hai người gần sát như vậy, nhưng hắn vẫn cảm giác được nàng cách hắn rất xa. 

Cho dù có được thân thể của nàng, hắn vẫn là không có được tâm nàng! 

Phát hiện này làm cho tâm tình của hắn ác liệt lên, trong lòng dâng lên chút một chút bối rối, làm cho hắn càng muốn gắt gao khóa lấy nàng. 

“Tốt lắm.” Hắn thô lỗ hôn lấy môi của nàng, cắn vào cánh môi nàng, bá đạo bắt đinh hương mê người. 

Mà nóng thiết cũng không ngừng qua lại luật động, xỏ xuyên qua mỗi một chỗ mềm mại thủy huyệt, làm cho toàn bộ thân thể của nàng nhiễm lên ký hiệu thuộc loại của hắn. 

“Cho dù nhốt nàng cả đời, ta cũng sẽ làm cho nàng thuộc về ta, cả đời nàng đều đừng nghĩ trốn!” Hắn cắn của nàng môi. Ách vừa nói nói. 

“Ân……” Cánh môi đau làm cho nàng nhíu mày, nhưng phun ra lời nói lại vẫn quật cường “Ta sẽ trốn…… Nếu có cơ hội…… Ta sẽ trốn…… A a……” 

Nam tính thô dài đột nhiên rất nhanh vào thủy huyệt, ngón tay kẹp lấy hoa châu cũng đi theo dùng sức lôi kéo, kích thích mẫn cảm của nàng. 

Đánh ra tiếng nước, nước trong thùng bị bắn xuống đất, thân thể hai người dán chặt vào nhau, đem nước ấm nhiễm càng nóng, thân thể hai người cũng càng ẩm ướt…… 

“Ta sẽ không cho nàng trốn.” Hắn tuyên cáo, đỉnh đầu nóng thiết dùng sức, ở hoa vách tường co rút lại phun ra bạch dịch nóng rực. 

Nhưng cánh tay sắt lại thủy chung không buông nàng ra, đem nàng gắt gao trấn vào trong ngực, hơi thở nóng rực phất lên tai nàng “Ta đã nói rồi, dù có phải dùng cách gì, hay bẻ gãy đi cánh của nàng, ta cũng sẽ không cho nàng trốn khỏi ta!” 

Lời nói tàn nhẫn lại bá đạo, xuyên thấu thần trí mơ hồ của nàng, nàng nhịn không được trong lòng run lên, thân thể run run cũng không rõ ràng là sợ hãi hay là do cao trào mà hưng phấn….

Chương 8

Nàng ở tại quốc gia này, giống như bị cô lập. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Túy Nguyệt lạnh nhạt lên, nhàm chán ngồi ở trên thảm cỏ, mắt đẹp nhìn theo người đang bận rộn ở trước mắt, mà nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, giống cái người ngoài cuộc. 

Hôm nay là đại điển săn bắn nửa năm một lần của Hãn Long quốc, sáng sớm, tất cả người hoàng tộc đều lui tới đây để săn bắn, mà nàng cũng không tránh được bị Hách Liên Sí mang đến. 

Nghĩ đến nam nhân đáng giận kia, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh nhịn không được nhiễm lên một tia lửa giận. 

Hỗn đản kia thật đúng là rất biết cách dùng thủ đoạn, đem nàng đứng lên, mặc kệ nàng đi đến thế nào, bên người nhất định cũng sẽ có người trông coi, cũng sẽ không để cho nàng cơ hội ở một mình. 

Mà mỗi đêm, hắn cũng luôn quấn quít lấy nàng, mặc kệ nàng kháng cự như thế nào, cuối cùng nhất định sẽ trầm mê ở sự chạm lấy của hắn, khóc hô, cầu hắn muốn nàng. 

Đến cuối cùng, phản ứng của nàng cũng trở nên mỏng manh, hắn so với nàng còn hiểu biết thân thể của nàng, mà nàng…… Cũng không hề bài xích đụng chạm của hắn. 

Nhận thấy được điểm này, Tần Túy Nguyệt cảm thấy không cam lòng. 

Mặc kệ nàng lạnh lùng như thế nào mà chống đỡ, hắn tổng có thể khơi mào lửa giận trong lòng nàng, làm cho nàng mất hết lý trí, mỗi một lần quyết đấu, nàng luôn là người thua: Duy nhất không có thua, là nàng còn có được tâm chính mình. 

Tay nhỏ bé nhéo ngực, Tần Túy Nguyệt nhếch cánh môi, lại một lần nữa nói cho chính mình, lòng của nàng còn ở đây, còn không có thua trận! 

Nếu tâm thua, nàng nhất định không hề là chính mình nữa mà hắn…… Chỉ sợ cũng sẽ đối với nàng mà khinh thường. 

Nghĩ đến này, ngực không hiểu đau xót. 

Nhắm mắt lại, nàng lựa chọn xem nhẹ, nhát gan như nàng không đi thăm dò. 

Đối với Hách Liên Sí, nàng chỉ có chán ghét! 

“Vương phi, thái dương sắp lên cao, người muốn hay không muốn uống chút trà?” Sha na đổ một ly trà, thật cẩn thận bưng đến trước mặt Tần Túy Nguyệt. 

“Cám ơn.” Tần Túy Nguyệt mở mắt ra, cười tiếp nhận. 

“Vương phi, Thu na giúp người quạt.” Thu na cầm cây quạt, chậm rãi vì Tần Túy Nguyệt quạt gió lạnh. 

“Thu na, không cần quạt, ta không nóng.” Tần Túy Nguyệt thản nhiên mở miệng, cúi đầu uống ngụm trà, lá trà giống như là trà của Hoan Hỉ thành, này cũng là Hách Liên Sí phái người chuẩn bị riêng. 

Mắt thâm thúy, nàng nhẹ xuyết một ngụm trà ngọt, tâm tư lưu chuyển. 

Khi người giúp nàng pha trà, nàng cực kỳ kinh ngạc. Nam nhân phía nam thích uống trà, nhưng trà của Hãn Long quốc cùng phía nam không giống, bọn họ phần lớn uống sữa cùng trà bánh, trộn lẫn thành trà sữa. 

Nàng từng nếm thử quá, nhưng mà hương vị kia như thế nào nàng cũng uống không quen, không nghĩ tới quá vài ngày, nàng cư nhiên có trà long tỉnh thượng hạng. 

Thu na nói, biết nàng uống không quen trà sữa của bọn họ, cho nên Hách Liên Sí cho người đi đến Hoan Hỉ thành để mua được trà nàng thích uống nhất do Ngu gia sản xuất, nhưng lại cho người dạy các nàng nên pha trà như thế nào, rồi pha cho nàng uống. 

Không chỉ như thế, hắn còn biết nàng không thích thịt cá, kêu người đến ngoại thành phía nam mua đồ chay nàng thích ăn cho nàng. 

Hắn đối với nàng sủng nịch làm cho người ta ca ngợi, liền ngay cả quần áo trên người nàng là vải dệt, cũng là hắn tỉ mỉ chọn lựa. 

Tay nàng vỗ nhẹ áo choàng lông thú, còn có y phục tím đậm, váy hồ trắng, quần dài chấm tới chân, cùng đôi ủng. 

Mỗi một dạng, đều là đường thêu thanh lịch, cùng với màu sắc nàng yêu thích. 

Hắn rất hiểu biết nàng; Mà nàng, lại đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả. 

Thậm chí ngay cả hắn nghĩ cái gì. Nàng cũng không biết. Lại càng không biết, hắn làm gì đối với một sủng vật không phục tùng tốt như vậy để làm gì? Không ngờ đều là phục tùng thủ đoạn của nàng? 

Hắn cũng quá hoang phí đi? Mà nàng. Rõ ràng không cho chính mình luôn chú ý, nhưng lại luôn không tự chủ phát hiện được, tất cả vật dụng của nàng, mỗi một vật nhỏ. Đều là hắn đặc biệt chuẩn bị. 

Những phát hiện này kích thích tâm của nàng, làm cho nàng cảm thấy có điểm hoảng, có điểm loạn, có điểm…… Không biết làm sao. 

“Vương phi, người không đi cùng hoàng hậu và cac nàng nói chuyện phiếm sao?” Thu na ngẩng đầu nhìn đến lều bên kia nói chuyện náo nhiệt, nhìn lại, Vương phi của các nàng lại cách rất khá xa. 

“Ta đi sẽ chỉ làm cho không khí lạnh đi!” Nâng mắt đẹp, Tần Túy Nguyệt thản nhiên nhìn lều dưới náo nhiệt liếc mắt một cái. 

Ở trong này, cũng chỉ có Sha na cùng Thu na cùng nàng nói chuyện. Còn lại thì đối nàng thập phần lạnh nhạt. 

Có lẽ là do hôn lễ trước kia, nàng cho Hách Liên Sí một cái tát, làm cho các nàng lưu lại ấn tượng không tốt, đến nay cũng đối với nàng làm như không thấy. 

Nghe được lời của nàng, Thu na cùng Sha na liếc mắt một cái, chính không biết nên nói cái gì, tiếng vó ngựa lại truyền đến. 

“A! Thái tử đã trở lại.” Thu na vui vẻ kêu. 

Tần Túy Nguyệt nhịn không được nhìn hắn, chỉ thấy Hách Liên Sí một thân y phục màu đen, tóc dài rối tung đến vai, tư thế hiên ngang oai hùng cưỡi trên con ngựa màu đen, bộ dáng cuồng dã làm cho người ta nhịn không được, ngừng lại tâm trí, ngây ngốc không dời tầm mắt mờ mịt. 

Mà khuôn mặt anh tuấn thô quăng ôm lấy cười. Cùng cưỡi ở một bên là cô gái xinh đẹp, cô gái này nàng không xa lạ, là người trong miệng Thu na đã nói đệ nhất mỹ nhân Đóa Lệ Nhi của Hãn Long quốc. 

Nhìn đến bộ dáng hai người nói chuyện vô cùng thân thiết, Tần Túy Nguyệt nói không nên lời, ngực không hiểu truyền đến một trận buồn. 

Tần Túy Nguyệt nhíu mày, cực lực muốn bỏ đi buồn đau trước ngực, càng muốn đừng mở mắt, không cho chính mình nhìn. Nhưng mâu nhi lại như thế nào cũng rời không được. 

Thẳng đến cặp mắt lam cùng nàng chống lại, nàng quay đầu, lập tức hừ lạnh. 

Hách Liên Sí xuống ngựa, bước đi hướng nàng. “Như thế nào một người ở nơi này? Thực nhàm chán?” Hắn ngồi ở bên cạnh nàng ngón tay nâng lên mặt của nàng. 

Tần Túy Nguyệt hất đi tay hắn, lạnh lùng liếc hắn một cái. 

“Không liên quan chuyện đến ngươi! Không có việc gì thì đi săn bắn của ngươi đi” Nói xong, nàng ngắm đến Đóa Lệ Nhi. Không tự giác nói một câu. “Dù sao cũng có đệ nhất mỹ nhân cùng ngươi, hẳn là cũng không tịch mịch!” 

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận, hận không thể cắn đầu lưỡi chính mình. 

Làm cái gì? Nàng như thế nào nói ra giọng điệu chua như vậy, khiến cho chính mình dường như đang ghen vậy! 

Nghe được lời của nàng, Hách Liên Sí sửng sốt, nhịn không được cười to ra tiếng, cánh tay ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực “Phượng Nhi của ta, nàng đang ghen sao?” Nâng cằm lên, hắn hưng phấn dạt dào nhìn nàng, đúng vậy từ bên kia hắn nhìn được vẻ mặt không tự nhiên ảo não của nàng. 

“Nhàm chán! Dấm chua có cái gì ngon mà ăn? Người đừng tự cho là đúng!” Tần Túy Nguyệt xấu hổ nói, tay nhỏ bé cố gắng đẩy hắn “Đi ra! Trước công chúng, không được ôm ta!” 

Người này có biết hay không, có rất nhiều người đang nhìn nha? Cứ như vậy đối ôm ấp nàng, hắn không biết xấu hổ, nhưng là nàng biết! 

Nhưng nàng lại không biết khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình đang đỏ bừng lên, trong thật đáng yêu, làm cho Hách Liên Sí không thể di dời tầm mắt, đem kiều thái khó gặp của nàng thu hết đáy mắt. 

“Phượng Nhi, nàng làm cho ta thật muốn hôn ngươi.” Nàng đáng yêu như vậy, làm cho tim hắn thấp thỏm động, thật hy vọng nàng vẫn như vậy…… 

“Cái gì?” Tần Túy Nguyệt cả kinh, vội vàng dùng lực đẩy ra hắn, bắn ra cách hắn rất xa, cảnh giác trừng mắt hắn “Ta cảnh cáo ngươi, đừng xằng bậy nga!” 

Bộ dáng kinh hoảng của nàng làm hắn nở nụ cười, bắt lấy tay nàng, dùng lực đem nàng kéo về trong lòng, ái muội ở bên tai nàng nói nhỏ. 

“Được rồi! Vậy đợi buổi tối lại tính.” Nói xong, răng nanh không an phận nhẹ cắn vành tai tinh tế. 

Lời lẽ của hắn làm cho thân thể của nàng cảm thấy một trận tê dại, bên tai nhịn không được đỏ lên, khốn quẫn đẩy ra hắn. 

“Hách Liên Sí ngươi……” Nàng trừng hắn, nhưng khuôn mặt anh tuấn kia lại cười đến ngả ngớn, làm cho nàng ảo não mắng không ra nói đến. Người này da mặt như thế nào dày như vậy? 

“Sí ca ca, chúng ta đi săn còn chưa phân thắng bại! Ngươi vừa rồi không phải cá cược với ta, xem con mồi ai nhiều sao?” Đóa Lệ Nhi cưỡi ngựa tới gần bọn họ, đôi mắt nhìn thẳng Hách Liên Sí, ngay cả xem cũng không xem Tần Túy Nguyệt một cái. 

“A! Ngươi có thế nào một lần săn thú thắng ta?” Hách Liên Sí cười khẽ, khuôn mặt anh tuấn dán lên chút cuồng ngạo, đủ để cho bất luận kẻ nào động tâm. 

“Hừ! Ta lần này nhất định sẽ thắng ngươi.” Đóa Lệ Nhi hừ nhẹ, cao ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn. 

“Ha ha! Ta đây sẽ mỏi mắt mong chờ.” Hách Liên Sí đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Tần Túy Nguyệt, mà nàng cũng nhìn hắn, hai người ánh mắt chống lại, mắt đẹp càng mở to. 

Hách Liên Sí gợi lên một chút cười sủng nịch, hướng Tần Túy Nguyệt đưa tay “Phượng Nhi, nếu ở đây nhàm chán, muốn hay không cùng đi săn thú?” 

“Cái gì?” Nghe được lời nói của hắn, Tần Túy Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn. 

Hách Liên Sí sớm bảo người ta khiên một bạch mã lại đây. 

“A! Tuyết trắng!” Vừa thấy đến ngựa của chính mình, Tần Túy Nguyệt lập tức trừng lớn mắt, nhảy dựng lên dùng sức ôm lấy ngựa chính mình . 

“Tuyết trắng! Tuyết trắng! Ngươi làm sao có thể ở đây?” Nàng vui vẻ kêu to, hai má thẳng cọ con ngựa. 

Mà tuyết trắng cũng nhẹ kêu, lưỡi khẽ liếm mặt chủ nhân. 

“Ha ha……” Tần Túy Nguyệt cười khanh khách, vui vẻ nhìn ngựa yêu quý. “Oa, ngươi dường như biến mập nha!” 

Như là nghe hiểu chủ nhân ngại nó, tuyết trắng mất hứng phun khí, đầu nhắm thẳng trong lòng nàng cọ. 

“A…… Rất ngứa nga!” Tần Túy Nguyệt cũng ôm lấy đầu ngựa yêu, dùng sức xoa bờm nó, tươi cười sáng lạn cũng chưa từng biến mất. 

Hách Liên Sí lẳng lặng nhìn, có điểm đố kỵ con ngựa này, mặc kệ hắn làm sao lấy lòng tiểu dã phượng, nàng chính là không đối với hắn cười, mà con ngựa này có thể làm nàng cười đến thoải mái như vậy, thậm chí chủ động âu yếm, thật sự là làm cho người ta đố kỵ. 

“Sao? Muốn hay không cùng nhau săn thú?” Hắn ho nhẹ, cố ý đánh gãy vô cùng thân thiết của các nàng, muốn lực chú ý của nàng phóng tới hắn trên người. 

Tần Túy Nguyệt nhìn về phía Hách Liên Sí, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo mà nâng lên. “Ngươi đem tuyết trắng cho ta, không sợ ta cưỡi nó chạy đi sao?” 

Hách Liên Sí nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn cuồng ngạo “Vậy cũng phải nàng chạy trốn như thế nào! Phượng Nhi, ta dám đưa ngựa cho nàng, liền đại biểu ta có nắm chắc nha!” 

Nghe được lời nói của hắn, Tần Túy Nguyệt nhăn mặt, nhăn cái mũi, không tự giác hiển lộ kiều thái “Hừ, vậy thì thử xem xem nha!” Nói xong, nàng lưu loát nhảy lên con ngựa tuyết trắng, nâng lên dây cương. Khẽ quát một tiếng, như gió cùng rong ruổi mà chạy đi 

Hách Liên Sí cười khẽ, cũng không cam yếu thế ngồi trên ngựa, lập tức đuổi theo. 

Thừa sức gió, Tần Túy Nguyệt cúi người xuống, cơ hồ cùng con ngựa hợp thành một thể, ở trên thảo nguyên mênh mông. 

Nàng nghe được phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, gợi lên môi, nàng chỉ thị con ngựa trái phải mà chạy, tiến vào trong rừng cây, rẽ trái rồi rẽ phải muốn bỏ rơi người phía sau. 

Thẳng đến tiếng vó ngựa biến mất, nàng mới khiến tuyết trắng dừng lại, vui vẻ xoa xoa gáy nó “Tuyết trắng, ngươi thật lợi hại, bỏ rơi được cả Hách Liên Sí.” 

Nghe được chủ nhân khen ngợi, tuyết trắng kiêu ngạo mà hí lên. 

“Ha ha!” Tần Túy Nguyệt cười dùng tay chải tóc, nhảy xuống ngựa, nhìn rừng cây rậm rạp, mày nhịn không được nhăn lại “Nhưng mà, làm sao thoát khỏi đây?” 

Không xong! Vì muốn bỏ rơi Hách Liên Sí, nàng khiến tuyết trắng không ngừng hướng về phía sâu trong rừng cây mà chạy, cái này dường như lạc đường. 

“Không xong!” Nàng xem xem bốn phía, cảm thấy cảnh vật đều không sai biệt lắm, nàng căn bản là không có ấn tượng, lại càng không biết nên đi ra ngoài như thế nào. “Xong rồi! Tuyết trắng, ngươi biết như thế nào đi ra ngoài sao?” 

Tần Túy Nguyệt hỏi ngựa yêu, ngựa trắng mở to mắt tròn, vô tội nhìn nàng. 

Ánh mắt kia, làm cho Tần Túy Nguyệt buông tha cho ngựa yêu “Thật là, hỏi ngươi cũng vô dụng.” Nàng nói thầm cùng sải bước với tuyết trắng. 

“Xem ra, chúng ta chậm rãi tìm đường đi ra ngoài mới được.” Nàng thì thào nhớ kỹ, khi đang muốn cưỡi tuyết trắng rời đi, lại nghe đến bốn phía truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. 

Nàng ngẩn ra, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy hơn mười cái nam nhân cao lớn mặc phục sức dị tộc theo rừng cây đi ra, chậm rãi vây quanh lấy nàng. 

Tần Túy Nguyệt làm mặt lạnh, tay nhỏ bé nắm chặt dây cương, mắt đẹp cảnh giác nhìn này đàn người đang vây quanh lấy chính mình. 

“Ngươi chính là thái tử phi Hãn Long quốc?” Đứng ở bên trong đoàn nam nhân cao lớn mở miệng, đôi mắt yên lặng nhìn nàng. 

Tần Túy Nguyệt nhìn về phía nam nhân, người nọ có diện mạo nhã nhặn, có thể nói anh tuấn, nhưng ánh mắt kia không hiểu vì sao làm cho nàng cảm thấy rất quen. 

Nàng nhịn không được nhíu mày, mà nam nhân tựa hồ có cảm giac cùng nàng giống nhau, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng. 

“Tiểu Nguyệt nhi?” Đột nhiên, nam nhân kinh ngạc kêu gọi. 

Tần Túy Nguyệt cũng lập tức trừng lớn mắt “Tiểu Đạt?” 

Mới trước đây nàng từng bị hoàng đế phụ thân đưa biên cương chơi, kết quả nàng chạy lung tung, không cẩn thận chạy tiến vào trong rừng rậm, rơi vào cạm bẫy thợ săn, chính là lúc không biết nên như thế nào mới phải thì Tiểu Đạt xuất hiện cứu nàng. 

Rồi sau đó cơ hồi mỗi ngày nàng đều cùng Tiểu Đạt chơi cùng một chỗ, thẳng đến hoàng đế phụ thân phải rời khỏi, nàng mới lưu luyến rời Tiểu Đạt, nói lời từ biệt ── kia đã là chuyện của mười mấy năm trước. 

“Ngươi như thế nào lại ở đây?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn về nam nhân trước mặt. 

“Ngươi…… Chính là thái tử phi tân nhậm của Hãn Long quốc?” Biểu tình nam nhân phức tạp, ánh mắt xẹt qua một chút hào quang. 

Tần Túy Nguyệt không đáp lời, nhìn nam nhân vây quanh chính mình liếc mắt một cái, hỏi lại: “Ngươi muốn bắt ta? Vì sao?” Nghĩ đến hắn muốn xác nhận nàng có phải hay không phải là thái tử phi Hãn Long quốc, chẳng lẽ…… 

Nàng sanh mắt to, không thể tin kinh hô “Ngươi, ngươi sẽ không phải chính là Đạt Ba……” 

Nam nhân không đáp lời, biểu tình cũng đã nói hết thảy. 

“Không thể nào…… Vì sao?” Nàng không hiểu, nàng vẫn nghĩ đến Tiểu Đạt chính là con của thơ săn bình thường mà thôi. 

Đạt Ba thở dài, con ngươi đen yên lặng nhìn nàng “Vì sinh tồn, ta không thể không làm như vậy, thần phục Hãn Long quốc, cuộc sống tộc của ta cũng chưa từng tốt qua một lần.” 

“Ta không hiểu.” Tần Túy Nguyệt nhíu mày. 

“Hàng tháng, tộc của ta đều phải cống hiến lương thực cố định cho Hãn Long quốc, trong đó còn phải trải qua bọn quan tham ô tại biên cương, bọn họ đem tất cả lương thực đều lấy hết, chúng ta như thế nào sống nữa?” 

Đạt Ba lạnh lùng nói, khuôn mặt nhã nhặn mang theo phẫn hận. 

“Trừ bỏ phản kháng, cướp đoạt, chúng ta không có lựa chọn khác, nhưng là Hách Liên Sí cũng không để ý đám tham quan này, ngược lại càn quét tộc của ta, những người trong tộc của chúng ta chết đi khiến ta hận hắn, vì thế bọn ta không thể dễ dàng tha thứ cho người của Hãn Long quốc.” 

Nghe xong lời hắn nói, trực giác Tần Túy Nguyệt vì Hách Liên Sí nói chuyện “Nhưng các ngươi phản kháng, cướp đoạt, cũng là đối với dân chúng vô tội của Hãn Long quốc mà làm, hơn nữa các ngươi còn chém giết dân chúng, liền bởi vì như thế, Hách Liên Sí mới có thể dẫn binh bình định các ngươi.” 

Giải quyết phương thức có rất nhiều loại, không nhất thiết phải lựa chọn cách này. 

“Ta nhớ rõ Hách Liên Sí khi xử phạt tham quan, đều cắt chức sung quân biên cương, vĩnh viễn không thể ở lại Hãn Long quốc.” 

“Thì tính sao?” Đạt Ba run rẩy nghiêm mặt căm tức nàng “Cái hận trong tộc của ta vẫn đang tồn tại, không báo thù, làm sao nói với những người đã chết đi?” 

Tần Túy Nguyệt không đồng ý nhìn Đạt Ba, đang muốn mở miệng, lại nghe đến tiếng vó ngựa. 

“Đạt Ba!” Ngồi ở trên ngựa đen khuôn mặt anh tuấn Hách Liên Sí lạnh lùng, theo sau là một đám người vây quanh rừng cây. 

“Phượng Nhi, nàng không có việc gì đi?” Hách Liên Sí nhanh chóng đi đến bên người Tần Túy Nguyệt, lo lắng nhìn nàng. 

Mới vừa rồi hắn vẫn đi phía sau theo nàng, nhưng nửa đường lại bị bọn người của Đạt Ba vây quanh cản trở, làm cho hắn không nhìn thấy bóng dáng nàng. 

Hắn vừa vội vừa giận, rất nhanh giải quyết những người đó, dẫn thủ hạ nơi nơi tìm kiếm bóng dáng của nàng, chỉ sợ nàng gặp chuyện không may. 

“Ta không sao.” Tần Túy Nguyệt lắc đầu, nhìn đến binh lính của Hãn Long quốc đã vây quanh rừng cây, không khỏi lo lắng nhìn về phía Đạt Ba. Hắn là bạn còn nhỏ của nàng, nàng không muốn nhìn đến hắn chết đi. 

“Lực Khắc.” Hách Liên Sí phân phó thuộc hạ đi đến bên cạnh “Hảo hảo bảo hộ Vương phi.” 

“Vâng.” Lực Khắc lập tức suất lĩnh vài người đem Tần Túy Nguyệt canh giữ ở góc. 

“Đạt Ba, lần này nhìn ngươi chạy đi đâu!” Hách Liên Sí gợi lên môi, cuồng vọng nhìn Đạt Ba, vừa mới nói, đã vội công kích. 

Bọn lính lập tức công hướng địch nhân, mà Hách Liên Sí nhảy xuống ngựa, một mình cùng Đạt Ba đối chiến. 

Hai người đao cùng nhau đánh, phát ra thanh âm do đao kiếm va chạm, mạo hiểm chiến đấu làm cho Tần Túy Nguyệt nhìn đến kinh hồn táng đảm. 

Nàng xem đến vẻ mặt cuồng ngạo của Hách Liên Sí, chỉ công không tuân thủ đao pháp làm cho người ta sợ hãi, vài giây sau, đao Đạt Ba đều cắt qua quần áo của hắn, nhưng hắn cũng không để ý, ngược lại ôm lấy cười mãnh liệt phản kích. 

Chỉ chốc lát sau, tình hình chiến đấu đã rõ ràng, binh lính sớm chế trụ địch nhân, còn lại Hách Liên Sí cùng Đạt Ba đối chiến. 

“Hộc!” Đột nhiên tới một kích làm cho Đạt Ba miệng chua xót, đao trên tay rơi xuống, chân nhũn, rơi cả mình xuống thân, ói ra ngụm máu, nhưng hắn không cam lòng yếu thế nhanh chóng nhặt lên dao nhỏ bò lên, lập tức công hướng Hách Liên Sí. 

“Tốt lắm.” Hách Liên Sí cười to, đao trên tay lập tức lướt qua, so với vài chiêu nhỏ của Đạt Ba thì hắn sớm cảnh giác. 

Ngay tại đao muốn xẹt qua cổ Đạt Ba cổ, Tần Túy Nguyệt rốt cuộc nhịn không được. 

“Dừng tay!” Nàng lập tức thi triển khinh công, rất nhanh che ở Đạt Ba trước mặt. 

Hách Liên Sí ngẩn ra, lập tức thu hồi đao “Phượng Nhi?” Hắn nheo lam mâu. 

“Ngô…… Khụ khụ……” Đạt Ba ôm ngực, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tần Túy Nguyệt. “Tiểu Nguyệt nhi……” 

Đạt Ba xưng hô làm cho Hách Liên Sí nháy mắt lạnh mặt “Phượng Nhi, nàng nhận thức hắn?” 

Tần Túy Nguyệt không nói, lo lắng nhìn về phía Đạt Ba “Tiểu Đạt, ngươi không sao chứ?” 

Đạt Ba lắc đầu “Tiểu Nguyệt nhi, không cần lo cho ta.” 

“Không được!” Hắn từng đã cứu nàng một mạng, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn chết. “Hách Liên Sí, ta không cho phép ngươi giết hắn” 

“Nàng không cho phép?” Hách Liên Sí lạnh lùng nhíu mày, giọng điệu mềm nhẹ lại rét lạnh, khuôn mặt anh tuấn cũng không mang mỉm cười, lãnh ngao làm cho người ta run rẩy. 

Hắn như vậy, là lần đầu tiên Tần Túy Nguyệt nhìn đến, tâm nhịn không được chấn động. 

“Không ai có thể ra lệnh cho ta, liền ngay cả nàng cũng không được.” Hách Liên Sí lạnh giọng nói. Đao lập tức giơ lên. Ánh đao bắn về phía Đạt Ba. 

“Không!” Tần Túy Nguyệt lập tức dùng tay áo ngăn cản, dưới tình thế cấp bách, đoạt lấy dao nhỏ của Đạt Ba đối với Hách Liên Sí phản kích. 

Ánh đao sướt qua. Tần Túy Nguyệt thét lớn một tiếng, dao nhỏ trên tay rơi xuống, miệng bị mạnh mẽ lực đạo động đến vỡ ra “Ngô! Đạt Ba…… Đi mau!” Nàng cầm tay đổ máu rống to. 

Đạt Ba chần chờ nhìn Tần Túy Nguyệt một cái, xoay người thoát đi, mà binh lính còn lại lập tức đuổi theo. 

“Không cần đuổi theo.” Hách Liên Sí ra tiếng quát bảo ngưng lại, lam mâu âm lãnh bình tĩnh nhìn Tần Túy Nguyệt. 

Tần Túy Nguyệt cúi đầu, nắm tay đang chảy máu, không nói một câu. 

Nàng không cần nhìn hắn liền có thể cảm giác được lửa giận của hắn, không tự chủ được, thân thể run lên……


Chương 3  l Full  l Chương 5 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT