U hồn cốc tịnh không tao nan
Đoạn ưng nhai quần hùng đoạt bảo
Nguyên người mới đến là Tần Sơn Bảo, hắn hai tay chống nạnh, phát ra một tràng cười dài, giống như tiếng của chim kiêu (1): "Ha ha..., Triệu đại ca định độc chiếm bảo tàng trong bí họa, không chừa cho người huynh đệ này một phần hay sao?"
Triệu Chấn Vũ cả kinh "Mẹ nó! Lão quái vật này cũng đến đây nữa!" Trong võ lâm, hắn chỉ uý kị duy nhất Tần Sơn Bảo đôi ba phần bởi vì Tần Sơn Bảo tập luyện Hắc Sa Chưởng có thể chống lại Thất Huyệt Truy Hồn Đinh của hắn. Khi loại chưởng này phát ra thì hắc sa độc khí có khả năng đả thương đối thủ trong vòng ba thước, vả lại còn có một thanh Cửu Tiết Tiêu được tinh chế bằng thép nguyên chất chẳng sợ bảo đao lợi kiếm, vô cùng lợi hại. Hắn nhìn cương tiên lấp lánh nơi hông của Tần Sơn Bảo, cười nói: "Nguyên lai là Tần hiền đệ. Đệ nói đùa rồi, nếu hiền đệ đã đến đây thì tất nhiên huynh đệ chúng ta sẽ mỗi người một nửa. Bất quá hiện tại bí họa vẫn chưa nằm trong tay, làm sao biết được bảo tàng nằm ở đâu?"
Tống Phúc bước ra phía trước thi lễ nói: "Tần lão tiền bối..."
"Phì! Ngươi mù à!" Tần Sơn Bảo chửi: "Tần mỗ ta già rồi sao?"
Tần Sơn Bảo hơn Tống Phúc hai tuổi, chỉ bởi vì thấy Triệu Chấn Vũ kêu Tần Sơn Bảo là hiền đệ nên Tống Phúc nhất thời chẳng biết xưng hô thế nào cho tiện nên gọi đại là lão tiền bối, nào hay lại phạm vào điều uý kỵ của Tần Sơn Bảo, hắn tối kị người ta nói mình lớn tuổi. Tống Phúc vội vàng chữa lại: "Tần anh hùng, xin người chỉ điểm cho làm thế nào để bắt gã hòa thượng khai khẩu mà giao bí họa ra?" Hắn biết Tần Sơn Bảo không thích khách sáo nên hỏi thẳng vấn đề.
Tần Sơn Bảo khẽ cười, tay chỉ vào thi thể của Ấn Thiện, Ấn Pháp đại sư ở cách đó không xa, nói: "Ngươi chẳng có biện pháp gì với hai thi thể này à?"
Tống Phúc lập tức tỉnh ngộ. Hắn xoay người sang Tịnh Không rồi nói: "Tiểu hòa thượng, nếu ngươi không chịu giao bí họa ra, ta sẽ sai người chặt pháp thể của hai vị đại sư thành từng mảnh cho lang sói thưởng thức!" Hắn vẫy tay về bọn Thanh Ưng tặc tử, lập tức có vài tên vác đao chạy đến bên cạnh thi thể của hai vị đại sư.
Khuôn mặt của Tịnh Không trở nên xám xịt, mở miệng nói: "Đừng động thủ! Ta nhất định sẽ giao bí họa ra."
"Bức họa giấu ở đâu?" Triệu Chấn Vũ quát hỏi.
"Ngay tại đường chắp vá tại vai áo trong của ta." Tịnh Không cúi đầu xuống.
Triệu Chấn Vũ kéo Thiên Võng xuống, xé áo của Tịnh Không ra, xé luôn cả nội y ra, tìm thấy bức họa đúng là nằm ngay đường chắp vá ở ngay vai. Tần Sơn Bảo, Tống Phúc vội vây quanh, ba cặp mắt tham lam dán vào bí họa. Dẫu sao Triệu Chấn Vũ cũng thấy nhiều biết rộng, nhận ra được vài chữ Phạn văn, hắn chỉ vào một chữ Phạn văn trên bức họa: "Kim! Kim! Quả đúng là tàng kim đồ đây rồi!"
Tần Sơn Bảo ngầm vận công lực, hữu chưởng dần dần chuyển sang màu đen, phát ra một cổ sát khí.
"Ngươi định làm gì?" Triệu Chấn Vũ hỏi. Hắn nghi ngờ Tần Sơn Bảo sẽ cướp lấy bức họa nên vội chụp lấy bức họa, thoáng một cái đã nhảy người qua một bên.
Tần Sơn Bảo cười lạnh, đột nhiên một chưởng đánh vào bối tâm của Tịnh Không. "Ôi!" Tịnh Không thét lên đau đớn, ngã ra ngoài vài trượng, té cạnh thi thể của Ấn Thiện và Ấn Pháp. Hắn thu chưởng lại để xóa bỏ sự kinh nghi bất định của Triệu Chấn Vũ và Tống Phúc rồi nói: "Chúng ta có nên lưu lại một nhân chứng sống để biết được bí mật của bức họa không?"
Tống Phúcđang định trả lời thì đã nghe Triệu Chấn Vũ lạnh lùng quát: "Là ai? Mau ra đây cho ta!"
"Triệu tráng sĩ hà tất động nộ như vậy!" Một người đột ngột nhảy vọt ra từ trong góc tối của thạch nhai. Tống Phúc nhìn qua, người nọ là đại nội thị vệ La Hán Trùng.
Triệu Chấn Vũ không nhận ra La Hán Trùng, thấy người này có thể lẻn vào U Hồn Cốc mà thoát được tai mắt của mình thì nhận định quyết không phải là hạng bình thường, bèn vận túc trung khí, hỏi: "Ngươi là ai?"
La Hán Trùng không lộ thanh sắc, cười nói: "Tại hạ là Phó thống lĩnh đại nội thị vệ La hán Trùng. Nếu Triệu tráng sĩ chịu giao bí họa cho ta, ta sẽ bỏ qua án cũ và trọng thưởng cho."
"Cút con mẹ mày đi!" Triệu Chấn Vũ quát " Bức họa trong tay lão tử sao phải giao cho ngươi ư? Đừng mơ mộng hão huyền, lão tử tội đã nhiều, có thêm tội đoạt bảo thì cũng chẳng sao đâu!"
La Hán Trùng nguyên định lợi dụng Thanh Ưng Bang tìm bí họa thay cho gã, nào ngờ gặp phải tên vong mệnh chi đồ Triệu Chấn Vũ này, Hắn phát cáu lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Triệu Chấn Vũ, nói thật cho ngươi biết, võ lâm quần hùng đang tiến sơn, dưới núi thì có lực lượng quan binh đón Thanh Ưng Bang các ngươi. Nếu ngươi không cùng ta hợp tác thì dù cho có đoạt được bí họa đi nữa thì cũng đừng mong rời khỏi Tuyết Phong sơn một bước."
"Họ La kia, đây không phải là Đại nội điện mà ta phải theo lời ngươi. Triệu gia gia tự có biện pháp rời núi, không cần ngươi phải nhọc tâm!"
La Hán Trùng đưa ngón tay út bên tay phải kề vào miệng thổi một cái. Chợt nghe "Xoạt! Xoạt! Xoạt!", một vài sợi dây thừng từ trên đỉnh thòng xuống, Hồ Trạch dẫn theo mười tên thị vệ "bay" vào U Hồn Cốc.
Triệu Chấn Vũ phất tay, hơn hai mươi tên Thanh Ưng tặc tử nhất tề bạt đao.
Trong U Hồn Cốc, gươm đã tuốt vỏ, nỏ đã giương dây, thật hết sức căng thẳng.
La Hán Trùng nháy mắt ra hiệu cho Tần Sơn Bảo. Tần Sơn Bảo vốn được hắn mời đến là để đối phó với Tiếu Trường Đình, nào dè lại vô tình gặp Triệu Chấn Vũ ở U Hồn Cốc này. Hắn nháy mắt ra hiệu cho Tần Sơn Bảo thay gã đấu trận đầu. Nào ngờ Tần Sơn Bảo lại xảo quyệt hơn, cặp mắt hắn đảo qua đảo lại liên tục, bước lên trước một bước, nói với Triệu Chấn Vũ:
"Ta đưa ra một đề nghị công bình như vầy, song phương chúng ta đều muốn được bức họa này, không ai nhượng ai, vậy chúng ta cứ theo quy cũ giang hồ tỉ võ định đoạt. Bức họa đưa cho ta giữ, kẻ thắng sẽ được nhận bức họa."
"Ngươi..." La Hán Trùng trừng mắt nhìn hắn.
Tần Sơn Bảo chẳng lí chi đến hắn, nhìn Triệu Chấn Vũ: "Ý huynh như thế nào?"
Triệu Chấn Vũ tâm trung minh bạch, nếu như không đáp ứng, Tần Sơn Bảo tất sẽ tương trợ cho bọn thị vệ, hắn chắc chắn sẽ bị thiệt thòi không ít. Hắn cắn chặt răng, giao bí họa cho Tần Sơn Bảo: "Đồng ý. Bất quá ngươi là người trung gian thì phải chủ trì công đạo."
"Tất nhiên rồi." Tần Sơn Bảo chụp lấy bức họa rồi dạt sang bên cạnh, chẳng cần biết La hán Trùng có đồng ý hay không, cao giọng hô: "Cuộc tỉ võ bắt đầu!"
La Hán Trùng vẫn chưa kịp nói gì thì Triệu Chấn Vũ đã vọt người tới trước mặt, đao nhắm vào đầu hắn mà bổ xuống. Chỉ thấy thân hình La Hán Trùng khẽ nhích động, kiếm xuất ra khỏi vỏ, ra chiêu "Bát thảo tầm xà" đâm vào nách của Triệu Chấn Vũ. Chiêu này của Triệu Chấn Vũ thật ra chỉ là hư chiêu, đao phong lập tức nhanh chóng chuyển đổi ngay về lưỡi kiếm hòng chặt đứt nó để tốc chiến quyết chiến với La Hán Trùng, không cho Tần Sơn Bảo đứng ngoài làm ngư ông thủ lợi.
La Hán Trùng biết Nhạn Linh Đao của Triệu Chấn Vũ là một thanh bảo đao nên đã sớm đề phòng, vì vậy chiêu kiếm vừa rồi cũng chỉ là hư chiêu. Lúc này thấy Triệu Chấn Vũ biến đổi chiêu thức để chém đứt kiếm của mình thì bèn thu kiếm lại, ra chiêu phản công. Hắn sử chiêu "Ngọc đái vi yêu", kiếm đâm chênh chếch về eo của hắn. Triệu Chấn Vũ lập tức bị đảo ngược tình thế, phải ở vào thế bị động. La Hán Trùng một chiêu đắc thế bèn sử một hơi ba kiếm uy hiếp các yếu huyệt của Triệu Chấn Vũ. Triệu Chấn Vũ ra sức chiết giải ba chiêu, chợt phát hiện ra kẽ hở bèn cười một tràng dài, đao pháp đột biến, ba mươi sáu chiêu "Phong ma đao" được xuất ra, đao quang mãnh liệt như ba đào, bỗng đột ngột áp sát La Hán Trùng. La Hán Trùng đâu dám ngạnh tiếp, kiếm khẽ nhích qua, mềm như tơ liễu, bập bềnh theo đao, như dán chung một chỗ.
Đấu có hơn ba mươi hiệp, Uy độc kim châm được La Hán Trùng vốn đã ngầm thủ sẵn trong tay, được dịp thấy thế đao vừa chuyển đổi bèn phóng ra.
"Sư thúc cẩn thận!" Tống Phúc đứng bên ngoài quan chiến vội hô to. Triệu Chấn Vũ vội sử chiêu "Nhất Hạc Trùng Thiên", kim châm bay vèo vèo dưới chân hắn. Ám khí của La Hán Trùng đã đề tỉnh Triệu Chấn Vũ, lúc hắn bay vọt lên để tránh độc châm thì tay đã kịp móc ra độc đinh, chân vừa chạm đất, tả thủ bèn vung ra, bảy mũi độc đinh nhắm ngay bảy huyệt đạo của La Hán Trùng bắn tới. La Hán Trùng lúc này chẳng còn đường tránh né nên vội hụp người xuống đất. Triệu Chấn Vũ sớm đã biết trước nên đao bèn chém bổ xuống La Hán Trùng. Keng! La Hán Trùng cử kiếm nghênh địch, kiếm lập tức gãy đôi, Nhạn Linh Đao quét qua mặt hắn. La Hán Trùng kêu lên đau đớn, máu trên mặt phún trào.
"Sư thúc, hạ thủ lưu tình!" Tống Phúc vội vàng hô to.
Triệu Chấn Vũ vừa nghe bèn thu hồi đao lại, mặt lộ vẻ đắc ý ngạo nghễ, đứng nhìn La Hán Trùng hai tay ôm lấy khuôn mặt thấm đầy máu tươi. Hắn xoay người lại, chuẩn bị đòi Tần Sơn Bảo bức họa, nhưng chẳng thấy tăm hơi của Tần Sơn Bảo đâu cả! Hắn rống lên:
"Mẹ nó! Tần tiểu tử, tên chó hoang nhà ngươi chạy đi đâu?"
La Hán Trùng chẳng màng đau đớn, chùi máu nơi khóe mắt, quay đầu lại nhìn, Hồ Trạch đứng bên cạnh không thấy đâu cả, chắc hẳn là truy cản Tần Sơn Bảo.
"A!" Hồ Trạch bị Tần Sơn Bảo một chưởng đánh bay xuống vách núi, hai tay múa loạn xạ, người như diều đứt dây rớt xuống, rồi kêu lên thảm thiết, vang vọng cả U Hồn Cốc.
Tần Sơn Bảo mang bí họa chạy đi, Triệu Chấn Vũ cùng với La Hán Trùng thụ thương ở mặt đồng lọat phất tay ra mệnh lệnh cho bọn thuộc hạ:
"Đuổi!"
Lúc này đây, trên đỉnh núi vang lên tiếng gào thét vang vọng, một ngọn lửa màu xanh vọt thẳng lên không trung. Tần Sơn Bảo vừa mới ra khỏi U Hồn Cốc thì đã thấy Vô Tự hòa thượng và Ngọc Diện Thánh Thủ Liễu Nhất Nhiên đứng chặn đường hắn.
"A di đà phật!" Vô Tự Hòa Thượng tay cầm Thiết Mộc Ngư, thi lễ với Tần Sơn Bảo rồi nói: "Tần thí chủ có thể bố thí cho kẻ tu hành nghèo này một chút tài bảo hay không?"
Tần Sơn Bảo giả vờ không hiểu: "Vô Tự ngài nói chuyện sao ngây thơ quá vậy? Bí họa nằm trong tay của Tống Phúc, vừa rồi Triệu Chấn vũ và bọn thị vệ liên thủ với nhau, suýt nữa ta đã mất mạng, ta phải vất vả lắm mới có thể thoát thân. Ngài muốn phân chia tài bảo thì cứ đến U Hồn Cốc mà tìm bọn Thanh Ưng Bang. Tại hạ có việc gấp bên mình, xin cáo từ!" Nói xong bèn chắp tay chào, quay người định chạy tiếp.
"Chậm đã!" Cương trảo của Liễu Nhất Nhiên giơ ra chặn đường: "Tần tráng sĩ muốn đi cũng được, nhưng đợi hai người bọn tôi khám xét xong cái đã."
Tần Sơn Bảo đột nhiên đại nộ: "Ngọc Diện Thánh Thủ, ngươi đừng khi người quá!" Lời còn chưa dứt thì đột nhiên chiêu "Ngọc miêu tham huyệt" vụt xuất ra, hai chưởng chia ra đánh về Vô Tự hòa thượng và Liễu Nhất Nhiên. Hai người này sớm đã chuẩn bị, đều biết rõ sự nguy hiểm của Hắc Sa Chưởng nên trảo và Mộc Ngư Thiết Chùy đánh vào Lao Cung Huyệt nơi lòng bàn tay của Tần Sơn Bảo. Tần Sơn Bảo quát lớn một tiếng, dùng chiêu "Yến tử xuyên lâm" bay vọt người lên, hai tay thu về hông, ngân quang lập tức lóe sáng, Cửu Tiết Cương Tiên mang theo tiếng gió vù vù, đánh xuống đỉnh đầu của Vô Tự hòa thượng và Liễu Nhất Nhiên. Chiêu thức của hai người sớm đã đánh ra nên không kịp thu hồi lại, chỉ còn biết lăn người xuống đất để tránh chiêu. Tần Sơn Bảo thừa cơ bèn tìm đường chạy.
Nào hay lúc này lại có vài người kịp phóng đến để ngăn chặn Tần Sơn Bảo. Tần Sơn Bảo định thần nhìn kỹ, lòng thầm kêu khổ, nào là Bạch Vân Phi, Bạch Vân Phong, Thường Vô Tình, Thường Vô Nghĩa. Trên sơn đạo, bọn người Đinh Lôi, Đinh Phong, Đinh Vũ, Mã Thiên Minh đang vội vã chạy đến.
"Bí họa đang ở trên người Tần Sơn Bảo!" Liễu Nhất Nhiên la lên, mọi người nhất tề xuất chiêu đánh về Tần Sơn Bảo. Tần Sơn Bảo cầm Cửu Tiết Tiên sử chiêu "Cự địch thiên lí" nện xuống đất, người vọt về sau... Vào lúc này, Triệu Chấn Vũ đã truy đuổi đến. Hắn lớn tiếng gầm lên: "Mẹ nó! Tên cẩu tạp chủng này dám trêu ngươi Triệu Chấn Vũ ta!" Nhạn Linh Đao rung lên, đánh thẳng về hướng Tần Sơn Bảo. Bọn Thanh Ưng tặc tử và bọn thị vệ ào ào chạy đến vây lấy Tần Sơn Bảo.
La Hán Trùng lên đến sau cùng, ngồi trên một phiến đá cho bọn thị vệ băng bó vết đao nơi mặt. Hắn đau đớn khôn cùng, đầu váng mắt hoa, khàn giọng quát: "Giết chết bọn chúng! Giết chết bọn chúng!"
Quần tặc căn bản không một ai nghe được lời của La Hán Trùng, cho dù có nghe cũng không biết "bọn chúng" là ai. Trong mắt của quần tặc, hiện tại chỉ có bí họa và mơ mộng về ánh sáng lập lòe của kim ngân tài bảo mà thôi. Trương Thiên Kiếm đứng tại bìa rừng trên sườn núi, sau khi phóng lửa lên không, hắn đang chờ quần hùng Tam Tương chạy đến.
Một tiếng hú kéo dài vang lên, Lý Thần Long dẫn bọn Sa Long, Trần Thiểu Ngu, Đường Quang Vĩ, Hoàng Thắng cùng một số người vọt đến. Lý Thần Long thấy bọn võ lâm quái khách, thị vệ và bọn Thanh Ưng tặc tử đang bao vây Tần Sơn Bảo thì lòng cả kinh: "Chuyện này là sao?" Hoàng Thắng nhìn cánh tay độc nhất rồi quát lớn:
"Vì huynh đệ của các bang, quán, chúng ta phải báo cừu! Giết!" Hắn từng bị Triệu Chấn Vũ chặt đứt một cánh tay nên nóng lòng báo cừu, đánh về bọn Thanh Ưng tặc tử đầu tiên. Quần hùng nghe xong cũng vội vàng vây đánh Triệu Chấn Vũ và Tống Phúc. Lý Thần Long sợ quần hùng thất bại nên cũng huy kiếm lên. Trên vách núi lập tức vang lên tiếng chém giết chọc trời, một trường hỗn chiến diễn ra.
Tần Sơn Bảo móc bí họa từ trong ngực ra, ném về đống đá bên phải, kêu lên:
"Giảo muội, mau chạy!"
Tần Diễm Giảo từ trong đống đá nhảy lên chụp lấy bức họa, chuyển người vọt nhanh. Nàng ta đuổi theo Lưu Thu Bình đến sườn núi thì không còn thấy tung tích đâu nữa, trong lúc tìm kiếm thì vô tình phát hiện huynh trưởng bị bao vây, nếu nàng ta không bí mật bắn ra "Đoạt mệnh thần sa" thì e rằng Tần Sơn Bảo đã táng mạng dưới đao của mười người này. Nàng chụp được bức họa xong thì vô cùng cao hứng, nhún người bay vọt vào rừng. Lúc này đây, Lưu Thu Bình đang núp sau đống đá bèn lặng lẽ bám theo sau Tần Diễm Giảo.
Bọn võ lâm quái khách cùng thị vệ bỏ mặc Tần Sơn Bảo, nhất tề đuổi theo Tần Diễm Giảo.
Thanh Ưng bang đang nghênh chiến bọn Hoàng Thắng, chợt phát hiện chúng nhân cùng bọn thị vệ chạy vào rừng thì vừa đánh vừa lùi về hướng khu rừng. Vừa mới vào đến rừng thì Triệu Chấn Vũ và Tống Phúc sớm đã bốc hơi.
Sườn núi lại trở về vẻ yên tĩnh, ngoại trừ một đoạn đao, một đoạn kiếm cùng vài vết máu lưu lại thì tất cả đều như cũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
o0o
Dưới đáy U Hồn Cốc. Tiếu Chi cố gắng dùng "Nội khí công liệu pháp" để tĩnh tâm vận khí, sau vài lần hành công, cô dần dần phát giác chân khí đang từ tử tụ lại đan điền, sau đó cô bèn dùng "Đại liệu pháp", một luồng hơi nóng từ "Dũng tuyền" qua "Trọng lâu" rồi đến "Bách hợp", tức thì huyệt đạo được giải khai. Nguyên lai Triệu Chấn Vũ cứ tính Tiếu Chi là nữ nhân thì công lực có là bao, lại không biết rằng cô có biết qua nội khí công liệu pháp nên xuất thủ điểm huyệt chỉ hời hợt khiến cho cô có thể tự giải khai huyệt đạo.
Tiếu Chi vốn tay chân nhanh nhẹn, vội vàng đến bên cạnh Tịnh Không hòa thượng, cô cúi người sờ vào mũi gã thì thấy hơi thở mỏng như tơ. Lúc này đây, cô không tị hiềm nam nữ, giúp Tịnh Không ngồi dậy, ra sức xoa bóp "nhân trung" của gã. Tịnh Không khẽ thở, mở mắt ra, người run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh cứ tuôn xuống.
"Đừng có động đậy!" Tiếu Chi biết gã bị phong bế huyệt đạo, nếu mà động đậy sẽ bị đau nhức dữ dội, huống chi gã đã bị trúng Hắc Sa Chưởng.
Cô ngầm bội phục Tịnh Không, nếu mà nội công gã không vững vàng thì làm sao mà vừa bị phong bế huyệt đạo, lại vừa trúng một đòn Hắc Sa Chưởng trí mệnh mà vẫn không toi mạng.
"Làm sao có thể giải khai huyệt đạo cho ngươi?" Tiếu Chi hỏi.
Tịnh Không nhìn nàng lắc đầu. Gã biết với công lực của nàng thì không thể nào giải khai được thủ pháp phong bế huyệt đạo của Triệu Chấn Vũ được. Tiếu Chi thấy vậy, quẹt mũi chua xót, nước mắt như mưa rơi xuống mặt Tịnh Không. Tịnh Không vô cùng cảm động, hỏi: "Cô là ai?"
Cô chợt nhớ đến bí họa, bất giác sắc mặt đại biến: "Làm sao ngươi lại giao bí họa cho bọn tặc tử đó?"
Gã nhìn chòng chọc vào cô, lòng chẳng hiểu tại sao cô nương này lại cũng biết việc bí họa? Thấy cô là người tốt nên gã định nói rằng bức họa bọn tặc tử lấy được không phải là thật nhưng vội vàng xoay chuyển ý nghĩ: Hai vị đại sư đã hi sinh tính mệnh để bảo hộ bí họa tất có điều trọng đại, làm sao có thể khinh xuất mà nói ra được, thế là gã bèn nói cho có lệ: "Bọn chúng đòi hủy thi thể của sư phụ ta, lại thêm... muốn lấy mạng ta, làm sao không đưa ra cho được?"
Cô đột nhiên buông hai tay ra để cho gã ngã xuống đất, phẫn nộ nói: "Chẳng ngờ ngươi cũng là hạng người tham sanh úy tử!"
Tịnh Không người đau đớn quằn quại, lớn tiếng nói: "Hay! Gan dạ lắm! Cô qua đây, ta có lời muốn hỏi, ai đã đẩy cô xuống đây? Cô đến đây để làm gì?"
Tiếu Chi giật mình, cúi người xuống nói: "Ta là Tiếu Chi, nghĩa nữ của Tam Tương vũ quán quán chủ Tiếu Trường Đình, phụ thân ta nguyên là Phó đà chủ Thiên Địa Hội Lôi Chấn Hoàn. Ta đến đây là để tìm bức họa bị bọn thị vệ trộm mất." Cô dự cảm Tịnh Không có việc quan trọng muốn nói nên vì vậy mà thổ lộ chân tình. Thêm vào đó, cô cũng muốn giúp đỡ gã.
Tính Không thập phần kích động: "Tiếu cô nương, cô đừng quá lo lắng. Bức họa mà ta đưa cho bọn tặc tử chỉ là giả, ta đã theo lời sư phụ phân phó mà cất bí họa thật đi rồi."
Nghe xong những lời này, Tiếu Chi quên luôn cả tình cảnh hiện tại của bọn họ, hân hoan ngã ngửa xuống đất, ngắm nhìn trời cao, lệ tuôn trào.
Vút! Vút! Vút! Ba đạo nhân ảnh buông người theo dây xuống đáy U Hồn Cốc. Tiếu Chi huyệt đạo mới giải khai, công lực vẫn chưa hồi phục, Tịnh Không thân lại thọ trọng thương, đang hấp hối chờ chết. Cuối cùng người đến là ai? Là hung hay cát? Tiếu Chi chợt nghe tiếng động vang lên sau lưng mình, chỉ còn biết khấn vái: "Cầu trời phù hộ!".
____________________
(1) một giống chim dữ giống như loài cú vọ, ngày núp trong hang, đêm mò chim chuột ăn thịt, ăn thịt cả mẹ đẻ.
Vãng sự triền miên nhu tràng bách kết
Huyết nhiễm sơn nhai man nữ tuẫn tình
Vài đám mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời xanh. Ngọn Quy Đầu phong cao chót vót, có hình dạng giống như một con rùa đá vốn được tạo nên từ những khối nham thạch màu nâu vàng đang ngẩng đầu nhìn trời xanh với vẻ đầy ngạo nghễ.
Tiếu Trường Đình băng ngựa qua dòng suối chảy xiết, sau đó bỏ ngựa trên bờ, vận khởi khinh công, men theo những vách đá nhọn vin ra để leo lên đỉnh. Đỉnh núi được che phủ bởi những ngọn thông, gió núi hiu hiu, chim hót líu lo, thập phần yên tĩnh.
Tiếu Trường Đình thống lĩnh chúng nhân tiến sơn để tiêu diệt Thanh Ưng Bang, đồng thời điều tra xem bí họa hiện ở đâu, khi đến Từ Ân Tự thấy thảm trạng Ấn Thiện đại sư và chúng tăng bị bọn thị vệ sát hại thì tâm tình hết sức nặng trĩu. Chàng chẳng biết bí họa hiện rơi vào tay ai và cũng chẳng biết ba đồ nhân hiện ở nơi nào. Tuy rằng bọn võ lâm quần hùng đều một lòng thề diệt Thanh Ưng Bang nhưng đối với bí họa được phao tin có chứa báu vật thì đều có mưu đồ riêng. Người có khả năng tín nhiệm chỉ có mình Phương Chiêu Khiết, bọn họ phân chia ra tìm bọn Tiếu Chi, nếu tìm không gặp thì sẽ trở về Quy Đầu phong hội diện.
"Xoạt!" Phía sau có người đang trèo lên Quy Đầu phong. Tiếu Trường Đình cho rằng là Phương Chiêu Khiết đến hội diện, nhưng khi quay người nhìn lại thì trước mặt chàng lại chính là Tần Diễm Giảo!
Khuôn mặt Tần Diễm Giảo lộ đầy vẻ hưng phấn và hoan hỉ: "Ta... ta cuối cùng cũng tìm được chàng rồi! Tìm được chàng rồi!"
Tiếu Trường Đình nhìn nữ nhân vốn thích mình một cách cuồng nhiệt này mà không biết làm thế nào, bèn nói: "Tần cô nương, hai mươi mốt năm trước ta đã từng nói rằng mình đã có gia đình rồi mà."
"Kệ! Ta chẳng quản chàng có vợ hay chưa, ta nhất quyết lấy chàng! Ta chịu làm thiếp, chẳng lẽ vậy cũng không được sao?" Tần Diễm Giảo lớn giọng van xin, vành mắt ngập tràn nước mắt, si mê nhìn Tiếu Trường Đình.
Tiếu Trường Đình cúi đầu lặng lẽ. Chàng chẳng biết phải dùng biện pháp gì để đối phó với nữ nhân si tình này, bây giờ điều duy nhất chàng có thể làm chính là rời khỏi nàng. Chàng vừa mới nhích chân, Tần Diễm Giảo vội vàng la lên: "Chàng chờ một chút! Ta có món đồ này cho chàng."
"Là vật gì?" Tiếu Trường Đình hỏi.
"Là bức họa đoạt được từ tay bọn thị vệ."
"Bức họa?" Tiếu Trường Đình dừng bước, hai mắt sáng rực: "Bức họa trong tay nàng?"
Tần Diễm Giảo một mặt lấy bức họa từ trong người đưa cho Tiếu Trường Đình, một mặt lại nói với vẻ đầy thương cảm: "Ta không đáng giá bằng bức họa này sao?"
Vào lúc này thì làm sao Tiếu Trường Đình có thể giải thích cho nàng được, chàng vội vàng nhận lấy bức họa, đang muốn mở xem thì đột nhiên nghe tiếng ào ào bay giữa không trung "Ám khí!"
Tả thủ Tiếu Trường Đình đẩy Tần Diễm Giảo sang một bên, hữu thủ rút Bát Quái Kim Đao ở phía sau ra, sử chiêu "Thiết bản kiều" ngã người ra, kim đao múa một vòng, nghe leng keng leng keng, có hơn mười mũi độc đinh bị đánh bay tứ phía.
Tiếu Trường Đình còn chưa kịp mở miệng thì Tần Diễm Giảo đã lớn tiếng chửi: "Hắc Phong Ma, ngươi dám làm hại Tiếu lang của ta à?"
Triệu Chấn Vũ và Tống Phúc song song nhảy đến trước mặt Tiếu Trường Đình. Triệu Chấn Vũ nhe răng cười:
"Ta cứ tính 'Hồng Mỹ Nhân' ẩn trốn nơi nào, thì ra là chạy đến Quy Đầu phong trao lễ vật cho tình nhân. Mỹ nhân tự tìm đến mà Tiếu Trường Đình ngươi lại chẳng màng, thật là đồ bạc tình. Tần Diễm Giảo, hắn không cần nàng, nhưng Triệu mỗ ta thì chẳng dám chê đâu, ha ha!"
"Xì! Đồ chó ghẻ. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!" Tần Diễm Giảo trợn trừng mắt, rút bảo kiếm ra, bước lên phía trước.
Tiều Trường Đình đưa Bát Quái Kim Đao ngăn Tần Diễm Giảo lại. Chàng biết Tần Diễm Giảo không phải là đối thủ của Triệu Chấn Vũ. "Nàng lùi về đi, để hắn cho ta!"
Nhạn Linh Đao của Triệu Chấn Vũ khua lên, lạnh lùng nói: "Được! Họ Tiếu kia, Ta và ngươi sớm muộn cũng phải giải quyết, hôm nay tại Quy Đầu phong này cứ phân cao thấp luôn đi." Hắn biết Tiếu Trường Đình quyết chẳng giao bức họa cho mình, hà huống hắn nghe rằng quần hùng ở Tam Tương mời Tiếu Trường Đình đến đối phó mình nên đã thịnh nộ từ lâu.
Tiếu Trường Đình quay sang nói với Tần Diễm Giảo: "Giảo muội lui ra ngoài lược trận giùm ta."
Nghe chàng kêu bằng "Giảo muội', Tần Diễm Giảo như mở cờ trong bụng, nàng ngoan ngoãn lùi về phía sau, một tay thủ sẵn kiếm, một tay thủ sẵn thần sa trong túi da hươu.
Tiếng gió rít vù vù, hàn quang lấp lánh, Nhạn Linh Đao của Triệu Chấn Vũ xuất ra ba mươi sáu chiêu "Độc môn đoạt hồn đao pháp" nhanh nhẹn hung mãnh, giáng đòn phủ đầu về hướng Tiếu Trường Đình. Tiếu Trường Đình không vội không vàng, Bát Quái Kim Đao trong tay dụng một chữ "Niêm", cước di chuyển theo "Bát quái du thân chưởng", tiến thối chu toàn, đao như nước chảy hoa trôi, ngay cả một giọt nước cũng khó lòng lọt qua. Hai người đánh một hơi liên tục mấy chục hiệp khiến cả Tần Diễm Giảo và Tống Phúc đứng ngây người mà nhìn. Tiếu Trường Đình định lấy nhu chế cương, lấy tịnh chế động, dùng bộ pháp để tiêu hao thể lực của Triệu Chấn Vũ, nào hay Triệu Chấn Vũ sau khi đấu hơn sáu chục hiệp mà đao pháp vẫn không hề chậm lại, công lực không suy giảm mà ngày càng gia tăng. Tiếu Trường Đình kinh nghi, lại sợ bọn tặc tử khác đến nên không dám đánh lâu, thế là đột nhiên quát lớn, đao pháp đột biến, lực dồn hết vào đao, lấy cứng chọi cứng. Keng! Keng! Lửa bay tứ phía, âm thanh vang dội như muốn xé tai, cả sơn nhai như rung động.
Âm thanh vang dội, hai người bỗng chốc nhảy lên, cùng nhìn lại thanh đao trong tay của mình. Triệu Chấn Vũ sắc mặt trắng bệch, Nhạn Linh Đao bị khuyết mất một chỗ to bằng hạt gạo nơi mũi đao. Tiếu Trường Đình vẻ mặt lại lộ vẻ hoan hỉ, Bát Quái Kim Đao chẳng hề hấn gì. Tiếu Trường Đình hào khí lập tức dâng cao, kim đao như vũ bão áp sát lấy Triệu Chấn Vũ. Triệu Chấn Vũ chột dạ, lập tức phải rơi vào thế thủ.
Triệu Chấn Vũ vốn vang danh chốn giang hồ, kinh nghiệm phong phú, thấy Tiếu Trường Đình đao pháp tinh thâm, không có lấy một chút kẽ hở, công lực lại chẳng dưới mình nên chẳng dám một chút lơ là. Tiếu Trường Đình công kích với thế mạnh như ba đào khiến hắn buộc phải hết sức chống đỡ để giữ lấy an toàn. Hắn biết rằng Nhạn Linh Đao không thể ngạnh tiếp Bát Quái Kim Đao, chỉ cần một chút lơ là thì tính mệnh sẽ vô cùng nguy hiểm, hiện tại bí quá hóa liều nên đành phải chống đỡ mà thôi. Hắn ngầm cầm độc đinh thủ sẵn nơi tay, chẳng kể gì đến Nhạn Linh Đao, rống lên một tiếng, liên tiếp đánh ra ba đao vào đầu Tiếu Trường Đình, lợi dụng cơ hội phát xuất ám khí...
Tiếu Trường Đình vốn rất nhạy bén, sớm đã thấy rõ tâm tư của Triệu Chấn Vũ, nhận thấy nếu như trong vòng trăm chiêu thì mình khó có thể thủ thắng, chi bằng tương kế tựu kế. Chàng ra chiêu "Phách vương cử đỉnh" có lực nặng ngàn cân chống lại, tay móc Hưởng Kim Tiêu từ trong bọc ra. Chỉ nghe leng keng một hồi dài, lửa bắn tung tóe khắp nơi, tay phải của hai người đều chấn động, không hẹn mà cùng thối lùi về sau có hơn mười bước, cùng nhìn ám khí kịch độc trong tay đối phương, không ai dám loạn phát cả.
Tống Phúc thấy Nhạn Linh Đao của Triệu Chấn Vũ không địch lại Bát Quái Kim Đao trong tay của Tiếu Trường Đình, hiện đang dần dần rơi vào thế hạ phong, lòng hết sức lo lắng, bí mật rút sẵn một mũi độc đinh, thừa dịp Tần Diễm Giảo đang hân hoan nhìn Tiếu Trường Đình, đột ngột vung độc đinh bắn về hướng Tiếu Trường Đình. Tiếu Trường Đình vội vàng nghiêng mình né tránh, hoành đao đỡ gạt, bất giác môn hộ lộ ra. Triệu Chấn Vũ nào có thể bó qua cơ hội này, tả thủ hắn vung lên, "Thất huyệt truy hồn đinh" như điện bay về hướng Tiếu Trường Đình. Độc đinh nhanh chóng bay đến, trước mắt thấy Tiếu Trường Đình khó bề tránh kịp. Trong thời khắc sinh tử này, một bóng hồng lướt qua, Tần Diễm Giảo lướt người vọt đến, dùng thân mình hứng lấy "Thất huyệt truy hồn đinh". Tiếu Trường Đình nghiến răng nghiến lợi, ba mũi kim tiêu bay vọt ra.
Triệu Chấn Vũ định dùng Nhạn Linh Đao đánh văng đi kim tiêu ngay trên không, nào hay đao chưa kịp chạm vào mũi tiêu thứ nhất thì hai mũi Hưởng Kim Tiêu từ phía sau bay vọt lên trước, đánh vào hai bên tả hữu, đây chính là tuyệt chiêu Hưởng Kim Tiêu của Tiếu gia. Triệu Chấn Vũ vội vàng né tránh, nhưng sao có thể tránh đâu cho được?
"Phụp! Phụp!" vang lên hai tiếng, hai mũi Hưởng Kim Tiêu song song ghim vào cổ của Triệu Chấn Vũ.
"Tiếu... Tiếu Trường Đình, ta quyết... ta quyết phục..." Triệu Chấn Vũ lời còn chưa dứt thì đã ngã người xuống đất, co giật liên hồi, mặt chuyển sang đen, tức thì táng mệnh!
Tiếu Trường Đình cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt Tần Diễm Giảo nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, Thất Huyệt Truy Hồn Đinh ghim ngay ngực nàng. Chàng cau mày quắc mắt, nắm chắc kim đao bước về hướng Tống Phúc.
"Tiếu... Tiếu trang chủ" Tống Phúc lộ vẻ kinh hoàng, vừa nói vừa thối lùi "Ngài và ta trước đây đã từng hứa... nước sông không phạm nước giếng, bắt giữ Tiếu Chi là do Triệu Chấn Vũ làm, không liên quan gì đến ta cả! Cô ấy hiện ở U Hồn Cốc, ta xin... xin dẫn ngài đi..."
Tiếu Trường Đình nghĩ rằng lúc này Phương Chiêu Khiết chưa đến, chắc chắn là vẫn đang còn đi tìm Tiếu Chi. Chàng chẳng nói chẳng rằng, từng bước đi về hướng Tống Phúc.
Tống Phúc nhìn thấy tình hình không ổn, lòng phát hoảng: "Tiếu trang chủ, ngài đã từng đáp ứng sẽ tha cho ta một mạng, chẳng lẽ một nhân vật vùng Tam Tương như ngài lại không tuân thủ lời hứa hay sao?"
Tiếu Trường Đình mục quang như tóe lửa, chân đạp lên đá nghe lốp cốp, từng bước lại gần Tống Phúc. Tống Phúc đánh không dám đánh, trốn thì không có đường trốn, lòng vô cùng kinh hoảng, lùi dần đến tận bên mép núi, chân đạp vào khoảng không, kêu lên thảm thiết, từ Quy Đầu phong rớt xuống hố sâu vạn trượng.
Tiếu Trường Đình quay người lại, vội vàng bước đến bên Tần Diễm Giảo.
"Vụt!" Một đạo nhân ảnh phóng lên, chặn lấy chàng lại.
"Tiếu Trường Đình, mau giao bí họa cho ta!" Người vừa nói chính là Tần Sơn Bảo.
Tiếu Trường Đình buông kim đao trong tay xuống, chỉ Tần Diễm Giảo đang nằm dưới đất: "Tần tráng sĩ, muội muội của ngươi đã trúng Thất Huyệt Truy Hồn Đinh của Triệu Chấn Vũ, ngươi mau xem qua coi còn cách cứu chữa..."
Tần Sơn Bảo quát lên: "Đừng có dài dòng, mau giao bí họa cho ta!"
"Ngươi? Ngươi chẳng có một chút tình huynh muội nào hay sao?"
"Tình?" Tần Sơn Bảo cất giọng cười quái dị "Ta chẳng tin có người lại có tình cảm, nếu con người ngươi có tình thì hai mươi mốt năm trước đây đã là muội phu của ta rồi, hiện tại bí họa mới là chuyện thiết yếu. Ngươi giao bí họa cho ta, ta và ngươi cùng tìm bí tàng, mỗi người một nửa. Nghe đồn rằng bức họa này có chứa bảo tàng. Những năm kháng Thanh trước đây, Lý Hanh Đình đã giấu bảo tàng này để làm kinh phí kháng Thanh, có giá trị khoảng một trăm vạn lượng, ta và ngươi có xài suốt đời cũng chẳng hết." Nói đến vàng bạc, hai mắt của hắn lộ ra vẻ đầy tham lam.
Tần Diễm Giảo mắt dần dần hé mở, mắt chứa đầy lệ, những lời đối thoại của Tiếu Trường Đình cùng Triệu Chấn Vũ nàng đều nghe hết. Nữ tử si tình này từ nhỏ sớm đã mồ côi cha mẹ, tình cảm đối với huynh trưởng luôn luôn cao như núi, nàng cứ cho rằng huynh trưởng cũng yêu mến nàng như vậy, nào ngờ... Nàng đau đớn tột cùng, so với nỗi đau do Thất huyệt truy hồn đinh gây ra trên người thì còn đau khổ gấp trăm lần.
Tiếu Trường Đình chăm chú nhìn vào tên Tần Sơn Bảo không có tình người này, lại nhớ đến mộ phần của vị tráng sĩ Thiên Địa Hội vô danh được mai táng sau núi thì trở nên thịnh nộ, Bát Quái Kim Đao dần dần được nhấc lên. Đột nhiên, Tần Sơn Bảo chỉ về vách núi la lên: "Tống Phúc!" Tiếu Trường Đình cả kinh: "Tống Phúc vẫn chưa rơi xuống núi!" Thừa dịp chàng quay đầu lại, Tần Sơn Bảo bước lên áp sát, giật lấy cổ tay của Tiếu Trường Đình, Bát Quái Kim Đao rơi xuống đất. Tả thủ của Tần Sơn Bảo ra sức vặn lấy cổ tay của Tiếu Trường Đình, hữu thủ đưa cao lên, vận Hắc Sa Chưởng đánh vào vai của Tiếu Trường Đình. Trong tình thế nguy cấp, đột nhiên nghe tiếng la "Ối chao!" Cánh tay của Tần Sơn Bảo mềm rũ xuống, chỉ thấy song thủ của Tần Diễm Giảo nắm chặt lấy chuôi Bát Quái Kim Đao, đao cắm sâu vào người của Tần Sơn Bảo.
Nguyên lai Tần Diễm Giảo thấy Tần Sơn Bảo thi triển quỷ kế định sát hại Tiếu Trường Đình, mà người nàng chẳng còn lấy một chút khí lực nên bèn chụp lấy Bát Quái Kim Đao bên cạnh, rướn người đâm vào sau lưng huynh trưởng... Thân hình nàng run rẩy, miệng lẩm nhẩm nói: "Ta đã giết... giết chết người vô tình vô nghĩa này..."
Tiếu Trường Đình rút kim đao ra, Tần Sơn Bảo không kịp kêu lên một tiếng nào, ngã ngửa xuống, khí tuyệt thân vong. Tiếu Trường Đình bế Tần Diễm Giảo ngồi lên một phiến đá. Tần Diễm Giảo nằm trong vòng tay chàng, mặt lộ vẻ tươi cười mãn nguyện, miệng khẽ mấp máy nhưng chẳng biết nói gì. Tiếu Trường Đình cúi đầu xuống, tai kề sát bên miệng nàng, chỉ nghe nàng gắng gượng nói:
"Huynh là... là một nam nhân có tình có nghĩa, muội vô cùng vui mừng, dầu có chết đi, muội cũng..." Đầu nàng ngoẻo sang một bên, không còn nói được một lời nào nữa.
Chàng nhìn vào khuôn mặt tươi cười bình thản của nàng, biết rõ nàng định nói gì. Rất lâu sau, chàng đưa tay sờ vào đôi gò má đang dần dần lạnh giá của nàng.
Tiếu Trường Đình ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy Lưu Thu Bình đứng ngay trước mặt, nhìn mình với đôi mắt sáng ngời.
Tiếu Trường Đình đặt thi thể của Tần Diễm Giảo xuống rồi đứng dậy. Hai người đứng lặng nhìn nhau với vẻ đầy phiền muộn. Chàng chẳng biết nói thế nào cho phải, nơi này đây chính là nơi hẹn ước của chàng với Lưu Thu Bình năm xưa, hai mươi mốt năm qua, những chuyện đã qua lần lượt xuất hiện trước mắt chàng.
Mắt nàng nhìn xuống, chẳng dám nhìn vào đôi mắt chứa đầy nhu tình của những năm đó. Hai người chìm vào kí ức tươi đẹp của những ngày xa xưa trên đỉnh núi vừa mới phát sinh những trận chiến khốc liệt thấm đầy máu tươi này...
Phương Chiêu Khiết lên đến núi nhưng hai người chẳng một ai phát giác. Lão chẳng kinh động đến hai người, nhẹ nhàng bước đến ven núi, lấy giải dược Hắc Sa Chưởng từ trong người Tần Sơn Bảo ra, vội vàng chạy xuống núi. Xuống tới chân núi, lão liền thi triển khinh công, ba chân bốn cẳng chạy đến U Hồn Cốc. Cứu nhân như cứu hỏa, lão hiện tại cần phải trở về gấp để cứu lấy tính mệnh của Tịnh Không.
Nguyên lai Phương Chiêu Khiết dẫn Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh đi tìm Tiếu Chi, lão phát hiện bọn Thanh Ưng tặc tử đang bắt giữ Tiếu Chi cùng hòa thượng Tịnh Không của Từ Ân tự tại U Hồn Cốc, đang chuẩn bị tìm cách giải cứu thì phát giác bọn Tần Sơn Bảo cũng vào trong cốc, tiếp đến La Hán Trùng dẫn bọn thị vệ lặng lẽ tiến đến. Thấy bọn tặc tử người đông thế mạnh, lão chẳng dám tùy tiện động thủ, phải cùng Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh ẩn mình tại Bích Huyệt động. Đến lúc bọn tặc tử nội chiến rồi bọn võ lâm quần hùng quái khách đấu đá nhau thì lão mới dẫn Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh xuống đáy U Hồn Cốc. Lão cứu tỉnh Tịnh Không, sau đó giải thích rõ thân phận của mình nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng Tịnh Không lại cho biết bức họa giao cho Tần Sơn Bảo chỉ là giả, đó là do Ấn Thiện đại sư đề phòng mà tạo ra bí họa giả, còn bí họa thật thì gã đã giấu trong một hang động. Hành vi của Ấn Thiện, Ấn Pháp và Tịnh Không đã khiến lão vô cùng cảm động, quyết tâm bằng mọi giá phải cứu cho được tính mệnh của Tịnh Không. Lão bảo Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh ở bên cạnh người Tịnh Không để thay phiên nhau thôi cung vận khí cho gã, lại sai Tiếu Chi theo lời Tịnh Không chỉ điểm, tìm đến hang động lấy bí họa, còn mình thì lên núi tìm Tần Sơn Bảo.
Lão quyết tâm liều mạng để đoạt lấy giải dược Hắc Sa Chưởng từ trong tay Tần Sơn Bảo. Lúc này giải dược đã ở trong tay, lão tất nhiên là dốc hết sức lực, chạy như điên về U Hồn Cốc.
Phương Chiêu Khiết đáp người xuống sườn núi, chạy đến bên cạnh Tịnh Không. Phương Cảnh Thu vội vàng cạy miệng của Tịnh Không ra để Phương Chiêu Khiết đưa dược phấn màu vàng đổ vào miệng gã, Tống Chánh Khanh ở bên cạnh sớm đã chuẩn bị nước suối, lập tức đổ vào. Phương Chiêu Khiết khẽ lật người Tịnh Không, cởi áo gã ra, đem loại dược phấn màu trắng hòa tan vào nước, rịt vào vết sưng ở phía sau lưng do Hắc Sa Chưởng tạo nên.
Phương Chiêu Khiết đặt gói giải dược còn lại xuống đất, thần sắc ngưng trọng nhìn vào Tịnh Không đang nằm bất động. Tịnh Không trúng độc chưởng đã hơn hai thời thần, chẳng biết còn cứu được hay không?
Thân hình Tịnh Không đột nhiên động đậy, miệng khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng không ra tiếng. Phương Chiêu Khiết chợt nhớ huyệt đạo của Tịnh Không vẫn chưa được giải khai, bèn vội vàng vỗ vào huyệt đạo bị phong bế, Tịnh Không "oa" lên một tiếng, phún ra một ngụm máu đen ngòm.
Phương Chiêu Khiết hết sức vui mừng, Tịnh Không đã được cứu! Hiện tại lão đã minh bạch vì sao Tịnh Không trúng độc chưởng của Tần Sơn Bảo mà chống chọi được lâu như vậy. Nguyên lai Triệu Chấn Vũ phong tỏa bảy đại huyệt của Tịnh Không khiến độc khí Hắc Sa Chưởng của Tần Sơn Bảo không thể nhanh chóng xâm nhập vào đan điền nên đã vô tình cứu gã. Lão thấy tính mệnh của Tịnh Không không còn nguy hiểm, bèn bảo Phương Cảnh Thu và Tống Chanh Khanh chăm sóc Tịnh Không, đợi một thời thần sau thì cho gã tiếp tục uống thêm giải dược, còn mình thì vọt về hang động ở trên núi.
Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh định nói gì đó nhưng không một ai mở miệng. Hai người một tả một hữu ngồi bên cạnh Tịnh Không. Phương Chiêu Khiết đi vào hang động, đi qua hai thông đạo thì nhẹ kích ra một chưởng thì nghe tiếng chưởng đáp trả của Tiếu Chi. Phương Chiêu Khiết dò dẫm đi qua một cái cửa động nhỏ, tiến vào hang động.
"Tiếu Chi! Tìm được bí họa chưa?" Phương Chiêu Khiết hỏi vọng từ xa.
"Phương bá bá, tìm thấy rồi." Tiếu Chi vui vẻ đáp lại từ phía xa. Phương Chiêu Khiết chạy đến bên cạnh Tiếu Chi, lão chưa kịp mở miệng thì Tiếu Chi đã kéo lấy tay lão, chỉ bí họa trên mặt đất, giọng nói đầy kích động: "Người xem, đây chính là bức họa của gia gia con, con tìm ra rồi! Con tìm ra rồi!"
Ánh nến soi bí họa không ngừng nhảy múa. Tiếu Chi dựa theo lời chỉ dẫn của Tịnh Không, kết hợp giữa hình và Phạn văn giải thích, tách ra, đảo ngược...
Vị trí chín phân đà bí mật của Thiên Địa Hội xuất hiện trước mắt Phương Chiêu Khiết. Địa chỉ của các phân đà, tên họ của đàn chủ đều lần lượt được ghi trong bí họa, mỗi phân đà có chín chi nhánh, mỗi nhánh có ba mươi tên của hội viên, cộng lại có hơn hai ngàn người..."Con làm tốt lắm!" Phương Chiêu Khiết xoa đầu Tiếu Chi "Không hổ là con gái của Lôi đại hiệp!"
Tiếu Chi giật mình: "Ôi! Nghĩa phụ của con hiện giờ sao rồi?"
Phương Chiêu Khiết sắc mặt biến đổi, lo lắng nói: "Hiện giờ bọn thị vệ và võ lâm quần hùng đều cho rằng Tiếu trang chủ giữ bí họa, nếu không giao ra, bọn chúng quyết chẳng chịu buông tha cho người, chúng ta phải nghĩ ra kế sách thích hợp mới được."
Hai người chăm chú nhìn vào liên lạc đồ suy nghĩ đăm chiêu. Mắt của Tiếu Chi đột ngột sáng bừng lên, cô nhảy toáng lên: "Con đã có biện pháp. Chẳng phải bọn họ đều cho rằng bức họa có chứa bảo tàng sao? Con sẽ vẽ lại bức họa này rồi cố ý thêm vào chữ "Kim", tất sẽ mê hoặc được địch nhân, chữ "Kim" này sẽ chỉ đến một nơi mà con và phụ thân đã từng đi qua, thật là thú vị..." Cô thì thầm một tràng vào tai Phương Chiêu Khiết.
Phương Chiêu Khiết mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Con có chắc thành công không? Cái này không được đùa đâu đó."
Tiếu Chi nghiêm túc: "Con đã từng theo phụ thân học qua Phạn văn, hiện tại con chỉ cần thay đổi đôi chút, bảo đảm là vạn vô nhất thất."
Phương Chiêu Khiết vỗ tay nói: "Được đó, lập tức hành động!"