watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Tiên Ma Biến

Chương 1: Một đường hướng bắc


~~o0 0o~~

Ở lăng Lộc Đông đang có một cơn gió lớn thổi qua.

Tuy mưa năm nay không to như năm trước, nhưng vì có cơn gió này nên bầu trời bao la vốn yên tĩnh sau tường thành bây giờ lại bị màu xám tro nhuộm lấy.

Một chiếc xe ngựa vừa khởi hành rời khỏi một khách sạn bình thường ở phía tây lăng Lộc Đông, sau nửa ngày chiếc xe này đã đi xuyên qua cả lăng Lộc Đông, ra khỏi cửa đông lăng, sau đó tiếp tục đi về hướng đông, cuối cùng là biến mất khỏi tầm mắt các quân sĩ đang cầm thương đứng gác trên cửa thành.

Trừ việc người lái xe là một thiếu nữ thanh tú khoảng mười lăm mười sáu tuổi làm cho các quân sĩ nhất thời phải kinh ngạc ra, chiếc xe ngựa đang đi về hướng đông đó không còn điểm gì đặc biệt làm người ta phải chú ý.

Phủ lăng Lộc Đông trong thành tựa như một tòa thành nhỏ vậy, có thể nói là "thành trong thành", tường ở bên ngoài được làm từ đất gạch cao khoảng năm trượng, nơi làm việc của các quan viên phủ lăng nằm ở hướng bắc chỉ chiếm một phần ba diện tích, phần còn lại dùng để làm doanh trại và luyện tràng*. Cách bố trí như vậy không có gì lạ lắm, từ lúc đế quốc Vân Tần dựng và lập nước đến nay, ngoài việc các phủ lăng có diện tích như vậy, cách bài bố ở từng nơi cũng không khác nhau mấy.

Lúc này, ngay bên trong phủ Lăng đốc ở phía bắc phủ lăng Lộc Đông đang có những cây nến màu đỏ lớn đang cháy. Tuy nói ánh sáng do mấy cây nến màu đỏ này phát ra đã làm dịu đi vẻ âm u vốn có trong đại sảnh được làm bằng những phiến đá màu xanh lá, nhưng trùng hợp thay, ánh nến chập chờn đang chiếu rọi trên khuôn mặt Lý Tây Bình cũng phản ánh rõ tâm tình chập chờn bây giờ của lão.

Lão là trưởng quan đứng đầu bốn trăm vạn người ở lăng Lộc Đông, vóc người nhỏ thấp, dung mạo không có gì đặc biệt.

Lý Tây Bình đang mặc một bộ quần áo màu xám tro, nếu để ý kỹ có thể thấy ở ống tay áo còn vết ố lâu năm do dầu mỡ tích tụ lại, nhưng ngay lúc này lại có một cỗ khí tức trầm trọng như núi, thậm chí là sặc mùi máu tanh làm cho người ta không thể thở được từ trên người lão già năm mươi tuổi dung mạo bình thường phát ra.

- Đại nhân...

Một người đàn ông trung niên mày rậm thân mặc một bộ áo giáp nhẹ màu đen đang đứng cạnh bên dường như không thể chịu nổi được cảm giác áp lực và thời gian trôi qua dài đăng đẳng này, nhưng hắn mới chỉ thi lễ với người trưởng quan cao nhất lăng Lộc Đông, gọi một tiếng đại nhân, còn chưa kịp nói lời nào thì Lý Tây Bình với bộ dáng như một người chưởng quỹ bình thường ở các thương đội đã cau mày lại, lão hít sâu một hơi, nhìn người trung niên một cái, nói:

- Ngươi dẫn Trương Trấn Đông tới Đao Ba Lưu, rồi cho tới Hắc Thủy Trạch.

- Hắc Thủy Trạch?

Người trung niên này vội đứng thẳng lại, nhưng sắc mặt thay đổi liên tục hắn lúc này lại tỏ rõ bản thân rất khiếp sợ, có chút do dự nói:

- Đại nhân, làm như vậy...có phải quá nặng không?

- Nặng?

Lý Tây Bình trầm mặt lại, ngay lúc lão biến sắc lập tức có một luồng tinh khí nồng nặc mùi máu tanh tràn ngập khắp đại sảnh.

- Nếu không phải hắn và ta từng chung sống ở biên quân hai năm, bây giờ lại có chuyện như vậy thì đừng nói quan trên hạ lệnh, ta cũng muốn bắt hắn vào tử lao!

Lý Tây Bình nhìn người trung niên, lớn tiếng trách mắng:

- Bệnh nặng ắt cần thuốc mạnh, ngươi suy nghĩ thử xem tình trạng Vân Tần đế quốc chúng ta bây giờ là như thế nào? Nếu như không phái hắn tới chỗ đó thì không những không thể làm vị kia bớt giận, lúc đó hắn càng chết khó coi hơn. Hơn nữa, ngay cả chúng ta cũng phải chôn cùng!

Trung niên mày rậm nhất thời run lên, hắn hiểu rất rõ một người từng đi từ Long Xà biên quân ra như Lý Tây Bình có định lực cao như thế nào. Trong tám năm ở Lộc Đông Lăng này, hắn cũng chưa bao giờ thấy Lý Tây Bình hoảng sợ và lúc nói chuyện lại nghiêm túc đến như vậy.

- Rốt cuộc người kia là ai? Mới chỉ phái một thị nữ bên người ra đã có sức mạnh đến như vậy?

Hắn gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được nên hỏi.

- Thị nữ?

Lý Tây Bình nhất thời cười lạnh, đôi mắt đang híp lại càng thêm lạnh lùng:

- Ngươi cũng sống ở biên quân hơn hai năm, chẳng lẽ không biết càng biết ít chuyện, càng ít ý kiến thì càng dễ sống hơn sao?

- Biết rồi, đại nhân.

Tên trung niên mày rậm hơi run lên, cung kính khom người thi lễ, đang chuẩn bị lui ra ngoài thì đột nhiên Lý Tây Bình khẽ trầm ngâm một chút, lát sau lại nói:

- Ngươi giúp ta an bài một chút, nói Lưu thúc chuẩn bị xe, ta muốn đích thân tới trấn Lộc Lâm.

Người trung niên mày rậm ngẩn ra, ánh mắt càng khiếp sợ hơn, nhưng lần này hắn lại không nói gì, chỉ cung kính khom người coi như đã nhận mệnh, lui ra ngoài.

Đợi đến lúc tên trung niên mày rậm thối lui khỏi đại môn Lăng Đốc phủ, Lý Tây Bình mới bưng chén trà nhỏ trên mặt bàn trước mặt lên, nhưng bỗng nhiên hắn ngưng động tác lại, rồi rốt cuộc cũng không khống chế được lửa giận bừng bừng trong lòng nữa. "Rầm", chén trà nhỏ trong tay đã bị lão đập mạnh xuống đất, vỡ nát thành nhiều mảnh.

Trên thế gian này liệu còn việc gì làm người tức giận hơn việc nhìn thấy một người anh em đã từng vào sinh ra tử với mình, nhưng bây giờ chính tay mình lại đưa người anh em đó vào con đường chết? Cho dù Lý Tây Bình lúc ở biên quân đã từng bị người khác nhổ nước miếng vào mặt mà không có biến sắc lúc này cũng khó khống chế được tình cảm của mình, tim đập thình thịch, lồng ngực phập phồng mãnh liệt. Nhưng cũng chỉ trong mấy hơi thở, lão đã khống chế được lửa giận trong lòng mình, sau đó cứ mặc trên người bộ quần áo màu xám tro đó bước ra khỏi gian phòng lúc này đã được ánh mặt trời hắt nắng vào.

Sau khi lão ra khỏi cửa, hai tên binh sĩ mặc giáp vàng lập tức bước nhanh vào phủ Lăng Đốc quét dọn, còn Lý Tây Bình bây giờ đã bước lên một chiếc xe ngựa chờ sẵn ở bên ngoài.

Chiếc xe ngựa này do một lão già đầu bạc trắng nổi tiếng điều khiển, đi ra khỏi lăng Lộc Đông, xuyên qua trấn Ô Tỏa và hơn ba mươi dặm đồng cỏ khô ngoài thành, vượt qua bến đò Hắc Thủy, cuối cùng là tiến vào trấn Lộc Lâm.

Rất nhanh, Lý Tây Bình thân mặc bộ quần áo màu xám tro từ chiếc xe ngựa đi xuống bước vào trấn Lộc Lâm, đi tới gò đất nơi người thiếu nữ thanh sam đã điều khiển xe ngựa đi qua mấy ngày trước. Lão Lăng Đốc thoạt nhìn còn già hơn tuổi thật này nhìn thoáng bầu trời, sau đó bẽ một nhánh cây ở bên đường làm gậy chống đi lên con đường vào trấn nhỏ. Từ sau lưng nhìn lại, người ta có cảm giác tuy lão chống gậy nhưng dáng lưng lại rất thẳng, nhánh cây trong tay lão lại càng giống một thanh đao, một lưỡi kiếm sắc bén...

...

Lão già đầu tóc bạc trắng điều khiển xe ngựa xuất phát từ phủ Lăng đốc dừng lại ở trấn Lộc Lâm khoảng một ngày, sáng sớm ngày kế tiếp từ từ chạy nhanh ra khỏi trấn.

Một người trung niên mập lùn, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nắm tay một bé gái trắng trẻo dễ thương hốc mắt ươn ướt sưng đỏ, cả ba cùng đi theo chiếc xe ngựa này ra khỏi đầu trấn, đằng sau ba người còn có một con chó già màu vàng.

Lâm Tịch ngồi trong chiếc xe ngựa mềm mại, đưa tay ra ngoài vẫy vẫy với ba người và một con chó già, đôi mắt của hắn cũng hồng hồng:

- Cha, mẹ, lão muội, mọi người trở về đi. Cha à, mấy hũ rượu của cha đã bị con ngâm thành rượu thuốc rồi giấu dưới giường con ngủ đấy, nếu như cha nhớ con thì nhớ lấy ra uống một chút. Mẹ, mẹ phải bảo trọng thân thể, coi chừng bị nhiếm lạnh đấy. Lão muội, muội phải ngoan một chút, lão ca sẽ mang nhiều đồ chơi về cho muội. Còn A Hoàng nữa, mày không được ăn hiếp hai con chim kia.

- Hu hu...

Vốn Lâm Thiên chỉ hơi xúc động một chút, nhưng lúc này nghe Lâm Tịch hô to chào tạm biệt, thấy chiếc xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, cô bé nhất thời chép miệng khóc lớn lên.

Người phụ nữ xinh đẹp cũng lệ rơi đầy mặt, nói thầm:

- Con thỏ nhỏ đáng chết nhà ngươi!

Thương nhân trung niên mập lùn như cũng muốn mắng Lâm Tịch một trận, nhưng mới chỉ mắng một câu thì đôi mắt đã ươn ướt, thấy chiếc xe ngựa kia đã đi xa lắm rồi thì vội ho lên:

- Thằng nhóc, lúc ra ngoài đừng có nói lung tung đấy, thế giới bên ngoài khác xa với trấn Lộc Lâm này!

"Cha, cả đời này cha cũng có bao giờ ra khỏi lăng Lộc Đông đâu." - nếu như là lúc bình thường, nhất định Lâm Tịch sẽ nói như vậy, nhưng hôm nay Lâm Tịch lại gật đầu, hét to lên hết sức để ba người kia có thể nghe được:

- Biết rồi, cha.

- Con thỏ nhỏ đáng chết nhà ngươi!

Thương nhân trung niên thầm mắng một câu, nhưng nước mắt đã làm nhòa đôi mắt hắn, không thể thấy rõ nữa.

Xe ngựa một đường hướng Bắc, cho đến khi bóng hình hai lớn một nhỏ và con chó vàng già ở đầu trấn, thậm chí cả đường viền trấn Lộc Lâm biến mất khỏi tầm mắt mình, Lâm Tịch mới buông rèm cửa xuống, khẽ thở dài, ngồi tựa trên nệm êm trong buồng xe. Mặc dù chưa bao giờ bước ra khỏi trấn Lộc Lâm, nhưng lúc này hắn cũng không vội vã nhìn phong cảnh chung quanh. Hắn biết rõ với tốc độ xe ngựa hiện giờ và thế giới bên ngoài rộng lớn thế này thì trong mười mấy ngày tới, bản thân nhất định sẽ nhìn thấy rất nhiều điều mới lạ.

Tuy nói qua hơn hai năm nay hắn đã hoàn toàn quen thuộc thế giới này cũng như chấp nhận thân phận bây giờ, nhưng chuyện đang xảy ra không khỏi làm hắn liên tưởng đến vài chuyện.

Trong một lần đi học xa, gã vô tình đã đến thế giới này, một thế giới người dân căn bản không hiểu được xe lửa là gì. Trước đó gã chỉ là một người bình thường, ngoại trừ có một ông bố quanh năm đi buôn lá trà trả tiền học phí bốn năm đại học, thì hắn còn có một người mẹ mê cờ bạc đã chia tay bố mình không biết đi đâu suốt sáu năm qua, có lẽ ngay cả việc hắn thi đậu đại học bà ta còn không biết.

Chỉ khi nào vất vả lấy được một vật hay điều gì đó thì người ta mới biết trân quý, nên sau khi phát hiện mình đến thế giới này, trở thành một người khác, có một năng lực khác hoàn toàn với người khác, hắn chưa bao giờ có ý định sẽ rời khỏi trấn nhỏ để lập nên sự nghiệp kinh thiên động địa gì gì đó. Chỉ sợ dù biết mình đang ở một đế quốc có tên là Vân Tần, hắn cũng chỉ biết đây là một đế quốc cường đại pháp trị nghiêm minh, có diện tích rộng lớn chiếm cứ gần như cả Trung Châu, rồi các địa phương trong nước được sắp xếp theo các đơn vị hành chánh là trấn, lăng, quận, hành tỉnh.

Một lão cha mập lùn có chút của cải ăn uống không lo, cũng có chút đầu óc làm ăn, nhưng có thể quỳ trong miếu gần hai ngày hai đêm cầu phúc cho nhi tử đang bị bệnh nặng, cũng đồng ý quyên góp hơn nửa gia sản; một tiểu muội khả ái thông minh lại biết nghe lời; một mẫu thân bề ngoài có vẻ trang nghiêm, nhưng thật ra lại rất ôn nhu hiền hòa; một gia đình an phận ở một trấn nhỏ...gã rất thích một cuộc sống như vậy.

Nhưng chỉ hai chiếc xe ngựa, đúng vậy, chỉ hai chiếc xe ngựa thôi đã phá vỡ cuộc sống yên tĩnh hắn rất thích. Mặc dù không biết thân phận người thiếu nữ nhỏ tuổi hơn mình kia là gì, nhưng hắn hiểu rõ chắc chắn nàng ta có liên quan với chiếc xe ngựa này.

- Học viện Thanh Loan? Đây là nơi như thế nào?

Nhớ tới khuôn mặt thành thật không thể thành thật hơn của người thiếu nữ kia, khuôn mặt Lâm Tịch nhất thời trở nên kỳ lạ. Sau đó, hắn tháo cái bọc vải quanh mình xuống, rồi lấy một bao bố hẹp dài ra.

Bên trong là một thanh chủy thủ sắc bén, phát ra ánh sáng lạnh.

Hắn cầm chuôi thanh chủy thủ sáng bóng này, dùng ống tay áo che lại rồi nhẹ nhàng vén màn xe phía trước lên.

Lão già ngồi điều khiển xe ngựa đằng trước có mái tóc bù xù, dường như chưa cắt tỉa bao giờ cả, tay cầm chiếc roi ngựa thỉnh thoảng vung lên đánh hai con ngựa đằng trước. Lão ngồi ở đầu xe, lưng quay về phía Lâm Tịch, bộ dáng như đang buồn ngủ.

Lâm Tịch yên lặng nhìn lão ta một hồi rồi làm một động tác người ta không thể hiểu được. Sắc mặt hắn bây giờ rất bình tĩnh, thậm chí còn ẩn hiện sắc thái tò mò và mong đợi, hắn nắm chặt thanh chủy thủy, đâm thẳng tới lưng lão già không một chút do dự.

"Xoẹt"

Không khí quanh xe ngựa vốn rất bình thường đột nhiên chỉ trong chốc lát đã thay đổi hoàn toàn, lão già không quay đầu lại nhưng Lâm Tịch lại có cảm giác trái tim mình bỗng nhiên co rụt mạnh, một luồng khí lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập toàn thân. Hắn căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết thân thể bỗng nhiên từ trong xe ngựa bay ra ngoài rồi nặng nề rơi xuống đất, thở gấp đến mức không thể thở được, xương cốt cả người gần như nát vụn, thê thảm vô cùng.

- Ngươi muốn làm gì?

Xe ngựa dừng lại, lão già đầu tóc bù xù kia nhìn Lâm Tịch thê thảm ở dưới đất, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo. Thanh chủy thủ Lâm Tịch cầm chặt lúc trước bây giờ được lão dùng hai ngón tay kẹp lấy, bị bẻ cong một cách quỷ dị.

"Phốc!"

Lâm Tịch vất vả lắm mới thở gấp được một hơi, phun một nhúm cỏ khô và bụi đất trong miệng ra. Nhưng lạ lùng là khi đối mặt với lão già làm người ta sợ lạnh run người đó, hắn dường như đã có câu trả lời làm mình thỏa mãn, lầm bầm nói:

- Thì ra thế giới này có cao thủ thật ư?

- Ngài có thể bay không? Có thể dùng phi kiếm hay pháp thuật được chứ?

- Lên xe, lần sau còn làm như vậy nữa cắt đứt tay ngươi.

Lão già đầu tóc bù xù híp mắt nhìn Lâm Tịch, vừa quay đầu vừa lạnh lùng dứt khoát nói.

Không có được câu trả lời Lâm Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói hai chữ: "Trở về!"

Ngay lập tức Lâm Tịch đã quay về xe, trở lại trước lúc hắn lấy thanh chủy thủ ra, lúc này hắn vẫn quần áo sạch sẽ ngồi trên nệm êm, khuôn mặt không có vết thương nào.

Thanh chủy thủ bị bẻ cong gần như gãy vẫn còn nằm yên trong cái bọc quanh người hắn, mà lão già đầu tóc bù xù vừa rồi mới bộc lộ sát khí làm người ta hít thở không thông và khí tức như núi thây biển máu vẫn tỏ ra mình là một ông lão bình thường, thỉnh thoảng lại ngủ gật ở đầu xe, trông rất vô hại.

Nắng xuân vẫn tỏa sáng rực rỡ, chiếc xe ngựa bình thường như không có chuyện gì xảy ra đang đi về hướng bắc.

~~o0 0o~~

*Luyện tràng: nơi tập võ và thao binh của quan quân hồi xưa.

Chương 2: Dưới cơn mưa xuân, một già một trẻ

Người dịch: Nhất Tiếu

Biên dịch: Zeroman

~~o0 0o~~

Mưa xuân từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, một chiếc xe ngựa khó khăn lăn bánh tới trước trên con đường bùn lầy.

- Lưu Bá, đế quốc Vân Tần chúng ta có phi kiếm không? Có tiên nhân không?

Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn lão nhân đầu tóc trắng xóa tạm lui vào trong xe nghỉ ngơi, chân thành hỏi.

Bởi vì không có chuyện ám sát, hơn nữa từ đầu đường đi đến giờ Lâm Tịch tỏ ra rất nho nhã lễ độ nên thái độ lão nhân đánh xe này với hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều, không tản phát khí tức thiết huyết núi thây biển máu nữa, nhưng lúc này nghe Lâm Tịch hỏi câu kia thì lão nhân vốn đang hiền hòa không khỏi tức giận:

- Lâm Tịch, ngươi đừng quên những lời phụ thân ngươi dặn dò, khi ra khỏi trấn Lộc Lâm rồi thì đừng nói mấy lời mê sảng nữa. Mười ngày qua, ngươi đã hỏi ta câu này không dưới ba mươi lần rồi. Nếu như ở hoàng thành Trung Châu, không chừng ngươi đã bị nhốt vào đại lao.

- Tại sao nói mấy câu này lại bị nhốt vào đại lao?

Tuy bề ngoài trông Lâm Tịch rất kinh ngạc nhưng trong lòng lại cười thầm, trong mười ngày tiếp xúc kể từ ngày ám sát thử đó, hắn đã sớm biết lão giả họ Lưu này cũng là người như phụ thân phụ mẫu hắn ở thế giới này: bề ngoài nghiêm nghị nhưng rất dễ mềm lòng. Chỉ cần không chạm đến những điều cấm kỵ của lão, lão sẽ không gây nguy hiểm gì cho mình.

- Ta mệt rồi...

Lão Lưu ngây người một lúc rồi khó khăn lắm mới nói ra được ba chữ, nhắm hai mắt lại. Thật sự lão không thể làm gì Lâm Tịch được, khi đối mặt với một người thiếu niên suy nhược nho nhã lễ độ thế này lão không thể bởi vì tính tình mất kiên nhẫn của mình mà trực tiếp đè gã xuống rồi đánh một trận dã man như đánh những tên thanh niên hay nói nhiều ở ngoài biên quân được.

- Lưu Bá, ngài đã đáp ứng phụ thân ta là phải chiếu cố tốt cho ta, ngài làm vậy cũng vì không muốn ta ăn nói lung tung gây họa thôi đúng không. Chúng ta đã đi được nửa đường rồi, tuy phong cảnh đường đi có không ít nhưng ta lại không biết gì về học viện Thanh Loan cả, ít ra ngài cũng phải kể vài chuyện về học viện Thanh Loan chứ...

Lưu Bá thật không ngờ Lâm Tịch lại dai như thế, hắn vẫn nói liên tục:

- Còn nữa, đã nhiều ngày như vậy rồi, ngài mà không nói chuyện nữa thì chắc ta chán chết mất, lúc đó dù không có bệnh cũng muốn sinh bệnh rồi.

Mới nghe được nửa câu đầu Lâm Tịch nói, hai mắt lão Lưu vốn đang nhắm hơi nhíu nhíu lại, nhưng vừa nghe nửa câu sau, nét lạnh lùng trên chân mày lão cũng giản ra biến mất rồi. Cũng đúng, đây chỉ là một thiếu nhiên suy nhược chưa bao giờ ra khỏi trấn Lộc Lâm, mặc dù lão thấy người này hơi kỳ lạ nhưng lão cũng hiểu người thiếu niên này tuyệt đối không thể so sánh với những tinh anh biên quân, đó là những người chỉ vì một mệnh lệnh mà có thể cầm đao xông vào những vùng đất nguy hiểm trong nhiều ngày, miệng không oán thán một lời.

Thật ra, lão cũng biết rõ dù là ở trong biên quân, điều làm các nam tử hán kia sợ nhất không phải là việc dùng roi mây trừng phạt họ, mà chính là nhốt họ vào trong nhà kín một mình nửa tháng, nghĩ đi nghĩ lại, cái nhà kín đó không khác là mấy với buồng xe ngựa nhỏ này.

Nghĩ đến điểm này, tâm trí vốn kiên định như sắt đá sau khi được trui luyện qua vô số lần sinh tử của lão Lưu cũng chợt hòa tan biến mất.

Lão đột nhiên nghĩ đến những biểu hiện của thiếu niên họ Lâm xuất thân từ trấn Lộc Lâm này trong hơn mười ngày qua, trừ việc gã đôi khi nói mấy lời kỳ lạ ra thì thật sự đã vượt ra khỏi những gì lão dự đoán. Chỉ sợ dù lão không tìm được nhà trọ, hai người phải lấy đất làm chiếu dùng trời làm mền thì thiếu niên vốn sống an nhàn sung sướng này cũng không có một câu oán hận, hoặc chỉ sợ có đưa cho hắn một cái bánh và một tô nước lạnh tanh, hắn vẫn có thể hưng phấn đón lấy để ăn để uống.

- Chẳng lẽ vị quý nhân kia chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã thấy rõ tiềm chất này của hắn, nên mới tiến cử hắn vào học viện Thanh Loan dự thi?

Lão nhân lúc này giống như một người chợt bừng tỉnh, thân thể khẽ run lên một chút làm cho buồng xe ngựa lắc lư, những hạt mưa tích tụ trên mái hiên bên ngoài buồng xe rơi xuống đất.

Buồng xe ngựa nhất thời yên tĩnh.

Một lão già đầu tóc bù xù, những nếp nhăn trên mặt như do phong sương khắc thành nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện. Ánh mắt người thiếu niên này trong veo mà sáng ngời, còn ẩn chứa sự tò mò và mong đợi.

Hai con ngựa già màu xám từ từ đi tới trên con đường bùn lầy vừa vặn đi ngang qua một khu rừng trúc, mưa xuân vẫn đang rơi, gió thổi qua ào ào, thỉnh thoảng còn thấy những chồi măng ướt át vươn ra ở dưới đất, tựa như vì Lâm Tịch quá thông minh nên tức giận.

- Tại sao ngươi cứ thích nói mấy lời không giống người này?

Tâm tình lão nhân buông lỏng, tay chân cũng duỗi ra điều chỉnh tư thế ngồi lại. Thấy tư thế ngồi thoải mái của lão nhân trước mặt, Lâm Tịch biết rõ người này đã bị mình làm mềm lòng rồi, trong lòng nhất thời hưng phấn. Bởi vì đây là một thế giới hoàn toàn mới, mà hắn giống như một người lữ hành, nên lúc nào cũng hiếu kỳ với bất kỳ việc gì.

- Thật ra không thể coi là không giống người được.

Hắn nhìn lão nhân rõ ràng có rất nhiều chuyện xưa trong lòng, nói:

- Ta từng đọc qua không ít quyển sách thú vị, trong đấy có nhắc đến vài người có thể phóng phi kiếm, bay ra ngoài ngàn dặm lấy thủ cấp người khác, còn có thể phi thiên độn địa, dời núi lấp bể. Hơn nữa, mặc dù ta chưa bao giờ ra khỏi trấn Lộc Lâm, trấn Lộc Lâm cũng không có mấy người biết nhiều việc, nhưng hai chúng ta một già một trẻ đi xuyên qua nửa đế quốc Vân Tần, đường đi dài như vậy nhất định có không ít nguy hiểm. Cách đây không lâu, ta từng nghe phụ thân nói có một thương đội ở lăng Lộc Đông bị hoang tặc cướp, mà nay một mình ngài lại dám dẫn ta lên đường, lúc đi ta thấy Lưu bá ngài không có chút lo lắng và khẩn trương, ngoài ra ngài dường như rất quen thuộc đường đi, nên ta nghĩ ngài nhất định là cao thủ trong những câu chuyện kia...nên ta mới hỏi ngài mấy câu này.

Lão nhân ngạc nhiên. Rõ ràng đây chỉ là mấy lời hoang đường, nhưng sao qua lời Lâm Tịch nói lại có lý lẽ rõ ràng, nhịp nhàng ăn khớp như vậy?

- Ngươi vô cùng thông minh.

Lão nhân một lần nữa nhìn thoáng qua Lâm Tịch, lắc đầu:

- Thì ra là đọc được trong mấy cuốn sách thần tiên điên điên khùng khùng ấy, loại sách này có nhiều lắm.

- Ý của Lưu bá chính là trên đời này không có người có thể sử dụng phi kiếm, pháp thuật kinh người, dời núi lấp bể?

- Phi kiếm và bay trên trời ư? Có người làm được, nhưng chắc chắn không thể đạt đến mức độ như mấy cuốn sách thần tiên điên khùng kia viết. Ngươi suy nghĩ thử xem, nếu như thật sự có những người như vậy, không lẽ họ có thể tùy ý ám sát các trọng quan?

- Có ư?

Lâm Tịch ngẩn người, miệng mở rộng ra?

- Có phi kiếm...vậy chẳng lẽ có thể bay được? Đế quốc Vân Tần chúng ta có bao nhiêu người có thể làm được?

- Kẻ yếu dừng ở trăm bước, cường giả ngàn bước sát phạt. Ta không biết cả đế quốc Vân Tần có bao nhiêu người làm

được, nhưng chắn chắn có rất ít.

Lão nhân trầm ngâm:

- Cả đời này ta mới chỉ gặp qua ba cường giả như vậy.

- Ngàn bước? Vậy cũng rất lợi hại rồi.

Lâm Tịch lẩm bẩm tự nói, thật ra chỉ cần là một trăm bước thôi, nhưng nếu phi kiếm có tồn tại thì cũng đủ làm cho gã coi trọng thế giới này.

- Lưu bá, ngài thì sao? Ngài có thể dùng phi kiếm không?

Lâm Tịch khẽ ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt, bộ dáng rất thành thật.

- Ta dĩ nhiên không thể, nếu như làm được thì sao còn ngồi đây lái xe?

Lão nhân cũng thật tình trả lời câu hỏi này, một già một trẻ chợt cảm thấy câu hỏi và câu trả lời rất buồn cười nên cả hai đồng thời bật cười.

- Vậy học viện Thanh Loan kia là nơi như thế nào?

Sau khi cười xong, Lâm Tịch nhìn lão nhân, thỉnh giáo.

- Chỉ một câu đơn giản: đó là nơi sẽ xuất hiện những đại nhân vật, những cường giả có thể sử dụng phi kiếm như ngươi nói.

Vừa nghe thấy bốn chữ học viện Thanh Loan, khuôn mặt lão nhân rõ ràng xuất hiện sự ngưng trọng và tôn sùng:

- Tính đến bây giờ, có ít nhất một nửa đại nhân vật đế quốc Vân Tần chúng ta xuất thân từ học viện Thanh Loan.

Lâm Tịch há mồm thật lớn, nhất thời không biết nói gì nữa, đồng thời trong lòng cũng rất khiếp sợ.

Mặc dù lão nhân cùng với chiếc xe ngựa này tới nhà gã hôm trước đã nói rõ là chỉ cần tiến vào học viện Thanh Loan thì ít nhất đã nắm chắc được một chức quan, hơn nữa chức quan này tuyệt đối không thấp, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ rằng học viện Thanh Loan lại là một nơi như thế, thế giới này dường như càng lúc càng trở nên thú vị.

- Trừ những người từ trong học viện Thanh Loan ra ngoài, không có ai hiểu rõ học viện Thanh Loan là nơi như thế nào, đó không phải là nơi dành cho một người như ta bình luận hay nói gì. Hơn nữa, trừ những người ở trong học viện và những đại nhân vật bên trong hoàng thành Trung Châu, mọi người không biết nhiều về học viện Thanh Loan đâu, cho nên, những gì ta nói về học viện Thanh Loan hôm nay ngươi không được phép nói cho ai biết, nếu không rất có thể vì ngươi mà ta gặp phải tai họa đó.

Lão nhân nhìn Lâm Tịch một cái, sắc mặt khẽ trầm xuống.

- Được.

Lâm Tịch dứt khoát gật đầu.

- Tuy nói biểu hiện của học viện Thanh Loan trong ba đại học viện tại đế quốc mấy năm gần đây không quá mức mạnh mẽ, nhưng lại là học viện lâu đời nhất của đế quốc Vân Tần chúng ta. Hơn nữa, nếu như không phải năm mươi năm trước có một người như Trương viện trưởng của học viện Thanh Loan xuất hiện, chỉ sợ bản đồ đế quốc Vân Tần chúng ta chưa chắc lớn như bây giờ.

Lão nhân khẽ trầm ngâm, đôi mắt nhấp nháy. Lão hiểu rõ mấy lời này nói ra miệng rất nguy hiểm, nhưng cảm thấy Lâm Tịch không phải là người nói bậy bạ nên lão vẫn nói ra.

- Ba đại học viện?

Lâm Tịch ngẩn người.

- Còn có học viện Tiên Nhất và học viện Lôi Đình.

Lão nhân gật đầu:

- Khi nãy ta có nói với ngươi một nửa đại nhân vật đế quốc Vân Tần chúng ta hiện nay đều xuất thân từ học viện Thanh Loan, phần lớn một nửa còn lại lại từ hai học viện này đi ra.

Lâm Tịch hỏi:

- Ba đại học viện này có gì khác nhau sao?

Lão nhân nhìn Lâm Tịch một cái:

- Trừ những người từ ba học viện này đi ra, không còn ai hiểu rõ ba học viện này, bởi vì những học sinh ba đại học viện này vừa ra ngoài đã có chức vụ ngang với tổng trấn rồi. Hơn nữa, phần lớn những người này sẽ thăng quan như diều gặp gió, làm sao mấy tiểu nhân vật bình thường như chúng ta hiểu được? Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, nếu như ngươi có thể vào được học viện Thanh Loan thì sẽ hiểu hết thôi.

"Vừa đi ra ngoài đã tương đương với trưởng trấn?" - Lâm Tịch nghĩ thầm.

Đối với hắn thì trưởng trấn hay tổng trấn chỉ là tên gọi khác nhau chứ quyền lực và nghĩa vụ thì không khác nhau là mấy.

- Nếu như ba đại học viện này lợi hại như thế, vậy tại sao lại tiến cử ta đi? Lưu bá, ngài có biết người tiến cử ta không?

Lâm Tịch chớp mắt, lại hỏi lão nhân trước mặt tiếp.

- Ta biết nếu như không trả lời vấn đề này rõ ràng chắc chắn trong mấy ngày kế tiếp ngươi sẽ hỏi ta liên tục, nhưng ta cũng nói thật với ngươi rằng ta cũng không biết đáp án câu hỏi này, bởi vì người bình thường căn bản không có tư cách tham gia khảo nghiệm nhập học của ba đại học viện. Ta cũng rất tò mò muốn biết thân phận quý nhân có khả năng tiến cử ngươi tham gia khảo nghiệm nhập học của học viện Thanh Loan, nhưng vì thân phận người này nhất định rất cao, nên...

- Nên chúng ta tốt nhất đừng có tự suy đoán, không đề cập vấn đề này nữa đúng không? Nếu như đã không hiểu rõ mục đích của quý nhân này mà chúng ta cứ suy đoán bậy bạ, lỡ như chọc người này thật thì chúng ta không xong rồi.

Lưu bá còn chưa nói hết, Lâm Tịch đã cười cười, le lưỡi rồi nói mấy lời trên.

Lão nhân ngây người một chút, cũng bắt chước hắn cười cười, gật đầu:

- Ngươi hiểu được vậy là tốt.

Buồng xe ngựa lại im lặng, chỉ còn tiếng mưa xuân tí tách rơi xuống mái hiên.

- Lưu bá...

Đột nhiên Lâm Tịch gọi lão nhân một tiếng.

- Sao vậy?

Lão nhân cảm thấy kỳ lạ, vừa quay sang nhìn Lâm Tịch thì thấy hắn cũng đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau hắn lại nói tiếp:

- Lưu bá, ta cảm thấy mình có chút hứng thú với học viện Thanh Loan này.

Chương 3: Một người lữ hành

Người dịch: Nhất Tiếu

Biên dịch: Zeroman

~~o0 0o~~

- Có chút hứng thú với học viện Thanh Loan...chẳng lẽ lúc trước ngươi không có một chút hứng thú nào với nơi cả đế quốc coi là thánh địa sao?

Lão nhân mở to mắt nhìn người thiếu niên này một hồi, nhưng nhớ đến việc tuổi tác người thiếu niên này thua mình quá nhiều, hắn có nghĩ ngợi gì trong đầu thì mình cũng không thể nào đoán được, nên lão không nói thêm gì nữa, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

....

Cơn mưa xuân năm nay kéo dài không dứt, xe ngựa hướng về phía bắc đi trong bùn lầy đã hơn mười dặm, cho đến khi Lâm Tịch vén màn xe trông thấy ở chân trời có những dãy núi cao liên miên thì mưa xuân vẫn còn tí tách rơi xuống.

Những dãy núi này vô cùng cao, đỉnh núi có màu trắng như tuyết, ánh mặt trời le lói trong cơn mưa xuân rọi xuống đỉnh núi làm cho nửa ngọn núi chìm ngập trong ánh sáng hoa lệ.

- Đó là chủ mạch Sơn Hải.

Như biết được sự tò mò trong lòng Lâm Tịch, lão nhân ở đầu xe mặc một bộ quần áo tránh mưa không quay đầu lại lên tiếng nói:

- Mặt đông giáp với đại dương bao la, dọc theo đường duyên hải quanh co, cuối cùng tới Bắc Băng Hải Vực, là một trong hai dãy núi lớn ở đế quốc Vân Tần chúng ta. Xuyên qua dãy núi này, chúng ta sẽ nhanh đến học viện Thanh Loan.

- Học viện Thanh Loan ở đằng sau dãy núi này?

Lâm Tịch nhìn về dãy núi ở phía trước, dù là mưa, hay là tuyết, hay là cỏ cây trên núi, hoặc là những ánh sáng hoa lệ phản chiếu trên núi...tất cả đều lộ vẻ tinh khiết. Nếu để ý kỹ, bên cạnh con đường bùn lầy xe ngựa đi ngang qua có rất nhiều loài hoa, tạo thành một đường đi qua chân dãy núi. Cái cảm giác tinh khiết đẹp đẽ này làm hắn rất thích thú.

Dưới chân núi có một thôn trang, từng gian nhà gỗ được xây dựng quanh sườn núi, gần đấy còn có một khe suối chảy xuống. Lâm Tịch quan sát một hồi thấy trên sườn núi có rất nhiều cây hạnh, từng cây từng cây đang nở hoa rộ, sắc màu rực rỡ trông như những đám mây trên trời.

- Lưu Bá, chúng ta sẽ đi ngang qua kia sao?

Tinh thần Lâm Tịch bây giờ hoàn toàn bị thôn trang ấm áp tinh khiết đằng trước hấp dẫn, nhịn không được phải ngước đầu hỏi Lưu bá.

Lão nhân hơi ngẩn ra, gật đầu:

- Đó là thôn Hạnh Hoa, sau khi đi qua thôn Hạnh Hoa chúng ta còn phải xuyên qua một con đường núi nữa.

- Thôn Hạnh Hoa?

Lâm Tịch bỗng mỉm cười, nói:

- Thôn Hạnh Hoa có rượu không?

Lão nhân hơi kinh ngạc xoay đầu lại nhìn Lâm Tịch, khẽ nhíu mày một hồi rồi nói:

- Nếu như cửa hàng nhỏ ở đầu thôn còn mở cửa thì chắc có bán rượu, nhưng rượu ở thôn này không ngon lắm. Hơn nữa, nếu như dừng lại chỗ này thì chúng ta phải chờ thêm một ngày.

- Không phải, ta chỉ đột nhiên nhớ tới một câu thơ nên mới hỏi thế.

Lâm Tịch lúc này cười đến nỗi híp mắt lại, hắn biết chắc lão nhân này sẽ không hiểu được câu nói vừa rồi. Lão nhân gật đầu không nói thêm gì nữa, hiển nhiên lão không hứng thú lắm với việc thơ ca.

Càng tới gần thôn trang thấp thoáng trong khu rừng hạnh, Lâm Tịch càng ngạc nhiên: Ở nơi xa trên sườn núi có vài chú trâu đang gặm cỏ, trong đó có một mục đồng mặc quần áo tránh mưa ngồi trên một con trâu.

Thử hỏi tửu gia nay ở đâu

Mục đồng mắt nhìn Hạnh Hoa thôn.

Mặc dù theo lời Lưu bá nói rượu ở thôn Hạnh Hoa này không ngon lắm, nhưng khung cảnh trước mắt lại rất hợp với câu thơ trên.

- Lưu Bá, có thể dừng một chút không?

Đột nhiên Lâm Tịch nói với lão nhân ở đầu xe một câu.

Lão nhân dừng lại một chút, bước xuống xe ngựa.

Lâm Tịch lấy một cái ô tránh mưa ra, rồi bước xuống xe ngựa trong ánh mắt kinh ngạc của lão nhân.

Bên trái xe ngựa lúc này là một mảnh đất có đầy những cánh hoa nhỏ màu tím, chính giữa có một cây Hạnh đang đung đưa theo gió. Lâm Tịch bước vào trong, nhìn sang gian nhà gỗ bên cạnh thôn trang cách đó không xa.

Trước gian nhà gỗ này có một dòng suối nhỏ chảy ngang qua, phía trên còn một cây cầu gỗ.

Một cô gái tay trái ôm rổ trúc tay phải cầm chiếc ô bằng giấy dầu chống thấm đi trên cây cầu gỗ, tướng mạo và quần áo người con gái này tuy rất bình thường, nhưng trong mắt Lâm Tịch thì đây là những hình ảnh rất chân thật, một hình ảnh hồn nhiên và tinh khiết mà gã chưa bao giờ thấy được ở những người con gái hiện đại, đúng vậy, những người con gái trong thế giới hắn sống trước kia không thể nào làm được như vậy. Cũng chỉ vì những điều đơn giản như vậy thôi: mục đồng chăn trâu ở nơi xa, người con gái trên cây cầu gỗ, và thôn Hạnh Hoa an bình...đối với hắn đây chính là những hình ảnh xinh đẹp nhất.

- Một nữ tử hoang dã bình thường thôi, có gì xinh đẹp sao?

Thấy Lâm Tịch ngắm nhìn người con gái kia một hồi mới quay lại xe ngựa, lão nhân cau mày nói.

Lâm Tịch nhặt đôi giầy đã bị ướt lên, sau khi lựa chọn một tư thế thoải mái nhất để ngồi xuống thì hắn mới trả lời bằng một câu nói rất thâm ý và khí thế, tựa như chỉ mình hắn hiểu:

- Lưu bá, cái ta xem không phải là người con gái đó, mà chính là yên tĩnh.

- Khụ...khụ...

Lão nhân tựa hồ bị nước miếng của mình làm sặc, ho khan không thôi.

- Cũng gần đến học viện Thanh Loan rồi...Lưu bá, theo như những gì ngài nói thì học viện Thanh Loan có rất nhiều người ở đế quốc Vân Tần tới tham gia khảo thí, hơn nữa phần lớn đều là người có địa vị. Có câu họa là từ trong miệng ra, sau khi đi qua dãy núi này sợ rằng ta không thể nói những lời kỳ quái kia được nữa.

Lâm Tịch nhìn bóng lưng tựa như có chút run run của lão nhân, cười một tiếng rồi hơi đưa người tới trước, nói:

- Nhưng mà trước khi đi qua dãy núi này, ta định nói hết những lời kỳ quái đó, phòng sau này ta lại nhịn không được...Đối với ta vật quan trọng nhất bây giờ trên đời chính là phụ mẫu và tiểu muội, nhưng đôi lúc ta lại cảm thấy hơi cô đơn.

- Bởi vì không có ai hiểu.

Lâm Tịch vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, nói tiếp:

- Thật ra ta đến từ một thế giới khác, thế giới đó của chúng ta có nhà cao tầng, có phi cơ, xe lửa, bản thân ta chỉ là một người sinh viên đại học năm thứ tư sắp tốt nghiệp bình thường. Ai ngờ có ngày kia ta bị tai nạn, sau khi tỉnh lại phát hiện mình đã đến thế giới này, rồi biến thành Lâm Tịch. Nhưng nghĩ lại, ta rất thích thế giới này, rất sạch sẽ, hơn nữa cha mẹ ở thế giới kia không quan tâm đến ta, có khi họ còn chưa biết ta bị tai nạn đâu. Ta từng đọc qua rất nhiều sách sử, vốn cho rằng đế quốc Vân Tần rất giống với Tần quốc trong lịch sử ở thế giới ta, cũng chỉ là một vương triều dùng vũ khí lạnh, nhưng thật không ngờ lại xuất hiện một cô gái không ngừng hỏi ta, rồi học viện Thanh Loan đùng đùng xuất hiện. Lúc trước ta không có hứng thú gì với học viện Thanh Loan, dù sao làm một phú hộ không buồn không lo ở trấn Lộc Lâm cũng tốt, nhưng từ cái ngày vị Lăng đốc đại nhân đi cùng ngài ra lệnh cho ta, à, ta phải nói một chút, chức vị Lăng Đốc của lão ta không khác là mấy với thị trưởng chúng ta đâu, không có biện pháp cưỡng lại nên ta mới đi đó. Nhưng mà ta không ngờ rằng học viện Thanh Loan lại là một nơi như vậy, đó là tông môn tu đạo hay học viện ma pháp? Vậy chẳng phải ta sẽ giống Harry Potter à...

- Ngài hỏi ta rằng sao trên đường đi thấy vật gì cũng tỏ ra hưng phấn thích thú, quan sát một cách cẩn thận, kể cả người con gái kia...

Sau khi dừng một chút, Lâm Tịch mới nói tiếp:

- Bởi vì ở thế gian này, ta chính là một người lữ hành.

- Mấy câu chuyện ngươi kể đúng là kỳ quái.

Lão nhân nhíu mày lại đến mức không thể nhíu được nữa, nhìn Lâm Tịch thật kỹ, nói:

- Khi đến nơi rồi, tuyệt đối không được nói mấy lời này nữa.

Lâm Tịch gật đầu, bỗng nhiên hắn nghiêm chỉnh nhìn lão nhân, cười cười:

- Ta đã nói chuyện xưa của mình rồi, Lưu bá, chuyện xưa của ngài đâu, ta còn chưa nghe ngài kể chuyện xưa đấy.

Lão nhân này khẽ run người một chút, quay đầu đi, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, nói:

- Ta không có chuyện xưa để kể, nếu có thì chỉ là mấy tháng ngày ở biên quân.

...

Xe ngựa đi qua thôn Hạnh Hoa rồi tiến vào một khe núi sâu, lúc mới tiến vào khe núi thì Lâm Tịch thấy trời còn sáng lắm, nhưng lúc đi ra đã là ban đêm rồi. Sau khi ra khỏi khe núi, mưa xuân đã ngừng rơi, cảnh vật ở nơi này cũng không khác lắm so với bên ngoài, vẫn là những dãy núi cao, những khu rừng hạnh và nhiều loài hoa nở rộ xinh đẹp.

Tuy nhìn khắp không thấy một thành trấn nào, nhưng lão nhân lại không dừng lại, tiếp tục cho xe ngựa phóng nhanh đi về hướng bắc.

Lâm Tịch phát hiện khí trời càng lúc càng nóng, giống như thời tiết từ mùa xuân chuyển sang mùa hè vậy, cảnh vật dọc đường cũng vì thế càng ngày càng khác.

- Đây là bình nguyên bốn mùa, là một thung lũng ở giữa chủ mạch Sơn Hải và sơn mạch Đăng Thiên, dọc đường đi sẽ trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông. Ngươi có thể cởi bớt quần áo ra, khí trời lát nữa sẽ càng lúc càng nóng, nhưng cũng đừng quá thoải mái, một lát còn gặp người học viện tới tiếp dẫn.

Bóng đêm dần buông xuống, sương mù bắt đầu tràn ngập khắp núi, cảnh vật chung quanh trở nên mông lung, lão nhân vừa điều khiển xe ngựa đi tới vừa dặn dò Lâm Tịch.

- Hôm nay sẽ nhìn thấy người của học viện Thanh Loan?

Đúng lúc Lâm Tịch vừa cuốn toàn bộ màn cửa buồng xe ngựa lên cao, giờ nghe lão nhân nói như thế thì không khỏi kinh hãi.

- Mai là ngày nhập thí* của học viện Thanh Loan, ban đầu ta tính sẽ đến trước hai ngày, ít ra giúp ngươi hiểu một chút về học viện Thanh Loan hơn, nhưng năm nay mưa to hơn năm trước, đường lại không dễ đi, nếu như đi nhanh thì sợ hai con ngựa này chịu không nổi, lúc đó còn chậm hơn.

Lão nhân quay đầu lại nhìn Lâm Tịch, nói:

- Ngươi chỉ còn tối nay để hỏi thăm những việc cần chuẩn bị cho ngày mai.

Lâm Tịch ngẩn người trong chốc lát, gã rốt cuộc hiểu vì sao lão nhân này nhất định phải vượt qua chủ mạch Sơn Hải ngay hôm nay, rồi vội vã đi tới nơi này.

Đột nhiên xe ngựa dừng lại.

Ánh mắt của Lâm Tịch khẽ vượt qua bóng lưng ngồi thẳng của lão nhân rồi nhìn thắng tới trước tới, hắn thấy trong đám sương mù nhàn nhạt ở đó đột nhiên có một chút ánh sáng xuất hiện mà không được báo trước.

Một người thanh niên tay cầm đèn lồng từ trong sương mù đi ra.

Người thanh niên này thân mặc một bộ quần áo đen nhánh, vạt áo và ống tay áo có một lớp giấy mạ vàng bao quanh, lớn hơn Lâm Tịch khoảng vài tuổi, dung mạo tuấn tú, hai hàng lông mày sắc như kiếm, nhưng lại có nụ cười thân thiện dễ gần. Vầng trán hắn cao rộng, mái tóc nhẹ bồng bềnh được ghim lại sau ót bởi một cây châm ngọc màu xanh lá.

- Ta tên Hạ Ngôn Băng, là người của học viện. Tới tham gia khảo thí sao, tiến bài.

Người thanh niên này trực tiếp tới trước mặt lão nhân và Lâm Tịch, gật đầu rồi nói một câu đơn giản, làm người ta có cảm giác hắn thật ôn hòa nhưng bên trong lại có phần ngạo khí.

- Vâng.

Lão nhân gật đầu, lấy một vật từ ống tay áo ra đưa tới.

Lâm Tịch tò mò nhìn, hắn cũng không biết tiến bài là cái gì, chỉ thấy đồ vật người thanh niên nhận lấy là một lệnh bài màu vàng hình vuông, trông hơi nặng.

- Mời đi theo ta.

Người thanh niên này nhìn lệnh bài trong chốc lát, nở nụ cười ôn hòa rồi xoay người đi trước dẫn đường.

Thế núi dần cao, hai con ngựa đi càng lúc càng cố hết sức, lúc lão nhân và Lâm Tịch bước xuống xe thì cũng là lúc sương mù xung quanh dần dần tan hết, cảnh vật đã rõ ràng hơn, khí trời nóng bức như đang giữa hè.

Sau khi đi qua sườn nùi, vừa trông thấy cảnh vật đằng trước Lâm Tịch nhất thời trợn mắt hốc mồm.

Dưới sườn núi là một bình nguyên, ở đấy có một hồ nước lớn màu xanh lam, ven hồ còn có một cây cổ thụ xanh lá khổng lồ.

Khi nhìn từ xa, Lâm Tịch tưởng như có vô số đom đóm đang bay lượn quanh bình nguyên, nhưng khi tới gần gã mới biết đó là những đống lửa trại được thắp sáng xung quanh vô số lều, hình ảnh này đúng là hình ảnh lửa trại Lâm Tịch đã từng thấy ở Quidditch World Cup** trong phim Harry Potter.

~~o0 0o~~

*Nhập thí: ngày tới khảo hạch

*Quidditch World Cup: hội chơi thể thao của những phù thủy ( xuất hiện trong tác phẩm Harry Potter của nhà văn J.K Rowling.)

Chương 4: Một quyền đánh lệch lỗ mũi

Người dịch: Nhất Tiếu

Biên dịch: Zeroman

~~o0 0o~~

Xe ngựa bắt đầu xuống núi, đi tới khu vực lều trại hoành tráng ở ven hồ.

Người thanh niên mặc áo choàng đen nhánh vẫn cầm đèn lồng đi trước, bước chân của hắn vừa nhẹ vừa nhanh, làm cho người ta có cảm giác như trong cơ thể hắn có một dòng nước êm đang chảy. Hơn nữa, tốc độ của người này tuy rất nhanh nhưng hắn lại không thở gấp, miệng vẫn nở nụ cười ôn hòa, dễ dàng sánh bước với xe ngựa do lão nhân điều khiển chở Lâm Tịch bước vào khu vực nhập thí học viện Thanh Loan.

- Xe ngựa và những người đi theo không liên quan không được phép vượt qua tấm bia đá bằng đồng kia, có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi ở quanh đây, đợi chờ kết quả khảo thí ngày mai. Còn ngươi...

Người thanh niên có vầng trán rộng này vươn một ngón tay ra chỉ về phía bên hồ:

- Ngươi có thể tùy ý tìm một căn lều trống để nghỉ ngơi, cũng có thể nói chuyện với người khác, điều kiện từng lều đều giống nhau, ăn uống tùy ý. Ngày mai khi có giảng viên gọi tên, ngươi cứ theo an bài dự thi là được.

- Giảng viên?

Lâm Tịch nhất thời mở to miệng, cả người ngây ra.

- Sao vậy?

Người thanh niên này thấy vẻ mặt kỳ quái của Lâm Tịch thì có chút ngạc nhiên, hỏi.

- Không có gì, chẳng qua cảm thấy cách xưng hô này hơi là lạ.

Lâm Tịch cố gắng nuốt "những lời kỳ quái" vừa định nói vào trong bụng lại, vội vàng đổi đề tài:

- Hạ đại ca, hồi nãy huynh còn chưa hỏi tên của tiểu đệ, vậy làm sao ngày mai giảng viên biết tên đệ, gọi tên đệ ra được?

- Xem ra ngươi còn chưa biết gì về học viện Thanh Loan chúng ta thì phải? Cảm thấy kỳ quái cũng là bình thường.

Người thanh niên trán rộng lúc này như bừng tỉnh, cười cười:

- Trước khi từng thí sinh bọn ngươi đến đây, các nơi đã sớm truyền tư liệu từng người tới rồi, cho nên ngươi không cần phải lo lắng ngày mai không có ai quan tâm đến ngươi.

- Hạ đại ca, huynh là đệ tử học viện Thanh Loan sao?

Lâm Tịch nhìn người thanh niên tên Hạ Ngôn Băng, bộ dáng chân thành muốn thỉnh giáo:

- Ta thật sự không biết gì về học viện Thanh Loan cả, không biết huynh có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngày mai sẽ thi những hạng mục nào không?

- Ta bây giờ là giảng viên học viện Thanh Loan.

Hạ Ngôn Băng khẽ cười, nói:

- Nội dung thi mỗi năm mỗi khác, ta cũng không biết rõ, chỉ có thể nói sẽ đảm bảo công bình cho từng người. Học viện Thanh Loan chúng ta chiêu thu học sinh chú ý đến hai điểm: thiên phú và phẩm hạnh, cụ thể thế nào ta không thể nói được.

- Hạ đại ca, huynh là giảng viên?

Đừng nói là Lâm Tịch, ngay cả Lưu bá đánh xe cũng tỏ ra rất khiếp sợ.

- Không có gì đâu.

Hạ Ngôn Băng khẽ mỉm cười rồi xoay người sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa. Nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy khi nói câu "không có gì đâu" hời hợt ra, khuôn mặt hắn có thêm một phần kiêu ngạo khác người.

...

Cách khu vực lều trại ven hồ khoảng năm dặm có một mảnh đất trống, nơi đó lúc này đã có hơn ngàn chiếc xe ngựa tụ tập, từng đống lửa được thắp sáng lên, cảnh tượng cũng rất tráng lệ.

Nhìn thấy đường đi tới tấm bia đá bằng đồng - điểm ngăn cách không cho phép xe ngựa đi qua ở cách đây không xa, Lâm Tịch chuẩn bị xuống xe, rồi đi thẳng xuống khu vực lều trại kia. Nhưng ngay lúc này, một cỗ xe ngựa rộng lớn do bốn con tuấn mã màu đỏ như máu kéo cũng từ con đường thẳng khác đi tới, dường như người đánh xe rất quen thuộc với địa hình nơi này nên cũng không có người tiếp dẫn của học viện Thanh Loan, phách lối dừng ngay trước xe ngựa của Lâm Tịch. Cùng lúc ấy, một người thiếu niên mặc áo gấm màu vàng ở trên cỗ xe ngựa này định bước xuống.

Người thiếu niên này thoạt nhìn còn nhỏ hơn Lâm Tịch một hai tuổi, dáng người cũng thấp hơn Lâm Tịch khoảng nửa cái đầu, khi thấy Lâm Tịch đang ngồi trên chiếc xe ngựa cũ kỹ thì mặt lộ vẻ xấc láo và khinh thường.

Hắn nhảy xuống cỗ xe ngựa được làm từ đồng thau, đẹp đẽ mà nặng nề, người lái xe là một nam tử trung niên khôi ngô, thân mặc một trang phục màu xanh lá. Sau khi người thiếu niên kia bước xuống, hắn cũng quay ngược đầu xe lại chạy trên con đường chiếc xe ngựa của Lâm Tịch đang dừng lại, đồng thời đầu hất hất lên với lão nhân lái xe đằng trước, ý của người này hẳn là muốn lão nhân hãy lái xe tránh qua một bên, để cho hắn lái xe tới mảnh đất đang tụ tập hơn ngàn chiếc xe ngựa ở kia trước.

Nhìn thấy chiếc xe ngựa này phách lối như thế, Hạ Ngôn Băng vốn đã làm xong nhiệm vụ định xoay người rời đi không khỏi híp mắt lại, sắc mặt cũng biến lạnh, nhưng hắn bỗng nhiên quan sát lão nhân lái xe bên Lâm Tịch, ánh mắt bình tĩnh trở lại, rồi đứng qua một bên khoanh tay đứng nhìn.

Lão nhân dừng xe ngựa lại, không tránh ra mà chỉ lẳng lặng ngồi trên xe, cũng không ngước mắt nhìn người nam tử này.

Nam tử trung niên khôi ngô nhíu mày, hắn không ngờ đối phương chỉ là một lão già lái xe ngựa cũ nát lại dám không nể mặt hắn như thế.

Bốn con tuấn mã màu đỏ gần như ngừng lại ngay bên cạnh hai con ngựa già màu xám tro, nhất thời tạo thành cảnh tượng hai chiếc xe ngựa giằng co với nhau, không bên nào nhường bên nào.

Bởi vì hai chiếc xe ngựa này tới tương đối trễ, nên khi xảy ra xung đột làm cho khu vực đang tụ tập hơn ngàn chiếc xe ngựa và các thí sinh ở ven hồ chú ý.

Càng là người trẻ tuổi họ càng thích tham gia náo nhiệt và xem náo nhiệt. Khu vực hơn ngàn chiếc xe ngựa tụ tập lại kia còn chưa có hành động gì thì đã có rất nhiều thiếu niên từ trong các lều trại ven hồ chạy ra ngoài.

- Cứ tưởng là nhân vật nào, không ngờ là đồ ngu.

Trong đám người từ trong lều trại ven hồ ra ngoài xem, một thiếu nữ tóc thắt kiểu đuôi ngựa nhìn thoáng qua cảnh tượng hai bên giằng co với nhau, nhất thời thì thầm một tiếng, rồi dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua tên thiếu niên mặc áo gấm màu vàng sắc mặt đã trở nên hung tợn.

Thiếu nữ này mặc một bộ quần áo màu xanh bình thường, dung nhan tuy không nói là xuất chúng nhưng khi đứng cùng với mọi người lại làm cho người ta có cảm giác nàng ta rất đặc biệt, không thể không chú ý tới.

- Tên này cũng chỉ là một nhà quê mới giàu không lâu, nếu là ta, ta tuyệt đối không ngu ngốc đến mức đi trêu chọc chủ nhân chiếc xe ngựa kia.

Ở một chỗ khác, một người thiếu niên có nước da ngăm đen, thân mặc một bộ trường sam bằng tơ lụa mềm mại cũng đứng ra ngoài quan sát. Người này có bộ tóc dài màu đen thẳng, dùng một cây châm bằng ngọc cài qua, trời sanh có tính chất lãnh tụ cao quý. Bên cạnh hắn còn có năm sáu người thiếu niên khác, người nào người nấy cũng dùng trang phục và ngọc sức cao quý, vừa nhìn đã biết là người phi phú tức quý.

- Cớ sao Lý huynh lại nói như vậy?

Một người thiếu niên mặt tròn người mặc quần áo làm bằng the hương vân* nhất thời không hiểu được, hỏi.

Bốn con tuấn mã màu đỏ kia cao lớn to khỏe hơn hai con ngựa già màu xám tro rất nhiều, hơn nữa nam tử trung niên lái xe kia cả người tràn đầy sức mạnh, dù so sánh từ phương diện nào đi nữa thì lão già bộ dáng buồn ngủ và chiếc xe ngựa cũ nát không thể so sánh với chiếc xe ngựa bằng đồng hoa lệ kia được.

- Chiếc xe ngựa này tuy cũ nát, nhưng khung và rèm cửa lại dùng cây mây đen và lông thỏ huyễn linh bện thành, đây là cách những Biên Man ở gần sơn mạch Long Xà thích làm, vừa mát lại chống lạnh, còn chống thấm nước, không bị hư hại.

Thiếu niên họ Lý có nước da ngăm đen lúc này như hạc giữa bầy gà, cười lạnh:

- Hai con ngựa già màu xám kia cũng là loại ngựa chỉ có ở vùng biên giới xa xôi, tuy trông rất tầm thường nhưng lại dẻo dai, có thể đi suốt ngàn dặm, nhưng nhìn bộ dáng của chúng bây giờ lại mệt mỏi như thế...ta nghĩ rất có thể chiếc xe ngựa này đã chạy từ biên giới gần sơn mạch Long Xà tới đây. Hơn nữa, mọi người nghĩ thử xem, lúc chúng ta tới đây không hề có người của học viện Thanh Loan ra dẫn đường, chỉ khi tới đây mới có người ra hướng dẫn, còn bọn họ...

Mấy người thiếu niên bên cạnh nhất thời sợ hãi:

- Như vậy...chẳng lẽ chủ nhân của chiếc xe ngựa này do một vị đại nhân vật ở biên giới tiến cử sao?

"Cũng có một chút kiến thức, nhưng lại quá biểu hiện ra ngoài, biết vật biết việc chưa đến nơi đến chốn. Hừ! 'Cũng chỉ là một nhà quê mới giàu không lâu', chỉ câu này thôi ngươi đã mắng rất nhiều người rồi, tự kết bao nhiêu thù mà không hiểu vì sao." - Cách đó không xa, một người thiếu niên gầy thon mặc áo vàng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng thầm cười lạnh.

Trong hơn một ngàn thiếu niên này thật sự có không ít người là thiên tài tuấn tú hiện nay.

- Ngươi thật sự không cho qua?

Đáng tiếc là nam tử trung niên khôi ngô lại không thuộc những thiếu niên tài tuấn đó, lúc này hắn chỉ biết một việc là chiếc xe ngựa cũ nát này thà giằng co với mình chứ không chịu nhượng bộ, sắc mặt nhất thời biến lạnh, quát to.

- Chỉ sợ là không có gì đáng xem.

Phần lớn các thiếu niên đều muốn thấy cảnh náo nhiệt, nhưng nhìn thấy Hạ Ngôn Băng vẫn còn đứng bên cạnh đó thì không khỏi thất vọng, thầm nghĩ như vậy. Nhưng điều làm mọi người ngạc nhiên chính là Hạ Ngôn Băng lại tỏ ra không quan tâm, lẳng lặng đứng đó đóng vai người xem náo nhiệt như bọn hắn.

- Lăn!

Và điều làm cho bọn họ phải trợn mắt hốc mồm chính là lão nhân ngồi ngay ngắn ở đầu xe lại trực tiếp nói một chữ như thế.

- Đúng là muốn chết!

Người nói câu này chính là thiếu niên mặc áo gấm màu vàng, vốn gã đã xuống xe từ nãy giờ nhưng nhìn thấy chiếc xe ngựa đưa đón mình còn chưa qua được thì không khỏi tức giận, sắc mặt trở nên hung ác.

- Cút ngay!

Nam tử trung niên khôi ngô giống như nhận được lệnh ra tay, gầm lên một tiếng rồi vung mạnh chiếc roi ngựa bằng da màu đen về phía lão nhân. Nhưng ngay lúc này, lão nhân già nua mệt mỏi trong mắt mọi người đột nhiên lao tới nam tử trung niên khôi ngô nhanh chuẩn như một con chim cắt, roi ngựa thô to màu đen tựa như một đám mây đen xẹt qua đầu lão. Mấy người thiếu niên kia vô cùng khiếp sợ, lão nhân già yếu kia toàn thân tản phát mùi máu nồng nặc, một quyền đấm vào sống mũi nam tử trung niên khôi ngô.

Ngay giây khắc gần tiếp xúc với sống mũi của nam tử khôi ngô trung niên, cả nắm đấm của lão nhân và khuôn mặt người nam tử bỗng nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng. "Rắc!", thân ảnh lão nhân nhanh chóng quay về đầu xe của mình, còn lỗ mũi của nam tử khôi ngô trung niên lại bị lệnh qua một bên, cả khuôn mặt cũng bị đánh lõm sâu vào, sau đó mang theo thần sắc kinh hãi và không thể tin được bay ngược ra sau, thê thảm rớt xuống đất.

Hai con ngựa già lão màu xám tro nhìn như đã mỏi mệt ngay lúc này cũng hí lên một tiếng trầm thấp, làm cho bốn con tuấn mã màu đỏ lúc nãy còn vênh váo tự đắc hoảng sợ, kinh hoàng kéo chiếc xe ngựa hoa lệ chạy ra ngoài như bị điên.

Người thiếu niên mặc áo gấm vàng khi nãy còn hung tợn lại giống như người mất hồn, sắc mặt tái nhợt.

~~o0 0o~~

* the hương vân: đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

Chương 5: Biên Man, Kim Chước và Thổ Bao

Người dịch: Nhất Tiếu

Biên dịch: Zeroman

~~o0 0o~~

Đơn giản, trực tiếp, tựa như một mũi tên đột nhiên bắn thẳng tới mặt nam tử trung niên.

Lão nhân mỏi mệt trong nháy mắt bộc phát khí thế kinh khủng làm cho phần lớn các thiếu niên mở to hai mắt nhìn, cũng ngay giây khắc đó, hình tượng lão nhân mỏi mệt trong mắt họ đã thay đổi hoàn toàn.

- Chỉ có lão Biên Man mới có thủ pháp và sát khí như vậy, một cao thủ như thế mà lại đi lái xe ngựa, mau chóng điều tra lai lịch người thiếu niên này.

Tại nơi ngàn chiếc xe ngựa đang tụ tập, có một trung niên tóc ngắn mặc trường sam ánh mắt như chim ưng đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa màu đen. Ngay lúc lão nhân mệt mỏi mà Lâm Tịch hay gọi là Lưu bá, vọt tới trước như một mũi tên bắn, hắn nói một câu như thế với hai đại hán bên cạnh.

Hai đại hán hắn nói chuyện cũng mặc một bộ trường sam giống thế, phần da thịt trần trụi ở bên ngoài có nước da màu đồng cổ đẹp mắt giống như dầu thực vật vậy, phản chiếu ánh mặt trời. Hai người này đứng thẳng, khí thế bất phàm, nhưng khi nghe người trung niên có ánh mắt như chim ưng này nói, hai người họ khẽ khom người, ánh mặt lộ vẻ tôn kính và nhún nhường, đồng thanh nói:

- Vâng, đại nhân.

- Khu vực cắm trại không cho phép làm ồn, cũng không được tranh đấu.

Ngay lúc này, Hạ Ngôn Băng nãy giờ vẫn không lên tiếng bỗng nhiên nói, sau khi nói xong hắn không để ý đến Lâm Tịch và lão nhân mỏi mệt, cũng không nhìn nam tử trung niên khôi ngô đang nằm dưới đất, máu chảy đầy mặt trông rất thê thảm kia, hắn ta cứ xách lồng đèn được thắp sáng bởi những con đom đóm bay ở bên trong, cất bước đi tới khu vực lều trại ở ven hồ.

Mấy người thiếu niên ở ven hồ nghị luận không thôi.

Trước lúc đánh không nói, đợi đánh xong lại nói như thế, vậy có khác gì là thiên vị?

- Không biết đối thủ lợi hại thì thôi đi, nhưng có người của học viện bên cạnh mà còn tỏ ra kiêu ngạo như thế. Hừ! Tự mình lấy tay đánh mình.

Trong số các thiếu niên ở ven hồ không thiếu người hiểu chuyện, ánh mắt họ khi nhìn qua tên thiếu niên mặc áo gấm màu vàng đã thêm vài phần khinh thường, nhưng khi nhìn sang Lâm Tịch thì lại thêm vẻ thú vị, cân nhắc.

Nhân vật chính của cuộc xung đột vừa rồi, lão nhân được Lâm Tịch gọi là Lưu bá vẫn mắt nhắm mắt mở, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lái xe đi tới rồi ngừng lại ngay trước tấm bia đá để Lâm Tịch bước xuống. Trước khi quay về khu vực dành cho xe ngựa, lão ta còn nhẹ giọng nói với Lâm Tịch:

- Nếu như ngươi không thể thi vào học viện, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi.

- Được rồi, Lưu bá.

Lâm Tịch nở nụ cười tươi rói. Hắn cũng không nhìn tên thiếu niên mặc áo gấm màu vàng ở bên cạnh, nhanh chân bước tới khu vực cắm trại bên dưới. Đối với hắn, cảnh tượng này thật tràn đầy sắc thái huyền ảo mê hoặc, giống như bản thân đang lạc vào hội trường diễn ra Quidditch World Cup vậy.

Thấy nụ cười thuần khiết của Lâm Tịch, lại nghĩ đến tính tình nho nhã lễ độ suốt đường đi, lão nhân càng lúc càng cảm thấy Lâm Tịch khả ái hơn những tên thiếu niên còn lại nhiều lắm. Nhưng thầm nghĩ rất có thể hành động hôm nay của mình sẽ tạo thành một số ảnh hưởng không tốt cho hắn, lão nhân hơi cau mày lại.

----

Lâm Tịch vừa đi vừa xem xét chung quanh.

Lều trại ở đây được làm từ một loại vải bông màu trắng, khoảng cách giữa hai lều khoảng năm sáu bước chân. Lúc này phần lớn các thiếu niên tới đây dự thi đều tụ tập ở khu vực sau tấm bia đá, không ít người lẳng lặng quan sát Lâm Tịch, trong đó rõ ràng có người câu nệ cẩn thận nên đã lui vào trong liều, cũng có vài người tụm năm tụm bảy đứng đằng trước lều trại của mình, rì rầm nói chuyện.

- Chán thật, đánh không đã gì hết, cứ tưởng được xem một trò vui.

Lâm Tịch vừa đi qua đống lửa thứ nhất đã nghe được một tên thiếu niên mặt tròn than thở.

- Không phải không đã mà do lão già kia quá lợi hại, tên nam tử trung niên đó tu luyện đến Bố Khí cảnh rồi, nhưng vẫn bị một quyền đánh bay, sợ rằng lão già kia ít nhất đã đạt đến Gia Trì cảnh.

Một người thiếu niên trời sinh có mái tóc nâu nhìn người thiếu niên mặt tròn nói.

- Là Biên Man sao?

Trong lúc Lâm Tịch tò mò quan sát hai người thiếu niên này, bỗng nhiên có mấy người đi tới cạnh hắn, lớn tiếng hỏi.

- Biên Man?

Lâm Tịch ngẩn người. Mấy người này có dáng người thon gầy, lưng hơi cong xuống, tóc ngắn, nhưng lại gây cho người ta cảm giác bọn họ vạm vỡ sắc bén vô cùng. Hơn nữa, tuổi tác của họ so với các thiếu niên còn lại lớn hơn không ít, trong đó còn có hai người mang theo trường đao màu đen.

- Xuất thân từ biên quân?

Thấy Lâm Tịch có vẻ không hiểu, một người trẻ tuổi thon gầy có một vết sẹo bên mày trái tựa như là thủ lĩnh của những người vừa tới hơi nhướng mày lên, hỏi tiếp một câu.

Lần này thì Lâm Tịch nghe rõ, lắc đầu:

- Không phải.

Vốn mấy người thanh niên vạm vỡ này khi tới đây còn tỏ vẻ thân cận, nhưng vừa nghe Lâm Tịch trả lời thì toàn bộ đồng loạt thay đổi sắc mặt. Một người thiếu niên có một hình săm đầu sói ở mu bàn tay nãy giờ vẫn không biến sắc lạnh nhạt nói:

- Ta đã nói là không phải rồi, nếu cũng như chúng ta thì sao có bộ dáng suy nhược như vậy?

- Đi.

Người trẻ tuổi đầu lĩnh cũng không để ý đến Lâm Tịch nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

- Ngươi không phải là Biên Man, rốt cuộc là Kim Chước hay Thổ Bao?

Một người thiếu niên mập mạp đi tới, nhìn Lâm Tịch còn đang bị những người khi nãy làm cho sững sờ lúng túng.

- Biên Man, Kim Chước, Thổ Bao là cái gì?

Lâm Tịch thấy người này không lớn hơn mình nhiều lắm, là một thiếu niên mập mạp thấp hơn mình nửa cái đầu, mặt có không ít tàn nhang. Quan sát một lúc, hắn hỏi ngược lại.

Thiếu niên mập mạp cao hứng, nhếch miệng cười nói:

- Ngay cả cái này cũng không biết, xem ra cũng là Thổ Bao giống ta...Đúng rồi, ta tên Mông Bạch, lăng Dương Quan hành tỉnh Nam Lâm.

- Ta tên Lâm Tịch, đến từ lăng Lộc Đông hành tỉnh Đông Lâm.

Lâm Tịch theo thói quen vươn tay phải định bắt tay, đợi đến lúc hắn nhớ đây không phải là lễ tiết ở thế giới này thì thiếu niên mập mạp lại cho rằng đây là lễ tiết chào hỏi ở lăng Lộc Đông, nên cũng cao hứng săn tay áo lên, lấy tay co kéo với Lâm Tịch một hồi.

- Ta biết hành tỉnh Đông Lâm ở phía đông đấy, nhưng chưa từng nghe nói đến lăng Lộc Đông.

Thiếu niên mập mạp tên Mông Bạch sau khi bắt tay với Lâm Tịch xong, đàng hoàng nói.

- Vậy là giỏi hơn ta rồi, nói thật ngay cả hành tỉnh Nam Lâm là gì ta cũng chưa từng nghe nói, ở phía nam sao?

Lâm Tịch nói.

- Ha ha.

Sau đó Lâm Tịch và Mông Bạch gần như không nhịn được bật cười cùng lúc.

- Rốt cuộc Biên Man, Kim Chước, Thổ Bao là cái gì?

Sau trận cười đó, Lâm Tịch cảm thấy thiếu niên mập mạp này rất hợp ý, hỏi.

- Đơn giản thôi, Biên Man chính là những người lập rất nhiều công trận ở trong biên quân hoặc là được những người có quyền đề cử trong biên quân đề cử lên; Kim Chước chính là con cháu quý tộc có tư cách tham gia nhập thí; Thổ Bao chính là địa phương đề cử lên, nếu như không phải là phú thương quyên tiền đầy đủ thì cũng là thổ tài chủ mua quyền đề cử, dù sao cũng là người không có bối cảnh gì.

Mông Bạch trả lời Lâm Tịch.

- Địa phương tiến cử...Thổ Bao? Có khác gì với Muggle sao?

Lâm Tịch nhất thời càng thấy thú vị hơn, cười cười nói với Mông Bạch:

- Ba cái tên này cũng không dễ nghe lắm.

- Dĩ nhiên là không dễ nghe, cũng do ba phương không hợp nhau nên mới gọi như thế.

Mông Bạch bĩu môi:

- Kim Chước và Thổ Bao đều cảm thấy biên quân dã man, biên quân lại nói Kim Chước và Thổ Bao là con nhà giàu không học không có tài cán gì, Kim Chước cảm thấy Thổ Bao là nhà quê một cục không có kiến thức, Thổ Bao thì luôn thấy Kim Chước tỏ vẻ thanh cao kiêu ngạo. Người thiếu niên tranh chấp với ngươi khi nãy có lẽ là một Kim Chước...đúng rồi, ngươi là Thổ Bao, nhưng sao lại một hộ vệ lợi hại như vậy?

Lâm Tịch suy nghĩ một chút:

- Ta chắc là Thổ Bao rồi, phụ mẫu ta chỉ có một cửa hàng thôi. Lưu bá không phải người nhà ta, hình như là một quan viên nào đó nhờ Lưu bá đưa ta tới đây.

- Vậy là Thổ Bao được đề cử rồi, chắc thiên phú của ngươi rất cao.

Mông Bạch nhất thời hô to lên, ngay lúc đó Lâm Tịch cảm thấy ánh mắt những người thiếu niên khác nhìn mình lại đổi khác.

- Thổ Bao được đề cử là gì?

Lâm Tịch thấp giọng nói, tựa như không muốn người khác chú ý tới mình quá.

- Có nghĩa là những quan viên địa phương có quyền đề cử nhìn trúng một Thổ Bao bình thường nên đề cử lên, chứ không phải dành cho con cháu của mình. Quyền đề cử rất khó có, hơn nữa dùng xong một lần rồi nếu muốn có nữa thì phải tích lũy nhiều công trận, hoặc có cống hiến gì đó.

Mông Bạch thấp giọng lẩm bẩm:

- Bình thường mọi người đều giành hết lợi về mình chứ không cho người khác, trừ phi là quan viên địa phương nhận ra một nhân tài có thiên phú đặc biệt nên mới đề cử lên, nếu như đúng là nhân tài thì những quan viên đó sau này sẽ nhận được rất nhiều khen ngợi.

- Lại một tên Thổ Bao được đề cử?

Ở một đống lửa đằng xa, một người thiếu niên tóc đen dài mặt lạnh như băng nhìn Lâm Tịch và Mông Bạch, thầm cười lạnh: " Ta cũng không tin thiên phú của ngươi lại cao hơn Văn Hiên Vũ ta."

- Ngươi đang ăn cái gì vậy?

Lúc này Lâm Tịch hơi im lặng, hắn toàn toàn không biết vì sao mình lại đi đến nơi này, về thiên phú gì gì đó thì hắn hoàn toàn không rõ nên nhất thời không biết nói gì, lại nhìn thấy Mông Bạch từ lúc tới chào hỏi mình nãy giờ vẫn luôn mồm nhai cái gì đấy, hắn bèn lấy đó ra hỏi.

- Bên kia có một Thổ Bao tới từ lăng Cẩm Châu, khô bò ở Cẩm Châu ngon lắm đấy, mặc dù hơi dai một chút.

Mông Bạch đưa tay chỉ về một hướng, Lâm Tịch nhìn theo thấy ở đó có một người thiếu niên đang gật đầu với mình, bộ dáng rất thành thật.

- Hay là chúng ta qua đó đi, ở bên đấy còn có mấy Thổ Bao khác, ta giới thiệu cho ngươi một chút, dù sao chúng ta không thể đứng mãi ở đây được.

Mông Bạch đề nghị, thuận tiện nói thêm một câu;

- Ngươi còn có thể lấy một chút khô bò.

....

- Ta tên Hướng Lâm, đến từ lăng Cẩm Châu hành tình Đại Thịnh.

- Ta tên Lý Khai Vân, lăng Kinh Hoa hành tỉnh Bắc Phủ.

- Trương Bình, lăng Thủy Long hành tỉnh Tiêu Tương.

Một phút đồng hồ sau, cũng là sáu mươi tức ở thế giới này, Lâm Tịch và bốn vị Thổ Bao khác ngồi ở trong liều, miệng nhai khô bò Hướng Lâm mang tử lăng Cẩm Châu tới.

Lý Khai Vân là một người thiếu niên có chút gầy yếu, đầu tóc gọn gàng; Trương Bình lớn tuổi nhất, trông rất chững chạc, theo như Mông Bạch nói thì có ít nhất một nửa tiệm thuốc ở hành tỉnh Tiêu Tương là gia sản của nhà người này.

- Lâm Tịch, ngươi muốn vào khoa nào ở học viện Thanh Loan nhất?

Sau khi hàn huyên mấy câu, Trương Bình chững chạc nhất trong bọn nhìn Lâm Tịch hỏi câu này.

Lâm Tịch nhất thời bị khô bò đang nhai trong miệng làm nghẹn, ho khan:

- Học viện Thanh Loan cũng phân khoa?


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT