Hậu cung đả tạo kế hoa
"Sư phụ tỷ tỷ, người có thể giải thích rõ ràng hơn không?" Diệp Vô Ưu nghe mà cảm thấy rối trí, tên gia hỏa này có sự hiểu biết rất ít đối với mọi chuyện của đại lục, đối với việc thống nhất đại lục gì đó càng là chẳng chút quan tâm, tự nhiên nghe qua cảm thấy mơ hồ.
"Bách Hoa đế quốc mỗi ba năm lại đưa ra mười hai hoa nữ, những hoa nữ này đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, rất giỏi trong việc khống chế nam nhân. Những hoa nữ này được đưa tới cho những nam nhân có danh vọng hoặc thế lực bậc nhất tại Vân Mộng đại lục. Thông qua những hoa nữ này mới có thể khống chế những nam nhân đó còn Bách Hoa đế quốc cũng có người chuyên môn khống chế những hoa nữ này, đợi đến khi thời cơ chín muồi, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, những hoa nữ này những nam nhân bị bọn họ khống chế sẽ trở thành một lực lượng trọng yếu của Bách Hoa đế quốc". Nói đến đây, Lãnh Tâm m nhìn Diệp Vô Ưu: "Trong nhà ngươi cũng có một hoa nữ, ngươi cũng phải cẩn thật một chút đi"
"Chẳng trách như vậy, ta đã nói tự tìm đến cửa cũng không phải chuyện tốt mà!" Diệp Vô Ưu lẩm bẩm. Tên tiểu tử này tuy thích mĩ nữ, nhưng loại mĩ nữ chủ động dâng đến tận cửa như Thất Thất khiến hắn cũng còn có một chút cảnh giác.
"Trên thế gian chỉ có hai loại người, một loại là nữ nhân, loại còn lại tự nhiên là nam nhân. Có nam nhân muốn lợi dụng nữ nhân để chinh phục thiên hạ, tự nhiên cũng sẽ có nữ nhân muốn thông qua nam nhân để chinh phục thiên hạ" Lãnh Tâm m chậm dãi nói, "Còn ta chính là dạng nữ nhân này".
"Vậy, sư phụ tỷ tỷ, người nói nam nhân đó, không phải là ta chứ?" Diệp Vô Ưu thận trọng hỏi.
"Không sai, đó chính là ngươi" Lãnh Tâm m ban cho Diệp Vô Ưu câu trả lời khẳng định.
"Sư phụ tỷ tỷ, không muốn đâu, ta không muốn chinh phục thiên hạ, chuyện thống nhất đại lục gì đó thật là đáng chán a!" Diệp Vô Ưu dài mặt nói.
"Không cần ngươi phải chinh phục thiên hạ, ngươi chẳng phải là thích mĩ nữ sao? Ngươi chỉ cần chinh phục vài mĩ nữ là được rồi" Lãnh Tâm m hừ giọng nói: "Không thể không nói, hiện tại cả Vân Mộng đại lục, nữ nhân phổ biến lợi hại hơn nam nhân. Ít nhất là trong 20 năm qua, xét tổng thể nam nhân không bằng nữ nhân, nhiều nữ nhân trên đại lục này có ảnh hưởng rất lớn, chỉ mỗi Vân Mộng thập tiên tử thôi, không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, họ còn có sức ảnh hưởng cực lớn, như Y Cốc Hoa Thiên Hương ngày trước, mẹ ngươi Yến Ngọc Dao, thậm chí là Vô Song cung chủ mà chưa ai biết tên, Vọng Nguyệt các các chủ, vân vân, tất cả đều có sức ảnh hưởng lớn tới đại lục này".
"Còn có sư phụ tỷ tỷ người nữa!" Diệp Vô Ưu vội đế thêm một câu.
Lãnh Tâm m trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, hừ giọng, nói tiếp: "Nếu như ngươi có khả năng chinh phục những nữ nhân mĩ lệ này, sau đó thông qua ảnh hưởng của họ, liền có khả năng thống nhất Vân Mộng đại lục".
Diệp Vô Ưu im lặng một lúc, mĩ nữ đối với hắn tuy có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng hắn lại có chút không muốn trở thành công cụ của Lãnh Tâm m, bất quá, chợt hắn nhớ đến một việc, tâm tình liền trở nên thoải mái, khóe môi xuất hiện nét cười không mang chút hảo ý.
"Đồng thời chinh phục những mĩ nữ này thì thuận tiện chinh phục luôn sư phụ tỷ tỷ, sau đó ta muốn làm gì thì làm!" Diệp Vô Ưu trong lòng tính toán, đồng thời không nhịn được lén nhìn thân hình rực lửa của Lãnh Tâm m một cái.
Cảm giác thấy dục vọng rõ rệt đó của Diệp Vô Ưu, Lãnh Tâm m thầm than trong tròng, vào khoảnh khắc này, nàng phát hiện mình đã mắc một sai lầm rất lớn, nàng suy tính thu Diệp Vô Ưu làm đồ đệ, sau đó bồi dưỡng hắn trở thành một cao thủ, Diệp Vô Ưu khẳng định sẽ tuân lời nàng, nhưng trên sự thật, nàng nhận ra, Diệp Vô Ưu rõ ràng là một tên đồ đệ không biết nghe lời. Xem ra, nàng phải tìm một biện pháp khác để khống chế hắn, nếu không cứ thế này tiếp diễn, nàng cuối cùng chỉ e sẽ chẳng đạt được cái gì.
"Sư phụ tỷ tỷ, tại sao người lại chọn ta vậy?" trong lòng Diệp Vô Ưu vẫn còn có nghi vấn.
"Bởi vì ngươi đích thị là một nam nhân đặc biệt nhất trên đại lục này" Lãnh Tâm m nhẹ nhàng nói: “Nam nhân anh tuấn tiêu sái vốn có rất nhiều, nhưng không phải mọi nữ nhân đều thích nam nhân anh tuấn, ta tìm không ra một người có khả năng khiến tất cả nữ nhân đều ưa thích, vì thế ta tìm kiếm một người lọt được vào mắt mọi nữ nhân, một nam nhân vô cùng đặc biệt".
Dừng lại một chút, ngữ khí Lãnh Tâm m mang theo một chút trào phúng nói: "Nam nhân cuốn hút như ngươi, trên Vân Mộng Đại Lục tuyệt đối là đọc nhất vô nhị".
"Dám lấy ta làm trò cười, ta không đem ngươi lộng trên giường cũng không được!" Diệp Vô Ưu trong lòng phẫn hận thầm nghĩ, đồng thời nhìn chằm chằm vào bộ ngực ngạo nghễ của Lãnh Tâm m, chẳng hỏi thêm gì nữa. Mặc dù trên thực tế, trong lòng hắn vẫn còn có vài nghi vấn, ví như hắn cũng muốn biết bản thân Lãnh Tâm m muốn thống nhất Vân Mộng Đại Lục hay là giúp cho người khác? Theo như những gì nàng ta giải thích trước đó, dường như nàng ta đang giúp đỡ cho một quốc gia nào đó, nhưng rõ ràng đó không phải là Bách Hoa đế quốc, vậy đó là quốc gia nào chứ?
"Sư phụ tỷ tỷ, người muốn ta đi Vô Song cung, không phải muốn trước tiên hạ thủ từ Vô Song cung chứ?" Suy nghĩ một lúc, Diệp Vô Ưu giả bộ như tùy ý hỏi một câu.
"Không phải ngươi muốn biến Vô Song Cung thành hậu cung của ngươi sao?" Lãnh Tâm m lạnh lùng nói, "Nếu muốn như vậy, ngày mai sẽ rời khỏi Bách Hoa thành, cùng với ta ghé Vô Song Cung trước".
"Biến Vô Song cung thành hậu cung?" Diệp Vô Ưu động tâm, chủ ý như vậy, chỉ có Lãnh Tâm m ma nữ này mới nghĩ ra. Nếu thực sự đem Vô Song cung biến thành hậu cung, hậu cung này so ra còn hoành tráng hơn cả hậu cung của một vị hoàng đế ở Vân Mộng đại lục.
"Năm đó phụ thân ngươi đã cưới được nữ nhân mĩ lệ nhất Vô Song Cung, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể còn siêu việt hơn phụ thân ngươi, đem Vô Song cung xây dựng thành hậu cung của Diệp Vô Ưu ngươi". Lãnh Tâm m tiếp tục dụ hoặc Diệp Vô Ưu "Mỗi một nữ tử trong Vô Song Cung đều là đối tượng mà mọi nam nhân trên Vân Mộng đại lục mong cầu ngay cả trong giấc mộng".
"Băng tỷ tỷ mà biết được chắc sẽ rất giận dữ". Diệp Vô Ưu mặc dù động tâm, nhưng tóm lại Vô Song cung và hắn cũng có quan hệ sâu xa, nhớ tới Yến Băng Cơ, hắn rốt cuộc cũng có chút úy kị.
"Đệ tử ma tông hành sự đều tùy thuộc vào sở thích của bản thân, tùy tâm sở dục, không cần để ý đến suy nghĩ của người khác". Lãnh Tâm m chậm rãi nói, „"Ngươi chỉ cần hỏi nội tâm bản thân muốn làm gì, còn về người khác, ngươi hà tất phải e ngại?"
"Thật ư?" Diệp Vô Ưu dùng nhãn thần cổ quái nhìn Lãnh Tâm m.
"Đương nhiên." Lãnh Tâm m không chút do dự nào hồi đáp.
"Nói như thế, ta muốn yêu thương sư phụ tỷ tỷ, cũng không sao chứ?" Diệp Vô Ưu đột nhiên tiến sát bên mình Lãnh Tâm m, ghé tai nàng hỏi nhỏ.
Lãnh Tâm m ngạc nhiên, không nghĩ ra Diệp Vô Ưu lại bất ngờ mạo phạm nàng, tên tiểu gia hỏa này đúng là sắc tâm bất tử mà.
"Tiểu sắc lang, ta là sư phụ của ngươi, ngươi đối với ta phải có điểm tôn kính!" Lãnh Tâm m nghiến rắng nói.
"Là người nói ma tông đệ tử hành sự tùy vào sở thích bản thân mà" Diệp Vô Ưu cười hi hi, "Vậy ta thích sư phụ tỷ tỷ nàng, tự nhiên cũng là chuyện bình thường thôi mà!".
Mĩ nữ song thành
"Sương Sương, đem sư đệ ngươi trở về!" Lãnh Tâm m hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, đối với hắn cũng không có biện pháp, hiện tại Diệp Vô Ưu là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của nàng, thậm chí có bất mãn hơn, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Đợi ta nghĩ ra biện pháp đối phó ngươi, lúc đó sẽ trừng trị ngươi!" Lãnh Tâm n thầm chửi, không có cách nào, nàng đối phó với địch nhân luôn dùng biện pháp tàn nhẫn, hoặc giả thuyết, tha dã chỉ hội na ta bỉ giác tàn nhẫn đích bạn pháp, nhưng nàng lại không thể dùng loại biện pháp này đối phó Diệp Vô Ưu, do đó, ngay lúc này, nàng cũng không có cách nào.
"Vâng.“ Lãnh Sương Sương vẫn đứng bên cạnh Diệp Vô Ưu, Diệp Vô Ưu công nhiên có hành vi trêu chọc Lãnh Tâm n, tự nhiên cũng đập vào mắt nàng, sắc mặt xem ra có chút lãnh đạm, hiển nhiên có chút không cao hứng.
" Đi thôi!“ Lãnh Sương Sương nhìn Diệp Vô Ưu lạnh lùng nói.
" Sư phó tỷ tỷ, ta đi trước, ngày mai lại đến tìm tỷ.“ Diệp Vô Ưu cố tình nhìn lên bộ ngực ngạo nhân của Lãnh Tâm n, cười hi hi nói.
Lãnh Tâm n hừ một tiếng, xoay người, không chú ý đến Diệp Vô Ưu nữa, Lãnh Sương Sương cũng đã đi ra.
Diệp Vô Ưu cũng biết đạo lý lúc nào nên dừng, do đó không làm phiền Lãnh Tâm n nữa, xoay người đuổi theo Lãnh Sương Sương.
Lãnh Sương Sương đi rất nhanh, một chút ý nghĩ đợi Diệp Vô Ưu cũng không có.
" Sư tỷ, đừng đi nhanh thế!“ Hảo tại diệp vô ưu kim phi tích bỉ, rất nhanh đuổi kịp Lãnh Sương Sương, sau đó cầm tay nàng, giọng nói mang theo chút phàn nàn.
" Đừng có chạm vào ta!“ Lãnh Sương Sương đột nhiên dụng lực hất tay Diệp Vô Ưu, hừ một tiếng nói.
Diệp Vô Ưu ngây người, lại nắm lấy tay Lãnh Sương Sương.
" Sư tỷ, sao thế? Ta chọc giận tỷ à?" Diệp Vô Ưu có chút ngạc nhiên hỏi.
" Không liên quan đến ngươi!" Lãnh Sương Sương lại hất tay, bất quá lần này Diệp Vô Ưu đã có chuẩn bị, do đó không hất được, làm Lãnh Sương Sương có chút giận dữ:" Ngươi bỏ tay ra, không được phép chạm vào ta!"
" Sư tỷ, có chuyện gì thế? " Diệp Vô Ưu vẫn không hiểu, Lãnh Sương Sương tại sao lại đột nhiên giận dữ, vừa rồi không phải vẫn tốt sao?
"Không sao, tính ra, ngươi thích thế nào thì cứ làm như thế! " Lãnh Sương Sương đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói, cũng không tránh né nữa, mặc kệ cho hắn cầm tay.
Diệp Vô Ưu tuy nhiên tâm lí vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng cũng không có hỏi tiếp, hắn cũng không muốn lại chọc giận Lãnh Sương Sương, tính tình vị sư tỷ này, cũng thật là khó đoán.
Im lặng mà đi, không lâu sau, hai người đến Diệp phủ, lúc này, Diệp Vô Ưu đã bỏ tay Lãnh Sương Sương ra.
Lãnh Sương Sương một câu cũng không nói, chuyển thân bỏ đi rất nhanh, làm Diệp Vô Ưu ngây ra một lúc.
"Tối nay mình hình như không có đắc tội với cô ta!" Nhìn Lãnh Sương Sương nhanh chóng biến mất, Diệp Vô Ưu lẩm bẩm tự nói.
Lắc lắc đầu, Diệp Vô Ưu xoay người tiến vào Diệp phủ, quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện này, trong phòng còn có lưỡng đại mĩ nhân đang đợi hắn!
"Công tử, lưỡng vị phu nhân đã đi nghỉ rồi! " Đi đến cửa, Thất Thất đang đứng ở ngoài cửa, tự hồ đang chờ đợi Diệp Vô Ưu.
"Được rồi, ngươi lui đi! " Diệp Vô Ưu xua tay, nhìn Thất Thất, hắn không khỏi nhớ lại không lâu Lãnh Tâm n có nói, Bách Hoa đế quốc hoa nữ Thất Thất, thiện trường khống chế nam nhân, tự hồ mục đích cô ta, là khống chế mình?
"Ai khống chế ai, cũng còn chưa chắc! " Diệp Vô Ưu thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn cũng thấy có chút kì quái, Thất Thất tự hồ không có tiếp cận hắn, hay là cô ta đang đợi cơ hội?
"Vâng, công tử, nô tì về phòng trước." Thất Thất cung kính hành lễ, sau đó quay người rời đi.
Diệp Vô Ưu tự nhiên không quản nàng, đẩy cửa tiến vào phòng, ánh đèn trong phòng đã tắt, bất quá, với công lực hiện tại, cơ bản cũng có thể nhìn rõ, trên giường một đôi giai nhân đang ngủ.
Tạ Phính Đình nằm dài ở bên ngoài, lưng quay ra ngoài, Triệu Thiên Tâm thì ngược lại, mặt hướng ra ngoài, đồng dạng thị trắc trứ thân tử.
Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng đi đến bên giường, yên lặng đưa tay vuốt nhẹ lên mặt phấn Triệu Thiên Tâm, nhưng hắn còn chưa chạm vào, Triệu Thiên Tâm đột nhiên mở mắt.
"Tiểu sắc lang, ngươi sao muộn thế này mới quay lại? " Triệu Thiên Tâm giọng nói mang theo chút giận dữ.
"Có phải đã đợi ta rất lâu không? " Diệp Vô Ưu cúi người, ghé sát tai nàng cười hi hi nói.
"Ta không có đợi ngươi! " Triệu Thiên Tâm yêu kiều hừ một tiếng, "Tối nay ngươi không trở về, ngày mai không nhìn thấy ta nữa! "
"Sao thế? Thiên Tâm tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đi? " Diệp Vô Ưu hơi ngây người, Lãnh Tâm n vừa nói xong không lâu, sao lại nhanh ứng nghiệm vậy?
"Ta không phải đã nói với ngươi sao? Ta nguyên lai đến Phiêu Tuyết đế quốc, ta đã chậm trễ mấy ngày rồi, không thể tiếp tục chậm trễ nữa. " Triệu Thiên Tâm nhẹ giọng nói, " Ta sợ tiếp tục chậm nữa, đến không kịp. "
"Để tên hoàng đế chết là được chứ gì! " Diệp Vô Ưu thuận miệng nói, dù sao Phiêu Tuyết đế quốc hoàng đế không có quan hệ gì với mình, hắn sống hay chết, tự nhiên một điểm cũng không quan tâm, chỉ vì vội vã trị bệnh cho hắn, phải đế Triệu Thiên Tâm li khai nơi này, làm Diệp Vô Ưu có chút không thoải mái.(đoạn này đệ dịch hơi khác!)
" Được rồi, không cần giận dữ như thế, sau này ngươi có thể đến Y Cốc tìm ta mà! " Triệu Thiên Tâm yêu kiều nói, "Tiểu sắc lang, có chuyện ta phải đề tỉnh ngươi, Lãnh Tâm n không do dự bỏ ra giá lớn bồi dưỡng ngươi, khẳng định có mục đích không thể nói ra, ngươi không được dễ dàng mắc lừa. "
"Yên tâm, ta biết rồi. " Diệp Vô Ưu ôm chặt Triệu Thiên Tâm nằm xuống, một tay bắt đầu chuyển động trên thân thể nàng, rồi cởi thắt lưng, trượt vào trong nội y.
" Ta biết tiểu sắc lang ngươi không cam tâm hạ trong thủ đối với Lãnh Tâm n, ngươi hứa với ta, có một ngày, đem tiêu hồn bát chỉ dùng trên thân thể cô ta, được không? Giá khiếu dĩ kì nhân chi đạo hoàn trị kì nhân chi thân, ta muốn để cô ta thử qua loại tư vị khó chịu này. " Triệu Thiên Tâm tỉ tê nói.
"Được! " Diệp Vô Ưu lập tức đáp ứng, hắn cũng muốn có Lãnh Tâm n, chỉ sợ thật sự phải dùng thủ đoạn phi thường, bát chỉ tiêu hồn, đúng là một lựa chọn không tồi, đương nhiên, hiện tại hắn không có tâm tình nhớ đến Lãnh Tâm n, lúc này hắn quan tâm đến, là đôi giai nhân bên cạnh.
Có được lời thề của Diệp Vô Ưu, Triêu Thiên Tâm tự hồ rất vui vẻ, chủ động đem đôi môi đỏ mọng hiến dâng, hình như nàng quên rằng, trên giường, ngoài nàng cùng Diệp Vô Ưu, còn mọt người thứ ba, Tạ Phinh Đình.
Bất quá, Diệp Vô Ưu cũng không có quên, hắn một bên hôn Triệu Thiên Tâm, một tay tìm kiếm trên thân thể nàng, còn tay kia, hướng về Tạ Phinh Đình.
“Mmm...” Tạ Phinh Đình yêu kiều rên khẽ một tiếng, thể chất nàng tương đối mẫn cảm, mặc dù vẫn còn đang ở trong giấc mộng, nhưng khi ma thủ Diệp Vô Ưu tập kích ngọc nhũ đầy đặn của nàng, từ trong tiềm thức nàng vẫn rên lên.
Tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt của Tạ Phinh Đình không khác gì một loại thuốc kích tình cực mạnh, lập tức khiến ngón tay Diệp Vô Ưu hoạt động tích cực hơn, hai tay hắn cùng hành động, đồng thời cởi bỏ y phục lưỡng nữ. Phiến khắc sau, hai thân thể ngọc ngà hoàn mĩ vô khuyết đã xuất hiện trước mắt Diệp Vô Ưu.
“A, tiểu dâm tặc, ngươi làm gì vậy?” Tạ Phinh Đình cuối cùng cũng tỉnh lại, sau đó phát hiện mình toàn thân xích loã, càng làm nàng xấu hổ hơn là, bên cạnh nàng, đột nhiên cũng có một nữ nhân toàn thân xích loã, còn Diệp Vô Ưu chính đang cưỡi trên người nữ nhân này.
“Hảo tỷ tỷ, tỷ nói ta đang làm gì?” Diệp Vô Ưu cười hi hi, hắn thu hồi ma thủ đang ngược xuôi trên ngọc thể Tạ Phinh Đình, sau đó cúi đầu hôn lên cổ phấn của Triệu Thiên Tâm, song thủ cũng nhè nhẹ vuốt ve da thịt mềm mại nõn nà của Triệu Thiên Tâm.
“Hảo tỷ tỷ, đừng có nhắm mắt, nhớ phải xem đó!” Diệp Vô Ưu pháp hiện Tạ Phinh Đình nhắm mắt, ngẩng đầu lên cười hi hi nói.
“Ngươi, ngươi là tiểu dâm tặc, ta, ta không xem!” Tạ Phinh Đình vô cùng xấu hổ, bộ dạng hiện tại của nàng cũng đã đủ xấu hổ lắm rồi, đã thế còn muốn nàng xem cái loại việc này.
“Tỷ không xem thì thiệt thòi nha, đợi chút nữa Thiên Tâm tỷ tỷ cũng xem tỷ mà”, song thủ Diệp Vô Ưu ốp lấy ngọc nhũ Triệu Thiên Tâm trong lòng bàn tay, bóp nhè nhẹ, còn Triệu Thiên Tâm rất phối hợp phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Tiếng rên này làm trong lòng Tạ Phinh Đình dâng lên một cảm giác khác lạ, loại cảm giác này đột nhiên từ sâu trong lòng trỗi dậy rồi lan ra toàn thân.
Qua một lúc, Tạ Phinh Đình cuối cùng cũng he hé mắt, sau đó lại rất nhanh nhắm lại. Bởi vì nàng phát hiện Diệp Vô Ưu chính đang dán trên ngực Triệu Thiên Tâm, tham lam hôn lên ngọc nhũ nàng ta. Nàng một trận xấu hổ, lại một trận dị dạng, bởi vì nàng bất giác nhớ lại lúc Diệp Vô Ưu cũng làm thế với nàng.
“Tên tiểu dâm tặc này thật xấu xa!” Tạ Phinh Đình mắng thầm trong lòng. Nàng rất muốn nhẫn nhịn không nhìn, nhưng nghe tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Triệu Thiên Tâm, nàng lại không nén được mở mắt ra, sau đó nhìn thấy Diệp Vô Ưu hôn lên từng phân từng phân da thịt trên cơ thể Triệu Thiên Tâm, nhìn thấy Triệu Thiên Tâm chầm chậm lắc lư thân thể yêu kiều, nhìn hai người quấn lấy nhau, sau đó nhìn Diệp Vô Ưu nâng cao cặp chân dài ngọc ngà của Triệu Thiên Tâm, tiến nhập vào thân thể Triệu Thiên Tâm.
“Tiểu dâm tặc thật thô lỗ!” Tạ Phinh Đình không kìm khẽ mắng. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng tựa hồ đã bắt đầu thích ứng với góc độ người quan sát, xem Diệp Vô Ưu mạnh mẽ trùng kích trên người Triệu Thiên Tâm. Nghe tiếng rên rỉ tự hồ mang theo một tia thống khổ của Triệu Thiên Tâm, nàng không khỏi có chút đồng tình với Triệu Thiên Tâm, chỉ là, nàng tựa hồ quên rằng, lúc Diệp Vô Ưu ở trên thân thể nàng, dường như cũng như thế.
Lúc này, Diệp Vô Ưu gần như quên mất bên cạnh còn có Tạ Phinh Đình tồn tại, hắn toàn tâm toàn ý hưởng thụ ngọc thể phía dưới. Có thể bởi vì ngày mai phải li khai vì thế tối nay Triệu Thiên Tâm tỏ ra đặc biệt nhiệt tình, vứt bỏ tất cả trói buộc, cực lực nghênh tiếp hắn, làm cho Diệp Vô Ưu được hưởng thụ một loại thỏa mãn vô thượng.
“Tiểu sắc lang, ta, ta không xong rồi, ngươi tìm Phính Đình đi”. Không biết qua bao lâu, trong phòng vang lên tiếng thở mệt nhọc của Triệu Thiên Tâm, trong thanh âm còn mang theo một loại cảm giác lười biếng cùng nhu mị khác thường, phát tán phong tình vạn chủng.
“A...”, Tạ Phinh Đình yêu kiều hô lên một tiếng, lập tức che miệng, âm thanh của Triệu Thiên Tâm làm nàng sực tỉnh. Nàng lúc này mới phát hiện, mình tự nhiên vẫn xem màn kịch cuồng nhiệt của hai người, trong lúc bất tri bất giác, thân thể nàng đã sớm mềm mại nóng bức, khát vọng trong tâm cũng càng ngày càng cường liệt. Thậm chí nàng tự nhiên không để ý bắt đầu vuốt ve thân thể xích loã của mình.
Khi Tạ Phinh Đình phát hiện Diệp Vô Ưu quay đầu nhìn về phía nàng, nàng mới kinh hỉ, đột nhiên ngừng lại động tác của mình, gương mặt thanh tú nhất thời biến thành đỏ bừng. Lúc này, nàng lại nhắm mắt, không dám nhìn Diệp Vô Ưu. Chính tại lúc này, nàng cảm giác thân thể nặng nề, Diệp Vô Ưu đã ép lên trên thân thể yêu kiều của nàng.
“Phính Đình tỷ tỷ, có muốn không?”, tay Diệp Vô Ưu nhè nhẹ lướt qua nhũ tiêm Tạ Phinh Đình, đồng thời ghé tai nàng khẽ hỏi.
Tạ Phinh Đình thân thể yêu kiều một trận run rẩy, lập tức cắn răng, nhắm mắt, liều mạng lắc đầu.
“Tử dâm tặc, ta, ta không có muốn!” Tạ Phinh Đình thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám mở miệng, bởi vì nàng sợ bản thân một khi mở miệng, liền phát ra tiếng rên rỉ.
“Tiểu sắc lang, ta giúp ngươi” Triệu Thiên Tâm đột nhiên cười nhẹ, bò qua, ngọc thủ đưa qua, hướng về Tạ Phinh Đình.
“A, không muốn...” Tạ Phinh Đình đột nhiên cảm nhận một cỗ cảm giác giống nhau gần như đồng thời từ mấy nơi truyền đến, những địa phương này, hiển nhiên đều là các địa điểm mẫn cảm trên cơ thể nàng.
“Tiểu sắc lang, ghi nhớ những chỗ này, mặc dì trên người nữ nhân các bộ vị mẫn cảm có chút bất đồng nhưng vẫn có những chỗ giống nhau, giống như mấy địa phương này, gần như trên thân mỗi nữ nhân đều rất mẫn cảm!” Triệu Thiên Tâm yêu kiều cười nhẹ, phút này, Tạ Phinh Đình có một loại cảm giác, nữ hài như tiên tử này, đơn giản giống như một ác ma vậy.
“Hảo tỷ tỷ của ta, cám ơn tỷ, ta sẽ báo đáp tỷ!” Diệp Vô Ưu cười nhẹ, cúi đầu hôn lên một điểm tinh hồng trước ngực Tạ Phinh Đình, còn hai tay bắt đầu chào hỏi mấy vị trí mà Triệu Thiên Tâm nói cho hắn.
Đáng thương cho Tạ Phinh Đình nguyên bản đã động tình rồi, hiện tại gần như tất cả các vị trí mẫn cảm trên cơ thể đều bị tập kích, sau một khắc, nàng liền hé mở đôi môi son, từ trong miệng bay ra tiếng rên nhỏ bé mà phách đãng nhân tâm.
Nhưng, làm Tạ Phinh Đình tức giận là, tên gia hoả Diệp Vô Ưu lại hỏi bên tai: “Phính Đình tỷ tỷ, đã muốn chưa?”
“Tử dâm tặc, ta, ta không....Mmm, muốn.... a!” Tạ Phinh Đình nói đứt quãng, ở giữa không chịu được phát ra một tiếng rên.
“Phính Đình tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng nói muốn rồi!” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng tách hai chân ngọc nàng ra, sau đó song thủ khống chế hông nàng, nhẹ nhàng nói.
“Ta, ta không có nói... a ...” Tạ Phinh Đình đang phủ nhận, hạ thân đã bị dị vật xâm nhập, nháy mắt lấp đầy cái cảm giác hơi trống rỗng của nàng, còn nàng cũng rất phối hợp yêu kiều phát ra một tiếng rên dài.
Nhưng lúc này, Tạ Phinh Đình đã không khịp nói gì, trừ nghênh đón Diệp Vô Ưu từng đợt từng đợt trùng kích cường liệt, nàng đã vô pháp suy nghĩ bất kì vấn đề. Nàng như cũng chẳng biết rằng, biểu hiện lúc này của nàng, so với Triệu Thiên Tâm lúc trước càng phóng đãng hơn...
oOo
Lần đầu thử qua cảm giác nhất long song phượng, Diệp Vô Ưu tỏ ra đặc biệt cao hứng, nhưng Tạ Phinh Đình thân kiều thể nhược, rât nhanh liền không chịu được chinh phạt, mềm ra như một đám bùn, ngay khí lực để nói cũng không có. Diệp Vô Ưu còn chưa có thoả mãn, lại nhảy bổ lên người Triệu Thiên Tâm ......
Tối nay, Diệp Vô Ưu liên tục luân lưu chinh chiến trên cơ thể lưỡng nữ, đến tận khi hắn sức cùng lực kiệt, mới ôm thân thể xích lõa của lưỡng nữ đi vào giấc ngủ. Lúc này đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi.
Tạ Phinh Đình nép sát vào lòng Diệp Vô Ưu say ngủ, còn Triệu Thiên Tâm lại lẳng lặng bò ra khỏi lòng Diệp Vô Ưu, sau đó mặc lại y phục, đi ra ngoài.
“Phu nhân dậy sớm!” Thất Thất tự hồ đã dậy từ sớm, nhìn thấy Triệu Thiên Tâm, liền cung kính hành lễ.
“Có chuyện gì?” thấy Thất Thất không ngừng nhìn vào bên trong, hình dạng muốn nói lại thôi, Triệu Thiên Tâm hơi nhíu mày hỏi.
“Phu nhân, là thế này, phủ tướng quân phái người đến tìm Phính Đình phu nhân, nói là có chuyện gấp” Thất Thất hơi do dự, nhẹ giọng nói.
“Ah? Có biết là chuyện gì không?” Triệu Thiên Tâm suy nghĩ rồi hỏi: “Phính Đình vừa mới ngủ, nếu không phải là chuyện cần nàng tự thân giải quyết, không cần phải đánh thức nàng”.
“Nô tỳ cũng hỏi qua, kỳ thật, mục đích của phủ tướng quân dường như là muốn tìm Thiên Tâm phu nhân, bởi vì không biết bọn họ ở đâu biết được tin tức, nói người đang ở đây”, Thất Thất nhỏ giọng nói.
“Tìm ta? Người tướng quân phủ còn ở đó không? Dẫn ta đi xem sao” Triệu Thiên Tâm cảm thấy hơi kinh ngạc, nàng cùng phủ tướng quân không hề có chút giao tình, trước đây cũng chưa từng gặp gỡ.
Rất nhanh, Triệu Thiên Tâm liền gặp mặt người do phủ tướng quân phái đến. Sau khi hỏi ra, nàng mới minh bạch, thực ra phủ tướng quân có việc cầu cứu nàng, nhi tử bảo bối Tạ Trường Phong của đại tướng quân Tạ Vân Đình, đang tốt lành đột nhiên biến thành kẻ ngốc, ngự y hoàng cung cũng không tìm ra nguyên nhân. Tạ Vân Đình lại biết được Thiên Y tiên tử đang ở tại Bách Hoa thành, hơn nữa tự hồ có quen biết muội muội bảo bối Tạ Phinh Đình, do đó mới phái người đến tìm Tạ Phinh Đình, hi vọng Tạ Phinh Đình ra mặt, mời Triệu Thiên Tâm đi xem bệnh cho Ta Trường Phong.
“Thế này đi, ngươi quay về trước, đợi ta đến”. Cháu Tạ Phinh Đình xảy ra chuyện, Triệu Thiên Tâm quyết định đi xem sao. Nàng không có biết quan hệ giữa Tạ Trường Phong và Diệp Vô Ưu rất ác liệt, lúc này nàng đáp ứng, nói ra toàn là vì thể diện Diệp Vô Ưu.
Nghe Triệu Thiên Tâm nói thế, người tướng quân phủ dĩ nhiên hết sức vui mừng, sau khi thiên ân vạn tạ, cáo từ rời khỏi, vội quay về Tạ Vân Đình phục mệnh.
“Thiên Tâm tỷ tỷ, Thiên Tâm tỷ tỷ”. Triệu Thiên Tâm đang thu thập một chút, chính đang chuẩn bị tới tướng quân phủ, Hàm Yên không biết từ đâu chạy đến, gọi nàng rất thân thiết.
“Sao thế?” Triệu Thiên Tâm ở Diệp phủ cũng đã một ngày, tự nhiên biết Hàm Yên, bất quá đối với nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, không tốt, cũng không xấu.
“Thiên Tâm tỷ tỷ, tỷ muốn đi chữa bệnh cho Tạ Trường Phong?” Hàm Yên nhìn trái nhìn phải, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Có gì không đúng sao?” Triệu Thiên Tâm hơi nhíu mày, hỏi.
“Thiên Tâm tỷ tỷ, tỷ biết Tạ Trường Phong tại sao lại bién thành thằng ngốc không?” Hàm Yên hạ thấp giọng, gương mặt thần bí nói.
“Không biết” Triệu Thiên Tâm lắc đầu, nàng thật sự không biết.
“Muội nói cho tỷ, là Vô Ưu ca ca làm cho hắn thành như thế” Hàm Yên ghé sát bên tai Triệu Thiên Tâm, nói nhỏ: “Tỷ muốn bây giờ đi cứu tỉnh hắn, liền mang lại phiền hà cho Vô Ưu ca ca đó”.
“Cái gì?” Triệu Thiên Tâm kinh ngạc, “Đáo để là chuyện gì, muội nhanh nói đi!”
Sau đó Hàm Yên liền nói sơ qua một loạt các sự tình đã xảy ra, đương nhiên, có những chuyện nàng cũng không rõ, nhưng nói chung, có thể xác định là, Tạ Trường Phong biến thành thằng ngốc, khẳng định là công lao Diệp Vô Ưu. Còn ân oán giữa Diệp Vô Ưu cùng Tạ Trường Phong, Hàm Yên cũng nói cho Triệu Thiên Tâm rõ.
Nói xong, Hàm Yên lại bổ sung: “Thiên Tâm tỷ tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng chữa trị khỏi hẳn cho hắn, tuy nhiên Vô Ưu ca ca không sợ Tạ Trường Phong, nhưng, ít phiền hà luôn tốt hơn mà!”
“Như thế a!” Triệu Thiên Tâm hơi trầm ngâm, nàng ban đầu bởi vì Tạ Trường Phong là cháu Tạ Phinh Đình, Tạ Phinh Đình cùng Diệp Vô Ưu quan hệ mật thiết, nàng mới chuẩn bị đi giúp Tạ Trường Phong. Chỉ là nàng không có nghĩ đến, Tạ Trường Phong cùng Diệp Vô Ưu lại có quan hệ ác liệt như thế, nàng còn đi giúp Tạ Trường Phong, không phải là đối địch với Diệp Vô Ưu sao?
Chỉ là, nàng đã đáp ứng người của tướng quân phủ, không đi như hẹn, thì ngại thất tín, đường đường Thiên Y tiên tử, thất tín với người, thường rất khó giải thích, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nàng quyết định đi một chuyến.
“Yên tâm, trước hết ta đi tướng quân phủ xem sao, ta sẽ xử lý tốt chuyện này, không để cho Vô Ưu thêm phiền hà” Triệu Thiên Tâm nói với Hàm Yên xong, liền đi ra khỏi phòng.
Hàm Yên tuy cũng biết Tạ Trường Phong trở nên ngây ngốc như thế đều là công lao của Diệp Vô Ưu, nhưng nàng lại tịnh không thể hiểu hắn cuối cũng đã dùng thủ pháp gì. Trên thực tế, nàng không hề biết là hiện tại, Diệp Vô Ưu so với mấy ngày trước đã có sự thay đổi cực lớn, lại càng không biết là hắn còn biết cả Tiêu Hồn Bát Chỉ- một loại dị thuật đặc biệt của Ma tông tông chủ.
Chỉ là, Thiên Y tiên tử nổi danh Triệu Thiên Tâm lại khác, đặc biệt là cách đây mấy hôm, nàng cũng đã từng bị khốn bởi Tiêu Hồn Bát Chỉ, bởi vậy, trong lúc chẩn trị cho Tạ Trường Phong, nàng có thể nhanh chóng nhận ra trong thân thể Tạ Trường Phong có cấm chế Tiêu Hồn Bát Chỉ. Điều này cũng chứng minh được giả thuyết của Hàm Yên, nhân đó nàng đã biết được Diệp Vô Ưu là một trong số rất ít người luyện thành Tiêu Hồn Bát Chỉ dị thuật.
“Triệu tiên tử, chẳng hay tình trạng tiểu nhi thế nào rồi?”, Tạ Vân Đình đứng bên cũng kính hỏi. Hắn tuy đường đường là đại tướng quân của Bách Hoa đế quốc, quyền cao chức trọng, nhưng Triệu Thiên Tâm tịnh không thuộc quyền quản hạt của Bách Hoa đế quốc. Lại luận về danh vọng thì nàng còn cao hơn hắn nhiều lần, gia đình giờ lại có chuyện cầu đến Triệu Thiên Tâm, đương nhiên còn phải cung kính hơn bình thường.
“Tình trạng không được tốt lắm”, Triệu Thiên Tâm thu lại ngọc thủ đang bắt mạch cho Tạ Trường Phong, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hỏi: “Tạ tướng quân, Tạ công tử với Ma tông có quan hệ gì qua lại không?”
Triệu Thiên Tâm đã phát hiện ra trong thân thể Tạ Trường Phong có Tiêu Hồn Bát Chỉ, liền quyết định nhân chuyện này giá họa cho Lãnh Tâm m.
“Ma tông”, Tạ Vân Đình biến sắc, “Triệu tiên tử, người nói vậy là có ý gì?”
“Tạ công tử thành ra như thế này sở dĩ là do trong thân thể có một loại cấm chế đặc biệt”, Triệu Thiên Tâm từ tốn nói, “Loại cấm chế đó gọi là Tiêu Hồn Bát Chỉ, là dị thuật đặc thù của Ma tông tông chủ. Khắp Vân Mộng đại lục này, biết được dị thuật đó chỉ có Ma tông tông chủ Lãnh Tâm m”
“Lãnh Tâm m!”, Tạ Vân Đình nghiến răng nhắc lại ba từ đó, “Ta không thể bỏ qua cho ngươi!”
“Tạ tướng quân, Tiêu Hồn Bát Chỉ không chỉ khiến thân thể xuất hiện nhiều vấn đề mà còn có khả năng đẩy mạnh dục tính. Vì trong người Tạ công tử có Bát Chỉ thúc đẩy dục tính, lại có biểu hiện túng dục quá độ, dẫn đến cơ thể càng thêm hư nhược”. Triệu Thiên Tâm chẳng hề quan tâm đến sự phẫn nộ của Tạ Vân Đình đối với Lãnh Tâm m. Thật thà mà nói, nàng không tin Tạ Vân Đình có thể gây phiền hà gì lắm cho Lãnh Tâm m. Đương nhiên, chỉ cần có thể mang đến cho Lãnh Tâm m chút phiền phức là nàng cũng đã vui lắm rồi.
“Vậy, Triệu tiên tử, tiểu nhi có thể khỏe lại không?”, Tạ Vân Đình tạm thời nén lại hận ý với Lãnh Tâm m, chú trọng quan tâm đến sức khỏe của Tạ Trường Phong có thể cải thiện không.
“Thông thường thì chỉ có Ma tông tông chủ mới có thể giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ. Tuy nhiên, cũng may là ta có thể giải được một chút Tiêu Hồn Bát Chỉ, cũng có khả năng giải khai, chỉ là có chút khó khăn, e là tốn thời gian không ít, ta cũng cần phải chuẩn bị”, Triệu Thiên Tâm suy nghĩ một chút lại nói, “Có điều, ta e là sẽ có di chứng về sau, thành thử, việc có để ta giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ cho Tạ công tử hay không là tùy tướng quân quyết định.”
“Hậu di chứng ư? Có thể là di chứng gì? Triệu tiên tử, người có thể nói rõ hơn được không?”, Tạ Vân Đình lặng đi một lát rồi lại dồn dập hỏi.
“Tạ tướng quân, tạm thời ta cũng không dám chắc chắn sẽ xuất hiện di chứng gì. Tuy nhiên, căn cứ vào chẩn đoán của ta, não bộ của Tạ công tử có bị tổn thương một chút, rất có thể việc này có liên quan đến việc xuất hiện di chứng. Cụ thể như thế nào thì chỉ sau khi giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ ta mới có thể biết được”. Nói đến đây, Triệu Thiên Tâm ngừng một lát rồi tiếp: “Thế này đi, Tạ tướng quân, ngài trước hết nên suy nghĩ kí đi đã, ta cũng phải về Diệp phủ. Nếu ngài quyết định để ta giải trừ cấm chế cho Tạ công tử thì có thể phái người đưa công tử đến Diệp phủ”.
“Thế, thế cũng được. Đa tạ Triệu tiên tử”, Tạ Vân Đình nhất thời không biết nói gì thếm, đành do dự đứng đậy.
“Cáo từ”, Triệu Thiên Tâm cùng Tạ Vân Đình tạm biệt, rồi quay người bước đi. Đến cửa, nàng đột nhiên dừng lại, nói: “Phải rồi, Tạ tướng quân, muộn nhất là trưa nay, ta sẽ rời khỏi Bách Hoa thành, vì vậy mong tướng quân sớm có quyết định”
Sở dĩ Triệu Thiên Tâm muốn về Diệp phủ là vì bản thân nàng không hề có cách giải khai cấm chế Tiêu Hồn Bát Chỉ, nhưng nàng lại biết Diệp Vô Ưu có thể làm được.
Nàng cũng tin là chẳng bao lâu nữa, Tạ Vân Đình sẽ đưa Tạ Trường Phong đến Diệp phủ.
***
Triệu Thiên Tâm đoán không sai. Nàng về đến Diệp phủ chưa đầy một khắc, Tạ Vân Đình đã tự mình đưa Tạ Trường Phong đến. Lúc đó, Diệp Vô Ưu đã ngủ dậy, đang cùng Triệu Thiên Tâm đi ra. Tuy hắn cũng có chút mệt mỏi, nhưng dù sao cũng là kẻ tu tiên, khôi phục rất nhanh chóng. Trái lại, Tạ Phinh Đình giờ vẫn còn đang ngủ mê mệt, mọi động tĩnh bên ngoài chẳng hề ảnh hưởng đến nàng.
Trước khi Tạ Vân Đình đến Diệp phủ, Triệu Thiên Tâm đã cho Diệp Vô Ưu biết kế hoạch của nàng. Đối với việc Triệu Thiên Tâm giá hoa cho Lãnh Tâm m, Diệp Vô Ưu không phản đối. Thứ nhất, hắn biết thừa là Tướng quân phủ chẳng có cách nào báo đối phó được Lãnh Tâm m, mặt khác, hắn cũng biết những oán cừu giữa Triệu Thiên Tâm và Lãnh Tâm m, hắn mà lên tiếng phản đối thì chắc chắn nàng sẽ không vui, vậy nên hắn cũng chẳng quản nữa.
“Triệu tiên tử, cầu người làm ơn giúp giải khai cấm chế cho nhi tử, ta nhất định sẽ trọng tạ!”, vừa thấy Triệu Thiên Tâm, Tạ Vân Đình vội vã nói.
Ngay sau đó, hắn thấy Diệp Vô Ưu, lại thấy Diệp Vô Ưu và Triệu Thiên Tâm tay trong tay thân mật như vậy, bất giác ngẩn người: “Em rể, Phinh Đình đâu?”
“Phinh Đình tỉ tỉ vẫn còn đang ngủ”, Diệp Vô Ưu tự đắc nói
“Tạ tướng quân, bất tất phải trọng tạ. Coi như ta giúp đỡ Vô Ưu, nhất định sẽ tận lực chữa trị cho công tử”, Triệu Thiên Tâm khẽ mỉm cười.
Nghe Triệu Thiên Tâm nói vậy, lại thấy bộ dạng thân mật của nàng và Diệp Vô Ưu, Tạ Vân Đình cũng hiểu ra quan hệ giữa hai người không phải bình thường. Bất quá hắn cũng không dám nói gì, chỉ nhanh chóng trả lời: “Đa tạ Triệu tiên tử!”
Triệu Thiên Tâm cười đáp lễ, sau đó bắt đầu sắp xếp việc chữa trị cho Tạ Trường Phong. Nàng chọn căn phòng yên tĩnh nhất trong Diệp phủ, ngoại trừ Diệp Vô Ưu, không cho phép bất cứ người nào được vào. Cuối cùng, nàng còn bắt Hàm Yên và Lam Tiểu Phong đứng gác phía ngoài, không để người khác nhiễu loạn, mọi sự đều rất nghiêm túc.
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi. Sau khi Diệp Vô Ưu giải khai Tiêu Hồn Bát Chỉ cho Tạ Trường Phong, Triệu Thiên Tâm lấy ngân châm ra, nháy mắt đã châm liên tiếp mấy chiếc vào đầu Tạ Trường Phong. Châm như vậy có tác dụng như thế nào, Diệp Vô Ưu cũng chẳng thèm quan tâm, có điều Triệu Thiên Tâm cũng nói cho hắn biết.
“Mấy chiếc kim này sẽ hủy đi một phần kí ức của Tạ Trường Phong. Hắn sẽ quên tất cả mọi chuyện phát sinh trong vòng một tháng qua, đương nhiên, cũng bao gồm cả việc hôm đó chàng làm với hắn”, Triệu Thiên Tâm khẽ thở dài, “Tiểu sắc lang, đây là lần đầu tiên ta làm chuyện trái lương tâm như vậy, chàng không được phụ ta đấy!”
“Thiên Tâm tỉ tỉ, đệ sẽ nhớ tỉ đã đối tốt với đệ thế nào mà”, Diệp Vô Ưu ôm Triệu Thiên Tâm vào lòng, thì thầm bên tai nàng.
“Nhớ được thì tốt, xong việc này ta cũng phải đi, Thiên Thiên vẫn còn ở khách sạn đợi ta”. Triệu Thiên Tâm lấy từ trong người ra một miếng ngọc bài nhỏ, trao cho Diệp Vô Ưu, “Tiểu sắc lang, chàng hãy giữ lấy vật này. Đây là tín vật của Y cốc chúng ta, số lượng không nhiều. Sau này chàng muốn tìm ta thì hãy mang nó đến Y cốc.”
“Tỉ không thể chữa bệnh cho hoàng đế xong rồi về với đệ sao?”, Diệp Vô Ưu tiếp lấy ngọc bài, vẻ không vui, nói.
“Hiện tại, Y cốc cốc chủ tuy là sư phụ của ta những thực tế cũng không quản nhiều việc, vì vậy, những việc ta phải làm thật sự rất nhiều. Lần này, ta lưu lại đây cũng đã lâu, tạm thời cũng không dám chắc lúc nào mới có thời gian đế gặp chàng”, Triệu Thiên Tâm nhẹ nhàng nói, “Nếu chàng thật sự nhớ ta thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta. Tuy rằng Y cốc không phải bất kì ai cũng vào được, nhưng đệ đã có tín vật của ta, muốn vào cũng không khó khăn gì.”
“Vậy được, để mấy hôm nữa đệ sẽ đến tìm tỉ”, Diệp Vô Ưu dù cũng có chút không tình nguyện, nhưng cũng biết những gì Triệu Thiên Tâm nói là thật.
“Được rồi, thời gian cũng vừa khéo, chúng ta ra ngoài được rồi”, Triệu Thiên Tâm nói nhỏ, liếc nhìn Tạ Trường Phong đang hôn mê, khuôn mặt đột nhiên trở nên vô cùng mệt mỏi, tựa như vừa phải dụng sức quá mức. Nếu Diệp Vô Ưu không phải đã biết Triệu Thiên Tâm trên thực tế không phải mất chút khí lực nào thì e là cũng không biết nàng đang giả vờ.
***
“Triệu tiên tử, thế nào rồi?”, thấy Diệp Vô Ưu và Triệu Thiên Tâm bước ra, Tạ Vân Đình gấp gáp hỏi.
“Cơ bản là không sao”, Triệu Thiên Tâm nói, giọng có chút mệt mỏi, “Nhưng cũng có chút vấn đề, có điều cũng không nghiêm trọng lắm.”
Nghe xong câu đầu, Tạ Vân Đình liền biến sắc, nhưng sau khi nghe hết câu sau thì có chút căng thẳng, vội hỏi: “Triệu tiên tử, vẫn còn vấn đề gì nữa?”
“Tạ tướng quân, lúc trước ta đã từng nói có khả năng sẽ có hậu di chứng, giờ thì ta đã có thể cho ngài biết là di chứng gì rồi”, Triệu Thiên Vân từ tốn đáp, “Tạ công tử có khả năng sẽ mất đi một phần lí ức, đặc biệt là những chuyện đã xảy ra trong vòng một tháng gần đây. Có điều, trừ việc đó ra thì không có vấn đề gì khác nữa.”
“Triệu tiên tử, là như vậy sao?”, Tạ Vân Đình đăm chiêu hỏi.
“Đúng vậy, tuy nhiên khi hồi phục sức khỏe thì có thể có cơ hội khôi phục được đoạn kí ức đó”, Triệu Thiên Tâm nhỏ nhẹ nói, “Tạ tướng quân, giờ ngài có thể đưa công tử về rồi, khoảng một thời thần nữa công tử sẽ tỉnh lại.”
“Thật tốt quá, đa tạ Triệu tiên tử”, biểu hiện của Tạ Vân Đình cuối cùng cũng lấy lại nét vui vẻ. Chỉ là mất đi một đoạn kí ức, các phương diện khác đều không có vấn đề gì, đó đã là kết quả quá tốt rồi, huống gì kí ức vẫn còn khả năng khôi phục lại cơ mà?!
Tiếc là Tạ Vân Đình làm sao cũng không thể biết được là phần kí ức đã mất của Tạ Trường Phong thật sự không có khả năng khôi phục được. Chính Triệu Thiên Tâm đã cố ý ra tay thì sao lại có thể cho hắn cơ hội khôi phục đây? Nàng có nói vậy cũng chỉ là để gạt Tạ Vân Đình mà thôi.
***
Giữa trưa, sau khi miễn cưỡng chia tay với Diệp Vô Ưu, Triệu Thiên Tâm đã rời khỏi Diệp phủ. Nhưng sau khi nàng rời đi chưa đến một khắc, Lãnh Sương Sương đã xuất hiện trước cổng Diệp phủ.
Cật thố đích Sương Sương
“Sư tỷ, tỷ đến đúng lúc quá.” Vừa thấy Sương Sương, Diệp Vô Ưu liền vui mừng nói. Hắn tự hồ khẳng định Lãnh Sương Sương đã biết Triệu Thiên Tâm đã đi khỏi nên mới đến đây tìm hắn.
“Sư phụ bảo ta đến đây hỏi ngươi có muốn đi Vô Song Cung hay không?” Lãnh Sương Sương ngữ khí có chút lạnh lùng, làm Diệp Vô Ưu không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
“Hôm nay đi hay sao?” Diệp Vô Ưu do dự hỏi.
“Sư phụ kêu ta nói với ngươi đi càng sớm càng tốt.” Lãnh Sương Sương lạnh nhạt nói “Triệu Thiên Tâm đã đi khỏi rồi. Ngươi cũng không thể để Tạ Phinh Đình ở đây, tốt nhất là mang nàng ấy đi cùng. Ngươi còn ở đây làm gì nữa, đừng quên là nhà của ngươi tịnh không ở Bách Hoa thành.”
Nghĩ đến đám mỹ nữ như mây ở Vô Song cung rồi lại nhớ đến Hoa Nguyệt Lan cũng đang ở Vô Song cung, Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng không cưỡng được sự cám dỗ trong nội tâm. Hơn nữa hắn đã quyết định đồng ý đề nghị của Lãnh Tâm m trước khi đến Vô Song cung.
Chỉ là hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng quyết định để Tạ Phinh Đình lưu lại đây. Bách Hoa thành cách Vô Song cung cả trăm dặm, Phinh Đình thân thể lại kiều nhược nên hắn sợ nàng chịu không nổi, để nàng ở lại Diệp phủ cũng tốt
Thêm nữa, Tạ Phinh Đình không đi nên hắn để Thất Thất ở lại cũng đủ. Như vậy cũng không phải lo tự rước phiền phức lúc có nữ nhân bên cạnh.
Về vấn đề an toàn của Tạ Phinh Đình, hắn cũng không phải quá lo lắng. Một mặt, Tạ Phinh Đình nói gì thì nói cũng là muội muội của Tạ Vân Đình, Tạ Vân Đình thân là đại tướng quân, ở Bách Hoa thành ai cũng phải nể mặt hắn vài phần nên họ cũng không dám động chạm đến Tạ Phinh Đình. Mặt khác Lãnh Tâm m cũng đã đáp ứng phái người âm thầm bảo hộ nàng. Ma tông thực lực, hắn cũng khá tin tưởng.
Diệp Vô Ưu thật ra cũng không muốn mang Hàm Yên và Lam Tiểu Phong đi lắm, nhưng hắn biết rõ Hàm Yên, nha đầu này nhất định không chịu. Hơn nữa Mộ Dung Tiểu Tiểu bây giờ như biến thành cái đuôi của Hàm Yên. Hàm Yên đi đâu là chạy theo đó. Lam Tiểu Phong thân là kẻ hầu tự nhiên cũng phải đi theo nàng. Nói cho cùng là cuối cùng hắn cũng phải mang cả mấy người này theo.
Biết Diệp Vô Ưu đồng ý đi Vô Song cung, Lãnh Sương Sương liền nhanh chóng ly khai Diệp phủ. Diệp Vô Ưu lòng đầy tâm sự trở về phòng. Tạ Phinh Đình vẫn đang mê man ngủ, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nàng, Diệp Vô Ưu tim như chợt thắt lại. Hắn muốn gọi nàng dậy nhưng do dự mãi rốt cuộc cũng không làm, chỉ ngồi ở cạnh giường lặng im nhìn ngắm nàng.
Một lúc sau Diệp Vô Ưu đứng dậy bước ra ngoài thì vừa gặp Thất Thất.
“Thất Thất, ta phải xuất môn. Đợi ta đi rồi hẵng gọi Phinh Đình tỷ tỷ.” Diệp Vô Ưu từ từ nói, lúc này hắn có phần nào nghiêm túc, không như bình thường lúc nào cũng đùa giỡn.
“Công tử, người phải đi xa hả?” Thất Thất nhất thời ngây ra rồi vội vàng hỏi.
“Ừ, có lẽ phải hai ba tháng nữa mới quay về.” Diệp Vô Ưu gật đầu, “Phinh Đình tỷ tỷ vẫn còn đang ngủ, ta không nỡ đánh thức nàng, ta sẽ nhanh chóng ly khai, đợi Phinh Đình tỷ tỷ ra cô thay ta nói với nàng, bảo nàng ở đây chờ ta, ta sẽ trở về.”
“Công tử, người không cần nô tỳ phục thị hay sao?” Thất Thất lộ vẻ thất vọng chỉ khẽ hỏi.
“Phinh Đình tỷ tỷ đối với rất quan trọng, cô phục thị nàng tốt cũng như là với ta vậy biết không.” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng nói “Cô vào chiếu cố Phinh Đình tỷ tỷ, không cần phải tiễn ta, ta và Hàm Yên mấy người đó đi đây.”
“Nô tỳ biết rồi…Công tử bảo trọng” Thất Thất buồn bã nói, nhãn thần ai oán nhìn Diệp Vô Ưu rồi quay người đi vào.
“Xú nha đầu, làm gì mà ra vẻ đáng thương vậy chứ.” Diệp Vô Ưu thầm nghĩ, dáng vẻ tội nghiệp của Thất Thất thật là làm cho người khác phải động lòng.
***
Nghe Diệp Vô Ưu nói đi Vô Song cung, Hàm Yên mấy người cực kỳ hưng phấn, đặc biệt Lam Tiểu Phong, nhìn mặt hắn là biết đang tưởng tượng đến mấy cô nương. Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu thì muốn đến Vô Song cung chơi, còn Lam Tiểu Phong vẫn đang bị tuyệt sắc mỹ nữ Vô Song cung hấp dẫn đến mờ cả mắt.
Dù nói là đi ngay có vẻ như phần nào vội vàng, bất quá mấy người bọn hắn cũng chẳng có bao nhiêu hành lý, cũng không cần phải sắp xếp gì nhiều. Thực tế cũng không phiền phức gì mấy.
Diệp Vô Ưu lúc đi cũng không mang gì theo, hiện tại chỉ có vài bộ y phục và một tệp ngân phiếu. Hàm Yên cũng y chang, trên người cũng chỉ có ngân phiếu. Mộ Dung Tiểu Tiểu thì ngoài ngân phiếu còn mang theo không ít thiên lôi đạn. Lam Tiểu Phong cơ bản trên người chẳng có gì, hắn hiện tại hầu hạ Mộ Dung Tiểu Tiểu, mỗi ngày cũng có trăm lượng tiêu nên cũng không lo gì.
Bốn người rời khỏi Diệp phủ, Diệp Vô Ưu không chịu được quay đầu lại nhìn, tự hồ hy vọng Tạ Phinh Đình sẽ xuất hiện, bất quá hắn nhìn mãi cũng chẳng thấy một ai.
Chỉ là hắn cũng không biết, đi chưa được bao lâu thì trước cổng Diệp phủ xuất hiện hai hình bóng mỹ lệ.
“Thất Thất, ngươi nói đi, chàng có quay lại nữa không?” Tạ Phinh Đình nhìn theo thân ảnh mơ hồ của Diệp Vô Ưu buồn bã hỏi.
“Phu nhân, người yên tâm, công tử nói là nhất định sẽ quay lại.” Thất Thất nhẹ nhàng an ủi Tạ Phinh Đình.
Tạ Phinh Đình thở dài, không nói thêm tiếng nào.
***
Chưa đến nơi ở của Lãnh Tâm m Diệp Vô Ưu đã nhìn thấy Lãnh Sương Sương, đeo khăn gói đứng yên lặng bên đường.
“Sư tỷ, đệ vừa đang chuẩn bị đến tìm tỷ đây.” Diêp Vô Ưu liền bước lại. Hàm Yên vừa nhìn thấy Lãnh Sương Sương không tự chủ thối lui một bước, trước đây nàng đối với Lãnh Sương Sương có gì đó sợ hãi, đến giờ vẫn chưa hết.
“Sư phụ kêu ta nói với đệ, người cũng đi Vô Song cung nhưng không chung đường với chúng ta.” Lãnh Sương Sương lạnh nhạt nói. “Người giờ cũng đã đi rồi, đến lúc đó tự khắc sẽ đến tìm đệ. Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
“Ah..hảo..hảo” Diệp Vô Ưu nhất thời ngây ngốc, gật đầu một cách vô thức. Hắn vốn là muốn đi cùng đường với Lãnh Tâm m để nhân tiện chiếm chút ít tiện nghi. Nàng dường như cũng biết trước nên mới đi đường khác.
Năm người từ từ đi ra khỏi Bách Hoa thành, Lam Tiểu Phong và Mộ Dung Tiểu Tiểu trên đường vẫn còn hưng phấn, chỉ có Hàm Yên có vẻ như người thừa không nói gì cả, cố đi xa xa Lãnh Sương Sương. Cuối cùng, năm người phân thành hai nhóm, Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương đi cạnh nhau phía trước. Hàm Yên ba người thì lạc lại ở đằng sau.
Đến tối, năm người đã cách Bách Hoa thành khoảng năm mươi dặm, đến một tiểu trấn tên Mẫu Đan. Thế nhưng ở đây tịnh không có bông mẫu đan nào. Thực ra đây chỉ là một tiểu trấn thông thường, không có chút nét phồn hoa nào, so với Bách Hoa thành thì đúng là một trời một vực
Bất quá trong phạm vi hai mươi dặm chỉ có duy nhất tiểu trấn này, vậy nên nếu không muốn ngủ trên đường, bọn Diệp Vô Ưu chỉ có cách vào trấn tìm khách điếm.
Mẫu Đan trấn chỉ có duy nhất một khách sạn cũng gọi là Mẫu Đan khách sạn, nên việc làm ăn dĩ nhiên rất phát đạt. Bọn Diệp Vô Ưu vừa đến thì khách sạn cũng đã kín.
“Không phải lo, ta đã cho người đặt phòng trước rồi.” Lãnh Sương Sương nói mặt lạnh băng băng rồi quay sang phía chưởng quỹ: “Dẫn ta đến phòng thiên tự số một, ta họ Lãnh.”
Nghe nàng vừa nói, chưởng quỹ nhìn thấy Lãnh Sương Sương tóc hoàng kim óng ánh, liền biến sắc mặt, tỏ ra cung kính khác thường: “Tiểu thư, xin mời theo ta.”
Theo chưởng quỹ đến phòng, Lãnh Sương Sương và Diệp Vô Ưu bước vào, thế nhưng khi Hàm Yên đang chuẩn bị đi vào thì liền bị Sương Sương cản lại.
“Đây là phòng của ta và sư đệ, không phải cho bọn ngươi ở.” Lãnh Sương Sương lạnh lùng nói.
“Ê, ngươi có bị sao không, ở đây hết phòng trống rồi, ngươi bảo bọn ta phải ở đâu?” Mộ Dung Tiểu Tiểu bất mãn la lên.
“Ngươi ở đâu với ta không liên quan, ngươi còn không đi ta ném bọn người ra đường hết đó.” Lãnh Sương Sương hừ một tiếng rồi nói.
“Ngươi…” Mộ Dung Tiểu Tiểu còn đang muốn nói thì bị Hàm Yên bịt miệng rồi kéo đi. Người khác không biết Lãnh Sương Sương đáng sợ thế nào chứ nàng ta thì hiểu rõ, nàng tuyệt đối tin Lãnh Sương Sương nói được cũng làm được. Hơn nữa nàng ta không chỉ đơn giản là ném người. Ném xong có khi là mất nửa cái mạng rồi.
“Tỷ tỷ à, vậy chúng ta ngủ ở đâu bây giờ.” Bị kéo ra khỏi khách sạn xong Mộ Dung Tiểu Tiểu chu miệng hỏi.
“Không phải lo, tỷ tỷ của ngươi tự nhiên có biện pháp.” Hàm Yên vênh mặt nói tự hồ không có gì đáng bận tâm.
Một lúc sau, Mộ Dung Tiểu Tiểu liền biết biện pháp của Hàm Yên là gì. Nàng đưa mắt nhìn Hàm Yên gõ cửa hai phòng khách, đối diện với gã khách nhân cười ngọt ngào. Sau đó mấy con cừu non liền đi ra nhượng lại phòng cho bọn họ.
“Tỷ tỷ, tỷ lợi hại ghê nha.” Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt sùng bái Hàm Yên hết mức.
“Chuyện nhỏ, hứ, Lãnh Sương Sương không cho ta ở, chẳng nhẽ không có chỗ nào cho ta ở hay sao?” Hàm Yên vẫn còn tức tối nói.
“Tiểu tỷ tỷ, làm vậy có vẻ không được tốt lắm à, bọn họ dù gì cũng trả tiền rồi, tỷ lại bắt bọn họ ra đường ngủ.” Lam Tiểu Phong nói nhỏ, cũng vừa nhìn mấy tên đàn ông đi ra khách sạn.
“Nè, vậy ngươi nguyện ý ngủ ngoài đường hay là để bọn chúng ngủ ngoài đường hả?” Hàm Yên trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong “Ngươi không muốn thì ta với Tiểu Tiểu mỗi người ngủ một phòng đó.”
“A, đệ đương nhiên không muốn ngủ ngoài đường.” Lam Tiểu Phong liền nói, giọng lạc hẳn đi. Nói xong liền chạy tọt ngay vào một phòng, tựa như sợ Hàm Yên bắt hắn phải ra đường ngủ.
***
“Sư tỷ, mình ở chung sao?” Trong phòng, Diệp Vô Ưu cầm lấy Lãnh Sương Sương ngọc thủ, lòng vẫn có chút hoài nghi.
“Sư phụ kêu ta phải chiếu cố ngươi.” Lãnh Sương Sương cũng không cự tuyệt hành vi thân mật của hắn, chỉ bình tĩnh nói.
“Sư tỷ, tỷ đối với đệ thực tốt.” Diệp Vô Ưu tên tiểu tử này đúng là tham lam hết sức thấy được làm tới, vừa nói vừa nhẹ nhàng vòng lấy eo Sương Sương.
“Sư phụ đối với ngươi còn tốt hơn nữa mà.” Lãnh Sương Sương nhìn có vẻ kỳ quái, miệng nói vậy nhưng thật ra cũng để mặc Diệp Vô Ưu làm gì thì làm, chỉ là ngữ khí nàng càng kỳ quái hơn, tựa như có ý ghen tức.
“Sư phụ đúng là đối với đệ rất tốt nhưng sư phụ cũng chỉ muốn đệ giúp người làm việc thôi. Chỉ có sư tỷ đối với đệ là chân chính tốt thôi.” Diệp Vô Ưu hai tay vòng ra sau lưng Lãnh Sương Sương ôm sát thân thể kiều mị của nàng, ngữ khí có chút oán trách.