watch sexy videos at nza-vids!
doc truyen
Trang ChủTruyện
http://aff.mclick.mobi/ctxd/bigbang3g

Bá Chủ Tam Quốc

http://aff.mclick.mobi/swift-wifi/bigbang3g

Swift Wifi

http://aff.mclick.mobi/uc-in/bigbang3g

UC Browser

Thị phi chính tà nào ai hay

Tại Duyệt Lai khách điếm trong thành Lâm Nghi.
Cốc Mộng Viễn đang chậm bước từ thượng phòng đi ra, chàng quả là đã bị Tà Hiệp Chân Cửu dùng thủ pháp đặc thủ độc môn điểm vào huyệt Dũng Tuyền, song chàng lại có một thứ công lực giải khai huyệt đạo.
Đó là Vô Tướng thần công do Vân Sơn Bố Y Hầu Hạ Chi Dương, một trong năm vị sư huynh truyền cho, bằng vào tuyệt học Phật môn chỉ có năm thành hỏa hầu ấy, chàng đã tự xông mở huyệt đạo.
Sau một hồi điều tức, chàng nhận thấy mình không hề thọ thương, vậy mới khiến chàng giảm đi nửa phần lòng căm giận lão nhân tóc bạc áo vàng kia.
Nhất là khi chàng nghĩ lại cảnh tượng bị lão nhân áo vàng điểm huyệt, suýt nữa đã cười phá lên.
Thì ra sau khi Triển Bá Tuấn rời khỏi, Cốc Mộng Viễn quay trở vào, khi đến khoảng trống trước trang, chàng bỗng phát hiện Thẩm Tam Thắng ngồi xếp bằng trong cửa trang đã bị một lão nhân áo vàng có gương mặt xanh xao chế ngự.
Bởi quá bất ngờ, chàng bất giác sững người, nào ngờ ngay trong khoảng khắc đó, lão nhân áo vàng đã lẹ làng vác Thẩm Tam Thắng phóng đi về phía sau trang.
Cốc Mộng Viễn tức giận quát :
- Lão thất phu cả gan...
Liền tức thi triển thân pháp “Kinh Hồn Độn Ảnh” đuổi theo ngay.
Nhưng chàng tìm khắp hậu trang cũng chẳng thấy lão nhân áo vàng đâu, thậm chí lục soát cả khu rừng liễu ở hậu trang mà vẫn chẳng thấy một bóng người nào.
Cốc Mộng Viễn tức tối giậm chân lia lịa, chàng biết sao hơn, đành quay người vừa định vào trang, chàng bỗng thấy bóng áo vàng nhấp nhoáng ở gần bên phải rừng liễu, liền giở hết toàn lực khinh công đuổi theo.
Quả nhiên, khi chàng đuổi đến ngoài rừng liễu, lão nhân áo vàng đang chậm bước ung dung đi trên đường cái quan đến thành Lâm Nghi, nhưng Thẩm Tam Thắng vác trên vai thì đã biến mất.
Cốc Mộng Viễn thầm nhủ :
- Lão già này đã mang Thẩm Tam Thắng đi đâu rồi nhỉ?
Trong thoáng chốc, chàng đã buổi đến sau lưng lão nhân áo vàng.
Lão nhân áo vàng như không hề hay biết có người đang đuổi theo mình, nên chậm rãi bước đi.
Cốc Mộng Viễn thầm nghĩ trong lòng, lão nhân này thật là kiêu căng tự phụ, nếu lúc này mà mình xuất thủ ám toán, chắc chắn lão chẳng tài nào tránh khỏi.
Nhưng chàng nào phải là hạng người tiểu nhân như vậy.
Chàng tuy trong lòng hết sức giận lão nhân này, bởi chàng rất căm ghét hạng người ám toán kẻ khác, huống hồ lão nhân này lại còn giấu Thẩm Tam Thắng đi, song chàng lại không muốn để mất phẩm cách của mình, nên mấy lần định vượt qua đầu lão nhân mà sau cùng lại từ bỏ, bởi nhận thấy như vậy thật là bất kính đối với người già cả.
Do đó, chàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã quyết định lên tiếng quát hỏi trước, bèn đằng hắng một tiếng thật to cao giọng nói :
- Lão trượng, xin tạm dừng bước cho hỏi một điều.
Chàng đinh ninh đối phương chắc chắn sẽ trả lời, bèn dừng bước chờ đợi.
Nào ngờ lão nhân ấy như là kẻ điếc, không hề quay đầu lại.
Cốc Mộng Viễn dù tốt tính đến mấy cũng không còn dằn nén được nữa. Chàng tăng nhanh tốc độ đuổi theo đến sau lưng lão nhân, quát to :
- Lão già kia, lão đã làm gì Thẩm Tam Thắng rồi? Tại hạ thấy lão tuổi cao tác trọng nên không muốn làm hung, lão nên biết điều là hơn.
Lão nhân áo vàng này kể cũng lạ, Cốc Mộng Viễn nói năng nhỏ nhẹ thì lão giả điếc làm ngơ, đến khi Cốc Mộng Viễn tức giận quát hỏi thì lão lại cười phá lên.
Tiếng cười vụt tắt, lão nhân quay phắt lại, ánh mắt như hai luồng điện lạnh soi thẳng vào mặt Cốc Mộng Viễn, hồi lâu mới lạnh lùng nói :
- Người trẻ tuổi là phải thẳng thắn, muốn nói là nói, muốn làm là làm, nếu tiểu tử ngươi mà hỏi lão phu sớm hơn thì đỡ tốn công mất sức biết mấy...
Ngưng chốc lát, cười hăng hắc nói tiếp :
- Tiểu tử, ngươi tức giận phải không? Con người lão phu rất ghét những kẻ câu nệ quá đáng, nếu ngươi thích như vậy thì chúng ta chẳng có gì để nói cả.
Cốc Mộng Viễn chẳng ngờ vừa mở miệng là đã giáo huấn mình, khiến chàng dở khóc dở cười, bất giác đứng thừ ra tại chỗ.
Lão nhân áo vàng thấy vậy ha hả cười to :
- Tiểu tử, tuổi còn trẻ mà nghĩ vớ vẩn gì thế hả? Nếu lão phu mà có ác ý thì cái mạng bé nhỏ của ngươi còn giữ được chăng?
Cốc Mộng Viễn nghe vậy bất giác rúng động cõi lòng, buột miệng nói :
- Đa tạ lão trượng đã có lòng chỉ giáo.
Lão nhân áo vàng nhướng mày cười :
- Khuôn phép quá! Theo lão phu thấy, tiểu tử ngươi chẳng làm nên tích sự gì đâụ Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Tại hạ có làm nên tích sự gì hay không, đâu liên quan đến lão trượng, có điều là việc tại hạ thỉnh giáo lão trượng, sao lão trượng không chịu trả lời.
- Việc gì?
Cốc Mộng Viễn thầm nhủ :
- Lão rõ thật chóng quên.
Nhưng ngoài mặt lại cười nói :
- Lão trượng đã làm gì Thẩm Tam Thắng rồi?
Lão nhân áo vàng trố mắt :
- Thẩm Tam Thắng ư? Ai là Thẩm Tam Thắng?
Cốc Mộng Viễn thầm mắng lão già này thật khéo vờ vĩnh, lạnh lùng nói :
- Lão trượng quên vị lão nhân trọc đầu mà lão trượng đã vác đi ở Túy Liễu trang rồi sao?
Lão nhân áo vàng cười :
- Nhãn lực ngươi khá lắm.
Cốc Mộng Viễn sầm mặt :
- Vì sao lão trượng cứ không chịu trả lời câu hỏi của tại hạ?
- Lão trọc đầu ấy là Thẩm Tam Thắng ư?
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên :
- Lão trượng không biết lão nhân gia ấy sao?
Lão nhân áo vàng tức giận :
- Biết thì làm gì lão phu phải chối?
- Lão trượng đã không biết Thẩm Tam Thắng, sao lại bắt mang đi.
Lão nhân áo vàng cười phá lên :
- Vì y là tay sai của Thiên Ma giáo, nên lão phu phải trừ hại cho võ lâm.
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Lão trượng không biết ông ta là Thẩm Tam Thắng thật ư?
Lão nhân áo vàng cười khảy :
- Thẩm Tam Thắng khi xưa ngang danh với Tứ Phương Đại Hiệp, là một nhân vật anh hùng dường nào, sao lại tự cam hạ tiện, làm tay sai cho nữ ma đầu chứ?
Cốc Mộng Viễn đỏ mặt :
- Tại hạ nói thật, ông ấy đúng là Thẩm Tam Thắng.
Lão nhân áo vàng cười hắc hắc :
- Tiểu tử quan hệ thế nào với y?
- Bình thủy chi giao, cùng nhau đến đây...
- Nói láo.
Cốc Mộng Viễn giật mình thầm nhủ :
- Lão nhân áo vàng này thật không đơn giản.
Liền vội nói :
- Nhưng Thẩm lão quen biết với trưởng bối tại hạ.
Lão nhân áo vàng cười :
- Vậy mới phải chứ.
Nhưng bỗng lại sa sầm mặt nói :
- Tiểu tử ngươi cũng là thủ hạ của nữ ma đầu kia ư?
Cốc Mộng Viễn phì cười :
- Y thị mà xứng đáng ư? Lão trượng xem thường tại hạ rồi đó.
- Hay nhỉ! Ngươi không phải là người trong Thiên Ma giáo, tại sao lại muốn cứu Thẩm Tam Thắng?
Cốc Mộng Viễn thắc mắc thầm nhủ :
- Lão nhân này thật mâu thuẫn, qua câu nói này, rõ ràng là lão biết Thẩm Tam Thắng mà lại giả vờ không biết, phải chăng lão có âm mưu gì khác?
Cốc Mộng Viễn nghĩ vậy, hết sức lo lắng, không chừng Thẩm Tam Thắng đã táng mạng trong tay lão nhân này rồi, bất giác trừng mắt lớn tiếng nói :
- Lão đã sát hại Thẩm Tam Thắng rồi phải không?
Lão nhân áo vàng nhếch môi cười :
- Tiểu tử ngươi đừng lo, lão phu không bao giờ sát hại một kẻ không có khả năng hoàn thủ đâu.
Cốc Mộng Viễn nghe vậy mới yên tâm, lại hỏi :
- Vậy Thẩm tiền bối hiện ở đâu?
Lão nhân áo vàng không đáp mà lại cười quái dị hỏi :
- Tiểu tử, danh tánh ngươi là gì?
Cốc Mộng Viễn thật hết sức tức giận, nhưng lại không phát tác được, hằn học đáp :
- Tại hạ Cốc Mộng Viễn ở Thiên Đài.
Lão nhân áo vàng gật đầu :
- Không xấu... tên đặt không xấu.
Ngẫm nghĩ chốc lát, bỗng cười bí ẩn hỏi :
- Tiểu tử, phụ thân ngươi là Tổng đốc Cốc Thiên Dân phải không?
Cốc Mộng Viễn sửng sốt :
- Vâng... Sao lão trượng biết xuất thân của tại hạ?
Lão nhân áo vàng cười :
- Gia gia ngươi là Cốc Dương chứ gì?
Cốc Mộng Viễn càng thêm kinh ngạc :
- Lão trượng... sao biết rõ gia đình tại hạ thế này?
- Lệnh tổ Cốc Dương oanh liệt một trong Tứ Phương Đại Hiệp, lệnh tôn Cốc Thiên Dân chẳng những chức cao tước hiển, mà còn cần chính thương dân, bia miệng tán dương, người trong thiên hạ không biết sao được?
Cốc Mộng Viễn cảm kích vòng tay xá dài :
- Đa tạ lão trượng đã ngợi khen, tại hạ xin thay mặt gia tô và phát giác chân thành cảm tạ.
Lão nhân áo vàng xua tay :
- Miễn đi thôi.
Đoạn lại nhướng mày, cười nói :
- Tiểu tử, ngươi muốn biết về sự an nguy của lão trọc đầu kia nữa không?
- Xin lão trượng cho biết... tại hạ cảm kích bất tận.
- Lão phu không cần ngươi cảm kích, mà chỉ có một điều kiện thôi.
- Xin lão trượng cứ nói, chỉ cần tại hạ đủ khả năng, quyết chẳng từ chối.
Lão nhân áo vàng cười :
- Đương nhiên là ngươi có đủ khả năng, lão phu chỉ muốn thử võ công của ngươi, để xem có xứng đáng là hậu duệ của Tứ Phương Đại Hiệp hay không?
Cốc Mộng Viễn sửng sốt :
- Lão trượng định động thủ tỉ thí với tại hạ ư?
Lão nhân áo vàng nhướng mày :
- Sao? Không dám ư?
Cốc Mộng Viễn hào khí ngút trời cười :
- Chẳng phải không dám, mà là không nên.
Lão nhân áo vàng ngạc nhiên :
- Vì sao lại không nên?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Lão trượng tuổi cao thế này, đáng kể được là trưởng bối của tại hạ, nếu trong lúc động thủ bất cẩn gây thương tổn cho lão trượng, tại hạ yên tâm sao được?
Lão nhân áo vàng ánh mắt rực lên :
- Tiểu tử thật rõ ngông cuồng.
Đoạn ha hả cười to ba tiếng, nói tiếp :
- Tiểu tử, dưới tay lão phu trong mười chiêu mà ngươi không bại, chẳng những lão phu sẽ cho biết Thẩm Tam Thắng ở đâu, mà còn lập tức trở về Đông Hải ngay.
Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Vậy thì tại hạ cung kính không bằng tùng mệnh.
Nhưng vừa nói xong, chàng chợt động tâm, câu “lập tức trở về Đông Hải ngay” của lão nhân đã khiến chàng sinh nghi, vội lại nói :
- Lão trượng, tại hạ cũng có một thỉnh cầu, chẳng hay lão trượng chấp nhận không?
- Ngươi rõ thật lắm trò.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Tại hạ muốn thỉnh giáo lão trượng tôn tánh đại danh?
Lão nhân áo vàng ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi muốn hỏi danh hiệu lão phu ư?
- Đó là lẽ phải thôi.
Lão nhân áo vàng lạnh lùng :
- Không cần, lão phu không bao giờ tự báo danh hiệu, nên tiểu tử ngươi đủ thông minh, rồi đây ngươi sẽ tự nghĩ ra được lão phu là ai.
Ngưng chốc lát, lão nhân lại cười hòa hoãn :
- Tiểu tử, đừng lôi thôi nữa, xuất thủ đi.
Cốc Mộng Viễn mày kiếm nhướng động liên hồi ra chiều do dự, song thấy lão nhân tươi cười, bèn ôm quyền cười nói :
- Vãn bối xin tuân mệnh.
Đoạn lùi sau ba bước, hai tay buông thõng, mắt chằm chặp nhìn vào lão nhân, từ từ điều hòa chân khí, đoạn với một tay dựng đứng, nói :
- Lão trượng xin hãy cẩn thận.
Dứt lời chưởng thức như đao, chênh chếch bổ ra.
Cách thức xuất chưởng của chàng chẳng những kỳ lạ mà còn trông rất nhẹ nhàng, không hề thấy lực đạo, cho dù đánh trúng cũng chưa chắc gây thương tổn cho đối phương.
Nhưng sự thật không đơn giản như vậy, lão nhân áo vàng vừa thấy cách thức xuất chưởng của Cốc Mộng Viễn lập tức biến sắc mặt và ánh mắt khinh thường cũng liền tan biến.
Chưởng lực của Cốc Mộng Viễn từ từ ập đến, lão nhân áo vàng vẻ mặt nghiêm nặng chắp hai tay vào nhau chờ đợi, khi chưởng lực của Cốc Mộng Viễn như cơn gió nhẹ đến gần, lão nhân áo vàng mới vung song chưởng ra đón tiếp.
Khi chưởng lực của lão nhân áo vàng phát ra, mới thấy rõ chưởng lực của Cốc Mộng Viễn đã hàm chứa sức mạnh ngàn cân.
Chưởng lực đôi bên va chạm nhau, lập tức vang lên một tiếng nổ rền rĩ.
Cốc Mộng Viễn nhướng mày cười nói :
- Lão trượng chưởng lực khá lắm.
Chàng đã thử ra chưởng lực đối phương vô cùng hùng hậu, đây là lần đầu tiên chàng mới gặp kể từ khi xuất đạo đến nay, bất giác lòng hết sức khâm phục, và quyết định không tỉ đấu nội lực nữa.
Thế là chàng vụt xoay người, hai tay vùng lên, lao tới nhanh như chớp tấn công lão nhân áo vàng.
Lão nhân áo vàng ha hả cười to :
- Tiểu tử, lão phu thật không ngờ ngươi lại là truyền hân Không Linh Luyện Sĩ Cát Hàn.
Đồng thời tay áo phất liên hồi, hóa giải ngay bảy chưởng của Cốc Mộng Viễn.
Cốc Mộng Viễn liên tiếp tung ra bảy chưởng vô hiệu, lòng hết sức kinh hãi, hào khí bừng dậy, buông tiếng huýt dài, chưởng thế đột biến thoạt cao thoạt thấp, lúc trên lúc dưới, bỗng trước bỗng sau, chợt trái chợt phải, khi hư khi thực, hệt như một màn đen vây quanh lão nhân áo vàng.
Lão nhân áo vàng buông tiếng cười quái dị, thi triển thân pháp di chuyển theo bóng người và thế chưởng của Cốc Mộng Viễn.
Lão nhân áo vàng rất ít khi xuất chưởng hoàn kích, nhưng mỗi lần đã xuất chưởng đều heêt sức khéo léo hóa giải chưởng lực của Cốc Mộng Viễn.
Trong thoáng chốc, hai người đã trao đổi nhau hơn bốn mươi chiêu.
Lão nhân áo vàng bỗng cười to nói :
- Tiểu tử, ngươi đã luyện pho Không Linh chưởng pháp này đến mức thuần thuộc như vậy, quả là đáng mừng, nếu không phải lão phu, kẻ khác thật khó ứng phó nổi.
Lão nhân vừa dứt lời, Cốc Mộng Viễn buông tiếng huýt dài, thu chưởng thoái lui.
Chàng ôm quyền cười nói :
- Lão nhân gia là Tà Hiệp Chân Cửu, chủ nhân Tuyền Kỳ đảo ở Đông Hải phải không?
Lão nhân áo vàng lòng thầm khen thiếu niên này quả thật thông tuệ, cười nói :
- Tiểu tử, ngươi nhãn lực khá đấy.
- Khắp thiên hạ ngoại trừ lão tiền bối, ai có thể phát huy uy lực Phá Tâm chưởng đến mức chí cao như thế.
- Tà Hiệp Chân Cửu cười :
- Không Linh chưởng Pháp của ngươi cũng đâu có kém.
Cốc Mộng Viễn cười hổ thẹn :
- Đây là lần đầu tiên kể từ khi hạ sơn vãn bối mới thi triển pho chưởng pháp này, nên có vài chỗ biến hóa tinh diệu, vãn bối vẫn chưa lĩnh hội hết.
Tà Hiệp Cửu Chân đanh mắt :
- Ngươi cho là Không Linh chưởng Pháp chắc chắn thắng Phá Tâm chưởng được ư?
Cốc Mộng Viễn đỏ mặt :
- Theo lời gia sư...
Tà Hiệp Cửu Chân hét to :
- Có phải Cát lão nhân không?
Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn Tà Hiệp, chàng biết lão nhân này chẳng những là trưởng bối thế giao của mình mà còn là ngoại tổ phụ của Cổ Hoàn Bạch, nói ra sự thật cũng chẳng hề gì, bèn thấp giọng nói :
- Gia sư chính là Cát lão nhân, nhưng từ khi ở ẩn đã đổi lại là Tử Trúc Liên Trung Khách, danh hiệu Không Linh Luyện Sĩ đã không dùng từ lâu rồi.
Tà Hiệp Cửu Chân ngạc nhiên :
- Vì sao?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Gia sư đã chán ngán thế thái nhân tình, quyết lòng quy ẩn, nên muốn quên đi tất cả những gì trong quá khứ.
- Người đại trí như Cát lão mà cũng câu nệ hình thức ư? Điều ấy...
Bỗng buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Hai chữ danh lợi thật là hại người...
Cốc Mộng Viễn cười tiếp lời :
- Gia sư không phải vì hai chữ danh lợi, chuyện khi xưa gia sư đã không còn bận tâm từ lâu rồi, lão tiền bối hiểu lầm gia sư.
Tà Hiệp Chân Cửu mỉm cười :
- Tiểu tử, ngươi có biết chuyện giữa lệnh sư với Vô Ảnh lão nhân không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Biết.
- Lệnh sư rộng lượng, có thể quên chuyện khi xưa, nhưng Vô Ảnh lão nhân Hạ Đằng chưa chắc đã quên được.
- Kỳ hạn bảy mươi năm qua đã qua, vãn bối nghĩ Hạ lão nhân có lẽ cũng...
- Cũng chưa biết chừng, chiêu Hạ lão nhân thua Cát lão nhân nghe đâu rất là không đáng, nên lão phu tin rằng Cát lão nhân chẳng dễ gì quên.
- Nhưng cho dù Hạ lão nhân muốn thực hiện lời ước hẹn ấy, gia sư cũng không chấp nhận.
Tà Hiệp Chân Cửu đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn :
- Lão phu tin là vậy.
Bỗng nghiêm mặt nói :
- Chuyện của lệnh sư, chúng ta không cần bàn đến nữa, có điều là chân lực hàm chứa trong chưởng thứ nhất của ngươi khi nãy rất giống thần công của một vị thân hữu lão phu...
Cốc Mộng Viễn cười ngắt lời :
- Lão trượng muốn nói Thiên Chấn thần công phải không?
Tà Hiệp Chân Cửu trố mắt :
- Phải, ngươi đã từng học võ công với Độn Hình Tẩu Khúc Trực Sinh ư?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Võ công của vãn bối đa số là do năm vị sư huynh truyền thụ.
Tà Hiệp Chân Cửu sửng sốt :
- Năm vị sư huynh? Ý ngươi nói là Khúc Trực Sinh là một trong số năm vị sư huynh của ngươi ư?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Đúng vậy!
Tà Hiệp Chân Cửu chau mày :
- Còn bốn vị kia?
- Vãn bối nói ra, hẳn là lão trượng biết cả.
Tà Hiệp Chân Cửu nóng ruột giục :
- Nói mau đi!
- Năm vị sư huynh của vãn bối hiện nay đã hợp xưng là Linh Nhai ngũ lão, ngoài Khúc lão, bốn vị kia là Trường Lạc Tẩu Khương Thái...
- Có phải là chủ nhân Ái Thạch lâu ở Ngọc Ảnh phong Đại Tuyết sơn không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Vâng.
Chàng mỉm cười nhìn Tà Hiệp Chân Cửu, nói tiếp :
- Vị thứ ba là Kỵ Kình Tẩu Quy Mộng...
Tà Hiệp Chân Cửu cười to :
- Bạn già rồi. Vô Nhân đảo chủ chính là láng giềng của lão phu.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vị thứ tư là Bảo Kiếm Đạn Quán Khách Triển Ngọc Thành.
Tà Hiệp Chân Cửu ngạc nhiên :
- Lão già ấy cũng là sư huynh của ngươi ư?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Vị thứ năm là Vân Sơn Bố Y Hầu Hạ Chi Dương.
Tà Hiệp Chân Cửu nghe đến đây, thừ ra tại chỗ, ông chẳng hiểu vì sao năm vị cao nhân danh lừng võ lâm hồi sáu mươi năm trước này lại quy tụ ở một nơi vậy? Hơn nữa lại trở thành sư huynh của Cốc Mộng Viễn.
Tà Hiệp Chân Cửu kinh ngạc buột miệng nói :
- Năm lão già ấy đều đã trở thành sư huynh của ngươi, vậy thi họ đã bái làm môn hạ của Không Linh Luyện Sĩ Cát Hàn lão nhân rồi sao?
- Đúng vậy.
Tà Hiệp thở dài :
- Cát lão nhân thật là thần kỳ đến khôn lường.
Cốc Mộng Viễn không biết nhiều về quá khứ của năm vị sư huynh, chỉ biết trước khi bái sư, họ đều đã có võ công rất cao và danh vọng lẫy lừng mà thôi.
Lúc này vừa nghe Tà Hiệp nói vậy, liền buộc miệng cười nói :
- Đó cũng đâu có gì lạ, người đã có võ công rồi mới đầu sư cũng có rất nhiều.
Tà Hiệp đảo mắt cười :
- Có lẽ ngươi chẳng biết nhiều về năm vị sư huynh của ngươi phải không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Vãn bối quả là chưa từng hỏi bao giờ.
- Năm vị sư huynh của ngươi khi xưa đều là những nước lừng danh trong võ lâm.
- Vãn bối cũng có nghe người nói đến.
- Ngươi có nghe nói về nhân cách của họ chưa?
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Chưa. Nhưng qua thời gian mấy năm sớm tối cận kề, vãn bối nhận thấy năm vị sư huynh khi xưa hẳn là nhân vật chính phái.
Tà Hiệp nghe vậy ha hả cười to.
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên hỏi :
- Lão tiền bối sao vô cớ lại cười?
Tà Hiệp nghiêm giọng :
- Người đã nói hoàn toàn trái ngược.
Cốc Mộng Viễn sửng sốt :
- Hoàn toàn trái ngược ư? Chả lẽ năm vị sư huynh của vãn bối lại là kẻ ác sao?
Tà Hiệp lắc đầu :
- Không phải vậy.
Cốc Mộng Viễn thắc mắc không hiểu :
- Lão phu là kẻ ác, sao bảo là...
Tà Hiệp cười ngắt lời :
- Năm vị sư huynh của ngươi đều là nhân vật giữa chính và tà.
Cốc Mộng Viễn vỡ lẽ cười :
- Thảo nào lão tiền bối quen biết họ...
Chàng bỗng nhướng mày lớn tiếng hỏi :
- Lão tiền bối khi xưa thuộc chính hay tà vậy?
Tà Hiệp không ngờ Cốc Mộng Viễn lại hỏi vậy, nhất thời hết sức khó xử, đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn lặng thinh. Bởi lẽ, chính ông cũng không biết mình là tà hay chính.
Cốc Mộng Viễn thấy vậy, hiểu ý cười nói :
- Lão tiền bối hẳn là giống như năm vị sư huynh của vãn bối phải không?
Tà Hiệp gượng cười :
- Tiểu tử ngươi thật là thông minh.
Ngưng chốc lát, trầm giọng nói tiếp :
- Tiểu tử, năm vị sư huynh của ngươi khi xưa chẳng những không lệ thuộc vào bất kỳ môn phái nào, mà cá tính mỗi người đều cực kỳ quái dị, nếu lão phu đáng nhận một chữ “tà” thì họ đáng nhận lãnh mười chữ “tà” và “quái”...
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Vãn bối quả thực khó thể tin nổi.
Tà Hiệp cười :
- Đó mới chính là nguyên nhân mà lão phu đã cho Cát lão là thần kỳ đấy. Thử nghĩ xem, năm quái kiệt kiêu ngạo phóng túng như vậy mà lại bái làm môn hạ Cát lão nhân...
Bỗng nhướng mày hỏi :
- Lệnh sư có ở cùng nơi với họ không?
- Sớm tối bên nhau, hết sức vui vầy.
- Đều ở Tử Trúc lâm Phổ Đà phải không?
- Gia sư dưỡng tâm trong Tử Trúc lâm, còn năm vị sư huynh thì tu tính trong Linh Nhai động.
- À... thảo nào mà họ tự xưng là Linh Nhai ngũ lão.
Tà Hiệp ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Lúc Cát lão thu phục năm vị quái kiệt ấy hẳn là hào hứng thú vị.
- Vãn bối cũng đoán là như vậy.
Tà Hiệp thở dài :
- Nhưng rất tiếc là lệnh sư không chịu nói ra.
Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Lão tiền bối, mười chiêu cam kết kể như thông qua rồi phải không?
Tà Hiệp ha hả cười :
- Lẽ đương nhiên.
- Lão tiền bối có thể cho biết Thẩm Tam Thắng hiện ở đâu rồi chứ?
Tà Hiệp đảo mắt :
- Lão phu đã đưa y về trang rồi.
Cốc Mộng Viễn ngạc nhiên :
- Vậy sao vãn bối không tìm thấy?
Tà Hiệp cười :
- Ở trên lầu nhà chứa củi, sao ngươi tìm thấy được?
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Lão tiền bối có thù hằn gì với Thẩm Tam Thắng ư?
Tà Hiệp lắc đầu :
- Không.
- Lão tiền bối quen biết Thẩm Tam Thắng chứ?
Tà Hiệp cười :
- Bằng hữu nhiều năm rồi.
Cốc Mộng Viễn càng lúc càng không hiểu dụng ý của Tà Hiệp, lại thắc mắc hỏi :
- Vậy sao lão tiền bối lại chế ngự huyệt đạo của ông ấy?
Tà Hiệp cười quái dị :
- Lão phu vì lẽ gì lại mang danh Tà Hiệp, ngươi nghĩ không ra ư?
Cốc Mộng Viễn lắc đầu :
- Vãn bối ngu xuẩn...
Chàng chẳng phải ngu xuẩn gì, mà là nhận thấy Tà Hiệp đã đùa cợt thái quái.
Tà Hiệp cười khảy :
- Bạn già với nhau nếu muốn tỏ ra thân thiết là phải đùa cợt như vậy.
Cốc Mộng Viễn nghe vậy lắc đầu liên hồi.
Tà Hiệp cũng cười quái dị liên hồi.
Cốc Mộng Viễn chợt động tâm hỏi :
- Lão tiền bối phải chăng có một ngoại tôn...
Tà Hiệp ngưng cười ngạc nhiên hỏi :
- Ai?
- Cổ Hoàn Bạch.
Tà Hiệp ngẩn người, lòng thầm lặp lại :
- Cổ Hoàn Bạch.... Cổ Hoàn Bạch... Ai là Cổ...
Bỗng cười nói :
- Có. Có. Tiểu tử ấy tinh nghịch lắm phải không?
Thì ra Tà Hiệp đã nghĩ ra Cổ Hoàn Bạch chính là Chân Dật Lan.
Cốc Mộng Viễn hớn hở nói :
- Vãn bối với Cổ huynh đệ tình như thủ túc, cho nên...
Chàng bỗng co chân quỳ xuống, dập đầu lạy, nói tiếp :
- Vãn bối phải gọi lão tiền bối là gia gia mới đúng.
Tà Hiệp chẳng rõ vui hay buồn, cười nói :
- Miễn đi thôi! Lão phu rất ghét cái trò này, ngươi đừng gọi là gia gia thì hơn.
Cốc Mộng Viễn đứng lên cười :
- Vậy thì vãn bối vẫn gọi là lão tiền bối cũng được.
- Tùy ngươi.
Cốc Mộng Viễn chưa nhận ra tâm thần mâu thuẫn của Tà Hiệp, cười nói :
- Lão tiền bối đột nhiên vào Trung Nguyên vì việc gì vậy?
- Còn gì khác hơn là ả nha...
Người ngưng lời, cười nói tiếp :
- Lão phu nghe bọn nha hoàn báo lại là tên tiểu tử Cổ Hoàn Bạch đã bỏ đi một mình, lão phu không yên tâm nên mới đuổi theo, và...
Tà Hiệp cười bí ẩn :
- Tình cờ lão phu đã cứu được mấy vị rất có tiếng tăm trong võ lâm.
Cốc Mộng Viễn giật mình :
- Lão tiền bối đã cứu ai vậy?
- Bốn vị Chưởng môn nhân.
Cốc Mộng Viễn mừng rỡ :
- Lão tiền bối thật là công đức vô lượng. Ôi, vãn bối với Cổ huynh đệ chính vì cứu họ mới vượt ngàn dặm đuổi theo đến đây...
Tà Hiệp cười tiếp lời :
- Giờ thì không cần nhọc tâm nữa rồi.
- Vâng, vâng. Chúng ta hãy đến báo với Cổ huynh đệ...
Tà Hiệp cười ha hả :
- Đừng vội, lão phu dẫn người đến gặp bốn vị Chưởng môn nhân và ông cháu họ Sài trước, thế nào?
Đoạn nắm lấy tay Cốc Mộng Viễn khẽ cười tiếp :
- Tiểu tử, cô cháu gái Sài Kiệt nhớ ngươi lắm đấy.
Cốc Mộng Viễn đỏ mặt, vội nói :
- Đó là nàng ta tự chuốc khổ vào thân, vãn bối lòng sớm đã...
Chàng bỗng cảm thấy khó thể thốt ra câu nói: “Lòng sớm đã có hồng nhan tri kỷ”, nhưng Tà Hiệp nghe vậy liền biến sắc, đột nhiên năm ngón tay siết mạnh, Cốc Mộng Viễn liền tức cảm thấy toàn thân rã rời tê dại, không còn sức kháng cự nữa.
Tà Hiệp cười khảy lẩm bẩm :
- Lão phu phải hỏi ngươi cho rõ ràng mới được.

Độn Long bảo quần hiệp thất tung

Tà Hiệp cắp lấy Cốc Mộng Viễn phóng đi thẳng vào thành Lâm Nghi.
Cốc Mộng Viễn tuy huyệt đạo bị khống chế, nhưng lòng hiểu rất rõ, lúc này chàng đã nhận thấy vị Tà Hiệp này quả đúng là đầy tà khí.
Tà Hiệp vừa phóng đi vừa làu bàu :
- Tiểu tử, lão phu quyết phải giữ chắc lấy ngươi mới được... Hừ, nếu không... lão phu phải trừ khử một người kia... để cho ngươi cả đời không...
Cốc Mộng Viễn không hiểu vì sao Tà Hiệp lại làu bàu như vậy, nhưng chàng phỏng đoán có lẽ vì việc này liên quan đến mình, Cổ Hoàn Bạch và Sài Thanh Bình.
Hay là Tà Hiệp định cưới Sài Thanh Bình cho Cổ Hoàn Bạch?
Nhưng... lại sợ mình đứng giữa cản trở...
Cốc Mộng Viễn nghĩ đến đó, Tà Hiệp đã đi vào Duyệt Lai khách điếm :
- Tiểu tử, ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây mà ngủ nửa ngày.
Cốc Mộng Viễn bị Tà Hiệp ném lên trên giường, khiến vai trái chàng đau nhói, nhưng lại không lên tiếng được, thật là hết sức khổ sở, chỉ biết trừng to mắt ra mà nhìn Tà Hiệp.
Tà Hiệp thấy vậy cười to nói :
- Tiểu tử đau lắm phải không? Lão phu có việc phải ra ngoài thành, nếu không điểm thêm một đại huyệt của ngươi, e rằng ngươi không chờ lão phu về đến là đã xông mở huyệt đạo trốn đi mất rồi.
Cốc Mộng Viễn nghe vậy, chỉ biết thầm kêu khổ mà thôi.
Thế là Tà Hiệp hai tay vung ra điểm vào hai huyệt Dũng Tuyền của Cốc Mộng Viễn.
Cốc Mộng Viễn trơ mắt nhìn Tà Hiệp Chân Cửu bỏ đ, đành nàm trên giường vận công xông huyệt.
Nếu không nhờ Tà Hiệp Chân Cửu sợ hạ thủ quá nặng khiến Cốc Mộng Viễn thọ thương, người có công lực như Tà Hiệp mà điểm vào trọng huyệt, Cốc Mộng Viễn còn phải phí sức nhiều hơn nữa.
Thế rồi Cốc Mộng Viễn chưa đầy hai giờ sau đã xông mở được huyệt đạo, âm thầm rời khỏi khách điếm.
Nào ngờ chàng vừa ra đến ngoài cửa khách điếm thì gặp nhóm người Tà Hiệp đi đến.
Đồng thời điều khiến chàng kinh ngạc hơn hết là Cổ Hoàn Bạch lại là phận nữ nhi.
Điều phát hiện ấy đã khiến Cốc Mộng Viễn lòng xao động dữ dội, thảo nào Cổ Hoàn Bạch luôn bộc lộ dáng vẻ phụ nữ, trên người luôn tỏa hương nhẹ lan như xạ...
Cốc Mộng Viễn suy đoán, Cổ Hoàn Bạch bỗng nhiên khôi phục thân phận nữ nhi hẳn là có nguyên nhân gì trọng đại, chẳng hạn như gặp biến cố to lớn.
Nhưng lòng chàng lúc này có một điều thắc mắc, vị Cổ Hoàn Bạch nữ cải nam trang này thật ra là ai?
Nàng với Tà Hiệp...
Cốc Mộng Viễn bàng hoàng, hay nàng chính là tôn nữ nhi của Tà Hiệp.
Nếu đúng vậy, e rằng việc này lại càng thêm rắc rối hơn.
Lúc này nhóm Tà Hiệp bốn người lại vội vã trở ra, hiển nhiên là đã phát hiện chàng biến mất rồi.
Cốc Mộng Viễn nhìn bốn người vội vã đi khỏi, thầm nhủ :
- Trong thời gian ngắn chắc chắn họ chưa quay trở lại đây...
Chàng ngước lên nhìn sắc trời, sải bước đi tới, vào một tửu điếm ăn uống no nê, sau đó ngang nhiên trở về Duyệt Lai khách điếm.
Chàng ghĩ để cho Tà Hiệp kinh ngạc một phen hẳn là hết sức thú vị.
Đến chiều, người đầu tiên trở về là Cổ Hoàn Bạch.
Khi nàng phát hiện Cốc Mộng Viễn đang ngồi trên giường trong phòng điều tức, thật hết sức kinh ngạc lẫn vui mừng, nắm lấy vai Cốc Mộng Viễn ré lên :
- Cốc đại ca thật khiến tiểu muội lo chết đi được.
Cốc Mộng Viễn chầm chậm mở mát ra, khi ánh mắt chạm vào gương mặt xinh đẹp như hoa của Cổ Hoàn Bạch bất giác rúng động tâm thần.
Nàng rất đẹp, mặc dù không kiều diễm bằng Tần Linh Sương.
Nhưng nét ngây thơ hồn nhiên của nàng lại hơn hẳn Tần Linh Sương.
Trong khoảnh khắc này chàng không sao so sánh nội tâm của hai nàng, nhưng chàng có cảm giác băn khoăn đau khổ.
- Huynh đệ... à không, hiền muội là tôn nữ nhi của Chân lão tiền bối phải không?
Hiền muội đã lừa dối ngu huynh bấy lâu nay, còn chưa chịu cho ngu huynh biết danh tánh ư?
Chân Dật Lan cười :
- Tiểu muội là Chân Dật Lan, gia gia gọi tiểu muội là Lan nhi.
Nàng nhoẻn cười nói tiếp :
- Tiểu muội trước đây chẳng thể không dùng tên giả, đại ca không trách tiểu muội được chăng?
Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Chân Dật Lan, tên đẹp lắm.
Chàng bỗng lại lắc đầu nói :
- Lan muội, ngu huynh không hề trách tiểu muội...
Chân Dật Lan thoáng chau mày :
- Đại ca gọi tiểu muội là Lan nhi được không? Gọi Lan muội nghe kỳ khôi quá.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Được, vậy thì từ nay ngu huynh sẽ gọi là Lan nhi.
Chân Dật Lan lắc đầu cười :
- Lẽ ra là phải gọi như vậy mà. À! Đại ca, gia gia đã điểm nhiều huyệt đạo thế kia, sao mà đại ca lại thoát đi được vậy?
Cốc Mộng Viễn cười phá lên :
- Nếu chẳng phải không phòng bị chưa chắc lệnh tổ đã điểm được huyệt đạo của ngu huynh. Nhưng có điều là lệnh tổ hạ thủ rất nhẹ, ngu huynh chỉ mất hai giờ là đã tự xông mở được.
Chân Dật Lan khúc khích cười :
- Đại ca tài quá.
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng Thẩm Tam Thắng cười nói :
- Lan cô nương nói chuyện với ai mà vui quá vậy?
Vừa bước vào phòng, Thẩm Tam Thắng thoáng ngẩn người, đoạn cười to nói :
- Cốc lão đệ thật là thần xuất quỷ mạt.
Cốc Mộng Viễn cười, phóng xuống giường nói :
- Thẩm lão tiền bối không bị kinh hãi chứ?
Thẩm Tam Thắng cười :
- Chân lão nhi đã đùa với lão phu một vố chẳng nhỏ, nằm trên mặt đất một lúc, xương cốt ê ẩm, còn kinh hãi thì không.
Cốc Mộng Viễn chưa kịp đáp lời, Chân Dật Lan đã tranh trước nói :
- Gia gia xưa nay hay bỡn cợt người khác, Thẩm lão không biết sao?
Thẩm Tam Thắng cười nhăn nhúm :
- Biết chứ! Nhưng không ngờ Chân lão tà lại nhắm vào lão phu.
Thẩm Tam Thắng vừa dứt lời, Cốc Quân Lan từ ngoài đi vào.
Chân Dật Lan đứng phắt dậy, chạy ra đón Cốc Quân Lan nói :
- Cô cô, Cốc đại ca đã về rồi.
Đoạn ngoảnh lại nhìn Cốc Mộng Viễn nói :
- Cốc đại ca, đến gặp cô cô mau.
Cốc Mộng Viễn cười tủm tỉm tiến tới, co chân quỳ xuống, nhưng vừa gọi được tiếng :
- Cô cô...
Đã nén không được, nước mắt dâng ngập bờ mi.
Cốc Quân Lan đưa tay vuốt đầu chàng, vẻ khích động trong mắt còn sâu đậm hơn Cốc Mộng Viễn, bàn tay bà run run, tiếng nói khản đục :
- Viễn nhi... Phụ thân có khỏe không? Cô cô đã mười mấy năm không gặp rồi.
Cốc Mộng Viễn khẽ đáp :
- Phụ mẫu đều khỏe cả, hai vị lão nhân gia rất nhớ cô cô, nên phụ thân bảo Viễn nhi vào giang hồ để dò la tung tích cô cô, mời cô cô về nhà.
Cốc Quân Lan cười não nề :
- Tâm ý của đại ca, cô cô đành tâm lĩnh thôi.
Đoạn rụt tay về, lau nước mắt nói tiếp :
- Viễn nhi hãy đứng lên.
Cốc Mộng Viễn vâng lời đứng lên, Chân Dật Lan thật khôn khéo, dìu Cốc Quân Lan ngồi lên giường, đoạn mới quay sang Cốc Mộng Viễn nhoẻn cười nói :
- Đại ca đã tròn tâm nguyện lẽ ra phải vui mừng mới phải, hãy nhìn mình nước mắt ràn rụa thế kia, sẽ làm cô cô giận đấy.
Cốc Mộng Viễn vội đưa tay lau nước mắt, cười nói :
- Lan nhi nói rất đúng.
Đoạn tiến tới hai bước, đứng trước giường nói :
- Cô cô có đi Vân Nam không?
- Không, Viễn nhi, phụ thân ngươi tìm cô cô có việc gì quan trọng ư?
- Phụ thân bảo Viễn nhi phải tìm bằng được cô cô, và bảo cô cô nhất định phải về, có phải có việc quan trọng hay không thì phụ thân không đề cập đến.
Cốc Quân Lan thoáng ngẫm nghĩ :
- Đại ca hẳn là có thâm ý...
Bà bỗng chau chặt mày, lớn tiếng hỏi :
- Viễn nhi, khi phụ thân bảo ngươi xuất đạo giang hồ, trong phủ có khách nào đặc biệt hoặc người lạ đến không?
- Phụ thân có rất nhiều bằng hữu trong quan trường và địa phương, điệt nhi không chú ý đến.
Cốc Quân Lan cười :
- Cô cô không phải nói về những bằng hữu ấy... Ngươi thử nghĩ kỹ lại xem.
Cốc Mộng Viễn ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng nói :
- Cô cô không nhắc thì điệt nhi đã quên mất.
- Có khách đặc biệt phải không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Vâng. Trước khi điệt nhi rời khỏi nhà, dường như có một vị lão ni cô đến.
Cốc Quân Lan toàn thân rúng động, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên mỉm cười nói :
- Lão ni cô ấy tóc đều bạc, dáng người thấp bé, nhưng sắc mặt rất hồng hào, hệt như thiếu nữ phải không?
- Đúng rồi. Cô cô quen biết bà ấy ư?
Cốc Quân Lan gật đầu cười ảo não :
- Phải, cô cô quen biết bà ấy.
Bà bỗng trầm tư hồi lâu, đoạn ngẩng lên thở dài nói :
- Cô cô phải trở về phủ một chuyến mới được.
Cốc Mộng Viễn mừng rỡ :
- Cô cô định về nhà thật ư?
- Phải... Ngươi hãy ở lại đây.
Cốc Quân Lan bước xuống giường, quay sang Thẩm Tam Thắng ôm quyền nói :
- Thẩm lão, Mộng Viễn tuổi trẻ, lịch duyệt không đủ, sau khi vãn bối trở về Vân Nam, những mong lão tiền bối trông nom giúp đỡ Mộng Viễn giùm cho, vãn bối vô vàn cảm kích.
Lại quay sang Chân Dật Lan nói :
- Lan nhi, hãy trông chừng Cốc đại ca, đừng để cho y gây thù kết oán quá nhiều.
Cốc Mộng Viễn nghe vậy lòng rúng động dữ dội, như là cô cô lập tức bỏ đi vậy, chàng nghe lòng quyến luyến khôn tả.
Chân Dật Lan đỏ mặt nói :
- Lan nhi biết rồi.
Cốc Quân Lan bấy giờ mới quay sang Cốc Mộng Viễn cười nói :
- Viễn nhi, hãy hết sức thận trọng giữ mình, chốn giang hồ phong ba hiểm ác, giới võ lâm lắm kẻ gian trá, nếu không cẩn thận sẽ luôn gặp nguy cơ... Ôi! Cô cô phen này về nhà, có lẽ sẽ không bước chân vào chốn giang hồ nữa, mọi sự đều phải cậy vào bản thân ngươi thôi.
Cốc Mộng Viễn lòng hết sức xúc động, mắt ngấn lệ nói :
- Điệt nhi nhớ lời dặn bảo của cô cô rồi.
Chàng bỗng nhướng mày nói tiếp :
- Cô cô không chờ Tà Hiệp trở về sao?
Cốc Quân Lan lắc đầu :
- Không cần. Khi nào gặp Quy đại hiệp, hãy thay cô cô hỏi thăm. Trong những năm qua, cô cô đã nhờ hai cha con ông ấy giúp đỡ rất nhiều.
- Vâng.
Cốc Mộng Viễn vừa dứt lời, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, Cốc Quân Lan đã mất dạng.
Chân Dật Lan khẽ thở dài nói :
- Đại ca, cô cô đi nhanh thật.
Cốc Mộng Viễn buồn bã :
- Thật không ngờ...
Thốt nhiên một tiếng quát vang lên :
- Gì mà không ngờ? Tiểu tử, lão phu tưởng đâu phen này ngươi biết lên trời xuống đất, thì ra ngươi vẫn chưa đào thoát...
Vừa dứt tiếng, Tà Hiệp Chân Cửu đã hiện ra, sắc mặt đầy tức giận nhìn Cốc Mộng Viễn, hằn học nói :
- Tiểu tử, khi nãy ngươi đã đi đâu? Để chúng lão phu phải đuổi theo vất vả thế này, ngươi biết lão phu đã đi hết bao nhiêu đường oan uổng không hả?
Chân Dật Lan khi thấy gia gia hiện thân đã chạy ngay đến, lúc này thấy gia gia nổi đóa với Cốc Mộng Viễn, lòng hết sức lo sợ, giật râu gia gia ré lên :
- Gia gia đừng làm Cốc đại ca khiếp sợ mà.
Tà Hiệp quắc mắt :
- Khiếp sợ? Hắn là ai mà biết khiếp sợ chứ? Ngươi chỉ biết bảo gia gia đừng làm hắn khiếp sợ, có biết hắn đã khiến gia gia chạy đến suýt nữa gãy cả đôi chân không?
Chân Dật Lan cười :
- Nhưng gia gia chưa gãy chân mà.
- Tiểu tử này cũng đâu khiếp sợ đến vỡ mật?
Chân Dật Lan phụng phịu :
- Gia gia mà la hét nữa, Lan nhi sẽ bứt râu gia gia cho mà xem.
Tà Hiệp nghe Chân Dật Lan đòi bứt râu, liền như quả bóng xì hơi, vội nói :
- Không được, râu gia gia đẹp thế này, đã sắp bị ngươi bứt trụi cả rồi. Lan nhi, ngoan nào, gia gia không la hét nữa là xong...
Chân Dật Lan cười :
- Gia gia không la hét thì đương nhiên Lan nhi không bứt.
Cốc Mộng Viễn thấy hai ông cháu thân thiết cười đùa, nỗi sầu chia ly trong lòng liền tiêu tan, bất giác cười giòn nói :
- Chân lão tiền bối, vãn bối xin cáo tội trước.
Tà Hiệp tuy vô phương về Chân Dật Lan, nhưng đối với Cốc Mộng Viễn thì vẫn chưa nguôi giận, nghe vậy liền trừng mắt cười khảy nói :
- Cáo tội là xong ư?
Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Sau khi vãn bối tự xông mở huyệt đạo, vì đói quá nên mới đi ra ngoài ăn một bữa, nên khi lão tiền bối quay về đã không gặp...
Tà Hiệp sửng sốt :
- Ngươi nói thật chứ?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Đại Đồng tiểu lầu cách đây không xa, lão tiền bối có thể phái người đến đó mà hỏi.
Tà Hiệp dịu mặt :
- Vậy thì còn tạm bỏ qua được...
Chân Dật Lan tiếp lời :
- Chỉ tạm bỏ qua thôi sao? Gia gia thật là quá ngang ngược.
Tà Hiệp cười phá lên :
- Vậy ư? Nha đầu ngươi biết gia gia mang danh Tà Hiệp kia mà.
- Nhưng cũng đâu thể ngang ngược như vậy.
- Nếu không ngang ngược thì đâu gọi là tà?
Chân Dật Lan lắc đầu :
- Thôi được, thôi được, gia gia có thể ngang ngược với bất kỳ ai, nhưng chẳng thể ngang ngược với Lan nhi phải không?
- Đương nhiên, chỉ ngươi mới dám ngang ngược với gia gia mà thôi.
Hai ông cháu cười phá lên.
Cốc Mộng Viễn bỗng hỏi :
- Chân lão tiền bối, khi nãy nghe lão tiền bối bảo là đã cứu thoát bốn vị Chưởng môn nhân với hai ông cháu Tây Sơn Tiều Tẩu, vậy chẳng hay hiện giò bọn họ ở đâu?
Tà Hiệp cười ha hả :
- Đó chỉ là do sự tình cờ, lão phu đã gặp nhóm người Dạ Lan thành chủ Kim Trinh Bộ tại chính khách điếm này, thấy họ có vẻ thần bí, lão phu bèn ngầm theo dõi mới biết họ đang bắt giữ bốn vị Chưởng môn nhân để làm con tin, uy hiếp các đại môn phái. Lão phu liền tức giận xông thẳng vào phòng Kim Trinh Bộ, chế ngự y cùng mười mấy tên thủ hạ, cứu hai ông cháu Tây Sơn Tiều Tẩu với bốn vị Chưởng môn nhân và môn hạ đưa đến Độn Long bảo của một người bạn thân cách đây chừng mười dặm đường.
Sau đó, bốn người hẹn nhau vào canh ba sẽ đến Độn Long bảo bàn tính cách giải cứu kịch độc cho bốn vị Chưởng môn nhân.
Qua canh một, bốn người điều tức một hồi. Sau đó dưới sự hướng dẫn của Tà Hiệp, bốn người bước ra khỏi Duyệt Lai khách điếm, rời thành Lâm Nghi thẳng tiến về Độn Long bảo.
Chặng đường mười dặm, chỉ thời gian một tuần trà, Độn Long bảo đã hiện ra trong tầm mắt.
Trên đường, Chân Dật Lan quay sang Cốc Mộng Viễn khẽ nói :
- Đại ca, tòa Độn Long bảo này thật là khí phái.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Bạn của lệnh tổ hẳn là đại hào kiệt võ lâm, qua dáng vẻ bề ngoài của tòa bảo này, Bảo chủ có lẽ cũng là một vị cao thủ đương kim võ lâm.
Thẩm Tam Thắng ngoảnh lại cười nói :
- Chủ nhân bảo này là Kinh Long Tẩu Cổ Mộng Phong, em trai Trượng Độc Cổ Bát Công trong Kiếm Lâm tứ tuyệt.
Cốc Mộng Viễn nghe vậy chỉ cười một tiếng.
Nhưng Chân Dật Lan lại ngạc nhiên hỏi :
- Thẩm lão, Lục Chỉ Thần Bà là vợ của Cổ Mộc Phong phải không?
Thẩm Tam Thắng gật đầu :
- Bà ấy chính là chủ nhân Độn Long bảo.
Chân Dật Lan thè lưỡi :
- Lão bà này rất là hung dữ.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Lan nhi đã từng bị bà ta chỉnh trị rồi phải không?
Chân Dật Lan nhướng mày :
- Bà ta dám?
- Vậy sao biết bà ta hung dữ?
Chân Dật Lan cười :
- Trong bốn tỳ nữ của tiểu muội có hai người từng nếm mùi khổ sở của bà ta.
Cốc Mộng Viễn cười ha hả :
- Thảo nào. Nếu thì Lục Chỉ Thần Bà đâu còn có thể ngồi hưởng nhàn trong Độn Long bảo.
Chân Dật Lan ngớ người :
- Đại ca nói vậy là sao?
- Nếu kẻ nếm mùi khổ sở mà là Lan nhi, chắc chắn Lan nhi sẽ phóng hỏa thiêu đốt Độn Long bảo này rồi, vậy chẳng phải là may phước cho bà ta là gì?
Chân Dật Lan hờn dỗi :
- Đại ca nói tiểu muội tàn ác vậy sao?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Không phải là tàn ác mà là bướng bỉnh.
Chân Dật Lan khúc khích cười :
- Đại ca sợ rồi hả...
- Ngu huynh không sợ... nếu sợ thì đâu dám đi cùng...
Chân Dật Lan cười ngọt lịm :
- Cốc đại ca tốt quá.
Lúc này bốn người đã đến trước Độn Long bảo rộng hơn mười mẫu, đưa mắt nhìn bất giác kinh ngạc giật mình, chỉ thấy cửa nẻo mở toang, trong bảo hoàn toàn không có ánh đèn.
Tà Hiệp chau mày nói :
- Thẩm huynh, dường như có biến cố thì phải.
Thẩm Tam Thắng gật đầu :
- Cổ Mộng phong không bao giờ khinh xuất thế này, cửa bảo mở toang không có ánh đèn, lại trong lúc bốn vị Chưởng môn tị nạn tại đây, hẳn là có biến cố rồi.
Tà Hiệp đảo mắt, trầm giọng nói :
- Đúng vậy, chúng ta vào rồi hẵng tính.
Đoạn liền tung mình, phi thân dẫn trước phóng vào bảo.
Thẩm Tam Thắng, Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan nối tiếp theo sau.
Trong bảo bốn bề tối om, bốn người càng đi càng kinh tâm, tòa Độn Long bảo rộng lớn này dường như không còn một người sống.
Tà Hiệp ánh mắt dần dần lộ vẻ lo lắng, ông dẫn ba người nhanh chóng vào ngôi lầu to nhất, nơi cư trú của vợ chồng Kinh Long Tẩu Cổ Mộc Phong, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng người nào.
Tà Hiệp lấy ra hỏa tập bật lên, thắp cháy đèn trong lầu, bốn người đưa mắt nhìn quanh, không thấy có vết tích giao đấu hoặc giết chóc.
Thẩm Tam Thắng chau mày nói :
- Lạ thật, nơi đây đâu có xảy ra việc hung sát.
Tà Hiệp gật đầu :
- Nơi đây quả là không có việc hung sát, nhưng vợ chồng Cổ Mộc Phong vì sao không chờ lão phu đến mà lại bỏ đi như thế này?
Chân Dật Lan bỗng đề nghị :
- Gia gia thử tìm xem có để lại ký hiệu gì không?
Tà Hiệp gật đầu :
- Đúng rồi, chúng ta hãy chia nhau ra tìm xe.
Đoạn liền phóng người quay đi lên đỉnh lầu.
Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan cùng phóng xuống dưới.
Chỉ Thẩm Tam Thắng ở lại tầng giữa, tỉ mỉ tìm khắp nơi.
Hồi lâu Tà Hiệp thất vọng trở xuống.
Nhưng Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan lại trong tay cầm một phong thư tươi cười đi lên :
- Gia gia hãy xem, đây là lá thư gửi cho gia gia.
Tà Hiệp Cửu Chân vội đón lấy thư trong tay Chân Dật Lan, mở ra xem ngay.
Liền tức, vẻ lo lắng trên mặt lão hiệp tan biến, nụ ci cười nở trên môi.
Thẩm Tam Thắng cười hỏi :
- Chân huynh, thư của vợ chồng Cổ Mộc Phong phải không?
Tà Hiệp Chân Cửu gật đầu cười :
- Phải, bọn họ đã dọn đi.
Thẩm Tam Thắng ngạc nhiên :
- Dọn đi rồi ư? Sao lại vội vàng thế?
- Họ nhận được thông báo của một vị cố giao, nói là Tam Âm bang và Thiên Ma giáo đều đã hay biết họ đang chứa chấp bốn vị Chưởng môn nhân...
Thẩm Tam Thắng xen lời :
- Không đúng, Thẩm mỗ chính là người của Thiên Ma giáo mà.
Tà Hiệp Chân Cửu sửng sốt :
- Sao? Thẩm huynh là người của Thiên Ma giáo ư?
Thẩm Tam Thắng nghiêm giọng :
- Bổn giáo quả có ý định chặn đường bắt giữ bốn vị Chưởng môn nhân và chính do Thẩm mỗ này đảm trách việc này, nhưng từ khi gặp Cốc lão đệ ở Thái Thạch Cơ, Thẩm mỗ đã đổi ý.
Tà Hiệp Chân Cửu trừng mắt :
- Vậy thì... thư này hẳn có vấn đề rồi.
Thẩm Tam Thắng quả quyết :
- Thẩm mỗ cam đoan, Thiên Ma giáo tuyệt đối không có người đến đây nữa.
Tà Hiệp Chân Cửu tức giận :
- Đây là trò quái quỷ của ai?
- Cổ Mộc Phong có nói là người đưa tin là ai và chuyển đi đâu không?
Tà Hiệp Chân Cửu phì cười :
- À, lão phu quên chưa xem hết.
Tà Hiệp Chân Cửu nhanh chóng xem thư xong, bỗng thở phào một hơi dài nói :
- Thật không ngờ lại do Tây Trúc phái người đưa tin.
Thẩm Tam Thắng kinh ngạc :
- Ai? Tây Trúc ư?
Tà Hiệp Chân Cửu cười :
- Chính là kiệt tác của Ngọc Kim Cang Trúc Hiệp Tần Tiêu Hồng lão đệ.
Thẩm Tam Thắng tỏ vẻ không tin :
- Không thể vậy được.
Tà Hiệp Chân Cửu trố mắt :
- Sao lại không thể được?
- Tần lão đệ đã ba mươi năm không màng thế sự, chẳng những vậy, ngay cả nơi cư trú của Tần lão đệ ở đâu, e rằng Chân huynh cũng chẳng rõ.
Tà Hiệp Chân Cửu gật đầu :
- Không sai, lão phu cũng không biết.
Thẩm Tam Thắng buông tiếng cười khảy, vừa định nói tiếp, bỗng nghe dưới lầu vọng lên một tiếng cười to, sau đó là giọng già nua nói :
- Chân huynh không biết, nhưng lão cô độc này biết.


Quay lại  l Xem tiếp 


BigKool BigKool
Vườn Hoàng Cung - Nông Trại Online Vườn Hoàng Cung
Khu Vườn Thần Kỳ Khu Vườn Thần Kỳ
Vườn Thủy Cung Vườn Thủy Cung
goPet Online goPet Online

C-STAT