Nghĩ vậy, Trịnh Kiếm Hồng hơi tái mặt, nghi ngờ Lãnh Diện Tiên Vườn chính là Bích Linh Ma Ảnh, định đi truy nã. Song Trịnh Kiếm Hồng lại nghĩ, nếu quả đúng là lão Ma Ảnh chắc chắn lão chạy trốn rồi, chớ đâu còn lai vãng ở đây.
Chàng liền dùng thuật phi thân, thoắt cái đã trở vào trong đại sảnh đường.
Cùng lúc đó, Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy đang ngồi nâng ly rượu bỗng té ập xuống đất.
Mọi người cả kinh vội chạy lại toan đỡ lão thì lão đã gắng gượng ngồi dậy được. Nhưng thần sắc lão phờ phạc như người có sắc mà không hồn làm cho các vị cao thủ võ lâm hết sức kinh ngạc, mắt nhìn nhau như dọ hỏi và ngầm bảo cẩn thận đề phòng bất trắc.
Tất cả mọi người lúc này hình như đều cho rằng: Nếu Trịnh Kiếm Hồng dùng phép “Cách không điểm huyệt” đánh Lôi Đình kiếm khách, họ đã dùng kình lực chống đỡ, dù Trịnh Kiếm Hồng hay một nhân vật võ lâm nào có cao cường đến đâu đi nữa cũng không thể thành công.
Tuy nhiên, nhìn thấy mỗi phút giây thần sắc Lôi Đình kiếm khách càng trầm trọng, trong long họ không khỏi thầm lo sợ. Vả lại, thấy Trịnh Kiếm Hồng đứng nhìn chăm chăm vào Lôi Đình kiếm khách rồi quét mắt qua nhìn họ, như con thỏ đang nghênh địch thủ của nó để thừa cơ hội tấn công, làm ai nấy đều tin chắc sẽ có một cuộc ác chiến sinh tử xảy ra.
Bầu không khí trong đại sảnh im phăng phắc và nặng nề một cách khó thở.
Tiệc rượu bấy giờ đã tàn. Ai nấy coi bộ cũng ngà ngà say nhưng không một ai chịu ra về cả.
Họ ngồi đó chờ đợi.
Cái im lặng trống vắng của đêm khuya ngoài trời và cái không khí chìm lặng bên trong đại sảnh đường tạo thành một cảnh chết chóc kỳ lạ.
Chợt đại diện phái Ngũ Đài là Thiền Thâm đại sư như chịu đựng không nổi cái cảnh tượng im lặng này vội đứng lên, bước ra khỏi bàn đi ngay trước mặt Trịnh Kiếm Hồng và nói :
- Các hạ vào đúng lúc rượu tàn nhưng tôi xin phép gia chủ mời các hạ một ly để mừng buổi sơ ngộ.
Trịnh Kiếm Hồng cười khẩy một tiếng và nói :
- Mời tại hạ?
- Dĩ nhiên là mời các hạ.
Trong khi Thiền Thâm đại sư còn đứng đó, chưa trở lại bàn thì hai vị của phái Không Động là Đạo Huyền và Đạo Diệu cũng đồng bước tới và nói :
- Mời các hạ vào ngồi nâng ly cho vui. Vả lại đêm sắp tàn, rượu để lâu sẽ nhạt, tình võ lâm giang hồ cũng vì thế mất đi cảm thông. Các hạ còn chờ gì mà không vào ngồi nâng ly.
Nói đoạn, Đạo Huyền nắm tay Trịnh Kiếm Hồng kéo lôi vào bàn rượu, trong khi hằng mấy chục cặp mắt cao thủ đổ dồn nhìn thẳng vào mặt chàng lộ vẻ hầm hầm.
Trịnh Kiếm Hồng bất đắc dĩ bước theo Đạo Huyền, mắt liếc thấy tình thế như vậy, bụng nghĩ thầm :
- “Bọn này định dở trò ám hại ta chớ không phải vì nể ta mà mời mọc săn đón như thế đâu..”.
Hơn nữa lại thấy Đỗ Thiên Uy, không có phản ứng gì, vẫn ngờ như xác mất hồn thì chàng lại nghĩ :
- “Đánh chó còn phải kiêng chủ nhà, lẽ nào bọn này không hiểu điều ấy”.
Nghĩ thế, chàng không sợ gì cả, ngang nhiên kéo ghế ra ngồi thì chợt Đỗ Thu Linh hỏi :
- Lãnh Diện Tiên Vườn đi đâu rồi? Chắc bị ngươi làm lão ấy bực mình bỏ về phải không?
Trịnh Kiếm Hồng liền đáp :
- Tại tôi à?
- Hừ! Nếu không vì tức giận nhà ngươi thì làm sao lão ấy bỏ về một mình được.
- Vô lý.
- Sao? Vô lý à?
- Đúng!
- Ý nhà ngươi muốn nói gì?
- Nếu nói là tức giận tôi, hẳn các vị quan khách ở đây tức giận nhiều hơn lão ấy là đằng khác. Nhưng tại sao các quan khách đây không bỏ ra về mà chỉ một mình lão ấy ra về? Đó không phải là chuyện vô lý sao? Có điều...
- Điều gì?
- Tại sao Lãnh Diện Tiên Vườn đến đây?
- Ngươi rõ là người lẩn thẩn. Lãnh Diện Tiên Vườn đến đây là để dự tiệc thọ cha của ta.
Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày hỏi :
- Lão ấy và cha của cô nương quen biết thế nào?
- Ta không biết. Nhưng tại sao ngươi lại hỏi như vậy?
- Hỏi để biết.
- Vậy thì nhà ngươi cứ hỏi thẳng với phụ thân của ta.
Trịnh Kiếm Hồng từ lúc vào tới giờ đã để ý sắc diện và cử chỉ của Đỗ Thiên Uy rất nhiều. Chàng dùng thuật “Ảo nhơn truyền thần” hầu thu phục đối phương trả lời câu hỏi của mình. Nhưng Đỗ Thiên Uy vẫn bơ phờ như kẻ mất hồn.
Trịnh Kiếm Hồng nghĩ không ra nguyên nhân thì thình lình Đỗ Thiên Uy ngước nhìn chàng nói :
- Uống rượu! Uống rượu!
Mọi người nghe vậy, kinh ngạc tột độ. Đỗ Thu Linh hốt hoảng nói :
- Cha, sao thế? Trịnh Kiếm Hồng muốn hỏi cha một việc.
- Ai là Trịnh Kiếm Hồng? Ừ... ừ... tên này nghe quen quen... Nó muốn hỏi gì?
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Lãnh Diện Tiên Vườn và ngươi quen biết thế nào?
- Đừng hỏi.
Trịnh Kiếm Hồng vụt đứng dậy nói lớn :
- Ngươi không nói phải không?
- Ừ!
- Ta buộc ngươi phải trả lời.
Câu nói của Trịnh Kiếm Hồng làm cho mọi người rúng động.
Đỗ Thu Linh rút thanh kiếm báu chỉ ngay vào mặt Trịnh Kiếm Hồng quát :
- Ngươi có thấy hiện tình của cha ta không?
- Thấy chớ sao không.
- Sao không im mồm.
- Im à? Quyền gì bắt ta phải im tiếng chứ?
- Ta bảo im!
- Không!
- Vậy là ngươi tới số chết.
Dứt lời, nàng huơ kiếm đâm thẳng vào ngực Trịnh Kiếm Hồng.
Lập tức Trịnh Kiếm Hồng lách mình qua một bên né khỏi.
Ngay khi đó, Đạo Diệu, Đạo Huyền hét lên một tiếng nhất loạt tung chưởng tấn công chàng và quát :
- Ra tay đánh nó đi, đừng cho nó thoát chạy.
Các cao thủ kia, ngồi đằng xa không rõ tình hình như thế nào, chợt nghe thấy tiếng quát và chưởng lực của Đạo Diệu, Đạo Huyền, họ tưởng Trịnh Kiếm Hồng động thủ, liền phóng mình tới bao vây lấy Trịnh Kiếm Hồng.
Trịnh Kiếm Hồng đưa tay đỡ chưởng lực của đối phương và nói :
- Hãy dừng tay.
Một vị cao thủ nói :
- Muốn cái gì?
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Các vị bình tĩnh một chút.
- Ngươi gây sự còn nói gì nữa hả?
- Các vị đã lầm. Tôi chỉ muốn hỏi Lôi Đình kiếm khách một câu. Lôi Đình kiếm khách muốn trả lời hay không trả lời cũng được. Tại sao các vị lại ra tay đánh tôi. Xin các vị bình tĩnh, đừng động thủ làm to chuyện...
Trịnh Kiếm Hồng nói chưa dứt thì một người nạt lớn :
- Tiểu tử, ngươi đã hai ba lần quấy rối. Nguyên nhân thế nào?
Người khác lại nói :
- Đúng! Ngươi phải nói rõ ra, nếu không đừng trách sao bọn ta độc ác.
- Mau nói!
Mọi người bao vây Trịnh Kiếm Hồng la to lên, hàng chục cánh tay giơ cao hờm hờm tung chưởng.
Đạo Diệu vội khoát tay nói :
- Trịnh Kiếm Hồng chưa có làm gì lụy hại đến Đỗ Thiên Uy. Xin chư vị anh hùng bớt cơn thịnh nộ cho.
Lời xác nhận của Đạo Diệu làm chúng người mới chịu im lặng và để tay xuống.
Thiền Thâm đại sư hỏi :
- Trịnh thí chủ, điều khác ta không biết. Ta chỉ muốn thí chủ trả lời về câu hỏi của Đỗ cô nương khi nãy.
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm nét mặt, chiếu hai mắt sáng quắc về phía Thiền Thâm đại sư, nói :
- Thì ra ngươi muốn hỏi Lãnh Diện Tiên Vườn đi đâu à?
- Phải.
- Lão ấy...
- Lão ấy sao?
- Đã đi rồi.
- Đi đâu?
- Không rõ.
- Cái gì?
- Ta bảo là không thấy y.
- Hả? Lãnh Diện Tiên Vườn ra ngoài giao đấu với ngươi, nếu bị thương hay chết đi nữa, cũng phải thấy xác chứ? Sao lại bảo không rõ.
- Nhưng...
- Nhưng sao? Nói!
- Nếu biết chút ít về Lãnh Diện Tiên Vườn đi nữa, tôi cũng không tiện nói ra trước mặt mọi người.
- Tại sao?
- Việc này hãy để tương lai trả lời cho các vị rõ.
- Vì thí chủ hay vì người khác mà không thể nói ra ngay bây giờ?
- Vì chánh phái võ lâm nói chung và cho mọi người có mặt hôm nay ở đây nói riêng.
- Đã vì đại chúng thì tại sao không nói cho mọi người cùng biết, lại đi giữ bí mật?
- Nếu tôi khư khư không nói thì sao?
- Thì xin vô phép với thí chủ!
Dứt lời, Thiền Thâm đại sư trở về đứng bên cạnh các tay cao thủ võ lâm, mà hai ánh mắt nhìn chàng thiếu điều tóe lửa.
Đỗ Thu Linh ngước nhìn Trịnh Kiếm Hồng giục :
- Nhà ngươi cứ nói đi, cha của ta không đủ tinh thần chịu đựng, đừng làm to chuyện không tốt.
Trịnh Kiếm Hồng thấy Đỗ Thu Linh cầu khẩn, chàng chịu không được, vội nói :
- Các người muốn biết, ta cũng không muốn giấu.
Thiền Thâm đại sư nói :
- Tốt lắm! Cứ cho biết sự thật đi!
Trịnh Kiếm Hồng đảo mắt nhìn khắp mọi người rồi nhìn thẳng vào mặt Thiền Thâm đại sư trả lời :
- Ta cho rằng Lãnh Diện Tiên Vườn hồi nãy là giả.
Thiền Thâm đại sư nói :
- Ai ai cũng đều biết lão ấy, giả sao được?
- Không! Ta tin chắc lão ấy không phải chính Lãnh Diện Tiên Vườn.
- Vậy ai là người giả mạo?
- Bích Linh Ma Ảnh!
- Nói sao?
Nghe xong, mọi người nhao nhao lên phản đối.
Trịnh Kiếm Hồng khoát tay nói :
- Các người không tin ư?
Mọi người lại la lên :
- Không!
Ngay lúc ấy, một lão già cao lớn và ốm yếu bước tới trước mặt Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Tiểu tử, ngươi đừng pha trò nữa, ta không thể tin lời của ngươi được.
Trịnh Kiếm Hồng lui lại một bước nói :
- Ông là ai?
- Lão phu là Nhiệt Trường Sư Thống Từ Thiên Trụ!
- Ông bảo sao?
- Ta bảo Lãnh Diện Tiên Vườn không phải là người khác giả mạo.
- Tại sao ông dám quả quyết lão ấy là Lãnh Diện Tiên Vườn thật?
- Ta đi cùng với y đến đây.
- Vậy... trên đường đi có thấy gì lạ không?
- Lạ? Ha ha...
- Tại sao ông cười?
- Ngươi muốn nói là trên đường đi, Lãnh Diện Tiên Vườn bị người khác bắt cóc rồi hóa trang ra y, phải không?
- Có thể lắm!
- Đừng nói bậy.
- Bậy à?
- Ta quen biết với Lãnh Diện Tiên Vườn lâu năm, lẽ nào ta nhận sai.
- Xin ông đừng nói bậy nhé.
- Bậy hả? Hừ! Ta chẳng những chửi vào mặt mà còn cho ngươi một trận về cái tội ăn nói hồ đồ.
Nói xong, lão tung ngay một chưởng điểm ngay vào “Thiên Trì huyệt” của Trịnh Kiếm Hồng.
Trịnh Kiếm Hồng không dám khinh địch vội vã dùng chiêu “Diêm vương câu hồn” ra cản chưởng lực của đối phương vừa bay tới.
Bùng! Một tiếng vang lên làm rung rinh cả đại sảnh đường.
Nhiệt Trường Sư Thông bị chưởng lực ép lui ra xa hơn sáu bảy bước. Còn Trịnh Kiếm Hồng cũng bị dội lại có chừng hai bước.
Trong lúc Trịnh Kiếm Hồng chưa đứng vững thì Thiền Thâm đại sư hét lớn :
- Tiểu tử! Bọn ta hôm nay quyết không tha ngươi đâu. Khôn hồn cúi đầu xin lỗi đi.
Trịnh Kiếm Hồng tức tối hét :
- Xin lỗi? Còn lâu...
Tiếng “lâu” chưa thốt ra khỏi miệng, Thiền Thâm đại sư đã gầm lên như cọp rống. Rồi nhanh như chớp, lão tung ra song chưởng ép tới.
Kế tiếp, Thái Tuệ, Đạo Huyền, Đạo Diệu cũng hét lên một tiếng, phóng chưởng vây lấy Trịnh Kiếm Hồng.
Thế chưởng của họ công ra cực kỳ nhanh lẹ và lợi hại khôn lường.
Trịnh Kiếm Hồng trong thâm tâm không muốn gây sự với họ, chàng chỉ muốn chạy đến bên Lôi Đình kiếm khách xem bệnh tình lão ra sao, và hỏi cho rõ đầu đuôi về cái chết của mẹ chàng. Nhưng trước tình trạng khẩn trương này, chàng buộc lòng ra tay chống đỡ.
Bởi thế, khi các cao thủ xuất chiêu, chàng liền sử dụng ngay chưởng pháp “Âm hồn đoạt phách” và “Diêm vương câu hồn” chống cự.
Chỉ thoáng nháy mắt, trong phòng đại sảnh đường, tiếng gió rít vù vù, chưởng nổ vang đùng đùng làm điếc ráy đinh tai.
Đột nhiên, Trịnh Kiếm Hồng dùng chiêu “Long vân sơ hiện” vọt mình lên cao bay vút ra ngoài sân đại sảnh, nói :
- Các vị hãy bình tĩnh, nếu không thì bất lợi cho chúng ta.
Thiền Thâm đại sư hét :
- Câm mồm!
Đạo Diệu gằn giọng :
- Chỉ bất lợi cho ngươi thì có, chớ làm gì bất lợi cho bọn ta.
- Đạo Diệu, ông nói mà có suy nghĩ chưa?
- Cần gì phải suy nghĩ.
Trịnh Kiếm Hồng cất tiếng cười lạt :
- Ban nãy, tôi thấy ông có hơi biết điều, sao bây giờ ăn nói ngang vậy.
Đạo Diệu hơi tái mặt, quét hai luồng nhỡn quang sáng lòa nhìn Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Lúc đầu, ta có ý tin nhà ngươi chút ít, giờ thì...
- Không tin phải không?
- Đúng!
- Tại sao?
- Ngươi nói bậy bạ cả!
- Bậy cái gì?
- Còn hỏi! Nhà ngươi bảo Huyết Thủ Cuồng Sinh bị ngươi đánh trọng thương rồi bị Bích Linh Ma Ảnh đánh chết có phải vậy không?
- Phải.
- Nhưng tại sao phái Thiếu Lâm nói do sư huynh của họ là Thái Trí đại sư đánh chết? Đó không phải là ngươi nói bậy sao?
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm sắc mặt :
- Tại họ có mắt mà không ngươi mới nói vậy.
- Vì sao?
- Vì Thái Trí đại sư của phái Thiếu Lâm đó chẳng ai khác hơn là Bích Linh Ma Ảnh cải trang. Ngươi hiểu chưa?
Đạo Diệu nhíu mày nói :
- Được rồi! Chuyện ấy đúng hay sai để hồi sau phân giải. Ta trở lại vấn đề Lãnh Diện Tiên Vườn.
- Lão ấy thế nào?
- Lão ấy quen biết Nhiệt Trường Sư Thống Từ Thiên Trụ có hàng mấy chục năm. Hơn nữa, hai người ấy cùng đi chung một đường, đến đây một lượt. Ngươi bảo Lãnh Diện Tiên Vườn là Bích Linh Ma Ảnh giả mạo thì thật khó tin.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn thẳng vào mặt Đạo Diệu rồi đáp :
- Tôi nói như thế là tôi có lý do.
Nhiệt Trường Sư Thống chen vào nói lớn :
- Ngươi có lý do? Còn lão phu nắm chắc sự thật.
Trịnh Kiếm Hồng nghĩ rằng Lãnh Diện Tiên Vườn có hành động rất đáng nghi ngờ. Nhất định lão ấy không phải là người tầm thường.
Đạo Huyền thấy Trịnh Kiếm Hồng trầm ngâm suy nghĩ lão liền hỏi :
- Nhà ngươi nghĩ gì?
Trịnh Kiếm Hồng ngẩng đầu lên nói :
- Tôi nghĩ các người quá coi thường cái độc kế của Bích Linh Ma Ảnh, có ngày các người sẽ biết. Chừng ấy có hối cũng muộn rồi.
Thái Tuệ đại sư cất tiếng cười lạt :
- Há há! Lão Ma Ảnh đã không hiện ra giang hồ mấy chục năm trời nay, ngươi đừng đem lão ấy ra để dọa bọn ta.
Trịnh Kiếm Hồng bực tức, nói lớn :
- Quả ông là người vô tri.
Thái Tuệ lõ mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng lộ nét giận dữ :
- Ta gần sau mươi tuổi đầu, sao bảo là vô tri? Thử hỏi ngươi hiểu biết được bao nhiêu mà dám nói bậy bạ trước chư vị anh hùng có mặt ở đây. Súc sinh có cút đi không?
- Câm miệng ngươi lại. Nói chuyện với ta, ngươi phải lễ độ, tước phẩm Võ lâm không thể khinh thường.
- Tước phẩm? Tước phẩm gì?
- Ta lãnh di mệnh Võ lâm Tôn chủ Thần Long Kỳ Hiệp, Âm Dương song quái đều là sư huynh của ta. Tính ra, ta còn hơn ngươi một bực về tước phẩm, ngươi hiểu không?
Thái Tuệ đại sư lạnh lùng nói :
- Nhà ngươi là Võ lâm Tôn chủ, điều đó rất đúng. Nhưng danh hiệu Tôn chủ này là do các tiền bối của các môn phải vì tôn kính Văn Nhược Hư mà phong cho tước phẩm ấy. Các môn phái đã phong được thì cũng có quyền phế bỏ được
- Há há...
- Cười cái gì?
- Cười nhà ngươi lý luận...
- Sao?
- Đáng lẽ ta không nhận cái danh hiệu này nhưng vì sự tồn vong của các môn phái nên ta phải nhận. Và khi đã nhận làm Tôn chủ Võ lâm rồi thì không thể để cho ai làm nhục được.
- Ngươi tưởng bọn ta đây không thể phế bỏ chức vụ Tôn chủ Võ lâm của ngươi được sao?
- Không! Ta không cho bỏ.
- Không phải quyền hạn của nhà ngươi.
Nhiệt Trường Sư Thống hét lớn :
- Đúng! Bỏ danh hiệu Tôn chủ Võ lâm của thằng ranh con này thì ta rất dễ dàng trị tội nó, không phải lo ngại gì cả.
Nghe Nhiệt Trường Sư Thống nói vậy, Trịnh Kiếm Hồng lại càng nghi thêm cho lão ta là người đồng lõa với Bích Linh Ma Ảnh. Vì ngôn ngữ và cử chỉ của lão đều có tính cách chia rẽ.
Chàng đứng nhìn chăm chú vào mắt Nhiệt Trường Sư Thống để chế phục y coi hư thực ra sao. Biết đâu chừng y lại là Bích Linh Ma Ảnh đội lốt?
Trong lúc đó, các tay cao thủ cũng đổ dồn mắt nhìn chàng và nghĩ cách để bắt sống chàng.
Trong đại sảnh đường, quang cảnh trở lại trầm lặng, khẩn trương đến cực độ.
Thời gian từng phút trôi qua. Bầu không khí ngột ngạt vẫn còn. Chỉ cần một bên cử động nhẹ là trận ác chiến ào đến tức khắc.
Xem tiếp hồi 18 Nhất hổ chọi quần hồ
Thấy tình trạng càng lúc càng căng thẳng, Đỗ Thu Linh đâm ra lo sợ vô cùng. Nàng nghe thấy lời nói của các nhân vật cao thủ, biết rằng nhóm người này không nói láo, nhưng Trịnh Kiếm Hồng cũng không phải là người gian trá. Tuy không hiểu ai đúng, ai sai, nàng cũng nhận định rõ, đây chỉ là một sự hiểu lầm giữa các nhân vật cao thủ và Trịnh Kiếm Hồng mà thôi.
Nàng ngẩng cao đầu nhìn hướng qua mọi người rồi nói :
- Xin chư vị anh hùng có chuyện gì để sau này giải quyết. Hiện giờ cha cháu đang trong người không được khỏe. Mong chư vị nể tình cha cháu mà thông cảm cho.
- Cô nương đem Đỗ lão gia vào trong nghỉ ngơi, để ngoài này chúng tôi nói chuyện với nhau cũng được.
- Không! Cháu phải lo đãi khách chứ đâu thể vô lễ như vậy.
- Không sao! Cô nương đừng lo cho bọn chúng tôi. Cứ vào trong đi.
- Không! Hiện giờ cháu thay mặt cha cháu làm chủ. Vả lại người đời thường nói: “Khách phải chiều chủ”! Vậy xin chư vị anh hùng cho cháu quyền này.
- Thế, cô nương muốn gì?
- Có gì đâu. Nếu chư vị bằng lòng đừng gây náo động thì cháu xin mới chư vị uống thêm vài ly rượu...
- Nếu không thì sao?
Đỗ Thu Linh nghiêm giọng đáp :
- Nếu không thì... bữa tiệc đến đây chấm dứt. Xin mời chư vị tự tiện ra về vì Lôi Đình trang cần sự yên tĩnh.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn Nhiệt Trường Sư Thống nói :
- Lôi Đình chủ nhân bận việc, chúng ta nên ra ngoài kia là hơn.
- Ra ngoài à?
- Phải! Tôi thấy “Đánh chó còn kiêng chủ nhà”, chắc người hiểu điều đó.
Nhiệt Trường Sư Thống giận run lên, hai tay đấm vào nhau, nói :
- Nhưng bọn ta là người, đâu thể ví là chó. Nhãi con, ngươi dám hỗn láo hả?
Trịnh Kiếm Hồng cười khẩy :
- Người cũng là con vật, nhưng là con vật có trí khôn. Vậy các ông nên sử dụng trí khôn của mình, đừng để tôi phải nói nhiều.
Nhiệt Trường Sư Thống giận tím mặt, quát :
- Ngươi dám?
- Ta có chuyện cần hỏi ngươi. Sao bảo là không dám!
- Được! Ra ngoài kia đi.
Nói đoạn lão bươn bả đi ra ngoài, mấy người kia cũng lần lượt đứng dậy đi theo sau.
Chờ cho mọi người đi ra gần hết, Trịnh Kiếm Hồng quay lại nói với Đỗ Thu Linh :
- Cô chờ tôi một chút nhé.
Nói xong, chàng phóng mình nhảy vọt đi.
Hàng trăm cao thủ đều ra khỏi Lôi Đình trang rồi đi xa thêm năm, sáu dặm mới dừng lại trên một bãi cỏ.
Nhiệt Trường Sư Thống bước ra giữa, Trịnh Kiếm Hồng cũng nhảy vọt theo.
Còn mấy trăm cao thủ kia đứng bao vây thành một vòng tròn.
Trịnh Kiếm Hồng quét mắt qua các cao thủ một vòng rồi nhìn thẳng vào mặt Nhiệt Trường Sư Thống, cất tiếng hỏi :
- Ngươi muốn tìm cách chia rẽ phải không?
- Nói bậy!
- Bậy thế nào?
Nhiệt Trường Sư Thống nạt lớn :
- Nhãi con! Ngươi coi thường nhân vật võ lâm, ta phải cho ngươi một trận.
- Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đi!
- Lão phu không cần trả lời.
- Có phải ngươi cấu kết với Bích Linh Ma Ảnh không?
- Đừng nói bậy.
Nói xong, đối phương tung ra một chưởng. Trịnh Kiếm Hồng vội lách mình né tránh, đồng thời ra tay phản công.
Chỉ nghe một tiếng “bịch” khô khan vang lên, cát bụi bay mù mịt và Nhiệt Trường Sư Thống thân hình lảo đảo lui về hai bước, miệng phun ra búng máu.
Thái Tuệ đại sư vội phóng mình tới ép ra song chưởng quật vào các nơi yếu huyệt của chàng.
Cùng lúc, mười mấy cao thủ khác cũng tung mình áp tới đánh.
Trịnh Kiếm Hồng giận run lên, miệng hét ra một tiếng vang dội rồi đem tất cả tuyệt chiêu của Âm Dương song quái đã dạy ra sử dụng.
Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!...
Bốn tiếng nổ long trời, vỡ đất. Bốn cao thủ bị đánh lui về vài bước.
Thiền Thâm đại sư la lên :
- Các an hem còn chờ gì không nhảy vào đánh nó.
Tiếng nói Thiền Thâm đại sư chưa dứt, đám cao thủ còn lại như đàn ong vỡ tổ, bay túa ra đẩy chưởng tham chiến.
Tứ bề chưởng lực vù vù ép tới, Trịnh Kiếm Hồng nghiến răng rít lên những tiếng ghê rợn, liền đem tuyệt chiêu chống đỡ.
Thật ra nhất hổ làm sao địch nổi quần hồ, một người làm sao chọi nổi mấy trăm cao thủ thượng thặng. Song, không vì thế mà Trịnh Kiếm Hồng bị bại trận.
Chàng biết dung hợp chiêu thức của Thần Long Kỳ Hiệp và Âm Dương song quái, ngang nhiên chống cự hết sức tinh xảo. Đối phương dù thù nghịch cũng không khỏi phục thầm.
Đôi bên đấu gần ba trăm chưởng, vẫn chưa phân thắng bại.
Đột nhiên, Trịnh Kiếm Hồng hét to lên một tiếng, thân ảnh bay vọt lên không, hữu chưởng tuôn xuống, tả chưởng quạt chéo qua.
Trước đà phản ứng thần tốc và mạnh như vũ bão của Trịnh Kiếm Hồng, mấy trăm cao thủ hơi biến sắc mặt. Họ không ngờ Trịnh Kiếm Hồng nhỏ tuổi mà có tuyệt nghệ thâm sâu đến thế.
Thình lình, trong đám cao thủ có người kinh hãi la lên :
- Ái da!...
- Á!...
- Hự!...
Một người, hai rồi ba người, đảo lộn té nhào xuống, miệng ói máu, mặt mày nhăn nhó đau đớn.
- Ái da!...
Trịnh Kiếm Hồng càng đánh càng say máu, la hét om trời.
- Các ngươi có dừng tay lại không?
- Tiểu tử, ngươi muốn gì?
- Há há! Đồng bọn các ngươi bị thương nằm la liệt kia còn hỏi gì nữa? Bộ muốn chết sao?
- Chết? Coi ai chết cho biết?
- Đừng nhiều lời, đánh đi an hem.
Tiếng nói của Thiền Thâm đại sư vừa dứt, Đạo Diệu, Đạo Huyền, Thái Tuệ đại sư, Nhiệt Trường Sư Thống nhất loạt rút binh khí ra hợp với Pháp Không đại sư, Lăng Phong Nhất Kiếm, Ngọc Sách đạo trưởng và Thạch Ấn đại sư gồm tất cả bốn tay thiền trượng và năm trường kiếm cầm sẵn trong tay.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn thấy họ đổi chiến lược, trong lòng hơi kinh sợ.
Bỗng Thiền Thâm đại sư hét lớn :
- Xuất chiêu!
Chữ “chiêu” vừa thốt ra khỏi miệng, các tay cao thủ đã phóng mình tới tấn công.
Trịnh Kiếm Hồng giận quá hét :
- Các người cậy lớn hiếp nhỏ, cậy nhiều hiếp cô thế, vậy cũng xưng danh là anh hùng hào kiệt võ lâm. Ta tuy nhỏ và cô thế nhưng cũng thừa sức đánh với các người liên tiếp ba ngày ba đêm.
- Oắt con, ngươi đừng ngạo mạn. Số ngươi tới đây là hết.
- Há há!... Các ông nên về dưỡng lão cho an nhàn tấm thân.
- Thằng ranh con! Nạp mạng đây!
- Giỏi nhào tới.
- Đỡ này.
Trịnh Kiếm Hồng với hai bàn tay không, nhảy vọt lên, tránh chiêu, đồng thời quật ngược xuống tam chiêu “Thần Long”, đẩy vẹt binh khí đối phương ra xa bốn năm thước.
Nhưng đám cao thủ không núng thế, vừa bị đẩy ra xa, họ liền phóng trở lại.
Trịnh Kiếm Hồng cười lạt một tiếng, hai tay khoa lên vạch thành hai đạo kình phong che giữ toàn thân, đồng thời công ra áp đảo đối phương.
Lối xuất chiêu vừa đánh vừa che chở cho mình của Trịnh Kiếm Hồng vô cùng tinh xảo. Nhờ thế mà chàng giữ vững thế chủ động.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã hơn một giờ rồi. Các cao thủ càng đánh lâu, sức lực càng yếu kém, mệt mỏi, mồ hôi ra ướt đẫm. Còn Trịnh Kiếm Hồng tuy công lực có cao cường thật, nhưng với cái đà đánh luân chuyển này, chàng khó giữ vững được sức lực.
Thình lình, đám cao thủ hét to lên một tiếng, binh khí ồ ạt đưa ra, ánh sáng tỏa lòa như thể dọa nạt.
Trịnh Kiếm Hồng vội vã hít vào một chân khí, vung tay đánh ra một chưởng.
- Á!
- Ái da!...
Bình!
Đạo Huyền, Đạo Diệu bị cú đánh thần tốc của Trịnh Kiếm Hồng, la lên thảm khốc, hộc máu mồm ngã lăn xuống đất.
Ngọc Sách đạo trưởng và Nhiệt Trường Sư Thống cũng bị chưởng phong của Trịnh Kiếm Hồng cuốn đi, run lên rồi té xỉu.
Tuy bên đối phương đã có bốn cao thủ thảm bại, Trịnh Kiếm Hồng cũng không chạy ra thoát được vòng vây. Vì ngay sau đó, bốn cây thiền trượng thi nhau bổ tới tấp.
Chàng không thể nào tránh né kịp, đành tung chưởng quật lại.
Cây thiền trượng trong tay Thái Tuệ đại sư bị chưởng lực Trịnh Kiếm Hồng quét ra khỏi tay, thân ảnh lão ta bị đẩy lui lại đụng mạnh vào người Pháp Không đại sư. Hai người mất thăng bằng té chồng lên nhau một đống.
Thạch Ấn và Thiền Thâm đại sư kịp thời nhảy tạt qua một bên né khỏi.
Nhưng Trịnh Kiếm Hồng đã nhanh tay quét xéo song chưởng là họ một lần nữa phải nhoài mình lui ra ba bước.
Lăng Phong Nhất Kiếm hướng qua Thạch Ấn nói :
- Đại sư, lên đi, chết là cùng chớ gì!
- Được! Các vị cùng tiến lên một lượt với tôi chớ?
- Dĩ nhiên!
- Chỉ vài chiêu nữa, thằng ranh con ắt mất mạng.
Trịnh Kiếm Hồng nghe nói, cười lạnh lùng :
- À thì ra các người không sợ chết.
- Đã ra trận đấu, chuyện sống chết là sự thường. Oắt con, ngươi đừng nhiều lời, mau nạp mạng đây.
- Giỏi thì ra tay.
Thiền Thâm đại sư hét lớn :
- Còn chờ gì các vị không đánh.
Tiếng nói lão vừa dứt, đám cao thủ liền tung mình nhảy tới, kẻ kiếm, người thiền trượng bao quanh lấy Trịnh Kiếm Hồng vào giữa.
Trịnh Kiếm Hồng tuy nói cứng, nhưng lòng không khỏi sợ thầm. Chàng tự trách mình sao không sớm rút lui, ẩu đả làm gì cho tổn sức hao hơi. Bây giờ sức lực chàng đã quá yếu kém, kình chống chết sống với mấy mươi cao thủ này cầm cự nổi là may chứ đứng nói chi là thắng. Mà nếu chàng chết thì họ cũng chết, chết như thế thì được ích lợi gì.
Nhưng đám cao thủ đã liều mạng, chàng không thể không liều mạng với họ.
Đương lúc đôi bên đưa mắt nghinh nhau, tay hờm sẵn thì từ xa có một đoàn hảo hán chạy tới.
Người chạy đi đâu không ai khác hơn là Liệt Đương đạo trưởng, Chưởng môn phái Võ Đang. Theo sau Liệt Đương đạo trưởng là tám cao thủ môn hạ.
Liệt Đương đạo trưởng vừa chạy vừa la :
- Đừng đánh nữa.
Tiếng nói lão vừa dứt, thân ảnh lão đã chạy bay vào vòng vây của đám cao thủ.
Lão hỏi :
- Chuyện gì thế? Cùng là người một phe với nhau sao lại gây thù nghịch.
Thạch Ân đại sư đáp :
- Tại Trịnh Kiếm Hồng toan gây sự với Lôi Đình kiếm khách, nên chúng tôi buộc lòng ra tay trị tội.
Liệt Đương đạo trưởng nạt ngang :
- Đừng nói bậy.
Rồi hướng qua Trịnh Kiếm Hồng vòng tay vái chào và nói :
- Bẩm Tôn chủ...
Trịnh Kiếm Hồng vội khoa tay nói :
- Xin lão đừng kêu tôi như vậy mà nên kêu là...
- Được! Tôi kêu là sư thúc. Vậy chẳng hay tại sao chư vị đây xúc phạm đến sư thúc. Hãy nói rõ để tiểu đạo dạy cho chúng một trận.
Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười nói :
- Không có gì đâu. Đây chỉ là sự hiểu lầm ngoài ý muốn của họ thôi. Sư điệt nên để cho họ tự tiện ra về.
- Vâng!
Đáp lời Trịnh Kiếm Hồng, Liệt Đương đạo trưởng hướng qua đám cao thủ các phái nói :
- Theo lệnh của Võ lâm Tôn chủ, nhân vật các phái mau lui đi.
Liệt Đương đạo trưởng uy danh trấn võ lâm, ai nấy đều hết lòng kính nể. Nay nghe lão nói vậy, cao thủ các phái riu ríu lui ra, chỉ trừ Thái Tuệ đại sư đứng lại nói :
- Thưa Đạo trưởng, không phải là tiểu tăng không phục nhưng Trịnh thí chủ bắt nạt người thái quá!
- Thôi việc này hãy nói sau. Bây giờ ngươi nên nghe lời đi đi.
Nhiệt Trường Sư Thống quay trở lại nói :
- Này Chưởng môn lão kha, tôi tuy không thuộc vào chín đại môn phái nhưng cần nói rõ vài điều.
- Được! Nói tóm tắt đi.
Nhiệt Trường Sư Thống liền đem chuyện xảy ra ở Lôi Đình trang nói lại cho Liệt Đương đạo trưởng nghe và nói :
- Nếu Đạo trưởng không tin thì cứ hỏi đại diện các phái coi có đúng vậy không?
Lời nói của Nhiệt Trường Sư Thống vừa dứt, đại diện các phái đồng thanh đáp :
- Đúng! Đúng sự thật!
Nghe vậy, Liệt Đương đạo trưởng liếc nhìn Trịnh Kiếm Hồng và cảm thấy khó xử.
Lão rất tin cậy Trịnh Kiếm Hồng nhưng đại diện các phái đều nói một thứ như nhau làm lão không thể đỡ gạt cho Trịnh Kiếm Hồng được, đành nói :
- Theo tôi, chuyện này hư thực như thế nào, mai sau sẽ rõ. Còn bây giờ, Trịnh sư thúc của tôi là Võ lâm Tôn chủ, ta nên tôn kính.
Thái Tuệ đại sư không đồng ý, nói :
- Đạo trưởng nói thế thì sai rồi!
- Sai chỗ nào?
- Thực hư ra sao, phải nói rõ ngay ra đây, không thể đợi tới ngày sau. Và tước phẩm Tôn chủ đó, nên thương nghị lại.
Liệt Đương đạo trưởng gằn giọng :
- Thương nghị? Thương nghị gì nữa?
Thái Tuệ đại sư lạnh lùng đáp :
- Trịnh Kiếm Hồng không xứng đáng mang danh Võ lâm Tôn chủ.
Liệt Đương đạo trưởng bực mình hỏi :
- Chỗ nào không xứng đáng? Không lẽ một đấu cả trăm không cao cường sao?
- Tại hạ không phải nói về võ công.
- Vậy nói về phương diện nào? Chẳng lẽ nhân phẩm không tốt à?
- Cái đó... Nhưng dù sao đại diện tám phái chúng tôi và các vị đồng đạo...
đều...
- Đều thế nào?
- Đều không phục!
- Không phục bắt buộc các người cũng phải phục.
- Há há...
- Cười cái gì?
- Không phục là quyền của chúng tôi, tại sao lại bắt buộc?
- Chính tà hai phái đều công nhận Trịnh Kiếm Hồng là Tôn chủ Võ lâm. Các người hiểu điều ấy không?
- Dù chúng tôi đã công nhận rồi nhưng bây giờ chúng tôi muốn phế bỏ, có gì trở ngại đâu?
- Nghĩa là các người muốn chối bỏ?
- Đúng! Chẳng lẽ đạo trưởng quên rồi sao? Trước kia, đạo trưởng đã từng nói tên này không có gì làm cho ta kính nể, đáng khen kia mà.
- Á!...
- Đạo trưởng, lời nói đó, tôi nói có chỗ nào sai không?
- Các người... các người bây giờ muốn gì?
- Dễ lắm!
- Nói!
- Trước hết tước bỏ danh hiệu Tôn chủ của nó. Sau đó, bắt nó công khai tuyên bố về nội dung Đại Thần bảo kinh...
Liệt Đương đạo trưởng giận tái mặt hét lớn :
- Các ngươi bộ muốn chết sao mà mở miệng nói ngang ngược như thế.
- Bọn chúng tôi đã quyết định rồi.
- Hừ! Bọn chúng bay là quân láu cá, mới dám nói hồ đồ như vậy. Nếu không chịu cút đi, ông mà đi tìm các vị Chưởng môn chúng bay trình ra vụ này thì bọn chúng bay đâu thoát tội chết.
- Chuyện phế bỏ này, chúng tôi đã nói với Chưởng môn, xin đừng...
- Đừng cái gì?
- Đừng lấy lớn hiếp nhỏ!
- Khốn kiếp! Để ông dạy chúng bay một trận bỏ thói ngang tàng.
Nói xong, Liệt Đương đạo trưởng liền rút thanh trường kiếm ra.
Tám cao thủ môn hạ đứng phía sau Liệt Đương đạo trưởng cũng rút kiếm ra tiến lên đứng sắp thành hàng chữ nhất, chỉ chờ lệnh ban ra, họ lập tức động thủ ngay.
Liệt Đương đạo trưởng chĩa kiếm vào mặt cao thủ các phái lạnh lùng nói :
- Thế nào? Hôm nay ông bức hiếp chúng mày đây. Tên nào không phục đâu, giỏi chường mặt ra thử.
Thấy Liệt Đương đạo trưởng hùng hổ, đại diện các phái không dám hống hách, từ từ lui bước.
Bỗng một người vừa đi vừa quay đầu lại nói :
- Đạo trưởng, người muốn nhận nó là Võ lâm Tôn chủ, đó là chuyện của Võ Đang phái, chúng tôi không có quyền cấm cản. Riêng phần chúng tôi chuyện này sẽ về thưa lại Chưởng môn chúng tôi biết để quyết định lại có công nhận hay không.
Liệt Đương đạo trưởng quát :
- Đủ rồi! Cút hết đi, cho khỏi bẩn mắt ta.
Nói xong, lão tra kiếm vào vỏ, quay lại nói với Trịnh Kiếm Hồng :
- Sư thúc, đầu đuôi câu chuyện ra sao?
Trịnh Kiếm Hồng liền đem ý kiến mình nói ra cho Liệt Đương đạo trưởng rõ.
Nghe xong, Liệt Đương đạo trưởng vuốt chòm râu bạc nói :
- Cũng vì tôi đến chậm một chút, nếu không, chắc cũng không đến nỗi nào.
Hơn nữa, Lãnh Diện Tiên Vườn là người rất quen thuộc với tôi, tôi rõ chiêu thức của ý lắm. Nhưng thái độ đại diện các phái làm tôi hơi lo.
- Lo gì?
- Nếu chúng về nói cho Chưởng môn chúng nghe mọi sự, thế nào cũng có vài phần tử hùa theo chúng.
- Nghĩa là ngươi muốn nói là có vài phần tử đồng ý lột bỏ danh hiệu Võ lâm Tôn chủ của tôi phải không?
- Phải!
- Tôi không lo mà ngươi đi lo sao?
- Sư thúc không lo chuyện này à?
- Tất nhiên là không lo.
- Vì sao?
- Chẳng riêng gì các phái ấy mà còn các Ma Tinh cũng tính lột tước phẩm của tôi nữa kìa. Tôi nói thật, vì đại cuộc võ lâm, tôi buộc lòng nhận lãnh chức vu Tôn chủ, chớ thật tôi nào màng đến danh vọng đó.
Liệt Đương đạo trưởng ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao bọn Ma Tinh lại toan tính chuyện này?
- Chuyện rất dễ hiểu. Nguyên là tôi giết Huyết Thủ Cuồng Sinh, tin này đã lan tràn đi khắp nơi. Thập Đại Ma Tinh mất đi một, còn lại chín đứa, chín Ma Tinh này dễ gì nhận tôi.
- Tất nhiên là vậy rồi.
- Từ nay, trong võ lâm ngoài quý phái ra, chắc chỉ còn một cao thủ không muốn tôi lôi thôi.
- Ai?
- Bích Linh Ma Ảnh.
- Nó à? Nó không làm hại sư thúc sao?
- Nó sẽ tìm hết mọi cách để hại tôi nhưng cũng tìm hết mọi cách để cứu tôi.
- Chắc là vì Đại Thần bảo kinh?
- Đúng! Đến khi nó đoạt được Bảo Kinh là sẽ hại cho tôi chết ngay.
Xem tiếp hồi 19 Trúng độc thảo, kiếm khách thân vong
Liệt Đương đạo trưởng nghe vậy liền hỏi :
- Thế, sư thúc tính sao?
- Chỉ có cách là tùy cơ ứng biến. Tuy tôi chưa đương đầu đối địch với Bích Linh Ma Ảnh, nhưng tôi tin công lực y không thua Thần Long Kỳ Hiệp. Nếu đúng như sự tiên đoán của tôi thì công lực của tôi còn kém y một bực. Vả lại tên này trăm dạng ngàn ảnh khó biết y ở đâu mà tìm, đành chờ đợi thời cơ mới có thể diệt y được.
- Thời cơ nào?
- Khi tôi lãnh hội được Đại Thần bảo kinh là lúc diệt tên này.
- Vậy tôi cầu chúc sư thúc may mắn. À này, sư thúc bây giờ tính đi đâu?
- Tôi phải trở lại Lôi Đình trang xem coi bệnh tình Lôi Đình kiếm khách ra sao.
- Có cần đến tôi giúp đỡ gì không?
- Nếu ngươi muốn giúp tôi thì đứng canh chừng ngoài cổng môn trang. Nếu thấy Lãnh Diện Tiên Vườn ra lập tức báo cho tôi hay.
- Vâng!
- Cẩn thận đề phòng nghe. Tôi nghĩ Bích Linh Ma Ảnh đội lốt Lãnh Diện Tiên Vườn đó. Nếu không chận y được thì bỏ mặc cho y đi, đừng lôi thôi kẻo bỏ mạng vì nó.
- Vâng!
- Vậy tôi đi đây.
Nói xong, chàng tung mình đi vào Lôi Đình trang. Liệt Đương đạo trưởng cùng tám môn hạ nối gót theo sau.
Đến cổng môn, Liệt Đương đạo trưởng phân chia môn hạ canh gác cẩn thận.
Trịnh Kiếm Hồng tiến thẳng vào đại sảnh đường.
Khi chàng vào đến trong thì thấy Đỗ Thiên Uy ngồi dựa mình trên thành ghế, miệng lẩm bẩm không bật thành tiếng. Đỗ Thu Linh thì đứng bên cạnh. Nàng cũng không nghe lọt vào tai được tiếng nào.
Trịnh Kiếm Hồng vội hỏi :
- Nghĩa muội, lão bá thế nào rồi?
Nghe tiếng Trịnh Kiếm Hồng, nàng ngẩng đầu lên lộ vẻ mừng rỡ nói :
- Lạ quá, em tìm không ra nguyên nhân bệnh tình của người. Thuốc trong nhà, cha em đã uống qua mà chẳng thấy hiệu quả.
Trịnh Kiếm Hồng thấy bệnh tình của Đỗ Thiên Uy, lòng chàng cũng hơi áy náy, nhưng nghĩ tới thù mẹ, lòng chàng rắn lại, Trịnh Kiếm Hồng lên tiếng hỏi :
- Lão bá... Lão bá hãy nói cho tiểu điệt hay năm xưa ai viết thơ cho mời mẹ tiểu điệt tới Lôi Đình sơn trang?
Đỗ Thiên Uy sắc mặt càng tái hơn, ấp úng :
- Không cần nghĩ kỹ gì nữa. Sự thật là như vậy.
- Vừa rồi tôi hỏi thì ông bảo Kỳ Hiệp nói là không cần gặp nàng. Bây giờ lại bảo là Kỳ Hiệp gửi thơ tới. Tại sao kỳ lạ vậy? Ông cứ nói thật đi.
- Thơ... thơ thì không có, nhưng vì tôi không lưu nàng lại.
- Vì sao?
- Vì... vì...
- Đừng ngại, cứ nói thẳng cho tôi được rõ. Đã mười tám năm rồi, ông giấu nó làm gì. Nói đi. Nói ra cho lương tâm khỏi cắn rứt.
Đỗ Thiên Uy bỗng chảy nước mắt, hạ thấp giọng :
- Tôi bị người ta uy hiếp, bất đắc dĩ tôi phải làm vậy. Tôi khổ sở quá...
- Ai uy hiếp?
- Bích Linh Ma Ảnh!
- Cái gì? Bích Linh Ma Ảnh uy hiếp ông à?
- Đúng!
Chính là âm mưu độc hại của lão Ma Ảnh. Trách sao mẹ chàng không bị độc “Cỏ Cắn Tâm”.
Đỗ Thu Linh thấy hai mắt chàng đỏ hoe, nàng xúc động mà khóc theo.
Trịnh Kiếm Hồng lại hỏi :
- Bích Linh Ma Ảnh uy hiếp ông bằng cách nào? Có bảo ông hạ độc chết mẹ tôi không?
Đỗ Thiên Uy thở dài, nói :
- Lão ấy rất xảo trá, khi nghe thấy người ta bảo Thần Long Kỳ Hiệp muốn gặp mẹ của nhà ngươi thì nó lập tức cải trang đi vào trang trại của ta.
- Y hóa trang ra ai?
- Một lão bộc hầu cận của ta. Qua bảy ngày sau nó mới đến trước mặt ta mà nói thẳng ra làm ta kinh sợ vô cùng.
- Y dùng cách nào để uy hiếp ông?
- Dùng vợ của ta làm phương tiện đến bức bách ta.
- Y bắt ông làm gì?
- Giản dị lắm, chỉ cần nói với Phụng Hoàng kiếm khách là Thần Long Kỳ Hiệp thay đổi ý kiến, để mẹ nhà ngươi ra về và buộc ta không được phép lưu giữ nàng ở lại chơi.
- Chỉ bấy nhiêu đó thôi sao?
- Phải! Sau khi mẹ nhà ngươi ra về, thì ta được tin vợ chồng Trịnh Vũ Hùng dẫn nhau đi quy ẩn, không xuất hiện trên giang hồ nữa. Ta biết ngay họ gặp chuyện chẳng may rồi.
Nói đến đây Lôi Đình kiếm khách lộ vẻ hối hận, khóc ròng.
Qua lời nói của Lôi Đình kiếm khách, Trịnh Kiếm Hồng suy đoán mẹ chàng bị Bích Linh Ma Ảnh ám hại trên khoảng đường trở về nhà. Thủ đoạn đó ra sao, sau này chắc sẽ rõ.
Giữa lúc ấy, thân mình Đỗ Thiên Uy bắt đầu lạnh buốt. Trịnh Kiếm Hồng hết sức kinh ngạc, vội gia tăng nội lực đẩy vào Linh Đài và Khí Hải huyệt của Đỗ Thiên Uy. Nhưng thân mình lão ta vẫn lạnh, mặt mày từ sắc đỏ đổi sang trắng rồi tái sau cùng là xanh lè như ngọc. Trông vô cùng kỳ dị.
- Á! Ta hiểu rồi!
Trịnh Kiếm Hồng la lên vì sắc mặt của Đỗ Thiên Uy xanh rặt một màu như sắc mặt của mẹ chàng nằm trong cỗ quan tài ở nhà.
Đỗ Thu Linh sợ hãi, kêu lên ầm ĩ :
- Cha! Cha ơi!...
Trịnh Kiếm Hồng vội nói :
- Nghĩa muội! Đừng hoảng hốt không tốt. Tim lão bá còn đập, em la to lên như vậy có hại cho lão bá lắm.
- Trời! Cha em bị bịnh gì hả?
- Đó là độc thảo của Bích Linh Ma Ảnh ám hại. Thứ độc này có tên là “Cỏ Cắn Tâm”.
- Có thuốc gì chữa khỏi?
- Thiên Sơn Ngọc Dịch.
- Trời! Thuốc ấy ở vùng núi Thiên Sơn?
- Phải!
- Xa quá... không thể đi tới đó mà trở về kịp.
Trịnh Kiếm Hồng sực nhớ và nói :
- Em đưa kiếm cho anh.
- Lấy kiếm làm gì?
- Đưa đây, đừng hỏi lôi thôi.
Đỗ Thu Linh không hiểu Trịnh Kiếm Hồng làm gì mà đòi lấy kiếm, nàng còn đang do dự thì Trịnh Kiếm Hồng thúc giục :
- Mau đưa đây.
Tiếng nói của chàng lạnh ngắt làm nàng sợ hãi, riu ríu lấy kiếm đưa qua cho chàng.
Trịnh Kiếm Hồng cầm lấy kiếm cắt một lằn trên bàn tay trái rồi dùng năm ngón tay phải ấn vào ba huyệt đạo trên người của Đỗ Thiên Uy, đoạn đặt bàn tay trái cho máu trong bàn tay nhỏ vào miệng đối phương.
Đỗ Thu Linh ngơ ngác hỏi :
- Anh làm cái gì kỳ vậy?
- Anh đã dùng qua Thiên Sơn Ngọc Dịch, máu trong người anh hiện còn lưu trữ thứ thuốc ấy có thể giải độc được.
- Thế không...
- Đừng nói nhiều, lão bá đang yếu, em không thấy sao?
Đỗ Thiên Uy cố há miệng nuốt được vài giọt máu rồi cổ họng ông như bị tắc nghẽn, hai mắt trợn dọc lên, đầu lắc lắc.
Đỗ Thu Linh vội nói :
- Anh, cha em uống không vô rồi, thôi đi.
Trịnh Kiếm Hồng thấy khó cứu sống ông ta liền ngừng tay.
Đỗ Thiên Uy bỗng nói :
- Hai người lại gần ta một chút. Ta có vài lời muốn nói.
Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh tiến sát bên Đỗ Thiên Uy.
- Phụng Hoàng kiếm khách nhất định bị lão Ma Ảnh hại trên đường về, phải tìm y báo thù.
- Vâng!
- Ta vì sợ chết đến nỗi nhẫn tâm đi hại đồng môn. Ta chết là đáng tội.
- Không! Đó không phải là tội của lão bá.
- Hồng điệt, cháu... cháu...
- Lão bá cứ nói.
- Sau khi ta chết, ta muốn nhờ cháu một việc.
- Vâng! Việc gì lão bá cứ nói.
- Thu Linh! Con hãy lại gần đây. Cháu, ta chỉ còn có mỗi một đứa con gái.
Mà nó chưa chồng, cháu cũng chưa vợ, nếu cháu không chê nó, ta xin gả nó cho cháu...
- Thưa lão bá...
Đỗ Thiên Uy như không nghe thấy sự kinh ngạc của Trịnh Kiếm Hồng, ông tiếp tục nói :
- Hai người cùng nhau chung sống một đời, ta có nhắm mắt đi, cũng không còn gì lo nữa.
Bỗng nhiên, Trịnh Kiếm Hồng nghe ngứa ngáy trong người hết sức kỳ lạ.
Nhất là nơi ngực, trái tim nhảy đùi đụi như điện giật. Trước mắt chàng lại hiện ra hình ảnh Lý Minh Châu một cách rõ rệt. Chàng nghe thương nàng vô kể.
- Hồng điệt, cháu nghĩ sao, có bằng lòng lấy con Thu Linh làm vợ không?
- Chuyện này...
Rồi cổ chàng như nghẹn lại. Chàng cảm thấy dường như giữa chàng và Lý Minh Châu có sợi dây liên lạc chặt chẽ, không dễ gì bứt cho rời.
Chàng tính mở miệng nói lời từ chối với Đỗ Thiên Uy, nhưng trước sự đau đớn của người sắp chết, chàng thấy khó mà mở miệng ra được.
Đỗ Thu Linh nói :
- Anh, cha em hỏi kìa. Anh có bằng lòng hay không là quyền của anh. Anh mau quyết định, đừng để cha em đợi.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói :
- À! À! Cháu...
- Sao?
- Dạ... cháu bằng lòng.
- Tốt lắm! Ta yên tâm rồi.
Đỗ Thiên Uy hít mạnh vào một khẩu khí, nhưng sức lực ông quá yếu kém.
Ông cố gượng cười và nói :
- Cây Ngũ Long kim kiếm từ nay ta tặng cho cháu. Hai con nhớ là nhường nhịn nhau ăn ở cho đến đầu bạc răng long.
Nói xong, Đỗ Thiên Uy thở hắt ra một cái, chết liền.
- Cha! Cha ơi!...
Tiếng kêu gọi của Đỗ Thu Linh như lạc đi mà Đỗ Thiên Uy vĩnh viễn không bao giờ hay biết. Nàng ôm mặt khóc nghẹn ngào...
Gia đinh trong nhà họ Đỗ nghe thấy tiếng khóc thê thảm của nàng, đều chạy ra và thấy Lôi Đình chủ nhân chết, họ vô cùng đau đớn.
Đỗ Thu Linh vẫn khóc như mưa, tiếng khóc của nàng làm Trịnh Kiếm Hồng cũng phải xúc động khóc theo, và mãi cho tới một hồi lâu, nhờ kẻ khuyên người nhủ, nàng mới dịu cơn xúc động.
Chợt ngay lúc ấy, có tiếng Liệt Đương đạo trưởng la lớn bên ngoài, Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói :
- Bên ngoài có chuyện, em lo tẩm liệm cho cha, anh ra ngoài rồi vào ngay.
Nói đoạn, chàng phóng mình chạy vụt ra ngoài cổng môn Lôi Đình sơn trang.
Xem tiếp hồi 20