"Tôi ..." Vũ Nghê nhìn hắn trong tư thế giễu cợt mình , bất an động đậy thân thể , phía dưới lộ ra nhiều dấu vết đỏ thẫm.
Máu tươi thu hút ánh nhìn của hắn , mâu quang trở nên lạnh lùng . "Nói cho tôi biết , đây là cái gì ?!"
"Chính là . . . là . . . ." Vũ Nghê khổ sở hít sâu một hơi , mới bình tĩnh trả lời : "Bằng kinh nghiệm của tổng giám đốc , lý nào không biết , sao còn phải hỏi ngược lại tôi ?!" Trải qua bao nhiêu năm trên tình trường , đừng nói là phải chạm , chỉ cần nhìn , hắn cũng biết đấy là cái gì
Lạc Ngạo Thực bật cười lắc đầu , vẻ mặt trầm ngâm :"Đừng nói em là xử . . .?! Không thể nào !"
Vũ Nghê quay mặt , không nhìn tới hắn :"Bằng chứng này chưa đủ thuyết phục anh sao ?!"
"Tôi hỏi em , thứ này lấy ở đâu ra ?!"
"Máu , đương nhiên là của tôi rồi !"
Hai tròng mắt của Lạc Ngạo Thực dần lộ ra chán ghét , thay vì mới vừa trên người Vũ Nghê thỏa mãn , hắn giờ đây như là một con sư tử , một chân qùy trên giường , dùng sức kéo lấy cánh tay cô
"""""
Bỗng nhiên một bao túi nhựa nhỏ bị bay trên không trung , giống như tuyết lở , rơi xuống trước mặt hắn
Lạc Ngạo Thực đưa tay bắt lấy bao nhựa , mang tới trước mặt Vũ Nghê , nhíu mày nói : "Xem ra , lớp màng đó là ny lon tạo thành !"
Vũ Nghê nhắm mắt lại , á khẩu không nói lên lời .
"Muốn âm mưu để bỡn cợt tôi ?! Thật đáng tiếc , ông trời tựa hồ cũng không đứng về phía em" . Lạc Ngạo Thực đem vật cầm được trong tay quăng lên mặt Vũ Nghê . "Chẳng biết em là người thông minh hay ngu ngốc , nhưng chỉ với một ít máu đỏ thế này , thì em nghĩ rằng có thể lừa được tôi sao ?!"
"Tôi biết anh sẽ không tin . Đúng là cho dù thời đại nào chăng nữa , thì cái vật này cũng không lừa gạt được bọn đàn ông !" Cô tự giễu cười cười.
"Vậy còn làm điều thừa này vì gì ?!"
Lời của Lạc Ngạo Thực vừa dứt . Một tiếng ‘phanh’ vang lên , cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra , mấy tên cảnh sát xông tới . "Không được nhúc nhích , ai đó đã tố cáo trong phòng này có người hút ma túy !"
Lạc Ngạo Thực cùng Vũ Nghê nhìn nhau về phía cửa phòng , còn chưa kịp hiểu lời cảnh sát , ngay sau đó đã nhìn thấy vô số ánh mắt mập mờ
"Lạc tổng giám đốc , xin hỏi đây là bạn gái mới của anh ?! Các người sử dụng ma túy ở chỗ này phải không ?!" Một số phóng viên theo đuôi cảnh sát vội vàng chạy lại hỏi ——
Các phóng viên lập tức phát hiện vệt máu trên chiếc giường , rón rén hỏi : "Bạn gái mới của Lạc tổng giám đốc đây sao ?! Lạc tổng giám đốc , lần này có phải muốn cùng bạn gái mới kết hôn ?!"
"Chào cô , cô tên là gì ?! Cô cùng Lạc tổng giám đốc kết giao đã được bao lâu ?! Lạc tổng giám đốc bình thường đối xửa với cô tốt không ?! Cô là vì tiền của anh ta mới cùng lui tới sao ?!"
Các ký giả ùn ùn lao tới Vũ Nghê . Tất cả câu hỏi đều dồn dập :"Tôi . . . tôi không biết , tôi không biết bất cứ điều gì , các anh đừng hỏi tôi ——" Cô vô thức trả lời
"Ư . . . ư , ư !"
Toàn bộ thân thể của Vũ Nghê đều bị ngâm trong bồn tắm lớn , sức lực của người phía trên làm cô không cách nào tránh được dòng nước , bất lực giơ tay quơ quào loạn xạ trên không trung
"Phó Vũ Nghê , xem ra em chẳng đơn giản chút nào !" Lạc Ngạo Thực đem Vũ Nghê từ trong nước lôi ra
Nguyên lai là dàn cảnh anh để cho ký giả chụp hình .
"Khụ ......... khụ , khụ !" Vũ Nghê ngẩng đầu lên , dùng sức thở dốc , tiếp theo là ho khan . Một dòng nước giống như suối , từ mũi và miệng của cô chảy ra . "Anh định giết tôi ư ?!" Cô sợ tới mức nức nở nghẹn ngào , trong lòng run run mà hỏi.
Cô không phải là loại người nhát gan , nhưng giờ đây cô thật sự sợ hãi , chỉ cần hắn tùy tiện động thủ , thì cô sẽ tiêu ngay ——
Lạc Ngạo Thực đứng ở bên cạnh bồn tắm lớn , bình tĩnh cười nói : "Nếu không phải sợ dơ tay , tôi hận vì không bóp chết được em !"
Vũ Nghê ngồi trong dòng nước lạnh như băng , cơ thể trở nên co rúc , đôi môi trắng bệch nhanh chóng tái tím , tóc ướt chèm nhẹp , lại còn dính từng cọng trên gương mặt . Cô dùng sức tự ôm lấy mình , nhưng vẫn không thể kiểm soát run rẩy
"Nhờ đến cảnh sát và phóng viên , em nghĩ mình được gì ?!"
Vũ Nghê nhắm mắt lại , không chút giấu diếm : "Để được gả cho anh !"
Lạc Ngạo Thực nhướng mày , thong thả hỏi thăm : "Em cho rằng em gái của em cùng người khác cao chạy xa bay , thì em có thể thay thế vị trí của cô ấy ?!"
"Lạc gia cùng Chu gia đám hỏi , tin tức sớm đã công bố . Chu Lạc San bỏ đi , chẳng lẽ không cần một người thay thế ?! Tôi tin là người của Lạc gia cũng không muốn làm trò cười cho thiên hạ ?!" Tuy ngồi trong nước lạnh , nhưng Vũ Nghê vẫn khinh bỉ nói.
Hắn giống như đang nghe một câu chuyện cười , nheo mắt lại tiếp tục truy vấn : "Em cho rằng cô dâu của tôi biến mất , tôi sẽ tùy tiện tìm chó hay mèo để kết hôn sao ?!"
"Tôi không phải chó , mèo . Tôi tên là Phó Vũ Nghê , trình độ học vấn thạc sĩ , năm nay hai mươi tuổi , hiện đang đảm nhiệm chức vụ thư ký của tập đoàn Lạc thị , cũng chính là thư ký của anh" . Cô nói chắc như đinh đóng cột , không có chút đùa bỡn . Hất những lọn tóc từ trên mặt ra phía sau , làm lộ ra gương mặt của mình , liền hỏi : "Tổng giám đốc , anh không thấy là đôi mắt của tôi rất đẹp sao ?! Nhìn tôi cũng giống như một ngôi sao , còn cả lỗ tai nữa này , rất đáng yêu phải không ?! Thiết nghĩ tôi cũng toàn vẹn đó chứ !"
Lúc này đây , tầm mắt của Lạc Ngạo Thực không ngừng di chuyển , lại một lần nữa bị vẻ đẹp kia hấp dẫn . Chỉ kịp nhìn thấy hai cánh tay cô đang ôm trước ngực , nội y lúc ẩn lúc hiện trong bộ đồ ướt sũng , tạo nên khung cảnh quyến rũ mê người . Thân thể trong nước không che giấu nổi vết hôn của hắn , vừa rồi là do quá mức kích tình mà cắn lên đó , trông rất đặc biệt .
Nhìn biểu cảm trên mặt cô bây giờ trông rất thống khổ , bao gồm cả cái má lúm đồng tiền , cũng toát ra vẻ ngượng ngùng , hàng lông mi vì nước mà bị dính vào nhau , khuôn mũi thon gọn , cánh môi thì bị hôn đến tấy đỏ . Ngồi trong nước cứ như một con búp bê Nhật Bản , vừa ngây ngô vừa đáng yêu , làm cho người ta rất muốn chiếm đoạt
Hắn kịp thời tỉnh táo lại , cố gắng đè xuống bụng dưới đang sôi trào , giọng nói trở nên lạnh như băng : "Chỉ như vậy mà em nghĩ rằng mình đủ tư cách thay thế cho Chu Lạc San ?!"
Không cho Vũ Nghê có cơ hội trả lời , Lạc Ngạo Thực vui vẻ nói : "Dù gì thì dáng vẻ của em cũng không tồi , làm ấm giường cho tôi , đây cũng là điều tốt . Nhưng mà nói thật , muốn làm vợ tôi ~~ e là em quá mộng tưởng ?!"
Vẻ mặt của Vũ Nghê ủ rủ , cùng cha là Phó Quảng Nguyên đi vào một gian phòng ở khách sạn Paris
Bên trong căn phòng , đã có một người đàn ông chờ sẵn . Trên người mặc âu phục , mang một cặp kính cận thị
"Phó tiên sinh , Phó tiểu thư , hai vị khỏe chứ !" Người đàn ông đứng lên , nhưng không phải là Lạc Ngạo Thực
Cha của Phó Vũ Nghê , Phó Quảng Nguyên nghi ngờ hỏi : "Anh là ——"
"Tôi họ Lý , là luật sư của Lạc tiên sinh , chịu sự ủy thác của Lạc tiên sinh cùng hai vị bàn luận , hai vị cứ nói lên yêu cầu của mình !" Luật sư Lý khẽ gật đầu , lễ phép nói
"Lạc Ngạo Thực đâu rồi ?!"
Luật sư Lý lần nữa lễ phép gật đầu :"Lạc tiên sinh hiện có chuyện quan trọng cần xử lý , cho nên tạm thời không tới được . Nhưng mà Lạc tiên sinh đã có giao phó cho tôi , hai vị có yêu cầu gì , xin cứ nói ra !"
"Chúng tôi không có yêu cầu nào cả . Nếu như Lạc Ngạo Thực yêu thích con gái của tôi , cũng đã công bố đến giới truyền thông , dĩ nhiên người làm cha như tôi cứ thuận ý con cái của mình !" Phó Quảng Nguyên lần nữa nhấn mạnh.
Được luật sư Lý chào đón thăm hỏi , Phó Vũ Nghê cùng Phó Quảng Nguyên ngồi vào trong ghế . Vũ Nghê sắc mặt trắng bệch càng thêm nhợt nhạt , theo bản năng cúi đầu thấp hơn.
Bản thân Lạc Ngạo Thực không có mặt ở đây , có thể khẳng định hắn chẳng quan tâm đến chuyện hôn sự , chắc là hắn ghét cô tới cực điểm
Luật sư Lý từ móc ra bản văn kiện trong bao da , bắt đầu nói :"Lạc tiên sinh đồng ý cùng cô Vũ Nghê kết hôn , cũng giao năm trăm vạn tiền mừng , nhưng mà có điều kiện . Một khi tình cảm đôi bên bất hòa hoặc là có những nguyên nhân khác dẫn đến ly hôn , Lạc tiên sinh chỉ đưa thêm phí nuôi dưỡng là một trăm ngàn , ngoài ra cô sẽ không được đưa ra bất cứ yêu cầu nào . Nói thí dụ , như là muốn Lạc tiên sinh chia đôi tài sản . Về vấn đề này , hai vị có đồng ý không ?!"
Ngón tay của Vũ Nghê tái nhợt nắm chặt lấy làn váy màu trắng của mình , ngẩng mặt lắc đầu : "Tôi không ý kiến !" . Đối với việc lần này , cô đã vô cùng hổ thẹn , làm sao có tư cách nói gì nữa ?!
Phó Quảng Nguyên trợn mắt nhìn con gái , thanh âm lấn át :"Tôi chỉ muốn chúng ta bàn đến chuyện hôn sự thôi !"
"Thật xin lỗi , Phó tiên sinh , việc Lạc tiên sinh đồng ý kết hôn , trước nhất phải nói đến điều kiện . Nếu như cả điểm này mà ông cũng không tiếp nhận , thì Lạc tiên sinh sẽ không ngại hủy bỏ hôn ước cùng cô Vũ Nghê , cuối cùng người chịu thiệt thòi vẫn là cô ấy !". Luật sư Lý điềm đạm nói
"Được rồi , tôi đồng ý !" Phó Quảng Nguyên miễn cưỡng gật đầu , dù thế nào đi nữa , cũng phải khiến Lạc Ngạo Thực trở thành con rể của mình , sự tình từ nay về sau còn có thể thương lượng
"Nếu như hai vị không có ý kiến nào khác , xin hãy ký tên !" Luật sư Lý đưa ra tập văn kiện kèm theo bút máy đẩy tới trước mặt của Vũ Nghê . Cô giương mắt lên , ánh nhìn chỉ mới lướt sơ vào bản hợp đồng , cầm bút rồi ký
Đang lúc Vũ Nghê cùng cha mình chuẩn bị đi ra , đồng thời cửa phòng kế bên cũng mở . Người mặc tây trang màu lam được làm thủ công với nhãn hiệu Italy , thân hình cao lớn mang theo người đẹp bước ra
Là Lạc Ngạo Thực ——
Vũ Nghê như người bất động , đến cả quên thở , vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó !
Lạc Ngạo Thực dừng bước , nụ cười trên mặt ra vẻ áy náy , cực kỳ lịch lãm giải thích với 2 cha con :"Thật ngại quá , hôm nay là sinh nhật của bạn bè tôi , cho nên không cách nào từ chối !" Vừa nói vừa hướng đến mắt đến người phụ nữ trong lòng , ý bảo đây chính là bạn của hắn.
Hắn , hắn bận rộn chỉ để đi cùng người phụ nữ khác.
Tâm trạng của cô như một tảng băng đánh trong lòng ngực , cổ họng nhất thời chua xót , cảm giác nghẹn ngào nói không nên lời , nước mắt mơ hồ đọng lại ——
"Không sao , không sao . Sinh nhật bạn bè , nhất định phải đi !" Phó Quảng Nguyên cười giả lả hai tiếng , xỏa tan không khí ngột ngạt
Trên mặt Lạc Ngạo Thực vẫn duy trì nụ cười nhẹ , ánh mắt nhạo báng :"Nếu bác Phó và Vũ Nghê đã hiểu rõ sự tình , chi bằng tôi và bạn lên phòng trước , để còn bàn một số chuyện liên quan !"
Vẻ mặt lẫn giọng nói ôn hòa lễ độ , điệu bộ ngạo mạn khiến Phó Quảng Nguyên và Vũ Nghê vô cùng xấu hổ
Ý của hắn hết sức rõ ràng , cho dù là ai nhìn vào thì cũng biết hắn và mỹ nhân kia muốn bàn chuyện gì
Vũ Nghê siết chặt tay lại , cố gắng kìm chế nước mắt chảy ra
"Ha ha. . . . . . Jerry , bọn họ là ai vậy ?! Có thể giới thiệu với em một chút không ?! " Mỹ nhân giãy giụa thân thể hỏi , ánh mắt cô luôn cảnh giác , nhìn về phía Vũ Nghê ——
Cô gái kia ~ thật đẹp , dù chỉ đơn thuần khoác lên một chiếc váy trắng giản dị nhưng gương mặt trái xoan cùng đôi mắt long lanh như ngọc , còn cả chiếc mũi thon gọn , nhìn cô ấy tựa như một bông hoa , khiến người khác chỉ cần gặp mặt sẽ động lòng ngay . Đến cả cô đây cũng không nhịn được mà nhìn hơn mấy lần. Mặc dù cô xuất thân là người mẫu , nhưng vẫn ghen tỵ trước vóc dáng mảnh khảnh kia .
Cô gái này , tuyệt đối là kẻ địch nguy hiểm nhất
Nghe nhắc đến mình , Vũ Khê lúng túng , vừa xấu hổ , lại đau lòng , không biết phản ứng thế nào , ngước mắt nhìn Lạc Ngạo Thực.
Anh dùng sức nắm chặt người đẹp trong lòng , khẽ nhíu mày :"Ha ha, người nào ?! ~~" . Ánh mắt của hắn lần nữa đối diện đôi mắt to tròn gần như đọng nước của Vũ Nghê , vô tình nói ra mấy chữ :"Chỉ là người quen , không quan trọng lắm !"
Những lời này giống như một gậy đập thẳng vào Vũ Nghê , làm cô bối rối lui về phía sau một bước.
Nói xong , Lạc Ngạo Thực lập tức cùng người đẹp lướt ngang qua Phó Quảng Nguyên và Vũ Nghê
"Jerry , cám ơn quà tặng của anh , dây chuyền thật sự rất đẹp !" Nói xong , mỹ nữ liền hôn lên mặt Lạc Ngạo Thực một cái.
"Ha ha. . . . . . cám ơn suông thôi à ?! Không phải là quá đơn giản chứ ?!" Thanh âm của hắn có vẻ khàn khàn
"Anh biết rồi còn hỏi ?! Tối hôm nay người ta sẽ là của anh , chỉ là anh có muốn hay không thôi ——"
Vũ Nghê lấy tay che đi làn môi đỏ mọng đang run run , nhìn hai bóng dáng thân mật đi vào thang máy . Lần nữa buộc lòng không được khóc ——
****************************************************
Trong căn phòng dành cho tổng thống , trên tầng cao nhất của khách sạn xa hoa , Lạc Ngạo Thực tùy ý khoác cho mình 1 chiếc khăn lông màu trắng ở thắt lưng , sau đó đi về phía cửa sổ , nương theo lan can , đứng đó hít một hơi xì gà Cuba.
Khói thuốc men theo hơi gió , mạnh mẽ phiêu tán ngay trong không khí , Lạc Ngạo Thực nheo mắt lại , nhìn xuống con phố lấp lánh ánh đèn neon , gương mặt ẩn hiện một tia nghiêm nghị
Ánh sáng lung linh kỳ ảo của tòa cao ốc đối diện chiếu lên ngũ quan của Lạc Ngạo Thực . Thoạt nhìn , trông hắn tựa như một Satan
Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài , nước biển còn không đo lường được . Trông cô thanh thuần như thiên sứ , vậy mà quỷ kế đa đoan . . . Một người dày dạn kinh nghiệm như hắn , lại có thể rơi vào mưu ma chước quỷ của cô .
Khéo léo mượn hình ảnh của chú hắn trong việc tranh cử , lợi dụng giới truyền thông bức bách hắn , không kết hôn thì chẳng khác nào bội tình bạc nghĩa với Lạc gia . Vì không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của chú , buộc hắn phải cưới cô . Nói đi thì phải nói lại , ai bảo hắn bị gương mặt thiên sứ , dáng người ma quỷ kia hấp dẫn ?!
Nếu hắn có thể kiểm soát được bản thân , giờ đây làm gì bị thúc ép thế này
Cho nên , hắn không thể không cưới
Tuy nhiên , cái loại hôn nhân này , hắn có thể cho cô . Nhưng người định đoạt , phải là hắn . Muốn trở thành vợ của hắn , xem cô có đủ bản lãnh không đã ?!
Ở trong màn đêm , Lạc Ngạo Thực mạnh mẽ hít một hơi thuốc , ánh sáng lúc này ẩn hiện lộ vẻ u ám kinh khủng ——