Theo bản năng Vũ Nghê xoay người lại , mà lúc này đèn xe chợt lóe sáng , dừng lại trên người cô
"Ai nha ~ người đẹp ~ có cần trợ giúp không ?!" Một giọng nói vang lên trong đêm.
Vũ Nghê né tránh , dùng sức lắc đầu :"Không . . . . . . Tôi không . . . . ."
Người đàn ông ngồi trong xe mui trần huýt sáo một cái , dùng ánh mắt tà mị quan sát Vũ Nghê . Sau đó dùng thanh âm hù dọa :"Đêm khuya yên tĩnh không người , một cô gái mặc dạ phục màu đỏ , đi chân đất , chạy trên đường cái ——"
Một câu nói của hắn , làm người khác không ngừng rùng mình :"Anh đừng ăn nói lung tung ——" Vũ Nghê muốn bịt lỗ tai lại , nhưng phát hiện trong tay còn đang xách giầy.
Nhìn động tác đáng yêu của cô , người ngồi trong chiếc Ferrari không nhịn được , cười thật to :"Ha ha. . . . . . Xem ra cô chính là nữ quỷ nhát gan !"
"Đúng đó , tôi là quỷ , tốt hơn hết là anh nên tránh xa một chút . Nếu không. . . . . . Nếu không tôi sẽ bắt anh đi . . . . . ." Vũ Nghê can đảm nói.
"Ha ha. . . . . ." Tiếng cười của nam nhân càng lớn , nhìn về người đẽp ấn kèn , khởi động xe , chậm rãi theo sau :"Này , nữ quỷ xinh đẹp , cô có phải hay không là người kia . . . . . ."
"Người nào ?!" Trong lòng Vũ Nghê đang sợ hãi , dừng bước , xoay người , nuốt nước bọt một cái .
"Lên xe , rồi tôi nói cô biết !"
"Quên đi , tôi . . . . . . Tôi không muốn biết !" Vũ Nghê nói xong có chút cà lăm , nhưng vì sợ hãi mà bước đi chậm lại . Ít nhất bên cạnh là người , không phải quỷ , hơn nữa nhìn hắn cũng không phải người xấu.
Một cánh tay của Bùi Tạp Tư khoác lên cửa xe , một tay đỡ tay lái , hướng phía Vũ Nghê tiếp cận :"Thế vừa rồi cô có nhìn thấy một người con gái mặc quần áo màu đỏ đón xe hay không ?!"
"Không có. . . . . ." Vũ Nghê nhìn quần áo của mình , rụt rè lắc đầu :"Anh không cần phải dọa tôi , trên con đường này chỉ có một mình tôi !"
"Ái chà . . . . . . Ra vậy ~!" Bùi Tạp Tư không còn thắc mắc , tiếp tục nói :"Tôi không có ý hù dọa cô , chẳng qua là tò mò thôi . Mỗi lần đi tới nơi này , cũng sẽ cố ý thả chậm tốc độ , muốn xem mỹ nữ trong truyền thuyết"
"Mỹ nữ truyền thuyết ?!"
"Nghe nói trên con đường này luôn có một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng đón xe , rất xinh đẹp ~~~!"
Hoá ra là như vậy , Vũ Nghê dần dần thanh tĩnh lại , không sợ nữa ". . . . . . Tôi không phải là người phụ nữ kia. . . . . ."
"Tôi biết chứ . Nghe nói người đó rất kỳ quái , luôn đơi trời mưa mới xuất hiện đón xe !"
"Hiện tại mưa đã tạnh !" Vũ Nghê ngửa đầu nhìn bầu trời , thở dài một tiếng . Hôn lễ của cô ngay trời mưa , lẽ nào là biểu hiện của cuộc hôn nhân đầy nước mắt.
"Ha ha , Đúng vậy nha . Vậy thì đừng bỏ lỡ. Để tôi kể cho cô chuyện có liên quan đến tin đồn !"
"Được thôi !" Nói chuyện với người này khiến cô dần dần mất cảnh giác , càng ngày càng cảm thấy người này không phải người xấu . Con đường này thật yên tĩnh , có người theo cô trò chuyện cũng không tồi , như thế chẳng còn sợ nữa
Bùi Tạp Tư cười xấu xa , chậm rãi nói :"Vào một đêm mưa mùa hạ của ba năm trước , ước chừng hơn chín giờ tối , thoạt nhìn người đó có rất nhiều tiền , đại khái chừng ba mươi tuổi , mặc một chiếc váy màu đỏ , lái chiếc xe thể thao màu đỏ , chạy vào khúc quanh rồi chợt thả phanh"
"Ô .." không có gì , xe thả phanh là chuyện rất bình thường.
"Cô gái xuống xe , liền đứng ở phía trước khúc quanh rồi đón xe , hi vọng người đi qua sẽ giúp cô sửa chữa xe . Lúc ấy năm , sáu chiếc xe đi ngang qua nhưng cũng không dừng lại , qua thật lâu rốt cuộc xuất hiện một chiếc xe vận tải . Cô gái kia tiến lên cản lại , nhưng người tài xế kia có thể do uống rượu, cũng có thể là hắn mệt nhọc . Tóm lại , là hắn tránh không kịp , sườn xe quét đến cô , kéo lê cô trên mặt đường rất xa"
Nghe về câu chuyện xưa , Vũ Nghê cảm thấy toát mồ hôi , nhưng là vẫn muốn nghe tiếp . Hai tay đan vào nhau , im lặng không lên tiếng.
Nhìn cánh tôiy nàng đang run run , Bùi Tạp Tư rốt cuộc khống chế không được mà cười , nhưng là rất nhanh thu hồi đi :"Sau đó cô đoán thế nào ?!"
"Không biết !"
"Cô gái kia chết rồi , kéo xa như vậy , còn không chết sao ?!"
"Chết rồi , thì còn có thể ngoắc xe sao ?!" Sau khi hỏi xong , Vũ Nghê lông tơ toàn thân dựng lên , giật mình mà hỏi :"Anh đừng nói là , người con gái kia hồn phách chưa tôin vẫn tới đón xe nhé ?!"
Bùi Tạp Tư không trả lời ... tiếp tục đi nói :"Nghe nói nữ nhân kia sau khi chết , vì muốn trả thù . Cho nên mỗi khi trời mưa vào đêm tối , sẽ mặc chiếc váy màu đỏ đứng ở nơi này giơ tay để đón xe"
Vũ Nghê dừng bước lại , ngắm nhìn bốn phía ở ngã tư đường ."Cứu mạng" Vũ Nghê quát to một tiếng , hất cửa xe , lập tức nhảy vào trong xe ——
*********************************************************
Chiếc xe thể thao màu xám bạc từ từ dừng lại tại dinh thự màu xanh , lúc này cả biệt thự đèn đuốc thắp sáng rực rỡ , thậm chí màu trắng ngoài tường đều là do ánh đèn neon lóe lên, nhìn như một lễ hội
Bùi Tạp Tư đi xuống xe tự hỏi :"Nơi này giống như có chuyện vui , cô là cô dâu sao ?!"
Vũ Nghê gật đầu một cái :"Cám ơn anh đã đưa tôi về , chúc anh nhiều may mắn , hẹn gặp lại !"
Bùi Tạp Tư tựa lưng vào thành ghế trên xe , cười nói :"Tôi cũng thế , chúc cô nhiều may mắn , có lẽ chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại ——"
Vũ Nghê vội vàng đem giầy mang vào , đi vào trong biệt thự.
"Cô chủ , cô khỏe chứ . Tôi là tổng quản của Lạc gia , tôi họ Vương , cô cứ gọi tôi là bà Vương được rồi !"
Thoạt nhìn Vương tổng quản rất khôn khéo , đích thân lãnh đạo hai nhóm người giúp việc xếp thành một hàng , cung kính mà đứng trên lối vào cửa chính để nghênh đón ."Bà Vương , xin chào . bà có thể gọi tôi là Vũ Nghê" Cô gật đầu mỉm cười . Ở nơi xa lạ này , Vũ Nghê có một loại cảm giác không hợp
"Cô chủ" bà Vương khách sáo mỉm cười , vẫn gọi Vũ Nghê bằng ';cô chủ'; . "Cô chủ , cô mau vào nhà đi , tôi đã chuẩn bị xong nước tắm rồi , Lạc tiên sinh bây giờ đang chờ ở thư phòng !"
"Tôi biết rồi !"
Chờ cô ?! Nhắc tới Lạc Ngạo Thực , Vũ Nghê lập tức có cảm giác uất ức . Tối nay là đêm tân hôn của cô , kết quả lại bị hắn ném giữa đường.
Khoác bộ đồng phục người giúp việc vào , bà Vương ý bảo cô đi theo mình tới gian phòng riêng
Ngôi nhà trang trí xa hoa , có phòng khách , thư phòng , phòng giữ quần áo , phòng tắm ..v..vvv... nội thất gần 20 phòng . Có thể so sánh với một căn hộ sang trọng được trang bị đầy đủ.
Mở tủ treo quần áo ra , đủ loại kiểu dáng , các bộ đồ ngủ màu sắc được sắp gọn gàng.
Cô lấy ra một cái áo ngủ tương đối bảo thủ , đi vào phòng tắm.
Toàn thân cô đều cảm thấy mệt mỏi , đặc biệt là hai chân.
Mới vừa bước ra từ phòng tắm . Vũ Nghê nhìn thấy người ngồi trên chiếc ghế dài màu đỏ , thì giật mình mấy giây , nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , đi tới bàn trang điểm , soi gương , lau những lọn tóc
Vài sợi tóc màu đen rớt ra từ khăn lông trắng , dính vào trên cổ nhìn cô duyên dáng như Thiên Nga Trắng
Lạc Ngạo Thực nhìn xuyên thấu qua gương thì thấy được khung cảnh mập mờ . Vải lụa trơn tru ẩn hiện đường cong hoàn hảo của Vũ Nghê , nhất là đôi gò bồng đảo , theo động tác của cô mà đung đưa.
Lạc Ngạo Thực là nhịn không được , hồi tưởng lại bộ dạng của Vũ Nghê , hắn nhớ rõ thân thể của cô mỗi một tấc , nhớ hai chân của cô vòng chắc vào hông của hắn , thúc giục động tác của hắn nhanh hơn.
Nghĩ tới đây đôi mắt hắn rõ ràng tối sầm lại , giống như nước trong đầm lầy của bóng đêm . Hắn thanh thản từ trên ghế salon đứng lên , từng bước từng bước hướng đến gần bàn trang điểm.
Soi gương sửa sang lại người của mình , Vũ Nghê nhìn thấy người phía sau từ xa đến gần , động tác đôi tay trở nên cứng ngắc.
Mặc dù không có xoay người , nhưng là cô đã ý thức được rằng , hơi thở của hắn vô cùng mạnh mẽ , hướng mình mà tới gần.
Cô bắt đầu hoảng hốt , không nhịn được, phá vỡ sự yên lặng :"Về sau , tôi sẽ chú ý cách nói chuyện của mình !"
"Chân không sao chứ ?!" Hắn cúi đầu nhìn chân nàng sưng đỏ mà hỏi
Thanh âm dịu dàng của hắn gợi lên tất cả uất ức của cô , trong cổ họng chua xót ra dáng :"Không sao , không có sao cả" . Hôm nay mang giày cao gót , lúc trở về lại là chân không , thật sự rất đau.
Lạc Ngạo Thực nhẹ nhàng nâng cằm của Vũ Nghê lên , ấn xuống một cái hôn lên làn môi đỏ mọng :"Hôm nay mệt muốn chết rồi , em sớm một chút nghỉ ngơi đi !"
Dứt lời , xoay người muốn đi.
"Anh phải đi đâu sao ?! Tối hôm nay không ngủ ở đây , vậy anh đi đâu ?!" Vũ Nghê đuổi theo một bước hỏi.
Lạc Ngạo Thực là đưa lưng về phía nàng , dừng lại mấy giây , phát ra một chút tiếng cười ."À , cô thông minh như thế , cần tôi nói rõ ư ?! Cha rể đưa cho tôi một món quà , tôi không hưởng thụ thì còn gì là đạo lý chứ ?!"
"Đừng mà , tôi cầu xin anh ~~" Vũ Nghê chạy lên phía trước , bắt được áo ngủ của hắn ."Anh không phải nói là không hận tôi nữa sao ?! tán thành hôn lễ cuả chúng ta sao !"
"Không sai , nhưng mà tôi cũng đã có nói . Tôi là một doanh nhân , tất cả những điều có lợi sẽ không cự tuyệt ! Ha ha , một món quà 19 tuổi , nếu là người đàn ông bình thường , chắc chắn sẽ không từ bỏ !"
Vũ Nghê dùng sức lắc đầu , đi vòng qua trước người của hắn , gương mặt thống khổ nhìn hắn :"Nhưng mà chúng ta đã là vợ chồng , anh là chồng của tôi , anh làm thế chẳng phải đang phản bội hôn nhân của chúng ta ?!"
"Phản bội ?! Hôn nhân ?! Phó Vũ Nghê , tôi nghĩ rằng em dường như chưa hiểu được lý do . Là gia đình tôi cần tôi kết hôn để có một người vợ . Và em cũng không tệ , cho nên tôi mới nguyện ý cho em một ‘danh phận’ . Nhưng là cuộc hôn nhân này đối với cá nhân tôi mà nói , không có bất kỳ ý nghĩa ! Hiểu chưa ?! Bà xã ~~ !" Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt ve gương mặt của nàng , ung dung nói.
"Vậy ý của anh là , anh chẳng qua giao cho tôi một cái ‘danh phận’ trong cuộc hôn nhân này . Còn với anh thì không có một chút ý nghĩa , không có một chút trói buộc sao ?!" Vũ Nghê không tin lắc đầu , đau lòng giống như bị đao xoắn.
Một cái cười khẽ , coi như là trả lời cô . "Em ngủ đi , tôi đi trước !"
"Anh , đợi chút đã !" Vũ Nghê nhịn không được nước mắt sắp tràn ra
"Được , cho em một phút!" Lạc Ngạo Thực vẫn là đưa lưng về phía cô
Vũ Nghê vội vàng mở ra đồ dùng của mình , móc ra một hộp giấy nhỏ hình vuông , xoay người đưa cho hắn :"Hy vọng anh cùng nữ nhân kia có thể sử dụng nó , chú ý kỹ vệ sinh cá nhân !"
Lạc Ngạo Thực cầm hộp nhỏ , khóe môi mỉm cười :"Bà xã của mình thật chu đáo , có bao nhiêu cái trong đây ?! Đủ cho đêm nay sao ?!"
Hắn giả bộ móc cái túi nhỏ ra , nghiêm túc đếm :"Ha ha. . . . . . Là có mười cái , chuẩn bị cho tôi đây sao !"
Vũ Nghê cắn chặt môi dưới !
"Em không phải ';xử nữ'; , nên gia đình em đang bồi thường cho tôi ư ?!" Hắn cúi đầu nhìn cô , cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘xử nữ’
"Ừm , đúng thế !" Tâm đã đau , còn bị câu nói của hắn nặng nề đâm tới.
Lạc Ngạo Thực nhìn vào đôi mắt của Vũ Nghê , dùng giọng điệu nhục nhã cô :"Nếu cô ấy vẫn còn ';xử nữ'; , thì tôi cũng không cần vật này !" Hộp giấy nhỏ rơi vào trong ngực của Vũ Nghê ."Vậy thì em cứ giữ lại , phòng khi tôi muốn chạm đến em , thì lấy ra mà ~~ sử dụng !"
Vũ Nghê bị hắn làm nhục không nói nên lời , không ngốc đầu lên được , nước mắt ấm áp chậm rãi chảy xuống , hắn là đang trách mắng cô bẩn thỉu.
"Tôi đã nói gì đâu chứ . Thế nào còn khóc lên ?!" Lạc Ngạo Thực không hiểu lắc đầu một cái.
"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta. . . . . . tôi ...." Quá sức thống khổ Vũ Nghê có chút nói năng lộn xộn , cũng không biết muốn biểu đạt cái gì.
Dáng vẻ cô rơi lệ , làm cho hắn rùng mình một cái
"Vậy ý của em là , là để cho tôi muốn em , đúng không . Tốt lắm , đừng khóc . Tôi liền thỏa mãn em , sử dụng một cái vậy !" Hắn giống như là gắng gượng , như là muốn ban ân cho cô , một tay chặn ngang ôm lấy cô
"Không , đừng . . . . . ." Vũ Nghê theo bản năng kêu lên một tiếng.
"Đừng quên chúng ta là vợ chồng , cũng đừng nói với tôi chữ ‘không’ !" Lần này đến phiên Lạc Ngạo Thực có chút cấp bách kỳ lạ , hôm nay hắn thế nhưng lại kích động đối với cô , từng tế bào trong thân thể đều la lên muốn cô
Lạc Ngạo Thực tự hào đứng cạnh giường bùng nổ mạnh mẽ lắc lư thân thể , hai bàn tay màu đồng vững chắc nắm chặt người phía trước . Hắn dùng sức hành động , rất nhanh cơ thể liền run rẩy trong sự phấn khích
Thật lâu sau , hắn giống như một con sư tử đã thoả mãn , rồi tự mình rút ra . Nhu cầu qua đi , ngay sau đó hướng về phía khác
Hắn mới vừa rồi yêu cầu quá kịch liệt , làm cho Vũ Nghê mệt mỏi co quắp trên giường
Sửa sang lại bộ dạng chỉnh tề , hắn liếc Vũ Nghê một cái , nửa đùa nói :"Em còn không đi dọn dẹp sao ?! Một đêm làm những hai lần , chẳng lẽ tôi còn chưa đáp ứng đủ sự ham muốn của em ?!"
"Không , không phải vậy , tôi thật sự mệt mỏi , đứng lên cũng không nổi !" Kết hôn cả ngày , lại chạy một đoạn đường về nhà , thật khó khi cô phải đảm nhiệm một buổi tối có đến hai lần hoan ái.
"Xem ra cha vợ nói đúng , cơ thể em thật đúng là yếu kém !" Lạc Ngạo Thực chuyện trò vui vẻ nói , trong giọng nói lại tràn đầy lãnh khốc vô tình ."Ha ha , cũng may . Còn một người nữa phải chia sẻ công việc với em . Tôi muốn một lát nữa tôi ở giữa hai chân nàng ấy , không cần mang bao cao su , chơi đùa nàng ấy thỏa thích !"
Trái tim Vũ Nghê vừa đau khổ vừa chua xót nhìn hắn đi ra gian phòng ——
"A anh rể , cẩn thận , đau quá , ah ...." âm thanh đau đớn lại cùng hưng phấn hòa nhịp rên lên , giống như có ma lực , thông qua vách tường xuyên bên tai Vũ Nghê
Nước mắt cũng không thể kiểm soát được , cư nhiên chảy ra ngoài ra . Trong lòng cô chua xót vô cùng.
Đêm tân hôn của cô là phải chịu đựng việc hắn ở cùng người phụ nữ khác , mà bọn họ lại hoan ái ngay sát bên phòng ——
Cô có quyền trói buộc hắn sao ?! Không có , hắn đã nói rất rõ điều đó , hôn nhân đối với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào , chẳng qua là cho cô một ‘danh phận’.
Tầm mắt như mơ hồ , Vũ Nghê khẽ cầm hộp kim loại trong tay , thận trọng mở ra , một hoa tai màu thạch anh tím hiện diện trong ánh sáng mờ.
Vũ Nghê khẽ vuốt ve nó , dùng sức nhắm mắt lại , nước mắt nóng bỏng lập tức lăn xuống . "Anh à , anh đã quên mất em rồi sao , anh đã nói sẽ không quên em mà , không phải vậy sao"
Khi tiếng đàn dương cầm kết thúc , các cô gái mặc một chiếc váy lấp lánh dừng lại điệu nhảy duyên dáng . Dưới sân khấu là những tiếng vỗ tay bộp bộp . Năm ấy Tiểu Vũ Nghê mười hai tuổi , đại diện cho trường học đoạt giải nhất môn nhảy múa
"Phó Vũ Nghê , hiện tại thời gian không còn sớm , bên ngoài trời rất đen có thể lại mưa , gia đình của con không tới đón sao ?! Nếu không thì mau gọi điện thoại cho cha mẹ đi !" Cô giáo bắt đầu hỏi thăm cô gái nhỏ
Tiểu Vũ Nghê mới vừa thay quần áo xong , thấy cha mẹ của các bạn đều đã tới , trong lòng không ngừng đau xót . "Cô giáo cứ yên tâm , cha mẹ của con đã đến rồi . Bọn họ vừa mới gọi điện bảo là đang chờ bên ngoài !"
"Được rồi , vậy thì con đi mau đi , không lại làm cho cha mẹ sốt ruột !" Cô giáo vỗ nhẹ vào đầu , thúc giục Tiểu Vũ Nghê nên nhanh lên một chút.
Tiểu Vũ Nghê ngoan ngoãn chào cô giáo , rồi vẫy tay tạm biệt , sau đó chạy trong bóng đêm ——
"Để cho người nhà đi đón chi nữa , con đã lớn rồi , chẳng lẽ còn không tìm được đường về hay sao ?! Hiện tại cha nhiều việc bề bộn , con nên tự ngồi xe về nhà !" Lúc Vũ Nghê được mười tuổi , lần đầu tiên cô gọi điện cho cha tới đón , cha đã nói với cô như thế . Sau lần đó , dù cho thời tiết có ác liệt đến đâu Tiểu Vũ Nghê đều là tự mình đi học , tự mình về nhà.
Cha mẹ ly hôn sau đó không lâu , vào một đêm khuya em gái gọi điện thoại tới cho cô , vừa khóc vừa nói :"Chị hai , mẹ cùng một chú kết hôn , em sẽ cùng mẹ đi theo chú , về sau chắc chúng ta không gặp được nhau !" . Kể từ đó , cô đã không nhìn thấy mẹ .
Năm mười hai tuổi , Tiểu Vũ Nghê đeo cặp sách màu đỏ , sợ hãi siết chặt hai tay lại , liều mạng hướng trạm xe buýt mà chạy . Sáng sớm hôm nay , dì Hoa lại lật bọc sách , tịch thu tiền xài vặt mà cha mới cho cô tối qua . Không còn tiền ngồi tắc xi , chỉ có thể đi xe buýt mà thôi
Bất ngờ tiếng sấm vang lên ầm ầm , một tia chớp màu bạc phá vỡ phía chân trời . Sau một vài giây , giọt mưa lớn như hạt đậu chi chít rơi trên mặt đất , mưa càng ngày nặng hạt . Tóc và áo quần của Tiểu Vũ Nghê rất nhanh bị thấm ướt
Phịch một tiếng , Tiểu Vũ Nghê nặng nề ngã vào một vũng nước
"Phốc —— ông trời ơi , sao lại mưa ngay lúc này !" Tiểu Vũ Nghê té trên trên mặt nước bùn , cảm giác đau đớn mà thất thanh trong lòng . "Thật là đau"
Chợt một chiếc xe con chạy nhanh đến , Tiểu Vũ Nghê nhìn thấy đèn xe chói mắt , hét lớn lanh lảnh . "——"
"Két ——" chiếc xe dừng lại
Tiểu Vũ Nghê lại một lần nữa ngã trong nước , chiếc xe BMW màu đen đã được mở ra , đi xuống là một thanh niên cao lớn
Thấp thoáng theo đèn đường , Tiểu Vũ Nghê dần dần thấy rõ diện mạo của hắn . Mắt rất đẹp , so với bạn trai của cô giáo còn cao hơn , lại phong độ nữa.
Mắt anh ấy đẹp như vậy , trực giác cho thấy , đây không phải là người xấu (Coi chừng nhầm nhé Tiểu Vũ Nghê . Sau này chính anh ấy đã ......Tiểu Vũ Nghê đó >O