watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Mẹ con đấu chưởng

Bàn tay của Tâm Đăng vù vù đi tới, chiếu thẳng vào giữa hậu tâm của Vân Cô.
Nhưng bằng một thân pháp dị kỳ, Vân Cô đã uốn mình tránh thoát, thân hình của bà ta đảo nhanh một vòng cực kỳ ngoạn mục, bàn tay trắng muốt của bà thò lên cao, từ trên đánh ép xuống một đòn Ngũ Chỉ Khảm Mai...
Tâm Đăng nghe thấy trên đầu mình gió dậy rào rào, có năm luồng gió mạnh thốc thẳng vào Thiên Linh Cái, thế võ thật là ác độc!
Tâm Đăng chưa kịp định tĩnh tinh thần thì năm ngón tay của Vân Cô đã ép xuống, thế tựa nghìn cân, khá khen cho Tâm Đăng giữa cơn thịnh nộ vẫn kịp thời ứng biến, nhưng chàng không đủ tỉnh táo để phân biệt người đối thủ với mình là ai.
Quát lên một tiếng vang lừng, chờ cho năm ngón tay của Vân Cô còn cách đỉnh đầu mình chừng hai tấc, nhanh như chớp chành đánh thốc từ dưới lên một đòn Tiếp Giá Lai Trì, năm ngón tay của chàng cũng xòe ra mà chọi lại với năm ngón tay của Vân Cô.
Giữa cơn mưa gió tơi bời, hai người đồng cảm thấy dường như trước mặt mình có một bức tường ngăn cách, không thể nào làm cho mình tiến tới thêm được một phân một ly!
Tâm Đăng nghe thấy nội lực của Vân Cô càng lúc càng gia tăng mãnh liệt, không biết đâu là bến là bờ...
Mưa vẫn bay...
Gió vẫn cuốn...
Lưng trời sấm sét nổ liên miên bất tận...
Mồ hôi trán của Tâm Đăng vã ra hoàn lẫn với những giọt nước mưa tầm tã trên đôi má, biết mình không thể thắng được Vân Cô bằng nội lực, chộp lấy một cơ hội, có một tiếng sấm nổ lên long trời, Tâm Đăng kịp thời tung một ngọn cước Phi Sơn chiếu thẳng vào huyệt Hoàn Khiêu của Vân Cô.
Ngọn cước đó bắt buộc đối phương phải đổi cung thay bộ, lợi dụng một chút trở ngại đó, Tâm Đăng thu nội lực trở về bắn lùi một trượng.
Chàng định mở miệng phân trần, nào ngờ Vân Cô đuổi theo sát như bóng với hình, tiếp tục tung ra một đòn lẫm liệt, bắt buộc Tâm Đăng phải tiếp tục chống trả chứ không tài nào trốn tránh được.
Và khi hai người giao chiến với nhau thì những thế võ của Vân Cô nối tiếp nhau mà đổ ra liên hồi bất tận, Tâm Đăng chưa kịp gỡ xong đòn này thì đòn khác đã tràn tới, hai bàn tay của bà ta dệt thành một màng lưới nhốt chặt Tâm Đăng vào giữa, thật là một lối đánh cầm chân quái dị.
Trong tình thế đó, bắt buộc chàng phải sử dụng hết những thế võ chàng đã học được suốt mười mấy năm nay.
Thoạt tiên chàng thừa cơ trổ một thế Thanh Trúc Biên Trì, một thế võ độc đáo nhất trong đường Cô Trúc chưởng.
Miếng Thanh Trúc Biên Trì vừa trổ ra, là Vân Cô kêu lên một tiếng kinh ngạc, bà ta hỏi :
- Thằng già Cô Trúc là chi của mi?
Tâm Đăng không kịp trả lời, bất thình lình vòng sang cánh tả, dang hai cánh tay ra theo hai ngõ lạ lùng bí hiểm, tấn công một loạt trong cái thế Lưỡng Trúc Tầm Mai...
Đây là một thế võ chuyên tấn công vào hai bên hông đối thủ, hai cánh tay của chàng chập chờn như một chiếc càng cua khổng lồ chực kẹp vào hông của đối thủ.
Những tưởng Vân Cô sẽ thối lui để trốn tránh, nào ngờ bà ta thét lên một tiếng, trờ tới thêm hai bước nữa...
Hai bước đó đã đưa thân hình của bà ta lọt vào cái “càng cua” của Tâm Đăng.
Tâm Đăng giật mình đánh thót, không ngờ Vân Cô lại táo bạo và liều lĩnh đến thế, vừa xáp lá cà nhập nội là Vân Cô trổ một đòn Vân Hoành Tần Lĩnh... Thế võ của Vân Cô cực kỳ mạnh bạo và nhanh nhẹn, đi sau mà tới trước, làm cho Tâm Đăng lập tức lọt vào cái thế thụ động, bạt vía kinh hồn, Tâm Đăng vội vàng sử liên tiếp mấy thế Thất Tinh Liên Hoàn bộ để thoát ra ngoài vòng chiến...
May nhờ khinh công của chàng đã luyện tới mức tinh vi nên mới tránh được đòn Vân Hoành Tần Lĩnh trong đường tơ kẽ tóc...
Những tưởng rằng Vân Cô sẽ ngơi tay, nào ngờ bà ta cất lên tiếng hú não nùng bi thảm, rồi bám sát theo Tâm Đăng mà tấn công dữ dội...
Tình thế bắt buộc, Tâm Đăng không thể không dùng hết sức lực của mình để chống trả, biết rằng chỉ sơ sót một chút cũng đủ làm cho mình mất mạng, chàng lập tức sử dụng đường Cô Trúc chưởng ra ứng chiến.
Vân Cô thình lình cảm thấy thân hình của Tâm Đăng biến hóa ra thiên hình vạn trạng, hai bàn tay của Tâm Đăng như muôn muôn nghìn nghìn chiếc lá tre bay lả tả trong cơn gió lộng, hoàn toàn tấn công vào những huyệt quan trọng khắp toàn thân...
Càng chiến đấu chừng nào, trong lòng Vân Cô càng thêm chua xót, bà ta có cảm giác người đang đấu với mình đây chính là Cô Trúc, một người mà tiếng tăm vang danh trong làng võ hồi hai mươi năm về trước, đã cùng với vợ chồng mình cất bước lên đường vào xứ Tây Tạng tìm Tàm Tang khẩu quyết.
Bên ngoài, mưa càng to chừng nào, gió càng lớn chừng nào thì máu nóng của Vân Cô càng sôi sục chừng ấy, bà ta cảm thấy mình phải tìm một tay đối thủ để phát tiết nỗi bực tức trong lòng mình ra, vì vậy mà bao nhiêu sức lực thảy đều dồn hết vào hai cánh tay, chống trả tưng bừng với đường võ lừng danh Cô Trúc chưởng.
Tâm Đăng toát mồ hôi lạnh, chàng thật không ngờ mẹ của mình công lực lại uyên thâm đến thế, những tưởng rằng đường võ Cô Trúc chưởng là một môn võ học vô địch trong thiên hạ, nào ngờ khi chạm trán với Vân Cô, thì chàng cảm thấy rằng những thế võ mà Vân Cô sử dụng ở đây, cái chỗ mầu nhiệm của nó cầm đồng ngang ngửa với Cô Trúc chưởng.
Chỉ một chút lo ra, thì Tâm Đăng bị đưa vào một tình thế cực kỳ khốn đốn, áp lực của Vân Cô càng lúc càng gia tăng mãnh liệt, mặc dầu dưới cơn mưa tầm tã, Tâm Đăng cũng cảm thấy mình mồ hôi toát ra đầm đìa.
Hai bàn tay của Vân Cô giăng mắc bốn phương, chập chờn bốn hướng, chỉ chờ có một cơ hội là đưa Tâm Đăng vào chỗ chết.
Bao nhiêu thế võ mà Tâm Đăng học được của Cô Trúc thảy đều thi thố hết ra để cứu lấy mạng mình, thỉnh thoảng chàng lại tung ra một thế võ của Vạn Giao, rồi thỉnh thoảng lại thêm vào một thế võ của Khúc Tinh, nhờ đó mà gắng gượng chống trả thêm hai mươi hiệp nữa.
Tâm Đăng biết càng kéo dài trận chiến chừng nào càng bất lợi chừng ấy, nên chờ có một cơ hội thuận tiện là lập tức thoát thân...
Thì cơ hội đó đã đến, thừa lúc một tiếng sét long trời nổi lên, Tâm Đăng vội vàng trổ một thế Thám Trảo Mã lòn qua hông bên trái của Vân Cô, để rồi tống một chưởng xéo xéo vào hậu tâm của bà.
Tình thế bắt buộc Vân Cô phải xoay lưng lại để tránh khỏi thế võ lạ lùng, Tâm Đăng chỉ chờ có thế, thấy thân hình của bà ta vừa xê dịch là Tâm Đăng lập tức trờ tới liên tiếp tung ra ba chưởng liên hoàn, không để cho Vân Cô có đủ thời gian ngơi nghỉ...
Ba chưởng liên hoàn này là ba thế võ mãnh liệt nhất của Tâm Đăng, vì vậy mà đẩy lui được Vân Cô trôi về phía sau, cặp mắt của chàng vẫn dán chặt vào Vân Cô chờ xem động tĩnh.
Vừa thấy Vân Cô lại cất mình đuổi theo, Tâm Đăng liền vung tay hữu ra như một người ném ám khí.
Quả thật... Cử chỉ giả tạo của chàng làm cho Vân Cô giật mình mà dừng bước, chỉ một chút cản trở đó, là thân hình của Tâm Đăng đã đi ngược về sau thêm năm trượng nữa và nhanh như một cơn gió lốc, Tâm Đăng lập tức lẫn vào màn mưa mất dạng...
Vân Cô cuống cuồng, đâm đầu đuổi theo thêm một chặng đường là mất dấu Tâm Đăng, bà ta dừng chân đứng giữa trời mưa gió gào lên ầm ĩ, nước mắt quanh tròng...
* * * * *
So qua một trận, Tâm Đăng lấy làm kinh sợ cho công lực của Vân Cô, nên vừa thoát khỏi là chàng lập tức trổ khinh công chạy như bay như biến...
Vượt sang một khu rừng rậm rạp, trước mắt chàng hiện ra một dãy nhà, bất thình lình từ sau mái nhà nhô ra một bóng người. Tâm Đăng cả sợ vội vàng rạp mình trốn tránh, chợt nghe trong gian nhà đá có một tiếng hú dài cất lên...
Giữa đêm mưa gió tơi bời, nghe tiếng hú thật làm cho người nhát gan phải rùng mình rỡn óc...
Tâm Đăng vừa thu hình và bụi rậm, nhìn kỹ thấy bóng người vừa xuất hiện đó là Tần Trường Sơn, hắn đang chạy nhanh về hướng đông nam.
Còn đang lấy làm lạ, thì một bóng người thứ hai lại xuất hiện, như một chim đại bàng chớp cánh, người ấy đuổi theo Tần Trường Sơn bằng một tốc độ kinh hồn...
Cứ theo đó mà suy thì người thứ hai chính là Trác Đặc Ba vậy, Tâm Đăng nghĩ :
- Bọn họ từ trong dãy nhà này đi ra, chắc bên trong có điều chi bí ẩn, sẵn dịp này ta vào xem cho biết...
Nghĩ đoạn, chàng dùng một thế Tang Ứng Mật Thực để bay vù lên mái.
Chính vào lúc bàn chân của chàng vừa chạm vào mái ngói, thì một tiếng “sầm” vang động nổi lên, hai bàn chân của chàng chới với vào khoảng không, để rồi thân hình rơi xuống...
Chỗ Tâm Đăng lọt vào là một gian phòng bằng đá, tứ bề tối om om ngửa bàn tay không trông thấy.
Tâm Đăng biết mình lọt vào chỗ khốn đốn, nên vội vàng ngồi xếp bằng để tập trung nhãn lực của mình.
Độ chừng tàn nén hương, thì Tâm Đăng đã làm xong thành công việc điều khí, vội vàng mở bừng mắt dậy, chàng thấy bốn bề toàn là vách đá trơn tru, trên tường loáng thoáng có những chấm đen nằm rải rác.
Chính giữa phòng có một chiếc bàn con, trên đó có để một bàn cờ và rất nhiều con cờ nằm ngổn ngang, ngoài ra không còn trần thiết vật gì khác nữa.
Tâm Đăng là một người trầm tĩnh nhưng bất giác hãi kinh, vì rằng chàng thấy bốn bề kín đáo, không có một kẽ hở, thò tay ra vỗ thử trên vách thấy cứng rắn như sắt thép, càng làm cho chàng thêm lo âu.
Để hết tâm thần tìm lối ra mà không có một chỗ nào có thể căn cứ. Tâm Đăng ngồi lâu suy nghĩ, giây lâu trong trí của chú vụt nảy ra một ý nghĩ, hay là những chấm đen trên tường đó ngầm chứa một điều chi bí ẩn.
Nghĩ đoạn, chú dùng một thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn nhảy lên sờ mó từng chấm đen, rốt cuộc chú cũng chẳng nghe điều chi lạ, duy chỉ có điều chú đếm tất cả là một trăm mười một chấm.
Những chấm đen này nằm rải rác vô trật tự, điều này gợi chú nhớ đến khi xưa chú học môn Phi Châm Tú Chưởng với Khúc Tinh, vội vàng mang ra nghiền ngẫm, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn chưa tìm ra manh mối.
Bực tức, chàng đứng dậy và vô tình làm đổ bàn cờ, những quân cờ rơi loảng xoảng dưới đất gợi lên cho chú một ý nghĩ, hay là những quân cờ này có dính líu tới những chấm đen kia, đếm thử, chàng mừng rỡ vì rằng những quân cờ đó tổng số cũng là như những chấm đen kia.
Chàng chộp lấy một quân cờ, nhắm vào một chấm đen trên tận cùng phía hữu ném vù lên, bất ngờ sau cái ném trên tường có tiếng sè sè vang lên.
Và trước mặt chàng bỗng lộ ra một cái lỗ to tròn bằng hai đầu người, Tâm Đăng nửa mừng nửa sợ không biết là phúc hay là họa đây?
Nhìn vào bên trong, Tâm Đăng thoáng thấy một vật xanh rờn hiện lên rồi tắt hẳn, chú không biết vật đó là vật chi, định nhóng cổ nhìn vào chợt từ trong lỗ tròn đó túa ra một làn khói đen tanh nồng nặc...
Tâm Đăng vừa định nín thở thì làn hơi độc đã đã xâm nhập vào cơ thể và chàng ngã ra hôn mê bất tỉnh...
Chính vào lúc hơi thở của Tâm Đăng bắt đầu thoi thóp, xem trên trần nhà có tiếng rầm rầm vang động, trần nhà bằng đá lộ ra một lỗ tròn, mưa gió bên ngoài lập tức tạt vào.
Và một chiếc bóng mờ từ bên trên nhảy xuống nhanh hơn một cơn gió lốc, chiếc bóng này lướt đến gần Tâm Đăng, ôm chàng vào lòng rồi bay vù trở lên bằng một tốc độ kinh hồn...
Chính vào lúc chiếc bóng đen này bay ra khỏi lỗ hổng thì một tiếng sầm kinh rợn vang lên, gian nhà bằng đá khép kín lại.
Và trong cơn mưa gió tơi bời, chiếc bóng đen đó kẹp chặt lấy Tâm Đăng phi hành vùn vụt, thoát khỏi ngôi nhà chứa đầy bí mật của Trác Đặc Ba!
* * * * *
Khi Tâm Đăng giật mình tỉnh giấc thì phát giác ra mình đang nằm trong gian phòng của Đa Nhĩ Mẫu Cung, bên giường ngồi hai lão già đó là Cô Trúc và Khúc Tinh.
Chàng trỗi dậy kêu lên :
- Sư phụ...
Cô Trúc ấn chàng nằm xuống, bảo rằng :
- Con trúng độc rất nặng, phải nằm yên nghỉ...
Tâm Đăng hỏi gấp rút :
- Ai đã cứu con về đây?
- Đó là... Sư tổ của mi.
Tâm Đăng rú lên một tiếng thất thanh :
- Trời...
Thì ra sư tổ của Tâm Đăng ở đây là thầy của Cô Trúc mà chàng thường nghe sư phụ mình nhắc nhở.
Tên của sư tổ là Tiêu Lộ Tây, vốn là một tay giang hồ quái kiệt, tiếng tăm lừng lẫy, nhưng hiềm vì tính quái đản, rày đây mai đó, trôi nổi bềnh bồng, không biết đâu là nhà, ông ta thường cười mà nói với thiên hạ rằng :
- Tứ hải vi gia (Bốn bể là nhà)!
Tâm Đăng nói :
- Vậy thì sư tổ đã có mặt tại hồ Tuấn Mã.
Tâm Đăng lại tường thuật những điều trông thấy trong ngôi nhà đá, và Cô Trúc cùng Khúc Tinh đều cho rằng những vật sáng hiện lên trong lỗ nhỏ mà Tâm Đăng nhìn thấy, có lẽ là tín vật của Lư Ẩu, Lục Cốt châm đó.
Câu chuyện của Tâm Đăng vừa dứt, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cô Trúc truyền lệnh :
- Cứ vào!

Tiếng ai trong lòng đất?

Cửa phòng vụt mở ra, và Trì Phật Anh lừng lững tiến vào, hai lão già Cô Trúc và Khúc Tinh thấy vậy vội vàng đứng lên lui ra ngoài, Tâm Đăng hỏi :
- Phật Anh!... Cô đến đây có việc chi?
Phật Anh khẽ gật đầu, mặc dù trên gương mặt nàng vẫn che ngang vuông lụa nhưng Tâm Đăng nghe thấy nàng đang nằm trong tình trạng bất an.
Kể từ khi Phật Anh thân mật với Tần Trường Sơn đến nay, giữa hai người dường như có một bức tường ngăn cách, vì vậy mà cử chỉ của nàng không được tự nhiên.
Nàng khẽ bảo :
- Ngày hôm qua tôi có đến nhà của Trác Đặc Ba...
Ngừng lại một giây nàng lại nói :
- Nghe sư phụ bảo nhà ngươi trúng độc?
Tâm Đăng hổ thẹn trả lời :
- Phải... Tôi trúng độc, nhưng bây giờ đã khỏi rồi.
- Tôi vào đó thám thính thêm mấy lần mà chẳng thu lượm được kết quả gì... Nghe đâu nhà ngươi phát giác lệnh phù của sư phụ?
Tâm Đăng lấy làm lạ, không hiểu sao Phật Anh lại biết, chàng ngần ngừ giây lâu mới trả lời :
- Quả thật tôi có trông thấy một vật xanh rờn nằm trong một lỗ hổng trong một gian phòng, nghe đâu đó là Lục Cốt châm thì phải?
Trì Phật Anh tiếp lời :
- Sư phụ bảo ta đến đây dò hỏi mi đường đi nước bước trong gian phòng đó.
Tâm Đăng dường như bị ai dội gáo nước lạnh vào đầu, chàng thất vọng lắm, chàng ngỡ rằng Phật Anh đến thăm chàng, nay rõ ra mới biết là vâng lệnh của Lư Ẩu.
Chàng giận dỗi trả lời :
- Vì lúc ấy tôi hôn mê nên trông không rõ, cô cứ hỏi Trường Sơn ắt biết, vì hắn cũng có vào đó...
Phật Anh giật mình vì thái độ lạ lùng của Tâm Đăng, và nàng cũng hờn dỗi đứng dậy xô cửa bước ra.
Phật Anh đi rồi, Tâm Đăng bần thần như người vừa đánh rơi mất vật gì quí báu, chàng thở dài tự nói với mình :
- Ta đã kể Phật Anh là người của Trường Sơn thì hà tất đau khổ làm gì...
* * * * *
Đêm từ từ xuống, trong Đa Nhĩ Mẫu Cung câu kinh và tiếng mõ vang vang trong màn đêm tĩnh mịch.
Tâm Đăng chắp tay sau lưng đi quanh quẩn trong phòng, chàng quyết định đêm nay lại trở vào nhà của Trác Đặc Ba dọ thám.
Mặc võ trang thấy chật chội khó chịu quá, Tâm Đăng quyết định đêm nay sẽ mặc áo thầy tu vào đó một phen.
Chàng nghĩ :
- Nhân dịp tóc của ta chưa mọc, ta cứ vận áo thầy tu để nhắc nhở rằng ta luôn luôn là một kẻ tu hành!
Thế rồi chàng thay một bộ áo thầy tu sạch sẽ, xô cửa mà bước ra ngoài.
Gió đêm này thật lạnh, nhưng Tâm Đăng đến bên hồ, cũng phải quên cái lạnh thấu xương đó, nhảy tùm xuống nước bơi một mạch sang bên kia.
Suốt một ngày liền mưa tầm tã nên đường đi trơn trợt, Tâm Đăng vừa đi vừa sờ xâu chuỗi mà Mặc Lâm Na đã tặng cho mình, đã lâu rồi chàng không mang nó.
Trong chớp mắt chàng đã đến bên bức tường bao chung quanh nhà của Trác Đặc Ba, bằng một thế Thần Long Thăng Thiên thân hình của Tâm Đăng bay vù lên đầu tường, rồi đổi sang Bình Sa Lạc Nhạn để nhẹ nhàng rơi vào bên trong...
Chính vào lúc đó trước mắt chàng xuất hiện một chiếc bóng mờ, người này im lìm đứng trước mặt chàng mà không hề cử động.
Tâm Đăng giật mình, vội vàng giơ hai tay bảo vệ tiền tâm của mình, rồi mới nhìn kỹ, thì ra người đó chính là Mặc Lâm Na.
Nàng đang mặc một bộ đồ màu đen, đứng im lìm giương cặp mắt bồ câu nhìn Tâm Đăng không chớp mắt.
Tâm Đăng run rẩy nói :
- Mặc Lâm Na... Cô...
Mặc Lâm Na tần ngần không trả lời, kể từ ngày hai người du ngoạn đến nay đây là lần thứ nhất hai người gặp nhau, nàng muốn bắt sắc mặt của Tâm Đăng xem có gì thay đổi hay chăng.
Nàng thấy Tâm Đăng vẫn mặc áo thầy tu như ở trong chùa, thái độ vẫn điềm hòa bình tĩnh, duy chỉ có vẻ hơi già đi một chút.
Tâm Đăng lại nói :
- Sao cô chẳng đến Đa Nhĩ Mẫu Cung tìm tôi?
Bấy giờ Mặc Lâm Na mới chịu trả lời :
- Vì cha ta canh chừng nghiêm ngặt quá, không cho ta ra khỏi hồ Tuấn Mã!... Sao mi lại đến đây... Ta đã bảo, mi muốn gì ta cho, đừng đến đây đánh cắp nữa, cha ta giữ gìn cẩn mật lắm!
Tâm Đăng suýt nữa bật phì cười, thì ra Mặc Lâm Na tưởng mình đến đây để đánh cắp tiền bạc...
Chàng nghiêm nghị nói thẳng :
- Tôi đến đây không phải với tư cách một kẻ trộm...
Nàng giật mình hỏi :
- Vậy thì mi định đến đây đánh cắp lệnh phù?
Tâm Đăng nghiêm nghị trả lời :
- Tôi không phải đến đây để đánh cắp, mà y theo lời hẹn hai mươi năm về trước để lấy lệnh phù của sư phụ trở về!
Mặc Lâm Na cau mày :
- Vậy thì mi khá tua cẩn thận, cha ta xem những vật ấy còn quan trọng hơn sinh mạng của người nữa.
Tâm Đăng trả lời :
- Cám ơn cô đã chỉ điểm... à, còn Vân Cô mấy hôm nay ra sao?
Mặc Lâm Na thở dài bi thảm :
- Tiểu nương của ta... Thần kinh thác loạn hẳn rồi...
Tâm Đăng rùng mình, không ngờ mẹ mình lại gặp cảnh ngộ bi thảm như ngày hôm nay.
Chàng vội vàng cáo từ Mặc Lâm Na mà nói :
- Tôi phải hành sự đây...
Mặc Lâm Na giật mình nói :
- Ta nhắc lại một lần nữa, mi phải hết sức cẩn thận... Mi cứ đi sang hướng tây hoặc ra có điều kết quả bất ngờ...
Tâm Đăng cảm kích trả lời :
- Cám ơn cô.
Nói rồi xoay lưng nhắm hướng tây đi thẳng.
Đó là một con đường mòn ngoằn ngoèo khúc khủyu, trên mặt đường toàn là những chiếc là vàng khô nên những bước chân của chàng vang lên nghe rào rạo.
Dù vậy chàng cũng trổ thuật khinh công cứ đi mãi tới. Càng đi địa thế càng thấp dần, độ chừng tàn một nén hương thì Tâm Đăng vội dừng chân đứng lại.
Vì rằng trước mắt chàng mở ra một vùng thung lũng, gió lạnh vèo vèo buốt thấu xương, từng cơn gió lộng làm những chiếc lá vàng vang lên xào xạc, đem đến cho vùng thung lũng một bầu không khí âm u rùng rợn.
Tâm Đăng còn đang thừ người, không biết phải đi theo ngõ nào thì văng vẳng có tiếng sát phạt từ xa đưa đến, chàng mừng rỡ nói thầm :
- Quả thật có điều lạ... Cám ơn Mặc Lâm Na.
Thế rồi thân hình của chàng bắn vù về phía trước đi sâu vào miền thung lũng.
Xuống tận đáy, chàng phát giác trước mặt mình có một dãy nhà đá cao rộng kiến trúc cực kỳ diễm lệ, dãy nhà đá đó lại nằm dưới một cái vực sâu, Tâm Đăng bất giác khen thầm :
- Trác Đặc Ba thật là một người hào khí lẫy lừng, cứ cái lối kiến trúc đồ sộ của ông ta cũng biết người này là một tay hào phóng đệ nhất miền Tây Tạng.
Từ trong dãy nhà cao sang diễm lệ đó phát ra những tiếng chiến đấu vang lừng, rảo mắt nhìn quanh chàng cố tìm đường để đi xuống.
Bất chợt chàng bắt gặp từ trong một gốc cây to tướng có giăng một sợi dây sắt thông từ bên này sang bên kia, Tâm Đăng nghĩ thầm :
- Với khoảng cách gần trăm trượng này, muốn đi sang mé bên kia bằng sợi dây sắt nhỏ này không phải là một điều dễ.
Nhưng dù sao đó cũng là một con đường độc đạo, mà không thể không qua. Suy nghĩ một giây, Tâm Đăng vội vàng hớp dài một hơi dưỡng khí, dồn xuống tận Đan Điền, trổ thuật khinh công đề khí.
Thân hình của chàng như một con én lướt nhẹ về phía trước, và hai mũi võ hài của chàng chấm nhẹ trên sợi dây mỏng manh đó.
Từng cơn gió lộng từ thung lũng ào ạt thổi về, đem đến cho tâm thần chàng cảm giác thoải mái. Thân hình của chàng lướt đi nhanh trên sợi dây một cách yên lành, chàng có cảm giác mình như một vị thần tiên thoát tục đang trổ thuật hành vân đi trên một khoảng trời cao rộng...
Dang hai cánh tay ra để giữ thăng bằng, Tâm Đăng lướt nhanh về phía trước, trong chớp mắt đã vượt qua một khoảng đường năm sau mươi trượng, và khi thân hình của chàng còn cách bờ vực bên kia chừng một trượng, Tâm Đăng mím môi dồn hết sức mạnh của mình vào hai bàn chân, để rồi thân hình của chàng bay vút lên mé...
Chính vào lúc Tâm Đăng còn cách mé vực chừng ba thước thì bị ba bề bốn bên giò dậy vèo vèo, vô số đốm sáng lập lòe bay tới tấn công vào những yếu huyệt của chàng.
Thân hình của Tâm Đăng vừa từ dưới bay lên, bỗng bị đột kích bất thần, trong chớp mắt những món ám khí đó đã bay gần sát huyệt đạo của mình...
Dù vậy Tâm Đăng cũng giương hai tay ra nạt lên một tiếng nho nhỏ, vỗ mạnh vào không khí một chưởng, mượn sức đó làm điểm tựa mà bay tạt sang cánh hữu chừng ba thước...
Nhờ một chút xê dịch đó mà tất cả luồng ám khi kia thảy đều rơi vào thung lũng, còn thân hình của chàng thì chới với giữa khoảng không...
Khá khen cho Tâm Đăng đang nằm trong tình thế thập tử nhất sinh nhưng chàng cũng bình tĩnh kịp thời đối phó, vung hai bàn tay ra sử một đòn Bài Vân Đẩu Tú giữa từng không, dùng sức ép kinh hồn của mình đẩy vọt thân hình của chàng bắn vọt lên cao thêm bảy thước nữa.
Đó là một thế võ cao siêu huyền diệu trong đường võ Lăng Không Tróc Yến của Cô Trúc, thân hình của chàng bay bổng lên trên để rồi chàng thò một tay ra bám vào mé vực, tiếp tục tung ra thêm hai thế liên hoàn Thăng Thiên Pháo để thân hình bay vù lên bên trên...
Chân chưa chấm đất mà hai bàn tay của Tâm Đăng đã giăng mắc, chờ đón trên khắp các yếu huyệt của mình, phòng ngừa đột kích nhưng thân hình của Tâm Đăng được yên lành tà tà rơi xuống đất...
Chàng vừa đứng vững thì nghe từ ngoài xa hơn mười trượng có người vỗ tay nho nhỏ, dường như có ý khen thầm cho tài bộ của Tâm Đăng.
Chàng nổi giận bất chấp người tung ám khí đó là ai, chàng thò một tay hữu về phía trước thủ một thế chào, bàn tay tả lần xâu chuỗi ngọc trên cổ của mình, cao giọng hỏi :
- A di đà Phật! Xin hỏi người khuất mặt đó là ai mà ra tay cay độc dường đó?
Câu nói của Tâm Đăng vừa dứt thì từ trong ven rừng tùng, có một câu nói khàn khàn vang lên bằng giọng Tây Tạng :
- Khá khen cho mi tuổi trẻ tài cao.
Tâm Đăng giật mình đánh thót, vì giọng nói đó rõ ràng của Trác Đặc Ba, chàng thầm nghĩ :
- Dù sao thì cũng có ngày ta phải chường mặt đấu chiến với nó, chi bằng ta mạnh dạn giao chiến với nó ngay giờ phút này, trốn tránh là vô ích.
Nghĩ vậy, Tâm Đăng tâm thần bình tĩnh bước tới một bước mỉm cười nói rằng :
- Chỉ vo tròn mấy tờ giấy mà lão thí chủ suýt nữa lấy mạng tôi từ ngoài hai mươi trượng, nội lực hùng hồn thâm hậu của lão thí chủ thật làm cho kẻ hậu sinh này bội phục, vậy xin lão thí chủ hãy ra mặt để cho kẻ tiểu tăng này được bái kiến.
Có tiếng nói khàn khàn của Trác Đặc Ba vang lên :
- Trước sau gì thì lão phu cũng phải chạm mặt với mi, để xem một bậc kỳ tài mà thằng Cô Trúc tốn nhiều công phu rèn luyện...
Câu nói chưa dứt thì nghe có tiếng bánh xe nghiến trên mặt đá nghe rào rạo, có hai chàng thanh niên trẻ tuổi từ bên trong đẩy ra một chiếc xe chạm trổ huy hoàng...
Trác Đặc Ba ngồi dựa ngửa trên chiếc xe đó, mình mặc một chiếc áo bằng da cọp, màu sắc rực rỡ, trên đầu đội một chiếc nón thật sang, cặp mắt ông ta lạnh lùng đanh thép, nhãn lực tỏa sáng ngời...
Ông ta tuổi đã ngoại thất tuần mà gương mặt vẫn còn tươi sáng, diện mạo và thân hình cũng như tinh thần của ông ta vẫn biểu lộ ra như một người còn trẻ.
Tâm Đăng nhác trông thấy, không có cảm giác người đứng trước mặt mình đây là một người lớn tuổi đã về chiều.
Cái vẻ anh hào khí khái đó làm cho Tâm Đăng phải sinh lòng kiêng nể, thầm cho rằng người này quả thật là một bậc kỳ nhân.
Xe từ từ tiến tới và dừng trước mặt của Tâm Đăng, hai người đẩy xe xuôi tay đứng hầu, nhưng sắc mặt hào hùng đanh thép, cứ trông ánh mắt sáng ngời cũng biết là hai tay cao thủ.
Trác Đặc Ba ngắm kỹ Tâm Đăng từ đầu chí chân và Tâm Đăng cũng ngắm kỹ Trác Đặc Ba từ đầu chí chân, cả người người đồng có một ý nghĩ, đối phương là một người đáng nể!
Trác Đặc Ba gật gù nói :
- Mấy ngày nay, đệ tử của các cao thủ thảy đều đến đây, người nào cũng là rồng là phượng, nhưng không một ai có thể so sánh với mi, thầy của mi thật là khéo chọn.
Tâm Đăng mỉm cười :
- Lão tiền bối quá khen, hôm nay kẻ hậu sinh này được gặp Tây Tạng đệ nhất nhân, thật là tam sinh hữu hạnh.
Trác Đặc Ba xoa tay cười ha hả :
- Mi là một kẻ xuất gia mà lại có vẻ giang hồ lão luyện... Ta hỏi, mi thâm nhập vào Tây Tạng đệ nhất gia làm gì?
Tâm Đăng vụt sực nhớ lại người ngồi trước mặt mình đây, chính là kẻ tử thù của sư môn và cũng là kẻ đại thù nghịch của mình, bất giác máu nóng bừng bừng nói :
- Tiền bối chóng quên nhỉ? Tôi vốn y theo lời ước hẹn hai mươi năm về trước mà đến đây.
Trác Đặc Ba ngửa cổ cười ha hả, tiếng cười vang vang lên thấu mấy từng mây, đoạn ông ta gật gù trả lời :
- Mi thật ngu đần, những người ước hẹn với ta thảy đều là thiên hạ đệ nhất cao thủ, ta làm sao quên cho được? Hai mươi năm về trước ta ngỡ rằng bọn họ sẽ dạy được những tên đệ tử cao cường hơn họ nên mới bằng lòng cho bọn họ sai đệ tử đến để lấy lệnh phù về.
Nhưng ngày hôm nay ta biết rằng ý nghĩ của ta sai, cứ theo tài bộ của chúng bay thì chưa chắc có thể lấy được lệnh phù một cách dễ dàng. Vì vậy mà ta mới sắp bày yến tiệc, mời chúng bay đến đây cho đủ mặt, rồi chỉ đường lối cho, cứ dùng chân công phu của mình mà đoạt lại.
Tâm Đăng thật không ngờ Trác Đặc Ba lại có một giải pháp kỳ lạ như vậy, nhưng nghĩ rằng hắn đã nói ra chắc chẳng nuốt lời, vội trả lời rằng :
- Tiền bối quyết định như vậy thật là thỏa đáng.
Trác Đặc Ba nghiêm nghị nói :
- Vậy thì mi hãy trở về nói với sư phụ của mi ngày mai ta sẽ cho người mang thiệp tới mời.
Tâm Đăng nghe nói vội xá chào cáo biệt, và chàng nhẹ nhàng điểm hai mũi võ hài trên mặt đất, sử dụng một thế Phi Bằng Nghịch Phi, thân hình của chàng bay ngược trở lại sợi dây sắt, để rồi bằng một tốc độ kinh hồn, chàng vượt trở về phía bên kia.
Bên tai của chàng thoang thoảng dường như nghe tiếng thở dài não nuột của Trác Đặc Ba, tiếng thở dài đó dường như có một ý nghĩ :
- Thằng nhỏ này thật là một tay kình địch của ta!
Phần Tâm Đăng vừa đi vừa suy nghĩ :
- Không biết tiếng hò hét sát phạt ban nãy tại sao bỗng nhiên ngừng bặt đi?...
Thế rồi nhiều hình ảnh lại quay cuồng trong trí, trong đó có hình ảnh của Trì Phật Anh và Mặc Lâm Na, hai nàng thiếu nữ mà cử chỉ thanh tao của họ nhiều phen làm cho quả tim của chàng rung động.
Quả thật Tâm Đăng đã yêu hai người này tha thiết nhưng vì một chút hiểu lầm Trì Phật Anh đã ngả sang tay của Tần Trường Sơn mà không một lời giải thích.
Tâm Đăng lại nghĩ đến gian phòng đá lạ lùng của Trác Đặc Ba mà lo cho sự yên nguy của Trì Phật Anh, chàng vốn biết Trì Phật Anh cũng có luyện Phi Châm Tú Chưởng nhưng không biết nàng có thoát được gian phòng lạ lùng kia hay chăng?
Chàng nghĩ nếu một mai Trì Phật Anh sa chân vào tử địa thì chàng phải hết sức mình để cứu nguy.
Chàng còn đang miên man suy nghĩ bỗng nghe văng vẳng đâu đây có tiếng thở dài rền rĩ, Tâm Đăng vội dừng chân lại nghe ngóng, vì tiếng thở dài quá ư quen thuộc, chàng ngỡ tiếng Bệnh Hiệp phát ra...
Giữa khoảng đêm khuya canh vắng, bỗng lại có tiếng ho khàn khàn phát ra một cách nặng nề u uất, càng thêm nghi ngờ, Tâm Đăng bắt đầu lục soát trong vòng hai mươi trượng vuông, mồm vừa gọi :
- Bệnh sư phụ, Bệnh sư phụ...
Tiếng kêu chưa dứt bỗng có giọng khàn khàn già nua vang lên :
- Ai đó? Kêu réo chi mà ầm ĩ đến thế?
Tâm Đăng vừa thất vọng vừa kinh dị, vì rằng giọng nói ấy không phải của Bệnh Hiệp mà lại từ dưới lòng đất vang lên.
Rồi một câu nói bằng tiếng Tây Tạng lại văng vẳng phát ra :
- Thằng già quỉ quái kia, bán thân của ta sắp cử động được rồi đó... hai mươi năm huyết hải thâm thù ta sẽ quyết báo cho xong.
Tiếng nói cực kỳ phẫn nộ, và lại từ dưới lòng đất văng vẳng đưa ra, rõ ràng người đó có một nội công hết sức thâm hậu.
Tâm Đăng dò lần về phía phát ra tiếng nói, vận nội công dùng phép Thiên Lý Truyền Âm, nói chỏ xuống mặt đất :
- Vị trí của nhà ngươi nằm ở đâu, mau nói cho ta biết ta cứu mi ra.
Giây lâu mới nghe người ấy trả lời :
- Mi... mi là ai?
Tâm Đăng nghe thấy rõ ràng tiếng nói phát ra tự dưới chân mình nhưng nhìn quanh quẩn bốn bề chỉ thấy toàn cỏ rậm âm u.
Chàng lại hỏi :
- Nhà ngươi ở đâu?
- Ta ở dưới chân của mi, mi cố gắng tìm tất có ngõ vào.
Tâm Đăng cáu tiết, vội vàng ngồi xuống, vận hết nội công vào mười ngón tay của mình, đoạn dùng sức bới khoảng đất dưới chân lên.
Mười Ngón tay của Tâm Đăng tuy bằng xương bằng thịt nhưng bây giờ cứng rắn hơn sắt thép, sau một hồi bới móc, chàng đã đào một cái hố sâu hơn một trượng.
Và ngón tay của chàng thình lình bỗng chạm phải một vật cứng rắn, sờ kỹ thì ra đó là một tảng đá xanh khổng lồ.
Tâm Đăng vỗ trán than thầm :
- Trời... thì ra người này bị giam dưới lòng đất.
Nói đoạn, Tâm Đăng thò hai tay bấu vào miếng đá, hai chân đứng tấn chữ đinh, ngửa mặt lên trời nạt lên một tiếng, dùng hết sức mạnh lôi mạnh tảng đá lên trên...
Tảng đá vừa bật mở, một mùi hôi hám xông ra nồng nặc, quắc mắt nhìn vào bên trong thấy đó là một con đường hầm tối om om, có những bậc đá ẩm ướt dẫn vào lòng đất.
Từ dưới đó, giọng nói khàn khàn ban nãy lại cất lên :
- Nghe giọng nói, mi hãy còn nhỏ tuổi nhưng cớ sao sức lực thật là mạnh mẽ, mi cứ đi thẳng vào đây...
Tâm Đăng vội vàng dò bước đi xuống, nhờ học được phép nhìn vật trong bóng tối của Bệnh Hiệp nên giờ đây Tâm Đăng đi xuống thật là dễ dàng, bên tai chàng vang lên câu nói lải nhải :
- Mi cứ nói cứu ta... đừng nhầm, ta làm sao bằng lòng cho mi cứu?
Tâm Đăng lấy làm lạ vì câu nói của lão già bên trong, chợt trước mặt chàng ngõ đi quành sang cánh tả, vừa cất bước đi sang lối đó Tâm Đăng bất giác rùng mình vì trước mắt chàng bày khai một cảnh tượng não nùng bi đát.
Cách đó chừng mười trượng, trên một chiếc giường đá, có một chiếc đèn leo lét, tỏa ánh sáng vàng ẻo, mập mờ...
Trên giường có một lão già râu tóc dài thườn thượt, quần áo nát be nát bét, đang nằm trên giường, toàn thân ông ta vô cùng tiều tụy, chỉ có con mắt là lóng lánh sáng ngời.
Lão liếc nhìn Tâm Đăng lộ vẻ kinh dị :
- Ủa... té ra mi là một người xuất gia, mi bước tới gần đây cho ta hỏi.
Tâm Đăng bước tới nhìn kỹ, thấy người này mặc dầu râu tóc xồm xoàm nhưng mày trong mắt sáng, tuổi độ tứ tuần, nét mặt vẫn còn phảng phất vẻ anh phong hào khí.
Ông ta gật gù nói :
- Thật là “hậu sinh khả úy”, mi nhỏ tuổi mà có thần lực như vậy thật là nằm ngoài sự tưởng tượng của ta.
Tâm Đăng lại hỏi :
- Chẳng hay ông là ai?
Ông ta cau mày nói :
- Mi đừng hỏi, tại sao mi chẳng lo tu hành mà lại đến đây?
Tâm Đăng thành thật trả lời :
- Vì... vì tôi có mối huyết hải thâm thù với Trác Đặc Ba.
Lão già cười ha hả :
- Mi miệng còn hôi sữa, lại là người xuất gia, cớ sao lại có thù với hắn?
Tâm Đăng nghiến răng kèn kẹt :
- Thù của cha... mà cũng là thù của thầy...
Ông ta ngắm Tâm Đăng một chút, lại hỏi :
- Mi không nói rõ, thôi hãy lui ra.
Tâm Đăng trố mắt hỏi :
- Sao ông chẳng rời khỏi nơi này? Tôi đến cứu ông đây!
Người ấy lại lắc đầu :
- Ta chưa ra được! Vì bán thân của ta bất toại, ta đang tự mình điều trị đây, có lẽ thêm vài ngày nữa mới bình phục... ha ha.. à, mà này... thầy của mi là ai?
Tâm Đăng nghĩ rằng người này đã bị Trác Đặc Ba giam giữ thì hà tất phải giấu giếm, chàng trả lời :
- Sư phụ của tôi là Cô Trúc lão nhân!
Người ấy giật mình :
- À, ta biết... vậy thì ta cũng biết mi đến đây để làm gì... Mi năm nay mấy tuổi nhỉ?
- Hai mươi tuổi.
Người ấy ngửa mặt lên trời tiếp tục hỏi :
- À, hai mươi tuổi! Mi là người Tây Tạng?
Tâm Đăng lắc đầu :
- Tôi không phải là người Tây Tạng nhưng sinh trưởng tại đây từ thủa nhỏ.
Người ấy mở bừng cặp mắt dùng tiếng Hán hỏi Tâm Đăng :
- Vậy thì... mi tu ở chùa nào? Ai đưa mi vào chùa? Pháp danh tên gì?
Ông ta run rẩy buông một tràng câu hỏi làm cho Tâm Đăng ngơ ngác, chàng ấp úng trả lời :
- Tôi tu tại chùa Bố Đạt La Cung, do một người tên là Lăng Hoài Băng đưa vào đó, pháp danh tên là Tâm Đăng.
Câu nói của chàng chua dứt thì người đó rú lên một tiếng kinh hoàng, ngã ngửa trên chiếc giường đá, hai tay ôm lấy ngực mình như một người vừa trúng đòn độc.
Tâm Đăng vội vàng bước tới đỡ ông ta ngồi dậy, hỏi rối rít :
- Ông... sao thế?
Gã tù nhân đáng thương hại ấy nước mắt lưng tròng, đầu hoa mắt váng, không còn nghe thấy tiếng nói của Tâm Đăng nữa, ông gào lên tự đáy lòng :
- Trời ơi! Nó là Tâm Đăng, thật không ngờ sau hai mươi năm trường thống khổ ta lại gặp nó nơi đây, và nó đang trở về đây để báo mối huyết hải thâm thù... Càn Nguyên ơi, mi có chết cũng là nhắm mắt và ắt hẳn là được vui cười nơi chín suối.
Đoạn ông ta nước mắt lưng tròng, kêu lên nức nở, thái độ đột ngột đó làm cho Tâm Đăng lấy làm lạ, chàng có ngờ đâu người ngồi trước mắt mình đây chính là Lăng Hoài Băng!
Phải! Người này chính là Lăng Hoài Băng, hai mươi năm về trước ông ta bế Tâm Đăng đưa vào Bố Đạt La Cung nương tựa cửa thiền rồi đoạn cất bước lên đường đến hồ Tuấn Mã.
Ông ta muốn tìm tên khốn kiếp Trác Đặc Ba để rửa mối hờn cho người bạn chí thân của mình, và cướp lại người đàn bà mà mình đã yêu tha thiết.
Nhưng hỡi ơi! Ông ta đâu phải là đối thủ của Trác Đặc Ba nên bị tên này điểm nhằm trọng huyệt, giam giữ trong ngôi hầm bí mật này suốt hai mươi năm trời!
Sau khi bị điểm huyệt, Lăng Hoài Băng tứ chi rũ liệt nhưng ông ta biết dùng công lực của mình để tự mở huyệt.
Suốt hai mươi năm trời nỗ lực, ông chỉ mở được một nửa, vì vậy mà bán thân vẫn còn bất toại.
Ông không ngờ ngày hôm nay, sau hai mươi năm trời giam mình trong chỗ tối tăm u ám, mỗi ngàychỉ có một người bộ hạ của Trác Đặc Ba từ một con đường hầm khác mang đồ ăn đến mà thôi.
Nhờ vậy ông sống thoi thóp đến ngày nay, và gặp lại Tâm Đăng, vậy mà trong lòng hết sức mừng rỡ.
Tâm Đăng ôm lấy ông ta hỏi rằng :
- Tại sao ông không theo tôi ra khỏi chỗ này?
Lăng Hoài Băng ảo não trả lời :
- Việc này ngày sau ta sẽ cho mi rõ, ba hôm sau sẽ đến viếng ta một lần nữa, chừng đó chắc có lẽ ta đã khai thông được huyệt đạo...
Tâm Đăng không biết xử trí ra sao, vội vàng vâng lời ông ta mà lui ra, chàng đậy xong nắp hầm, khỏa bằng mặt đất, đừng để cho người ngoài phát giác, đoạn lần mò trở về Đa Nhĩ Mẫu Cung, tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho Cô Trúc nghe!

Vào nơi gió lạng thấu xương

Trác Đặc Ba thấy Tâm Đăng có thể phân tâm mà làm cả hai việc trong một lúc, cả sợ nghĩ thầm :
- Nếu không thừa dịp nghìn năm một thủa mà thanh toán thằng này thì thật là hậu hoạn vô cùng.
Vừa nghĩ, ông ta tiếp tục ném ra thêm hai viên nữa, hai viên ám khí lần này chia ra làm hai ngõ tấn công vào huyệt Thái Dương của Tâm Đăng và huyệt Mi Tâm của Tần Trường Sơn.
Tâm Đăng biết rằng nếu mình ra sức kháng cự thì thật là thập phần nguy hiểm nhưng tình thế bắt buộc chàng không thể bó tay chờ chết, vì vậy mà chàng dồn hết sức mạnh vào hai bàn tay để rồi một lần nữa đánh bay hai viên ám khí.
Lần này thì hai người không thể gượng gạo nữa, sau khi đẩy trôi hai viên ám khí rồi, Tâm Đăng đầu nhức như búa bổ, mắt nổ đom đóm, rú lên hai tiếng kinh hoàng rồi ngất đi.
Còn Tần Trường Sơn thì rũ người ra hôn mê bất tỉnh.
Hai người trẻ tuổi ôm lấy nhau mà khe khẽ cựa quậy trên mặt đất, và từ trong bóng tối, Trác Đặc Ba đắc ý phi thường thong thả bước ra.
Ông ta ngắm nhìn Tâm Đăng một chập thong thả nói rằng :
- Mi chẳng lo tu hành niệm Phật, lại tự mình đâm đầu vào rọ, vậy chớ trách ta là người độc ác...
Nói rồi từ từ dựng bàn tay hữu lên, sẵn sàng giáng xuống một chưởng đưa Tâm Đăng vào chỗ chết.
Chính vào lúc tính mạng Tâm Đăng đang treo trên sợi tóc, chợt từ trong một chỗ tối u ám có hai tiếng ho khàn khàn vang lên.
Trác Đặc Ba giật mình, tức khắc thu tay trở về, lạnh lùng hỏi :
- Ông bạn nào đó, sao không nghỉ ngơi trong Nhất Tâm lâu mà lại lần mò đến đây? Hay là đôi bên muốn hủy lời giao ước?
Câu nói chưa dứt thì bên kia có một giọng nói khàn khàn của một lão già đưa sang :
- Đồ khốn kiếp, chớ vô lễ với ta.
Trác Đặc Ba giật mình đánh thót, vì suốt đời ông ta chưa hề bị ai dùng lời lẽ nặng nề đến thế. Biết người này len lỏi vào chỗ tâm phúc của mình, chắc không phải là kẻ tầm thường, vội nói :
- Mi là ai? Hãy chường mặt ra đây!
Lão già bật phì cười trả lời :
- Ta nãy giờ đứng trông từ đầu chí cuối, mi là một nhân vật lẫy lừng, mà lại thừa lúc hai đứa trẻ đang lâm vòng nguy biến, ném luôn sáu viên ám khí mà chẳng hại được ai...
Trác Đặc Ba nổi giận xung thiên thét hỏi :
- Mi đã vào Tây Tạng đệ nhất gia, không bạn tức là thù, chúng ta hãy bước ra ngoài kia đàm đạo.
Người trong bóng tối vỗ tay cười ha hả :
- Hay lắm, chỗ này tối tăm u ám, ta lấy làm khó chịu, hãy ra ngoài kia mà đàm đạo, hai thằng nhỏ này cứ để lại đây, có chết ta cũng không trách mi...
Tiếng nói của lão già càng lúc càng nhỏ, đến mấy chữ cuối cùng thì văng vẳng như một đường tơ, thoáng nghe qua dường như ông ta đã thoát ra khỏi đường hầm.
Trác Đặc Ba cả sợ, vội vàng nhún mình đuổi theo nhanh như một cơn gió thoảng.
Thân hình của Trác Đặc Ba vừa khuất trong bóng tối thì một chiếc bóng mờ từ trong chỗ tối tăm ban nãy bay vù ra, đó là một lão già gầy như que củi, đầu tóc bạc phơ nhưng cặp mắt sáng ngời.
Ông ta thò tay xuống, dùng một thủ pháp vô cùng lanh lẹn, xoa nắn cho Tâm Đăng và Trường Sơn, sau khi thấy hai trẻ phục hồi sinh lực ông ta mới tập tễnh lần bước trở ra.
Dưới bóng trăng mờ, người ta phát giác lão già đó chính là sư phụ của Cô Trúc, Tiêu Lộ Tây!
Tiêu Lộ Tây khuất dạng rồi thì Tâm Đăng và Trường Sơn thảy đều bình tĩnh, Trường Sơn ôm lấy Tâm Đăng cảm kích nói rằng :
- Cám ơn sư huynh đã cứu ta...
Tâm Đăng mỉm cười trả lời :
- Chúng ta thảy đều là những người đồng chung cảnh ngộ... phải làm sao mà hiệp lực mà hạ Trác Đặc Ba để trừ một kẻ ác... Có phải sư huynh đã dò theo chỉ dẫn của Trác Đặc Ba mà đến đây.
Trường Sơn gật đầu :
- Phải, tôi theo những lời chỉ dẫn ghi trên thẻ mà lần mò vào đây không ngờ gặp phải luồng gió lạnh mà suýt chết.
Tâm Đăng lại hỏi :
- Có phải lệnh phù của Khúc sư bá nằm tại chỗ này?
- Phải, theo trên thẻ thì bảo rằng sau khi tránh được gió lạnh và gặp nước thì có thể lấy được lệnh phù.
Tâm Đăng cao hứng nói :
- Thế thì chúng ta mau tiến về phía trước để hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể giúp sư huynh một tay.
Chợt Trường Sơn níu ống tay áo của Tâm Đăng mà bảo khẽ :
- Hãy nghe...
Hai người lóng tai nghe ngóng quả thật đâu đây có tiếng nước đổ rì rào, tiếng nước khi khoan khi nhặt, lúc bổng lúc trầm, có lúc nghe rõ ràng, có lúc mơ hồ huyền ảo... Cả hai thảy đều tinh thần phấn chấn, đứng phắt dậy đi lần về phía đó.
Quanh có một lúc lâu, trước mắt hai người vụt có ánh sáng nổi lên, bày khai một cảnh tượng thật tân kỳ, thì ra đó là một con đường hầm thông ra một vùng thung lũng cảnh trí xanh tươi.
Cuối thung lũng có một thác nước đang đổ rì rào, bụi nước bay mù mịt.
Sau thác nước đó có một cái sơn động tối om om.
Tâm Đăng và Trường Sơn liếc xem địa thế, trong lòng phập phồng kinh dị, đồng cho rằng món lệnh phù của Khúc Tinh chắc giấu trong động đá đó.
Hai người nắm tay nhau nhắm thác nước mà đi lần tới, cách đó chừng năm trượng, đường đi vụt thình lình tắc nghẽn, vì rằng từ nơi đó muốn sang thác nước bên kia phải cách một khoảng trống gần hai mươi trượng.
Trường Sơn và Tâm Đăng thảy đều dừng gót trước sự chướng ngại lạ lùng của thiên nhiên đó, hai người thảy đều cau mày, cố tìm cách vượt sang.
Tâm Đăng nhìn khoảng cách khá xa đó mà ra chiều lo ngại, chợt nghe Trường Sơn nói :
- Môn khác thì ta kém, chứ còn khinh công... thì liệu chắc có thể vượt sang nổi...
Trường Sơn nói dứt lời, vội vàng nhảy vù tới, thân hình của chàng vừa mơn trớn thì chỉ vượt sang phân nửa, Tâm Đăng thấy anh ta vội vàng sử một thế Thiên Phong Nghênh Nhự, đảo nhẹ một vòng rồi vọt sang bờ bên kia.
Tâm Đăng vỗ tay khen dậy nhưng lời khen chưa thốt ra khỏi cửa miệng thì chàng rú lên một tiếng kinh hoàng...
Thì ra Trường Sơn ỷ sư phụ mình khinh công cái thế, có biệt hiệu là Quá Thiên Phong, vì vậy mà cả gan vượt sang bên kia, nào ngờ thân hình của chàng vừa chạm vào thác nước thì bao nhiêu hơi sức tụ tại Đan Điền thảy đều bị sức mạnh của thác nước làm cho tan biến.
Vì vậy mà thân hình của Tần Trường Sơn bị hất ngược trở ra rơi xuống vực sâu thăm thẳm...
Trong cơn nguy nan cùng cấp, Tâm Đăng vớ lấy một hòn đá dưới chân mình, ném vù ra giữa vực rồi bay mình nhảy theo.
Tâm Đăng đi sau mà đến trước, ra đến giữa vực liền bắt kịp hòn đá kia, đè tay lên hòn đá để làm điểm tựa, Tâm Đăng sử một thế Xảo Phao Tú Cầu, lộn người để bay vù sang bên kia, vừa đúng lúc Tần Trường Sơn bay ngang trước mặt mình.
Tâm Đăng thò một tay vào vách núi để bám chặt lấy một mỏm đá, để cho hai bàn chân của chàng thò ra theo thế Thiết Kiều Song Bản...
Trường Sơn vừa bị làn sức mạnh của thác nước hất rơi xuống vực, những tưởng phen này mình phải vùi thây tại chốn này, thình lình bắt gặp hai bàn chân của Tâm Đăng thò ra nhanh như chớp.
Giữa cơn nguy biến, Trường Sơn vung một tay ra chộp một đường thần tốc vào gót chân của Tâm Đăng, và chí một chút tiếp sức đó, Trường Sơn đã kịp thời sử một thế Mãnh Hổ Qui Sơn đảo ngược lên mé.
Khá khen cho Tâm Đăng, chàng nghe Trường Sơn bị sức mạnh của thác nước đẩy ra một lần nữa, trong một giây phút ngắn ngủi đó chàng đã đánh cắp được thế võ của Trường Sơn, cũng dùng một thế Mãnh Hổ Qui Sơn, Tâm Đăng nhảy vù theo sát gót.
Vưa thoát lên triền núi, thò bàn tay ra đè lấy vai của Trường Sơn, Tâm Đăng xuống một cái Thiên Cân Tấn, và hai người đứng vững như trời trồng giữa cơn màn nước bay lấm tấm.
Tâm Đăng bảo nhỏ vào tai của Trường Sơn :
- Mau dùng Thiên Cân Tấn để xuyên qua màn nước.
Thế rồi hai người xiết chặt tay nhau, cứ mỗi một bước đi là xuống một cái Thiên Cân Tấn, nhờ vậy mà xuyên qua thác nước một cách yên lành, bằng không thì chắc đã bị sức nước đẩy trôi một lần nữa...
Qua khỏi màn nước, hai người lần bước vào trong cửa động tối om om.
Vừa quanh qua mọt con đường cong, Trường Sơn reo lên một tiếng vui mừng trông về phía trước, Tâm Đăng thấy giữa vùng tối đen thăm thẳm bỗng nổi lên một vùng sáng xanh rờn...
Trường Sơn kêu lên :
- Quả thật là lệnh phù của sư phụ...
Nói đoạn nắm tay áo của Tâm Đăng lôi nhanh về phía trước, Tâm Đăng vận nhãn quang lên nhìn thấy trên một cái bệ đá có để một chiếc hộp.
Trong chiếc hộp đó đặt một viên ngọc sáng ngời, trong bóng tối nó tỏa ra một thứ ánh sáng dìu dịu, rõ ràng là một viên ngọc giá trị liên thành.
Trường Sơn mừng rỡ thò tay ra chộp lấy viên ngọc quý, Tâm Đăng ngăn lại :
- Coi chừng có độc!
Nhưng nào ngăn kịp Trường Sơn, anh ta đã cầm viên ngọc trên tay mà ngắm nghía, rõ ràng trên ấy có khắc hai chứ triện vô cùng đẹp đẽ “Khúc Tinh”.
Trường Sơn nước mắt ràn rụa nói rằng :
- Đây quả thật là lệnh phù của sư phụ.
Tâm Đăng mừng rỡ nói :
- Mừng sư huynh đã thành...
Chữ “công” chưa kịp thốt ra khỏi cửa miệng thì Tần Trường Sơn bỗng nhiên gập người lại, rú lên một tiếng, đôi mắt trợn trừng, sùi bọt mép.
Tâm Đăng vỗ trán kêu trời, dang hai tay ra ôm lấy Tần Trường Sơn, hắn trợn trừng cặp mắt, hổn hển nói :
- Quả thật có độc...
Nói rồi ngất đi, Tâm Đăng điểm một loạt vào năm đại huyệt của anh ta ngõ hầu ngăn chặn sự công phạt của nọc độc.
Đoạn chàng xé một vạt áo ra lót tay, đoạn gỡ viên ngọc trong tay của Trường Sơn gói kỹ mà bỏ vào trong lòng.
Lúc bấy giờ Trường Sơn đã hôn mê bất tỉnh, gác cái xác không hồn của hắn trên vai, Tâm Đăng lui gót trở ra, khó khăn lắm chàng mới đưa được Trường Sơn ra khỏi màn nước.
Đứng giữa cái khoảng cách đáng sợ trước mặt, Tâm Đăng suy tính thật kỹ rồi thình lình ném vù Trường Sơn ra giữa vực...
Thân hình của Trường Sơn vừa toát khỏi tay của Tâm Đăng thì chàng cũng nhún chân nhảy tốc theo...
Ra đến giữa vực thì hai người vữa mãn trớn, nạt lên một tiếng Tâm Đăng vỗ mạnh vào lưng của Trường Sơn một chưởng, dùng sức mạnh của mình mà đưa anh ta vào bờ...
Trong lúc đó thì chàng cũng khôn khéo mượn sức đàn hồi của luồng chưởng phong để sử một thế Mãnh Hổ Qui Sơn như ban nãy mà yên lành bay vèo vào mé...
Qua đến bên kia, Tâm Đăng thấy Tần Trường Sơn đang nằm sóng soài trên mặt cát, chàng cúi xuống ôm xốc Trường Sơn dậy, chàng bàng hoàng ngơ ngác vì chàng sực nhớ ra mình không biết phải theo ngõ nào để trở lại Nhất Tâm lâu.
Chàng thò tay vào túi của Trường Sơn, may sao bắt gặp một miếng gỗ, trong đó có vẽ đường đi nước bước mà Trác Đặc Ba đã chỉ cho Tần Trường Sơn.
Do theo con đường ghi trên miếng gỗ, Tâm Đăng đi ngược trở về, may sao xuyên qua nhiều đoạn đường chằng chịt, đến khi trời vừa rựng sáng thì Tâm Đăng về đến nơi.
Chúng anh hùng thảy đều đổ xô ra hỏi đầu đuôi câu chuyện và lo chạy chữa thuốc men cho Tần Trường Sơn.
Phần Tâm Đăng thì lo ngơi nghỉ để chuẩn bị cho một hành trình khác nhiều cam go và trắc trở hơn, chàng nhất quyết sẽ tìm cho ra món lệnh phù của Vạn Giao trong vòng một hai hôm.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT