Bây giờ Đinh Hương nói lớn lên :
- Các hạ. Tàn Tật Nhân đã chết bởi trong tay của các hạ, nơi đây không thể để như thế được, vậy hãy mang hắn đi ra ngoài hoang đảo an táng đi là xong.
Lúc ấy Đường Thế Dân đã nhìn thấy nạn nhân nằm chết bất giác lại rúng động thêm lần nữa.
Vì nạn nhân kia bộ mặt giống hệt như chàng lúc còn là Tàn Tật Nhân mặt mày đầy vết sẹo.
Môi chàng nhích động mà chẳng thốt nên lời.
Đinh Hương tiếp :
- Nay hãy dùng tấm bố trải giường cuốn hắn mang đi cho mau.
Dưới tình trạng thần kỳ quỷ bí này khiến cho Đường Thế Dân hoang mang đến cực độ.
Tuy vậy trong lòng chàng vẫn biết phải có nguyên nhân gì Đinh Hương mới làm như thế.
Biết đâu chàng hỏi một câu sơ suất sẽ hỏng tất cả đại sự trong đêm nay và cái hậu quả không sao đo lường trước được.
Cho nên Đường Thế Dân làm thinh lẳng lặng làm theo lời của Đinh Hương vừa bảo.
Lúc bấy giờ Đường Thế Dân nhận thấy nàng tỳ nữ Đinh Hương với cái tư thế uy nghi khác thường, giống như một tiểu thư quyền quý cao sang truyền lệnh chứ không phải tỳ nữ tầm thường nữa.
Sau khi gói xong cái tử thi, Đinh Hương tắt đèn, rồi nói to :
- Hãy theo tiểu muội cho mau.
Nàng tiến đi trước, Đường Thế Dân vác cái thây ma phóng theo sau.
Hai người tới một khu rừng trầm mặc.
Khu rừng này cách thị trấn chừng vài dặm nên thoáng cái là hai người đã đến nơi.
Đinh Hương đi vào trong sâu :
- Hãy tới gốc cổ thụ kia chôn hắn rồi tính sau.
Đường Thế Dân tới gốc cổ thụ dùng kiếm chôn cái tử thi kia, rồi đứng đối diện Đinh Hương.
Đinh Hương lại bảo :
- Chúng ta vào trong kia một chút.
Đường Thế Dân ngồi đối mặt với Đinh Hương.
Lúc ấy đã gần tàn canh tư.
Đường Thế Dân lên tiếng trước :
- Nay đã mai táng người kia rồi, bây giờ Đinh Hương có thể nói rõ cái nguyên nhân chăng?
Đinh Hương tươi cười bảo :
- Nếu tiểu muội không kịp sắp đặt đâu đó thì kẻ chết nằm trên giường không phải là hắn mà là thiếu hiệp.
Đường Thế Dân kinh hãi :
- Đinh Hương nói sao. Có người toan giết tại hạ à?
- Đúng như vậy.
- Là ai?
- Lãnh Huyết Thái Quân.
Tâm trường của Đường Thế Dân rúng động vì vừa rồi chính Thượng Quan Văn Phụng cũng từng cảnh giác chàng rồi.
Nào ngờ đối phương lại ra tay sớm như thế.
Rồi chàng buông trầm xuống :
- Đinh Hương, tại sao họ biết Tàn Tật Nhân là tại hạ?
- Chính vì thanh trường kiếm bên lưng của thiếu hiệp mà hắn biết rõ hành tung.
- À ra như thế, vậy Hồng Tiểu Ngọc đã hay chưa?
- Tiểu thư chỉ hoài nghi chứ chưa có quyết chắc.
- Đinh Hương không có nói cho Hồng Tiểu Ngọc biết à?
- Tiểu muội thấy không cần thiết cho lắm.
- Tại sao Đinh Hương lại giấu Hồng Tiểu Ngọc chuyện này?
- Hiển nhiên phải có cái nguyên nhân của nó.
- Thế à. Còn người bị giết chết vừa rồi là ai?
- Một tên ác đạo trong chốn giang hồ.
- Hắn cũng có cái dung mạo ghê gớm như tại hạ à?
- Đúng như vậy.
- Ồ, sao lại có sự trùng hợp như thế.?
- Rất dễ dàng. Dùng thuật cải trang hắn giống thiếu hiệp có khó khăn gì.
Đường Thế Dân buông tiếng thở dài :
- Mục đích của đối phương giết tại hạ với dụng ý gì vậy?
Đinh Hương đáp :
- Thân phụ của Mã Chi Chương bị người ta giết, xưng danh là Đại Hành Quyết và đối phương cho thiếu hiệp chính là nhân vật khủng bố đó.
Đường Thế Dân thảng thốt :
- Nếu lúc này ta có mặt trong phòng cũng chưa chắc gì đối phương thành công được.
- Thiếu hiệp chớ nên tự phụ. Lãnh Huyết Thái Quân tiếng tăm lừng lẫy trong mấy mươi năm nay ít có đối thủ, công lực cao thâm cực độ. Một chiêu phát ra là một mạng người ngã xuống. Chính tiểu muội rất sợ lão bà phát giác mưu mô vừa rồi là hỏng cả.
Đường Thế Dân nói :
- Vậy thì tại hạ cảm tạ công ơn của Đinh Hương, nhưng...Tại hạ hãy còn chưa được rõ chuyện này như thế nào.
Đinh Hương buông trầm giọng :
- Hồng tiểu thư sai tiểu muội đi tìm Triệu Nhị tiên sinh, bạn thân của Hồng bảo chủ dọc đường tiểu muội vô tình phát giác ra chuyện này.
Đường Thế Dân “à” lên một tiếng :
- Tại hạ biết rồi, chính lão nhân áo vàng mà Hồng Tiểu Ngọc gọi là nhị thúc đấy chứ gì, nhưng Bảo chủ mời Triệu Nhị tiên sinh có chuyện gì thế?
- Trong Phong bảo vừa lại xảy ra biến cố khiếp người, lão Khương Chấp Trung đã bị nhân vật Đại Hành Quyết giết chết, có thể chỉ vì Bảo chủ muốn lánh mặt nên mới mời Triệu Nhị tiên sinh.
Trong lòng của Đường Thế Dân rúng động. Không ngờ Khương Chấp Trung trước sau gì cũng không tránh khỏi cái kiếp vận như đồng bọn.
Hành thủ của Đại Hành Quyết quả thật là ghê gớm không thể nào đo lường trước được.
Chàng hỏi :
- Đại Hành Quyết giết người trong Bảo có cái nguyên nhân gì?
Đinh Hương đáp :
- Có thể đây là một cuộc báo thù cũng nên.
- Báo thù gì?
- Phải hỏi nhân vật Đại Hành Quyết chứ tiểu muội làm thế nào hiểu cho được.
- Trong Phong bảo đã chết đi nhiều cao thủ, chẳng lẽ Bảo chủ không hiểu rõ nguyên nhân cuộc huyết sát này hay sao.
Trầm ngâm một lúc Đinh Hương đáp :
- Cũng có thể Bảo chủ đã biết rõ cái nguyên nhân của cuộc huyết sát nhưng không nói ra thì là sao người ngoài hiểu được.
- Cứ theo Đinh Hương thì trong Bảo có điểm gì đáng nghi ngờ không?
- Tiểu muội chỉ là kẻ bề tôi hèn mọn trong Bảo thì làm sao biết được chuyện bằng trời trong thiên hạ.
Rồi nàng tiếp :
- Hiện nay trong Bảo rất cần người, tiểu muội có nghe Tổng quản nhắc tới thiếu hiệp và cũng đang hết sức tìm kiếm, vậy thì thiếu hiệp cũng nên trở về Bảo một phen.
Đường Thế Dân quả quyết :
- Tại hạ không bao giờ trở về nơi đó nữa, lại nữa với bộ mặt của tại hạ không còn tư cách gì để thấy một ai nữa cả.
Đinh Hương khuyên nhủ :
- Người võ sĩ trong chốn giang hồ, tử sinh thương tích là chuyện thường tình, quý ở tinh thần chứ đâu có phải nơi dung mạo, thiếu hiệp chớ nên quá mặc cảm mà phụ lòng người.
Đường Thế Dân cắn răng :
- Song dù sao đi nữa thì tại hạ không thể nào trở về được.
- Tiểu thư cũng hết sức chờ đợi trông ngóng thiếu hiệp lẽ nào thiếu hiệp phụ tình nàng hay sao.
Đường Thế Dân hơi khích động :
- Đinh Hương khi trở về Bảo hãy nói rằng tại hạ rất cảm tạ cái thịnh tình của lão Tổng quản và Hồng Tiểu Ngọc đã chú tâm tới. Sau này có dịp sẽ tái ngộ cùng nhau.
- Nói như thế thiếu hiệp chẳng có tình cảm đối với Hồng tiểu thư một chút nào hay sao?
Đường Thế Dân thở dài :
- Lòng của tại hạ nay đã nguội lạnh như đống tro tàn chắc phải phụ đi tấm lòng tốt của tiểu thư rồi.
Đinh Hương lo lắng :
- Còn một chuyện nữa, đó là Lãnh Huyết Thái Quân sau khi có thể phát giác được chuyện kia và có thể còn tìm thiếu hiệp để mà giết chết, nếu thiếu hiệp lang thang trên chốn giang hồ chỉ sợ e một ngày nào đó không tránh khỏi tai họa xảy ra.
Đường Thế Dân nói :
- Con người sinh ra đều có số mạng, nếu tại hạ không tránh khỏi định mện thì đó là chuyện cam đành.
Giọng của Đinh Hương run run :
- Nay thiếu hiệp không chịu trở về Bảo thì tiểu muội cũng chẳng dám nài ép làm gì, vậy thì tiểu muội xin cáo từ đây.
Nói xong Đinh Hương đứng dậy, nhưng thật lâu nàng vẫn chưa chịu bước đi, hình như nàng còn lưu luyến.
Đường Thế Dân cũng đứng lên theo Đinh Hương, hai người nhìn nhau qua bóng đêm ngập tràn.
Lát sau, Đinh Hương hỏi :
- Sao thiếu hiệp lại nhìn tiểu muội như thế?
- Vì tại hạ nhớ tới chuyện xưa.
- Chuyện xưa gì?
- Ngày xưa Tiểu Tú Tử cũng có đôi mắt to và đen láy như Đinh Hương vậy thấy đôi mất tại hạ nhớ đến nàng.
- Tiểu Tú Tử hiện ở đâu?
- Đã chết rồi!
- Vậy thì khi nào thiếu hiệp muốn nhìn mãi đôi mắt người xưa thì hãy trở về Phong bảo.
Thốt xong câu này Đinh Hương quá thẹn bỏ đi liền.
Tâm trường của Đường Thế Dân cũng rúng động.
Chàng nhìn theo chiếc bóng của Đinh Hương khuất dạng trong màn đêm tăm tối.
* * * * *
Mặt trăng mọc lên trễ, buông ánh sáng cả lùm cây ngọn cỏ.
Cảnh sắc đêm khuya đẹp mơ hồ.
Đường Thế Dân đứng giữa bụi bờ hoang vu ngơ ngác đưa mát nhìn chung quanh rồi tần ngần suy nghĩ.
Hết chuyện Đinh Hương, chàng nhớ tới tiểu sư muội của mình là Thượng Quan Văn Phụng.
Chẳng hiểu hiện nay Thượng Quan Văn Phụng đã như thế nào?
Nàng đã bị Độc Thủ Tiên Cô phát giác là đấng nữ lưu và có chuyện gì đáng tiếc xảy ra cho nàng chăng?
Rốt cuộc tất cả mọi chuyện chàng đều gác lại, thứ nhất lo truy tầm thủ phạm Phụng Hoàng trang.
Nhất định chàng phải tìm cho ra manh mối để trả lại mối hận cừu cho những người đã chết.
Kế đó chàng lại tìm hung thủ sát hại nhị sư huynh của chàng.
Đường Thế Dân tâm tư mãi cho tới khuya vẫn còn đứng thẫn thờ trong rừng cây tịch mịch.
Sau cùng trời tờ mờ sáng.
Bấy giờ Đường Thế Dân mới uể oải xê dịch thân hình ra khỏi lùm cây, bước ra ngoài.
Trước mặt chàng có mấy con đường lớn có thể trải qua cánh đồng ruộng mênh mông.
Đứng suy nghĩ một lúc bất giác Đường Thế Dân tiến theo con quan lộ chẳng hiểu về đâu.
Trên con lộ này kẻ qua người lại thật là đông đảo ngựa xe rầm rộ.
Chợt trong khi đó.
Một lão nhân quái gở đầu tóc rối bời đi nạng từ đằng kia đi lại trước mặt chàng.
Lão nhân trợn mắt dừng lại :
- Ồ sao thiếu hiệp ăn vận thế này?
Đường Thế Dân đang bước đi chợt nghe giọng nói đó liền dừng lại định thần nhìn kỹ.
Vũ Nội Cuồng Khách.
Đúng thế người vừa tiến lại chính là Vũ Nội Cuồng Khách. Đường Thế Dân hoan hỷ tiến lên vòng tay thi lễ :
- Xin chào lão tiền bối!
Vũ Nội Cuồng Khách lim dim mắt :
- Lão phu đang muốn tìm thiếu hiệp đây.
Đường Thế Dân ngạc nhiên :
- Vậy à. Lão tiền bối tìm tại hạ có chuyện gì chăng?
- Đương nhiên là có chuyện rồi, lão phu vừa được một tin đáng mừng.
Đường Thế Dân phấn chấn :
- Lão tiền bối, tin tức gì vậy?
Vũ Nội Cuồng Khách ngó trước nhìn sau rồi buông trầm :
- Hoàng Phố Tú, tức Tiểu Tú Tử con gái của Hoàng Phố Minh hãy còn sống.
Cặp mắt của Đường Thế Dân trợn to lên, vô cùng khích động thật lâu mới thốt được lời :
- Lão tiền bối, hiện giờ Tiểu Tú Tử đang ở chốn nào?
Vũ Nội Cuồng Khách nói thầm :
- Chớ có chuyện vãn dọc đường, ở đây rất nhiều tai mắt, hãy xích vào nơi kia rồi sẽ đàm đạo.
Xem tiếp chương 23 Vào tận núi sâu tìm cố nhân
Đường Thế Dân gật đầu rồi bước vào phía trong mé đường cùng với Vũ Nội Cuồng Khách.
Vũ Nội Cuồng Khách chậm rãi nói :
- Thiếu hiệp hãy bình tĩnh nghe lão phu nói đây: cái tin này chỉ vừa nghe qua chớ chưa chắc cho lắm, còn phải tìm sự thật xem sao đã.
- Tìm thế nào đây?
- Năm xưa thân phụ nàng có gửi nàng cho một dị nhân, nhưng mà mười mấy năm ta chưa gặp nên chẳng hiểu thế nào cả.
Đường Thế Dân hỏi mau :
- Là đấng dị nhân nào thế?
- Năm xưa có một lần Hoàng Phố Minh tiết lộ với lão phu vị dị nhân kia là phái nữ nhưng không nói rõ tên gì, có điều dị nhân đó ở ẩn trong núi Phục Ngưu, lúc đó lão phu không hỏi thêm làm gì, chẳng ngờ sang năm sau thì đại họa xảy ra.
- Như vậy lão tiền bối không rõ danh tánh dị nhân đó à?
- Lão phu hỏi thăm thì mới được hay vị dị nhân kia chính là Tố Nữ Phi Kiếm Tần Hương Quỳnh. Theo lời đồn đãi thì năm trước Tố Nữ Phi Kiếm đã đánh nhau với Trung Nguyên bát ma, năm nay tuổi tác cũng chừng chín mươi rồi.
Đường Thế Dân chau mày lại :
- Do đâu tiền bối lại biết Tố Nữ Phi Kiếm Tần Hương Quỳnh mai danh ẩn tích trong dãy núi Phục Ngưu?
- Đó là do sự phát giác của người bằng hữu khi đi ngang qua nơi đó từ bọn người săn bắn.
Đường Thế Dân “à” lên một tiếng :
- Lão tiền bối, cái hang cốc của lão bà Tố Nữ Phi Kiếm kia ở về hướng nào trong dãy núi Phục Ngưu.
- Thiếu hiệp toan vào trong đó sao?
- Đúng vậy, tại hạ cần phải hỏi rõ tung tích của Tiểu Tú Tử, để biết qua vụ án năm xưa như thế nào.
- Thiếu hiệp không sợ quy củ của lão bà à?
- Điều này đến đó sẽ hay.
- Vậy thì hay lắm. Nay lão phu nói cho thiếu hiệp nghe, thiếu hiệp hãy vào trong phía Nam Triệu. Dọc theo ngọn núi chính tiến qua phía Tây ước chừng một trăm dặm là có thể thấy một cái hang cốc có nhiều khối đá lởm chởm hình thù rất quái dị như vậy đúng là nơi trú ẩn của lão bà kia rồi.
Đường Thế Dân phấn chấn cả tinh thần.
- Cám ơn lão tiền bối. Hiện giờ tại hạ cần phải tới đó ngay xem mọi sự thế nào lão tiền bối còn điều gì chỉ giáo nữa hay chăng?
Vũ Nội Cuồng Khách nói :
- Nay lão phu chỉ nhắc thiếu hiệp hãy hết sức đề phòng trên đường từ đây cũng phải tiếp tục dọ thám coi hung thủ chính thật là bọn nào.
Đường Thế Dân cung tay :
- Vậy xin bái biệt lão tiền bối hẹn tái kiến.
- Tái kiến.
Sau đó Đường Thế Dân hấp tấp ra đi.
Trong tâm tư chàng lúc này xáo động khôn tả, vừa phấn khởi khôn cùng.
Miễn sao Tiểu Tú Tử hãy còn sống trên cõi thế gian này là chàng đã mãn nguyện rồi.
Sau khi gặp nàng, chàng sẽ hỏi rõ những thủ phạm xem nàng có biết hay chăng, rồi tùy theo cảnh ngộ mà hành động.
Đường Thế Dân cứ tiến mãi không ngừng về hướng núi Phục Ngưu.
Qua ngày hôm sau đó chàng đã tới nơi rồi.
Đường Thế Dân đi từ Nhũ Châu chuyển sang Sung Sơn rồi mới tiến vào dãy núi Phục Ngưu.
Dọc đường thật là hiểm trở nguy nan, có thể mất mạng như chơi song Đường Thế Dân kiên trì quyết chí phải đến nơi dù với giá nào.
Qua ngày thứ nhì xem ra cũng gần hang cốc thần bí rồi, Đường Thế Dân hết sức lưu tâm chú ý.
Đang lúc chàng tiến vào trong sâu thình lình có tiếng thảm khốc ré lên phía trước.
Bất giác Đường Thế Dân kinh hãi.
Tiếng ré thảm khốc kia nổi lên từ phía dưới chân đồi, Đường Thế Dân chẳng chút chậm trễ bắn mình xuống đó.
Đây là một mảnh đất bằng phẳng chính giữa thung lũng của một sơn cốc. Nơi đây có vài cây tùng có che tàng rậm mát.
Có năm người thợ săn trên vai còn mang gươm dáo đang hãi hùng tháo lui về một góc.
Riêng có một gã thanh niên đang bị một lão mặt mày hung hăng như con khỉ đang nắm nơi mạch môn kiềm chặt.
Năm ngón tay của lão bám sâu vào cổ tay gã thanh niên máu chảy ra đầm đìa.
Hắn nhăn nhó bộ mặt thật là đau khổ.
Lão bộ mặt khỉ quát :
- Hãy nói mau, lão bà họ Tần kia ở hang cốc nào?
Gã thanh niên cắn răng chịu đau khổ mà chẳng trả lời.
Lão mặt khỉ gầm to :
- Tiểu tử! Nếu ngươi không chịu nói thật ra thì ta sẽ bẻ gẫy cánh tay ngươi bây giờ.
Gã thanh niên nghiến răng :
- Lão tặc! Đố ngươi dám giết ta. Lão bà sẽ không dung cho ngươi đâu.
- Ha ha... lão phu đang muốn tìm lão bà đó, chỉ e sợ lão ta không dám hiện thân mà thôi. Vậy thì ngươi đã tới số rồi.
Lão ta giơ ngón chỉ vận công toan điểm vào tử huyệt của gã thanh niên bận đồ săn bắn kia.
Gã rú lên một tiếng thảm khốc.
- Hãy ngưng tay!
Thình lình một chiếc bóng phóng tới sân trường.
Chiếc bóng chính là Đường Thế Dân.
Lão nhân mặt khỉ thấy có kẻ xen vào liền quay lại nhìn Đường Thế Dân rồi cười khà :
- Ha ha... tiểu tử! Ngươi là gì của Tố Nữ Phi Kiếm Tần Hương Quỳnh?
Đường Thế Dân thét :
- Hãy buông thanh niên kia ra.
- Nếu lão phu không buông thì sao?
- Lão sẽ chết tức khắc!
- Ha ha... hãy xem đây!
Rắc... rắc!
Gã thanh niên kia ré lên thảm khốc cánh tay gãy lìa, ngã lăn xuống đất bất tỉnh.
Cặp mắt của Đường Thế Dân đỏ rực như lửa nhìn thẳng vào mặt lão nhân mặt khỉ :
- Lão kia! Ngươi là kẻ võ đạo giang hồ, nay lại thi hành thủ đoạn hiểm độc. Ta lấy theo sự công bình của võ lâm mà nói với ngươi.
Nói xong, chàng rút thanh trường kiếm ra đưa lên bằng ngực, vận công lên.
Lão nhân mặt khỉ coi thường :
- Tiểu tử, ngươi có đúng là môn đệ của lão bà kia chăng?
Đường Thế Dân lạnh lùng :
- Chớ có dài dòng, hiện giờ lão nên lo bảo vệ tánh mạng là hay hơn.
Lão nhân mặt khỉ cười khà :
- Tiểu tử! Ngươi có muốn đi đầu thai thì cũng đừng quá gấp như thế. Ngươi có biết lão phu là ai không?
Đường Thế Dân cười nhạt :
- Ta không cần biết ngươi là ai cả?
Khi ấy đột nhiên mấy tay thợ săn “à” lên một tiếng vô cùng kinh hãi.
Đường Thế Dân quét mắt nhìn qua một cái, bất giác trong lòng chàng rúng động cả lên.
Đã thấy ba vị lão nhân tóc râu bạc phếu, mặc áo dài màu tím, cách đi của họ như những lượn sóng.
Nháy mắt ba lão nhân đã tới trước sân trường.
Lão nhân đứng giữa hỏi :
- Là chuyện gì vậy?
Lão mặt khỉ vòng tay cung kính :
- Bẩm sư phụ! Đệ tử đang tra hỏi gã thanh niên này thì tên tiểu tử kia xông vào can thiệp. Theo đệ tử nhận xét, gã tiểu tử này có liên hệ đến lão bà Tố Nữ Phi Kiếm chứ chẳng không đâu.
Ba lão nhân tóc bạc dời sáu luồng tinh quan sáng rực nhìn thẳng vào mặt của Đường Thế Dân.
Đường Thế Dân nổi giận, nhưng chưa nói gì cả còn chờ sự phản ứng của ba vị lão nhân kia.
Lão đứng giữa trầm giọng :
- Ngươi có hỏi rõ hay chưa?
Lão mặt khỉ đáp :
- Hắn vừa xuất hiện là đòi giết đệ tử ngay.
Lão nhân đứng giữa hừ lạnh :
- Mấy mươi năm rồi, công lực của Tố Nữ Phi Kiếm Tần Hương Quỳnh đã cao thâm không vừa gì đâu. Vậy thì ta thử nơi gã tiểu tử này mà xét đoán công phu của đối phương cũng tốt.
Lão mặt khỉ thi lễ :
- Xin tuân lịnh!
Rồi lão ta nhìn Đường Thế Dân :
- Tiểu tử! Hãy ra chiêu cho mau kẻo chẳng còn cơ hội nữa.
Đường Thế Dân lạnh lùng :
- Mời các hạ xuất chiêu trước.
Lão mặt khỉ hừ lạnh rồi huy động thanh bảo kiếm tấn công.
Một điểm sáng chớp tới Đường Thế Dân.
Đường Thế Dân cười nhạt một tiếng ra chiêu tiếp nghinh.
Soảng!
Song phương hiệp lại rồi dang ra.
Lão mặt khỉ tháo lui ba bước vẫn chưa đứng vững.
Ba lão nhân tóc bạc đồng “ồ” lên một tiếng.
Kế đó lão nhân mặt chữ điền khẽ hỏi :
- Hãy để gã tiểu tử này cho ta!
Lão mặt khỉ tháo lui ra ngoài.
Đường Thế Dân lạnh lùng :
- Có phải bọn ngươi muốn luân phiên với nhau để mà thủ thắng hay chăng?
Xem tiếp chương 24 Tố Nữ Phi Kiếm