Xả thân gác cửa ngăn mưu đồ
Trên Đại Tuyết sơn nơi biên giới Tây Tạng, một lão nhân lưng gù cao to dẫn theo một thiếu nữ áo đỏ và một thiếu niên áo xanh đang thi triển khinh công tuyệt đỉnh phóng đi về phía một ngọn núi cao tuyết phủ trắng xóa.
Ba người ấy chính là Xích Tu Đà Ông Cổ Bát Công, Chân Dật Lan và Cốc Mộng Viễn.
Sau khi rời khỏi Tổng đàn Tam Âm bang, ba người đã thẳng đường đến Hàn Bích cung.
Cốc Mộng Viễn bởi có địa chỉ do Tần Linh Sương để lại, vì vậy ba người không cần phải hỏi thăm đường lối.
Nhưng dù họ cước trình nhanh, sau khi tiến vào Đại Tuyết sơn, cũng phải mất gần bốn ngày trời mới tìm gặp Hàn Bích cung.
Hàn Bích cung thần bí khôn lường này chẳng những được xây cất ở giữa núi non trùng điệp mà còn nằm trong cốc sâu ngàn trượng.
Trên Đại Tuyết sơn tuyết đóng dày hơn thước, lạnh giá khôn tả.
Nhưng tại nơi tọa lạc Hàn Bích cung thì lại ấm áp như xuân, bốn mùa tươi xanh.
Ba người từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy sơn cốc rộng chừng hơn ba mươi dặm.
Hàn Bích cung nhà cửa liên miên, hệt như hoàng cung trong kinh thành.
Xích Tu Đà Ông đã xông pha trên giang hồ không dưới sáu mươi năm, cũng chưa từng trông thấy nơi cư trú của một môn phái nào lại có khí thế như vậy.
Ông bất giác buông tiếng thở dài, cảm khái nói :
- Thật không ngờ Tần Tiêu Hồng lại là người xa hoa thế này.
Từ trên chủ phong đi xuống, có một con đường được tu chỉnh hết sức trang nhã.
Cách cửa cung chừng mười dặm, giữa đường có một tấm bia bằng ngọc thạch màu xanh biếc, cao hơn trượng và rộng hơn năm thước.
Sáu chữ vàng “Nhân gian đệ nhất tiên cảnh” to cỡ hai thước được khắc sâu trên bia ngọc, sáng chóa dưới ánh nắng soi rọi.
Chân Dật Lan đứng xem một hồi, cười nói :
- Cổ lão tiền bối, tấm bia ngọc này hẳn là trị giá liên thành!
Cổ Bát Công gật đầu :
- Đây là hàn ngọc vạn năm, có lẽ trên đời chỉ có mỗi một tảng này thôi!
Chân Dật Lan nghe vậy bất giác thè lưỡi, không rụt vào được nữa.
Cả Cốc Mộng Viễn cũng kinh ngạc nói :
- Lão tiền bối, đây quả là hàn ngọc vạn năm ư?
Trong màu xanh biếc có cả đen lẫn trắng, nhìn kỹ lão đệ sẽ thấy trong tấm bia ngọc dày hằng thước này có những đường nét đỏ như mây khói, chuyển động không ngừng, đó chính là điểm quý giá của nó.
Cốc Mộng Viễn nhìn kỹ bia ngọc quả thấy bên trong ẩn hiện mây đỏ chuyển động không ngừng, bất giác cười to nói :
- Lão tiền bối nói rất đúng, nhưng có điều Ngọc Kim Cang Trúc Hiệp này đã dùng loại ngọc quý này khắc thành bia thật là đáng tiếc.
Cổ Bát Công cười :
- Đâu chỉ đáng tiếc thôi, mà còn phía phạm của trời nữa.
Chân Dật Lan nghe Cổ Bát Công bảo dùng ngọc này khắc bia là phí phạm của trời, thì hết sức thắc mắc, bèn cười hỏi :
- Cổ lão tiền bối, ngọc thạch này có công dụng đặc biệt gì vậy?
- Ngọc này chẳng những có công dụng điều thương giải độc, mà còn có thể tị nhiệt ngự hàn, người võ lâm chỉ cần có được một mảnh nhỏ mang theo bên mình thì thật hữu ích vô cùng.
- Có công dụng hiệu nghiệm như vậy thật ư?
Cổ Bát Công nghiêm giọng :
- Hàn ngọc vạn năm có công hiệu cải tử hồi sinh, nếu người võ công dùng để hành thiện thì sẽ cứu được biết bao mạng người.
Chân Dật Lan ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nói :
- Chúng ta bổ lấy một mảng mang về được không?
Cổ Bát Công vừa chau mày, Cốc Mộng Viễn đã cười nói :
- Lan nhi, chúng ta không nên không hỏi mà tự ý lấy.
Chân Dật Lan vốn đã rút ra một thanh Nam Minh Tam Dương Bình Kiếm, vừa định bổ lấy một mảnh bảo ngọc mang đi cứu người, nghe Cốc Mộng Viễn nói vậy, nàng liền trả kiếm vào bên lưng, cười nói :
- Đúng rồi, suýt nữa tiểu muội đã quên mất.
Cổ Bát Công lắc đầu nói :
- Lan nhi, ngọc này chém vỡ được đâu! Thanh kiếm của ngươi tuy là thần vật, nhưng cũng không chém vỡ nổi hàn ngọc vạn năm này đâu.
Chân Dật Lan không tin :
- Vậy chứ chữ này được khắc bằng cách nào?
Cổ Bát Công cười :
- Đúng là chữ này được khắc lên, nhưng muốn khắc chữ trên loại bảo ngọc này, phải cần dùng mấy loại thần khí.
- Mấy loại thần khí nào?
- Ngươi khảo lão phu đó ư?
Chân Dật Lan cười :
- Lan nhi đâu dám, chẳng qua hiếu kỳ thôi!
Cổ Bát Công cười :
- Trong võ lâm có ba thanh kiếm có thể chém nổi hàn ngọc này!
- Ba thanh kiếm nào?
- Một là Huyền Băng kiếm của Thiên Toàn kiếm khách Vu Vong Cơ, chủ nhân của Tử Vân thiên phủ khi xưa.
Cốc Mộng Viễn vừa nghe bốn tiếng Tử Vân thiên phủ, liền động tâm thầm nhủ :
- Tử Vân kim trâm đang ở trong người mình, sự ủy thác của Doanh Hải tam tinh mình còn chưa thực hiện, thật là quá bất kính...
Chàng nghĩ đến đó đã nghe Chân Dật Lan hỏi :
- Còn thanh kiếm thứ nhỏ?
- Mặc Ngọc Kinh thần kiếm của Lý Hàm Băng.
- Còn thanh thứ ba là bình kiếm phải không?
Cổ Bát Công cười :
- Sao ngươi biết là bình kiếm?
Chân Dật Lan mỉm cười :
- Lan nhi chỉ đoán thôi, bởi vì trong bình kiếm cũng có rất nhiều thiên cổ thần khí.
- Thanh thứ ba là Nam Minh Thanh Dương Bình Kiếm do Quảng Thành Tử đã lưu lại hồi ngàn năm về trước.
Chân Dật Lan nghe vậy, buông tiếng cười khanh khách không thôi.
Cổ Bát Công ngạc nhiên hỏi :
- Tiểu nha đầu, ngươi cười gì vậy chứ?
Chân Dật Lan lại cởi thanh bình kiếm bên lưng ra, vung tay cười nói :
- Cổ lão tiền bối hãy xem đây là kiếm gì?
Cổ Bát Công chú mắt nhìn, mới thấy thanh kiếm trong tay Chân Dật Lan thân phảng phất ánh đỏ, và bên ngoài có một lớp sáng đỏ chuyển động.
Cổ Bát Công ha hả cười nói :
- Đây chẳng phải chính là Nam Minh Thanh Dương Bình Kiếm ư?
Chân Dật Lan cười đắc ý :
- Ai nói không phải?
Cổ Bát Công cười to :
- Thật không ngờ, thật không ngờ thanh kiếm này lại ở trong tay lệnh tổ.
Chân Dật Lan mỉm cười :
- Gia gia cũng mới có được trong kinh thành hôm trước đây thôi, đó là một dịp tình cờ, gia gia đã mua lại từ tay một thương nhân buôn đồ cổ với giá như mua phế liệu vậy.
Cổ Bát Công cười phá lên :
- Thật là may mắn... Chân lão tà vận khí tốt quá... Tuy nhiên, ngươi có mang theo vật thần kiếm thế này, phải hết sức thận trọng mới được.
Chân Dật Lan bĩu môi :
- Lan nhi không sợ đâu! Ai mà có ý cướp đoạt thanh kiếm này, hẳn là đã chán sống rồi.
Cổ Bát Công cười hào sảng :
- Đúng, gặp tiểu sát tinh như ngươi, chắc chắn không ai chiếm được phần hơn.
Chân Dật Lan vung kiếm :
- Cổ lão tiền bối, Lan nhi bổ lấy một mảnh ngọc được không?
Cổ Bát Công cười :
- Được! Được! Nhưng có điều...
Ông chưa dứt lời, đột nhiên bị một tiếng cười khảy cắt ngang.
Tiếng cười khảy ấy đã vang lên từ sau lưng ba người.
Cổ Bát Công quay phắt lại, Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan cũng đồng thời ngoảnh nhìn ra sau.
Chỉ thấy một lão nhân toàn thân trắng toát, đang đứng giữa đường cách họ ngoài mười trượng.
Cốc Mộng Viễn mỉm cười thầm nhủ :
- Thì ra lão chưa tiến vào trong phạm vi mười trượng, nếu không mình mà không phát giác ra thì thật quá kinh người còn gì?
Cổ Bát Công đưa mắt quan sát kỹ lão nhân áo trắng, chỉ thấy đối phương người cao chừng năm thước, mái tóc bạc dài phủ vai, sắc mặt hồng hào như trẻ con, hai mắt thần quang ẩn tang, không chút bộc lộ hỏa khí. Chiếc áo trắng trên mình dài thượt, phủ dài xuống đến mặt đất.
Cổ Bát Công dù biết nhiều hiểu rộng, song vẫn không biết lão nhân thấp lùn này là ai.
Lão nhân áo trắng sau khi buông tiếng cười khảy, chỉ đứng yên nhìn ba người, vẻ mặt trơ lạnh không nói một lời, như cũng đang quan sát ba vị khách bất ngờ này.
Chân Dật Lan hằn học nói :
- Lão giả hồ đồ cười gì vậy hả? Lão tưởng thanh kiếm của bổn cô nương không bổ nổi hàn ngọc này hay sao? Hừ, e rằng lão đã đui mù rồi.
Cổ Bát Công thấy Chân Dật Lan buông lời mắng nhiếc lão nhân áo trắng, lòng hết sức lo lắng, bởi ông nhẫn nhỡ lão nhân này võ công cao thâm chẳng kém gì mình, nếu đối phương nổi giận động thủ, e rằng khó thể kết thúc nhanh chóng.
Nhưng ông đã lo lắng quá thừa.
Lão nhân áo trắng nghe Chân Dật Lan nói vậy chẳng chút tức giận nói :
- Tiểu nha đầu, ngươi thật cả gan, động chút là mắng người, chả lẽ gia trưởng ngươi ngay cả lễ phép kính trọng người già cả cũng không dạy cho ngươi biết hay sao?
Chân Dật Lan cười khanh khách :
- Việc ấy chẳng can gì đến lão, bổn cô nương thích sao làm vậy, lão...
Nàng vốn định nhiếc mắng nữa, nhưng thấy Cốc Mộng Viễn có vẻ không bằng lòng, liền vội nín lặng.
Lão nhân áo trắng lắc đầu cười :
- Thời buổi này thật càng lúc càng tệ, thanh thiếu niên cũng ngày càng hỗn xược, tiểu nha đầu ngươi có lẽ ngay cả đối với trưởng bối mình cũng không khách sáo phải không?
Chân Dật Lan tức giận trừng mắt :
- Đã nói rồi, chẳng can gì đến lão! Lão là ai?
Lão nhân áo trắng cười khẽ :
- Tiểu nha đầu kia, ngươi phải cho lão phu biết trước, ngươi là ai mới đúng chứ?
Chân Dật Lan ngẩn người :
- Sao vậy?
Lão nhân áo trắng mỉm cười :
- Tuổi tác lão phu có lẽ chẳng kém gì gia gia ngươi, ngươi sao thể không tự báo ra danh tánh trước?
Chân Dật Lan chau mày :
- Bổn cô nương là Lan nhi, còn lão?
Lão nhân áo trắng cười phá lên :
- Lão phu là Cúc lão, ngươi tin chăng?
Nếu lão nhân chỉ nói mình là Cúc lão, có lẽ Chân Dật Lan đã tin, nhưng lão nhân lại thêm câu hỏi lại, khiến Chân Dật Lan tức đến nhảy dựng lên :
- Lão... lão sao lại tên Cúc lão? Không có họ sao?
Lão nhân áo trắng vẫn thản nhiên cười :
- Còn ngươi thì sao? Ngươi họ Lan tên Nhi ư?
Chân Dật Lan phì cười :
- Tôi họ Chân tên Dật Lan. Tôi đã quên mất, bởi mọi người đều gọi tôi là Lan nhi!
Lão nhân áo trắng ngửa mặt cười to :
- Tiểu nha đầu, ngươi tuy đanh đá nhưng cũng còn khá dễ thương...
Đoạn bỗng quay sang Cổ Bát Công nói :
- Các hạ là Trượng Độc trong Kiếm Lâm tứ tuyệt phải không?
Cổ Bát Công rúng động cõi lòng, nâng ngọn trượng gỗ trong tay lên, cười nói :
- Tôn giá sao biết danh hiệu lão gù này vậy?
- Các hạ có quá nhiều chiêu bài, mộc trượng và lưng gù, chứng tỏ các hạ là ai rồi.
Chân Dật Lan lớn tiếng tiếp lời :
- Lão già, lão còn chưa cho biết mình là ai mà!
Lão nhân áo trắng trợn mắt cười :
- Lão phu nói đây, nhưng nói ra rồi ngươi cũng không biết đâu.
Chân Dật Lan cười khinh miệt :
- Vậy hẳn là hạng vô danh rồi chứ gì?
Lão nhân áo trắng vẫn thản nhiên cười :
- Đúng vậy, nếu lão phu mà có họ tên thì trời đã sụp rồi còn gì?
Chân Dật Lan biết là lão nhân mai mỉa mình không biết trời cao đất dày, bèn dẩu môi nói :
- Bổn cô nương cứ thích làm cho trời sụp xuống, lão làm gì được nào?
- Lão phu chẳng làm gì, nhưng... chỉ sợ rằng Chân Cửu không thu xếp nổi thôi.
Chân Dật Lan kinh ngạc trố mắt :
- Lão... lão... biết gia tổ ư?
Lão nhân áo trắng vẫn thản nhiên cười :
- Chân lão tà có một tôn nữ nhi như ngươi, hẳn là vui sướng lắm!
Chân Dật Lan tức tối giậm chân :
- Chẳng can gì đến lão!
Lão nhân áo trắng cười to :
- Đương nhiên là không liên quan đến lão phu rồi.
Đoạn quay sang Cổ Bát Công cười nói :
- Lão phu là Cát Phụ Ông, Cổ huynh từng nghe nói đến chưa?
Cổ Bát Công kinh ngạc :
- Tôn giá là Nam Hoang Nhất Tẩu Cát huynh ư?
Nam Hoang Nhất Tẩu Cát Phụ Ông có danh vọng rất cao trong võ lâm, song vì trước nay ẩn cư chốn hoang dã nên nhân vật Trung Nguyên nhiều người nghe nhưng ít ai gặp, ngoại trừ vài vị lão tiền bối như Tứ Phương Đại Hiệp, cơ hồ không lai vãng với nhân vật Trung Nguyên.
Nam Hoang Nhất Tẩu ha hả cười nói :
- Đại danh Cổ huynh, lão ô đã được nghe từ lâu, hôm nay được gặp thật là một niềm vui lớn, chẳng hay Cổ huynh đột nhiên giá lâm Thường Xuân cốc này có việc gì vậy?
Chân Dật Lan nghe nói sơn cốc này có tên là Thường Xuân, bất giác cười thầm nghĩ :
- Quả là danh phù kỳ thực!
Cổ Bát Công cười nói :
- Cát huynh cư trú trong Hàn Bích cung ư?
Cát Phụ Ông gật đầu :
- Lão phu bởi cảm thịnh ý của Tây Trúc Tần huynh khi xưa, nên hồi năm rồi Tần huynh phái người mời thỉnh, lão phu bèn đến đây làm khách.
- Cát huynh đã ở đây một năm, có biết Tần Tiêu Hồng có mưu đồ gì không?
Cát Phụ Ông thoáng chau mày :
- Cổ huynh muốn nói về phương diện nào?
Cổ Bát Công cười to :
- Tần Tiêu Hồng có lòng hùng bá võ lâm, chả lẽ Cát huynh cũng không biết sao?
Cát Phụ Ông lắc đầu :
- Lão ô không bao giờ màng đến việc trong cung. Lão ô đã thỏa thuận với Tần huynh chỉ ở đây ba năm, và...
Cát Phụ Ông bỗng buông tiếng cười, nói tiếp :
- Lão ô chỉ phụ trách khu vực bia ngọc này, không cho bất kỳ người nào không được Tần huynh thỉnh mời đột nhập vào Thường Xuân cốc.
Cổ Bát Công ngửa mặt cười to :
- Vậy là Cát huynh đến đây gác cửa cho Tần Tiêu Hồng ư?
Cát Phụ Ông cười nhạt :
- Báo ân đáp nghĩa đâu kể gì danh tiết.
Cổ Bát Công chẳng ngờ rằng vị cao nhân cao nhân thế ngoại này lại xem nhẹ lợi danh, không bị mình kích động, bất giác thừ ra tại chỗ.
Chân Dật Lan chau mày lạnh lùng tiếp lời :
- Lão thật sự là vô tích sự!
Cát Phụ Ông đưa mắt nhìn Chân Dật Lan cười to :
- Cô nương lại mắng người nữa rồi.
- Không phải mắng mà là nhận thấy lão thật quá hồ đồ.
- Lão phu hồ đồ ư?
- Tần Tiêu Hồng rõ ràng là có lòng thôn tính đồng đạo võ lâm, vậy mà lão lại cố tỏ ra mình trong sạch, viện cớ canh giữ cửa vào cung, chẳng chịu lên tiếng khuyên ngăn, vậy chẳng hồ đồ là gì?
Cát Phụ Ông phá lên cười :
- Cô nương miệng lưỡi thật sắc bén, nếu lão ô mà không phải tuổi đã quá tám mươi, tính nóng không còn, có lẽ đã bị ngươi mắng đến đâm đầu chết tại đây cũng nên.
Chân Dật Lan phì cười :
- Lão da mặt dày quá!
Cát Phụ Ông lắc đầu cười :
- Chẳng phải lão ô da mặt dày, mà là...
Bỗng đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn hỏi :
- Vị thiếu hiệp này quý tánh đại danh là gì vậy?
Cốc Mộng Viễn tự nãy giờ lẳng lặng đứng nghe, giờ nghe Cát Phụ Ông hỏi, vội ôm quyền thi lễ nói :
- Vãn bối là Cốc Mộng Viễn ở Thiên Đài!
Cát Phụ Ông mắt rực lên :
- Cốc thiếu hiệp quan hệ thế nào với Nam Nho Cốc Dương vậy?
- Chính là gia tổ vãn bối.
Cát Phụ Ông cười to :
- Cốc huynh có một tôn nhi thế này, võ công Cốc gia hẳn là rạng rỡ trong thiên hạ rồi.
Cốc Mộng Viễn bẽn lẽn cười :
- Lão tiền bối quá khen rồi.
Cát Phụ Ông quét mắt nhìn ba người, trầm giọng nói :
- Cổ huynh, các vị đã biết Tần huynh có lòng thôn tính võ lâm, vậy mà còn mạo hiểm đến đây, chẳng phải là quá bất trí ư? Hàn Bích cung này có thể sánh như chốn ngọa hổ tàng long đấy.
Ba người nghe vậy đều giật mình kinh hãi, bởi sự suy đoán của họ đã chẳng may đúng sự thật, Tần Tiêu Hồng quả nhiên có lòng hùng bá võ lâm.
Cổ Bát Công khảng khái nói :
- Cổ mỗ sẵn sàng chấp nhận đầu rơi máu chảy để giữ gìn chính nghĩa võ lâm, phen này đến đây tuy biết hung hiểm, nhưng Cổ Bát Công này không tin là sẽ táng mạng.
Cát Phụ Ông lắc đầu :
- Lão ô tuy chưa từng vào trong cung, nhưng ít nhiễu cũng biết tình hình trong ấy, hành vi gần đây của Tần huynh quả là rất đáng lo ngại.
Cổ Bát Công cười :
- Vậy sao Cát huynh không sớm có kế hoạch ngăn chận?
Cát Phụ Ông khẽ thở dài :
- Khi nãy Chân cô nương đã có nói rồi, lão ô chưa trả lời, thật bởi việc này quá ư trọng đại, lão ô chẳng thể bằng vào câu nói là thay đổi được.
Chân Dật Lan dẩu môi :
- Vậy là lão ngoảnh mặt làm ngơ, trái lại còn nối giáo cho giặc, giữ cửa cho người ta.
Cát Phụ Ông cười ảo não :
- Sao cô nương biết lão phu nối giáo cho giặc?
Chân Dật Lan cười khảy :
- Sự thể đã quá rõ ràng, lão còn gì để biện hộ nữa chứ?
Cát Phụ Ông bỗng nghiêm giọng :
- Cô nương có biết Hàn Bích cung vào được nhưng không ra được hay không? Trừ phi sau khi vào cung, cô nương chấp nhận cá mè một lứa với Tần Tiêu Hồng.
Chân Dật Lan thè lưỡi :
- Nếu không chấp nhận thì sao?
- Chết một cách thảm thiết.
Cổ Bát Công khẽ thở dài :
- Tần Tiêu Hồng sao lại trở nên tàn ác thế này?
Cát Phụ Ông thấp giọng :
- Lão ô canh giữ cửa vào cung duy nhất này chính là muốn giữ lại những người hiểu dụng trong võ lâm...
Chân Dật Lan ngạc nhiên xen lời :
- Vậy lão tiền bối không để cho người vào cung tăng gia vây cánh cho Tần Tiêu Hồng ư?
Cát Phụ Ông gật đầu :
- Lão ô chỉ đủ sức đến vậy thôi!
Cổ Bát Công khảng khái cười :
- Vậy là bọn này đã đắc tội với Cát huynh rồi!
Cát Phụ Ông cười :
- Cổ huynh sao cũng khách sáo thế này? Lão ô có trách nhiệm canh cửa, bằng hữu võ lâm nếu muốn vào cung, nhất định phải đi ngang qua đây. Nếu là người lương thiện, lão ô ắt đánh bại rồi buộc họ lui về, còn như gặp kẻ tàn ác, lão ô bắt buộc phải hạ độc thủ giết đi. Vì vậy trong một năm qua, lão ô tuy không có gì hổ thẹn với lương tâm, nhưng hai ay đã dính đầy máu tanh, trái với lẽ trời.
Cốc Mộng Viễn cười xen lời :
- Nhà Phật cũng có lời khuyến khích việc giáng ma vệ đạo, hành động của lão tiền bối chẳng những không trái với lẽ trời, mà còn là thay trời hành đạo, trừ bạo an lương!
Cát Phụ Ông mỉm cười, nghiêm giọng :
- Cổ huynh nhất quyết vào cung phải không?
Cổ Bát Công gật đầu :
- Cổ mỗ đến đây chính là định vào cung một chuyến.
- Cổ huynh vào cung chi vậy?
- Dò la tung tích của Chưởng môn nhân Thiếu Lâm.
Cát Phụ Ông sửng sốt :
- Chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm ư?
- Vâng!
Cát Phụ Ông chau mày :
- Chưởng môn nhân Thiếu Lâm đâu có đến đây.
Cổ Bát Công ngẩn người :
- Cát huynh không trông thấy bốn vị Chưởng môn nhân Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Nga My và Côn Luân vào trong cung ư?
Cát Phụ Ông lắc đầu :
- Chưa từng trông thấy. Cổ huynh có thể nói rõ hơn chút không?
- Bốn vị Chưởng môn nhân đều bởi thân thọ trọng thuơng, bị người đánh lừa giải đưa đi, nhưng giữa đường đã được Tà Hiệp giải cứu, nhưng rồi sau đó lại bị người của Hàn Bích cung cướp đi mất.
- Có việc như vậy thật ư? Nhưng...
Cát Phụ Ông bỗng nín lặng trầm ngâm.
Chân Dật Lan thấy vậy nói :
- Cổ lão tiền bối, Cát lão không biết, chúng ta vào cung mà hỏi thì hơn.
Cổ Bát Công cười :
- Lan nhi đừng vội, Cát lão nhất định là biết.
Cát Phụ Ông lắc đầu :
- Lão ô quả thật là chưa từng trông thấy họ, nhưng...
Bỗng khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Hôm kia Cung chủ có phái người đưa về ba xe tài vật, rất có thể...
Cát Phụ Ông chưa kịp dứt lời, Chân Dật Lan đã reo lên :
- Vậy là đúng rồi, chắc chắn là người đã giấu trong xe.
Cát Phụ Ông cười ảo não :
- Cô nương có lẽ đã đoán không sai, vì muốn che giấu tai mắt lão ô nên họ phải làm như vậy... nhưng có điều Cung chủ đến nay vẫn chưa thấy trở về cung.
Chân Dật Lan cười hỏi :
- Cung chủ có phải là con gái của Tần Tiêu Hồng không?
Cát Phụ Ông gật đầu :
- Chính là con gái duy nhất của Tần Tiêu Hồng với Lăng Thiên Thiên.
Chân Dật Lan khúc khích cười :
- Cốc đại ca bảo Tần tỷ tỷ rất là đẹp, lúc đầu tiểu muội còn chưa tin, nhưng giờ đây đã biết là do đệ nhất mỹ nhân võ lâm sinh ra, tiểu muội...
Nàng bỗng ngưng lời, bởi vì nghĩ đến một điều, nói tiếp :
- Lăng Thiên Thiên là một người rất xấu xa, Cốc đại ca không vào Hàn Bích cung được đâu!
Cốc Mộng Viễn sửng sốt :
- Vì sao vậy?
- Bà ta sẽ giữ đại ca lại mất!
- Giữ ngu huynh lại chi vậy?
Chân Dật Lan nhoẻn cười :
- Đó thì tiểu muội sao biết được?
Cốc Mộng Viễn cười ha hả :
- Lan nhi không biết thì lo làm gì kia chứ?
Đoạn chàng quay sang Cát Phụ Ông hỏi :
- Cát lão tiền bối, Tần Linh Sương tỷ tỷ trở về cung ư?
Cát Phụ Ông nghe vậy, biết chàng có quen biết Tần Linh Sương, liền cười nói :
- Chưa! Lão đệ đã quen biết với Cung chủ, việc vào cung hẳn không có gì đáng lo ngại, Lăng Thiên Thiên chỉ có mỗi một người con gái, nên cưng yêu lắm.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Chả lẽ nếu vãn bối không nói rõ là quen biết Tần Linh Sương, vào cung sẽ có tai họa to lớn hay sao?
Cát Phụ Ông nghiêm giọng :
- Tai họa thì chưa chắc có, nhưng không ra khỏi cung được là điều tất nhiên.
Cốc Mộng Viễn bỗng mắt rực thần quang, cười giòn nói :
- Vãn bối chính là muốn xông vào những nơi như vậy thử xem sao?
Cát Phụ Ông vội lắc đầu :
- Lão đệ không nên liều lĩnh.
Cốc Mộng Viễn thản nhiên cười :
- Cát lão tiền bối hãy yên tâm, vãn bối sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
- Nếu các vị không cho biết là có hẹn với Tần Linh Sương mà đến, thì cửa ải của lão ô cũng chẳng tiện để các vị đi qua.
Cốc Mộng Viễn chau mày, còn định nói gì đó, Cổ Bát Công đã cười nói :
- Cát huynh, Cốc lão đệ quả thật sẽ không gặp nguy hiểm gì to lớn đâu. Cát huyh cứ yên tâm để cho bọn này đi qua.
Cát Phụ Ông lắc đầu :
- Không thể được!
Cổ Bát Công cười :
- Cát huynh không tin vào võ công của Cốc lão đệ chứ gì?
Cát Phụ Ông cười :
- Cốc lão đệ anh hoa tiềm ẩn, hiển nhiên là võ công cao thâm, điều ấy lão ô tin, nhưng so với Tây Trúc thì...
Cổ Bát Công tiếp lời :
- Cát huynh cho là Cốc lão đệ không phải là địch thủ của Tây Trúc chứ gì?
- Võ công của Tần Tiêu Hồng đã đạt đến trình độ thần xuất quỷ mạt rồi đấy!
Cổ Bát Công cười :
- Cốc lão đệ chắc không kém hơn đâu!
- Tổ phụ của Cốc lão đệ hiện nay e cũng chẳng phải địch thủ của Tây Trúc.
Cát Phụ Ông nghĩ, đưa Cốc Dương ra so sánh, hẳn là Cốc Mộng Viễn sẽ biết Tần Tiêu Hồng chẳng phải dễ đối phó...
Nhưng ông nào biết võ công của Cốc Mộng Viễn không phải là do tổ phụ truyền thụ?
Chân Dật Lan nghe vậy liền khúc khích cười nói :
- Cát lão, võ công của Cốc đại ca cao hơn gia gia nhiều.
Nàng nghĩ mình nói vậy nhất định Cát Phụ Ông sẽ đồng ý, bỏi chỉ cần võ công không kém hơn Tây Trúc, Cát lão hẳn sẽ để cho họ đi qua.
Nhưng Cát Phụ Ông vẫn không chịu :
- Cho dù Cốc lão đệ võ công cao hơn lệnh tổ thì cũng không đương cự nổi vợ chồng Tây Trúc.
Chân Dật Lan bỗng nảy ý nói :
- Nếu võ công của Cốc đại ca do một người khác truyền thụ thì sao?
Cát Phụ Ông ngạc nhiên :
- Ai truyền thụ?
Chân Dật Lan cười :
- Đồng tông của lão tiền bối.
Cát Phụ Ông ngày càng ngạc nhiên hơn :
- Đồng tông của lão ô ư?
- Đúng vậy!
- Ai?
- Cát Hàn lão tiền bối!
Cát Phụ Ông biến sắc mặt, song liền cười to nói :
- Không Linh Luyện Sĩ trong Không Linh song tiên phải không?
- Đúng vậy, vậy vào được không?
Cát Phụ Ông gật đầu :
- Được thì được, nhưng...
Quay sang Cốc Mộng Viễn hỏi :
- Cốc lão đệ tự tin đã được mấy thành chân truyền của Cát lão tiền bối rồi?
Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Chừng năm thành!
Cát Phụ Ông trầm ngâm :
- Lão ô phải thử mới được!
Cốc Mộng Viễn chau mày, ngẩng đầu cười :
- Vãn bối tuy học luyện không hay, nhưng không bao giờ để nhục đến danh vọng sư môn, lão tiền bối đã muốn chỉ giáo, vãn bối sẵn sàng hầu tiếp.
Cát Phụ Ông liền gật đầu :
- Vậy lão đệ tuốt kiếm đi!
Cốc Mộng Viễn chau mày :
- Vãn bối trước nay không dùng đến kiếm... vậy... vậy bây giờ biết tính sao đây?
Cổ Bát Công bỗng cười nói :
- Cát huynh muốn động thủ thử thật ư?
Cát Phụ Ông nghiêm giọng :
- Phải thử mới được!
Cốc Mộng Viễn nghe vậy rất phật lòng, Cát Phụ Ông không tin tưởng mình như vậy là thật một điều sỉ nhục, bèn đảo mắt nhìn, tiện tay bẻ lấy một cành cây bên đường, cười nói :
- Vãn bối tạm dùng cành cây thay kiếm đấu với Nam Hoang Nhất Tẩu một phen.
Tuyệt kỹ cành cây thắng bảo kiếm
Cát Phụ Ông ha hả cười nói :
- Lão đệ có hào khí thế này, lão ô hết sức bội phục.
Đoạn đưa tay rút lấy thanh trường kiếm bên lưng, nói tiếp :
- Kiếm này của lão ô rất là sắc bén, lão đệ phải hết sức lưu tâm cành cây của mình mới được.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Lão tiền bối khỏi phải nhọc tâm, xin mời!
Cát Phụ Ông biết chàng thiếu niên này đã là đồ đệ của Không Linh Luyện Sĩ, hẳn là hết sức cao ngạo, bèn không cần tỏ vẻ tiền bối, vung kiếm xuất chiêu.
Cốc Mộng Viễn mỉm cười, nhanh nhẹn lách người tránh khỏi.
Cát Phụ Ông ha hả cười nói :
- Lão đệ khỏi phải lo, cứ toàn lực tấn công, lão ô tự tin còn có thể ứng phó nổi mười hai mươi chiêu không đến đỗi bại.
Cốc Mộng Viễn cảm kích cười :
- Lão tiền bối quá khiêm tốn rồi. Vãn bối chỉ cầu mong không để nhục đến thanh danh sư môn là đủ.
Dứt lời cành cây trong tay vung lên, hư không điểm tới.
Chiêu này không giống như kiếm pháp, dường như là tiên pháp.
Nhưng bên trong ẩn chứa nhiều biến hóa đến đỗi chỉ có người trong cuộc như Nam Hoang Nhất Tẩu mới cảm nhận được.
Cát Phụ Ông tuy biết rõ trong tay Cốc Mộng Viễn chỉ là một cành cây, nhưng cành cây ấy lại tỏa ra hằng ngàn vạn luồng kiếm khí.
Lão tuy không sợ kiếm khí ấy, nhưng có điều không nhận định được chiêu kiếm của Cốc Mộng Viễn thật ra là nhắm vào bộ vị nào trên cơ thể mình. Do đó lão vung kiếm gạt ngang rồi lập tức lùi chéo ra sau năm bước.
Đây là một lối tránh không cao minh, cũng may là Cốc Mộng Viễn không truy kích, không thì Cát Phụ Ông đã khốn đỗi rồi.
- Kiếm pháp khá lắm! Lão đệ thật chẳng hàm hồ...
Trong khi nói, Cát Phụ Ông lại tung mình lao tới, vung động trường kiếm chớp nhoáng tấn công ra bốn chiêu.
Cốc Mộng Viễn nhếch môi cười, thi triển kiếm pháp Thái Hư Ảo Kiếm của đại sư huynh Trường Lạc Tẩu Khương Thái, chủ nhân Tuyết Sơn Ái Thạch lâu, ứng phó một cách ung dung.
Nhưng vô cùng kinh hiểm, bởi chiêu thức hai người đều hết sức tinh diệu, mỗi chiêu chẳng những ẩn chứa nhiều biến hóa, mà chiêu nào cũng không rời tử huyệt hoặc những nơi trí mạng.
Cổ Bát Công chưa từng thật sự chứng kiến võ công của Cốc Mộng Viễn, lúc này ông xem đến mắt rực tinh quang, không ngớt gật đầu khen.
Chân Dật Lan cũng chưa từng thấy Cốc Mộng Viễn dùng kiếm giao thủ với người, hôm nay chứng kiến, nàng thật đã được mở rộng tầm mắt, bởi kiếm pháp Cốc Mộng Viễn đang thi triển lúc này chẳng những uy thế hung mãnh, mà còn biến hóa khôn lường, và loáng choáng như có mây mù giăng phủ.
Hơn nữa, đây chỉ là một cành cây, nếu là một thanh bảo kiếm sắc bén thì kiếm khí tỏa ra hẳn đã đả thương đối thủ rồi còn gì?
Chân Dật Lan càng xem càng kinh tâm, quay sang Cổ Bát Công khẽ hỏi :
- Cổ lão tiền bối có biết pho kiếm pháp của Cốc đại ca không?
Cổ Bát Công gật đầu :
- Dường như là Thái Hư Ảo Kiếm của Trường Lạc Tẩu Khương Thái xưa kia.
Chân Dật Lan chau mày :
- Thái Hư Ảo Kiếm ư? Sao Lan nhi chưa từng nghe nói nhỉ?
Cổ Bát Công cười :
- Khương Thái rất tinh tường về kiếm thuật, nhưng lại không thích sử dụng kiếm, nên ngoại trừ vài vị lão tiền bối võ lâm, đại đa số đều không biết kiếm pháp Thái Hư Ảo Kiếm của Khương Thái. Tuy nhiên lão phu có điều không hiểu, Cốc lão đệ sao lại học được pho kiếm pháp này?
Chân Dật Lan cười :
- Khương Thái chính là đại sư huynh của Cốc đại ca.
Cổ Bát Công sững sờ :
- Ồ...
Chân Dật Lan cười nói tiếp :
- Cốc đại ca có năm vị sư huynh, người nào cũng là kỳ nhân hiếm thế.
Cổ Bát Công lắc đầu thở dài :
- Thật là không ngờ, bốn vị kia là ai vậy?
- Khúc Trực Sinh, Quy Mộng, Triển Ngọc Thành và Hạ Chi Dương!
Cổ Bát Công hai mắt trố to :
- Sao? Bốn vị đó cũng là sư huynh của Cốc lão đệ à?
- Đúng vậy, họ đều là đới nghệ đầu sư, được Cát lão nhân thu làm môn hạ.
Cổ Bát Công thật khó thể tin nói :
- Thật là chuyện lạ, thảo nào năm vị đại hào võ lâm chuyên làm điều nghịch thiên này đã đột nhiên biến mất trên giang hồ trong một đêm vào hồi ba mươi năm trước, thì ra...
Chân Dật Lan bỗng khúc khích cười nói :
- Cổ lão tiền bối hãy xem, chiêu này của Cốc đại ca tuyệt quá.
Cổ Bát Công đưa mắt nhìn, chỉ thấy Cốc Mộng Viễn đang thi triển chiêu “Ảo Ảnh Phi Sương” trong Thái Hư Ảo Kiếm nhanh như chớp đâm vào ngực phải của Cát Phụ Ông.
Cát Phụ Ông với chiêu Túy Bút Tam Huy quét ngang, bổ vào cành cây trong tay Cốc Mộng Viễn.
Theo lẽ thường, cành cây của Cốc Mộng Viễn hẳn không thể nào va chạm với bảo kiếm sắc bén của Cát Phụ Ông, song ngay trong khoảnh khác trường kiếm và cành cây sắp va chạm, Cốc Mộng Viễn bỗng vung tay, cành cây đã lướt qua trên cổ tay phải Cát Phụ Ông, hóa thành hằng vạn đốm sáng, phủ trùm yết hầu Cát Phụ Ông.
Cát Phụ Ông giật mình kinh hãi, vội triệt kiếm tung mình thoái lui ra xa hơn trượng, cười to nói :
- Lão đệ, có phải đó là Thái Hư Ảo Kiếm của Trường Lạc Tẩu Khương Thái không vậy?
Cốc Mộng Viễn vẫn không đuổi theo truy kích, đứng yên chờ đợi Cát Phụ Ông tấn công tiếp, nghe hỏi thế liền buông cành cây xuống, mỉm cười nói :
- Kiếm pháp của vãn bối chính là Thái Hư Ảo Kiếm do Khương sư huynh đã truyền thụ cho!
Nam Hoang Nhất Tẩu sửng sốt :
- Lão đệ bảo Khương Thái là sư huynh của lão đệ ư?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Vâng!
Nam Hoang Nhất Tẩu chú mắt nhìn Cốc Mộng Viễn cười :
- Lão đệ đã sử dụng hai tiếng vãn bối không đúng rồi. Trường Lạc Tẩu Khương Thái lớn tuổi hơn lão ô nhiều, lão đệ đã là sư đệ của Khương Thái thì không nên xưng hô vãn bối với lão ô. Nếu không, khi lão ô gặp Khương lão ca, thật chẳng biết phải nói năng thế nào?
Cốc Mộng Viễn cười :
- Chúng ta không cần phải câu nệ tục lễ, lão tiền bối tuổi cao tác trọng, vãn bối xưng hô như vậy rất là phải.
Cát Phụ Ông cười ha hả :
- Vậy là lão ô đã trèo cao rồi.
Đoạn tra kiếm vào bao, nói tiếp :
- Với võ công của lão đệ vậy là vào cung được rồi.
- Lão tiền bối đã bằng lòng để cho chúng vãn bối đi qua ư?
- Đúng vậy!
Cát Phụ Ông bỗng biến sắc mặt, trường kiếm lại tuốt ra khỏi bao, tung mình lao tới tấn công Cốc Mộng Viễn.
Chân Dật Lan tức giận mắng :
- Lão khốn khiếp dám giở trò ám toán...
Cốc Mộng Viễn cũng giật mình kinh hãi, vội lách người tránh khỏi. Đồng thời vung cành cây xoay người hoàn kích, quát to :
- Lão thất phu...
Bỗng nghe Nam Hoang Nhất Tẩu truyền âm hối hả nói :
- Lão đệ, trong cung có người đi ra, chúng ta hãy toàn lực quyết đấu, tốt hơn hết lão đệ hãy gây thương tích cho lão ô tiếp tục tiềm thân tại đây.
Cốc Mộng Viễn trong khi nghe Cát Phụ Ông nói, chàng đã phát giác trên đường dẫn vào Hàn Bích cung đang có hai người phóng ra.
Đó là hai bóng người vóc dáng nhỏ nhắn, có lẽ là nữ nhân.
Nhưng Cốc Mộng Viễn lúc này không thể nào phân tâm suy nghĩ, bởi thế công của Nam Hoang Nhất Tẩu đã ập đến như vũ bão.
Chàng cất tiếng huýt dài, dồn sáu thành chân lực vào cành cây, vẫn với kiếm pháp Thái Hư Ảo Kiếm giao đấu với Cát Phụ Ông.
Hai bóng người nhỏ nhắn thoáng chốc đã đến bên bia ngọc, quả nhiên là hai thiếu nữ trang phục cung nữ.
Một nàng toàn thân y phục trắng, một nàng toàn thân y phục tím, đứng cách hai người đang kịch chiến ngoài ba trượng, đôi mắt long lanh trố to, mặt đầy vẻ kinh hãi.
Dường như hai nàng không ngờ một chàng thiếu niên mà lại có thể giao thủ bất phân thắng bại với Nam Hoang Nhất Tẩu, một cao thủ bậc nhất trong Hàn Bích cung.
Ngay khi hai thiếu nữ cung trang vừa hiện thân, Cốc Mộng Viễn đã nhanh chóng đưa mắt nhìn họ, lúc đầu chàng nghĩ họ rất có thể là thị nữ hầu cận đã theo Tần Linh Sương hiện thân nơi Động Đình hồ, nếu vậy thì rất tiện lợi cho chàng khi vào cung, nhưng chàng đã thất vọng, hai thị nữ này chưa từng có mặt tại Động Đình hồ.
Tuy nhiên Cốc Mộng Viễn lại nảy sinh một hùng tâm khác, cành cây trong tay bỗng tăng thêm ba thành chân lực.
Chàng phải đánh bại Nam Hoang Nhất Tẩu Cát Phụ Ông.
Chàng phải với võ công của mình làm khiếp đảm người trong Hàn Bích cung trước.
Thế là chàng vừa gia tăng chân lực, thế công liền tức tỏa rộng, tuyệt chiêu hư ảo tương sinh của Thái Hư Ảo Kiếm mỗi lúc càng thêm uy mãnh.
Cát Phụ Ông chẳng những cảm thấy áp lực trên kiếm tăng mạnh, mà chiêu thức kỳ ảo của Cốc Mộng Viễn cũng rất khó hóa giải.
Chưa đầy hai mươi chiêu, Cát Phụ Ông trán đã đẫm mồ hôi.
Cổ Bát Công thấy vậy lắc đầu thở dài :
- Cát lão ca cả đời nghiên luyện kiếm thuật, không ngờ lúc cuối đời lại thảm bại về kiếm thuật, thật đáng đau lòng.
Chân Dật Lan cười tiếp lời :
- Cổ lão tiền bối, Cốc đại ca kiếm thuật tinh kỳ, e rằng gia tổ cũng phải thua kém, vậy thi võ công của Trường Lạc Tẩu Khương Thái quá kinh người còn gì?
Cổ Bát Công cười :
- Võ công của Khương Thái e ngay cả lệnh tổ với lão phu liên thủ cũng đừng mong thắng nổi. Chẳng những Khương Thái mà bốn vị sư huynh khác của Cốc lão đệ, không một ai kém hơn Khương Thái, nên võ công của Cốc lão đệ chẳng dễ tìm được đối thủ nữa.
Chân Dật Lan mừng rỡ :
- Thật vậy ư?
- Cổ lão tiền bối không dối gạt ngươi đâu...
Bỗng đưa tay chỉ hai người đang giao đấu, lớn tiếng nói :
- Cát Phụ Ông đã thảm bại rồi.
Chân Dật Lan đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong ánh kiếm ngàn trùng, Cát Phụ Ông đã bước chân loạng choạng, ứng phó hết sức vất vả.
Nàng lại đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn, chàng hệt như sinh long hoạt hổ, càng lúc càng thêm dũng mãnh.
Chân Dật Lan bất giác cười nói :
- Cổ lão tiền bối, Cốc đại ca thật hung...
Nàng chưa kịp dứt lời đã nghe Cốc Mộng Viễn quát vang :
- Buông kiếm ngay!
Liền thì keng một tiếng chát chứa, một luồng sáng bạc bay thẳng ra ngoài vòng chiến, trường kiếm của Cát Phụ Ông đã vuột khỏi tay.
Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn Cát Phụ Ông mặt mày xám ngắt, cười khảy nói :
- Niệm tình tôn giá thành danh lâu năm, tại hạ không muốn quá đáng, xin hỏi tôn giá, bọn tại hạ có thể vào Hàn Bích cung rồi chứ?
Nam Hoang Nhất Tẩu thở dài :
- Lão phu từ lúc dùng kiếm đến nay, chưa ai có thể khiến lão phu trường kiếm rời tay. Thiếu hiệp đã thắng lão phu, đương nhiên là có thể vào rồi.
Cốc Mộng Viễn ném bỏ cành cây, quay sang Cổ Bát Công và Chân Dật Lan ngoắc tay nói :
- Lão tiền bối, chúng ta đi!
Đoạn quay người, phi thân lướt qua bên mình hai thiếu nữ cung trang.
Cổ Bát Công cười hô hố, nắm tay Chân Dật Lan, nhìn Cát Phụ Ông nói :
- Cát huynh, thời nay anh hùng ở thiếu niên. Cát huynh đừng buồn.
Đoạn sải bước theo sau Cốc Mộng Viễn đi vào cung.
Chân Dật Lan khi đi ngang qua bên cạnh hai thiếu nữ cung trang, cố ý buông tiếng cười khinh miệt, nàng cũng định bắt chước Cốc Mộng Viễn cướp tinh thần địch.
Cát Phụ Ông đưa mắt nhìn ba người đi xa, mới khẽ buông tiếng thở dài, quay sang hai thiếu nữ cung trang, lắc đầu cười thiểu não nói :
- Quyên cô nương và Mai cô nương có việc gì phải không?
Thiếu nữ áo tím cười đáp :
- Chủ nhân sai tiểu tỳ cung thỉnh Cát lão vào cung nghị sự.
Cát Phụ Ông gật đầu :
- Ba người vừa vào cung võ công cao tuyệt, hai vị cô nương hãy vào cung trước báo với chủ nhân, tốt nhất là không nên để xảy ra xung đột, lão ô dặn bảo tiểu đồ vài điều xong sẽ vào ngay.
Hai thiếu nữ cung kính đáp :
- Thưa vâng!
Đoạn vòng tay xá dài, quay người phi thân trở vào cung.
Hai nàng tuy trễ nãi thời gian, song vì muốn vào cung báo tin trước nên đã thi triển hết toàn lực khinh công, thoáng chốc đã vượt qua ba người.
Thật ra, chẳng phải khinh công hai nàng cao hơn ba người, mà là do nhóm Cốc Mộng Viễn đi thong thả. Nếu không, dù hai nàng khinh công cao đến mấy cũng chẳng thể nhanh hơn ba người.
Sau khi hai thiếu nữ cung trang vượt qua mặt, Cốc Mộng Viễn liền quay sang Cổ Bát Công cười nói :
- Cổ lão tiền bối, có lẽ họ đi vào báo tin.
Cổ Bát Công cười :
- Đang cần họ vào báo tin để cho Tây Trúc ra đón tiếp!
Chân Dật Lan cười tiếp lời :
- Chưa chắc, người ta Hàn Bích cung khí phái to lớn lắm!
Cổ Bát Công cười to :
- Vậy ư? Tần Tiêu Hồng chẳng dám hống hách như vậy đâu.
Chân Dật Lan cười khúc khích :
- Lan nhi đánh cuộc với Cổ lão tiền bối, thế nào?
Cổ Bát Công nheo mắt :
- Đánh cuộc gì nào?
- Cuộc Tần Tiêu Hồng không ra đón tiếp.
- Được, điều kiện đánh cuộc ra sao?
- Nếu Lan nhi thua, khi nào Cổ lão tiền bối đến Đông Hải, Lan nhi sẽ chiêu đãi một tháng rượu Đào Hoa túy, uống tha hồ!
Cổ Bát Công cười to :
- Hay lắm! Ngươi đặt cuộc to thật, Cổ lão ta biết lấy gì so bì đây!
Chân Dật Lan cười :
- Dễ thôi, Cổ lão tiền bối có sẵn thiếu gì.
Cổ Bát Công chau mày :
- Ngươi đã nghĩ ra từ trước rồi phải không?
- Đương nhiên, không thì Lan nhi đâu đánh cuộc với Cổ lão tiền bối.
- Hãy nói ra xem thử!
- Lan nhi đánh cuộc pho trượng pháp của Cổ lão tiền bối.
Cổ Bát Công sửng sốt :
- Sao? Tiểu nha đầu ngươi đã để ý đến trượng pháp của lão phu ư?
Chân Dật Lan cười :
- Hãm Sơn Chấn Hải trượng pháp của Cổ lão tiền bối cùng Giáng Ma trượng pháp của Thiếu Lâm, Đả Cẩu trượng pháp của Cái bang được mệnh danh là Võ Lâm Tam Tuyệt Trượng, đương nhiên Lan nhi sớm đã để ý rồi. Thế nào? Cổ lão tiền bối có chịu đánh cuộc với Lan nhi hay không?
Cổ Bát Công gật đầu :
- Được! Lão phu chấp nhận...
Bỗng cười to, nói tiếp :
- Vả lại, kẻ thua chưa chắc là lão phu.
Chân Dật Lan cười khúc khích :
- Cốc đại ca hãy làm chứng nhân, lát nữa đến trước cửa Hàn Bích cung, nếu Tần Tiêu Hồng không ra đón tiếp là kể như Lan nhi thắng.
Cốc Mộng Viễn mỉm cười :
- Đương nhiên, Cổ lão tiền bối đã nhận lời rồi.
Chân Dật Lan lắc đầu :
- Cốc đại ca phải nói rõ là bằng lòng làm nhân chứng, nếu không Cổ lão tiền bối vì muốn uống rượu Đào Hoa túy, hoặc tiếc không muốn truyền trượng pháp cho kẻ khác, không chừng sẽ lật lọng nuốt lời cũng nên.
Cốc Mộng Viễn bật cười :
- Không đâu, Cổ lão tiền bối đâu phải là người không tôn trọng lời hứa.
Cổ Bát Công cũng cười to nói :
- Lan nhi, ngay cả Cổ lão ta mà ngươi cũng không tin được sao?
Chân Dật Lan cười :
- Vốn ra là tin được, nhưng Ln nhi biết trước kia Cổ lão tiền bối đã từng thất hứa một lần với gia gia, nên Lan nhi không dám tin Cổ lão tiền bối nữa.
Cốc Mộng Viễn bởi không biết lần thất hứa của Cổ Bát Công là về việc gì, nên nghe xong không nói gì, chỉ phớt cười mà thôi.
Nhưng Cổ Bát Công lại cười to nói :
- Lần ấy đâuphải là ta thất lời hứa, mà là lệnh tổ...
Chân Dật Lan tiếp lời :
- Gia gia Lan nhi sao nào?
- Trước kia là bởi lệnh tổ quá tà quái, lại bảo lão phu đánh lừa Cốc Quân Lan đến Đông Hải để làm vợ lệnh tôn nên lão phu mới không giữ lời hứa...
Chân Dật Lan chau mày không tin :
- Gia gia không bao giờ như vậy!
- Không tin thì hôm nào gặp ngươi cứ hỏi lệnh tổ sẽ rõ.
Chân Dật Lan khúc khích cười :
- Được rồi, nhất định Lan nhi sẽ hỏi, nhưng hôm nay phải nói rõ ràng mới được.
Cổ Bát Công cười to :
- Được, Cốc lão đệ hãy nhận lời làm nhân chứng đi, nếu lát nữa Tần Tiêu Hồng mà không ra đón tiếp thì kể như lão phu thua.
Cốc Mộng Viễn cười :
- Vãn bối xin tuân lệnh.
Chân Dật Lan thích thú cười :
- Cốc đại ca, phen này Cổ lão tiền bối chẳng thể nuốt lời nữa rồi.
Lúc này ba người đã đi đến trước cửa cổng Hàn Bích cung.
Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy trong cửa cung trang hoàng lộng lẫy đang có ba người chậm rãi đi ra.
Chân Dật Lan đưa tay chỉ cười nói :
- Cốc đại ca, ba chữ Hàn Bích cung kia là văn tự Thạch Cổ có phải không?
Cốc Mộng Viễn gật đầu :
- Không sai, chính là văn tự Thạch Cổ.
Lúc này ba người từ trong cung đi ra đã đến cửa cổng.
Đi đầu là một lão nhân áo vàng tuổi trạc ngũ tuần, nơi mày mắt thoáng lộ sát khí, nhưng vẻ mặt lại hết sức thanh kỳ đạo mạo.
Hai người theo sau là một nam một nữ, nam mặc áo trắng, tuổi trạc tứ tuần, tướng mạo rất phong nhã. Nữ mặc áo lụa sọc đen, dung nhan diễm lệ, tuổi trông không quá ba mươi, nhưng nơi mày mắt lại gây cảm giác rờn rợn.
Ba người vừa đi đến cửa cổng, lão nhân áo vàng đi đầu liền hướng về Cổ Bát Công ôm quyền thi lễ nói :
- Cổ huynh vẫn khỏe chứ?
Cổ Bát Công ha hả cười nói :
- Sao thế này? Tư Mã lão đệ mà cũng trở thành thủ hạ trong Hàn Bích cung ư? Tần Tiêu Hồng thật chẳng đơn giản...
Quay sang một nam một nữ, cười nói tiếp :
- Lăng lão đệ và Tần cô nương mà cũng chịu lưu lại trong Hàn Bích cung, đủ thấy vợ chồng Tần Tiêu Hồng và Lăng Thiên Thiên quả là có uy phong của kẻ gian hùng...
Một nam một nữ nghe vậy cũng vội ôm quyền thi lễ.
Chân Dật Lan cười nói :
- Cổ lão tiền bối đã thua rồi.
Cốc Mộng Viễn cùng cười nói :
- Đúng vậy, Cổ lão tiền bối đã thua.
Cổ Bát Công trừng mắt, nhìn hai người cười nhăn nhúm, đoạn quay sang lão nhân áo vàng nói :
- Tần Tiêu Hồng đâu? Sao không ra đây?
Lão nhân áo vàng mỉm cười :
- Tần huynh có việc chẳng thể phân thân, vừa rồi Tiểu Quyên và Tiểu Mai đã báo tin Cổ huynh đến đây, nên bảo huynh đệ ba người ra đón tiếp.
Cổ Bát Công cười quái dị :
- Láo thật, vậy thì lão phu thua rồi còn gì?
Lão nhân áo vàng ngẩng người :
- Cổ huynh đã thua gì? Việc ấy đâu liên quan đến Tần huynh.
Cổ Bát Công hậm hực :
- Sao không liên quan? Thôi, thua thì thua!
Đoạn đưa tay chỉ Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan giới thiệu :
- Đây là Cốc Mộng Viễn lão đệ và Chân Dật Lan cô nương.
Lão nhân áo vàng hẳn đã nghe hai thiếu nữ cung trang báo lại việc Nam Hoang Nhất Tẩu đã thua bại, Cổ Bát Công vừa dứt lời, lão liền đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan, cười giòn nói :
- Lão ô là Tư Mã Thái, người chốn sơn dã, rất ít khi đi lại trên giang hồ, nhưng từ lâu đã được nghe nói đến thanh danh của Cốc lão đệ với Chân cô nương, hôm nay được gặp thật là vô cùng vinh hạnh.
Cốc Mộng Viễn lòng thầm kinh hãi, Kinh Hồng Xế Điện Kiếm Tư Mã Thái được liệt vào hang cao thủ trong quyển ký lục của Khô Ma Tư Mã Quân, vậy muốn cũng ở trong Hàn Bích cung, song chàng chỉ nhếch môi cười nói :
- Tư Mã đại hiệp lại quá khen rồi.
Trong khi ấy Chân Dật Lan lại thầm mắng Tư Mã Thái lịch sự quá mức, mình với Cốc đại ca có thanh danh từ bao giờ? Mà lại khiến cho người không đi lại trên giang hồ nghe nói đến từ lâu? Rõ là vớ vẩn.
Thế nên nàng chỉ bĩu môi cười, không nói gì!
Cốc Mộng Viễn vừa dứt lời, Tư Mã Thái liền sơ lược giới thiệu về một nam một nữ kia, nam là Xích Thủ Đồ Lăng Khách Lăng Tiêu, em trai đương kim Bang chủ Cái bang, và cũng là một trong Thất Tinh đã theo đuổi Cốc Quân Lan khi xưa, nữ là Ngũ Đài Quỷ Nữ Tần Thạch Khanh. Hai người này đều lừng danh chẳng kém gì Kinh Hồng Xế Điện Kiếm Tư Mã Thái.
Riêng Ngũ Đài Quỷ Nữ Tần Thạch Khanh chẳng những đẹp nổi tiếng trong võ lâm, mà cá tính lạnh tựa băng sương của y thị cũng chẳng ai là không biết. Do đó, tuy y thị có đến ngàn vạn đàn ông theo đuổi, nhưng chẳng một ai được lọt vào mắt xanh y thị.
Cốc Mộng Viễn biết ba người này đều là bậc tiền bối, nhất là Xích Thủ Đồ Lăng Khách Lăng Tiêu từng là tri giao của cô cô, đương nhiên là bậc trưởng bối của mình nên hết sức lễ phép nói :
- Cốc Mộng Viễn bái kiến Lăng đại hiệp và Tần nữ hiệp.
Đoạn vòng tay xá dài đến đất.
Chân Dật Lan thấy vậy cũng bắt chước theo, lễ phép vòng tay xá dài, rất mực cung kính.
Lăng Tiêu mắt rực lên, nhìn Cốc Mộng Viễn cười nói :
- Cốc lão đệ, khi nãy nghe lão đệ đã dùng một cành cây đánh bại Nam Hoang Nhất Tẩu, võ công lão đệ thật đáng khâm phục.
Cốc Mộng Viễn khiêm tốn :
- Lăng đại hiệp quá khen, vãn bối thật hết sức ái ngại!
Cổ Bát Công bỗng lớn tiếng nói :
- Cốc lão đệ, hãy vào trong rồi hẵng nói.
Tư Mã Thái gật đầu :
- Đúng rồi, đây đâu phải chỗ nói chuyện, lão phu thật quá hồ đồ.
Đoạn liền chìa tay cười nói :
- Xin mời ba vị!
Cổ Bát Công cười ha hả, sải bước dẫn trước đi vào, Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan cũng liền cất bước theo sau.
Qua khỏi cửa cung, ba người trước mắt bừng sang, chỉ thấy bên trong là một vườn hoa bát ngát, đủ mọi màu sắc và ngào ngạt hương thơm.
Từ cửa chính cung đến gian đại điện khu thứ nhất có khoảng cách chừng hơn trăm trượng, và trong khoảng cách ấy có đến ba ngôi đình mát dùng để tạm nghỉ chân.
Cốc Mộng Viễn thấy vậy hết sức thắc mắc, tại sao phải có đến ba ngồi đình mát thế này?
Chàng nhận thấy bên trong hẳn là có lý do, nhưng nhất thời không sao nghĩ ra được đó là lý do gì.
Bước vào chính điện, Cốc Mộng Viễn lại ngẩn người, bởi thấy gian đại điện này bốn mặt đều không có vách, hệt như một ngôi đình mát to lớn, và trong điện hoàn toàn không có một trần thiết nào, điều này thật quá không hợp lý.
Cốc Mộng Viễn tuy nghĩ vậy, song vẫn không lên tiếng hỏi.
Nhưng Chân Dật Lan thì không nén được, cười hỏi :
- Cổ lão tiền bối, gian đại điện này kỳ lạ quá.
Cổ Bát Công cũng hết sức thắc mắc về gian đại điện trống hoác này, nghe vậy ha hả cười nói :
- Cổ lão tiền bối cũng đang hết sức lấy làm lạ...
Bỗng quay sang Tư Mã Thái hỏi :
- Tư Mã lão đệ, điện này dùng để làm gì mà bốn mặt trống toang hoác thế này?
Tư Mã Thái mỉm cười :
- Đây là Bách Hoa Điện dành để ngắm hoa uống rượu!
Chân Dật Lan vỡ lẽ cười :
- Phải rồi, xung quanh tất cả đều là kỳ hoa dị thảo, ngôi điện bốn bề lại không có vách, dùng để ngắm hoa rất là thích nghi, tại sao mình lại không nghĩ đến nhỉ?
Cổ Bát Công cũng cười nói :
- Cổ mỗ cũng ngu thật, nhưng...
Bỗng ngửa mặt cười, nói tiếp :
- Tần Tiêu Hồng lão đệ cũng quá là thông minh, quá biết hưởng thụ...
Tư Mã Thái lẳng lặng mỉm cười, dẫn ba người băng qua vườn hoa tiến vào trong.
Đi được trăm trượng thì đến một gian đại sảnh tráng lệ, trần thiết hết sức thanh nhã, ngoại trừ mặt chính các cửa sổ bằng kính đều mở toang, còn lại ba mặt kia đều là vách dày bằng gạch đỏ chạm hoa, và cửa ra vào cũng đang rộng mở.
Trong đại sảnh có tám chiếc ghế thái sư, bốn chiếc bàn trà chân cao, và trên mỗi bàn đều có một bộ trà cụ.
Trên bốn vách treo đầy thi họa, không hề mang chút khí vị thế gia võ lâm.
Tư Mã Thái vào đến đại sảnh, lập tức mời Cổ Bát Công ba người cùng nhập tọa.
Cổ Bát Công chễm chệ ngồi vào chiếc ghế thái sư thượng thủ.
Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan cũng theo Cổ Bát Công ngồi vào ghế thượng thủ.
Tư Mã Thái, Lăng Tiêu và Tần Thạch Khanh ngồi ngang hai bên hầu tiếp.
Hai thị nữ mang trà thơm đến, Cổ Bát Công chậm rãi hớp một ngụm, cười to nói :
- Tư Mã lão đệ, Tần Tiêu Hồng có thể ra hay được chưa?
Tư Mã Thái cười :
- Tần huynh lát nữa sẽ tự ra, Cổ huynh có thể cho biết dụng ý đến đây trước chăng?
Cổ Bát Công cười :
- Tư Mã lão đệ chức vụ gì trong cung vậy?
- Huynh đệ với Lăng huynh và Tần cô nương thảy đều là hộ pháp trong cung.
- Vậy là đối với mọi việc cơ mật trong cung đều có thể tham dự chứ gì?
Tư Mã Thái cười :
- Tần huynh xử lý sự vụ trước nay đều công khai cả.
Cổ Bát Công cười to :
- Vậy là việc này hỏi lão đệ, hẳn là lão đệ biết.
Tư Mã Thái thoáng nhíu mày :
- Thế nhưng chẳng hay có việc gì vậy?
Cổ Bát Công nghiêm giọng :
- Bốn vị Chưởng môn nhân Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Nga My và Côn Luân phải chăng đã được đưa về cung rồi?