watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Hồi 14: Giã biệt thiếu nữ trở về quê nhà

Trịnh Kiếm Hồng lộ nét giận dữ hét lớn :

- À... thì ra chính là cô đấy mà!

Rồi vung tay định đánh vào Mạch môn của nàng một chưởng.

Thiếu nữ tuy trong lòng hơi sợ, nhưng không vì thế mà né tránh. Nàng ứa nước mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng nói :

- Không! Không! Tôi không phải là Phong Lưu giáo chủ. Tôn chủ có muốn đánh tôi, xin cứ tự ý. Tôi... Tôi...

- Cô nương thế nào?

- Tôi không chút oán hờn.

- Tại sao?

- Vì tôi làm đúng theo lương tâm.

- Cô làm theo lương tâm?

- Dĩ nhiên!

- Được! Tôi có cách coi cô có chịu nhận mình là Phong Lưu giáo chủ không cho biết.

- Bằng cách nào?

- Tôi phân tích ra cho cô thấy những chỗ khả nghi.

- Cứ việc.

- Cô không sợ?

- Không!

Trịnh Kiếm Hồng nhếch môi cười khẩy một tiếng rồi dùng Ảo nhỡn truyền thần nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ. Nàng không thấy có chút gì sợ sệt trái lại còn nghe tâm hồn yên tĩnh lạ thường.

Nàng nói :

- Tôn chủ cứ nói, tôi nghe đây...

Trịnh Kiếm Hồng nghiêm giọng nói :

- Lần này, tôi đến Dung Sơn, ngoài Huyết Thủ Cuồng Sinh và một Thái Trí đại sư chưa biết y giả hay thật thì lại gặp cô. Cô bảo là Bát Đại Ma kéo đến vây tôi, tại sao tôi không thấy y lộ mặt.

- Ừ...

- Tôi biết Huyết Thủ Cuồng Sinh không muốn tiết lộ hành trình, nên chỉ đi có một mình. Và giữa lúc tôi định hạ y thì cô lại xuất hiện, dùng chưởng giải thoát cho y. Cô chắc là đồng lõa với nó hay là...

- Không! Không phải!

- Thế, chắc cô cùng với Thái Trí đại sư lập kế bày mưu để đánh lừa tôi lọt vào tròng.

- Không! Không phải thế!

Trịnh Kiếm Hồng gằn giọng :

- Không phải thế?

- Đúng!

- Thì ít ra cô cũng quen biết hai người đó, đúng rồi chớ?

- ...!

- Cô không trả lời tức là thú nhận. Đó là một bằng cớ cô hết chối cãi.

- Bằng cớ gì?

- Điều này chứng tỏ cô, nếu không phải là Phong Lưu giáo chủ thì là bộ hạ của hai tên ấy!

- Không! Không!

Nàng tức giận la lên và nói :

- Tôi không phải là bộ hạ hai tên ấy. Tôn chủ muốn đề quyết một người nào, ít ra Tôn chủ cũng chính mắt thấy tai nghe một cách cụ thể, chớ không thể vì sự ngẫu nhiên của tôi hiện giờ, dùng lý suy luận mà đề quyết cho tôi như vậy được.

- Thôi đừng nhiều lới. Thời buổi này ai mà chẳng thành thật bên ngoài, gian trá bên trong.

- Tôi thề là không phải. Tôn chủ muốn xử trí thế nào thì tùy Tôn chủ.

- Cho là không phải đi nữa, cô cũng có ít nhiều liên quan với hai tên ấy.

- !!...

- Nếu như vậy, tôi không thể nào tha thứ cho cô được.

Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng đưa tay lên định đánh nàng, nhưng nàng không chút e ngại, sợ sệt, hai mắt nhắm nghiền lại, đứng thẳng người lên chờ đợi.

Trịnh Kiếm Hồng thấy thái độ của nàng như vậy hết sức kinh ngạc và khó xử khôn cùng. Vì một nam nhi như chàng làm sao có thể đối xử với một cô gái không chút kháng cự như vậy được. Song chàng lại nghi ngờ cái cử chỉ thuận tình này chắc chỉ là pha trò thôi.

Nghĩ thế, Trịnh Kiếm Hồng từ từ đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nàng. Không ngờ cái quyết tâm của nàng rất dũng mãnh còn hơn chàng nữa. Chỉ thấy bàn tay chàng vừa hạ xuống, nàng đã nhảy dựng lên, đâm thẳng Não Hộ huyệt của mình vào bàn tay chàng. Nàng thở khẽ một cái, máu từ trong miệng tuôn hộc ra đỏ tươi.

Trịnh Kiếm Hồng vừa thấy nàng nhún mình nhảy dựng lên, lẹ làng rút tay về, nhưng đã trễ. Đến chừng thấy nàng hộc máu đầy miệng, chàng cả kinh la lên :

- Tại sao?

Nàng cười lạnh lùng :

- Thế cũng tốt! Ta không cùng sinh nhưng có thể cùng tử, âu cũng là sung sướng lắm rồi.

Trịnh Kiếm Hồng rung động thần sắc hỏi :

- Ta sẽ cùng chết? Nghĩa gì?

- Tôi đã dồn hết chân khí vào Não Hộ huyệt đâm mạnh vào lòng bàn tay Tôn chủ, thương tích trong người nặng lắm, nếu không được cứu sẽ chết.

- Cái đó tôi biết.

- Còn nữa...

- Cái gì?

- Tôn chủ đã bị bùa độc của tôi. Sau khi tôi chết sẽ không có ai giải bùa được cho Tôn chủ, Tôn chủ sẽ phải chết.

- Bùa độc?

- Đúng!

- Tôi đã uống qua Thiên Sơn Ngọc Dịch, không sợ bách độc.

- Nhưng ngoại trừ hai thứ...

- Hai thứ nào?

- Bùa yêu của em...

- Bùa yêu? Há há...

- Sao?

- Nghe có vẻ lạ nhưng chắc không có gì ghê gớm lắm.

- Tôn chủ... thấy trong người không có gì lạ à?

- Không thấy có gì cả.

- Có lẽ tại Tôn chủ uống qua Thiên Sơn Ngọc Dịch nên có khác hơn người thường một chút. Nếu như không tin, Tôn chủ có thể nhìn xuống ngực, có phải có một quầng đỏ hình quả tim không?

Trịnh Kiếm Hồng hơi biến sắc, vội nhìn xuống lồng ngực mình, quả nhiên thấy có một quầng máu tụ lại y như lời thiếu nữ nói. Và ở nơi ấy bắt đầu hơi ngứa ngáy một cách kỳ lạ.

Trong khoảnh khắc, cảm thấy hơi thở dồn dập, trái tim đập càng mạnh. Mà hễ khi mỗi lần trái tim đập mạnh, quầng đỏ hiện lên thật rõ ràng. Chàng nghe lạnh toát mồ hôi hột.

Thiếu nữ bỗng nói :

- Ai bị phải quầng đỏ, nếu không cứu sẽ chết. Nhưng sau khi được cứu, người đó cũng...

Thiếu nữ nói tới đây vụt nín bặt.

Trịnh Kiếm Hồng lo sợ hỏi :

- Thì thế nào?

- Thì cũng luôn luôn... nhớ đến tôi.

Trịnh Kiếm Hồng điên tiết quát :

- Đồ dâm đãng. Còn dám mở miệng ra nói với ta những lời ấy sao? Khốn nạn!

- Khốn nạn đi nữa cũng chỉ vì bất đắc dĩ.

- Nghĩa là thế nào?

- Tôi không phải muốn dùng độc để hãm hại Tôn chủ. Nhưng vì muốn ngày sau chúng ta có thể tìm gặp nhau nên mới dùng bùa yêu thế thôi.

- Cô bảo là bùa yêu sao ta không nghe thấy có mùi vị nào khả nghi cả?

- Muốn ngửi thấy mùi vị, trước hết phải ngửi một thứ thuốc.

- À, thì ra nguyên do cô dùng bùa chỉ vì muốn sau này gặp lại tại hạ?

- Phải!

- Vậy, tại hạ có thể tạm tha cho cô và cứu cô khỏi chết. Có điều cô không cho tại hạ được biết tên họ, thân thế làm tôi không yên tâm.

- Nếu Tôn chủ bằng lòng cứu tôi thì tôi có thể cho Tôn chủ biết một phần.

- Sao chỉ cho biết một phần?

- Nói hết cả ra, Tôn chủ sẽ không tin. Hơn nữa cũng bất lợi cho sự hành đạo giang hồ của Tôn chủ.

- Được! Tôi tạm tin cô nương một lần nữa.

Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng dùng công lực đẩy chân khí vào đan điền và khí giải huyệt cho nàng để điều trị nội thương.

Trong lúc đó, nàng khẽ búng ngón tay, một vệt trắng ngà ngà như bột phấn vào đầu chàng rồi nói :

- Được rồi! Tôi nghĩ vài hôm là khỏi bệnh và bùa độc trong người Tôn chủ hiện giờ cũng tạm giải.

Trịnh Kiếm Hồng nhìn nàng, giây lát hỏi :

- Bây giờ cô cho tôi biết những điều tôi hỏi đi. Tôi sốt ruột quá rồi.

Thiếu nữ mỉm cười duyên dáng làm bao nhiêu bực dọc trong người chàng phút chốc đã tiêu tan.

- Cô nói đi.

- Vâng! Em tên là Lý Minh Châu cha mất sớm nay chỉ còn một mẹ già. Và từ khi mẹ em qui ẩn, em được một cao thủ võ lâm đem về nuôi dưỡng. Bà coi em như con đẻ của bà vậy. Nhưng có điều... bà ta lợi dụng em để luyện bùa yêu hầu thỏa mãn dã tâm của bà, nên em thấy rất khó chịu trong lòng.

- Bà đó là ai?

- Xin lỗi Tôn chủ, em không thể nói. Em chỉ biết rằng em muốn giúp Tôn chủ chứ không phải muốn hại Tôn chủ.

- Cô không thể cho tôi biết hơn được sao?

- Phải! Em nói bao nhiêu đó đã nhiều lắm rồi. Tuy nhiên em có hai điều cần nhắc Tôn chủ.

- Hai điều gì?

- Điều thứ nhất, bùa yêu có hai cách giải. Một là cách dùng thuốc bột vừa rồi. Dùng thuốc một lần có hiệu lực trong ba tháng. Còn một cách khác thì nhanh lắm, chỉ cần dùng thuốc qua một lần rồi...

- Rồi sao?

Lý Minh Châu đỏ mặt, nhìn qua nơi khác nói :

- Nói ra lại sợ anh giận em.

- Cách giải độc nói ra mà cũng ngại sao?

- Thôi, để em cho thuốc triển hạn chớ dùng cách chữa trị căn bản nhất định anh không bằng lòng đâu. Nếu sau này... tiện dịp thuận tiện, em sẽ cho anh biết.

- Không! Nói thì nói ngay đi. Muốn giải thì giải ngay bây giờ, kéo dài mai sau chứng tỏ cô là người không thành ý.

- Thế...

Chữ thế vừa thốt ra khỏi miệng, nàng e thẹn đỏ mặt, hai mắt chớp chớp, ngại ngùng nói :

- Thế, anh muốn biết ngay bây giờ, em xin nói...

- Nói thì nói đi, tại sao lại e ngại, chần chờ.

Nàng cúi đầu như thể che giấu sự xấu hổ rồi nói rất khẽ :

- Chỉ cần em và anh...

- Thế nào?

- Cùng ăn nằm với nhau một đêm.

- Á! Không! Không được!

Vừa nói hai má chàng cũng đỏ bừng lên như gấc chín.

- Cứ để ba tháng giải độc một lần thì lôi thôi lắm. Còn dùng cách này tuy nhanh nhưng tôi không thể chấp nhận.

- Em vẫn biết là anh không bằng lòng, nhưng vì anh bắt buộc em nói ra, nên em mới nói.

Trịnh Kiếm Hồng nhìn nàng một hồi, nghiêm sắc mặt, hỏi :

- Cách giải độc này cô đã dùng qua mấy lần rồi?

- Chưa lần nào cả.

Lời nói của nàng làm chàng nhẹ nhõm trong lòng, mỉm cười hỏi thêm :

- Bùa yêu này cô mới áp dụng lần thứ nhất?

- Đã nhiều lần rồi.

- Những người bị bùa thế nào?

- Đều chết cả.

- Họ chết mà cô không nghe thấy lương tâm trách phạt sao?

- Chúng toàn là những kẻ dâm dật, chết là đáng kiếp, có gì mà phải thương tiếc.

- Thôi, còn điều thứ hai cô định nhắc cho tôi là điều gì?

- Em vừa nói, Thiên Sơn Ngọc Dịch là một linh dược có thể giải bách độc, nhưng đối với bùa yêu này thì nó vô hiệu. Ngoài ra nó cũng vô hiệu nếu gặp Cỏ Cắn Tâm.

- Thế ai sử dụng Cỏ Cắn Tâm?

Lý Minh Châu đảo mắt nhìn qua tứ bề rồi hạ thấp giọng nói :

- Chính là tên Bích Linh Ma Ảnh.

- Ồ! Lại là Bích Linh Ma Ảnh? Tôi không ngờ...

- Anh không ngờ y dùng thứ Cỏ Cắn Tâm để sát hại võ lâm?

- Đúng! Nhưng thứ Cỏ Cắn Tâm có gì mà phải đáng sợ? Bị trúng nó có gì đặc biệt?

- Nghe nói thứ cỏ này giết người một cách vô hình. Ngoài ra em không biết gì nữa.

- Theo cô Thái Trí đại sư đó có thể là lão Ma Ảnh hóa thân không? Và trong lúc giao chưởng với tôi, y có thể dùng kỳ độc nào không?

- Em tin chắc đó là lão Ma Ảnh hóa thân. Còn có dùng kỳ độc trong lúc giao chưởng với anh không chắc là không có.

- Sao cô dám tin chắc như vậy?

- Lão ấy là tên ma đầu lợi hại nhất của bọn ma. Y vừa nghe thấy tin Thần Long Kỳ Hiệp luyện công không thành, lập tức y truyền lệnh cho Thập Đại Ma Tinh đi tìm Kỳ Hiệp để tìm cơ hội đoạt Đại Thần bảo kinh.

Ngoài mặt Phong Lưu giáo chủ và Huyết Thủ Cuồng Sinh tỏ vẻ tuân lệnh, nhưng thâm tâm đều nghĩ khác. Bởi thế, khi Huyết Thủ Cuồng Sinh nghe được kinh văn do anh đọc ra, y lẩn trốn tập luyện ngay mà không cho lão biết...

Trịnh Kiếm Hồng gật đầu nói :

- Tôi hiểu rồi, lão Ma Ảnh vì tức giận Huyết Thủ Cuồng Sinh đem lòng phản trắc, y một mặt tự đi tìm Đại Thần bảo kinh, một mặt giết Huyết Thủ Cuồng Sinh để cảnh cáo bọn ma đầu. Còn dùng độc hại tôi thì chắc không dám. Vì y rất cần tôi.

- Đúng như thế! May mà em không gặp lão Ma Ảnh, nếu không thì hậu quả thật đáng sợ.

- Hậu quả gì?

- Anh phải biết, lão Ma Ảnh gặp ai một lần là y nhớ rõ mặt mũi hình dạng, rồi hóa trang thành người ấy để đi kiếm chuyện gây hỗn loạn.

Trịnh Kiếm Hồng nghe xong cảm thấy lạnh run xương sống. Chàng vội nói :

- Bây giờ tôi phải về nhà rồi, chào cô!

- Chào anh! Chúc anh thượng lộ bình an.

Trịnh Kiếm Hồng khẽ nhún mình một cái, thân ảnh đã chạy xa mười mấy trượng.

Lý Minh Châu đứng tần ngần nhìn theo chàng cho đến khi bóng chàng khuất dạng vào rừng sâu, nàng mới quay lại mỉm cười một mình.

- Chàng bị bùa yêu mà quên lấy thuốc giải. Chàng ngày đêm sẽ luôn luôn nhớ đến mình. Thế cũng an ủi cho ta lắm rồi.

* * * * *

Trịnh Kiếm Hồng đi không bao lâu đã về gần tới quê nhà, trong lòng chàng nghe rộn lên niềm vui sướng khôn cùng. Chàng nghĩ chút nữa đây gặp lại cha già, nhất định ông mừng lắm và không nỡ bắt tội về việc mình cãi lời đi học võ công.

Nghĩ tới đây, chàng vụt nhớ đến Lôi Đình kiếm khách đã nói Phong Vân kiếm khách là cha mình. Chàng nói thầm :

- Cha có phải là Phong Vân kiếm khách Trịnh Vũ Hùng hay không? Còn người mẹ đã sớm qua đời có phải là Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần hay là một người khác?

Nếu không thì thôi! Nếu đúng thì sao cha mình không cho mình biết? Chẳng lẽ giữa cha mình và người giang hồ có ân thù mà người muốn che giấu tung tích?

Chàng ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :

- Đúng! Nhất định phải hỏi cha cho ra lẽ. Hai sư huynh Âm Dương song quái, Liệt Đương đạo trưởng và Lôi Đình kiếm khách đều nói Phong Vân kiếm khách và Phụng Hoàng kiếm khách là cha mẹ mình. Như vậy đây không phải là một chuyện thường.

Đang nghĩ đến đó, chàng đã đi lọt vào “Cửu Cung Kỳ Môn trận”. Chàng ỷ y mình quen thuộc địa thế trận pháp nên cứ đi thẳng vào không cần nhìn trước nhìn sau, tới chừng đi vào đến trung tâm trận pháp thì thấy sơn di địa động, sương mây phủ cùng mình, chàng cả kinh la lên :

- Lạ quá...

Rồi ngoảnh đầu nhìn lại mới hay đi nhầm đường. Lập tức chàng tháo lui trở lại. Chàng lui cui mãi tới giờ sau mới tìm được vị trí chính xác.

Chàng vì nghĩ đến các vấn đề trên, nên muốn về nhà cho mau để gặp cha.

Không ngờ vì vội vã, chàng đã bỏ qua một hiện tượng kỳ lạ... những lão bộc giúp việc ho nhà chàng không thấy một bóng dáng nào. Cửa nhà lại đóng kín mít.

Tất nhiên với công lực của chàng bây giờ việc vào nhà không phải là chuyện khó.

Trịnh Kiếm Hồng vội vã vận công đề khí dùng thức “Long Vân Sơ Hiện” tung mình phóng vọt lên mái nhà. Chỉ trong vài cái chớp lên xuống, chàng đã chạy ngay đến phòng của cha chàng. Rồi khẽ uốn mình phóng qua cửa sổ bay lọt vào trong.

Cánh cửa sổ thình lình tự động đóng kín lại, tiếp theo là một tiếng nổ ầm to lớn, một vùng khói vàng bốc tủa ra đầy ra gian phòng.

Chàng không nhìn thấy gì hết. Không hiểu cha chàng hiện có ở trong phòng hay không, chàng cũng không biết.

Chàng cảm thấy lo sợ trong long, vội bước sát vào vách tường và nghĩ thầm :

- Kẻ địch đã đến đây rồi sao? Hay chỉ là sự bố trí của cha?

Nghĩ xong, Trịnh Kiếm Hồng định mở miệng kêu lớn lên, nhưng kinh nghiệm cho chàng biết hễ mở miệng kêu lớn, chẳng khác nào nói cho kẻ thù biết là tao ở đây.

Bởi thế, chàng đành đứng im lắng tai nghe động tĩnh. Nhưng gian phòng vẫn một bầu không khí vắng lặng, nặng nề gần ngộp thở.

- Chết!

Chàng lo sợ suýt bật kêu thành tiếng. Vì cha chàng là người vốn không biết võ công, mà mọi vật đều im lặng như thế này, biết đâu...

Chàng sợ cuống lên, không dám nghĩ đến cảnh tượng hãi hùng khi người cha bị giết vất cả thây đâu đó.

Đã mấy lần chàng muốn gọi to lên, nhưng lại sợ hé miệng bị khói vàng đó là chất độc bay vào thì thật là nguy cho tính mạng.

Thình lình, một luồng chưởng phong quét tới, Trịnh Kiếm Hồng định vận công kháng cự, nhưng trong lúc chưa biết cha mình hiện ở đâu, chàng đành đứng yên một chỗ.

Trong lúc ấy, chưởng phong vù vù lao tới, lập tức chàng vận công lên vai đưa ra chịu đựng.

Bùng!

Chàng bị ngọn chưởng đánh trúng ngay vào bả vai, và thừa cơ hội cấp bách này, chàng lách mình qua vị trí khác để tránh đòn thứ hai.

Sau khi bị trúng chưởng Trịnh Kiếm Hồng càng tin chắc, chưởng này là của kẻ thù chớ không phải của cha chàng đánh ra. Vì cha chàng không biết võ công, làm sao nói ông đánh như thế được?

Chàng nói thầm :

- Cứ đà này, mình phải chịu ít nhất là hai ba chưởng chứ không làm gì khác hơn được...

Vừa nghĩ tới đó, đối phương đã tung luôn một lượt hai chưởng tấn công chàng.

Lập tức, Trịnh Kiếm Hồng dồn hết công lực vào vai và ngực rồi đưa tay lên trước ngực chờ đợi.

Bùng! Bùng!

Hai ngọn chưởng đánh ập vào ngực chàng tạo thành một tiếng nổ dữ dội, khói vàng trong phòng bị sức ép của chưởng phong đánh vẹt ra.

Ngay khi đó, Trịnh Kiếm Hồng cũng vừa kịp nhận ra đối phương bị sức đẩy dội của chưởng lực lảo đảo ngã xuống, đồng thời phát ra tiếng ho ặc ặc.

Tiếng ho đó rất quen thuộc với Trịnh Kiếm Hồng, làm chàng sợ run lên, toàn thân lạnh buốt.

Xem tiếp hồi 15 Nói rõ nguồn cơn cha con ly biệt

Tiếng ho đó chính là tiếng ho của cha chàng.

Trong tiếng ho có thêm tiếng thở mệt nhọc tỏ vẻ đau đớn đến cùng cực.

Chàng kinh mang, quên cả mọi hiểm nguy nhảy bổ đến và kêu :

- Cha! Cha có sao không?

- Con về đó hả?

- Vâng!

- Chỉ một mình con?

- Phải.

- Vậy mà...

- Sao? Cha nói sao?

Lão già ho ặc ặc vài tiếng rồi nói :

- Con mau đến mở các cửa sổ ra.

- Vâng.

Chàng vội chạy đi mở toác cửa sổ rồi quay lại nói :

- Ba ngọn chưởng hồi nãy là của cha đánh ra?

- Đúng!

Lời đáp của ông làm Trịnh Kiếm Hồng mở mắt tròn xoe kinh ngạc.

Khói vàng từ từ bay theo các cửa sổ ra ngoài.

Gian phòng trở lại sáng sủa.

Thân ảnh Trịnh Vũ Hùng nằm vắt ngang lên một sạp gỗ. Trịnh Kiếm Hồng kêu lên :

- Cha!

Rồi ôm xốc ông đặt nằm lại ngay ngắn và nói :

- Cha! Sao ra nông nỗi này?

- Ta bị dội chưởng lực...

- Trời! Cha!...

- Con đừng kinh hãi.

- Cha biết võ công?

- Phải!

- Cha...

- Con kinh ngạc lắm ư? Đáng lẽ ta phải...

- Cha là Phong Vân kiếm khách?

- Phải!

- Còn mẹ con?

- Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần!

- Á!...

Trịnh Kiếm Hồng nghe xong rúng động thần sắc, kêu khẽ một tiếng rồi ngồi chết trân một chỗ.

Trịnh Vũ Hùng ôm ngực ho lên ặc ặc... làm chàng sực tỉnh vội vã vận chân khí truyền sang cho cha điều trị thương tích.

Trịnh Vũ Hùng thở dài nói :

- Hồng nhi, cha như cây đèn sắp tắt máu trong người sắp đông lại rồi, cõi chết đang chờ cha, con đừng phí sức vô ích.

- Cha! Cha đừng nói vậy, để con chữa trị cho cha lành bệnh.

Vừa nói, Trịnh Kiếm Hồng dồn hết chân lực truyền sang qua cho người cha.

Chợt chàng nhận thấy các mạch huyệt đều cứng lại, biết rõ không thể cứu chữa được cho cha nữa. Chàng ứa nước mắt nhìn người cha nghe lòng đau như cắt.

Trịnh Vũ Hùng biết mình không thể sống được, ông rất bình tĩnh đưa mắt lạc thần nhìn Trịnh Kiếm Hồng, thản nhiên nói :

- Hồng nhi, con đã thấy hết cách cứu rồi chứ? Đừng phí chân lực.

- Thưa cha, dùng nội lực chữa không được, chắc dùng thuốc có thể được.

- Thuốc cũng vô hiệu đó con.

- Không! Con không tin.

- Thôi đỡ cha lại đằng giường đi. Cha muốn lợi dụng chút thì giờ sống sót để nói với con vài điều trọng yếu.

Trịnh Kiếm Hồng liền đỡ cha nằm lên giường rồi dùng nội lực của chàng truyền sang để giữ chân khí cho ông.

Trịnh Vũ Hùng nằm yên trên giường nói :

- Con được bình yên trở về, có thể đây là một chuyện lạ, cha quá đỗi vui mừng. Nhất là thấy con chịu đựng nổi ba ngọn chưởng của cha làm cho cha vô cùng ngạc nhiên.

- Xin cha tha tội vì con không biết là cha nên...

- Không! Cha không trách con đâu.

Khi cha nhìn qua cửa sổ thấy có người đi vào trận đồ sai đường lối thì cha không để ý. Nhưng rồi nhìn thấy người ấy lại tìm được lối thoát đi trở vào làm cha kinh sợ, vội cho gọi hết người nhà ẩn nấp vào một chỗ, để một mình cha ở đây chờ kẻ thù đến.

Khi con nhảy vào cửa sổ, vấp phải cơ quan Hoàng Vân mới gây nên tiếng nổ.

Khói độc từ trong cơ quan bốc ra. Cha và con đều sợ không dám lên tiếng.

Sau một hồi im lặng, cha sốt ruột mới tung ra ba chưởng. Tuy con vừa mới khỏi bệnh, mà chịu đựng được ba ngọn chưởng dũng mãnh của cha, chứng tỏ con đã không kém ai rồi. Cha rất hãnh diện và mừng cho con.

- Nhưng thưa cha, con không vì thế mà không đắc tội với cha.

- Không dung chưởng đánh lại, chứng tỏ con là đứa con hiếu thảo rồi, con bất tất bận tâm về chuyện này.

- Vâng!

- Võ công con do ai truyền dạy, con nói cho cha biết đi.

Trịnh Kiếm Hồng liền đem chuyện xảy ra thuật rõ đầu đuôi từ lúc ra đi gặp Thần Long Kỳ Hiệp, vô tình được Đại Thần bảo kinh, kế được Liệt Đương đạo trưởng cho thuốc uống sau cùng là được Âm Dương song quái truyền dạy võ công.

Chàng cũng không quên đem chuyện gặp Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy, ông liền nhíu mày suy nghĩ.

Thấy sắc thái của cha đột biến đổi, Trịnh Kiếm Hồng tưởng rằng ông giận, vội hỏi :

- Thưa cha, có phải con đã làm sai chuyện gì rồi?

- Không! Con không sai, trái lại điều nào con làm cũng đúng hết.

- Thật không cha?

- Cổ ngữ có câu: “Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm”, câu này rất đúng. Lúc đầu cha biết chắc bệnh tình con không thể nào trị được, nên cha mới cho con đi xa.

Nếu chẳng may con có mệnh hệ nào cha cũng đỡ khỏi nhìn thấy tình cảnh đau lòng. Còn như may mắn có chuyện lạ xảy ra cho con thì cha dù có chết vẫn yên lòng nhắm mắt. Bây giờ chuyện lạ đã xảy ra cho con, thì cái ý niệm của cha đã đạt thành.

- Thưa cha, cha để cho con đi xa cũng là vì cái lý do mà Âm Dương song quái đã đoán và không cho con luyện võ là cũng vì nguyên do bệnh tuyệt chứng của con?

- Đúng! Còn thiếu niên mà Âm Dương song quái gặp hồi đó, chính là cha.

Những điều Âm Dương song quái đoán cũng đều đúng cả.

- Lôi Đình kiếm khách cũng là sư huynh đệ của cha?

- Sư huynh đệ? Há... há...

- Không phải sao?

- Phải! Nhưng...

- Đó là một mối huyết thù kỳ bí trong nhà ta đó con. Chính Lôi Đình kiếm khách là đầu dây mối nhợ xảy ra câu chuyện thù hận.

- Sao? Lôi Đình kiếm khách là kẻ thù của nhà họ ta?

- Đúng!

Trịnh Kiếm Hồng chợt sực nhớ ở Lôi Đình sơn trang, chàng hỏi chuyện xưa của Phụng Hoàng kiếm khách thì Lôi Đình kiếm khách không muốn trả lời. Thì ra nguyên nhân là vậy.

Chàng hỏi :

- Thưa cha, như vậy cái chết của mẹ là do Lôi Đình kiếm khách gây ra.

- Điều này... điều này cha không biết rõ chi tiết. Nhưng Đỗ Thiên Uy phải chịu trách nhiệm.

- Có nguyên nhân nào khác nữa không?

- Cái đó, con đến nhà Đỗ Thiên Uy. Chắc y nhận ra con là con của cha. Nếu như y thật tình không làm điều xấu thì phải nói rõ hết chuyện xưa cho con nghe.

- Phải rồi! Biết mà không nói tức là có gian trá, may mà con không thừa nhận rằng con là con của cha và cũng không cho y biết gì về chỗ ở của nhà mình.

- Con làm rất đúng y cha. Vậy con phải thân hành gặp y một lần nữa hỏi rõ hết tình hình trúng độc của mẹ con, rồi báo thù.

- Sao? Mẹ con trúng độc mà chết?

- Không những mẹ con bị trúng độc mà độc tính còn di truyền qua cho con nữa.

- Độc gì vậy hả cha?

- Cỏ Cắn Tâm?

- Đúng!

- Trời!

- Cha đã tìm hết tất cả sách y thuật ngày xưa mới biết tên của nó là Cỏ Cắn Tâm.

- Cỏ này là tuyệt độc của Bích Linh Ma Ảnh sao lại liên quan đến Đỗ Thiên Uy?

- Đó là một điểm nghi vấn khác. Ta nghi ngờ Đỗ Thiên Uy cấu kết bọn ma đầu để hãm hại mẹ của con.

- Tại sao mẹ con lại bị chúng hãm hại?

- Mấy năm trước, Thần Long Kỳ Hiệp muốn tìm người nối võ và có ý nhận Lôi Phong Nhất Phụng. Nhưng đó chỉ là ý định ban đầu mà thôi. Chuyện này ngoài sư huynh đệ của ta ra, không có người nào ở ngoài biết được cả.

Rồi một hôm Đỗ Thiên Uy biên thơ mời mẹ của con đến Lôi Đình sơn trang bảo là Thần Long Kỳ Hiệp hẹn gặp.

- Mẹ con đi đến Lôi Đình sơn trang?

- Dĩ nhiên phải đi.

- Thế còn cha?

- Cha với mẹ con hành đạo võ lâm không giống như những đôi vợ chồng khác thường luôn luôn sống chung bên nhau. Hơn nữa, đối phương chỉ mời riêng có mình mẹ con mà thôi, nên cha không đi.

Mẹ con bảo là khi đến Lôi Đình sơn trang thì Đỗ Thiên Uy bảo là Thần Long Kỳ Hiệp đổi ý nên mẹ con liền ra về.

Trịnh Kiếm Hồng lấy làm lạ hỏi :

- Mẹ con trở về ngay khi ấy à?

- Phải.

- Đỗ Thiên Uy là sư huynh cùng đồng môn, sao không mời mẹ con ở lại chơi vài ngày rồi hãy về?

- Đối phương chẳng những không cầm ở lại mà...

- Mà thế nào hả cha?

- Vì mẹ con lúc đó bụng mang thai nên vội vã trở về nhà nghỉ ngơi cho tiện.

- Rồi thế nào?

- Qua độ hai tháng, mẹ con bỗng thấy công lực yếu kém, sắc mặt luôn sầu héo, không tươi tỉnh như trước nữa. Cha thấy kỳ lạ vội truy tầm nguyên chứng bệnh kỳ dị ấy, sau mới biết là mẹ con bị trúng thứ độc dược vô danh.

- Mẹ con là một cao thủ, công lực thâm hậu mà khi bị trúng độc đến đỗi không phát giác được hay sao?

- Thế mới lạ. Mẹ con từ lúc ở Lôi Đình sơn trang và trên đường về nào có thấy gì lạ đâu. Bởi vậy cha mới thắc mắc và hoài nghi Đỗ Thiên Uy cấu kết với bọn ma, chứ cha không dám quả quyết. Cho nên cha mới bảo con tìm Lôi Đình kiếm khách tra hỏi kỹ lại rồi báo thù cho mẹ con.

Trịnh Kiếm Hồng gật đầu, nói :

- Cỏ Cắn Tâm chỉ có Bích Linh Ma Ảnh có thôi. Y là người cải biến trăm hình, vạn ảnh, chắc là y và Đỗ Thiên Uy cấu kết ám hại mẹ chớ không ai.

- Rất có thể. Tiếc rằng lúc đó cha chưa dám đoán chắc, chỉ cho là chuyện ngoài ý muốn, nên mới dọn nhà về đây để chờ ngày mẹ con sinh ra con... rồi...

- Rồi sao?

- Con thì bình yên, chỉ có mẹ con vì chất độc hoành hành mòn mỏi mà chết.

Ngày đêm cha cố gắng luyện thêm võ công để báo thù, nào ngờ bị tẩu hỏa nhập ma làm què hết hai chân.

- Á!...

Chàng nghe nói quá đau đớn kêu rú lên một tiếng thất thanh rồi ôm mặt khóc ròng.

Phong Vân kiếm khách đưa tay sờ đầu con và nói :

- Con chưa thấy mặt mẹ bao giờ, nay con có thể thấy được rồi.

- Ở đâu?

- Ở trong phòng này.

Vừa nói, ông đưa tay chỉ về cái bàn to lớn đặt ở giữa phòng.

- Mẹ con nằm ở trong cái bàn đó. Con bấm cái nút ở cạnh bàn kia là thấy.

Trịnh Kiếm Hồng liền đi đến chiếc bàn như chiếc rương to lớn đặt ở giữa phòng và đưa tay bấm vào chiếc nút ở cạnh bàn.

Nắp bàn vụt bật lên, để lộ bên trong một chiếc quan tài bằng thủy tinh. Bên trong áo quan có một thiếu phụ mặc áo quần mới, trắng tinh vĩnh viễn không còn hay biết gì thế sự trên cõi sống. Nét mặt của bà như người sống. Nhưng có một điều là cả bộ mặt xanh lét như ngọc làm người nhìn thấy phát kinh sợ.

- Mẹ!

Trịnh Kiếm Hồng thốt lên được một tiếng “Mẹ”, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Phong Vân kiếm khách vội nói :

- Con đừng quá thương tâm. Người chết rồi dù có khóc nước mắt chảy thành biển vẫn không sống lại được. Bây giờ con thưa cho mẹ biết là con đã học được võ công và kế vị Tôn chủ Võ Lâm.

- Vâng!

- Con cũng nên cho mẹ con biết là con sẽ đi báo thù, để người yên bề nhắm mắt.

- Vâng! Con sẽ đi Lôi Đình sơn trang tìm cho ra manh mối này.

- Con đến gặp Lôi Đình kiếm khách nên nhớ một điều...

- Thưa cha điều gì?

- Con đừng vì Đỗ Thu Linh mà do dự, cũng đừng vì Đỗ Thiên Uy đối đãi tốt với con mà không dám ép bức y nói ra tất cả sự thật.

- Vâng! Con xin tuân lệnh cha.

- Tốt lắm! Thật ra, Đỗ Thiên Uy là sư huynh của cha và mẹ con. Cha không có lý do gì mà dạy con phạm thượng. Nhưng vì chuyện này quá bí ẩn mà chắc chắc là có bàn tay Đỗ Thiên Uy nhúng vào câu kết sao đó với Bích Linh Ma Ảnh.

- Con hiểu rồi, cha yên tâm.

- Tốt lắm! Tốt lắm!

Trịnh Kiếm Hồng vẫn nhìn xác mẹ mà khóc, không để ý đến người cha đang nằm trên giường sắp chết đến nơi.

Lão nằm thở mệt nhọc nói :

- Con... cha phải đi ở cùng với mẹ con. Vậy khi cha chết con đừng đem chôn đâu cả mà chỉ để xác cha cùng nằm chung trong chiếc áo quan thủy tinh với mẹ con. Để cha khỏi... khỏi thấy... cô... đơn... buồn tẻ.

- Cha! Cha!

Chàng hốt hoảng nhìn lại, thì cha chàng đã nhắm mắt, thân hình rung động vài cái dã trút hơi thở cuối cùng.

Trong gian phòng bao trùm một bầu không khí tang tóc.

Trịnh Kiếm Hồng ngồi ì một chỗ như pho tượng. Chàng không khóc, không cười, không nói, không động đậy.

* * * * *

Lần ra đi này, Trịnh Kiếm Hồng đã cho nô gia đều nghỉ việc.

Trong nhà chỉ còn lại chiếc quan tài chứa song thân của chàng thôi.

Chàng không nghĩ gì khác hơn tìm thấy thủ phạm báo thù.

Bích Linh Ma Ảnh là thủ phạm?

Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy là tòng phạm?

Cả hai người này đã sát hại cha mẹ chàng, chàng không có lý do gì tha thứ họ được.

Nghĩ vậy, Trịnh Kiếm Hồng liền gia tăng công lực thi triển khinh công chạy đi như bay.

Không bao lâu, Trịnh Kiếm Hồng đã đến Lôi Đình sơn trang.

Chàng còn đang đứng nhìn cảnh tưng bừng rực rỡ trước cổng Lôi Đình thì chợt Bạch Y Long Nữ Đỗ Thu Linh chạy ra mừng rỡ :

- Hồng huynh, huynh tới đúng lúc. Lệnh đường vẫn bình an?

Trịnh Kiếm Hồng lạnh nhạt nói :

- Người đã chết rồi! Xin trả lại lời hỏi thăm của cô.

- Lệnh đường chết rồi à?

Nàng kinh ngạc hỏi.

Trịnh Kiếm Hồng quét đôi mắt sáng quắc nhìn lườm lườm vào mặt nàng làm nàng hoảng sợ kêu lớn :

- Hồng huynh...

- Đừng gọi tôi là huynh nữa.

- Sao? Hình như anh có chuyện gì... Sao lại ghét em?

- Bây giờ...

- Sao?

- Tôi... tôi không có gì nói là ghét hay thù cô, nhưng...

- Đã bảo không thù, không ghét thì chúng ta vẫn là anh em.

- Không...

- Lệnh đường chẳng may qua đời, em đau buồn lắm! Chẳng hay lệnh đường mất vì bệnh hay...

- Cha cô đã hại chết đó!

- Á!

- Cô ngạc nhiên à?

- Chuyện này không thể có...

- Không chỉ riêng cha tôi mà luôn cả mẹ tôi cũng bị cha cô hại, còn gì có thể hay không có thể.

- Huynh sai rồi!

- Sai à? Không bao giờ!

- Nếu nói vậy, sao lần trước gặp cha em, anh không đả động gì chuyện ấy?

- Phong Vân kiếm khách và Phụng Hoàng kiếm khách là song thân của tôi.

Hai người...

- Hai người và cha em cùng môn, đâu có thể...

- Đừng nói đồng môn mà không thù.

- Anh sai rồi!

- Sai? Hừ...

Đỗ Thu Linh nhìn thấy vẻ mặt Trịnh Kiếm Hồng đằng đằng sát khí giết người, nàng cả kinh lui về một bước, run giọng nói :

- Hôm nay là ngày lễ thọ của cha em, anh... anh đừng quấy rối.

- Tôi biết. Cô cứ yên tâm tôi không làm gì bậy đâu.

- Nhưng anh...

- Cô đừng hốt hoảng. Hôm nay tiện dịp có các vị võ lâm anh hùng, tôi sẽ hỏi cha cô cho rõ đầu đuôi câu chuyện mười tám năm về trước.

- Như vậy em... em...

- Cô hả? Giản dị lắm. Tôi đến đây để báo thù cho cha mẹ, mong cô đừng nhúng tay vào.

- Nhưng đối tượng của anh là cha em...

- Cô muốn báo thù cho cha cô thì cứ ra tay, tôi đâu cấm cản.

- Sao anh nói... thế?

Xem tiếp hồi 16

Trịnh Kiếm Hồng cười lạt một tiếng rồi đứng yên, không nói một lời.

Đỗ Thu Linh tuy hết sức kinh ngạc, nhưng vốn là người thông minh, nàng đã hiểu chuyện này nhất định là phải có nguyên nhân, chớ không lẽ Trịnh Kiếm Hồng dám mở miệng ăn nói hồ đồ như vậy được.

Nàng nói :

- Được! Anh muốn nói gì thì cứ nói trước mặt các nhân vật anh hùng võ lâm đi. Em chỉ mong anh nên bình tĩnh một chút, để khỏi sai lầm, hối hận.

- Tôi biết.

- Biết thì tốt lắm! Chư vị anh hùng đã có mặt trong đại sảnh. Xin mời anh vào.

Trịnh Kiếm Hồng nghe nói, liền ngang nhiên đi vào.

Tới đại sảnh đường thì thấy quả đúng như lời Đỗ Thu Linh đã nói, chư vị anh hùng võ lâm các phái đã tề tựu đông đủ. Đỗ Thiên Uy ngồi ngay bàn giữa.

Đỗ Thiên Uy thấy con gái bước vào có vẻ xúc động và Trịnh Kiếm Hồng tỏ vẻ lạnh nhạt, đã biết có chuyện không hay, nhưng lão vẫn tỏ ra bình tĩnh như người thường.

- Tôn chủ đúng ước đến đây, xin mời vào ngồi.

- Khỏi cần khách sáo. Ta đến đây không phải vì bữa tiệc này.

- Thế Tôn chủ đến có chuyện gì?

- Để hỏi người vài câu.

- Hỏi bây giờ sao? Tôi xem nên để lát nữa hãy hỏi.

- Cái đó...

Chàng nói tới đây vụt ngưng lại, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy những nhân vật võ lâm đang chiếu mắt nhìn chàng với vẻ bất mãn. Vì họ không hiểu được nội tình, tưởng là chàng có ý khinh thường họ và Lôi Đình kiếm khách.

- Trang chủ muốn nói gì với các vị quan khách thì nói đi, ta sắp hỏi Trang chủ đây.

Đỗ Thiên Uy biết việc này rất nghiêm trọng, lão mím môi lại và vẫy tay một cái. Một lão nhân chạy ra, dâng lên cây Ngũ Long kim kiếm cho Đỗ Thiên Uy.

Đỗ Thiên Uy lấy kiếm để trên bàn, trước mặt quan khách, nói :

- Thưa quý vị, tôi mấy chục năm nay được quý vị mến chuộng và nổi danh giang hồ cũng nhờ cây “Ngũ Long kim kiếm” này. Nay nhân ngày lễ thọ, trước mặt quý vị, tôi xin phong kiếm quy ẩn. Và truyền kiếm này lại cho con gái tôi là Bạch Y Long Nữ Đỗ Thu Linh. Xin quý vị cùng tôi uống ly rượu chứng kiến.

Trong lúc Đỗ Thiên Uy nói thì Đỗ Thu Linh bước đến đứng gần bên cha nàng.

Các nhân vật võ lâm đều đứng dậy cầm ly trong tay.

Giữa lúc nghi lễ phong kiếm và truyền kiếm sắp cử hành, Trịnh Kiếm Hồng bước tới trước mặt Đỗ Thiên Uy nói lớn :

- Khoan đã!

Tiếng nói của chàng vang lên rổn rảng chói tai làm ai nấy đều đổ dồn mắt nhìn chàng lom lom.

Đỗ Thu Linh sắc mặt hơi biến, hồi hộp lo sợ cho số mạng của cha. Còn Đỗ Thiên Uy đứng ngẩn người đưa mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng, chớ không biết làm gì hơn.

Thình lình, từ trong đám quan khách có một lão hòa thượng cao lớn đứng dậy nói :

- Trịnh thí chủ, có chuyện gì thì cũng nên gác lại, lát nữa hãy nói, sao lại đi quấy rối ngay lúc này?

Trịnh Kiếm Hồng lạnh lùng nói :

- Chuyện của tôi rất cần thiết nói ngay bây giờ, sao lại bảo để lát nữa. Và cho việc tôi nói ra là quấy rối? Chư vị ở đây có hiểu là chuyện gì chưa?

Lão hòa thượng nghe nói tức giận vô cùng, nhịn không được, liền trả lời :

- Này, chúng tôi nghĩ vì ngươi mang danh là Tôn chủ nên không trách sự vô lễ của ngươi, ngươi hãy biết điều một chút chứ!

- Đã biết tôi là Võ lâm Tôn chủ, các ngươi nên giữ lễ độ với vị Tôn chủ, sao lại đi khắt khe với Tôn chủ.

- Há há há...

- Các người cười gì?

- Ngươi thật quá đáng, Tôn chủ chỉ là một danh hiệu mà Thập Đại Ma Tinh gán cho thôi. Chúng tôi là danh môn chính phái bất đắc dĩ phải thừa nhận. Thật ra thì...

- Thì sao?

- Thật ra thì ngươi có xứng đáng với danh hiệu này hay không còn là vấn đề khác.

- À! Thì ra các người không phục ta chứ gì?

- Có thể nói vậy.

- Há há!...

Tiếng hai vị đạo sĩ ngồi gần bên lão hòa thượng vọt miệng cười khinh bỉ.

Trịnh Kiếm Hồng giận xanh mặt hỏi :

- Các ngươi là ai?

Hai đạo sĩ đứng dậy trả lời :

- Đệ tử phái Không Động Sơn: Đạo Diệu và Đạo Huyền.

Trịnh Kiếm Hồng chiếu mắt sang lão hòa thượng và hỏi :

- Còn ngươi?

- Ta đến từ Ngũ Đài Sơn, pháp hiệu là Thiền Thâm.

- Không phục ta là các người đấy hả?

- Còn nữa!

Tiếng “còn nữa” vang lên rần rần, hầu như tất cả các nhân vật đều coi chàng là kẻ đối lập.

Chàng thấy trong đó gồm có tám phái trong Cửu đại môn phái, ngoại trừ phái Võ Đang chưa đến.

Trịnh Kiếm Hồng lạnh lùng hỏi :

- Các người đều không phục ta phải không?

- Đúng!

- Các người tuy là đại diện của các phái, nhưng các Chưởng môn đều không đến, vậy ý kiến của các người có phải là ý kiến của các phái không?

- Các Chưởng môn nhân của chúng tôi vì bận bàn tính việc đối phó với bọn ma, thành ra không có mặt ở đây. Chúng tôi nhận lệnh Chưởng môn mà đến, tất nhiên là đại diện lập trường của bổn phái.

- Phục hay không phục, tôi không cần. Nhưng các người vừa nhắc đến bọn ma, tôi chợt nhớ ra một chuyện...

- Chuyện gì?

- Lúc đầu Liệt Đương đạo trưởng có nói với Bát Đại Ma Tinh là, nếu trong vòng sáu tháng tôi học võ thành công thì bọn ma ấy không được quyền xâm phạm đến các phái nữa. Nay tôi đã ra mặt. Vậy còn chuyện gì hả?

Đại diện phái Thiếu Lâm tự là Thái Tuệ đại sư đứng lên nói :

- Ngươi hỏi thế, chắc là muốn nhắc đến chuyện bắt được Huyết Thủ Cuồng Sinh đó phải không?

- Đúng!

Thái Tuệ đại sư cười lạt :

- À, nhà ngươi nói nghe cũng hay. Nhưng Huyết Thủ Cuồng Sinh là do sư huynh tôi là Thái Trí đại sư bắt được chớ đâu phải công của nhà ngươi.

- Cái gì?

- Ta nói công bắt Huyết Thủ Cuồng Sinh là do Thái Trí đạt sư phái Thiếu Lâm. Ngươi nghe rõ chưa?

Trịnh Kiếm Hồng nghe nói vậy, giật mình, sắc mặt cải biến, lấy làm kinh ngạc vô cùng.

Bởi vì tên Thái Trí bắt được Huyết Thủ Cuồng Sinh chính là Bích Linh Ma Ảnh cải dạng là Thái Trí đại sư đó thôi. Sao đại diện phái Thiếu Lâm tự lại bảo là thật.

Trịnh Kiếm Hồng vội hỏi :

- Sư huynh nhà ngươi bắt được Huyết Thủ Cuồng Sinh có phải là thật không?

- Ta là người nhà Phật, đâu có nói dối.

- Vậy sư huynh của ngươi hiện bây giờ ở đâu?

- Ngao du tứ phương, không có ở trong chùa.

- Không sợ có kẻ mạo nhận, cố ý đồn đại như vậy sao?

- Trên giang hồ ta tin chắc không ai dám mạo nhận môn đệ của Thiếu Lâm.

- Điều này thật là lạ...

- Có gì lạ đâu. Thôi bây giờ trở lại vấn đề hồi nãy.

Ngươi đến đây quấy rầy tiệc thọ, xin cho biết lý do. Nếu không, đừng trách sao chúng tôi vô lễ.

- Tôi đến đây vì một chuyện mười tám năm về trước.

- À! Thì ra là chuyện cũ mười tám năm về trước.

- Đúng!

- Ngươi đã đợi được mười tám năm, giờ vội gì mà không nán đợi thêm một chút nữa.

Trịnh Kiếm Hồng chiếu đôi mắt lạnh lùng qua Lôi Đình kiếm khách, đáp :

- Đợi sau bữa tiệc tên họ Đỗ này đã phong kiếm quy ẩn. Tôi thà để y cầm kiếm tự vệ chớ không muốn đợi y phong kiếm để phá lời thề của y.

Lôi Đình kiếm khách nghe nói rúng động thần sắc vội lên tiếng :

- Thân thế của ngươi ta đã nghe con gái ta nói qua. Ngươi có vấn đề gì hỏi, ta sẽ bằng lòng nói thẳng với ngươi. Nhưng không thể nói ngay ra trước mặt quý vị quan khách.

- Không được! Tôi buộc người phải nói ra đây cho tất cả mọi người đều nghe.

- Chuyện này, ta cũng thấy là ngoài ý muốn. Nhất là đối với cái chết của cha nhà ngươi, ta thật là đáng tiếc. Nhưng...

- Nhưng sao?

- Nhưng chuyện này là do sự nhầm lẫn.

- Chỉ nhầm lẫn thôi sao?

- Cái đó...

Đỗ Thiên Uy bỏ lửng câu nói, liếc mắt nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng :

- Ngoài nhầm lẫn còn có chút nguyên do.

- Nguyên do gì?

- Ta sẽ cho nhà ngươi biết. Song, chờ mãn tiệc, quan khách ra về, ta sẽ nói...

- Không! Phải nói ngay bây giờ.

Đỗ Thiên Uy đã nói vậy mà Trịnh Kiếm Hồng vẫn khư khư làm ông rất xúc động.

Không khí trong đại sảnh đường trở nên căng thẳng, ngột ngạt khó thở.

Đỗ Thu Linh rất lo ngại, muốn mở miệng hòa giải. Song nàng biết tiếng nói của nàng lúc này chỉ là hạt mưa rơi vào biển cả. Trịnh Kiếm Hồng đâu có dễ gì chịu nghe lời nàng. Bởi thế, nàng chỉ còn biết đứng gần bên người cha già, hầu có chuyện gì xảy ra, nàng sẽ kịp thời đối phó.

Thình lình một lão già ngồi phía sau Đỗ Thiên Uy tuy không có vẻ gì lo lắng, nhưng cũng vội vã đứng lên, bước tới bên Đỗ Thiên Uy để bảo vệ, còn riêng cả mấy trăm cao thủ, đại diện các môn phái, người nào người nấy đều lộ nét hầm hầm phẫn nộ. Tuy rằng họ không biết nội tình câu chuyện ra sao, nhưng nếu Trịnh Kiếm Hồng ra tay đánh Đỗ Thiên Uy là tức khắc họ không để cho Trịnh Kiếm Hồng yên.

Tình trạng này kéo dài được một lúc thì Bạch Y Long Nữ Đỗ Thu Linh chịu không được, run giọng nói :

- Hồng huynh! Anh không nhường nhịn được chút nào sao?

- Điều này...

- Cha em đối đãi với anh không kém. Vả lại chúng ta không có thù gì, sao anh vẫn ngoan cố như thế?

- Thôi, chi tiết để nói sau. Bây giờ tôi chỉ hỏi một câu giản dị.

Đỗ Thiên Uy cắn chặt răng suy nghĩ giây lát nói :

- Cứ hỏi đi!

- Ngươi hồi đó có câu kết với Bích Linh Ma Ảnh để hãm hại những nhân vật chính phái không?

- Ta...

Đối phương giật nảy mình thối lui ba bốn bước, sắc mặt trắng tái, nói không ra lời.

Trịnh Kiếm Hồng sấn tới hét :

- Có không?

- ...!

Thấy hỏi hai lần mà Đỗ Thiên Uy không đáp, chàng cho rằng Đỗ Thiên Uy đã có cấu kết với Bích Linh Ma Ảnh nên quát lớn :

- À! Ngươi không chịu trả lời phải không? Hẳn là sự thật rồi. Coi chưởng của ta đây.

Vừa nói, Trịnh Kiếm Hồng đưa tay chụp qua Đỗ Thiên Uy.

Bùng! Bùng! Bùng!

Giữa lúc Trịnh Kiếm Hồng vung tay lên, mười mấy ngọn chưởng vô hình từ trong đám cao thủ đại diện các phái tuôn ra chận chưởng lực của Trịnh Kiếm Hồng.

Trịnh Kiếm Hồng giật mình biến sắc thối lui ra ba bước.

Trong khi ấy Đỗ Thiên Uy đã ngã té nhào xuống nền gạch. Đỗ Thu Linh cả kinh la lên một tiếng kinh hoàng nhảy bổ đến đỡ cha. Còn lão già đứng kế bên Đỗ Thiên Uy đã nhanh tay quật cho Trịnh Kiếm Hồng một chưởng đồng thời nhảy tạt qua bên cái bàn kế cận, chỉ tay vào mặt Trịnh Kiếm Hồng, hét :

- Tiểu tử, mày dám ám hại Lôi Đình kiếm khách. Ta bắt ngươi phải chết.

Tiếng nói chưa dứt, đối phương vung tay tung ra một chưởng.

Trịnh Kiếm Hồng hết sức hoang mang, chàng không thể tin rằng chàng đã đánh trúng Đỗ Thiên Uy. Vì vừa tung chưởng ra thì bị mười mấy chưởng lực của các cao thủ ngăn chặn. Nhưng Đỗ Thiên Uy đã ngã té sờ sờ kia, chàng làm sao mở miệng ra chối cãi cho được.

Nghĩ tới đây, ngọn chưởng của lão già có thân hình như con vượn đã bay xẹt tới. Trịnh Kiếm Hồng nhanh như điện vung ra một chưởng đỡ đòn, tức giận quát lớn :

- Giỏi thì ra ngoài kia.

Dứt lời, chàng tung mình nhảy vọt đi. Lão già hình vượn hét lớn :

- Ngươi đi tìm cái chết.

Nói đoạn tung mình đuổi theo.

Vừa ra tới sân, lão vung chưởng tấn công Trịnh Kiếm Hồng tới tấp.

Trịnh Kiếm Hồng vội vã nhoài mình né tránh rồi quay lại phản công.

Hai bên đã giao đấu trên ba mươi chiêu mà chưa phân thắng bại.

Trịnh Kiếm Hồng hét lớn :

- Lão già, ta với ngươi không oán không thù, tại sao xen vào chuyện riêng của ta.

- Ta không cần biết. Chỉ biết kẻ nào ngang ngược, vô lễ là ta đánh.

- Ta vì thấy ngươi già cả có ý nương tình. Vậy hãy biết điều một chút.

- Câm mồm! Mạng ngươi tới đây là dứt rồi.

Nói xong lão tuôn luôn một hơi năm chưởng.

Trịnh Kiếm Hồng buộc lòng phải đánh trả. Nếu không đối phương cũng không buông tha.

Chợt lúc ấy, Trịnh Kiếm Hồng nghe tiếng Đỗ Thu Linh nói :

- Cha! Cha không việc gì chứ? Thế là may lắm rồi.

Trịnh Kiếm Hồng nghe thấy mấy lời đó, chàng vô cùng kinh ngạc, tự hỏi thầm :

- Đỗ Thiên Uy không bị thương sao lại ngã? Ai đánh lão?

Nghĩ trong vụ này hẳn có bàn tay bí mật nào quăng ám khí mà hạ ông ta, chàng lập tức đẩy mạnh ra hai chưởng.

Thế chưởng chàng công ra mạnh như vũ bão, đánh bật đối phương lui ra mười mấy thước.

Thừa dịp rảnh tay, Trịnh Kiếm Hồng nhanh như điện xẹt, tung mình nhảy trở vào đại sảnh đường.

Đến nơi thì thấy Đỗ Thiên Uy đã ngồi vào bàn, tay cầm ly rượu mà không nói năng gì.

- Cha! Sao cha không nói gì?

Đỗ Thu Linh đang hỏi Đỗ Thiên Uy thì chợt thấy Trịnh Kiếm Hồng, nàng thất sắc, tay chụp cây Ngũ Long kim kiếm hét :

- Ngươi còn vào đây làm gì?

Rồi vụt hạ thấp giọng, nàng hỏi :

- Lão Vượn đâu? Anh đánh chết lão ấy rồi phải không?

- Không!

- Vậy lão ấy đâu?

- Còn ở ngoài.

- Anh vào đây làm gì?

- Để xem bệnh tình của cha cô.

Đỗ Thu Linh trừng mắt hét :

- Đừng làm bộ nữa.

Nói xong, nàng cúi xuống nói với cha nàng :

- Cha! Cha không sao rồi. Nên nói vài lời với chư vị quan khách đi.

Đỗ Thiên Uy sực nhớ, nói :

- Xin quý vị thứ lỗi cho. Giờ chúng ta nâng ly tiếp tục.

Lần này ông không nhắc đến việc phong kiếm mà chỉ nói đến việc uống rượu mà thôi.

Các vị quan khách nâng ly lên và nói :

- Chúc Lôi anh hùng thọ tỉ Nam Sơn phước như Đông Hải...

Như sực nhớ, Đỗ Thu Linh vội quay lại tìm Trịnh Kiếm Hồng thì chàng đã bỏ đi đâu mất.

Nhắc lại, trong lúc mọi người đang nâng ly chúc tụng Đỗ Thiên Uy, Trịnh Kiếm Hồng vì nghi ngờ lão già hình vượn ném ám khí hại Đỗ Thiên Uy, nên đi ra tìm lão ta.

Ra đến ngoài, Trịnh Kiếm Hồng tìm khắp nơi không thấy lão vượn đâu, liền hỏi mấy tên gia nô của nhà họ Đỗ :

- Các người có thấy lão già hình vượn đi đâu không?

- Đi ra ngoài rồi.

- Lão ấy tên gì?

- Lãnh Diện Tiên Vườn Vũ Liên Sơn.

Nghe xong, Trịnh Kiếm Hồng chạy nhanh ra cổng môn hỏi mấy tên gác :

- Lãnh Diện Tiên Vườn đi hướng nào? Nói mau.

Mấy tên gác cửa hơi biến sắc đáp :

- Đâu có ai...

- Sao không có. Y mới ra đây mà.

- Tuyệt đối không có. Chúng tôi nãy giờ đứng gác cửa có thấy ai đi ra ngoài đâu.

Trịnh Kiếm Hồng lấy làm lạ và nghĩ thầm :

- Chết! Không lẽ Lãnh Diện Tiên Vườn lại chính là Bích Linh Ma Ảnh cải trang?

Xem tiếp hồi 17


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT