watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Bách Thủ Di Biến

Cầm bầu rượu năm cân đã cạn quá nửa, Tuấn Luận dõi mắt nhíu ra dòng sông Dương Tử. Nỗi cô đơn muộn phiền cứ càng lúc càng dâng tràn trong tâm tưởng chàng Giờ đây Tuấn Luận cảm thấy mình thật trơ trọi và cô quạnh. Muốn dùng rượu để xua đi cảm giác cô quạnh đó, nhưng chàng càng uống cảng thấy mình trơ trọi và hiu quạnh hơn.
Tuấn Luận khẽ đọc hai câu trong bài phú “Hoàng Hạc Lâu”.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng xử nhân sầu.
(Giáng chiếu tìm bóng quê hương.
Khói sóng trên sông khiến người buồn).
Chàng dốc bầu rượu tu ừng ực cho đến khi trong bầu chẳng chồn giọt nào cả. Mặc dù đã uống cạn năm cân rượu nhưng Tuấn Luận chẳng vơi đi nỗi muộn phiền trong tâm tưởng mình, và rượu cũng chẳng làm chàng say để quên đi thân phận mà tạo hóa đã khoác lên hai vai Tuấn Luận.
Thả bầu rượu xuống dòng Dương tử. Những lượn sóng nhấp nhô vỗ vào ghềnh đá từ từ cuốn bầu rượu ra khơi. Nó bập bềnh trên sóng nước như thể đang nhảy múa, rồi từ từ trôi xa dần cho đến khi khuất hẳn trong tầm mắt của Tuấn Luận.
Có tiếng chân dừng trước lối vào gian thủy xá. Vẫn dõi nhất nhìn ra ngoài dòng Dương Tử, nhưng Tuấn Luận đã biết những bước chân kia là của những cao thủ dày dặn kinh nghiệm trên chốn võ lâm.
Chàng từ từ quay lại.
Đứng ngay ngoài thái hiên thủy xá là ba vị Lạt ma bên Tây Vực. Cả ba người đều vận y bào đỏ ối, đầu đội Kim mão, tay cầm Thiền trượng. Ba người đó định nhãn nhìn Tuấn Luận.
Người đứng giữa từ tốn ôm quyền xá rồi nói :
- Tam giới Lạt ma mạn phép hỏi thí chủ. Người đây có phải là Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận?
Chàng ôm quyền xá :
- Vãn sinh chính là Hạ Tuấn Luận. Còn ba vị cao tăng đây hẳn chính là Thiên Tăng, Nhân Tăng và Địa Tăng, ba vị tam giới tăng của Mật tông Tây Vực?
Thiên Tăng đứng giữa từ tốn nói :
- Danh bất hư truyền... Quả là không ngoa. Bần tăng chưa tự nói mà Hạ công tử đã biết...
Tuấn Luận ôm quyền :
- Đại sư quá khen. Hẳn ba vị đại sư đến Trung Nguyên để tìm tại hạ có điều chi chỉ giáo?
Địa Tăng đứng bên trái Thiên Tăng từ tốn nói :
- Chúng tăng từ Tây Vực đến Trung Nguyên tìm Hạ công tử không phải để chỉ giáo mà để liên kết.
Đôi chân mày của Tuấn Luận nhướng lên. Chàng hạ tay chắp sau lưng nhìn ba vị cao tăng Tây Vực từ tốn hỏi :
- Vãn bối không biết vãn bối có gì để ba vị thánh tăng tận Tây Vực đến Trung Nguyên để liên kết. Chuyện này nghe mà tại hạ không thể nào ngờ tới được.
Nhân Tăng giờ mới lên tiếng :
- Từ Trung Nguyên lan đến Tây Vực, Hạ công tử là người duy nhất dám đối đầu với Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận, đương kim Minh chủ võ lâm, thậm chí ngày rằm tới đây hai người sẽ giao thủ trên Kim Đỉnh sơn.
- Chuyện đó đúng là có thật đấy. Vậy chuyện đó có gì liên can đến ba vị đại sư mà khiến ba vị phải lặn lội từ Tây Vực đến Trung Nguyên không nệ hà đường xá xa xôi?
Thiên Tăng đáp lời Tuấn Luận :
- Tất cả thiên hạ đều biết chuyện công tử với Cửu Thiên Tuế đương kim Minh chủ. Mật tông Tây Vực cảm cái nghĩa khí của công tử mà phái chúng tăng đến Trung Nguyên liên kết với công tử chống lại Thiên Tuế.
Tuấn Luận cười mỉm. Chàng nhạt nhẽo hỏi ba vị cao tăng Tây Vực :
- Tại hạ vô cùng cảm kích thịnh tâm của Mặt Tông phái và ba vị Thánh tăng. Nhưng đây là chuyện của võ lâm Trung Nguyên, không liên can gì đến Mật tông Tây Vực. Tại hạ nói ra điều đó ba vị đã có thể rời Trung Nguyên được rồi.
Mặt của ba vị cao tăng Tây Vực sa sầm lại. Địa Tăng hỏi :
- Hạ công tử không cần đến sự hỗ trợ của Mật tông Tây Vực sao?
Tuấn Luận lắc đầu buông một câu thật lạnh lùng :
- Không.
Nhân Tăng cau mày :
- Hẳn công tử phải nhận biết, một mình công tử thì không thể nào đối phó với Thiên Tuế một khi lão có được chân nguyên của Thiên Ma cổ bảo.
- Tại hạ tự có cách đối phó không dám làm phiền đến tam giới đại sư.
Địa Tăng cau mày :
- Công tử ngại.
Tuấn Luận mỉm cười nói :
- Đại sư đã bắt đầu hiểu ý tại hạ rồi đó. Thật ra trên đời này chẳng có thứ gì giúp không bao giờ.
Thiên Tăng lườm Tuấn Luận :
- Hạ công tử đã nói thế rồi bần tăng chẳng còn gì quanh co nữa. Mà muốn nói thẳng vào vấn đề.
Tuấn Luận cười mỉm, khoanh tay thước ngực nhìn tam giới hòa thượng :
- Tại hạ xin được rửa tai để nghe tam giới đại sư chỉ giáo
Thiên Tăng nhìn thẳng vào mặt Tuấn Luận :
- Mật tông muốn liên kết với Hạ công tử giúp công tử đánh bại Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận, lão ấy cũng chính là Lương Trung Liệt Vô Địch Song Hoàn.
Tuấn Luận cướp lời Thiên Tăng :
- Điều đó vãn bối biết
Thiên Tăng nói tiếp :
- Một khi Hạ công tử thắng Thiên Tuế thì đương nhiên công tử sẽ trở thành võ lâm Minh chủ của Trung Nguyên.
Tuấn Luận gật đầu :
- Tại hạ cũng nghĩ đến điều đó.
Địa Tăng tiếp lời Thiên Tăng :
- Một vị Minh chủ như công tử đây, tuổi chưa đến ba mươi thì võ lâm chưa từng có bao giờ lịch sử võ lâm sẽ phải ghi lại kỳ tích độc nhất vô nhị này.
- Nếu tại hạ là Minh chủ.
Nhân Tăng nói :
- Hạ công tử sẽ là Minh chủ chỉ cần công tử liên kết với chúng tôi.
Tuấn Luận nghiêm giọng nói :
- Tại hạ sẽ liên kết với ba vị như thế nào?
Thiên Tăng nhìn Tuấn Luận nói :
- Công tử đồng ý liên kết với chúng tôi chứ?
- Ít nhất thì tại hạ cũng muốn được biết mình liên kết với các vị như thế nào mới được.
Thiên Tăng nhìn sang Địa Tăng và Nhân Tăng. Ba người đối đáp với nhau bằng thổ ngữ Mật tông nên Tuấn Luận chẳng thể nào hiểu được. Cả ba người đối đáp một lúc rồi cùng gật đầu, thống nhất với nhau.
Thiên Tăng nhìn lại Tuấn Luận. Lão lấy trong cái nải đeo sau lưng ra mười hai chiếc gương nhỏ bằng mười hai hạt Thập nhị thần châu bước vào thủy xá đặt xuống trước mặt Tuấn Luận.
Thiên Tăng nhìn Tuấn Luận nói :
- Đây là mười hai chiếc gương lưu ly, báu vật khắc chế huyền công của Thiên Tuế. Chỉ cần Hạ công tử đưa mười hai chiếc gương lưu ly này lên đỉnh đầu mười hai pho tượng Bồ Tát thì tự khắc sẽ thấy được công năng vô vi của chúng. Cho dù Thiên Tuế có luyện thành Huyền công trong Thiên Ma cổ bảo thì cũng chẳng thế nào phát huy được Huyền công đó. Với võ công của công tử thì đả bại Thiên Tuế như trở bàn tay nếu như không phát huy được Huyền công trong Thiên Ma cổ bảo.
Tuấn Luận nhìn mười hai chiếc gương lưu ly của tam giới hòa thượng rồi từ tốn nói :
- Tại hạ đả bại được Thiên Tuế rồi chuyện gì sẽ xảy ra?
Thiên Tăng ôm quyền nói :
- Chẳng hề có chuyện gì cả, sau khi hạ được Thiên Tuế rồi, chúng tăng sẽ đến phối hợp cùng Hạ công tử.
Tuấn Luận mỉm cười hỏi :
- Phối hợp làm gì?
Nhân Tăng nói :
- Tam giới hòa thượng sẽ chính thức suy tôn Hạ công tử lên chức vị Minh chủ Trung Nguyên thay thế Lương Trung Liệt.
Tuấn Luận cướp lời Nhân Tăng :
- Còn chư vị hòa thượng thì sẽ được gì?
- Chư tăng chỉ xin Hạ công tử cho lấy Thập nhị thần châu đưa về Tây Vực.
Tuấn Luận ôm quyền nói :
- Tại hạ có điều này muốn hỏi ba vị đại sư.
Thiên Tăng đáp lời chàng :
- Hạ công tử cứ nói :
- Mật tông Tây Vực sao lại cần Thập nhị thần châu như vậy? Thập nhị thần châu căn nguyên thuộc về Mật tông hay Trung thổ?
Dung diện của ba bị cao tăng thoạt sa sầm. Suy nghĩ một lúc Thiên Tăng mới nói :
- Thập nhị thần châu vốn của một vị Thánh tăng bên Thiên Trúc hộ tống qua Trung Nguyên. Vị Thánh tăng đó có ghé đến Tây Vực. Ơ... và...
Tuấn Luận khoát tay :
- Thôi được rồi. Đại sư không cần nói nữa, tại hạ đã hiểu rồi. Xét cho cùng thì Thập nhị thần châu thuộc về Trung thổ. Nhưng bí mật của nó thì hẳn chưa một ai biết, ngoại trừ võ công khắc trên Thập nhị thần châu, nó có thể thu nạp chân khí trong Thiên Ma cổ bảo.
- Cho đến bây giờ chỉ có vị thánh tăng kia mới biết được mà thôi những bí mật thần châu chắc chắn có liên quan rất lớn đến Mật tông.
Địa Tăng tiếp lời Nhân Tăng.
- Chính vì thế mà chúng tăng mới thân hành đến đây.
Tuấn Luận cúi xuống nhặt mười hai chiếc gương lưu ly. Chàng cầm cả mười hai chiếc gương lưu ly lên xem. Chúng trong suốt như những mảng thủy tinh, có thể phản chiếu cả ánh sáng nhật quang.
Tuấn Luận nhìn lại tam giới hòa thượng :
- Ba vị đại sư đến Trung Nguyên chuyện này xem như vô ích rồi. Tại hạ không có ý liên kết với ba vị đại sư đâu, mà ngược lại còn muốn ba vị quay về Tây Vực. Còn những thứ này ba vị đã đem đến đây tại hạ mạn phép gởi nó xuống dòng Dương Tử để chờ đợi người có duyên.
Thiên Tăng, Địa Tăng, Nhân Tăng hốt hoảng. Thiên Tăng quát :
- Hạ Tuấn Luận... ngươi...
Mặc cho Thiên Tăng nói, Tuấn Luận quẳng mạnh mười hai chiếc gương lưu ly xuống dòng Dương Tử.
Địa Tăng rít lên :
- Hạ công tử... Sao ngươi lại làm vậy?
- Bởi vì ba vị đại sư đã tìm sai người liên kết rồi. Cổ nhân nói sai một ly đi một dặm. Ba vị hẳn không ngờ Tuấn Luận lại là người của Cửu Thiên Tuế.
Thiên Tăng rít giọng :
- Ngươi phải chết để trả cho hành động này.
Lão cao tăng Tây Vực vừa nói vừa vận chuyển võ công Mật tông. Ngay lập tức tấm áo cà sa của lão như phình trướng lên chẳng khác nào quả bóng khổng lồ. Nhân Tăng, Địa Tăng cũng vừa vận công với Thiên Tăng Cả ba thoáng chốc đã biến thành những quả bóng căng phồng, rồi đồng hét lên một tiếng. Ba người chia làm ba hướng, lướt thân hình phì nộn lao thẳng đến Tuấn Luận.
Trước thế công phối hợp của ba vị cao thăng Tây Vực, Tuấn Luận điểm chân lướt lên cao ba bộ tránh né.
Ầm...
Thiên Tăng, Địa Tăng, Nhân Tăng chạm thẳng vào nhau. Dư kình do cú va chạm đó phát tán ra bốn phía chung quanh nhấc cả gian thủy xá lên cao năm trượng quẳng cả ra ngoài dòng Dương tử.
Cả ba không vì cú va chạm đó mà bị nội thương, mà còn liên kết lại như một quả núi bám theo Tuấn Luận. Vừa lướt lên cao ba trượng Tuấn Luận lộn ngược trở xuống. Song thủ của chàng vỗ thẳng đến ba vị cao tăng Tây Vực hai đạo Phách Không chưởng với chân thân nội lực.
Bóng Rồng và Hổ hiện ra ngay trong hai luồng khí kình của Tuấn Luận.
Ầm...
Hứng trọn lấy lai dạo khí kình mãnh liệt của Tuấn Luận, ba quả cầu vừa kết lại thì bật tung ra mỗi quả cầu bay về một hướng.
Tuấn Luận hạ thân chân nhẹ nhàng đáp xuống sàn gạch thủy xá giờ chỉ còn bốn cây cột xiêu vẹo.
Chân Tuấn Luận vừa chạm đất thì Thiên Tăng với tuyệt công Mật tông lại lao thẳng đến chàng. Quả cầu được chế tác bằng chính thể pháp của lão có thể phá vỡ tất cả chướng ngại vật mà nó lướt qua.
Tuấn Luận chờ cho quả cầu đó đến liền dụng đến Bách Thủ Di Biến. Đôi bản thủ của chàng như thể chạm nhẹ vào quả cầu, rồi chuyển hướng công kích của nó qua quả cầu Địa Tăng còn cách mình độ bốn mươi trượng.
Quả cầu Thiên Tăng không thể nào ngờ được thủ pháp thần kỳ quái gở của Tuấn Luận nên không thể nào kịp hóa giải tuyệt công Mật tông, một lần nữa Thiên Tăng và Địa Tăng lại chạm thẳng vào nhau.
Ầm...
Cả hai bắn dội ra hai phía.
Nhân Tâng cũng vừa lao đến Tuấn Luận thì gã cũng lại trở thành binh khí của chàng, công đến Thiên Tăng và Địa Tăng...
Ầm...
Ba quả cầu lăn lông lốc trên mặt đất.
Tuấn Luận thét một tiếng thật lớn. Lần này chàng dụng đến Kim Cang thần chỉ, tuyệt học của Tuệ Tỉnh đại sư đã truyền qua cho mình điểm thẳng đến ba quả cầu. Nếu Tuệ Tỉnh đại sư dụng Kim Cang thần chỉ chỉ có thể công một mục tiêu thì ngược lại với thủ pháp biến hóa thần kỳ thì chỉ pháp của Tuấn Luận điểm luôn một lúc vào ba mục tiêu.
Chát... chát... chát...
Tam giới hòa thượng vốn đã bị hao tổn chân nguyên sau những lần va chạm thẳng với nhau, nay hứng tiếp những đạo Kim Cang chỉ thì nội lực của họ chẳng thể nào giữ được cho các đại huyệt không bị tổn thương nên vừa trúng tiếp đạo chỉ Kim Cang của Tuấn Luận, họ chẳng khác nào những quả cầu bị đâm, nhanh chóng xẹp hơi, ngồi thừ trên mặt đất.
Tam giới hòa thượng sững sờ trước những chiêu công thần kỳ của Tuấn Luận, mà giờ đây sự sống và cái chết của họ do chính Tuấn Luận định đoạt.
Tuấn Luận ôm quyền :
- Ba vị có thể quay về Tây Vực. Cáo từ.
Tuấn Luận nói xong, quay bước thi triển Mê Tông bộ, vụt cái đã đạp trên sóng nước Dương Tử băng qua phía bờ bên kia, để mặc ba vị cao tăng Tây Vực ở lại trong cảm giác sững sờ.
Buông tiếng thở dài, Thiên Tăng đứng lên trước, rồi đến Địa Tăng và Nhân Tăng. Thiên Tăng nhìn Địa Tăng và Nhân Tăng từ tốn nói :
- Chúng ta không còn cơ hội đoạt Thập nhị thần châu.

Cảnh giới cao minh

Kim Đỉnh tự.
Tòa cổ tự đã tồn tại trên đỉnh Kim Đỉnh từ mấy trăm năm, nhưng không phải người nào cũng có thể lên được Kim Đỉnh sơn. Bởi bốn vách núi dựng đứng cao chót vót, mà tòa Kim Đỉnh tự thì được dựng ngay đỉnh Kim Đỉnh sơn.
Chỉ ngước nhìn lên Kim Đỉnh sơn thôi thì người ta cũng đã cảm thấy chao lòng bởi những vách đá thẳng đứng và như những vách thành kiên cố ngăn bước những ai muốn lên tiến đó.
Mặc dù biết khó mà đặt chân đến được Kim Đỉnh sơn, nhưng quần hùng võ lâm vẫn tụ về dưới chân ngọn Kim Đỉnh. Họ tụ về đây không phải muốn tranh đoạt Thập nhị thần châu, mà chờ đợi kết cục của cuộc phó hội giữa Hạ Tuấn Luận vã Cửu Thiên Tuế.
Ai có thể bỏ qua cuộc hội kiến giữa Tuấn Luận và Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế được chứ. Trong võ lâm, hai người ngang nhiên trở thành những bộ kỳ tài độc nhất vô nhị trên chốn võ lâm giang hồ. Chính vì lẽ đó mà người nào cũng muốn mình trở thành nhân chứng trong ngày giảo chứng võ công của Tuấn Luận và Cửu Thiên Tuế.
Mặc dù chưa đến ngày trăng rằm, nhưng quanh chân Kim Đỉnh đã lố nhố người võ lâm. Phàm võ lâm đã hoạt náo thì những cơ hội như thế này càng hoạt náo hơn nữa.
Tiếng tù và trỗi lên khi vầng trăng tròn xuất hiện, treo chênh chếch lưng chừng Kim Đỉnh sơn. Cùng với tiếng tù và đó, chiếc kiệu sơn son thếp vàng của Cửu Thiên Tuế do tám gã phu đại lực khiêng xuất hiện chậm rãi hướng về phía chân núi.
Theo sau chiếc kiệu là hai hàng cung nữ. Tất nhiên không thể thiếu được Sử Thứ Dân. Dung diện Thứ Dân khoát một vẻ mặt muộn phiền trông như thể người đang đưa đám.
Hai gã đại lực võ sĩ khiêng chiếc ngai Minh chủ đặt lên mảnh lụa gấm được hai ả cung nữ trải sẵn. Hàng cung nữ bước lên rắc hoa từ cửa liệu đến chiếc ngai sơn son thếp vàng. Ả khác thì vén rèm kiệu. Mọi việc cứ như được sắp xếp rất cẩn thận ai làm việc nấy chẳng có chút thừa thãi.
Mọi việc chuẩn bị xong, Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế mới từ trong kiệu bước ra. Lão chậm rãi bước lên những lớp hoa tươi do những nàng cung nữ rắc dài đến tận chiếc ngai.
Theo những bước chân của Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận, thì quần hùng đồng loạt xướng lên :
- Minh chủ vạn thọ vô cương... Minh chủ vạn thọ vô cương.
Trong tiếng tung hô kia cùng với sự sùng bái của quần hùng, nhưng mặt của Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận vẫn đăm đăm. Lão như đăm chiêu suy nghĩ mông lung. Chân vẫn rảo bước theo con đường rải hoa tươi Tiểu Thuận bước đến chiếc kiệu Minh chủ. Lão yên vị, đặt tay lên cằm. hướng mặt nhìn lên đỉnh Kim Đỉnh tự.
Một vầng mây trôi lờ lững che khuất vầng trăng đầy. Khi áng mây đó trôi qua thì Tuấn Luận xuất hiện. Trong bộ trường y nho sinh trắng toát trông chàng thật ung dung, tự tại và thư nhàn. Tất cả mọi cặp mắt của quần hùng đều hướng về Tuấn Luận.
Chàng tiến thẳng đến trước mặt Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận. Tuấn Luận ôm quyền xá :
- Vãn bối không đến trễ hẹn.
Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế nhìn chàng từ đầu đến chân. Lão khẽ gật đầu, từ tốn nói :
- Ngươi không đến trễ.
Mặc dù Cửu Thiên Tuế đã lấy giọng trầm ấm, nhưng khi cất lên giọng của lão bỗng trở nên eo éo, như thể không làm chủ được mình.
Tiểu Thuận nói :
- Ngươi đã chuẩn bị tất cả cho cuộc hội kiến này rồi chứ?
- Tất cả những gì cần làm thì vãn bối đã làm xong. Chỉ còn chờ đến thời khắc giảo chứng võ công với tôn giá mà thôi.
Buông một tiếng thở dài, Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế nói :
- Bổn tọa có một đề nghị với ngươi.
- Văn bối xin được nghe chỉ huấn của tôn giá.
Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế ve cằm, nhìn Tuấn Luận :
- Tuấn Luận... Thật ra bổn tọa rất cảm kích và phục ngươi. Bổn tọa muốn ngươi về cùng với bổn tọa.
Tuấn Luận ôm quyền, mỉm cười, lắc đầu nói :
- Vãn bối vô cùng cảm kích trước lời giáo huấn này của tôn giá nhưng không thể chấp nhận được. Chuyện phải đến giữa tôn giá và vãn bối đã được ông trời sắp đặt rồi, không thể nào cưỡng lại được, không thể nào thay đổi lại được ư?
Tuấn Luận gật đầu :
- Cho dù Thiên Tuế có đổi Thập nhị thần châu với vãn bối để vãn bối trở thành thộc hạ của tôn giả cũng không được.
Buông một tiếng thở dài, Tiểu Thuận lắc đầu nói :
- Đã là sự sấp xếp của tạo hóa thì bổn tọa phản chấp nhận thôi Không thể nào cãi lại được.
Buông một tiếng thở dài, Cửu Thiên Tuế nói :
- Ngươi chết. bổn tọa rất đau lòng, nhưng nếu bổn tọa chết ngươi có đau lòng không?
Tuấn Luận im lặng một lúc rồi gật đầu.
Chàng cúi mặt nhìn xuống, mãi một lúc sau mới lên tiếng :
- Mong rằng cõi chết của vãn bối không làm tôn giá đau lòng.
- Sao không đau được?
- Vì sao...
- Bổn tọa mất đi... Mất đi một đối thủ ngang tài ngang sức.
Tiểu Thuận cười khẩy một tràng rồi hỏi ngược lại Tuấn Luận :
- Hạ được bổn tọa là mục đích của Thượng Quan Nghi muốn ngươi làm, có gì mà ngươi đau lòng chứ?
- Vãn bối cũng giống như tôn giá.
Tiểu Thuận ve cằm gật đầu.
- Xem ra bổn tọa và ngươi cùng một ý nghĩ, cùng một tâm tưởng. Bổn tọa không ngờ được điệu đó đó.
Tuấn Luận mỉm cười :
- Nghe tôn giá nói câu này cho dù Tuấn Luận có phải chết dưới tay tôn giá cũng chẳng một phút hối tiếc vã hối hận.
Chàng nhìn Tiểu Thuận bằng ánh mắt trìu cảm rồi hỏi :
- Tôn giá có vui không, sau khi đã tìm được Sử công tử.
- Y rất tốt, nhưng giữa bổn tọa và y vẫn có một khoảng cách vời vợi không sao khỏa lấp được.
- Đó là sự xa cách. Thế nào Sử huynh cũng sẽ quen với những gì thuộc về y.
Tiểu Thuận cau mày buông một câu bằng chất giọng thật lạnh lùng :
- Bổn tọa thấy người còn gần gũi hơn Sử Thứ Dân đó.
- Vì vãn bối và tôn giá cùng một ý chí, ý nghĩ và cả mục đích để tồn tại. Sự tồn tại tương đối kháng một mất một còn. Người này còn phải tiễn người kia đi và ngược lại. Chính điều đó làm ra sự nối tiếc nơi vãn bối và tôn giá.
Tiểu Thuốn Cửu Thiên Tuế nhạt nhẽo hỏi :
- Bổn tọa đi hay ngươi đi?
Tuấn Luận chỉ vầng trăng đầy đang từ từ dâng lên cao :
- Vầng trăng kia sẽ chứng minh cho võ lâm biết ai là người phải ra đi.
Cửu Thiên Tuế gật đầu :
- Một ý hay. Ta đi hay ngươi đi thì cũng chỉ có vầng trăng kia biết mà thôi
Cửu Thiên Tuế dời thần nhãn nhìn lên vầng trăng đầy :
- Trăng đã gần đến thời điểm bổn tọa tiễn ngươi đi, hoặc ngươi tiễn bổn tọa.
Nhìn lại Tuấn Luận, Cửu Thiên Tuế bùi ngùi nói :
- Biết bao giờ bổn tọa và ngươi mới có dịp gặp lại?
- Có duyên thì sẽ gặp.
Tuấn Luận nói xong lùi lại một bộ. Chàng nhìn Cửu Thiên Tuế nghiêm trọng nói :
- Tôn giá là bậc trưởng tôn của Tuấn Luận. Tôn giá từng đánh ngang với ân sư Thượng Quan Nghi... Vãn bối xin được kính người ba lạy trước khi bước vào cuộc giảo chứng có kẻ đi người ở.
Nghe Tuấn Luận thốt ra câu nói này, thần nhãn của Cửu Thiên Tuế sáng quắc lên. Gã bật đứng lên nhưng rồi lại từ từ ngồi xuống.
Hai người đối nhãn nhìn nhau.
Cửu Thiên Tuế ve cằm nói :
- Hạ công tử không sợ Thượng Quan Nghi ân sư của ngươi buồn khi ngươi hành đại lễ với bổn tọa à?
- Không.
Cửu Thiên Tuế nghiêm giọng nói :
- Bổn tọa và ân sư Thượng Quan Nghi của ngươi cùng xuất thân từ Vô Vi phái, nhưng sau khi Thượng Quan Nghi chấp chức Chưởng môn Vô Vi, Vô Vi phái đã đuổi ta khỏi sư môn.
- Tôn giá có tội thì phải đuổi.
Mặt Cửu Thiên Tuế biến sắc :
- Ngươi...
- Nếu không đuổi tôn giá khỏi sư môn, thì đại họa sẽ còn lớn hơn nữa. Nhưng vãn bối thiết nghĩ ân sư không buồn.
- Tại sao không buồn?
- Bởi người đã dạy cho vãn bối những điều tiếng đạo, trọng nghĩa của cõi nhân sinh này.
- Thượng Quan Nghi dạy ngươi ư?
Tuấn Luận gật đầu :
- Ân sư dạy vãn bối vì không muốn vãn bối bước theo lối mòn của vị sư đệ Lương Trung Liệt.
Câu nói này như một mũi dao vô hình đâm thấu vào tim Tiểu Thuận khiến trán lão toát mồ hôi lạnh.
- Con đường của bổn tọa không đúng sao?
- Không đúng. Con đường của tôn giá có tất cả mọi thứ mà kẻ tầm thường đều muốn. Danh, quyền, ngân lượng, tất cả những thứ thấp hèn của kẻ tầm thường tôn giá đều có được, nhưng những thứ cao minh của những bậc thánh nhân thì vĩnh viễn tôn giá chẳng bao giờ có được. Chính vì lẽ đó mà trở thành kẻ cô độc. Dù sao tôn giá vẫn còn sự may mắn hơn người.
Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận từ từ quỳ xuống :
- Vãn bối thành kính bái tôn giá.
Chàng kính cẩn hành lễ, vừa khấn thầm:
“Lạy thứ nhất thầy mẹ bái cha. Lạy thứ hai Tiểu Cẩu Tử bái thân phụ, mong người miễn cho Tiểu Cẩu Tử chữ bất hiếu. Lạy thứ ba, Tiểu Cẩu Tử xin được thay cha đền lại những oan nợ mà cha đã tao ra”.
Trong khi Tuấn Luận hành đại lễ thì quần hùng đồng loạt xướng lên trong sự phấn khích tột cùng.
- Minh chủ vạn thọ vô cương.
- Minh chủ vạn thọ vô cương
- Minh chủ vạn thọ vô cương.
Tuấn Luận hành xong ba đại lễ trước Cửu Thiên Tuế rồi từ từ đứng lên.
Cửu Thiên Tuế nhìn chàng :
- Ngươi có cần bổn tọa hành lễ lại không?
Tim Tuấn Luận nhói đau như thể vừa có một nhát kiếm khủng khiếp xé toát cả thể pháp xuy qua quả tim đang đập thổn thức.
Tuấn Luận lắc đầu :
- Không.
Chàng chỉ lên vầng trăng đã đến thiên đỉnh ngọn Kim Đỉnh sơn :
- Tôn giá... Thời khắc đã đến.
- Thời khắc đã đến
Hai người nói dứt câu, đồng loạt thi triển khinh thuật siêu phàm lướt lên trên ngôi cổ tự Kim Đỉnh. Vách Kim Đỉnh sơn dựng đứng, leo lên đã khó rồi, nhưng Tuấn Luận và Cửu Thiên Tuế như thế chạy trên vách đá đó mà không có một chút khó khăn gì.
Hai người thi triển thành công thần kỳ khiến cho quần hùng thị nhãn phải tròn mắt ngơ ngẩn nhìn.
Bọn võ phu của phủ Thiên Tuế xướng lên lớn hơn như thể muốn báo cho mọi người biết thần uy vô địch bất diệt của chủ nhân.
- Minh chủ uy vũ.
- Lão Thiên Tuế uy vũ.
- Lão Thiên Tuế vạn thọ vô cương.
Thân pháp của Tuấn Luận và Cửu Thiên Tuế với khinh công bất phàm chàng mấy chốc đã mất hút trong tầm mắt của quần hùng.
Cả hai cùng hạ thân xuống trước khoảng sân trống trải đá hoa cương trước ngôi mộ Kim Đỉnh. Ngôi cổ tự Kim Đỉnh sơn không nguy nga hùng vĩ như tòa Thiếu Lâm tự, nó chỉ vẻn vẹn chiếm một khoảng đất chỉ non mười trượng vuông. Chung quanh không có vách, mà chỉ có mười hai cậy cột đá sừng sững chạm khắc tứ linh. Mười hai cây cột đá đó như thể đang đỡ lấy mười hai pho tượng bồ tát đứng trong mọi tư thế, với vẻ mặt trầm trầm, hướng vào cảnh giới hư vô huyền ảo.
Tuấn Luận và Cửu Thuê Tuế đồng loạt lướt vào trong Kim Đỉnh tự. Chân vừa chạm đến mặt gạch đá hoa, Cửu Thiên Tuế vung mạnh hữu thủ. Thập nhị thần châu tử trong tay lão thoát ra chia thành mười hai hướng và lấp luôn vào đúng chỗ của chúng. Đó là những hốc cây vừa vặn được khoét trên tam tinh những pho tượng Bồ Tát.
Ánh hào quang rực rỡ từ những hạt Dạ Minh châu chiếu thẳng xuống giữa tâm ngôi Kim Đỉnh tự. Chiếc tráp ngọc thì Cửu Thiên Tuế đặt ngay vào đúng chỗ trũng, nơi hội tụ những luồng hào quang của Thập nhị thần châu.
Hành động của Cửu Thiên Tuế khiến Tuấn Luận không khỏi ngạc nhiên. Chàng định lên tiếng hỏi thì Cửu Thiên Tuế đã nói trước :
- Bổn tọa làm theo lời hứa với ngươi.
Tuấn Luận không khỏi xúc động trước hành động của Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế.
Lão ve cằm :
- Tuấn Luận đỡ chiêu.
Cùng với lời nói đó, Cửu Thiên Tuế phát động đôi ma hoãn một thời đã làm thành danh tự vô định thiên hoàn của lão.
Chiếc Ma hoàn thứ nhất cắt một đường vòng cung chém xả đến yết hầu Tuấn Luận. Lão vừa phóng Ma hoàn vừa nói :
- Nếu ngươi nhân nhượng bổn tọa thì Thập nhị thần châu sẽ quay về Thiên Ma cổ bảo... Lúc đó ngươi có ân hận cũng đã muộn.
- Vãn bối không nhân nhượng.
Tuấn Luận vừa nói vừa dụng Bách Thủ Di Biến chụp lấy chiếc Ma hoàn, cổ tay chàng khẽ vuốt lưỡi Ma hoàn, lập tức nó chuyển hướng nhắm ngay vào lưỡi Ma hoàn thứ hai đang lướt đến.
Chát...
Đôi Ma hoàn chạm thẳng vào nhau, bật về hai hướng, nhưng rồi chúng nhanh chóng hội tụ lại vào hai bàn tay của Thiên Tuế.
- Bách Thủ Di Biến của ngươi đúng là tuyệt công của Vô Vi phái mà bổn tọa đã từng ao ước luyện thành.
- Đó là sở học của ân sư đã tận tâm truyền cho vãn bối.
- Hay lắm. Còn đây là tuyệt thức Vô Địch Sát Hoàn của bổn tọa kỳ vọng ngươi đỡ được.
Lão vừa nói vừa vận công xoay tít đôi Ma hoàn trên hai đầu ngón tay. Cửu Thiên Tuế hất mạnh đôi Ma hoàn kia về phía Tuấn Luận, đồng thời chấp bản thủ lại với nhau.
Một đạo xoáy kình từ đôi bản thủ của lão cuốn ra, trong khi cặp Ma hoàn xoay tít quyện tròn lấy nhau, chỉ còn thấy ánh vàng chói của chúng thôi.
Rét...
Tuấn Luận vừa toan chụp đến chiếc Ma hoàn lướt đến mình thì lưỡi thứ hai bất ngờ ập tới trước nhanh không thể tưởng. Tuấn Luận bỏ ngay ý định đó, ngã người ra sau. Lưỡi Ma hoàn lướt sát ngay trên ngực chàng.
Lưỡi kia vừa công hụt thì lưỡi nọ lại đến nhanh hơn chớp mắt cắt một đường ngang chực lia đứt thủ cấp Tuấn Luận. Lăn người một vòng, thủ pháp dựng đứng.
Bóng ảnh rồng xuất hiện vỗ tới chiếc Ma hoàn sát thủ đó.
Ầm...
Lực kình lia trảo của Tuấn Luận đẩy bật chiếc Ma hoàn về sau thì luồng xoáy kình đã chụp đến thể pháp Tuấn Luận. Chàng bị cuốn ngay vào vòng xoáy kình đó mà không làm chủ được bản thân mình.
Tuấn Luận khi rơi vào vùng xoáy kình của Cửu Thiên Tuế không thể làm chủ được mình nữa thì đôi Ma hoàn kia lại chụp đến tợ một lưỡi kéo chia làm hai hướng, công thẳng đến chàng.
Trong vòng xoáy kình như thể bị trói cả tứ chi, Tuấn Luận không thể nào có phản ứng linh hoạt để chống lại cặp Ma hoàn chết người. Chàng đoán chắc đôi Ma hoàn kia sẽ cắt tiện ngang thể pháp mình, nhưng quả là lạ lùng, đôi Ma hoàn chỉ lướt qua tiện lấy hai chéo áo Tuấn Luận rồi quay về tay Cửu Thiên Tuế.
Cặp Ma hoàn vừa đáp xuống lòng bàn tay Thiên Tuế Tiểu Thuận thì vòng xoáy kình cũng tự tan biến mất. Tuấn Luận sững sờ nhìn lão :
- Tôn giá...
Thiên Tuế Tiểu Thuận ngửa mặt cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói :
- Tuấn Luận... Bây giờ ai là người đứng nhứt trong Bách Điển tàng thư?
Tuấn Luận gượng nói :
- Đôi Ma hoàn của tôn giá.
- Ai có thể dụng được Ma hoàn như bổn tọa?
- Chỉ có mỗi một người duy nhất đó là Lương Trung Liệt tôn giá thôi.
Nghe chàng thốt câu này Cửu Thiên Tuế đắc ý vô cùng. Lão ngửa mặt cười vang dội. Tiếng cười của lão những tưởng làm rung chuyển cả ngọn Kim Đỉnh sơn. Tiếng cười của lão lan xuống tận chân núi Kim Đỉnh.
Nghe tiếng cười của Thiên Tuế, bọn võ sĩ phủ Thiên Tuế đồng loạt quì xuống xướng lên :
- Thiên Tuế vạn thọ vô cương...
- Thiên Tuế vạn thọ vô cương...
Trong quần hùng, kẻ đau lòng nhất chính là Sử Thứ Dân. Nỗi đau dâng tràn huyết mạch. Gã không kìm chế được nữa, lao đến vách đá Kim Đỉnh sơn đưa tay lên trời gào thét :
- Lão đã giết con lão rồi. Lão đã giết con lão rồi.
Trên Kim Đỉnh tự, Cửu Thiên Tuế cắt ngang tràng tiếu ngạo, nhìn Tuấn Luận nói :
- Tuấn Luận... Chiêu vừa rồi do ta lắp Thập nhị Thần chần mà hấp thụ chân ngươn trong Thiên Ma cổ bảo chế tác thành. Chiêu thức đó bổn tọa chỉ dùng để đối phó với Thượng Quan Nghi. Cuối cùng bổn tọa đã thắng Thượng Quan Nghi qua con...
Lão ngửa mặt cười tiếp.
Tuấn Luận căng thẳng nhìn lão :
- Tôn giá đã thắng. Vậy kẻ đi là Tuấn Luận.
Cửu Thiên Tuế thét lên :
- Không... Kẻ đi phải là bổn tọa... Kẻ ra đi phải là bổn tọa. Ta đã có tất cả những thứ tầm thường thì ra phải đi tìm thứ cao minh. Nhưng trước hết ta phải tìm Thượng Quan Nghi để nói với y rằng Lương Trung Liệt đã thắng Bách Thủ Di Biến.
Thiên Tuế nói dứt câu tự trở song thủ vỗ vào ngực mình :
Bình...
Lão vẫn đứng sững, chân giang rộng tay ôm ngực, mắt nhìn Tuấn Luận.
Sững sờ không thể nào nghĩ được Thiên Tuế lại lâm như vậy, Tuấn Luận như thể bị trời trồng. Mãi một lúc chàng mới nhào đến đỡ lấy Cửu Thiên Tuế.
- Phụ thân.
Cửu Thiên Tuế mỉm cười nhìn Tuấn Luận :
- Tuấn Luận. Phụ thân từ lâu muốn nghe câu nói này... Muốn nghe câu nói này.
Tuấn Luận ôm lấy Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế :
- Cha... sao cha lại làm vậy?... Người ra đi phải chính là Tuấn Luận. Chúng ta đã giao ước với nhau rồi, kẻ bại phải ra đi... Mà người bại chính là con.
Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế lắc đầu :
- Không... Kẻ bại chính là cha.
Tuấn Luận bật khóc, ôm chặt lấy thể pháp của Thiên Tuế. Lão lấy hơi thật sâu gượng nói :
- Con đã thắng cha trước khi cuộc giao đấu này diễn ra. Đúng. Cha đã có được tất cả mọi thứ tầm thường trong cõi đời này nhưng không bao giờ cha có được những thứ cao minh, thánh thiện cho dù cha có phải bỏ cả đời để đi tìm. Chỉ có cái chết như thế này cha mới có được thứ cao minh mà con nói.
Thiên Tuế bấu lấy vai Tuấn Luận :
- Thứ cao minh đó chính là con.
Lão nhoẻn miệng cười thật tươi, rồi cố giở ngực áo Tuấn Luận. Đóa hoa huệ hình xăm trên ngực chàng đập vào mắt Cửu Thiên Tuế. Lão cười :
- Ta đã đi tìm nó... Đóa hoa huệ... Tuấn Luận... Chính con là báu vật cao minh mà cha đi tìm.
Nói dứt câu Thiên Tuế dựa đầu vào vai Tuấn Luận từ từ trút hơi thở sau cùng. Ôm chặt lấy thi thể Cửu Thiên Tuế, Tuấn Luận gào lên :
Chàng gục đầu xuống ngực Thiên Tuế mà nước mắt trào ra ướt đẫm ngực áo trường bào của lão.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT