Khi ấy Đinh Hương trầm lạnh xuống :
- Tiểu nữ nay chẳng quản sự hiềm nghi về nam nữ vào đây lúc đêm khuya, xin hỏi Thống lãnh một câu, như thế Thống lãnh cũng đủ rõ là quan trọng như thế nào rồi.
Đường Thế Dân bất giác nghe trái tim đập mạnh, mắt trợn lên nhìn thẳng vào mặt Đinh Hương như dò xét.
Chàng cũng trầm giọng theo Đinh Hương :
- Đinh Hương hỏi câu gì quan trọng xin hãy nói cho tại hạ rõ.
Đôi mắt đẹp tuyệt vời nhưng cũng thần bí vô song của Đinh Hương nhìn gắn vào mặt Đường Thế Dân.
Trong khi nàng lạnh hơn :
- Thống lãnh, quý danh của Thống lãnh sự thật không đúng là Đường Thế Dân đâu.
Bất giác sau khi nghe lời này Đường Thế Dân đã phải giật mình, thót lên một cái.
Chàng run run hỏi Đinh Hương :
- Đinh Hương tại sao cô nương lại biết như thế?
Đinh Hương vẫn nhìn gắn vào mắt Đường Thế Dân như để dò xét biến chuyển trên bộ mặt của đối phương.
Nàng tiếp :
- Thống lãnh, câu nói vừa rồi của Thống lãnh chứng tỏ ngài đã nhìn nhận rồi phải chăng?
Bấy giờ Đường Thế Dân cố trấn tĩnh tinh thần trở lại, dùng giọng thản nhiên hơn trước.
- Đây cũng tạm cho là tại hạ nhìn nhận phần nào đi. Nhưng tại sao Đinh Hương lại biết như thế?
Đinh Hương trầm giọng xuống :
- Thống lãnh, Thống lãnh chớ có tìm hiểu tại sao tiểu nữ lại biết sự bí mật của Thống lãnh như thế. Vậy thì cái tên thật của Thống lãnh gọi là gì Thống lãnh đã biết chưa?
Đường Thế Dân ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :
- Song cái tên của tại hạ hiện giờ không phải là tên giả, Đinh Hương hỏi để làm gì?
Đinh Hương rất là lanh trí chợt nói :
- Nói như thế chắc rằng Thống lãnh có một cái tên riêng.
Lời nói của Đinh Hương như là quyết định không hề có ý muốn tìm tòi, hay dò thăm gì nữa cả.
Đường Thế Dân lạnh lùng :
- Đinh Hương, chuyện ấy hãy bỏ qua đi, nay dù cho tại hạ có một cái tên riêng biệt nào khác, cũng chẳng cần phải nói ra làm chi.
Đinh Hương cười lanh lảnh :
- Thống lãnh định giấu tiểu nữ chăng?
Đường Thế Dân lắc đầu :
- Tại hạ không biết gì cả. Đinh Hương nên bỏ đi chuyện dài dòng đó.
Đinh Hương chợt trừng đôi mắt đẹp thần bí.
- Thống lãnh, ngài đã không chịu nói rõ tên họ thật của mình thì tiểu nữ mạo muội nói ra vậy.
Đường Thế Dân rúng động nhìn ngay vào mặt Đinh Hương :
- Đinh Hương nói tại hạ tên gì?
- Nhất Lang, có sai không?
Đường Thế Dân bất giác phải đứng phắt dậy trố mắt to lên tỏ sự kinh hoàng khôn tả.
Cái tên Nhất Lang này chính là cái nhũ danh từ thuở bé của chàng, sau nhập đạo cùng sư phụ mới đặt cho danh hiệu là Đường Thế Dân.
Song nguyên do nào Đinh Hương lại hiểu thấu một cách tận tường như thế.
Nàng chỉ là một nữ tỳ trong Phong bảo tại sao lại có cái kiến thức sâu rộng dường này.
Và tại sao nàng lại theo dõi chàng từng ly từng tý hành động lẫn tung tích như vậy?
Đường Thế Dân thắc mắc hồi hộp trong lòng khôn tả.
Một ý niệm khác đến với chàng.
Đêm nay Đinh Hương đột nhập vào phòng riêng của chàng hỏi về tung tích có ý đồ gì đây.
Tự nàng muốn tìm hiểu hay kẻ bí mật nào đó khiến nàng dò thăm chàng như vậy.
Và hậu quả của nó ra thế nào?
Đường Thế Dân buông trầm :
- Đinh Hương tại sao cô nương lại biết như thế?
Bây giờ đến lượt Đinh Hương nhìn Đường Thế Dân bằng cặp mắt vô cùng sửng sốt.
Tình hình đột nhiên có vẻ quái dị, thần bí vô cùng.
Khiến cho Đường Thế Dân nhận ra nhưng chẳng làm sao hiểu nổi tâm trạng của đối phương ngồi trước mặt mình.
Tại sao Đinh Hương sau khi biết chàng đúng thật là Nhất Lang lại sững sờ như thế?
Trong lòng Đường Thế Dân hết sức nghi ngờ theo dõi từng cử chỉ biến đổi trên gương mặt đẹp như cánh hoa xuân của Đinh Hương.
Giây lâu chàng khẽ hỏi :
- Đinh Hương cô nương có nghe lời tại hạ hỏi không? Tại sao cô nương lại biết rõ như vậy?
Đinh Hương không có đáp lại câu hỏi của Đường Thế Dân, hình như cô gái ngây cả người đi rồi.
Cặp mắt của nàng chợt phát ra tia sáng kỳ dị đáng khiếp khiến cho ai nhìn qua cũng rùng mình.
Một luồng sát khí nổi bật lên trên gương mặt Đinh Hương.
Đường Thế Dân lại càng thấy sự bí mật bao trùm cả câu chuyện giữa chàng và ả tỳ nữ xinh đẹp này.
Chắc phải có chuyện gì bí ẩn ghê gớm lắm.
Thình lình Đường Thế Dân thét :
- Có nghe lời ta hỏi không?
Mép môi của Đinh Hương nhích động đáp giọng mơ hồ như vừa trải qua cơn ác mộng quá hãi hùng :
- Nghe rồi!
Đường Thế Dân lạnh lùng :
- Đã nghe thì hãy trả lời cho mau.
Đinh Hương ấp úng :
- Tiểu nữ chỉ nghe... họ nói như thế.
Đường Thế Dân nghiến răng :
- Chuyện này do ai nói?
Đinh Hương như bồi hồi :
- Nếu tiểu nữ không chịu nói ra danh tánh người đó thì Thống lãnh định lẽ nào?
Thần tình của Đường Thế Dân càng thấy nặng trầm hơn trước, giọng nói càng thêm lạnh lùng :
- Đinh Hương! Nếu cô nương không chịu nói ra kẻ đó, thì có thể từ đây cô nương sẽ gặp chuyện không may.
Đinh Hương chợt nhắm hai mắt lại :
- Vậy thì Thống lãnh hãy hành động di.
Đường Thế Dân nhìn Đinh Hương đẹp tuyệt vời như nàng tiên đang mơ ngủ, mà trong lòng dịu xuống.
Trải qua một chập.
Thần sắc của Đinh Hương từ từ sáng sủa hơn, giây lâu đã lấy lại được sự bình thường.
Đôi mắt nàng long lanh, trên môi điểm một nụ cười :
- Thống lãnh! Không ngờ chuyện này lại gây sự phiền phức cho ngài, song dù có nói ra đây cũng chẳng sao.
Đường Thế Dân nhíu mày :
- Sự thật như thế nào?
- Đây chỉ là trong lúc vô tình tiểu nữ nói ra thôi.
- Người ấy là ai?
- Thượng Quan Văn Phụng gì đó, Thống lãnh có quen biết không?
Bất giác trong lòng Đường Thế Dân rúng động :
- Thượng Quan Văn Phụng à!
- Đúng chẳng hề sai.
Lời này thốt ra khiến cho Đường Thế Dân cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng một phần nào.
Quả thật như thế, nhũ danh của chàng chỉ có sư muội là Thượng Quan Văn Phụng được biết mà thôi.
Cho nên khi Đinh Hương bảo thiếu nữ kia tiết lộ thì chàng tin ngay đúng là sự thật.
Song cái thần tình quái gở vừa rồi của Đinh Hương cũng khiến cho Đường Thế Dân băn khoăn không ít.
Tại sao Đinh Hương lại có cử chỉ đó?
Trong chuyện kia có điều gì huyền bí hay chăng?
Đường Thế Dân buông lạnh :
- Đinh Hương thực ra một người có danh tự có biệt hiệu trong cõi thế gian này rất là tầm thường, chẳng có gì trọng đại cả. Chỉ vì cái sắc diện quái dị của Đinh Hương biểu hiện trên gương mặt lúc nãy khiến cho ta không khỏi phải nghi ngại trong lòng. Hơn nữa cô nương lại tới phòng ta đàm đạo vào lúc đêm khuya ta càng phải kinh ngạc hơn. Tại sao như thế cô nương?
Đinh Hương lãnh đạm :
- Đó chỉ tại vì tiểu nữ cố tâm vào trong lúc đêm khuya thôi, chứ ngoài ra chẳng có một dụng tâm chi hết.
Đường Thế Dân chau mày :
- Tại hạ chỉ sợ e trong câu chuyện này không phải đơn giản như cô nương vừa mới nói.
Đinh Hương nghiêm chỉnh :
- Thống lãnh muốn nghi ngờ đó là quyền của Thống lãnh nhưng sự thật là như thế, tiểu nữ không có cách nào nói hơn được nữa.
Tới đây Đường Thế Dân cũng không thể nói thêm những lời gì hơn nữa tuy trong lòng hãy còn ngờ vực không yên.
Song chàng cũng không thể vì câu chuyện này mà tạo thêm những điều phiền phức đối với ả nữ tỳ xinh đẹp dễ thương này.
Hơn nữa Đinh Hương đã tiết lộ chính Thượng Quan Văn Phụng nói ra nhũ danh chàng thì đâu còn gì chàng bắt bẻ nàng thêm nữa.
Cho nên Đường Thế Dân dịu giọng :
- Sau đó ngoài câu chuyện ấy Đinh Hương còn nghe Thượng Quan Văn Phụng nói gì khác hơn nữa không?
Đinh Hương lắc đầu :
- Tiểu nữ không nghe gì thêm nữa.
Đường Thế Dân nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp tươi như hoa hàm tiếu của Đinh Hương :
- Đinh Hương nghe câu chuyện này tại nơi nào?
Đinh Hương không chút do dự :
- Thượng Quan Văn Phụng nói tại thành Khai Phong trong một khách điếm chỉ vì lúc ấy tiểu nữ ở phòng cạnh bên.
- Thượng Quan Văn Phụng nói với ai?
- Với một thiếu nữ đẹp.
- Thiếu nữ đẹp nào Đinh Hương biết tên không?
- Độc Thủ Tiên Cô.
Trong lòng Đường Thế Dân bất giác rúng động.
Câu chuyện này hoàn toàn đúng sự thật như đã diễn biến trước mắt chàng Thượng Quan Văn Phụng đi chung với Độc Thủ Tiên Cô tới thành Khai Phong vào thuê khách điếm tiết lộ điều này.
Đường Thế Dân chợt nghĩ tới tư cách đường hoàng phóng khoáng của Thượng Quan Văn Phụng mà lòng nao nao.
Nàng là phận gái mà nay dám dối gạt một ả nữ ma đầu xinh đẹp khét tiếng giang hồ, nếu chẳng may bị bại lộ hành tung thì thật là tai họa bằng trời vậy.
Đường Thế Dân lại hỏi :
- Đinh Hương, họ đang ở khách điếm nào?
Đinh Hương đáp ngay :
- Hai người trú ngụ tại Thạch Vân khách điếm.
Đường Thế Dân nghĩ thầm :
- Thạch Vân khách điếm. Ta có nên gặp sư muội hay không.
Lúc ấy Đinh Hương chợt đứng dậy :
- Chỉ có bấy nhiêu thôi, giờ tiểu nữ xin cáo lui Thống lãnh.
Đường Thế Dân ngăn lại :
- Khoan đã, Đinh Hương chỉ vì câu hỏi như thế mà vào đây à?
- Đúng thế, chỉ có vậy thôi.
Nói xong Đinh Hương đứng dậy bỏ ra ngoài tức thì.
Đường Thế Dân nhìn theo chiếc bóng yêu kiều của Đinh Hương đã khuất ngoài cửa vừa nghĩ ngợi viển vông.
Nhưng chàng cũng không thể nào tìm ra manh mối cho được cái nguyên nhân tại sao Đinh Hương vào đây chỉ nói một chuyện đó.
Chuyện nhũ danh của chàng có liên quan gì tới Đinh Hương hay không mà nàng lại quan tâm dường đó?
Nàng có cái âm mưu gì chăng?
Không thể có như thế được.
Vì điều ấy chẳng có liên hệ gì trực tiếp với nàng cả.
Song là thế nào?
Trí óc của Đường Thế Dân quay cuồng mãi vẫn không sao nghĩ cho ra lẽ.
Lúc này đêm đã về khuya.
Đường Thế Dân không còn buồn ngủ nữa.
Chàng ngồi trên giường suy nghĩ miên man.
Đối với Thượng Quan Văn Phụng từ trước sự thật chàng không hề có tình yêu, nhưng tình cảm giữa chàng và nàng trọn đời không thể nào quên đi được.
Nhưng nàng đối với chàng là tình yêu nồng nàn tha thiết vô cùng.
Cũng chỉ vì yêu thương chàng mà Thượng Quan Văn Phụng đã lén sư phụ nửa đêm tháo cũi sổ lồng cho chàng.
Đây quả thật là một mối thâm tình suốt đời cho đến chết chàng vẫn không sao quên được.
Nếu từ thuở bé chàng không có đính hôn cùng Tiểu Tú Tử thì chắc chắn chàng đã yêu nàng rồi.
Chàng và Thượng Quan Văn Phụng sánh đôi với nhau thật một cặp vợ chồng tuyệt diễm trên cõi đời này.
Nay sư muội chàng đã chẳng quản đường xa lên miền Bắc với mục đích tìm chàng cũng là chuyện đáng lo âu.
Thân gái dặm trường, bao nhiêu cạm bẫy trong giang hồ đang giăng sẵn chờ nàng rơi vào.
Sau cùng Đường Thế Dân lấy một quyết định :
- Vậy thì ta cũng nên gặp sư muội một lần để có nhiều lời nói với nàng chớ không thể làm thinh được.
Nghĩ tới đây Đường Thế Dân cảm thấy yên lòng vừa muốn tắt đèn lên giường nằm ngủ.
Chợt chàng nghe có tiếng gõ cửa thật gấp.
Đường Thế Dân lên tiếng :
- Ai gọi đó?
Giọng khàn khàn đáp bên ngoài :
- Tại hạ Hà Văn Hạo.
- Có chuyện gì chăng?
- Bảo chủ đang ở trong nội sảnh chờ Thống lãnh, bảo Thống lãnh hãy vào cho ngài nói chuyện rất gấp.
Thần tình của Đường Thế Dân rúng động lên.
Chàng nói vọng ra :
- Được ta sẽ đến ngay.
Trong lòng Đường Thế Dân chợt ngờ vực khôn cùng. Có chuyện gì mà Bảo chủ lại cho mời chàng vào lúc đêm khuya.
Có phải là chuyện của chàng chăng?
Có đúng sư muội chàng vừa được Độc Thủ Tiên Cô chỉ điểm chàng làm Thống lãnh tòa Phong bảo rồi tìm tới?
Nghĩ đến đây trong lòng Đường Thế Dân càng khẩn trương hơn nữa.
Chàng vội vàng thay y phục dạ hành, mở cửa bước ra ngoài tiến tới hậu viện.
Nơi mà Bảo chủ có nhiều cơ mật phải trải qua những chỗ canh gác thật nghiêm mật, nhưng tất cả nay đều do nơi Đường Thế Dân coi sóc, chàng đi qua dễ dàng.
Giây phút đã tới trước cửa phòng, Đường Thế Dân lên tiếng :
- Tệ chức Đường Thế Dân xin vào diện kiến Bảo chủ.
Phía trong có tiếng trả lời :
- Thống lãnh hãy vào trong.
Trong sảnh đường hiện giờ chỉ có Hồng bảo chủ và Đường Thế Dân mà thôi. Bọn võ sĩ đã lui ra ngoài tất cả.
Bầu không khí nghiêm lạnh vô cùng.
Hồng Diện Niên trỏ tay vào ghế :
- Thống lãnh hãy ngồi xuống đó.
Trái tim của Đường Thế Dân đập mạnh không ngừng. Chàng hồi hộp vì không hiểu chuyện gì sắp xảy đến cho mình đây.
Chàng cung kính :
- Thưa Bảo chủ, có chuyện gì gấp rút chỉ giáo tại hạ chăng?
Hồng bảo chủ trầm giọng :
- Đường thống lãnh, có món vật này đây, Thống lãnh hãy xem trước đi rồi chúng ta sẽ đàm đạo cũng không muộn.
Vừa nói Hồng bảo chủ vừa rũ tay áo rớt ra một mảnh giấy đó là một lá thư viết chữ rất khéo, những lời như sau :
“Hồng Diện mến!
Tối mai vào lúc canh ba, hẹn với các hạ đến ngôi cổ mộ, để cùng dứt khoát câu chuyện giữa chúng ta. Nếu muốn khỏi lây vạ cho nhiều kẻ khác trong Phong bảo thì các hạ nên đến dự một mình.
Đại Hành Quyết cẩn ký”.
Đọc xong lá thơ này bất giác trong lòng của Đường Thế Dân rúng động lên mở to cặp mắt nhìn Hồng bảo chủ không ngớt.
Hồng bảo chủ trầm lặng khác thường, chưa thốt ra lời nào cả.
Đường Thế Dân bưng nhẹ :
- Bảo chủ! Lá thơ này làm sao Đại Hành Quyết tống đạt đến đây? Ai đã trao cho Bảo chủ?
Hồng bảo chủ trầm trầm :
- Cách đây trước một trống canh bản tọa đang ngồi trong phòng chợt nghe có tiếng gọi tên ta, sau khi thức dậy đi ra thì đã gặp lá thơ này, ta đọc và ra đây, kế gọi Thống lãnh đến.
Đường Thế Dân lại càng kinh hãi.
Đại Hành Quyết ra vào Phong bảo dễ dàng như chỗ không người, thân pháp quả nhiên khiếp người.
Sau khi hạ sát ba nhân vật trong Bảo, nay hắn lại tìm tới Bảo chủ đòi đi phó hội một mình tại ngôi cổ mộ thật là một chuyện phi thường ngoài sức tưởng tượng của thiên hạ rồi.
Đường Thế Dân thi lễ :
- Xin Bảo chủ hãy thứ lỗi cho sự kiểm soát không chu đáo của tại hạ, để sơ sót cho thủ phạm lọt vào đây gây kinh động như thế.
Hồng bảo chủ đưa tay khoác khoác lắc đầu :
- Cũng không đúng như vậy, câu chuyện này thực ra không có gì liên hệ đến Thống lãnh cả, dù có bố trí thế nào, phòng thủ mật nhiệm tới đâu cũng không sao ngăn cản được hắn đến đây.
Đường Thế Dân lo lắng :
- Bảo chủ. Tình hình như thế, Bảo chủ có biết Đại Hành Quyết thuộc hạng người như thế nào chăng?
Hồng bảo chủ lắc đầu :
- Không được rõ gì.
Đường Thế Dân sanh ra ngờ vực trong lòng vô cùng, nhìn Hồng bảo chủ không hề nháy mắt.
Chàng chợt hỏi :
- Theo ý của Bảo chủ, đối phương Đại Hành Quyết đây thuộc về kẻ thù như thế nào Bảo chủ có rõ chăng.
Hồng bảo chủ trầm ngâm một chập rồi đáp :
- Hiện giờ bản tọa chưa thể nhớ ra được Đại Hành Quyết thuộc kẻ thù gì của bản Bảo, song đợi khi gặp mặt có lẽ sẽ hiểu ngay.
Đường Thế Dân cau mày :
- Như thế Bảo chủ định phó hội chăng?
Hồng bảo chủ gật gù :
- Bản tọa không thể không đi.
Đường Thế Dân lại tiếp :
- Bảo chủ sắp đặt cuộc phó hội như thế nào đây.
Hồng bảo chủ không thẹn là một Bảo chủ của một Đại bảo trong giang hồ nên rất bình tĩnh :
- Bản tọa chỉ đơn thân, độc mã đến ngôi cổ mộ kia phó hội, không có dự định một điều gì cả.
Đường Thế Dân sửng sốt :
- Vậy thì Bảo chủ quá mạo hiểm đấy!
Hồng bảo chủ hào hùng :
- Là người võ lâm thì không có một ngày nào là không ở trong sóng gió. Nay đối phương đã có thư đến mời bản tọa, chẳng quản là thù hay bạn với nhau hoặc hiểu lầm nhau, thế nào cũng phải dứt khoát cho xong. Tuy rằng lão phu bất tài, bất tướng song cũng có một chút địa vị ở chốn võ lâm, nếu nhút nhát, yếu hèn không chịu phó hội, há chẳng để mặc cho giang hồ chê cười, lưu tiếng đời đời sao.
Những lời của Hồng bảo chủ thốt ra khiến cho Đường Thế Dân vô cùng khích động, hào khí tỏa mờ trên gương mặt của chàng.
Chàng cất giọng quả cảm :
- Bảo chủ, tại hạ có một đề nghị với Bảo chủ.
Hồng bảo chủ hỏi :
- Thống lãnh đề nghị điều gì đây?
- Tại hạ xin theo hộ vệ Bảo chủ.
Hồng bảo chủ lắc đầu :
- Không cần!
Đường Thế Dân ái ngại :
- Thế thì Bảo chủ truyền cho tại hạ vào đây có điều gì chỉ dạy hay không?
Hồng bảo chủ trầm nặng xuống :
- Câu chuyện này hiện nay trong Phong bảo hãy còn chưa một ai biết rõ và sự thật thì bản tọa cũng chẳng mong gì một người nào được biết làm gì.
Đường Thế Dân ngạc nhiên :
- Vậy thì Bảo chủ...
Hồng bảo chủ cắt ngang :
- Mục đích của bản tọa gọi Thống lãnh vào đây là muốn giao phó cho Thống lãnh một sứ mạng quan trọng.
- Sứ mạng quan trọng như thế nào?
Giọng nói của Hồng bảo chủ càng trầm lạnh hơn :
- Sứ mạng đó là nếu quá trưa ngày kia bản tọa chưa trở về trong Bảo thì Thống lãnh cứ bí mật thảo luận cùng Dư tổng quản ngấm ngầm lo mọi chuyện trong Bảo, tuyệt đối đừng tiết lộ cái tin của ta ra ngoài.
Trong tâm trường của Đường Thế Dân rúng động lên không ngừng.
Chàng biến cả sắc mặt :
- Bảo chủ, hành động như thế không có suy nghĩ cho thật cặn kẽ hay sao?
Hồng bảo chủ nghiêm trầm :
- Cũng không đúng như thế, sự thật thì bản tọa đã suy nghĩ rất nhiều rồi nên mới quyết định như thế.
Đường Thế Dân khẩn trương lên :
- Bảo chủ, tại hạ có...
Hồng bảo chủ khoác tay :
- Thống lãnh hãy nhận lãnh sứ mạng này, vậy hãy trở về phòng an nghỉ rồi qua trưa mai sẽ liệu toan.
Thống lãnh hãy nên ghi nhớ lời ta dặn.
Đường Thế Dân thở dài :
- Hỡi ơi! Ngôi cổ mộ ở tại hướng nào đây thưa Bảo chủ?
Hồng bảo chủ đáp :
- Ngôi cổ mộ ở phía Tây thành Khai Phong không xa lắm, tất cả người trong địa phương đều biết ngôi mộ này.
Rồi lão vẫy tay :
- Thống lãnh hãy nhớ điều sau cùng của bản tọa căn dặn đây: Nếu trưa ngày kia, chưa thấy lão phu trở về thì Thống lãnh và Dư tổng quản hãy bắt đầu thực hiện những lời bản tọa đã bảo, trước đó đừng cho một nhân vật nào dù thân tín biết cả. Còn một điều nữa là nhớ ra tay giúp sức lão phu, sanh bình ta rất trọng khí nghĩa, ta đã hứa phó hội đơn phương thì ta phải đi một mình xem thế nào.
Người võ lâm chính đạo thường hay trọng chữ tín và chữ danh, coi sự chết sống nhẹ tợ lông hồng.
Giờ đâu có thể nói những lời gì để cho Hồng bảo chủ nghe theo được nữa vô ích.
Cho nên chàng vòng tay buồn bã :
- Tại hạ xin cáo lui.
Rồi Đường Thế Dân trở ra ngoài với cõi lòng trầm nặng hơn bao giờ.
Về đến phòng riêng, Đường Thế Dân leo lên giường nằm gác tay lên trán suy nghĩ viển vông.
Cặp mắt chàng mở thao láo không tài nào nhắm đi cho được, đồng thời trái tim như có tảng đá ngàn cân treo trong đó.
Chàng đã ăn lộc của Phong bảo thì phải hết dạ trung thành với chủ nhân của nó chớ sao.
Dù Bảo chủ đã căn dặn như thế nhưng chàng làm sao yên tâm cho được.
Song Hồng bảo chủ lại không muốn cho chàng chen vào chuyện riêng tư ân oán giang hồ của lão ta.
Hơn nữa lão nhân lại dặn chàng cần phải giữ kín chuyện này không nên để lộ ra ngoài.
Xem như thế này chỉ có một mình chàng âm thầm lo liệu đối phó với cuộc phó hội mà thôi.
Cái chỗ lạ lùng là Hồng bảo chủ đến nay vẫ chưa biết kẻ thù Đại Hành Quyết là ai cả.
Cứ theo số thứ tự trong hàng ngũ địch thủ của Đại Hành Quyết thì nạn nhân không phải là ít đâu.
Mẫn Tam liệt kê vào con số mười tám.
Còn số tới mười chín là nhân vật nào?
Đường Thế Dân cứ nghĩ ngợi hoài không tài nào thiếp đi trong giấc ngủ được.
Chàng nhớ tới hành tung thần bí của Đại Hành Quyết, Đường Thế Dân càng nghe lạnh cả người.
Thủ đoạn lẫn thân pháp và võ công của hắn quả thật quỷ thần vô lượng khó có trong cõi thế gian này.
Nhưng nhân vật thần kỳ bí mật máu tanh đó là ai?
Đàn ông hay đàn bà?
Suy nghĩ mãi cho tới trời gần sáng Đường Thế Dân thiếp đi trong giấc ngủ hãi hùng...
* * * * *
Sáng hôm ấy.
Trong Phong bảo vẫn bình thường như xưa.
Không một ai hay biết gì tới câu chuyện đêm qua giữa Hồng bảo chủ và Đường Thế Dân cả.
Cho nên họ vẫn cười cười nói nói như thường.
Chỉ có một mình Đường Thế Dân tâm trường lúc nào cũng khẩn trương đến cực độ.
Chợt chàng nảy ra một ý niệm.
Đường Thế Dân nhủ thầm :
- Lạ thay, theo lẽ ta là người mới vừa nhậm chức Thống lãnh trong tòa Phong bảo hiển nhiên uy tín đối với Bảo chủ phải còn kém hơn những nhân vật lâu năm như Dư tổng quản hay các người khác, nhưng tại sao Hồng bảo chủ lại không trao sứ mạng cơ mật nặng nề có liên hệ tới sự tồn vong của Phong bảo cho một nhân vật kỳ cựu, mà lại giao cho ta?
Đây là nguyên nhân gì?
Ngẫm nghĩ hoài chàng vẫn chưa phăng tìm ra manh mối.
Đường Thế Dân vì ý nghĩ này cứ thắc mắc bực dọc trong lòng mãi không một phút nào yên.
Nhưng thủy chung chàng vẫn không thể nào tìm ra câu giải đáp cho suôn sẻ được.
Đường Thế Dân lại nhủ thầm :
- Hay là ta cứ đem câu chuyện này nói với Dư tổng quản rồi ta và lão ta tìm một phương cách gì giải nguy cho Bảo chủ.
Ý nghĩ thật hay nhưng Đường Thế Dân lại nghĩ nếu thế sẽ phạm vào điều cấm của Hồng bảo chủ.
Đêm qua Hồng bảo chủ từng căn dặn chàng không được nói ra câu chuyện này với bất cứ một ai cả.
Chàng làm sao dám tiết lộ trước đây.
Còn nếu chàng giữ kín chuyện này ngày sau Bảo chủ có mệnh hệ gì thì chắc chắn chàng bị Dư tổng quản và nhiều người trong Bảo trách cứ chàng nặng nề.
Đằng nào cũng không yên cả.
Đây quả thật là một mối khổ tâm cho chàng tột độ.
Vì quá tư lự lo buồn nên Đường Thế Dân đem rượu ra uống một mình để giải khuây.
Sau bữa cơm ròi Đường Thế Dân vẫn bồn chồn lo sợ đứng ngồi chẳng giây phút nào yên cả.
Sau rốt, Đường Thế Dân đã quyết định xong xuôi.
Chỉ vì sự an toàn của Hồng bảo chủ, nhứt định chàng phải tới ngôi cổ mộ để xem tình hình diễn ra như thế nào.
Nếu cần chàng sẽ xuất hiện giải nguy cho Hồng bảo chủ chớ không thể ngồi yên mà nhìn người vào chỗ nguy vong một cách đơn độc được.
Đồng thời, Đường Thế Dân cũng biết bộ mặt thật của nhân vật khủng bố máu tanh Đại Hành Quyết như thế nào nữa.
Chàng nhận thấy mình hành động như thế là rất đúng chẳng có gì sai lạc cả.
Ngôi cổ mộ kia chắc là một nơi tất cả người dân bản xứ đều biết rõ, chàng tới đó hỏi thăm sẽ ra manh mối.
Thành Khai Phong cách đây có gần năm mươi dặm nếu muốn đi thì phải lên đường cho sớm.
Cho nên Đường Thế Dân mới viện lẽ rằng mình cần phải đi gặp sư đệ, rồi cưỡi ngựa lên đường.
Tuy rằng hôm nay mục đích của chàng chỉ vì sự tồn vong của Hồng bảo chủ, nhưng sự thật trong thâm tâm của chàng muốn gặp lại người sư muội kiều diễm của mình.
Trên con đường tới Khai Phong là quan lộ, ngựa chạy rất nhanh Đường Thế Dân định đến thị trấn sớm chừng nào càng tốt chừng ấy, vì chàng còn có thể tìm Thượng Quan Văn Phụng, và sau đó nghỉ ngơi chờ trời sụp tối sẽ đến ngôi cổ mộ.
Chàng đến thành Khai Phong thì mặt trời đã về chiều ánh ta dương còn đậu trên những tàng cây cổ thụ.
Đường Thế Dân gặp người dân trong thị trấn liền hỏi qua ngôi cổ mộ thì được cho biết là ở cách đây khoảng mười dặm về hướng Tây.
Chàng yên bụng, định tới Thạch Vân khách điếm gặp Thượng Quan Văn Phụng trước rồi sẽ toan liệu mọi bề.
Trước nhất chàng cũng muốn hiểu sư muội của mình hãy còn chung chạ với Độc Thủ Tiên Cô hay không.
Nếu còn, chàng sẽ tìm cách bí mật ra hiệu cho Thượng Quan Văn Phụng tới một nơi nào đó rồi trò chuyện chứ không thể để cho Độc Thủ Tiên Cô nhận thấy sẽ có điều phiền phức cho hai người.
Tâm nhiện của Đường Thế Dân chưa chấm dứt chợt nghe một giọng lanh lảnh trầm trầm bên tai.
Đường Thế Dân nghe qua giọng trầm trầm này bất giác trong lòng rúng động, dừng ngựa lại.
Chàng đưa mắt nhìn qua thì thấy người gọi giật đó chỉ là một ả đàn bà đang đứng bên vệ đường.
Ả đàn bà tuổi trạc chừng năm mươi trợn cặp mắt sáng ngời nhìn chàng như làn điện chớp.
Bấy nhiêu cũng đủ biết người đàn bà này công lực cao thâm tột độ rồi chứ chẳng phải hạng tầm thường.
Sự tình quá đột ngột khiến cho Đường Thế Dân ngẩn ngơ chưa biết người đàn bà kia định làm gì.
Hơn nữa chàng nhận kỹ từ trước đến giờ chàng chưa từng quen biết người đàn bà này một lần nào cả.
Tại sao ả lại đón đường chàng nơi đây?
Đường Thế Dân vẫn còn ngồi trên lưng ngựa vòng tay thi lễ :
- Nữ tiền bối có điều gì chỉ giáo hay không?
Người đàn bà kia lạnh lùng :
- Ta chờ ngươi ở đây cũng đã lâu rồi, cũng may sao lại gặp được ngươi ở đây.
Đường Thế Dân lại rúng động trong lòng thêm một lần nữa.
Người đàn bà trợn mắt :
- Hãy xuống ngựa đi rồi đàm đạo.
Xem tiếp chương 11 Vũ Nội Cuồng Khách
Đường Thế Dân lặng lẽ nhảy xuống ngựa, rồi vòng tay hỏi người đàn bà thần bí :
- Nữ tiền bối có chuyện gì chỉ giáo?
Vẻ mặt của người đàn bà thần bí kia thấy trầm nặng khác thường, thấp giọng bảo :
- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi hãy nên xa lánh chốn giang hồ này càng xa càng tốt.
Đường Thế Dân kinh hãi trong lòng khôn tả, chiếu cặp mất sáng ngời nhìn thẳng vào mặt người đàn bà thần bí kia.
Chàng nhủ thầm :
- Ồ, chẳng lẽ người đàn bà bí mật này lại là... nhân vật khủng bố máu tanh Đại Hành Quyết?
Chàng khích động :
- Nữ tiền bối tại sao như thế?
Người đàn bà thần bí tiếp bằng giọng nói như kẻ bề trên chỉ bảo kẻ bề dưới :
- Tiểu tử, lìa càng xa càng hay, từ phút giây này chớ có để cho ta trông thấy mặt ngươi một lần nào nữa.
Đường Thế Dân lấy lại sự bình tĩnh :
- Nữ tiền bối tại sao như thế?
Người đàn bà thần bí cười lạnh gáy :
- Tại vì ta muốn để cho ngươi được sống thêm ít lâu.
Bất giác Đường Thế Dân nổi cơn thịnh nộ vì câu nói quá ngạo mạn kiêu căng của người đàn bà thần bí.
Chàng lạnh trầm xuống :
- Nữ tiền bối có biết ta là ai không?
Người đàn bà thần bí ngược ngạo :
- Ta chẳng cần biết ngươi là ai, hữu danh hay vô danh tiểu tốt, ta chỉ bảo ngươi phải cấp tốc rời khỏi chốn này là vừa.
Đường Thế Dân cũng chẳng chịu kém :
- Tại hạ cũng muốn biết nữ tiền bối là ai, rồi mới có thể phúc đáp những chuyện khác được.
Người đàn bà thần bí trề môi :
- Ngươi không cần hỏi thêm làm gì, và ngươi cũng chưa đủ tư cách để hỏi đến danh hiệu của ra.
Đường Thế Dân nổi giận trợn mắt hừ lạnh lùng lên một tiếng, toan muốn phóng trở lên ngựa không thèm nói chuyện nữa.
Người đàn bà thần bí kia vai không lay động, thậm chí cả đầu gối cũng chẳng co lên, ngay thẳng thân hình như pho tượng sà một cái thẳng tới chắn ngang trước mặt Đường Thế Dân.
Bà ta cất giọng lạnh lẽo như ma mụi :
- Hãy nghe cho rõ đây: Lần sau nếu ngươi cãi lệnh ta còn có mặt trong thành Khai Phong này thì chớ mong còn mạng sống trở về. Ngươi đã nghe rõ chưa?
Thân pháp vừa rồi của đối phương khiến cho Đường Thế Dân bất giác phải kinh hãi trong lòng.
Quả thật ít khi trông thấy trong chốn giang hồ một nhân vật võ công cao thâm như thế.
Song những lời nói của người đàn bà thần bí vừa qua làm lòng chàng khó chịu vô cùng.
Đây là ý nghĩa gì?
Phải chăng người đàn bà thần bí này chính thật là... nhân vật Đại Hành Quyết gây án mạng vừa qua.
Nếu không thì tại sao bà ta lại có những hành động bao trùm bí mật đến như thế.
Một ý niệm cho Đường Thế Dân sáng rực lên.
Đó là chuyện chàng vừa mới nhậm chức Thống lãnh của tòa Phong bảo.
Hay là Đại Hành Quyết nghe tin đó rồi tới đây cảnh cáo chàng trước khi hành thủ?
Có thể cũng bị liệt vào số nạn nhân như lão Hành pháp, Chấp pháp và Hồ Đại Minh?
Cũng có thể như thế lắm chứ không.
Trong lòng Đường Thế Dân đã nghi ngờ người đàn bà thần bí này đến sáu phần.
Chàng cất giọng trầm trầm :
- Nữ tiền bối nên nhớ cho từ xưa đến nay tại hạ chưa từng để cho bất cứ một ai uy hiếp mình cả.
Người đàn bà thần bí hừ lạnh :
- Đây không phải ta uy hiếp ngươi, mà chính là lời cảnh cáo trước khi có sự bất hạnh đến với ngươi.
Đường Thế Dân nghiêm trọng :
- Nếu nay nữ tiền bối không chịu nói rõ lai lịch của mình, mà lại thốt ra những lời vu vơ như thế, thì tại hạ không dám lãnh giáo ở nơi nữ tiền bối nữa. Tại hạ bắt buộc xin cáo từ, hẹn gặp lại khi khác.
Nói xong Đường Thế Dân toan phóng mình lên lưng ngựa thì người đàn bà thần bí đã khoát tay :
- Đứng lại!
Đường Thế Dân dừng bước, nhìn người đàn bà thần bí bằng cặp mắt vô cùng khinh khỉnh :
- Nữ tiền bối còn chuyện gì chỉ giáo hãy nói ra luôn cho, tại hạ không đủ thời giờ viển vông được nữa.
Người đàn bà thần bí nói :
- Ngươi sắp phải ân hận rồi đấy.
Đường Thế Dân nhíu cặp lông mày kiếm :
- Sợ e không đến nỗi như thế.
Người đàn bà thần bí trợn mắt sáng ngời :
- Nơi đây không tiện đàm đạo với nhau, vậy tiểu tử ngươi hãy theo ta ra ngoài quan lộ là hơn.
Vừa nói người đàn bà thần bí tự mình bắn đi ngay trước không cần phải nhìn lại phía sau.
Ba ta trở ra ngoài quan lộ.
Đường Thế Dân giận trong lòng thầm nhủ :
- Dù ả là nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết nhưng ta há sợ ả mà không theo một phen xem sao.
Nghĩ như vậy chàng thót lên lưng ngựa phóng chạy theo phía sau lưng người đàn bà thần bí đó.
Ra ngoài quan lộ cả hai tiến về khu rừng cách đó chừng bốn năm dặm.
Lát sau đã tới khu rừng.
Người đàn bà thần bí tiến vào trong rừng trước không thèm ngó nhìn Đường Thế Dân.
Hình như bà ta tin rằng chàng phải theo vào đó vậy.
Đường Thế Dân xuống ngựa dắt vào trong cột vào gốc cây đại thọ.
Chàng rút thanh trường kiếm cầm trong tay đề phòng biến cố rồi theo hướng người đàn bà thần bí đi vào.
Cặp mắt sáng ngời của Đường Thế Dân quét nhìn lại hai bên đề phòng có cuộc mai phục sẵn sàng ứng phó.
Chàng vừa nghĩ :
- Đối phương này nếu không đúng là nhân vật chánh cống Đại Hành Quyết, thì cũng là đồng đạo của hắn, sẵn đây ta cũng nên giao tranh với hắn biết đâu là màu sắc của võ công để hắn khinh thường người trong chốn giang hồ này.
Khi đó Đường Thế Dân đã tiến vào bãi cỏ chung quanh có nhiều cây tòng lá xanh um.
Đã thấy người đàn bà thần bí đứng lại chờ chàng.
Đường Thế Dân tiến tới đứng trước mặt người đàn bà thần bí cách khoảng chừng vài trượng.
Người đàn bà thần bí nhìn chàng buông trầm giọng xuống :
- Tiểu tử, đây là lần cuối cùng ta muốn biết ngươi có chịu rời khỏi chốn này hay không?
Đường Thế Dân bình tĩnh :
- Ít nhất lão tiền bối cũng phải nêu ra nguyên nhân để tại hạ suy nghĩ có nên thi hành theo lời nữ tiền bối không cái đã.
Người đàn bà thần bí ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp :
- Như vậy cũng được, nếu nay ngươi muốn biết rõ nguyên nhân tại sao ta bắt buộc ngươi như vậy thì hãy nghe đây: Cũng chỉ tại vì ngươi đã phá hoại cuộc hôn nhân của kẻ khác nên ta buộc ngươi phải rời khỏi chốn này.
Bất giác Đường Thế Dân đã ngơ ngác cả người, vì chưa hiểu ra làm sao cả.
Chàng phá hoại cuộc hôn phối của ai đây?
Nếu như thế đối phương đâu phải là nhân vật khủng bố máu tanh Đại Hành Quyết.
Như vậy sự dự đoán của chàng vừa rồi đã không đúng.
Song người đàn bà thần bí này là ai?
Tại sao đương nhiên gây sự với chàng?
Đường Thế Dân hỏi :
- Những lời của nữ tiền bối tại hạ nghe chẳng hiểu gì cả.
Người đàn bà thần bí nổi giận trợn mắt lên :
- Sức nhẫn nại của ta có hạn. Nếu ngươi cứ mãi giả vờ không chịu hiểu thì chớ có trách ta sao hành động hiểm độc với ngươi. Ngươi hãy sửa soạn công lực để bảo tồn cái tiểu mạng của ngươi là vừa.
Nói xong người đàn bà thần bí giơ năm ngón chỉ bén nhọn như gươm vồ Đường Thế Dân.
Chiêu thức cái vồ này của bà ta thật là huyền diệu khiến cho đối phương khó mà tránh né đi cho được.
Đường Thế Dân thấy năm ngọn chỉ phong quái gở bất giác trong lòng phải rúng động và kinh hoàng.
Với công lực của sư phụ chàng truyền dạy quả thật không thể nào chống đỡ nổi.
Lẹ như chớp Đường Thế Dân thi triểu ngay chiêu thứ nhất của Truy Hồn tam chiêu nghênh đón.
Chiêu này lấy thủ làm công rất huyền ảo, đồng thời cũng hiểm độc vô song.
Sự độc hiểm của nó là Đường Thế Dân theo thế kiếm thuật tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải chỉ rút ra nửa phần thanh trường kiếm thôi, rất kỳ dị chưa từng thấy trong chốn giang hồ.
Tuy lưỡi kiếm không tuốt ra khỏi vỏ song nếu người đàn bà thần bí khi tiến chiêu nếu không thu hồi tự khắc sa vào cái lưới rập của Đường Thế Dân giăng sẵn.
Song sự thần tốc về thân thủ, mau lẹ về kinh nghiệm giang hồ và phản ứng tuyệt vời của người đàn bà thần bí quả nhiên đạt đến mức độ kinh người.
Khi cái vồ của người đàn bà thần bí vừa còn cách Đường Thế Dân chừng năm tấc chợt thấy thế kiếm thuật dị kỳ của đối phương liền thu hồi trở lại nhanh chóng.
Cốp!
Một tiếng khô rợn nổi lên sân trường.
Thân lưỡi kiếm vừa lộ ra nửa phần của Đường Thế Dân cũng vừa nạp trở lại trong vỏ kiếm.
Cách sử kiếm của chàng tài tình quái lạ ngoài sức tưởng tượng của người đàn bà thần bí.
Thần tình của người đàn bà thần bí cực kỳ kinh hãi trợn mắt nhìn thẳng vào mặt Đường Thế Dân.
Giây lâu bà ta hỏi :
- Tiểu tử, đây là kiếm pháp gì.
Đường Thế Dân lạnh trầm :
- Kiếm pháp là kiếm pháp chứ còn gì nữa mà hỏi, hãy thối lui là sống, bằng tiến lên là vong mạng.
Mặt mày người đàn bà thần bí nhăn nheo lên, chợt tháo lui trở lại hai bước.
Bà ta buông trầm :
- Tiểu tử hãy coi đây!
Người đàn bà thần bí chợt cong mình lại như con tôm, hai cánh tay đưa ra trước, bàn chưởng công lại nửa phần một hình thù võ công vô cùng quái lạ.
Trong bụng Đường Thế Dân ái ngại lên.
Xưa nay trên chốn giang hồ chưa có lần nào chàng gặp một đối thủ lại có lối võ công kỳ dị như thế.
Đường Thế Dân không hiểu đối phương định dùng thế độc gì hạ thủ chàng trong chiêu này đây.
Chàng nhủ thầm :
- Ồ, vậy thì ta thi triển đệ nhị chiêu trong Truy Hồn tam kiếm xem thử ả làm gì cho biết.
Nghĩ như thế rồi Đường Thế Dân nắm chặt vỏ kiếm và thân kiếm chờ đợi người đàn bà thần bí triển chiêu.
Nếu người đàn bà thần bí ra chiêu tức khắc chàng thi triển tuyệt kiếm đối phó liền.
Sân trường ngưng đọng đến ngạt thở.
Hai bên sắp lâm vào trận sanh tử đấu với nhau.
Một bên là người đàn bà thần bí võ công quái gở, còn một bên là trang thiếu hiệp cương cường bậc nhất giang hồ.
Chính trong khi ấy.
Một giọng cười quái lạ chợt từ đâu đưa tới, tiếp theo đó có giọng khàn khàn nổi lên :
- Ha ha... tuy nhân mạng không đáng gì cho lắm, nhưng cũng không thể tự ý giết người một cách vô lối như vậy được. Lão bà Hộ Giá, xin lão bà thâu hồi chiêu thức quái gở đó đi.
Bất giác trong lòng Đường Thế Dân rúng động lên.
Danh từ Hộ Giá nghĩa là gì?
Như thế chứng tỏ người đàn bà thần bí này là lão Hộ Giá chứ chẳng còn nghi ngờ chi nữa.
Nhưng lão bà hộ giá cho ai?
Đường Thế Dân đưa mắt nhìn qua hướng vừa phát ra giọng trầm khàn gọi bà Hộ Giá đó.
Người đàn bà thần bí chợt thét lanh lảnh :
- Ngươi là ai?
Thanh âm trầm khàn quái gở kia nổi lên :
- Vũ Nội Cuồng Khách!
Sắc mặt của người đàn bà thần bí kia chợt biến đổi rất là nhanh chóng, chợt cất giọng căm hờn :
- Lão Vũ Nội Cuồng Khách điên cuồng kia, nay ngươi muốn chen vào chuyện ân oán của thiên hạ à?
- Ha... ha... ha...
Đường Thế Dân nghe đến bốn tiếng Vũ Nội Cuồng Khách thì cau cặp lông mày lưỡi kiếm lại.
Vũ Nội Cuồng Khách thuộc hạng người gì?
Chàng suy nghĩ thì chợt nhớ có lần chàng đã nghe tới cái danh hiệu Vũ Nội Cuồng Khách này rồi.
Trong giới võ lâm có một nhân vật cao thủ tột hạng tên là Vũ Nội Cuồng Khách, tánh tình thật quái gở, điên loạn bất chừng, hay dự vào những chuyện thị phi của võ lâm.
Nay lão nhân điên kia đã xuất hiện tại cánh rừng này trong khi trận đấu giữa chàng và người đàn bà thần bí tới hồi khốc liệt.
Người đàn bà thần bí hừ lạnh lẽo :
- Vũ Nội Cuồng Khách, gan dạ hãy xuất hiện cho mau, đừng núp trong rừng thi hành độc thủ thấp hèn.
- Ha... ha... ha...
Sau loạt tiếng cười quái thình lình thấy một chiếc bóng từ trong rừng loạng choạng bước ra.
Chiếc bóng này coi lại là một vị quái nhân kỳ dị chưa từng thấy trên chốn giang hồ.
Đó là một lão nhân đầu sói, còn lại tóc rối nùi như ổ quạ, đi chân không, râu mọc đầy mép, mình vận áo lam dài kéo lên giắt tới bụng.
Trong tay lão quái nhân này cầm cây trượng bằng mây cong queo khó coi, hai chân bước thấp bước cao, lảo đảo tiến tới trước mặt người đàn bà thần bí kia.
Sau đó lão quái nhân đứng lại nhìn người đàn bà thần bí cười khà :
- Ha... ha... ha... ha... ha...
Người đàn bà thần bí định thần nhìn kỹ quái nhân rồi buông trầm giọng thét lên :
- Muốn phát khùng điên thì hãy đi nơi khác mà phát khùng, chốn này nay không có chuyện của lão đâu.
Một lão quái nhân từ trong bụi tiến ra.
Dáng lão đi lảo đảo như người say rượu triền miên không bao giờ ngớt vậy.
Đường Thế Dân nhìn qua lão nhân đó bất giác rúng động trong lòng vì không ai khác hơn là Vũ Nội Cuồng Khách.
Vũ Nội Cuồng Khách tới đứng trước mặt lão bà thần bí mắt lấy mắt nhìn mà cười khà.
Người đàn bà thần bí buông trầm :
- Lão tới đây có chuyện gì?
Vũ Nội Cuồng Khách trỏ Đường Thế Dân :
- Chớ có giết gã tiểu tử này.
- Vì sao vậy?
- Vì gã không phải thủ phạm trong vụ kia.
Người đàn bà thần bí sửng sốt :
- Lão bảo sao? Gã này không phải là thủ phạm trong vụ kia hay sao?
Vũ Nội Cuồng Khách gật đầu :
- Đúng vậy.
Người đàn bà thần bí lại quét cặp mắt sáng rực nhìn qua Đường Thế Dân một lần nữa như để dò xét sau cùng.
Bà ta lạnh lùng :
- Vũ Nội Cuồng Khách, lão không nói dối ta chứ?
Vũ Nội Cuồng Khách vỗ ngực mình sang sảng giọng :
- Như lão bà đã rõ, bình sinh lão phu nổi tiếng là một kẻ ngay thẳng nhất trong chốn giang hồ, không hề nói dối bất cứ với ai nửa lời, tại sao lại phải hoài nghi.
Người đàn bà kia trầm giọng xuống :
- Nay lão thân tạm thời tin theo lời lão, nhưng nếu sau này ta biết lại lão gạt ta thì...
Vũ Nội Cuồng Khách trợn mắt :
- Thì lão phu sẽ chịu tội với lão bà bất cứ lúc nào, lão bà đã bằng lòng rồi chứ?
Người đàn bà thần bí nghe Vũ Nội Cuồng Khách thốt xong không thốt lời nào nữa vội quay mình đi ngay.
Ả bắn mình một cái đã xa mấy trượng rồi chỉ lắc lư thêm vài cái nữa là đã hút dạng trong rừng.
Thân pháp của người đàn bà thần bí quả thật kỳ tuyệt trong chốn giang hồ đáng sợ rồi đây.
Đường Thế Dân nhìn theo khinh công của người đàn bà thần bí bất giác đã phải chép miệng :
- Đây là một nhân vật thần kỳ!
Chàng đứng lặng người suy nghĩ câu chuyện giữa Vũ Nội Cuồng Khách và người đàn bà thần bí.
Tại sao người đàn bà thần bí này lại nằng nặc quyết một cho rằng chàng dẫn dụ ả con gái nào đó?
Ả lại quyết giết chết chàng đi?
Đây là chuyện gì?
Còn Vũ Nội Cuồng Khách tại sao lại can thiệp vào không cho người đàn bà thần bí hành hung cùng chàng?
Đồng thời lão quái nhân lại còn bảo người đàn bà thần bí hãy tới Long Đình sẽ hiểu rõ mọi việc.
Ngẫm nghĩ thật lâu mà Đường Thế Dân cũng chẳng làm sao suy đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Vũ Nội Cuồng Khách hé miệng cười khà :
- Tiểu tử, bây giờ chính ngươi phải đãi rượu cho lão phu là hợp tình hợp lý rồi đấy.
Đường Thế Dân giật mình nhìn lại Vũ Nội Cuồng Khách, rồi cất giọng ôn tồn nói với lão :
- Chuyện đãi khách, thù tạc rượu thịt đối với tại hạ không có gì quan trọng, có điều hậu bối mới rõ câu chuyện xảy ra như thế nào mà tại sao lão bà kia lại nằng nặc đòi giết cho bằng được hậu bối như thế lão tiền bối có rõ chăng?
Vũ Nội Cuồng Khách đáp :
- Chuyện chẳng có gì lớn lao cho lắm. Cũng chỉ tại vì lão bà kia đã nhận lầm tiểu tử nên mới có hành động hung hăng với ngươi như thế. Nay ngươi đãi khách một bữa rượu thịt không có gì oan uổng cả, nếu không gặp lão phu tới đây kịp thời thì thấy cũng chẳng phải là dễ dàng gì cho ngươi đâu, thân thủ của lão bà kia tuy vậy rất là khó chịu chớ chẳng vừa đâu.
Đường Thế Dân tiếp :
- Lão tiền bối có thể thuật cho tại hạ nghe cái lai lịch của lão bà vừa rồi chăng?
Quái lão nhân lắc đầu :
- Tiểu tử ơi, nay ngươi đừng biết tới cái lão bà ấy là càng hay cho ngươi thôi, chúng ta hãy tìm nơi nào có quán rượu vào nhậu nhẹt một phen, lão phu cảm thấy tới cữ đây rồi.
Đường Thế Dân thấy hiện giờ vào trong thành thăm sư muội Thượng Quan Văn Phụng đã quá trễ, nay cũng đành đi với lão nhân Vũ Nội Cuồng Khách này ăn uống một hồi, trước là đáp lại tấm lòng tốt của lão, hai nữa là để thù tạc với lão một phen.
Nghĩ vậy nên Đường Thế Dân gật đầu :
- Đúng vậy, nay chúng ta hãy tìm quán rượu ăn uống một hồi. Tại hạ xin mời lão tiền bối hướng dẫn cho.
Vũ Nội Cuồng Khách chợt trợn cặp mắt lên :
- Tiểu tử, ngươi miễn cưỡng mà đãi rượu cho lão phu đây chăng? Nếu ngươi thấy tiếc tiền với ta thì ta cũng chẳng màng gì uống chung rượu của ngươi đâu.
Đường Thế Dân cười nhỏ nhẹ :
- Lão tiền bối chớ có hiểu lầm như thế, thật tình tại hạ được mời rượu lão tiền bối đây là một điều vạn hạnh vô cùng vậy thì có lý nào lại tiếc tiền hay sao.
Vũ Nội Cuồng Khách gật gù :
- Hay lắm. Nay để lão phu dẫn đường cho tiểu tử. Ở đằng kia có quán rượu gọi là Túy Tiên Tửu. Chúng ta gặp tại đó là hay nhất. Nhất định ngươi phải tới, chớ có để lão phu ngồi chờ ngươi không tiền trả rượu thịt, lại nữa bảo thật lão phu cũng chẳng có món vật nào trong mình cầm thế.
Đường Thế Dân mau mắn :
- Tại hạ đâu dám thất lễ đến thế.
Vũ Nội Cuồng Khách nói :
- Vậy thì lão phu đi trước đây.
Nói dứt lão quái nhân loạng choạng như người trong cơn say rượu bước đi.
Tuy vậy cách đi của Vũ Nội Cuồng Khách rất nhanh, chỉ lắc lư vài cái lão đã xa ngoài hai mươi trượng.
Đường Thế Dân trở lại mở dây cột ngựa xong thì Vũ Nội Cuồng Khách đã biệt dạng đi rồi.
Chàng leo lên lưng ngựa phóng theo hướng lão quái nhân vừa khuất mà trong lòng nghĩ ngợi miên man...
* * * * *
Túy Tiên Tửu là một cái quán rượu ở tại con đường phía Tây thành Khai Phong.
Quán rượu này trang hoàng thật lộng lẫy, đủ thứ tiện nghi, những hình Bát Tiên rực rỡ, đèn treo hoa dây từ ngoài đến bên trong.
Song có điều thực khách nơi đây rất ít, đồng thời phần nhiều là hạng trung và hạ lưu.
Đường Thế Dân nhắm hướng chạy riết tới quán Túy Tiên Tửu, nhảy xuống lưng ngựa.
Một tên tiểu nhị liền dắt ngựa cho đi ăn cỏ.
Chàng thiếu hiệp bước vào trong quán Túy Tiên thì đã thấy Vũ Nội Cuồng Khách ngồi trong đó từ lâu rồi.
Lão quái nhân giơ cao tay ngoắc Đường Thế Dân cho chàng trông thấy chỗ ngồi của lão mà tiến vào.
Đường Thế Dân vào đến nơi thì đã thấy Vũ Nội Cuồng Khách gọi ra bảy tám món ăn.
Món nào cũng như món nào đều là thức ăn quí giá đắt tiền.
Đường Thế Dân tươi cười ngồi xuống đối diện cùng Vũ Nội Cuồng Khách.
Vũ Nội Cuồng Khách cầm đũa ngay nói :
- Hãy ăn cho mau, lão phu đói bụng quá rồi không thể nào chờ đợi thêm được nữa.
Nói dứt lời Vũ Nội Cuồng Khách gắp thức ăn bỏ vào miện nhau ngấu vừa ực rượu coi bộ ngon lành lắm.
Lão quái nhân ăn chưa hết miếng này tới miếng khác không ngừng bất cần đến Đường Thế Dân có ăn hay không.
Đường Thế Dân tủm tỉm cười ngồi xuống cầm đũa lên cũng gắp thức an và rót rượu cho mình.
Chàng lặng lẽ ăn uống với Vũ Nội Cuồng Khách.
Đường Thế Dân vừa ăn vừa nhìn Vũ Nội Cuồng Khách ngồi ăn và nhấm nháp rượu chợt nhớ tới một người.
Người đó chính là lão nhân áo vàng.
Cách ăn uống của lão nhân áo vàng cũng giống hệt như lão Vũ Nội Cuồng Khách này vậy.
Lão quái nhân nhấp rượu gắp thức ăn nhai ngon lành một hồi lâu chừng như trong bụng đã no rồi.
Sau thêm ba chung rượu nữa Vũ Nội Cuồng Khách mới buông đũa xuống đưa tay chùi mép.
Kế đó lão quái nhân nhìn Đường Thế Dân hoan hỉ :
- Bữa cơm tiểu tử đãi lão phu ăn thật là ngon, lâu lắm ta mới ăn một bữa thích thú như thế. Nay hãy để lại danh hiệu cho lão phu biết, ngươi tên gọi là gì?
Đường Thế Dân tươi mặt :
- Tại hạ tiểu danh là Đường Thế Dân.
Vũ Nội Cuồng Khách gật đầu lia lịa :
- Đường Thế Dân, Đường Thế Dân, lão phu sẽ ghi nhớ tên ngươi. Nay rượu tiệc đã xong, lão phu còn chuyện phải đi làm, vậy thì cáo biệt tiểu tử, hẹn gặp khi khác.
Vừa dứt lời Vũ Nội Cuồng Khách đã đứng lên, rồi quay lưng bước đi ra khỏi tửu quán.
Lão quái nhân chẳng nói thêm lời gì cũng chẳng nhìn trở lại Đường Thế Dân một lần nào nữa.
Hành động ngang tàng quái dị của Vũ Nội Cuồng Khách, Đường Thế Dân chẳng có câu chấp gì lão.
Bởi chàng nghĩ những bực dị nhân, quái kiệt trên chốn giang hồ thường có tánh quái gở như thế cả.
Đường Thế Dân gọi tiểu nhị tới tính tiền rượu thịt có hơn năm lạng. Một bữa ăn đắt giá nhưng chàng rất thích thú trong lòng.
Trả tiền rượu thịt xong Đường Thế Dân ra khỏi tửu quán thì thấy bóng tà dương đã ngả về phía Tây.
Tên tiểu nhị dắt con ngựa lại cho chàng, Đường Thế Dân móc một đĩnh bạc nhỏ tặng cho gã rồi nhảy lên lưng ngựa.
Chàng giục ngựa cho chạy ra ngoài quan lộ rồi mới phóng nước đại về phía ngôi cổ mộ.
Vì lúc nãy đã có hỏi trước hướng tới ngôi cổ mộ nên Đường Thế Dân không cần phải hỏi kẻ qua đường nữa.
Con tuấn mã chạy thật nhanh về phía ngôi cổ mộ trên bãi mộ tiêu điều.
Quả thật đúng là ngôi cổ mộ vì nó nằm trên địa thế hết sức hoang vu.
Nơi bãi tha ma cỏ mọc cao hơn đầu người, có nhiều cây tòng bá chung quanh rậm rạp, đìu hiu.
Khi bóng tà dương vừa tắt hoàng hôn buông xuống thì Đường Thế Dân cũng vừa đến nơi.
Chàng tìm một chỗ kín đáo ẩn núp vào đó.
Màn đêm xuống dần, rồi bóng đen trùm phủ cảnh vật đó đây hoang tàn lạnh lẽo.
Đường Thế Dân chờ mãi. Chàng nhẫn nại không chút nản lòng.
Canh một qua.
Canh hai đến.
Rồi canh ba.
Vẫn chưa trông thấy bóng dáng nhân vật nào cả.
Đường Thế Dân sốt ruột nghĩ thầm :
- Lạ thay, sao không thấy một ai cả vậy kìa?
Thình lình trong giờ phút đó có chiếc bóng từ đằng xa bắn tới nhanh nhẹn như quỷ mụi hiện hình.
Tâm thần Đường Thế Dân rúng động lên.
Là chiếc bóng nào đây?
Nhân vật khủng bố máu tanh Đại Hành Quyết?
Hoặc người đó là Hồng bảo chủ?
Không chần chờ thêm nữa Đường Thế Dân nhắm ngay phía chiếc bóng nọ vừa hút dạng bắn mình tới.
Chết ta rồi!
Bầu không gian vắng lặng tịch mịch của đêm dài chợt bị tiếng ré đó xé tan đi.
Tiếng ré này thật ngắn ngủi, hình như người đó vừa mở miệng ra là bị đối phương giết liền vậy.
Xem tiếp chương 12 Ám ảnh nghi ngờ vô biên