Kim quang đàm bảo tàng hóa huyễn
Cẩm sa trướng chung kết lương trù
Trên Quy Đầu phong, Tiếu Trường Đình và Lưu Thu Bình vừa mới đắp xong nấm mộ an táng thi thể của Tần Diễm Giảo thì bọn võ lâm quần hùng và La Hán Trùng dẫn theo một nhóm thị vệ tiến lên núi, vây kín hai người.
Tiếu Trường Đình cầm kim đao ngang ngực, đứng ngạo nghễ. Chàng phát giác bức họa trong ngực chỉ là giả, vì vậy cười lạnh nhìn mọi người với sắc mặt xem thường. Lưu Thu Bình trợn trừng mắt, hai kiếm lồng vào nhau, đứng bên cạnh Tiếu Trường Đình.
Liễu Nhất Nhiên, Mã Thiên Minh, Vô Tự hòa thượng cùng bọn võ lâm quần hùng thấy thi thể chuyển sang đen của Triệu Chấn Vũ cùng với Tần Sơn Bảo bị thủng một lỗ trên lưng nằm trong vũng máu thì đều ngạc nhiên! Có ai dám mạo muội xuất thủ trước?
Bọn người Hoàng Thắng nhắm vào bọn Thanh Ưng bang báo thù, nay thấy Triệu Chấn Vũ chết dưới Hưởng Kim Tiêu của Tiếu Trường Đình nên có vài phần cảm kích, do đó cũng không muốn vì chuyện bí tàng mà tổn thương hoà khí với Tiếu Trường Đình.
Tiền Thế Hải, Hoàng Chí Viễn và Vương, Mã thị vệ thấy bọn võ lâm quần hùng đều tụ tập tại đây, lại thấy Tiếu Trường Đình uy phong lẫm lẫm thì chẳng dám khinh cử vọng động.
Mọi người chẳng ai dám động thủ nhưng cũng chẳng chịu rời, chỉ biết bao vây lấy Tiếu Trường Đình.
La Hán Trùng mặc dù mặt đã được rắc kim sang nhưng máu vẫn còn lấm tấm, hai con mắt màu xanh lục đảo nhanh, thầm nghĩ hai tên võ lâm cao thủ Triệu Chấn Vũ và Tần Sơn Bảo sao lại đều chết trong tay của Tiếu Trường Đình? Hắn tính rằng đợi mọi người sau khi động thủ với Tiếu Trường Đình thì mình sẽ làm ngư ông đắc lợi, bây giờ lại thấy tình hình như vậy, hắn bèn hét to: "Tiếu Trường Đình, mau giao bí họa ra!"
La Hán Trùng cứ tưởng sẽ kích động mọi người quay về Tiếu Trường Đình đòi bí họa, nào ngờ hắn vừa dứt lời, Lý Thần Long đã lên tiếng: "Nghe nói bức họa này là di vật của Lý Hanh Đình để lại cho võ lâm, La Hán Trùng ngươi là thị vệ của triều đình thì lấy tư cách gì mà đòi hỏi nó?"
Võ lâm quần hùng đối với bọn thị vệ tiếp tay cho giặc, bắt nạt võ quán, bang hội, hiếp đáp lương dân thì đã bất mãn từ trước đến giờ. Bọn võ lâm quái khách đa phần là trộm cướp, cường đạo, nhiều lần phạm tội, bị bọn thị vệ truy nã gắt gao nên lúc nào cũng canh cánh mối hận trong lòng. Bọn họ nghe Lý Thần Long nói thế, lại ỷ vào người đông thế mạnh nên nhất tề chuyển hướng sang La Hán Trùng: "Bọn thị vệ mau lăn xuống núi đi, bí họa không có phần cho ngươi đâu!"
"La Hán Trùng, ngươi hãy trở về đại điện mà lãnh thưởng với hoàng thượng đi!"
"Thị vệ mà định đòi phân chia bảo tàng với chúng ta ư? Chia cho ngươi cái đánh rắm nè!"
La Hán Trùng mặt lạnh như tiền, hai mắt phát ra hàn quang như độc xà. Hắn muốn lập tức triệu ngay quan quân đến diệt hết những tên võ lâm hảo thủ này, không chừa một mạng. Nhưng hắn nhớ đến mật chỉ của triều đình, nghĩ rằng nếu việc này xảy ra tất sẽ làm cho Tam Tương náo động nên chẳng dám khinh cử vọng động. Hắn cố dằn nén nộ hỏa trong lòng, cười nói: "Lý lão anh hùng sao lại nói như vậy? Hôm nay La mỗ đến đây với thân phận không phải là thị vệ mà dùng thân phận sư huynh đệ đồng môn mà mong Tiếu hiền đệ cho xem thử bí họa." La Hán Trùng gọi Tiếu Cốc Hoa, phụ thân của Tiếu Trường Đình bằng sư thúc, cho nên đối với Tiếu Trường Đình cũng có mối quan hệ sư huynh đệ là vậy.
Hoàng Thắng la lớn: "La Hán Trùng, sư phụ ngươi La Lan Vân sớm bị trục xuất khỏi sư môn, vậy sao còn được xem là nhân vật trong võ lâm cơ chứ?" Hoàng Thắng vốn là người sảng khoái, thấy Tiếu trường Đình dùng Hưởng Kim Tiêu sát hại Triệu Chấn Vũ, thay hắn báo mối thù bị chặt đứt một tay nên mối tị hiềm sớm đã biến mất.
Nói cho cùng vẫn còn một số người muốn giành lấy "Tàng bảo đồ" nên lúc này đây vẫn có người gây rối, có người bỡn cợt với La Hán Trùng. Tiếu Trường Đình dựng kim đao xuống, móc bí họa từ trong ngực ra, ném về La Hán Trùng rồi nói: "Các ngươi cứ tìm La Hán Trùng mà tranh bí họa đi!" Nói xong, chàng bèn lấy mắt ra hiệu cho Lưu Thu Bình rồi cất bước bỏ đi.
La Hán Trùng sử chiêu "Nhất hạc trùng thiên" vọt người nhảy lên, tay chụp lấy bí họa của Tiếu Trường Đình ném ra. Hắn chẳng tin rằng Tiếu Trường Đình lại đưa bí họa cho mình nhưng lại không thể không nhận lấy. Hắn vừa mới chụp bí họa vào tay, mọi người nhất tề đánh về phía hắn. Mã, Vương thị vệ bước lên ngăn trở liền bị bọn huynh đệ họ Thường phát chưởnh đánh ngã xuống đất. Lợi dụng cơ hội này, La Hán Trùng cầm lấy bí họa mở ra xem, bèn lập tức ném về Bạch Môn song hiệp, quay người tấn công Tiếu Trường Đình. Tay hắn vung lên, một đạo "Uy độc kim châm" bắn vèo ra.
"Thu Bình cẩn thận!" Tiếu Trường Đình thấy La Hán Trùng phóng ra kim châm, sợ Lưu Thu Bình sơ xuất nên kim đao bèn che chắn trước người Lưu Thu Bình.
Một loạt tiếng leng keng vang lên, kim châm bị đánh rơi hết xuống đất. Chàng vừa mới thu đao lại thì đã thấy La Hán Trùng và Tiền Thế Hải vọt đến trước mặt. La Hán Trùng cất tiếng hô hoán: "Bức họa này lả giả, bức hoạ thật vẫn còn trên người của Tiếu Trường Đình!"
Chúng nhân nghe xong bèn vội vàng kéo sang vây chặt lấy Tiếu Trường Đình và Lưu Thu Bình. Biết bị mắc lừa nên mọi người vô cùng giận dữ, lớn tiếng thóa mạ, đòi Tiếu Trường Đình phải giao bí họa thật ra. Tiếu Trường Đình cứ tưởng dùng bí họa giả để bọn võ lâm quần hùng vây lấy La Hán Trùng và bọn thị vệ, còn mình thì có thể thoát thân để tìm lấy bí họa thật, chẳng ngờ La Hán Trùng biết rõ đó là giả nên khiến chàng lúng ta lúng túng.
"Tiếu Trường Đình ngươi thật khi người thái quá, bộ tưởng chúng ta là trẻ lên ba hay sao?" Hoàng Thắng quát to, mặt đỏ rần rần.
Tiếu Trường Đình đang lâm vào tình thế khó xử thì một nhóm người kéo lên Quy Đầu phong. Phương Chiêu Khiết, Tiếu Chi, Chu Tường và hơn mười tráng đinh kéo đến. Lập tức tình huống trên Quy Đầu phong đột biến, mọi người đều ghìm sẵn đao trong tay, sát khí đằng đằng, một trận ác đấu hết sức căng thẳng sắp diễn ra, khó có thể vãn hồi cho được!
Tiếu Chi vọt đến bên cạnh Tiếu Trường Đình, nói: "Phụ thân mau giao bí họa cho họ đi." Cô vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho chàng.
Tiếu Trường Đình còn đang kinh nghi, Phương Chiêu Khiết lại nói: "Tiếu trang chủ, xin nghe tại hạ nói một lời, cho dù bí họa có chứa bảo tàng, cũng mong Tiếu trang chủ mang ra cho mọi người xem thử. Nếu như bảo tàng chẳng có, thì rõ là giang hồ tung tin đồn nhảm, giúp đôi bên tránh tổn thương hòa khí. Còn nếu như có chứa bảo tàng trong đó, chúng ta cứ theo quy cũ của giang hồ, ai thấy cũng đều có phần, như vậy trang chủ chẳng mất đi chữ "nghĩa". Chẳng hay ý của Tiếu trang chủ như thế nào?"
Tiếu Trường Đình nghe Phương Chiêu Khiết nói như vậy khiến chàng cảm thấy hồ đồ, lẽ nào bức họa đó chẳng có gì trong đó sao? Lại thêm bí họa thật chẳng hề có trong tay chàng, sao lão lại bảo chàng mang ra cho mọi người xem. Chu Tường bước đến bên chàng với bộ dạng như có gì trọng đại lắm, lão kề tai nói nhỏ với Tiếu Trường Đình một hơi. Tiếu Trường Đình trầm tư giây lát, gật đầu: "Được! Mang bí họa cho mọi người xem qua đi!"
Mọi người lập tức ngưng thần chờ đợi, mắt mở to nhìn sang Chu Tường. Chu Tường lấy bí họa từ trong ngực, trải ra trước mặt mọi người. La Hán Trùng kéo mọi người sang một bên rồi bước về phía trước. Hắn cẩn thận quan sát bí họa, quay đầu lại nói: "Không sái Chính là bức họa này!"
Phương Chiêu Khiết, Tiếu Chi thở phào nhẹ nhõm, nhân vì Tiếu Chi đã sửa lấy một chữ trong chín câu Phạn văn, La Hán Trùng chẳng biết Phạn văn nên đâu thể nhìn ra.
Vô Tự hòa thượng bước lên phía trước, nhìn kỹ Phạn văn, nói rằng có thể giải được bí ẩn trong bức họa. La Hán Trùng gọi một tên thị vệ đến rồi quay sang nói với Vô Tự hòa thượng:
"Vị này là Vô Duyên sư tôn vừa từ kinh đô đến, liệu có thể cùng người giải bí họa được hay chăng?"
"Nhiều người hợp sức thì càng tốt thôi." Vô Tự hòa thượng gật đầu nói. Hai vị hòa thượng bắt đầu nghiên cứu Phạn văn. Mọi người vẫn đứng yên trên núi, lặng lẽ chờ đợi.
Qua nhiều canh giờ, hiện đã đến giờ Thân, Vô Tự và Vô Duyên hòa thượng sắc mặt vui mừng nói: "Quả nhiên bí họa có chứa bảo tàng, bảo tàng này nằm trong hang Thiên Thuỷ tại Ma Thiên nhai trên Vũ Lăng sơn, trên bức họa có chỉ rõ lộ tuyến để vào động."
Phương Chiêu Khiết và Tiếu Chi nhanh chóng nháy mắt cho nhau.
Mọi người ngoại trừ Lý Thần Long ra đều nhất tề quay sang Tiếu Trường Đình nói: "Thỉnh Tiếu trang chủ lập tức dẫn chúng tôi đến Võ Lăng sơn để lấy bảo tàng!"
Tiếu Trường Đình nhìn lấy mọi người, cuối cùng nhãn quang dừng lại tại Phương Chiêu Khiết trong giây lát, cao giọng nói: "Được rồi! Đêm hôm nay chúng ta xuất phát."
Trên bầu trời xanh thẫm, ánh sáng rực rỡ của mặt trăng soi sáng cả sơn lâm và thạch đạo. Tiếu Trường Đình, Tiếu Chi, Phương Chiêu Khiết, Vô Duyên và Vô Tự hòa thượng cùng mọi người kéo lên Ma Thiên nhai, đi theo hướng sơn đạo dẫn đến hang Thanh Thuỷ. Bọn họ dựa theo lộ tuyến chỉ rõ trên bức họa mà cất bước về hang Thiên Thuỷ.
Tiền Thế Hải đi sau cùng, cứ đến mỗi khúc rẽ hay vượt qua các khe suối thì hắn đều lặng lẽ cắm xuống đất một thanh tiểu trúc.
Một đạo nhân mã quan quân mang cung tên, đao kiếm tiến về phía núi rừng đen kịt. La Hán Trùng liên tục dừng bước, xem kỹ những tiêu ký bằng ống trúc bên đường rồi đi theo lộ tuyến do Tề tổng binh chỉ định. Nguyên lai, tại Vũ Lăng sơn, La Hán Trùng bày tỏ với võ lâm quần hùng rằng hắn ở lại trị thương, không thể tham gia tìm kiếm bảo tàng, mọi người cũng đáp ứng sau khi tìm được bảo tàng sẽ chia cho hắn một phần. La Hán Trùng lưu lại tại một tiểu trấn dưới chân núi, điều động một số lượng lớn quan binh lặng lẽ theo gót lên Ma Thiên nhai.
Tại hướng Bắc, một ngọn núi cao chót vót như một thanh đao cắm vào trong mây, phía dưới là vực sâu thăm thẳm, những tảng đá hình thù kỳ dị vô cùng hiểm trở, thật nguy hiểm cùng cực. Mọi người đến đây, nhìn xung quanh thì chẳng thấy có một lối đi nào cả. Tiếu Trường Đình, Vô Tự và Vô Duyên hòa thượng mở bí họa ra xem, bí họa chỉ rõ bảo tàng chính là nằm tại hang Thiên Thuỷ, nhưng ngoài vách đá dựng đứng thăm thẳm thì nào có thấy một hang động nào ở đây?
Mọi người còn đang kinh nghi thì đột nhiên Tiếu Chi la lên: "Mọi người nhìn kìa!"
Mọi người nhìn theo hướng Tiếu Chi chỉ, tức thì tiếng hoan hô vang lên tứ phía: "A! Bảo quang! Bảo quang!"
Dưới ánh trăng sáng ngời, ánh kim quang chợt lấp lóe lên từ một khối đá bên ven núi khiến mọi người chói cả mắt.
Vô Tự hòa thưởng vỗ tay xuống khối đá bên cạnh, lớn tiếng nói: "Nơi đây chính là hang Thiên Thuỷ! Nghe nói rằng ở Vũ Lăng sơn có một khối đá cứ vào dịp trăng tròn thì lại phát ra ánh kim quang thấu tận trời cao và có chứa bảo tàng trong đó. Trước đây ta vốn chẳng tin nhưng hiện biết rằng lời đồn đó chẳng sai, bảo tàng chính xác nằm tại khối đá này!"
Mọi người vui mừng, vội vàng chạy đến ven núi, sờ tới sờ lui thì phát hiện khối đá này có thể dịch chuyển được. Mọi người hợp sức đẩy khối đá đó sang một bên. Đúng ngay thời điểm đó, mây đen che kín cả ánh trăng, kim quang cũng biến mất, chỉ thấy xuất hiện một cửa động tối ngòm, gió lạnh từng đợt thổi thốc lên khiến mọi người không rét mà run.
Tiếu Trường Đình đưa mắt nhìn Tiếu Chi, buộc chặt dây lưng, bước vào động trước tiên. Tiếu Chi, Phương Chiêu Khiết theo sau Tiếu Trường Đình bước vào. Mọi người sợ bị rớt lại phía sau nên tranh giành nhau vào động.
Trong động tối om, lối đi ngoằn ngoèo, lởm chởm, quần hùng đột ngột giật mình vì lũ dơi bị động bay loạn xạ đập trúng thân mình.
Càng đi hang động càng rộng dần, năm hoặc sáu người có thể sánh vai đi cùng một lúc. Đột nhiên, mắt mọi người sáng hẳn lên, trong động phát ra một luồng kim quang. Mọi người reo lên "Bảo tàng! Bảo tàng!" rồi đồng loạt nhảy xô về phía trước. Kim quang bỗng chốc biến mất, hang động tối om trở lại. Có người la lên: "Đốt lửa! Đốt lửa lên đi!"
Lập tức có hơn chục ngọn lửa được thắp sáng lên. Hang động thật lớn, có thể chứa hơn ngàn người, măng đá treo lơ lửng trên vách động nhỏ từng giọt nước xuống. Chính giữa hang động có một cái hồ nối thẳng với cửa động Thông Thiên bên ngoài. Mọi người giơ cao ánh lửa tìm khắp mọi nơi nhưng chẳng thấy một chút bóng dáng của bảo tàng đâu cả.
"Mẹ nó! Bảo tàng ở đâu?" Thường Thị Song Sát không nhịn được cất tiếng thóa mạ. Đột nhiên, sắc mặt hai huynh đệ bọn chúng chợt biến đổi, hai cặp mắt như dán vào hồ nước.
Trên mặt hồ, hào quang phát sáng, chỉ thấy một vật thể vàng rực ở trong nước phát ra ánh sáng khắp mọi phía, tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt.
Mọi người đứng đờ ra nhìn: "Bảo... Bảo vật..."
Vô Tự hòa thượng la lên: "Lại đây, xuống dưới vớt bảo vật lên!"
Chúng nhân ứng thanh bước về phía trước, đang định nhảy xuống hồ thì đột nhiên nghe tiếng quát từ giữa động vang lại: "Ai dám vọng động vào quốc bảo!"
Chúng nhân quay đầu nhìn lại thì đều giật mình hoảng sợ. La Hán Trùng dẫn theo một đội quan quân tiến nhập vào động. Tề tổng binh tay cầm đại đao dẫn có hơn mười tên cung thủ đứng trên cửa động, đang giương cung nhắm vào mọi người.
La Hán Trùng cất giọng âm trầm: "Chư vị anh hùng, việc này chẳng thể trách La mỗ được, người ta thường nói thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, Tề tổng binh phụng mệnh triều đình đến đây thu hồi quốc bảo để nhập khố, mong chư vị đừng ngăn cản. Chư vị có công hiến bảo, Tề đại nhân sẽ tâu lên thánh thượng mà luận công ban thưởng cho tất cả mọi người."
Tề tổng binh dẫn bọn thân binh bước đến bên hồ nước. Đối diện với cung tên, lại thêm quan binh nhiều người, buộc mọi người phải nuốt giận lui sang một bên chờ đợi thời cơ.
Tề tổng binh cởi trường bào ra, buộc chặt tay áo, dẫn theo hai tên thân binh nhảy xuống hồ. Đối với bảo vật quý giá như vầy, tất nhiên là hắn phải tự thân động thủ. Mọi người nhẫn nhịn chờ đợi, xem coi bảo vật gì được giấu kín trong hồ. Khoảng chừng một buổi, Tề tổng binh từ dưới nước ngoi đầu lên, nhìn về cửa động Thông Thiên, phát tay về bọn thân binh: "Đi!"
"Đại nhân..." La Hán Trùng bước đến hỏi dồn: "Bảo vật này là..."
Tề tổng binh nhìn hắn bằng nửa con mắt, giận dữ nói: 'Ngươi tự mình xem đi!" Hắn dẫn bọn thân binh lên trên, phủi nước trên người, quay sang bọn cung thủ quát:
"Còn chờ cái gì nữa! Đi mau!"
La Hán Trùng chạy đến bên cạnh hồ, vừa định phóng xuống nước, kim quang đột nhiên biến mất. Hắn còn đang kinh nghi thì kim quang lại từ từ xuất hiện. La Hán Trùng chẳng màng đến vết thương trên mặt, nhảy tủm xuống hồ. Hắn lặn xuống đáy hồ, mò vào vật phát sáng, phát hiện đó là nửa viên cự thạch nhẵn bóng.
Hắn lập tức minh bạch, cái nơi được gọi là có chứa bảo tàng này chẳng qua là do ánh trăng chiếu vào khối cự thạch rồi phản xạ ngược lại vào vách đá trơn bóng của Thông Thiên huyệt nên tạo ra sự chiết xạ lên vách đá bên ngoài, hình thành nên tia sáng. Tia sáng này lúc sáng lúc lu, lúc có lúc không là do biến hóa trong lúc phản xạ của ánh trăng mà tạo thành.
Tiếu Chi nhìn mọi người mà lòng không thể nhịn cười được. Lúc theo phụ thân mình tị nạn trong Miêu Sơn động ở Vũ Lăng, cô đã từng cùng người tiến vào động này để khám phá bí mật của ánh kim quang, thật chẳng ngờ rằng Lôi Chấn Hoàn vì sợ rằng lúc vẽ bí họa có điều chi sơ suất nên đã nhờ ánh kim quang này yểm trợ. Cô đã sửa một chữ trong Phạn văn khiến người giải bí họa ngộ nhận nơi đây có chứa bảo tàng mà tìm đến nơi này.
La Hán Trùng bơi vào bờ, cố gắng nhịn đau đớn do vết thương trên mặt tạo ra, do mọi người xúm nhau hỏi nên buộc hắn không thể không nói rõ sự tình. Trong bọn quần hùng vẫn có người không tin nên liền nhảy xuống hồ xem thử, nhưng chỉ một lúc sau đều kéo lên hết, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngơ ngác nhìn nhau, nói chẳng nên lời.
"Ha ha..." Tiếu Trường Đình ngửa mặt cười dài: "Thật chẳng ngờ Lý Hanh Đình tiền bối đã cho chúng ta một trò đùa đúng nghĩa!"
O0o
Phía sau hoa viên Tiếu gia trang.
Hai người Tiếu Trường Đình và Lưu Thu Bình gặp nhau cả buổi mà chẳng nói chẳng rằng. Cuối cùng Lưu Thu Bình cũng phá tan bầu không khí trầm mặc, nói: "Huynh có xem qua thư của Tổng đà chủ chưa?"
Tiếu Trường Đình gật đầu: "Nhờ Lưu đường chủ gửi lời biết ơn của tại hạ đến Tổng đà chủ Chu Quốc Ngu. Tiếu mỗ sẽ phó ước đúng hẹn để bàn bạc đại sự."
"Được, đa tạ huynh!" Thần tình Lưu Thu Bình thập phần kích động.
Tiếu Trường Đình từ lúc gặp lại Lưu Thu Bình thì mối tình của những năm trước lại nảy mầm trở lại. Nhưng Lưu Thu Bình vô cùng lạnh lùng, so với sự nhiệt tình nóng bỏng của những năm trước thì giống như hai người khác nhau vậy. Một hôm, Tiếu Trường Đình thuật lại mối tình của hai người bọn họ cho Phương Chiêu Khiết nghe, nhờ Phương Chiêu Khiết đứng giữa hòa giải giùm.
Phương Chiêu Khiết đáp ứng lời chàng với nụ cười thần bí. Lúc này đây, thấy Lưu Thu Bình thần tình kích động, cho rằng Phương Chiêu Khiết khuyên nhủ thành công, thừa dịp nói: "Thu Bình, nàng chắc đã nghe qua chuyện của ta và Trương Ngọc Mai rồi. Nàng nói rằng chỉ cần muội nguyện ý..."
Lưu Thu Bình cắt ngang lời Tiếu Trường Đình: "Không cần nói đâu! Ta hiểu rõ tâm tư của huynh..."
Tiếu Trường Đình hết sức mừng rỡ, đột ngột chụp lấy tay nàng: "Thu Bình..."
Lưu Thu Bình hất tay chàng ra, nói: "Huynh đừng hiểu lầm ý của ta. Tình ý của huynh đối với ta, ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong tâm khảm. Ngọc Mai tỷ đối với huynh thật lòng thật dạ như vậy, huynh đối xử với tỷ ấy như vậy thật chẳng công bằng. Ta thật tâm hy vọng hai người..."
"Thu Bình, nàng..."
"Nói cho huynh biết là ta đã kết hôn. Ta rất yêu trượng phu ta và người cũng rất yêu ta. Ta hy vọng chàng và Trương Ngọc Mai tỷ cũng thương yêu giống như chúng ta vậy."
"A! Kẻ đó là ai vậy? Nàng có thể cho ta biết được hay không?"
Lưu Thu Bình từ từ thốt lên ba chữ: "Phương Chiêu Khiết."
Tiếu Trường Đình run cả người: "Phương Chiêu Khiết là trượng phu nàng?"
"Đúng vậy!" Đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn thẳng về phía chàng.
Lúc này Tiếu Trường Đình mới biết rõ vì sao Phương Chiêu Khiết bỏ đi mà chẳng có một lời từ giã, mặt chàng ửng đỏ lên, chỉ muốn độn thổ cho xong.
"Tiếu trang chủ bảo trọng, ta xin cáo từ!"
Tiếu Trường Đình lộ vẻ ngượng ngùng, lúng túng nói: "Để ta tiễn nàng rời khỏi trang viên."
Tiếu Trường Đình tiễn Lưu Thu Bình xong thì bước về cửa buồng ngủ của Trương Ngọc Mai, chợt nghe tiếng lâm râm khấn vái: "Bồ tát đại từ đại bi, phù hộ cho Trường Đình và Thu Bình yêu nhau..."
Chàng nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy Trương Ngọc Mai đang quỳ trước bàn thờ, Tiếu Trường Đình bước vào mà chẳng hề hay biết, nàng thật tâm cầu khẩn:
"Đều là tại con không tốt, nếu không thì làm sao họ lại gặp phải..."
"Ngọc Mai!" Tiếu Trường Đình chợt thấy hổ thẹn và vô cùng áy náy nên khẽ kêu lên.
Trương Ngọc Mai lập tức đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn lấy trượng phu. Từ trước đến nay, chàng chưa hề bước vào phòng nàng và cũng chưa hề nhìn nàng với ánh mắt như thế nên nàng chợt lúng túng: "Chàng... mời chàng ngồi..."
Tiếu Trường Đình nhìn Trương Ngọc Mai, đầu nàng đã có tóc bạc, trán đã đầy nếp nhăn. Thu Bình nói rằng chàng đối xử với nàng chẳng công bằng là đúng thật! Chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng:
"Ngọc Mai, ta sẽ đến Trường Sa phủ để xây dựng lại Tam Tương võ quán."
"Chàng... chàng lại muốn li khai trang viên?" Trương Ngọc Mai nghe theo nhưng nói với giọng buồn bã: "Được rồi! Để muội thay huynh thu xếp..."
Chàng đột nhiên kéo nàng vào lòng: "Nàng cùng đi với ta!"
Nàng ngẩng đầu lên, thật không dám tin những gì mới nghe: "Huynh nói gì? Muội ... muội đi với huynh?"
Chàng ôm chặt lấy nàng rồi nói: "Ngọc Mai! Ta... ta thật không tốt. Ta đối xử với nàng thật chẳng phải!"
Hạnh phúc đến với Trương Ngọc Mai thật quá đột ngột. Một lúc sau, nàng ôm lấy cổ chàng mà thút thít tỉ tê. Chàng một mặt nhẹ giọng an ủi nàng, một mặt vuốt ve tóc nàng với đầy vẻ thâm tình.
"Mẹ!" Tiếu Chi chạy vào phòng, tình cảnh trước mắt khiến cô ngây cả người ra. "A... Chi nhi..." Trương Ngọc Mai bẽn lẽn rời khỏi lòng Tiếu Trường Đình: "Chi nhi, con đến làm ... làm gì?"
Tiếu Chi mặt đỏ ửng, lập lờ nói: "Con hỏi mẹ tối nay ngủ..." Nguyên là cô đến đây để hỏi đêm nay Trương Ngọc Mai tối nay có ngủ chung với mình hay không. Cô biết Tiếu Trường Đình chẳng ngủ chung phòng với Trương Ngọc Mai, nào ngờ... Hiện tại cô chẳng biết nói sao cho phải. Tiếu Trường Đình nói thật tự nhiên: "Chi nhi, tối nay con ngủ một mình đi!"
"Phụ thân!" Tiếu Chi đấm vào ngực Tiếu Trường Đình, cười nũng nịu: "Người... người thật tốt!"
Trương Ngọc Mai nước mắt còn chưa khô, nhìn xuống đất thẹn thùng cười.
Chấn hùng phong vũ quán trọng khai nghiệp
Quan đế miếu thiết hạp truyện quân tình
Trong tiếng pháo giòn giã, chiêu bài "Tam Tương võ quán" một lần nữa được treo lên.
Dưới góc phải của ngọn tiêu kì treo tại viện tường đang đón gió tung bay là hình một mũi kim tiêu màu đen.
Trong võ quán, không khí thật tưng bừng vui vẻ. Đại diện của Tam Tương cửu quán, thập tam bang dồn dập chúc mừng. Từ sau trận ác chiến tiêu diệt Thanh Ưng bang, giết chết Triệu Chấn Vũ và Tống Phúc tại Tuyết Phong sơn, mọi người đã bỏ hết tị hiềm, bắt tay thân thiện. Tiếu Trường Đình trở lại võ lâm lần này thật đúng theo tâm nguyện của mọi người, vì vậy bằng hữu trong võ lâm đều xem việc xây lại Tam Tương võ quán như võ lâm đại sự. Ngoài ra, các nhân sĩ tiến bộ tại Trường Sa phủ trước đây vốn có giao tình với Tiếu Cốc Hoa nghe tin con trai của ông xây dựng lại võ quán cũng dồn dập đến chúc mừng.
Tiếu Trường Đình mặt mày hớn hở đón các quý khách. Chu Tường, Phương Cảnh Thu, Tiếu Chi xã giao liên tục, không có thời gian ngơi nghỉ.
Tống Chánh Khanh thấy cảnh náo nhiệt như vậy thì rất vui mừng. Hắn quyết tâm thật lòng sửa đổi, trung thành với sư phụ để mong có được tiền đồ xán lạn.
Trong không khí náo nhiệt, một điểm liên lạc bí mật của Thiên Địa Hội tại Trường Sa phủ đã được tạo dựng. Phương Chiêu Khiết cứ chiếu y theo bí họa do Lôi Chấn Hoàn để lại, lần lượt đến gặp từng đường chủ chín phân đà bí mật của Thiên Địa Hội để cùng bàn bạc đại kế phản Thanh.
Tam Tương võ quán khôi phục chưa được nửa năm thì vào ngày mười tháng mười hai năm Đạo Quang thứ ba mươi, phong trào khởi nghĩa Kim Điền, Thái Bình Thiên Quốc đã diễn ra, công cuộc phản Thanh ngay lập tức lan rộng toàn nước.
Ánh dương quang chói mắt chiếu vào cành lá của hoa quế, rồi dội thẳng vào lương đình. Một luồng gió nhẹ thoảng qua khiến không khí thật dễ chịu, lại còn mang theo một làn u hương len lỏi vào tâm can phế phủ của con người.
Tiếu Trường Đình ngã người trên chiếc ghế tre tại lương đình, hai mắt khép hờ, người chẳng hề động đậy. Nét mặt chàng thật khoan thai, tựa như đang chìm đắm vào cảnh thu dễ chịu này, nhưng thật ra chẳng phải như thế, lúc này đây chàng tâm sự ngổn ngang như tơ vò trăm mối, tựa như đang lênh đênh trên biển khơi...
Võ quán được dựng lại đã hai năm, tâm sự đau buồn và vất vả quá độ đã biến chàng trở nên già cỗi, tóc lấm tấm điểm sương, nếp nhăn phủ đầy trên mặt.
Năm ngoái, lão quản gia Chu Tường vốn là trợ thủ đắc lực của chàng đột nhiên lâm bệnh mà mất, mọi chuyện lớn nhỏ trong võ quán chàng đều phải tự thân giải quyết. Sau khi đến võ quán, thê tử Trương Ngọc Mai đã mang thai nhưng lại khó sinh, tuy các danh y cứu được hài nhi trong bụng nhưng Trương Ngọc Mai đã rời bỏ nhân gian mà đi. Nhạc phụ chàng nghe tin liền vội vàng đến Trường Sa để mang cháu ngoại về tiền trang ở Thái Bình phố. Trương lão bản chỉ có một đứa con gái duy nhất là Trương Ngọc Mai, hiện tại nàng đã chết nên lão đưa cháu ngoại về chăm sóc, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp của lão nên Tiếu Trường Đình không tiện cự tuyệt. Vợ chết, con bị mang đi nên chàng không khỏi bi thương. Nhớ lại trước đây do mình không tốt nên khiến cho Ngọc Mai phải chết ở lứa tuổi trung niên, bất hạnh này khiến chàng mãi tưởng nhớ về nàng và lòng cứ mãi day dứt. May mà còn có Tiếu Chi đối đãi với chàng như cha ruột, luôn quan tâm chăm sóc chàng nên cũng còn đôi chút vui vẻ. Nhưng chàng lại lo lắng cho Tiếu Chi, cô đã hơn hai mươi tuổi đầu, người đẹp như ngọc, văn võ song toàn, người đến nhà cầu hôn chẳng thiếu, chàng luôn nhọc lòng lo lắng cho hôn sự của cô vì có câu "Trai lớn lấy vợ, gái lớn có chồng." Chàng thấy hai tên đồ đệ Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh đều yêu Tiếu Chi, ý của chàng là muốn gã cô cho Phương Cảnh Thu vì gã là người ngay thẳng nghiêm túc, đôn hậu thật thà. Còn về phần Tống Chánh Khanh, tuy rằng gã chẳng có làm điều chi không phải đối với chàng, nhưng suy cho cùng gã là một người giả tạo, thiếu thành thật. Chàng đã từng tìm hiểu tâm sự của Tiếu Chi, cô tuy không nói ra nhưng chàng lờ mờ nhận thấy Tiếu Chi hình như có ý cảm mến Tống Chánh Khanh, thật vô cùng khó xử...
Tiếu Trường Đình ngầm thở dài, lòng lại nghĩ đến đại sự của Thiên Địa Hội. Mới nghĩ đến chuyện của Thiên Địa Hội, tinh thần chàng lại phấn chấn hẳn lên. Sau khởi nghĩa của Thái Bình Thiên Quốc, Kim Điền, bách tính ở các tỉnh khởi nghĩa vũ trang sôi nổi, hưởng ứng quân của Thiên Vương mà công thành chiếm trấn, thanh thế ngày càng to lớn. Trước mắt Thái Bình quân sẽ đến Tam Tương, Thiên Vương Hồng Tú tự thân đến Miên Châu để tìm gặp đông, tây nhị vương để thương thảo đại sự quân cơ. Nhiệm vụ của Thiên Địa Hội chính là đưa những tin tức tình báo quân sự của quân Thanh tại Hồ Nam cho Thiên Vương biết. Lưu Thu Bình sớm phái người mang thư đến cho Tiếu Trường Đình, nội trong ba ngày nàng sẽ tự thân đến võ quán để đưa tin tình báo, nhưng đã quá thời hạn ba ngày mà vẫn không thấy Lưu Thu Bình đến, Tiếu Trường Đình nóng như lửa đốt, lo lắng muôn phần. Lẽ nào có điều gì xấu xảy ra? Lẽ nào... Chàng không dám nghĩ đến nữa.
"Quán chủ!" Tráng đinh Trương Chí chạy vào hậu viện rồi thẳng đến lương đình "Có ba người tự xưng là người của Phong Khánh Vương phủ đang ở tiền đường, cứ nằng nặc đòi gặp cho được quán chủ."
Tiếu Trường Đình từ từ đứng dậy, diện sắc âm trầm, mày nhíu chặt lại. Vào tháng trước, Khánh Vương phủ phái người đến võ quán nhờ chàng ngầm hộ tống chuyến tiêu cho vương phủ đến Giang Nam, nhưng một là do người của võ quán bận quá nhiều việc, hai là chẳng muốn bảo tiêu cho vương phủ nên chàng đã cực lực từ chối. Nào ngờ, kẻ được phái đến chợt giận dữ, để lại tiền đặt cọc và cái hộp sắt cần bảo tiêu rồi phất tay áo bỏ đi... Lẽ nào người của Khánh Vương phủ tìm đến đây gây hấn?
Tiếu Trường Đình vô cùng giận dữ, bước ra tiền đường. Người của Khánh Vương phủ vội đứng lên, vỗ bàn nói: "Tiếu Trường Đình, vương gia đã chỉ định ngươi áp chuyến tiêu này, đó chính là duyên phận của ngươi, nhưng ngươi lại chẳng biết điều. Chiêu bài của Tam Tương võ quán bộ chẳng còn muốn treo nữa à? Chuyến tiêu này ngươi nhất định phải đi, không đi cũng không được!"
Tiếu Trường Đình nhìn người mới đến có đôi chút dè dặt, mặt lập tức tươi cười: "Có gì từ từ nói, hà tất phải nóng giận làm chi? Mời vào trong nội đường nói chuyện! Mời!"
"Hừ!" Người mới đến giảo mồm, ba kẻ của Khánh Vương phủ theo Tiếu Trường Đình đi vào nội đường.
Tiếu Trường Đình bảo quán đinh rời khỏi nội đường, người của Khánh Vương phủ chợt ngã ngửa trên ghế. Tiếu Trường Đình vội vàng bước tới đỡ: "Phương huynh, đã xảy ra chuyện gì?" Người nọ nguyên là Phương Chiêu Khiết của Thiên Địa Hội!
Hai huynh đệ Thiên Địa Hội đi theo Phương Chiêu Khiết vội đi đến cạnh cửa để chặn lối vào. "Chúng tôi vừa từ Lạc Tuần phủ chạy ra, giao đấu với kỵ binh của quân Thanh..."
Tiếu Trường Đình xé áo Phương Chiêu Khiết ra, phát hiện áo trong đã nhuộm thắm máu tươi. Chàng vội vàng mở bộ quần áo dính máu của Phương Chiêu Khiết ra xem, thấy trước ngực lão hiện rõ ba vết thương trí mạng do đao gây ra. "Đừng nói chuyện!" Chàng nhẹ giọng ngăn Phương Chiêu Khiết đừng nói, mau chóng đem kim sang ra băng bó vết thương. Ngoài ba vết thương nơi ngực, Tiếu Trường Đình còn phát hiện sau lưng và chân của Phương Chiêu Khiết cũng có vết chém, toàn thân có hơn chín vết, có thể thấy rằng lúc đó chiến đấu ác liệt đến cỡ nào. Tiếu Trường Đình bất giác lo lắng cho Lưu Thu Bình, nàng như thế nào rồi? Nhưng lúc này đây, chàng không tiện hỏi thêm nữa.
Phương Chiêu Khiết đợi Tiếu Trường Đình băng bó vế thương xong bèn gắng gượng đứng dậy. Lão đẩy cánh tay của Tiếu Trường Đình ra, khom người lấy từ chiếc giày ra một lá thư được viết trên da bò vẫn còn niêm phong giao cho Tiếu Trường Đình, trịnh trọng nói: "Tin tình báo này phải mang đi ngay trong đêm, địa điểm liên lạc là cổng phía nam của Quan Đế miếu, cứ dựa vào tín vật, người đến nhận là Dư bát gia, huynh biết người này. Nếu như Dư bát gia chưa đến Quan Đế miếu, thì..."
Tiếu Trường Đình tiếp nhận phong thư, im lặng gật đầu.
Phương Chiêu Khiết lại nói: "Chúng tôi vốn đã bị phát hiện, đành phải mạo xưng người của Khánh Vương phủ mà đến. Nơi này không thể ở lâu, tránh cho quan phủ sinh nghi, bọn tôi xin cáo từ ngay."
"Phương huynh, vết thương của huynh..." Tiếu Trường Đình lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, ta vẫn còn chịu được." Phương Chiêu Khiết ngắt lấy lời chàng, thần sắc ngưng trọng "Vừa rồi ta thấy có một vài người khả nghi ngoài võ quán, phải chăng vương phủ đã nghi ngờ võ quán? Huynh nhất định phải thật cẩn thận, tin tình báo này ngàn vạn lần không được mất đi! Ta thấy, bọn ta đã mạo xưng người của Khánh Vương phủ bức huynh áp tiêu, sao không..."
"A, có rồi!" Tiếu Trường Đình vội vàng nói: "Chẳng bao lâu nữa Khánh vương sẽ phái người nhờ ta áp tiêu, hay là bỏ thư này vào trong chiệc hộp mà thân vương giao phó, hy vọng là có thể qua được tai mắt của quan phủ."
"Vậy cũng được, nhưng nhất định phải thật cẩn thận."
Tiếu Trường Đình cầm lấy phong thư nhét vào trong ngực, thăm dò hỏi: "Máu trên này là của ai vậy?"
Vành mắt Phương Chiêu Khiết đỏ hoe, bước nhanh ra khỏi nội đường mà chẳng đáp lấy một lời.
Tiếu Trường Đình vọt theo sát bên, run run hỏi: "Nàng sao rồi?"
Hai hội viên của Thiên Địa Hội đứng ngoài cửa chặn lấy Tiếu Trường Đình lại, nói thật khẽ: "Lưu đàn chủ đã qua đời vào tối qua."
Tiếu Trường Đình nghe tin đầu óc quay cuồng, muốn nổ tung ra. Mặt chàng trắng bệch, cố gắng dằn lấy nỗi đau, tiễn ba người ra cửa.
Bên ngoài cửa, Tiếu Chi, Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh ba người vừa làm xong chuyện trở lại quán, hai bên đụng đầu nhau. Phương Chiêu Khiết cúi đầu lách qua, ngay tức khắc cả ba người đều nhận ra là Phương Chiêu Khiết.
Tiếu Trường Đình đưa tận ra ngoài cửa lớn, chắp tay nói: "Xin gửi lời chúc cho Khánh vương gia mạnh khỏe."
"Việc của Khánh vương gia ngươi phải cố làm cho tốt đó!" Phương Chiêu Khiết chẳng quay đầu lại, dẫn theo hai tùy tùng cất bước rời khỏi.
Ba người bọn Tiếu Chi cùng lúc đều suy nghĩ: "Phương Chiêu Khiết sao lại biến thành người của Khánh Vương phủ?"
Vào một đêm giữa thu, sao mọc lưa thưa, vài đám mây trôi ngang như muốn nâng cả ánh trăng non. Dưới ánh trăng lờ mờ, cổng nam Quan Đế miếu ở Trường Sa trông giống như một con cự thú đang cúi đầu. Đây là một ngôi miếu mà từ nhiều năm nay chẳng có hương hỏa, tường ngói đổ nát, cỏ dại mọc thành bụi, cột ngã xiêu vẹo, mạng nhện giăng tứ phía. Ánh trăng theo lỗ hổng vào đỉnh đại điện, rọi vào chân, tay còn sót lại và khuôn mặt của Quan Đế gia, khiến cho toàn bộ ngôi miếu trở nên vô cùng âm u và đáng sợ. Bốn phía bên miếu yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng trống canh từ xa văng vẳng đưa tới. Đã sắp tới canh ba. Phía ngoài miếu đột nhiên vang lên ba tiếng kích chưởng "bốp! bốp! bốp!" . Ba tiếng kích chưởng này tuy rất nhẹ nhưng trong đêm tối tĩnh mịch thì có thể nghe rõ mồn một. Kế đó, bên trong miếu cũng vang lên ba tiếng kích chưởng.
Một đạo nhân ảnh bay "vèo" lên bờ tường. Người vừa đến đạp nhẹ chân lên tường, thân hình nhẹ nhàng rơi vào trong miếu. Người đó mặc đồ dạ hành, lưng đeo cương đao, khăn che kín từ mặt xuống tận cổ, chỉ lộ hai mắt nhìn chằm chằm vào tượng của Quan Đế. Lúc này, từ phía sau tượng Quan Đế nhảy ra một hán tử. Chỉ thấy gã nhảy xuống đất, chắp hai tay hướng về người che mặt: "Tiếu quán chủ, có mang hàng đến không?"
Tiếu Trường Đình đảo mắt, nhìn vào người mới đến, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao không thấy Bát gia?"
Nghe chàng nói, hai đạo nhân ảnh ứng tiếng trả lời, bạch quang trong tay phát ra, hai thanh cương đao khua nửa vòng rồi đứng hai bên tả hữu của chàng.
Hán tử nọ bình tĩnh nói: "Hôm nay Bát gia có chuyến mua bán khác nên sai ta đến đây nhận hàng. Kính, đây là danh sách hàng." Nói xong, gã móc từ trong ngực ra một vật đưa cho Tiếu Trường Đình.
Năm ngón tay Tiếu Trường Đình nhẹ nhàng cầm lấy vật đó, cẩn thận xem qua, đích xác là tín vật đã giao ước với Dư bát gia, vì vậy liền móc một chiếc hộp nhỏ từ trong ngực ra. Hán tử nọ bước lên trước một bước để lấy hộp. Đúng lúc này Tiếu Trường Đình đột ngột ngẩng đầu lên, phát hiện cành khô của cây chương già bên cạnh bức tường phát ra tiếng động lạ, một bóng nhân ảnh thấp thoáng trong cành lá. Chàng quát lên: "Có trộm!", tay cầm chiếc hộp lập tức giơ cao lên ngực. Kẻ nhận hàng nọ liền vội vàng giơ tay đoạt lấy. Tả thủ Tiếu Trường Đình ra chiêu "Thiết kị xuất kích" với khí thế vô cùng mạnh mẽ, đánh kẻ nọ văng xa, té ngửa xuống đất có chừng hơn trượng, máu miệng tuôn trào. Hai người đứng bên tả và hữu định lên tiếng hỏi có chuyện gì, đột nhiên nghe tiếng vèo vèo bay đến, Tiếu Trường Đình la lên "Không ổn!", hai tay vung lên, chỉ nghe "bình! bình!", hai người đó ngã xuống, vừa kịp tránh ám khí bay sát bên trán. Dưới ánh trăng, hai người nằm dưới đất thấy vài đạo kim quang xẹt qua, lòng cả kinh: "Đó chẳng phải là Mai Hoa kim châm sao? Nguy hiểm thật! Nếu không có Tiếu quán chủ đánh ngã xuống thì chắc chắn đã trúng phải ám toán!"
Tiếu Trường Đình định thần nhìn kỹ, thấy ngoài miếu bóng người lay động thì biết đã trúng mai phục. Chàng vội quát: "Rút!", rồi sử chiêu "Bạch hạc trùng thiên" nhún người vọt về bờ tường để chạy. Nào ngờ phía sau cây chương vang lên sột soạt, ngay lập tức một đạo kim châm bắn vào vai chàng. Đang lơ lửng giữa không trung, chàng vội vàng chùn người xuống, nghiêng mình sát đất, kim châm bay sát bờ vai. Nhưng thân thủ của chàng dù có nhanh như thế nào đi nữa vẫn không tránh được đạo kim châm thứ hai, chàng phát giác vai phải đột nhiên đau lên dữ dội, vốn dĩ đã bị kim châm đâm trúng.
"Ha ha..." Tiếng cười gằn phát ra từ bóng cây. Liền ngay đó, một đạo nhân ảnh hạ người xuống đất, định đánh về Tiếu Trường Đình đang bị thương.
Hai thanh y hán tử vội vàng nhảy lên, song đao ra chiêu "Sát thần lan đạo" chặn người mới đến.
Người vừa đến có thân hình cao, gầy, có hơn bốn mươi, khuôn mặt dài thòn, trắng bệch, trên có một vết thẹo ghê rợn kéo từ mi tâm bên tả xuống tận miệng, mũi ưng, miệng vuông, hai mắt sâu hoắm lóe lên tia nhìn âm trầm dễ sợ. Tiếu Trường Đình vừa nhìn thấy người này thì hết sức cả kinh, hắn chính là La Hán Trùng!
La Hán Trùng sau khi thất thủ tại Vũ Lăng sơn, suýt nữa đã mất cả đầu khi trở về kinh thành, cũng may nhờ có Tổng quản đại nhân van xin hết mực mới giữ được cái mạng của hắn nhưng chức Phó thống lĩnh bị tước đi, xuống làm một tên thị vệ bình thường. Nhớ đến vụ bí họa, hắn biết rằng đã bị Tiếu Trường Đình hí lộng nên ghi hận trong lòng.
Sau khi Thái Bình quân khởi sự, hắn bị triều đình phái đến Trường Sa phủ đến viện trợ cho đề đốc Bảo Khởi Báo để ngầm thăm dò tình hình của Thái Bình quân và Thiên Địa Hội, từ lâu hắn đã hoài nghi Tam Tương võ quán của Tiếu Trường Đình cùng Thiên Địa Hội có quan hệ với nhau. Tối nay hắn nghe được nội ứng mật báo, bèn phụng mệnh của Bảo đề đốc cướp tiêu Tam Tương võ quán tại Quan Đế miếu. Hắn biết rõ Bát Quái Kim Đao và Hưởng Kim Tiêu của Tiếu Trường Đình cực kỳ lợi hại nên chẳng dám ngạnh đấu, núp trên cây để thi hành độc thủ. Lúc này, hắn thấy ám khí đắc thủ nên bèn từ trên cây nhảy xuống.
La Hán Trùng dừng bước, hoành kiếm ngang ngực, cười khà khà:
"Chẳng ngờ đường đường là Tam Tương võ quán quán chủ Tiếu Trường Đình mà lại che mặt, đêm khuya rời thành làm chuyện mua bán bất chính. Có lẽ chuyện mua bán này vô cùng hệ trọng, tại hạ muốn nhìn thử hàng một chút, có được không?" Nói xong, hắn khẽ nhích trường kiếm và huýt sáo lên. Ngay lập tức, từ trong các góc miếu xuất hiện có hơn chục tên thanh y thị vệ vây lấy ba người bọn Tiếu Trường Đình.
Tiếu Trường Đình từ từ kéo khăn che mặt xuống. Răng chàng nghiến chặt lại, sắc mặt trầm xuống.
Tay phải cầm đao của chàng định vung lên, nhưng tay chưa vung tới vai thì đã không còn tí lực nào cả, đành phải buông xuống.
Hai huynh đệ Trương Đức và Trương Chí đứng hai bên vội vàng đỡ chàng. La Hán Trùng lại cười lạnh một tràng:
"Tiếu Trường Đình, ngươi còn muốn động thủ sao? Nói cho ngươi biết, Truy Hồn Đoạt Mệnh Kim Châm của La mỗ là độc môn ám khí, nếu còn muốn sống thì giao chiếc hộp ra đây, dập đầu trước La gia mấy cái thì trước mặt đề đốc đại nhân ta sẽ xin cho ngươi khỏi chết."
"Hừ! Tặc tử xem đao!" Trương Đức gầm lên giận dữ, vọt người lên cao, sử chiêu "Lực phách hoa sơn", cương đao mang theo hàn phong bổ xuống đầu La Hán Trùng.
Cùng lúc đó, cương đao của người huynh đệ là Trương Chí ra chiêu "Ám độ trần thương" đâm chếch về La Hán Trùng. La Hán Trùng không hổ danh là đại nội cao thủ, đợi song đao gần sát tới mình, quát lớn một tiếng, cổ tay cất lên, chợt nghe một tiếng "keng" vang lên, cương đao Trương Chí rơi xuống đất, hổ khẩu chấn động tuôn cả máu.
Lúc này, bọn thanh y thị vệ nhảy vọt đến sát Tiếu Trường Đình, La Hán Trùng quát: "La Hán Trùng trúng độc châm, không thể trốn chạy, ta lưu hắn lại làm nhân chứng, trước tiên hãy thu thập hai thằng cha này đã."
Bọn thanh y thị vệ quát lớn, chuyển hướng đánh mạnh về Trương Đức và Trương Chí, ngay lập tức đao kiếm giao nhau. Hổ khẩu Trương Chí bị chấn thương, nan địch quần hồ, trong chốc lát đao pháp đã rối loạn, cương đao bị khóa chặt, bị bọn thị vệ chém thẳng xuống đầu, não nát như tương, té xuống chết liền. Trương Đức thấy huynh đệ đã chết, ruột đau như cắt, tấn công điên cuồng. La Hán Trùng cười khẩy, sử chiêu "Lãng tử hồi đầu" phản công lại, đâm vào ngực phải. Hắn đang muốn kết liễu tính mệnh của Trương Đức, đột nhiên nghe một tiếng quát vang lên, Tiếu Trường Đình bay vọt người lên, cương đao ra chiêu "Phản phách côn lôn", hàn quang lóe mắt đánh thẳng về hắn. La Hán Trùng ngàn lần cũng không ngờ rằng Tiếu Trường Đình trúng độc châm của hắn mà vẫn còn khả năng xuất thủ nên buộc lòng phải thu hồi kiếm. Nguyên là Tiếu Trường Đình thấy huynh đệ Trương Đức không phải là đối thủ của La Hán Trùng, ngầm vận công lực để kiềm chế độc phát tác, nắm sẵn cương đao tùy tình hình mà ứng biến. Chàng biết rõ đây chỉ là phương pháp tạm thời, một khi chất độc vào đến đan điền thì vô phương cứu chữa, nhưng vì không thể để hộp sắt rơi vào tay bọn thị vệ nên ngoài hạ sách này ra chàng cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Do Tiếu Trường Đình công kích dữ dội nên La Hán Trùng buộc lòng phải thối lui liên tục, xảo hợp làm sao hắn lại lùi đến bên cạnh Trương Đức bị thương nằm dưới đất, Trương Đức thừa cơ ôm chặt lấy chân phải của hắn mà cắn riết. La Hán Trùng thét lên đau đớn, Tiếu Trường Đình thừa cơ liền định giơ đao chém hắn, Trương Đức kêu lớn:
"Tiếu quán chủ, hàng rất quan trọng, người mau chạy đi!"
Tiếu Trường Đình nghe Trương Đức đề tỉnh, ngấn lệ nhìn Trương Đức mình đầy máu tươi, vội thu hồi thế đao, tìm đường bỏ chạy.
La Hán Trùng định cất bước đuổi theo nhưng bị Trương Đức giữ chặt, hắn gầm lên, một mặt đâm loạn xạ lên mình Trương Đức, một mặt hét lớn:
'Chặn Tiếu Trường Đình lại, không được để cho hắn chạy thoát!"
Bọn thanh y thị vệ tận lực truy đuổi, Tiếu Trường Đình đột nhiên quay người lại hô lớn, cương đao nơi tay phải ra chiêu "Huyền điểu hoa sa" đâm chéo xuống, tên thị vệ chạy sát vai bị chẻ làm hai, tả thủ xuất chiêu "Hàng long phục hổ" đánh vào ngực một tên thị vệ khiến hắn bay vọt ra có hơn trượng, thổ máu chết liền. Bọn thị vệ còn lại thấy Tiếu Trường Đình trúng độc mà vẫn còn hung mãnh như thế nên chẳng dám tùy tiện vọt lên trước. Tiếu Trường Đình vội vàng bế khí, vọt người nhảy ra khỏi bức tường.
Trương Đức bị La Hán Trùng khoét thủng yết hầu, hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn còn giữ chặt lấy chân hắn. La Hán Trùng thở lấy thở để, chặt đứt hai tay của Trương Đức mới thoát khỏi được. Hắn giậm chân tức tối nhìn bọn thị vệ, kêu gào khản cổ: "Mau theo ta!"