Vô Song Thánh Nữ
“Sư tỷ, muội muốn hỏi, tại sao tỷ không mang diện sa, lại còn đưa muội đến xem hắn ta, muội quả thực không hiểu ý tứ của tỷ!” Thiếu nữ ôn nhu có vẻ đẹp mê hoặc hỏi.
“Ta nhớ khi còn ở Vô Song cung, ta đã từng nói với muội, nếu có một ngày ta không còn mang diện sa có nghĩa là ta đã xuất giá.” Băng Cơ u uẩn nói, “Còn hắn, hắn là chồng ta!”
“Cái gì?” Thiếu nữ kêu lên kinh ngạc, hai tay lập tức bưng lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Một lúc sau, nàng buông tay, bộ dạng bất khả tư nghị nhìn Yến Băng Cơ: “Sư tỷ, tỷ đã xuất giá rồi ư?”
“Kỳ thật, nhiều năm trước ta đã có chồng rồi, chỉ là lúc đó chưa chính thức gả cho hắn mà thôi.” Yến Băng Cơ buồn bã thở dài. “Có điều, ngày ấy cuối cùng cũng đã đến!”
“Nhưng sao tỷ xuất giá lại không cho muội biết vậy?” Thiếu nữ lại hỏi.
“Hiện tại hắn đã trở thành hôn phu của ta, chúng ta chỉ chưa chính thức thành hôn mà thôi. Nhưng trong lòng ta, ta đã chính thức được gả cho hắn rồi.” Yến Băng Cơ có chút trầm mặc nói. Từ khi nàng trao tấm thân băng thanh ngọc khiết cho Diệp Vô Ưu, Diệp Vô Ưu đã chân chính trở thành trượng phu của nàng.
“Sư tỷ, tỷ yêu hắn ư?” Thiếu nữ hỏi, không khỏi thở dài, trong lòng tựa hồ thấy Yến Băng Cơ làm vậy là không đáng.
“Nói thật là ta cũng không biết nữa.” Yến Băng Cơ nhẹ lắc đầu. “Sư phụ chỉ có một mình hắn là nhi tử, bọn ta cùng nhau lớn lên, có lúc ta cứ nghĩ mình là tỷ tỷ của hắn chứ không phải là hôn thê nữa.”
“Đúng vậy, nhìn biểu hiện của hắn đúng là vẫn còn như một tiểu hài trong hình dạng trưởng thành. Nhưng phải nói là bốn người họ cùng ở một chỗ rất hợp đấy!” Thiếu nữ nói, quay đầu lại, lại không nhịn được cười. “u Dương Vân Phi đúng là bị bọn họ làm cho thảm quá!”
“Vốn dĩ chỉ có hai tên tiểu quỷ nghịch ngợm, phá phách, giờ đã thành bốn. Ta thực sự lo lắng bọn họ sẽ gây ra chuyện lộn xộn lớn mất.” Yến Băng Cơ cười khổ sở.
“Sao cũng được, ta đến chào họ chứ?” Thiếu nữ hạ giọng, nhìn Diệp Vô Ưu hỏi.
“Không được, hoàng thượng đang chờ chúng ta trong cung.” Yến Băng Cơ lắc đầu, quay người nói. “Chúng ta đi thôi.”
“Sư tỷ, tỷ dẫn muội đến đây không phải là muốn muội gặp hắn sao?” Thiếu nữ ngạc nhiên hỏi.
“Đó là ta hi vọng, sau này, khi ta không ở bên hắn, ngươi nếu có cơ hội gặp hắn, có thể giúp ta chiếu cố hắn.” Yến Băng Cơ ngần ngừ một lát rồi nói tiếp: “Hắn tu luyện thì ít, chỉ thích gây chuyện. Ta thật sự có chút lo lắng cho hắn.”
“Sư tỷ, sao tỷ lại không ở cùng một chỗ với hắn được?” Thiếu nữ sửng sốt hỏi.
“Sư muội công chúa của ta, muội thật sự không biết hay sao mà hỏi ta như vậy?” Yến Băng Cơ cười khổ nói. “Lẽ nào muội thật sự không biết ta chính là Vô Song Thánh nữ sao?”
“A!” Thiếu nữ ôn nhu, người được Yến Băng Cơ gọi là công chúa, không khỏi kinh ngạc thốt lên. Là một trong những đệ tử của Vô Song cung, nàng đương nhiên biết Vô Song Thánh nữ có nghĩa là gì. Về cấp bậc mà nói, tại Vô Song cung, Vô Song Thánh nữ chỉ thấp hơn một mình cung chủ. Tại Vô Song cung, Vô Song Thánh nữ chính là phân thân của cung chủ, một ngoài một trong, đại diện cho Vô Song cung. Vô Song cung chủ thường ở trong nội cung, còn Vô Song Thánh nữ lại bôn ba tứ xứ, đại diện cho mọi hành động của Vô Song cung.
“Sư tỷ, không phải tỷ gần như không qua lại với Vô Song cung sao, tại sao lại trở thành Vô Song Thánh nữ vậy?” Công chúa xinh đẹp lại có chút mơ hồ hỏi. “Thật sự thì muội không biết có chuyện này!”
“Đây là ước định hai mươi năm trước giữa sư phụ và cung chủ.” Yến Băng Cơ trầm mặc nói khẽ.
“Sư tỷ, muội thấy chuyện này đối với tỷ thật không công bằng.” Công chúa có chút bất bình thay cho Yến Băng Cơ.
“Ta chưa từng thấy không công bằng. Hơn nữa, ta đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.” Yến Băng Cơ đột nhiên nhoẻn miệng cười, lộ ra nét mỹ lệ, thánh khiết dị thường. Lúc này hai nàng cũng vừa vặn đến trước cổng hoàng cung. Những thủ vệ nhìn thấy nụ cười của Yến Băng Cơ, gần như quên cả công chúa, chỉ ngây ngốc nhìn nàng.
o0o
“Này, xú nha đầu, khi nãy nhà ngươi dùng hỏa khí sao không báo trước cho ta một tiếng.” Diệp Vô Ưu bất mãn trừng mắt mắng Mộ Dung Tiểu Tiểu.
“Tại sao phải cho ngươi biết?” Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không chịu lép, “Ngươi có phải người hầu của ta đâu!”
“Xú nha đầu, cả ngày chỉ biết có người hầu, ta thấy tám phần là tâm lý ngươi bị biến thái rồi!” Diệp vô Ưu cười châm chọc.
“Ngươi mới biến thái chứ, đường đường là một nam nhân, thế mà lại còn xinh đẹp hơn ta.” Mộ Dung Tiểu Tiểu giận dữ nói.
“Xú nha đầu, ngươi muốn bị đánh mà!” Diệp Vô Ưu vốn dĩ chưa từng vui mừng với chuyện đó, trong lòng đương nhiên rất buồn bực. Chỉ thấy thân ảnh chớp động, Diệp Vô Ưu đã nhảy phóc về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Chỉ là, vốn chỉ cần nhảy một bước là đến trước mặt mộ Dung Tiểu Tiểu nhưng bất đồ lại bị một người chặn lại. Diệp vô Ưu dừng lại nhìn, hóa ra là Lam Tiểu Phong.
“Tiểu hoa si, ngươi muốn chết sao?” Diệp Vô Ưu quát.
“Cái đó, Diệp gia ca ca, là ta cũng không muốn đâu, nhưng cũng đã có câu ‘có làm thì mới có ăn’. Tiểu tiên nữ đã cho ta ăn, cũng như phụ mẫu ta vậy, ta tự nhiên phải bảo vệ nàng ta thôi.” Lam Tiểu Phong ra vẻ khổ tâm nói.
“Ha ha, lại đánh ta đi, đánh không được chứ gì? Cho ngươi tức chết đi!” Mộ Dung Tiểu Tiểu cứ ở bên cạnh mà nhảy nhót, vỗ tay, bộ dạng rất vui vẻ.
Đáng thương cho Diệp Vô Ưu, công phu đào mệnh tuy giỏi bậc nhất, nhưng công phu đánh người thì chỉ là hạng bét. Bản thân cha mẹ đều là cao thủ đương thời, hắn mà chịu khó tu luyện thì tuyệt đối có thể trở thành thiếu niên anh hùng giữa các cao thủ. Đáng tiếc là hắn chẳng nguyện ý tu luyện gì cho lắm.
Yến Ngọc Dao vốn yêu con tha thiết, đã dành nhiều năm công phu nghiên cứu, sang tạo ra một môn thân pháp chuyên dùng để bảo mệnh, gọi là Vô Ảnh thân pháp. Diệp Vô Ưu đối với loại công phu đào mệnh đó rất có hứng thú nên đã luyện đến xuất thần nhập hóa.
Chỉ có Yến Băng Cơ là có biện pháp hữu hiệu đối phó được với hắn, đó là vì Yến Băng Cơ rất thành thạo Vô Ảnh thân pháp, bởi vậy nên Diệp Vô Ưu vốn rất ít khi sử dụng nó trước mặt nàng. Thế nên trước mặt Yến Băng Cơ, Diệp Vô Ưu đương nhiên rất ngoan ngoãn.
Có điều, hiện giờ Diệp Vô Ưu lại muốn đánh người chứ không muốn bỏ chạy. Lam Tiểu Phong cũng có vẻ rất sợ Diệp Vô Ưu, nhưng cũng đánh giá được sức mạnh của Diệp Vô Ưu mạnh yếu thế nào. Diệp Vô Ưu đáng thương mấy lần muốn nhảy đến bên Mộ Dung Tiểu Tiểu đều bị Lam tiểu Phong nhanh chóng chặn lại, rốt cục cũng không thể tấn công.
“Tiểu hoa si, ngươi thật sự muốn đối phó với ta có phải không?” Diệp Vô Ưu hung dữ trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong.
“Diệp gia ca ca, đệ thật sự không muốn mà, nhưng đệ cũng chẳng có cách nào khác. Nam tử hán đại trượng phu, nói được phải làm được, đệ đã đáp ứng làm người hầu cho tiểu tiên nữ, đương nhiên phải bảo vệ nàng!” Lam Tiểu Phong làm ra vẻ khổ sở. “Huynh tính toán thế nào cũng không được đụng đến tiểu tiên nữ!”
Diệp Vô Ưu nhìn sang, bắt gặp nét đắc ý trong mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu, lại quay lại nhìn Lam Tiểu Phong chăm chăm, khóe miệng nhếch một nụ cười không có chút hảo ý.
Vân Mộng Thập Tiên Tử
Bản thân cũng có tu vi như thần thâu, ánh mắt không ngừng dò xét trên dưới, phải trái toàn thân đối phương xem có thứ gì đáng lấy không, cuối cùng hắn phát hiện ra Lam Tiểu Phong còn giấu thứ gì đó. Không những thế lại còn rất quan tâm đến thứ đồ ấy. Bởi vậy, hắn quyết định sẽ trộm lấy món đồ ấy của Lam Tiểu Phong, cho cái tên tiểu tử ấy biết dám khinh thường mà đắc tội với Diệp Vô Ưu thì phải chịu hậu quả như thế nào.
Giống như những lần trước, khi Diệp Vô Ưu muốn nhảy đến bên Mộ Dung Tiểu Tiểu, Lam Tiểu Phong lại nhanh chóng chặn lại. Có điều lần này Diệp Vô Ưu tịnh không lùi lại ngay mà xô thẳng vào người Lam Tiểu Phong rồi mới nhanh chóng nhảy ra phía sau, lần này, trong tay hắn đã có thêm một quyển lụa trắng.
“A, họa tượng của ta”, nhìn thấy quyển lụa trắng trong tay Diệp Vô Ưu, Lam Tiểu Phong la lên thảm thiết, rồi phóng như bay về phía Diệp Vô Ưu.
“Ha ha, tiểu hoa si ngươi lại mà đuổi theo ta này, trước khi về đến khách sạn mà ngươi bắt kịp ta thì ta sẽ trả lại cho ngươi!” Diệp Vô Ưu cất ngay quyển lụa bạch vào trong người rồi vừa nói vừa triển khai Vô Ảnh thân pháp, như một làn khói bay về phía khách sạn.
Tình thế đã thay đổi, lúc trước Diệp Vô Ưu không có cách nào vượt qua Lam Tiểu Phong, giờ thì ngược lại, Lam Tiểu Phong cũng vô phương bắt được Diệp Vô Ưu. Công phu chạy trốn của Diệp Vô Ưu quả thật siêu hạng, chỉ thấy Diệp Vô Ưu đã nhẹ nhàng vượt tường vào khách sạn rồi Lam Tiểu Phong mới về đến trước cửa.
Một lát sau, Diệp Vô Ưu đã về đến phòng mình, nhảy lên giường, duỗi chân, thoải mái nằm xuống, tay cầm quyển lụa bạch giở ra, đang chuẩn bị thưởng thức thì nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lam Tiểu Phong đang đứng đó nhìn Diệp Vô Ưu.
“Tiểu hoa si, ngươi mà dám đến cướp, ta sẽ xé tan cho ngươi xem.” Chỉ một câu nói đó của Diệp Vô Ưu thôi đã Lam Tiểu Phong lập tức đứng lại, một bước cũng không dám tiến.
“Tranh vẽ Vân Mộng thập tiên tử sao? Thật là món đồ tốt, chính là thứ ta muốn đây!” Diệp Vô Ưu rất mực hưng phấn. Nghe vậy, Lam Tiểu Phong đã cay đắng lại càng cay đắng.
“Ồ, không thể sai được, đây là người có thể sánh với Băng tỷ tỷ.”
“Oa, thân hình này thật là đẹp!”
“Không sai, không sai, đây chính là hình Hàm Yên, một yêu tinh!”
Diệp Vô Ưu mở dần cuộn tranh ra, thong thả xem từng hình một, rất chăm chú, chốc chốc lại bật lên tán thưởng. Phía trên hình vẽ mỗi mĩ nhân đều có những thông tin chi tiết về tên tuổi, lai lịch v.v… Mỗi hình vẽ mĩ nhân này, nếu mang bán ra ngoài, đều là những bảo vật vô giá.
Lam Tiểu Phong tội nghiệp đứng bên cạnh không dám phát ra âm thanh nào, chỉ âm thầm cầu nguyện Diệp Vô Ưu sau khi xem xong có thể trả lại cho hắn. Đó là cả sinh mệnh của hắn, hắn hoàn toàn phải dựa vào những bức vẽ đó để tìm vợ cho mình!
“A! Vị tiên nữ áo trắng xếp thứ nhất trong Vân Mộng thập tiên tử này quả là danh bất hư truyền mà. Nhìn tranh thôi đã thấy khó phân cao thấp với Băng tỷ tỷ rồi. Đáng tiếc là nàng ở tận Phiêu Tuyết đế quốc, hơi xa. Uhm, sau này sẽ đi tìm nàng!” Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng đã xem tới những chữ cuối cùng, vừa xem vừa tự lẩm bẩm.
“Diệp gia ca ca, huynh đã xem xong rồi chứ? Có phải có thể trả lại cho ta rồi không?” Lam Tiểu Phong sốt ruột nhìn Diệp Vô Ưu hỏi, thanh âm có vài phần cầu khẩn.
“Trả lại cho ngươi á? Sao ta phải trả cho ngươi?” Diệp Vô Ưu có vẻ không vui nhìn Lam Tiểu Phong, tựa hồ như đã quên sạch những gì mình mới nói trước đó không lâu.
“Huynh đã nói là sau khi xem xong sẽ trả cho đệ mà. Diệp gia ca ca, nam tử hán đại trượng phu đã nói phải giữ lời, huynh không thể chơi xấu như vậy được!” Lam Tiểu Phong nói, mặt như muốn khóc.
“Tiểu hoa si, ngươi thật là đồ ngốc. Ta cho ngươi hay, làm người không thể vô sỉ nhưng nhất định phải vô lại.” Diệp Vô Ưu nói, chẳng hề ngẩng đầu lên lấy một cái, vẫn chăm chú nhìn hình tiên nữ áo trắng. “Lại nói, mấy bức hình này đều là hình vợ của ta, sao lại phải trả cho ngươi?”
“Diệp gia ca ca, huynh không được nói xàm thế chứ, đó là tranh vẽ Vân Mộng thập tiên tử, sao có thể là hình vẽ vợ huynh được? Tuy vợ huynh và họ đều đẹp như nhau, nhưng vợ của huynh không thể có vị trí trong đó được!” Lam Tiểu Phong rất muốn tiến đến lấy lại cuộn tranh nhưng lại sợ không cẩn thận làm hỏng mất, đành nói đạo lý với Diệp Vô Ưu vậy.
“Ai bảo là vợ ta và họ đẹp như nhau? Vợ ta so với họ còn đẹp hơn nhiều.” Diệp Vô Ưu bất mãn, ngẩng lên trừng mắt với Lam Tiểu Phong. “Tiểu hoa si, ta nói cho ngươi biết, Băng tỷ tỷ là người xinh đẹp nhất!”
“Đúng, đúng, đúng, tiên tử tỷ tỷ đẹp nhất. Diệp gia ca ca, huynh mau trả tranh lại cho ta đi!” Lam Tiểu Phong vội nói.
“Ta đã nói rồi, mấy hình đó đều là vợ của ta, tự ta sẽ giữ, đương nhiên là không thể trao cho ngươi được!” Diệp Vô Ưu một mực từ chối. “Tiểu hoa si, tuy ta đã có Băng tỷ tỷ nhưng trước khi ta xuất môn, ta đã từng thề nhất định phải cưới Vân Mộng thập tiên tử về nhà làm vợ!”
“Nhưng huynh đã có vợ rồi kia mà!” Lam Tiểu Phong cố gắng thuyết phục Diệp Vô Ưu.
“Nam nhi không được phép hạ lưu nhưng nhất định phải phong lưu. Ai nói ta đã có vợ rồi thì không được lấy vợ nữa? Cùng lắm ta đem Vân Mộng thập tiên tử cho Băng tỷ tỷ làm thị nữ thì sau này nhất định Băng tỷ tỷ sẽ không tức giận nữa!” Diệp Vô Ưu đắc ý nói. “Còn nữa, tiểu hoa si, ta cảnh cáo ngươi, ngươi cũng đã có vợ, không được có ý tứ gì với mấy bà vợ của ta nữa!”
“Diệp gia ca ca, huynh đừng nói oan cho đệ, đệ làm gì đã có vợ nào!” Lam Tiểu Phong vội phản đối.
“Hi hi, Lam tiểu ca ca, ngươi nói vậy là không đúng rồi!” Tiếng Hàm Yên từ trước cửa vọng vào. Nàng và Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng đã về đến khách sạn. “Ngươi đã trao sính lễ cho nha đầu ngốc của ta rồi, không thể chối bỏ hôn ước như vậy chứ!”
“Ha ha ha…!” Diệp Vô Ưu cất bức họa vào trong người, cười lớn. “Tiểu hoa si, ta nói ngươi đã có vợ, có sai đâu? Lần trước ngươi nạp sính lễ vẫn còn hơi ít, bức tranh này coi như bổ sung cho đủ vậy!”
“Phải rồi, phải rồi, Lam gia tiểu ca ca, khi nào thì ngươi mới đến rước nha đầu ngốc đây?” Hàm Yên đứng bên cạnh thúc giục.
“Tỷ tỷ, nha đầu ngốc là ai vậy?” Mộ Dung Tiểu Tiểu tò mò hỏi.
Lam Tiểu Phong hết nhìn Hàm Yên lại quay sang nhìn Diệp Vô Ưu, đỏ mặt kêu lên: “Ta, ta không lấy nha đầu ngốc đâu!”
“Tiểu hoa si, ai vừa nói nam tử hán đại trượng phu đã nói phải giữ lời vậy? Ngươi đã đồng ý lấy nha đầu ngốc, sao giờ lại muốn thoái hôn vậy?” Diệp Vô Ưu vẫn không chịu buông tha.
“Điều này, ta…” Lam Tiểu Phong nhất thời chân tay như mất hết cảm giác, ấp a ấp úng hết nửa ngày trời cũng không nói được tiếng nào, cuối cùng đành lấy bộ dạng đáng thương năn nỉ Diệp Vô Ưu: “Diệp gia ca ca, chúng ta tốt xấu gì cũng là chỗ quen biết, huynh giúp đệ đi, đệ không lấy nha đầu ngốc đâu!”
“Chuyện đó hả, ta còn phải cân nhắc đã”, Diệp Vô Ưu cười cười nhìn Lam Tiểu Phong. “Nhưng trước tiên ta vẫn phải hỏi ngươi, ngươi có còn muốn có bức tranh đó nữa không?”
Sát nhân phóng hỏa
“Không, không cần nữa!” Lam Tiểu Phong nghiến răng nói, nhìn bộ dạng hắn ta như vậy, nhưng thực ra trong lòng đau đớn muốn chết.
“Nhưng cái này ngươi đã nói rồi, vậy ta hỏi ngươi lần nữa, Vân Mộng thập tiên tử có phải cả đểu là lão bà của ta không?” Diệp Vô Ưu dương dương đắc ý hỏi.
“Không thể để lại cho đệ một người hay sao? Đệ chỉ cần một người thôi là tốt lắm rồi.” Lam Tiểu Phong nhìn Diệp Vô Ưu với ánh mắt đầy hy vọng.
“Nói nhảm, đương nhiên là không được!” Diệp Vô Ưu hung dữ nhìn Lam Tiểu Phong, từ trên giường nhảy dựng lên, rơi xuống bên cạnh Lam Tiếu Phong, vỗ vỗ vai hắn, giọng điệu thay đổi: “ Nhưng mà, nếu bên cạnh Vân Mộng thập tiên tử có nhiều thị nữ xinh đẹp thì ta có thể cân nhắc nhượng cho ngươi một người, thế nào?”
“Tốt, rất tốt, vậy Vân Mộng thập tiên tử tất cả sẽ là lão bà tốt của huynh!” Lam Tiểu Phong vẻ mặt đau khổ, dường như không còn lựa chọn nào khác, người ở dưới mái hiên, đành phải cúi đầu (ý câu này là thân đã làm kẻ dưới cho người ta, lấy tư cách quái gì mà đòi hỏi), lúc trước lỡ sa chân (trượt chân) nên thành thiên cổ hận a!
“Đại sắc lang, đúng là đồ mặt dày mà!” Mộ Dung tiểu tiểu bên cạnh bất mãn phát ra lời trách mắng, đối tượng mà cô ta chửi mắng tất nhiên là Diệp Vô Ưu.
“Cho dù là sắc lang cũng không thích ngươi, ngươi mới là người nên tự ti!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Mộ Dung tiểu tiểu, “ Nhìn mặt ngươi, nhìn vóc người ngươi, thật là…….ai!”
Nhìn mặt ngươi, nhìn thân hình ngươi, so nữ nhân rất giống nữ nhân, ôi!” Mộ Dung tiểu tiểu không chịu thua kém, đáp trả lại Diệp Vô Ưu một câu.
“Xú a đầu ngươi muốn ăn đòn hả?” Diệp Vô Ưu nhanh chóng chuyển người tóm lấy Mộ Dung tiểu tiểu trước mặt, lần này, Lam Tiểu Phong không dám cẳn hắn lại.
Chỉ tiếc là, Diệp Vô Ưu vẫn không thành công, bởi vì Hàm Yên đã đứng trước mặt của hắn ta.
“ Vô Ưu ca ca, huynh có muốn muội tố cáo tất cả những lời vừa rồi với Băng tỉ tỉ hay không?” giọng nói Hàm Yên ngọt ngào vô bỉ, nhưng nghe vào tai Diệp Vô Ưu lại chẳng khác gì thanh âm của ác ma.
Đáng thương cho Diệp Vô Ưu tức thì như quả cà héo nước (câu này tác giả chơi chữ, đành đoán đại ý là vậy), mặc dù hắn ta vừa mới đứng trước mặt Lam Tiểu Phong đảm bảo rằng Yến Băng Cơ không giận dữ, nhưng đó chẳng qua chỉ là những lời hồ thuyết bát đạo (bốc phét, nói láo), quả thật nếu để cho Yến Băng Cơ biết được ước mơ vĩ đại (to lớn) của hắn là đem Vân Mộng thập tiên tử về nhà, chắc chắn sẽ không cho hắn chút lợi lộc nào.
“Hi hi, Vô Ưu ca ca, người ta đối với huynh tốt như vậy, sao có thể nỡ lòng nào hại huynh được?” âm thanh của Hàm Yên vô cùng kiều mị, hiển nhiên là nàng ta đã dùng mị thuật, “Yên tâm đi, muội sẽ không nói cho Băng tỷ tỷ biết đâu.”
Hàm Yên bảo hắn ta yên tâm, nhưng Diệp Vô Ưu lại không yên tâm, hắn ta trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, biết rằng hôm nay không có cách nào tính sổ với nàng ta được rồi.
“ Hàm Yên muội muội là tốt nhất!” Diệp Vô Ưu vẻ mặt đầy cao hứng, quàng tay ôm lấy Hàm Yên, hôn lên khuôn mặt xinh tươi (non mềm) của Hàm Yên, nhưng trong lòng lại thầm thóa mạ: “ Tử a đầu, cuối cùng sẽ có ngày ta sẽ đòi lại những cái đã mất!”
“Đại sắc lang, tự tiện chiếm tiên nghi với tỷ tỷ của ta!” Mộ Dung tiểu tiểu bên cạnh bất mãn trách mắng.
“Tiểu tiểu, Vô Ưu ca ca không phải là đại sắc lang!” Hàm Yên Lạp kéo Mộ Dung tiểu tiểu, cười hi hi, “Đi thôi, chúng ta tới Hoàng Cung tìm Băng tỷ tỷ đi chơi du ngoạn.”
“Hoàng Cung? Hay lắm!” Mộ Dung tiểu tiểu vẻ mặt hưng phấn, nắm lấy tiểu thủ của Hàm Yên chạy vội ra ngoài.
“Hai con xú a đầu!” nhìn hình bóng phía sau của lưỡng nữ, Diệp Vô Ưu phẫn nộ thóa mạ.
“Diệp ca ca, việc Nha đầu ngốc cuối cùng như thế nào đây?” Lam Tiểu Phong đáng thương vẫn đang chờ đợi Diệp Vô Ưu trả lời câu hỏi của mình.
“Cái này à, tiểu hoa si, chỉ cần ngươi sau này biết nghe lời, thì ta nhất định sẽ không để Hàm Yên bức ngươi lấy Nha đầu ngốc, nhưng nếu ngươi không nghe lời, thì ta cũng không có cách nào giúp ngươi đâu!” Diệp Vô Ưu tâm tình không tốt, nhân tiên nắm thời cơ Lam Tiểu Phong lúc này thổi phòng lên(nói quá lên), bắt đầu trực tiếp uy hiếp.
“Được, đệ sau này sẽ nghe lời, bất quá, Diệp gia ca ca, chúng ta tốt xấu thế nào cũng là thế giao, huynh không bắt đệ đi giết người phóng hỏa đó chứ?” Lam Tiểu Phong trong lòng đau khổ, ngàn vạn lần không nghĩ tới, hắn lần đầu rời nhà đã gặp Diệp Vô Ưu.
“Ngươi yên tâm đi, giết người phóng hỏa cái lọai việc tầm thường, ta không làm đâu!” Diệp Vô Ưu hờ hững xua xua tay, “ tối đa cũng chỉ lừa đảo bịp bợm thôi!”
“ Hừ, lừa đảo bị bợm mà không là tầm thường à!” Lam Tiểu Phong không nhịn được khẽ nói.
“Ngươi hiểu cái gì? Ngươi có biết phụ thân ta theo đuổi mẫu thân ta như thế nào không? Ta nói cho ngươi biết, đó chính là lừa đảo!” Diệp Vô Ưu với vẻ mặt khinh bỉ (coi thường) nhìn Lam Tiểu Phong, “ta biết ngươi không hiểu, sau này theo ta, học cho tốt vào, nhìn ta làm cách nào mà lừa Vân Mộng thập tiên tử thành lão bà.”
Lam Tiểu Phong vẻ mặt không tin tưởng, nhưng lại không phản bác, vì hắn không biết năm đó cha của Diệp Vô Ưu là Diệp Phi Phàm làm thế nào mà theo đuổi được Yến Ngọc Dao.
“Tiểu hoa si, ngươi có biết tới Hoàng Cung đi như thế nào không?” Diệp Vô Ưu lại hỏi.
“Biết, nhưng trước nay chưa đi qua.” Lam Tiểu Phong nhấn mạnh, “ Diệp ca ca, huynh cũng muốn đến Hoàng Cung hả? “
“Ta đang nghĩ đây!” Diệp Vô Ưu có vẻ thiếu kiên nhẫn nói, “ta đang nghĩ, ta bây giờ đi, không biết có khả năng gặp được Băng tỉ tỉ hay không? Nếu gặp Băng tỉ tỉ, thì ta lại không thuận tiện đi tìm Hoa Nguyệt Lan được.”
U lan tiên tử Hoa Nguyệt Lan, là Công chúa củaBách Hoa đế quốc, trong Vân Mộng thập tiên tử bài danh thứ chín, mười chín tuổi, nghe nói rằng rất thích hoa lan, luôn luôn gắn liền với hoa lan, thậm chí trên thân thể nàng lúc nào cũng có mùi hương thoang thỏang của hoa lan, cái đó đã làm nên danh hiệu U Lan tiên tử.
U Lan tiên tử tuy là công chúa của Bách Hoa đế quốc, nhưng từ nhỏ đã ở Vô Song Cung học nghệ, nghe nói tài nghệ bất tục, trong lớp trẻ có thể xưng là cường giả (mượn từ cường giả, nếu bạn nào biên tập có từ hay hơn thì thay hộ tôi nhé).
“Diệp ca ca, nếu muốn gặp Hoa Nguyệt Lan, không nhất định là cứ phải đến Hoàng Cung!” Lam Tiểu Phong không nhịn được nói, nhưng nói xong có chút hối hận, như vậy không phải là đưa dê vào miệng sói hay sao?
“Ồ? Vậy thì có thể đến nơi nào?” Diệp Vô Ưu đối với các việc bên ngoài kỳ thực không biết gì nhiều, Yến Băng Cơ mặc dù nói cho hắn nghe một số sự tình, nhưng tất nhiên rằng, không nói cho biết những việc này và mỹ nữ có liên quan tới nhau.
“ Đương nhiên tại Thưởng Hoa đại hội, nghe nói Hoa Nguyệt Lan trước đây không lâu vẫn còn ở Vô Song Cung, lần này đích thực vì Thưởng Hoa đại hội mà quay về, nàng ta có khả năng xuất hiện tại ngày cuối cùng của Thưởng Hoa đại hội.” Lam Tiểu Phong mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn nói sự thật cho Diệp Vô Ưu nghe.
“A? Nghe nói Thưởng Hoa đại hội ngày cuối cùng có mười hai vị tuyệt sắc mĩ nữ xuất hiện, phải chăng Hoa Nguyệt Lan cũng là một trong mười hai mĩ nữ đó?” Diệp Vô Ưu lúc này rất hứng thú.
“Đương nhiên là không có khả năng, Hoa Nguyệt Lan là công chúa duy nhất của Bách Hoa đế quốc, lại còn là một người trong Vân Mộng thập tiên tử, làm sao có khả năng tại đó để cho người ta lựa chọn?” Lam Tiểu Phong ngơ ngác nhìn nhìn Diệp Vô Ưu.
“Không có khả năng nào ư, tới ngày cuối cùng của Thưởng Hoa đại hội, ta sẽ tìm cách có được nàng ta!(câu này dịch thoáng ý)” Diệp Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, lúc này hắn mới biết Hoa Nguyệt Lan không thể là một trong mười hai mĩ nữ, nhưng Lam Tiểu Phong nhìn hắn với ánh mắt đó khiến hắn ta không thoải mái, trong đầu thấy giận dữ, liền nói to câu nói đó.
“Diệp ca ca, huynh đừng nói khoác nữa, đừng nói Hoa Nguyệt Lan, ngay cả là mười hai vị mĩ nữ, cũng không có phần của huynh.” Lam Tiểu Phong dương dương nói, lúc này, hắn ta cuối cũng cũng đã hơi (tương đối) bình thường trở lại, không còn phải tiếp tục bộ dạng tâng bốc Diệp Vô Ưu nữa.
“Ta không cần cùng với ngươi tranh hơi, tới lúc đó ngươi hãy đợi mà xem!” Diệp Vô Ưu nói với vẻ mặt đầy tự tin
Dị Thuật Đại Tái
Thưởng Hoa đại lục ngày thứ sáu, Diệp Vô Ưu và Lam Tiểu Phong hai người cũng đi tới hội trường.
Hai ngày qua Diệp Vô Ưu tâm trạng không được tốt lắm, Yến Băng Cơ không một lần trở lại khách sạn nói gì đến chuyện bồi tiếp hắn, còn hai ả nha đầu Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không thấy bóng dáng đâu. Hắn cũng muốn đến hoàng cung tìm thử xem, đáng tiếc lại không quen thuộc hoàng cung đành phải bỏ qua.
Bất quá, trong hai ngày này Diệp Vô Ưu cũng không phải là không có thu hoạch gì. Ít nhất bây giờ hắn biết rằng cái tên Lam Tiểu Phong tiểu hoa si này đối với các sự việc của các chủng tộc tại đại lục tỏ ra rất hiểu biết. Vì vậy hắn cứ theo lời giải thích của Lam Tiểu Phong mà ngày càng hiểu rõ Thưởng Hoa đại hội hơn.
Nếu trước kia hắn biết Thưởng Hoa đại hội diễn ra trong bảy ngày, ngày đầu tiên mới chân chính là thưởng hoa, nhưng từ ngày thứ hai đến ngày thứ sáu chính là tỷ thí tư cách đoạt bảo. Ngày thứ hai là tỷ thí tiên thuật, chỉ mười người đứng đầu là khả dĩ có tư cách tiến nhập Thưởng hoa các. Ngày thứ ba là tỷ thí tài phú, chỉ hai mươi người đầu có tư cách tiến nhập Thưởng hoa các. Ngày thứ tư thì tỷ thí danh vọng, khảo lựa cá nhân tại Vân Mộng đại lục, thêm ba mươi người đứng đầu được tiến nhập. Còn hai ngày thứ năm và thứ sáu thì tỷ thí về dị thuật.
Tất nhiên, ngoài tiên thuật cũng còn có những loại năng lực rất đặc thù, nhưng cụ thể là loại năng lực đặc thù gì thì Thưởng hoa đại hội lại không hề có một quy định rõ ràng nào. Bất quá chỉ cần trước mặt ban giám khảo sử ra loại năng lực đó, được ban giám khảo đồng ý và công nhận đó là dị thuật là được.
Từ phiến thuật , thâu thuật, đổ thuật, độc thuật các loại… đều là các phần của dị thuật. Vì có rất nhiều loại dị thuật nên mỗi loại dị thuật đều chỉ chọn một người để tiến nhập Thưởng hoa các. Kẻ đứng đầu đều có dị thuật khác với những người khác.
Diệp Vô Ưu không gặp lại Yến Băng Cơ một lần nào nhưng nhị hoàng tử Hoa Thừa Thiên vẫn an nhiên chủ trì đại hội. Khi nhìn thấy Diệp Vô Ưu thì lộ ra một vẻ mặt cổ quái, bất quá hắn cũng chẳng nói lời nào.
“Diệp ca ca, đệ không có một dị thuật nào, xem ra đệ không có biện pháp gì để tiến nhập rồi.” Lam Tiểu Phong đau khổ nói. Tiểu tử này có vọng tưởng được tham gia tiên thuật tỉ thí vì với tu vi của hắn muốn đả bại u Dương Vân Phi tịnh không phải là chuyện khó. Chỉ là, tiểu tử này trên đường đi vì chạy theo mỹ nữ, sau đó mới đến Bách Hoa thành, nên tiên thuật tỉ thí đã sớm kết thúc.
“Ai nói muốn vào nhất định phải cần tới dị thuật? Khi gặp thời cơ thì sẽ dễ dàng tiến vào thôi.” Diệp Vô Ưu nhãn thần khinh bỉ nhìn Lam Tiểu Phong, “Ta đã bảo là sao mà ngươi vô dụng như thế? Chẳng phải ta đã nói là cha người là một ngươi rất lợi hại sao? Sao lại có một đứa con như ngươi chứ?”
“Ta, Lam Tiểu Phong, quang minh chính đại, không thèm làm mấy cái việc trộm gà bắt chó đó!” Lam Tiểu Phong bất phục nói.
“Đầu óc ngươi có chuyện rồi!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong cả nửa ngày chỉ thốt ra được bốn chữ như thế.
Lam Tiểu Phong vẫn còn muốn mở miệng ra cãi nhưng phát hiện Diệp Vô Ưu đã quay đầu đi, ngay từ đầu đã không thèm nhìn tới hắn nên đành ngậm miệng lại, lời gì cũng không nói ra.
Hiện giờ đang có hai người tỷ thí độc thuật. Loại tỷ thí độc thuật này quy tắc cũng đã được phổ biến, đó là hai người phân biệt đưa ra hai loại độc dược cho đối phương nếm thử. Người nào bị ngấm thuốc độc trước là thua.
Xem cả nửa ngày mà hai người chẳng ai thua cả, Diệp Vô Ưu không khỏi cảm thấy buồn chán, bèn xoay sang hỏi Lam Tiểu Phong: “Tiểu hoa si, ngươi xem bọn họ hai người ai bị độc chết trước?”
Lam Tiểu Phong suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu phân tích: “Hai người này, một xưng là Độc vương, một thì xưng là Độc ma, năng lực dụng độc tựa như không sai biệt lắm. Bất quá, những loại độc của Độc vương tựa hồ kiến hiệu nhanh hơn, một loại độc là đạt được mục đích. Độc dược của Độc ma thì có tác dụng lâu dài. Theo đệ thấy a, Độc ma có nhiều khả năng thắng hơn.”
“Độc ma, vừa nghe tên đã biết không phải là thứ tốt lành gì rồi. Còn tên Độc vương thì còn chán hơn, cái gì không vương, lại là Độc vương!” Diệp Vô Ưu cáu giận nói.
“Vậy, Diệp ca ca, huynh hi vọng ai thắng?” Lam Tiểu Phong sững sững sốt sốt, nhịn không được hỏi.
“Ta không quản ai thắng, với ta không có quan hệ. Hai lão gia hỏa này, đồng quy vu tận mới là chuyện cực tốt.” Diệp Vô Ưu tùy tiện nói.
“Xú tiểu tử, ngươi thật là không biết tôn kính người già?” Từ bên cạnh truyền đến một giọng nói giận dữ, nhưng nghe lại có chút quen thuộc.
“Lại là lão à?” Diệp Vô Ưu chán nản nói. “Uy, ta nói cho lão biết, mặc kệ lão là cha của Tinh di, đừng có đến làm phiền ta!”
Thì ra lão già này không phải ai xa lạ, ngay ngày đầu Diệp Vô Ưu đến Bách Hoa thành, lão đã tưởng có thể uy hiếp Diệp Vô Ưu ai ngờ lại bị hắn chơi khăm lại, chính là phụ thân của Tư Không Hàn Tinh, đương thế đệ nhất thần thâu Tư Không Trích Nguyệt.
“Vãn bối Lam Tiểu Phong, xin được ra mắt Tư Không tiền bối.” Lam Tiểu Phong lúc này cung cung kính kính hành lễ ra mắt với Tư Không Trích Nguyệt.
“Ngươi xem người ta kìa, thật là có lễ phép. Còn không biết học tập người ta nữa à?” Tư không Trích Nguyệt bắt đầu giáo huấn Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu hung ác trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong, sau đó quay lại nhìn Tư Không Trích Nguyệt, không hề có hảo ý nói: “Không cần ngươi đến đây để giáo huấn ta. Ngươi tốt nhất nên tránh xa ta ra, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Lúc này trên đài, Độc vương đã ngã xuống bất tỉnh nhân sự, đúng như dự báo của Lam Tiểu Phong.
“Độc thuật tỉ thí, Độc ma Cừu Tiễn Hoạch thắng. Tiếp tục là cuộc tỉ thí thâu thuật, chúng ta xin mời đương thế Đệ nhất thần thâu Tư Không Trích Nguyệt!” Tiếng của Hoa Thừa Thiên truyền tới tai mọi người. Nghe đến tên của Tư Không Trích Nguyệt, cả hội trường xôn xao bàn tán, tựa hồ như có ai đó muốn nhảy lên đài, tính là Tư Không Trích Nguyệt đã trộm gì đó của bọn họ, nên muốn tìm lão để thanh toán nợ nần.
“Xú tiểu tử, ta trước tiên phải tham gia tỉ thí đã, đợi lát nữa lại đến giáo huấn ngươi.” Tư Không Trích Nguyệt khẽ nói. Người vừa chớp lên đã thấy xuất hiện trên đài.
“Ông già chết bầm, đừng ỷ già mà khinh ta!” Diệp Vô Ưu thầm chửi một câu, ánh mắt đảo đi đảo lại, tức thời tìm chủ ý đối phó với Tư Không Trích Nguyệt.
“Tư Không tiền bối tại Vân Mộng đại lục đã được công nhận là đệ nhất thần thâu, ta nghĩ, thâu thuật của của ông ta đúng là nhất hạng, chắc chẳng có ai muốn cùng với ông ấy tỉ thí nhỉ?” Hoa Thừa Thiên cười mỉm. “Nếu đúng là không có ai lên đài nữa, vậy ta tuyên bố…”
“Ai nói lão ta là đệ nhất?” Một giọng nói oang oang truyền đến tai chúng nhân, ngay lập tức Diệp Vô Ưu đã xuất hiện trên đài.
Bên dưới đài những tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên ồn ào khắp nơi. Nguyên Diệp Vô Ưu đứng trong một chỗ kín, không mấy người chú ý đến hắn, bất quá hiện tại đại đa số mọi người đều nhận ra hắn đã tới. Phần lớn mọi người ở đây đều đã xem cuộc tỉ thí tiên thuật vào ngày thứ hai, ngoài ra cũng có nhiều người tham gia vào buổi tiệc tối hôm đó, có thể nói họ có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với Diệp Vô Ưu.
Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, Hoa Thừa Thiên thật sự có chút đau đầu. Thân thế của tên gia hỏa này hiện tại hắn rõ hai năm rõ mười. Thậm chí mối quan hệ giữa Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ hắn cũng đã được muội muội bảo bối của mình cho biết. Tuy Yến Băng Cơ cũng chỉ mới vừa bước ra giang hồ nhưng giữa hoàng thất của Bách Hoa đế quốc và Vô Song cung từ trước đến nay quan hệ vẫn rất tốt, hắn tự nhiên đối với Yến Băng Cơ hiểu biết rõ ràng hơn. Nói tóm lại, đối với Diệp Vô Ưu hắn chỉ có duy nhất một cảm giác, đó là phiền toái, đích thị là đại phiền toái, không thể nào đối phó nổi.
Đệ Nhất Thần Thâu Đích Đản Sanh
Cái này..., Diệp huynh, người không bồi tiếp Yến tiên tử sao....?” Hoa Thừa Thiên chủ động cùng Diệp Vô Ưu chào hỏi, nhưng cố ý nhắc đến Yến Băng Cơ, tự nhiên là muốn Diệp Vô Ưu cân nhắc địa vị của Yến Băng Cơ mà không quấy rầy.
Diệp Vô Ưu nhìn Hoa Thừa Thiên một cách khinh khỉnh, thầm nghĩ không phải tên này nói bậy chứ? Theo hắn thấy, Hoa Thừa Thiên căn bản đã biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi.
“Bây giờ ngươi dẫn ta về hoàng cung, ta tự nhiên sẽ bồi tiếp Băng tỷ tỷ.” Diệp Vô Ưu cả giận nói.
Hoa Thừa Thiên cười bối rối, trong lòng thật sự có chút bực mình. Hắn tốt xấu gì cũng là Nhị hoàng tử của Bách Hoa đế quốc. Diệp Vô Ưu cho dù là nhi tử bảo bối của Yến Ngọc Dao, hay có là vị hôn phu của Vô Song Thánh nữ, cũng nên đối với hắn có một chút điểm khách khí chứ?
“Xú tiểu tử, ngươi chạy lên đây làm gì? Khó khăn chưa đủ ngươi còn muốn tỷ thí thuật ăn trộm với ta à?” Tư Không Trích Nguyệt nhịn không được mắng. ”Tiểu tử ngươi chắc đã quên thâu thuật của ngươi từ đâu mà có rồi à!”
“Tại sao ta không thể lên đài? Tại sao nào? Sợ thua à? Sợ thua thì xuống đi!” Diệp Vô Ưu đối với Tư Không Trích Nguyệt một điểm cũng không khách khí. Hoa Thừa Thiên ngồi bên cạnh không ngừng lắc đầu. Hắn biết rất rõ rằng Tư Không Trích Nguyệt và Diệp Vô Ưu có quan hệ. Nghe đồn rằng mối quan hệ giữa Tư Không Hàn Tinh và Yến Ngọc Dao không chỉ đơn giản là tình cảm thân mật nơi khuê phòng, dường như Tư Không Hàn Tinh và Diệp Phi Phàm có chút quan hệ không rõ ràng.
Những tiếng ồn ào ở bên dưới bắt đầu dậy lên. Nơi này có không ít phú hào chi sĩ, mà không ít người trong bọn họ từng bị Tư Không Trích Nguyệt viếng thăm, tự nhiên đối với Tư Không Trích Nguyệt có cảm giác bất mãn. Bây giờ có người đến tìm Tư Không Trích Nguyệt gây phiền toái, bọn họ tự nhiên không cầu mà được.
“Đấu thì đấu!” Tư Không Trích Nguyệt hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Vô Ưu. “Chẳng lẽ ta sợ tên xú tiểu tử nhà ngươi?”
“Hì hì, phải vậy chứ! Ài, lão đầu, người nói xem, đấu như thế nào đây?” Diệp Vô Ưu đắc ý cười cười. Thật đáng thương cho không ít người phía dưới, mặc dù biết Diệp Vô Ưu là nam nhân, cũng không nhịn được, vẫn bị nụ cười của hắn hấp dẫn.
“Cho ngươi nói, tùy ngươi muốn đấu như thế nào, ta đều bồi tiếp!” Tư Không Trích Nguyệt hừ một tiếng, “Ta không muốn bị người ta nói ỷ lớn hiếp nhỏ.”
“Cũng là ngươi nói nha, ta không muốn bị người ta nói ỷ mạnh hiếp yếu.” Diệp Vô Ưu cười hì hì nói, hắn nhìn thoáng về hướng ban giám khảo ngồi một hàng ở cách đó không xa, ngay lập tức nhận thức được rằng, tất nhiên không thể lại dùng cái biện pháp đối phó với u Dương Vân Phi để đối phó với Tư Không Trích Nguyệt.
Từ trên khán đài, Tư Không Trích Nguyệt nhìn xuống đám đông đang reo hò, lập tức nghĩ ra một kế, quay sang Diệp Vô Ưu nói: “Xú tiểu tử, ta cũng không muốn cùng ngươi lãng phí thời gian, ta đây sẽ nói phương pháp tỷ thí.”
“Nói mau, không nên làm chậm trễ thời gian để ta đây trở thành đại lục đệ nhất thần thâu.” Diệp Vô Ưu không nhịn được nói.
Tư Không Trích Nguyệt chỉ thiếu chút nữa bị Diệp Vô Ưu làm tức chết. Tiểu tử này làm bộ dạng như nắm chắc phần thắng, cứ như không thèm để lão vào mắt, muốn phát hỏa, nhưng nghĩ lại cũng nhẫn nhịn xuống nước.
Tư Không Trích Nguyệt thầm mắng trong lòng: “Xú tiểu tử, ngày nào đó gặp lão già vô lại của ngươi, không thể không bảo hắn giáo huấn ngươi một trận!” Có điều dường như lão quên rằng cái tính vô lại của Diệp Vô Ưu vốn là do di truyền của cha hắn, Diệp Phi Phàm.
“Rất đơn giản, trong thời gian một nén nhang, chúng ta động thủ với mọi người ở đây, sau khi hết thời gian, tổng cộng giá trị các món đồ trộm được của ai cao nhất, người đó thắng.” Tư Không Trích Nguyệt chậm rãi tuyên bố phương pháp tỷ thí của hắn, phía dưới nhất thời đại loạn.
“Xin mọi người hãy yên tâm, sau khi tỷ thí chấm dứt, món gì của ai đều sẽ được trả lại.” Hoa Thừa Thiên vội vàng nói.
Nghe Hoa Thừa Thiên nói vậy, cuối cùng mọi người mới im lặng.
Một lát sau, Hoa Thừa Thiên tuyên bố tỷ thí bắt đầu.
Tư Không Trích Nguyệt quỷ mị lách vào trong đám đông, mọi người vừa thấy lão đều tránh xa, chỉ có điều động tác của họ không nhanh bằng tốc độ của Tư Không Trích Nguyệt. Không bao lâu sau, đã có nhiều vật phẩm quý giá của một số người rơi vào tay Tư Không Trích Nguyệt.
“Uy, lão nhân, ngươi kêu cái đó là trộm sao, cái đó căn bản là cướp giật!” Diệp Vô Ưu bắt đầu bất mãn.
“Xú tiểu tử, bớt nói bậy, nếu ngươi có thể cướp được cũng là bổn sự của ngươi, tóm lại sau một nén nhang, ngươi từ trên người bọn họ lấy được món gì giá trị hơn so với ta, ta cho ngươi thắng!” Tư Không Trích Nguyệt có chút đắc ý nói.
“Uy, ngươi nói điều này tất cả mọi người đều đã nghe, không thế nuốt lời á!” Diệp Vô Ưu lớn tiếng nói.
“Ta đường đường Vân Mộng đệ nhất thần thâu, sao có thể nuốt lời?” Tư Không Trích Nguyệt vừa nói, một bên thuận tay sờ một xấp ngân phiếu của một người mập mạp bên cạnh.
“Có ai thấy lão già này không vừa mắt, mau đưa mấy món gì giá trị cao nhất trên người đưa cho ta!” Diệp Vô Ưu đột nhiên nói lớn, thanh âm truyền đến tai mọi người rất rõ ràng.
Mọi người lúc đầu hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó hiểu ra rất nhanh, rồi vì vậy, đều lần lượt lao về phía Diệp Vô Ưu.
“Diệp công tử, đây là ngọc ban chỉ gia truyền của ta, nhớ rõ để một lát trả lại cho ta nha!” Người mập mạp vừa bị Tư Không Trích Nguyệt lấy một xấp ngân phiếu móc ra đầu tiên.
“Diệp công tử, đây là dây chuyền của ta...”
“Diệp công tử, đây là tất cả kim phiếu của ta...”
...
Trong khoảng khắc, Diệp Vô Ưu trở nên quá bận rộn. Không còn nghi ngờ gì nữa, bằng cách này, sau thời gian một nén nhang, giá trị vật phẩm Diệp Vô Ưu có được vượt xa của Tư Không Trích Nguyệt.
Nhưng cái ban giám khảo kia trước tiên cứ đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng hướng ánh mắt nhìn về phía Hoa Thừa Thiên.
Đáng thương cho Hoa Thừa Thiên trong lòng đúng là buồn bực không thôi. Thưởng Hoa đại hội đã tiến hành đến ngày thứ sáu. Trong sáu ngày đó cơ bản đều không có vấn đề gì xảy ra. Các vấn đề xảy ra đều có liên quan đến tên Diệp Vô Ưu phiền phức này. Lần trước còn có Yến Băng Cơ ở đây, hắn có thể đẩy cây qua Yến Băng Cơ. Nhưng lần này, hắn chỉ có thể tự mình tìm biện pháp giải quyết.
“Xú tiểu tử, ngươi hành động hoàn toàn không biết xấu hổ!” Tư Không Trích Nguyệt lửa giận trùng trùng nói.
“Uy, xú lão nhân, chính ngươi mới hành động đáng xấu hổ trước. Ngươi cũng nói, chỉ cần ta từ trên người bọn họ lấy cái gì đó so với ngươi giá trị hơn nghĩa là ta thắng!” Điệu bộ Diệp Vô Ưu có chút khó chịu, “Thua thì cứ thừa nhận đi, không cần phải xấu hổ như một tiểu hài tử chứ!”
“Ha ha!” Mọi người cùng cười ha hả vang rền, có người cười rống không ngừng, la hét: “Phải a, Tư Không Trích Nguyệt, ngươi không cần xấu hổ như một tiểu hài tử vậy chứ!”
Hoa Thừa Thiên lắc lắc đầu. Đáng tiếc tuổi của Tư Không Trích Nguyệt đáng tuổi ông nội của Diệp Vô Ưu có thừa, vậy mà bị hắn gọi là tiểu hài tử.
“m mưu là âm mưu, ta biết bắt ngươi nhận thua như vậy, ngươi nhất định không phục!” Diệp Vô Ưu vẻ mặt tỏ ra hào hiệp, từ trong ngực lấy ra một thứ. “Xú lão nhân, nhìn xem này, ngươi có chịu thua chưa?”
“Ý, ngọc bội của ta...” Miệng vừa nói ra, Tư Không Trích Nguyệt đã biết là nguy rồi, như thế này thì lão có lẽ thật sự phải chấp nhận thất bại.
“Thế nào? Ngươi tự xưng là đại lục đệ nhất thần thâu, ngọc bội trên người ngươi đã bị ta trộm, ngươi có lời gì để nói?” Diệp Vô Ưu vẻ mặt đắc ý, “Đến giờ, ngươi còn có thể hành động trơ tráo nữa không?”
“Xú tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!” Tư Không Trích Nguyệt hiểm độc nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Ưu, rồi không thèm chào, nhảy xuống dưới đài, trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người.
“Ha ha, từ giờ ta đúng là đại lục Đệ nhất thần thâu rồi!” Vẻ mặt Diệp Vô Ưu rất đắc ý.
Hoa Thừa Thiên nhìn ban giám khảo một lượt, cuối cùng phải bất đắc dĩ tuyên bố: “Thâu thuật tỷ thí, chiến thắng cuối cùng thuộc về Tiêu Diêu Cốc Diệp Vô Ưu.”