Chương 7
Lần đầu cao trào làm cho Viên Tiểu Nhi đầu óc trống rỗng, cả người hư nhuyễn, hoa huyệt vẫn khoái cảm ban nãy mà không nhịn được rung động.
Lửa nóng nam tính đẩy ra hoa huyệt, hoa huyệt chật ních thẳng đứng gắt gao hút lấy của hắn, làm cho Tư Lập Thân thưởng thức đến khoái cảm mãnh liệt.
“n…… Đau……” Nam tính mới tiến vào hơn nửa phân, lập tức làm cho Viên Tiểu Nhi cảm thấy co một chút khó chịu và đau đớn, vách tường hoa chống đẩy, muốn đẩy hắn dời đi.
Hoa thịt chật ních của nàng bắt đầu dùng sức mấp máy co rút lại, đè ép đỉnh nam tính mẫn cảm, ngược lại càng kích thích hắn.
Hắn rốt cuộc ẩn nhẫn dục hỏa không được, áp chế cái mông, một cái cường lực tiến vào, làm cho thô dài cứng rắn thật sâu vùi vào hoa huyệt ──
“Ô…… Không…… Đau quá a……”
Viên Tiểu Nhi kêu khóc , hoa huyệt nhỏ bé đột nhiên bị vật cứng đi vào, mặc dù có hoa dịch dễ chịu hơn, nhưng giống như bị xé rách đau đớn vẫn là làm cho nàng kêu ra tiếng, thống khổ muốn đẩy Tư Lập Thân ra.
“Không cần…… Tránh ra……” Tay nàng muốn đẩy hắn ra, bụng dưới vì đau đớn mà dùng sức, muốn bài trừ hắn ra khỏi c thể, lại không biết dùng sức của nàng chính là đưa nam tính của hắn hấp càng nhanh.
Bị gắt gao khoái cảm quấy hấp làm cho Tư Lập Thân rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, bất chấp non nớt của nàng, bắt đầu động thắt lưng, di động qua lại, làm cho lửa nóng thô dài luật động trong thủy huyệt ướt át.
Hắn đem đùi của nàng nâng rất cao, làm cho nam tính kề sát hoa huyệt, rút ra cắm vào thủy huyệt, theo di động của hắn, hỗn hợp yêu dịch cùng máu đều bị đẩy ra.
“Ô a……” Đau đớn làm cho nàng phát ra tiếng ngâm nức nở, chống cự sự cường ngạnh của hắn không được, chỉ có thể thừa nhận sự va chạm cuồng mãnh lại có lực của hắn.
Mà theo hắn mãnh liệt tiến lên, hai luồng miên nhũ mếm mại cũng bị lực đạo va chạm cao thấp dung đưa, nhìn đến miên nhũ càng mê người.
Tư Lập Thân nhịn không được cúi đầu ngậm lấy một cái nhũ tiêm, dùng sức hút, thậm chí dùng hàm ngậm trọnn một bên miên nhũ tuyết trắng, làm cho nhũ thịt lưu lại dấu răng của hắn.
“n……” Viên Tiểu Nhi nhíu chặt mày, thừa nhận sự va chạm mãnh liệt của Tư Lập Thân, dần dần, nàng cảm thấy đau đớn giống như biến mất, cho đến bị một khoái ý tê dại thay thế vào, mày nhíu chặt cũng chậm chậm dãn ra, đau đớn nức nở chuyển qua rên rỉ.
Nàng thậm chí chủ động nâng lên mông trắng, lắc lắc eo nhỏ, nhiệt tình đón hùa theo ý va chạm của hắn, làm cho lửa nóng thô tiến vào
Thấy nàng bắt đầu hưởng thụ, cái miệng nhỏ nhắn phun ra rên rỉ tinh tế, Tư Lập Thân con ngươi đen nheo lại, tay đem chân tuyết trắng đặt lên trên khủyu tay, làm cho lưng của nàng để lên tảng đá.
Tư thế này làm cho nam tính thô tiến vào càng sâu, hạ thể hai người cũng thiếp càng chặt chẽ vào nhau. Mông hơi lui, lại xuyên vào một cái thật sâu, dùng sức va chậm chỗ sâu mềm mại, răng nanh cũng đi theo kéo nhũ tiêm đỏ bừng, cắn hút theo tiết tấu va chạm, kích phát tình dục của nàng.
“n a……” trong ngực nhũ truyền đến khoái cảm cùng khóai ý dưới thân hỗn hợp tích lũy lẫn nhau, làm cho Viên Tiểu Nhi sung sướng rên rỉ.
Yêu dịch đầy đủ theo luật động của hắn không ngừng tuôn ra hoa huyệt, chất lỏng văng khắp nơi, đem tảng đá dưới thân cũng nhiễm ẩm ướt một mảnh.
“Tiểu Tiểu Nhi, thích ta động như vậy sao? n?” Tư Lập Thân ách thanh hỏi, cong lên va chạm váo nơi mềm mại, rút ra đâm vào thủy huyệt.
“A…… Thích…… n……” Viên Tiểu Nhi nhiệt tình hưởng ứng, tình dục làm cho nàng quên đi e lệ, bản năng hùa đón theo hắn.
Mông trắng theo độ cong di động va chạm, mỗi một lần thân thể tiếp xúc đều giao kích ra tiếng vang phiến tình và ái muội, hỗn hợp hoa dịch bị quấy ra tạo nên tiếng nước, thanh âm mĩ lãng càng kích thích tình dục hai
“À không ──”
Tư Lập Thân đột nhiên rời đi làm cho Viên Tiểu Nhi nhanh đạt đỉnh cao nhịn không được đau khóc thành tiếng, cầu xin của hắn tiến vào.
“Tiến vào a……” Nàng lắc mông, khát cầu nhìn hắn, muốn hắn lại nhồi nàng. Nàng chịu không nổi cảm giác trống rỗng kia a!
Tư Lập Thân lại đem nàng lật qua, làm cho tay nàng đặt tại tảng đá, nâng lên mông trắng, làm cho chân của nàng mở ra, mông cường tráng đi theo chen vào trong hai chân.
“Ô…… Cầu ngươi……” Viên Tiểu Nhi lắc lắc mông trắng, quay đầu nhìn Tư Lập Thân cầu xin, yêu dịch trong suốt không được lưu tiết, chảy xuống làm ẩm ướt cả một mảnh.
Nàng chủ động nâng lên mông trắng, khẽ chạm vào nam tính của hắn, mà hắn cũng thừa dịp cái mông của nàng lùi về sau, mông cường tráng dùng sức, đem thô lớn dính đầy thủy lượng chen vào trong hoa huyệt.
“A!” Đột nhiên tới phong phú làm cho Viên Tiểu Nhi yêu kiều làm càn, hoa huyệt nhanh chóng co rút lại, nháy mắt đạt tới cao trào.
Vách tường hoa mẫn cảm co rút lại, đè đẩy nam tính thô dài, Tư Lập Thân càng hưởng thụ tần suất cao trào, phóng túng
“A a……” Của hắn hướng vào vách tường hoa thật sâu, môi đỏ mọng khẽ mở, mâu nhi phiếm thủy quang tình dục, mê loạn rên rỉ.
Mà hắn không ngừng ở thủy huyệt va chạm qua lại, nam tính thô trưởng theo động tác luật động, cọ xát nhuyễn miên vách tường hoa.
Đột nhiên, đỉnh nam tính va chạm đến một khối non mềm ──
“Không ──” Viên Tiểu Nhi đột nhiên một trận run rẩy.
Tư Lập Thân đã nhận ra, con ngươi đen híp lại, nam tính thô dài không ngừng luật động chỗ non mềm mẫn cảm kia.
“Không…… Nơi đó không được a……” Viên Tiểu Nhi lắc lắc đầu, chịu không nổi lắc lắc mông trắng, chống đỡ thân mình không được, toàn bộ nhuyễn ra.
Tư Lập Thân nhanh chóng nâng nàng lên, đem hai tay của nàng giơ lên cao, đặt ở tảng đá, bàn tay to nhanh chế trụ thân thể hư nhuyễn mềm mại.
Mồ hôi ẩm ướt trong ngực dán lên lưng trắng, hạ thể hai người cũng kề sát, nam tính thô dài vẫn không ngừng ở trong thủy huyệt xỏ xuyên qua lại, một bên luật động thủy huyệt, một bên không ngừng đâm vào khối non mềm kia, kích thích mẫn cảm
“Không…… n……” Một chút chống đối làm cho cả người Viên Tiểu Nhi tê dại, khoái cảm theo điểm mẫn cảm khuếch tán tới toàn thân.
Khoái cảm quá sâu làm cho nàng phát ra lãng ngâm, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, nước bọt không rảnh nuốt mà chảy xuôi ra, nhiễm ẩm ướt cằm dưới.
Mà miên nhũ tuyết trắng cũng theo va chạm cao thấp mà lay động, nhũ tiêm đỏ sẫm đặt ở tảng đá, khi chớp lên, nhẹ sượt qua tảng đá thô ráp, truyền đến một trận vì đau đến tê dại.
Khoái cảm dày đặc không ngừng tích lũy, nàng cảm thấy chính mình mau không chịu nổi, mồ hôi đổ đầm đìa, thân thể hai người dán vào nhau rất chặt, da thịt nóng rực của hắn cũng truyền thụ cho nàng.
Nàng cảm thấy nóng quá, thân thể cũng xụi lơ tê dại……
“Ô……” Nàng nức nở, khoái cảm quá sâu làm cho nàng mau sụp đổ, vách tường hoa truyền đến từng trận co rút mãnh liệt.
Cảm nhận được trong vách tường mãnh liệt co rút lại, Tư Lập Thân tăng tốc ra vào, thô dài trướng hồng nhiều lần nhập vào trong vách tường hoa.
“Không…… Ô……” Thân mình mới nếm thử mùi vị tình dục rốt cuộc chịu không nổi phóng túng của hắn, cả người run run, trong vách tường hoa truyền đến đau đớn mang theo chua xót khoái cảm.
“n a…… Tiểu Nhi…… Nhanh a……” Cảm giác lưng lủi lên một trận run rẩy tê dại, Tư Lập Thân gầm nhẹ, tốc độ tăng nhanh hơn.
“Ô a……” Viên Tiểu Nhi cảm thấy một trận choáng váng, thân mình kịch liệt run run, khoái ý quá sâu làm cho nàng tiêm ngâm ra tiếng, trước mắt lập tức tối sầm.
Cùng lúc đó, Tư Lập Thân cũng đi theo thô rống một tiếng, nam tính thô dài thật sâu thâm nhập vào hoa huyệt, hắn híp con ngươi đen,mông cường tráng run rẩy , chất lỏng nóng sáng phun trào ra, lấp đầy bên trong hoa hồ…
Chương 8
“Ngô…… Lạnh….
Viên Tiểu Nhi nỗ nỗ cái miệng nhỏ nhắn, lẩm bẩm vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhẹ i cái, thân thể càng gần sát bên cạnh ấm áp, sau đó thỏa mãn mím môi, mệt mỏi mà ngủ say.
Bộ dáng đáng yêu kia làm cho khóe môi Tư Lập Thân gợi lên, đầu ngón tay nhẹ vỗ về hai má phiếm hồng sau kích tình qua đi, yêu thích không buông tay, nhẹ nhàng dao động.
Vừa mới tỉnh, liền nhìn đến nàng ngây thơ nằm ở trong lòng, thì lòng hắn không tự chủ được dâng lên một cỗ thật
sâu thỏa mãn.
Cảm giác kỳ dị này làm cho hắn kinh ngạc, cũng làm cho hắn cảm thấy xa lạ.
Bất tri bất giác, tâm của hắn tâm đã hãm sâu đến như vậy sao? Tư Lập Thân mâu nhíu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên kia
Nàng thực bướng, hé ra miệng luôn oa oa, không có ngừng qua, nếu khi chuyện trắc trở, cặp mắt to kia sẽ chớp nhanh, lóe qua một tia giảo hoạt.
Nhưng dù sao vẫn là rất đơn thuần, chỉ cần nhẹ nhàng trêu đùa, sẽ rất nhanh quên hết thảy, dễ dàng mà lầm nhập trong cạm bẫy.
Lấy của nàng so với tờ giấy trắng là giống như nhau, nhan sắc trên người hắn sớm bị nhiễm đen
Hắn có thói quen mang theo mặt nạ, bộ dáng tao nhã chính là mặt nạ của hắn, thói quen là dùng nụ cười để đối mặt với mọi chuyện.
Tất cả thâm trầm đều được cất giấu ở bề ngoài tao nhã, nếu không hắn làm sao có thể mười bảy tuổi tiếp quản Tư Minh sơn trang, đem Tư Minh sơn trang hướng tới đầu vị trí vận chuyển đường biển?
Khéo léo nhất là chỉ cần thương gia cùng hắn giao dịch qua, đều hiểu được bề ngoài hắn nhã nhặn nhưng thật chất là ngụy trang, một khi xem thường hắn, sẽ dễ dàng bị cắn một miếng.
Bằng không, năm ấy hai mươi tuổi an vị lên chủ vị -võ lâm minh, như thế nào làm cho bọn tiền bối cuồng vọng muốn thâu tóm võ lâm đối với hắn mà tôn sùng?
Không, cùng với nói tôn sùng, không bằng nói là sợ hãi đi, nếu không phải cần thiết, tuyệt không cùng hắn đối đầu.
Trừ bỏ võ công hắn bí hiểm làm cho người ta không dám khinh thường, còn một nguyên nhân khác là, người giang hồ đều biết Tư Lập Thân tâm cơ khó lường, làm cho người ta không thể cảnh giác được.
Chỉ có vật nhỏ này, tuyệt không sợ hắn!
Nhìn Viên Tiểu Nhi, ánh mắt Tư Lập Thân nhu hòa lại. Thật là kỳ quái, chỉ cần đụng tới nàng, hắn liền nhịn không được muốn trêu nàng, mặt nạ nhã nhặn ở trước mặt nàng luôn dễ dàng biến mất, trở nên xấu xa, chính là thích trêu cợt nàng.
Mà biểu tình của nàng cũng thật phong phú làm cho hắn không thể rời mắt khỏi nàng, hồn nhiên lại vô tà, chỉ cần vừa thấy vẻ mặt của nàng thì có thể dễ dàng đoán được lòng của nàng.
Đơn thuần tiểu gia hỏa! Mà hắn chính là bị đơn thuần của nàng hấp dẫn.
Ngay từ đầu quan sát nàng, hắn đem tất cả hành động của nàng đều thu vào trong mắt, cười của nàng, đôi mắt linh hoạt, còn có thanh âm kiều nhuyễn, làm cho hắn quên hết thảy, cũng quấy rầy kế hoạch ban đầu của hắn.
Hắn vốn không tính xuất hiện ở trước mặt nàng, nhưng vừa thấy đến nàng bị hai gã đại hán bắt lấy, khi lâm vào nguy hiểm, lý trí của hắn liền biến mất, chờ khi lý trí khôi phục , hắn đã đánh bất tỉnh hai nam nhân kia.
Nàng làm cho hết thảy mọi việc đều trở nên rối loạn! Nhưng là hắn cũng không hối h
Tư Lập Thân nhếch bạc môi, thật sâu nhìn nàng, mâu quang thâm trầm tràn ngập nồng đậm ý tứ giữ lấy.
Hắn tốt với nàng! Không chỉ vì thân thể của nàng, hắn càng muốn lòng của nàng.
Hắn khơi mào dục vọng của nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân của hắn, nhưng là còn chưa đủ, hồn nhiên Oa Nhi này còn không hiểu được tình yêu, hắn còn muốn nàng yêu hắn!
“Tiểu Nhi, nàng trốn không thoát.” Vỗ về cánh môi sưng đỏ của nàng, Tư Lập Thân nói nhỏ, đối với nàng, hắn tình thế là bị bắt buộc!
Bỗng dưng, hắn phát hiện quần áo ở một bên có một tia hào quang hiện lên.
Híp con ngươi đen, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, cầm quần áo che lại thân thể trần trụi mềm mại, mới đứng dậy nhặt cái áo yếm màu anh đào bị hắn cởi ra.
Trong cái yếm có cái ám túi, đường chỉ của cái ám túi bóc ra, lộ ra một cái lỗ nhỏ, một miếng ngọc xanh biếc cứ như vậy lộ ra.
Hắn thò tay vào ám túi, lấy ra khối ngọc bội kia, tuấn mi ngả ngớn, vuốt khối ngọc bội vừa tới được tay, không khỏi bật cười.
Không nghĩ tới nàng lại giấu trong cái yếm, không biết nên nói nàng lớn mật hay là thông minh……
“A!”
Phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Tư Lập Thân quay đầu, chỉ thấy thiên hạ nhỏ bé vốn đang ngủ say hiện đang kinh hoảng cầm lấy quần áo trên người, mở to mắt, e lệ vừa sợ hoảng nhìn hắn.
“Tỉnh?” Nhếch môi, hắn cười đến tự tại.
“Ngươi, ngươi……” Đỏ mặt, Viên Tiểu Nhi không biết làm sao nhìn Tư Lập Thân, hạnh mâu chung quanh loạn chuyển, chính là không dám cùng hắn nhìn nhau.
Ông trời! Nàng, nàng tối hôm qua cùng hắn……
Nghĩ đến hình ảnh triền miên lửa nóng kia, mặt Viên Tiểu Nhi càng đỏ hơn.
Nàng ngày hôm qua nhất định là điên rồi, đột nhiên nói ra loại lời nói dối sứt sẹo này, còn bị vạch trần, thậm chí còn cùng hắn……
Chán ghét! Nàng là làm sao vậy? Ngày hôm qua nàng như là điên rồi, trở nên không giống như là chính mình, cả người đều khát vọng hắn, nàng mất lý trí, mới, mới có thể……
Càng tưởng, Viên Tiểu Nhi càng quẫn, cũng càng ảo não.
Thấy biểu tình trên mặt nàng vẫn biến hóa, xấu hổ có, quẫn bách có, giận có, cuối cùng hóa thành một đạo ảo não rên rỉ, biểu tình rất phong phú, làm cho Tư Lập Thân bật cười.
“Tiểu Tiểu Nhi, thân thể còn đau không?” Hắn đến gần nàng,thân mình ngồi xổm xuống , nâng lên cằm nhỏ, không cho nàng né tránh, cố ý đùa nàng.
“Ngươi……” Viên Tiểu Nhi mắc cỡ đỏ mặt, buồn bực trừng mắt hắn. “Câm miệng! Ta, ta cảnh cáo ngươi nga, ngươi tốt nhất nên quên hết thảy mọi chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua!”
“Nga?” Tư Lập Thân nhíu mày, đối với kháng cự của nàng, con ngươi đen xẹt qua một tia không vui.
Không phát hiện vẻ mặt nam nhân trước mắt có cái gì đó không đúng, Viên Tiểu Nhi như gà mổ thóc nói “Hết thảy tối hôm qua đều là sai lầm, yên tâm, ta sẽ không muốn ngươi phụ trách, chúng ta coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra…”
“Nếu ta nghĩ phụ trách?” Tư Lập Thân đánh gãy lời Viên Tiểu Nhi.
“Cái gì?!” Viên Tiểu Nhi sửng sốt một chút, trừng lớn mắt, hoài nghi chính mình nghe lầm. “Ngươi…… Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Ta nói……” Tư Lập Thân gần sát nàng, thân thể cường kiện (cường tráng+ kiện mỹ) cùng nàng dựa gần nhau, hơi thở nóng cháy phất lên da thịt của nàng.
Viên Tiểu Nhi ngừng thở, lại dời tầm mắt nhắm chặt, thân thể của hắn gần sát mà rung động, làm cho nàng thiếu chút nữa ý loạn tình mê.
“Không cần tới gần ta!” Nàng chạy nhanh đẩy hắn ra, liều mình lui ra, mâu nhi bối rối nhìn hắn.
Ông trời! Hắn là đối nàng hạ loại cổ tình gì? Làm cho nàng trở nên tò mò kỳ quái……
Vừa mới, nàng thiếu chút nữa nhịn không được muốn bổ nhào về phía hắn, thậm chí muốn hắn lại muốn nàng, trời ạ! Nàng thành sắc nữ rồi có phải hay không?
Thấy nàng đối với hắn rõ ràng có khát vọng, rồi lại bộ dáng kinh hoảng, Tư Lập Thân tà tứ nở nụ cười “Tiểu Nhi, ngươi muốn ta có phải hay không?”
“Mới không có!” Viên Tiểu Nhi vội vã phản bác, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút
“Nói dối!” Không để ý nàng thoát đi, Tư Lập Thân bắt nàng, kéo quần áo trước người nàng, ngón tay đi vào giữa chân ướt át.
“Không……” Viên Tiểu Nhi giãy dụa, nhưng khi ngón tay hắn nhẹ nhàng trêu trọc trong hoa môi, nàng lập tức chân mềm, thân thể hóa thành một đoàn sợi bông.
“Nàng xem…… Ta mới nhẹ nhàng sờ vài cái, nàng liền ẩm ướt như vậy.” Tư Lập Thân tà nịnh, ngón tay rời đi giữa chân, đưa yêu dịch cho nàng xem.
Mắc cỡ đỏ mặt, Viên Tiểu Nhi không dám nhìn, cắn môi, ảo não trừng mắt hắn.
“Ngươi…… Đều là ngươi!” Nàng tức giận đến đánh hắn, khóc ra “Đều là ngươi! Ta mới có thể trở nên kỳ quái như vậy, đều là ngươi sai!”
Chán ghét! Giữa chân truyền đến một chút chua xót, trải qua đêm qua, nàng đối với loại cảm giác này không còn xa lạ, nhưng lại cảm thấy thẹn.
Đều là hắn, mới có thể hại nàng biến thành như vậy!
“Đúng! Đều là ta sai, cho nên ta muốn phụ trách nha!” Tư Lập Thân ôm lấy nàng, đem tay nhỏ bé đang đánh hắn khóa vào trong ngực.
“Phụ trách? Ngươi muốn phụ trách như thế nào?” Viên Tiểu Nhi hồng mắt trừng hắn, hắn có thể đem trong sạch của nàng trả lại cho nàng sao?
“Cưới nàng nha!” Hắn cười đến ngả ngớn, con ngươi đen hiện lên một tia chân thành.
“Cái gì?!” Viên Tiểu Nhi lại trừng lớn mắt, bị dọa đến quên khóc “Ngươi điên ư……”
Cưới nàng? Nàng có nghe lầm hay không?
Vì sao nghe được câu kia, ngực truyền đến một chút rung động, như là không bài xích, như là tâm động, càng như là rung động……
Loại cảm giác xa lạ này làm cho Viên Tiểu Nhi toàn bộ đều hoảng. “Ngươi…… Ngươi là vì ngọc bội, vì bảo tàng đúng hay không?”
Nàng xem đến ngọc bội trên tay hắn, lập tức đoán nguyên nhân. “Ngươi muốn ngọc bội, ta cho ngươi là được, bảo tàng này ta không cần, ta phải về nhà!” Nàng bối rối nói, nhưng theo lời nói vừa được phát ra, ngực lại truyền đến một trận buồn bực.
Nghĩ đến hắn nói cưới nàng có thể là vì ngọc bội, vì bảo tàng…… Không biết vì sao, nàng liền cao hứng không nổi.
“Căn bản không có bảo tàng.” Tư Lập Thân thấp giọng nói, nhìn nàng bộ dáng kinh hoảng. Trong cặp mâu nhi kia mang theo sợ hãi, mờ mịt, do không hiểu tư vị tình yêu.
Tiểu oa đơn thuần này, còn không biết cảm giác yêu đương. Cũng không quan hệ, hắn có kiên nhẫn, hắn sẽ làm cho nàng yêu hắn!
“Ngươi…… Ngươi nói cái gì? Không có bảo tàng?!” Lại một lần kinh hách, làm cho trái tim Viên Tiểu Nhi đập nhanh đến không chịu nổi “Ngươi gạt người! Đại thúc kia rõ ràng nói là có tàng bảo đồ, hơn nữa ngọc bội này cũng là hắn cho ta, nếu không có bảo tàng, vì sao ngươi lại muốn khối ngọc bội này?”
Viên Tiểu Nhi truy vấn, căn bản không tin, Tư Lập Thân thở dài, mở miệng giải thích hết thảy.
“Quả thật là có bảo tàng, bất quá từ vài trăm năm trước đã bị Tổ gia – Tư gia tìm được, thành lập Tư Minh sơn trang, bảo tàng này mấy trăm năm cũng sớm bị dùng hết; Không nghĩ tới mấy năm trước lại truyền ra lời đồn Tư Minh sơn trang có tàng bảo đồ, đưa tới rất nhiều người tham lam, huyên náo đến không được an bình.”
Viên Tiểu Nhi nghe tới choáng váng, khó hiểu nhìn khối ngọc bội, khuôn mặt nhỏ nhắn có nghi hoặc “Nhưng là ngọc bội này…… Còn có cái đại thúc đã chết kia…”
“Đây là ngọc bội Tư gia truyền lại, thật ra là một khối ngọc bội bình thường, không có giá trị gì, nhưng là lại bị rơi mất từ rất lâu, năm trước mới tìm được, phó thác Lưu tổng quản mang về, lại không biết tại sao ngọc bội bị truyền thành có tàng bảo đồ, chờ ta biết được tin tức đuổi đến, Lưu tổng quản đã chết, ngọc bội cũng đã biến mất.”
Tư Lập Thân gặp Viên Tiểu Nhi thật sự ngốc lăng ra, lại tiếp tục nói: “Ta nghĩ Lưu tổng quản trước khi chết, hẳn là muốn có ngươi đem ngọc bội đến Tư Minh sơn trang, lại không biết vì sao lại đề cập đến ba chữ ‘tàng bảo đồ’, nhưng lại bởi vì bị trọng thương, nói chuyện đứt quãng, làm cho ngươi hiểu lầm đi?”
Viên Tiểu Nhi mở lớn miệng nhìn Tư Lập Thân, nghĩ đến đại thúc trước khi chết quả thật có nói qua cái gì “Minh trang”…… Hiện tại ngẫm lại, hẳn là chính là Tư Minh sơn trang đi?
“Không thể nào?” Không có bảo tàng, nhưng nàng là vì khối ngọc bội này, thiếu chút nữa cái mạng nhỏ cũng không còn “Như thế nào lại như vậy? Tin tức tàng bảo đồ kia……”
“Là ta thả ra.” Tư Lập Thân nhún nhún vai “Một năm này vẫn là có người đến Tư Minh sơn trang tìm hiểu, vì một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, ta thả ra tin tức bảo tàng cùng tàng bảo đồ ở Hoan Hỉ thành.”
Nói xong, con ngươi đen của hắn ẩn ẩn hiện lên một chút hào quang, chưa nói ra tin tức thả ra cũng là nàng.
Đáng yêu như nàng, cũng không ngờ đến hắn lại có ý đồ khác.
Kế hoạch của hắn, trong khoảng thời gian ngắn bị quấy rầy, nhưng mà, bị quấy rầy từng bước, cũng không làm cho hắn cảm thấy đáng tiếc, thậm chí cảm thấy có giá trị, bởi vì…… Hắn gặp nàng!
“Đã hiểu đi?” Thừa dịp nàng ngốc ra, hắn cúi đầu xuống, khinh duyện môi của nàng, ăn đậu hủ nàng “Việc cưới nàng cùng bảo tàng một chút quan hệ cũng không có.”
“Cùng bảo tàng không quan hệ…… Đó là vì cái gì?” Viên Tiểu Nhi ngây ngốc nhìn Tư Lập Thân, phản ứng trì độn tùy ý hắn liếm cắn môi của nàng.
Hắn thật sâu nhìn nàng, bạc môi gợi lên “Nam nhân muốn kết hôn với một nữ nhân…… Trừ bỏ thích còn có nguyên nhân khác sao?”
Thích?!
Trợn tròn đôi mắt to, Viên Tiểu Nhi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Mà Tư Lập Thân càng hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn ra mở ra, đem tình nồng say lời nói đưa vào trong miệng của nàng —-
“Vật nhỏ, ta nghĩ ta yêu nàng……”
*
Hắn nói, hắn yêu nàng……
Cắn môi, Viên Tiểu Nhi ngây ngốc ngồi ở trước sơn động, hai tay đang cầm khuôn mặt nhỏ nhắn, mày hơi hơi nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có hoang mang.
Mấy ngày nay, nàng bị Tư Lập Thân trong miệng nói “Yêu” dọa đến hoảng quá không biết nên hưởng ứng như thế nào, đành phải vẫn trốn tránh hắn, cách xa hắn, không dám tới gần hắn.
Mà hắn, lại tự nhiên lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày đều hành động giống như nhau: tìm đồ ăn cho nàng ăn, điều tra đường ra khỏi núi, đối với né tránh của nàng cũng không nói cái gì, thậm chí không hề giống như lúc trước trêu đùa nàng.
Hơn nữa, hắn cũng không có ôm nàng, hôn nàng, ăn đậu hủ nàng, bởi vì nàng kéo ra khoảng cách, cũng không hề truy đuổi, liền như vậy đứng cả người tại chỗ.
Liền ngay cả buổi tối, hắn cũng cho nàng một mình ngủ ở góc, mà hắn ngủ ở bên kia, hai người trong lúc đó im lặng không nói gì. Nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng nàng không hiểu tự nhiên dâng lên một cỗ mất mát.
Hắn…… Vì sao trở nên lạnh nhạt như thế? Làm cho nàng thường xuyên có thói quen so sánh với hành động lúc trước của hắn, nàng quen hắn có thói ác liệt, quen cái miệng thốt ra lời lẽ không đúng đắn.
Hơn nữa, hắn không phải nói yêu nàng sao? Vì sao đối nàng lạnh nhạt như thế?
Viên Tiểu Nhi thật sự không hiểu, hạnh mâu mang theo mê hoặc, đối với tình yêu, nàng do tỉnh tỉnh mê mê, thích là cảm giác gì, nàng căn bản không biết.
Nhưng là, nghe được Tư Lập Thân nói yêu nàng, tuy rằng nàng bị dọa đến không biết làm sao, nhưng là cũng không thế nào chán ghét.
Kỳ thật, mấy ngày nay ở sơn động, chỉ cần có hắn ở bên người, nàng liền cảm thấy rất an tâm, vừa không thấy được hắn, nàng liền hoảng loạn tới mức đi chung quanh tìm kiếm bóng dáng của hắn.
Tựa như vừa mới, hắn nói muốn đi thăm dò sơn đạo bên kia, xem có thể đi lên hay không, có khả năng sẽ trễ một chút mới trở về, nàng mặc dù đang trốn hắn, nhưng vừa nghe đến hắn muốn đi lâu như vậy, vẫn là muốn cùng hắn đi.
Nhưng hắn không cho phép, nói đường đi rất gồ ghề, mang theo nàng không dễ đi, hắn chính là điều tra một chút mà thôi, sẽ không bỏ lại của nàng.
Nàng mới không phải sợ hắn bỏ lại nàng, chính là không thấy được hắn, tâm nàng sẽ trở nên bất an, sẽ hoảng. Bất tri bất giác, nàng trở nên rất ỷ lại hắn.
Đó là bởi vì…… Vách núi này chỉ có hai người bọn họ, có thể nàng tự nhiên quá, chỉ có thể ỷ lại hắn!
Nhưng ỷ lại, có phải thích hay không?
Vừa thấy đến hắn không ở đây sẽ không an tâm, vậy có gọi là thích không?
Có thể hay không đây chính là một loại ảo giác? Chờ hắn cùng nàng tìm được đường về, nàng sẽ không ỷ lại hắn, cũng sẽ không vì người hắn không ở đây mà trở nên bất an?
Nàng không hiểu!
“A! Chán ghét!” Bĩu môi, Viên Tiểu Nhi phiền chán ôm đầu, đôi mắt vẫn nhìn ra bên ngoài sơn động “Như thế nàoòn không trở về?”
Hắn đã đi rất lâu, trời cũng mau tối!
Viên Tiểu Nhi đứng lên, vội vã muốn đi tìm Tư Lập Thân, nhưng là lại sợ chính mình không nhìn được đường, đến lúc đó lạc đường thì phải làm sao bây giờ?
“Chán ghét!” Cắn cánh môi, Viên Tiểu Nhi lo lắng thu ngón tay bạch ngọc “Nếu sớm biết hắn nói đường rất khó đi như thế nào, ta chết cũng đi theo thì……”
Bằng không, chờ đợi như vậy, chỉ có một mình nàng, nhìn không tới bóng dáng vĩ ngạn kia, tâm nàng, hay toàn bộ người nàng đều cảm thấy không an ổn.
“Tiểu Nhi!”
Đột nhiên, một chút thanh âm kinh hỉ từ một bên truyền đến. Viên Tiểu Nhi quay đầu, nhìn đến người đang tới thì ngây ngẩn cả người.
“Túy Nguyệt tỷ tỷ!” Nàng kêu to, vui vẻ đánh về phía người đang tới.
“Tiểu Nhi, thật tốt quá! Ngươi không có chuyện gì!” Tần Túy Nguyệt vui vẻ cười, mắt đẹp có quan tâm.
“Ngươi rớt xuống vách núi có bị thương không?”
“Không có.” Viên Tiểu Nhi lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc nhìn Tần Túy Nguyệt cùng vài tên hắc y nam tử bên cạnh nàng.
“Túy Nguyệt tỉ, ngươi như thế nào lại ở đây? Còn có những người này……” Lời của nàng còn không có hỏi xong, phía sau liền truyền đến thanh âm kinh ngạc.
“Nguyệt nhi? Ngươi như thế nào lại ở đây?”
“Thân ca ca!” Vừa thấy đến Tư Lập Thân, Tần Túy Nguyệt kinh hỉ nở nụ cười, buông Viên Tiểu Nhi ra, dùng sức chạy về hướng Tư Lập Thân, nhào vào trong lòng hắn.
Nhìn đến một màn này, nguyên bản cũng muốn chạy về hướng Tư Lập Thân, Viên Tiểu Nhi đột nhiên dừng lại cước bộ, ngây ngốc nhìn hai người ôm nhau.
Hơn nữa làm nàng xem đến Tư Lập Thân chẳng những không đẩy Tần Túy Nguyệt ra, ngược lại nở lên ôn nhu tươi cười, khi cúi đầu nhìn Tần Túy Nguyệt, ngực lập tức truyền đến từng trận đau đớn, làm cho nàng thiếu chút nữa không thể hô hấp.
Nàng không hiểu tâm như thế nào lại đau……
Viên Tiểu Nhi mờ mịt đưa tay ôm ngực đầu, nhìn ngực chính mình, lại ngẩng đầu nhìn hai người vô cùng thân thiết, lòng chua xót, rất buồn, đau quá…… Loại cảm giác này là cái gì?