Liễu lâm khoái thuyền hiện kỳ nhân
Túy Liễu trang hoàn toàn trống không.
Ngoại trừ Cổ Hoàn Bạch nóng lòng lo lắng giậm chân ngoài cửa trang, trong trang không một bóng người, chẳng những không thấy bóng dáng Cốc Mộng Viễn, mà ngay cả Thẩm Tam Thắng cũng đã biến mất.
Cốc Quân Lan dáng vẻ thiểu não.
Quy Đại Hóa bực tức nhìn Quy Vũ Tử nói :
- Hãy cẩn thận trông chừng trang, ta với Cốc cô cô đi tìm Cốc Mộng Viễn, trước khi ta trở về ngươi tuyệt đối không được bỏ đi, kẻo có tin gì đưa đến không ai biết...
Quy Vũ Tử khẽ đáp :
- Hài nhi biết rồi.
Quy Đại Hóa vậy mới yên tâm cùng Cốc Quân Lan đi ra ngoài.
Cổ Hoàn Bạch vừa thấy hai người đi ra, vội tiến tới nói :
- Cốc cô cô, Cốc đại ca không thấy đâu nữa.
Cốc Quân Lan gật đầu :
- Cô cô đã đoán biết rồi.
Cổ Hoàn Bạch tức tối :
- Nhất định là quỷ kế của Triển Bá Tuấn...
Cốc Quân Lan đăm chiêu :
- Có lẽ vậy... Nhưng Thẩm đại hiệp sao cũng không thấy nhỉ?
Cổ Hoàn Bạch lắc đầu :
- Có lẽ cũng đã trúng kế của Triển Bá Tuấn rồi.
Quy Đại Hóa lắc đầu :
- Triển Bá Tuấn đâu tài cán như vậy? Nếu y ám toán được Cốc Mộng Viễn thì cũng không đủ thời gian ám toán Thẩm sư thúc.
Cốc Quân Lan gật đầu :
- Quy huynh phân tích rất đúng. Lan nhi, có dấu vết gì để lại không?
Cổ Hoàn Bạch lắc đầu :
- Chẳng thấy dấu vết gì cả.
Cốc Quân Lan thoáng ngẫm nghĩ :
- Vậy xem ra đây là việc xảy ra đột ngột rồi.
Quy Đại Hóa tán đồng :
- Đúng vậy, nếu không Thẩm sư thúc đã để lại ký hiệu rồi.
Cổ Hoàn Bạch bối rối :
- Cô cô, vậy biết tính sao đây?
Cốc Quân Lan thấy vậy hết sức hại, mặc dù bà còn lo lắng hơn Cổ Hoàn Bạch, song vẫn cười nói :
- Lan nhi hãy yên tâm, Mộng Viễn không chết trẻ vậy đâu.
Cổ Hoàn Bạch thẹn thùng :
- Cô cô... chúng ta biết tìm Cốc đại ca ở đâu bây giờ?
Cốc Quân Lan cười :
- Chúng ta hãy thử suy nghĩ xem.
Đoạn quả nhiên cúi đầu trầm tư.
Cổ Hoàn Bạch lại nóng ruột quay sang hỏi Quy Đại Hóa :
- Quy tiền bối nghĩ Cốc đại ca đã ra sao rồi?
Quy Đại Hóa lắc đầu :
- Cổ lão đệ nóng lòng cũng vô ích thôi, Cốc đại hiệp không có nguy hiểm gì đâu, võ công của Cốc đại hiệp chả lẽ lão đệ chưa biết hay sao?
Cổ Hoàn Bạch thở dài :
- Thật lo chết đi được.
Quy Đại Hóa cười :
- Cổ lão đệ không nên để cho tình cảm che lấp lý trí, sao lão đệ không bình tâm suy nghĩ thử xem?
Cổ Hoàn Bạch rúng động cõi lòng? Chả lẽ mình thật sự đã bị tình yêu che lấp trí khôn rồi ư?
Lập tức, lý trí bừng sáng, tâm bình thần yên.
Quy Đại Hóa nhìn dáng vẻ trang nghiêm của nàng, cười nói :
- Cổ lão đệ quả là bậc tài trí, thật hết sức đáng mừng.
Cổ Hoàn Bạch xoe mắt cười :
- Công đức của tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích.
Cốc Quân Lan bỗng ngẩn mặt lên cười nói :
- Quy huynh, chúng ta hãy đến Đoạn Kiếm lâu một chuyến nhé.
Quy Đại Hóa ngạc nhiên :
- Tìm Triển Vân Sanh ư?
- Tiểu muội không nghĩ ra được cách nào khác hơn cả.
Quy Đại Hóa chau mày :
- Triển Bá Tuấn đâu thể nào đưa Cốc Mộng Viễn về Đoạn Kiếm lâu chứ? Theo ngu huynh thì nếu muốn đi nên đến Tổng đàn Tam Âm bang mới phải.
Cốc Quân Lan cười :
- Quy huynh cho là Triển Bá Tuấn làm như vậy ư?
- Việc Triển Bá Tuấn đến đây chẳng những kỳ lạ, mà việc theo dõi Mộng Viễn cũng chẳng phải giả, chứng tỏ y hẳn là có liên quan đến việc bốn vị Chưởng môn nhân bị đưa đi.
Cổ Hoàn Bạch tiếp lời :
- Cô cô, Quy tiền bối nói rất đúng.
Cốc Quân Lan cười :
- Cô cô đâu có nói là Quy huynh không đúng, nhưng có điều Triển Bá Tuấn là kẻ thâm hiểm mưu trí, lẽ nào y lại đến Tam Âm bang?
Quy Đại Hóa ngạc nhiên :
- Y không phải là người của Tam Âm bang sao?
Cốc Quân Lan gật đầu :
- Có lẽ không phải, bởi Quy huynh đã bảo Tam Âm bang cũng tuân lệnh kẻ khác mà.
Quy Đại Hóa gật đầu :
- Đúng, Tam Âm bang dường như là tuân lệnh của Thần Phong Mục Trường.
Cổ Hoàn Bạch bỗng reo lên :
- Cô cô, Lan nhi đã nhớ ra xuất thân của Triển Bá Tuấn rồi.
Cốc Quân Lan mỉm cười nhìn Cổ Hoàn Bạch :
- Nói nghe thử xem.
- Triển Bá Tuấn có lẽ là đồ đệ của Lý Hàm Băng.
Quy Đại Hóa giật mình :
- Thật ư?
- Thần Phong Mục Trường là do thủ hạ của Lý Hàm Băng thành lập, nên trên thực tế, Thần Phong Mục Trường chính là trọng địa liên lạc với bên ngoài của Lý Hàm Băng.
Quy Đại Hóa gật gù :
- Có thể lắm.
Cổ Hoàn Bạch nói tiếp :
- Trong đại hội Động Đình hồ, chính ba cao thủ của Thần Phong Mục Trường đã ám toán bốn vị Chưởng môn nhân, mới khiến họ lọt vào tay Tam Âm bang, chứng tỏ...
Quy Đại Hóa cười xen lời :
- Vậy là Tam Âm bang hẳn là do Thần Phong Mục Trường sai khiến mới bắt bốn vị Chưởng môn nhân mang đi rồi.
Cổ Hoàn Bạch gật đầu :
- Hẳn là như vậy.
Quy Đại Hóa hỏi :
- Nhưng Triển Bá Tuấn sao lại là đồ đệ của Lý Hàm Băng?
Cổ Hoàn Bạch nghiêm giọng :
- Y đã dùng độc châm sát thương mấy mươi người tại Tầm Dương, nhất định không phải là môn hạ chính phái, hơn nữa Mặc Ngọc Kiếm Sắc ở trong tay Tầm Dương tam nghĩa, chứng tỏ Lý Hàm Băng không có mặt tại Tầm Dương, mà chỉ...
Thoáng dừng, cười khảy nói tiếp :
-... phái một người thân cận và đắc lực nhất đến Tầm Dương.
Quy Đại Hóa trố mắt :
- Chính là Triển Bá Tuấn ư?
Cổ Hoàn Bạch gật đầu :
- Chỉ y là có khả năng nhiều nhất thôi.
Quy Đại Hóa ngẫm nghĩ một hồi cười nói :
- Xét theo những điều kể trên quả rất là hợp lý.
Cổ Hoàn Bạch quả quyết :
- Không ai khác hơn ngoài y nữa.
Cốc Quân Lan tự nãy giờ lắng nghe giờ mới cười nói :
- Lan nhi phân tích quả không sai, Triển Bá Tuấn quả đúng là môn hạ của Lý lão ma, hai người chắc không quên y đã có lần thi triển Kinh Hồn thất chưởng chứ?
Quy Đại Hóa giậm chân :
- Đúng rồi! Sao ngu huynh lại không nghĩ đến nhỉ? Ôi... Tiểu muội, ngu huynh còn có điều không hiểu, vì lẽ gì Triển Bá Tuấn lại đưa người đến Đoạn Kiếm lâu ở Thanh Thành vậy?
Cốc Quân Lan cười :
- Đó là kế sách bỏ gần theo xa, khiến người không ngờ đến.
Quy Đại Hóa lắc đầu :
- Ngu huynh thật chẳng hiểu gì cả.
Cốc Quân Lan nghiêm giọng :
- Triển Bá Tuấn nếu thật sự có mưu đồ đối với Mộng Viễn, chắc chắn y không dám đến Lao Sơn hay Thần Phong Mục Trường, bởi y biết chúng ta nhất định sẽ đến đó tìm.
Quy Đại Hóa cười thiểu não :
- Vậy chúng ta bắt buộc phải đến Thanh Thành một chuyến rồi.
Cốc Quân Lan thở dài :
- Nếu đi nhanh, rất có thể chúng ta sẽ đuổi kịp ở giữa đường...
Quy Đại Hóa bỗng cười phá lên tiếp lời :
- Nếu tiểu muội mà không nhắc đến, ngu huynh đã quên mất rồi.
Dứt lời liền phi thân đi ra ngoài trang.
Cổ Hoàn Bạch thấy vậy lấy làm lạ, hỏi :
- Cô cô, Quy tiền bối sao vậy?
Cốc Quân Lan mỉm cười :
- Hẳn là ông ấy vừa nhớ đến tín hiệu liên lạc của những tai mắt đã bố trí bên ngoài, nên mới vội vã đi lấy.
Cổ Hoàn Bạch bỗng hỏi :
- Cốc cô cô nghĩ là Cốc đại ca thật sự đã bị Triển Bá Tuấn ám toán ư?
Cốc Quân Lan gật đầu :
- Nếu không thì sao chẳng có chút dấu tích thế này?
Cổ Hoàn Bạch trầm ngâm :
- Nhưng vãn bối thì lại thấy hoài nghi.
Cốc Quân Lan ngạc nhiên :
- Ngươi không tin Mộng Viễn bị ám toán ư?
- Triển Bá Tuấn dù tinh ranh mưu trí đến mấy cũng không ám toán nổi Cốc đại ca đâu.
- Vì sao?
- Cốc cô cô có biết Cốc đại ca có công lực vạn độc bất xâm không?
Cốc Quân Lan kinh ngạc lẫn mừng rỡ :
- Thật ư?
- Vãn bối từng nghe Cốc đại ca nói là đã luyện thành tuyệt học chí cao “Vô Ngã Thiền Định”, nên vãn bối tin là Cốc đại ca không sợ bất cứ kịch độc nào.
Cốc Quân Lan cười :
- Nếu đúng Mộng Viễn đã luyện thành thần công “Vô Ngã Thiền Định” thì quả thật chẳng dễ bị ám toán, nhưng vì sao y lại rời khỏi nơi đây mà không để lại chút dấu tích thế này?
- Đó chính là điều vãn bối suy nghĩ không ra.
Trong một chuỗi cười to, Quy Đại Hóa đã phi thân trở lại, trong tay ông có một con chim câu truyền tin trắng như tuyết.
- Cốc tiểu muội, ngu huynh đã viết thông báo rồi, bảo những người tiềm phục tại Lâm Nghi lập tức triển khai hành động, chú ý hành tung của Triển Bá Tuấn và Cốc lão đệ.
Cốc Quân Lan cười :
- Trong những năm qua Quy huynh thật đã phải tốn không ít tâm huyết. Chẳng hay Quy huynh bố trí tiềm phục đến đâu, và nếu khi họ có điều phát hiện, sẽ báo cáo với huynh bằng cách nào?
Quy Đại Hóa cười to :
- Có lẽ tiểu muội không tin, khắp thiên hạ chỉ cần đâu có Tam Âm bang là đó có người của ngu huynh tiềm phục, còn về cách liên lạc thì ngu huynh đến đâu cũng có vẽ ám hiệu riêng, họ rất dễ dàng tìm gặp.
Cốc Quân Lan cười :
- Quy huynh thật là người có lòng.
Quy Đại Hóa cười :
- Người võ lâm dĩ nhiên phải quan tâm đến việc võ lâm, chả lẽ tiểu muội không tin ngu huynh sao?
Cốc Quân Lan cười :
- Tiểu muội tin chứ.
Cổ Hoàn Bạch lúc này hết sức kinh ngạc, nàng cũng nhận thấy Quy Đại Hóa quan tâm đến việc võ lâm thế này thật là khác thường.
Tuy nhiên nàng không nói ra nghi vấn trong lòng.
Quy Đại Hóa lúc này đã thả cho chim câu bay đi, quay sang Cốc Quân Lan mỉm cười nói :
- Tiểu muội, việc không nên chậm trễ, chúng ta lên đường ngay.
Cốc Quân Lan cười :
- Quy huynh, Lan nhi cho là Mộng Viễn không bị ám toán đấy.
Quy Đại Hóa kinh ngạc :
- Căn cứ vào đâu?
- Bởi vì Mộng Viễn có công lực vạn độc bất xâm.
Quy Đại Hóa chau mày :
- Vậy thì thật khiến người ta khó hiểu quá.
- Theo tiểu muội thì chúng ta nên thay đổi kế hoạch một chút.
- Mọi sự tùy ý tiểu muội, nên thay đổi thế nào?
- Chuyến đi Thanh Thành, do Quy huynh đảm trách, nhưng nếu trước khi qua sông mà vẫn chưa có tin tức của thủ hạ mai phục thì Quy huynh không cần phải đi nữa.
Quy Đại Hóa gật đầu :
- Tiểu muội nhận định rất đúng, ngu huynh đến Thanh Thành, còn tiểu muội với Cổ lão đệ đi đâu?
- Tiểu muội đến Lao Sơn, còn Lan nhi đến Thần Phong Mục Trường.
Quy Đại Hóa chau mày :
- Kế sách hay lắm, bất kỳ Triển Bá Tuấn đến đâu cũng bị chúng ta tìm ra, nhưng có điều tiểu muội với Cổ lão đệ hoán đổi cho nhau thì tốt hơn.
Cốc Quân Lan nhướng mày :
- Quy huynh cho lànơi đến của Lan nhi quá xa phải không?
Quy Đại Hóa gật đầu :
- Phải, và cũng quá nguy hiểm nữa.
Cốc Quân Lan thản nhiên cười :
- Nhưng tiểu muội lại nghĩ ngược lại với Quy huynh.
Quy Đại Hóa ngẩn người :
- Lao Sơn sao lại nguy hiểm hơn Thần Phong Mục Trường được?
- Bởi Lao Sơn đã có sự chuẩn bị, còn Thần Phong Mục Trường thì không, nếu để Lan nhi một mình đến nơi người ta giăng lưới chờ sẵn, vậy chẳng nguy hiểm hơn sao?
Quy Đại Hóa gật gù cười :
- Tiểu muội liệu sự quả là hơn người.
Cốc Quân Lan cười :
- Quy huynh đừng tâng bốc tiểu muội, hành trình của ba người, Quy huynh là xa hơn hết và cũng nhẹ nhàng hơn hết, nên không cần chuẩn bị gì, lên đường ngay mới phải.
Quy Đại Hóa cười :
- Vậy là ngu huynh chiếm phần hơn rồi.
Đoạn liền sải bước băng qua rừng bỏ đi.
Cổ Hoàn Bạch chờ cho Quy Đại Hóa đi xa mới cười nói :
- Cốc cô cô dường như có sự tính toán gì khác phải không?
Cốc Quân Lan ngoảnh lại cười :
- Lan nhi thông minh lắm, thử đoán xem ta có sự tính toán gì nào?
Cổ Hoàn Bạch ngẫm nghĩ chốc lát, cười nói :
- Hay là chúng ta không đến Lao Sơn và Thần Phong Mục Trường?
- Sao Lan nhi lại biết vậy?
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Qua câu nói của Quy lão tiền bối khi nãy.
Cốc Quân Lan vờ chau mày :
- Câu nói gì nào?
- Câu nói: “Người võ lâm dĩ nhiên là phải quan tâm đến việc võ lâm.”
Cốc Quân Lan chợt rúng động cõi lòng :
- Câu nói ấy có gì là không đúng đâu?
- Quan tâm vốn là điều phải, nhưng Quy tiền bối tợ hồ như đã quan tâm quá mức, nên có phần không phù hợp với thực tế.
Cốc Quân Lan đặt tay lên vai Cổ Hoàn Bạch cười :
- Lan nhi nhận ra được câu nói ấy không đúng sự thật, ta hết sức vui mừng, từ nay ngươi với Mộng Viễn bôn tẩu giang hồ, ta rất là yên tâm.
Cổ Hoàn Bạch mừng thầm, nhưng mặt lại đỏ bừng lên, lí nhí nói :
- Cốc cô cô vui lòng để cho Lan nhi bầu bạn với Cốc đại ca...
Nàng bỗng nhận thấy mình đã nói quá trắng trợn, bất giác thẹn thùng không nói tiếp được nữa.
Cốc Quân Lan cười tiếp lời :
- Vậy thì còn gì bằng...
Cổ Hoàn Bạch càng thẹn hơn, cúi thấp đầu hồi lâu không dám ngẩng lên.
Cốc Quân Lan cười trìu mến nói :
- Lan nhi, nếu theo ngươi thì bây giờ chúng ta nên làm sao?
Cổ Hoàn Bạch chầm chậm lắc đầu :
- Đuổi theo Quy lão tiền bối.
Cốc Quân Lan cười :
- Vậy thì chúng ta đi cùng ông ấy chẳng tốt hơn ư?
Cổ Hoàn Bạch cười :
- Quy tiền bối khi nãy nói không thật lòng, hẳn là có trá mưu gì đó, chúng ta ngầm đuổi theo chẳng những có thể khám phá ra điều bí ẩn của Quy lão tiền bối mà còn có thể dò la tung tích của Cốc đại ca và Triển Bá Tuấn, vậy chẳng nhất cử lưỡng tiện ư?
Cốc cô cô thấy có đúng không?
Cốc Quân Lan cười :
- Đúng thì có đúng, nhưng thiếu sót một điều.
Cổ Hoàn Bạch trố mắt :
- Thiếu sót điều gì vậy?
- Chúng ta phải sục tìm quanh Túy Liễu trang này trước đã.
Cổ Hoàn Bạch vỡ lẽ cười :
- Phải rồi, chúng ta đã quên mất, không chừng Cốc đại ca chưa rời khỏi nơi đây cũng nên.
Cốc Quân Lan mỉm cười :
- Lan nhi có chịu thay đổi trang sức không?
Cổ Hoàn Bạch ngạc nhiên :
- Cốc cô cô muốn Lan nhi khôi phục nữ trang ư?
Cốc Quân Lan cười :
- Chả lẽ không tốt sao? Vả lại Lan nhi ăn mặc thế này đi với ta thật là bất tiện khi vào quán ăn hay ở trọ.
Cổ Hoàn Bạch bật cười :
- Cốc cô cô nghĩ thật chu đáo, nhưng...
Nàng bỗng lắc đầu nguầy nguậy và cười khúc khích.
Cốc Quân Lan như đã biết tâm ý Cổ Hoàn Bạch, cười nói :
- Lan nhi, trong thạch thất có rất nhiều y phục, hãy vào lấy mà thay.
Đoạn nắm cổ tay Cổ Hoàn Bạch đi vào trong trang.
Chừng một tuần trà sau, hai người lại chậm bước đi trở ra.
Cốc Quân Lan vẫn toàn thân y phục đen, chỉ trong tay có thêm một chiếc quạt ngà nhỏ bé, như do bạch ngọc luyện thành, cán quạt màu vàng lấp lánh.
Cổ Hoàn Bạch khôi phục thân nữ nhi, toàn thân vận y phục màu đỏ nhạt, tóc búi nghiêng nghiêng, xinh đẹp duyên dáng nhưng phần nào đượm vẻ ngang tàng.
Cốc Quân Lan mỉm cười ngắm nhìn nàng, qua Cổ Hoàn Bạch, bà liên tưởng đến bản thân mình khi xưa :
- Lan nhi không nên dùng cái tên Cổ Hoàn Bạch nữa là hơn.
Chân Dật Lan cười :
- Cô cô, Lan nhi mặc thế này trông có được không?
Cốc Quân Lan cười :
- Đẹp hơn cô cô thuở xưa nhiều lắm.
Chân Dật Lan cười thẹn thùng :
- Cô cô nói dối.
Chân Dật Lan bởi thuở bé do tổ phụ nuôi dưỡng, tuy có nhủ mẫu và thị nữ chăm sóc, nhưng thiếu tình thương mẹ hiền. Từ lúc gặp Cốc Quân Lan, tâm hồn bé bỏng của nàng bất giác nghêng hẳn về phía bà, nên nàng đã nũng nịu hệt như mẹ con.
Cốc Quân Lan lòng cũng hết sức vui sướng, cười nói :
- Lan nhi, trước hết chúng ta hãy chia nhau lục soát rừng liễu trước và sau trang.
Thế là hai người bèn phi thân vút đi như hai cánh én một đỏ một đen trông rất đẹp mắt, mất dạng trong cánh rừng liễu.
Tìm khắp cả khu rừng rộng hàng mấy mẫu, không thấy có chỗ nào khảnghi, nhưng hai người đã gặp một chiếc thuyền con bên bờ hồ cạnh sau rừng liễu.
Đó là một chiếc thuyền nhẹ hình thoi, không dầm không lái, toàn bộ màu lam, nếu không chú ý cơ hồ không thể nào phân biệt được thuyền với nước hồ.
Cốc Quân Lan tung mình lên thuyền hỏi :
- Lan nhi, đây có phải là thuyền của Triển Bá Tuấn không?
Chân Dật Lan thoáng ngẫm nghĩ :
- Có lẽ không phải.
Cốc Quân Lan nhẹ gật đầu :
- Lan nhi thật là thông minh. Ôi, Quy Đại Hóa cũng khá là tinh tế, xem ra xem xét người qua ngoại mạo thật là sai lầm.
Chân Dật Lan bỗng hỏi :
- Quy lão tiền bối mặc dù có nhiều điều bí ẩn, hẳn cũng không nguy hại cho võ lâm chứ?
- Lợi hay hại chỉ do ở một ý nghĩ thôi...
Cốc Quân Lan bỗng thở dài, nói tiếp :
- Lan nhi, chúng ta không cần phí thời gian ở đây nữa.
Hai người quay lại, vừa định lên bờ bỏ đi, bỗng Chân Dật Lan biến sắc mặt kêu lên :
- Cô cô, gì... gì... thế kia?
Cốc Quân Lan cũng đã phát hiện, chau mày nói :
- Hôm nay chúng ta đã phạm sai lầu cả rồi.
- Thật là... Cô cô, thật ra... đây là...
Chân Dật Lan chưa dứt lời đã tung mình phi thân về phía khu rừng rậm bên phải.
Cốc Quân Lan vội đuổi theo sau, khi đến khu rừng, bất giác lại giật mình kinh hãi.
- Ra lã Thẩm lão tiền bối.
Cốc Quân Lan chau mày :
- Còn cứu được không?
Chân Dật Lan cúi xuống đặt tay lên ngực Thẩm Tam Thắng, lắc đầu nói :
- Cốc cô cô, Thẩm lão tiền bối hơi thở rất đều hòa.
Cốc Quân Lan ngạc nhiên :
- Ông ấy không thọ thương hay sao?
- Dường như là không.
Cốc Quân Lan cũng cúi xuống xem xét một hồi, bỗng vung tay vỗ lên hai vai Thẩm Tam Thắng và ấn nhẹ vào huyệt Ngọc Chẩm, chỉ nghe Thẩm Tam Thắng buông tiếng thở dài, rồi thì hồi tỉnh ngay.
Cốc Quân Lan thở phào hỏi :
- Thẩm tam thúc không thọ thương chứ?
Thẩm Tam Thắng ngồi dậy, lắc đầu cười ảo não :
- Không!
Chân Dật Lan nóng ruột hỏi :
- Thẩm lão tiền bối, thật ra việc gì thế này?
Thẩm Tam Thắng đưa mắt nhìn Chân Dật Lan nhíu mày hỏi :
- Cô nương là Cổ lão đệ phải không?
Chân Dật Lan gật đầu :
- Vâng, nhưng vãn bối tên là Chân Dật Lan.
Thẩm Tam Thắng cười to :
- Cô nương quả nhiên là hậu nhân của Đông Tà...
Chân Dật Lan giậm chân :
- Thẩm lão tiền bối, thật ra việc gì đã xảy ra vậy? Thật lo chết đi được.
Thẩm Tam Thắng thấy Chân Dật Lan sốt ruột, bất giác cười nói :
- Cô nương hãy để cho lão phu thở một chút đã.
Chân Dật Lan tức tối dẩu môi, Thẩm Tam Thắng quả đứng lên thở một hơi dài rồi nói :
- Cốc điệt nữ đã quyết định tái xuất giang hồ rồi à?
Cốc Quân Lan gật đầu :
- Địch Cuồng chưa chết, điệt nữ chẳng thể không thay đổi tâm ý.
Thẩm Tam Thắng cười :
- Võ công như Hạ lão đệ, sao thể bị người ám toán được? Khi xưa lúc hiền điệt nữ quyết định như vậy là lão phu đã bảo Quy Đại Hóa khuyên nhủ rồi...
Bỗng khẽ thở dài, nói tiếp :
- Tâm ý của điệt nữ, lão phu hết sức kính phục.
Cốc Quân Lan cười não nề :
- Dĩ vãng không thể vãn hồi được. Thẩm tam thúc, thật ra việc gì đã xảy ra? Ai đã điểm huyệt lão nhân gia và mang đến đây?
Thẩm Tam Thắng cười thiểu não :
- Cho đến bây giờ lão phu cũng chưa biết ai đã đùa cợt lão phu như thế này.
Chân Dật Lan ngạc nhiên, xen lời :
- Lão tiền bối không trông thấy người xuất thủ hay sao?
- Sau khi Cốc lão đệ với Chân... à Chân cô nương tiến vào địa thất, lão phu canh giữ nơi cửa trang, mãi đến khi Cốc lão đệ đưa gã thiếu niên áo xanh đi ra...
Cốc Quân Lan xen lời :
- Thiếu niên áo xanh là Triển Bá Tuấn, con trai của Triển Vân Sanh.
Thẩm Tam Thắng ngạc nhiên :
- Tiểu tử ấy là con trai Tam Hy Khoái Kiếm ư?
Cốc Quân Lan gật đầu :
- Chính y tự nói ra.
Thẩm Tam Thắng thoáng trầm ngâm :
- Thật chẳng ngờ con trai Triển Vân Sanh mà cũng có võ công cao siêu thế này... À! Hiền điệt nữ có hỏi về sư môn xuất thân của Triển Bá Tuấn hay không?
- Có, nhưng y nhất định không chịu nói.
Chân Dật Lan xen lời :
- Rất có thể y là đồ đệ của Lý Hàm Băng.
Thẩm Tam Thắng chau mày :
- Cô nương đoán đúng, nếu không tiểu tử ấy chẳng cao minh đến vậy.
Chân Dật Lan lại hỏi :
- Thẩm tiền bối, Triển Bá Tuấn đã rời khỏi đây chưa?
Nàng hỏi vậy là để tra chứng Cốc Mộng Viễn phải chăng đã bị Triển Bá Tuấn ám toán, nếu Triển Bá Tuấn đã rời khỏi thì Cốc Mộng Viễn không phải bị ám toán, bằng không...
Thẩm Tam Thắng gật đầu :
- Lão phu chính mắt trông thấy Cốc lão đệ đưa Triển Bá Tuấn đến bên khu rừng phía trước, từ biệt chia tay rồi Cốc lão đệ quay trở vào...
Chân Dật Lan ngạc nhiên :
- Cốc đại ca thật đã quay trở vào ư?
Thẩm Tam Thắng sửng sốt :
- Cô nương... vậy chứ Cốc lão đệ đâu?
- Mất tích rồi. Thẩm lão tiền bối bị điểm huyệt lúc nào vậy?
Thẩm Tam Thắng chau mày :
- À... lúc Cốc lão đệ cách đây chừng một trượng, lão phu đột nhiên bị người điểm huyệt, dường như Cốc lão đệ cũng hay biết.
Cốc Quân Lan biến sắc mặt :
- Thẩm tam thúc quả quyết Mộng Viễn đã hay biết lão nhân gia người bị ám toán ư?
- Ngay khi lão phu bất tỉnh, có nghe loáng thoáng tiếng quát của Cốc lão đệ...
- Nếu Mộng Viễn đã hay biết, sao Thẩm tam thúc lại bị người đem bỏ trong rừng?
Thẩm Tam Thắng cười thiểu não :
- Đó thì.... lão phu cũng chẳng hiểu.
Chân Dật Lan chau chặt mày :
- Cô cô, việc này e rằng còn tệ hại hơn nữa.
Cốc Quân Lan gật đầu :
- Đúng vậy, có lẽ Mộng Viễn quả thật đã gặp nguy hiểm rồi.
Chân Dật Lan giật mình :
- Cô cô muốn nói là người ấy võ công còn cao hơn Cốc đại ca ư?
- Chắc chắn như vậy, nếu không thì đâu thể Mộng Viễn đã hay biết mà vẫn có thể ung dung mang Thẩm tam thúc đến đây.
Chân Dật Lan mắt ngập lệ :
- Cô cô, vậy biết làm sao bây giờ? Người ấy...
Nói đến đây, nàng nghẹn ngào bật khóc thút thít.
Cốc Quân Lan cũng lóng ngóng như thiêu đốt, thở dài nói :
- Lan nhi đừng cuống lên như vậy, rồi đây chúng ta cũng sẽ tìm được Mộng Viễn mà.
Thẩm Tam Thắng cũng thở dài :
- Cô nương, Cốc lão đệ hẳn không có việc gì đâu.
Khuyên lơn mặc khuyên lơn, nhưng hoàn toàn vô ích đối với việc mất tích của Cốc Mộng Viễn.
Chân Dật Lan càng khóc thê thiết hơn.
Cốc Quân Lan ôm chầm lấy nàng, cũng không dằn được nước mắt chảy dài.
Thẩm Tam Thắng chau chặt mày, thở dài liên hồi nói :
- Cốc điệt nữ và Chân cô nương đừng khóc nữa, chúng ta nên mau chóng đi tìm...
Thốt nhiên một tiếng cười lạnh toát vang lên từ trên đầu ba người, khiến họ đau nhói màng nhĩ, bất giác kinh hãi đến sững người.
Mười năm sống chết chẳng rõ tin
Liền sau đó, tiếng cười thứ nhì lại vang lên.
Cốc Quân Lan liền tức nắm tay Chân Dật Lan lướt lùi ra sau hơn trượng, trong khi ấy Thẩm Tam Thắng cũng đã lạng người sang bên tám thước.
Ba người cùng một ý nghĩ, đó là sợ lại bị người ám toán.
Thật ra người phát ra tiếng cười không hề có ý hại người, không thì họ đâu còn cơ hội mà lui tránh nữa.
Thẩm Tam Thắng vừa đứng vững chân, liền nói :
- Bằng hữu trong rừng, xin mời ra đây tương kiến được chăng?
Nhưng bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, cả tiếng cười vừa rồi cũng biến mất theo tiếng nói của Thẩm Tam Thắng.
Thẩm Tam Thắng chau mày nhìn Cốc Quân Lan, trầm giọng nói :
- Xem ra vị bằng hữu này thật là khinh người.
Cốc Quân Lan ánh mắt đầy thâm ý, ngoảnh lại nhìn Chân Dật Lan, cười nói :
- Lan nhi sao lại trở nên hiền lành thế này? Theo tính ngươi, người quát hỏi trước tiên lẽ ra phải là ngươi mới đúng chứ.
Chân Dật Lan bẽn lẽn cười :
- Cô cô, Lan nhi dường như sau khi thay đổi y phục, cả tính tình cũng đã đổi khác nhiều, vừa rồi vốn ra Lan nhi định quát hỏi, nhưng chẳng hiểu tại sao bỗng dưng lại nén lại.
Cốc Quân Lan cười :
- Ngươi đã khôn lớn rồi... nên cũng phải biết tự kiềm chế chứ.
Chân Dật Lan cúi đầu cười :
- Cô cô, chúng ta có cần vào rừng sục tìm...
Thốt nhiên, một tiếng cười khảy vang lên từ sau lưng và nói :
- Khỏi cần sục tìm, lão phu đây.
Ba người nghe tiếng, bất giác rúng động tâm thần, bởi với võ công như họ mà đối phương đã đến gần sau lưng mà chớ hề hay biết, đủ biết võ công người này cao thâm dường nào.
Ba người quay ngoắt lại, vận công giới bị đưa mắt nhìn, thì ra đó là một lão nhân áo vàng có gương mặt xanh xao, mắt rực sáng tím, dáng người mảnh khảnh, râu tóc bạc phơ và đang nhếch môi cười.
Cốc Quân Lan trầm giọng hỏi :
- Các hạ là ai?
Bà vừa dứt lời, Chân Dật Lan bỗng như điên cuồng chạy về phía lão nhân và reo to :
- Gia gia, thì ra là lão nhân gia...
Nàng nhào vào lòng lão nhân, ngẩng lên nũng nịu nói :
- Gia gia sao lại tìm đến đây? Lão nhân gia... đã làm cho Lan nhi suýt nữa chết khiếp rồi đó... Gia gia đã gặp bọn Xuân Lan rồi phải không? Hừ... hẳn là bọn họ đã nói với gia gia...
Nàng nói một hơi dài, nhưng rốt cuộc không câu nào rõ ràng, khiến lão nhân áo vàng cười to liên hồi.
Cốc Quân Lan khi Chân Dật Lan chạy như điên về phía lão nhân, bà cả kinh thất sắc, nhưng khi nghe Chân Dật Lan gọi lão nhân là gia gia, bà chẳng những đã biết rõ thân phận lão nhân này và cũng liền yên tâm ngay.
Còn Thẩm Tam Thắng thì đã từng gặp qua vị Sấu Phương Sóc Tà Hiệp Chân Cửu trong Tứ Phương Đại Hiệp ở Đông Hải này vài lần, theo lẽ thì vừa thấy thì đã nhận ra ngay mới phải, song bởi vị quái hiệp Đông Tà này rất tinh về thuật dịch dung, mỗi lần gặp nhau đều do lão tự nói ra, không thì Thẩm Tam Thắng chẳng sao nhận ra được, hôm nay nếu Chân Dật Lan mà không lên tiếng, ông vẫn không nhận ra được lão nhân áo vàng này chính là cố giao Tà Hiệp.
Lúc này Cốc Quân Lan đã biết lão nhân áo vàng là ai, bèn tiến đến kiến lễ.
Chân Dật Lan rúc vào lòng lão nhân hồi lâu chợt nhớ đến Cốc Quân Lan và Thẩm Tam Thắng, vội rời gia gia ra, ngoảnh lại nhìn thì thấy Cốc Quân Lan và Thẩm Tam Thắng đang đi đến.
Tà Hiệp đưa mắt nhìn Thẩm Tam Thắng, phớt cười nói :
- Thẩm huynh, từ khi chia tay ở Võ Di, tính ra đã mười năm rồi.
Thẩm Tam Thắng ôm quyền cười to :
- Chân huynh chẳng dễ gì rời khỏi Đông Hải, phen này đột nhiên hiện thân ở Trung Nguyên thật khiến huynh đệ bất ngờ. Chẳng hay Chân huynh đến đây có việc gì vậy?
- Lão phu chính vì ả nha đầu này đây...
Tà Hiệp đưa tay chỉ Chân Dật Lan nói tiếp :
- Ả nha đầu này rất tinh nghịch, khiến lão phu đã phải tốn biết bao nhiêu tâm huyết.
Thẩm Tam Thắng cười phá lên :
- Lan cô nương tinh nghịch có lẽ còn kém xa Chân huynh khi xưa.
Tà Hiệp phớt cười :
- Chẳng lẽ lão phu tinh nghịch, mặc dù bằng hữu võ lâm đã tặng cho lão phu nhã hiệu một chữ “Tà”, nhưng lão phu không hề lấy làm giận...
Tà Hiệp bỗng đảo mắt, thở dài nói tiếp :
- Trên đời này điều đáng sợ nhất là lừa dối lương tâm, miệng nói nhân nghĩa đạo đức mà hành vi lại tà ác bạo tàn, muôn thác cũng chưa đủ đền tội.
Thẩm Tam Thắng rúng động cõi lòng :
- Chân huynh lời lẽ thâm thúy, thật khiến người thức tỉnh lương tri.
Tà Hiệp cười ha hả :
- Lão phu xin đa tạ những lời tán tụng của Thẩm huynh.
Lão hiệp bỗng mắt sắc lạnh nhìn Cốc Quân Lan, gằn giọng nói :
- Cô nương là Cốc Quân Lan phải không?
Cốc Quân Lan gật đầu :
- Vâng, vãn bối chính là Cốc Quân Lan.
Tà Hiệp lạnh lùng cười :
- Kiếm Lâm tứ tuyệt danh khí chẳng nhỏ, rất tiếc là hùng tâm của lão phu nguội lạnh quá sớm, chưa được chứng kiến hùng phong cái thế của các người.
Chân Dật Lan không ngờ gia gia lại nói năng như vậy với Cốc Quân Lan, nhất thời nụ cười cô đọng trên mặt, hết sức ngỡ ngàng.
Nhưng Cốc Quân Lan vẫn nhẫn nhịn nói :
- Lão tiền bối nói vậy thật khiến vãn bối vô vàn hổ thẹn.
Tà Hiệp cười hăng hắc :
- Cô nương, tên tiểu tử họ Hạ đâu?
Cốc Quân Lan xịu mặt :
- Vãn bối đã hơn mười năm không gặp rồi.
Tà Hiệp bĩu môi cười khảy :
- Cô nương cảm thấy hối hận về chuyện xưa phải không?
Cốc Quân Lan lắc đầu thở dài :
- Lão tiền bối không hỏi về chuyện ấy được chăng?
Tà Hiệp nhướng mày cười :
- Không hỏi ư? Lão phu...
Lão nhân bỗng sầm mặt, hằn học nói :
- Cô nương có biết hành vi của mình đã làm hại biết bao người, đã để lại biết bao hạt giống hận thù ở trong võ lâm không?
Cốc Quân Lan mắt ngấn lệ, khẽ nói :
- Đó... không phải lỗi do vãn bối...
Tà Hiệp ánh mắt như hai lưỡi kiếm sắc soi thẳng vào mặt Cốc Quân Lan :
- Vậy chứ theo cô nương đó là lỗi do ai? Ai? Ai?
Cốc Quân Lan cúi gầm mặt, nghẹn ngào nói :
- Vãn bối không biết, vãn bối không có ý như vậy, không bao giờ vãn bối muốn làm hại người khác, đó chẳng qua là do định mệnh.
Tà Hiệp như đã nổi tà tính, lạnh lùng quát :
- Cốc Quân Lan, ngươi biết kết cuộc của đứa con ngu xuẩn Tiếu Dư của lão phu không?
Cốc Quân Lan não nề lắc đầu.Bà không hề biết kết cuộc của người nào, mặc dù Thần Kiếm Tình Si Chân Tiếu Dư là người bà quan tâm hơn hết, song không có quyền quan tâm đến họ.
Nếu bảo như bà có biết về Chân Tiếu Dư, đó là qua lời của Chân Dật Lan, bà biết là Chân Tiếu Dư đã lập gia đình rồi...
Bà từng mấy lần không dằn được niềm khích động trong lòng, định hỏi thăm mẫu thân Chân Dật Lan là người đàn bà ra sao, nhưng rồi sau cùng bà lại đành nén.
Bà không muốn chuyện đau lòng khi xưa gây ảnh hưởng đến tâm hồn thơ ngây của Chân Dật Lan, nhưng giờ đây Tà Hiệp đã đề cập đến, những dĩ vàng lẽ ra sớm đã bị chôn vùi ấy... bà không dám nghĩ đến.
Bà hằng mong mọi sự sớm qua đi, nghĩ lại sau đại hội Thất Tinh Tranh Nguyệt ở Nam Nhạc, mọi sự đều đã được giải quyết triệt để. Nào ngờ, những việc ấy lại chưa hề qua đi.
Qua việc Quy Đại Hóa tự nguyện bôn ba vì mình, Hạ Địch Cuồng đột nhiên thảm tử, Thành Thế Hùng và Lăng Tiêu ẩn tích giang hồ. Chân Tiếu Dư, Triển Vân Sanh và Huê Nguyên Hàn lập tức kết hôn, chứng tỏ quả đúng là mình đã gây quá nhiều bất hạnh và khổ đau...
Bà nghe lòng mình quặn thắt, ngước mắt lén nhìn Chân Dật Lan...
Nàng đang trố to mắt nhìn vào mặt Tà Hiệp, tợ hồ như đang suy nghĩ vì sao gia gia lại nổi giận với Cốc cô cô, và vì sao lại đề cập với Cốc cô cô đến người cha chưa từng gặp mặt của mình...
Cốc Quân Lan sau cùng không dằn được nữa, nước mắt chảy dãi, lặng thinh không nói gì được nữa.
Tà Hiệp không buông tha, cười hăng hắc nói :
- Cô nương khóc gì chứ? Lão phu không tính nợ với cô nương đã là ngoại lệ rồi...
Tà Hiệp bỗng buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Cô nương đã hủy mất Tiếu Dư, thật khiến lão phu đau lòng...
Trên mặt Tà Hiệp phủ trùm một lớp mây sầu thật sâu, thật dầy...
Cốc Quân Lan nghẹn ngào nói :
- Lão tiền bối biết đó không phải là lỗi do vãn bối mà.
Tà Hiệp không đáp, chầm chậm nhắm mắt lại.
Chân Dật Lan nhon nhón đi đến bên Cốc Quân Lan, khẽ hỏi :
- Cô cô có quen biết phụ thân Lan nhi ư?
Cốc Quân Lan mắt ngập lệ, gật đầu.
Chân Dật Lan lại hỏi :
- Cô cô, hai người thân nhau lắm phải không?
Cốc Quân Lan lại gật đầu.
Chân Dật Lan bỗng chau mày :
- Cô cô, hai người đã thân nhau, vì sao gia gia lại trách cô cô?
Cốc Quân Lan nhìn Chân Dật Lan hồi lâu, mới khẽ nói :
- Lan nhi chớ hiểu lầm lệnh tôn, gia gia Lan nhi giận là vì cô cô...
Chân Dật Lan thắc mắc :
- Vì sao gi gia lại giận cô cô! Cô cô cho Lan nhi biết được không?
Cốc Quân Lan não nùng nhìn Chân Dật Lan :
- Gia gia chưa từng nói cho Lan nhi sao?
Chân Dật Lan lắc đầu :
- Chưa, gia gia chưa từng bao giờ nói về chuyện phụ thân.
Cốc Quân Lan đưa mắt nhìn Tà Hiệp :
- Lan nhi, gia gia rất đáng tội nghiệp...
- Lan nhi không tin, gia gia tuy tính nết quái dị, nhưng không hề đáng tội nghiệp.
Cốc Quân Lan thấp giọng :
- Không, lão nhân gia quả là rất đáng tội nghiệp, bởi lẽ đã mất đi người con thương yêu nhất, đó thật hết sức đau lòng đối với một người già...
Chân Dật Lan giật mình kinh hãi :
- Phụ thân Lan nhi đã chết rồi ư?
Cốc Quân Lan lắc đầu :
- Không, lệnh tôn chưa chết... mà chỉ chán đời bởi thất vọng vì tình...
Chân Dật Lan lắc đầu :
- Gia phụ chẳng đã cưới gia mẫu là gì?
- Vì nối dõi tông đường, lệnh tôn chẳng thể không cưới vợ sinh con.
- Nhưng Lan nhi không có anh em trai, vậy gia phụ chẳng phải đã thất vọng ư?
Cốc Quân Lan cười não nề :
- Đó thì cô cô cũng không rõ, nhưng nghe đâu lệnh tôn trong những năm qua đã quy ẩn tại Mai Kiếm sơn trang, chẳng màng đến thế sự, không chịu cầu tiến nên mới khiến lệnh tổ đau lòng...
Tà Hiệp vốn chắp tay sau lưng, ngước mắt nhìn trời nghe hai người nói chuyện, nhưng khi nghe Cốc Quân Lan bảo Chân Tiếu Dư quy ẩn tại Mai Kiếm sơn trang, không màng thế sự trong võ lâm nên mới khiến mình đau lòng, liền trầm giọng quát :
- Bậy, lão phu đâu phải buồn lòng vì điều ấy.
Cốc Quân Lan và Chân Dật Lan cùng ngẩn người bởi tiếng quát của Tà Hiệp.
Chân Dật Lan cười hỏi :
- Vậy chứ gia gia vì sao lại buồn lòng?
Cốc Quân Lan cũng cơ hồ cùng lúc hỏi :
- Lão tiền bối không trách Tiếu Dư huynh ư?
Nhưng câu trả lời của Tà hiệp đã khiến hai người sửng sốt bàng hoàng :
- Tiếu Dư đã không còn ở Mai Kiếm sơn trang lâu rồi.
Tà Hiệp khẽ thở dài, nói tiếp :
- Tiếu Dư đã thất tung gần mười lăm năm rồi.
Cốc Quân Lan nhất thời thừ ra tại chỗ, hồi lâu không thốt nên lời.
Điều ấy thật quá bất ngờ đối với bà. Bà còn nhớ khi mình chia tay với Hạ Địch Cuồng, đã ở trong phủ của ca ca Chân Tiếu Dư nửa năm, sau đó lại đơn thân độc kiếm hành tẩu giang hồ, trong thời gian ấy bà đã từng gặp Chân Tiếu Dư.
Lẽ đương nhiên, Chân Tiếu Dư vẫn còn một dạ tình thâm đối với bà, song vì danh tiết, vì Hạ Địch Cuồng, và thanh danh của Chân Tiếu Dư trong võ lâm, bà đã kiên quyết bỏ đi không từ giả và ẩn cư tại Phá Trần am ở Hằng Sơn.
Mãi đến năm năm trước, khi hay tin Tích Lan Hương Uyển bị hỏa thiêu, Hạ Địch Cuồng ngộ hại, bà mới tái xuất giang hồ cùng Quy Đại Hóa truy tìm hung thủ đã sát hại Hạ Địch Cuồng.
Nhưng trong năm năm qua, hai người vẫn chưa điều tra ra hung thủ.
Giờ đây, cả Chân Thiếu Dư cũng thất tung lâu thế này, bà không kinh hoàng sao được?
Bà lại ngập nước mắt, khẽ thở dài nói :
- Lão tiền bối lẽ ra nên phái người đi tìm kiếm...
Tà Hiệp cười khảy ngắt lời :
- Đương nhiên là lão phu có phái người tìm kiếm, nhưng trong mười lăm năm qua, những người do lão phu phái đi thảy đều thất vọng quay về, thậm chí ngay cả bản thân lão phu cũng đã hoài công đi lại biết bao lần.
Cốc Quân Lan nghe vậy chỉ còn biết thở dài liên hồi.
Thẩm Tam Thắng bỗng nói :
- Chân huynh, theo huynh đệ thì Chân huynh nên tìm cách khác...
Tà Hiệp cười tiếp lời :
- Không sai, lão phu đã nghĩ ra được một cách.
Chân Dật Lan vội hỏi :
- Gia gia đã nghĩ ra được cách gì vậy?
Tà Hiệp cười bí ẩn :
- Cách của lão phu là thả mồi bắt bóng.
Cốc Quân Lan nghe vậy liền động tâm khẽ hỏi :
- Lão tiền bối định dùng ai làm mồi?
Tà Hiệp mắt bỗng rực lên :
- Cô nương thật thông minh, có lẽ cô nương đã biết tâm ý lão phu rồi.
Cốc Quân Lan cúi đầu :
- Vãn bối thật không nghĩ ra được người làm mồi là ai.
Tà Hiệp cười hăng hắc :
- Cô nương không nghĩ ra thật ư?
- Vãn bối tuy có nghĩ đến mấy người, nhưng không biết có đúng hay không.
- Cô nương hãy nói trước xem.
- Có thể lão tiền bối dùng hai mẹ con Lan nhi làm mồi, tung tin trên giang hồ là hai mẹ con Lan nhi đã bị kẻ thù sát hại...
Tà Hiệp xua tay ngắt lời :
- Kế ấy không thông, mẹ Lan nhi đã băng huyết chết từ ngay khi vừa hạ sinh Lan nhi, sao dùng hai mẹ con Lan nhi làm mồi được?
Cốc Quân Lan chau mày :
- Lão tiền bối sao không dùng chính bản thân mình làm mồi? Vãn bối tin là Tiếu Dư huynh mà nghe lão tiền bối không được bình an, nhất định sẽ đến Đông Hải thăm viếng.
Tà Hiệp cười :
- Kế này cũng không được, lão phu không thích tự nguyền rủa mình.
Cốc Quân Lan lắc đầu :
- Vậy thì vãn bối không còn nghĩ ra được ai nữa.
Tà Hiệp cười :
- Không nghĩ ra được thật ư?
Cốc Quân Lan lắc đầu :
- Không nghĩ ra thật.
Tà Hiệp bỗng ngửa mặt cười to :
- Cô nương có biết câu : “Cởi chuông phải cần người buộc chuông hay không”?
Cốc Quân Lan ngẩn người.
Chân Dật Lan sửng sốt hỏi :
- Gia gia định dùng Cốc cô cô làm mồi ư?
Tà Hiệp mỉm cười :
- Lan nhi thấy cách ấy của gia gia có tuyệt không?
Chân Dật Lan lắc đầu :
- Không.
Tà Hiệp trợn mắt :
- Tiểu nha đầu sao thể phê bình sự phải trái của bậc trưởng bối? Coi chừng gia gia đánh đòn đấy.
Chân Dật Lan cười :
- Gia gia có biết Cốc cô cô có bằng lòng hay không?
- Bằng lòng hay không cũng mặc, gia gia làm việc có cần phải hỏi ai bao giờ?
Chân Dật Lan dẩu môi :
- Gia gia đâu thể ngang tàng như vậy được?
- Nếu gia gia mà không ngang tàng thì đâu bị người ta gọi là Đông Tà?
Chân Dật Lan khi xưa theo bên gia gia không hề nhận thấy ông có gì quái lạ, nhưng kể từ khi gặp Cốc Mộng Viễn, mới nhận thấy gia gia luôn hành động theo ý mình, chẳng cần biết kẻ khác bằng lòng hay không, thật quá ư ngang tàng.
Nàng thoáng ngẫm nghĩ rồi nói :
- Gia gia nên hỏi ý kiến Cốc cô cô mới phải.
Tà Hiệp chau mày :
- Ngươi đã học được cái thói này từ lúc nào vậy?
Chân Dật Lan nhoẻn cười :
- Lan nhi học biết tôn trọng lẽ phải chẳng tốt ư?
Tà Hiệp cười khảy :
- Tốt con khỉ, rồi đây ngươi tha hồ mà nếm mùi đau khổ.
Chân Dật Lan bật cười :
- Gia gia khỏi phải lo cho Lan nhi.
Thẩm Tam Thắng bỗng xen lời :
- Chân huynh, lệnh tôn nữ trí tuệ hơn người, quả là không cần Chân huynh phải bận tâm.
Tà Hiệp nhướng mày :
- Thẩm huynh nói thật lòng chứ?
Thẩm Tam Thắng cười :
- Huynh đệ hoàn toàn nói thật.
Tà Hiệp cười :
- Thôi được, lão phu tin Thẩm huynh một lần...
Bỗng đưa mắt nhìn Cốc Quân Lan hỏi :
- Cô nương, lão phu đưa cô nương đến Đông Hải một phen được không?
Cốc Quân Lan lúc này đã có quyết định, khẽ nói :
- Vãn bối rất hiểu tâm y của lão tiền bối, nhưng có điều vãn bối hiện còn có hai việc trọng đại cần giải quyết gấp, lão tiền bối có thể hoãn lại một thời gian được chăng?
Tà Hiệp đanh mặt :
- Việc trọng đại gì? Chả lẽ còn quan trọng hơn việc lão phu hay sao?
Cốc Quân Lan rắn giọng :
- Hai việc này với việc của lão tiền bối quan trọng ngang nhau.
Tà Hiệp lạnh lùng nói :
- Nói nghe thử.
- Việc thứ nhất, vãn bối cần điều tra tung tích Hạ Địch Cuồng.
Tà Hiệp cười khảy :
- Còn việc thứ nhì?
- Gia huynh bảo ái tử tìm kiếm vãn bối, khi nãy y bỗng dưng mất tích tại đây, vãn bối phải tìm được y mới có thể yên tâm...
Tà Hiệp cười hăng hắc :
- Chỉ hai việc ấy thôi ư?
Cốc Quân Lan gật đầu :
- Xong hai việc này, vãn bối sẽ đến Đông Hải ngay.
Tà hiệp đảo tròn mắt :
- Vậy thì cô nương hãy chuẩn bị đến Đông Hải đi thôi.
Cốc Quân Lan chợt động tâm :
- Lão tiền bối đã biết tung tích của Hạ Địch Cuồng rồi ư?
Tà Hiệp gật đầu :
- Đúng vậy.
- Y hiện ở đâu?
Tà Hiệp trừng mắt :
- Khi nào đến Đông Hải lão phu sẽ cho cô nương biết.
Cốc Quân Lan thoáng trầm ngâm :
- Vậy còn việc của điệt nhi của vãn bối thì sao?
- Lão phu cũng biết rõ.
- Y hiện ở đâu?
Tà Hiệp mỉm cười, đưa mắt nhìn Chân Dật Lan nói :
- Lan nhi, ngươi thật là to gan.
Chân Dật Lan nghe vậy liền hiểu ra lớn tiếng reo lên :
- Vậy chắc là gia gia rồi... kẻ khác đâu thể có bản lãnh như vậy.
Tà Hiệp cười :
- Ngươi làm gì mà la lối om xòm thế này? Gia gia thế nào? Nói mau.
Chân Dật Lan giậm chân phụng phịu :
- Chính gia gia đã mang Cốc đại ca đi phải không?
Tà Hiệp mỉm cười :
- Ngươi chớ nói bậy, gia gia chẳng thấy Cốc đại ca nào cả.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Nhưng lão phu quả là có bắt được một tên ngốc.
Chân Dật Lan nghe vậy liền tức yên tâm, phóng đến trước mặt Tà Hiệp nắm lấy tay lão, nũng nịu nói :
- Đó chính là Cốc Mộng Viễn đại ca, và cũng là điệt nhi của Cốc cô cô đấy.
- Vậy ư? Sao tên tiểu tử đó ngốc nghếch quá vậy?
Chân Dật Lan cười :
- Ai bảo Cốc đại ca là ngốc nghếch? Cốc đại ca võ công cao siêu lắm đó.
Tà Hiệp ngửa mặt cười vang :
- Không sai, võ công quả là cao siêu...
Chân Dật Lan lớn tiếng ngắt lời :
- Gia gia đã làm gì Cốc đại ca rồi vậy?
Tà Hiệp nheo mắt cười :
- Không có gì, chỉ cho y ngủ một giấc thôi.
Chân Dật Lan cả kinh :
- Gia gia đã đả thương Cốc đại ca ư?
- Không đả thương được đâu, tên ngốc tiểu tử ấy chẳng một thân hoài võ công của năm vị lão nhân ẩn cư tại Phổ Đà, mà kinh người hơn nữa là y còn thân hoài tuyệt học do Cát Hàn truyền cho.
Chân Dật Lan không biết Cát Hàn là ai, nghe vậy chỉ cười lên một tiếng.
Nhưng Cốc Quân Lan thì khôn xiết vui mừng, và Thẩm Tam Thắng lắc đầu thè lưỡi, buột miệng nói :
- Chân huynh, Cốc Mộng Viễn quả thật thân hoài võ công của Cát lão nhân ư?
Tà Hiệp gật đầu cười :
- Tên ngốc tiểu tử ấy đã thi triển Không Linh chưởng, nếu lão phu mà không hiểu biết y đã tẩu thoát mất rồi.
Chân Dật Lan cười hỏi :
- Gia gia, Cát Hàn là ai? Lan nhi nhớ Cốc đại ca đã bảo sư phụ là Tử Trúc Lâm Trung Khách kia mà.
Tà Hiệp mỉm cười :
- Cát Hàn là một vị quái hiệp hồi trăm năm trước, tự xưng là Không Linh Luyện Sĩ, có phải là Tử Trúc Lâm Trung Khách hay không, đó thì gia gia chẳng rõ, nhưng ông ta võ công cao tuyệt, lúc bấy giờ chỉ có hai người có thể so sánh với ông ta thôi.
Chân Dật Lan thích thú cười hỏi :
- Hai vị cao nhân nào vậy?
- Một là Vô Ảnh lão nhân Hạ Đằng, hai là Độc Hành Cuồng Tẩu Ngô Bá Chi, nhưng nếu luận về thần công, Cát lão cao hơn Hạ Đằng và Ngô Bá Chi.
- Gia gia, họ còn sống trên trần thế cả chứ?
Tà Hiệp lắc đầu cười :
- Đó thì gia gia chẳng rõ, nếu họ còn sống ít ra đều đã trên năm bốn mươi tuổi...
Gia gia cũng chỉ được gặp họ hồi năm mươi năm trước.
Thẩm Tam Thắng cười xen lời :
- Cốc Mộng Viễn thân hoài tuyệt học của Cát lão, vậy hẳn là ba vị quái hiệp ấy vẫn còn trên trần thế rồi.
Tà Hiệp mỉm cười :
- Lão phu cũng nghĩ như Thẩm huynh, nên...
Đưa mắt nhìn Chân Dật Lan, cười nói tiếp :
- Tên ngốc tử đó mới không bị nếm mùi đau khổ.
Chân Dật Lan cười :
- Gia gia cũng có lúc sợ người ư?
Tà Hiệp lắc đầu cười to :
- Tiểu nha đầu, cả gia gia mà ngươi cũng dám móc máy ư? Thôi được, rồi đây gia gia sẽ tính nợ với tên tiểu tử họ Cốc này, chẳng lo gì không đủ vốn.
Chân Dật Lan bật cười :
- Gia gia, Cốc đại ca hiện đang ở đâu vậy?
- Trong thành Lâm Nghi.
Chân Dật Lan ngoảnh mặt lại nhìn Cốc Quân Lan nói :
- Gia gia, Lan nhi với Cốc cô cô phải đến xem Cốc đại ca.
Tà Hiệp chau mày :
- Tiểu nha đầu, cả gia gia mà ngươi cũng không tin sao?
Chân Dật Lan nhoẻn cười :
- Ai bảo là không tin gia gia nào.
- Vậy ngươi đến Lâm Nghi làm gì?
- Để gặp Cốc đại ca chứ còn làm gì nữa?
Tà Hiệp trợn mắt :
- Hiện y đang ngủ say, ngươi hà tất đến quấy rầy y chứ?
Chân Dật Lan kinh ngạc :
- Gia gia dùng thủ pháp gì vậy? Chả lẽ...
Tà Hiệp cười khảy :
- Gia gia nhận ra y rất có thể là truyền nhân của Không Linh Luyện Sĩ Cát Hàn, và còn có quan hệ với năm lão già kia, gia gia còn dám làm gì y nữa?
Chân Dật Lan vẫn chau chặt mày lo lắng hỏi :
- Gia gia thật ra đã dùng thủ pháp gì khiến cho Cốc đại ca ngủ say vậy? Nói mau đi mà.
Tà Hiệp chau mày :
- Gia gia chỉ điểm vào huyệt Dũng Tuyền của y thôi.
Ba người nghe vậy đều giật mình sửng sốt.
Thẩm Tam Thắng thắc mắc hỏi :
- Chân huynh, huyệt Dũng Tuyền ở nơi lòng bàn chân, đối với người luyện võ sao thể điểm được? Vậy là Cốc Mộng Viễn e rằng dữ nhiều lành ít rồi...
Chân Dật Lan cũng bàng hoàng kêu lên :
- Gia gia vậy chẳng phải đã làm thương tổn đến dương kinh thất mạch của Cốc đại ca hay sao?
Tà Hiệp cười hăng hắc :
- Ngươi quan tâm đến y vậy thật ư?
- Vâng, gia gia biết không? Ngoài gia gia, Lan nhi chưa từng bao giờ quan tâm đến kẻ khác, nhưng Cốc đại ca ngoại lệ, gia gia mà khiến Cốc đại ca thọ thương thì Lan nhi...
Nàng nói đến đó thì nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.
Tà Hiệp đôi mày dài nhướng động mấy lượt, cười nói :
- Ngươi nói vậy không sợ gia gia đau lòng hay sao?
Chân Dật Lan thút thít khóc :
- Chính gia gia đã khiến Lan nhi đau lòng trước mà.
Tà Hiệp mắt bỗng tối sầm, thở dài nói :
- Lan nhi, đi nào, chúng ta hãy đến Lâm Nghi mau.
Chân Dật Lan cố nén khóc :
- Gia gia, Cốc cô cô cũng đi chứ?
Tà Hiệp cười khảy :
- Đương nhiên, và sau đó sẽ theo gia gia trở về Đông Hải ngay.
Đoạn đưa mắt nhìn Thẩm Tam Thắng, nói tiếp :
- Thẩm huynh, lão phu xin nhờ một việc được chăng?
Thẩm Tam Thắng ôm quyền cười :
- Chân huynh cứ nói, nếu Thẩm mỗ đủ khả năng ắt sẽ gắng hết sức mình.
Tà Hiệp cười :
- Xin nhờ Thẩm huynh rao truyền khắp thiên hạ là Băng Tâm Hồng Tụ Cốc Quân Lan trong Kiếm Lâm tứ tuyệt đã bị lão phu bắt mang về Đông Hải Tuyền Kỳ đảo rồi.
Thẩm Tam Thắng chau mày :
- Chân huynh, dùng chữ “bắt” có thích đáng không?
Tà Hiệp cười hăng hắc :
- Nếu không dùng chữ “bắt” e rằng tên nghiệt chướng ấy chưa chịu ra mặt.
Thẩm Tam Thắng vẫn do dự thì Cốc Quân Lan đã cười ảo não nói :
- Thẩm tam thúc cứ làm theo lời nói của Chân lão tiền bối.
Thẩm Tam Thắng đưa mắt nhìn Cốc Quân Lan, bỗng hiểu ý cười nói :
- Được, được, lão phu nhất định sẽ lo xong việc này.
Tà Hiệp lạnh lùng quát :
- Đi.
Đoạn một tay nắm lấy Chân Dật Lan, một tay nắm lấy Cốc Quân Lan, phóng đi nhanh như tia chớp.